1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần trộm cuồng phi - Di Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 18: Châm ngòi Vương Đại Cẩu


      Editor: Tử Sắc Y

      Nhìn thấy đúng là có người bỏ , cả người Tô Lâm cũng dần trầm xuống, vừa mới đưa ra tinh thần lập tức có người bỏ , nhìn thấy đám người còn ở lại nhìn chằm chằm vào mắt mình, Tô Lâm cảm thấy tốt, trong đám người ở lại, lấy Đại Ngốc làm đầu, cả đám dùng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh mà nhìn , còn những người thuộc về nhóm Đại Ngốc, lại là bộ dáng hoảng sợ.


      Tô Lâm nguyện ý chứng kiến tình huống như vậy, thậm chí trong lòng Tô Lâm tự chủ được mà bắt đầu hoài nghi bản thân, vừa mới nãy rốt cuộc làm đúng hay sai!


      Nhìn thấy ánh mắt xin giúp đỡ của Tô Lâm, Hoa Thiên Vũ rất muốn để ý tới , giờ tình huống này nàng thể giải quyết được, mà khi chuyện bắt đầu như vậy, nàng cũng quan tâm làm nhiều hơn tý!


      Hoa Thiên Vũ truyền với Tô Lâm: Chuyện đến bước này, phải là do ngươi rút lui, nếu ngươi vẫn muốn tiếp tục sống cuộc sống còn bằng trước kia, ngươi có thể từ bỏ, để ta rời khỏi!


      Tô Lâm như gặp quỷ quay đầu nhìn về phía Hoa Thiên Vũ đứng cách rất xa, thấy được môi nàng động, hơn nữa ràng là, đám ăn mày ở trước mặt mình cũng nghe thấy lời Hoa Thiên Vũ với , như vậy lời nàng vừa mới , làm sao nàng có thể với chỉ mình ? Chẳng lẽ nàng là cao nhân thâm tàng bất lộ sao?


      Hoa Thiên Vũ thấy Tô Lâm xoay đầu lại nhìn mình, tức giận tiếp tục truyền mật : cần nhìn ta, ta với ngươi đó, cái này gọi là truyền mật, là môn võ công mà thôi, ngươi gỉai quyết nhanh !


      Tô Lâm nghe vậy, trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng rốt cuộc vẫn xoay đầu lại tiếp tục với đám ăn mày trước mắt: " tại nếu ở lại, Tô Lâm ta tự nhiên coi các ngươi như huynh đệ chân chính của ta, nhưng đúng như lời ta vừa mới , giờ đây là lúc quan trọng chúng ta so đấu với nhóm Vương Đại Cẩu, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau giúp đỡ ta hoàn thành trận so đấu này!"


      xong, nhìn thấy ánh mắt của bọn Đại Ngốc ở trước mắt nhìn thấy cũng còn cổ quái nữa, lập tức giọng điệu của Tô Lâm cũng thoải mái hơn, tiếp: "Hẳn là sau này mọi người cũng muốn làm thuộc hạ xin cơm cho Vương Đại Cẩu, mà khi lên làm Đà chủ, khẳng định là có chuyện tốt với chúng ta, cho nên lần so đấu này, chỉ là vì chính ta, mà cũng là vì mọi người, những người vừa mới bỏ , ta biết bọn họ nghĩ như thế nào, nhưng khi ta thấy các ngươi còn có mặt ở đây, ta cũng biết là, các ngươi vẫn còn ủng hộ ta, nguyện ý chung sức với ta để đối mặt so đấu với Vương Đại Cẩu! Lúc này Tô Lâm ta dám thề, bất cứ có thành hay bại, các chư vị ở đây đều là huynh đệ tỷ muội cả đời của Tô Lâm ta, nếu ta có ngụm, mọi người đều có ngụm, nếu ta có làm trái với lời thề này, trời tru đất diệt!"


      Tô Lâm vừa lời này, trong lòng mọi người ở đây đều thở phào nhõm, mặc dù hầu hết phần lớn người đều bỏ như lão khất cái kia, nhưng cũng thực tình nguyện dẫn đầu, chỉ là nếu rời khỏi nơi này, kỳ bọn họ cũng còn có chỗ để , nhiều người ở lại cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhưng nghe Tô Lâm như vậy, trong lòng mọi người cũng thoải mái hơn chút, dù sao Tô Lâm cũng đúng với tình hình thực tế, nếu chỉ có mình Tô Lâm tranh, khẳng định là phải thua nghi ngờ, mà nếu có những người này giúp đỡ, cũng có thể nắm chắc, ít nhất sau này Tô Lâm dẫn theo mọi người kiếm sống, bởi vì Tô Lâm thề rồi, mà lời thề ở thời đại này, cũng giống như ván đóng thuyền, nếu có người làm trái với lời thề của mình bị tất cả mọi người phỉ nhổ!


      Kỳ Tô Lâm có thể ra lời này, phần lớn cũng là do Hoa Thiên Vũ dạy, ở đường về, Hoa Thiên Vũ cũng tốn ít công phu, mặc dù hài lòng lắm với lời Tô Lâm , nhưng khi nhìn đến thần sắc của đám ăn mày này, Hoa Thiên Vũ biết , mục đích mong muốn của mình thành công viên mãn rồi.


      Sau đó Tô Lâm dựa theo sắp xếp của mình mà phân phối nhiệm vụ cho đám ăn mày, lúc này, cũng phân phó cho Hoa Thiên Vũ chuyện gì, lại nhìn thấy Tô Lâm dần dần tìm được tự tin, trong lòng Hoa Thiên Vũ biết bước cơ bản hoàn thành, còn chuyện kế tiếp, nếu chỉ có mình nàng tác dụng cũng vô cùng có hạn, chẳng qua nếu như Tô Lâm và thủ hạ của dựa theo sắp xếp của nàng mà hành động, trong ngày phải ăn xin được đầy đủ tất cả vật dụng cần thiết để so đấu với đám Vương Đại Cẩu.


      Ngày thứ hai, trong Tiên đô ngay trước các cửa hàng lớn diễn ra cảnh tượng kỳ dị, vốn là đám ăn mày y phục tả tơi, biết từ nơi nào kiếm được mấy y phục như ca diễn mặc ở người, bắt đầu khắp hang cùng ngõ hẻm, trong miệng còn hát vè cát tường, xin ăn khắp bốn phía.


      "Thiên môn ra Địa môn mở, tám mươi mốt đường thần tài đến, lời chúc phúc đến hai lời ban thưởng, tài nguyên cuồn cuộn vào cửa!"


      Phần lớn người buôn bán ở trong Tiên đô đều nghe , đoàn ăn mày mặc trang phục kì dị hát bài thơ thần tài, thoạt nhìn cũng mới mẻ, nhóm ăn mày hát thơ thần tài tới ở bên trong cửa hàng ăn xin, vì muốn mình may mắn, có nhiều người mang suy nghĩ tốt về nhóm ăn mày này, cũng có nhiều lão bản thưởng cho chút bạc, thậm chí cũng có ít lão bản tài đại khí thô trực tiếp sai tiểu nhị cho ít tiền hào!


      Khiến cho đám người Tô Lâm vốn ôm nhiều hy vọng lại vui mừng! Ngày thường bọn họ ăn xin cũng phải như bộ dáng hôm nay, mà quần áo bọn họ mặc người đều lấy từ tượng trong miếu phật đổ nát ở ngoài thành.


      Hoa Thiên Vũ cho Tô Lâm, sai chuẩn bị sẵn ít nhất là bốn bộ y phục thần tài, sau đó chia người ra thành bốn tổ, mỗi tổ chịu trách nhiệm phương ở trong thành, dù sao Tiên đô cũng là thành lớn, nếu muốn hết toàn bộ khu vực trong thành vào ngày, thể có khả năng đó, vì vậy nếu muốn trong ngày thu xếp toàn thành, phải lấy phương thức như thế để ăn xin, chỉ là thích hợp nhất, hơn nữa bất cứ cửa hàng bình dân hay quý tộc, đều có thể vào ăn xin, chỉ là phải nhìn ánh mắt người ta, làm cho người phiền chán, cơ bản chỉ cần hát thơ thần tài và vừa múa vừa hát như ca diễn xiếc ảo thuật, đều có thể xin đạt được!


      Lúc Hoa Thiên Vũ ở thời đại kia, có thể là thời đại ấy đều được các đám ăn mày sử dụng rất nhiều, nếu phải là thời gian kịp, Hoa Thiên Vũ còn có nhiều phương pháp nữa, nhưng với tỷ thí trước mắt này, dùng phương pháp này là trực tiếp đơn giản, thích hợp nhất rồi.


      Thời gian kết thúc tỷ thí được xác định là vào buổi trưa sau khi ăn xong, lúc này đám ăn mày tập trung trong Phân Đà ở Tiên đô, mỗi thủ lĩnh tham gia tỷ thí đều nộp lên những gì ăn xin được, mà kết quả lại vượt qua dự liệu của tất cả mọi người!


      Bên Vương Đại Cẩu ràng là hoàn toàn xếp sau Tô Lâm, chỉ thiếu Tô Lâm khoảng chừng lượng bạc! Nhưng Tô Lâm phải là người dẫn đầu, người dẫn đầu là người khác, cũng là nhân vật tầm thường trong hoàng cột, Hoa Thiên Vũ tỉ mỉ đánh giá người kia, nghe giới thiệu là đệ tử năm túi của Đại Nghĩa Phân Đà, tên là Trần Thanh Dương, so với Tô Lâm nhiều hơn mười mấy đồng tiền.


      Vốn đối mặt với kết quả như vậy, chuyện Trần Thanh Dương trở thành Đà chủ là ván đóng thuyền, nhưng lại có người cam tâm!


      Vẫn là Vương Đại Cẩu, làm sao cũng nghĩ ra, xem như là mình thua, nhưng tại sao lại xếp hạng sau Tô Lâm chứ, hơn nữa chỉ thiếu Tô Lâm khoảng chừng lượng bạc, nên biết là, ở trong Cái Bang tại Tiên đô, bất cứ thân phận, địa vị hay là người, so với Tô Lâm, cũng phải chỉ là mạnh chút như thế, thua như vậy, quả thực là có chút uất ức.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 19.1: Chinh phục


      Editor: Tử Sắc Y



      Chỉ vọn vẹn trong thời gian uống hết chung trà, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây nhìn Hoa Thiên Vũ đều thay đổi!


      gương mặt của tất cả mọi người đều lên vẻ xấu hổ, mà Vương Đại Cẩu lại cúi đầu ủ rũ rời khỏi, câu cũng đều nên lời, còn Tô Lâm, ánh mắt đám Đại Ngốc khi nhìn về phía Hoa Thiên Vũ lại lần nữa thay đổi.


      Tô Lâm càng mừng rỡ bao nhiêu, nhóm Đại Ngốc lại càng hoảng sợ bấy nhiêu, tất cả mọi người đều nghĩ tới, nữ què mà lúc trước tự mình cho rằng yếu đuối, thoạt nhìn thân thể nàng yếu kém như Ddi ee nd daa nnn lle qu uy ydo on thế nhưng trong cơ thể nàng lại tồn tại thực lực mạnh vô cùng hung hãn!


      Bởi vì Hoa Thiên Vũ ra thẳng tay, sử dụng cách thô bạo nhất, nhưng lại hữu hiệu nhất, để cho những người có thị giác biết được cách xử lý Vương Đại Cẩu!


      thần trộm đến từ đại, còn là thần đồng thiên tư trác tuyệt (tư chất xuất sắc) của gia tộc cổ võ, mặc dù cho thân thể bây giờ bằng lúc trước, nhưng nếu đối phó với người có thực lực như Vương Đại Cẩu, Hoa Thiên Vũ vẫn có thể nắm chắc.


      Phương pháp Hoa Thiên Vũ đối phó với Vương Đại Cẩu rất đơn giản, nàng sử dụng sở trường của đả cẩu bổng, ngừng gõ vào đầu cuả Vương Đại Cẩu.


      Mọi người ở trong Cái Bang đều nhìn thấy, thực lực của Vương Đại Cẩu và Hoa Thiên Vũ quá khác nhau, người què, chống lại được hoàng cột có võ công giỏi trong Cái Bang, hoàn toàn chính là ăn hiếp người!


      Nhưng kết quả lại khiến cho tất cả mọi người đều được mở rộng tầm mắt, vừa lúc mới bắt đầu cũng đúng như suy nghĩ của mọi người, Vương Đại Cẩu ngừng tiến công, mà dường như Hoa Thiên Vũ đều nhúc nhích đứng ở chỗ, chỉ cần Vương Đại Cẩu tới gần Hoa Thiên Vũ trong phạm vi hai bước, cho dù Vương Đại Cẩu có ra chiêu thức gì, đả cẩu bổng ở trong tay Hoa Thiên Vũ như có mắt, đánh mạnh lên đỉnh đầu của Vương Đại Cẩu.


      Vương Đại Cẩu cũng rất ủy khuất, có người cho rằng có phải là lương thiện muốn nhường hay , chỉ có mình Vương Đại Cẩu tự biết, ôm suy nghĩ tốt đẹp định làm nhục nữ què đáng chết ở trước mắt này, nghĩ muốn dạy dỗ nàng cho tốt chút, chứ phải là mạnh miệng như vậy!


      Nhưng tình huống của như gặp quỷ, mắt thấy quả đấm của mình gần đến người Hoa Thiên Vũ, đả cẩu bổng ở trong tay Hoa Thiên Vũ lại nhanh hơn quả đấm của , mỗi lần cho rằng có thể hạ thủ Ddi ee nd daa nnn lle qu uy ydo on trước khắc, cẩu bổng ở trong tay Hoa Thiên Vũ lại gõ lên đỉnh đầu tiếng trầm đục.


      Lúc này còn dễ là may mắn, nhưng khi liên tiếp hơn mười lăm lần, trong lòng Vương Đại Cẩu biết ràng, mười lăm lần này, mỗi lần đều bị Hoa Thiên Vũ dùng đả cẩu bổng gõ lên cùng vị trí đỉnh đầu của mình tiếng trầm đục, chuyện này tuyệt đối phải là may mắn! Nữ què ở trước mắt này ràng chính là giả trư (heo) ăn cọp!


      Ánh mắt của Chung Đạo Bình và Khâu Vân Quốc nhìn Hoa Thiên Vũ cũng thay đổi, Trần Thanh Dương hứng thú nhìn xem Hoa Thiên Vũ, trong đám ba người bọn họ có võ công cao nhất, đương nhiên là, ở trong mắt bọn họ, Hoa Thiên Vũ sử dụng chiêu thức ấy kỳ cũng cao minh cho lắm, nhưng nếu ở trong mắt những tên ăn mày khác, chính xác là thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất!


      Trong lòng ba người nhìn thấy Hoa Thiên Vũ là người què lai lịch có thể , trong lòng cũng suy nghĩ sâu xa hoài nghi, dù sao nữ nhân có thủ đoạn cao minh như vậy, còn lại là người què, xuất ở trong Cái Bang, mà bọn họ hoàn toàn ít tin tức biết trước, cho nên thể đây là vấn đề, hoặc là Hoa Thiên Vũ bụng dạ khó lường, hoặc là nàng chính là đệ tử của thế ngoại cao nhân, tới nhân gian để tu luyện!

      Chương 19.2: Chinh Phục


      Editor: Tử Sắc Y



      Cho nên mặc kệ Hoa Thiên Vũ gây ra chuyện gì, những việc này đều cần để tâm nhiều hơn vào ngày sau. Cuộc tỉ thí ở trước mắt này, ràng là sau này tên Vương Đại Cẩu kia tuyệt đối thể xuất ở trước mặt Hoa Thiên Vũ và Tô Lâm, ba người tự chủ được mà quyết định ra chủ ý này.


      Chỉ là tất cả mọi người nghĩ tới, kỳ người khởi xướng là Hoa Thiên Vũ vốn suy nghĩ phức tạp như bọn họ, nàng chỉ là luyện tay chút thôi.


      Là thiên tài còn trẻ của gia tộc cổ võ, thân nàng còn có thiên phú dị bẩm, vì vậy cho dù là xuyên đến địa phương này, Hoa Thiên Vũ vẫn còn những thiên phú dị năng này! Nàng biết những người xuyên có mất những thiên phú này hay , nhưng điều này cũng coi như là ông trời cho nàng chút an ủi đáng giá .


      Nhưng những dị năng này kỳ cũng cao minh gì cho lắm, chỉ là năm giác quan nhạy hơn so với người bình thường, gồm thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác và xúc giác, có năm giác quan nhạy cảm này, mặc cho Vương Đại Cẩu có công kích trước Hoa Thiên Vũ, Hoa Thiên Vũ đều có thể biết trước, hơn nữa còn rất nhanh có phản ứng.


      Vì vậy ở trong mắt Hoa Thiên Vũ, Vương Đại Cẩu công kích mình quả thực giống như Đại Ngốc, tốc độ động tác công kích giống như tốc độ bánh răng bị ma sát, chậm hơn gấp trăm lần bình thường, đợi đến công kích trước mặt mình, quả thực là rất giống với trẻ con tập tễnh học từng bước, hoàn toàn đề phòng nàng, vì vậy mà Vương Đại Cẩu cứ gặp bi kịch như vậy! Hoa Thiên Vũ chút khách khí gõ lần thứ mười lăm lên cùng chỗ ở đính đầu !


      Đỉnh đầu của con người vốn là vị trí yếu ớt, liên tục bị đánh mười lăm lần, cho dù Vương Đại Cẩu là người luyện võ cũng có chút chịu nổi, đây là kết quả mà Hoa Thiên Vũ còn hạ thủ lưu tình, nếu như gặp được người có lòng dạ ác hiểm ra tay độc ác kia, chỉ lần cũng có thể khiến cho Vương Đại Cẩu quỳ rạp mặt đất, làm cho vĩnh viễn thể đứng lên được!


      Nhưng liên tục đánh lên đỉnh đầu của Vương Đại Cẩu mười lăm cái, hành động ở trường này đánh mạnh mẽ vào trong mắt của mấy tên ăn mày, thể nghi ngờ là vô cùng có lực rung động! Tất cả mọi người đều dám khinh thị với thủ hạ nữ què của Tô Lâm lần nữa!


      Vương Đại Cẩu chán nản rời sân, chuyện tiếp tự nhiên là tất cả đều vui vẻ tham dự buổi lễ nhậm chức của tân Đà chủ .


      Tân Đà chủ của Đại Nghĩa Phân Đà đương nhiên là thể nghi ngờ vốn là người ăn xin chiến thắng vào hôm nay Trần Thanh Dương, đối với kết quả như vậy, đám Đại Ngốc có chút thất vọng, nhưng cũng thể phục, dù sao thân phận địa vị của người ta vẫn còn đó, thử hỏi người còn muốn bưu hãn hơn Vương Đại Cẩu kia ở đây, là người thông minh mặt cũng rối rắm với vấn đề này.


      Tô Lâm cũng thoáng có chút thất vọng, nhưng sau khi tân Đà chủ phân công thủ hạ, lại phấn chấn, bởi vì địa vị của Tô Lâm được Trần Thanh Dương thay đổi chút.


      Tô Lâm trở thành Hương chủ ở phía Đông trong Cái Bang Đại Nghĩa Phân Đà ở Tiên Đô! Nghe Trần Thanh Dương ra bổ nhiệm như vậy, xung quanh trường đều ồ lên trận, nhưng rất nhanh có người nào dám đưa ra nghi vấn với bổ nhiệm này, dù sao hôm nay biểu của Tô Lâm tệ, lại thêm nữ nhân có thực lực bưu hãn như thế xuất ở bên cạnh , cho dù trong lòng mọi người có chỗ phục, thấy mặt tân Đà chủ mới nhậm chức này mang ba tầng lửa, nếu ai dám đổ nước tưới lửa, như vậy ai cũng đều biết về sau tuyệt đối có quả ngon để ăn.


      Hơn nữa kỳ thực địa bàn Đông Thành ở trong Tiên Đô đều thuộc loại kém, là nơi hoàng thành (nơi vua cai trị) và các quan lại quyền quý, bình thường đệ tử Cái Bang rất ít dám ăn xin ở nơi đó, binh mã Cửu Thành và những quan sai thống lĩnh nha môn nhất định cho phép, những người hạ đẳng trong Cái Bang có khả năng xông tới trước mặt quý nhân!


      Cho nên sau khi cân nhắc thua thiệt, mọi người cũng đều mắt nhắm mắt mở với bổ nhiệm này, nhất trí thông qua, đều gật đầu rối rít như bị kim châm từ trời rơi xuống đầu, vây quanh Tô Lâm hư tình giả ý chúc mừng.


      Cho đến khi rốt cuộc mọi người chúc mừng đám Tô Lâm trở về chỗ đứng, mà Tô Lâm vẫn còn như mơ, cũng may cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, chờ sau khi suy nghĩ ràng lại biết được đây là thủ đoạn mà Trần Thanh Dương muốn lôi kéo mình, cho cọng gân gà mà cứ nghĩ là quả táo ngọt, Tô Lâm trở về với thực.


      Dù sao Tô Lâm phải là người ngu, là con vợ kế của phủ Đại tướng quân, cũng từng ở tại khu Đông Thành, nên đương nhiên là biết nơi đó người ta phải làm sao để tồn tại, người của Cái bang ở nơi đó vốn chính là chút mỡ cũng đều vớt được, mặc dù thân phận địa vị nước lên thuyền lên, nhưng kỳ nếu so sánh với lúc trước, ngoại trừ đổi địa phương làm lão đại, cũng có nhiều thay đổi.


      Nhưng ở trong mắt Hoa Thiên Vũ lại phải là như vậy, chờ lúc quay lại nơi ở thấy bộ dạng sa sút tinh thần của Tô Lâm, Hoa Thiên Vũ cũng biết Tô Lâm chỉ hiểu biết phía bề mặt của bổ nhiệm này, vì vậy nàng cảm thấy cần thiết phải dạy cho Tô Lâm khoá tốt nhất, dù sao vào lúc này, Tô Lâm là bước đạp lớn đặc biệt của nàng, có thể gọi là gì nghe nấy!


      Quả nhiên, lúc Hoa Thiên Vũ chủ động tìm mình Tô Lâm chuyện, câu đầu tiên Tô Lâm với Hoa Thiên Vũ chính là: "Hoa Thiên Vũ, trước mắt ta nên làm cái gì bây giờ? Tân Đà chủ có phải là nhìn ta vừa mắt hay , mà ném ta vào địa phương quỷ quái như thế, ngươi xem ở nơi đó ta có thể phát triển như thế nào được? Sau này ta nên làm cái gì bây giờ chứ!"


      Hoa Thiên Vũ càm thấy may mắn là tự mình đến tìm Tô Lâm trễ, nếu phải là với nàng những lời này, có thể khẳng định là nếu kế tiếp nghĩ ra, tìm Hương chủ Trần Thanh Dương, rồi tiếp tục làm tiểu đầu mục của !


      Hoa Thiên Vũ buồn cười nhìn Tô Lâm, hỏi ngược lại: "Theo ý huynh, làm Hương chủ Đông Thành, là đáng giá đồng sao? Hoặc là ngươi có từng nghĩ qua, vì sao tân Đà chủ lại để cho người khác làm Hương chủ, lại hết lần này tới lần khác bổ nhiệm cho ngươi làm cái này?"


      Tô Lâm nghe vậy rối rắm lắc lắc đầu, cho dù xuất thân cao quý, nhưng ở đây trong thời gian dài, hơn nữa còn ở dưới tầng chót của xã hội hỗn loạn này, rất khó có tầm nhìn xa, ngay từ đầu Hoa Thiên Vũ chuẩn bị lời cảnh tỉnh lại lập tức nuốt về, lúc này, Hoa Thiên Vũ cảm thấy cần phải thay đổi sách lược, đạo lý cho , muốn cho Tô Lâm hiểu mặt khác triệt để trong chuyện này, tránh về sau càng nhiều đường càng quanh co, mà phát sinh càng nhiều điều mà Tô Lâm hiểu, làm phiền đến nàng!


      "Tô Lâm, kỳ ngươi từ trong phủ Đại tướng quân phủ ra, ngươi cảm thấy Đông Thành kia, có thể làm việc gì dễ kiếm tiền?" tại Hoa Thiên Vũ bắt đầu hóa thân thành sói bà bà, hướng dẫn từng bước cho con dê Tô Lâm.


      Chỉ là Tô Lâm vẫn hiểu nhìn Hoa Thiên Vũ : "Muốn ở Đông Thành kiếm tiền? thể nào đâu, mặc dù những cửa tiệm kia đều có vô số quan hệ với các cửa quan lại quyền quý, nếu bây giờ chúng ta muốn nhúng tay vào, vậy quả thực phải là giành ăn từ trong miệng cọp sao?"


      Hoa Thiên Vũ coi như bị Tô Lâm đánh bại, giận biết tranh : "Ngươi làm tên ăn mày thế nào, ta hỏi cách kiếm tiền chứ phải là kêu ngươi buôn bán chính đáng! Dựa vào việc buôn bán chính đáng để kiếm tiền, làm sao ngươi nghĩ lại bây giờ ngươi có bao nhiêu tiền vốn? Ngươi nghĩ đến cách kiếm tiền khác chưa?"


      Cả lời cũng thẳng ra, dù cho Tô Lâm là đầu heo cũng có thể hiểu được, nhưng khuôn mặt nhắn của Tô Lâm lập tức trắng bệch do bị lời của Hoa Thiên Vũ gây sợ hãi, run rẩy chần chờ : "Ý của ngươi là, chúng ta trộm, trộm những đồ vật trong kho của các phủ quan lại quyền quý?"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 20.1: Hoa Thiên Vũ phân tích

      Editor: Tử Sắc Y


      "Có chỗ sai, nhưng cũng có chỗ đúng!" Hoa Thiên Vũ cười đến gian trá, khiến cho trái tim của Tô Lâm bị hù dọa mà thình thịch nhảy lên cảm thấy có nửa điểm an toàn, lại nhìn từ xuống dưới Hoa Thiên Vũ lần nữa, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.

      "Mây nơi quan lại quyền quý ở kỳ cũng phải là thoạt nhìn ngăn nắp như vậy! Ở trong sinh hoạt, bọn cũng phải ăn uống ngủ nghỉ! Chỉ là đám bọn họ hơi khác, ví dụ như nhà của bọn họ giàu sang hơn chúng ta nhiều lắm, cho nên nơi này mới đại biểu cho tài phú, cần ta , ngươi cũng ràng!"

      "Mà những người này, có nhiều người đều ra sức vơ vét của cải, mặc kệ chức quan lớn hay , có người tham, mà số tiền tài của của bọn họ, thà vứt ở trong nhà cho nát mục cũng bỏ ra để tiếp tế dân chúng, nếu như vậy, bằng để tiền tài mục nát ở trong phủ của bọn họ, chúng ta vẫn nên lấy tiếp tế cho chúng ta!"

      "Ưu thế lớn nhất của Cái Bang chúng ta đó chính là nhiều người, nhiều người tin tức có thể truyền truyền lại linh hoạt, hơn nữa còn có thể tin cậy, mặc kệ tin tức gì, chỉ cần có lòng, chúng ta ngày cũng có thể làm cho toàn bộ dân chúng Tiên đô biết chúng ta muốn tung tin tức!"

      "Mà những quan lại quyền quý kia muốn tung tin tức ra cửa, đều pahir truyền bá tin tức ra ngoài cho người nghe, ngươi chỉ dùng những người mình có thể tin cậy, hay là dùng những người như chúng ta?"

      "Đương nhiên là dùng người của rồi!" Tô Lâm bật thốt lên: "Bọn họ làm sao yên tâm dùng chúng ta truyền tin tức giùm chứ?"

      "Thúi lắm!" Hoa Thiên Vũ mở miệng mắng to: "Ngươi ngốc rồi hay là được heo nuôi lớn vậy! Làm sao mà đạo lý đơn giản như vậy cũng nghĩ ra chứ? Thiệt thòi cho ngươi còn từ trong phủ tướng quân qua, chẳng lẽ ngươi hề thấy hay nghe qua những chuyện kia sao?"

      "Càng là nhà giàu có trong đại trạch, chuyện xấu che giấu càng nhiều, có thể sa chân vào bấy nhiêu tội ác liền có bấy nhiêu chuyện xấu, có thể gọi là tầng tầng lớp lớp!" Sau khi Hoa Thiên Vũ đánh mắng xong, lại bắt đầu hướng dẫn từng bước, : "Chỉ tính với nhà ngươi mà , phủ tướng quân có nhiều phu nhân tướng quân lớn như vậy, ngươi cảm thấy các nàng nếu làm ít việc xấu, dùng người bên cạnh mình sao?"

      "Giống như đạo lý , phải là tất cả mọi chuyện mà những nhà quan lại quyền quý đều là tự thân làm! Bọn họ còn có rất nhiều chuyện cần phải thay đổi thích hợp hơn, dễ dàng hơn, cho nên mới cần người làm theo những gì mà bọn họ phân phó, mà lúc này, làm Cái Bang Hương chủ Đông thành ngươi, chính là lựa chọn tốt nhất!"

      " thể nào chứ!" Tô Lâm trợn mắt há hốc mồm đưa tay chỉ mình, dám tin hỏi: "Như thế nào có thể là ta được chứ? Làm sao mà ta lại có thể được bọn họ chọn trúng? Mà coi như ta có là Hương chủ, nhưng cũng chỉ là tên ăn mày mà thôi, có thể làm cho bọn họ cái gì chứ, cho dù là truyền tin tức, cũng chính là người chạy việc thôi, có thể kiếm được tiền gì đâu?"

      "Ngươi có thể nghĩ như vậy, ta rất vui mừng!" Hoa Thiên Vũ lộ ra tư thái trẻ con dễ dạy, cười ha hả : "Cũng bởi vì về sau ngươi chính là Hương chủ Cái Bang Đông thành, mấy người đó nhận được tin tức này tự nhiên tự mình tới cửa tìm ngươi, hay là , tại có người đường tới cửa tìm ngươi, ngươi có tin hay ?"

      Tô Lâm vẫn là bộ dáng tin, lắc đầu : "Điều này sao có thể, chuyện như vậy ở trong bang những người tranh tài này làm sao có thể nhìn ra, thế nào mà bọn họ lại tranh thủ vị trí này, mà mặc kệ cho ta ngồi lên vị trí này?"

      "Bởi vì ngươi là người tân Đà chủ mới vừa được tuyển lên bổ nhiệm!" Hoa Thiên Vũ lộ ra tư thái đương nhiên, : "Quan mới nhậm chức ba tầng, ngươi là người được chính miệng Trần Thanh Dương cân nhắc, cho dù lý lịch ngươi đủ, nhưng khi kim khẩu (miệng) mở, ai dám làm tân Đà chủ thoải mái? Còn về sau này ngươi có làm ổn định được vị trí này hay , vậy phải xem biểu kế tiếp của ngươi rồi!"

      Lời Hoa Thiên Vũ khiến cho Tô Lâm trầm ngâm, hồi lâu mới nhíu lại lông mày hỏi: "Hoa Thiên Vũ, làm sao mà ta lại cảm giác ngươi thoại lý hữu thoại thế, làm sao mà ngươi lại hiểu biết nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng từng ở trong nhà quyền quý? Ngươi giúp ta như vậy, rốt cuộc là tại sao chứ?"

      "Kỳ , tại ta cũng nên cho ngươi biết, tên của ta, ra tên của ta phải là Hoa Thiên Vũ, mà là Liễu Nhược Liên, và thừa tướng Liễu Nghiêm Tính chính là cha của ta!" Hoa Thiên Vũ sớm nghĩ ra đáp án trả lời vấn đề này của Tô Lâm, thẳng: "Ta nghĩ chỉ cần ngươi ở trong Tiên đô hơn ba tháng, biết cái tên này của ta có ý nghĩa như thế nào !"

      Tô Lâm hít hơi khí lạnh, trừng to mắt dám tin nhìn xem Hoa Thiên Vũ, trong lòng còn có chút dám tin, cho rằng Hoa Thiên Vũ gạt , nhưng khi liên tưởng đến lời đồn ở trong tướng phủ về Liễu Nhược Liên, lại nhìn đến chân Hoa Thiên Vũ bị què, cộng thêm những biểu lúc trước của nàng, cả buổi mới bán tín bán nghi ra: " trách được, làm sao mà ngươi lại thê thảm đến nông nỗi như vậy! Hôm nay, đúng, mấy ngày nữa phải là đại hôn ngươi với Nhị hoàng tử Lăng Mạc Thiên sao? Tại sao ngươi lại còn ở nơi này?"

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20.2: Hoa Thiên Vũ phân tích


      Editor: Tử Sắc Y



      Hoa Thiên Vũ cũng chẳng thèm kiêng dè, mà tất cả những điều trong trí nhớ của mình, thẳng hết tất cả khiến cho Tô Lâm chấn động đến mức trợn mắt há mồm, Hoa Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Lâm, nàng biết tin mình.


      Sau đó Hoa Thiên Vũ cố làm ra vẻ bộ dáng ác độc, với Tô Lâm: "Ta tận tâm giúp ngươi, đương nhiên là cũng vì có lòng riêng, nhưng ta dám cam đoan, giúp ta, ngươi có bất kỳ thiệt thòi nào, hơn nữa ta còn bảo đảm cho ngươi trong tương lai ngươi được vinh hoa phú quý, và ta dám bảo đảm sau này khiến cho ngươi có thể thuận lợi vui vẻ trở lại phủ tướng quân, nhưng mà đến lúc đó thân phận của ngươi còn tôn quý hơn phủ tướng quân hay bất kì kẻ nào, cho dù là Đại tướng quân!"


      Đến tại, Hoa Thiên Vũ chỉ cần ra lời, Tô Lâm đều nhìn thấy Hoa Thiên Vũ làm từng chuyện từng chuyện cho , mặc dù trước mắt Hoa Thiên Vũ mang đến cho nhiều khiếp sợ, nhưng kỳ bản thân cũng giống với Hoa Thiên Vũ, trong nội tâm lúc nào cũng có tâm lý muốn trả thù cả phủ Đại tướng quân, lúc này nghe được lời Hoa Thiên Vũ , hiển nhiên là bị kích động hoàn toàn hiên ngang lẫm liệt đứng đến.


      " từ mà biệt, thân ta theo ngươi, Hoa Thiên Vũ, ngươi cái gì chính là cái đó, tiếp theo ngươi có muốn làm gì, ngươi cứ , ta đến làm! Chuyện này chỉ vỏn vẹn là ta nợ ngươi thôi!" Tô Lâm vỗ ngực : "Về sau này,Tô Lâm ta luôn tin ngươi, ta tin tưởng là, ngươi cho ta tương lai tốt hơn!"


      đến nước này, tự nhiên là tất cả mọi chuyện đều nước chảy thành sông, cũng có xuất chướng ngại gì đáng !


      Đúng như lời Hoa Thiên Vũ lúc trước, hai người còn chưa hoàn toàn thương lượng xong, có người tới cửa đến thăm, mặc dù thân phận người đến rất đáng giá để nghiên cứu, nhưng lúc ra tay lại vô cùng hào phóng, Tô Lâm chỉ tiếp đãi hai nhóm người này, mà trong tay lại hốt dưới ngàn lượng bạc!


      Lần này cũng khiến cho Tô Lâm vui mừng đến hỏng, nghĩ tới lời Hoa Thiên Vũ lại linh nghiệm như thế! câu thành lời tiên tri! có nửa điểm nào láo, điều này càng khiến cho Tô Lâm hiểu, Hoa Thiên Vũ tuyệt đối bắn tên đích (ý bảo là HTV làm việc vô nghĩa bao giờ), trong nội tâm càng bội phục với Hoa Thiên Vũ thôi.


      Nhưng mà Tô Lâm vẫn hiểu những người này đến đưa tiền cho mình để làm gì, hơn nữa những người kia khi chuyện lại nửa úp nửa mở, nếu như phải lúc ấy có Hoa Thiên Vũ ở bên giúp đỡ, chỉ sợ là mình ăn vụng về ngay tại chỗ.


      Hoa Thiên Vũ thể giải thích tiếp cho Tô Lâm: "Đám người này ngươi có thể xem như là đại diện cho lời của chủ tử ở phía sau bọn họ, số tiền này chính là muốn hiếu kính ngươi, sau này khi ngươi phục vụ cho bọn họ tự nhiên là còn có thể thu về nhiều tiền hơn, nhưng ngươi biết là ngươi làm việc cho ai, ngươi cũng cần phải ngốc quá xá mà tự mình ra tay làm mọi việc, cần phải động não!"


      "Bây giờ ngươi ở trong mắt bọn họ là người phụ trách khu vực Cái Bang ở phía đông thành, bọn họ muốn làm chút chuyện mà bọn họ dễ làm, ngươi chính là lựa chọn tốt nhất, nếu như ta sai, tại chuyện ngươi trở thành Hương chủ, được truyền khắp toàn bộ đông thành, mà người truyền tin tức này chính là tân Đà chủ mới của chúng ta!"


      "Tân Đà chủ này, ta xem chừng là cũng đơn giản, nếu như đoán sai, ngoài mặt là chính là đại nhân vật (người có danh vọng), hẳn phải là dạng người vô danh vừa xuất , lần tỷ thí này, chỉ sợ chính là người được lựa chọn tốt nhất, chỉ là bị chúng ta hung hăng chen vào gậy tre mà thôi, nhưng cũng vì chuyện đó mà khiến cho nghiêm túc nhìn thẳng ra tồn tại của ngươi, cho nên mới đưa cho người có thân phận bối cảnh như ngươi lên chức vị như thế, cũng có thể coi như là đưa cho ngươi cành ô-liu, sau đó, liền xem ngươi có nguyện ý trở thành thủ hạ làm việc cho tân Đà chủ hay !"


      Nghe Hoa Thiên Vũ phân tích như vậy, Tô Lâm hết sức đồng ý, nhưng trong nội tâm vẫn có chủ ý gì, lúc này, Hoa Thiên Vũ chính là quân sư của rồi, sau khi nghe xong lời Hoa Thiên Vũ , trực tiếp hỏi: "Như vậy theo ý của huynh, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" (Bởi vì Tô Lâm xưng huynh gọi đệ, xem HTV như em, cho nên mình theo ý tác giả, để xưng hô TL vs HTV là huynh – đệ)


      "Tuyển người, có tiền hiển nhiên là phải muốn tuyển người!" Hoa Thiên Vũ khách khí với Tô Lâm, : "Chuyện kế tiếp cần làm là, trước mắt người của chúng ta đủ dùng, hơn nữa cũng yên tâm dùng, cho nên phải dùng người mới, hơn nữa ngươi còn phải chuẩn bị nhập vào danh trạng của tân Đà chủ, nhờ tìm người!"


      "Nhờ tìm người?" Tô Lâm càng , nghi hoặc nhìn Hoa Thiên Vũ, hỏi: "Nhập vào danh trạng của ? Ta lấy cái gì để nhập danh trạng? Ta nhờ tìm người tìm cho chúng ta sao?"


      "Muốn nhập vào danh trạng ngươi chỉ cần mở miệng thôi!" Hoa Thiên Vũ lắc đầu cười : "Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, tại tân Đà chủ cần có thủ hạ thân cận, mà ngươi lại chủ động sẵn sàng góp sức, dễ nghe hơn chút, là so với lấy thứ khác nhập vào danh trạng còn mạnh hơn, hơn nữa là ngươi còn chủ động đến nhờ tìm người, tuyệt đối là cho ngươi, hơn nữa còn đưa đến cho ngươi ít người, dù sao, ngươi lên làm Hương chủ, chỉ sợ là trong lòng chưa chắc có thể yên tâm, mà khi ngươi chủ động nhờ tìm người, khen ngươi là người hiểu chuyện, giống như những gì ngươi ."


      Tô Lâm nghe vậy xem như hoàn toàn hiểu được, lời Hoa Thiên Vũ khiến cho được mở rộng tầm mắt, đối với chuyện kế tiếp tự nhiên là yên tâm trực tiếp hỏi Hoa Thiên Vũ: "Nếu như theo ngươi như vậy, vậy bên Đông thành nếu như có người tìm ta làm việc, ta phân phó cho người làm, tự mình ra mặt, như vậy trong ngày thường ta phải làm gì đây?"


      "Làm chuyện chuyện nên làm!" Hoa Thiên Vũ vừa cười vừa : "Ngươi là Hương chủ rồi, cũng coi như là hoàng cột, cần phải xuất đầu lộ diện làm tiếp những việc, ăn xin phố lớn hẻm , lại , đó cũng phải là kế hoạch lâu dài gì, nếu như gặp phải thiên tai hay tai họa gì đó, rồi mỗi ngày lấy tiền đâu ra mà nuôi sống đủ đám người như vậy? Hơn nữa thủ hạ phía dưới ngươi càng ngày càng nhiều, và tiền dùng cho khoản đó cũng càng ngày càng tăng, ta nghĩ nếu chỉ dựa vào nghề ăn xin, thể kiếm đủ chi phí cho hằng ngày, cho nên ngoại trừ người trong bang, ngươi còn phải tìm nhân thủ làm nghề khác, cũng chính như lời ban đầu ngươi , chúng ta tìm những những người giàu bất nhân ( có nhân đức), chủ động lấy những tiền tài bất nghĩa kia, tiếp tế cho mình chút, rồi thuận tiện tích trữ vốn của chúng ta, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào!"

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      ☆, Chương 21: Tâm Hoa Thiên Vũ


      Editor: Tử Sắc Y



      Tô Lâm coi như hoàn toàn thực lòng tin phục vào Hoa Thiên Vũ! chỉ riêng thực lực Hoa Thiên Vũ, lại càng khâm phục với kiến thức của nàng, đối mặt với những thuộc hạ kia, nếu so sánh với Hoa Thiên Vũ, trong lòng Tô Lâm như hạ quyết tâm, cho dù chức vị Hương chủ của đưa cho Hoa Thiên Vũ lên làm, cho dù làm thuộc hạ ở dưới tay nàng, cũng nguyện ý , huống chi tại Hoa Thiên Vũ lại tận tâm làm phụ tá cho mình như vậy, mặc dù đương nhiên là nàng có lòng riêng với , đó cũng chỉ là chuyện thường tình, Tô Lâm cũng nguyện ý muốn giúp Hoa Thiên Vũ.


      Cho nên chuyện tiếp theo Hoa Thiên Vũ bảo Tô Lâm thầm tạo bang phái riêng lẻ, nàng chưa hai lời Tô Lâm đáp ứng!


      Vị trí bang chủ ở phía này Tô Lâm vẫn đảm đương, còn Hoa Thiên Vũ ở phía sau màn chỉ huy, dù sao tại lấy danh xưng của Hoa Thiên Vũ, người nào tình nguyện, còn với thân phận bây giờ của Tô Lâm, dù có thành lập bang phái , cũng có người nguyện ý tham gia.


      Thành lập bang phái mới đối với trong bang này có thể có thêm nơi chứa bảo khố (nơi chứa bảo vật), với bên ngoài lại xuất thêm quán trà, Tô Lâm dùng tiền mới ở tay mua quán trà ở phía tây thành làm nơi đựng bảo khố giúp tổng đàn, rồi sau đó bí mật chiêu nạp bang chúng.


      Xây dựng bảo khố này, Hoa Thiên Vũ cho Tô Lâm biết đây chính là nơi chứa vốn thuộc về mình , mà chủ ý của Hoa Thiên Vũ lại chính là thần khí.


      Đến đời này, sau khi biết có thần tiên, trong lòng Hoa Thiên Vũ luôn liên tục tìm kiếm những thần tiên có thể làm cho mình trở về thời đại!


      Ở thời cổ đại này mỗi ngày nàng ở đây đều cảm thấy thoải mái, cho dù mình có thể ở chỗ này vui vẻ sung sướng trôi qua mỗi ngày, nhưng chung là, ở nơi này nàng vốn có cảm giác an toàn, tựa như lục bình, nước chảy bèo trôi, có rễ bám!


      tại trong tay nàng có Phong Linh sáo, mặc dù ngoại trừ có tác dụng công kích, nàng biết Phong Linh sáo có cái tác dụng gì khác nữa, nhưng Hoa Thiên Vũ biết , chỉ cần mình tập hợp đủ các món thần khí khác, nàng có thể biết hết tất cả tác dụng của bọn chúng, hay là , chỉ cần tập hợp đủ này các món thần khí, chừng có thể như tập hợp đủ tất cả long châu rồi đưa tới thần long, thần long thỏa mãn chính nguyện vọng của mình, nếu là như vậy, nàng chút do dự nào mà lựa chọn trở lại thời đại.


      Về phần Tô Lâm ở nơi này, Hoa Thiên Vũ đền bù cho bằng cách giúp xây dựng bang phái có thể khiến cho quang cảnh lúc trở về phủ Đại tướng quân được người xem trọng, dù sao nàng thuộc về nơi này, nhưng khi nàng quyết định trợ giúp người của mình, Hoa Thiên Vũ keo kiệt trả lại cho nhiều hồi báo.


      Tất cả đều được tiến hành vào đâu vào đấy, Tô Lâm cũng tự mình chiêu nạp nhân tài, theo lời của Hoa Thiên Vũ, bên Trần Thanh Dương kia, Tô Lâm cũng dựa theo như lời Hoa Thiên Vũ dặn, lần lượt nhảy vào danh trạng.


      Đúng như Hoa Thiên Vũ với Tô Lâm, Trần Thanh Dương kia chính xác là có tâm tư muốn Tô Lâm nhập vào tay dưới của mình, nhưng đối với việc Tô Lâm có thể đảm nhiệm được chức vị Hương chủ ở đông thành này, trong nội tâm vẫn còn có chút xác định!


      Mà Tô Lâm lại có hiểu biết tự đầu nhập làm tay dưới cho mình, đương nhiên là Trần Thanh Dương chấp nhận, phân phó nhiều người đắc lực ở bên cạnh mình sang, đương nhiên, lời cũng , cuối cùng đưa lại cho Tô Lâm cái bao lì xì lớn, khoảng chừng năm trăm lượng, tiền tài ngoài ý muốn này khiến cho Tô Lâm mừng rỡ như điên, sau này đối với lời của Hoa Thiên Vũ, lại càng thêm tin tưởng nghi ngờ.


      Nhưng theo suy nghĩ của Hoa Thiên Vũ, Trần Thanh Dương chơi chiêu đó được cao minh cho lắm, bởi vì người phân phó sang đây rất nhiều!


      Hơn nữa Hoa Thiên Vũ cũng nhìn ra được, Trần Thanh Dương đưa người đến tay Tô Lâm tự thành hệ thống, những đám người này vốn xem Tô Lâm như chủ, ngoại trừ mặt khách khí với Tô Lâm, cơ bản bọn họ và nhóm người Tô Lâm bên này chính là người của hai thế giới, sau khi người trong đông thành sai khiến bọn họ làm việc cho những người đó, tất cả những việc làm kia đều do đám người bọn họ làm, từ nơi quan sai thu tiền, bọn họ chiếm bảy thành, đến trong tay Tô Lâm, lại đến ba thành.


      Tình huống như vậy ở trước mắt cũng xem như là tốt nhất, dù sao, tại thân phận của Tô Lâm vững, bên cạnh ngoại trừ Hoa Thiên Vũ cũng có thuộc hạ thân cận, có thể giữ vững được tình hình như tại, cũng được tính là đứng vững gót chân ở đông thành.


      Cũng may là Tô Lâm thông suốt, Hoa Thiên Vũ vốn để phía đông thành này vào mắt, phát triển nơi chứa bảo khố kia, mới là chuyện quan trọng nhất với nàng! Nơi
      [​IMG]



      ☆, Chương 22: Đại náo bên đường


      Editor: Tử Sắc Y



      Đương triều Cẩm Quốc mười lăm năm, vào mùng tám tháng tám, kị ma quỷ, thích hợp để gả cưới!


      Ngày đại hôn của Lăng Mạc Thiên và Liễu Nhược Tuyên là ngày hoàng đạo được khâm thiên giám Cẩm Quốc tuyển chọn trong vạn ngày tốt khác, ngày đó ông trời cũng vô cùng nể mặt, trời trong nắng ấm, gió mát nhè , trong kinh thành người người cũng nguyện ý ra ngoài nhiều hơn trong thời tiết này.


      Ra sau cửa chính của tướng phủ, cuối cùng qua phố Trường An, nghi thức kiệu hoa của Liễu Nhược Tuyên và nghi thức đón dâu ở vương phủ lúc trước được gộp lại, đoàn người tấu sáo và trống bước tới phía cửa vương phủ, mà hai bên đường phố người người đều đứng đầy, binh mã tự cửu thành với bộ binh nha môn đều phải phái người tới trước để duy trì trật tự.


      Vương phủ đón các thân nhân rất nhiều, có nhiều đoàn diễn tấu nhạc, có hoa đồng(trẻ con cầm hoa), còn có các thái giám phát bánh kẹo cưới, đám người đứng đầy ở hai bên đường theo cánh tay phát bánh kẹo cưới của thái giám quơ lên mà tạo nên từng trận rung động.


      Vốn là ngày vui mừng, lại còn là đám hỏi giữa vương phủ và tướng phủ mạnh như vậy, người muốn nịnh bợ hai thế lực này có thể là giống như cá trong sông, đếm xuể!


      Nhưng trong đám người này lại tuyệt đối có Hoa Thiên Vũ, lúc này nơi bụng của Hoa Thiên Vũ hơi phình lên, dửng dưng đứng ở giữa đường lớn Trường An, còn Đại Ngốc và đám ăn mày đứng sau lưng nàng, vừa vặn chặn kín toàn bộ đường , đội ngũ đón dâu liền dừng lại, nhìn cảnh tượng trước mặt, từng người đưa mắt nhìn nhau, cũng dám lỗ mãng.


      Sớm có nô tài trong tướng phủ biết Hoa Thiên Vũ, cho nên bẩm báo với Liễu Nhược Tuyên, giờ phút này Liễu Nhược Tuyên ở ngồi trong kiệu hoa nghe được, thất lễ tức giận quát lên tiếng "Tiện nhân!" Rồi sau đó nổi giận đùng đùng liều mạng mặc kệ lời khuyên bảo của Biên ma ma, mà xé khăn voan lao ra kiệu hoa, tới phía trước đội ngũ giằng co với Hoa Thiên Vũ.


      Lúc này Lăng Mạc Thiên cũng có mặt ở trong đội ngũ đón dâu, dù sao cũng là người của hoàng gia, cho dù đón dâu, cũng chỉ là quản của quý phủ đến đây trước, chờ khi kiệu đến trước cửa vương phủ, Lăng Mạc Thiên mới ra, lúc này chủ trong đội ngũ cũng chính là vị quản gia của vương phủ, mà quản gia lại biết người mang bụng bầu ở trước mắt này, vốn mới là "Chính chủ", nhưng sau khi quay đầu lại thấy Liễu Nhược Tuyên thở phì phì lên trước đây, trong lòng ngừng đổ mồ hôi, vội vàng kéo gã sai vặt, rỉ tai hai tiếng, gã sai vặt kia được chỉ điểm, chạy như bay ra phía bên ngoài, xem phương hướng cũng chính là phía của vương phủ.


      Liễu Nhược Tuyên nhìn thấy Hoa Thiên Vũ đứng ở giữa đường, ánh mắt rơi xuống bụng hơi to lên của nàng, trong nội tâm khỏi cả kinh, lập tức cố ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cười : "Ồ, bản cung bảo ai sao mà to gan như vậy, ra là muội muội à, ngươi đến chỗ nào thế, ngươi mất tích nhiều ngày nay như vậy, làm sao lại đột nhiên mang theo cái bụng lớn chạy ra nghênh đón bản cung thế, chẳng lẽ muội muội muốn chờ ngày vui của tỷ tỷ để đến đưa thân (tương đương như nha hoàn thông phòng như chức vị lại cao hơn) vì tỷ tỷ sao? Bên tỷ tỷ đúng là thiếu muội muội đưa thân!"


      Nghe được giọng cay nghiệt của Liễu Nhược Tuyên, trong lòng Hoa Thiên Vũ vốn còn chút cảm giác mình được phúc hậu cho lắm, lập tức biến mất vô hình, đối mặt với nữ nhân như trước mắt, có thể lấy cái gì để phản kích hữu hiệu với chanh chua của nàng đây?


      Hoa Thiên Vũ cười lạnh tiếng, chút nào kiêng kị : "Nhược Tuyên tỷ tỷ còn biết đến muội muội như ta à, bất quá tỷ tỷ ngày hôm nay là đại hôn của ngươi, như vậy xin hỏi câu, tỷ tỷ gả vào nhà nào, muội muội cũng nên đưa mới tốt chứ!"


      Trong lòng Liễu Nhược Tuyên cười lạnh, nhưng mặt lại là nụ cười tươi như hoa, : "Lời này của muội muội là như thế nào, toàn bộ kinh thành này ai cũng biết tỷ tỷ sắp gả vào trong nhị vương phủ,mà ở trong phủ muội muội cũng tiếp nhận thánh chỉ rồi, làm sao biết lại còn cố hỏi nữa? Muội muội vẫn nên nhanh theo tỷ tỷ cùng nhau đến vương phủ uống rượu mừng của tỷ tỷ trước , nên ở chỗ này cản trở đường của tỷ tỷ, kẻo làm trễ giờ lành, đến lúc đó tướng phủ của chúng ta cũng chịu nổi trách nhiệm đâu!"


      Lời này của Liễu Nhược Tuyên giấu châm chọc, vốn cho Hoa Thiên Vũ nhìn mặt mũi của tướng phủ, mà ở bên đường hồ nháo với nàng nữa, nghĩ rằng ngày hôm nay chủ ý của Hoa Thiên Vũ chính là để cho nàng yên, nàng (HTV) cũng bị lay động chút nào bởi những lời nàng (LNT) .


      Hoa Thiên Vũ cười lạnh với Liễu Nhược Tuyên: "Tỷ tỷ chuyện có đạo lý, toàn bộ người trong kinh thành biết ngươi gả vào nhị vương phủ? Vậy muội muội làm sao chỉ biết là hoàng thái hậu lão nhân gia nàng gả ta cho Nhị hoàng tử, khó là ở trong kinh thành này có hai Nhị hoàng tử, hay là nên , hài tử ở trong bụng ta, phải là của Nhị hoàng tử sao?"


      "Hài tử? Ngươi cái gì?" Liễu Nhược Tuyên nghe vậy vô cùng sợ hãi, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm Hoa
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :