Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 187: Giết



      Ngay cả đại đệ tử của Đạm Đài Tuyền Vương Chí cũng tới, có thể thấy được Đạm Đài phái rất coi trọng bộ bảo thư này, có thể đoán được các thần chủ, tiên tôn khác thể để mắt tới.


      Vương Chí vận bạch y, dáng vẻ siêu trần thoát tục, phong tư tuyệt thế, rất có khí khái của đại gia.


      Già Diệp nhất thời nhíu mày, về Vương Chí, tại Thiên giới có thể đại danh đỉnh đỉnh, thân là đại đệ tử chưởng môn Đạm Đài, toạ trấn phương, ít người có thể địch lại. Nay ngay cả y cũng đến tranh đoạt kỳ thư, có lẽ là phụng ý Đạm Đài Tuyền, làm sao Già Diệp lo cho được?


      “Vương Chí, ngươi sợ mất thân phận sao?”


      Vương Chí tuy nhiên thần thái như ngọc, nhưng lại phát ra cỗ khí thế lăng lệ, y như thanh kiếm báu tuốt ra khỏi vỏ, kiếm mang bạo lộ, nhìn chằm chằm vào Già Diệp : “Hừ, Già Diệp ngươi đừng có quanh co, ta đến cung nghênh tiên thể của sư thúc ta”.


      Già Diệp thấp giọng mắng: “Vương Chí, ngươi đừng khinh người quá đáng, ta và ngươi đều , ngươi rốt cuộc vì cái gì mà đến.”


      “Ha ha….” Vương Chí cười lớn, hiển lộ toàn bộ thần thái cuồng phóng của y, nhưng đối với cường giả mà , nhìn lại càng thêm uy thế, y cười lạnh : “Vô tình tiên tử chính là tỷ muội của sư tôn ta, Thiên giới có ai biết? Hôm nay sư thúc bất hạnh mất , thế tôn ta bi thương quá độ, tự mình tới Vô tình giới cúng tế, ngờ thi thể sư thúc cánh mà bay. Lũ lừa trọc các ngươi đáng hận, ăn cắp di vật của sư thúc ta còn chưa đủ, lại còn dám báng bổ tới ngọc thể của người. , các ngươi đem giấu tiên thể sư thúc ta đâu rồi?”


      Già Diệp trong lòng kêu hỏng bét, tên Vương Chí này quá lợi hại. Nếu quả Ngưng Thuý Nhai ăn trộm thi thể Vô tình tiên tử ngay cả Phật Tổ cũng khó cứu được y.


      “Phật Tổ từ bi! Vương Chí, ngươi ngậm máu phun người, Vô tình tiên tử là tiên tôn phương, dù người tạ thế, bần tăng cũng nào dám bất kính. Ta có được “Thái thượng vong tình lục” chẳng qua là do môn hạ đệ tử vô tình mà có được từ kẻ tán tu.”


      “Hừ, khỏi cần giảo biện, loại tâm pháp như “Thái thượng vong tình lục” này sao có thể rơi vào trong tay kẻ tán tu? Mà dù có rơi vào tay y, làm sao lại có thể tặng cho Phật môn các ngươi được?”


      Già Diệp há mồm, muốn kỳ thư do đệ tử của mình cướp được từ trong tay tán tu giả. Nhưng việc đó đâu thể ra được, bằng tổn hại tới tôn nghiêm Phật môn.


      “Vương Chí, chính là thế, ngươi bất quá vì “Thái thượng vong tình lục” mà đến, cần gì phải kiếm cớ nhục mạ chúng ta?”


      đùa! Ta vì tiên thể sư thúc mà đến, truy được di vật của sư thúc lúc còn sống là “Thái thương vong tình lục” trong tay các ngươi, các ngươi là lũ lừa trọc giả nhân giả nghĩa chỉ biết quanh co, nếu hôm nay hết chân tướng kẻ nào ở Ngưng Thuý Nhai này có thể còn mạng mà !”


      Già Diệp kinh ngạc, dù biết Vương Chí chẳng qua tìm cớ động thủ nhưng mảy may nghi ngờ y muốn hạ sát thủ, trong lòng y biết Vương Chí là người hành động quyết đoán.


      Già Diệp tuyệt đối địch lại Vương Chí. Đó là kẻ có đủ tư cách để cuồng vọng, cho dù sư phụ của Già Diệp xuất , cũng chưa chắc làm gì nổi Vương Chí.


      Lúc này, trăm vị tu giả tấn công Ngưng Thuý Nhai đều im lặng đứng trung quan sát. Bọn họ đều nghe qua đại danh của Vương Chí. Đối với đại đệ tử của chí tôn phương, bọn họ đều rất kiêng dè.


      Vì đệ nhất kỳ thư, bọn họ đắc tội với Già Diệp, bây giờ kỳ tài trong truyền thuyết tới, tốt nhất là nên tìm biện pháp cho hai cường giả tương tranh, cuối cùng ngồi làm ngư ông đắc lợi.


      thời, Già Diệp phát giác mình thể lại được đối phương, ngôn từ của đối phương quá sắc bén, căn bản cho y có cơ hội.


      , di thể sư thúc ta ở đâu? Lũ Phật môn vô sỉ bại hoại, ăn cắp di vật sư thúc ta thôi chưa đủ, ngờ còn cả gan trộm di thể của người, đáng chết nghìn lần!”


      “Ta phải bọn ta làm….”


      “Vật chứng rành rành, còn muốn giảo biện! giờ ta lòng hoài nghi, nguyên nhân cái chết của sư thúc ta, lẽ nào là bị kẻ nào đó ám hại”. Ta nhất định phải tra ra chân tướng ngọn nguồn!”


      Tới bước này, Già Diệp biết tự mình khó thể tranh biện lại, từ đầu mang tiếng ăn cắp kỳ thư, sau đó lại mang tiếng ăn cắp thi thể, đến giờ lại thành ám hại Vô tình tiên tử, tội danh ngày càng nặng


      “Đánh chăng…”


      Bây giờ chỉ có thể mở đường máu, chạy về bên Phật Tổ.


      Thân thể Già Diệp lóe lên, trong phút chốc biến thành lục trượng kim cương, hóa thành 3 đầu 6 tay, toàn thân Phật quang bao phủ, 6 tay nắm các loại binh khí khác nhau: Hàng ma xử, Phục ma kiếm, Phược hồn toả….


      “Ha ha… hạt châu bé tí cũng đòi tỏa hào quang, tức giận muốn động thủ chăng, các ngươi còn chưa đủ tư cách!”


      Vương Chí cười lớn, đạp phi hành, để Già Diệp trong mắt, tiến về phía trước như có chuyện gì.


      Già Diệp nhất thời cảm thấy áp lực đại tăng, hàng ma xử trong tay đánh về phía trước.


      "Oang…. "


      Vương Chí dùng tay đỡ lấy Phật gia hàng ma thần xử, chưởng đánh trực tiếp đánh văng hàng ma xử, cỗ lực lượng cường đại ào ạt lan tỏa, khiến những tu giả đứng gần phải nhanh chóng thoái lui về phía sau, mấy ngọn núi phía dưới cũng bị ảnh hưởng, ngừng rung động.


      Già Diệp 6 tay đều vung lên như những bánh xe gió, điên cuồng tấn công Vương Chí. Đồng thời Phật quang rực rỡ bao trùm lên Vương Chí, muốn thôn phệ y.


      Tuy nhiên, tất cả làm khó được Vương Chí, tự thân là kỳ tài nổi danh Thiên giới, tất nhiên phải là cái vỏ bên ngoài, y có đủ tư cách cuồng ngạo, đối mặt với đệ tử thân truyền của Phật Tổ cũng chẳng coi ra gì.


      Vương Chí nắm trong tay lực lượng của trời đất, cái vung tay tưởng chừng tuỳ tiện, cũng có uy lực đủ để huỷ thiên diệt địa. Già Diệp hoá thân lục trượng kim cương, vận dụng Phật pháp đại thần thông, dốc hết toàn lực, nhưng cũng chẳng làm khó được Vương Chí chút nào.


      “Phật Tổ từ bi!"


      Già Diệp niệm Phật hiệu, thân thể lại ảo hoá, từ 6 trượng hoá thành 18 trượng, như gã cự nhân, Phục ma kiếm và Phược hồn toả trong tay cũng hoá to.


      giờ mỗi đòn công kích của Già Diệp, đều đại khai đại hợp, có uy thế khí thôn sơn hà, tạo ra từng đợt cương phong, làm quan chiến giả phát run.


      Tu giả vây công Ngưng Thuý Nhai toát mồ hôi lạnh, hoà thượng này quả là pháp lực cao thâm. hổ danh là đệ tử đời thứ 3 của Phật Tổ. Chỉ có Vương Chí mới bắt được y trổ hết sức như vậy, đổi lại là bọn họ chắc là chịu nổi đòn.


      “Hừm, Hoà thượng ngươi có hoá thành trăm trượng cũng chưa phải đối thủ của ta!”


      Vương Chí căn bản quan tâm đến thân hình đối phương, song thủ nắm , hai đạo cự đại quang chưởng phóng ra, sau đó chặn đứng Hàng ma xử cùng Phục ma kiếm bổ xuống, y gầm tiếng: “Buông ra!”


      Già Diệp thống khổ buông rơi hai binh khí. Hai cánh tay run rẩy ngừng, vừa rồi cỗ lực lượng cổ quái tiến vào hai cánh tay, bức y thể buông tay.


      Vương Chí vận dụng cự đại quang chưởng khống chế khứ hai siêu đại hình vũ khí, giống như kẻ nhàn nhã đạp bước , rồi công kích mãnh liệt về phía Già Diệp.


      "Bình"


      "Keng"


      Phật môn bảo khí tại trung giao tranh kịch liệt, thanh truyền hơn 10 dặm, năng lượng dao động vô cùng vô tận. Già Diệp rốt cục khó có thể địch nổi Vương Chí, bị Vương Chí dụng Hàng ma xử giáng thẳng vào lưng, từ rơi xuống, phá nát nửa ngọn núi.


      Vương Chí đắc thế nhường, từ cao lao xuống truy kích, vũ động Hàng ma xử cùng Phục ma kiếm, hòng giết chết Già Diệp.


      Già Diệp ngàn cân treo sợi tóc, vào thế bất đắc dĩ. Đành phát xuất Thiên cương Phật châu, 36 viên phật châu kim quang rực rỡ, phát ra hào quang ngập trời, bao phủ đỉnh đầu Già Diệp, bảo hộ cho y


      Bất quá, thế cũng chưa đủ ngăn được Vương Chí.


      Thực lực Vương Chí vượt xa tưởng tượng của Già Diệp, y ném hai món Phật môn bảo khí trong tay, từng bước từng bước tiến vào vòng Phật quang, chậm rãi hướng về phía viên Phật châu.


      Dù gặp phải trở lực rất lớn, bước chân chậm chạp, nhưng cuối cùng y cũng thuận lợi tiến gần viên Phật châu,sau đó giơ tay nắm lấy nó.


      "Bụp"


      tiếng nổ giòn vang, Phật châu bị Vương Chí bóp nát.


      Pháp bảo này là do Phật Tổ tự mình luyện chế, uy lực cường đại khó có thể tưởng tượng, nhưng lại bị Vương Chí lạnh lùng huỷ , đủ có thể thấy đại pháp lực cao thâm khó lường của y.


      Phá Phật quang trận cách hiêu trương như thế, đó là khinh thường miệt thị trực tiếp đối với Già Diệp.


      Già Diệp phun ra ngụm máu tươi, cùng lúc thập bát trượng kim cương thân run rẩy, thoáng chốc trở về nguyên bản.


      Đừng từ xa, Thần Nam hít hơi lạnh, từng gặp Vương Chí tại Đạm Đài tiên cảnh, lúc đó chỉ biết y tu vi cao thâm khó lường, nhưng ngờ lại mạnh cách biến thái như vậy!


      Già Diệp vốn là cường giả Thiên giới, nếu làm sao đối mặt với hơn trăm vị tu giả vây khốn, vẫn bình yên thoát . Nhưng hôm nay y bất hạnh gặp siêu cường địch thủ, khiến y thất bại cách khó coi như vậy.


      “Già Diệp giao di vật của sư thúc ta ra đây, cho ta biết thi thể sư thúc ở đâu, ta có thể tha mạng cho ngươi!” Vương Chí lạnh lùng


      Già Diệp cảm thấy vô cùng uất ức, đường đường là đại cao thủ Thiên giới, mà lại thảm bại như vậy, giống như kẻ vô dụng, làm y cảm thấy mất mặt.


      Biết đối phương động sát khí, Già Diệp cười lạnh: “Kẻ muốn bất chấp thủ đoạn”. Nhưng Vương Chí ngươi quá kiêu ngạo cuồng vọng, dù có Đạm Đài tiên tử làm chỗ dựa cho ngươi nhưng nếu ngươi giết ta, Phật Tổ đương nhiên đánh vào Đạm Đài phái, đòi lại công bằng cho ta.”


      “Ha ha....” Vương Chí cười lớn : “Ta mà phải lấy sư tôn làm chỗ dựa sao? Nếu Phật Tổ các ngươi muốn đòi công lý, tự ta tiếp nhận hết, ta cũng sớm muốn có ngày đến thỉnh giáo Phật Tổ rồi.”


      Vẻ cuồng ngạo bộc lộ hết ra ngoài, cùng lúc Vương Chí động sát cơ, trong ánh mắt bắn ra hai đạo ngân mang chất hoá.


      Xa xa, đệ tử Già diệp kinh hãi thất sắc, vài đệ tử trung thành thể nhịn được, xông tới muốn ngăn cản Vương Chí.


      Bất quá bọn chúng chưa tới được gần Vương Chí được mười trượng liền đột nhiên nổ tung, trong trung hoá thành mấy màn huyết vụ.


      “Đóm đóm mà đòi so với mặt trời! Hừm!”


      Vương Chí giơ cao tay phải, lạnh lùng bổ xuống: “Phụt” tiếng, huyết quang bắn lên, thân thể Già Diệp bị đánh nát, huyết vụ lan toả, quyển cổ thư bay phấp phới.


      Vương Chí nhàng vẫy tay, kỳ thư lập tức bay vào tay y.


      Hơn trăm vị tu giả dõi theo trận chiến cùng đệ tử Già Diệp đều hoảng sợ, bọn họ rất muốn tiến lên tranh đoạt bảo thư nhưng lại e ngại thần uy của Vương Chí, mọi người do dự quyết.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 188: Cuộc đối đầu giữa Phật Tổ, Đạm Đài và Hỗn Thiên



      Đứng từ xa Thần Nam thở dài: “Tu vi Vương Chí kinh người, lại có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, đối phó dễ! Già Diệp tu vi cũng là cường giả thiên giới, vốn tưởng y có thể chống đỡ được ngày, ngờ mới nửa ngày bị người ta đánh chết. Như vậy cũng tốt, tu giả bị cuốn vào càng mạnh càng tốt, nếu khiến Phật Tổ và Đạm Đài Tuyền tàn sát lẫn nhau, nỗi kinh hỷ cực lớn.”


      Vương Chí quét mắt nhìn những người vây quanh, coi bọn họ là cái thá gì, cười lớn: “Các ngươi đều muốn cướp di vật của sư thúc ta chăng? Hừm! Lúc sư thúc Vô tình tiên tử còn sống, các ngươi ai có kẻ nào dám tới gần Vô tình giới nửa bước? Bây giờ người vừa mất lâu, các ngươi có ý đồ với di vật người. Hôm nay Vương Chí ta ở đây, để xem kẻ nào dám bất kính với sư thúc!”


      Hơn trăm vị tu giả đều bị Vương Chí trấn áp, trải qua lúc lâu ai dám xuất ngôn, thực uy nhiếp tuyệt đối !


      “Ha ha...” tràng cười rộn rã như chuông vang lên từ trong đám đông, Lan tiên tử bước ra, cười : “Vương Chí tiên tôn pháp lực thông thiên, trong truyền thuyết thực lực cũng gần đạt đến trình độ Thần vương, tiểu tiên bọn ta nào dám mạo phạm thần uy. Nhưng tiên tôn đối với bọn ta có chút hiểu lầm, Vô tình tiên tử chấn nhiếp Thiên giới, ai mà kính trọng, ai lại phục, bọn ta có chút bất kính. Hôm nay họp lại đây, chẳng qua chỉ vì ngưỡng mộ với thiên giới đệ nhất kỳ thư trong truyền thuyết, hi vọng có thể được xem qua vài từ, mong được lĩnh ngộ....”


      Lan tiên tử hổ danh là nhân vật mồm mép lanh lợi, mặc dù thực lực cao, nhưng tại Thiên giới quen biết rất nhiều bằng hữu, nàng mở miệng câu, nhiều người phụ họa.


      Bọn họ bí mật truyền , cùng đồng lòng tận lực cản trở Vương Chí.


      “Thái thượng vong tình lục” rơi xuống Ngưng Thúy Nhai. Tin tức truyền tứ phương, vô số người đến đây, đám Lan tiên tử là những người đầu tiên. Nếu Vương Chí bị lưu lại đây, chừng có kẻ đủ sức địch với xuất , chỉ như vậy bọn họ dù tu vi phải cao mới có cơ hội đục nước béo cò.


      Vương Chí hiển nhiên hiểu được tâm tư bọn họ, nhưng nét mặt đầy vẻ khinh thường, tu vi của y đủ để ngạo mạn, kẻ cuồng phóng cực độ. Nếu sao dám ra tay giết đồ tôn của Phật Tổ?


      "Grào ……"


      tiếng gầm từ viễn truyền tới, con cự hổ cưỡi mây đen lao tơi.


      "Hắc Hổ lão !"

      "Quả nhiên là !"


      Hơn trăm vị tu giả quan chiến có người thốt lên mấy tiếng kinh thán.


      Lão quái này tại Thiên giới cũng là nhân vật danh chấn phương, mặc dù bằng Thần vương, nhưng tu vi cũng cao thâm khó lường, độc cứ phương.


      “Hắc Hổ lão , ngươi cũng muốn cướp “Thái thượng vong tình lục” sao?” Vương Chí chút kiêng dè, bạch y phiêu động, càng thêm phóng túng bất cần.


      Cự hổ cưỡi mây đen cao chừng mười trượng. Nó ngửa mặt lên trời gầm lên tiếng, quần sơn đều bị chấn động, hóa thân thành lão giả mặt đen, giọng như chuông: “ sai, lão hắc ta muốn mượn “Thái thượng vong tình lục” coi lần. Vương huynh có thể thành toàn cho ?”


      “Haha.....” Vương Chí cười lớn: “Hắc lão hổ ngươi định uy hiếp ta à? Ngươi cho rằng có thể cướp được quyển kỳ thư tay ta sao? Vật này vốn là di vật của sư thúc ta, dù là ai cũng nên si tâm vọng tưởng!”


      Hắc Hổ lão biến sắc: “Vương huynh hiểu lầm rồi, ta bất quá chỉ muốn mượn xem mà thôi, nếu cho ta mượn xem nửa khắc thôi, ta cảm kích vô cùng. Nếu như Vương huynh chịu, coi như ta chưa gì, lập tức quay đầu ngay.”


      đến cùng, Hắc Hổ lão đành phải vất bỏ sĩ diện, y muốn vì chút tham lam mà mất tánh mạng. Nếu chiến đấu với Già Diệp hòa thượng, ít nhiều y còn có chút chắc chắn, nhưng giờ phát ra kẻ sát tinh ở đây, y khỏi thay đổi chủ ý ngay lập tức.


      “Hừm, tới rồi, cần !” Vương Chí cười lạnh: “Vừa lúc ta thiếu tọa kỵ, vừa rồi thấy bản thể của ngươi thập phần thần vũ, hay là làm thần thú cho ta cưỡi nhé!”


      “Ngươi.... Khinh người quá thái!” Hắc Hổ lão giận dữ, y hạ mình, nhưng lại bị sỉ nhục như vậy, thể chịu đựng được hơn.


      “Hừm, lão ngươi thường ngày sát hại tu giả yếu thế, hôm nay thu phục ngươi cũng là trừ hại cho phương.”


      Hắc Hổ lão nghe vậy tức giận gầm lên: “Ta và ngươi vốn nước sông phạm nước giếng, ta kính ngươi, ngờ ngươi lại nể mặt, hôm nay ta xem thử ngươi thu phục ta thế nào!”


      “Grào......” tiếng gầm xuyên mây, Hắc Hổ lão hai tay xuất bộ móng vuốt sắc bén vô cùng, hung hãn vung lên, phát ra phiến quang mang, quét tới Vương Chí.


      Vương Chí cười lạnh: “Hắc hổ trảo sao? là trò trẻ con. Ta bây giờ có thời gian từng chiêu từng thức đánh với ngươi, sớm giải quyết ngươi vậy!” Vương Chí quyền trực tiếp oanh xuất, trong nháy mắt đánh tan trảo ảnh lao tới, nhanh chóng vọt tới phía trước Hắc Hổ lão .


      Hắc Hổ lão cũng hoảng loạn, vung móng vuốt sắc bén chụp vào ngựcVương Chí. Bất quá dù có liên tục chụp tới cả chục lần, cũng đều chạm được tới vạt áo Vương Chí.


      Cuối cùng Vương Chí chớp được cơ hội, Hai tay tóm lấy cổ tay Hắc Hổ lão , dùng lợi thế từ bên ép xuống, đè chặt lấy y.


      “Làm tọa kỵ của ta, ta xử tệ với ngươi.”


      “Ngươi đừng có mơ!” Hắc Hổ lão gầm lên, tiếng kêu rung trời.


      Tất cả tu giả khẩn trương theo dõi kỹ hai người. Bất quá, thực lực Vương Chí vượt xa tưởng tượng mọi người, đối phó với Hắc Hổ lão so với Già Diệp còn hơn bậc, cũng phải dùng sức qúa nhiều, ép Hắc Hổ lão từ trung rơi xuống đỉnh núi.


      Hắc Hổ lão ngừng rống lên, nhưng cỗ thần lực vô biên vô pháp tưởng tượng, ngừng đổ vào thân thể y, làm y thể ra bản thể.


      Vương Chí toàn thân toả ra ngân mang rực rỡ, ngạo nghễ cưỡi lưng đại hổ, vung tay phóng ra chiếc đai kim sắc tròng vào cổ Hắc hổ.


      Quan chiến giả kinh hãi, ai ngờ Hắc Hổ lão bị thu phục dễ dàng như thế, như vậy xem ra thực lực của Vương Chí khó có thể tưởng tượng nổi.


      Thần Nam đứng xa cũng phải nhíu mày, lẩm bẩm: “Tên khốn kia tựa hồ tiềm lực khôn cùng, y vội mang kỳ thư rời , ngược lại còn ở lại chỗ này đợi địch nhân tới, xem ra... là muốn lập uy! Rút cục là có chuyện gì?”


      "Ngã Phật từ bi!"


      tiếng phật hiệu nhàng vang lên trong thiên , như tiếng chuông kinh tỉnh mộng mê nhân.


      hòa thường thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, cưỡi mây trắng, từ phương xa bay tới, thần thái có vẻ điềm đạm khó tả.


      “Hoài Hải thiền sư - đệ tử thứ 7 của Phật Tổ?” Vương Chí cười lớn: “Ha ha..... Ta vừa ra tay giết đồ đệ Già Diệp của ngươi, nghĩ ngươi lại tới sớm như vậy. “Thái thượng vong tình lục” ở trong tay ta, nhưng Phật gia các ngươi nếu muốn lấy, Phật Tổ đích thân tới, sợ rằng có cách nào có được đâu.”

      Hoài Hải tăng bào màu xám, chân giày gai, tuy thoạt nhìn bề ngoài trông rất trẻ, nhưng loại toát ra thần thái của cao nhân đắc đạo, y khẽ niệm phật hiệu: “Ngã Phật từ bi, Vương Chí ngươi sát tâm quá nặng đó.”


      Từ xa Thần Nam cùng hai con rồng lẳng lặng theo dõi hết thẩy, tất cả đều trong dự đoán của Thần Nam, nơi ở của Hoài Hải và đệ tử Già Diệp của y cũng quá xa, chỉ mất nửa ngày có thể tới nơi này.


      Bây giờ Già Diệp bị giết, Hoài Hải giá lâm, tất cả đều rất hoàn mỹ. Cho tới cuối cùng, vì tranh đoạt Thiên giới đệ nhất kỳ công, càng ngày càng nhiều đại nhân vật xuất , Phật Tổ dắm chắc thể ngồi yên, tất nhiên phải từ 9000 dặm tới đây.


      “Nặng sát tâm? Ha ha..... Vương Chí ta lúc nào chả vậy, ngươi tới hôm nay mới cảm thấy sao? Chẳng lẽ bởi vì ta vừa sát hại đệ tử của ngươi?”


      Vương Chí lộ hết vẻ cuồng ngạo, khí thế nắm giữ thiên hạ trong lòng bàn tay, coi trọng chuyện Phật tử thứ bảy đến đây chút nào.


      “Ngã Phật từ bi!” Hoài Hải mỉm cười, vì Già Diệp bị sát hại mà tỏ ra bi thương vội vàng, ngược lại vẻ mặt vẫn nhàng thoát tục.


      “Hừm, xem ra mấy năm này tâm cảnh tu vi của ngươi tệ, hôm nay Vương Chí ta xin được lãnh giáo phen!”


      Vương Chí nhàng đạp lên lưng Hắc Hổ lão , phi thân bay lên, lao hướng Hoài Hải phóng .


      gian đại liệt phùng rực rỡ xuất phía trước Vương Chí, nhanh như thiểm điện lan về phía trước, như muốn nuốt chửng Hoài Hải vào trong.


      Hoài Hải sắc mặt bình tĩnh, từ trong miệng phun ra viên phật châu, bắn vào gian đại liệt phùng đó. Phật châu biến ảo càng ngày càng lớn, trước biến thành to như phòng ốc, sau biến thành toà nhà lớn, cuối cùng cũng hóa thành ngọn núi khổng lồ, bịt lối vào gian đại liệt phùng đó.


      Vương Chí hét lớn tiếng, gian đại liệt phùng mở rộng, trong nháy mắt nuốt chửng Phật châu, tiếp đến cũng nuốt Hoài Hải vào trong, cuối cùng y cũng theo vào.


      Quan chiến đại kinh thất sắc, ngờ Vương Chí vận dụng nội thiên địa tác chiến, chuyện này chứng tỏ rằng y quyết đấu sinh tử với Hoài Hải, sợ rằng nếu người bị phế, có lẽ cuộc chiến này cách nào ngừng.


      Phật tử Hoài Hải vốn nổi danh đại thần thông, hiểu được ý nghĩa sâu xa “ hạt cát thế giới”. Viên phật châu là thần vật có liên hệt chặt chẽ với sinh mệnh của y, chính là phương “thế giới”, bây giờ dù bị nội thiên địa Vương Chí nuốt chửng, nhưng rốt cục là ai thôn phệ ai rất khó .


      Hai đại cao thủ hàng đầu hoàn toàn biến trước mắt mọi người, có trời mới biết lúc nào họ mới có thể quyết định sinh tử.


      Những người theo dõi cuộc chiến có chút ý rời , đối với “Thái thượng vong tình lục” tất cả đều có lòng tham, muốn buông như vậy. Bọn họ đều biết rằng kẻ thắng xuất tại khu vực này, có lẽ cứ như vậy chờ đợi, hy vọng có cơ hội mà thành “ngư ông”.


      Chỉ là, rất nhiều chuyện xảy ra ngoài dự liệu mọi người!


      Hai đại cao thủ vừa mới biến mất lâu, gian liền đột nhiên bị phá toái, hơn nữa còn phá toái giữa đám đông quan chiến giả, hai đạo nhân ảnh trước sau vọt ra, kéo theo thần lực mênh mông vô tận, trong phút chốc gần hai mươi danh tu giả bị đánh bay, trong trung lưu lại từng chuỗi huyết hoa.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 189: Cuộc đối đầu giữa Phật Tổ, Đạm Đài và Hỗn Thiên (tiếp)



      Vương Chí cùng Hoài Hải di chuyển rất nhanh giữa trung, như hai đạo quang ảnh giao chiến kịch liệt, khiến người ta căn bản thấy động tác bọn họ, chỉ cảm giác được năng lượng dao động khủng khiếp ngừng bắn ra tứ phía.


      Hoài Hải tựa hồ muốn phá hủy phiến tiên sơn này, khi mấy ngọn núi ầm ầm sụp xuống như những đụn cát, y bay thẳng lên trời cao ngàn thước, rồi sau đó lại cùng Vương Chí đại chiến.


      Cuồng phong dũng động, kình khí lan toả, thần lực mênh mông, phiến tiên mạch người càng ngày càng đông, đều là tu giả khắp nơi vì “Thái thượng vong tình lục” mà tới, ngừng gia tăng theo thời gian.


      bộ kỳ thư, dẫn đến tám phương phong dũng vân động!


      Nếu có gì đột biến, trường mưa gió máu tanh khó mà tránh khỏi.


      Lúc này, trời cao, Phật châu trong tay Hoài Hải quang mang đại thịnh, rực rỡ hơn cả mặt trời cao, tất cả đều bị loá hết mắt.


      Đám Thần Nam cũng ngoại lệ, nước mắt chảy ràn rụa, nhìn thấy gì.


      Đến lúc khôi phục thị giác, hai đại cao thủ mất tích.


      “Bọn họ phi hành về phía Tây Bắc rồi.”


      "Mau đuổi theo!"


      Quan chiến giả tụ tập gần ngàn người, tất cả đồng loạt hướng đuổi theo hướng hai đại cao thủ vừa biến mất.


      Tử kim thần long vừa định đuổi theo Thần Nam kéo lại.


      nên tới gần quá, chúng ta theo sau mọi người, nên để ai thấy.”


      Tốc độ hai đại cao thủ, người bình thường há có thể đuổi theo. Khi gần ngàn vị tu giả cuối cùng cũng đuổi tới, Hoài Hải chẳng biết đâu, chỉ còn lại Vương Chí áo bào nhuộm máu ngạo nghễ đứng trời cao. còn nghi ngờ gì nữa, đệ tử thứ bảy của Phật Tổ thất bại!


      Tin tức trọng đại, thông qua thần niệm của các cao thủ, truyền rất nhanh, tới nửa ngày Thiên giới mọi người đều biết, chưởng môn đại đệ tử của Đạm Đài phái đại phát thần uy.


      Hành động tiếp theo của Vương Chí, càng khiến người kinh ngạc.


      Giết Bạch cốt đạo nhân, trảm Cửu U Ma Quân, diệt Thanh m thượng nhân.....


      Mấy vị cường giả này đều là nhân vật danh chấn phương, nhưng chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi bị Vương Chí lần lượt giết chết. Thần niệm truyền tin, trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm, gần nửa ngày, hung danh Vương Chí khiến cao thủ khắp nơi Thiên giới chau mày


      ”Rốt cuộc muốn làm gì?” Thần Nam có chút khó hiểu, nếu như Vương Chí chỉ vì “Thái thượng vong tình lục” mà đến, y phải sớm dừng tay lại mới đúng chứ.


      Cuối cùng, Vương Chí cũng gặp phải tay kình địch, sau khi đại chiến thời thần, quan chiến giả đạt tới mấy ngàn người, ít người kinh hô:


      ngờ Đại đệ tử của Hỗn thiên Đạo tổ - Ma vương Hứa Vân cũng giao thủ cùng Vương Chí !”


      “Hỗn thiên đạo tổ cùng Đạm Đài tiên tử dường như có thù oán thâm hậu, hôm nay đệ tử bọn họ lại đại chiến. là vô cùng ý nghĩa, chừng có thể dẫn đến tiên chủ hai phái tự thân động thủ!”


      Thần Nam cùng đám Tử kim thần long đứng xa nghe thấy thầm giật mình, Hỗn thiên đạo tại Nhân gian giới ở Thiên giới xem ra cũng tệ, xem ra tà đạo lục thánh địa cùng Đạm đài thánh địa sở dĩ tại nhân gian bất hòa, có liên quan rất nhiều đến tổ sư bọn họ tại Thiên giới.


      Thiên giới động loạn cuối cùng cũng vào hồi kết. Ma vương Hứa Vân tại thiên giới uy chấn bát phương. Sau khi giao đấu cùng Vương Chí gần nửa ngày, bị Vương Chí đánh nát trong nội thiên địa. Thảm bại mà chết.

      Đó tuyệt đối là đại kiện chấn động Thiên giới!


      Trước khi chết có để lại câu , khiến đông đảo quan chiến giả rốt cuộc biết, vì sao Vương Chí hôm nay điên cuồng như thế.


      “Vương Chí ngươi..... ngờ ngươi muốn tiến lên Thần vương lĩnh vực.... Cường giả hôm nay đều chỉ là hòn đá lót đường cho ngươi....”


      Mấy ngàn tu giả xem cuộc chiến sôi lên, thiên giới mấy ngàn năm qua đều có Thần Vương đản sinh, nghi ngờ gì, đây là tin tức quan trọng.


      “Vô tri tiểu nhân, dám giết đồ đệ ta! Lão tổ đến chậm bước rồi, hôm nay ngươi phải chết!” ảo tượng lão nhân cao mười trượng đột nhiên xuất cao , phát ra uy áp cực lớn.


      “Ngã Phật từ bi, lão nạp cũng tới hàng ma!” kim thân phạt đà cao mười trượng cũng xuất trung.


      Vương Chí toàn thân nhuộm máu, nhưng vẫn kiêu ngạo, ngửa mặt lên trời : “Hỗn thiên đạo tổ, Phật Tổ.... ha ha... Các ngươi bất quá chỉ là hóa thân xuất , có thể làm khó dễ được ta sao? Hôm nay ta muốn mượn lực các ngươi, trở thành Thần vương!”


      Giờ phút này, quan chiên giả tụ tập tới hơn vạn người, tất thảy đều vô cùng chấn động, Hỗn thiên đạo tổ và Phật Tổ ngờ đều thân.


      Nhưng, cái làm bọn họ chấn kinh còn ở phía sau, thanh đột ngột vang vọng trong trời đất, thân ảnh tuyệt mỹ ảo hoá xuất cao, thanh tân thánh khiết như đoá phù dung vừa nhô lên khỏi mặt nước.


      “Hôm nay tiểu đồ hy vọng đột phá Thần vương, nghĩ ngay cả Hỗn thiên đạo tổ và Phật Tổ đều bị kinh động.....”


      vạn tu giả sôi lên.


      “Trời ơi, là Đạm Đài tiên tử!”


      “Là pháp tướng hoá thân của Đạm Đài tiên tử!”


      “Tam đại tiên chủ tề tụ!”


      “Thần vương đại chiến rồi!”


      Xa xa, Thần Nam lặng lẽ đứng quan sát toàn bộ, cơ bản ghen tỵ với thực lực của những người đó, tin rằng chỉ cần cho thời gian, sớm muộn gì cũng tấn thăng lên lĩnh vực nãy.


      lẩm bẩm: “Hôm nay, Vương Chí là nhân vật chính, phá nhập cảnh giới Thần vương, ngờ dẫn tới ba tiên tôn xuất thủ. Ngày sau, nếu ta tiến vào Thần vương lĩnh vực, trong trường hợp có tiền bối nào hậu thuẫn, phải là làm cho thần chủ các phương hợp lực diệt sát sao?”


      Hỗn thiên đạo tổ quát lớn: “Đạm Đài Tuyền ngươi dung túng môn hạ đệ tử lạm sát kẻ vô tội, diệt dệ tử ta, là khinh người thái quá!”


      đợi Đạm Đài Tuyền , Vương Chí cười lớn: “Hỗn thiên đạo tổ, người và sư tôn ta vốn bất hòa, đệ tử ngươi và ta cùng cừu oán rất sâu, hôm nay vì di vật sư thúc ta “Thái thượng vong tình lục” mà đến, chủ động cùng ta tương chiến, bị ta giết chết, có gì đáng than vãn? Ngươi là tổ tông phái, nếu vì việc đó mà lấy cớ quá mức nực cười.”


      “Hừ, lão tổ ta chưa đến lượt ngươi bình luận.”


      “Ha ha.........” Vường Chí cuồng tiếu : “Ta cũng thèm cũng ngươi bình luận, ngươi bất qua chỉ là phân thân do Hỗn thiên đạo tổ luyện chế mà thôi. Ta sớm nghe lão chế tạo ra ngươi, tất quá chỉ làm con rối giết người mà thôi, tâm cảnh và tu vi ngươi cùng bản thể lão cách biệt quái lớn, mặc dù là hóa thân, nhưng ta thấy ngươi vĩnh viễn xứng. Nhất định là lão tâm sinh cảm ứng, đoán được hôm nay kiếp nạn, cho nên phái ngươi tới đây độ kiếp!”


      “To gan” Hóa thân Hỗn thiên đạo tổ bạo nộ, thập trượng hóa thân bộc phát ra cỗ lực bài sơn đảo hải, cự đại thủ chưởng hung hãn đánh về phía Vương Chí.


      Cùng lúc đó, tiếng phật hiệu vang lên, kim thân Phật Tổ cũng kết xuất Phật thủ ấn, chụp về phía Vương Chí.


      Vương Chí lớn tiếng: “Sư phụ, Phật Tổ hóa thân chính là hoá thân thực , xin sư phụ ngăn cản giúp đệ tử, đệ tử cần dùng Hỗn thiên ác thân ma luyện thân tâm, hi vọng có thể sớm tiến vào Thần vương lĩnh vực!”


      Đạm Đài tiên tử cười . Như nước chảy mây trôi, tiên thể dịu dàng thánh khiết, ảo hóa xuất trước Phật Tổ, tay trái bắt kiếm quyết, ngăn cản Phật thủ ấn của Phật Tổ.


      Mặc dù là hóa thân nhưng cũng là Thần vương chi chiến, nhưng có những cảnh thiên băng địa liệt như trong tưởng tượng, tu vi đạt đến mức như bọn họ, chủ yếu là ấn chứng vũ cảnh, cảnh giới cao thấp mới là minh chứng nhất cho mạnh yếu. Sức mạnh lớn còn là nhân tố quyết định.


      "Rẹt rẹt rẹt"


      Vài tiếng va chạm vang , kiếm quyết Đạm Đài tiên tử và Phật thủ ấn Phật Tổ nhanh chóng giao tranh. Cùng lúc đó, cao xuất ra hai khoảng thiên địa rộng lớn, như ảo ảnh, hai người ở trong hai phiến thiên địa khác nhau, lần lượt công kích nhau


      Quan chiến giả vô cùng chấn kinh, nghị luận ngừng.


      Hai đại tiên chủ hổ là nhân vật ngạo thị Thiên giới, hóa thân mà cũng có thể tế luyện được thiên địa riêng của mình, điều này khiến hơn vạn tu giả trung cảm thấy tu vi mình bé.


      Dù hai đại tiên chủ có những đòn tấn công hung hãn lăng lệ, năng lượng dao động khuếch tán dường như cũng quá cường liệt, nhưng mỗi trận gió nhàng thổi qua, cũng khiến mọi người cảm giác kinh hãi vô cùng


      Gió thổi, phiến núi non phía dưới Đạm Đài tiên tử và Phật Tổ, tan ra như băng tuyết dưới ánh mặt trời, những dãy núi xanh tươi hoá thành cát bụi trong làn gió đó, hơn mười ngọn núi trong nháy mắt hóa thành cát bụi.


      là quá khủng khiếp, chỉ phất tay mà có thể hủy thiên diệt địa!


      Trong khoảng khác, Vương Chí và Hỗn thiên đạo tổ hóa thân đại chiến, quả như Vương Chí , hóa thân này cũng thừa hưởng được bao nhiêu lực lượng của Hỗn thiên đạo tổ, Vương Chí có thể khó khăn chống đỡ, dù cửu tử nhất sinh, nhưng với kẻ tiến quân Thần vương lĩnh vực như y, đây đúng là đối thủ tốt nhất!


      Đứng xa, Thần Nam cảm nhận được tu vi kinh người của bọn họ, nhàng lẩm bẩm: “ cho cùng đều do quyển kỳ thư mà ra, “Thái thượng vong tình lục” quả thực là ma thư a, ngờ khiến những nhân vật thế này mà cũng tiếc công giao chiến, ta dám chắc quanh đây còn ít Thần Vượng theo dõi, ngồi chờ thời cơ mà xông vào, cuối cùng Phật Tổ và Hỗn thiên đạo tổ, cả Đạm Đài Tuyền, bọn họ quá nửa phần là xuất động bản thể.


      Hai con rồng giờ phút này đều chấn động, cảm thấy các nhân vật chí tôn Thiên giới đáng sợ.


      “Hai người cần phải ngẩn ngươi, chúng ta cách cảnh giới bọn họ xa lắm! , bây giờ có thể tới Phật Tổ được rồi. Ta đoán chân thân Phật Tổ nhất định lên đường.”


      Cách đó 9000 dặm, Cực lạc Phật Tổ, dao lan ngọc bích, hoà với những làn hương thanh khiết, tiên khí dày đặc bao phủ.


      Phật điện tường vàng mái ngọc, từng toà từng tòa lơ lửng giữa trung, 3000 Phật đà ngâm xướng, cảnh tượng thần thánh tường hoà.


      Vì Thiên giới đệ nhất kỳ thư, Phật Tổ hôm nay rốt cuộc cùng rời khỏi Phật Tổ, như lưu quang biến mất phía chân trời.


      Lúc này, Thần Nam cùng hai rồng đều trốn trong nội thiên địa, rồi sau đó bay lên cao, chỉ chớp mắt biến mất trong chung. Thần chủ, tiên tôn đại chiến, cần phải xem nữa, Cực lạc Phật Tổ mới là mục đích cuối cùng của .


      Đại bàng thần vương tốc độ được xưng đệ nhất tam giới, đôi Thần vương dực của Thần Nam, như tia chớp, dù chưa đạt được trình độ hai cánh dang rộng bay 9000 dặm, nhưng so với tu giả bình thường nhanh hơn biết bao lần.


      Nửa canh giờ sau, dựa theo lộ tuyến tính trước, Thần Nam rốt cuộc cũng tới ngoài Cực Lạc Phật Tổ.


      Nơi đó, bảo thụ lay động, thần quang phổ chiếu, tiên thảo tràn ngập, linh khí lan toả, đủ loại tiên hoa thần thảo chỉ được nghe danh chứ chưa bao giờ nhìn thấy, mọc khắp Phật Tổ. Từng dãy phật điện toạ lạc đỉnh núi, Phật điện lơ lửng cao, giữa các đám mây còn nhiều hơn.


      “Đáng ghét, lũ lừa ngốc này giàu có” Tử kim thần long than vãn: “Các ngươi nhìn Phật điện kia kìa, con mẹ nó nữa, toàn tường vàng mái ngọc!”


      Thần Nam lặng lẽ nhìn Cực lạc Phật Tổ trước mắt, tịnh khẩn trương, Phật Tổ rời , tin tưởng có Thần vương dực người có thể giúp ung dung tiến thoái.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 190: Cực Lạc Phật Tổ



      Phiến Phật sơn này quả nhiên vùng đất linh tú bảo địa, hội tụ thiên sinh linh căn, dẫn dắt linh khí tám phương dồn về, từng ngọn núi xanh ngắt, cây cỏ tầm thường nào, tất cả cây cỏ đều linh khí dũng động, thần quang lấp lánh.


      Linh mạch liên miên bất tuyệt có thể lên đến mấy trăm dặm, những chỗ tu thân của Phật Tổ giới hạn trong khuôn viên hơn mười dặm từ trung tâm của linh mạch.


      Bên trong Phật Tổ tường hòa, từng con tiên hạc vờn cánh trong mây, hơn chục linh viên ngừng hót véo von trong núi, những con hươu sao thân thiết với người, những con thỏ bạch với đôi tai dài đáng , giống như cảnh sơn lâm bình thường. Ở cái vùng bảo địa này, mọi loại động vật đều có linh khí, khiến Long bảo bảo hết cả dãi, cứ lầm bầm thuyết phục bọn Thần Nam giúp nó bắt vài con nướng ăn.


      Tử kim thần long cũng có chạy lung tung, nhìn từng tòa phật điện lung linh các ngọn núi, nó hận được đem toàn bộ tống vào nội thiên địa của Thần Nam để sau này hưởng dụng.


      Thần Nam từng đại náo Lôi thần điện, nhưng sau này biết được chẳng qua mình may mắn mà thôi, nếu có vài vị chủ thần thầm kiềm chế Lôi thần chết biết bao nhiêu lần rồi. Cho nên hôm nay xông vào Cực Lạc Phật Tổ, càng cẩn thận, dám nghênh ngang như là lần trước nữa.


      Phật Tổ làm nhân vật sánh ngang với các cường giả của thiên giới, truyền thuyết hòa thượng này nhìn bộ dáng hiền lành, nhưng pháp lực là thông thiên, ít người có thể nhìn thấu thực lực nông sâu của y, tại đông phương thiên giới là nhân vật gần như vô địch.


      Phật cảnh này rất rộng lớn, Thần Nam triển khai Thần vương dực, như điện quang tại trung ngừng di động, xuất các đỉnh núi khác nhau.


      Bây giờ chỉ có thể tin tưởng vào chính linh giác của bản thân, dựa vào bản năng của tránh được tối thiểu tám vị cao thủ mà căn bản dám động vào. " động vào" này là loại cảm giác bất lực, chứng minh đối phương cường đại hơn rất nhiều so với . Đương nhiên điều này bao quát những tu giả tu vi chênh với bao nhiêu.


      Cường đại tiên thiên linh giác là bản lĩnh mà Thần Nam có thể kiêu ngạo, luôn có thể nắm được nông sâu của đối thủ.


      Phật Tổ này giống như truyền thuyết bên ngoài, giữa trung ương tòa linh sơn cao lớn vô cùng, tập trung tất cả linh khí của tám phương, tòa phật điện có khí thế hùng vĩ hoành tráng lơ lửng đỉnh núi, đây chính là chỗ tu luyện của Phật Tổ.


      Các đỉnh núi chung quanh tòa phật điện này cũng có các tòa miếu, án chiếu thực lực cùng bối phận an bài, càng gần ngọn núi của Phật Tổ, người cư trú núi càng có pháp lực cao thâm.


      Phật ngớt, tiếng chuông vang vọng, trong Phật Tổ, tiếng niệm kinh của đông đảo tăng phật vang vọng khắp linh sơn.


      Càng đến gần trung ương của linh sơn, Thần Nam càng cảm giác cỗ áp lực vô hình càng tăng. để hai con rồng tiến vào trong nội thiên địa, bây giờ bọn chúng cũng giúp được gì. tránh được rất nhiều tăng nhân, những vị này có thể chính là "Phật" ở nhân gian.


      Thần Nam bay lên đỉnh núi, dùng thế lôi đình vạn quân nhanh chóng bắt được tăng nhân tu vi lấy gì làm mạnh đem nhốt vào nội thiên địa.


      Đối với mọi chuyện của vùng Phật Tổ này, Thần Nam chỉ là thám thính từ bên ngoài, muốn xâm nhập đỉnh linh sơn này, rất cần bắt kẻ hiểu ràng nơi này.


      "Grào...ngươi lại bắt được hòa thượng." Trong nội thiên địa, con rồng du côn có hảo ý nhìn nhìn hòa thượng trẻ biết từ đâu ra đó.


      "Ngẫu mễ đầu phát, xin chào tiểu hòa thượng ?" Long bảo bảo cũng giương cánh, làm bộ dạng tên tiểu quỷ.


      Hòa thượng trẻ rốt cuộc tỉnh ngộ... hình như là mình... tựa hồ thành tù binh của người ta!


      "Ngươi...các ngươi là ai? Dám đến linh sơn làm loạn, biết nơi này là nơi tĩnh tu của Phật Tổ sao?"


      "A di đà phật. Tiểu hòa thượng ngươi đúng rồi." Long bảo bảo bộ dáng như là tiểu thần côn, : “Phật Tổ từng , chúng sinh bình đẳng, ngươi và ta cũng như Phật Tổ, nơi Phật Tổ có thể ở, ta tại sao thể đến được? Nơi Phật Tổ có thể ở lại chúng ta đều cũng có thể ở."


      "Ngươi...." Hòa thượng trẻ cứng họng: "Ngươi... là cuồng vọng, Phật Tổ từ bi, người người đều kính trọng, ngươi tôn trọng như vậy, chẳng khác nào xúc phạm, ngươi dựa vào cái gì mà dám so sánh với Phật Tổ"


      Thần Nam tiếp lời: "Phật Tổ phải dùng để kính ngưỡng, cái dùng để kính ngưỡng chính là phật tượng, phải Phật Tổ, do đó chúng sinh bình đẳng, mỗi người đều là phật, ba ngàn thế giới, triệu vạn sinh linh đều có tâm bồ đề."


      Hòa thượng trẻ cực lực phản đối: "Bồ đề tâm mỗi người đều có, nhưng tất cả bị bụi trần mai , thể đạt tới cảnh giới của Phật Tổ, làm sao có thể so cùng Phật Tổ."


      Thần Nam : "Phật gia giới sân, tiểu hoà thượng ngươi lại háo thắng như thế, phản bội lời dạy của Phật a. Phật Tổ cũng là người, bất quá sau khi bị các ngươi thần hóa thành ma rồi."


      Bên cạnh, Tử kim thần long phụ họa: "Hừ, cảnh giới? Chỉ là phương tiện thần thông à? Nghe Hỗn Thiên đạo tổ lão ma vương pháp lực vô cùng, như vậy y cũng là người có thể so sánh với Phật Tổ, cũng phải được người ta tôn kính?"


      "Ma vương đó làm sao có thể so sánh cùng Phật Tổ được, Phật cắt thịt nuôi chim ưng, cảnh giới loại này làm sao Ma vương so bì cho được?"


      Tử kim thần long khinh thường : "Hừ, ta dám tên đầu trọc dối trá này sử dụng là thịt heo, mà cắt thịt mình nuôi ưng mới là lạ!"


      "Ngươi..." Hòa thượng trẻ bị ba tên này chọc giận, tâm thần hỗn loạn.


      Thần Nam chính là đợi lúc này, hét lên tiếng, triệt để làm cho hòa thượng trẻ này hai mắt mất thần, rồi sau đó bắt đầu thi triển thần thông, cường hành lục tìm trong trí nhớ của y để hiểu mọi chuyện trong đất phật.


      Dựa theo những tin tức trong đầu của hòa thượng trẻ, Thần Nam cảm thấy để đột nhập vào Phật Tổ đại điện linh sơn, là vô cùng khó khăn.


      Nơi này cao thủ đông đảo, căn bản thể làm gì mà thần hay, quỷ biết, sợ rằng mới đến cách đó vài dặm bị người ta cảm ứng được rồi, bởi vì các đệ tử của Phật Tổ trấn giữ bên cạnh.


      Nhưng điều làm cho Thần Nam cảm thấy hưng phấn bội phần chính là, từ trong đầu hòa thượng đó biết được tin tức vô cùng trọng yếu, biết mười ba hạt xá lợi của phật giáo ở tại nơi đâu.


      Mười ba hạt xá lợi của Thanh Thiện cổ phật, Phật Tổ mang theo mình bảy hạt, được y bố trí trong phật giới của y, cũng chính là trong huyền giới di động, cách khác là siêu đại hình nội thiên địa, truyền thuyết bảy hạt cổ phật xá lợi đó có thể trấn trụ phật giới của Phật Tổ, khiến vùng phật giới này vô cùng vững chãi.


      Trong mười ba hạt xá lợi, trong đó viên được Phật Tổ tặng cho chưởng môn đại đệ tử Hoài Nhân. Y tọa trấn tại ngọn núi bên cạnh linh sơn, tiềm tu ngàn năm rồi.


      Năm hạt xá lợi còn lại được Phật Tổ an trí trong tòa điện lơ lửng đỉnh linh sơn, năm xá lợi tử này tạo thành trung tâm ngũ hành đại trận. Có năm hạt xá lợi này, tòa phật điện lơ lửng có khuôn viên mấy dặm vuông này giống như có tòa chiến tranh bảo lũy kiên cố nhất.


      Ngoài ra, từ trong đầu của hòa thượng đó, Thần Nam cũng biết được truyền thuyết của Phật giáo, chỉ cần xá lợi của Thanh Thiện cổ phật còn tồn tại, ngày nào đó lão sống lại.


      Thần Nam có thời gian suy nghĩ đến truyền thuyết nọ. bây giờ lo lắng làm thế nào đoạt được những hạt xá lợi này mà thôi. tại có biện pháp gì thu thập bảy hạt xá lợi trong nội thiên địa của Phật Tổ. Về phần hạt xá lợi trong tay của vị đại đệ tử của Phật Tổ cũng là khó.


      Trước mắt, chỉ còn lại có năm hạt xá lợi tổ hợp thành “trận kì” trong phật điện lơ lửng linh sơn. Mặc dù biết ngũ hành đại trận đó khó phá giải, nhưng Thần Nam phát rằng so với việc đối mặt với Phật Tổ và Hoài Nhân, nắm chắc hơn chút, vì dù sao đó cũng là vật chết.


      Sau khi minh bạch mọi chuyện, Thần Nam phong ấn công lực của hòa thượng trẻ giao cho quản gia của nội thiên địa Khô lâu đầu Cổ Tư, để hòa thượng này cùng các thiên sứ thực "lao động cải tạo".


      Cũng như trước, hai con rồng ở lại trong nội thiên địa, Thần Nam triển khai Thần vương dực, cẩn thận tiềm hành, từ từ tiến đến gần linh sơn.


      Linh sơn cao hơn hai ngàn thước, phải quá cao lớn, bất quá nó lại rất có khí thế. Bên cạnh nó có ngọn núi xanh thấp hơn chút, bên tòa phật điện hùng vĩ, đó chính là miếu của Hoài Nhân đại đệ tử của Phật Tổ.


      Thần Nam tránh vị đại đệ tử này, từ hướng khác tiềm hành lên linh sơn.


      ít la hán đả tọa điều tức đỉnh linh sơn, các dãy núi ở phía xa cũng có đông đảo tăng lữ tu luyện phía trước các tòa miếu.


      Nhìn lên tòa điện rộng mấy dặm vuông trung, Thần Nam chau mày. biết nếu bay lên tòa phật điện kia, dám chắc bị Hoài Nhân phát giác, dù sao y cũng là Phật môn đại đệ tử.


      Bây giờ tiềm hành lên linh sơn, là mạo hiểm rất lớn rồi.


      thu liễm tất cả khí tức, linh hồn dao động cũng tiến vào trạng thái tịch diệt, cảm giác được nguy hiểm thủy chung vẫn bao phủ tứ bề. Đây là dự cảm vô cùng tốt, Thần Nam rất tin tưởng linh giác của bản thân, tiếng động khai mở nội thiên địa của mình


      "Bên ngoài như thế nào?" con rồng du côn hỏi


      "Rất tốt, ta có cảm giác thể nào ra tay được." Thần Nam đem tình huống bên ngoài qua lần.


      "Như vậy khó, tất cả các ngọn núi đều có những phật đà tu vi cao thâm thủ hộ, nếu ngươi muốn bay lên phật điện trung, cam đoan bị đám trọc đầu này phát giác liền."


      "Đúng là như vậy, cho nên ta mới cảm thấy bó tay."

      Con rồng du côn biến thành hình người đầu rồng, ưỡn ẹo chân tay : "Ta mặc dù có nghiên cứu về trận pháp, nhưng nếu muốn phá vỡ ngũ hành đại trận của Phật Tổ, trừ phi cho ta thời gian năm ngàn năm nữa. Bất quá.... ra có phương pháp có thể thử?"


      "Phương pháp gì, ngươi ." Thần Nam tuyệt đối bội phục kinh nghiệm và kiến thức của con rồng du côn.


      "Hết thảy trận pháp đều cần linh lực để duy trì, đại trận mới có thể thuận lợi vận chuyển. Tòa điện này lơ lửng đỉnh linh sơn, có chu vi đến mấy dặm vuông, tất nhiên cần có nguồn linh lực rất lớn duy trì. Chúng ta có thể ra tay từ chỗ này, chặt đứt nguồn linh lực khổng lồ, làm cho phiến phật điện rơi xuống, phá hủy ngũ hành đại trận."


      Long bảo bảo lẩm bẩm: "Nga, đại thần côn tại thượng! Như vậy là hoàn toàn hủy bảo điện của Phật Tổ, mấy thần côn trọc đầu dám chắc tức giận điên cuồng."


      "Trước sau gì cũng đắc tội với đám trọc này, vậy cứ làm tới ." Thần Nam đồng ý với lời đề nghị của Tử kim thần long, biết được linh khí mà nó nằm ở chỗ nào


      Linh sơn nằm trong phương viên trăm vạn dặm của tổ mạch, chính là linh căn trong trăm vạn dặm. nghi ngờ gì, chỉ cần hủy linh căn dưới đất, tất nhiên làm cho linh khí hỗn loạn tứ tung, kéo theo hàng loạt hệ liệt đáng sợ
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 191: Dưới chân Phật Tổ Ma Vương



      nghi ngờ gì, chỉ cần hủy linh căn dưới đất, tất nhiên làm cho linh khí hỗn loạn tứ tung, kéo theo hàng loạt hệ liệt đáng sợ.


      Khí tức tường hòa ở vùng Cực lạc Phật Tổ này, có thể trong đêm triệt để biến chuyển, có thể biến thành 1 nơi ác sơn ác thủy.


      Đương nhiên cũng thể coi đó là phá hoại thuần túy, chí ít là cũng phá vỡ được ưu thế thiên thời địa lợi ở nơi này. Trong chu vi trăm vặn dặm, các núi cao khe sâu có thể trong đêm bị nguồn linh khí khổng lồ bao trùm.


      Qua 1 hồi phân tích, Thần Nam đổ mồ hôi lạnh. Nếu mà làm như vậy trở thành tử địch của cả phật giáo, e rằng cả thiên giới chẳng có chỗ cho dung thân.


      Có bách mạch chi tổ linh căn, việc tu luyện của đệ tử phật giáo trở lên dễ dàng, nếu như hủy hoại , đồng nghĩa với việc hủy nửa căn cơ của phật giáo.


      Thần Nam bình tĩnh : “Nếu làm như vậy, ta có thể chết mà có chỗ chôn. Có cừu hận như vậy, Phật Tổ muốn giết ta, ai có thể hóa giải được. Nhưng mà, nếu như làm như vậy, ta chẳng có chút cơ hội nào, vì Vũ Hinh, ta nguyện làm kẻ địch của Phật Tổ.”


      quyết định nhìn đơn giản, nhưng thực nó bao hàm ý nghĩa xả thân.


      Vũ Hinh vì Thần Nam làm nhiều như vậy, giờ dù chỉ có 1 tia hi vọng, muốn vứt bỏ, dù cho phải chống lại cả thiên giới.


      Tử kim thần long thở dài : “Chúng ta có thể nghĩ ra, Phật Tổ cũng biết điểm yếu này của linh sơn, dĩ nhiên y dùng đại pháp lực bày bố phong ấn, muốn phá vỡ linh căn dưới đất e là dễ như vậy.”


      Thần Nam cười nhạt, quay đầu nhìn Tiểu long đậu vai, : “Ta vẫn cứ quên mất loại năng lực của Tiểu long. Nó từng nuốt 1 hạt thần xá lợi của Quang Minh thần đời thứ nhất, sinh ra cái sừng thứ 3 có thể phá được tất cả mọi loại phong ấn. Nó từng dễ dàng phá vỡ phong ấn ở tầng 1 và tầng 2 trong 18 tầng địa ngục. Ta nghĩ, nếu như cho nó đủ thời gian, lại đem toàn bộ công lực của chúng ta truyền vào cơ thể nó, nhất định có thể phá được phong ấn của linh sơn.”


      Tử kim thần long nghi ngờ hỏi: “Có được ?”


      Long bảo bảo chớp đôi mắt, lầm bầm : “Ta cũng cái sừng này rút cuộc có dùng được ?”


      Thần Nam vô cùng tự tin: “Ta nghĩ Quang Minh thần sau khi trọng thương mà chết, lão để lại mấy hạt xá lợi, tất nhiên phân biệt kế thừa những năng lực đặc biệt của y, Quang Minh thần trong truyền thuyết là người sở trường phong ấn, phá ấn. Phải nhớ rằng lão từng tự mình phong ấn số nhân vật rất lợi hại vào 18 tầng địa ngục, ta nghĩ năng lực phá ấn của Long bảo bảo giờ tương đương với Quang Minh thần đời thứ nhất.”


      “Ồ, đại thần côn người yên nghỉ . Ta đại đức đại uy Long bảo bảo thiên long rất rất rất nỗ lực, tranh thủ thu thập tất cả thần xá lợi của người, để tuyệt học của người bị thất truyền.”


      Khi mấy câu này, 2 mắt của Long bảo bảo sáng lên như trộm.


      Tâm động bằng hành động.


      Thần Nam thầm xuống chân linh sơn, trong 1 khu rừng rậm, sau đó thả 2 con rồng ra.


      Thần Nam tay cầm Lôi thần kiếm, thân kiếm hợp nhất, hóa thành 1 đạo thần quang, chui vào lòng đất. Nửa khắc sau, Thần Nam từ dưới đất chui lên, : “Quả đúng như dự đoán, dưới đất bị người dùng pháp lực, bố trí kết giới bảo hộ, Long bảo bảo, trông cậy vào ngươi đó!”


      Tử kim thần long và Thần Nam ngừng truyền chân nguyên vào trong người Long bảo bảo, cho đến khi tên tiểu quỷ này chịu được la to lên mới ngừng lại.


      Long bảo bảo chớp chớp mắt, lầm bầm : “ chừng dưới lòng đất lại đào được thứ gì hay ho đây.”


      xong, vụt tiếng, nó chui xuống đất.


      Tử kim thần long và Thần Nam cũng men theo địa động xuống. Dưới lòng đất, 1 tầng quang hoa thánh khiết nhàn nhạt bao phủ lấy linh căn bên dưới.

      Long bảo bảo phí lực phá giải phong ấn, tên tiểu quỷ toát hết cả mồ hôi.


      “Quang Minh đại thần côn tại thượng, đại thần côn trọc đầu đáng ghét, phong ấn nơi đây thực làm người ta đau đầu quá.”


      “Cố lên!” Thần Nam cổ vũ, đồng thời ra hiệu cho Tử kim thần long, hai tên tiếp tục truyền chân nguyên cho Long bảo bảo.


      Đây thực là 1 quá trình gian khổ vô cùng, cả bọn mệt mới mức gân cốt toàn thân như rời ra, liên tục nửa ngày mới phá vỡ được 1 điểm phong ấn.


      Lá chắn phong ấn kiên cố, giống như 1 tấm sắt dày, bị người ta khoan thủng lỗ .


      Phí sức như vậy mà chỉ thu được có chút ít thành quả, Long bảo bảo mệt tới mức muốn bỏ cuộc, nhưng sau khi Thần Nam đưa ra các loại dụ dỗ, cuối cùng Long bảo bảo lại chịu tiếp tục công việc gian khổ.


      Sau khi phá vỡ từng điểm từng điểm phong ấn, sức mạnh kết giới rốt cục cũng giảm nhiều, sau nửa thời thần, Long bảo bảo dùng cái sừng thứ 3, phá được 1 phiến kết giới phong ấn.


      Dưới đất truyền lên từng trận hoan hô.

      Qua lỗ thủng phong ấn, Thần Nam và 2 rồng nhìn xuống dưới, có thể nhìn thấy trong 1 cái hang rất rộng lớn ở phía dưới, con cự long gào thét nhe nanh múa vuốt, linh khí ngừng tỏa ra từ cơ thể nó, sau đó chầm chậm thông qua kết giới phát ra từng điểm quang hoa.


      “Mẹ kiếp!” Tử kim thần long kêu lên kinh ngạc: “Linh căn này thực là hiếm thấy trong trời đất, hóa thành hình rồng, nó có hồn, có trời mới biết được linh khí ở dưới này dày tới mức nào.”


      “Quang Minh đại thần côn tại thượng! Con cự long do linh khí tích tụ mà thành kia có vấn đề, các người hãy nhìn xem, 4 cái vuốt của nó dường như có khóa linh khí.


      Đúng vậy, con cự long dài ngàn trượng do linh khí ngưng tụ thành hồn, 4 chân vuốt đều có dây xích linh khí cực lớn quấn quanh.


      Tử kim thần long sống lâu, kiến thức khá rộng lớn, nó thở dài : “Phật Tổ thực là thâm hiểm, đem linh căn chi hồn trong cả trăm vạn dặm tù cấm tại đây, chả trách linh khí của Phật Tổ lại sung mãn như vậy. Điều này so với cường đạo còn ác độc hơn hàng chục lần. Linh khí trong 1 trăm vạn dặm vốn là phân bố đều khắp nơi, nhưng mà lại bị cấm cố tại 1 chỗ, những khu vực khác đều là cùng sơn ác thuỷ.


      Long bảo bảo làm bộ dạng thần côn, : “Ta đại đức đại uy từ bi bác ái, hóa giải mọi tội ác, ngẫu mễ đầu phát!”


      Ngoài ra, Thần Nam còn phát giác có điểm ổn, ở vị trí trái tim của long hồn quang mang lấp lánh kia, có 1 vật thể phát ra ánh màu đen, đó tuyệt đối phải là vật do linh khí ngưng tụ mà thành, ngược lại nó giống như 1 ma vật đáng sợ dị thường.


      Bởi vì nơi đây tuy linh khí tràn đầy, sung mãn vô cùng. Nhưng Thần Nam vẫn cảm thấy 1 cỗ ma khí dao động đáng sợ.


      “Ngã phật từ bi …” tiếng phật hiệu đột nhiên vang lên. Tuy nghe vô cùng từ bi, nhưng làm cho Thần Nam đổ mồ hôi lạnh.


      Cả bọn quay nhìn lại phía sau, nhìn thấy 1 hòa thượng trẻ khoác tăng bào màu nguyệt bạch, đứng sau lưng họ cười mỉm, tỏa ra khí chất xuất thần phiêu dật.


      “Ngươi là ai?” Thần Nam hỏi. thầm cảm thán trong lòng, phật môn quả là ngọa hổ tàng long, cẩn thận như vậy rồi mà vẫn bị người khác phát ra.


      Hai con rồng cũng cảnh giác cao độ, có thể vô thanh vô tức tới sau lưng bọn họ, ràng hòa thượng này pháp lực thâm hậu, e rằng bọn họ tuyệt phải là đối thủ của .


      “Bần tăng Hoài Nhân.”


      Tử kim thần long kinh ngạc kêu lên: “Cái gì ? Ngươi là đầu trọc đời thứ nhất sao ? À , là đệ nhất phật tử, đại đệ tử của Phật Tổ ư?”


      “Chính là bần tăng. Mấy vị thí chủ tại sao lại xông vào phật môn cấm địa?”


      “Là … chúng ta bất cẩn nên lạc vào đây.” Tử kim thần long giả lả cười đáp. Hôm nay, bị phật tử pháp lực cao thâm chặn tại đây, thực làm cho bọn họ lên trời lối, xuống đất hết đường.


      Hoài Nhân mặt mỉm cười, miệng niệm phật hiệu, : “Ngã phật từ bi, thiên giới ngàn năm nay thấy hình bóng thần long, hôm nay đột nhiên lại có 2 thần long xuất thế, là 1 đại hạnh , dưới chân Phật Tổ cuối cùng cũng có hộ pháp thần long rồi.”


      Hai con rồng giận giữ, hận thể lập tức xông lên.


      Thần Nam câu nào, triển khai Thần vương dực, thuận theo khuyết khẩu Long bảo bảo vừa đục ra, xoạt 1 tiếng chui vào cái hang bên dưới, 2 con rồng nhìn nhau rồi cùng nhanh chóng lao theo.


      “Ngã phật từ bi. Ba vị thí chủ, đây là ý gì ? Lẽ nào 3 ngươi muốn phá linh căn. Nếu mà như vậy, ta khuyên các vị thí chủ hãy sớm quay đầu, biển khổ vô biên quay đầu là bờ. Với tu vi của các vị mà , khi tiếp cận với linh căn chi hồn trong chớp mắt bị linh khí cuồng hãn biến thành cát bụi.”


      ràng Hoài Nhân chẳng có chút gì lo lắng.


      Thần Nam vẫn lời nào, chỉ nhanh chóng khai mở nội thiên địa, đem tất cả ma lôi và thủy tinh bình có chứa lôi thần tử hỏa mà trước đây lấy được từ lôi thần điện ra ngoài, cho chúng trôi nổi trong hư .


      “Grào …” Tử kim thần long kêu lên run rẩy, “Mẹ ơi!”


      Long bảo bảo lập tức trợn tròn đôi mắt.


      Hai con rồng biết đáng sợ của đám ma lôi và thần hỏa này, nếu như năng lượng ma pháp lớn như thế này phát nổ cùng lúc, đừng tới linh căn chi hồn, thêm cái nữa cũng đủ bị nổ tung, mà ngay cả linh sơn này cũng bị đảo lộn


      Hoài Nhân tuy chưa từng nhìn thấy những trang bị ma pháp này, nhưng bắt đầu cảm thấy có chút ổn, y khẩu tụng phật hiệu : “Ngã phật từ bi, 3 vị thí chủ quay đầu là bờ.”


      Thần Nam trầm giọng : “Ta cũng muốn quay đầu, nhưng ngươi chặn đứng đường lùi của bọn ta rồi.”


      “Bần tăng có ác ý.”


      Hoài Nhân thân người chớp động, rời xa khỏi động khẩu thông lên mặt đất.


      Thần Nam nhanh chóng thu Tử kim thần long và Long bảo bảo vào trong nội thiên địa, lấy 1 ma lôi ném ra ngoài lỗ thủng phong, sau đó lại thu viên ma lôi đó lại.


      Thần Nam triển khai Thần vương dực bay lên, muốn nhanh chóng chạy khỏi thế giới dưới đất này.


      Nhưng lúc này, Hoài Nhân cuối cùng cũng động thủ, đạo phật thủ ấn cự đại, lạnh lùng ấn xuống, dù cho Thần Nam có được thần tốc, nhưng Hoài Nhân sớm có chuẩn bị, vẫn đánh trúng vào lúc Thần Nam triển khai song dực


      “Bụp!”


      Thần Nam thổ 1 ngụm máu tươi, bay lên.


      Đồng thời, trong quá trình này, trong địa quật vang lên 1 tiếng nổ kinh thiên, giống như trời rung đất chuyển, làm cho hồn phách của người ta như muốn bắn ra ngoài cơ thể.


      Hoài Nhân hòa thượng đại kinh thất sắc, y nghĩ lại dẫn tới hậu quả như vậy, có cảm giác như ngày tận thế sắp tới, cả người y dường như mất linh hồn, : “Có giết các người ngàn lần, cũng thể bù đắp được đại họa tày trời này.”


      Thần Nam vừa thổ huyết vừa bay lên mặt đất, đòn phật thủ ấn của Hoài Nhân dường như đánh nát lục phủ ngũ tạng , nếu phải có Thần vương dực giúp chống đỡ 9 phần lực lượng, e rằng sớm thịt nát xương tan, hoặc bị tan thành cát bụi rồi.


      Lúc này, trời đất rung chuyển dữ dội, cả Phật Tổ giống như nổi sóng, mặt đất chấn động kịch liệt làm cho tất cả các tăng phật đều thấy kinh dị vô cùng.

      “Oành!”

      Linh sơn hùng vĩ sụp đổ 1 nửa, sau đó cỗ thao thiên ma khí từ dưới đất lan tỏa lên


      Chỉ trong chớp mắt, phong vân biến sắc, thiên địa thất sắc, Phật Tổ vốn hiền hòa, giờ đây chỉ quần sơn rung chuyển dữ dội, mà ma vân vần vũ, sát khí xung thiên, màu đen vô tận bao trùm cả Phật Tổ.

      Dường như, có 1 ma vương sắp xuất thế.


      Tăng phật địa vị được tôn sùng đại kinh thất sắc, rất nhiều người biết việc gì xảy ra, sắc mặt xám ngoét, bộ dạng giống như sắp nghênh chiến đại địch.


      Lúc này, ma vân vần vũ, sát khí xông thiên, từ dưới mặt đất xông lên tận trời cao, thanh như tiếng kim loại mạnh mẽ vang truyền khắp Phật Tổ: “Thiên Ma trở lại!”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :