1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần trộm cuồng phi - Di Hương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      ☆, 005.1 thái tử

      Editor: Tử SắcY

      "Thái tử điện hạ phúc thọ vạn khang! Vi thần cứu giá chậm trễ, mong điện hạ thứ tội... !"


      Tề Kính Hiên nhìn thấy những quan viên đằng sau thần sắc nghiêm chỉnh lại, nhìn chằm chằm quan viên có mặt mày bén nhọn, hai đầu lông mày tự nhiên cùng với cỗ hơi thở tôn quý có từ khi trời sinh, rất có uy nghiêm khoát tay chặn lại, ý bảo quan viên đứng dậy, mở miệng , " ngại."


      Quan viên bước lên bước, mở miệng , "Thái tử, ngài giờ đến đất Cẩm Quốc, vì sao ngài lại chậm chạp chịu hồi triều, còn ba lần bốn lượt hạ lệnh người ngài truy sát nữ tử lai lịch bên cạnh ngài, nàng vậy mà thực lợi hại, nhiều lần ám sát mà nàng cũng có thể hóa hiểm thành an, nếu như thái tử muốn diệt trừ người đó, vì sao còn muốn ở bên người nàng ngây ngốc lâu như vậy, vạn nhất như nàng đả thương thái tử..."


      "Tốt lắm, chuyện của bản thái tử bản thái tử tự biết làm chủ."


      Tề Kính Hiên nhịn được, quan viên kia thấy vậy thở dài hơi, nhiều nữa, "Vi thần thực biết ý ngài muốn như thế nào, nhưng vi thần dẫn đến hộ vệ mà Hoàng thượng tặng để hộ tống điện hạ trở về, mong điện hạ chớ để trễ nãi, theo vi thần sớm chút trở về thôi!"


      Tề Kính Hiên giương mắt, nhìn về phía quan viên, "Ngày mai ta cùng nàng đến ranh giới Cẩm Quốc giáp với sông, ngươi mang theo quân đội cùng nghênh đón, nhớ kỹ mang càng nhiều càng tốt."


      Quan viên nhìn thoáng qua Tề Kính Hiên, nhíu lông mày, tiếp tục bái, "Thần tuân chỉ."


      Trăng tròn treo cao, sương mù tràn ngập nơi nơi, gió khô ráo lạnh thổi mạnh mở cửa sổ, Hoa Thiên Vũ bị đông cứng mà tỉnh, nửa đêm tỉnh lại sau khi đứng dậy đóng cửa sổ, cơn gió băng hàn thổi tới thấu xương, lập tức thổi người ngủ cho thanh tỉnh, ánh nến trong phòng cũng bị thổi chập chờn lúc sáng lúc tối, trong khí lại mơ hồ mang theo mùi máu tươi...


      Mùi vị này nhưng lại là mùi vị Hoa Thiên Vũ quen thuộc nhất, kiếp trước giết người quá nhiều, trong tiềm thức mùi vị này hằn sâu đổi được, thậm chí có thể đây là loại phản xạ có điều kiện, khi nghe thấy được hương vị này, toàn thân tự động tiến vào tình trạng báo động, cơn gió càng lúc càng mạnh, mùi máu tươi trong khí cũng càng ngày càng nặng, Hoa Thiên Vũ tự chủ mà sờ Phong Linh sáo bên hông.


      Xa xa bóng người lay động, lảo đảo từ đàng xa trong rừng cây chạy đến, Hoa Thiên Vũ hồi hồn nhìn lại, người nọ phải là Tề Kính Hiên sao?


      Hoa Thiên Vũ nhanh choàng y phục khập khiễng chạy xuống lầu, chỉ trông thấy cả người Tề Kính Hiên toàn là máu chạy tới, Tề Kính Hiên nhìn thấy Hoa Thiên Vũ, thần kinh kiên trì hồi lâu lập tức xụi lơ, té mặt đất, Hoa Thiên Vũ lên dò xét hơi thở của Tề Kính Hiên, chỉ là hôn mê bất tỉnh, cánh tay cũng bị người chém vài đao.


      Thời điểm buồn bực biết Tề Kính Hiên xảy ra chuyện gì, trận gió phá xen lẫn với thanh vạt áo tung bay xuống, ánh đao lạnh như băng từ trời giáng xuống, thẳng tắp từ đỉnh đầu Hoa Thiên Vũ đánh xuống, Hoa Thiên Vũ chưa kịp phản ứng, ôm Tề Kính Hiên xoay người cái lăn vài vòng, chỗ mới ngây ngốc vừa rồi bùn đất tung bay, tạo thành khe rãnh sâu.


      Bụi đất tung bay trong gian, Hoa Thiên Vũ mặt lạnh lùng ngẩng đầu lên, hai đầu lông mày tràn đầy tức giận, khe rãnh sâu kia nhắc nhở Hoa Thiên Vũ là người vừa mới ra tay chiêu kia tuyệt đối muốn đưa nàng vào chỗ chết, nếu như nàng vừa vặn phản ứng nhanh, chừng tại sớm bị chém thành hai khúc, thành luồng vong hồn!


      Hoa Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía người tạo ra hết thảy đây, chỉ thấy là nữ tử bạch y, tay trường đao để xuống bên người, nhàng như sợi lông vũ rơi đầu cành liễu ở cửa khách sạn, mặt chút thay đổi, lãnh diễm huyễn khốc*, dưới ánh trăng giống như quỷ mị câu hồn, làm cho người ta sinh ra lòng khiếp đảm.


      [*lãnh diễm huyễn khốc: lạnh lùng kiều diễm mê huyễn tàn khốc]


      Nhìn thấy nàng ta, Hoa Thiên Vũ biết tại sao lại có loại cảm giác quen thuộc hiểu, như thế nào cũng nhớ nổi, còn nữ tử kia lúc thấy Hoa Thiên Vũ, ràng là thân thể ngừng lại, tiếp theo dưới chân như cành liễu, cả người bay lên trời, nâng lên đao trong tay đâm tới phía Hoa Thiên Vũ, trường đao trong tay vung lên, đạo đại đao biến ảo bổ tới.


      Đồng tử Hoa Thiên Vũ co rụt lại, lập tức sát khí tràn ra, rút ra Phong Linh sáo bên hông để ở bên môi thổi lên, ngón tay nhanh chóng thay đổi, từng đạo phù khoan khoái kết thành đạo chắn vô hình ở quanh thân Hoa Thiên Vũ, từng nơi qua đá sỏi bọ cuốn bay, thẳng tắp đánh về phía đại đao, hai cổ lực lượng chạm vào nhau sinh ra lực cắn trả, đánh vào người nữ tử bạch y sâu.


      Nữ tử bạch y bị đánh người lùi lại hơn mười bước, tay che ngực phun ra ngụm máu tươi, vẻ mặt thống khổ, nhìn Hoa Thiên Vũ sâu cái, ánh mắt phức tạp, lại dời mắt đến người Tề Kính Hiên hôn mê, tiếp theo xoay người nhảy lên, đạp nóc nhà mà biến mất trong đêm tối, từ đầu tới đuôi câu cũng , lưu lại gì cả.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      ☆, 005.2 thái tử


      Editor: Tử SắcY


      Bạch y nữ tử lúc đến lúc vội vàng, khinh công tuyệt đỉnh, hành tung vô tích, Hoa Thiên Vũ cũng trở thành trong hai người đặc thù mà tất cả bọn họ đâm giết, dĩ vãng sát thủ hướng về phía Hoa Thiên Vũ tới hoặc là Tề Kính Hiên vì muốn đoạt lại Phong Linh sáo mà đùa giỡn diễn xiếc, hoặc là người giang hồ muốn cướp Phong Linh sáo, giờ nay, ràng cho thấy là hướng về phía Tề Kính Hiên tới, về sau khi vừa thấy được Hoa Thiên Vũ, mục tiêu giết người trong nháy mắt biến thành Hoa Thiên Vũ...


      Hay lại là... Hai người nàng đều muốn giết!


      có đầu mối suy đoán cũng chỉ rối loạn tâm, trước mắt nên nhanh chút xử lý miệng vết thương của Tề Kính Hiên, động tĩnh lớn như vậy kinh động đến chưởng quỹ khách sạn Triệu Lai, chưởng quỹ nhìn màn đánh nhau này với cả người Tề Kính Hiên toàn lá máu sớm bị hù dọa hai chân như nhũn ra, ở trước mặt bức bách của Hoa Thiên Vũ mà sai đám người làm đem Tề Kính Hiên cõng vào, còn sai người tìm đại phu.


      Sauk hi xử lý miệng vết thương, đại phu cùng chưởng quỹ bị Hoa Thiên Vũ đuổi , lúc đó Tề Kính Hiên cũng mơ màng tỉnh lại, bị đau rên hừ hừ, Hoa Thiên Vũ đến bên giường, cái tát vỗ vết thương, Tề Kính Hiên lập tức la lên như heo bị giết tê tâm liệt phế, "Ngươi la cái gì! Chút đau này ngươi cũng la, ngươi còn có phải là nam nhân hay ? !"


      "Ta có phải là nam nhân hay liên quan gì tới ngươi!" Tề Kính Hiên mặt nhăn lại thành chỗ còn chút máu, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ, nếu phải là tại bị thương, nhất định phải dạy dỗ xú nha đầu này tốt!


      "Ngươi cứ cùng ân nhân ngươi chuyện như vậy sao!" Hoa Thiên Vũ ngồi ở bên giường, phen níu lấy khuôn mặt Tề Kính Hiên, cười đến thiên chân vô tà, lông mày cong cong giống như trăng lưỡi liềm rất đẹp mắt, "Chỉ chút vết thương này còn rầm rì, giống như đàn bà vậy, ngươi được bộ dạng này thực là có lỗi với cái đồ chơi kia trong đũng quần ngươi!"


      Tề Kính Hiên mặt trắng xanh đỏ lên, chỉ vào Hoa Thiên Vũ mắng,
      "Ngươi... Ngươi nha đầu kia thực biết xấu hổ! cái gì cũng dám ! Ngươi còn là nữ nhân sao? !"


      Hai cục ửng đỏ kia bị Hoa Thiên Vũ nhìn thấy ở trong mắt, nhìn lại Tề Kính Hiên xấu hổ ngay cả lời cũng ràng chút, lập tức trong sinh ra ý đùa, lông mày nhíu lại, để sát vào Tề Kính Hiên, nhìn chằm chằm Tề Kính Hiên, hù dọa Tề Kính Hiên mạnh mẽ lui về giữa giường, ánh mắt bay loạn, dám nhìn thẳng vào mắt Hoa Thiên Vũ, "Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy!"


      Hoa Thiên Vũ quan sát vẻ mặt Tề Kính Hiên, cảm thấy càng thú vị, bức dồn đến góc giường, tà tà cười, mặt mày khẽ nhíu lại, cầm lấy tay Tề Kính Hiên dán lên ngực của mình, a thở ra hơi, nằm ở bên tai Tề Kính Hiên mơ hồ, "Ta là phải nữ nhân sao, ngươi sờ tý chẳng phải biết sao..."


      Cùng lúc, Hoa Thiên Vũ cầm lấy tay Tề Kính Hiên thả lên, câu kia giống như quả bom ở trong lòng Tề Kính Hiên nổ tung, màu đỏ ửng tiếp tục lan rộng đến lỗ tai, hù dọa làm Tề Kính Hiên đẩy Hoa Thiên Vũ ra, chỉ vào Hoa Thiên Vũ ấp úng mắng, "Ngươi ngươi nữ nhân này biết liêm sỉ! Dưới ban ngày ban mặt ràng quyến rũ ta, ngươi, ngươi có biết xấu hổ hay !"


      Phản ứng của Tề Kính Hiên chọc cho Hoa Thiên Vũ cười ha ha, Tề Kính Hiên mang thương tích trong người biết phải làm thế nào, nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn Hoa Thiên Vũ vênh váo, gương mặt tuấn tú đỏ bừng lên, lát sau, Hoa Thiên Vũ cười đủ rồi, mới nhìn về phía Tề Kính Hiên, "Tốt lắm, cùng ngươi náo loạn nữa, tại cho ta biết, nữ nhân kia vừa mới truy sát ngươi là ai? Tại sao nàng phải giết ngươi?"


      "Nhà ta là mua bán hiệu cầm đồ, trước kia cha ta thu lấy phòng ốc của dân cờ bạc kia, người nọ mới sinh lòng oán hận, mướn người đến bắt cóc ta, dự định là mượn ta uy hiếp cha ta, ai biết cẩn thận làm ta bị thương." Tề Kính Hiên đạo lý ràng, có bài bản hẳn hoi, còn nghĩ đến vết thương tay khoa tay múa chân phen.


      Hoa Thiên Vũ gật đầu , nhìn thấy lòng Tề Kính Hiên hoảng hốt như là suy nghĩ chuyện gì, lập tức hỏi nữa, "Vậy ngươi sớm chút nghỉ ngơi , sáng mai còn phải gấp rút lên đường."


      xong, Hoa Thiên Vũ đứng dậy chuẩn bị rời , ai ngờ phen bị Tề Kính Hiên giữ chặt, cúi đầu cái, đối mặt với hai mắt Tề Kính Hiên, "Ngươi làm gì thế?"


      Chỉ thấy Tề Kính Hiên mấp máy môi, hít sâu hơi, giống như là lấy hết dũng khí bình thường chống lại gương mặt Hoa Thiên Vũ, mở miệng , "Hoa Thiên Vũ, ngươi có nguyện ý gả cho ta hay ?"


      "Cái gì? !" Sauk hi Hoa Thiên Vũ kịp phản ứng với lời Tề Kính Hiên , ánh mắt nhìn Tề Kính Hiên biến thành buồn cười, "Ngươi có phải hay bị chặt đến ngốc rồi?"


      Tề Kính Hiên cảm thấy Hoa Thiên Vũ cho là mình đùa, lần nữa trọng thân, "Ta , Hoa Thiên Vũ, ngươi có nguyện ý gả cho ta hay , làm tiểu thiếp ta!"


      Hoa Thiên Vũ thấy vẻ mặt nghiêm mặt thận trọng, trong ánh mắt mang theo tia kiên định, lập tức cười nữa, nghe lời lại nhịn được hỏi lại, "U, vậy, ngươi ta gả cho ngươi có thể có ích lợi gì?"


      " theo ta, ta có thể bảo đảm cả đời ngươi trải qua trong ăn sung mặc sướng lo cuộc sống!"


      Tề Kính Hiên nhìn chằm chằm đôi mắt Hoa Thiên Vũ, thần thái dị thường kiên định, vốn là câu này trước khi giết được nàng, cùng với giang hồ nhiều hơn đối thủ, vậy bằng đem nàng trở thành người của mình, như vậy Phong Linh sáo cũng tương đương là của , sau khi mở miệng thốt ra lời này, biết sao chính mình lại hưng phấn ràng hiểu, hai tròng mắt nhìn về phía Hoa Thiên Vũ cũng mang theo chờ đợi.


      Khóe miệng Hoa Thiên Vũ nhếch lên, mang theo tia châm chọc, Tề Kính Hiên nhìn thấy vẻ mặt Hoa Thiên Vũ, ngay sau đó , "Quan trọng nhất là ta còn chê ngươi lớn lên xấu, ngươi nếu gả cho ta, dựa vào dung mạo của ngươi, ngươi có thể gả cho người nào?"


      Cánh tay Hoa Thiên Vũ vòng quanh dựa vào ở bên giường, "Ngươi đây ý muốn là ta phải gả ngươi là thể sao?"


      " , ngươi có thể cần gả cho ta, ngươi tự mình lựa chọn." Tề Kính Hiên vội vàng khoát tay, bộ dáng ta bắt buộc ngươi.


      "Nếu như vậy, vậy ta gả cho ngươi." Hoa Thiên Vũ hai tay vuốt vuốt, chuẩn bị xoay người, Tề Kính Hiên ở sau người oa oa kêu to lên.


      "Uy, ngươi nữ nhân này xảy ra chuyện gì vậy! Như thế nào lại gả cho ta? !" Câu Hoa Thiên Vũ trả lời làm cho Tề Kính Hiên rất tức giận, cái tát vỗ ở giường, lại đụng đến miệng vết thương làm đau đến nhe răng trợn mắt, nữ nhân này cũng quá tán thưởng, cự tuyệt ràng cầu hôn của , chẳng lẽ sức quyến rũ của mình giảm xuống sao.


      "Vậy ngươi cho ta biết trước, tại sao ta phải gả làm thiếp cho ngươi, mà phải làm thê?"


      " ra ngươi là vì vậy mới gả cho ta, " biết được phải là bởi vì sức quyến rũ giảm mới bị cự tuyệt, Tề Kính Hiên lập tức nở nụ cười, lộ ra hàng răng trắng, "Thê tử của ta, phải là nhân trung chi phượng*, tài mạo vô song, nữ tử có thể làm cho ta vừa gặp thương, gặp được nữ tử này trước, ta dễ dàng đem vị trí thê tử của mình cho người khác ."

      * Chim phượng trong thiên hạ
      Carol thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 006 đời thế


      Editor: Tử SắcY



      Hoa Thiên Vũ đánh giá Tề Kính Hiên từ đầu tới đuôi phen, khỏi ghét bỏ , "Ngươi làm sao biết về sau cái người nhân trung chi phượng kia tuyệt đối cùng với ngươi đâu?"


      "Cái này cần ngươi quản, " Tề Kính Hiên khoát tay áo, nhìn về phía Hoa Thiên Vũ tiếp tục , "Ngươi nếu gả cho ta, ta bảo đảm cái gì tốt nhất đều cho ngươi, tại ngươi còn muốn gả cho ta hay ?"


      Khóe miệng Hoa Thiên Vũ câu khẽ, đứng lên, từ cao nhìn xuống Tề Kính Hiên, ánh mắt lạnh như băng, "Ngươi biết ta muốn gả cho hạng người gì sao, ta muốn gả người bá chủ đứng đầu thiên hạ, khi gả cũng chỉ gả cho nam nhân cả đời chỉ cưới mình ta, đời kiếp đôi người!"


      "Ngươi coi ai ra gì!" Tề Kính Hiên bị câu đời kiếp đôi người của Hoa Thiên Vũ kích thích, sau khi bị cự tuyệt cả người đều giống như con sư tử phát nộ, ánh mắt che dấu được khinh bỉ, " trước ngươi gả cho bá chủ thiên hạ, chỉ cần ngươi tại muốn tìm nam nhân muốn kết hôn với ngươi cũng khó khăn, trước khi ngươi ra lời này ta khuyên ngươi nên cần phải soi gương xem khuôn mặt xấu xí kia của ngươi?"


      Vốn tưởng rằng lời này chọc giận Hoa Thiên Vũ, nhưng ngoài ý muốn thấy Hoa Thiên Vũ lại cười phong khinh vân đạm, nhìn Tề Kính Hiên cái, "Nếu là xấu vô cùng như thế nào, nếu theo ngươi lúc ngươi giết người, lẽ bộ dáng đẹp mắt ngươi giết sao, đây phải là chuyện chỉ nhìn đến mặt, chỉ cần ta có đủ thực lực, muốn gả cho người nào còn phải là ta chọn?"


      Hoa Thiên Vũ quẳng xuống những lời này, đợi Tề Kính Hiên phản ứng được với ý tứ tinh tế này ra cửa ngoài, chỉ để lại Tề Kính Hiên nhìn theo bóng lưng phẳng lớn của Hoa Thiên Vũ, "Này, nữ nhân này quá biết điều, ngươi đến cùng là có lấy chồng hay , có lấy chồng hay ..."


      Sáng sớm ngày thứ hai hai người tiếp tục lên đường, cho tới trưa hai người cũng câu nào với nhau, Hoa Thiên Vũ trời sinh tính tình lạnh nhạt, chỉ cần người khác với nàng, nàng cũng lên tiếng lại, mà Tề Kính Hiên lại vì tối hôm qua cầu hôn bị cự tuyệt mà dự định chiến tranh lạnh với Hoa Thiên Vũ, vốn trời sinh tính cao ngạo nhưng lại bị xấu nữ cự tuyệt, chuyện này làm nhịn được.


      đường trèo non lội suối, rốt cục vào ban đêm cũng tới ranh giới của Cẩm Quốc. Cẩm Quốc nổi danh thiên về lấy nước vây quanh núi, bởi vì ở đây nước nhiều ẩm ướt, cho nên Cẩm Quốc chỉ có ba mùa xuân hạ thu, dân chúng trồng trọt thu hoạch cây nông nghiệp vô cùng thuận lợi, quốc quân Cẩm Quốc trị quốc rất ổn định, dân chúng an cư lạc nghiệp, mặc dù vẫn có mấy quốc gia rình coi, nhưng bởi địa thế Cẩm Quốc hiểm trở, dễ thủ khó công mà chậm chạp ra tay, chờ đợi thời cơ.


      Sông Thông Thiên là khe lớn mặt đất cao trăm trượng, bởi vì nước mưa ở Cẩm Quốc sung túc mà hội tụ thành sông, đáy khe nhô ra vô số nham thạch, từng cái từng cái rất sắc bén bén nhọn, nước sông Thông Thiên đục ngầu cơn sóng lật qua vỗ vào hai bên thạch bích, đinh tai nhức óc, dưới đáy cốc yên lặng lại truyền đến tiếng vang giống như có thứ gì đó vỗ vào cửa địa ngục, làm cho người ta sinh lòng khiếp đảm.


      Hai người tới bờ sông Thông Thiên, trông thấy đám quan quân đông đúc chằng chịt tránh về phía sông Thông Thiên, làm Hoa Thiên Vũ cảnh giác ngăn cản lại Tề Kính Hiên phen, dự định đường vòng, Tề Kính Hiên lại vỗ vỗ bả vai Hoa Thiên Vũ, cười vô cùng thoải mái, "Đừng lo lắng, đó là người của ta.”


      Hoa Thiên Vũ liếc Tề Kính Hiên, lại nhìn chút về đám quân đội mặc quân phục càng ép lại gần kia, ánh mắt trở nên phức tạp, cau mày, "Ngươi đến cùng là ai?"


      Tề Kính Hiên trả lời, khóe miệng thoáng nở nụ cười bí hiểm, quay đầu nhìn về phía đội quân đến gần hai người. Đội quân trước mặt hai người dừng lại, quan quân cầm đầu xoay người xuống ngựa quỳ gối trước mặt Tề Kính Hiên, bộ dáng mực cung kính, "Thần Lưu Nghiêu cung nghênh thái tử hồi triều!"


      Hoa Thiên Vũ biến sắc sờ lên cây sáo bên hông, ánh mắt nhìn về phía Tề Kính Hiên sâu thấy đáy, bộ dáng ngươi đến cùng dấu diếm ta bao nhiêu chuyện, nhìn đến nỗi lông mày Tề Kính Hiên run lên, "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, nếu như ta cho ngươi thân phận của ta, ngươi còn theo ta trở lại sao."


      phải là câu hỏi ngược lại, mà là khẳng định, ngày chung đụng dài, nhưng làm Tề Kính Hiên hiểu sơ lược về tính tình của Hoa Thiên Vũ, câu này Tề Kính Hiên sai, nếu như phải vừa dỗ vừa lừa, nhất định là Hoa Thiên Vũ theo, thân phận vừa mới bị phá, Hoa Thiên Vũ nhìn sâu cái, xoay người rời .


      Trước kia Hoa Thiên Vũ đối với người lừa gạt nàng rất ngoan độc, lần này cũng ngoại lệ, là người thứ nhất nàng quen biết khi vào thế giới này, cũng bởi vì chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây thế giới này, cho nên thể tin tưởng , nếu như phải như vậy, ban đầu như thế nào Hoa Thiên Vũ lại lộ sơ hở cho lợi dụng?


      Tề Kính Hiên nhìn Hoa Thiên Vũ câu xoay người rời , tay mắt lanh lẹ nắm chặt tay nàng lại phen, đối với phản ứng của Hoa Thiên Vũ, mặc dù nằm ở trong dự liệu, nhưng cũng khiến có chút thể tiếp nhận được, gầm tiếng trước mặt Hoa Thiên Vũ, "Ngươi chỉ có thể ngây ngốc ở bên cạnh ta, cho !"


      Hoa Thiên Vũ chậm rãi quay đầu lại, chống lại hai con mắt Tề Kính Hiên giận dỗi, khóe miệng từ từ câu lên cười như có như , đáy mắt lại hề có bất kỳ cảm xúc gì, thậm chí trong con mắt cũng lên bóng dáng , trống rỗng như vậy, phảng phất như bất cứ cái gì cũng đáng được nàng để vào trong mắt, đôi môi khẽ mở, thanh trầm thấp ở trong gian tĩnh lặng này như gõ vào lòng Tề Kính Hiên, "Nếu ta muốn , ngươi ngăn được."


      Tề Kính Hiên mỗi lần trông thấy Hoa Thiên Vũ cười như vậy, khỏi cảm thấy hoảng hốt, "Ở lại bên cạnh ta tốt sao?"


      "Nếu ta ở lại bên cạnh ngươi ngươi có thể cho ta cái gì."


      " Ở lại bên cạnh ta, ngươi có thể làm trắc phi của ta, trong tương lai khi ta giành được chính quyền, ta cũng có thể mang theo ngươi bên người, ta có thể bảo vệ ngươi cả đời an vui lo." Từng chữ từng câu Tề Kính Hiên , thanh chen chúc nhau, làm cho bọn thuộc hạ bên chờ đợi hai mặt nhìn nhau, biết tiết mục diễn này là gì.


      "Từ khắc ngươi ta theo ngươi làm trắc phi kia ngươi thể nào cùng ta, ta phải là tiểu thư khuê các suốt ngày ra cổng trước bước cổng trong, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền lương thục đức, yên lặng tuân thủ quy định tam thê tứ thiếp bất bình đẳng của thế giới này, cả đời theo đuôi phía sau trượng phu, cả đời bình đạm tầm thường, nếu coi như ngươi là tử đệ hoàng gia tôn quý vô cùng như thế nào, chỉ cần là về sau bắt ta chia sẻ trượng phu mình với người khác, vậy thể nào, với ta, tương lai chỉ có ta sóng vai với trượng phu ta, đời kiếp đôi người!"


      "Như ngươi muốn, " Tề Kính Hiên hai mắt dần dần đỏ lên, rút ra dao găm tùy thân mang theo để ngang cổ Hoa Thiên Vũ, đao kia mãnh ngoan áp chế ở cổ khiến vết máu kéo dài ra, Tề Kính Hiên tiếp đến, "Muốn , trừ khi ngươi chết!"


      Hoa Thiên Vũ nhìn máu tươi giọt ở lưỡi đao, từng giọt máu giống như từng đóm lửa đỏ hỗn loạn dấy lên trong lòng Hoa Thiên Vũ, giương mắt nhìn về phía Tề Kính Hiên, hai tay nắm chặt, ánh mắt bất ngờ lãnh như kiếm độc, "Ta cho là chúng ta còn có thể tính như nửa bằng hữu."


      Ngụ ý của câu này là ngay cả bằng hữu cũng làm được, làm cho Tề Kính Hiên mới đầu để ý đến những thứ này, y nghĩ chỉ cần chế phục Hoa Thiên Vũ, hết thảy những thứ kia đều quay về, giờ phút này, trong đầu y chỉ còn ý nghĩ phải bắt được, ngẫu nhiên ra lệnh tiếng, "Ngoại trừ người, Phong Linh sáo ta cũng muốn!"


      Hành động của nàng đối với thân là hoàng tử như , thể nghi ngờ là coi rẻ trần trụi, cũng như khiêu khích gợi lên phần hiếu chiến bình thường trong lòng nam nhi, còn có thêm phần xao động chiếm được kia, muốn làm của riêng, mi lãnh đứng đấy, buông ra tay Hoa Thiên Vũ, lui bước, mặt lạnh lùng vung tay lên, "Lý Nghiêu nghe chỉ, bắt nữ nhân này lại cho ta!"


      Đại quân tuân lệnh, rối rít vây quanh Hoa Thiên Vũ, chứng kiến tình thế này, trong nội tâm nàng hô to lên ổn, bất chấp vết thương cổ, nhanh chóng thối lui về phương hướng đại quân phản tới, đôi chân chạy dưới trăm hai chân chạy nhanh hơn, dù cho động tác Hoa Thiên Vũ có đủ nhanh chóng, cũng so sánh được với những người vây nàng ở trong vòng.


      Hoa Thiên Vũ móc ra Phong Linh sáo, định chiến đấu phen, nhưng vừa mới vận công, lại phun ra ngụm máu tươi, trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh, nàng cảm thấy khí lực cả người đều bị rút sạch , như nước sông Thông Thiên trận đánh tan ở tường...


      "Đừng chống cự, ngươi trúng Nhuyễn cốt tán của ta, trong ba canh giờ trong ngươi thể vận công, nếu huyết khí nghịch chuyển, hủy hết toàn bộ kinh mạch!"


      "Ngươi hạ độc với ta? !" Ánh mắt Hoa Thiên Vũ lạnh lẽo, trào phúng nhìn thoáng qua Tề Kính Hiên. Sau lưng nàng chính là vách núi vạn trượng, còn phía trước lại là quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, tiến lùi đều khó khăn, Hoa Thiên Vũ quay đầu lại nhìn thoáng qua nước sông Thông Thiên, lao nhanh ngừng, về phía tàn hồng lúc trời chiều, rồi nhìn lại về phía sau...


      "Binh bất yếm trá, huống chi ta là vua tương lai của nước!"


      Tề Kính Hiên lập tức lên, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Hoa Thiên Vũ, "Đến người, dắt ngựa đến cho khách nhân tôn quý của ta, được chậm trễ!"


      "Là!"


      Gió đêm dịu , phát tán ra màu đen như mực, giống như mực chảy xuống, thanh vang dội, khí thế phi phàm, nhưng đối với mấy trăm tướng sĩ mà , đây như lời cảnh cáo Hoa Thiên Vũ là nàng trốn thoát đâu, giờ khắc này, Hoa Thiên Vũ mới ý thức được nam tử này thoạt nhìn bất cần đời như vậy, quốc chủ tương lai có cá tính ngay thẳng, đều ngoan cay độc như nhau, vì mục đích, mà từ bỏ thủ đoạn nào... !


      Hoa Thiên Vũ hận nhất là bị người uy hiếp lừa gạt, mà Tề Kính Hiên hết lần này tới lần khác khác đều dùng lấy, và cũng bởi vì Tề Kính Hiên biết Hoa Thiên Vũ tìm chết, cho nên mới dám uy hiếp như vậy, ngồi ở ngựa, nhìn thấy trong con mắt Hoa Thiên Vũ như bịt kín tầng sương mù băng sơn, núp dưới sâu là tức giận cùng sát ý sắp phun trào...


      Bị phản bội trong nháy mắt, trong nội tâm Hoa Thiên Vũ quyết định, chẳng qua là cảm thấy chính mình nên nhân từ, có lòng tốt đưa trở lại như vậy, nghĩ tới vừa ra lại là tiết mục nông dân với xà, thôi thôi, đây hết thảy cũng chỉ có thể tự trách chính mình, nếu như chạy trốn thành công, nàng nhất định quên chuyện hôm nay, nhất định nàng trói gô Tề Kính Hiên lại phen, rồi vứt vào sông cho cá ăn... !


      Con ngươi lạnh lùng Hoa Thiên Vũ tối sẫm lại, lấy ra Phong Linh sáo, gắt gao nhìn Tề Kính Hiên, " phải là rất muốn sao?"


      Tề Kính Hiên còn nghi hoặc, chỉ thấy Hoa Thiên Vũ thủ thế ném Phong Linh sáo, sau đó lại làm thế phòng thủ nhìn Phong Linh sáo bị ném xuống dưới sông Thông Thiên, hai mắt Tề Kính Hiên mạnh mẽ trợn to kinh hãi, đồng tử thu lại, chưa đợi mọi người kịp phản ứng phi thân xuống bên cạnh Hoa Thiên Vũ, thầm nghĩ nhất định phải đoạt lại Phong Linh sáo!


      Làm Tề Kính Hiên nghĩ tới chính là, Hoa Thiên Vũ mãnh mẽ xoay người cái, bổ nhào vào trong lòng Tề Kính Hiên, bên tai là thanh lạnh lùng của Hoa Thiên Vũ, "Tề Kính Hiên, chúng ta cùng nhau xuống sông tắm rửa thôi..."

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 007 gặp nạn


      Editor: Tử SắcY



      "Làm càn!"


      "Cứu giá!"


      Hoa Thiên Vũ hành động, ràng là chính nàng nhào tới còn Tề Kính Hiên đứng cách ngoài mấy trượng vừa sợ vừa giận!


      Bên cạnh là sóng dữ chảy mãnh liệt dưới vách núi đen, trong lòng Hoa Thiên Vũ ràng là tồn tại ý nghĩ muốn chết, và trước khi chết nàng muốn kéo theo cái đệm lưng, nhưng thể nghi ngờ, là Tề Kính Hiên nếu bị Hoa Thiên Vũ kéo làm đệm lưng, như vậy thể nghi ngờ gì hơn, tại ở đây cho dù là Lý Nghiêu ở trong đám người này cũng có cách nào trở lại Thu Quốc được!


      Thái tử bị hại, bất cứ sống hay chết, tội Lý Nghiêu đều là tội thể tha! Nhất là trước mặt nhiều đội quân như vậy, bị nhu nhược dụ dỗ, đây quả thực chính là sỉ nhục của hoàng tộc!


      Biết những hậu quả tệ hại này, Tề Kính Hiên cùng Lý Nghiêu tung ra hết tất cả những vốn liếng của , người né tránh, người tập kích, tại thời khắc này, hai vị cao thủ đứng đầu Thu Quốc rốt cục cũng lộ ra nanh vuốt trước mặt Hoa Thiên Vũ.


      Tề Kính Hiên lúc này cũng mặc kệ Phong Linh sáo, bây giờ bị Hoa Thiên Vũ kéo xuống vách núi, nếu so sánh với cái mạng của , Phong Linh sáo dù tốt hơn cũng đáng để đổi mạng! Tề Kính Hiên đồng thời vừa thi triển công phu khinh công, cố kỵ vận ra chưởng mười mười công lực, kỷ sảo hề hoa mỹ, nhưng lại cứng rắn khắc ở ngực Hoa Thiên Vũ.


      Cùng lúc đó, Lý Nghiêu công kích đến, giống với công kích lúc nguy hiểm Tề Kính Hiên xuất ra, công kích của Lý Nghiêu là công kích phẫn nộ, thái tử gia , ở dưới mí mắt lại gặp hiểm cảnh bởi Hoa Thiên Vũ, Lý Nghiêu hoàn toàn bị chọc giận, dường như là cùng lúc với Tề Kính Hiên, vào lúc Hoa Thiên Vũ bị chưởng Tề Kính Hiên đánh bay bầu trời, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bay lên, quyền của Lý Nghiêu hung hăng nện vào sau lưng Hoa Thiên Vũ.


      Hoa Thiên Vũ "Oa" phun ra búng máu, bị cỗ lực lượng lớn trực tiếp đánh rơi xuống vách núi, rất nhanh cả người lẫn sáo rơi xuống nước, dường như ngay cả bọt nước cũng hề văng lên, rất nhanh nhìn thấy người.


      "Mạt tướng đáng chết, làm thái tử sợ hãi!" Lý Nghiêu thấy tình hình nguy hiểm được hóa giải, trước tiên quỳ ở trước mặt Tề Kính Hiên còn chưa tỉnh hồn để thỉnh tội, lại chú ý tới ánh mắt Tề Kính Hiên nhìn đến vị trí vách núi mà Hoa Thiên Vũ rơi xuống, sắc mặt xanh mét!


      Bên tai tựa hồ còn quanh quẩn thanh lạnh lùng trong trẻo của Hoa Thiên Vũ vừa mới , nhưng lúc này Hoa Thiên Vũ hương tan ngọc nát, từ cao như vậy rơi xuống, hơn nữa cơ thể lại trúng hai đòn mạnh của với Lý Nghiêu, dưới tình huống như vậy, nếu như là chính , Tề Kính Hiên dù biết nhưng cũng có cách nào chống đỡ hay hóa giải được, huống chi là Hoa Thiên Vũ chỉ là yếu đuối, chỉ sợ trước khi rơi xuống, người cũng chết rồi!


      Tề Kính Hiên chậm rãi đến bên vách núi, nhìn xuống vách núi kia nước sông ngừng lao nhanh, trong nội tâm than , đáng tiếc Phong Linh sáo kia! Vất vả đến tay, lại bị nữ tử cứ như vậy mà mang .


      Quay đầu lại, Tề Kính Hiên lành lạnh ra: "Lý Nghiêu nghe lệnh, lĩnh quân dọc theo bờ sông tìm kiếm, sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể!"


      Lúc này, Hoa Thiên Vũ rơi xuống vào trong nước sông, có thể là chìm xuống vào trong nước sâu, nhưng cũng chết như Tề Kính Hiên nghĩ! Ngược lại, lúc này Hoa Thiên Vũ ở giữa nơi kỳ diệu trong thế giới này.


      Bị Tề Kính Hiên với Lý Nghiêu liên thủ đánh rơi xuống vách núi, Hoa Thiên Vũ cũng tự cho là nàng thập tử vô sinh*, với lại thể kéo Tề Kính Hiên làm đệm lưng, Hoa Thiên Vũ cảm thấy tiếc nuối, nhưng sau khi bị đánh rơi xuống, trước khắc Hoa Thiên Vũ rơi xuống nước nàng mới hoàn toàn phát ra xung quanh cơ thể được bao phủ bởi đạo ánh sáng trắng mà mắt thường có thể thấy.

      [*Thập tử vô sinh: tương tự như chết cũng sống nổi]


      Lúc thấy chính mình rơi vào nước sông mãnh liệt kia, cũng xuất tình huống bị ướt sũng hay hít thở thông theo phán đoán của nàng, ngoại trừ khắc Hoa Thiên Vũ nhắm mắt rơi vào nước kia, những thời gian khác ở trong sông đều là trợn tròn mắt, thậm chí, Hoa Thiên Vũ cũng phát giác ra, ràng là nàng có thể hô hấp được trong nước! Cùng lúc đó, Hoa Thiên Vũ lại cảm giác ràng, linh lực của Phong linh sáo truyền từ trong lòng bàn tay đến so với trước càng thêm mạnh mẽ hơn, làm cho cả người nàng rơi vào trạng thái phấn khích tột cùng.


      Nhưng Hoa Thiên Vũ lại còn cảm giác được toàn thân vô lực, Nhuyễn cốt tán mà Tề Kính Hiên dùng hiệu quả đúng rất bá đạo, với vị trí thái tử Thu Quốc kia, dược được dùng tự nhiên là hiệu quả hơn nhiều so với loại bình thường giang hồ, nghĩ đến Tề Kính Hiên trước đó có với nàng, muốn khôi phục, phải đợi sau ba canh giờ!


      Ba canh giờ, cũng chính là chuyện sau sáu giờ rồi! Chẳng lẽ muốn nàng cứ như vậy mà liên tục phiêu lưu ở dưới sông?


      Coi như là nàng có thích phiêu lưu nữa, cứ như vậy mà ở dưới sông ăn uống trong sáu giờ, nghĩ lại cũng cảm thấy khó chịu, và với tình cảnh trước mắt này, Hoa Thiên Vũ lại cảm thấy chính xác hơn là nàng cũng có biện pháp gì tốt hơn.


      Chỉ là người ở dưới sông, Hoa Thiên Vũ cũng cảm giác được, bởi vì nguyên nhân Phong Linh sáo tự động phóng ra linh lực, vốn là có cách nào có thể vận hành nội tức được, linh lực từ sáo lấy tốc độ mà chính nàng cảm giác được, ở trong cơ thể, linh lực chuyển động, trước cưỡng chế nàng vận công gây tổn thương cho kinh mạch, từ từ khôi phục.


      Nước chảy bèo trôi, trong nội tâm Hoa Thiên Vũ lúc này nghĩ tới tâm của mình, từ khi xuyên đến đây, hiểu sao lại trở thành nữ tử xấu xí tàn tật, rồi sau đó hiểu lại có liên quan đến thái tử Thu Quốc, rồi khế ước cùng thần khí Phong Linh sáo.


      Trước giờ vẫn luôn có thời gian nghĩ những vấn đề này, đột nhiên lúc này lại nhàn rỗi, mặc dù nàng biết thân ở hoàn cảnh này thích hợp để suy tư, nhưng Hoa Thiên Vũ tự giác bắt đầu suy nghĩ về tương lai của mình.


      Dựa theo theo hiểu biết của Tề Kính Hiên, Phong Linh sáo vốn là bảo bối trấn quốc của Thu Quốc, biết tại sao lại đến trong tay mẫu thân nàng, rồi sau đó được mẫu thân nàng lần vô tình cứu người, làm cho Phong Linh sáo trở thành đồ của Cẩm Quốc.


      Mà đời trước của nàng, là kết quả của đám hỏi chính trị kết hợp ra!


      Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ khỏi bẹp bẹp miệng, mẫu thân đời trước cùa nàng là rất dễ dàng bị lừa! Còn đối với người mẫu thân ma quỷ cứu thái hoàng thái hậu Cẩm Quốc kia, trong nội tâm Hoa Thiên Vũ tràn đầy khinh thường sâu sắc!


      Dầu gì cũng là cứu ngươi mạng, nhưng ràng là đem ân nhân cứu mạng của mình gả cho lão nam nhân kết hôn làm thiếp!
      Đây là cái ngươi gọi là báo ân?


      Sau đó vào lúc mẫu thân sinh hạ nàng, (thái hoàng thái hậu kia) lại sủng ái nàng gấp đôi, làm cho nàng trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt đại phu nhân, còn làm cho mẫu thân nàng cho nàng dù là thứ xuất, thân phận cũng kém chút con vợ cả trong phủ, với hành động đó mẫu thân nàng càng đối với thái hoàng thái hậu cảm động đến rơi nước mắt, đem Phong Linh sáo là vũ khí duy nhất có thể bảo vệ tính mạng mình hiến tặng cho thái hoàng thái hậu!


      biết mẫu thân ma quỷ này là ngốc hay là thái hoàng thái hậu ám hiệu gì, nếu , lấy Hoa Thiên Vũ đặt vào hoàn cảnh của người khác để suy xét tình cảnh của mẫu thân mình, như thế nào nàng cũng đem thứ sinh tồn của mình ở quý phủ tướng gia dâng lên Phong Linh sáo!


      Chính là vì có Phong Linh sáo, mặc kệ là tự bảo vệ, hay là xem xét từ mọi phương diện lâu dài, mẫu thân nàng với nàng, được tướng gia cùng thái hoàng thái hậu xem trọng, cho dù vì kịp thời dâng lên Phong Linh sáo mà bị vắng vẻ, nhưng như thế nào cũng đến mức bị người khi dễ mà có cách nào đánh trả!


      Theo Hoa Thiên Vũ, mẹ nàng nếu làm tốt bị tướng phủ cùng thái hoàng thái hậu liên thủ với nhau giết chết, chỉ điểm hoài bích có tội* này, Hoa Thiên Vũ cũng biết hậu quả! Nếu như nàng đoán lầm, mẹ nàng chừng là lo lắng đến điểm này, mới hứa hẹn với thái hoàng thái hậu, dâng tắng Phong linh sáo cho nàng.

      [*Hoài bích có tội: ; người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội]


      Nhưng mẫu thân nàng tuyệt đối nghĩ tới chính là, bên này nàng vừa mới dâng Phong linh sáo , nhìn như chiếm được sủng ái của thái hoàng thái hậu với tướng gia, nhưng nàng làm cái thiếp, đại phu nhân tướng phủ muốn trừng trị sủng thiếp, kỳ cũng khó khăn gì, vì vậy chuyện “Ngoài ý muốn” rất nhanh lại tới kia mà làm cho mẫu thân nàng chết !


      Từ cái chết của mẫu thân, nàng biết đại phu nhân càng thêm kiêng nể gì mà muốn chém cỏ diệt trừ tận gốc cả rồi, trừ khi lấy ra biện pháp hạ thủ trực tiếp, bất kỳ biện pháp khi dễ nào có thể nghĩ đến, dường như đều dùng hết! Chân của nàng, mặt của nàng, chắc là khi đó mới để lại tàn tật.


      Có lẽ là tướng gia có suy nghĩ của , hay là ý chỉ của thái hoàng thái hậu kia vẫn còn, cho nên đại phu nhân tướng gia sợ ném chuột vỡ bình*, mới khiến cho nàng sống đến mười lăm tuổi, đến tuổi thành hôn với Nhị hoàng tử!

      [*Ném chuột vỡ bình: tương tự như muốn đánh nhưng còn e ngại]


      Đời trước nàng bất kể như thế nào cũng tưởng tượng ra nổi, đích nữ của tướng phủ, con ruột của đại phu nhân, ràng là để ý đến liêm sỉ, chủ động thương nhung nhớ cùng với Nhị hoàng tử cẩu thả, hơn nữa còn báo chuyện nàng là xấu nữ tàn tật cho Nhị hoàng tử, chỉ có người sau , Nhị hoàng tử mới ở ngày đại hôn làm khó dễ nhục nhã nàng, lại có thể cư nhiên làm cho đời trước nàng xấu hổ giận dữ chạy về tướng phủ.


      Mà chuyện này vẫn chưa xong, Nhị hoàng tử ràng là đối với đời trước nàng chút áy náy cũng có, chỉ có chỉ mặt gọi tên cầu đón dâu đích nữ của tướng phủ Liễu Nhược Tuyên, khắp tướng phủ ai ai cũng biết chuyện này, từ xuống dưới ràng là hề có người nào vì chính nàng đòi lại công đạo, và người hạ ý chỉ báo nàng gả cho Nhị hoàng tử là thái hoàng thái hậu, lúc này cũng ngoài ý muốn im lâng , hết thảy tất cả, mới tạo thành chính nàng xuyên qua, mới vừa vặn thừa nhận màn đời trước nàng nhảy sông tự vẫn.


      Nghiêm chỉnh mà , lúc nàng xuyên qua, cũng là lúc đời trước nàng Liễu Nhược Lâm chết, bây giờ ngoại trừ túi da ngoài là Liễu Nhược Lâm, toàn bộ đều là Hoa Thiên Vũ, nhưng sau khi biết đời trước nàng bất hạnh, Hoa Thiên Vũ cũng tính là cứ như vậy mà buông tha cho tướng phủ với Nhị hoàng tử, kể cả thái hoàng thái hậu, Hoa Thiên Vũ cũng có ý định buông tha.


      Nàng phải là loại người sợ phiền toái! Thứ nàng sợ nhất chính là phiền toái! Kiếp trước nàng cũng bởi vì bảo vật kia mà mất người thân, nghĩ tới đời này, có thể xuyên qua được, người thân cũng lại vì bảo vật mà chết, mà nàng cũng bị dính líu sâu, đám người này ràng là người cũng có ý định buông tha đối với bé mồ côi tàn tật hề uy hiếp đến bọn họ! Hoa Thiên Vũ đối với cảnh ngộ như vậy, bất cứ là như thế nào cũng thể tha thứ!


      Nghĩ tới đây, Hoa Thiên Vũ phẫn hận vỗ vào trong nước, thanh của nước sông vang lên ầm ầm mặt sông, rồi bị Hoa Thiên Vũ vỗ them lần nữa mà bọt sóng văng lên vài thước cao!


      Nàng có thể động rồi! Có thể vận công rồi? Ba canh giờ nhanh như vậy trôi qua rồi sao? Hoa Thiên Vũ có chút dám tin, nhưng lại có thể hoàn toàn cảm giác được nàng có thể vận công rồi.


      Thử tung người từ trong nước thoát ra, nhảy lên bờ, sau khi hành động xong, Hoa Thiên Vũ thế mới ý thức được, người nàng dược Nhuyễn cốt tán được giải, và lúc này Hoa Thiên Vũ cũng phát giác ra, nàng đứng thẳng ở chỗ, là ổ ăn mày, bây giờ điều nàng phải đối mặt, là đám người quần áo tả tơi, cùng với nửa đứa bé ăn mày lớn ở trước mặt.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 008 tên ăn mày


      Editor: Tử Sắc Y



      nhóm đứa trẻ ăn mày thấy Hoa Thiên Vũ từ dưới sông nhảy lên, người hoàn toàn bị dính tí nước gì, mỗi người đều ngạc nhiên nghi ngờ ngừng nhìn Hoa Thiên Vũ, trong lòng đều rối rít nghĩ tới, chẳng lẽ người này là thần sông? Nếu như thế nào thân lại hề dính chút nước nào!


      Nhưng thần sông ở trước mắt này lớn lên khó coi , ràng là vô cùng xấu, đặc biệt là mặt còn có vết sẹo dài băng ngang qua cả khuôn mặt, càng làm cho người ta nhìn cảm thấy thêm chán ghét, chẳng lẽ dáng vẻ thần tiên chính là như thế này sao? Trong lòng mọi người lập tức hơi khinh thường với thần tiên, chỉ với bộ dạng này còn bằng bọn ăn mày chúng ta đâu!


      Nhưng mà dầu gì bên trong nhóm ăn mày này vẫn có người từng trải việc đời, ràng cho thấy người này là tên đứng đầu nhóm ăn mày này, nhưng cũng chỉ là đứa trẻ so với những đứa trẻ khác lớn hơn chút mà thôi, đến trước mắt Hoa Thiên Vũ, nhìn Hoa Thiên Vũ từ xuống dưới, sau đó mới hỏi: "Ngươi từ dưới đó lên sao? Là người ở Đại Nghĩa Phân Đà phái tới nơi chúng ta sao?"


      Đại Nghĩa Phân Đà? Hoa Thiên Vũ nghe vậy sững sờ, đứa trẻ nhìn thấy vẻ mặt Hoa Thiên Vũ, lập tức hiểu được, tiếp tục hỏi: "Vậy ngươi phải là người Cái Bang của chúng ta! Nhưng ngươi sao lại ăn mặc như vậy? Còn giống với ăn mày hơn chúng ta? Ngươi đánh đến chỗ nào, chuẩn bị về chỗ đấy !"


      Cái Bang? Hoa Thiên Vũ cũng biết được, đây là trong truyền thuyết, bang chúng Cái Bang trong tiểu thuyết? Trong truyền thuyết Đài Loan, chiêu Giáng long thập bát chưởng được xuất phát từ bang phái này!


      Hoa Thiên Vũ suy nghĩ miên man, lại cũng biết trả lời câu hỏi của đứa bé ở trước mắt này như thế nào, chính mình phải nên như thế nào? Nàng cũng thể bản thân nàng là thiên kim tiểu thư tướng phủ ! Nhưng bây giờ mình phải chỗ nào đây? Trước mắt nàng đúng là có chỗ ! Hoa Thiên Vũ lập tức kinh ngạc nhìn xem đứa trẻ, câu cũng trả lời được.


      Đứa trẻ này ngược lại nhìn quen trách được, khoát khoát tay với Hoa Thiên Vũ cười : "Ta xem ngươi cũng có chỗ nào , bằng gia nhập Cái Bang của chúng ta , coi như ngươi vận khí tốt! Nơi này ta cũng vừa vặn thiếu nhân thủ, ngạch, ngươi phải là người câm ?"


      "Ta biết !" Hoa Thiên Vũ cũng muốn bị người nghĩ mình thành câm, nhưng cũng thích ý với lời mời mọc của đứa trẻ! Chính nàng dù như thế nào cũng muốn làm tên ăn mày, cho dù bây giờ nhìn lại nàng so với tên ăn mày còn tàn tạ hơn!


      Đứa trẻ đứng trước mặt Hoa Thiên Vũ dường như là ở trong nhóm ăn mày này cũng trải qua ít chuyện, bản lĩnh nhìn sắc mặt chuyện thập phần cường hãn, chỉ nhìn vẻ mặt Hoa Thiên Vũ thôi, cũng biết nàng suy nghĩ gì.


      Tiểu khất cái cười với Hoa Thiên Vũ: "Ơ, còn là người có tính khí, ta cũng chỉ vừa như vậy thôi, nếu như phải là vừa vặn thiếu nhân thủ, ngươi nghĩ ta mời mọc ngươi gia nhập Cái Bang chúng ta sao? Ngươi sao hỏi thăm chút, trong ngày thường, khi bang chúng ta thu nhận người, cũng dễ dàng như giờ, với lại ngươi cũng nhìn chút bộ dáng bây giờ của ngươi, ta còn tin, ngươi tại cách chỗ này của ta, còn có thể có chỗ tốt hơn! Nếu ngươi muốn làm tên ăn mày riêng mình, vậy ta khuyên ngươi nên nhanh lên, tại mảnh đất ở đây cũng cho phép người như vậy xuất , nếu xuất người đánh chết người, ngay cả quan phủ cũng quản, ngươi tin hay !"


      Hoa Thiên Vũ ngạc nhiên, đầu năm xảy ra cái chuyện gì chứ, ngay cả tên ăn mày cũng ngang ngược như vậy? Thậm chí muốn xin cơm cũng phải gia nhập nhóm bọn họ mới có tư cách xin? Ngay cả quan phủ cũng quản?


      Nhưng mà Hoa Thiên Vũ cũng muốn cùng đứa trẻ này so đo, nghĩ lại, bây giờ mình dường như đúng là có chỗ nào tốt để , trong người còn có bạc, tóm lại là thể nào đem linh sáo cầm đồ được!


      Suy nghĩ đến đây, Hoa Thiên Vũ lắp bắp mở miệng : "Vậy, nếu gia nhập Cái Bang các ngươi, cần đến tiền !"


      "Có lời này là được rồi!" Đứa trẻ nghe vậy cười hì hì tiếng, nháy mắt với thủ hạ sau lưng, đứa trẻ khác biết từ nơi nào lấy ra cây mảnh gậy trúc đưa cho đứa trẻ đứng đầu, đứa trẻ đó nhận lấy gậy trúc rồi nhét vào trong tay Hoa Thiên Vũ, : "Ta gọi Tô Lâm, vùng đất này ta là thủ lĩnh! Về sau ngươi theo ta lăn lộn! Đây là đả cẩu bổng của ngươi, cầm cho chắc, về sau nếu ăn xin trong thành có được cái này trong tay, như vậy có ai dám cho ngươi xin cơm!"


      Nhận lấy đả cẩu bổng Hoa Thiên Vũ có cảm giác như muốn cười khổ mà cười được, đây chỉ là gậy trúc, về sau đây là tín vật cho thân phận mình ở Cái Bang sao? Vật này so với tưởng tượng của bản thân là khác biệt quá lớn, ngoại trừ đầu cây đả cẩu bổng này có vòng màu lam khác thường ở ngoài, đây cũng chỉ là cây gậy trúc rất bình thường mà thôi, đứa trẻ ở trước mắt có lừa dối nàng!


      Nhưng rất nhanh đứa trẻ ở trước mắt tự xưng là Tô Lâm bắt đầu chuyện với Hoa Thiên Vũ: "Tốt lắm, nếu nhận lấy đả cẩu bổng này, về sau chúng ta chính là huynh đệ nhà! Nhớ kỹ, chúng ta là người của Đại Nghĩa Phân Đà Cái Bang, về sau ở trước mặt người cùng giang hồ, cũng đừng e sợ!"


      "Đúng rồi, ngày mai Đại Nghĩa Phân Đà chúng ta chọn Đà chủ, lão đại chúng ta cũng tham gia thi đấu, đến lúc đó cùng hỗ trợ!" Tô Lâm giới thiệu đơn giản chút cho Hoa Thiên Vũ, tin tức này lập tức làm cho Hoa Thiên Vũ khiếp sợ thôi!


      Thi đấu chọn Đà chủ! Là ? Hoa Thiên Vũ có chút nhìn đứa trẻ con ở trước mắt này! Tô Lâm nhưng cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn, mà lại có tâm chí mạnh mẽ muốn tranh chức Đà chủ Cái Bang! Còn lại dám kéo người vào, đây là loại người biết sợ, hay là đầu óc có vấn đề?


      Nhìn xem vẻ mặt Hoa Thiên Vũ khiếp sợ, Tô Lâm dường như rất hưởng thụ, lôi kéo Hoa Thiên Vũ theo về phía bờ sông, phía sau là đám đứa trẻ hấp tấp theo.


      Tô Lâm đắc ý khoe khoang với Hoa Thiên Vũ: "Ngươi chớ xem thường những thủ hạ của ta, nơi này người người đều là người đứng đầu xin cơm, từ những người này, mỗi ngày xin cơm với tiền, so với những bọn người trong thành kia còn nhiều hơn! Hơn nữa nhóm chúng ta có nhiều người, lần này lại chọn lựa Đà chủ, chỉ cần ai cướp được quyền trượng Đà chủ được coi như là Đà chủ, cho nên ngươi có lòng tin với ta!"


      Có lòng tin mới là lạ! Hoa Thiên Vũ nhìn nhìn nhóm đứa trẻ ở bên cạnh này, trong nội tâm oán thầm, đám trẻ mới lớn cứ như vậy, nhìn bộ dáng bọn họ đường Hoa Thiên Vũ cũng biết, đám trẻ này chẳng qua chỉ là những đứa trẻ chưa hiểu được hiểm ác của trần gian, mặc kệ trong miệng Tô Lâm này những người hoàng cột là những nhân vật gì, coi như là ai cướp được trượng Đà chủ người đó chính là Đà chủ, nếu tính như Tô Lâm , vậy bên này có nhiều người, nhưng Hoa Thiên Vũ lại giữ lại thái độ đối với lời Tô Lâm có thể lên làm Đà chủ, giữ lại thái độ này, còn bởi vì nàng tại cũng được xem như là ở con tàu cướp biển , mới nén giận như thế, nếu , Hoa Thiên Vũ sớm kích thích châm chọc khiêu khích rồi.


      Có đôi khi, có chí hướng, có khát vọng là chuyện tốt, nhưng muốn thiết lập thực dựa thực lực, nhóm trẻ trước mắt này dường như đều là những đứa trẻ tay trói gà chặt, chỉ bằng lời nhiệt huyết của bọn họ, Hoa Thiên Vũ vốn cũng xem trọng.


      Nhưng dường như Tô Lâm cũng cảm giác được mình chỉ dựa vào lời nhiệt huyết, Hoa Thiên Vũ cũng hiểu, Tô Lâm thấy nàng thế nào, mà lại kéo nàng lải nhải về chí hướng của .


      "Chớ xem thường những tên ăn mày chúng ta, ta xem ra, ngươi phải là tên ăn mày, nhưng ngươi tại nghèo túng, thành tên ăn mày, ngươi phải đối mặt với thực tế!" Tô Lâm dường như cảm giác làm tên ăn mày có gì đáng ngại, "Kỳ ta cũng phải ngay từ đầu là tên ăn mày, sợ cho ngươi biết, tổ tiên ta còn là Đại tướng quân đâu! Nếu ta phải là thứ xuất trong nhà, còn được sinh bởi nha đầu sai sử, tại ta cũng là tiểu thiếu gia nhà giàu có rồi!"


      đúng là nhìn ra! Hoa Thiên Vũ kinh dị nhìn xem Tô Lâm, lại ngoài ý muốn phát giác phía sau đám ăn mày kia mỗi người dường như đều nhìn quen bộ dáng sợ hãi, trong nội tâm lập tức hiểu , tiểu tử này đoán chừng lời này ít với người ta, ai biết lời này của câu nào là câu nào là giả! Hơn nữa người nghe cũng rất nhiều.




      "Nhóm ăn mày chúng ta cũng phải là cho , từ xưa đến nay biết bao nhiêu danh nhân đều xuất phát từ trong nhóm ăn mày chúng ta!" Tô Lâm vẫn khoe khoang với Hoa Thiên Vũ, như là muốn tẩy não cho nàng, "Lỗ thánh nhân đó ngươi biết , năm đó còn phải là ở Trần quốc nghèo rớt mồng tơi sao, nếu như phải tổ sư nhóm ăn mày chúng ta thu nhận , sớm chết đói!"


      " sau này, từ khi hoàng đế sáng lập ra Cẩm Quốc chúng ta, từ gia cảnh bần hàn, hơn nữa bởi vì trong nhà nuôi nổi, trực tiếp đưa đến chùa Hoàng Giác khi đến đường cùng, về sau gặp thảm hoạ chiến tranh, mới chạy ra khỏi cửa miếu và rơi vào tình hình phải ăn xin từng nhà!" Tô Lâm cười đắc ý : "Như tại những thứ hoàng cột ở kinh thành kia, cũng từ khi đó mà kéo dài đến nay, cho nên làm tên ăn mày mất mặt, mất mặt chính là mãi cho đến khi chết còn vẫn là tên ăn mày, giống như ta tại, ta cam lòng mình luôn làm tên ăn mày, mặc dù bây giờ ta là tên ăn mày, nhưng ta tìm cách làm đầu lĩnh của tên ăn mày!"


      Nghe lời Tô Lâm , Hoa Thiên Vũ đúng là có chút phải lau mắt mà nhìn, với cách nhìn của nàng về Tô Lâm vừa rồi kia, là có chút thay đổi!


      Đến cùng vẫn là gia đình lớn giàu có, đến ý tưởng đều từng cái từng cái, nhưng thể thừa nhận, Hoa Thiên Vũ bị đứa con nít ở trước mắt này lừa gạt rồi.


      Mặc dù, biểu bên ngoài của đứa trẻ này vẫn cho Hoan Thiên Vũ cảm giác có dũng khí tốt đẹp như cũ, nhưng Hoa Thiên Vũ lại cảm thấy, đứa trẻ này đúng là người tốt, dù sao đứa trẻ như , trải qua đoạn thời gian tôi luyện, xác thực là vẫn có khả năng thành công, chỉ là bây giờ cạnh tranh cái vị trí Đà chủ này, đối với , còn có chút khó khăn.


      Tô Lâm nhìn xem Hoa Thiên Vũ, thấy Hoa Thiên Vũ vẫn tỏ thái độ gì như cũ, cũng tức giận, chỉ cười nhạt tiếng ra: "Ở trong lòng ngươi cảm thấy khả năng ta đạt được thành công lớn đúng ! Kỳ chính ta cũng biết, nhưng ta còn trẻ, lần này trong đám người cạnh tranh, ta là người trẻ tuổi nhất, tranh cái vị trí Đà chủ này, ta chính là người trẻ tuổi, lần được lần sau lại đến, nếu như còn trẻ tranh thủ thêm, như vậy về sau ta luôn luôn như vậy, làm tên ăn mày cũng phải là điều mà ta muốn, ngươi đây, nếu ngươi cũng muốn làm tên ăn mày có ý chí như vậy theo ta !"


      Hoa Thiên Vũ híp mắt cười nhìn xem Tô Lâm, chậm rãi mở miệng : "Ta chỉ là người què, hơn nữa còn là nữ nhân, ngươi cảm thấy ngươi cho ta như vậy, ta có thể giúp ngươi lên làm Đà chủ sao?"


      "Nhiều người lực lượng lớn!" Tô Lâm nghe lời Hoa Thiên Vũ , chút cũng tức giận, ngược lại còn : "Bất kể là người què cũng được, đứa trẻ cũng được, chúng ta thể tự xem thường chính mình! Nếu là ngươi tự mình xem thường mình, vậy chỉ xem như ta cái gì cũng chưa , nhưng nếu như trong lòng ngươi còn chút dã tâm với tự tin như vậy, như vậy, ngươi hãy theo ta, nổi lên dũng khí, hăm hở về phía mục tiêu của chúng ta, tại ta chỉ muốn, là mọi người đoàn kết nhất trí, phải là vì kết quả cuối cùng có thể thành công hay !"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :