1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần trộm cuồng phi - Di Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 14.1: Lại so với


      Editor: Tử Sắc Y



      Chính là như vậy, người phục lúc nào cũng phục, thấy trưởng lão chấp pháp với trưởng lão truyền công cũng tuyên bố chính thức tân Đà chủ, Vương Đại Cẩu trực tiếp lên trước lớn tiếng quát: "Trưởng lão, chúng ta phục, tiểu ma ốm này nếu là làm Đà chủ, Vương Đại Cẩu ta chính là người thứ nhất phục!"


      Bên này Chung Đạo Bình với Khâu Vân Quốc đau đầu làm sao để giải quyết xong việc, mà hành động lúc trước của Trần Hạo Thiên làm bọn họ biết , nếu chuyện hôm nay cho kết quả vừa lòng, chỉ sợ qua ngày mai, tai vạ lập tức đến nơi.


      Lúc này, Vương Đại Cẩu nhảy ra làm rối loạn, trái lại trúng với tâm ý của bọn họ! Tân Đà chủ này còn chưa được tuyên bố nhậm chức, phần đông đầu người phía dưới hề phục, điều này chứng tỏ ràng đây chính là xem thường ngươi, hoặc là ghét bỏ đối thủ trúng tuyển có lai lịch hay đơn giản chỉ là oan gia đối đầu, chán ghét ngươi!


      Nhưng đến cùng mặt mũi vẫn phải giữ, Chung Đạo Bình mặt lạnh lại, ánh mắt giống như cây kim nhọn, nhìn gắt gao chằm chằm vào Vương Đại Cẩu, lạnh lùng hỏi: "Làm càn, ở trước mặt bản trưởng lão, ngươi có phần chuyện! Cuộc tỷ thí ngày hôm nay, quy củ cũng sớm rồi, lúc này đợi người ta cầm tín vật mới nhảy ra phục, ngươi đây là muốn thách thức bang quy, muốn thử trải qua ba đao sáu lỗ kia sao?"


      Chung Đạo Bình vốn là trưởng lão chấp pháp, lời của , làm cho tất cả người ở đây muốn theo phụ họa Vương Đại Cẩu, hay những người đục nước béo cò khỏi co đầu rụt cổ, nhiệt huyết vừa mới dâng trào, muốn theo đại chúng ‘bức vua thoái vị’, kết quả là quên mất nơi người cho mượn đấu này là ai, nếu vào ngày hôm nay tại nơi này mà tất cả mọi người đều nháo lên, chỉ sợ người trước mắt này cũng bỏ qua, danh tiếng mặt lạnh Diêm vương của Chung Đạo Bình cũng phải là hư danh!


      Tô Lâm bên này vừa nghe lời Chung Đạo Bình , trong lòng mới vừa thở hơi, lại nghe Chung Đạo Bình mở miệng : "Bọn người các ngươi thấy người ta đạt được đều với lão phu là phục! Như vậy trái lại lão phu có thắc mắc, cuối cùng là các ngươi phục luật nào? Nếu như từng người các người đều được lý do phục, bản trưởng lão dễ dãi như thế đâu!"


      Nghe Chung Đạo Bình , những người phía dưới thiếu chút nữa chân đều mềm nhũn, hai mặt rối rít nhìn nhau, tìm kiếm người dẫn đầu, Vương Đại Cẩu nghe xong cũng ra mồ hôi lạnh toát người, trong lòng thầm suy nghĩ trong lời Chung Đạo Bình đến cùng là chứa hàm ý gì.


      Nơi này có nhiều người vốn đều là nòng cốt tinh tuý trong Đại Nghĩa Phân Đà, cho dù Chung Đạo Bình là trưởng lão chấp pháp nữa, cũng thể trực tiếp xử lý nhiều người như vậy, Vương Đại Cẩu cảm thấy dường như trong lời của Chung Đạo Bình có chứa hàm ý, theo ý tứ như vậy của , chỉ cần mình hợp tình lý, như vậy có phải là nhất định là, kết quả ngày hôm nay có thể thay đổi chứ?


      Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Đại Cẩu tự an ủi mình, cả gan chắp tay với Chung Đạo Bình và Khâu Vân Quốc đài, : "Hai vị trưởng lão, phải là chúng ta phục với luật, mà là có người đủ tiêu chuẩn, hơn nữa ràng là, có người tôn sư trọng đạo, làm xằng làm bậy, người như vậy tại sao lại có thể làm Đà chủ Đại Nghĩa Phân Đà của chúng ta, tại sao chúng ta phải phục tùng?"


      Tô Lâm nghe vậy sắc mặt đại biến hồi, Hoa Thiên Vũ cũng cảm giác có chuyện gì đó đúng, trong lời Vương Đại Cẩu kia chỉ chính là bên nàng, phải là nếu cầm được tín vật là có thể làm bang chủ sao? Như thế nào mà vào trong miệng trở thành tội danh làm xằng làm bậy, tôn sư trọng đạo rồi?


      đài Chung Đạo Bình nhàng lướt qua Tô Lâm và Hoa Thiên Vũ cái, trong lòng mỉm cười, dường như cũng hiểu là Vương Đại Cẩu muốn lời gì, trong lòng cũng hơi yên tâm, cố ý hỏi thêm: "Oh, ngươi mấy hành động này là hơi nặng đó, chuyện phải hiểu chút, cũng phải cho nhóm người phía dưới này đều hiểu cùng, nếu như ngươi hợp tình hợp lý, vậy có thể là ngươi phạm vào tội danh xấu đồng môn, lừa gạt dưới, như vậy ngày hôm nay ngươi trốn khỏi ba đao sáu lỗ rồi!"


      Nghe Chung Đạo Bình nghiêm trọng như vậy, trong lòng Vương Đại Cẩu trái lại càng thêm bình tĩnh, sau khi xác định được ý tứ của trưởng lão là cũng định cho Tô Lâm làm Đà chủ, lập tức lá gan dần lớn lên, : "Trưởng lão, ngài vừa mới ở dưới đài cũng nhìn thấy, Tô Lâm đúng là người của Đại Nghĩa Phân Đà chúng ta, nhưng còn vị bên cạnh lại phải là người của Đại Nghĩa Phân Đà, hơn nữa vừa mới đó chúng ta cũng đều thấy được, là vị bên cạnh Tô Lâm lấy tín vật trước, rồi mới nhét thẳng vào trong người Tô Lâm, sau đó mới sử dụng công phu khinh công đến trước mặt ngài, ta sai chứ! Mọi người ai có ý kiến gì khác !"


      Mọi người nghe vậy lập tức phụ họa theo, Tô Lâm nghe được lời Vương Đại Cẩu , biết muốn cái gì, dưới tình thế cấp bách, chỉ có thể hét lớn lên: "Hoa Thiên Vũ là người vừa mới nhập bọn, nàng là đệ tử của Cái Bang, Vương Đại Cẩu ngươi đừng có bậy!"


      "Tô Lâm! Bản trưởng lão có cho ngươi lên tiếng sao?" Chung Đạo Bình lên mặt trừng Tô Lâm cái, khiến cho tên tiểu tử bị trừng kia giống như bông hoa khô héo rũ xuống, hoảng sợ cúi đầu ủ rũ dám gì nữa.



      ☆, Chương 14.2: Lại so với


      Editor: Tử Sắc Y



      Chung Đạo Bình xoay đầu lại nhìn Vương Đại Cẩu, ý bảo tiếp, trong lòng Vương Đại Cẩu càng thêm tự tin, lớn tiếng : "Trưởng lão, coi như Hoa Thiên Vũ là đệ tử mới vào, nhưng nàng cũng chỉ được tính là đệ tử mới vào, thân phận địa vị, ngay cả đệ tử túi cũng phải, Cái Bang của chúng ta có quy tắc, đệ tử mới vào trừ phi có công, theo công của đệ tử mà ban thưởng tặng túi, còn Hoa Thiên Vũ này túi cũng có, nên dựa theo quy củ, nàng có tư cách tham gia tỷ thí, có thể coi như là nàng làm trợ thủ cho Tô Lâm, nhưng tự tay nàng lấy trước tín vật Đà chủ, sau đó mới đưa vào trong tay Tô Lâm, dựa theo quy củ, cần ta , kết quả lần tỷ thí này hẳn là có hiệu quả?"


      Vương Đại Cẩu , Hoa Thiên Vũ nghe , nhìn thấy Chung Đạo Bình và Khâu Vân Quốc ở đài ngừng gật đầu, lại nhìn đám người ở bên cạnh phụ họa theo Vương Đại Cẩu, và cuối cùng sau khi chứng kiến được khuôn mặt nhắn trắng bệch, cúi đầu dám nhìn nàng Tô Lâm, Hoa Thiên Vũ biết , ngày hôm nay là mình đường đột, cũng hiểu quy củ, mà mù mờ ra mặt, cho rằng lấy được tín vật thắng, kết quả là bị người lý, lần này, thực là có lòng tốt mà tạo nên chuyện xấu, chỉ sợ hôm nay chính mình với Tô Lâm toàn thân cũng rút lui được!


      Lúc này trong lòng Chung Đạo Bình thầm cao hứng, cực kỳ hài lòng với Vương Đại Cẩu ở phía dưới, hiểu chuyện, vô cùng chính xác, và người phía dưới cũng đều phụ họa theo kết quả này, như vậy chính mình nếu chối bỏ kết quả ở trước mắt, cũng sợ gây ra chuyện gì tốt, chỉ là ngày hôm nay bên Trần Hạo Thiên kia, vẫn thế nào gặp mặt tốt, Chung Đạo Bình khỏi hơi trầm ngâm.


      Thấy Chung Đạo Bình hơi trầm ngâm, tim của Vương Đại Cẩu có thể thả lại vào trong ngực rồi, nhìn lại bộ dáng Tô Lâm đứng đầy đức hạnh, lại càng cao hứng hơn, trong lòng cũng bắt đầu tính toán, tiếp theo làm sao để trừng trị tên tiểu tử đáng chết này, dám trêu chọc chính mình, hơn nữa tay còn ràng cất giấu tín vật ở sau lưng, quả thực chính là ngán sống cũng khác biệt lắm, ngày hôm nay may mà trưởng lão tuyên bố thẳng kết quả, nếu là cả đời đánh nhạn, hôm nay lại bị nhạn cắn!

      (*Nhạn: là giống chim tên nhạn, có thể search gg để xem ảnh)

      đài Chung Đạo Bình và Khâu Vân Quốc truyền mật trao đổi, cuối cùng Chung Đạo Bình mở miệng, : "Dù cho như thế nào, ngày hôm nay tín vật vào trong tay Tô Lâm, đó là , nhưng lời Vương Đại Cẩu cũng đúng, Hoa Thiên Vũ tự tay lấy tín vật đưa cho Tô Lâm, hành động này cũng phù hợp với quy củ, mà nàng lại là đệ tử mới vào, có phẩm cấp, vốn cũng được lên tháp, như vậy cuộc tỷ thí hôm nay, còn giá trị, với lại ngày hôm nay quấy rầy đến Phong Vân sơn trang mất ngày, là Cái Bang chúng ta nên, vì vậy lần này lựa chọn Đà chủ, dùng những cách khác vào ngày mai, Cái Bang đều là hành khất trong giang hồ mà sống, như vậy ta chọn thời gian cuối ngày mai làm hạn chót, phân định thắng bại trong ngày, các ngươi cũng có thể tự tuyển chọn lên danh sách những người cùng tương trợ, vào ngày mai, những đám người các người ăn xin ở trong thành, người xin được nhiều bạc nhất, là Đà chủ, như vậy , nếu các ngươi công bằng, hay là tân đệ tử có tư cách cũng được!"


      Người phía dưới nghe vậy ồ lên trận, lập tức nghe Chung Đạo Bình tiếp: "Nhưng các ngươi tuyển chọn người trợ giúp mình có hạn, chỉ có thể chọn ba người, hơn nữa, trong quá trình ăn xin, được sử dụng đường ngang ngõ tắt, càng được an bài người phía dưới đùa giỡn ám chiêu với người khác, tự thân bản trưởng theo dõi toàn bộ hành trình, nếu có người dám vi phạm, bị trực tiếp dùng ba đao sáu lỗ loại bỏ! Cứ vậy , tất cả giải tán, nhanh chuẩn bị cho ngày mai! Còn nữa, nhanh trình lên danh sách lên bản trưởng lão!"


      xong, Chung Đạo Bình và Khâu Vân quốc trực tiếp xuống đài, nhìn cũng nhìn mọi người cái, mà Khâu Vân Quốc lại trực tiếp lấy quyền trượng từ trong tay Tô Lâm, cũng làm sao trừng phạt Tô Lâm và Hoa Thiên Vũ.


      Rất lâu, mọi người mới rối rít trở về, đều tự ngầm hiểu dẫn theo nhóm người của mình từng người từng người rời khỏi, chỉ có Tô Lâm và Hoa Thiên Vũ là còn đứng ở tại chỗ.


      Lần này Tô Lâm bị đả kích , thoáng vui lại nhiều buồn, khiến cho hài tử này thích nghi được với thay đổi, mà với tất cả chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tô Lâm quả thực lên xuống như cáp treo, chút tâm lý cũng chưa hề chuẩn bị, đợi mọi người hết rồi, còn chưa lấy lại được tinh thần, chuyện này xong rồi?


      Bọn Đại Ngốc vây quanh , đám hài tử trong nhóm này cũng thể lý giải, tại sao tín vật tới tay, nhưng lại bị trưởng lão truyền công lấy , rồi sau đó tuyên bố là ngày mai so đấu lại?


      Khi bọn họ biết là nguyên nhân bởi vì Hoa Thiên Vũ, nguyên đám lập tức xoay đầu hướng mũi nhọn nhắm về phía Hoa Thiên Vũ, trong nhất thời, ngôn ngữ ô uế gì cũng vô tình hắt lên thân Hoa Thiên Vũ.


      Hoa Thiên Vũ nhìn nhóm hài tử trước mắt này mà cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng thay bọn họ cảm thấy bi ai, nhưng lúc thấy Tô Lâm liên tục lời, lòng Hoa Thiên Vũ cảm thấy vô cùng lạnh.


      Hôm nay nàng làm tình huống giúp đỡ, xác thực là nàng sai rồi, nhưng chuyện sai này, chẳng lẽ là chỉ có mình nàng? Nếu như phải có nàng, ngày hôm nay Tô Lâm có thể chạm đến cây gậy kia hay cũng khó , chừng tại ngay cả mạng cũng phải đặt lại nơi này, thế mà đám người kia đều đổ hết tất cả sai lầm lên người nàng, chẳng lẽ bọn họ cho là Tô Lâm có thể làm được Đà chủ sao? Cũng quá ngây thơ rồi! Chính nàng vừa mới nghe lời trưởng lão chấp pháp kia, cũng hiểu , ngày hôm nay Tô Lâm nếu coi như là được thừa nhận chăng nữa, chỉ sợ là vị trí Đà chủ này cũng ngồi được!


      "Đừng nữa!" Cuối cùng Tô Lâm mở miệng ngăn lại trước khi Hoa Thiên Vũ tính nghênh ngang rời khỏi, lập tức Hoa Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Tô Lâm, nhìn người này rốt cục cũng ngẩng đầu lên, trừng đôi mắt đỏ hồng nhìn tất cả hài tử, nhìn xem tiếp theo có thể ra lời gì.


      "Chuyện ngày hôm nay, có liên quan gì với Hoa Thiên Vũ hết!" Tô Lâm câu làm cho lòng Hoa Thiên Vũ thoáng vơi dần khó chịu, nhưng mà lời sau đó lại làm cho Hoa Thiên Vũ nghĩ ra, "Cuộc tỷ thí ngày mai, Đại Ngốc, Trụ Tử, Tiểu Tân, ba người các ngươi theo ta, lão Ngô, ngươi trình danh sách lên , còn những người khác nhanh xin cơm , tất cả giải tán!"
      Last edited: 30/8/16

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 015.1 hồi tâm


      Editor: Tử Sắc Y



      Nhìn thấy cam lòng, lại sợ uy thế của Tô Lâm nên mọi người đều rời khỏi, Hoa Thiên Vũ theo Tô Lâm vừa vừa chuyện: "Ngươi vốn định bỏ qua sao?"


      "Vậy ngươi ta có thể như thế nào?" Lúc này Tô Lâm rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, dường như cả người cũng thoải mái hẳn, chuyện cũng mạch lạc, "Điều này ràng là tỷ thí tranh vị trí Đà chủ này phải cạnh tranh công bằng, còn mong đợi ta lên làm cái gì? Muốn chết sao?"


      "Ta còn tưởng rằng đến bây giờ người còn chưa hiểu được!" Hoa Thiên Vũ nghe vậy cười ha ha : "Xem ra là ngươi vẫn gánh vác được! Nhưng đám thủ hạ kia của ngươi, ai, ngươi tự cầu nhiều phúc !"


      "Ta có thể thỉnh cầu ngươi chuyện sao?" Tô Lâm hề bị ảnh hưởng bởi lời Hoa Thiên Vũ , xoay đầu lại nghiêm túc nhìn Hoa Thiên Vũ, thỉnh cầu: "Ta biết là ta nhìn nhầm ngươi, ngươi là người tài ba, tại ta cũng chỉ có thể cầu xin ngươi, ngày hôm nay ngươi đừng rời khỏi, mà ở lại đại viện đêm , qua đêm thôi! Hừng đông ngày mai, ngươi muốn chỗ nào ta tuyệt đối ngăn cản!"


      ra là còn biết chuyện này! đúng là người thông minh! Biết là vào tỷ thí ngày mai, đám người Vương Đại Cẩu bị thua thiệt hay là người khác nhìn đám người Tô Lâm vào hôm nay được vừa mắt, buổi tối tuyệt đối tìm cơ hội gây chuyện, khiến cho đám Tô Lâm có cách nào để tham gia cuộc tỷ thí ngày mai!


      Hoa Thiên Vũ lắc lắc đầu : "Ngươi ấy! Ta coi như là ta ở lại, qua đêm nay, vậy còn đêm mai ? Hơn nữa ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy ta có thể bảo vệ được nhiều các ngươi như vậy?"


      "Ta tin tưởng ngươi làm được!" Tô Lâm trốn tránh ánh mắt bức người của Hoa Thiên Vũ nữa, kiên định : "Ta biết ngươi có biện pháp, ta cũng biết, ta có gì đáng giá để có thể thỉnh cầu ngươi ở lại, nếu như vậy , nếu như ngươi cảm thấy tối nay ngươi che chở được chúng ta, vậy ngươi cứ trước cũng được! Ta tuyệt đối trách ngươi!"


      Nghe Tô Lâm lời này, Hoa Thiên Vũ buồn cười lắc đầu : "Tô Lâm, lời này phải ngươi gì hết, nhưng chí hướng của ngươi đâu? Tối qua ngươi cho ta những lời hùng tâm tráng chí (tâm chí mạnh mẽ) ấy vậy nó ở đâu rồi? Chẳng lẽ ngươi cứ muốn cả đời vì đám người như vậy mà vây khốn mình ở nơi này? Cho dù là cùng hèn nhát với bọn họ sao, ngươi cũng chấp nhận à?"


      Tô Lâm kinh ngạc nhìn Hoa Thiên Vũ, chần chờ lúc mới : "Vốn ta cho là ta có thể, nhưng ngươi cũng thấy đấy, phải là ta cố gắng, mà là tại cho dù ta có cố gắng, cũng phải có người cho ta cơ hội chứ! Đây từng là dự định tốt, thế sao, ngươi bảo ta phải làm sao đây? Nếu xem như ngày mai ta được hạng nhất, chỉ sợ vẫn là kết quả như hôm nay cũng khác biệt gì lắm, huống chi ta còn có khả năng, thậm chí ngay cả tối nay ta cũng biết có thể bình an qua hay !"


      Nghe được Tô Lâm như vậy, Hoa Thiên Vũ vừa thất vọng vừa có chút giận vì từ bỏ tranh đấu, nhịn được : "Ngươi chỉ có như vậy sao? Lúc trước ngươi giống với người cái gì cũng có, khi đó thế nào sao lại như bây giờ? Ngươi phải là thiếu gia phủ Đại tướng quân sao? kiêu ngạo của ngươi cứ như vậy mà vứt bỏ sao? Chẳng lẽ trong lòng ngươi có chuyện để ngươi quyết tâm theo đuổi? Chẳng lẽ ngươi muốn nên chuyện? Lúc trước những chuyện ngươi làm xong, cũng là bởi vì ngươi bị chút nhân tố gây cản trở, mà ngươi cứ quyết định buông tha? Tô Lâm, đừng khiến ta coi thường ngươi!"


      "Vậy ngươi cho ta biết, ta có thể làm sao?" Tô Lâm như bị Hoa Thiên Vũ kích thích lên nỗi đau, giống như con mèo bị đạp trúng đuôi, nhảy bật lên hét lớn: "Ngươi nghĩ rằng là ta nguyện ý sao, ngươi nhìn xem bên cạnh ta có nhiều người như vậy, hôm nay ngươi cũng nhìn thấy, đám thủ hạ của ta người muốn giúp đỡ ra cũng có, cũng may có ngươi mới có cục diện như trước mắt, dù ta có hùng tâm tráng chí thế nào, nhưng chỉ dựa vào mình ta, ta có thể làm được cái gì? Chỉ có mình ta, ta cũng phải là người vô địch cả thiên hạ!"


      Hoa Thiên Vũ nghe vậy giận quá hóa cười, : " mình người, đúng là số lượng thực lực có hạn, nhưng nếu như lòng của ngươi thiếu tự tin, như vậy có chờ đủ lực lượng, cũng có ý muốn! Tô Lâm, sợ cho ngươi biết, ta chính là tiểu thư tướng phủ Liễu Nhược Liên! Ngươi hẳn là nghe qua rồi chứ!"


      "Ngươi là người què mà! Ngươi..." Tô Lâm nghe vậy , lập tức nhận thức được chỗ đúng, vội vàng dừng lại, hỏi: "Tại sao ngươi lại ở chỗ này? Nghe đồn phải là ngươi chết rồi sao? Làm sao mà mình ngươi chạy ra ngoài này, ngươi muốn làm cái gì?"


      "Ta muốn làm cái gì à?" Hoa Thiên Vũ cười điên cuồng, : "Ta muốn làm chuyện ta muốn làm! Tô Lâm, tình trạng của ta bây giờ cũng khác với ngươi bao nhiêu đâu. Như thế nào, chúng ta hợp tác với nhau phen, sau khi vượt qua cửa ái khó ở trước mắt này, chúng ta liên thủ, hoàn thành chuyện chúng ta muốn làm !"


      Tô Lâm nhìn Hoa Thiên Vũ có chút xa lạ ở trước mắt, trợn to hai mắt, cảm thấy dường như nữ nhân ở trước mắt có chút thay đổi, làm cho cảm nhận được sợ hãi từ trong lòng!


      Hoa Thiên Vũ cười lạnh nhìn xem Tô Lâm, : "Làm sao, lẽ là ngươi sợ hãi à? Xem ra là ta nhìn lầm ngươi, Tô Lâm, ngươi kỳ chỉ là người được ngoài miệng, còn trong lòng ngươi kỳ cũng chỉ là người hèn nhát! Bây giờ ngươi có theo ta hay cũng giống như ngoại trừ chỉ có mạng đáng khinh, ngươi còn có cái gì thể mất sao?"


      "Đừng cho ta ngươi bỏ được đám ăn mày kia!" Hoa Thiên Vũ khinh bỉ nhìn xem Tô Lâm, : "Ngươi cho rằng ngươi được bọn họ xem như lão đại sao? Bọn họ chỉ muốn tìm chỗ dựa vững chắc có thể dựa vào! Nếu như chỗ dựa này bị sụp đổ, có thể có mấy người rớt vài giọt nước mắt mộ phần ngươi, nhưng sau đó, chừng bọn họ lập tức tìm chỗ nương tựa của cừu nhân giết chết ngươi, đám người làm như thế, ngươi cảm thấy ngươi rất có tiền đồ sao?"


      ☆, 015.2 hồi tâm


      Editor: Tử Sắc Y



      Tô Lâm cảm giác mình có cách nào để cãi lại, những lời Hoa Thiên Vũ cũng đều biết, nhưng y vẫn là làm như vậy, kỳ cũng nghĩ là tốt tại sao phải như vậy, chẳng lẽ mình là người nhát gan sao?


      Tô Lâm ngước mắt nhìn khuôn mặt Hoa Thiên Vũ có chút dữ tợn, trong lòng hiểu từ đâu lại dâng lên hồi lửa giận, gầm lên: "Ngươi như vậy, vậy làm sao thấy ngươi trở về báo thù? Ngươi so với ta còn thảm hơn, ít ra ngươi còn biết là ai hại ngươi, còn ta ngay cả ai hại ta ta cũng biết, ngươi bắt ta phải hăng hái, vậy ta hăng hái cho ai xem?"


      "Mình hăng hái cũng phải là vì cho người khác xem!" Hoa Thiên Vũ nghe vậy cũng tức giận, trước mắt Tô Lâm vẫn là hài tử, tầm mắt đều rất nông cản, trong ngày thường ngoại trừ dựa vào tinh thần chống đỡ, cũng có gì khác, vốn là mục tiêu cũng có, chỉ là thỉnh thoảng có cơ hội như hôm nay thôi, mà lấy mạng vật lộn đọ sức phen!


      Nghĩ thông suốt điểm này, Hoa Thiên Vũ cảm thấy buồn cười vì ý tưởng vừa rồi muốn kéo Tô Lâm về phía mình, nàng chỉ khoát khoát tay với Tô Lâm: "Nếu ngươi bị bức ép đến mức cùng đường, như vậy, đường kế hoạch của chúng ta giống nhau, ngươi đường ngươi, ta cầu độc mộc ta, hôm nay coi như ta giúp ngươi, ngày mai ngươi cũng cần ta, tối nay, thứ lỗi cho ta phụng bồi, chuyện nhất định xảy ra, muốn tránh cũng tránh thoát, cứ tự giải quyết cho tốt !"


      xong, Hoa Thiên Vũ quay đầu chút lưu tình rời , lần này, nàng quyết định quan tâm đến chuyện nhóm tiểu khất cái này nữa, ngay cả Tô Lâm, cũng làm cho nàng thất vọng, nếu như cứ ở chung chỗ với đám người như vậy, trong thời gian lâu chừng hạ thấp chỉ số thông minh của nàng, tự nàng vẫn sớm rời mới tốt!


      Nhìn bước chân kiên định kia, bóng dáng Hoa Thiên Vũ cách càng ngày càng xa, Tô Lâm cắn chặt bờ môi mình, cho dù có cắn đến chảy máu cũng có cảm giác, cuối cùng vào lúc Hoa Thiên Vũ rời khỏi ánh mắt , Tô Lâm rốt cục cũng ra quyết định, chạy như bay đến trước mặt Hoa Thiên Vũ, bùm tiếng quỳ ở trước mặt Hoa Thiên Vũ.


      Hoa Thiên Vũ kinh ngạc nhìn xem Tô Lâm, trong lòng mặc dù đoán được chút lý do, nhưng lại dám chắc, và nàng cũng đến đỡ , cũng lập tức rời khỏi, mà chỉ thản nhiên nhìn , nhìn muốn với nàng cái gì.


      Mặt Tô Lâm đỏ bừng, dường như cố gắng dùng sức lực toàn thân, lâu sau, đột nhiên khấu đầu cái với Hoa Thiên Vũ, tiếng động va chạm mặt đất vang lên tiếng trầm đục doạ Hoa Thiên Vũ hoảng sợ.


      Sau khi Tô Lâm ngẩng đầu lên, Hoa Thiên Vũ thấy ràng trán mảng tím xanh, là có thể thấy được dùng lực lớn đến cỡ nào, sau đó nghe thấy Tô Lâm lớn tiếng với Hoa Thiên Vũ: "Sau này Tô Lâm nghe lời đại tỷ, đại tỷ cái gì, Tô Lâm tuyệt đối dám hai lời, từ này mạng của Tô Lâm ra sức với đại tỷ, cầu xin đại tỷ thành toàn, để cho ta chấm dứt tâm nguyện!"


      Hoa Thiên Vũ nheo mắt lại, hơi hứng thú nhìn xem Tô Lâm, ngả ngớn hỏi: "Ngươi làm sao có thể khẳng định được, khi theo ta, ngươi có thể hoàn thành tâm nguyện?"


      Tô Lâm cũng vì ngôn ngữ ngả ngớn của Hoa Thiên Vũ mà buông lỏng, thanh sang sảng có lực trả lời: "Ta muốn trở nên cường đại, ta muốn làm người bề , ta muốn theo cường giả, mới có thể biến mình trở nên cường đại hơn, còn tại, đại tỷ ngươi rất mạnh, theo ngươi, ta dần trở nên cường đại, hoàn thành tâm nguyện, chỉ cần sau này ta trở nên mạnh mẽ ta mới có thể tự tay mình hoàn thành, cầu xin đại tỷ thành toàn, cầu xin đại tỷ thành toàn cho ta!"


      Trẻ dễ dạy! Hoa Thiên Vũ hài lòng gật đầu, đến lúc này, Tô Lâm mới nghĩ thông suốt điểm này, cũng coi như là muộn, vốn là Hoa Thiên Vũ cũng muốn cho cơ hội, có thủ hạ như vậy, chuyện sau này nàng muốn làm, cũng là thuận tiện nhanh chóng hơn, nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ nâng Tô Lâm lên, : "Chuyện tiếp theo, ngươi có tính toán gì?"


      Tô Lâm nghe vậy hơi mơ hồ, tự chủ được : "Tự nhiên là đại tỷ muốn ta làm cái gì ta làm cái đó, tất cả mọi chuyện ta đều nghe đại tỷ!"


      Đầu gỗ! Trong lòng Hoa Thiên Vũ than thở, xem ra là thể nào thông minh lên được, đoán chừng là do ngây ngốc trong nhóm ăn mày thời gian lâu, ý tưởng cũng có nhiều, Hoa Thiên Vũ lắc lắc đầu, thở dài : "Ngươi phải muốn cạnh tranh Đà chủ vào ngày mai sao? Vậy sao còn quay về tính toán chút xem ngày mai nên hành động ra sao gì! Còn thất thần làm gì, !"



      "A! ..." Tô Lâm nghe vậy trợn tròn mắt, vốn theo ý là, Hoa Thiên Vũ nhìn trúng mấy thủ hạ ăn mày giúp đỡ mình, dũng khí vốn vừa mới bị Hoa Thiên Vũ khiêu kích, muốn dứt khoát rời khỏi đám người kia, theo Hoa Thiên Vũ phiêu bạt chân trời cũng được, lại nghĩ rằng Hoa Thiên Vũ đột nhiên câu trở về, điều này khiến cho Tô Lâm biết nên thay đổi ra sao.


      Nhìn dáng vẻ Tô Lâm đứng ngây ngốc nhìn mình, Hoa Thiên Vũ vừa bực mình vừa buồn cười, nàng hiểu suy nghĩ của tiểu tử này, vừa kéo vừa chuyện: "Kỳ lời ngươi vừa mới cũng đúng, người làm được đại , mà có hai người chúng ta cộng lại, cũng khó có thể hoàn thành, mặc dù những người của ngươi giúp được gì, nhưng bây giờ chúng ta muốn mượn thế, mặc kệ là người nào, chỉ cần chúng ta có thể dùng, cũng phải dùng, nhưng nếu ngươi vừa mới tất cả mọi chuyện ngươi đều nghe theo ta, có thể đến lúc đó ngươi nhìn thấy ta hạ thủ tàn nhẫn, lại vẫn đau lòng cho người khác!"
      Last edited: 30/8/16

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 16: Mưu đồ

      Editor: Tử Sắc Y



      Tô Lâm nghe Hoa Thiên Vũ lời này, trong lòng vốn là muốn buông, nhưng khi nghe cuối cùng lại cầm lên! Lý do nàng muốn là gì, lẽ là nàng vẫn muốn lăn qua lăn lại với đám ăn mày kia hay sao? Vậy làm gì mà lại còn tới chuyện ra tay chứ!


      Nhìn thấy dáng vẻ Tô Lâm muốn dám , Hoa Thiên Vũ biết suy nghĩ trong lòng , dừng bước lạnh như băng : "Ngươi muốn làm xong chuyện, lại muốn thương tổn đến người khác, ngươi có thể làm nên chuyện lớn gì, chỉ tới đám người lười kia ngươi đều giấu bọn họ trong bảo khố (hộp đựng những bảo vật), cả đám đó vai thể khiêng nước thể chọn, dù thế nào, mình ngươi ở phía sau làm việc cả đám, vậy người định bụng muốn thân mình mệt chết à!"


      Thấy Tô Lâm vẫn còn dáng vẻ hồ đồ lờ mờ kia thiếu chút nữa khiến Hoa Thiên Vũ tức chết, dáng vẻ trưởng thành sớm của tên này ở trước mặt nàng đều là giả bộ, tự nhiên Hoa Thiên Vũ lại có ý nghĩ muốn vứt bỏ tên ngu xuẩn này mà tự mình .


      Cũng may là rốt cuộc Tô Lâm tỉnh táo lại, sau khi bừng tỉnh đại ngộ nhìn xem Hoa Thiên Vũ hoảng sợ : "Đại tỷ phải là ngươi định dùng đám người kia chứ! Chẳng lẽ ngươi còn muốn cân nhắc bọn họ, muốn dạy dỗ đám người kia cho tốt để sau này làm việc cho hai người chúng ta?"


      Hoa Thiên Vũ nghe vậy liếc mắt về phía Tô Lâm, : "Lúc này mới hiểu được à? Đạo lý dễ hiểu như vậy lẽ ngươi cũng hiểu sao, hay là ngươi vẫn đau lòng chuyện ta muốn sai bọn họ làm việc như trâu ngựa?"


      Nhìn thấy bộ dáng rất hài lòng của Hoa Thiên Vũ chuẩn bị chọn người mà cắn, Tô Lâm rụt cổ lại cái, chỉ lắc đầu cười làm lành: "Làm sao chứ, ta cũng chỉ lo lắng cho đám người kia quá ngốc, khiến cho đại tỷ ngươi dạy dỗ tức giận, gây tổn thương đến thân thể của ngài, vốn là thân thể ngài được nhanh nhẹn, nếu là hao tâm tổn sức điểm này, phải là khiến cho ngài tức giận sao? Ta đây cũng chỉ lo lắng cho ngài mà!"


      "Bỏ cái dáng vẻ này !" Hoa Thiên Vũ thiếu chút nữa bị làm tức giận Tô Lâm cười rộ lên, nàng chỉ mũi Tô Lâm cười mắng: "Ngươi chính là tên tiểu hoạt đầu, muốn ta sai người của ngươi cứ việc thẳng, làm sao mà lại nhiều lời như vậy! Còn lo lắng cho thân thể của ta nữa, ngươi nhìn thấy là ai vừa mới mang ngươi từ dưới mặt đất lên tháp trúc cao như vậy, lại còn dám xấu ta!"


      Tô Lâm cười liên tục phải, Hoa Thiên Vũ thấy vậy cũng lười cằn nhằn với , vẻ mặt nghiêm túc thẳng: "Tô Lâm, với ngươi, ta và ngươi vốn phải là người chung đường với đám ăn mày kia, trong số bọn họ ta dám có ai dám cầm tính mạng mình mà đánh cuộc với tiền đồ cẩm tú (cẩm tú được gọi là gấm vóc, ý câu này là tiền đồ sáng lạng, vinh hoa phú quý)! Hễ là người có lòng này, cũng đến mức theo người tàn tật như ta, ngươi phải ?"


      Tô Lâm nghe vậy lập tức cũng nghiêm túc lại, trong lòng hơi chán nản, đúng là trách Hoa Thiên Vũ khó nghe được, đám người dưới tay mình đều là cỏ đầu tường, cũng chỉ có bảo vệ cho đám người kia sinh sống, bọn họ mới có thể ngả về phía mình, nhưng hễ là có chuyện gì xảy ra, tất cả đều trông cậy ra mặt cho bọn họ ! Nếu với tuổi chưa đến mười lăm của , làm sao nhanh như vậy mà kiếm được vị trí đệ tử ba túi, đây cũng đều là do đám người kia bức!


      Đệ tử trong Cái Bang muốn kiếm được túi là điều dễ dàng, ít gì người muốn thay đổi, cần phải thông minh lanh lợi hơn, còn phải ra tay nhẫn tâm! Quả vốn ra tay tàn nhẫn, thường xuyên đánh nhau giành địa bàng, khiến cho trong bang đều phát triển rất nhanh, mà muốn tranh công để kiếm thêm túi, cũng may là tiền nhiệm Đà chủ để ý tới , mà chính theo tiền nhiệm Đà chủ mới được ba túi! Cuộc sống trôi qua cũng được xem như là thoải mái!


      Nhưng thời gian trước đột nhiên tiền nhiệm Đà chủ xa thấy người, nên bên Tổng đà truyền ra tin tức như vậy, đúng là chỉ cần đệ tử có túi, đều có tư cách tham dự tranh cử Đà chủ, mà cũng nghĩ đến mấy chuyện trong đó, muốn đánh cuộc tham dự lần, nên cứ hồ đồ mà tham gia.


      Trong lần tham dự này ngờ lại trắc trở như vậy! Vốn lúc còn tiền nhiệm Đà chủ ở đây, đám người Vương Đại Cẩu kia nhìn vừa mắt , nhưng lại e ngại coi trọng của Đà chủ với , cho nên cũng dám đối xử với như thế nào, chỉ bắt nạt vài thuộc hạ dưới , cần phải ra mặt mà vẫn thả thuộc hạ trở về.


      Nhưng lần này Đà chủ có ở đây, lập tức bọn người Vương Đại Cẩu có điều cố kỵ, nên thay đổi phương pháp hành hạ ! Nhất là lúc biết mình chuẩn bị tham dự cuộc tỷ thí Đà chủ, mỗi ngày thủ hạ dưới tay đều tìm cơ hội gây chuyện với mình hay người dưới tay mình!


      Mà lúc này tự mình muốn lấy lại danh dự, cũng dễ dàng như vậy, có chỗ dựa của Đà chủ, nhóm Vương Đại Cẩu kia vốn để mình vào trong mắt, với lại còn là đệ tử năm túi, đương nhiên là địa vị với thân phận đều cao hơn mình, hơn nữa còn là hoàng cột (cột vàng), tất cả thuộc hạ dưới tay đều là người luyện võ, còn dưới tay mình chỉ là những người già yếu ở trong mắt bọn họ đám người này đơn giản chỉ là cừu con, tuỳ ý mặc bọn họ làm thịt, thêm chuyện mình ở trước mặt Vương Đại Cẩu chiếm ít tiện nghi, cho nên người dưới tay mình tại ngoài trừ người làm biếng ai muốn trong bang, hoặc là lão già yếu hay là tiểu ăn mày, còn tất cả những người ánh mắt đều đầu nhập vào những thế lực mạnh khác!


      ☆, Chương 16: Mưu đồ (tiếp theo)


      Editor: Tử Sắc Y



      Mà lúc này tự mình muốn lấy lại danh dự, cũng dễ dàng như vậy, có chỗ dựa của Đà chủ, nhóm Vương Đại Cẩu kia vốn để mình vào trong mắt, với lại còn là đệ tử năm túi, đương nhiên là địa vị với thân phận đều cao hơn mình, hơn nữa còn là hoàng cột (cột vàng), tất cả thuộc hạ dưới tay đều là người luyện võ, còn dưới tay mình chỉ là những người già yếu ở trong mắt bọn họ đám người này đơn giản chỉ là cừu con, có thể tuỳ ý bọn họ làm thịt, thêm chuyện mình ở trước mặt Vương Đại Cẩu chiếm ít tiện nghi, cho nên người dưới tay mình tại ngoài trừ người làm biếng ai muốn trong bang, hoặc là lão già yếu hay là tiểu ăn mày, còn tất cả những người ánh mắt đều đầu nhập vào những thế lực mạnh khác!


      Cho nên lúc Hoa Thiên Vũ vừa tới, Tô Lâm ở trạng thái “tuyệt vọng chuyện gì cũng dám làm thử” vơ vét cướp đoạt người mới từ bốn phương, biết tất cả thuộc hạ mình đáng tin, nhưng lại thể bỏ mặc bọn họ, mặc kệ bọn họ, với lại cũng chỉ có mình tự làm, có chuyện gì, ngay cả người có thể chỉ điểm cho cũng có, vì lo mất lo được nhất thời, mà thay đổi thành bộ dáng khốn cùng như giờ, tự phê chuẩn cho Hoa Thiên Vũ từ đầu đến đuôi!


      đến chuyện kia trong lòng Tô Lâm cũng nguội lạnh, tỷ thí vừa rồi chính mắt nhìn ra, cả đám trước đó tự vỗ ngực mình lớn là đến lúc đó theo giúp đỡ , kết quả là lúc gần đến giờ tỉ thí, cả đám thậm chí phất cờ hò reo cổ vũ cũng thấy người, sau khi biết được kết quả bị phủ nhận thành Đà chủ, nguyên đám lại biết xấu hổ tính toán tất cả mọi chuyện lên đầu Hoa Thiên Vũ, rồi cứ coi tim phổi giống bọn họ, Tô Lâm cũng có bao nhiêu hi vọng trông mong vào đám người kia.


      Cho nên khi biết Hoa Thiên Vũ muốn định dùng đám người kia, phải là Tô Lâm thực sợ Hoa Thiên Vũ làm gì đám người, mà lo lắng đám người kia gây cản trở Hoa Thiên Vũ, ở trong lòng Tô Lâm bây giờ, đám người kia người nào có thể sai bảo được, còn khiến cho mình tức giận cũng khác biệt gì lắm.


      Nghe Tô Lâm giải thích thao thao bất tuyệt với nàng hồi, Hoa Thiên Vũ có chút đồng tình với tiểu ăn mày ở trước mắt này, là mệt cho có thể bảo vệ được đám người dở hơi này cho đến bây giờ! Hoa Thiên Vũ cũng biết phải đánh giá Tô Lâm như thế nào nữa!


      Nàng hẳn là nên khen có lòng tốt, còn phải cười nhạo biết sợ! Nhưng khi nghĩ lại nàng cũng thấy bình thường, là hài tử, từ người đau người quan tâm, tự mình đau lòng cho chính mình, tự mình ngoan (ngoan độc) với chính mình đó cũng là điều bình thường, được người phía sau coi trọng, còn có đám người theo bên cạnh ủng hộ rầm rộ, hơn nữa cũng có vài người kiêng kỵ với ở ngoài mặt, chính những hành động đó khiến cho tự nhận định mình quá cao, và kết quả là người coi trọng cũng có, hoàn toàn là đãi ngộ khác biệt quá lớn khiến cho bị vỡ mộng!


      Tên tiểu tử Tô Lâm này chẳng khác như người thiếu bị trừng trị, Hoa Thiên Vũ đánh giá y là như vậy, bây giờ nhìn thấy năng lực của nàng, muốn dựa vào nàng để xoay người, tuy suy nghĩ đó sai, nhưng trong lòng vẫn còn thiện lương vô dụng kia, khiến cho Hoa Thiên Vũ hơi nghi hoặc, đám người kia mỗi người đều giúp được gì, thậm chí có khi càng giúp lại càng phiền, lẽ ngay cả sai họ là sai nguy hiểm sao? (sai trong đây là sai khiến)


      Hoa Thiên Vũ như cười mà như mà nhìn Tô Lâm, : "Đại tỷ ngươi có bản lĩnh khác, nhưng bản lĩnh chỉnh người thuần người vẫn còn, đúng dịp, lấy đám người này để luyện tập, dù sao, ngươi có còn đau lòng ?"


      Tô Lâm nhịn được mà sợ run cả người, y nhìn thấy gương mặt Hoa Thiên Vũ tràn đầy ý cười quỷ dị, điều này làm cho tim y khỏi đập nhanh thình thịch, biết Hoa Thiên Vũ này ngoại trừ khinh công tốt, còn có công phu chỉnh người gì đây.


      Hoa Thiên Vũ nhìn thấy dáng vẻ của Tô Lâm như người vợ , trong lòng lại than thở, người này phải là ông trời đưa đến để hành hạ nàng cũng muốn giày vò nàng, vẻ mặt của Thiên Vũ như khinh bỉ cái bộ dáng này của , : "Được rồi, thu lại cái vẻ mặt nhìn làm người ta phải ê răng của ngươi , ngươi muốn bày ra cho ai xem chứ, dáng vẻ như vì đức hạnh mà muốn chết muốn sống!"


      "Đám người kia của người, ta nhất định muốn dùng!" Hoa Thiên Vũ đến chính , nửa điểm thương lượng cũng để cho Tô Lâm có cơ hội, dứt khoát thẳng: "Ngươi quyết định phải làm người bề , vậy chuẩn bị dự định sau này của mình , có như vậy người bên cạnh mới có thể chịu tính toán dự định của mình, đừng có mà quan tâm đến bọn họ nghĩ như thế nào, ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng hết !"


      Tô Lâm nghe vậy nghiêm túc đứng lên, y biết lời này của Hoa Thiên Vũ phải là muốn giỡn với mình, là được làm được, thấy Hoa Thiên Vũ cân nhắc chuyện gì đó: "Đám người kia, dù sao cũng là những tên ăn mày, cũng sợ sau này bọn họ đến được nơi nào, tệ nhất cũng chỉ là lưu lạc đầu đường mà thôi, nhưng đó cũng phải xem mệnh của bọn họ, nếu như cả đám bọn họ thành chịu nghe lời sai bảo của chúng ta, vậy ta cũng quan tâm đến có thêm thuộc hạ ăn chùa, nhưng nếu như còn dám qua loa cho xong chuyện, theo phía sau lưng nhặt ý tưởng có sẵn, vậy ngươi cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác tàn nhẫn, ta phải là ngươi, ta cũng có cảm tình với bọn họ! Từ chưởng binh*, nếu ngươi muốn ra mặt, chỉ ngươi ngoan với mình ngươi đâu! Làm như vậy cũng chỉ khiến cho ngươi mệt chết, cho nên, trước tiên ngươi phải tự mình ngoan với người bên cạnh, nếu , phải là ngươi đau lòng cho bọn họ, mà là muốn hại bọn họ, bọn họ là thuộc hạ của ngươi, riêng ngươi có tương lai, mà bọn họ cũng có tương lai! Tất cả mọi người luôn luôn xin cơm với ngươi, mà nghĩ đến mình nên làm chuyện gì!"


      (*Xuất phát từ câu thơ Nhân chưởng tài, từ chưởng binh)

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 17: Người thí nghiệm


      Editor: Tử Sắc Y

      Tô Lâm trầm mặc, phản bác được, vô lực ngồi xuống dưới đất, trong lòng càng nhiều chuyện biết bây giờ nên phải làm sao!


      Hoa Thiên Vũ đúng, nếu như hôm nay có Hoa Thiên Vũ, vốn ngay cả trụ cột cũng nhất định có thể đụng đến được, chứ đứng càng là có thể có cơ hội cạnh tranh Đà chủ!


      Mà Hoa Thiên Vũ duới tình huống như thế, vốn cũng như , muốn nghĩ thầm, ôm tia cơ hội thực tế kia, còn muốn lại vật lộn đọ sức hồi, mà là muốn nhìn thẳng về tình huống ở trước mắt, để nhanh xác định hướng phát triển sau này!


      Nhưng vừa nghĩ đến những biểu kia của thủ hạ mình, tại Tô Lâm chỉ có thể là ngoại trừ người trước mắt là Hoa Thiên Vũ, người nào có thể trông cậy được!


      Chỉ là Tô Lâm vốn có chú ý tới, ngay lúc hắnngồi dưới đất bất lực, mặt Hoa Thiên Vũ lộ ra nụ cười quỷ dị!


      thực tế Hoa Thiên Vũ vốn nghĩ là dùng tâm giúp Tô Lâm, giúp đỡ lúc trước, cảnh tỉnh trước mắt, tất cả đều là Hoa Thiên Vũ tự biên tự diễn!


      Với Hoa Thiên Vũ mà , trong nơi loạn thế trước mắt này, nếu muốn trở lại thời đại trước kia, chuyện đầu tiên, là nàng phải thích ứng với thời này, mà Tô Lâm trước mắt này đối với mình mà , kỳ chính là cơ hội thích ứng với thời này!


      người vốn có cảm giác an toàn lại trở thành người què, cho dù bây giờ nàng có đầy đủ võ lực để tự vệ, dù sao mình cũng chỉ có mình, hơn nữa hành động còn bất tiện, nếu như đám trợ thủ có thể sai khiến ở bên cạnh, cho dù nàng muốn rời khỏi thời này, hay là sống sót ở trong thời này cũng đều chỉ là câu suông.


      Mà Tô Lâm, tại trở thành con đường để Hoa Thiên Vũ đầu tư!


      Làm người lãnh đạo, thể nghi ngờ gì hơn là Tô Lâm rất thiếu kinh nghiệm và quyết đoán, nhưng từ khi còn , bên cạnh người tụ tập đám người, đặc biệt là đám người kia còn thuộc đại bang Cái Bang thiên hạ đệ nhất, thân phận trước mắt như vậy, Hoa Thiên Vũ muốn gom lòng người, cũng có cần thiết cho nhiều chuyện.


      Dù sao nhân số trong Cái Bang vốn có nhiều, đó là cũng là chuyện duy nhất trong thiên hạ, mà bây giờ trong tay nàng còn có thần khí Phong Linh sáo, dựa theo hiểu biết lúc trước nàng theo Tề Kính Hiên, ở lục địa này, còn có những thần khí khác tồn tại, thậm chí còn có thần tiên, nếu có thể lấy được những thần khí này, nhìn thấy thần tiên, bản thân nàng cũng có chút tia cơ hội, được quay trở lại quá khứ của mình, giống như Cái Bang này được tạo ra là để thăm dò tin tức của bang phái, chuyện này thể nghi ngờ chính là cơ hội nàng cần phải lôi kéo tốt!


      Ông trời cho nàng cơ hội như vậy, tự nhiên là Hoa Thiên Vũ muốn nắm bắt cho tốt, mà Tô Lâm ở trước mắt này vừa vặn có ít nhược điểm, vừa vặn nàng có thể nhắc nhở , mà Tô Lâm cũng đồng ý nghe theo lời của nàng , lại thêm mới nãy nàng vừa bộc lộ ra thực lực của mình, Hoa Thiên Vũ tin tưởng, nếu cho Tô Lâm nghe theo sắp xếp tiếp theo của mình, cũng phải là chuyện rất khó! Như vậy nàng có thể bắt đầu áp dụng từng bước để thực kế hoạch của mình.


      Trong lòng Tô Lâm chưa bao giờ sợ hãi như bây giờ, cho dù từng bị phủ tướng quân đuổi ra ngoài lưu lạc đầu đường, cũng chưa hề sợ hãi giống bây giờ, mà nguyên nhân tạo nên nỗi sợ hãi này chính là nữ què! Hết lần này tới lần khác hề phản bác được chút đạo lý với lời của nữ què này! Bởi vì Tô Lâm biết , Hoa Thiên Vũ đều là .


      Cho tới nay, là do cố gắng chống đỡ, ở trước mắt đám Đại Ngốc làm ra vẻ như sợ trời sợ đất, cũng có chuyện gì có thể làm khó , nhưng kỳ bí mật này Tô Lâm cũng biết , giống như chút đánh chút nháo ở bây giờ, sớm muộn gì cũng có ngày, bị té ngã ở phía , mà năm bè bảy mảng cũng chỉ là năm bè bảy mảng, có gom lại chung chỗ có thể như thế nào, dù cho gió có thổi hơi lớn chút cũng có thể sụp đổ, chứ đừng càng đến sóng to gió lớn gì!


      Rất lâu, Tô Lâm như tìm được cọng rơm cứu mạng, ngẩng đầu mong chờ nhìn Hoa Thiên Vũ, : "Hoa Thiên Vũ, ngươi chỉ giáo ta với, ta nên làm cái gì bây giờ? Ta phải làm sao mới như ngươi nữa, ta muốn cứ tiếp tục như thế nữa."


      Trẻ dễ dạy! Trong lòng Hoa Thiên Vũ xác định, gật gật đầu : "Chuyện này, ngươi nên hỏi ta, ra có thể là, cho tới nay, trong lòng ngươi cũng có đáp án rồi, chỉ là ngươi muốn làm như vậy mà thôi, nhưng tại khi bị bức ép đến đường cùng, ngươi mới hành động lần đạt được kết quả mà ngươi muốn, vậy là thực tế! Cho dù ta có cho ngươi, vậy cũng chính là lừa ngươi!"


      Tô Lâm nghe vậy lập tức chán nản cúi rũ thấp đầu, thấy vậy trong lòng Hoa Thiên Vũ dường như muốn cười lăn ra, nhưng mặt lại biểu vẻ mặt mây trôi nước chảy, lạnh nhạt : "Nhưng mà, ta còn có biện pháp, chỉ có xem ngươi có dám thử hay thôi!"


      Tô Lâm lần nữa ngẩng đầu nhìn Hoa Thiên Vũ, lại chỉ thấy nụ cười mang ý tứ sâu xa.

      Hai người rất nhanh trở lại căn nhà rách nát kia, mà mỗi người ở trong đại sảnh đều vui vẻ chờ đợi hai người trở về.


      Màn diễn hôm nay là khiến cho tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều phải kinh ngạc, đặc biệt là với Hoa Thiên Vũ, ánh mắt của rất nhiều người nhìn xem Hoa Thiên Vũ đều tràn đầy cảm xúc phức tạp.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, Chương 17: Người thí nghiệm (Tiếp theo)


      Editor: Tử Sắc Y



      Màn diễn hôm nay là khiến cho tất cả mọi người ở trong đại sảnh đều phải kinh ngạc, đặc biệt là với Hoa Thiên Vũ, ánh mắt của rất nhiều người nhìn xem Hoa Thiên Vũ đều tràn đầy cảm xúc phức tạp.


      Vốn theo bọn họ nàng là người còn thê thảm hơn so với mình, nghĩ tới ra là cao thủ thâm tàng bất lộ, điều này là khiến cho nhóm tên ăn mày này có chút thể tiếp nhận được! Đây quả thực chính là chuyện cổ tích được kể bởi tiên sinh trong quán trà phố, mà khiến cho người ta cảm thấy thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là, Hoa Thiên Vũ còn là nữ nhân!


      Hoa Thiên Vũ rất dễ đọc hiểu những ánh mắt trước mắt này, nhưng nàng cũng chẳng hề để ý, tại điều Hoa Thiên Vũ quan tâm chính là, Tô Lâm đứng ở bên mình, có thể làm được những lời với nàng hay .


      ra Tô Lâm hơi khẩn trương, nhưng lại biết được lý do thể khẩn trương!


      Mặc dù trước đây rất lâu, dù làm chuyện như vậy, nhưng khi đến thời gian khắc kia, lại khỏi sợ sệt, mà điều khiến cho Tô Lâm rất là thấp thỏm bất an, chính là ánh mắt của Hoa Thiên Vũ quá áp bức nhìn , khiến cho Tô Lâm quả thực có ý nghĩ muốn chạy trốn.


      Nhưng rất nhanh Tô Lâm lại nhớ đến lời Hoa Thiên Vũ cảnh cáo, nếu như làm được, Hoa Thiên Vũ chút do dự rời khỏi , rời khỏi Cái Bang, giúp đỡ người có thể nghe nàng giúp đỡ nàng!


      Cho nên Tô Lâm nhanh điều chỉnh lại tâm tình của mình, kiên định đứng ở trước
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :