1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần trộm cuồng phi - Di Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 009 Lựa chọn


      Editor: Tử SắcY



      "Ta có thể giúp ngươi như thế nào?" Hoa Thiên Vũ thể , nàng bị khí chất của tiểu ăn mày trước mắt này khuất phục rồi! Cũng phải là bởi vì theo như lời , mà là thu hút của tiểu hài tử này.


      thể , từ người tiểu khất cái này, Hoa Thiên Vũ cảm nhận được tự tin mà nàng chưa bao giờ thấy. kiềm chế được, nàng cũng bị hấp dẫn theo, hôm nay cảm thấy, chính nàng có phải nên giúp tên tiểu tử này lần hay .


      Nghe được Hoa Thiên Vũ ra câu như vậy, Tô Lâm cùng với nhóm tiểu khất cái ở phía sau lưng lập tức cao hứng kêu lên, Hoa Thiên Vũ thấy được dáng vẻ cao hứng của bọn họ, lại còn hân hoan la to, và người nào vì nàng là người tàn tật mà có nửa điểm kỳ thị, thấy tin nàng có tham gia, mà phát ra cao hứng từ nội tâm, Hoa Thiên Vũ cũng khỏi bị bọn họ lây nhiễm, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.


      Tô Lâm là người đầu tiên cao hứng hơn bao giờ hết, tay vỗ bả vai của Hoa Thiên Vũ, cười : "Tốt, chỉ cần ngươi nguyện ý tham gia, bắt đầu từ bây giờ chúng ta chính là huynh đệ, chúng ta đến chuyện ngươi có thể giúp được chúng ta cái gì, trước tiên cứ ăn cái gì , bọn đại ngốc kia hẳn là cũng chiêu mộ được ít huynh đệ, chúng ta hôm nay liên hoan , trước cứ ăn nhiều vào rồi hồi sau."


      xong, kéo Hoa Thiên Vũ về phía trong thành, Hoa Thiên Vũ bị động bị Tô Lâm kéo lên phía trước, trong nội tâm biết nên khóc hay cười đây, tự nàng thấy mình là bị ma chướng* rồi, lại còn bị đám tiểu hài tử kia dụ dỗ, thực tham gia cùng với bọn họ cạnh tranh Đà chủ gì đó của Cái Bang, quả thực là chọc cười, chỉ với năng lực của mình, Hoa Thiên Vũ cảm thấy nàng làm bang chủ Cái bang cũng dư dả rồi, còn phải xem chính nàng có muốn nguyện ý làm hay !

      (*Ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra)


      Nhưng mà Hoa Thiên Vũ là người biết giữ lời, nếu đáp ứng với Tô Lâm, như vậy cần quản nàng ở phía sau có thể giúp bao nhiêu, nhưng có thể xem như gắn bó keo sơn với tiểu tử trước mắt này, chỉ cần phản bội nàng, vậy người bằng hữu này, Hoa Thiên Vũ là nhận định.


      theo Tô Lâm về phía trước, lúc này Hoa Thiên Vũ mới phát , ràng là nàng trở lại thành Cẩm Quốc, đây là nơi được gọi là quốc của tổ tiên nàng! Lúc này trong lòng Hoa Thiên Vũ hiểu sao lại có chút thấp thỏm bất an .


      Nhưng cảm xúc thấp thỏm bất an này, rất nhanh bị lan ra dần bởi đám tiểu khất cái khác đứng ở đối diện, trước mặt là người cao gầy cầm gậy trong tay khắp người tràn đầy vết thương kém với những tiểu khất cái kia bao nhiêu, vốn là trang phục ăn mày rách rưới, giờ lại có thể xuyên thấu qua từng lỗ lớn y phục, Hoa Thiên Vũ cũng có thể nhìn thấy bên trong là những vết màu tím xanh nhè , bọn tiểu khất cái bên cạnh , phần lớn cũng đều là như thế, Hoa Thiên Vũ lập tức khẩn trương.


      Tô Lâm cũng chú ý tới, khỏi sợ hãi hỏi: "Đại Ngốc, ngươi làm sao vậy? Ngươi làm gì mà lại thế kia, làm sao lại trở thành như vậy?"


      Tiểu khất cái cao gầy kia chính là Đại Ngốc, nhìn thấy lão đại, cố nén đau cho mình khóc lên, vẻ mặt như đưa đám hô với Tô Lâm: "Lão đại, ngươi báo thù cho chúng ta ! Bọn người Vương Đại Cẩu kia bắt nạt người quá đáng!"


      "Đây là bọn người Vương Đại Cẩu làm?" Tô Lâm nghe vậy ngược lại rất tỉnh táo, híp mắt hỏi: "Đến cùng là xảy ra chuyện gì, kể hết chuyện ra, lão đại làm chủ cho các ngươi!"


      Lời của Đại Ngốc rất vất vả mới kể chuyện hiểu được, Hoa Thiên Vũ ở bên nghe khỏi lắc đầu, nàng thấy rất đúng là những tiểu khất cái này muốn theo giúp khí huyết có thừa, nhưng thực lực lại đủ! Với bọn họ như vậy, cũng chính như là chuyện phiền Tô Lâm, những người khác, chuyện này phải giúp là có thể, chỉ có thể là thêm phiền phức cũng khác biệt lắm.


      Chuyện ra cũng phức tạp lắm, hôm nay Tô Lâm dặn dò Đại Ngốc chiêu mộ những tên ăn mày mới nhập bọn, vốn là giao chuyện đơn giản dễ dàng nhất trong thành cho , còn mình mang người ra ngoài thành tìm vận may, kết quả chính là như vậy, Đại Ngốc vẫn làm hỏng chuyện Tô Lâm giao cho .


      Vốn là trong thành kéo người nhập bọn là dễ dàng nhất nhưng mà, dù sao ở thời đại này chỉ có trong thành mới là chỗ địa phương có người nhiều, mà ngoài thành, xa người cũng ít như vị trí hồi nãy của Hoa Thiên Vũ, dường như là trong vòng mười dặm cũng thấy người, mà Tô Lâm có thể thấy nàng cũng xem như là cơ duyên xảo hợp!


      Chỉ có như vậy, mà Đại Ngốc ở trong thành kéo người nhập bọn, cũng phát triển thuận lợi, nguyên nhân khác là, bởi vì trong thành Tô Lâm bất hoà với tên đầu lĩnh ăn mày khác, cũng chính là Vương Đại Cẩu cái người theo dõi ở trong miệng Đại Ngốc, chỉ cần Đại Ngốc muốn lôi kéo người, đều cho thủ hạ mình trộn lẫn vào, hoặc là quấy nhiễu cho thất bại, trực tiếp đầu độc người muốn gia nhập ở bên cạnh mình, mà Đại Ngốc lại là người thẳng tính, mới tranh cãi với đám người Vương Đại Cẩu, kết quả là Vương Đại Cẩu trực tiếp trở mặt, dẫn người của ở bên đường xung đột với bọn người Đại Ngốc.


      Bọn người Đại Ngốc chẳng qua chỉ là đám hài tử, ở Đại Nghĩa Phân Đà Cái Bang, nhiều người như vậy, nhưng sức chiến đấu được mạnh, bên trong thuộc về mép ngoài Cái Bang, nhưng ở phía ngoài là nhóm có nhiều người.


      Mà đám người Vương Đại Cẩu, là "Cột vàng" trong Cái Bang! Chỉ mình Vương Đại Cẩu, cũng là đệ tử năm túi trong Cái Bang! Nhân sĩ trong ngoài quan trọng trong Cái Bang! Mà lần này lại tranh cử chức người được chọn làm Đà chủ của Đại Nghĩa Phân Đà Cái Bang cao nhất!


      Mà Tô Lâm, mặc dù ỷ vào chút thông minh với chút thân thủ ấy, là đệ tử ba túi ở Đại Nghĩa Phân Đà, nhưng nếu so với Vương Đại Cẩu, quả thực chính là khác nhau trời vực!


      Thông thường trong Cái Bang, vừa rồi Hoa Thiên Vũ mới được Tô Lâm giới thiệu qua, như Cái Bang ở Cẩm Quốc, bởi vì nguyên nhân hoàng đế lập quốc, mà bộ phận bên trong Cái Bang được thành lập ra cột vàng với cột lam!


      Như cột vàng, là thuộc về nhân vật quan trọng trong Cái Bang, gậy trúc có sơn nước sơn màu vàng bắt mắt, hơn nữa về cơ bản cột vàng đều là nhân vật đệ tử có bốn túi, bởi vì chỉ có đệ tử bốn túi ở vạn người, mới có tư cách tu học pháp chưởng thất truyền của Cái Bang, Giáng long thập bát chưởng với đả cẩu bổng pháp! Hơn nữa đám người kia vào ngày thường vốn cần ăn xin, cho dù là ăn xin, chẳng qua cũng chỉ là làm dáng chút, trong cảm giác của Hoa Thiên Vũ, ở đây dường như là phái Cái Bang bận quần áo sạch như trong tiểu thuyết!


      Về phần cột lam, đúng là giống như Tô Lâm cùng Hoa Thiên Vũ thuộc đệ tử từ ba túi trở xuống trong Cái Bang, chỉ là nhân vật bên ngoài Cái Bang, cũng chính là những đối tượng phổ biến cổ vũ cho người đánh trận trong đại hội, thuộc về loại nhiều, nhưng cũng ít, địa vị trong Cái Bang so với cột vàng còn thấp hơn! So với phái áo đen Cái Bang trong tiểu thuyết cũng bằng!


      Mặc dù Cái Bang cạnh tranh chọn vị trí bang chủ hay Đà chủ đều cầu xuất thân, cần lý lịch, nhưng đến cùng, đại hội tranh cử đều cần dùng bằng thực lực ở đài, cho dù lần này đại hội tranh cử cầu chỉ cần người tranh cử cướp lấy gậy biểu tượng cho thân phận của Đà chủ, nhưng đối với Tô Lâm mà cũng dễ dàng như vậy.


      Hoa Thiên Vũ nhìn nhóm hài tử trước mắt trong lòng khỏi thầm than, phải dựa vào nhóm hài tử này, nếu so với đám đại nhân kia, làm sao có thể có cơ hội được, cho dù thực lực nàng có cao, nhưng nàng thể để bại lộ Phong Linh sáo trong tay mình, nếu , tự nàng lại tìm đến phiền toái cho mình rồi, vì tiểu khất cái mới quen, cho dù nàng có thưởng thức nữa, cũng đáng vì mà lấy thân mạo hiểm!


      Hơn nữa thực lực hai bên chỉ dưới mắt mà khác biệt quá lớn, mà nàng lúc vừa mới gia nhập lại biết tình huống, tại biết tình huống, Hoa Thiên Vũ cảm thấy nàng cần phải làm gì, cho dù có thể làm, cũng thể mù mờ mà theo ồn ào, đùa chứ, thời đại này cả thần khí cũng có, ai biết những nhóm học qua Giáng long thập bát chưởng có nhân cơ hội này mà gây sức ép xảy ra chuyện gì đó, đặc biệt là nàng còn có chuyện của mình, chờ thời gian sau, nàng tìm chỗ tốt rời khỏi, lại còn phải tìm cách thoát thân nữa.


      Tô Lâm lẳng lặng nghe xong Đại Ngốc khóc lóc kể lể, nhìn thấy đám tiểu khất cái ở bên cạnh mỗi người đều héo như cà nhiễm sương, lập tức lớn tiếng quát: "Khuôn mặt than thở khóc lóc đó để cho ai xem đây? Các ngươi chẳng lẽ cảm thấy bị mất mặt sao? Bị người đánh, bị người làm nhục, trở về còn làm ảnh hưởng đến những người khác! Các ngươi chẳng lẽ nghĩ tới phải dùng cách như thế nào để lấy lại công đạo sao? Nguyên đám cũng chỉ biết ở chỗ này khóc, khóc có ích sao? Đều lên tinh thần hết cho ta, các ngươi đều như vậy, như thế nào mà ta lại yên tâm trông cậy vào các ngươi giúp ta cạnh tranh Đà chủ?"


      Hoa Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Tô Lâm mặt đổi sắc, nhìn qua thấy có nửa điểm nào bị lời Đại Ngốc ảnh hưởng đến, còn có bộ dáng nghĩ muốn trả thù lại, trong nội tâm nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ tiểu tử này thâm tàng bất lộ, là cao thủ? Nếu dựa vào cái gì mà mạnh miệng thế!


      Bên cạnh là khuôn mặt Đại Ngốc vẫn than thở khóc lóc như cũ, : "Lão đại, phải là ta lời may, ngươi biết, là đám người kia quá ngang ngược! Bên chúng ta có mười mấy người, bên bọn họ kia ngay cả tính Vương Đại Cẩu cũng chưa tới sáu người, bọn họ chỉ cần ba người thôi mà đánh chúng ta thành như vậy, nếu chờ đến ngày tranh cử, phải là ta lão đại ngươi có năng lực, chỉ sợ bây giờ nhóm chúng ta ngay cả người bọn họ chống nổi! Lão đại, nếu chúng ta đừng tham gia đại hội kia nữa, bây giờ ngươi giống trống khua chiên chiêu mộ người tham gia cũng làm cho Vương Đại Cẩu oán hận rồi, các huynh đệ này vài ngày nay ngay cả cơm cũng xin được, lão đại, coi như hết rồi!"


      Lời Đại ngốc đều nằm trong dự liệu của Hoa Thiên Vũ, nhưng khi Tô Lâm lập tức nghe được lại lạnh lùng gầm lên: "Đại Ngốc ngươi cái gì đó? Ngươi bảo ta tranh cử cứ như vậy mà buông tha? Ngươi muốn ta làm con rùa đen rút đầu sao? Ngươi như thế nào lại còn mặt mũi mà những lời này?"


      "Các ngươi nghĩ như thế nào ta mặc kệ, ta cũng xen vào, các ngươi cho rằng hôm nay chúng ta buông tha cạnh tranh vị trí Đà chủ cho Vương Đại Cẩu, bọn họ bỏ qua cho chúng ta sao?" Tô Lâm cười lạnh nhìn Đại Ngốc với đám ăn mày bên cạnh có lay động, : "Chúng ta tranh chấp với Vương Đại Cẩu cũng phải là ngày đầu tiên, các ngươi còn nhường cho cho cái người như vậy làm Đà chủ sao? Hay là các ngươi chuẩn bị xa xứ, ra ngoài tranh đoạt địa bàng với nhóm Cái Bang khác sao?"


      "Nhìn nguyên đám các ngươi sợ hãi kìa!" Dáng vẻ Tô Lâm giận dữ với bộ dáng tranh này, vô cùng đau đớn : "Ngày thường ta với các ngươi như thế nào, tranh mà tranh được, là chuyện, nhưng nếu tranh, các ngươi lại càng bị đám khốn kiếp kia xem thường, bây giờ nguyên đám các ngươi chẳng qua là bị chút cản trở muốn buông tha rồi, vậy còn bằng bây giờ các ngươi cũng đừng theo ta, các ngươi đều dứt khoát nhập vào bên Vương Đại Cẩu kia , khỏi bị chỗ ta liên lụy!"


      lời kia mặc dù thể khôi phục lại cảm xúc xuống thấp của đám ăn mày, nhưng Hoa Thiên Vũ có thể cảm giác ràng được, vừa mới đám ăn mày kia còn có chút rã ý chí, mà lúc này đều lại nhớ tới kiên định lúc trước.


      Hoa Thiên Vũ hiểu, làm như vậy, chỉ sợ cũng coi như Tô Lâm muốn đầu nhập vào bên Vương Đại Cẩu kia, bị xem thường , người khác có muốn thu hay cũng khó !


      Vốn là còn tính toán thu thêm vài vị huynh đệ, buổi tối mọi người ăn chung bữa no đủ, kết quả gặp phải chuyện như vậy, mọi người cũng mất ý muốn ăn, cơm cũng đòi, cùng nhau trở về chỗ ngủ.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 010 Đêm tối

      Editor: Tử SắcY



      Vốn là hôm nay ở trong thành, bọn người Đại Ngốc dẫn theo nhiều người, dự định vừa nhận người, vừa xin được nhiều thêm đồ ăn, rồi buổi tối cùng nhau trở lại ăn bữa no đầy, kết quả là người chưa chiêu mộ được, mà cơm đồ ăn xin được cũng do xung đột mà làm rớt ít, lúc mọi người trở về chỗ tụ tập lại nhóm mới phát ra, vấn đề tối hôm nay mọi người đều được ăn cơm!


      Cũng may là Tô Lâm dẫn theo người ra ngoài thành cũng nhàn rỗi, trước khi nhìn thấy Hoa Thiên Vũ cũng bắt được mấy con cá ngon ở dưới sông, đêm nay may mà có mấy con cá này làm canh uống, nếu , buổi tối hôm nay chỉ sợ tất cả mọi người đều chịu đói bụng.


      Cứ như vậy, thịt cá với canh lúc chia đến trong tay Hoa Thiên Vũ cũng được nhiều lắm! Nhìn cái chén trong tay xung quanh đều bị sức mẻ mấy chỗ, lại nhìn vào bên trong chút là canh cá đến nửa bát, bên trong còn có cái đầu cá, Hoa Thiên Vũ có chút cảm giác nuốt trôi cơm!


      Bây giờ Hoa Thiên Vũ có được đãi ngộ này, là bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên nàng nhập bọn, mà nhân vật mới luôn được chiếu cố đặc biệt, nếu , đầu cá này đâu có đến phiên nàng! Lúc Hoa Thiên Vũ nhìn thấy cho dù là Tô Lâm, cũng lấy cái chén bể có đuôi cá toả ra mùi thơm ngồi chồm hổm ở bên ăn, về phần những người khác, ngay cả khúc xương cá hay đầu cá cũng có, thịt cá vốn cũng có nhiều để nấu, nhiều người như vậy, mà đa số người có thể có canh cá để uống cũng xem như tệ rồi.


      Nhìn nơi trước mắt, Hoa Thiên Vũ còn hứng thú ăn nữa! Chỗ này sao có thể là chỗ ở của con người chứ! Trong lòng Hoa Thiên Vũ than thở, nàng như thế nào lại lưu lạc đến mức này rồi!


      khác biệt gì lắm từ cho đến lớn ba mươi mấy người chen chúc trong cái phòng đổ nát, nghe Tô Lâm giới thiệu, trước đây nơi này là nơi ở bị xét của phạm nhân, bởi vì lúc ấy xét nhà tịch thu tài sản giết cả nhà kẻ phạm tội, dường như máu người chết đều thấm ướt trong ngoài phòng, phía sau nơi này còn có nghe là bị quỷ náo loạn mấy lần, cho nên có người muốn mua nơi này, lại càng có người muốn xây lại nơi này, cho nên từ từ đổ nát, cuối cùng mới tiện nghi cho nhóm ăn mày trước mắt này.


      Nhưng mà chính vì như vậy, trong phòng này nhiều năm chưa được tu sửa, phần lớn phòng ốc ngay cả mái che cũng bị mất, chỗ trước mắt này là phòng đại sảnh, là chỗ duy nhất có nóc nhà cũng coi như là chỗ có thể ngăn mưa, nhưng nếu ba mươi mấy người chen lấn ở chỗ này, đến mùi vị đặc biệt từ người của mấy tên khất cái kia, chỉ là ngủ cũng là vấn đề!


      Cuộc sống này còn có cách nào khác! Hoa Thiên Vũ cũng muốn chen lấn ngủ chung chỗ với đám người kia! Cũng phải là nàng kỳ thị bọn họ, mà vốn là có cách nào để ngủ.


      Nhìn phần đông người ở nơi này sau khi uống canh cá rồi trực tiếp quấn cái chiếu rách ngủ mặt đất, lúc này Hoa Thiên Vũ có suy nghĩ muốn rời khỏi, thế nhưng nàng ngay cả cái chiếu cũng có, Hoa Thiên Vũ còn chứng kiến được mấy đứa trẻ giống như nàng có chiếu, trực tiếp ôm đến đống rơm rạ biết lấy từ nơi nào, sau đó đám đứa nhét chung rơm rạ vào chỗ, rồi ôm chặt lẫn nhau cứ như vậy mà ôm đối phương sưởi ấm ngủ, quyết tâm rời của Hoa Thiên Vũ càng thêm kiên định.


      Cho dù là thực đảm nhận bảo vệ linh sáo, nhưng Hoa Thiên Vũ muốn ngủ ở chỗ này, huống chi nàng còn là thần trộm đến từ đại, nàng muốn cho mình trôi qua có chút thoải mái, đây vốn phải là chuyện dễ dàng! Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ lập tức đứng dậy chuẩn bị rời từ giã.


      Nhưng có người trước bước đến trước mắt Hoa Thiên Vũ, chặn lại đường của nàng Hoa.


      Lúc Hoa Thiên Vũ nhìn kỹ lại, là Tô Lâm ôm cái chiếu rách đứng ở trước mắt nàng, khi Hoa Thiên Vũ chuẩn bị chuyện, Tô Lâm mở miệng trước: " theo ta!" xong rồi dẫn đầu tiêu sái về phía trước.


      Hoa Thiên Vũ nghi hoặc sau lưng Tô Lâm, mặc dù biết muốn làm cái gì, nhưng Hoa Thiên Vũ vẫn vội vàng theo, nàng dự định muốn nhìn chút Tô Lâm muốn với nàng cái gì.


      Tô Lâm sau khi dẫn Hoa Thiên Vũ vòng qua đại sảnh, rồi vượt qua cái hành lang rất dài, Tô Lâm dẫn Hoa Thiên Vũ vào phòng , mặc dù phòng này thoạt nhìn rất đổ nát, nhưng suy cho cùng cửa sổ với nóc phòng nhìn thoáng qua lộ ra khe hở, Hoa Thiên Vũ ngoài ý muốn nhìn Tô Lâm trải chiếu rách ở bên cạnh dưới đất, sau đó từ trong cái rương nằm ở góc phòng lấy ra cái đệm nhìn qua cũng coi như là sạch , vừa cười vừa với Hoa Thiên Vũ: "Sau này ngươi cứ ở nơi này , chúng ta đều là người quen khổ rồi, với lại ta thấy ngươi cũng giống với người có thể ở lâu chỗ này, mọi người kết bạn với nhau rồi, ta thấy ngươi cũng có chỗ , hôm nay trước tiên ngươi cứ ở chỗ này đêm , qua ngày mai, ngươi muốn chỗ nào, chúng ta ngăn cản ngươi!"


      Hoa Thiên Vũ ngoài ý muốn nhìn Tô Lâm, nàng nghĩ Tô Lâm cho nàng đồ tốt hơn chút để trấn an, nhưng lại nghĩ đến thái độ bình thường của Tô Lâm thay đổi ràng, cũng cầu mình nhập bọn hỗ trợ nữa, mà mặc kệ nàng, điều này khỏi làm Hoa Thiên Vũ thắc mắc, hỏi: "Làm sao ngươi biết ta muốn ?"


      Tô Lâm lấy đệm để ở chiếu cho Hoa Thiên Vũ xong, cũng nhìn Hoa Thiên Vũ : " rồi, mọi người có duyên quen biết nhau, mà ngươi cũng muốn ở lại chỗ này, chút này ta vẫn nhìn ra được, nhưng mà ngươi là đại nương, người lại có chút bất tiện, mà bây giờ sắc trời cũng tối, nếu ngươi muốn rời , đó cũng là chuyện của ngày mai, nơi này có người đến, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở chỗ này, đến ngày mai, ngươi hay ở lại, đều là do ngươi. Chỗ này của ta ngươi cũng thấy đấy, ta có cách nào đảm bảo sau này ngươi như thế nào, cho nên quyền lựa chọn ở chính ngươi, ta bắt buộc ngươi!"


      Nghe lời này Hoa Thiên Vũ càng cảm thấy kỳ quái, từ trong lời , Hoa Thiên Vũ nghe ra được cảm giác Tô Lâm rất mệt mỏi, khỏi ngoài ý muốn, chẳng lẽ trước đó đều giả bộ bộ dáng kiên cường, lúc này cảm xúc suy sụp như thế nào mà với nàng như vậy?


      Tô Lâm dọn dẹp xong chăn nệm, ngẩng đầu nhìn thấy Hoa Thiên Vũ sững sờ nhìn mình, khỏi vò đầu hơi ngượng ngùng cười : " cần nhìn ta như vậy, ta cũng chỉ là hài tử, ta bây giờ so với ta kiên cường trong trí tưởng tượng của ngươi giống nơi nào đâu! Đừng thấy ta lợi hại như vậy, dù sao ngươi cũng muốn rời , bằng giờ trò chuyện với ta!"


      Hoa Thiên Vũ nghe vậy nở nụ cười, ngồi ở đệm, nghiêng đầu nhìn Tô Lâm cười : " ra ngươi còn biết ngươi là hài tử, như thế nào, trong lòng ngươi ra có bao nhiêu lòng tin với lần chọn Đà chủ này sao?"


      "Lòng tin so với thực lực, cũng giống như cửa sổ kia, đâm cái hỏng!" Tô Lâm cười nhạo : "Nhưng với đám người như vậy, cuối cùng phải có người làm đầu, mặc dù ta tự hỏi mình làm có tốt hay , nhưng có thể tới bước hôm nay, ta dám đều là mình ta chống chọi, tranh cái vị trí kia, chẳng qua cũng chỉ là thời thế mà thôi, giả phải , nhưng nếu như ta tranh cái vị trí kia, rất nhiều người, kể cả chính ta, sau này mặt mũi ta ở trong thành này, cũng chỉ có thể co đầu lại làm người, ta muốn như vậy!"


      "Nhưng nếu tranh theo lời , ngươi có thể ngay cả tính mạng cũng bị mất!" Lời Tô Lâm làm Hoa Thiên Vũ đồng ý, hỏi: "Điểm này ngươi nghĩ đến hẳn là rất ràng, ngươi với bọn họ đều là những hài tử khác biệt nhiều, ngươi có thể làm, ra nếu so với bọn chúng được bao nhiêu, còn với tay cường đại, ta nghĩ tự ngươi biết rất , nếu như vào lúc tỷ thí bọn chúng đánh mất còn, chỉ sợ mỗi người các ngươi tham dự đều lành ít dữ nhiều! Ngươi cảm thấy làm như vậy có đáng ?"


      "Hoa Thiên Vũ! Ngươi cảm thấy ngươi sống là vì điều gì?" Tô Lâm đáp phi sở vấn*, với Hoa Thiên Vũ: "Còn ta cảm thấy là vì mặt mũi!"

      (*Đáp phi sở vấn: hỏi đằng, làm nẻo)


      Tô Lâm giống như mở máy phát thanh, liên tục ngớt: " tại ngươi sống, phải là vì ăn uống ngủ nghỉ! Thi cũng là vì mặt mũi! Vì mặt mũi, ngươi có thể từ thủ đoạn nào! Mà chính vì sĩ diện ấy, số vị trí gọi là hoàng đế, bang chủ, Đà chủ đúng thời cơ được thành lập! Mà thiên hạ nhiều người như vậy cũng là vì vị trí này, vì muốn leo lên vị trí này mà liều mạng đầu rơi máu chảy, thậm chí đạp tính mạng người thân cũng tiếc, ngươi cảm thấy, đây là vì cái gì?"


      Vấn đề này quá rộng rồi! Hoa Thiên Vũ cho dù là người sống hai đời cũng có cách nào trả lời vấn đề của Tô Lâm, Tô Lâm thấy Hoa Thiên Vũ lời nào, lắc đầu thở dài : "Thế nhân sống cõi đời này, cũng là vì sống cho mình, vì mình có thể sống tốt hơn, nhưng như vậy phải làm cho những nhóm người khác thể sống tốt, giống như quan hệ bây giờ của chúng ta với Vương Đại Cẩu!"


      "Chúng ta là những hài tử ăn xin! Nhưng chúng ta sinh ra để làm hài tử ăn xin sao?" Tô Lâm hơi có chút kích động, : "Trở thành hài tử ăn xin là chúng ta vừa sinh ra muốn làm sao? phải! Bởi vì thân phận của chúng ta, bởi vì chúng ta có địa vị, bởi vì chúng ta ai có thể giúp đỡ, ngay cả ăn uống ngủ nghỉ cơ bản nhất chúng ta cũng có cách nào bảo đảm cho mình, cho nên chúng ta trở thành những nhi ăn xin!"


      "Như với ta, là con vợ kế của phủ Đại tướng quân!" Tô Lâm tự giễu : " ra dường như rất dọa người, nhưng thực tế sao? Ta chính là đứa con nhà giàu người ta cần người ta bỏ! Vì cái gì? Bởi vì ta phải là người con trai độc nhất vô nhị, ta, còn có mười tám phòng tiểu thiếp tiện nghi cho cha, con trai của thứ xuất có hơn hai mươi người, giống như nương ta ngoài ý muốn sinh ra như ta cũng có hơn mười người! Cho nên sau khi mẹ ta chết, giá trị ta sống ở phủ tướng quân giảm xuống mức thấp nhất, vì vậy ta trở thành con rơi, ta bị người xua đuổi, sau đó vì nhu cầu ăn uống ngủ nghỉ, ta trở thành nhi ăn xin!"
      Cha ngươi đúng là con ngựa đực! Hoa Thiên Vũ nghe lời Tô Lâm kể ra cũng rất muốn cười, nhưng khi nghe đến phía sau lại cảm thấy lòng rất chua xót, so sánh với bản thân, Tô Lâm ra rất giống với đời trước của nàng, hơn nữa cũng kiên cường hơn so với đời trước nàng!


      Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ khỏi hỏi: "Vậy tiếp đó ngươi định làm như thế nào? Nếu người xảy ra cái gì hay đại hội đó, như vậy đám người này như rắn mất đầu, bọn họ làm sao bây giờ?"


      "Nên làm cái gì bây giờ đây?" Tô Lâm hỏi ngược lại: "Ngươi cho ta biết ? Chẳng qua ta cũng chi đọc vài cuốn sách nhiều hơn so với bọn họ, thoáng thấy qua cảnh đời, chuyện như vậy, nếu đặt tlên thân ngươi, ngươi làm thế nào? ra , là ta bị bọn họ bức đến nước này, người trong đại sảnh kia người trong lòng có ý kiến, tất cả đều là đám được ngày nào hay ngày đó, lúc theo sau ta, còn là dáng vẻ con người, nhưng khi ta có ở đây, có trời mới biết sau lưng ta bọn họ làm gì! Chèo chống như vậy, ta mệt chết thôi, ra ngươi có biết hay , ta biết ta nên làm cái gì bây giờ, cho nên ta muốn cạnh tranh cái vị trí kia, cho dù chết, ta cũng chấp nhận!"

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 011 bàn bạc kế hoạch

      Editor: Tử Sắc Y



      "Ngươi muốn chết?" Hoa Thiên Vũ đối với câu trả lời trước sau trái ngược nhau như thế của Tô Lâm, có chút sững sờ, lòng cũng cảm thấy có chút lạnh, Tô Lâm ở trước mắt quá xa lạ, so sánh với lúc trước, hoàn toàn là hai người, hài tử này vốn trước đó tất cả những kiên cường đều là giả bộ, trong nội tâm của rất yếu ớt như vậy, ở chỗ này vốn chút cảm giác an toàn nào, nhưng hết lần này tới lần khác lại còn phải lo quản cuộc sống sau này của đám người như thế!


      Giống như lời bây giờ , cuộc sống như vậy, quá mệt mỏi, đến tình trạng như hôm nay, cũng là bị bức đến nước này, vị trí Đà chủ kia, lên cũng phải tranh, lên được cũng phải tranh, đại hội đó dường như chuyện sống hay chết còn quan trọng! Hay là nên , nếu như chết đại hội đó, chừng với , đó còn là cách để giải thoát!


      Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Lâm, giống như chuyện bình thường của người khác chứ phải là chính mình, trong lòng Hoa Thiên Vũ khỏi đau lòng trận, cảm giác đau lòng này, là đồng bệnh tương liên* hay là thông cảm, Hoa Thiên Vũ cũng biết.

      (*Đồng bệnh tương liên: cùng bệnh cùng thương. Nghĩa là người ta gặp tình huống xấu giống như mình nên mình thông cảm, thấy thương người ta)


      Hoa Thiên Vũ cảm thấy nàng cần phải làm chút chuyện gì đó, đối mặt với hài tử như vậy, nếu như nàng còn thờ ơ, chẳng khác gì nàng có chút lạnh lùng vô tình! Người thể lúc này cũng đều làm vì mình được, nếu , cho dù nàng dễ chịu, nhưng sống đời này, cũng mất ý nghĩa để sống!


      Hoa Thiên Vũ nhìn Tô Lâm : "Vậy, ta , nếu như vạn nhất có thể, nếu ngươi có thể lên làm vị trí Đà chủ kia, ngươi cảm thấy ngươi có thể ngồi vững vàng vị trí kia sao?"


      Tô Lâm nghe vậy ánh mắt nhìn Hoa Thiên Vũ như tên ngốc, lắc đầu : "Đừng đến đây là chuyện thể nào, coi như có khả năng nữa, chưa đến ba ngày ta ngồi lên vị trí Đà chủ này, nhất định là phơi thây ở đầu đường, ngươi có tin hay ?"


      Hoa Thiên Vũ ngạc nhiên hồi, Tô Lâm thấy vẻ mặt của Hoa Thiên Vũ, cũng biết nàng hiểu, vì vậy ra: "Người ăn xin Cái Bang ở thành Tiên chỉ có nhóm người ta, toàn bộ ba mươi vạn người trong tiên đô, mà tổng số người trong Cái Bang cộng lại hơn hai vạn! Bên ngoài là phái áo đen những người này chính xác là những tên ăn mày, như Vương Đại Cẩu thuộc phái y phục sạch cột vàng, với lại bên trong thành cũng có hơn hai vạn người rồi! Cho nên theo ta đoán, là toàn bộ người bên trong thành tiên đều thuộc về người của Cái bang chính xác là vượt hơn năm vạn người! Những người này toàn bộ đều thuộc về Đại Nghĩa Phân Đà, ngươi khờ cho ta có thể cạnh tranh hay có thể ngăn chặn nhiều người như vậy !"


      Nghe Tô Lâm như vậy, Hoa Thiên Vũ hiểu được, ra lần chọn Đà chủ này, càng giống như màn diễn bộc lộ tài năng!


      Từ trong năm vạn người chọn ra người làm Đà chủ, chuyện này còn tàn khốc hơn so với tuyển chọn thi đại hội, hơn nữa bây giờ chỉ tuyển chọn lần, trong năm vạn người đề cử, có thể là mỗi người ai cũng đều phục ai! Như vậy nếu ở trong đợt thi đấu gặp chuyện may người đó chắc chắn có khả năng gặp chuyện!


      Mà như chính nàng vừa mới , nếu như Tô Lâm gặp vận may, cho dù chính xác là lấy được tín vật của Đà chủ, hay được như ý nguyện lên làm Đà chủ, chỉ sợ vị trí Đà chủ này cũng làm được bao lâu!


      Nguyên nhân với lý do đều rất đơn giản, Cái Bang cũng phải đều là khối sắt (ý mỗi người trong CB có thực lực khác nhau, người mạnh kẻ yếu), Cái Bang vốn được chia thành phái áo đen với phái y phục sạch, chỉ sợ nơi này phân chia nhiều vòng tròn thế lực giống nhau nhiều đến kể xiết, nhân vật đại biểu cho thế lực giống nhau đó vô cùng nhiều, thậm chí, ở đại tin tức của đại hội tuyển chọn có thể Hoa Thiên Vũ còn lấy được, nhưng lần tuyển chọn Đà chủ này, có thể là người đứng đầu Cái Bang với quan phủ có quyết định về người được chọn!


      Cho nên , lần tuyển chọn Đà chủ này, nhiều người tham gia hơn chẳng qua cũng chỉ là hình thức, chỉ sợ là quyết định người chọn rồi, sơ qua, nếu như thực có người biết thời thế mà nhảy ra cạnh tranh, như vậy kết quả thể nghi ngờ hơn là bi thảm !


      Chỉ là Tô Lâm cũng nhận biết điểm này, bởi vì địa vị thân phận mình, lại còn tình cảnh giờ của Cái Bang, bị cả nhóm ăn mày trước mắt này đẩy tới trước bục đài bắt buộc phải tham dự tuyển chọn, chuyện này có thể được xem là xót xa phen!


      Theo Hoa Thiên Vũ, đây phải là tuyển chọn, cả nhóm tên ăn mày này lại đề cử Tô Lâm, quả thực là để chịu chết! Hài hước hơn là Tô Lâm còn biểu lộ ra dáng vẻ vui mừng , nhưng là người biết nhất, vị trí Đà chủ này dù chính mình có tranh được hay , người nhận được chỗ tốt cũng chỉ có nhóm ăn mày trước mắt này, mà chính , lại còn lành ít dữ nhiều! chừng có thể là trở lại! Nghĩ tới đây lập tức ánh mắt Hoa Thiên Vũ nhìn Tô Lâm càng thêm nhu hòa!


      Hoa Thiên Vũ quyết định phải giúp Tô Lâm, phải là giúp cướp lấy vị trí Đà chủ kia, làm vậy là hại , nàng quyết định cùng bằng cách giúp trong tuyển chọn, phải vì để cướp lấy vị trí Đà chủ, mà vì có thể giúp Tô Lâm sống sót!


      Nghĩ như vậy, Hoa Thiên Vũ vừa cười vừa với Tô Lâm: "Vậy, ta nữa, ta với ngươi cùng nhau đại hội tuyển chọn!"


      Tô Lâm nghe vậy cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ cười nhạt tiếng, : " ngủ sớm ! Chuyện ngày mai, ngày mai sau, bắt ngươi chuyện với ta lâu như vậy, vất vả rồi!"


      ngờ lại cho là chuyện phiếm! Thái độ của Tô Lâm làm Hoa Thiên Vũ rất ngạc nhiên, nhưng nàng lại cảm thấy hợp lý. Dù sao, nàng là người tàn tật, vừa rồi có biểu ra hành động gì khác thường mới có thể, bị Tô Lâm coi thường, vừa vặn có bằng hữu có thể tâm cũng tệ!


      Nhìn theo bóng lưng Tô Lâm rời khỏi, trong lòng Hoa Thiên Vũ có quyết định, bất cứ như thế nào, ở dưới tính huống bị lộ Phong Linh sáo, nàng vẫn có thể dùng hết năng lực giúp Tô Lâm! Cứ coi như là đền đáp , hay làm cho lương tâm mình dễ chịu, nếu như nàng biết nhiều như vậy, mà chuyện gì cũng chịu làm, trong lòng Hoa Thiên Vũ như thế nào cũng cảm thấy thoải mái.


      ra tới nơi này thế giới này lâu như vậy, trừ Phong Linh sáo, Hoa Thiên Vũ vẫn muốn dùng những chiêu thức của nàng ở đại, dù sao nhiều kỹ năng hơn cũng gây hại cho mình, hơn nữa còn có nhiều thêm thực lực tự vệ, tại cái nơi loạn thế này, cũng có thể sống dễ chịu hơn chút, còn bây giờ, đúng lúc là cơ hội tốt để thừ nghiệm.


      Kiếp trước Hoa Thiên Vũ là thiên tài giỏi nhất của gia tộc võ cổ thần bí! Nếu như bởi vì vòng tay ngọc xanh kia, cuộc đời của nàng hình ảnh khác, nhưng vì vòng tay ngọc xanh kia, nàng mới tới chỗ này nơi đối với nàng mà thế giới hoàn toàn xa lạ, lại còn nhập vào xác người có cơ thể được bình thường.


      Nhưng tất cả những chuyện ấy đối với Hoa Thiên Vũ mà , đều chưa được tính là vấn đề lớn lao gì, dù sao, thiên tài cũng chỉ là người có chỉ số thông minh với cơ thể đầy đủ trời cho, vì thế với Hoa Thiên Vũ mà , thiên tài là, là người mặc dù ở trong hoàn cảnh nào, lâm vào trong tình cảnh nguy hiểm như thế nào, đều có thể lật ngược lại thời cơ về mình trong thời gian ngắn nhất!


      ra, tình huống trước mắt này hết sức tệ, đứng bị tàn tật, trong người lại còn có độc tố biết tên, mà thân thể này lại yếu nhiều bệnh tật, nếu là người bình thường mà , có thể bỏ mình rồi, nhưng với Hoa Thiên Vũ mà , những chuyện này đều là vấn đề gì cả, vấn đề chỉ nằm ở cách sử dùng thủ đoạn để nhanh chóng tăng cường thực lực của mình mà thôi. Nhìn bóng lưng Tô Lâm rời khỏi, Hoa Thiên Vũ thầm hạ quyết tâm, cho dù vừa khổ vừa mệt mỏi, nhưng nàng muốn mình nắm chắc cơ hội lớn này, mà tăng thực lực của mình!


      Bí pháp để làm tăng thực lực của gia tộc võ cổ có rất nhiều, giờ phút này trong đầu Hoa Thiên Vũ lập tức nghĩ tới dưới năm bí pháp làm tăng thực lực rất nhanh, cực kỳ nhanh thế nhưng, trong năm phương pháp ấy Hoa Thiên Vũ loại bỏ hết bốn phương pháp rồi, bởi vì, bốn phương pháp này đối với nàng mà , tốc độ tăng thực lực quá chậm! Chỉ có phương pháp cuối cùng là phương pháp thứ năm này, mới có thể làm cho nàng vào trước rạng sáng ngày mai, tăng lên thực lực của mình tới trình độ mà nàng khá hài lòng.


      Đương nhiên, thể mạnh so với lúc nàng ở kiếp trước, nhưng có thể bảo vệ được tính mạng của nàng với Tô Lâm, hẳn là có thừa !


      Chỉ là quá trình tăng lên thực lực này, vô cùng đau đớn! thẳng ra là, phương pháp này thực ra là tự mình hành hạ mình!


      Bởi vì thân thể bây giờ của Hoa Thiên Vũ quá yếu, thậm chí chút võ công căn bản cũng có, nhưng dù cho thân thể có cơ bản nhất nữa cũng chịu được, chứ chi đến thân thể bị tàn tật đầy thân kịch độc, cho nên trong quá trình tăng thực lực này, vốn đau đớn càng ngày càng tăng theo bội số!


      Nhưng đau nhức ấy với người có tâm trí kiên định mà , vốn cũng phải là vấn đề, vấn đề là ở thân thể bây giờ của Hoa Thiên Vũ, có thể tỉnh táo chống đỡ qua hay , bởi vì quá trình tăng thực lực cầu con người, trong toàn bộ quá trình tăng lên, nhất định phải tỉnh táo, nếu , trong quá trình tăng lên kinh mạch mở rộng, hấp thu tất cả linh khí của trời đất mà người lại ngất gây ra rủi ro hay kịp thời khai thông, mà nặng chết, cũng bị tàn phế.


      Nếu như thời gian cho phép, Hoa Thiên Vũ cũng tuỳ tiện sử dụng thủ đoạn tăng thực lực nhanh này, nhưng ở dưới mắt nàng ràng là thời gian đủ, chỉ có thể đủ để đánh cuộc lần, mặc dù tiền đặt cược là tính mạng mình, nhưng bây giờ đời người vốn là canh bạc, và bây giờ, nàng cũng như Tô Lâm, nhất định phải lấy ra tất cả sức lực mà vật lộn đọ sức phen, nếu vật lộn đọ sức thành công, từ đó trở về sau là con đường bằng phẳng, nếu thất bại, chỉ đơn giản tính mạng hèn hạ mà thôi!


      Nhưng khắc trước khi đau nhức đến, cảm xúc trước tiên của Hoa Thiên Vũ là hối hận! Cho tới bây giờ cho dù đến đây, nàng cũng chưa ăn bao nhiêu khổ sở, dường như trước khi nỗi đau đớn bắt đầu thiếu chút nữa con mắt nàng tối sầm lại ngất !


      Cơn đau này, phải như cơn đau bình thường, cơn đau này cũng phải là cơn đau nhói khi đâm vào da vào thịt, mà cơn đau này, là đau từ trong xương, theo kinh mạch lên, là cơn đau theo sâu vào trong linh hồn như muốn xé rách!


      Thử hỏi xem, lấy bí pháp ép buộc kinh mạch vốn yếu bắt buộc nó phải mở rộng căng lớn ra, đây cũng chuyện vô cùng đau đớn, huống chi lần này Hoa Thiên Vũ vừa mở rộng kinh mạch vừa tiến hành mở rộng toàn thân, cả người nàng từ bên ngoài nhìn ra xảy ra chuyện gì, nhưng từ dưới y phục xuống, kinh mạch ở dưới da nàng giống như những con thuồng luồng cuồn cuộn nhảy múa, suýt chút nữa nổ tung!


      Mà trong quá trình này, Hoa Thiên Vũ hoàn toàn dựa vào chút sức lực sắp cạn, làm cho thân mình bất cứ có như thế nào cũng thể ngất , là nữ hài tử, hài tử chưa bao giờ trải qua cơn đau nhức vô cùng thế này, trong suốt toàn bộ hơn bốn canh giờ, cơn đau đớn ngàn vạn lần này có thể so sánh như sinh con!


      Nhưng mà cũng may là vào lúc trời hừng sáng, lúc luồng ánh nắng sớm chiếu vào phòng, cuối cùng Hoa Thiên Vũ cũng tăng lực thực xong! Mặc dù cả người đầy mệt mỏi, nhưng khi cảm nhận được linh khí với nội công chạy cuồn cuộn trong thân thể, cùng với cảm giác đó là cảm giác Phong Linh sáo tiến hành tinh lọc lại linh khí trong thân thể, khuôn mặt tái nhợt đầy mệt mỏi của Hoa Thiên Vũ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, dễ dàng mà, nhưng cuối cùng cũng thành công! Hy vọng những chuyện tiếp theo tất cả đều thuận lợi!

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 012 tỷ thí


      Editor: Tử Sắc Y



      Lần nữa gặp lại Tô Lâm, Tô Lâm bị khuôn mặt tiều tuỵ của Hoa Thiên Vũ doạ sợ, nhưng do ánh mắt tự tin của Hoa Thiên Vũ cùng với khí thế mãnh mẽ nên lời khiến cho Tô Lâm cũng thêm gì.


      Dù sao hôm nay bắt đầu cuộc tỷ thí Đà chủ, Tô Lâm cũng có tinh lực dư thừa quan tâm tới nhân vật mới tới, chỉ thoáng chào hỏi tý, rồi dẫn đám ăn mày cùng nhau đến địa điểm tổ chức đại hội.


      ngoài dự liệu của Hoa Thiên Vũ, địa điểm Cái Bang tổ chức tranh cử vị trí Đà chủ có ở trong thành Tiên Đô, mà ở ngoài thành, dù sao chỉ đám ăn mày, cho dù được xưng là Cái Bang lớn nhất thiên hạ, cũng có tư cách có thể ở trong thành Cẩm Quốc tổ chức thịnh hội*, đặc biệt là người tham dự hội, rất nhiều tên ăn mày toàn thân đều dơ bẩn chịu nổi, hôi đến thể ngửi!

      (*Thịnh hội: hội lớn long trọng)

      Nhưng mà như vậy cũng được coi như là, xung quanh địa điểm tham dự đại hội đều đầy ấp người, đợi đến khi Tô Lâm dẫn Hoa Thiên Vũ và đám ăn mày vào chỗ trực tiếp tỷ thí, dường như ngay cả địa phương chen chân vào để đứng cũng có!


      Dù sao Cái Bang cũng là bang nhóm lớn nhất thiên hạ, hôm nay dù chỉ là tranh cử vị trí Đà chủ cho Đại Nghĩa Phân Đà của Cái Bang, nhưng những hùng hào hiệp đến tụ tập chỗ này để xem cũng có ít, các môn các phái, nhất là những chính phái danh môn kia đều có từng người được thay mặt phái đến hội trường.


      Lúc này đây cuộc tỷ thí tranh cử vị trí Đà chủ của Đại Nghĩa Phân Đà, hội trường được tiến hành ở Phong Vân sơn trang, trang chủ của Phong Vân sơn trang là minh chủ võ lâm tiền nhiệm Trần Hạo Thiên, mối quan hệ sâu xa với Cái Bang điều này tất nhiên là cần phải , mà cử hành tranh cử ở sơn trang tuy thích hợp nhất nhưng mà, sau khi biết nơi này là chỗ trấn toạ của , càng làm cho những hiệp khách cương quyết tuân theo đạo luật trong giang hồ vào lúc gây ra chuyện, đều cần phải suy nghĩ lại phân lượng của chính mình!


      Mặc dù là minh chủ tiền nhiệm, nhưng tiếng tăm của hề giảm, đặc biệt là lần này có liên quan đến chuyện tổ chức tranh cử lớn của Cái Bang, Đà chủ Cái Bang là trưởng lão chấp pháp Khâu Vân Quốc và trưởng lão Chung Đạo Bình hai vị này là người trấn thủ thuộc đời trưởng lão thứ chín! giang hồ cũng có các đệ tử giỏi thuộc các môn phái từ khắp phương đến tham dự, còn các nhân sĩ chính phái tham dự đại hội nhiều đếm xuể.


      Cho nên tại tình huống như vậy mà dám gây chuyện, hoặc là thuộc phái tà ma ngoại đạo, chính là trả thù gây chuyện, nhưng có ba đại thần như vậy ở đây, nếu như có thực lực ngang hàng, cũng vẫn dám gây chuyện lung tung.


      Lúc này từ trong ra ngoài Phong Vân sơn trang đều là đệ tử của sơn trang, từ trong thính đường ra ngoài được giăng đèn kết hoa, ở trước hậu viện được sắp xếp tiệc rượu từ xuống dưới tổng cộng lại cũng dưới hơn hai trăm chỗ, điều này cũng chưa tính đến người có tư cách ngồi vào chỗ đó, như Tô Lâm bên này, cũng chỉ có mình Tô Lâm mới có tư cách ngồi xuống, nhưng mà cho dù là có chỗ ngồi, cũng là chỗ cuối cùng ở bên ngoài sơn trang, cùng ngồi với y đều là tất cả tên ăn mày thuộc phái áo đen có bối phận cao, nhưng mọi người đến cũng có người nào cảm thấy có mình được tiếp đón chu đáo, dù sao cũng đều là những tên ăn mày, người quen chịu khổ, với mối quan hệ rộng lớn của Phong Vân sơn trang, mà hôm nay người ta cho mượn chỗ của mình để tổ chức đại hộ cạnh tranh Đà chủ, hơn nữa còn mời tới nhiều người trong võ lâm đến xem như vậy, điều này cũng được tính là cho Cái Bang mặt mũi lớn!


      Cho nên đám ăn mày khi ngồi vào đây đều chờ đợi mở tiệc mang thức ăn lên, chuẩn bị tiệc rượu sau khi kết thúc tranh cử đại hội.


      Hoa Thiên Vũ cùng ngồi chung với nhóm tiểu khất cái ở bên cạnh góc tường, bên cạnh nàng tất cả đều là những tên ăn mày có tư cách ngồi vào trong bàn của Cái Bang, nhưng mà Phong Vân sơn trang cũng hề sơ suất với đám người này, có gã sai vặt được an bài đặc biệt cho việc này đưa lên bánh bao làm xong với mâm bát canh đến phía trước mặt bọn họ, tuỳ ý để bọn họ dùng, điều này làm cho nhóm tên ăn mày này đều thụ sủng nhược kinh*, dè dặt từ từ lấy bánh bao với bát canh ăn.

      (*thủ sủng nhược kinh: được thương mà sinh ra sợ hãi)

      Bởi vì số lượng có giới hạn, nên mình Hoa Thiên Vũ ăn hết năm sáu cái bánh bao với thêm ba bát canh, tối qua tiêu hao năng lực quá lớn, mà ban ngày hôm nay cũng chưa được ăn cái gì, nếu nơi này có thể ăn tùy ý, tự nhiên là Hoa Thiên Vũ khách khí với bọn họ, bên cạnh nhóm tiểu khất cái ấy cũng chút nào xấu hổ, cũng để ý tới gã sai vặt của sơn trang chút nào che dấu sư khinh bỉ với mình, mà lang thôn hổ yết*.

      (*Lang thôn hổ yết: gần nghĩa với ăn nhiều như sói như hổ)

      Sau tiệc rượu, gã sai vặt dẫn nhóm ăn mày về phía trước hậu viện, lúc này Hoa Thiên Vũ mới biết, ra tiệc rượu chỉ là để mọi người tự ôn chuyện với nhau, ăn uống tiệc tùng thôi, màn diễn chính mới được bắt đầu sau khi ăn xong!


      Đợi đám người đến trước hậu viện, Hoa Thiên Vũ thấy mảng đất trống rất lớn, giữa mảng đất là toà tháp được xây dựng bằng gỗ cao gần mười trượng đứng sừng sững giữa trung, tất cả xây lên tháp cao này đều là những cái bát thô to với gậy trúc lần lượt được dựng đứng lên từng tầng, giống như là Kim tự tháp ở đại, đỉnh tháp có cắm cây trúc toàn thân màu lam, đây chính là tín vật của Đà chủ ở Đại Nghĩa Phân Đà trong lần so tài tranh đoạt này! Chỉ cần gậy trúc này rơi vào tay bất cứ người tham dự nào, chính là Đà chủ của Đại Nghĩa Phân Đà!


      Hậu viện của Phong Vân sơn trang có mảng sân rất lớn, chờ đến khi người đến đông đủ, cũng chỉ đứng hơn phân nửa sân bãi mà thôi, Hoa Thiên Vũ đứng ở sau lưng Tô Lâm, trái lại nàng có thể thấy ràng tất cả những người ở bên xem cuộc chiến ở đài cao.


      Hoa Thiên Vũ cũng biết , võ lâm minh chủ tiền nhiệm Trần Hạo Thiên, trưởng lão chấp pháp Cái Bang Khâu Vân quốc với trưởng lão Chung Đạo Bình ngồi nơi nào, có thể theo chân bọn họ ngồi cùng chỗ cũng là những tiền bối có đức danh cao trong giang hồ, đám người kia ngồi ở chỗ này, cuộc tỷ thí hôm nay, hẳn là gây ầm ĩ quá khó nhìn thế đâu, bây giờ Hoa Thiên Vũ cũng chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.


      Cho nên lúc đến nhóm Tô Lâm quyết định người ra tham gia cuộc tỷ thí, Hoa Thiên Vũ kiên quyết đứng cùng với , những tên ăn mày khác muốn theo cùng, lại bị Tô Lâm bác bỏ, tình thế trước mắt rất ràng, khi lên nếu muốn toàn thân lui khỏi, khả năng lại lớn, vì vậy nếu cho những hài tử kia cùng theo mình chịu khổ, bằng để mình chịu tất cả khổ sở, còn về phần Hoa Thiên Vũ, nàng chết sống gì cũng muốn theo , vậy cũng chỉ có thể mặc nàng, dù sao người chết sống gì cũng muốn theo , cũng chỉ có mình nàng, về phần những người khác, chỉ cần vừa mới mở miệng ngăn bọn họ, lập tức đều rối rít lùi bước về phía sau, ngoại trừ Đại Ngốc vài câu khích lệ với , còn những người khác tất cả đều lùi bước về phía sau.


      Sau tiếng thét vang lên, cuộc tỷ thí được bắt đầu, những đám ăn mày sớm vận sức chờ tiếng phát động đều rối rít nhào về phía tháp cao, mục tiêu trong mắt mọi người chỉ có , đó chính là quyền trượng ở đỉnh tháp!


      Hoa Thiên Vũ giữ chặt Tô Lâm chuẩn bị theo số động, nàng lắc tay bảo nên an tâm chớ nóng vội, : "Ngươi gấp gáp như vậy cũng như chịu chết thôi, bây giờ mới chỉ bắt đầu, chúng ta cần thiết phải gấp gáp như vậy, tháp kia cao như vậy, ngươi cảm thấy đám người kia có thể có mấy người leo lên được?"


      Lúc đầu Tô Lâm còn có chút hiểu, sau khi thấy với Hoa Thiên Vũ đứng tại chỗ hành động gì còn có mấy nhóm người sau nữa, Tô Lâm mới hiểu , mình quả là hơi nóng lòng, vội vàng lên như vậy, so với chịu chết có gì khác sao? Dù sao chính sớm cho rằng vị trí kia liên quan hệ gì với , cần gì sớm như vậy lên chịu chết chứ!


      Quả nhiên, những đám người nhào tới trước tiên về cơ bản, có mấy người có kết cục tốt, tháp được xây cao như vậy, hơn nữa lại xây vô cùng chắc, muốn dùng khinh công bay lên là chuyện thể nào, mà cứ leo lên như vậy, cũng phải xem người bên cạnh có nguyện ý hay ! Cho nên khi đám người nhào tới dưới tháp cao, cuộc cạnh tranh cũng bắt đầu vào phút ác liệt nhất!


      Lúc này, tình đồng môn, tình em tất cả đều là chó má, màn trình diễn gà nhà bôi mặt đá nhau* so với hoàn cảnh nào cũng đều ác liệt hơn, đám ăn mày cầm gậy trúc trong tay đều hạ thủ về phía đồng bạn hay đồng môn bên cạnh, tất cả chiêu thức hạ xuống đều về phía chỗ yếu điểm dễ dàng làm con người mất khống chế nhất, lúc này, ai cũng muốn nhanh chóng xử lý đối thủ cạnh tranh với mình, chỉ muốn còn lại mình mình! Dưới tháp cao lập tức vang lên từng tiếng mắng chửi tức giận, tiếng đánh nhau, tiếng kêu thảm thiết dứt lọt vào tai.

      (*Gà nhà bôi mặt đá nhau: gần nghĩa với huynh đệ tương tàn)

      Tô Lâm ở phía sau xem mà sợ hết hồn hết vía, nhìn đám người ở dưới tháp cao càng đánh càng ác liệt kia, trong lòng thầm may mắn vì mình chịu nghe lời Hoa Thiên Vũ , vừa rồi nếu lao , đoán chứng bây giờ mình ở dưới tháp cao ngay cả mạng cũng bị xén bảy mảnh rồi!


      Nhìn qua kia vốn là đồng môn vừa mới ăn cơm cùng nhau, đám người kia ra tay chiêu so với chiêu còn hiểm, từng chiêu lúc trước so với từng chiêu về sau lại càng mạnh tay hơn, tư thế kia ràng là cho thấy muốn đưa đối thủ vào chỗ chết!


      Hoa Thiên Vũ quay đầu lại nhìn nhìn vài người ngồi bên cạnh đại thần ở chiến đài xa xa, mỗi người bọn họ đều mang vẻ mặt chút thay đổi nhìn xem dưới tháp trúc kia, đối với chuyện xảy ra dưới tháp trúc đều mắt điếc tai ngơ, dường như là thấy chuyện xảy ra trước mắt nhưng thể trách! Trong long Hoa Thiên Vũ khỏi thầm than, vốn cứ tưởng là có đám người kia ở đây, mấy đám ăn mày này còn có chút thu liễm, lại nghĩ tới đám người ngồi ở đây đều có chuyện gì khác với có ngồi ở đây!


      Đợi đến phía dưới tháp trúc đánh nhau khác biệt lắm với dự định, Hoa Thiên Vũ chuẩn bị kéo Tô Lâm cái, kết quả lại bị Tô Lâm níu lại phen, Hoa Thiên Vũ kinh ngạc nhìn về phía Tô Lâm, vẻ mặt Tô Lâm dường như trầm xuống thấp giọng : "Bọn Vương Đại Cẩu nhìn chúng ta, bọn họ chờ chúng ta lên trước!"


      Theo ánh mắt của Tô Lâm, Hoa Thiên Vũ thấy Vương Đại Cẩu thuộc cột vàng ngang ngược trong truyền thuyết, là đại hán mặc trường bào tay ngắn ôm lấy hai bả vai của mình vênh váo tự đắc trừng mắt nhìn về phía nàng, phía sau nhóm mấy đại hán tất cả đều giương mắt lặng lẽ nhìn Tô Lâm, đúng là oan gia ngõ hẹp, nghĩ tới bọn họ vẫn còn chờ đợi bên mình! Đoán chừng là ngay từ đầu nhìn chằm chằm Tô Lâm liều chết rồi, chờ sau khi Tô Lâm hành động đến thu thập bên mình!


      Trong lòng Hoa Thiên Vũ cười lạnh, nở nụ cười đầy khích lệ về phía Tô Lâm, : ", theo sát ta, đằng nào chẳng phải lên, nếu đợi đến cuối chỉ còn lại nhóm hai người chúng ta, còn phải là tiện nghi cho mấy con chó kia sao, còn bằng bây giờ cứ lên, còn có thể mượn đao giết hai người bọn họ!"


      Nghe Hoa Thiên Vũ như vậy, ánh mắt Tô Lâm khỏi sáng lên, cắn răng cái, cố nén lại bất an sợ hãi trong lòng theo Hoa Thiên Vũ về phía trước, thấy Tô Lâm cuối cùng cũng hành động, Vương Đại Cẩu để xuống hai cánh tay ở trước ngực, nháy mắt với thủ hạ ở bên cạnh, nhóm người này từ từ nhấc chân theo phía sau Tô Lâm và Hoa Thiên Vũ, chăm chú về phía trước.


      Lúc này ở dưới tháp trúc loạn thành đoàn, sau khi trải qua hỗn chiến lúc ban đầu hỗn, mấy đám ăn mày mới bắt đầu rối rít xúm lại thành nhóm chém giết, từng người trong mỗi nhóm đều bắt đầu tiến hành trận chiến lớn với nhóm đối địch, lúc này hai phía đều đánh đến đỏ mắt, chỉ cần ai dám tiếp cận, có rất nhiều tiếng đả cẩu bổng vang lên, Tô Lâm sau khi thấy được tình cảnh này, da đầu lập tức tê dại, mồ hôi lạnh từ sau lưng chảy xuống.


      Hoa Thiên Vũ nhìn qua dường như ở dưới tháp trúc đều chen lấn chật như nêm cối, nhìn qua chỉ thấy lưa thưa mấy người có thể bò lên tháp, trong lòng nàng nắm chắc được mấy phần. Cảm giác được đám Vương Đại Cẩu chậm rãi tới gần sau lưng, Hoa Thiên Vũ cười lạnh tiếng, từ trong ngực móc ra cái bọc vải, đợi bọn người Vương Đại Cẩu tiến tới gần khoảng trượng, đột nhiên dùng lực, cầm bọc vải ở trong tay ném mạnh về phí đám Vương Đại Cẩu.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 013.1 Ngoài ý muốn


      Editor: Tử Sắc Y


      Vương Đại Cẩu thấy thế ánh mắt hơi co lại, đám thủ hạ ở sau lưng sớm bao vây đánh về bọc vải mà Hoa Thiên Vũ ném tới, chỉ thấy dưới tay tên thủ hạ Vương Đại Cẩu xuất ra uy lực rất mạnh, tiếng gió quét qua trong khí, Hoa Thiên Vũ thấy thế nhếch miệng cái, rồi kéo Tô Lâm bước nhanh chạy tới phía trước tháp trúc.


      tiếng nổ lớn, Vương Đại Cẩu chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó liền cảm giác được chất lỏng sền sệt màu vàng văng lên mặt với người mình, tiếp theo đó chính là mùi hôi thối xông vào mũi, làm cho người ta muốn nôn mửa!


      Là đại tiện! Tô Lâm đồ ranh con kia, ngươi đây là muốn chết! Trong lòng Vương Đại Cẩu tức giận mắng, ngoài miệng lại dám lên tiếng, chỉ có thể cảm giác, vừa vặn có đống phân mới vừa văng lên đến môi mình, lúc này từ từ chảy xuống, nếu như mở miệng mắng to, đống phân này nhất định là trực tiếp chảy vào trong miệng!


      Lúc này Vương Đại Cẩu cũng bất chấp thứ ô uế, nhanh cởi áo choàng ngắn mặc ở bên ngoài, tuỳ tiện trực tiếp lau hai cái ở mặt, còn cảm giác được dị vật ở mặt nữa, lúc này mới chỉ tay mắng to về phía Tô Lâm với Hoa Thiên Vũ chạy băng băng về dưới tháp: "Muốn chết con thỏ chết bằm kia, đều lên hết cho ta, mau giết chết tiểu tử kia cho ta! để còn sống ra được."


      Bọn thủ hạ ở sau lưng Vương Đại Cẩu lập tức chen chúc nhau nhào về phía Tô Lâm, trong đám người này cũng có mấy người bị văng trúng, nhất là người dẫn đầu kia, toàn thân từ xuống dưới đều dính đầy vật dơ bẩn, được Vương Đại Cẩu ra lệnh tất sát, cũng bất chấp ô uế, bất kể như thế nào, ngày hôm nay xử lý tên tiểu tử Tô Lâm này, mặt mũi này thực phải vứt rồi!


      Nhưng bọn họ quên chuyện, lúc này dưới tháp đánh nhau đến gây cấn, ngay từ đầu Hoa Thiên Vũ có ý định muốn triền đấu (đấu dài lâu) với bọn Vương Đại Cẩu, cách đơn giản chính là nhân cơ hội này mà chọc giận bọn họ, sau đó dẫn bọn Vương Đại Cẩu chạy tới, rồi cứ để bọn người đánh nhau ở dưới tháp ngăn cản lại Vương Đại Cẩu, cho nàng với Tô Lâm vượt qua tháp!


      Quả nhiên đúng, đám người Vương Đại Cẩu kia như mất lý trí vọt vào trong đám người kia, tự chủ được mà đấu với đám người dưới tháp! Lúc này ai cũng nhận ra được người nào, chỉ biết là phải xử lý đối thủ ở trước mắt, đám người Vương Đại Cẩu vô cùng bị động xen lẫn với đám người dưới tháp kia.


      Về phần Hoa Thiên Vũ cùng Tô Lâm, vào lúc sắp tới gần đám người dưới tháp, Hoa Thiên Vũ liền khai triển người, giữ vững Tô Lâm rồi kéo y tung người trực tiếp bay lên giữa tháp trúc, bọn họ lúc này nhảy lên trước mắt tất cả mọi người, đây là tình huống mà kể cả vài người ở tháp cũng nghĩ tới, thậm chí là kể cả người ngồi ở phía dưới xem cuộc chiến, cũng có người trực tiếp đứng thẳng lên, kinh ngạc sững sờ nhìn chằm chằm mặt tháp đột ngột có nhiều thêm hai người.


      Trưởng lão chấp pháp Khâu Vân Quốc và trưởng lão truyền công Chung Đạo Bình hai mặt nhìn nhau, nhìn thấy sắc mặt người đứng lên thay đổi ngừng Trang chủ Trần Hạo Thiên, câu cũng đều ra.


      Lần tỷ thí này khác biệt lắm so với suy nghĩ của Hoa Thiên Vũ, chính xác là quyết định người được chọn từ trước, lúc này người ở tháp cao từ từ bò lên, mà những hộ vệ ở xung quanh tháp cao bảo vệ người này, mà đột nhiên lại xuất hai người này hoàn toàn làm rối loạn tất cả các kế hoạch lúc trước, mà hai người này, nếu bây giờ mà xử lý tất cả những người vượt lên đầu vị trí kia, Khâu Vân Quốc với Chung Đạo Bình nghĩ tới hậu quả sau này, sắc mặt đều khó nhìn.


      Nhưng rất nhanhTrần Hạo Thiên ngồi trở lại, sắc mặt cũng thay đổi hòa hoãn hơn, chỉ là giọng vẫn nguội lạnh: "Khâu trưởng lão, Chung trưởng lão, xem ra nhân tài ở quý bang xuất tầng tầng lớp lớp nha, đệ tử ba túi với đệ tử túi đều có khả năng ràng như thế, xem ra hôm nay chủ vị của Đại Nghĩa Phân Đà Đà, rốt cuộc hẳn là thuộc về trong hai người kia!"


      Chung Đạo Bình nghe vậy mồ hôi lạnh trán rơi xuống, câu mang hàm ý của Trần Hạo Thiên, sao lại nghe hiểu được, đây là trực tiếp mỉa mai trần trụi mà! bên Khâu Vân Quốc vội vàng khom người thấp giọng với Trần Hạo Thiên: "Lão minh chủ chớ trách, là chúng ta hành tốt, nhưng mà tất cả đều ở trong lòng bàn tay ta, xin lão minh chủ yên tâm, tuyệt đối có sai lầm gì, lần này chỉ là xen lẫn việc ngoài ý muốn mà thôi!"


      Trần Hạo Thiên hừ lạnh tiếng, tuy sắc mặt hơi hoà hoãn lại, nhưng giọng vẫn cứng nhắc như trước: "Hy vọng là như thế, bổn tọa chưa bao giờ thấy cái gì hiếm lạ đáng để ngạc nhiên vui mừng, ngày hôm nay nếu như xảy ra cố gì, bổn tọa cũng giao cho các ngươi đảm nhận bất cứ trách nhiệm nào, các ngươi biết ràng!"


      Nghe thấy Trần Hạo Thiên như vậy, trán Chung Đạo Bình với Khâu Vân Quốc bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, nghĩ tới nếu như chuyện phát triển đến bước kia, mình như thế nào, lập tức hai người ngồi yên, đứng dậy chuyển ánh mắt về phía thủ hạ ở dưới đài, lập tức có hai nhóm người rối rít chạy như bay tới dưới tháp trúc.



      ☆, 013.2 Ngoài ý muốn

      Editor: Tử Sắc Y



      Mà lúc này bọn người Vương Đại Cẩu ở dưới tháp cao thiếu chút nữa cắn nát răng đầy miếng, cho đến bây giờ chính mình ở đâu còn biết, đám người bị tên tiểu tử Tô Lâm kia trêu chọc rồi! Tiểu tử kia ỷ vào người bên cạnh có khinh công giỏi mà cố ý khiêu khích mình như vậy, kết quả là để rơi vào trong loạn chiến mà có cách nào thoát thân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Lâm và Hoa Thiên Vũ đỉnh đầu từ từ lên đỉnh tháp, hận ý trong lòng càng thêm nhiều hơn, trong lòng thầm lên quyết định, cứ coi như là tên tiểu tử Tô Lâm kia gặp may mắn lấy được quyền trượng, sau đó dùng biện pháp xử lý tên tiểu tử này! như thế nào cũng có khả năng trở thành người hầu hay thuộc hạ của Tô Lâm!


      Mà lúc này Tô Lâm ở tháp còn có cảm giác như thực, bây giờ ràng là tháp rồi, hơn nữa bây giờ và Hoa Thiên Vũ hoàn toàn còn dẫn đầu ở trước nhóm, chỉ cần leo lên hết nửa khoảng cách kia, vị trí Đà chủ đó đoạt được dễ như trở bàn tay!


      Nghĩ tới đây, sắc mặt Tô Lâm khỏi lên tia ửng hồng, đầu óc nhất thời bị sung huyết, bắt đầu bò nhanh lên phía , thèm quản đến phía sau gặp phải chuyện gì, đến bước này, cũng thể bò xuống là xuống được, chỉ có thể leo lên, thể lui về sau được!


      Lúc này Hoa Thiên Vũ vẫn còn thở, vừa mới rồi nàng còn vận công bay vút lên thiếu chút nữa người còn chưa lăn xuống lăn tàn phế, đặc biệt là trong tay nàng còn mang theo thêm người! Nếu như phải như vậy, Hoa Thiên Vũ cảm thấy mình có thể thoáng bay lên đỉnh tháp trực tiếp lấy đả cẩu bổng tín vật tượng trưng cho Đà chủ, còn kết quả bây giờ là ở giữa vị trí tháp trúc, ra dưới ra dưới, Hoa Thiên Vũ còn sức lực nôn nóng để bò lên, nhưng khi thấy Tô Lâm ngầm hiểu ý mà nhoài người bò lên , Hoa Thiên Vũ liền yên tâm nằm sấp ở trong tháp nghỉ mệt, trái lại nàng muốn lấy cái tín vật gì đó của Đà chủ, nếu như có thể vào tay Tô Lâm, vậy cũng coi như là sai, nhìn thấy vài người dưới chân nàng gia tăng tốc độ bò lên ràng, Hoa Thiên Vũ cười thầm tiếng, đoán chừng là ai cũng nghĩ đến người có thể đoạt được vị trí thứ nhất này là Tô Lâm !


      Nhưng mà rất nhanh, Hoa Thiên Vũ cười được, ở phía dưới tháp trúc có hai nhóm người ràng là như vào chỗ người chạy tới về phía tháp trúc, rất nhanh bò lên tháp trúc, bò tới gần Tô Lâm, nàng có thể cảm giác được ràng, đám người này lai giả bất thiện*, hơn nữa lại còn đặc biệt hướng về phía nàng và Tô Lâm.

      (*Lai giả bất thiện: người tới có ý tốt)

      Xem ra là tin tức đúng! Hoa Thiên Vũ cười lạnh tiếng, như vậy, vậy nàng muốn phải vui đùa tốt hơn chút, dù sao cũng nháo đến bước này rồi, vậy bằng nên gây thêm chuyện lớn hơn chút!


      Vận động nội công, Hoa Thiên Vũ đánh gãy liên tiếp hai gậy trúc ở dưới chân mình rồi bước qua, nhưng nàng cũng đánh gãy đứt rời ngay, mà nàng muốn nó đứt gãy trong chốc lát sau khi bị người tiếp xúc với chỗ gãy.


      Đến bước này, nàng cũng sợ hại người nữa, sau cuộc tỉ thí nhất định là tháp trúc bị dỡ xuống, dù sao lúc đó cũng hủy , còn bằng vào lúc tỷ thí bây giờ, nàng phá huỷ nó!


      Hoa Thiên Vũ ở tháp mặt làm động tác này, đám người bò cũng có chú ý tới, nhưng những người Trần Hạo Thiên với Chung Đạo Bình xem cuộc tỷ thí lại thấy rất ràng, nhưng mà cũng chỉ có những người bọn họ từng trải ở trong giang hồ mới có thể nhìn ra, còn những người khác cho dù có thấy được cũng hiểu, ví dụ giống như đám người Vương Đại Cẩu ở dưới tháp.


      Nhìn thấy nguyên đám người xông lên giúp người được chọn lại rơi nhào xuống, Khâu Vân Quốc và Chung Đạo Bình nhìn thấy sắc mặt Trần Hạo Thiên càng ngày càng trầm xuống, trong lòng hai người tự thầm mắng đám thủ hạ ngu xuẩn kia, biết làm cái gì mà lại bò lên chậm như thế, ràng là ngay cả hai nhóm đệ tử Cái Bang cũng bắt kịp được, mắt thấy Tô Lâm rất nhanh bò lên đỉnh tháp rồi, mà vị trí kia còn cách đỉnh tháp khoảng mấy trượng!


      Lúc này Chung Đạo Bình quan tâm đến chuyện bại lộ nữa, quả nếu để cho Tô Lâm lấy được quyền trượng, như vậy ngày hôm sau, chỉ là truyện cười đơn giản như vậy, hơn nữa còn phải chịu đựng cơn đau muốn sống! Nghĩ tới thủ đoạn sau lưng của những người kia, Chung Đạo Bình trực tiếp huýt gió tiếng.


      Tiếng huýt này ràng chính là tín hiệu, người ngồi ở chỗ này cũng khỏi sững sờ, Trần Hạo Thiên nghe thấy tiếng huýt kia sắc mặt lại xanh mét, trực tiếp đứng dậy rời , ở lại chỗ này vốn cũng có cách nào ngồi xuống được, nếu ngồi xuống, mất mặt phải là mình sao! Nhìn thấy Chung Đạo Bình còn cười nhìn theo , Trần Hạo Thiên hận thể tát cái chụp nằm dưới đất, cuối cùng cũng chỉ bỏ lại hai chữ "Phế vật!". Sau đó nghênh ngang rời , để lại hai người Chung Đạo Bình với Khâu Vân quốc ngây ngốc suy nghĩ.


      Người ở dưới tháp nhận được tín hiệu của Chung Đạo Bình, liền rối rít thi triển khinh công lao về phía đỉnh tháp, mấy tên ăn mày ở phía dưới càng đánh càng hăng thấy thế rối rít mắng to, người có công phu cũng đều lao về phía đó, vì vậy ở bầu trời bắt đầu đánh thành đoàn!


      Tay chân Hoa Thiên Vũ nhanh tăng tốc, dù sao người giỏi ở trong Cái Bang vẫn có, tại có mấy người ở cách nàng xa, hơn nữa bây giờ còn có hai người bò theo bên Tô Lâm cách dưới chân y vài thước, Hoa Thiên Vũ muốn Tô Lâm bị bất cứ thương tổn nào, cho nên đều thi triển hết tất cả những vốn liếng của mình, bò nhanh đến dưới thân Tô Lâm, đột nhiên tung người mạnh lên xách Tô Lâm bay lên đỉnh tháp, rồi lấy quyền trượng ở trước mắt bao người nhét vào trong lòng Tô Lâm còn chưa kịp hiểu gì, sau đó lại tiếp tục kéo Tô Lâm trực tiếp bay qua đỉnh tháp, rồi đứng ở trước mặt hai trưởng lão chin túi trợn mắt há hốc mồm.


      Nguyên mọt đám ăn mày ở dưới tháp trúc nhìn thấy ràng, giống như Vương Đại Cẩu vốn xem lần tỷ thí này là quan trọng lại trực tiếp chen chúc nhào đến lễ đài trước mặt nhìn, nếu như phải là bởi vì sợ ảnh hưởng hình tượng của trưởng lão chấp pháp với trưởng lão truyền công, còn có thể diện của lão minh chủ Trần Hạo Thiên nữa, chỉ sợ là sớm đoạt lấy ở trước lễ đài!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :