1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần Tiên Cũng Có Giang Hồ - Liễu Ám Hoa Minh (264)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      THẦN TIÊN CŨNG CÓ GIANG HỒ

      Quyển 2: Lịch sử trưởng thành của Trùng

      Chương 122: Ổ mòng biển

      Edit: Bùm Bùm

      [​IMG]

        “Lão Hắc, sao đệ vẫn còn chưa hiểu?” Bạch Trầm Hương cau chặt mày, “Hủy bỏ mức phạt cho nó dễ như vậy nha đầu này ra sao? E là nó đắc ý dào dạt, càng ngày càng vô tích mà gây chuyện hơn, lẽ nào phải đợi đến lúc nó đâm thủng trời sao? Thêm nữa, miễn phạt nó muốn quay về núi Vân Mộng, Ngưu sư huynh và Vương Bình chưa nguôi cơn giận, chắc chắn cố ý làm khó nó. Nó bị ngầm thua thiệt, đệ đau lòng sao? Nếu như nó bị thiệt, e là gây chuyện càng lớn hơn nữa. Thế nên, tạm thời vẫn để nó ở bên ngoài .”

        Ha đại thúc nghĩ cũng đúng, cảm thấy vẫn là chưởng môn suy nghĩ chu đáo. Nha đầu này là người chịu thiệt, cho về lại núi, ở dưới tình huống này, quấy cho to mới lạ. Nhưng vừa nghĩ tới mình Trùng Trùng ở bên ngoài, tình hình gần đây lại quá bình yên, quả yên tâm được.

        Bạch Trầm Hương nhận ra tấm lòng của sư đệ, vội : “Huynh cử đệ tử bát kiếm trông chừng nó, để tránh cho bảy đứa ngoan hiền đó bị nó làm hư, huynh luân phiên cử chúng nó . Tiểu Ất chỉ mới chuyến với nó thôi, bây giờ dối cả mắt cũng chớp nữa rồi. Hừ, liệt đồ này!”

        Bạch Trầm Hương nhớ lại biểu cảm lúc nãy của nhị đệ tử của mình, ràng là che giấu chuyện Mã Nghị kiếm được tiền mà bẩm báo, vậy mà lại là quên, lúc ngay cả nghĩ cũng nghĩ, có thể thấy là Mã Nghị làm hư đệ tử thuần khiết rồi.

        Nha đầu này, sao có thể dễ dàng đến gần người khác, dễ dàng ảnh hưởng đến người khác như vậy? Đây cũng là loại pháp thuật sao?

        Ha đại thúc ở cạnh bên lại nghĩ tới dáng vẻ Trùng Trùng quỷ kế đa đoan, khỏi mỉm cười, trong lòng lại lên bóng hình xinh đẹp nhàn nhạt khác.

        “Đệ cũng đừng tưởng huynh cho nó ở bên ngoài chỉ để thanh vắng, nó còn phải kiếm được nhiều tiền hơn, đề phòng Bắc Sơn Vương lại đề ra danh mục gì nữa.” Bạch Trầm Hương lại , lần này bị Mã Hữu Hỉ ép mà lần đầu tiên biết được ích lợi của tiền.

        Nếu ngoại lệ được thôi, vậy mà cố tình ba đạo Nhân, Tiên, Ma lại sống hỗn loạn ở mười châu ba đảo. Mặc cho ông ta tận lực tách khỏi thế tục, nhưng vẫn thoát ly khỏi nhân gian.

        Ông ta đè nén xuống nỗi ngờ vực trong lòng dành cho Vương của Nhân đạo, tiếp tục : “Để nó làm ba việc đó cũng là . Nha đầu này chịu tu luyện cho đàng hoàng, luôn luôn ở vào lúc thoát thân mới bộc lộ được năng lực, cho nên dứt khoát để nó lấy hành động thay tu luyện, tiện thể cho nó nhìn ngắm mười châu ba đảo, đừng cứ mãi trẻ người non dạ, biết chữ sầu viết làm sao.”

        “ bé được chứ?” Ha đại thúc vẫn quá yên tâm.

        Bạch Trầm Hương cười lạnh, nhưng nhìn sao cũng thấy giống tức, “Được chứ? Hừ, đệ cứ chờ xem , đến thời khắc chạy thoát mạng, người của phái Thiên Môn cộng lại cũng được bằng nó. Đúng rồi, đệ biết nó đâu ? Trong vòng tháng phải tìm được nó.”

        “Tụ Quật châu.” Ha đại thúc thành trả lời.

        “ phải là nó có gian tình với Hoa Tứ Hải, chạy tìm ma đầu đó rồi chứ?” Bạch Trầm Hương giật mình, cảm thấy lòng như bị gì đó hâm nóng lên.

        Tình Tiên Ma có kết cục thế nào, ông ta biết rất , lẽ nào lão Hắc biết sao?

        Mã Nghị là trong đệ tử bát kiếm, kiếm trong tay là Khước Tà Kiếm chuyên chém trừ ma, càng là được có chút dính dáng gì đến hai đạo , Ma.

        Suy nghĩ của nha đầu này hoạt bát nhanh nhẹn, gần như là biết chút chủ nghĩa giáo phái nào. Hơn nữa khách quan mà nhìn, hình như là nó có quan hệ tầm thường với Hoa Tứ Hải, vậy làm sao đây?

        Ha đại thúc xua hai tay, “ phải là tìm Hoa Tứ Hải.”

        Ông ấy biết vì sao mình muốn che dấu cho Mã Nghị, “ bé chỉ cảm thấy huynh đến đó tìm thôi. Sư huynh yên tâm, thảm kịch của năm ấy, dù thế nào nữa đệ cũng để nó xảy ra lần nữa đâu.”

        Trước nay Bạch Trầm Hương luôn tin tưởng Ha đại thúc, thế nên khẽ gật đầu, nhưng biết vì sao trong lòng luôn có chút bất an, nên : “Được, nếu nó ở Tụ Quật châu, ngày mai huynh đích thân bắt nó, xem xem nó chạy thế nào!”

        Bạch Trầm Hương ở bên này nghiến răng nghiến lợi, bên kia Trùng Trùng vẫn khí thế ngất trời tiến hành kế lớn lập nghiệp của mình, hề biết rằng tiền của nàng sớm bị người ta dòm ngó tới.

        Mà Hoa Tứ Hải tới Lưu châu, ngồi mình vách núi dốc cao, nhìn xuống thung lũng sâu thấy đáy.

        Màn đêm như dải lụa màu xanh đậm có tận cùng, trải rộng bao la, từng mảng lớn cứ đâm vào mắt người khác. Ánh trăng sáng trưng làm lu mờ ánh sao cao, nhưng lại rộng lượng mà chiếu tỏa lên thân thể nam nhân độc này, khiến người như tản ra vầng sáng màu bạc nhàn nhạt vậy.

         ngồi im bất động như đá, xem từng chấm lửa sáng sườn núi phía sau lưng.

        Đó là những giáo chúng Ma đạo theo tới đây, dựng trại theo sắp xếp của Mã Tiểu Giáp, cả quân doanh được bày trận hợp lý, ra vào có mức độ. Người khác nhìn thấy người của Ma đạo là những kẻ thích tranh đấu tàn nhẫn, phục quản giáo, nhưng Ma quân dưới trướng lại còn có quân kỷ nghiêm minh hơn cả Thiết quân của Bắc Sơn Vương.

         hơi cúi đầu xuống, những đỉnh núi sắc nhọn chập chùng như những thanh đao đột ngột vươn ra, cắt bầu trời đêm ra thành vô số mảnh.

        Chỉ là góc độ hơi chút khác thôi cảnh đêm yên tĩnh hoàn toàn thay đổi, ngay cả ánh trăng cũng lạnh , hờ hững chiếu sáng thung lũng sâu thẳm dưới chân , trước mắt còn sắc xuân kiều diễm nữa, ngược lại tràn đầy hơi thở hung ác.

        Ma đạo tổng công có ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, chiếm cứ hai mảnh đất bần hàn xơ xác ở Tụ Quật châu và Lưu châu.

        Nhưng từ lúc thống nhất ba mươi sáu Thiên Cương người đời chỉ biết có Tụ Quật châu mà biết Lưu châu.

        Những ngày đầu thống nhất Ma đạo, chỉ thu phục ba mươi sáu Thiên Cương, bởi vì khinh thường tác phong làm việc và võ lực yếu ớt của bảy mươi hai Địa Sát, nhưng lúc tháp Thông Thiên được dựng thành, quyết định con đường gian nan hiểm hóc khác, tất cả mọi trợ giúp về sức lực đều cần, cho dù là thấp kém cũng làm được đá gác chân.

        Lưu châu nhiều núi, dễ thủ khó công, nếu người thông thuộc địa hình mà trốn trong những ngọn núi non trùng điệp, người ngoài khó mà tìm thấy.

         muốn giết người của đạo mình, cũng muốn lãng phí thời gian, cho nên vừa đặt chân đến nơi này phát Ma Vương lệnh, cho bảy mươi hai Địa Sát hai con đường.

        , từ bỏ phái theo, nhập nhất tông Ma đạo.

        Hai, chết!

        Trước khi làm Ma Vương, chỉ là người tu ma tự do bình thường bên ngoài các môn phái của Ma đạo, có chút uy tín và danh vọng, cho nên phải từng đao từng kiếm đánh thắng giành thiên hạ của mình về.

         từng, huyết chiến mười mấy ngày, ngủ nghỉ, giết tới cả bầu trời và đất đai đều nhiễm màu máu; từng, mình xuống Cửu U, đấu tranh với sống và cái chết, tiêu diệt quân phản loạn; từng, dùng võ lực để chúng nhân phục tùng, dồn ép những kẻ hung hãn cậy mạnh ngẩng đầu lên nổi.

        Mà tại, cần nữa.

        Tên của chính là vũ khí khiến lòng người kinh hoàng nhất, làm trái ý có nghĩa là chết còn hồn phách, ngay cả cơ hội vào Quỷ đạo tu hành cũng có, càng đáng sợ hơn Minh Vương (Vương của Quỷ đạo).

        Thế nên Ma Vương vừa phát ra, bảy mươi hai Địa Sát đầu hàng hết năm mươi mốt, còn lại hai mươi mốt phái ngu xuẩn, bị thủ hạ của dồn ép vào vùng núi non hoang dã gần như là trùng điệp vô tận này.

        Tưởng rằng lợi dụng thông nhau của mạch núi ngầm là có thể trốn thoát sao?

        Trò cười, chuyện mà Hoa Tứ Hải muốn làm, có chuyện nào làm được!

        Những người này là làm tổn hại mặt mũi của Ma đạo, nếu đầu hàng chẳng thà tử trận, như vậy ít nhất cũng xem trọng bọn chúng được chút ít, vậy mà lại giống chuột trốn bên trong hang lủi qua lủi lại.

        Lần này mang theo rất ít người, có điều động Ma quân, muốn rút dây động rừng, hai là ở vào vùng nhiều núi, ưu thế về người đông cũng thể được gì.

        Nhưng phát mật lệnh cho Phượng Hoàng, chỉ cần nàng vừa tới đây, toàn bộ đám Ma đạo mất liêm khiết lại ngu xuẩn này hoàn toàn còn chỗ trốn.

        Bây giờ chỉ cần đứng đỉnh cao của mảnh đất còn chút Ma khí này người phía dưới thung lũng dám động đậy dù chỉ bước.

        Hú ――

        Con sói hoang ở vách núi đối diện hướng về mặt trăng tru lên, kể lể những chuyện thê lương bằng ngôn ngữ mà ai cũng hiểu, nhưng rất nhanh nó cảm nhận được Ma khí ngất trời người Hoa Tứ Hải, vì thế nên bỏ lại mặt trăng, chạy đến còn tung tích.

        Hoa Tứ Hải từ từ ngã ngược người về sau, nửa dựa nửa nằm vách đá, mặc cho gió đen thổi tung mái tóc dài được buộc lại của , trông nhàn nhã, nhưng trong lòng lại thấy có gì đó dịch chuyển.

        Trước khi chiến đấu, luôn luôn bình tĩnh khác thường, tâm như hồ nước gợn sóng. Nhưng lần này, chỉ cần hơi thả lỏng chút thôi, trong lòng ra bóng dáng.

         rất cố gắng để loại bỏ cảm xúc cần thiết này rồi, nhưng đệ tử cấp thấp phái Thiên Môn này như ngọn cỏ dại nho , mặc cho nhổ, đốt, đạp thế nào, nó vẫn cứ ngoan cường sinh trưởng trong tim , làm ngưa ngứa, làm hắnbỗng chốc chán ghét mục tiêu tồn tại từ khi có trí nhớ này, sứ mạng bắt buộc phải hoàn thành này, muốn quay về những ngày tháng lười biếng bình yên song hơi chút buồn cười của khi xưa.

        “Chết tiệt!”

         thấp giọng mắng câu, nhưng cảm nhận thấy lồng ngực rung cái, giọng ngọt ngào, quen thuộc, xấu xa vẫn luôn khiến muốn mỉm cười truyền tới: “Gọi đại ma đầu, gọi đại ma đầu, kể cho chàng nghe chuyện rất vui này. Ổ mòng biển[*].”

        [*] Ổ mòng biển (鸥窝 – ōu wō) ra con sâu chữ over (hết), vì cổ đại có tiếng nên Tiểu Hoa nghe thành ổ mòng biển. Mòng biển cũng có tên là mòng bể, mòng hoặc hải âu, là các loài chim có kích thước từ trung bình tới lớn, thường có màu xám hay trắng, với các đốm đen đầu hay cánh. Chúng có mỏ dài và khỏe, chân có màng bơi. (Chú thích “Mòng biển” trích từ wikipedia.org)

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      THẦN TIÊN CŨNG CÓ GIANG HỒ

      Quyển 2: Lịch sử trưởng thành của Trùng

      Chương 123: Lời thủ thỉ trong đêm vắng

      Edit: Bùm Bùm
      [​IMG]

      Ngay tức khắc, hơi ngây ra, quay người nhìn xung quanh.

        Nha đầu đó theo đến đây từ lúc nào? Làm thế nào qua được phòng tuyến của Mã Tiểu Giáp? Lần này phải là tiếng gọi trong tâm, cảm nhận được rành rành, đó là giọng của nàng.

        Nhưng mà, bị thủ hạ của phát , họ xem nàng là gian tế, hỏi phải trái đúng sai thịt nàng rồi.

         ý thức được rằng mình quan tâm đến an nguy của nàng đến vậy, muốn nàng chết đến vậy, thoắt cái đứng thẳng dậy, tập trung Ma khí vào đôi mắt, nhìn khắp lượt trời dưới đất, rừng sâu núi thẳm―― có người!

         phải là nhớ nàng đến thế chứ? Trong đầu lại dám xuất ảo giác nên xuất nhất. Hơn nữa, Ổ mòng biển là cái gì, hang ổ của mòng biển?

        “Đại ma đầu này, hôm nay ta làm cho Tôn nhị gia, ừ, chính là ông chủ Uông ấy, tức đến sống dở chết dở luôn. Ha ha, mặt của ông ấy trong chớp mắt thay đổi vô số màu, là đặc sắc quá. Ta cũng ngờ sắc mặt của người có thể thay đổi được nhiều lần như vậy đấy, ta nghi thủ hạ này của chàng biến từ con gà bảy màu quá. thể , lòng khâm phục của ta dành cho chàng như là nước biển mênh mông, chảy liền dứt, lại như là Hoàng Hà chảy dài, khi phát thể vãn hồi, ha ha.”

        Đây là thơ ca hay là nịnh hót? Vì sao lời thốt ra khỏi miệng nàng ý nghĩa cứ luôn xác định được như vậy, lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng quái lạ thế kia? Theo mật báo, nha đầu này rơi từ trời xuống, rốt cuộc nàng là ai? Vì sao xuất bên cạnh ?

        Lại nghe thấy nha đầu đó lên tiếng nữa rồi, hơn nữa nghe giọng như là cười tới ngặt nghẽo, làm áng mây đen yên ả trong tim bỗng chốc nứt ra đường, nhường đường cho ánh dương sáng lạn chiếu vào, biết sao lại thả lỏng và vui vẻ theo nàng.

        Trước ngực, có thứ gì đó vẫn rung, vươn tay vào bắt lấy thứ đó, lấy ra xem, là nửa cái Thủy Tâm Bán đó, lúc này chuyển động như con sâu , như ngón tay nhắn của nàng tinh nghịch mà gãi lòng bàn tay vậy.

         bỗng chốc tỉnh ngộ, ra nha đầu đó truyền cho thông qua Thủy Tâm Bán.

        Thủy Tâm Bán là bảo vật có từ lúc ra đời, vẫn luôn đính vạt áo của , quần áo chẳng biết thay hết bao nhiêu cái, nhưng bảo vật như là vô dụng này vẫn cứ còn mãi.

        Trước khi Thủy Tâm Bán hút máu của nha đầu đó nó cứ luôn chìm trong giấc ngủ, biết vì sao lại cắn nàng, sau đó có thể nghe được tiếng lòng nàng gọi ở mọi lúc mọi nơi.

        Vài ngày trước, nụ hôn ấy ――

         vô ý sờ lên bờ môi mình.

        Chưa từng thấy qua nữ tử nào mà lớn gan kiêm đểu giả như vậy, đòi hôn hết lần này đến lần khác, hại gần như là thổn thức nhiễu loạn, Ma tâm suýt nữa thất thủ, cuối cùng còn xé rách áo , lấy nửa cái Thủy Tâm Bán.

        Lúc ấy phát ra, xa rồi mới ý thức được, nhưng cũng vượt Biển Chết rồi, tiện lấy về.

        Nhưng cứ mãi tưởng rằng Thủy Tâm Bán chỉ là trang sức có linh tính, cũng ngờ rằng nó khi chia làm hai có thể truyền đạt lại tiếng lòng, đặc biệt là bảo bối này còn hút qua máu của nàng nữa.

        Lấy nước làm tâm, lấy máu làm mối, ràng buộc lẫn nhau.

        Là ―― ý này sao?

        “Đại ma đầu này, sau khi chàng , ta xây quán trọ cạnh bên hắc điếm, tên là Có Quán Trọ. Xây vừa cao vừa to vừa đẹp, làm hắc điếm trông như ổ chó, mà thực tế nó còn tệ hơn ổ chó, cả A Đẩu nhà ta cũng ở.”

        Thủy Tâm Bán tiếp tục truyền tới giọng hoạt bát thích thú của Trùng Trùng: “ giờ mối làm ăn độc quyền của hắc điếm đều tập trung hết vào tay ta rồi, nơi đó của ông ta vốn là chẳng ai ở được, cơm nước lại kém, những thương khách chờ thuyền quả còn nơi nào khác để lựa chọn nên mới đến đây, tiêu bao nhiêu tiền mà lại có được phục vụ tương ứng. Chàng chưa ăn qua bánh bao ông ta làm, nhìn rất đẹp, tiếc rằng bên ngoài nạm ngọc, bên trong thối rữa.”

         chưa từng ăn qua, bởi vì vốn chưa từng ở qua hắc điếm, nếu phải do bị thương nặng chưa lành, lại quen đến mình bay qua Biển Chết, sao lại phải ngồi thuyền vượt biển chứ?

        Đêm mát tựa nước, Hoa Tứ Hải đứng mình vách núi cao, cả chim thú sâu ở xung quanh cũng bị Ma khí của ép lui, nhưng Thủy Tâm Bán trong lòng bàn tay lại truyên tới giọng của con sâu khác.

        Rỉ tai thầm, dường như trong đêm tối tịch mịch cũng có nữ tử bầu bạn bên cạnh , giọng kể nghe những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống vậy, khiến cảm nhận được bình yên và vui vẻ mà trước nay chưa từng trải qua.

        Mọi thứ đều thanh thản bình yên đến thế, phảng phất cuộc sống của phải là như thế, ngày tháng của cũng phải trôi qua yên ả như thế.

        Tựa dòng nước, tựa ngọn lửa, tựa làn sương, tựa khúc ca ――

         lặng lẽ lắng nghe, nghe Trùng Trùng chỉ cướp thương khách của hắc điếm vẫn chưa thể xem là chiến thắng , còn phải cướp cả mối buôn bán vé thuyền của Người Vượt Biển.

        Nghe nàng chỉ muốn xây quán trọ, còn muốn xây con đường thương mại gì đó, bởi vì nhu cầu “xây dựng cơ bản” của nàng rất lớn, dẫn dắt theo chuỗi “các ngành có liên quan”. Bây giờ có rất nhiều thương khách đến giữa Tụ Quật châu và Phụng Lân châu, giúp nàng chuyển các loại nguyên liệu xây dựng và đủ thứ vật phẩm xa xỉ về đây.

        Nghe nàng làm sao lợi dụng các công thức nấu ăn trong đầu để huấn luyện Cửu Mạng, lợi dụng khứu giác siêu cấp của Cửu Mạng để làm ra những món ăn mỹ vị, sau đó làm sao ngày nào cũng tặng cho Người Vượt Biển ăn, lúc ăn quen món ngon rồi lại ngừng cung cấp, để ăn thấy vị, ngủ thấy ngon, cuối cùng lợi dụng quan hệ mập mờ giữa Thương Khung sư thúc và Ngư tẩu, dụ dỗ Ngư tẩu thủ thỉ bên tai Người Vượt Biển, dưới thế tấn công của hai bên, cuối cùng mối làm ăn “bao tiêu”[*] vé thuyền của Người Vượt Biển cũng bị nàng cướp về.

        [*] Bao tiêu: là thuật ngữ tài chính chỉ việc người hoặc tổ chức chấp nhận rủi ro mua loại hàng hóa giấy tờ nào đó để đổi lấy cơ hội nhận được món lời khác. Trong mỗi lĩnh vực bao tiêu lại được gọi tên khác nhau. (Nguồn: saga.vn)

        “Cái tên Người Vượt Biển ấy thô lỗ đáng ghét, nhưng mà rất thương vợ mình, đặc biệt là dưới tình huống Ngư tẩu có dáng vẻ quá xinh đẹp.”

        Hình như nàng vừa nghĩ vừa : “Mà cũng lại, Thương Khung sư thúc của ta cũng là người mắt mọc cao, vậy mà lại có chút ràng với Ngư tẩu, chắc là khi còn trẻ Ngư tẩu là mỹ nhân, hoặc là nữ nhân rất có cá tính và sức hấp dẫn. Ta đúng là tò mò, a, tinh thần bát quái (bà tám) đời đời phai!”

        Nàng bỗng hô lên câu khẩu lệnh, làm Hoa Tứ Hải giật mình, hiểu Bát Quái Phục Hi có liên quan gì đến việc thăm dò quá khứ của Ngư tẩu.

        Nhưng ý của nàng hình như là muốn nghe ngóng bí mật giữa phu thê người ta, đúng là vô vị.

        Lại nghe nàng : “ nam nhân chỉ cần thương vợ cho dù có hư hỏng đến mấy cũng có thể tha thứ được. Sau này chàng nhất định phải thương ta, ta sử dụng thủ đoạn rất tà ác, ta đảm bảo, ta có thể tà ác đến vô cùng.”

        Hả? cưới nàng làm thê tử từ lúc nào? Nghe ý của nàng như là cưỡng mua ép bán, cứ vậy đổ lên người rồi?

        Chỉ bởi vì ôm cũng ôm rồi, sờ cũng sờ rồi, còn bởi vì ―― nụ hôn nồng cháy khiến đến bây giờ vẫn quên được của đêm ấy?

        “Á, lạc đề rồi, vừa nãy đến cái gì rồi?”

        Nàng lại ngạc nhiên kêu lên, “À, đến đoạn vẻ mặt biến đổi của ông chủ Uông. Chàng biết đâu, từ lúc ta cướp mối làm ăn của ông ta, ông ta còn thu nhập. Ta trông ông ta cũng giống người còn tiền, cho nên ở vào lúc có thu nhập song Người Vượt Biển lại bận đến có thời gian lo cho mình, ông ta chỉ đành chịu đói. Hôm ấy ta trông thấy ông ta ngồi xổm ở hậu viện quán trọ hít mũi, liều mạng ngửi hương thơm các món ăn trong tiệm của ta, rất giống con chó hoang, đáng thương chết được.

         đến đây, ta thể phục chàng, nghe trước đây Ma đạo việc ác gì làm, sau khi trở thành Ma Vương chàng trói ép bọn chúng, bây giờ người của Ma đạo vẫn có chút ngang ngược vô lý, nhưng cuối cùng cũng dám cướp đoạt giết chóc trắng trợn nữa. Có rất ít người biết ông chủ Uông và Người Vượt Biển là người của Ma đạo, cho nên ngoài mặt họ là những người làm ăn bình thường, càng được làm điều phi pháp. Ví dụ, nếu phái Thiên Môn bọn ta là bạch đạo, Ma đạo là hắc đạo, vậy chàng chính là lão đại hắc bang rất đẹp trai, rất có phong cách, rất có nguyên tắc. Ta thích chàng, muah!”

        Nghe tiếng nàng hôn, nhất thời Hoa Tứ Hải biết phản ứng thế nào. trói ép người của mình, chẳng qua là thích những chuyện ỷ mạnh hiếp yếu mà thôi, chứ chẳng phải là có lòng tốt.

        Chuyện trong Ma đạo, chỉ phát vài mệnh lệnh, bình thường quá lo đến nó, đáng để nàng khen như vậy.

        “Ta nghĩ, ông chủ Uông thà đói chết cũng rời khỏi đây, đó là bởi vì nhận được mệnh lệnh của chàng chăng. Hơn nữa, ta quấy đến thế này mà cũng có ai đến gây phiền phức chắc chắn cũng bởi vì tồn tại của chàng. Chàng ở bên cạnh ta, nhưng vẫn bảo vệ ta ――”

        _____

        Lời của tác giả: thể , mọi người rất thông minh, đều đoán được là do Thủy Tâm Bán truyền . Mọi người đó là điện thoại di động, ra nó còn mạnh hơn điện thoại di động nhiều, vào vùng núi rồi vẫn có sóng. Mọi người có để ý thấy ? Hoa Tứ Hải ở trong vùng núi non trùng điệp, vậy mà sóng mạnh biết bao! Hơn nữa Thủy Tâm Bán hao pin, ô nhiễm, quả là bảo vật cần có của các bạn khi du lịch.

        Mọi người cùng nhau tu luyện , tiết kiệm tiền tiết kiệm việc, phóng xạ, sóng ổn định, hê hê.

        Còn về việc vì sao Trùng Trùng biết cách dùng, chương sau giải thích.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Lịch sử trưởng thành của Trùng

      Chương 124: Khéo vá vai, tài vá nách

      Edit: Bùm Bùm

      [​IMG]


      Giọng điệu nàng thoáng chốc trở nên dịu dàng, như cơn gió ấm thoảng qua tim , nhưng lập tức lại lần nữa vui vẻ trở lại, “Ta cho ông chủ Uông ăn bữa cơm, bảo sau này ông theo ta , quán trọ nát bươm của ông dứt khoát làm chuồng ngựa được, chứ chẳng hề ở được, sau này ông đổi tên thành tiểu nhị Uông, là làm người hầu của ta. Ông ta đương nhiên chịu, ta khuyên ông ta thương khách mới đến Tụ Quật châu lần đầu bước vào quán, trực tiếp đưa ngựa vào trong hắc điếm, còn với ông chủ Uông: Tiểu nhị, chải ngựa cho ta! Ha ha, lúc ấy mặt của tiểu nhị Uông trước tiên là đỏ lên, sau đó thành trắng, kế đó biến xanh, tiếp đó qua xám, cuối cùng đen kịt. Nghiến răng hết hồi lâu, ông ta cũng phải đứng lên dắt ngựa , chàng có buồn cười hay .”

        Thủ hạ của mình bị người khác giày vò như vậy, Hoa Tứ Hải phải cảm thấy buồn cười mới đúng, nhưng hề để ý rằng khóe miệng mình cong lên cách đẹp đẽ, Ma Vương chưa từng cười lần thứ hai mở lòng vì đệ tử cấp thấp của phái Thiên Môn, càng để ý rằng nghịch ngợm của Trùng Trùng lại khiến nảy ra chút ý định muốn dung túng cho nàng.

        Nhưng nụ cười này chỉ giữ được giây, áng mây đen vẫn luôn đè ép trong lòng làm lập tức đanh mặt lại, nhớ tới thực.

        Ý của nha đầu này là nàng chỉ muốn chiếm đóng con đường quan trọng của Tụ Quật châu, mà còn muốn xây Khoái Hoạt Lâm đến tận chân núi Loạn Thạch.

        Rốt cuộc nàng muốn làm gì? Là hành động của Tiên đạo đối với Ma đạo sao? Hay là vì nàng đơn giản đến mức làm mưa làm gió chỉ vì muốn phá đám ? Bạch Trầm Hương cứ thế quản lo nàng sao?

        Nếu vậy sau này Ma quân của ghé ngang bến thuyền, nàng ngăn cản. khi nàng trở thành trở ngại cho việc lớn mà muốn làm, vậy phải tiêu diệt nàng, hề lưu tình như tiêu diệt những kẻ khác sao? làm được sao?

         giật mình, từng cảnh tượng hai người từ lúc gặp mặt cho đến nay xuất trong đầu, khâu nào bị lọt mất.

         chẳng chẳng rằng, tiếng thầm bên tai vẫn ngừng, lòng cũng phập phồng lên xuống.

        Trước nay luôn thích được yên tĩnh, cho nên mới sống mình trong điện đá đen lạnh lẽo, cho nên ở những nơi có mặt, thủ hạ của ngay cả thở mạnh cũng dám, nhưng hề biết rằng mình cũng thích nghe người khác chuyện.

        Hay là thích nghe nàng chuyện.

        Nha đầu này có chút bản lãnh, có thể làm mình vui trong bất cứ tình huống nào, tìm vui trong khổ, chuyện khó khăn gì cũng xem như chuyện vui, như là đời này có chuyện sầu não, có việc gì giải quyết được vậy, mãi mãi giữ được vẻ hoạt bát cởi mở.

        Có thể chính là điểm này giữ được trái tim của , khiến nỡ ra tay độc ác với nàng. có nàng ánh dương cuối cùng đời này biến mất chăng?

         đứng bất động vách núi, cứ mãi nhìn Thủy Tâm Bán trong bàn tay, nghe nó ngừng truyền đến giọng của Trùng Trùng, song nàng vốn ngừng nghỉ trong canh giờ bỗng chốc im bặt, rất lâu sau cũng chuyện nữa.

        Cho đến khi tưởng nàng ngủ rồi, định cất Thủy Tâm Bán, nàng mới tiếp: “Đại ma đầu, chàng biết vì sao ta phải xây quán trọ cạnh hắc điếm, vì sao phải chiếm đóng chân núi Loạn Thạch ?” Nàng im lặng trong giây lát, như do dự có nên hay , “Bởi vì ta muốn khi chàng trở về, ta là người đầu tiên nhìn thấy chàng, bởi vì ta muốn sống bên cạnh nhà chàng ―― ta nhớ chàng lắm, chàng mau về !”

        Ngọn núi băng trong tim tan mất góc, tuy chỉ là phần , nhưng ngọn cỏ trong tim lại lần nữa quật cường phá vỡ mặt đất đóng băng để trồi lên.

        Đêm sắp qua, nơi ngọn núi xa xa xuất tia sáng mờ mờ. Trời sắp sáng rồi, ngày mới của sắp bắt đầu, chút dịu dàng cỏn con này cuối cùng cũng thuận theo ánh bình minh đến mà chìm vào sâu trong bóng tối.

        Trùng Trùng cất Thủy Tâm Bán vào trong cổ áo, để nó kề sát lồng ngực mình.

        Nàng hề biết rằng bảo bối này truyền được, nàng chỉ là quá nhớ ma đầu ấy, cảm thấy trái tim mình như quả bóng, ngừng được bơm niềm nhớ nhung vào, nếu bộc lộ chút rất nhanh phải nổ tung.

        Nàng có cái gì của , chỉ có Thủy Tâm Bán này, điểm đáng là món đồ này còn biết động đậy, như là vật sống vậy, cho nên nàng chuyện với nó, xem như ở bên cạnh mình.

         ngờ rằng, lời của nàng như luồng gió xuân, thổi cho lòng ngừng gợn sóng.

        Lại nhớ hồi, nàng lạ lùng cảm thấy gương mặt lại trở nên mờ mịt rồi, vội vàng chạy đến bên bàn muốn vẽ lại chân dung để vơi nỗi nhớ nhung, kết quả thứ vẽ ra lại chẳng đâu vào đâu, mắt mũi cũng vẹo lệch lung tung.

        Nàng ủ rũ ngồi ghế, hận mình vì sao học mỹ thuật, nhưng nàng vẫn đợi mực khô , tỉ mỉ gấp “bức ảnh” của lại, đặt dưới gối rồi mới an tâm ngủ.

        Nằm mơ ! Nằm mơ ! Gặp nhau trong mơ cũng được mà!

        Những ngày tháng này nàng quá mệt mỏi, vốn chưa từng làm ăn qua, nàng phải vận dụng kiến thức thương mại nửa vời của mình vào thế giới kiếm tiên này, lúc ấy mới phát làm cái gì cũng dễ dàng.

        Cả núi chuyện phiền, chuyện vặt, mỗi ngày bàn chuyện, bàn giá tiền với vô số người, bận bịu vô cùng. Nhưng nàng rất vui, bởi vì khi bận nàng thể cả ngày nhớ đến nữa.

        Với nàng, vẫn là số.

        Nàng vẫn luôn cảm thấy mình như là gánh cạo đầu đầu gánh nóng[*], ma đầu đó có chút phản hồi gì, như vậy làm nàng có chút lo, nhưng bóng dáng của lại dính chặt trong tim, khăng khăng muốn đấu bền bỉ với nàng.

        [*] Gánh cạo đầu đầu gánh nóng: Ngày xưa, các thợ cắt tóc thường dùng gánh để cắt tóc rong, đầu để dụng cụ cắt tóc, đầu kia đặt bếp lò nóng. Câu này dùng để người tình nguyện dâng hiến tất cả, còn người kia lại dửng dưng.

        Lúc trước có nghe qua câu thơ, đó là “Xưa chẳng biết nhớ nhung, nay biết nhớ nhung, lai khổ vì nhớ nhung”, có lẽ là để tình huống giờ của nàng.

        Ài ――

        Thở dài hơi, nàng lật người, cuối cùng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

        Nàng mơ rất nhiều, nhưng . Càng nhớ, càng có; càng nhớ, hình như càng lãng quên bóng hình .

        “Chủ nhân, ta là thần vật trời ban, phải tiên sinh thu chi, đại tiểu thư ngài có thể thuê người đến làm ?” Vạn Tri nhảy tới nhảy lui bàn, dưới móng vuốt gà là đủ loại sổ sách và đơn từ gần đây.

        Trùng Trùng mới ngủ dậy, vừa thưởng thức bữa trưa ngon lành, vừa thảnh thơi nhìn Vạn Tri nổi bão.

        Nàng thể khen mình câu ―― nàng quả là có tài! Phát huy câu “Khéo vá vai tài vá nách” đến sâu sắc nhuần nhuyễn.

        Cũng may ở xã hội đại nàng là kẻ háo ăn, còn từng muốn làm bà mẹ hiền vợ đảm, cho nên mua vô số quyển sách dạy nấu ăn ngon, tuy chưa thực hành qua, nhưng công thức nấu ăn biết cả đống.

        Lần này vì khát khao ăn uống của mình, nàng lợi dụng khứu giác phân biệt được hai mươi tỷ mùi vị khác nhau của giống mèo để đào tạo ra đầu bếp Trung Hoa. Tuy giờ Cửu Mạng chỉ làm được vài món, nhưng tốt xấu gì cũng khá hơn rất nhiều so với các món ăn quả dại cá tanh nàng hay ăn rồi, hơn nữa ở vào vùng đất nghèo nàn như Tụ Quật châu này, đây tuyệt đối được xem là mỹ vị siêu cấp rồi.

        Nàng thường bảo mình phải biết đủ, thế nên nàng rất vui vẻ.

        Càng làm nàng vui vẻ hơn là Vạn Tri có khả năng tính nhẩm bậc nhất, tất cả mọi mục trong sổ sách sau khi nó xem qua đều được chỉnh sửa đâu vào đấy. Nàng là người ngay cả tiền trong túi mình cũng đếm xong, có Vạn Tri rồi, tất cả đều được giải quyết gọn gàng.

        Cái nàng cần làm, chính là cầm bút ghi chép lại là được.

        “Chủ nhân, ngươi có nghe thấy ? Ta thể bị chuyện phàm tục quấy rầy được, ta là thần vật!” Vạn Tri tức tới lông từ vàng đổi sang hồng, vô cùng đáng .

        Trùng Trùng chút thành ý mà gật đầu, tỏ vẻ mình có nghe thấy, vươn tay sờ mặt Cửu Mạng.

        Cửu Mạng ngồi ngay cạnh nàng, đợi lời khen của nàng cho bữa sáng, sau đó thân mật sờ y.

        Y là , nhưng thoát khỏi bản tính của thú, mèo là loài động vật từ thích được người và đồng loại vuốt ve. Huống chi, y rất thích con người trước mặt này, biết vì sao, thấy nàng vui, y cũng vui.

        “Ta thuê tiên sinh thu chi đến, nhưng trước mắt còn chưa tìm được người thích hợp, người cứ làm trước .”

        Trùng Trùng giương hai tay ra, đứng dậy, “Vả lại ngươi cũng đánh được, nấu ăn được, trông nhà được, ta tạo cơ hội cho người thực giá trị của bản thân đó.”

        Nàng vừa vừa ra ngoài, để lại gà con phẫn nộ thét gào ở đằng sau.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Lịch sử trưởng thành của Trùng

      Chương 125: phân lẽ phải bậc nhất thiên hạ

      Edit: Bùm Bùm

      [​IMG]


      Gần đây nàng huấn luyện cho Vạn Tri dùng mỏ chấm mực để viết chữ, rồi giao hết các công việc tính toán và ghi chép sổ sách cho nó.

         phải nàng bủn xỉn muốn thuê người đến giúp, mà là nàng tin tưởng được ai, vì dù sao nàng cũng địa bàn của Ma đạo làm chuyện mà trước nay nàng chưa từng làm qua.

        Tiền bên mình sớm tiêu sạch, dự kiến xây dựng Khoái Hoạt Lâm vượt xa tưởng tượng của nàng, may mà chưởng quầy béo quản lý Nhã Tiên Cư rất tốt, ông chủ của Có Tiền Trang cũng là người có chí tiến thủ lại đôn hậu, nàng chuyển được ít tiền qua từ hai chỗ này.

        Nhưng nàng thấy vận may đến với nàng nữa, cho nên trước mắt phải đề cao cảnh giác, trừ ba con thú ở bên người, nàng yên tâm với bất kỳ ai.

        Dụ Cửu Mạng ra sảnh chính xem có chuyện gì hay , Trùng Trùng tự mình ra hậu viện dạo. Nàng xem tảng đá đó, tảng đá bình thường làm chứng cho nụ hôn Tiên Ma, đây là chuyện bắt buộc mà ngày nào nàng cũng làm.

        Đứng bên tảng đá, cảnh tượng hôm ấy phảng phất được chiếu lại, vòng ôm của , bờ môi của , nhiệt độ tản ra trong vẻ lạnh lùng của .

        Nàng tỉ mỉ nhớ lại từng giây từng phút của đêm ấy, cơ thể tuy cứng đơ, nhưng biểu cảm mặt lại phong phú, lúc cười mỉm, lúc nghiến răng. Nếu như lúc này đây có ai đứng cạnh bên nhìn nàng, chắc tưởng não nàng có vấn đề.

        “Mã Nghị!” giọng vang lên.

        Ủa? Ai quấy nhiễu màn tưởng nhớ của nàng?

        Sống chán rồi, muốn chết phải ? Thời khắc đáng đến vậy mà!

        Còn nữa, ở đây ai dám gọi nàng là Trùng đại tiểu thư, mà lại gọi Mã Nghị? Cái tên này là tượng trưng cho sỉ nhục nàng.

        Nhưng mà, nghe giọng sao giống của Bạch Trầm Hương thế chứ?

        Nghe nhầm rồi, chắc chắn là do áp lực tâm lý quá lớn, dẫn đến nghe nhầm!

        Nàng vô thức quay đầu nhìn, ập vào mắt là bộ áo xám thoải mái, lên tiếp nữa là gương mặt gầy gò của Bạch Trầm Hương, nhưng trông vẫn rất nho nhã, như văn sĩ kinh thư đầy mình.

        Nhưng đôi mắt của ông ta có chút dữ dằn, hoặc có thể là tức giận, quá thân thiện.

        Á, mắt cũng nhìn nhầm luôn rồi, có thể thấy hãm hại của phái Thiên Môn dành cho nàng nghiêm trọng biết bao, như từng giọt máu lệ mà lên án!

        “Đừng làm phiền ta!” Nàng vẫy vẫy tay, muốn đuổi ảo ảnh trước mắt , tất nhiên là được như ý muốn.

        Lại đưa mắt , nhìn thấy Yến Tiểu Ất tao nhã lễ độ, có thể hấp dẫn trăm ngàn thiếu nữ đứng sau Bạch Trầm Hương cố gắng đưa mắt ra hiệu với nàng.

        Nàng ngẩn ra, sau đó giật mình hoảng sợ tột cùng.

        Nhiều ngày qua, nàng cứ luôn buông rèm chấp chính, hoạt động ở sau màn, những công việc trả tiền nhận hàng vân vân đều giao hết cho Cửu Mạng, trừ Uông tiểu nhị, chưởng quầy béo, ông chủ của Có Tiền Trang ra chưa ai thấy được mặt nàng.

        Tuy nữ hùng đổi danh, ngồi đổi họ, ai ai cũng gọi nàng là Trùng đại tiểu thư, nhưng nàng đoán chắc truy binh của phái Thiên Môn đến tận tiệm do hai đạo Ma mở để mà bắt người đâu.

        Nàng chắc chắn rằng ngoài Ha đại thúc ra ai biết Cửu Mạng, nhưng nàng quên rằng Dung Thành sư tỷ và nhị sư huynh cũng gặp qua y. Lúc bọn họ chạy khỏi Tụ Quật châu từng đánh nhau trận, khi ấy Cửu Mạng vẫn thuộc về bên Ma đạo.

        Tình cảnh giờ còn gì ràng hơn, những gì nàng trông thấy phải là ảo giác, mà là Bạch Trầm Hương đích thân đến đây lùng bắt kẻ giết người là nàng đây, bởi có nhị sư huynh theo nên rất dễ dàng tìm thấy nàng.

        Nàng là quá cẩu thả, quá bất cẩn!

        Chạy, là lựa chọn bản năng duy nhất của nàng.

        “Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh[1]!”

        [1] Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh: là câu chú ngữ trong Đạo giáo, thường được các pháp sư và đạo sĩ sử dụng khi thi triển đạo thuật. Ví dụ thường gặp nhất trong các bộ phim cổ trang, khi lập đàn, thông thường pháp sư/đạo sĩ bắt đầu với câu lệnh và kết thúc bằng câu .

        Trong lúc nguy cấp, nàng quên mất rằng phải dùng khẩu quyết của phái Thiên Môn để dẫn gọi luồng chân khí lớn mạnh mà quái lạ trong cơ thể, ngược lại lại niệm câu khẩu quyết thường gặp trong truyện tranh.

        Kết quả cần nghĩ cũng biết, Bạch Trầm Hương vươn tay túm vào khoảng là Trùng Trùng bị luồng lực mạnh hút trở về. Nàng hoài công giãy cả tứ chi, nhưng vẫn như chú rùa con bị lật mai lại, giãy dụa cách buồn cười.

        Sớm biết mặc loại áo đan bằng vải thô này rồi, quá bền, xé rách, nàng có thể sử dụng kế ve sầu lột xác, Trùng Trùng thoát y để bỏ chạy rồi, bây giờ nàng hoàn toàn làm được, chỉ đành cứng được dùng mềm thôi.

        “Sư phụ, sư phụ tốt, sư phụ tốt nhất thế gian này, người cho con con đường sống !”

        “Liệt đồ, cái ngươi niệm là cái gì!”

        Bạch Trầm Hương tìm thấy Trùng Trùng dễ dàng như vậy, trong lòng rất vui mừng, nhưng mặt vẫn bày vẻ nghiêm khắc, “Ở bên ngoài mình có thể xao nhãng việc tu luyện rồi sao?”

        Hả? Yếu đuối dùng được, xem ra Bạch Trầm Hương tha cho nàng rồi, vậy chẳng thà nàng khí thế chút, chết cũng chết cho hùng.

         chừng nàng chọc cho ông ta dở sống dở chết, mình có cơ hội bỏ chạy. Đáng thương cho đế quốc thương mại của nàng, vừa mới đào móng bị hãm hại.

        “Luyện có ích lợi gì? Vẫn là bị ông bắt là bắt, giết là giết!”

        Dù sao cũng tránh thoát, Trùng Trùng dứt khoát giở trò, “Thầy trò như cha con, hổ dữ cũng ăn thịt con mình, người tha cho con là hành vi đạo trời bất dung, chừng bị sét đánh nữa!”

        Nàng như cây ngay sợ chết đứng, Bạch Trầm Hương lại tức tới suýt nữa cho nàng chưởng, kết liễu nàng cho yên tĩnh.

         giây trước còn ông ta là sư phụ tốt nhất thế gian, bây giờ sao? Vừa chớp mắt rủa ông ta bị trời đánh rồi? Liệt đồ này, đúng là phân lẽ phải bậc nhất thiên hạ!

        “Vi sư thanh lý môn hộ[2] trước rồi sau!”

        [2] Thanh lý môn hộ: Người trong bang phái, hội xử trí, tiêu diệt người đồng môn phạm phải tội ảnh hưởng đến chính bang phái của mình.

        Bạch Trầm Hương vừa mới ném Trùng Trùng xuống đất, nào ngờ đâu nàng chân vừa chạm đất trở tay ôm ngang hông ông ta, trông như muốn đấu vật vậy.

        Phái Thiên Môn trước nay luôn tuân thủ nề nếp, thầy hiền trò hiếu, tuy rằng thương lẫn nhau, nhưng làm gì đến mức có hành vi thân thiết, giữ lễ đến vậy, Bạch Trầm Hương trong phút chốc trở nên luống cuống.

        “Liệt đồ buông tay!”

        Ông ta mang theo trượng Vô Song, chỉ mang kiếm Thanh Phong, nhưng lúc này đây cả kiếm lẫn hai tay đều bị nha đầu này ôm chặt, muốn dọa nàng chút cũng rút được kiếm, muốn giằng khỏi nàng lại sợ mình nặng tay, tổn hại đến nàng!

        “ buông! Hừ, người làm trời xem. Giữa ban ngày ban mặt, ta phải cho ông trời tận mắt nhìn thấy hành vi ác ôn giết đồ đệ mình của ông!”

        Nàng sợ chết, bởi thế nên mới phải dùng đến chữ “khóa” (tức phải khóa chặt Bạch Trầm Hương lại), miệng tuy rất dõng dạc, nhưng trong lòng lại run rẩy.

        Nàng liều chết ghìm chặt Bạch Trầm Hương, đợi qua lúc, thấy ông ta hết cách còn giãy nữa, nàng mới thả phào hơi, bên tai vang lên giọng dở khóc dở cười của Yến Tiểu Ất: “Thất sư muội, buông sư phụ ra , sư phụ phải muốn tìm muội hỏi tội, mà là chúng ta có cách giải quyết rồi.”

        Hả? Có cách giải quyết? Nghĩa là nàng cần đền mạng cho Dương lão đầu nữa! Vậy chuyện gì cũng dễ thương lượng rồi.

         ra những ngày qua nàng thường hay gặp ác mộng, thấy lão họ Dương đến tìm nàng đền mạng, tuy nàng ra, cũng biểu ra, nhưng ra nàng rất sợ.

        Nàng nghĩ tới việc phải giết người, chỉ là lỡ tay, gánh nặng tâm lý , nếu phải do đeo Thủy Tâm Bán của đại ma đầu trước ngực, như có ở bên cạnh nàng chắc chắn nàng yên ổn qua được ngày tháng.

         giờ tội giết người chứng thực, đưa ra hình phạt tương ứng cũng có thể chấp nhận được, trừ việc lấy mạng đổi mạng.

        Nàng buông tay, thấy Bạch Trầm Hương giận dữ trừng nàng. Nhưng nàng quen rồi, nên hoàn toàn để tâm, ngược lại giả như ngày nào đó lão Bạch ôn hòa nhã nhặn với nàng, nàng mới quen.

        “Sư phụ tốt, muốn xử phạt tiểu đồ ra sao ạ?”

        Nàng cười nịnh nọt, Bạch Trầm Hương trợn trừng mắt, trong chốc lát thể xác định được người trước mắt có phải là cùng người hay .

        Làm sao mà nàng có thể trở mặt nhanh đến vậy được? Thuận nàng nàng ngoan ngoãn như dê con, nghịch nàng nàng lập tức vung móng vuốt bé sắc bén ra.

        “Vào nhà rồi .” Yến Tiểu Ất nhìn hai sư đồ mắt to trừng mắt trong bầu khí căng thẳng kia, đành đứng ra hòa giải tiếp, lòng thầm hối hận vì sao lại muốn theo sư phụ đến đây.

        Hai người họ có vé thuyền của Người Vượt Biển, chỉ đành bay Biển Chết, pháp lực của y cao, mà sư phụ chỉ mang được người , cho nên y theo, các đệ tử bát kiếm còn lại vẫn ở lại bên Phụng Lân châu.

        Trùng Trùng gật đầu, đưa sư phụ và sư huynh vào phòng trong, suốt đường đều nghiêng người, sợ Bạch Trầm Hương đột ngột “thanh lý môn hộ”.

        Bạch Trầm Hương nhìn đến mà tức.

        Ông ta cũng là tông sư đời, sao có thể thầm ra tay được, nha đầu này phòng ông ta như phòng trộm vậy, làm gì có chút kính trọng sư phụ nào, là đáng giận cực kỳ mà.

        Nhưng vừa ngồi trong phòng, thấy nàng niềm nở dâng trà, lại bưng vài món điểm tâm lên, cuối cùng còn ngồi xổm xuống đấm chân cho ông ta, cơn tức của ông ta lại giảm hơn nửa.

        Ông ta hề để tâm những món ăn uống này, nhưng lúc nàng mà phân lẽ phải thái độ nhận tội vẫn tệ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Quyển 2: Lịch sử trưởng thành của Trùng

      Chương 126: Bước tiếp theo, phải tìm sư nương trước!

      Edit: Bùm Bùm
      [​IMG]


      “Dương lão đầu ―― ―― Dương sư bá xác định là về trời rồi sao?” Trùng Trùng dè dặt hỏi.

        Bạch Trầm Hương tức tới vỗ bàn.

        Đây là ý gì? Lẽ nào dưới phái Thiên Môn còn đến mưu hại nàng?

        “Cẩn thận đó, sư phụ, ly trà làm bằng sứ thượng hạng, đắt lắm đó!”

        Trùng Trùng biết Bạch Trầm Hương ngoài mặt trông vẻ vang, nhưng ra đồng xu cũng có, cố ý kinh ngạc : “Người là sư phụ con tôn sùng nhất, đương nhiên phải cho người dùng thứ tốt nhất rồi.”

        Bạch Trầm Hương bị dọa cho giật mình, cao nhân của Tiên đạo mà lại bị tiền bạc của phàm tục làm khó, mất tự nhiên ho tiếng, liếc nhị đệ tử cái.

        Yến Tiểu Ất vội : “Sư muội, Dương sư bá quả bị thương nặng chữa khỏi, nhưng sư phụ xét thấy muội chỉ là nhất thời lỡ tay ――”

        “Người ta ràng là tự vệ chính đáng!” Yến Tiểu Ất còn chưa xong, Trùng Trùng giải thích.

        Bạch Trầm Hương giơ cao tay, lại sắp vỗ bàn, nhưng vừa liếc mắt trông thấy ly trà tinh xảo kia, bàn tay lại bối rối ngừng nửa giây, cuối cùng cứng đơ đặt đầu gối mình, tay nắm lại chặt.

        “Dù sao nữa ――” Yến Tiểu Ất khó khăn tìm kiếm từ ngữ, “Sư phụ và các sư thúc sư bá bàn bạc qua, Thất sư muội tội đáng chết, nhưng cũng phải bị trừng phạt. Vốn phải phạt diện bích tại tầng chín động Côn Ngô Liên Thiên, nhưng niệm tình sư muội pháp lực yếu, nên đổi phạt thành lấy công chuộc tội.”

        Trùng Trùng nghe thấy mấy chữ tầng chín động Côn Ngô Liên Thiên, suýt nữa bỏ chạy mất dáng.

        Đó là chỗ nào chứ, pháp lực Thương Khung sư thúc cao như vậy, lần cũng như lột lớp da rồi, nàng vào đó, vậy chẳng khác nào bị hành hạ đến chết sao?

        Nhưng may mà lần này nàng phản ứng chậm, nghe được bốn chữ cuối.

        “Lấy công chuộc tội nghĩa là sao?” Nàng hỏi.

        Yến Tiểu Ất nhìn Bạch Trầm Hương, nghĩ thầm lúc này cần sư phụ ra sân rồi chứ, nào ngờ người sư phụ bình thường uy nghiêm hiểu lẽ này lại vờ như thấy nghe, hai mắt trống rỗng nhìn về trước, nhìn sao cũng thấy giống như mù mờ và chẳng biết làm sao cho đành.

        San sẻ giúp sư phụ là chuyện đệ tử nên làm, y với bản thân mình như thế, sau đó kiên trì tiếp: “Chính là ―― chính là giao tiền phạt, còn phải làm ba chuyện lớn cho phái Thiên Môn.”

        À, ra là phạt tiền cộng thêm lao động công ích!

        Nhưng mà, phái Thiên Môn trước nay luôn thanh tịnh khổ tu, xem tiền tài như đồ bỏ, bây giờ họ lấy tiền làm gì?

        Chắc chắn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà phái Thiên Môn giải quyết được, vậy mới cho nàng cơ hội thoát tội.

        “Sư huynh, phái Thiên Môn xảy ra chuyện gì rồi?” Nàng nghi ngờ hỏi, ánh mắt cho Yến Tiểu Ất có chút tránh né nào.

        “Bắc Sơn Vương cử quan thuế đến núi Vân Mộng, bảo phải thu thuế đất phong.”

        “Bao nhiêu?” Trùng Trùng sát khí đằng đằng đứng phắt dậy, cảm thấy cơn giận này của mình ép xuống được.

        Yến Tiểu Ất lại làm chuyện gì sai, nhưng bị tinh thần muốn giết người nuốt thịt của Trùng Trùng dọa tới khí thế cũng yếu , giọng : “ vạn kim nguyên bảo.”

        “ vạn?!” Trùng Trùng nhảy dựng lên, “Bắc Sơn Vương nghèo đến điên rồi, hay là gặp vấn đề tài chính, vậy mà lại dám nghĩ ra cách tìm thần tiên để thu thuế? Muội đúng phục rồi, nghĩ được làm được, vơ vét tiền đến mức độ này! Á, sư phụ, buông con ra!”

        Nàng nỗ lực chạy mấy bước, nhưng phát mình chạy tại chỗ, cúi đầu nhìn, luồng sáng đỏ bắn ra từ ngón tay Bạch Trầm Hương, quấn lấy eo nàng, làm nàng dịch chuyển được.

        “Con muốn đâu?” Bạch Trầm Hương trầm giọng hỏi.

        “Con tìm tên quan thuế đó, nộp tiền thuế mà. Có phải là theo đến đây , còn đợi bên bờ Biển Chết, phải ?” Trùng Trùng trừng to mắt đối diện với đôi mắt phượng trắng đen ràng kia, nổi giận đùng đùng .

        Ngoan như vậy? Tình huống đúng lắm, vẫn là phải hỏi ràng.

        “Nộp thế nào?”

        “Đánh trận, tặng thêm vạn quả đấm, để lăn lê đất, vậy người đủ kim nguyên bảo gặp Bắc Sơn Vương rồi. Bà nó, lão tử tin Bắc Sơn Vương lại dám cho lính đánh sang đây!”

        “Liệt đồ, được làm loạn!” trán Bạch Trầm Hương chảy ra giọt mồ hôi to, thầm nghĩ may mà kéo nàng lại, chắc chắn nàng chạy gây chuyện.

        “Sư phụ người ngốc quá , làm thần tiên mà làm như người đây, quả là nhục cho Tiên đạo.” Trùng Trùng tức cái gì cũng được, “ bịa cái lý do để thu thuế, người ngay cả phản kháng cũng có? Quả nhiên là quân tử bụng đói, nhìn lưu manh ăn cũng thấy ngon! Tiền, lão tử để tâm, nhưng con thà ném vào Biển Chết, cũng để cho bọn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng này tham mất!”

        Tiếng lạch cạch lạch cạch vang lên từ bên bàn, Bạch Trầm Hương tức tới rung người, tuy cực lực kiềm chế, nhưng những ly trà và các đĩa điểm tâm bàn vẫn khẽ chấn động.

        Ông ta hề sợ Bắc Sơn Vương của Nhân đạo, nhưng bây giờ là lúc lắm chuyện xảy ra, có tin báo rằng, ba đạo Ma, , Quỷ bắt đầu rục rịch, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tiền tài chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, có cái gì quan trọng?

        Nếu vì thế mà tranh chấp với Nhân đạo, những đáng, mà còn tránh khỏi có thành phần thừa cơ gây sóng gió, mà ông ta nhẫn nhịn phút, chỉ để giữ hòa bình cho vạn dân.

        Hơn nữa quy tắc định ra sau đại chiến lục đạo vẫn còn, ông ta làm việc ngay thẳng, muốn làm trái. Có dư dả thời gian, chẳng bằng cùng bàn bạc với hai môn phái lớn còn lại của Tiên đạo xem làm thế nào để tăng cường liên minh, ổn định thế cục của mười châu ba đảo còn hơn.

        “Sư muội, chẳng qua chỉ là chút tiền ít ỏi ――”

        Yến Tiểu Ất ép mình làm người hòa giải phải làm đến cùng, biết bản thân thể gánh trách nhiệm này, sư phụ có khả năng vào và nằm ra mất. ai dám mạo phạm đến uy nghiêm của sư phụ, mà thất sư muội lại người làm nhục Tiên đạo, điều này, là, quả có chút quá đáng.

        “Chút ít ỏi? vạn kim nguyên bảo đó, lợi nhuận hai năm của quán ăn to nhất tốt nhất Phụng Lân châu, còn phải là vào thời kì làm ăn tốt nữa. Có số tiền đó, chẳng thà muội cứu tế cho vạn dân còn hơn.” Trùng Trùng liếc Bạch Trầm Hương cái, xoa dịu cơn tức.

        Lỡ tay giết Dương lão đầu đáng chết vô vàn đó làm nàng ăn ngủ khó khăn rồi, nếu mà chọc sư phụ tức chết , e rằng nàng chạy trời khỏi nắng mất.

        Hơn nữa có lúc ngẫm nghĩ thấy sư phụ đối xử với nàng cũng tệ, tuy vẫn luôn dữ dằn, trông thấy nàng luôn hề hòa nhã, nhưng quả ông ta chưa hề tổn hại qua nàng, thỉnh thoảng cũng có chút bao che cho nàng.

        “Sư phụ người nghĩ xem, lòng tham của con người càng chiều càng lớn đó. Chúng ta đưa tiền thuế cho Bắc Sơn Vương dễ như vậy, khó đảm bảo ta tìm kế lường gạt trước, người ta hay chính trị hà khắc còn tàn bạo hơn cọp mà.”

        Nàng nho nhã bật ra câu, còn đến bên cạnh Bạch Trầm Hương, vuốt ngực làm dịu cơn tức cho ông ta: “Chúng ta là kiếm tiên mà còn thế này, với bá tánh thế nào? Chúng ta cúi đầu trước thế lực ác sao, nhưng mà chiều cho chúng trở nên to gan, vậy bá tánh khổ thể tả, đây chính là cái gọi là dân mà Tiên đạo chúng ta vẫn hay nhắc đến sao? Sư huynh, phải ?”

        Nếu nàng nàng tiếc tiền, chịu nộp thuế còn cãi được, bây giờ nàng trưng ra cái lẽ phải nghĩa lớn, lại hành vi của Bắc Sơn Vương quả phân lẽ phải, dọa cho Yến Tiểu Ất ngẩn ra, bất giác gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.

        Với kiếm tiên mà tiền tài là vật ngoài thân, nhưng với Trùng Trùng cái loại người đạo tâm thành, mỗi ngày chỉ cưa trai đẹp ăn no chờ chết tiền là thứ vô cùng quan trọng.

        Nếu luật pháp của mười châu ba đảo là như thế, chắc chắn nàng tuân thủ, nhưng mà loại chuyện công bằng thế này, nàng ngậm bồ hòn làm ngọt.

        “Sư huynh, người đó còn cái gì?”

        Ừm, tuy tuổi tác sư phụ còn , nhưng gương mặt vẫn mang vẻ trung niên, nhưng hổ là kiếm tiên, cơ ngực sờ vào vẫn rất rắn rỏi, ngoại hình cũng tồi, chỉ kém Hoa Tứ Hải của nàng chút xíu.

        Sau này có thời gian phải tìm sư nương bầu bạn với ông ta, vậy ông ta cần ngày ngày cũng nghiêm túc như vậy nữa.

        Nam nhân ấy à, nếu mà trong thời gian dài có nữ nhân chung quy vẫn có chút biến thái. Cái gì mà tình kiếp, cái gì mà phi tiên, nàng đều mặc kệ. Làm bán tiên sinh mạng kéo dài này, có thể muốn gì được nấy cũng rất vui mà.

        Ừm, được, bước tiếp theo phải tìm sư nương trước!

        Bạch Trầm Hương chỉ toàn nghĩ đến chuyện lớn thiên hạ, nào có ngờ liệt đồ này của ông ta có ý định tìm nữ nhân về điều chỉnh dương, lấy nhu chế cương chứ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :