1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Thần Tình Yêu Báo Ân - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Thần Tình Báo Ân – Chương 6


      <img class="alignnone size-full wp-image-20701" title="50893790_1" src="http://cungquanghang.files.wordpress.com/2012/08/50893790_1.jpg" alt="" width="590" height="393" />

      Edit: Minh Minh
      Beta: Quảng Hằng



      Ngồi trước bàn công tác, Quan Xảo Xảo lại nhìn chằm chằm máy tính ngẩn người hồi lâu, cảm thấy loại cảm giác trống rỗng, thể tìm được vật gì để lấp đầy.

      Kia vừa lời từ biệt vừa hôn, tuy rằng có xúc giác, lại khắc sâu trong nội tâm , cảm nhận nó rất .

      Có phải phải quá trì độn ? Tả Thành Hạo ngốc, phục, nhưng tại, cảm thấy mình rấ ngốc.

      Ngốc đến nỗi hiểu được mình Tả Thành Hạo, cùng chỗ vui vẻ đến vậy, cần lo lắng mình biểu tốt, cần lo lắng làm sai việc, ở trước mặt , có thể là chính mình, cần dáng vẻ kệch cỡm, hết thảy đều chân như vậy.

      Bất tri bất giác, lòng của sớm đặt người , lại hậu tri hậu giác, nhận thấy chính mình thích khoảng thời gian ở bên , thích nghe , cho dù là lầm bầm ngừng, giờ nghĩ đến cũng mang theo ngọt ngào.

      Nhớ , muốn gặp lại , qua ba ngày, Tả Thành Hạo thủy chung có xuất , có đôi khi, hoài nghi có phải vui đùa hay , kỳ , chỉ là cố ý trêu đùa với , sau đó, trong lúc tuyệt vọng, lại đột nhiên chạy đến dọa .

      hy vọng là thế, chỉ cần xuất lần nữa, cho , thương .

      Trời ạ, thương !

      hai tay che mặt, vì chính mình hậu tri hậu giác mà cảm thấy hối hận, như vậy, xứng được Lí Minh Thịnh , là người tốt, thể lừa gạt .

      từng bị thương tổn trong tình nên hiểu được cái loại đau này. Nếu thể cho Lí Minh Thịnh tình trọn vẹn, để chờ mong, vì thế, thầm hạ quyết định.

      Hôm nay, sau khi tan tầm, cố lấy dũng khí chủ động hẹn Lí Minh Thịnh, tìm quán cà phê yên tĩnh.

      Quán cà phê này là nơi gặp Tả Thành Hạo lần đầu tiên, là nơi có thể cho dũng khí, cho nên, quyết định ở trong này bù lại sai lầm của mình.

      Bọn họ gọi hai phàn thức ăn , gọi hai tách cà phê, ở giữa lời , mực tìm cơ hội thích hợp với Lí Minh Thịnh.

      Đối mặt Lí Minh Thịnh tươi cười ôn hòa, cố lấy dũng khí mở miệng.

      "Minh Thịnh, em. . . . . . có việc muốn với ."

      Lí Minh Thịnh dừng lại, ngước mắt lên nhìn , vẻ mặt căng thẳng, ràng mang theo khẩn trương, thực tế, từ khi chủ động mở miệng mời , liền cảm giác được khẩn trương của , cần hỏi, có thể nhìn ra áy náy trong mắt .

      vẫn mỉm cười như trước.

      " , nghe."

      A, trời ạ, đừng dịu dàng như vậy, đáng để đối đãi như thế, nếu nghe được chuyện muốn kế tiếp, còn có thể giống như vậy cười với ?

      Cứ nghĩ đến tình cảnh như thế này làm tổn thương ngời tốt như thế, cắn răng, bất cứ giá nào ——

      "Chúng ta làm bạn bè được ?"

      Rốt cục cũng kiên trì ra, khẩn trương của đến cao điểm, chờ nhận qua cơn kinh ngạc, chỉ trích cùng phẫn nộ, nếu tức giận đem chén dĩa ném , cũng đành chịu.

      Nhưng mà, Lí Minh Thịnh cũng giận tím mặt giống như đoán trước, ngược lại vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là trầm mặc trong chốc lát, sau đó, mới chậm rãi mở miệng.

      "Tuy rằng chúng ta quen nhau, nhưng cảm nhận được, trái tim của em người , biết rồi ngày em lựa chọn rời , cho nên, chuẩn bị tâm lý, nhưng thể ngờ lại nhanh như vậy."

      nghe xong đầu tiên là sửng sốt, sau đó áy náy cúi đầu giải thích.

      " xin lỗi."

      muốn khóc, nhưng vẫn nhịn được rơi lệ.

      "Đứa ngốc, cũng trách em." cầm lấy khăn tay, chuyển sang ngồi bên cạnh để lau lệ, chẳng những trách , ngược lại còn an ủi : "Em nhất định nhãn nại lâu đúng , giãy dụa lâu mới có dũng khí cho biết."

      "Em muốn thương tổn , muốn . . . . . ."

      " biết, em là rất tốt, luôn quan tâm đến người khác, nghĩ, trong lòng em còn ta đúng ?"

      Ngước đôi mắt đẫm lệ lên, ngẩn ngơ.

      "Ai cơ?"

      "Bạn trai trước của em, em còn ta, đúng ?"

      Quan Xảo Xảo nhíu mày, bạn trai trước Lưu Tuấn Sinh ư? sớm đem trí nhớ về người này ném đến gian vũ trụ rồi, ngay cả nhớ cũng muốn nhớ, hóa ra là Lí Minh Thịnh nghĩ lầm còn Lưu Tuấn Sinh.

      lắc đầu nghiêm mặt : "Em với ta quan hệ, duyên phận giữa em và ta xong, em tám trăm năm nghĩ tới ta."

      "Phải ? Vậy nguyên nhân là gì?"

      đến chỗ thương tâm, lại rơi lệ.

      " đúng phân nửa, em. . . . . . Em người khác, nhưng đừng hiểu lầm, em phải bắt cá hai tay, mấy ngày nay em mới phát mình ấy."

      hướng cam đoan, mình phải cái loại phụ nữ ba tâm hai ý, nếu có thể sớm ràng chút mình muốn cái gì, mất thời gian đến như vậy, bởi vì thà rằng mình bị thương, cũng nguyện ý thương tổn người khác.

      "Người này có quen ?"

      lắc đầu, cái mũi cùng ánh mắt khóc đến hồng toàn bộ.

      Lí Minh Thịnh thấy thương tâm như thế, lại áy náy như thế, thở dài, dịu dàng an ủi : "Em nhất định rất thương ta, đúng ?"

      gật đầu.

      " xin lỗi, đều do em tốt, đều do em sai."

      "Đứa ngốc, người cũng sai, em cũng cần xin lỗi ."

      "Vì sao? vì sao còn có thể đối với em dịu dàng như vậy? hẳn phải giận mới đúng nha."

      " có lẽ khổ sở, nhưng tuyệt giận dữ với em, em thẳng với , liền chứng tỏ em cũng muốn thương tổn , mà giận dữ với em là bởi vì thích em."

      "Nhưng. . . . . . nhưng em thể đáp lại tình cảm của . . . . . ."

      "Tình chân chính hẳn là cầu hồi báo, cũng có điều kiện. thích em, đó là lựa chọn của . Nếu bởi vì em thể khiến thích em nữa, chán ghét em, như vậy việc thích em đều là giả, thẳng ra, là vì chính mình mà thích em, hy vọng nhận được ưu đãi người em."

      lắc đầu.

      "Đây phải là muốn. người là muốn người đó có thể vui vẻ, mà phải đem người đó cột vào bên cạnh , mỗi ngày nhìn thấy thương tâm khổ sở. Nếu thể khiến em vui vẻ, thà rằng để em bên cạnh người có thể cho em hạnh phúc."

      nhìn Lí Minh Thịnh, phen khiến kinh ngạc lại cảm động, nhịn được oa tiếng khóc nấc lên, rốt cuộc khống chế được ưu thương.

      Bởi vì khóc quá lớn, các vị khách khác liên tiếp nhìn bọn họ tò mò, Lí Minh Thịnh đành phải cười xin lỗi với những người đó, giống người ôm thương tâm, nhàng vỗ , cho ở trong lòng mình mà khóc.

      "Nếu em có thể tốt." khóc .

      " thể làm tình nhân, cũng có thể làm bạn bè, chỉ cần em vui vẻ, cũng vui vẻ."

      Lí Minh Thịnh rộng lượng như thế, phần tình vô tư cần hồi báo này, giống như liều thuốc thần hiệu trị vết thương tâm linh của . , tuy rằng mất tình nhân tốt nhưng lại được người bạn tri tâm.

      Đúng thế, người, chẳng phải là hy vọng đối phương vui vẻ sao? Đạo lý này đơn giản.

      Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng cùng Thần tình gặp gỡ, trở thành điều kỳ diệu nhất trong cuộc đời của , cũng là kí ức tốt đẹp nhất, kì lạ nhất, nếu thời gian có thể đảo ngược, vẫn muốn cùng Thần tình trải qua đoạn ký ức đó.

      thống khổ như vậy, chứng tỏ quá khứ của rất vui vẻ.

      Đây là lời Thần tình với , đúng vậy, hóa ra và Thành Hạo chung chỗ những ngày đó lại vui vẻ đến vậy, chân thành cảm tạ trời xanh cho gặp Thần tình , nhớ lại đoạn ký ức xinh đẹp ngắn ngủi này, đem vĩnh hằng khắc vào trong lòng , đời này cũng quên .

      Hôm nay khóc xong, ngày mai lau khô nước mắt, tích cực quý trọng mỗi ngày.

      ***

      Mặt trời lên, rồi lại lặn xuống tinh thể quay vòng quanh con đường mà nó hàng tỉ năm qua

      Con người khi còn sống, với vũ trụ mà , chẳng qua chỉ là cái nháy mắt.

      Quan Xảo Xảo mở to mắt, trời sáng, lại ngày bắt đầu, nằm giường tự hỏi hôm nay phải làm việc gì.

      Ngày của mẹ sắp đến, phải cùng ba ba thảo luận, làm thế nào giúp mẹ vui ngày hôm đó, cũng nhắc nhở em trai và em đừng quên chuẩn bị lễ vật.

      từ chức, phải vì trốn tránh Lí Minh Thịnh, và Lí Minh Thịnh trở thành bạn tốt, nhưng muốn thay đổi tâm tình, cho nên từ khi từ chức, hề thuê nhà, quyết định về nhà nghỉ ngơi thời gian rồi sau.

      Mấy ngày nay, mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, trừ bỏ hỗ trợ việc nhà, thời gian còn lại đều là ngẩn người.

      Nghỉ ngơi là chuyện duy nhất có thể làm, cần xem lại phương hướng tương lai, lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, trong cuộc sống nhộn nhịp như nay tìm được điểm cân bằng.

      chưa bao giờ từng cầu nguyện qua, nhưng tại lại có xúc động muốn cầu nguyện, vì thế, lặng lẽ quỳ gối giường, đối mặt ngoài cửa sổ, lấy tấm lòng chân thành, trong miệng thào cầu nguyện.

      "Thần tình ơi, tôi rất muốn gặp , vội vàng, hại tôi cũng chưa có cơ hội thổ lộ với , tôi tại có bạn trai, lần này đương thành công, cho nên được tính, nhiệm vụ của còn chưa hoàn thành, món nợ thiếu tôi vẫn chưa trả, thể quỵt nợ được, biết ? phải phụ trách đem tôi đá ra ngoài, nhanh lên tới tìm tôi ——"

      "Phốc. . . . . ."

      "Suỵt, đừng cười. . . . . ."

      Đột nhiên tiếng cười cắt ngang lời cầu nguyện của , Quan Xảo Xảo quay đầu lại, khỏi cứng đờ, ở cửa cư nhiên có bốn con mắt nhìn lén , cần phải cũng biết là hai đứa em bướng bỉnh của .

      Thoáng chốc mặt hồng như nước, nhịn được thét chói tai.

      "A —— ai kêu các ngươi nhìn lén, lễ phép!"

      "Chị mình cầu Thần tình nha, lêu lêu!"

      "Chị mình muốn kết hôn đến điên rồi, lêu lêu ——"

      "Dám giễu cợt ta! Muốn chết!" từ giường nhảy xuống, giơ lên nắm tay, bộ vẻ mặt đuổi giết kẻ thù, hai đứa em vừa thấy dáng vẻ chị nổi bão, đương nhiên lập tức xoay người bỏ chạy.

      Sáng sớm, ngày cuối tuần, ba chị em ngươi truy ta chạy mở màn náo nhiệt.

      Quan ba ba ngồi sô pha phòng khách xem báo, cho dù tại có thể xem tin tức từ internet, nhưng ông vẫn duy trì thói quen hơn mười năm, chén trà nóng, cái kính lão, và tờ báo.

      "Ba, cứu mạng nha, chị cả điên rồi!"

      "Ừm."

      "Ba, bọn chúng mới điên, xâm phạm riêng tư của con!"

      "Ừm."

      Ba đứa ở phòng khách đông truy tây trốn, chút khiêu thượng sô pha, chút lại nhảy qua bàn trà, chỉ có Quan ba ba ngồi ở giữa sô pha vẫn vững như núi Thái Sơn, vẫn lật xem tờ báo như cũ, thanh thản uống Thiết Quan (*) của ông.

      (Tên loại trà)

      Đem quần áo ở ban công thu vào, Quan mama vô phòng khách, hổn hển mắng: "Ai nha ông trời ơi! Đừng nhảy loạn sô pha, hư hết đó ! Đừng dẫm lên bàn, các con ồn chết ——"

      Thanh huyên náo của mấy đứa , còn có tiếng mắng của Quan mama, gần như muốn đem hiên trần nhà xập xuống.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961


      Quan mama đem quần áo ném sang bên cạnh, gia nhập cuộcchiến, bộ dáng phải bắt người đến đánh. Ở Quan gia, địa vị Quan mama cao nhất, ai chọc phải bà làngười đó may rồi, ngay cả Quan Xảo Xảo cũng dám, bởi vì cũng mang dép lê trực tiếp nhảy lên bàn trà cùng sô pha phòng khách, dĩ nhiên cũng muốn trốn nhanh, mẹ nhéo lỗ tai rất đau nha.



      vội vàng muốn chạy trốn, bởi vì rất vội, cẩn thận sảy chân thảm, vừa lúc quỳ gối trước mặt ba ba, may mắn mục tiêu của mama chuyển dời đến người em trai, làm cho có thể thở phào môt hơi, nâng tầm mắt, vừa vặn nhìn vào trang báo trong tay ba ba, ảnh chụp báo nghênh diện đập vào mắt.



      Ô?



      nhìn thẳng ảnh chụp kia, người đàn ông phía nhìn rất quen mắt, làm cho tầm mắt thể dời.



      Diện mạo kia, hình dáng kia, còn có vẻ mặt kia làm sao có thể giống Thần tình đến vậy?



      Tầm mắt chuyển qua tin tức phía dưới báo, phía viết tiêu đề lớn —— kỳ tích người sống đời sống thực vật hôn mê tám tháng bỗng thức tỉnh! Xem xuống nội dung chút nữa, ba chữ Tả Thành Hạo rung động đập vào mắt.



      kích động phen đoạt lấy tờ báo, đọc nội dung mà dám tin, vốn Quan ba ba bất động như núi cuối cùng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm đứa con lớn, tại cái nhà này, chưa từng có người dám đoạt tờ báo của ông, nhưng bây giờ cái người cả gan đó lại là đứa con lớn luôn nhu thuận từ lúc này.



      "Trời ơi . . . . . ." Quan Xảo Xảo thào, giờ phút này kích động của cách nào hình dung, tim đập nhanh, hô hấp phập phồng kịch liệt.

      "Tả Thành Hạo . . . . Tả Thành Hạo. . . . Tên của ta cũng kêu Tả Thành Hạo. . . . ."



      "Nếu con muốn xem cũng có thể, nhưng chỉ cần lấy tờ đó ra thôi, cái khác trả lại cho ba."    Quan ba ba .

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Đệ 7 chương (1)



      Tả Thành Hạo nghĩ rằng mình té ngã mặt đất bằng xi măng cứng lạnh, chuẩn bị chịu đau, kỳ với cũng sao, cái đau nào cũng đều kém cái đau trong nội tâm .



      Nhưng cảm giác đau đớn cũng có đánh úp lại, chỉ là xúc cảm mềm mại của trẻ tuổi cùng với mùi hương thơm ngát sạch .



      Thời điểmanh ngã xuống, vừa lúc đặt ngườiQuan Xảo Xảo, ràng cảm giác được bộ ngực của côcó bao nhiêu mềm mại, chuyện đột nhiên ngoài ý muốn này làm cho nhất thời ngây dại.



      Xảo Xảo cũng nghĩ tới phát sinh loại tình này, cũng ngốc ngốc, ràng Tả Thành Hạođang ở người , có sức nặng, phải , vớicô mà , có thể ôm lấy là chuyện cỡ nào hạnh phúc, cách lớp vải quần áo, có thể cảm giác được ngực , hô hấp của cùng với độ ấm của .



      có giãy dụa, mà là đỏ mặt nhìn thẳng vào ánh mắtcủa , thẹn thùngnóng bỏng lên haimá, ánh mắt thâm thúy, nhìncô trong lòng làm trong lòng ngừng đập lỗi nhịp



      lớn mật vươn tay sờ khuôn mặt , chậm rãi vuốt qua ngũ quan của , mày rậm, hai mí mắt xinh đẹp, cái mũi kiên định, cùng với đôi môi đẹp.



      Đôi môi này từng dán môi cánh hoa của , trước khi hôncô cái, làm hại ngày ngày đêm đêm tương tư, tại, côphải đòi lại mới công bằng, cho nên, côthật tự nhiên ở đôi môi mềm của anhhun cái.



      Giống như bị điện giật, Tả Thành Hạo chấn độngcả người, trừng lớn mắt thể tin được.



      này chưa cho phép mà dám hônanh?



      hẳn là phải giận dữ, nhưng lại biết vì sao làm như vậy, chính là đứng hình ở đó, tùy ý này dùng đôi môi mềm mại đáng chết của hôn lên miệng của .



      "A Hạo ——" người phụ nữ kinh hô, cuối cùng làm cho Tả Thành Hạo phục hồi tinh thần lại, cả kinh nhận ra mình hoang đường, vậy mà cùng xa lạ nằm mặt đất, còn mặc cho hôn môi.



      giãy dụa muốn đứng lên, giận bản thân mình thân bất do kỷ.



      người phụ nữ trung niên tới, kinh ngạc hô : "A Hạo, đây làchuyện gì? Các con ——" thấy đứa con cùng nằm mặt đất, vẻ mặt mẹ Tả Thành Hạokinh ngạc.



      Quan Xảo Xảo chợt thấy có người ngoài, thấy mình cũng có ý tứ, vội vàng đứng dậy hỗ trợ nâng Tả Thành Hạo, cùng người phụ nữ trung niên đưa anhquay về xe lăn.



      Khi thấy vị này dùng ánh mắt tò mòđánh giá , rất lễ phép hướng đối phương khom người chào hỏi.



      "Con chào ạ." biết vị này là ai của Tả Thành Hạo nhỉ? nghĩ thầm.



      "Xin hỏi là. . . . . ." Đối phương hỏi.



      "ContênQuan Xảo Xảo, là bạn của Tả Thành Hạo, biết là . . . . ."



      " là mẹ của Thành Hạo."



      Xảo Xảo nghe xong hai mắt sáng lên, vội khom mình hành lễ.

      "Chào bác Tả ạ, hoa này là đưa cho A Hạo." dâng lên bó hoa, lại phát bó hoa vừa mới trải qua trận đè bị phá hủy, lập tức đỏ mặt:  "A, ngại quá, vốn hoa rất đẹp, vừa rồi cẩn thận bị đè."



      Mẹ Tảđánh giá thanh tú xinh đẹp trước mắt này, sau đó nhìn đứa con vẻ mặt khác thường, từ sau khi tỉnh dậy, đứa con này vẫn ở trong tình trạng trầm cơn sóng , đối với vậtbốn phía hoàn toàn để ý tới, thể tưởng được hôm nay có phản ứng giống trước đây, bởi vậy, đối với này sinh ra hứng thú.



      "Hóa ra là bạn của AHạo, còn làm phiền con tới thămA Hạo, ngại quá."



      Quan Xảo Xảo vội lắc đầu:" , chút cũng phiền , con vui khi nhìn thấyanh ấy." hồn nhiên ra, rồi lại phát chính mình rất thẳng thắn, nhịn được mặt đỏ.



      Mẹ Tả dù sao cũng là người từng trải, liếc mắt cái liền nhìn ra này rất thích A Hạo.Bà đối với quan hệ bạn bè của con nhiều ít có chút hiểu biết, nhưng chưa từng gặp qua nhân vật Xảo Xảo này, biết côquen biết con mìnhnhư thế nào, trong lòng rất hiếu kì.Hơn nữa, từ khi con phát sinh cố, biến thành người sống đời sống thực vật, các từng ái mộ con mình cũng biến mất, cho dù con mình tỉnh dậy, cũng thấy người nào tới thămanh.



      Mẹ Tả lộ ra mỉm cười:   "Cám ơn con, bác tin tưởng AHạo nhất định vui vẻ, có phải ? A Hạo."



      Phản ứng Tả Thành Hạo chính là đem mặt ngoảnh sang bên, bộ dáng lạnh lùng cảm kích, lại khôi phục vẻ mặt tối tăm, phi thường để người ta mặt mũi.



      Đối với thái độ Tả Thành Hạo trước sau có thể phán hai người, Quan Xảo Xảo tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng nhìn thấy tin tức báo, trong đó nhất định có nguyên nhân gì đó, Tả Thành Hạo mới có thể nhận biết , hơn nữa, cá tính cũng giống, cho dù tại khá hung dữ, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể dọa lui , vất vả gặp lại , dễ dàng buông tha cho đâu.

      quyết định làm ràng, đây rốt cuộc đãxảy ra chuyện gì.



      Khi mẹ Tả phụ giúp lăn xe của con về phòng bệnh, Quan Xảo Xảo cũng theo bên chủ động hỗ trợ, có lúc giúp đấy xe, sau khi tiến vào khu phòng lại hỗ trợ ấn thang máy, cứ như vậy đường theo tới phòng bệnh Tả Thành Hạo.



      Hừ, vẻ mặt hung dữ của dọa đượccô, bởi vì ai so với ràng hơn, Tả Thành Hạo là người con trai cỡ nào hài hước lại săn sóc tỉ mỉ.



      Về phần vì sao lại biến thành hình dáng như bây giờ, rất nhanh từ chỗ bác Tả biết tiền căn hậu quả, bác lén cho , hóa raThành Hạo ở đường bị chiếc xe đụng phải, tám tháng làm người sống đời sống thực vật, tuy rằng may mắn thức tỉnh, nhưng hôn mê đến tám tháng, đốivới thân thể tạo thành ít di chứng.



      "Vận động phối hợp của nó có vấn đề, chức năngngôn ngữ cũng có chướng ngại, tám tháng hôn mê khiến tứ chi nó thoái hóa, cho nên phải ngồi xe lăn, mỗi ngày đều làm vật lý trị liệu."



      Hai người ngồi ghế ngoài phòng bệnh, mẹ Tả thở dài, tâm tình nặng nề tiếp tục :   " người tốt như vậy, lại biến thành như bây giờ, cũng khó trách tinh thần nó sa sút, vốnnó có người vợ chưa cướiđã đính hôn, mới đây giữa tháng tám tái giá với người khác."

      Mẹ Tả lau lau khóe mắt, nghĩ đến đứa con bảo bối duy nhất nàyliền vạn phần đau lòng thôi:

      "Vịệcvợ chưa cưới tái giá khiến nó tổn thương rất sâu, hơn nữa,nó tại tàn phế môt nửa, cũng biết tương lai có thể phục hồi như cũ hay , điều này khiến nó bị đả kích nghiêm trọng, cho nên nó mới có thể quan tâm mọi người —— ách?" mẹ Tả mới nâng mặt lên liền ngây dại, bởi vì côkhông nghĩsẽcó người so với bàkhóc càng thương tâm hơn.



      Quan Xảo Xảo sớm rơi lệ đầy mặt, nước mắt giống vòi nước ngừng , cứ như người gặp bất hạnh là .



      thảm nha! So sánh với Thành Hạo thất tình, quá khứ thất tình của tính cái gì? Ít nhất còn có tay có chân, thân thể côkhỏe mạnh, nhưng Tả Thành Hạo chẳng những mất người mà còn mất khỏe mạnh.



      Nước mắt ngừng vẽ khuôn mặt, giống như đập nước sắp vỡ đê .



      " xin lỗi, con, con nhịn được ——" bên lau lệ, bên áy náy hướng bác Tả giải thích.



      Mẹ Tả ấm áptrong lòng, tự chủ được đem côôm vào trong lòng.



      "Đứa ngốc, khóc cái gì, chúng ta nên cảm thấy may mắn, A Hạo còn sống, so với những người khác còn ngủ say trong đời sống thực vật, AHạo rất may mắn."



      Mẹ Tả cảm thấy yên lòng, thể ngờ này thế màvì con mình thương tâm như vậy, quan tâm A Hạo.



      Quan Xảo Xảo vốn nghĩ muốn an ủi, nhưng chính khóc như mây mưa, Thành Hạo gặp chuyện khó khăn như vậy lại còn giúpcô vượt qua đả kíchthất tình, an ủi lòng của .



      ai tin tưởng đoạn duyên phậnkỳ diệu này của và Thành Hạo, ràng, ngay cả Thành Hạo cũng nhớ , nhưng sao, nhớ hết thảy.



      Vận mệnh đưa hai người bọn họ cùng chỗ, nhất định có dụng ý của nó, lần trước Thành Hạo giúp vượt qua cửa ải khó khăn, giúpcô tỉnh lại, lúc này đây đổi côgiúpanh.



      hạ quyết tâm, mặc kệ Thành Hạo có nguyện ý hay , trước khianh hoàn toàn hồi phục, rời khỏianh, lần này đến phiên côbáo ân lại choThần tình .



      từ trong ngực bác Tả ngẩng đầu, vẻ mặt kiên quyết :

      "Bác, cho con hỗ trợ được ?"



      "Ách?"



      "Con muốnchăm sócThành Hạo, mìnhbác chăm sócThành Hạo nhất định rất mệt đúng , con có thể hỗ trợ chia sẻ, được bác? Xin cho con chăm sócanh ấy."



      Mẹ tả vẻ mặt kinh ngạc cùng cảm động."Con ư?"



      "Con , con hy vọng có thể trợ giúp anhấy đứng lên."



      " được."



      "Vì sao ạ?"



      Mẹ Tả thương liên tục vuốt ve hai mácủa , còn nghiêm túc vớicô:

      "Tâm ý của conbác cảm động, nhưng bác cũng dám đáp ứng con. bé, vật lý trị liệu là con đường dài, đối với người bệnh cùng chăm sóc mọi người là loại tra tấn, con chịu nổi điều này.Nếu bácđồng ý cho conchăm sócA Hạo, vạn nhất nếu ngày con mệt mỏi, rời , con cũng biết, điều này vớiA Hạo là chuyện cỡ nào tàn nhẫn? Việc đócon nghĩ tới chưa?"



      " ." chút do dự trả lời: "Bácyên tâm, con rời khỏianh ấy, trừ phi con chết, nếu con tuyệt mặc kệ ấy."



      Câu trả lời dứt khoát kiên quyết này làm rung động mẹTả Thành Hạo, bà nghĩ tới tênXảo Xảo này dám kiên quyết cùng khẳng định, chẳng những có trống lớn đánh lui mà mặt khác còn thuyết phục bà.



      "Bác ngẫm lại xem, AHạo tại chính là cần người giúpanhấy kiên trì, chỉ cần chuyện có ích choanhấy nên buông tay, con dám cam đoan mình có thể trợ giúpanhấy được bao nhiêu, nhưng dù chỉ có tia hy vọng, phải con cũng nên xem thường mà buông tha cho sao? Con còn thử, bác làm sao biết con kiên trì? Nhiều ngườigiúpanhấy chẳng phải tốt hơn sao? Chuyện tại thèm nghĩ nữa nghĩ chuyện tương lai cũngcó gì hữu dụng đâu?"






    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      ']Thần Tình Báo Ân – Chương 7

      ']Edit: Minh Minh

      darkBeta: Quảng Hằng



      Quan Xảo Xảo thái độ kiên định, quả nhiên dao động được mẹ Tả, đứa này đúng, chỉ cần có tia hy vọng cũng nên xem thường buông tha cho. này tựa hồ giống các khác, nghĩ đến con mình hôm nay phản ứng khác ngày thường, bà đột nhiên có loại cảm giác, chừng Xảo Xảo có thể thay đổi tình trạng trước mắt của A Hạo.

      Cuối cùng, bà đồng ý.

      "Được rồi, con kiên quyết, bác đáp ứng cũng được."

      "Cám ơn bác , con nhất định kiên trì, tin tưởng con." vui vẻ ngã vào ôm ấp của mẹ Tả, bác đáp ứng làm cho nín khóc mỉm cười, tưởng tượng đến người nọ là mẹ của A Hạo, cũng nhịn được làm nũng với bà.

      Hãy chờ xem, Quan Xảo Xảo nhất định phải trợ giúp Tả Thành Hạo đứng lên, hơn nữa làm cho nhớ lại chuyện của họ.

      ***

      Tả Thành Hạo nằm giường, thời gian với có ý nghĩa lớn.

      Ngủ, tỉnh lại, ăn cơm, chỉ là vì duy trì cuộc sống mà thôi, hai chân thể tự do hành động, hai tay của cũng nghe sai khiến, chức năng chuyện bị trở ngại, tứ chi thoái hóa làm cho phải nhờ cậy xe lăn.

      Trí nhớ dừng lại ở tám tháng trước, khi đó thực hãnh diện, làm ở công ty khoa học kỹ thuật, được kẻ khác ca ngợi có công việc lương cao, hơn nữa tuấn tú lịch , cho nên rất có duyên với phụ nữ, ngay cả bà chủ công ty cũng thích .

      Mễ Tuyết, bạn xinh đẹp động lòng người, khi và Mễ Tuyết quen nhau, biết làm đau đớn biết bao nhiêu người, nhưng Mễ Tuyết phải vì là con của bà chủ mà là tin Mễ Tuyết cũng thương .

      Khi hai người đính hôn, cảm thấy mình là người đàn ông may mắn nhất thế giới nhưng nghĩ rằng sau đó xảy ra tai nạn giao thông thay đổi đời .

      Trí nhớ tám tháng trống trải, đột nhiên tỉnh lại, thế giới thay đổi, với , giống như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, mất công việc, mất người , mất tôn nghiêm.

      Đả kích nghiêm trọng này làm cho sau khi tỉnh dậy vẫn ở trong cơn sóng , cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục thống khổ như vậy, thống khổ đến mức thầm muốn làm tê liệt chính mình.

      Nếu có thể chết tốt biết bao, nhưng vì ba mẹ, thể làm vậy, đành phải tiếp tục sống trong cái xác hồn . . . . . .

      "Chào buổi sáng."

      Tiếng chào thanh thúy vang dội từ ngoài cửa chính làm cho ngốc ngạc, trừng mắt nhìn cái đầu ló ngoài cửa, nở nụ cười ngọt ngào.

      Quan Xảo Xảo vào, kéo ghế dựa bên giường ngồi xuống, sau đó tiếp tục ngây ngô cười với .

      Tả Thành Hạo kinh ngạc, này sao lại xuất ? Ngày hôm qua mặt dày mày dạn theo tới phòng bệnh, hôm nay lại tới nữa, rốt cuộc muốn làm gì? Còn cười với .

      Chỉ chốc lát sau, bác cùng bác trai cũng vào, nhìn thấy Quan Xảo Xảo, chẳng những kinh ngạc, dường như còn sớm biết.

      "Con đến rồi à, sớm như vậy!"

      "Chào buổi sáng bác , bác trai." Thanh chào hỏi rất có sức sống, Quan Xảo Xảo thấy hai bác vào, lập tức đem ghế dựa đến, tri kỷ mời ngồi, mình thân là người tuổi, đứng là được.

      ". . . . . . đến làm gì?"

      "A? có thể ." Xảo Xảo kinh hỉ phát , hôm qua bác với trong những cái A Hạo cần phục hồi chính là chức năng ngôn ngữ.

      "Nó có thể , nhưng thể được thông thuận, đây là di chứng sau khi tỉnh dậy."

      " sao, con giúp ấy phục hồi, toàn bộ hành trình cùng ."

      Cái gì?

      Tả Thành Hạo kinh ngạc, này muốn giúp trị liệu? Vì sao? hoàn toàn biết ! tuy rằng biến thành người sống đời sống thực vật, ngủ say tám tháng, nhưng trí nhớ cũng mất , nhớ tất cả chuyện tám tháng trước, trong đa số những bạn nữ mình quen biết căn bản có nhân vật này.

      "A Hạo, Xảo Xảo tự nguyện muốn giúp con làm vật lý trị liệu." Bác .

      ". . . . . . Cần."

      " cần nha, tốt quá."

      Tả Thành Hạo trừng , ràng cần, chính vì bị chướng ngại chức năng ngôn ngữ, từ “cần” chậm ra, dám giễu cợt ?

      Quan Xảo Xảo sớm chuẩn bị tâm lý tốt, biết A Hạo cho cái nhìn hoà nhã, nghĩ ra nha, tên Thần tình hài hước kia hóa ra lòng tự trọng lớn như vậy, tính tình ảo thực mà.

      Bác trai đến bên cạnh con, nắm tay : "Xảo Xảo phải bạn tốt của con sao? Có ấy cùng nhau hỗ trợ, tin tưởng đối với việc trị liệu của con giúp ích."

      "Con . . . . . . . . . . . . Biết ta."

      Hai vị lớn tuổi nghe xong đều sửng sốt, con mình biết ấy? Nhưng Quan Xảo Xảo hai đứa là bạn tốt mà.

      Khi hai người dùng ánh mắt hoài nghi nhìn , chút hoang mang phản bác:

      "Làm sao mà biết, chúng ta quen rất thân mà, món thích ăn nhất là Gà quay, nữ minh tinh thích nhất là Nicole Kidman, khi học trung học ở trong đội bóng rỗ, đại học học về ngành điện, nụ hôn đầu tiên là vào năm học thứ ba, đây đều do cho em biết nha."

      mặt đỏ khí suyễn , bởi vì cũng dối, qua gần ba tháng ở chung, và A Hạo mỗi ngày chuyện phiếm. Hừ, còn những sở thích ‘kiếp trước’của mình, kể với rất nhiều chuyện của , thể ngờ được tại vừa vặn có tác dụng, đối với việc riêng của A Hạo, như lòng bàn tay.

      Quả nhiên lời này khiến Tả Thành Hạo kinh ngạc thôi, oái, rất kinh ngạc làm thế nào biết được chuyện nụ hôn đầu tiên của , nào biết đó là do đêm vì tò mò mà ép hỏi .

      Thấy con mình phản bác, ba Tả cùng mẹ Tả đương nhiên tin.

      "Haizz, A Hạo, có phải quên việc này rồi ?"

      Phải ? quên sao? . . . . . . là bạn tốt?

      tốt quá, qua cửa, Quan Xảo Xảo biết thể tại đây tiếp tục xoay quanh đề tài này, cho nên chặn lại : "Bác , chúng ta bắt đầu làm vật lý trị liệu , bác muốn dạy con, trước mát xa hai chân cùng kéo gân cho A Hạo đúng ?"

      Khi nhắc tới việc này, hai vị phụ huynh quan tâm việc trị liệu cho con quả nhiên lập tức dời lực chú ý, trị liệu cho con phi thường quan trọng, việc này càng làm tốt, con mình hồi phục càng sớm.

      Mặc dù có nhà trị liệu đến chỉ đạo, nhưng chỉ cần có thời gian, có thể mát xa bao nhiêu mát xa bấy nhiêu, vì thế, hai bác từ chỗ nhà trị liệu học được phương pháp mát xa rồi truyền thụ cho Quan Xảo Xảo.

      Quan Xảo Xảo cuộn tay áo lên, hai tay đặt đùi Tả Thành Hạo, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn.

      là quá tốt, có thể chính diện chạm vào , hơn nữa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy , ai hiểu được, có thể ở bên người đàn ông mình với là chuyện vui đến bực nào.

      rất cố gắng làm theo phương pháp bác trai bác chỉ giúp A Hạo mát xa, kéo gân, trong lòng thầm thề, nhất định phải hết sức giúp phục hồi như cũ, cho dù phục hồi như cũ, cũng bên trọn đời.

      Có quyết tâm này, mát xa càng cần thận hơn.

      Tả Thành Hạo thể cự tuyệt , từ trước đến nay đều do ba mẹ đến bệnh viện giúp trị liệu, Quan Xảo Xảo xuất làm biết nên như thế nào cho phải.

      vẫn trầm lặng như cũ khổng, nghĩ đến từng thích giờ có bên cạnh , Mễ Tuyết cùng thề non hẹn biển, lại trong tám tháng đó tái giá người khác.

      tin có nào tự nguyện ở bên người đàn ông nửa tàn phế như , lại càng tin Quan Xảo Xảo có thể duy trì bao lâu, đợi cho mệt mỏi, kiên nhẫn, rời là chuyện sớm muộn, cho nên cần cảm kích .

      Hừ, lòng đồng tình nhàm chán! muốn làm người tốt tùy , nhưng đừng nghĩ cho vẻ mặt hòa nhã.

      Bắt đầu từ hôm nay, Quan Xảo Xảo mỗi ngày đều đến nhà hộ lý bệnh viện báo danh, ba Tả ban ngày phải lên cơ quan, cho nên bình thường là mẹ Tả ban ngày chăm sóc con, buổi tối ba Tả lại đến nhận ca. tại, thêm Quan Xảo Xảo thiện lương này, chẳng những cho họ trợ giúp rất lớn trong công việc mà còn tiếp kiên trì cùng an ủi trong tinh thần.

      Như ưng thuận hứa hẹn, Xảo Xảo mỗi ngày cố gắng đúng giờ đến bệnh viện, mỗi lần xuất , nhất định cho cái tươi cười ngọt ngào.

      "Chào buổi sáng, A Hạo." Rất tự nhiên, cũng theo bác trai bác gọi A Hạo, cũng đương nhiên, vẫn cho vẻ mặt lạnh lùng như cũ.

      Hôm nay, ngoại trừ cái túi to vai, tay có thêm hộp tiện lợi ba tầng bằng inox, đến giường bệnh, đem túi to cùng hộp tiện lợi đặt bàn.

      Hương thơm đồ ăn lập tức phiêu tán trong phòng, cũng bay vào mũi , Quan Xảo Xảo biết chú ý tới hộp tiện lợi mang đến, nhưng làm bộ có việc gì, giống như bình thường lui tới hỗ trợ, khác biệt chính là hôm nay chỉ có mình .

      Đầu tiên, phải giúp hai chân chườm nóng mười phút, xúc tiến máu tuần hoàn.

      Khi chuẩn bị cởi quần dài của , Tả Thành Hạo rốt cục nhịn được mở miệng: "Mẹ . . . . . . Tôi . . . . . . đâu?"

      "Bác hôm nay có việc, giữa trưa mới có thể lại đây."

      ngây ngốc, lẽ muốn , cả buổi sáng chỉ có hai người?

      Trước đây chườm nóng đều do mẹ giúp làm, tại lại để này tiếp nhận, đột nhiên ý thức được xa lạ phải cởi quần dài của , quen, cũng muốn.

      Mắt thấy này hướng lưng quần , cởi quần dài của giống như tháo tã cho em bé, lập tức lớn tiếng kháng nghị.

      " cần! . . . . . . được . . . . . cởi. . . . . ."

      "Như vậy sao được? cởi quần có cách chườm nóng nha!"

      "Tôi cho phép, cho phép . . . . . ."

      kỳ quái nhìn , vì sao trở nên kích động, nhưng khi trông thấy vẻ mặt được tự nhiên, đột nhiên tỉnh ngộ, a, hóa ra thẹn thùng nha. Đây tượng tốt, vốn còn lo lắng A Hạo đối với có cảm giác, thể ngờ được để ý .

      tốt quá, thẹn thùng liền chứng tỏ để ý, người này còn có tuyệt vọng đến nỗi cái gì cũng để ý.

      Hai bên khóe miệng chậm rãi cong thành hình trăng khuyết, hai mắt lấp lánh ánh nắng cũng mị ra nụ cười tươi thân thiện của bạn tốt, làm cho Tả Thành Hạo nhịn được có chút sợ hãi.

      "Có sao đâu, em để ý, quan tâm làm gì, có thể xem em là bạn nha, nếu là bạn mình, phải thẹn thùng."

      trừng lớn mắt, bạn ? lại còn bảo xem là bạn ?

      Mặc kệ giãy dụa cùng cự tuyệt, như ăn phải quả cân quyết tâm thể cởi quần dài , dù sao cũng có năng lực phản kháng, giờ ở giường, cởi ra quần dài bằng vải xốp của , lộ ra đôi chân tái nhợt nhưng thon dài.

      Chết tiệt! vậy mà để ý ngăn cản của , cởi quần dài , đối với mắng chửi người có tai như điếc, thủy chung mang theo khuôn mặt tươi cười, đem túi chườm nóng đặt ở hai chân .

      Tả Thành Hạo hoàn toàn có biện pháp với , quần dài đều cởi, còn có thể thế nào? Đáng giận nhất chính là này hoàn toàn sợ hung dữ, còn luôn cười cười cùng chuyện phiếm.

      "Luôn ăn cơm bệnh viện, hẳn là chán ăn đúng ? Hôm nay cho thay đổi khẩu vị, em giúp chuẩn bị bữa sáng dinh dưỡng đó, chờ chườm nóng với mát xa xong, có thể nếm thử bữa sáng em làm chút."

      " ăn!"

      "Làm sao có thể lãng phí thực vật, bạn tự tay làm cho nha."

      " phải. . . . . . bạn . . . . . . của tôi!"

      "Ây da, khó mà làm được, gần gũi với em, thể có trách nhiệm."

      gặp quỷ trừng mắt nhìn .

      "Tôi . . . . . . nào có? Là . . . . . . tự mình hôn tôi . . . . . ."

      "Em phải cái lần mấy ngày hôm trước, mà là trước kia, từng hôn em."

      nâng mặt nhìn thẳng vào mắt , đứng đắn với :

      " chỉ hôn môi em, còn xuất ở phòng của em, ngủ qua giường em, em mỗi câu đều là , nếu em lừa , em bị xe đâm, biến thành người sống đời sống thực vật."

      thế mà thề độc với ?! Điều này làm ngốc rồi, dám tin nhìn đôi mắt chẳng những hề sợ hãi mà còn như của .

      từng hôn ? Còn ngủ giường ? . . . . . . từng có loại quan hệ này?

      " nha, thời điểm đó mỗi ngày đều tới tìm em, muốn đuổi lại đuổi , đợi cho em thích rồi, lại vứt bỏ em, có lương tâm ? Dám biến mất còn mảnh."

      Có sao?

      á khẩu trả lời được, há miệng nửa ngày nên lời, cả người ngây dại, ngay cả vẻ mặt hung dữ đều làm được, bởi vì thề độc làm cho hoàn toàn thể nào hoài nghi, nhưng mà . . . . . . ấn tượng nha, chẳng lẽ quên ?

      Quan Xảo Xảo cũng lừa , chỉ là cố ý khó hiểu, cũng biết giải nghĩa khác , nhưng sao cả, dù sao chính mình cũng chọn .

      Lời này quả nhiên rất có hiệu quả, làm cho quên giãy dụa, làm cho có thể thuận lợi giúp hoàn thành chườm nóng, lại giúp mát xa hai chân, cuối cùng hoàn thành bước trị liệu đầu tiên ngày hôm nay.

      mở hộp tiện lợi bàn ra, lập tức mùi bay bốn phía, sau đó dịu dàng bưng tới trước mặt , lộ ra tươi cười ngọt chết người.

      "Đến đây, ăn cơm nha."

      vẫn trừng mắt như cũ, nhưng cỏn dáng vẻ hung hăng mà là có điểm biết làm sao.

      "Tôi tự mình. . . . . . ăn."

      " nha, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, chuyên tâm làm trị liệu, mau mau hồi phục, bởi vì em còn chờ làm vợ đó."

      câu cuối, bừng tỉnh trái tim rung động, làm cho nghẹn họng nhìn trân trối, há miệng nửa ngày nên lời, vừa lúc cho cơ hội đút cơm vào miệng .

      "Ngoan, ăn cơm nào."

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Thần Tình Báo Ân – Chương 8

      magenta;Edit: Minh Minh

      darkBeta: Quảng Hằng
       




      Trong lúc phục kiện, Quan Xảo Xảo ngoại trừ hỗ trợ Tả Thành Hạo chườm nóng cùng mát xa, cũng cùng học trị liệu trong phòng phục hồi chức năng, mỗi ngày học giờ chương trình vật lý trị liệu cùng chức năng trị liệu, mà Quan Xảo Xảo nhất định theo làm điện liệu cùng nhiệt liệu toàn bộ hành trình, cùng với hoạt động các đốt ngón tay, cơ lực cùng chịu đựng huấn luyện.

      dù sao cũng là con , phải dùng hết sức mới có thể nâng đỡ thể trọng người đàn ông, vốn cũng rất cố hết sức, huống chi là cùng toàn bộ hành trình.

      Dưới chỉ đạo của chuyên gia trị liệu, giúp A Hạo mang vào đôi giày sắt, cổ vũ vịn vào hai bên lan can bằng sắt để , từng bước luyện tập qua lại.

      chỉ đầu đổ đầy mồ hôi, cũng vậy, nhưng mà từ đầu tới đuôi, cũng than tiếng khổ, mặt luôn mang mỉm cười, mỗi khi nhìn được từng bước, so với còn hưng phấn.

      hưng phấn cái gì, giống như bị ngốc vậy. Tả Thành Hạo vẫn cau mày như cũ, nhưng vẻ mặt còn trầm như trước. bất đắc dĩ mới ngoan ngoãn trị liệu, bằng này vẫn phiền . Hơn nữa, Quan Xảo Xảo chẳng những mỗi ngày buộc trị liệu mệt gần chết mà miệng còn lầm bầm lầu bầu ngừng, ngay cả lỗ tai cũng cho nghỉ ngơi.

      "Chúng ta chơi trò trắc nghiệm trí thông mình, được ?"

      " cần."

      " có biết người nào bị táo bón ?"

      ". . . . . ." ràng cần, nghe đấy?

      " mau , phải luyện tập chuyện mới có thể càng càng thuận, cách trị liệu này tốt lắm."

      "Nhàm chán."

      "Chính là sợ nhàm chán mới phải chơi, động động não còn có thể hàn huyên."

      ". . . . . ." Ồn chết này, ngồi xe lăn, tại công viên xanh của bệnh viện phơi nắng, trước đây đều có thể im lặng đợi, ai làm phiền , nhưng từ sau khi này xuất , rốt cuộc tìm thấy thanh tĩnh lúc trước, hơn nữa chung quanh còn kì lạ hơn xuatas hiệnmột đống người.

      "Ai bị táo bón? Người bình thường sao?" Ngồi ở xe lăn, ông lão tò mò đoán.

      "Ông nội, người bình thường được tính là đáp án, đây là trò chơi trắc nghiệm thông minh mà." Cháu tiểu học của ông lão ha ha cười nghiêng ngả.

      "Đoán sai sao, cố gắng đoán nào." Xảo Xảo vui vẻ cổ vũ mọi người, cùng với người khác cười .

      Mọi người đoán cả buổi, đều đoán đúng, cuối cùng Xảo Xảo công bố đáp án.

      "Đáp án là người ruột thẳng."

      "Oa ha ha, có đạo lý."

      Có cái gì đạo lý? Nhàm chán.

      Tả Thành Hạo cười cũng để ý, ở mặt ngoài chút nào cảm kích, nhưng đôi lỗ tai lại lắng nghe.

      "Tiếp nào tiếp nào, con gián sợ nhất cái gì?"

      Sợ cái gì? Đương nhiên là sợ thuốc sát trùng rồi, trong lòng nghĩ, mặt tuy rằng khinh thường, nhưng vẫn nhịn được đoán chút.

      "Thuốc sát trùng." duyên dáng chân bị bó bột lớn tiếng .

      "Ngu ngốc, đương nhiên có khả năng là thuốc sát trùng, đây là trò chơi trắc nghiệm thông minh, nếu đoán thuốc sát trùng, chứng tỏ đầu của em thông minh. Bạn trai xinh đẹp bên trêu , dẫn tới tay chân đó muốn đánh , những người khác cũng nhìn theo cười ha ha.

      ". . . . . ." Tả Thành Hạo mặt chút thay đổi, nghĩ thầm rằng nguy hiểm , quả nhiên im lặng là vàng.

      Mọi người tụ họp lại ồn ào suy đoán, ngay cả ba chữ Châu Tinh Trì cũng ra, đơn giản là do Châu Tinh Trì từng những câu màn ảnh, đương nhiên tránh được lại bị những người khác sử dụng nghiêng ngả , trong lúc cười nháo, Xảo Xảo rốt cục công bố đáp án.

      "Lời giải chính là ‘ dép lê ’, bởi vì chỉ cần con gián xuất , phần lớn phản ứng của người ta là lấy dép lê đánh chết nó."

      Lời này vừa ra, lập tức có tiếng kháng nghị, tranh luận phản đối đáp án này.

      "Ai , tôi chưa bao giờ dùng dép lê."

      "Tôi đều dùng thuốc diệt gián."

      "Tôi phóng sinh."

      " dóc, nào có ai phóng sinh con gián, đây là thói quen tốt của ông đúng ?"

      trường tiếng cười mắng ngừng, cũng biết cái này có gì tốt để thảo luận? Tả Thành Hạo nhìn mọi người, biết bắt đầu từ khi nào, mọi người lại tụ tập cùng chỗ chuyện phiếm, tựa hồ là do Xảo Xảo, này nhàn rỗi có việc gì, đem bệnh viện trở thành nơi ở, người bệnh trở thành hàng xóm mà đến la cà, liền ngay cả thầy thuốc hộ sĩ đều biết , mà bởi vì quan hệ của , người bệnh khác cũng biết .

      "A Hạo."

      ngẩn ngơ, nhìn lão gia gia quá nhiệt hơn bảy mươi tuổi phía bên cạnh, vô cùng thân thiết gọi A Hạo, còn nháy mắt ra hiệu, giọng với :[FLV][/FLV][FLV][/FLV]

      "Bạn của cậu tồi, cưới vợ phải cưới loại này, cậu có phúc nha."

      ". . . . . ." biết nên gì, lão gia gia nhận định Xảo Xảo là bạn , hơn nữa chỉ lão gia gia, ngay cả chuyên gia trị liệu và hộ sĩ đều bảo mau mau hồi phục, đem Xảo Xảo lấy về nhà, nhận định hai người là người .

      Tuy bình thường luôn bày bộ mặt khốc liệt, cố ý nhìn , nhưng khi chú ý, kỳ nhịn được nhìn lén , muốn tìm về trí nhớ những chuyện liên quan với , từng hôn , còn ngủ qua giường . . . . . . Đáng giận, nhớ nổi chi tiết, mà lại vì thế cảm thấy tiếc nuối.

      Tầm mắt tự chủ đặt đôi môi cánh hoa đỏ bừng của , cái miệng nhắn kia từng bị hưởng qua, duy nhất lần nhớ lại là lần đó khi bánh xe phụ vô ý ngã xuống dưới, nằm thân thể mềm mại của , mà lại hôn môi , nhớ hương vị kia, cũng nhớ đầy đặncủa . . . . . . Đáng chết! suy nghĩ cái gì vậy? cảm giác trong cơ thể có cái vật gì đó rục rịch.

      Phơi nắng xong cũng tới thời gian A Hạo nên châm cứu trị liệu, sau khi tạm biệt cùng "Hàng xóm" này đó, Quan Xảo Xảo phụ giúp đẩy xe lăn A Hạo trở lại phòng bệnh.

      bên đỡ lên giường, bên có ý tốt khuyên bảo.

      "A Hạo, kỳ nên chuyện nhiều hơn, những người đó đều rất thú vị, cùng bọn họ chuyện phiếm cũng là cách hồi phục, thể cứ luôn quái gở như vậy."

      trả lời bằng câu hừ lạnh, Quan Xảo Xảo khỏi nhăn đôi mi thanh tú lại quở trách .

      " đó, nên soi gương , luôn phụng phịu giận dỗi, dọa người ta chạy."

      "Hừ, mới nên soi gương, nhìn xem bộ dáng tiều tụy của mình."

      Khi lời này, cũng nghĩ nhiều lắm, ngờ tay vốn giúp hai chân di chuyển lên giường đột nhiên dừng lại.

      nâng mắt nhìn , phát ngơ ngác nhìn thẳng .

      Làm sao thế? ta vì sao lại bất động?

      Đôi mắt luôn luôn thích cười kia đột nhiên đỏ lên, khóe mắt đọng hai giọt nước mắt trong suốt, ngay cả báo trước cũng có liền vẽ khuôn mặt, làm cả người cũng cứng lại.

      " chê em xấu." khóc.

      hô hấp rối loạn. "Tôi có."

      "Có, chê em tiều tụy."

      "Tiều tụy với xấu giống nhau."

      " chê em xấu." Hai bên khóe miệng cong xuống, bộ dáng kia đúng là cực kỳ chịu thiệt thòi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rất có khả năng làm cỏ dại lan tràn.

      Tả Thành Hạo bị mặt này của dọa rồi, bình thường sợ con người xấu tính cùng lạnh lùng, cư nhiên lại vì câu tiều tụy mà khóc thương tâm.

      làm sao chê xấu, trong mắt , rất tốt được ! hiểu được mình có bao nhiêu mê người, mỗi ngày dùng đôi tay trắng noãn kia vì mát xa hai chân, khi nâng , đem cả thân mình dán người , dùng mùi thơm sạch tươi mát của cơ thể đến kích thích , lại bộ dáng chấm rồi, miệng phải gả , dù sao cũng là đàn ông, tim cũng làm bằng thịt, làm sao thể ảnh hưởng?

      Nhưng khiến động tâm nhất chính là thành ý của , mỗi ngày cùng làm trị liệu, hầu hạ ba bữa cơm, cũng than mệt, khổ. Thân mình mặc dù tàn nhưng ánh mắt phế, lỗ tai điếc, mẹ với , ba cố ý đưa Xảo Xảo tiền lương, nhưng kiên trì lấy, mình cam tâm tình nguyện, chuyện này đều biết.

      "Đừng khóc."

      " chê em xấu, như thế mà có thể chê em xấu? Chê em cái khác cũng sao, nhưng thể chê em xấu, em chịu, em chịu ——" xong giống như nhóc khóc càng thương tâm, tùy hứng ai dỗ nổi.

      Nhìn nước mắt của , đột nhiên có nỗi xúc động, đem phen kéo đến gần, đem môi dán lên che lại cái miệng khóc nháo ngớt của .

      Hành động này quả nhiên lập tức thấy hiệu quả, mới chỉ cái hôn môi nhợt nhạt lại khiến cho ngây dại, còn ngừng khóc nháo, hai mắt đẫm lệ ngây ngốc nhìn .

      "Đừng khóc được ?" Vẻ mặt căng thẳng, đây là lần đầu tiên chủ động thể tình cảm với , cái hôn môi thổ lộ tâm ý , có chê , ngược lại, rất thích .

      "Em còn muốn." , chẳng những khóc, hai tay còn bắt lấy quần áo , như là đường được cho đủ, tiếp tục dõng dạc muốn tiếp tục với .

      "Em còn muốn?"

      ngừng gật gật đầu. " cái đủ."

      Được rồi, muốn cho liền cho.

      hôn , cho cái hôn sâu, cho nhiệt tình chôn sâu trong nội tâm , môi lưỡi dây dưa cùng khiêu khích.

      Hai trái tim đốt hỏa, nùng tình mật ý, khao khát duyện hôn , mà cũng nồng nhiệt đáp lại .

      Giống như dòng nước mát lành sa mạc, miệng ngọt ngon như vậy, giống như quen biết từ lâu, có cảm giác quen thuộc.

      Thần kỳ biết bao, hôn , lại tuyệt cảm thấy xa lạ.

      Nụ hôn này kéo trái tim hai người xích lại gần nhau, khiến họ say mê trong đó, thăm dò lẫn nhau, cảm thấy tồn tại của vật xung quanh, thầm nghĩ đem dục vọng ức chế lâu phát tiết ra hết.

      " đủ chưa . . . . . ."

      " đủ . . . . . ."

      Tay thực tự nhiên vòng quanh cổ , đem ôm chăt, tỏ vẻ luyến tiếc chấm dứt quá nhanh.

      "Nếu hôn tiếp, rất khó ngừng. . . . . ."

      " cứ xem như đây là cách phục hồi . . . . ."

      "Phục hồi cái gì. . . . . ."

      "Đầu lưỡi có thể càng linh hoạt. . . . . ."

      ". . . . . . Cũng tốt. . . . . ."

      khóa ngồi người , làm cho hai người hôn càng thêm nồng nhiệt, cho dù tận thế, cũng quan tâm, chỉ thầm nghĩ quý trọng nụ hôn này, thích hôn, rất thích!

      Hai người hôn đến khó hoà giải, quấn quýt phát có người tiến vào, thẳng đến khi nghe thấy tiếng ho khan xấu hổ.

      "Quấy rầy hai vị chút . . . . . . Tôi đến châm cứu . . . . . ."

      ***

      Với Tả Thành Hạo mà , Quan Xảo Xảo giống như thiên sứ của .

      săn sóc dịu dàng, đáng mê người, quan trọng nhất là, trái tim thiện lương, trái tim này so với bất kỳ đồ vật nào đều trân quý, thể thay thế được.

      Tâm hồn trân quý này của cho sức mạnh, cho ôm chặt hy vọng với tương lai, cho rằng chính mình có năng lực để đứng lên, vì , cũng vì chính mình, thay đổi tính nết, hề cam chịu, mà còn bước từng bước con đường trị liệu của .

      "Đúng, cố lên, càng càng giỏi, ngoan nha."

      Quan Xảo Xảo kinh hỉ ở bên trợ trận cho A Hạo, giờ chiều nay, cùng A Hạo tiếp tục chương trình chức năng trị liệu, làm các loại vận động các đốt ngón tay, luyện tập thân thể cân bằng.

      Tả Thành Hạo tức giận : " cũng phải con nít ba tuổi học cách lại, đừng dùng cái loại khẩu khí này chuyện với ."

      "Có sao đâu, học cách lại mà."

      "Em muốn đòn rồi."

      chẳng những sợ, ngược lại bướng bỉnh cười.

      "Dù sao cũng đánh được em."

      Đây chính là khiêu khích, ngang nhiên khi dễ kẻ yếu này. Trước đây, nếu có ai dám giễu cợt , khẳng định thèm nhìn ngó đến đối phương, nhưng Xảo Xảo là ngoại lệ, toàn bộ thế giới chỉ có có tư cách này cùng đùa, mặt làm bộ giận, ra trong lòng căn bản thèm để ý, đây chính là cách thức họ liếc mắt đưa tình nhau.

      "Xem hung hăng đánh mông em mới là lạ."

      "Đến đây, đến đây."

      chẳng những tiếp tục bướng bỉnh mà còn xoay người vỗ vỗ mông, cổ vũ "" lại đây đánh, mà đúng cố gắng "" về phía .

      "Ối!"

      Thân mình Tả Thành Hạo đột nhiên nghiêng về trước, mất cân bằng sắp té ngã, đem vốn vui đùa ầm ĩ sợ tới mức sắc mặt đại biến, chút nghĩ ngợi xông lên phía trước dìu .

      "Cẩn thận —— A Hạo sao chứ?"

      Cánh tay chụp tới, người hề được báo động trước bị ôm vào trong ngực, bên tai hơi thở nóng bỏng khẽ phất qua.

      "Bị bắt được rồi, bé bướng bỉnh này, dám khiêu khích phải chuẩn bị tâm lý nhận trừng phạt."

      " gạt em."

      hờn dỗi kháng nghị, dự đoán được cái người bướng bỉnh kém này làm bộ té ngã, làm trái tim sợ tới mức tựa hồ sắp nhảy ra.

      " tàn hai chân, nhưng não cũng phế."

      ôm , hai người vui đùa ầm ĩ, so với tính tình tối tăm lúc trước, giờ đây tính trở nên sáng sủa hơn, thường cười, lại lấy hai chân mình giỡn, tất cả đều là vì thiện lương này.

      Xảo Xảo tựa như thiên sứ bảo hộ , giúp từ vũng bùn tuyệt vọng cứu ra, bởi vì nhìn thấy từ trong mắt Xảo Xảo tình vô tư chân thành với , tình này cứu rỗi .

      "Đừng ở chỗ này thân mật, bị người khác nhìn thấy."

      khẽ trách, trách dám lớn mật ở phòng luyện tập trị liệu hôn ngụm, nơi này còn có người trị liệu cùng người nhà khác nha.

      "Được rồi, trước cho em thiếu, sau khi trở về phòng phải đòi lại."

      Mặt cháy hồng, thẹn thùng nhưng cũng ngọt ngào, hưởng thụ dục vọng cùng cưng chìu của đối với mình, cảm thụ trái tim hai người càng ngày càng dán sát gần nhau.


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :