Chương 217: Thiên giới cấm địa Tiếng thét đột ngột khiến Thần Nam hăng say giết chóc tỉnh lại, cả kinh, ở Thiên giới cũng có người nhận ra tên , quả tin nổi. cuộn trào ma vân, mấy trăm tu giả kéo tới, trong đó có nam tử cao lớn khôi vĩ, đầu tóc đỏ lòm, lưng có thần ma dực, mắt đượm thù hận ngưng thị vào . “Hỗn Thiên tiểu ma vương!” Thần Nam vô cùng kinh ngạc, tiểu tử này lên Thiên giới quả ngoài ý liệu của , đồng thời khiến vô cùng phẫn nộ. Giờ thân phận bị bóc trần, Thần gia, Đạm Đài Tuyền, Lý Đạo Chân, cùng cố nhân vạn năm trước liên hệ đến thân phận con Thần Chiến của … Mấy trăm người này là cao thủ Hỗn Thiên phái, từ khi Hỗn Thiên tiểu ma vương lên Thiên giới, biết được mọi chuyện về Thần Nam liền đoán ra thân phận, vội nghĩ cách bẩm báo với bản môn sư trưởng. Hỗn Thiên lão ma vương bị Thần Nam bắn tan nhục thể nên hận nhập cốt, lần này biết tứ phái đại quân vây liền phái bản môn nhân mã , đồng thời sai Hỗn Thiên tiểu ma vương lãnh đạo, xem y có nhận ra người quen . Chuyện này quan hệ trọng đại, Hỗn Thiên phái biết đôi chút bí về Thần gia, vạn năm trước gia tộc này có cái thế thiên tài thành “đệ cửu nhân” trong truyền thuyết nhưng sau cùng lại đại khai sát giới, phản lại gia tộc rồi biến mất. Thần binh tàn hồn trong thể nội Thần Chiến lại hiển ở Thần Nam, nếu từ Nhân gian giới lên ắt quan hệ gì với Thiên giới Thần gia, thậm chí là con cháu của phản đồ bị Thần gia truy sát. Mà như vậy dù Hỗn Thiên phái diệt Thần Nam cũng lo chạm vào Thần gia, nếu rút thần binh chi hồn của trao cho Thần gia có khi lại kết thành minh hữu với gia tộc biến thái này. “Thần Nam, ngươi quả vượt ngoài ý liệu của ta nhưng hình như ngươi đến đâu cũng dấy lên mưa máu gió tanh, đúng là kẻ bất tường.” Hỗn Thiên tiểu ma vương tại Nhân gian giới mấy lần đại chiến với đều thất bại, thấy cừu nhân liền đỏ lừ con mắt. Người Hỗn Thiên phái nghe vậy liền hiểu Thần Nam phải do Thiên giới Thần gia bồi dưỡng ra, tức còn cố kỵ nữa. “Giết...” Mấy trăm người cưỡi ma vân hùng hổ tiến tới. Đối diện ngàn người vây giết, dần cật lực, lại thêm mấy trăm kẻ đầy sinh lực, tình thế càng bất lợi. Đồng thời, tình bất lợi hơn cho xảy ra. Hỗn Thiên phái có mấy chục người lơ lửng quát vang: “Người này tên Thần Nam, là cường giả từ Nhân gian giới phi thăng, liên quan đến Thần gia Thiên giới, có thể là con cháu phản đồ Thần Chiến của Thần gia, dù xé xác rồi mang thiên hạ đệ nhất đao đến Thần gia ắt gây xung đột.” Nghe vậy, ai cũng hiểu ra, những cái thế cường giả như Thi Hoàng, Thanh Thiện còn cố kỵ gì mà xuất thủ, tịnh có ai ngăn cản, Thần Nam chết chắc. “Giết...” Thần Nam đại nộ, hận thể diệt ngay Hỗn Thiên tiểu ma vương, y bất ngờ lên Thiên giới khiến thân hận bại lộ, lâu nữa chắc toàn Thiên giới biết. Những ưu thế trước đó của tan như mây khói: phản đồ Thần gia, cừu địch của mấy Thần Vương, khác nào là Thiên giới công địch! gần như phát cuồng, ngửa mặt hú vang, thể nội huyền công vận chuyển ngừng, kim sắc nguyên khí lan tràn, thần hỏa cháy rực bên ngoài thân thể . Bảy thần binh quanh thân thể, bóng dáng vàng chóe xuất sau lưng, thần đao sáng rực xuất tay phải, định địa thần thụ bên tay trái. “Giết...” Tiếng hét do phát ra vang lừng, tình thế này buộc bất chấp tất cả, tận lực chém giết cừu địch. “Soẹt…” Sấm sét vàng rực liên tục xuất quanh , hư kim xà loạn vũ, quanh thần đao cùng bản thân ngoài nguyên khí màu vang còn có sấm sét, biến thành ma vương cao vời. Thần quang sáng chói, kim sắc trường đao vạch ngang hư , chém ra đao mang ba mươi trượng, nơi nào qua tay chân dứt tung tóe, máu phun xối xả, tàn thi toái nhục liên tục rớt xuống. “Nghịch Thiên thất ma đao!” Tuy huyền công chính chuyển nhưng dù bị kim sắc nguyên khí chế ngự, vẫn bổ ra được thất ma đao, mang tâm thái quyết tử, tiến lên lùi mới là chân nghĩa của ma đao, chỉ khi bị bức đến cảnh này mới phát huy được uy lực kinh nhân của môn ma công này. Kim sắc thần quang phát ra từng trận huyết quang thê thảm, thất ma đao chém toái hư , diệt thế chi uy được đẩy lên cực hạn. đao tiễn mấy chục người về trời tây. “Nghịch Thiên thất ma đao đệ nhị đao!” Thần Nam như con sói sa vào tuyệt cảnh, mang tâm thái ngọc thạch câu phần bổ ra đệ nhị đao. Đao mang sáng chói, huyết quang đại thịnh, hồng mang gần như hóa thành huyết sắc, đao mang quét qua, vô số người gào hét thê thảm, khắp thinh huyết vũ bay bay, mặt đất nhuộm màu máu, cảnh tượng như tu la trường. Hai đao chém ra, Thần Nam hạ gần trăm sinh mệnh, quanh còn địch nhân, cuối cùng cũng mở được gian cho mình. Nhưng những kẻ truy sát sợ chết, mặc thi thể tan nát liên tục rơi xuống nhưng tất cả vẫn điên cuồng gầm hét lao tới. “Giết...” Cương thi, tăng phật...liên tục xung kích. “Nghịch Thiên thất ma đao đệ tam đao!” Đao mang triệt để biến thành màu máu. Huyết mang chiếu rọi tầng , thê thảm mà u, đâu đâu cũng như huyết sắc địa ngục. Thần Nam xòe Thần Vương dực, mang lòng cùng địch đồng quy ư tận lao tới, đao mang màu máu thế như phá trúc, khác nào tử thần liêm đao cắt qua sinh mệnh. trung toàn là thi thể tan nát cùng máu đỏ, huyết vụ nhuộm đẫm núi non quanh đó, sinh mệnh lúc này quả đáng gì, liên tục trôi . Thần Nam mở được lối thoát, lại bổ ra hai đao thoát , để lại sau lưng vô vàn sắc máu cùng đầu người lăn lóc, tay chân và ngũ tạng rải rác, cảnh tượng thê thảm nỡ nhìn. Đệ ngũ ma đao bổ ra, thoát được, cũng có cảm giác kiệt lực, những nhược điểm khi thi triển Nghịch Thiên thất ma đao nhanh chóng hiển . Thần Vương liên tục vẫy lên, lao như sao băng, tạo thành tàn ảnh rồi tan biến. Đại quân truy sát từ năm hướng nổi giận, gào lên, lao bổ theo . Hôm đó là ngày tầm thường, thân phận của bộc lộ tại Thiên giới khiến tinh phong huyết vũ nổi lên, giết mất hơn trăm người, rồi ngũ phương đại quân truy sát, chấn kinh Thiên giới khiến tất cả đều dõi theo . Dù tại các nhân loại đại thành thị ở Thiên giới cũng lưu truyền những lời đồn liên quan đến . “Tin mới nhất, mới nhất, sát tinh Thần Nam gặp Tuyệt Tình phái đệ tử phục kích ở Thương Minh sơn nhưng liều mạng, giết hơn trăm người rồi chạy mất.” “Đại kiện! Đại kiện! Thiên giới Thần gia làm khách tại Phật Tổ, Thần Nam phải con cháu Thần gia, các phương thế lực có giết , Thần gia cũng hỏi tới nhưng phải mang thi thể tới cho họ.” “Tin tức quan trọng. Đạm Đài tiên tử sai tọa hạ đại đệ tử Vương Chí dẫn hơn trăm người truy tung Thần Nam. Vương Chí tiến bước vào Thần Vương lĩnh vực, cũng là đệ nhất cao thủ của Đạm Đài thánh địa, trừ Đạm Đài Tuyền, cũng gia nhập truy sát đại quân, sát tinh nguy hiểm.” “Tin mới nhất… truy sát đại quân vây khốn Thần Nam tại Thông Thiên phong, đại chiến thảm liệt diễn ra, huyết thủy nhuộm đỏ Thông Thiên phong.” “Sát tinh Thần Nam thân thụ trọng thương, phun máu thoát trùng vây nhưng sinh mệnh nguy kịch.” loạt kiện xảy ra trong ba thời thần nhưng nhờ thần niệm truyền tấn nên cả Thiên giới đều biết. Thần Nam dựa vào Thần Vương dực, tung hoành chém giết nhưng mấy thế lực truy sát mạnh tưởng tượng nổi, chỗ nào cũng có phân đàn. Suốt dọc đường liều mạng huyết chiến, lúc trọng thương chém chết biết bao nhiêu địch nhân, sau lưng vẫn là truy sát đại quân hùng hổ đuổi theo. Những kẻ chặn đường được phút nào là tiến tới tử vong phút ấy. Ánh mắt các phương thế lực ở Thiên giới dốc hết vào sát tinh gây ra mưa máu gió tanh này. “Tin mới nhất, Thần Vương động, có Thần Vương chuẩn bị xuất kích, tính mệnh sát tinh Thần Nam e còn lâu.” “Báo… tin tức đến. Thần Nam bị truy sát đại quân dồn đến Thiên giới cấm địa – Ma Chủ chi mộ, ba mặt vây khốn, phía là tuyệt địa, mọc cánh cũng khó thoát.” ... Hôm đó Thiên giới sôi lên, sát tinh khiến các phương thế lực chú ý. Lúc này Thần Nam mang trọng thương, thân thể dần chịu nổi, có cảm giác hùng mạt lộ. Thấy phía trước cuồn cuộn ma khí, cười thảm, đến giờ hiểu vì sao ba phía có địch mà phía này lại . Hóa ra đó là đại hung chi địa, phát ra khí tức vô cùng kinh nhân, được tù binh cho biết đó là đại hung cấm địa của Thiên giới – Ma Chủ chi mộ trong truyền thuyết. “Lẽ nào hôm nay ta chết trong cấm địa? Ha ha… làm bạn với Ma Chủ cũng uổng kiếp này.” mở nội thiên địa, hất hai con rồng định ra vào trong rồi lấy ra mấy vò rượu mạnh, tay cầm huyết sắc ma đao, tay mở nắp vò rượu đổ vào miệng. Rượu chảy tới đâu hòa cùng huyết thủy tới đó. uống sướng miệng, cầm ma đao, lạnh lùng nhìn đại quân ép tới, rượu và máu kích thích tráng chí, lòng dấy lên hào khí xung thiên. Sống chết có là gì? Thiên địa có mấy ai dám cùng Thiên giới các phương Thần Vương đối địch? Hôm nay dù chiến tử cũng đủ kiêu ngạo trọn kiếp này. Đối diện truy sát đại quân áp sát, quát vang: “Tới đây, hôm nay Thần mỗ đại hội với hào hùng các phương của Thiên giới.”
Chương 218: Ma Chủ chi mộ Thiên giới cấm địa Ma Chủ chi mộ trải qua vô vàn tuế nguyệt, có ghi chép chính xác, ngay cả mấy lão bất tử cũng biết. Tương truyền, Ma Chủ là chủ nhân vạn ma trong thiên địa, thực lực thể tưởng tượng, là ma nhân với vô thượng đại pháp lực có thể cải thiên hoán địa. Đương nhiên đó là trong những truyền thuyết, còn có nhiều truyền thuyết trái ngược. Từng có người nghiên cứu qua cổ sử, phát giác mộ Ma Chủ phải mộ huyệt người mà là vạn thần khanh, vô số cường giả rơi rụng hình thành địa vực đặc thù, Ma Chủ chỉ là nhân vật hư ảo. Trong các truyền thuyết, có vài câu chuyện lưu truyền rộng rãi. Ma Chủ chi mộ chắn ngang tiên phàm lưỡng giới, đầu ở Thiên giới, đầu kia ở Nhân gian giới. Nếu đó là huyệt quả khiến người ta cảm thán, nghịch thiên thần uy của mộ chủ khoáng cổ tuyệt kim. Nhưng truyền thuyết nào cũng có điểm chung là tiến vào đó chỉ có nước chết, nó là trong những đại hung đại ác chi địa trứ danh của Thiên giới. Thần Nam bị bức nhập tuyệt cảnh, phía đông, nam, tây đều có truy sát đại quân, cộng lại đến mấy ngàn người, chặn đứng lối về, thêm chưa đầy năm chục dặm lại là Ma Chủ chi mộ, còn cách vài chục dặm mà ma khí lan tràn, cảm giác vô cùng khó chịu, đại hung chi địa ngăn bước, đại quân từ ba phía ép tới, quả còn đường sống. Tay cầm huyết sắc ma đao, miệng uống rượu nồng, Thần Nam đưa mắt liếc truy sát đại quân áp sát, lòng quyết định phóng tay chém giết, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Đương nhiên nếu Thần Vương xuất , chỉ còn hai cách, là tiến vào mộ Ma Chủ, táng thân trong đại hung chi địa, hai là phá toái gian nhảy vào gian thông đạo thông tới Nhân gian giới dù biết bị thiên phạt thần quang đáng sợ đánh chết. quyết đợi Thần Vương đến bắt. “Nam nhân thà chết đứng, Quyết chịu uốn mình.” “Giết...” Tiếng la hét chém giết vang động ba phía, vô số nhân ảnh nhanh chóng lao tới, khắp nơi dày đặc đao quang và kiếm ảnh, thi khí và phật quang, sát khí xung thiên. Sau lưng đại quân còn có vô số người nghe tin đến coi nhiệt náo, chuân bị chứng kiến trận chiến tru sát sát tinh hiếm có ở Thiên giới. Cả Thiên giới sôi lên. Mười mấy vò rượu nồng lơ lửng rồi vỡ vụn, Thần Nam tắm trong rượu ngửa mặt hú vang, tay trái cầm định địa thần thụ, tay phải cầm huyết sắc ma đao lao vào đại quân truy sát. “Giết...” Đại chiến thảm liệt nhất bùng lên. Ma đao trong tay lấy mạng từng người, sóng máu lan tràn, thoáng chốc mười mấy thi thể ngã gục, huyết thủy chảy tràn, tiếng kêu thảm thiết nối nhau. Trong cảnh máu chảy đầu rơi, Thần Nam cước đạp Thiên Ma bát bộ, như lãnh huyết ma vương lướt trong đám đông, tung hoành đông tây. Khung cảnh lãnh huyết và tàn khốc nhuộm đỏ màu máu cùng màu óc trắng xóa, ngũ tạng lục phủ ánh lên màu ghê rợn như ở trong Nhân gian luyện ngục, phiến tu la đồ sát trường, hồn phách nối nhau gào hét . Ngoài xa, các quan chiến giả lộ vẻ bất nhẫn, nhiều người dám nhìn tiếp. Biết rằng chết chắc nên Thần Nam giết đến phát cuồng, huyết sắc ma đao vuột tay, bị thần niệm khống chế, đồ sát vô tình, tay phai lấy Lôi Thần chùy ra. Thần chùy lớn như căn phòng bổ ra hành loạt tia sét, hất bay nhiều người, đồng thời thần chùy múa lên với uy thế khai sơn liệt địa, gần trăm người bị đập thành tương thịt. Trong chiến trường, huyết vụ lan tràn, mặt đất phủ lợp tương thịt, mưa máu rải rác, nhiều người còn cả hài cốt, tất cả hòa lẫn vào lớp bùn huyết nhục dưới đất. “Gào…” tiếng chói tai vang lên, thi khí lan tràn, thân truyền đệ tử của Thi Hoàng, Huyết Thi lao tới, “bộp, bộp, bộp” tiếp liền ba chùy của Thần Nam mà thân thể như cương thi vẫn nguyên lành. “Ngã phật từ bi!” Tiếng phật hiệu vang lên, đại đệ tử Hoài Nhân của Phật Tổ tiến tới, tại dựa vào Thanh Thiện cổ ma, do tu vi cao siêu nên được cổ ma thưởng thức, giao cho cầm đầu truy sát đại quân của Phật giáo. “Ầm”, y cùng Thần Nam ngạnh tiếp đòn. “A...” “Giết...” Mấy tiếng hét vang lên. Các thân truyền đệ tử của Cửu U tiên tôn, Phá Diệt ma vương, Tuyệt Tình ma vương, Hỗn Thiên ma vương thi nhau xuất thủ. Những người này tuy chưa thành Thần Vương nhưng có vài người còn cách xa, thậm chí bước chân vào cảnh giới này, lập tức khiến Thần Nam trọng thương áp lực đại tăng. Có Huyền Vũ giáp hộ thể, Hận Nghệ cung trong tay, đủ thực lực đấu với Thần Vương, nhưng liên tiếp đại chiến khiến nguyên khí tiêu hao quá nhiều, cộng thêm mấy cao thủ gần đạt mức Thần Vương khiến phải khổ chiến. “Thần Nam, ngươi còn chịu bó tay chịu trói?” Hoài Nhân quát. “Hừ.” Thần Nam lạnh giọng: “Nếu đầu hàng các ngươi, chi bằng tự sát, nên cho ai cũng như ngươi, phản lại sư tôn, nhận ma làm tổ,” “Giết...” “Giết...” Đệ tử Hỗn Thiên ma vương, Tuyệt Tình ma vương và Phá Diệt ma vương điên cuồng tấn công , Hoài Nhân cũng muốn đứng ngoài, trận chiến đến hồi gay cấn. Thần Nam dù nguyên khí còn mạnh mẽ nhưng càng đánh càng hưng phấn, bị mấy thân truyền đệ tử của các ma vương vây đánh, lúc đầu hạ phong nhưng dần chiếm thượng phong. Trong lúc lách mình, phun ngụm máu lên mặt thân truyền đệ tử của Thi Hoàng, huyết thủy đỏ lòm hủy ngũ quan của Huyết Thi, gào hét đau đớn, mất hất chiến đấu lực. Nhất thời Thần Nam áp lực đại giảm, đấu với mấy đại cao thủ, càng chiếm thượng phong. Hoài Nhân lui lại, quát đệ tử sau lưng: “Kết Thập tử phục ma trận!” Huyết Thi mất chiến lực cũng cuồng nộ gầm lên: “Mau kết Bách quỷ loạn thiên trận!” Đồngt hời mấy đệ tử của các đại ma vương đều lui lại, lệnh cho bản môn đệ tử kết trận tấn công Thần Nam. Lúc đó còn là công kích loạn xạ nữa, địch nhân từ bốn phương tám hướng kết thành trận thế có tổ chức ép tới. Áp lực lên Thần Nam vô cùng hùng hồn. Mười tòa Thập tử phục ma trận hợp lại, dấy lên phật quang xung thiên, ảo hóa ra quang phật khổng lồ. Mười tòa Bách quỷ loạn thiên trận hợp lại khiến thi khí rợp trời, ảo hóa thành lệ quỷ kinh rợn. Hỗn Thiên đạo, Tuyệt Tình đạo, Phá Diệt đạo cũng kết thành trận thế lợi hại nhất, từ cự ma xuất , gầm thét lao vào Thần Nam. “Ha…ha ha…” Thần Nam phẫn nộ, tự trào lộng cười vang: “Các ngươi quá coi trọng ta, trận chiến hôm nay phải có bên nằm xuống, Thần mỗ giết đủ vốn rồi, tại kiếm thêm mấy mạng nữa.” gần như điên cuồng, định địa thần thụ và Lôi Thần chùy tiến vào thân thể, cầm huyết sắc ma đao tay. tại với , chết chỉ là từ đơn giản, có gì đáng sợ, dự liệu trước kết quả này. “Nghịch Thiên thất ma đệ nhất đao!” gầm lên. Tuy hôm nay từng thi triển ma đao tâm pháp này nhưng tại chuẩn bị chém liền thất đao, mong sau bảy đao lên thêm mức mà chỉ muốn đẩy chiến lực lên cực hạn, thống khoái sát lục. Huyết sắc thần quang bùng lên, cuồng bá lao ra, đao phong rít lên chém tan hư . Nhưng soạt tiếng, huyết sắc đao mang tiến vào Thập tử phục ma trận và Bách quỷ loạn thiên trận liền mờ dần. “Nghịch Thiên thất ma đao đệ nhị đao!” ôm lòng quyết tử, cuồng mãnh bổ ra đệ nhị đao, vô tận sinh chi năng bị rút khỏi thân thể. Nhưng vẫn như cũ, đao mang tiến vào đại trận của các phái Phá Diệt, Hỗn Thiên liền quay về hư vô, dần tan biến. “Nghịch Thiên thất ma đao đệ tam đao!” ... “Nghịch Thiên thất ma đao đệ ngũ đao!” Năm đao đầu tiên bị đại trận chặn lại, gây ra sóng gió gì, sinh mệnh chi năng bị rút mất nghiêm trọng, như cọng cỏ mềm trong cuồng phong, lúc nào cũng có thể gãy gục. “Nghịch Thiên thất ma đao đệ lục đao!” quát vang, đao khí hùng hồn phát ra huyết mang mấy chục trượng, lao vào đại trận. Lần này các đại trận bị lay động, mấy chục người bị hất bay nhưng ai mất mạng. “Nghịch Thiên thất ma đao đệ thất đao!” gần như lâm vào cảnh dần cạn đèn tàn, cân nhắc rằng xuất xong đao cuối chấn đoạn tâm mạch tự sát. Huyết sắc đao mang gần trăm trượng sáng chói, đao khiến lòng người run rẩy như bá long xuất hải, uy chấn bát phương, áp lực khiến ai nấy trong phạm vi mấy dặm ghẹt thở. Sinh mệnh chi năng của Thần Nam sắp cạn, toàn bộ nhập hết vào đao mang màu máu dài trăm trượng, chuẩn bị dốc chút tàn lực tự tuyệt. “Grào…” tràng long khiếu vang lừng thiên địa, thần quang sáng chói phá bay tới, nửa con cự long ngàn trượng bay tới trường, hóa thành đạo thanh quang nhập vào đao mang. Huyết mang lui dần, Thần Nam cảm giác sinh mệnh chi năng chảy vào đệ thất đao quay lại thể nội, trong tay xuất cây đoạn đao lạnh lùng như ánh trăng. Đại Long đao! Tuy là tàn đao nhưng phát ra áp lực đáng sợ như trăm ngọn núi ép xuống lòng người, ai nấy cơ hồ gục ngã. Huyết nhục tương liên, nửa mảnh long đao chi hồn trong thân thể và Đại Long đao hô hoán, triệu hoán long đao tới.
Chương 219: Bức phải nhảy xuống ma huyệt Đại Long đoạn đao phát ra thần mang xanh biếc dài trăm trượng, sánh được với đệ thất đao của Nghịch Thiên thất ma đao! “Ha… ha ha…” Thần Nam cười điên cuồng. Đệ thất ma đao bổ mạnh tới, thần mang xanh lè lóe sáng, đao mang lại bùng lên, khí tức cuồng bá lan tràn. Khắp trời là đao khí và long khiếu chi . “A…” “A…” Huyết quang sáng lòa, tiếng kêu thảm thiết vang lên ngừng, Đại Long đao với uy thế hoành tảo thiên quân liên tục dẹp tan các đại trận, đệ tử các phái tử vong thảm trọng. Huyết hoa ngập trời, đầu rơi vô số, thi thể tan nát văng tung tóe… Hai mắt Thần Nam đỏ ngầu như nhập ma, long đao liên tục vung lên, tàn nhẫn quét sạch mọi sinh mệnh. Từ xa nhìn lại, đao mang của Đại Long đao ảo hóa ra, ngưng tụ thành con thanh long vô cùng tàn bạo, há miệng hút mọi sinh mệnh, hung long qua là sinh mệnh đổ rạp, huyết vũ tung tóe, tương thịt tơi bời. Thần Nam như ma vương cưỡi ác long, tay cầm Đại Long đao hoành tảo bát phương, mặc kệ tiếng gào thê thảm, linh hồn giãy giụa, như hóa thành ác ma tàn bạo nhất thiên địa. Máu chảy hòa vào sát lục. Thần Nam chém nát hư , đánh tan mấy đại trận, mọi đệ tử trong đó bị chấn nát, điên cuồng đồ sát như hổ vào đàn dê. Đao mang trăm trượng của Đại Long đao vô cùng sắc bén, dù cương thi đại quân mình đồng da sắt mà khi long đao quét qua, mọi cương thi đều bị cắt làm đôi, ít tên bị chấn nát. Mọi tăng phật của Phật giáo còn niệm phật nữa mà gào lên như quỷ khóc sói gào, khí chất tương phản hẳn thường ngày. Còn môn đồ của Vô Ưu tiên tôn và tam đại ma vương cũng tổn thất thảm trọng. Họ là chủ lực truy sát, đương nhiên trở thành đối tượng chính của Thần Nam. Đại Long đao quét ngang quét dọc, huyết quang xung thiên, đệ tử của các ma vương thường ngày tàn bạo, hôm nay gặp phải ác thần cơ, đối diện với tuyệt thế đại hung nhân dù họ có tàn bạo hơn nữa cũng chỉ biết ngoan ngoãn như mèo trước mặt hổ. Người điên cuồng, thần ma khó chống. Thần Nam chiến đấu với ý chí quyết tử, chìm hẳn vào cuồng bạo chi cảnh, chiến đấu trong làn mưa máu, trong hơi tanh, như ác ma, trong mắt chỉ còn chém giết. Huyết sắc đại đồ sát vẫn tiếp diễn nhưng Thần Nam bắt đầu nhắm trọng điểm bào những kẻ dần đầu đại quân truy sát, kể cả thân truyền đệ tử Huyết Thi của Thi Hoàng, đại đệ tử Hoài Nhân của Phật Tổ cùng ái đồ của mấy ma vương. Đại Long đao cử thế vô song, trong lúc tất cả ngạc nhiên, đao cắt đứt đầu Huyết Thi, rồi theo thế Lực Phách Hoa Sơn chẻ rọc xuống chân thành hai nửa. ngửa mặt hú vang, thanh long tàn bạo lại chém đứt đôi mấy chục hồng mao cương thi xông tới. Dù truy sát đại quân sợ chất nhưng đối diện hung nhân như thế đều run rẩy, nhiều người hoảng sợ, vừa gầm hét vừa bỏ chạy. Chỉ nửa khắc, mấy trăm thi thể hóa thành tương thịt rơi xuống đất, gần ngàn người bỏ chạy, số vây ráp Thần Nam còn đầy hai ngàn. Những người quan chiến ngoài xa thấy tình cảnh đầy máu tanh đều tỏ vẻ bất nhẫn, lòng đầy khí lạnh. “Giết…” Tiếng gào hét lại vang lên, huyết tinh đại chiến tiếp tục, cục diện trở thành quyết sinh tử. Tiên vân phiêu động, ngoài xa hào quang trận trận, màu sắc rực rỡ, bạch y nam tử phong thần như ngọc đứng mây dẫn gần trăm người tới. Quan chiến giả sôi lên. “Đạm Đài thánh địa thủ đồ Vương Chí tới.” “Họ đến viện trợ Thần Nam sao?” “Chắc phải, Thiên giới có quy tắc riêng, mấy Thần Vương cao thủ phát ra tất sát lệnh, dù Đạm Đài tiên tử cũng dám chạm vào.” … Vương Chí trải qua Thần Vương vương tấn cấp chiến, tuy chứ chân chính thành Thần Vương nhưng tu vi tăng vọt, cách cảnh giới Thần Vương xa, chỉ còn chút xíu nữa là vượt qua. Vị chuẩn Thần Vương tư hào sảng dẫn bản môn đệ tử đến, nhanh chóng vây Thần Nam vào giữa, quát các môn nhân đệ tử: “Bắt .” Đại quân vây bắt Thần Nam đại hỉ, nhóm Vương Chí đến rất kịp thời, có thêm đội sinh lực quân, Thần Nam tất chết. Hơn trăm đệ tử Đạm Đài thánh địa nhanh chóng kết thành trận pháp bí , tất cả cùng động, tinh thần chi quang hùng hậu tràn ra, vây chặt Thần Nam. Nhiều người lộ vẻ kinh hãi, trong hơn trăm đệ tử này có mấy chục người cầm thất sắc thạch tàn phiến, sử dụng Tinh tỏa ma trận của Đạm Đài thánh địa. Trận pháp uy lực kì tuyệt này thoát thai từ tinh đại trận, có thể vây khốn cả Thần Vương. Tháy họ xuất thủ, trong lòng Thần Nam lạnh ngắt, ngửa mặt cười vang: “Đạm Đài quả nhiên xuất thủ với ta.” Đạm Đài thánh địa dùng đến tỏa ma trận, đệ tử các phái thở phào tự động lùi lại. “Thần Nam, sư tôn truyền triệu ngươi, mong ngươi bó tay cùng ta gặp.” “Ha… ha ha… Đạm Đài Tuyền cho gọi ta? Ha ha… ả tưởng mình là nữ hoàng sao? Ngươi về bảo ả dù tự thân đế mời ta cũng buồn gặp.” Dù đối diện với tử vong uy hiếp, dao động tinh thần của cũng kịch liệt như tại. Vương Chí rít lên: “Lớn mật! Dám gọi danh hiệu của sư tôn, bắt cuồng đồ này lại cho ta.” Tỏa ma đại trận vận chuyển, tinh quang sáng chói, đạo đạo tinh huy chiếu xạ vào Thần Nam, áp lực kinh nhân vây kín khiến như sa vào đầm lầy, tỏa ma trận giữ cứng lại. Thần Nam rít lên, dung Đại Long đao thay lời , thân hình tuy chậm lại nhưng long đao uy thế cường thịnh hơn, nộ hỏa trong lòng cùng chiến ý ngùn ngụt cháy lên thành thần mang sáng choang hất bay phiến phiến tinh quang. Tinh huy bị đánh bật, thân thể lại hoạt động được, liên tục hú vang, long đao nối nhau bổ ra, đao mang như cầu vồng. quyết để tỏa ma trận chân chính phát huy uy lực, bằng khi bị giữ cứng lại, ngay cả quyền tự sát cũng bị mất. Vương Chí đại nộ, tiến vào trong trận, được tỏa ma trận hiệp trợ, y công kích Thần Nam, chưởng lực gần đạt đến Thần Vương cấp nối nhau bổ tới. Nhưng Đại Long đao uy chấn tam giới vô số năm, là bảo vật trong truyền thuyết, long khí phát ra hóa giải toàn bộ chưởng lực. “Đại Long đao quả nhiên uy thế hãi nhân!” Vương Chí cười lạnh. Thần Nam lạnh giọng: “Ngươi rằng ta dựa vào ngoại vật? Ha …ha ha… đáng hận . Nếu trời cao trả lại cho ta vạn năm, ta còn sợ ai ở Thiên giới? Thần Vương, tiên chủ có là gì, càng đến loại củi mục chuẩn Thần Vương như ngươi. Trời cao trả lại cho ta vạn năm, ta hoành tảo Thiên giới, đối phó cỡ như ngươi cần ngón tay cũng đủ.” Nghĩ đến vạn năm mất, lòng dần phát cuồng: “ vạn năm, ta mất quá nhiều.” Nộ ý ngùn ngụt, Đại Long đao trong tay càng cường thịnh, đao mang đánh tan tỏa ma trận, nhất đao chém tan thân thể hơn mười đệ tử Đạm Đài thánh địa, gầm vang: “Hai mươi năm ngắn ngủi, đại chiến vạn năm, tất cả đến hết đây.” Đệ tử các phái Hỗn Thiên, Tuyệt Tình, Vô Ưu thấy ra khỏi tỏa ma trận, đều thất sắc, lại đổ xô tới. Đao quang kiếm ảnh, sầu vân thảm đạm, sóng máu phun trào, Thần Nam độc chiến đệ tử mấy phái, lòng toàn hận và nộ. Đao mang nóng rãy chém rơi từng chiếc đầu, vô tận huyết vũ rải , thi thể nối nhau rơi xuống. tiếng gầm chói lói từ xa vang lên, ma khí hùng hồn như sóng thần tràn tới. Các tu giả quan chiến hô lên. “Tuyệt Tình ma vương đến rồi!” “Lão đoạt xá thành công, tìm được thân thể thích hợp.” … Lại tiếng gầm chói lói từ xa vang lên, ô vân lan tràn. “Hỗn Thiên ma vương đến rồi.” … Đoạn huyết quang xung thiên, trung truyền lại dao động kịch liệt, thinh tưởng chừng vỡ tan. “Thanh Thiện cổ ma đến rồi!” …. Mọi quan chiến giả đều hít sâu hơi khí lạnh, xem ra các cao thủ Thần Vương động sát ý với Thần Nam, cùng nhau thân. Thần Nam biết thời khắc sinh tử tới, hoặc phá toái gian, ngạnh tiếp thiên phạt, hoặc tiến vào mộ huyệt Ma Chủ, chọn quyết định thứ hai. Nếu còn đường, dự chọn chống lại thiên phạt. vung Đại Long đao hoành tảo bát phương, chém rụng loạt oan hồn, đằng thoát khỏi vùng huyết vũ, lao thẳng vào mộ Ma Chủ. Hỗn Thiên ma vương, Tuyệt Tình ma vương, Thanh Thiện cổ ma từ xa lao tới như điện, những người vây công Thần Nam thấy các Thần Vương đến đều tâm thần đại chấn, hò hét vang trời lao tới. Vô số quan chiến giả chầm chậm theo sau, biết rằng lần đại vây ráp này đến hồi kết. Cự ly năm mươi dặm với Thần Vương dực chỉ là khoảnh khắc, cơ hồ chỉ lắc mình đến gần Ma Chủ chi mộ trong truyền thuyết. Đó là thạch lâm hoang lương, vô tận ma khí trùm kín, phụ cận hề có sinh khí, chỉ có tử vong khí tức khiến ai nấy run rẩy tận linh hồn. Từ phía ngoài vẫn nhìn rất cảnh tượng bên trong. Ở giữa thạch lâm có thạch bi cao trăm trượng, bên khắc mấy đại tự cổ kính tang thương, qua quá nhiều năm tháng rồi nên hiếm người hiểu được ý nghĩa. Khó lòng tưởng tượng được rằng, tấm bia đứng ở đây vô tận tuế nguyệt mà chưa sụp đổ hay có dấu hiệu phá toái. Hơn nữa còn phát ra áp lực kinh hồn như cự ma còn sống. Tuy lúc sinh tử quan đầu mà Thần Nam vẫn thấy kinh hãi, áp lực của thạch bi phát ra tựa hồ kém hơn Trấn Ma thạch từng thấy tại Nhân gian giới, đúng là thạch bi tà dị. Phía trước thạch bi là động huyệt rộng chừng trăm trượng, mọi ma khí từ đó bay lên. Đó là mộ huyệt Ma Chủ. Được coi là ma huyệt đáy. Thần Nam do dự tiến ngay vào, ma khí ào ào khiến gian nan cất bước, áp lực suýt nữa ép bẹp dí, cố gượng tiến đến gần ma huyệt. Ma huyệt u cuồn cuộn ma vân nên nhìn được cảnh vật phía dưới, thảm liệt khí tức phát ra tựa hồ muốn cướp đoạt tâm thần người ta. Hỗn Thiên ma vương, Tuyệt Tình ma vương, Thanh Thiện cổ ma lạnh lùng đứng ngoài hư nhìn . Truy sát đại quân tới, múa tít binh khí chằm chằm nhìn . Còn cả vô số quan chiến giả cũng tới, kinh hãi nhìn Ma Chủ chi mộ rồi nhìn . cười thê thảm: “Ha ha… ha ha.. Lần này Thần Nam ta lưu danh trong lịch sử Thiên giới, lại khiến các Thần Vương truy sát, cả Thiên giới theo dõi, có điều các ngươi vĩnh viễn bắt sống được ta.” Ngoài xa, đạo tiên quang lóe sáng, quang ảnh nhanh chóng lao tới, dấy lên tiên vụ dày đặc. Trong mắt lóe sáng thần mang, ngờ trong phút cuối này còn thấy mặt Đạm Đài Tuyền. “Hận trời xanh đoạt của ta vạn năm.” Tiếng thê lương của vang khắp thiên địa rồi gào lớn với những người ở ngoài ma huyệt: “Nếu ta chết, sau này khiến máu nhuộm trời xanh.” Đoạn lao thẳng xuống ma huyệt sâu thẳm.
Chương 220: Nghịch loạn thời Hào quang lấp lánh, nhất đại thiên kiêu Đạm Đài tiên tử bạch y như tuyết, cước đạp mây lành bay vào thạch lâm đầy ma khí. Tốc độ của nàng nhanh như điện, mớ tóc xanh bị kình phong thổi hất về phía sau. Hào quang thánh khiết chiếu sáng thạch lâm hắc ám, Đạm Đài tiên tử dừng lại mà tiến thẳng xuống động huyệt, đuổi theo Thần Nam xông vào Ma Chủ chi mộ. Tất cả xảy ra quá nhanh, gần như cùng lúc với Thần Nam khiến mọi hữu quan chiến giả há hốc mồm, nhất là đệ tử Đạm Đài thánh địa, cơ hồ cùng hét lên. Đại đồ đệ Vương Chí kêu lên: “Sư phụ..” Y đằng nhanh chóng tiến vào thạch lâm, đến trước ma huyệt nhìn xuống động huyệt u, hồi lâu gì. “Trời ơi, là chuyện gì?” “Đạm Đài tiên tử sao lại xuống Ma Chủ chi mộ?” Những quan chiến giả nhao nhao nghị luận, họ thể hiểu nổi. Ngay cả Tuyệt Tình ma vương, Hỗn Thiên ma vương, Thanh Thiện cổ ma đều tỏ vẻ hiểu, họ nhận ra Đạm Đài tiên tử và Thần Nam có giao tình nhưng cần đem sinh mệnh mạo hiểm. Bên tai Thần Nam gió rít vù vù, để lỏng thân thể, nhanh chóng lao xuống ma huyệt. Tối như hũ nút nên thấy cảnh vật gì, chỉ có ma khí cuồn cuộn, quanh mình toàn ma khí kinh nhân khiến liên tục rùng mình. Nhưng đột nhiên phát dải hào quang sáng rực đầu, đạo quang ảnh nhanh chóng lao theo, càng ngày càng hần. cười lạnh, tưởng có người đuổi theo nên khe giơ Đại Long đao lên. Thoáng chốc, quang ảnh lao tới, cách khoảng năm trượng giọng quen thuộc vọng vào tai . “Thần Nam… ngươi là Thần Nam? Là… Thần Nam của vạn năm trước?” Thần Nam cả kinh, giọng đó là Đạm Đài Tuyền. Giọng đối phương hơi run rẩy, tựa hồ kinh ngạc xen lẫn kinh hãi. “Nguyên lại ngươi còn nhớ được vị cố nhân này.” “Thần Nam, mau dừng lại, theo ta lên. Ma Chủ chi mộ là vùng đất đại hung của Thiên giới, vạn lần thể thâm nhập.” Thần Nam cười vang: “Dừng lại, lẽ nào bảo ta chết? Để đệ tử của ngươi dùng tỏa ma trận bắt ta mặc ngươi phát lạc?” cự chưởng trắng như ngọc chụp xuống, định móc lên. Mắt lóe hàn quang, lạnh giọng: “Cầm long thủ biến dị! Ha ha.. ha ha..” Đó là công năm xưa truyền cho Đạm Đài Tuyền, tuy bị thay đổi nhưng chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra. “Thần Nam, những gì qua nhất thời thể cho ràng nhưng hôm nhiều việc ta thân bất do kỷ. Dù thế, hôm nay ngươi nhất định phải tin ta, ta có ác ý, vốn sai đệ tử đến cứu ngươi ngờ chúng làm loạn hết lên khiến ngươi hiểu lầm. Mau dừng lại, ta nghĩ cách cứu ngươi.” Đại Long đao khẽ vung lên, đao mang trắng xóa phá tan đạo quang chưởng. “Đạm Đài Tuyền, nếu hôm nay ngươi lòng cứu ta thoát khốn, ta xin cảm tạ nhưng Thiên giới hợp với ta, ta phải quay lại Nhân gian.” “Thần Nam, ngươi nghe rằng Ma Chủ chi mộ nối Thiên giới và Nhân gian nên mới tính như thế sao? Ngươi có biết như thế chỉ chết uổng? Mau dừng lại …” Đạm Đài Tuyền định vượt xuống Thần Nam nhưng giờ thể nào, hư phá toái, nàng mở tiểu thế giới, trùm lên Thần Nam, nhưng có Thần Vương dực, tốc độ nhanh hơn tưởng tượng, sát na sau bay mất. bay quá xa, lớn tiếng hỏi: “Đạm Đài Tuyền, ta muốn hỏi ngươi, vạn năm trước, ngươi giở trò với ta phải ?” Hơi do dự chút, Đạm Đài Tuyền khảng định: “Đúng.” “Vì sao?” “Trong lúc tranh đấu nên để đối phó phụ thân ngươi.” “ thế sao hôm nay còn muốn cứu ta?” “Phụ thân ngươi còn, thế lực sau lưng ta cũng còn, chúng ta còn là địch nhân. Hơn nữa… vạn năm trước chúng ta là bằng hữu, có những người… những việc ta quên được.” “Ngươi thấy buồn cười sao? Với ta, ngươi là sinh tử đại địch, phụ thân ta biến mất chắc chắn liên quan đến ngươi hoặc thế lực phía sau ngươi.” “Phụ thân ngươi biến mất liên quan đến ta, thế lực sau lưng ta cũng còn. Thế cục vạn năm trước quá hỗn loạn, nhiều việc khiến người ta bó tay, đến hôm nay nghĩ lại vẫn còn làm người ta cảm thán.” “Hừ, ta muốn biết vạn năm trước sao ngươi lại đối phó với phụ thân ta?” Đạm Đài Tuyền thở dài: “Phụ thân ngươi từng là người ở Thiên giới, lại có thân phận cực cao, nhắm vào ông ta là nhắm vào thân phận ở Thiên giới.” “Có phải vì ông là đệ cửu nhân của Thần gia, ông phản Thần gia mới khiến người Thiên giới xuất thủ?” Đạm Đài Tuyền phủ định: “Người Thần gia xuất thủ với ông ta, những người đối phó muốn lấy vật.” “Vật gì?” “Đồn rằng phụ thân ngươi có tàn phá thế giới, vài người lại muốn lấy nó.” “Hừ.” Thần Nam lạnh giọng: “Lúc đó ngươi là tiên nhân chưa?” “Chưa.” “Vạn năm trước thần ma bị diệt, ra xảy ra chuyện gì?” Đạm Đài Tuyền hơi cảm khái: “Lúc đó tu vi của ta chưa đủ, biết được bí mật quan trọng, nhưng cũng dễ đoán ra, chắc là có đại kiện nghịch loạn dương, cải thiên hoán địa.” “Những bốc cục giả đánh cờ, lấy thiên địa làm cục thế, chúng sinh làm quân cờ.” hiểu sao Thần Nam lại nghĩ đến lời của nữ tử trong ngọc như ý, lẽ nào có nhiều việc do bọn họ gây ra? hơi nghi vấn nhưng tại thể lộ ra, sau cùng quát vang với Đạm Đài Tuyền: “Đạm Đài Tuyền, khó lắm sau vạn năm ngươi còn nhớ được ta, hôm nay chúng ta mỉm cười cho qua hết ân cừu, về sau còn quan hệ. Từ biệt ở đây, cần ngươi đưa tiễn.” Đạm Đài Tuyền thở dài: “Vạn năm rồi, ta ngờ còn được gặp ngươi, chỉ là ngươi tin ta, thành kiến với ta vẫn cực sâu… bất quá, hôm nay… ta muốn cứu ngươi.” Sắp rời khỏi Thiên giới, tâm tư Thần Nam xoay chuyển trăm đường, nghĩ đến Thiên giới Vũ Hinh liền : “Nếu ngươi thấy nợ ta, hãy chiếu cố cho Thiên giới Vũ Hinh, ta cảm giác ngươi còn mạnh hơn Thi Hoàng, Thanh Thiện.” “Vũ Hinh? Ha ha… nàng ta còn là Vũ Hinh, năm ngàn năm trước ta định giết nàng ta nhưng xuất thủ, nhưng Vũ Hinh mới này vẫn còn nửa trái tim lương thiện, hôm nay nếu bị Thi Hoàng cản trở, ta tin nàng ta đến cứu ngươi.” Trong lòng Thần Nam rúng động, tu vi của Đạm Đài Tuyền quả đáng sợ. Ma huyệt căn bản sâu đo nổi, Đạm Đài Tuyền tựa hồ muốn hạ xuống tiếp, quát vang: “Thần Nam, còn rơi nữa chết chắc. Hôm nay ta quả có tâm cơ gì, chỉ muốn cứu ngươi, vì nhiều nguyên nhân, ta chỉ còn lại nửa tu vi vào hôm nay, nếu buộc ta phải đưa ngươi lên mặt đất lại phải phí mất phần lớn công lực, lúc đó e tránh được bị mấy Thần Vương truy kích.” “Đạm Đài Tuyền, mời ngươi quay lại, ta nhận tình cảm của ngươi.” Đạm Đài Tuyền u oán thở dài: “Có những việc thể cho ngươi biết, được rồi, ta đành ép ngươi lên.” Hai tay nàng liên tục kết ấn, từng chữ : “Nghịch- loạn- thời- !” Thần Nam cảm giác thời đột nhiên hỗn loạn, quanh xuất đạo đạo quang hoa, lúc kinh ngạc nhận ra mình tiến vào gian thông đạo. Hào quang lóe sáng, thời lạc vị trí. Trước mắt sáng lòa, kinh ngạc phát giác mình ở cạnh ma huyệt, quả quay lại. “Sư phụ ta đâu? Sư phụ dùng đại pháp lực đưa ngươi lên đây còn người đâu?” Vương Chí thấy quay lại liền chạy đến hỏi. Những quan chiến giả bên ngoài thạch lâm xôn xao, ngờ Thần Nam lại từ gian thông đạo quay lại. “Biểu ca… là huynh sao? Huynh… là Thần Nam biểu ca?” Đông Hải thần vương Lý Đạo Chân nhanh chóng tiến đến gần ma huyệt. “Là ta.” Thần Nam gật đầu. Mắt Lý Đạo Chân tuôn tràn lệ, run giọng: “Đúng là biểu ca… đệ dám tin.” Mao đầu tiểu tử năm xưa thay đổi, vẫn đầy thân tình tha thiết. “Biểu ca… Thần Nam có Thần gia, có lẽ di phụ…” Trong mắt Thần Nam cay xè, vạn năm rồi, khó khăn lắm mới gặp được thân nhân, dụng lực vô vai Lý Đạo Chân: “Chỉ cần ta còn sống, đòi công đạo với Thiên giới Thần gia.” Vừa vừa lạnh lùng nhìn bọn Thanh Thiện và Tuyệt Tình ma vương, nhưng mấy lão có ý muốn động thủ, nam tử trẻ tuổi, đĩnh rảo bước tới. “Dọc đường có việc suýt lỡ mất đại nhưng cuối cùng vẫn kịp. Thần Nam, ngươi phải sợ ta quá nên nhảy vào ma huyệt sao?” Nam tử đến gần buông giọng lạnh tanh, thần tình phi thường tự tin. “Ngươi là ai?” “Thần Vũ Minh.” Ánh mắt Thần Nam lạnh tanh: “Người Thiên giới Thần gia?” “ sai.” Thần Vũ Minh nhìn chằm chằm: “Nghe Thần Chiến có đứa con tên Thần Nam, nhưng chết từ vạn năm trước, trong bí sử Thần gia có ghi kỹ càng. Nhưng theo dấu hiệu cho thấy ngươi chính là kẻ chết vạn năm trước giờ lại ung dung xuất Thiên giới, đúng là khó tin.” Chuang nhân ngoài thạch lâm sôi lên, tin tức này quá kinh khủng, Thần Nam lại là con của phản đồ Thần Chiến của Thần gia, còn là người chết từ vạn năm trước. Ngay cả mấy lão ma vương Hỗn Thiên, Tuyệt Tình, Thanh Thiện cũng động dung, chuyện đó vượt khỏi lẽ thường. Lúc đó tất cả đều nghĩ đến câu “hận trời đoạt của ta vạn năm” từng . Ai cũng tin rằng là con của Thần Chiến từ vạn năm trước, chết vô vàn năm rồi lại sống dậy. Ai nấy nhao nhao bàn tán mãi thôi. “Trời ơi, là con của cái đại cao thủ Thần Chiến trong truyền thuyết?” “Là cấm kị của Thiên giới Thần gia, mãi gần đây mới bị đồn ra khắp Thiên giới.” “Hóa ra ‘đệ cửu nhân’ và ‘đệ thập nhân’ của Thần gia là cha con.” … Thần Vũ Minh cười lạnh: “Thần Nam, ngươi và phụ thân ngươi đều là tội nhân lớn nhất của Thần gia. Ngươi mất tích vạn năm hoang phí của Thần gia bao nhiêu thời gian quý giá, hôm nay ta phải rút thần binh chi hồn, đoạt thân phận đệ thập nhân của ngươi.” Thần Nam động nộ mà bật cười: “Ngươi nên gọi tổ tông đến nghe.” Thần Vũ Minh đại nộ: “Ngươi còn là người Thần gia, chẳng qua là mao đầu tiểu tử hai chục tuổi, dám dùng miệng lưỡi với ta, hôm nay ta thay tổ tông thanh lí môn hộ.” “Soạt.” Trong thạch lâm hôn ám sáng rực lên, thanh thần kiếm sáng như mặt trời xuất trong tay Thần Vũ Minh, sức mạnh như biển tràn ra khiến thạch lâm quanh đó liên tục đổ sập, quan chiến giả cảm giác được áp lực kinh nhân, bất giác lùi lại. Thanh Thiện cổ ma mắt xạ ra thần quang, lẩm bẩm: “Liệt Kiếm trong truyền thuyết.” Thần Nam đẩy Lý Đạo Chân ra: “Đệ tránh qua bên, ta phải thu chút lợi tức của Thiên giới Thần gia.” Đại lục hắc ám cũng phát ra thần quang sáng rực, kém hơn uy thế Liệt Kiếm chút nào, thần mang xanh biếc uy lực vô cùng. Thần Vũ Minh và Thần gia cùng gia tộc mà ra, huyền công đều thần diệu vô cùng, có thể che được tu vi chân , Thần Nam nắm được đối thủ đạt đến cảnh giới nào nên hơi nhíu mày. Cùng lúc, Đạm Đài Tuyền từ ma huyệt tiến lên, truyền với Thần Nam: “Ngươi chạy về hướng tây bắc, ta ngầm trợ giúp.” Thần Nam cũng truyền đáp: “Hảo ý tâm lĩnh, ta tự ứng phó được.” “Giết.” Thần Vũ Minh quát vang. Liệt Kiếm phát ra thần quang trăm trượng chém vào Thần Nam, kiếm khí uy bá xé tan hư , nhiều tảng đá trong thạch lâm cũng bị chấn tan, đạo kiếm khí như sóng biển tràn lan tứ phía. Thần Nam giơ Đại Long đao lên đón, thanh long gầm vang bay lên, thanh chấn thiên địa, va mạnh vào kiếm khí. Những tu luyện giả quan chiến kinh hãi liên tục lùi lại. Liền đó kinh biến phát sinh, kiếm khí và đao mang liên tục văng tứ tung, đập vào thạch bi ma huyệt, nó rung lên rồi phát ra tiếng nổ chói tai, bật khỏi mặt đất, dấy lên ma khí ngùn ngụt, đập vào Thần Nam và Thần Vũ Minh. Thần Nam từng ngầm so thạch bi với Trấn Ma thạch, thấy nó thông linh nên biết đại ổn, xòe Thần Vương dực nhanh chóng tránh . Thần Vũ Minh thấy thạch bi tấn công, hơi ngạc nhiên nhưng vung Liệt Kiếm chém mạnh lên . “Ầm.” Ma khí ngùn ngụt tràn ra, thạch bi phát ra dao động kinh nhân, hất văng Thần Vũ Minh . Cổ lão thạch bi như cự ma múa tít thân thể đập liên tục khiến Thần Vũ Minh ôm đầu máu. Các quan chiến giả hãi hùng lùi xa, mấy lão ma vương vội mệnh lệnh cho bản môn đệ tử tránh . Nhưng muộn. Thạch bi cùng ma khí ngùn ngụt vừa oanh kích Thần Vũ Minh vừa lao vào đám đông. “Ầm.” Huyết nhục tơi bời, cổ lão thạch bi như viễn cổ cự ma đánh gần năm chục người thành tương thịt. Thần Vũ Minh bị đánh lún xuống đất, Liệt Kiếm suýt vuột tay. “Trời ạ, Ma Chủ phát nộ, chạy mau.” “Lời đồn là đúng, Ma Chủ chi mộ cho phép khinh nhờn.” … Ai nấy cuống cuồng bỏ chạy. May cả mấy lão ma vương cũng kinh hãi đứng ngưng thị, định tiến lên. Mặt đất rung lên, thạch bi phảng phất có thể lay sông lật biển khiến thiên địa xoay chuyển, thoáng chốc có đến mấy trăm người bị thạch bi oanh sát… Thần Vũ Minh vô cùng kinh hãi, thạch bi tựa hồ giam chặt y, ma khí kinh hồn đánh y gần tan nát, bất kể chạy kiểu gì cũng thoát được, chạy vào đám đông cũng chỉ chết thêm mấy kẻ vô tội, thạch bi như có linh tính, đuổi sát y. Sau cùng, ma bi đánh tan huyết nhục nửa người y, cánh tay nát vụn cầm nổi Liệt Kiếm, ma khí như long quyển phong cuốn Liệt Kiếm vào ma huyệt. Tận lúc đó cổ lão thạch bi phát ra ma khí kinh khủng mới tạm dừng, bay về chỗ cũ. Thần Vũ Minh muốn khóc mà ra nước mắt, lại bị tử vật cướp mất Liệt Kiếm, thấy thần kiếm rơi vào ma huyệt, y gần như phát cuồng. Thần Nam càng tệ hơn, luồng đại lực vô hình trói chặt , kéo vào ma huyệt, phảng phất như viễn cổ cự thú nuốt chửng . Đạm Đài Tuyền vừa kinh hãi, vừa nghi hoặc, đoạn truyền : “Thần Nam, ta tin ngươi cát nhân tự có thiên tướng, qua vạn năm ngươi vẫn sống lại được, ta tin lầm này ngươi cũng có chuyện gì.” Đồng thời, Lý Đạo Chân nóng lòng dùng thần niệm bí mật truyền : “Biểu ca, vạn nhất huynh về được Nhân gian giới, phải cẩn thận nữ tử tên Mộng Khả Nhi, đệ cảm giác nàng ta và Đạm Đài Tuyền có liên quan rất lớn. Đệ bảo Đạm Đài Tuyền tốt, ngược lại vạn năm nay đệ nàng ta được chiếu cố nhưng ngần ấy năm vẫn nhìn thấu được khiến đệ hơi sợ. Nàng ta phải là thiên sứ ắt là ác ma vô cùng đáng sợ, đệ biết sao nàng ta đến cứu huynh nhưng huynh nên cẩn thận…” Thần Nam nghe thấy gì hết, bên tai tiếng gió vù vù, trước mắt là vô tận hắc ám. Thời gian tựa hồ đình chỉ, sa vào vĩnh hằng hắc ám, rơi xuống vùn vụt…
Chương 221: Ma Chủ Ma bi khổng lồ như viễn cổ cự thú sừng sững cạnh ma huyệt, phát ra áp lực kinh hồn, ma khí vấn vít khiến ai nấy ngoài xa đều có cảm giác rùng mình. Trong mắt Thần Vũ Minh ánh lên tia phẫn nộ, mấy Liệt Kiếm tạo thành đả kích trầm trọng với y, vốn y hi vọng trở thành “đệ thập nhân” của Thần gia nhưng giờ coi như y vô duyên. Tuyệt Tình ma vương, Hỗn Thiên ma vương, Thanh Thiện cổ ma dị thường phẫn nộ, tuy biết hi vọng sinh tồn của Thần Nam nhoi nhưng họ đều mong sống sót cho họ bắt sống, giày vò tới lúc tịch diệt. Nhưng Ma Chủ chi mộ thái quá tà dị, họ dám tiến vào thám thính, tấm bia mộ kinh dị như vậy, hà huống là đại hung chi địa trong truyền thuyết. Đệ tử của các đại ma vương cùng những người đến quan chiến đều thấy phức tạp, ngờ lại bắt được Thần Nam, đại kiện chấn kinh Thiên giới lại kết thúc như vậy. Đông Hải thần vương Lý Đạo Chân nhìn động huyệt tối om hồi lâu, dao động trong lòng vô cùng kịch liệt. Đạm Đài Tuyền cũng ngưng thị vào ma huyệt rất lâu, nhớ lại lúc Thần Nam thấy mình bay đến liền thèm ngoái lại mà nhảy xuống ma huyệt, lòng nàng rúng động. Nhất tiếu rũ hết ân cừu? E rằng lúc câu đó, Thần Nam nghiến răng, nàng trầm mặc lâu, lâu lắm. oOo Trong vô tận hắc ám, Thần Nam rơi xuống cực nhanh, ma huyệt phảng phất vĩnh viễn có tận đầu, bao giờ đến đáy. Lòng rối bời, rời khỏi Thiên giới kèn trống thế này quả có phần bất cam nhưng vô lực. Thời gian trôi , tâm tình tĩnh lại, suy tư rất nhiều. Thần Chiến là người Thiên giới, khống chế tàn phá thế giới, giờ ông ở đâu? Đạm Đài Tuyền quả đơn giản, chìm trong tầng tầng mê vụ, thủy chung để ai tìm ra suy nghĩ . ngờ ở Thiên giới lại trùng phùng Lý Đạo Chân khiến trái tim khô héo của có thêm chút thân tình, mao đầu tiểu tử năm xưa dù thân phận thay đổi thế nào vẫn quên người biểu ca là . Nhớ đến Lý Đạo Chân, lại nhớ đến tin tức y báo lúc rơi xuống ma huyệt, Mộng Khả Nhi rất có thể liên quan đến Đạm Đài Tuyền. Lý Đạo Chân cũng biết Nhân gian giới có nữ tử tên Mộng Khả Nhi, đương nhiên nàng ta tầm thường, quyết phải nhân vật đơn giản. Có lẽ vì thế mà tên nàng được người Đạm Đài thánh địa nhớ, hoặc cũng vì vậy mà Lý Đạo Chân biết được đôi chút bí . Đạm Đài Tuyền có bí gì? Thần Nam nhớ lại từng thấy tượng của nàng ta ở Nhân gian, ngàn năm trước từng giáng hạ, quả nhiên thành công kháng cự thiên phạt, có việc gì mà nàng ta phải xuống hạ giới? Hắc ám vĩnh hằng, vô tận ma khí. Ở đây có ban ngày, Thần Nam cảm giác mình như dung nhập vào dòng thời gian, tựa hồ qua ngàn năm, còn thành hóa thạch. Tính kĩ càng chắc cũng mười mấy ngày rồi, vô tận ma huyệt tựa hồ còn lâu mới chạm đáy. Vô tận ma khí lan tràn nhưng có Huyền Vũ giáp hộ thân, lo bị ma khí ăn rữa, lòng dần bình tĩnh lại, mặc thân thể tự do rơi xuống, ngồi xếp bằng, thử nghiên cứu Thiên giới đệ nhất kì công Thái Thượng vong tình lục. Huyền công gia truyền của cũng thần diệu nan trắc nên muốn tự phế công pháp mà tu luyện pháp môn mới. làm vậy để đối chiếu hai môn, tương hỗ ấn chứng, đồng thời tìm cách hóa giải nguy cơ cho Vũ Hinh. ngồi hư , thần du thái hư, trong ma huyệt hắc ám vô quang mà chìm vào võ cảnh. Lại qua mười mấy ngày nữa, tỉnh lại, cảm giác phía dưới có tiếng phong lôi vang rền. Càng đến gần đáy, càng cảm nhận tiếng động, cuồng phong gào rú, sấm sét nhập nhằng. Trong vô tận hắc ám, phía dưới lóe lên từng đạo lôi điện khổng lồ, ma khí lan tràn, lao thẳng vào quang võng do lôi điện dệt thành. “Ầm, ầm, ầm.” Thoáng chốc, mười mấy đạo kinh lôi bổ lên thân mình khiến quay cuồng, dù có Huyền Vũ giáp hộ thể cũng suýt nữa thổ huyết. “Soẹt, soẹt.” Sấm sét liên tục oanh kích, ma khí lan tràn, có hồ muốn xé tan , chưa kịp phản ứng, tia sét hơn mười trượng bổ tới khiến hôn mê. “Ùm.” rơi xuống ao nước, vừa tỉnh lại, cảm giác toàn thân xương cốt rã rời, nếu có Huyền Vũ giáp hộ thân chắc lành ít dữ nhiều. ngẩng đầu, phía lôi quang lấp lóe, là lôi trì khủng khiếp tựa hồ kém hơn thiên phạt, còn sống sót quả là may mắn. “……” dần khôi phục tri giác, lập tức muốn thổ ra, hóa ra ngâm mình trong huyết trì cực lớn, mùi lanh xộc vào mũi, huyết thủy diễm vô cùng, phát ra ánh sáng tà dị. kinh hãi bay lên, đáp xuống cạnh huyết trì. cảm giác thân thể gần như vỡ vụn, toàn thân đau đớn, hình như thụ trọng thương, mấy xương sườn gãy vụn. đầm đìa mồ hôi, lau sạch huyết thủy mặt rồi quan sát thế giới kinh dị xung quanh. Hình như đây là nơi trong lòng núi, tựa hồ là cổ động, thạch bích chung quanh khắc đầy dấu vết tuế nguyệt phong sương, cách mười trượng lại điểm viên dạ minh châu hôn ám gần như vỡ tan phát ra hào quang mờ mờ. Huyết trì rộng chừng trăm trượng, nhìn lên ma huyệt thông tới Thiên giới, xung quanh cực rộng, mặt đất đầy hài cốt, đạp lên liền có tiếng răng rắc vang vọng, trong thạch quật tĩnh lặng này, thanh đó vô cùng đáng sợ. “Đây là mộ Ma Chủ?” điều tức chút, men theo thông đạo trong địa quật chầm chậm ra. Dưới chân liên tục vang lên tiếng khô cốt vỡ vụn, lúc đó mới nhận ra tất cả đều là thần linh di cốt! Theo lý thường, thần cốt cứng rắn hạng nhất, giờ lại dễ dàng bị giẫm nát, tất kinh qua vô tận tuế nguyệt, ngay cả xương thần linh cũng bị thời gian vô tình mài giũa. tựa hồ nhớ ra, dám quay lại nhìn, huyết trì kia có phải thần linh huyết dịch? Lòng rúng động, hài cốt phong hóa sao huyết dịch còn chưa khô cạn? Quả là chốn tà dị. chầm chậm ra phái ngoài, men theo thông đạo, lại đến cổ động, trừ phát vô tận thần linh hài cốt cùng binh khí bị mòn rữa, tìm được manh mối gì đáng giá. Nhưng càng lúc lòng càng khó chịu, phảng phất có cổ lão cự ma hung hãn nhìn , lúc nào cũng có thể xông tới xé xác . Lần đầu tiên cảm thấy thế sau khi tu vi đại tiến, nỗi run sợ xuất phát từ linh hồn cho biết nguy hiểm vô cùng tiếp cận, cơ hồ có viễn cổ cự ma thể chống nổi trói chặt . nắm Đại Long đao trong tay, nửa thanh đao lấp lánh hàn quang, đao mang liên tục thò ra thụt vào. “Cắc, cắc.” vận chuyển huyền công đến cực hạn, theo thông đạo tiến bước, qua mấy cổ động, phát càng nhiều thần linh hài cốt, đồng thời thấy trong đó có mấy bức tượng thần linh được thờ phụng, nhưng đều là những thần linh xa lạ. Những bức tượng tàn phá bất kham, bất quá đều phát ra uy lực tinh thần kinh nhân như có linh hồn. “Đây là mộ huyệt của người sao? Có nhiều thần linh bồi táng như vậy, tưởng tượng được.” càng tiến tới càng kinh hãi, nếu có kẻ như Ma Chủ, lúc sinh tiền ắt vô hạn phong quang, có thể sánh với Thiên. Áp lực kinh hồn giữ chặt , nhưng tài nào tìm được cự ma. “Lẽ nào hồn phách Ma Chủ chưa bị diệt?” Nghĩ vậy, lòng run lên. Thiên giới đồn rằng Ma Chủ chi mộ là tuyệt địa, tiến vào ắt hữu tử vô sinh. biết nguy hiểm đợi phía trước. Địa quật u này biết rộng tới đâu, liền nửa thời thần mà chưa thấy tận đầu. “Keng keng.” Tiếng xích sắt đột nhiên vang vọng trong dịa quật kinh rợn khiến lập tức nắm chặt Đại Long đao. Cổ động yên lặng hôn ám, vô tận thần linh hài cốt cùng tiếng xích sắt đáng sợ khua… Cương phong trỗi dậy, liên tục xuất tám động khẩu hắc ám vô quang, tiếng xích sắt tựa hồ từ những động huyệt này phát ra. Thần Nam hơi do dự, cầm Đại Long đao rảo bước tiến tới, giờ thể lui, chỉ còn tiến tới mới có sinh lộ. chợt phát chính giữa bát động có thạch môn, bát động lấy nó làm trung tâm rồi chia sang hai bên. do dự, dùng lực đẩy thạch môn. “Ầm, ầm, ầm.” Cổ lão thạch môn bị đẩy ra, vang lên tiếng động ầm ầm trong địa quật. Bên trong phát ra huyết quang, áp lự thể tưởng tượng tràn tới, dù dốc toàn lực cũng bị hất bay . vô cùng hoảng sợ, đó tựa hồ là khí tức của ai đó được thạch môn che kín, hất bay thế này, quả tưởng tượng nổi. kinh hãi nhìn vào trong thạch môn. chiếc giường do thần linh đầu cốt chất thành có thanh niên nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi nằm nghiêng nghiêng, phát ra vô thượng uy nghiêm khiến người khác muốn quỳ xuống lễ bái. Tuy thân thể lúc sung sức nhất nhưng hai mắt y nhuốm đầy tuế nguyệt thương tang, mái đầu bạc trắng như tuyết, phảng phất trải qua trăm ngàn kiếp luân hồi, thấy hết nhưng bể dâu chìm nổi của nhân thế. Thần Nam kinh dị nhìn y, đột nhiên tiếng gầm chấn thiên vang lên từ địa quật, càng lúc càng gần, tựa hồ có ác ma tới…