Chương 177: Nhất Đại Thiên Kiêu Đạm Đài thân Cự điểu chở Thần Nam bọn bọ bay về hướng đông, mặc dù tốc độ bằng Tử kim thần long và Long bảo bảo, nhưng cũng kém bao nhiêu. Bay liên tục như vậy được hai ngày, nhưng vẫn chưa tới nơi, hỏi ra mới biết ra mới chỉ bay được có phần ba lộ trình mà thôi, có thể tưởng tượng được thiên giới rộng lớn cỡ nào. Ngày thứ ba, khi mặt trời vừa lên, qua đêm nghỉ ngơi, bọn Thần Nam lại lên đường. Lúc bay ngang đại thảo nguyên, mặt hồ rất lớn xuất phía dưới, hồ nước bích lam trong như gương, soi cảnh vật . Nhưng chợt có vài nhân ảnh phá hài hòa này, những kẻ này chân đạp phi kiếm bay phía mặt hồ, người dùng các loại pháp bảo oanh kích hồ nước. Thần Nam nhìn thấy vậy ngạc nhiên, liền cho cự điểu ngừng lại, xem những kẻ này rốt cuộc muốn làm gì. Cự điểu tựa hồ biết ý nghĩ của Thần Nam liền lên tiếng giải đáp: "Những người này chính là những tu giả vừa mới xuất môn như tôi vừa . Bây giờ thiên giới xuất phong trào đú đởn, những tu luyện giả trẻ tuổi ganh nhau về thú cưỡi của mình, khiến cho thú tu còn được yên ổn nữa. nghi ngờ gì, giờ những kẻ này truy bắt thú tu trong hồ." Tiểu phượng hoàng kinh ngạc : "Trời ạ, ngờ trong hồ lại có con rồng, mau xem!" Tử kim thần long trợn trừng mắt, Long bảo bảo cũng tập trung tinh thần quan sát bên dưới. Tử kim thần long trách mắng: "Phì.. trẻ con đừng lung tung, cái đó mà cũng là rồng à? Đó chỉ là con giao long (thuồng luồng) mà thôi, hơn nữa con hắc giao màu đen kia ít có huyết thống của rồng, có bắn đại bác mấy tầm cũng đến được với họ nhà rồng.” Long bảo bảo gật đầu : "Tiểu bất điểm đừng có lung tung, phía dưới bất quá chỉ là giao xà mà thôi." đầu giao xà màu đen, dài chừng hai mươi trượng, bị cự võng quang hoa lấp lánh bao phủ. Nó ngừng lăn lộn trong hồ nhưng thủy chung có cách nào chạy thoát, trong thoáng chốc bị bắt kéo lên bờ. , cự điểu tức giận bất bình : "Chỉ biết bắt nạt những thú tu có thực lực kém, nếu có bản lãnh tìm đại ma, hừ, đảm bảo các ngươi chút da cũng chẳng còn." Đúng là thỏ chết cáo khóc thương ... Cũng là thú tu nên nó có chút đồng cảm. Bọn Thần Nam mới vừa lên thiên giới, muốn lắm chuyện, chuẩn bị tiếp tục lên đường. Song lúc này năm tên tu giả phía dưới phát được bọn họ, trong đó hai người nhanh chóng cưỡi phi kiếm vọt tới. " là con cự điểu thần dị!" nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp kêu lên. Nam tử trẻ tuổi bên cạnh thản nhiên cười : "Nếu sư muội muốn, ta bắt tặng cho nàng." "Huynh thấy nó bị người khác thu phục rồi sao?" "Rất dễ xử lý, ta có thể cùng bọn họ thương lượng." Nam tử trẻ tuổi tự tin . Hai người cách Thần Nam khoảng cách nhất định, trang phục của bọn họ đều là trang phục tu đạo, thông qua nguyên khí dao động có thể thấy được tu vị bọn họ đều lục giai. Nam tử ăn rất tự tin đó, từ xa tiến lại, ôm quyền hướng về Thần Nam : "Tại hạ Vương Tư Viễn, chính là truyền nhân đời thứ mười chín của Vương Chí chưởng môn, đại đệ tử dưới trướng Đạm Đài Tiên Tử. Xin hỏi huynh đài có thể nhường thần điểu này cho ta được , ta nguyện lấy thượng phẩm phi kiếm cùng ngươi trao đổi." Vương Tư Viễn đem sư môn của mình khoe ra, nếu phải là người ngu ngốc quá mức ai cũng biết ý tứ bên trong. Tuy nhiên cái này đối với Thần Nam mà có tác dụng gì. Tình huống bên trong rất phức tạp, Vương Tư Viễn có suy nghĩ nát óc cũng . "Xin lỗi, ta muốn trao đổi." Vương Tư Viễn nghe xong, mặt liền biến sắc, uy danh của Đạm Đài Tiên tử, tại thiên giới này người nào mà biết. Ngoại trừ ít tiên tôn, thần chủ, ít có người có thể cùng tranh phong, đệ tử các phái tuyệt đại đa số đều cũng muốn gây khó dễ với đệ tử Đạm Đài phái. "Nhưng mà ta rất muốn đổi!" Vương Tư Viễn hai mắt thần quang bức người. Con rồng du côn cầm tử kim song tiết đại bổng, nhưng Thần Nam ra hiệu cho nó được manh động, hơn nữa còn để nó va Long bảo bảo nấp sau cự điểu, muốn hình dáng của thần long làm đối phương kinh hoàng. "Ta đổi là đổi!" Thần Nam như đinh chém sắt trả lời. Lúc này ba nam tử tu giả mặt đất, tựa hồ ý thức được có chút ổn, nhanh chóng bay lên, trong nháy mắt chắn phía trước của cự điểu. Vương Tư Viễn lạnh lùng : "Con người của ta rất cố chấp, muốn cái gì nhất định phải có bằng được." Thần Nam nghĩ lại gặp được hậu bối truyền nhân của Đạm Đài Tuyền, chứng kiến bộ dạng bá đạo của Vương Tư Viễn, cười lạnh : "Vậy ta muốn xem ngươi đoạt được bằng cách nào?" Vương Tư Viễn lấy ra thanh phi kiếm, lạnh lùng : "Thần điểu lưu lại, phi kiếm lấy , ta muốn nhắc lại!" Dứt lời ném phi kiếm về phía Thần Nam. Thần Nam cước đạp hư , như đất, từ lưng cự điểu bước lên mấy bước, tay trái dùng hai ngón tay gắp lấy thanh phi kiếm đó, khẽ siết cái, tiếng "rắc" trong trẻo vang lên, phi kiếm liền bị gãy làm đôi. "Đây là thượng phẩm phi kiếm theo lời ngươi sao? Đem cái thanh sắt rỉ sét này ra cưỡng bức trao đổi, truyền nhân hậu bối của Đạm Đài tiên tử phải là bá đạo quá mức sao?" Vương Tư Viễn biết đụng phải thú dữ, phi kiếm nọ mặc dù chỉ là trung phẩm, nhưng người bình thường cũng khó làm gãy. "Lên, chúng ta cùng nhau động thủ!" Hiển nhiên, tên này làm việc rất quyết đoán, biết đắc tội với Thần Nam, liền muốn tiên hạ thủ vi cường. đạo thần quang hướng Thần Nam bổ tới, cùng lúc đó ba tên kia cũng phát ra phi kiếm chém về phía Thần Nam. Bốn đạo kiếm quang phát ra kiếm mang đầy trời, bao phủ lấy Thần Nam. Chỉ là, kiếm quang ngập trời chỉ tồn tại được vài giây, từ bên trong truyền ra những thanh trong trẻo của tiếng kim loại bị bẻ gãy. Thần Nam chụp lấy bốn thanh phi kiếm, chấn gãy thành hơn mười đoạn, đây là nhiếp phục tuyệt đối. lạnh lùng thốt: "Còn bản lĩnh gì sử hết ra ." "Ngươi..." Bốn kẻ miệng rỉ máu tươi, mất liên hệ với phi kiếm, bọn họ bị phản đòn nhất định, bị nội thương . Thần Nam lạnh lùng quát: "Cút!" Bốn kẻ vội vàng hạ xuống mặt đất, cách đó xa, nữ tử kia cũng bay xuống theo. Với tu vi tại của Thần Nam, mấy kẻ này đâu phải là đối thủ của , muốn thu thập thêm tin tức, cho nên mới giáo huấn bọn chúng trận. Bây giờ biết đệ tử của Đạm Đài Tuyền tại thiên giới rất đông đảo, hơn nữa thế lực rất lớn, nếu môn hạ đệ tử đâu có khả năng hoành hành như vậy, tương lai nếu cùng Đạm Đài Tuyền đối địch, hậu quả đáng sợ phi thường. Trãi qua đoạn tao ngộ, Thần Nam có nghi vấn, mấy kẻ vừa gặp, nhìn bất quá chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi thôi, nhưng tu vi ngờ đều đạt được lục giai. Ở nhân gian giới mà , là hết sức khoa trương. Nhưng vấn đề này rất nhanh được cự điểu giải đáp. Thiên giới cùng nhân gian giới rất là khác biệt, lục giai ở đây được tính là cao thủ, những cũng phải ai cũng dễ dàng đạt được. cách khác là tu vi dựa theo năm tháng tu luyện. Trong nhiều đại phái, mặc dù "đệ tử bên ngoài" rất nhiều, nhưng "đệ tử chân truyền " thường đông, tu vi chưa đạt tới lục giai cho phép xuất sơn. Bọn Vương Tư Viễn thuộc về số lượng "đệ tửchân truyền " ít ỏi, về phần tuổi tác của bọn họ, dựa theo lời của cự điểu, làm Thần Nam nhảy dựng lên, ngờ bọn họ đều hơn trăm tuổi! Đương nhiên trong đó có tình khác, "chân truyền đệ tử” của thiên giới đại phái, phương pháp tu luyện hoàn toàn giống với nhân gian giới. Khi tu vi của bọn họ đạt tới cảnh giới nhất định nào đó, được cao thủ của sư môn truyền cho bộ phận chân nguyên, sau đó đem bọn họ phong ấn lại, mặc cho bộ phận chân nguyên đó tự động vận chuyển, đến lúc thành công đưa tu vi bọn họ đạt đến lĩnh vực lục giai. Cho nên mặc dù là hơn trăm tuổi, nhưng tâm tính của bọn họ bất quá mới như là hai mươi mấy tuổi thôi, bởi vì phần lớn thời gian bọn họ bị phong ấn có chút tư cảm, coi như ngủ vùi cả trăm năm. Cái này giống như là chín ép, giai đoạn ban đầu thiếu kinh nghiệm và cảm ngộ tương ứng, đến lúc xuất quan là lúc được trưởng bối nhập vào đoạn tinh thần lạc ấn. Điều này chủ yếu là bởi vì cạnh tranh giữa các thế lực lớn của thiên giới quá khốc liệt. Tất cả các môn phái đều thể sử dụng những thủ đoạn phi thường. Đương nhiên tư chất của "chân truyền đệ tử" của được cầu rất hà khắc, ngàn người tuyển , nếu "nhân tạo cao thủ” phải nhan nhản khắp nơi? Lại qua thêm hai ngày, cự điểu đưa bọn Thần Nam bay vào vùng tiên cảnh đẹp như trong mộng ảo, ở đây tiên khí say người, núi xanh động biếc, thác đổ lưng trời, hạc bay vượn múa, mỗi ngọn núi đều là những phiến quỳnh lâu ngọc vũ, đẹp như tranh vẽ, mê đắm lòng người. Tiểu phượng hoàng nhìn đến xuất thần : "Tiên cảnh là đẹp đẽ!" Cự điểu : "Nơi này là tiên phủ của Đạm Đài Tiên Tử." "Cái gì, sao lại đến nơi này?" Thần Nam kinh hãi. Nhìn "thượng tiên" kích động như thế, cự điểu hoảng sợ : "Muốn đến Vô tình giới của Vô tình tiên tử, tất phải qua nơi này." "À, ra thế." Thần Nam gật đầu. Mỗi khi nhớ tới Đạm Đài Tuyền, trong lòng Thần Nam liền có cảm giác mất mát. Bây giờ đối phương chính là tiên chủ phương thiên giới, còn mới chỉ miễn cưỡng là tiên nhân mà thôi. Vạn năm trước, bọn họ cùng xuất phát điểm, nhưng vạn năm sau bọn họ có cách biệt lớn. Thần Nam vẫn hiểu được vì sao vạn năm trước Đạm Đài Tuyền lại đối phó với , mặc dù tại Côn Lôn huyền giới nhận được tinh thần lạc ấn của cha lưu lại, biết được công lực tụt hậu của tựa hồ có quan hệ trực tiếp với Đạm Đài Tuyền, nhưng nàng dường như cũng có liên quan gì đó. "Đạm Đài, năm đó vì sao nàng lại đối với ta như thế?" Thần Nam trong lòng có chút đau khổ, dù sao Đạm Đài Tuyền cũng là người con đầu tiên mà thích. Thần Nam tâm thần hoảng hốt, đột nhiên phát ra có chút ổn, cảm giác chung quanh tựa hồ có nhiều người ngừng bay bay lại. "Ồ, làm sao đột nhiên có nhiều người đến như vậy?" Tại vùng tiên cảnh này, tu giả ngừng qua lại, bất kể là tại quỳnh lâu ngọc vũ đỉnh núi, hoặc là các thác nước, tựa hồ đều có bóng người chớp động, càng ngày càng nhiều tu giả hướng về tiên cảnh này. "Tôi biết rồi, hôm nay là ngày đặc biệt, trăm năm lần Đạm Đài tiên tử lại thân giảng đạo thuyết pháp, bất kể là truyền nhân của Đạm Đài phái hay đều có thể đến nghe tiên tử giảng ngộ chân đế. nghĩ tới hôm nay chúng ta may mắn như vậy, ngờ lại gặp được thịnh hội này, tôi lại vì đưa các thượng tiên mà bỏ lỡ mất duyên ngộ này ...." đến đây, cự điểu lộ ra vẻ mặt cầu xin. "Được rồi, chúng ta nghe tiên tử giảng Diệu Đế xong rồi ." Thần Nam đáp ứng cự điểu. Đúng lúc này, tiên nhạc vang lên, đám mây lành từ phía xa theo gió bay đến, phía là toà quỳnh lâu ngọc vũ, bạch y tiên tử lặng lẽ đứng mây...
Chương 178: Tình cũ khó quên Hôm nay, trong Đạm Đài tiên cảnh tập trung vô số người. Có cả nhân tu và thú tu, khắp nơi trong thánh cảnh đều là nhân ảnh, ai rút cục là có bao nhiêu người. Tiên cảnh bình thường yên bình tĩnh lặng giờ đầu người lúc nhúc, thịnh hội trăm năm mới có 1 lần rất khó gặp này, có vô số người tham gia hơn chục lần. Đạm Đài tiên tử lĩnh ngộ chân đế, đối với tu giả mà thực là côi bảo. Mỗi lần giảng đạo luận pháp, đều tập trung vô số cường giả. Nhưng tiên cảnh sôi nổi ồn ào, sau khi tiên nhạc vang lên, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại. Các tu giả hướng con mắt ngưỡng mộ về phía toà quỳnh lâu ngọc vũ trung, dưới khí chất của tiên tử bạch y, mỗi người đều tự cảm thấy hổ thẹn cho tấm thân ô uế của mình. Dung nhan thanh lệ tuyệt luân, đôi mắt như nước mùa thu, làn da trắng như tuyết, suối tóc dài đen nhánh, dáng người thon thả gợi cảm. Đây thực là 1 nữ tử đẹp như mộng như ảo, toàn thân phát ra 1 cỗ linh khí, trí tuệ trời đất dường như tập trung vào đây. Tư dung tuyệt đại này hàng ngàn năm qua truyền khắp thiên giới, Vô tình thân, còn ai có thể sánh cùng? Đây là quan điểm chung của tất cả mọi người. “Quả là mai cốt cách, ngọc tinh thần, trải qua bao nhiêu năm tháng, ngờ chẳng hề lưu lại dấu vết nào thân thể nàng ta. Tài nữ năm xưa như ngôi sao sáng bay qua bầu trời Tiên Ảo đại lục, ngờ lại chẳng hề có chút thay đổi nào, vẻ đẹp, trí thông minh vẫn như xưa …” Thần Nam nhủ thầm, thanh đến mức thể nghe thấy. Trong Đạm Đài tiên cảnh, thú tu vô số, những kẻ có thân hình to lớn như cự điểu nhiều đếm xuể, Thần Nam lo lắng đứng cùng nó gây chú ý với Đạm Đài Tuyền. Tử kim thần long thở dài: “ là 1 tuyệt đại giai nhân, giờ phút này ta muốn vứt bỏ thân thể thần long để làm người.” Con rồng du côn than lên những lời tự đáy lòng, tuyệt đối phải là những lời đùa. “A, nữ thần sắc đẹp tại thượng, ta và Đạm Đài Tuyền đồng tại!” Đôi mắt tiểu long sáng rực, chớp chớp. Tiểu phượng hoàng sớm ngây ngất, giọng : “Đẹp quá, ngờ trong thiên hạ lại có 1 nữ tử như vậy sao …” Thần Nam thở dài 1 tiếng, rời khỏi nơi đó. có tâm trạng nào nghe Đạm Đài Tuyền giảng đạo luận pháp. giờ tuyệt đối thể giáp mặt với Đạm Đài Tuyền, dùng tinh thần dao động với Tử kim thần long, sau khi thịnh hội tan, hãy tới chân núi cách đó 3 dặm tìm . m thanh như tiếng trời của Đạm Đài tiên tử vang lên trong tiên cảnh, đám đông tu giả vừa nghe vừa ngừng gật đầu, dường như mỗi người đều có thu hoạch. “ ngờ sau hàng vạn năm, ta lại có thể cùng nàng ta trùng phùng, chỉ là lúc này cho dù có đứng trước mặt nàng ta, e là nàng cũng còn nhận được ra ta, vạn năm bằng ngàn vạn kiếp luân hồi, trong cuộc đời đẹp đẽ dài lâu của nàng, ta bất quá chỉ như 1 cái chớp mắt mà thôi.” Thần Nam có chút cảm khái, rời khỏi Đạm Đài tiên cảnh, mình đứng dưới chân núi, nhìn về thánh cảnh yên bình phía xa. “Nếu nàng biết ta còn sống, hơn nữa lên tiên giới, nàng có giết chết ta ?” Thần Nam nghĩ tới điều này, trong lòng đột nhiên lạnh toát. “Khi thực lực còn chưa thể đối phó với nàng, dù nàng quên ta hay chưa cũng tuyệt đối để bị nàng phát , nếu ta có thể chết mà chẳng có chỗ chôn.” Nơi này, tuy cách xa Đạm Đài tiên cảnh, nhưng vẫn có hoa thơm chim hót, dòng suối xanh biếc chảy qua chân núi, róc rách hoan ca. Thần Nam ngồi lặng im hồi lâu, nghĩ xem làm thế nào để mạnh lên, để sau này có thể đối phó với Đạm Đài Tuyền, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chẳng có biện pháp gì. vạn năm khổ luyện, 1 vạn năm cách biệt, rút cục Đạm Đài Tuyền mạnh tới cỡ nào, đoán được. Đúng lúc này, giọng nam tử như có từ tính vang lên phía sau Thần Nam: “Huynh đài sao lại ngồi 1 mình ở đây? nghe thiên đạo đại pháp sao?” Thần Nam quay đầu nhìn, thấy 1 nam tử chân trần, mặt nở nụ cười xán lạn, men theo suối ngược lên. Nam tử này trông như mới hơn hai mươi tuổi, mái tóc đen dài như dòng thác thả xuống cách tự nhiên. Mặc dù chân trần, nhưng nhìn rất hài hoà tự nhiên, bạch y như tuyết, khí chất toả ra có phần giống với Đạm Đài Tuyền, phong tư tuyệt thế, nếu như đứng cùng Đạm Đài Tuyền, thực giống như 1 đôi người ngọc. Thần Nam nhàng cười : “Lần này đến, trong tâm có chút loạn, e rằng khó mà ngộ được điều gì, cho nên tới nghe diệu của tiên tử, biết tại sao huynh đài đây cũng tới nghe Đạm Đài tiên tử giảng đạo luận pháp?” “À …” Nam tử thanh niên cười , : “Ta tư chất ngu ngốc, khó mà ngộ được những diệu lí của tiên tử, chi bằng ở đây thưởng thức mát mẻ của dòng suối.” hiểu tại sao, nhìn thần thái tự nhiên của nam tử trước mặt, tim Thần Nam đột nhiên đập mạnh, dường như nam tử thanh niên trước mặt vô hình chung toả ra 1 khí thế trầm trọng như núi, làm cho đột nhiên thấy khó thở. Nhưng mà, dù cho thăm dò thế nào, cũng phát ra dấu tích chân nguyên lưu chuyển trong cơ thể nam tử đó. Thần Nam hiểu, khí thế trầm trọng mà cảm thấy, hoàn toàn là do linh hồn trực giác, nếu như là những cường giả khác, căn bản là cảm nhận được cảm giác áp bức của nam tử đối diện. thầm kinh hãi, nam tử danh tính này, tu vi chỉ thể dùng 1 từ “đáng sợ” để hình dung, dường như cũng kém nhiều so với Đạm Đài Tuyền trong tiên cảnh. Đây rút cục là ai? Thần Nam trong lòng cảm thấy vô cùng chấn kinh. “ Ha ha … xem ra chúng ta có nhiều điểm giống nhau, khi tiên tử giảng đạo đều ngồi 1 mình ngoài tiên cảnh.” Nam tử hạ giọng: “Tiểu đệ là Vương Chí, có thể thỉnh giáo danh tính của huynh đài ?” Vương Chí? Trong lòng Thần Nam chấn động kịch liệt, hai ngày trước vừa thu thập mấy đệ tử chân truyền của Đạm Đài phái, bọn họ chẳng Đạm Đài Tuyền tại thiên giới thu nạp đại đệ tử tên là Vương Chí, lẽ nào người thanh niên trước mắt chính là đệ tử thân truyền tại thiên giới của Đạm Đài Tuyền? Nhìn thấy khí chất như thần kia, Thần Nam khẳng định, thanh niên kia 8, 9 phần là đại đệ tử của Đạm Đài Tuyền, chả trách tu vi của đáng sợ như vậy, làm linh giác của Thần Nam cảm thấy như có 1 cự thú viễn cổ ở bên cạnh. “Tiểu đệ Thần Trung.” Thần Nam 1 cái tên giả, đoán ra đối phương có thể là đại đệ tử thân truyền của Đạm Đài Tuyền nên phải dùng tên giả để tránh phát sinh việc ngoài ý muốn. Hai bên sau khi báo danh xong, cũng ai gì, lúc này chỉ còn tiếng chim líu lo và tiếng suối chảy róc rách. biết bao lâu sau, tiếng ồn ào của đám người trong Đạm Đài tiên cảnh lại vang lên, Đạm Đài tiên tử cưỡi đám mây lành, cùng với toà quỳnh lâu ngọc vũ dần biến mất trong tiên cảnh. Lúc này Vương Chí đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Đạm Đài tiên tử biến mất, thở dài 1 tiếng, trong mắt lên vẻ mê loạn và thất lạc. Đây là .. Thần Nam đột nhiên hít phải luồng khí lạnh … sư phụ ư? Sau đó khá lâu, 2 mắt của Vương Chí mới hồi phục lại thần sắc, nhìn Thần Nam cái, rồi cáo biệt. lâu sau đám Tử kim thần long cũng tới nơi, tiếp tục ngồi lên lưng cự điểu, bay về hướng Vô tình giới. Trùng phùng ngoài ý muốn với Đạm Đài tiên tử, trong lòng Thần Nam cảm khái vô hạn, có 1 trực giác rằng, lâu nữa giữa 2 người phát sinh mối liên hệ phức tạp, cho đến khi chính diện đối kháng. Nhưng nghĩ tới sắp gặp được Vũ Hinh, đầu óc từ từ trùng xuống, chỉ còn hình ảnh Vũ Hinh cùng tương phùng năm xưa ngừng . Qua 2 ngày bay, cự điểu cuối cùng cũng đưa đám Thần Nam tới Vô tình giới trong truyền thuyết. Khu vực này có chu vi khoảng 100 dặm. Cự điểu bay tới ngoại vi Vô tình giới liền nhất định chịu tiến thêm nữa, dường như thế giới hoa thơm chim hót này giống như 1 địa ngục vậy, làm nó sợ hãi muốn trốn. Thần Nam làm khó nó, để nó vỗ cánh bay . Nhưng cự điểu bay trung 1 vòng, liền hạ xuống : “Thượng tiên xin hãy cẩn thận. Thiên giới truyền ngôn “Vô tình tiên tử tối vô tình”, phải là truyền thuyết, mà là .” “Ta biết rồi!” Thần Nam sải bước tiến về phía sơn cốc hoang dã tràn ngập hoa tươi. Tử kim thần long, Long bảo bảo và Tiểu phượng hoàng muốn cùng nhưng bị Thần Nam trịnh trọng ngăn cản. biết người trong sơn cốc kia có phải là Vũ Hinh . Nếu Vô tình tiên tử trong truyền thuyết và Vũ hinh trong kí ức của quá khác biết, muốn 3 con thần thú cùng mạo hiểm. Hương hoa thơm ngát, thấm đẫm lòng người, cảnh sắc nơi đây kém Đạm Đài tiên cảnh, xuyên qua sơn cốc, phía trước là 1 hồ nước xanh trong như lam bảo thạch, các loại kì hoa dị thảo điểm xuyết ven hồ, nhìn về phía xa, 1 đỉnh núi xanh như ngọc là những toà đình đài lâu các, mây mờ bao phủ, chỉ nhìn thấy dáng vẻ mờ mờ ảo ảo nhưng càng thần bí và mỹ lệ. Thần Nam có tâm trí đâu tận hưởng cảnh đẹp đường, đôi mắt chỉ hướng về phía toà quỳnh lâu ngọc vũ phía xa, nếu Vũ Hinh thực ở đây, còn nghi ngời gì nữa, nàng ở trong tiên điện giống như thiên cung kia. Vô tình giới, Vô tình tiên tử tối vô tình! Truyền ngôn này là ư? Thần Nam trong lòng đau khổ, tình nguyện vứt bỏ sinh mạng mình cũng muốn nữ hài từng là 1 người thuần khiết lương thiện kia trở thành 1 kẻ giết người tay nhuốm đầy máu tanh. Truyền thuyết rằng có rất nhiều người bỏ mạng tại đây, ai còn sống mà ra khỏi Vô tình giới. Nghĩ tới điều này, trong lòng Thần Nam cảm thấy đau đớn vô cùng. Nhưng mà, lại nhìn thấy bất kì bộ hài cốt nào, cách nào chứng minh rằng có vô số cường giả vẫn lạc tại đây. Tại vùng đất đặc thù do sơn cốc, hồ nước, sườn núi, đỉnh núi, thiên cung hợp thành, tất cả đều mỹ lệ, làm cho người ta nhầm tưởng vào cõi thiên đường. Gió nhè thổi, cuối cùng cũng thổi tan đám tiên vụ bao phủ đỉnh núi, để lộ ra toà quỳnh lâu ngọc vũ, đồng thời 1 nữ tử thanh lệ thoát tục, tuyệt mĩ tới cực điểm cũng ra đỉnh núi.
Chương 179: Vô tình tiên tử đỉnh núi, bạch y phấp phới, tư dung tuyệt thế phảng phất vẫn xuất trần như xưa. Dung nhan tú lệ như 1 đoá hoa mong manh, vẫn thanh tú tuyệt luân như vạn năm trước, vẫn vẻ đẹp vô song. Lông mày cong cong, mũi cao xinh xắn, đôi môi đỏ thắm, hàm răng như ngọc, khoé miệng duyên dáng khẽ nhếch lên, toát lên vài phần ngây thơ, vài phần như lạc lõng, cười mà như phải cười, ấm áp hơn ánh mặt trời, dịu dàng hơn nước, thuần khiết hơn băng tuyết, thơm hơn hương hoa … Nàng đứng như vậy đỉnh núi. Vạt áo trắng bay bay theo gió, giống như lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay . Từng dòng lệ lăn dài má Thần Nam, nước mắt làm hai mắt nhoà . Dù cho lòng cứng như sắt, nhưng cũng ngăn được tình cảm trào dâng, dòng lệ trào dâng, đúng là Vũ Hinh thuần khiết của vạn năm trước. Sau khi ngủ vùi vạn năm, sống dậy từ thần mộ, độc, bàng hoàng, bi lương, nhưng thuỷ chung vẫn có thân ảnh tuyệt mỹ, an ủi tâm linh tịch của . Hôm nay, rút cục cũng được gặp lại, thiên ngôn vạn ngữ trong lòng rốt cuộc chỉ bật lên được hai tiếng “Vũ Hinh”. “Vũ Hinh …” Thần Nam ngước nhìn lên đỉnh núi, chăm chú nhìn người con , trùng phùng sau bao sinh li tử biệt. Nhưng mà, đáp lại phải vẻ dịu dàng quen thuộc, lúc này, nữ tử đỉnh núi, đôi mắt phát ra hai luồng điện lạnh lẽo, giống như kiếm mang chất hoá, làm Thần Nam mở được mắt. Vũ Hinh đỉnh núi, từ từ giơ tay phải lên, 5 ngón tay thon thả chụm lại, như ngọc lấp lánh dưới ánh mặt trời, nhưng lúc này lại sắc bén như lưỡi hái tử thần, hữu chưởng như ngọc vạch trung đường cong ưu mỹ, chém xiên xuống. đạo thần kiếm thực chất hoá vô cùng rực rỡ, từ thủ chưởng của Vũ Hinh đỉnh núi hướng, nhắm thẳng về phía eo lưng của Thần Nam, lạnh lùng chém thẳng tới. “Keng !” thanh kim loại va chạm trong trẻo vang lên, thần kiếm rực chém vào Huyền vũ giáp, Thần Nam miệng hộc máu tươi, bay xa cả trăm trượng. Sau đó ầm tiếng, rơi xuống giữa bụi đất mù mịt. Lúc này, lòng dường như chết. ràng cảm nhận được linh hồn dao động của Vũ Hinh, nhưng nàng lại …huy động thần kiếm tấn công , dùng kiếm khí ngạo thế thiên giới của nàng, từ khoảng cách trăm trượng lạnh lùng chém . Nếu như phải trước khi tiến vào, trong nội thiên địa của , Tử kim thần long bắt mặc Huyền vũ giáp vào, e rằng lúc này bị chém đứt đôi rồi. Đó ràng là Vũ Hinh, cảm nhận được linh hồn dao động quen thuộc. Tại sao? Tại sao từng nhau, cuối cùng tương kiến, lại dùng thần kiếm gặp nhau? Thần Nam rất muốn hỏi cho , nhưng trong cổ họng, máu tươi ngừng trào ra. Sau khi nuốt hơn 10 ngụm máu tươi, mới mở miệng được cách yếu ớt, khó nhọc: “Vũ Hinh … tại sao vậy? Tại sao nàng muốn giết ta? Lẽ nào vạn năm qua , nàng còn nhận ra ta nữa?” “Ta nhận ra ngươi! Nhưng ta muốn giết ngươi!” Những lời lạnh như băng khiến cho Thần Nam đao như dao cắt, cách nào hiểu được tại sao, lẽ nào thời gian thực làm thay đổi tất cả? Dĩ vãng như mây khói … Dĩ vãng như gió thoảng … Lẽ nào thực như vậy? Có lẽ thời gian vạn năm trôi qua là quá dài, khiến cho mọi chuyện đều thay đổi. Thần Nam phẫn nộ kêu lên: “Ta tin, ngươi tuyệt đối phải là Vũ Hinh! Ngươi rút cục là ai?” Người con thanh lệ thoát tục, tràn đầy linh khí đứng đỉnh núi kia, thở dài 1 tiếng, : “Ta phải là Vũ Hinh là ai? Ta nhớ tất cả những việc qua, nhưng thực hề nghĩ rằng lại có thể gặp lại ngươi lần nữa.” Thần Nam khuôn mặt đầy vẻ tin, : “Ngươi xem lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu?” Vũ Hinh đỉnh núi 2 mắt thần quang lấp lánh, lúc này nàng lộ ra khí thế cường giả bễ nghễ thiên hạ, nàng cười lạnh, đáp: “Yên tâm, ta mất kí ức, cũng phải là giả mạo, ta nhớ tất cả. cần ngươi phải hỏi, ta trả lời ngươi tất cả, chúng ta gặp nhau tại Nhạn Đãng sơn ở nhân gian giới.” “… Chúng ta tử biệt sau đó 4 năm. buồn cười, ta chết thay cho ngươi!” Vũ Hinh nhanh chóng kể lại những chuyện ngày xưa, mỗi việc đều rất ngắn gọn, nhưng sai chút nào. còn nghi ngờ gì nữa, điều này chứng minh thân phận của nàng, nàng chính là Vũ Hinh năm xưa. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, trái tim Thần Nam rỉ máu. run run hỏi: “Tại sao nàng lại biến thành như vậy?” “Hừ, tại sao lại thể như vậy chứ? Chính như thế này mới là đúng” Lời Vũ Hinh càng ngày càng quyết tuyệt. Trùng phùng sau vạn năm, ngờ Vũ Hinh lại lạnh lùng và tuyệt tình như vậy, Thần Nam như đứt từng khúc ruột. Người con kiều, ngây thơ, thuần khiết của ngày xưa nay còn. Vũ Hinh trong mắt phát ra hai đạo hàn quang, trận sát khí lan toả. Người năm xưa biến thành 1 người lạ nhưng vô cùng quen thuộc. Gần nhau tấc gang, mà biển trời cách mặt? Người năm xưa, đứng trước mặt nhau, lại giống như người dưng, giống như cừu địch. Kết quả này thực tàn khốc, từng thề non hẹn biển, trải qua vạn năm, ngờ lại đao kiếm trùng phùng. Lúc này, Thần Nam đau đớn như nát vụn ra, còn lưu luyến gì nữa, lí giải được tại sao Vũ Hinh lại trở lên tuyệt tình như vậy? Thần Nam tuyệt vọng quay lưng, thêm lời nào, lê tấm thân trọng thương, đau khổ từng bước từng bước quay . Nhìn thấy bóng hình tiêu điều bi lương đó, Vũ Hinh nhàng xoa lên ngực, : “ ngờ ta lại đau lòng, lâu lắm rồi có cảm giác này …” m thanh tuy , nhưng Thần Nam vẫn nghe thấy. đột ngột quay người lại, nhìn chằm chằm vào thân ảnh tuyệt mĩ vừa quen thuộc lại xa lạ đỉnh núi. Mấy giọt nước mắt lấp lánh, đọng khuôn mặt dung nhan tuyệt thế vừa mang nhiên, vừa ngây thơ kia. “ ngờ ta lại khóc…” Vũ Hinh dường như dám tin, nàng dùng những ngón tay tinh oánh như ngọc chấm giọt nước mắt, đưa lên miệng, mặt nở nụ cười tàn khốc, nhàng tự : “Là mùi vị của nước mắt, ngờ ta thực khóc …” “Vũ Hinh …” Thần Nam nhịn đuợc kêu lên. cảm thấy trong lòng đối phương có 1 nỗi bi thương vô tận. cảm thấy cỗ tình tự vô cùng nhớ nhung với Nhưng mà … dường như có thứ gì đó cản trở! “Những kẻ dám xông vào Vô tình giới, giết chết tha. Hôm nay ta phá lệ tha mạng cho ngươi. Ngươi còn mau !” Vũ Hinh khuôn mặt đầy nước mắt, tức giận quát lên: “Còn mau !” kiếm quang dài trăm dặm lao tới, chút lưu tình chém thẳng lên người Thần Nam. Dù có Huyền vũ giáp hộ thể nhưng Thần Nam vẫn bị lực công kích cực đại đó đánh bay ra hàng trăm dặm. Hai lần trúng thương, làm thổ huyết ngừng, mãi mới đứng dậy được. Sinh tử phân ly, cuối cùng cũng tương phùng, nhưng chỉ có trong tim lệ chảy ngàn hàng. Thần Nam ngẩn người ra, là do đau lòng hay tê liệt, biết tại sao lại như vậy. ràng vừa xong cảm nhận được nỗi bi thương vô tận của Vũ Hinh, và cả tình cảm nhớ nhưng vô bờ đối với , nhưng cuối cùng ngờ chẳng chút lưu tình chém 1 kiếm. Lúc này, Vũ Hinh mặt đầy nước mắt, nàng tin vào thực trước mặt. Nàng giống như mình, lại giống như thầm với 1 người vô hình bên cạnh: “Ngươi vẫn chưa chết sao? ngờ vẫn còn sống? Đỉnh lô bất diệt. Ta vẫn có thể tái sinh!”
Chương 180: Thái thượng Vong Tình "Ngươi.." Thần Nam hộc 1 ngụm máu, đây phải thổ huyết do bị trọng thương, mà do quá tức giận. Thần Nam bi phẫn la lên: "Ngươi quả nhiên phải là Vũ Hinh, ngươi trả lại mệnh Vũ Hinh cho ta. Có chuyện gì tính với ta, được thương hại ấy!" "Ha, ha..." Vũ Hinh mặt đầy nước mắt, vừa cười to vừa lẩm bẩm: “Đoạn tình cảm đó quan trọng vậy sao? ngờ có thể khơi dậy dục vọng sinh tồn của ngươi. Ta vốn tưởng tha cho 1 mạng, nhưng ngờ lại đánh thức được ngươi dậy, giờ ta giết , để cho ngươi triệt để tiêu tan.” Nàng giơ tay phải lên cao, trong màn thần quang rực rỡ bắn ra đạo cự đại thần kiếm. Đúng lúc nàng muốn phóng thanh kiếm đó về phía Thần Nam, đột nhiên thần kiếm vỡ vụn, nàng la thảm 1 tiếng rơi từ tuyệt phong xuống. Thần Nam hiểu được, người vừa khống chế thân thể Vũ Hinh phải là Vũ Hinh chân chính. tại tuy nội thương rất nghiêm trọng, nhưng sau khi biết được tất cả, tâm tư vốn tuyệt vọng bỗng trở lên nhàng hơn. nghiến răng nghiến lợi bay lên, nhanh chóng đón lấy thân hình Vũ Hinh rơi xuống, đó là thân thể của Vũ Hinh, cho dù có chết cũng thể để cho nàng rơi xuống đất. Bình yên đón lấy Vũ Hinh vào lòng, Thần Nam từ từ đáp xuống đất. ngờ có người lại đem Vũ Hinh làm đỉnh lô (lò hương), rồi muốn diệt đỉnh lô, đoạt xá tái sinh, đây là điều Thần Nam thể chấp nhận được. Khi Thần Nam muốn kiểm tra, Vũ Hinh từ từ tỉnh lại, ánh mắt vô cùng thuần khiết, nhiễm chút khí tức phàm trần nào. Đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, lần này Thần Nam tuyệt nhận lầm, kêu to: "Vũ Hinh ...", tay run rẫy vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhàng : "Ta có nhìn lầm, lần này đúng là nàng”. Hai mắt Thần Nam nhầm, nghĩ đến việc Vũ Hinh có thể trải qua các nỗi thống khổ, nhịn được đôi dòng lệ chứa chan. “Thần Nam, ... Thực là chàng, chúng ta cuối cùng cũng được gặp lại, thiếp thực ... rất vui…hu hu”. Vũ Hinh khóc oà lên như đứa trẻ có chỗ nào để dựa dẫm "Vũ Hinh, nàng đừng có buồn, đừng có sợ." Thần Nam lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười, kiên định : "Ta tuyệt đối cho ác ma kia cướp thân thể của nàng! Tất cả có ta!" Vũ Hinh dường như rất yếu ớt, thanh đứt quãng: "Thần Nam.. chúng ta…chúng ta… cách biệt bao lâu, ngờ thiếp còn có thể gặp lại chàng. giống như giấc mộng... thiếp là vui. Thiếp thực kích động, ngờ trước lúc chết, lại có thể được chàng, dù chết…thiếp cũng cam lòng.” "Nàng đừng ăn linh tinh. Nàng chết. Ta tuyệt đối cho nàng chết." Thần Nam kích động, ho ra vài ngụm máu Trong mắt Vũ Hinh ánh lên nét cảm kích, nét vui mừng, nàng cười mãn nguyện : "Chàng tranh thủ thời gian nghe thiếp , thiếp sợ còn đủ thời gian nữa..." Thần Nam hét lớn: "! Ta muốn nghe nàng như vậy, nàng chết! Ta nghĩ biện pháp diệt trừ tên ma quỷ chiếm thân thể nàng! vạn năm... vừa mới gặp nhau, Ta làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng chết . Ta có chết trăm lần, cũng tuyệt để cho nàng chết thêm 1 lần nữa!" Vũ Hinh khẽ cười, rơi lệ : "Thần Nam, chàng nhất định phải nghe thiếp ... Thiếp còn nhiều thời gian, nếu như…bây giờ chàng cho thiếp , sau này chàng vĩnh viễn… nghe được nữa, chàng muốn nuối tiếc suốt đời chứ?!" Nghe những lời này, Thần Nam đau đớn khôn cùng, rất muốn khóc, nhưng muốn rơi lệ trước mặt Vũ Hinh. Đây là lúc phải gồng mình lên, phải là lúc khóc lóc "Vũ Hinh... nàng , ta nghe đây!" "Tại cổ tiên di địa Bách hoa cốc, thiếp cửu tử nhất sinh, sau Thần bá bá tái nhập di địa, lần nữa dùng đại pháp lực cường hành giúp thiếp thay đổi mệnh cục, rốt cuộc thiếp tiếp tục sống... nhưng lúc đó... chàng còn..." Thần Nam nghe xong, trong lòng ảm nhiên "Lúc đó thần linh tại thiên giới biết gặp phải tai nạn gì, gần như chết hết. Thần linh nào may mắn sống sót đều đến nhân gian giới, kết quả là lại xảy ra hỗn chiến, khiến nhân gian đại loạn. Thần bá bá đem thần bá mẫu và thiếp ngược trở lại thiên giới. Chỉ là, vừa bình yên được đoạn thời gian, bộ phận thần linh còn sống quay trở về thiên giới. Kết quả thiên giới vô cùng động loạn. biết vì sao, mỗi ngày đều có thần linh tìm đến. để bảo vệ bá mẫu và thiếp, bá bá mỗi ngày đều chiến đấu và giết chóc. Ba người sống trong hoàn cảnh đó, cho đến ngày..." "Cho đến ngày, tại thiên giới Thần bá bá gặp 1 cường địch mạnh khó có thể tưởng tượng. Bá bá đem thiếp giấu trong 1 động phủ an toàn, rồi sau đó cùng với bá mẫu trở lại... " "Cái gì?" Thần Nam há mồm phun ra ngụm máu tươi. Vũ Hinh còn bao nhiêu thời gian. Bây giờ nghe được tin tức như thế, hôm nay với là ngày rất nhiều đả kích, làm khó có thể chịu đựng được. "Thần bá bá và bá mẫu trở lại. Nhưng thiên giới động loạn vẫn chưa dứt. Muốn tồn tại thiên giới, phải có đủ thực lực. Lúc đó, thiếp phát trong động phủ có quyển kỳ thư tên là Thái thượng vong tình lục, được xưng là thiên giới đệ nhất kỳ công. Vì để sống sót, thiếp liền án chiếu kì công tu luyện, kết quả... " "Kết quả như thế nào?" Thần Nam hỏi dồn. lờ mờ đoán ra việc Vũ Hinh bị ác ma nhập thể, có liên quan rất lớn với việc này. "Kết quả, sau khi tu luyện Thái thượng vong tình lục, tu vi của thiếp quả nhiên tăng mạnh, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới phá kiển trọng sinh như trong sách ... ai ngờ...loại trọng sinh đó chính là từ từ giết chết bản thân mình!" Thần Nam cả kinh hỏi: "Cái gì? Tại sao lại như vậy?" "Thử hỏi trong thế gian này, người nào có thể đạt được Thái thượng vong tình? Thái thượng vong tình thực ra là giết chết bản thân mình, rồi lại 1 lần nữa tái tạo ra bản thân mới. Thiếp biết nông sâu, kết quả sau khi tu hành, đợi đến khi thiếp nhận ra điều này, bản thân mới kia chiếm quyền chủ đạo, đem bản thân cũ giết . Bản thân mới tư xưng vô tình, giết chết tất cả các cường địch chủ động công kích y trong thời gian động loạn đó. Từ đó thiên giới có thêm Vô Tình Tiên Tử lãnh khốc, bớt nguyên bản vốn là Vũ Hinh!" Thần Nam lẩm bẩm : "Làm sao lại thành như thế chứ, người kia ngờ cũng chính là nàng, trách sao ta nhận lầm chứ. Vũ Hinh, cho ta biết làm sao để cứu nàng?" “ có biện pháp nào cả. Hôm nay, nếu phải chàng đánh thức thiếp, thiếp chẳng khác gì chết. Người kia vốn phải là thiếp, bây giờ... xin chàng hãy giết thiếp !" "Cái gì! được, ta làm sao có thể”. Thần Nam vội vàng lắc đầu. Vũ Hinh : "Bản thể mới của thiếp, hận những gì thiếp hận, hận những gì thiếp . Phàm là những gì xuất trong kí ức của thiếp, chỉ cần xuất tại những nơi y có thể cảm ứng được, y liền tận lực huỷ . Hôm nay nếu phải bị chàng đánh thức, cùng y tranh đoạt quyền khống chế thân thể, y sớm giết chàng chút lưu tình. Thiếp cũng bị y tiêu diệt. giờ tranh thủ lúc thiếp nắm quyền chủ động, là thời cơ tốt nhất để giết chết y. Thái thượng vong tinh lục là thiên giới đệ nhất kỳ công, tuy uy lực to lớn vô cùng, nhưng nó có nhược điểm chí mạng, đó là thân thể tử vong, thân vong tình cũng hoàn toàn chết ." Thần Nam kiên quyết từ chối: "Dù ta có chết 1 vạn lần, cũng tuyệt ra tay đối với nàng!" "Thần Nam, chàng còn hay sao? Bản thân thiếp sắp biến mất, còn Vũ Hinh sống còn là Vũ Hinh, y chỉ là 1 kẻ lãnh khốc vô tình xa lạ, sao chàng vẫn chưa hạ thủ? Chàng giết y, y cũng giết chết chàng!" Thần Nam lắc đầu, kiên định đáp: "Nếu y có giết chết ta, ta cũng hối hận, nếu như bây giờ phá hủy thân thể của nàng, ta hối hận cả đời. Chỉ cần thân thể nàng còn, chỉ cần nàng tin tưởng chúng ta vẫn mãi ở bên nhau, chúng ta vẫn còn hi vọng. Vũ Hinh, ta cứu nàng!" Vũ Hinh có chút vui mừng, có chút buồn bã, cười : "Thiếp biết chàng ra tay được, được rồi, thời gian của thiếp còn nhiều, lúc nào y cũng có thể phản phệ, những phút cuối cùng này chàng hãy ở bên cạnh thiếp. Trăm năm sau, nếu chàng còn nhớ ngày hôm nay, thiếp rất cảm động ... " Thần Nam nhiệt lệ tuôn trào, nhớ lại ngàn năm trước lúc Vũ Hinh chết thay , lời di ngôn cuối cùng cũng là: "Đến khi chàng già … nếu như còn nhớ tới người con tên Vũ Hinh..." Tại sao Vũ Hinh lại chỉ cầu như thế, lại làm cho người ta đau lòng như vậy! Thần Nam nước mắt nhạt nhoà, muốn ngửa mặt lên trời gầm lên cho tan nỗi bi thống trong lòng. Thời khắc cuối cùng, Vũ Hinh tựa vào đầu vào vai Thần Nam lẩm bẩm : "Thần Nam, chàng có thích thiếp ?" "Thích, vĩnh viễn thích." "Tốt. Thiếp vĩnh viễn ghi tạc trong lòng. "Vũ Hinh, nàng đừng có nghĩ linh tinh, mọi việc ổn thôi mà." "Thiếp có nghĩ linh tinh. Thần Nam, chàng có nhớ cái lý tưởng buồn cười vạn năm trước của chúng ta ?" Thần Nam thổn thức đáp: "Nhớ chứ, sống cùng nhau, vui vẻ giản dị, mỗi ngày cùng nàng ngắm mặt trời mọc, cùng nàng ngắm mặt trời lặn." Vũ Hinh cao hứng cười : "Chàng nhớ là tốt rồi, thiếp vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng." Thần Nam cường hành bình tĩnh trở lại : "Mặt trời sắp xuống núi, chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời lặn ở đây nhé." Vũ Hinh cười : " được nhìn mặt trời mọc, ngắm mặt trời lặn cũng tốt, thiếp vĩnh viễn ghi tạc trong lòng." Mặt trời đỏ rực mang theo những vệt ánh sáng đỏ như máu từ từ ngả về tây. Vũ Hinh yên lặng tựa vào vai Thần Nam, mỉm cười ngắm mặt trời lặn. Mặt trời đẹp nhất, chính là lúc hoàng hôn Khi ánh tà dương cuối cùng biến mất nơi chân trời, Vũ Hinh đẩy mạnh Thần Nam ra và đứng lên, chưởng đánh vào yết hầu, 1 chưởng đánh vào ngực của nàng. Mau tươi ướt đẫm, thấm đỏ bộ y phục màu trắng tinh khiết của Vũ Hinh, nhìn càng bắt mắt "A..." Thần Nam giống như con thú cùng đường, gầm lên bi phẫn.
Chương 181: Vũ Hinh Hoàng hôn như máu, gió chiều như dao cắt. Thần Nam ôm thân thể Vũ Hinh, trong lòng tan nát, nhìn nữ hài bạch y như tuyết, ngây thơ đáng , vậy mà lại nằm chết trong lòng như vậy. Bộ quần áo trắng tinh, lấm tấm những vệt hoa máu, cơ thể lạnh lẽo như đóa hoa băng, khuôn mặt thuần khiết mang theo nụ cười mãn nguyện, nàng ra thanh thản… Thời khắc cuối cùng, ngắm hoàng hôn buông xuống, hoàn thành tâm nguyện cùng nhau ngắm hoàng hôn, sau đó chút do dự tự sát để cho được sống, chết trong vòng tay . là chọn vô cùng tàn khốc, làm cho đất trời cảm động, cho dù bây giờ có chết , cũng vạn kiếp quên. Thần Nam tuyệt vọng! Nỗi tuyệt vọng như của con thú hoang bị dồn vào đường cùng, điên cuồng gầm thét. Trong nỗi tuyệt vọng, từng chút, từng chút kỷ niệm xưa tràn về trong tâm trí . Nhạn Đãng sơn lần đầu gặp gỡ, người con áo trắng giống như bạch y thiên sứ với khuôn mặt ngây thơ trong sáng, tức giận quay đầu lại quát: "Tên xấu xa kia, vì sao ngươi lại cứ bám theo ta?" …. Sau khi quen nhau, nhi Vũ Hinh mỉm cười nhàng : "Thiếp là Vũ Hinh, trong đêm mưa, được sư phụ nhặt được trong bụi hoa." Bị ma vương Đông Phương Khiếu Thiên đánh trọng thương, chịu chết thay cho , những lời của nàng trước lúc chết vẫn còn vang: "Từ đến lớn, thiếp chỉ có sư phụ là người thân... có cha mẹ... có bạn bè… rất là đơn! Từ lúc gặp được chàng…thiếp hạnh phúc, Thần bá bá, bá mẫu đối xử với thiếp như…con . Thiếp rất hạnh phúc, bởi vì cuối cùng thiếp cũng có được …gia đình. Chàng…là người thân thiết nhất…đối với thiếp. Thiếp còn sư phụ, thiếp…thiếp thể lại…mất chàng. Thiếp tình nguyện…chết…cũng muốn chàng tiếp tục sống…” “Hai năm nay…thiếp thực hạnh phúc. Chính chàng đưa thiếp ra khỏi núi, giúp thiếp biết được… thế giới hoàn toàn mới. Có phải thiếp…ngốc lắm ? Thường hay…làm những chuyện buồn cười, cái gì…thiếp cũng biết…chính là chàng kiên nhẫn giải thích cho thiếp biết, mỗi ngày ở bên cạnh chàng…thiếp đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Thực thiếp muốn phải xa chàng…thiếp chỉ muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh chàng..cùng ngắm bình minh…ngắm hoàng hôn. Vui vẻ yên bình…” Thần Nam đau đớn tột cùng, nhưng lúc này nước mắt cạn khô, như muốn phát điên. Vạn năm trước, mặc dù biết Vũ Hinh phải vào Bách Hoa Cốc, cũng đồng nghĩa với việc cùng sinh ly tử biệt, nhưng trong lòng vẫn còn 1 tia hy vọng. Vạn năm sau, ông trời cho nỗi kinh ngạc, hạnh phúc rất lớn, Tiểu Thần Hi, rồi thân thể Vũ Hinh sản sinh linh trí, Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, tất cả đều chứng minh điều, dường như Vũ Hinh vẫn chưa chết. đúng như dự liệu, Vũ Hinh chưa chết, hai người lại được trùng phùng thiên giới. Nhưng mà, lúc này… Sau khi hội ngộ, ngờ lại là sinh ly tử biệt, xa nhau vĩnh viễn, hơn nữa lần này, còn lấy nửa tia hi vọng! Vạn năm trước, trong lòng còn có tia hy vọng, nhưng tại sao? Bây giờ chỉ còn nỗi tuyệt vọng. Ánh mắt Thần Nam dần dần thất thần, từ trước đến nay chưa bao giờ lại có cảm giác yếu đuối, bất lực như thế này. Lúc này, như đứa trẻ mình đối mặt với bóng đêm, toàn thân run rẩy, vô cùng hoàng sợ. Cho dù tại tây phương nhân gian, đối mặt với truy sát của tám vị tuyệt thế cao thủ của Đông thổ hoàng tộc và Tây phương hắc ám giáo hội, cho dù là hoàn cảnh chết chắc, vẫn chẳng chút nhíu mày, tiếu ngạo sát trường! Cho dù là Vĩnh hằng sâm lâm có thể thôn thần phệ tiên, vẫn ung dung tiến lên! Cho dù là Tây thổ Đồ Đằng vô địch thế gian, vẫn lạnh lùng đối diện, liều mạng chiến đấu! Cho dù thiên giới vô tình, chủ thần vi tôn, vẫn cười vui khóc hận, đại náo Lôi thần điện! Tuy nhiên vào lúc này, chỉ có nỗi kinh hoàng…sợ hãi như thế. ôm chặt thi thể của nàng vào lòng, giống như người sắp chết đuối vớ được chiếc phao cứu mạng. Thần Nam ngẩn ngơ, ánh mắt càng ngày càng thất thần, bên tai ngừng vang vọng những lời cuối cùng của Vũ Hinh. "Khi chàng…về già…vẫn còn nhớ được…có người con tên gọi Vũ Hinh…" Cuộc đời nàng, như đóa tuyết liên đỉnh Thiên Sơn, băng thanh ngọc khiết, ngây thơ trong sáng. nhàng đến, vui vẻ ra . Như con gió , quấn quýt quanh , cảm động trời đất, rồi nhàng bay . mắt Thần Nam tán loạn, cảm giác trời xoay, đất chuyển, rồi sau đó bịch tiếng, ngã văng ra đất. Ngoại lực có thể phá hủy cơ thể của người, nhưng nỗi đau có thể giết chết linh hồn của con người. Trong thâm tâm của Thần Nam, ngọn lửa linh hồn của càng ngày càng leo lét, từ từ tắt . Bên ngoài Vô tình giới, Tử kim thần long, Tiểu phượng hoàng cùng Long bảo bảo đợi hơn hai canh giờ, mà vẫn chưa thấy Thần Nam ra, bọn chúng có dự cảm rất xấu. Tiểu long : "A, đại thần côn tại thượng, biết Thần Nam có xảy ra chuyện gì ngoại ý ? "Rất có thể" Tử kim thần long cũng cảm thấy ổn. "Làm sao bây giờ đây?" Tiểu phượng hoàng hỏi. Nửa khắc sau, ba con thần thú thận trọng tiến vào Vô tình giới, bọn chúng gặp phải trở ngại gì, đến dưới chân núi mà phát sinh chút nguy hiểm nào. Từ rất xa, bọn chúng nhìn thấy hai người nằm trong vũng máu, huyết sắc kinh người càng bắt mắt. "Trời ơi! Sao lại như vậy?" Ba con thần thú nhanh chóng lao đến Thần Nam hôn mê bảy ngày, bảy đêm. Linh hồn chi hỏa của cuối cùng cũng tắt, le lói trở lại, dưới mắt Tử kim thần long, đó là kì tích. Bất kể là người hay là thần, địch nhân lớn nhất chính là bản thân mình. Khi người thực có ý muốn chết, quyết định dập tắt linh hồn chi hỏa của mình, cho dù thiên giới chủ thần cũng cứu được. Trong bảy ngày này, Tử kim thần long cùng bọn Long bảo bảo vì muốn kích thích ý chí sinh tồn của , ngừng phục bên tai thét lớn: “Vũ Hinh sống lại rồi”. "Còn mau mở mắt, Vũ Hinh thực sống lại rồi!" Linh hồn chi hỏa yếu ớt của Thần Nam, rút cục cũng le lói trở lại. Khi thấy Thần Nam mở mắt ra, 3 con thần thú thở phào tiếng, nhưng sau đó bọn chúng lại trở lên khẩn trương. Bởi vì đôi mắt trống rỗng của Thần Nam, đối mặt với thi thể ôm chặt trong lòng, trong mắt có chút sinh khí, giống như là cái xác hồn. "Tỉnh lại." 3 con thần thú lại bắt đầu hò hét bên tai : "Đây là thiên giới, phải là nhân gian giới, nơi này có rất nhiều người có đại pháp lực, chừng có người có thể cứu sống được Vũ Hinh." Tiếc là, Thần Nam có chút phản ứng Cứ ngồi lì như thế ba ngày, cho đến khi Long bảo bảo đậu vai , thét lớn: "Nhân gian giới còn có Vũ Hinh, còn có Thần Hi. Bọn họ vẫn còn sống...." Thần Nam như người trong mộng, chợt nghe tiếng chuông giác tỉnh, giật mình tỉnh lại. lẩm bẩm: "Nhân gian giới còn có Vũ Hinh, có Thần Hi có liên quan rất lớn đến Vũ Hinh. Bọn họ vẫn còn sống...." Rồi sau bật dậy, ngẩng mặt lên trời gầm vang: "Vũ Hinh thực vẫn chưa chết, nàng vĩnh viễn chết. Thi thể của Vũ Hinh ở nhân gian giới còn có thể sinh ra linh trí, Vũ Hinh ở thiên giới vì sao lại sống lại được cơ chứ!" đến đây, mặc dù vẫn còn rất bi thương, trong lòng vẫn tràn đầy nỗi đau tan nát, nhưng thực tỉnh lại. "Vũ Hinh của nhân gian giới... Vũ Hinh của thiên giới..." Tự đến đây Thần Nam ngây người ra, làm sao lại có thể như thế, làm sao lại có tới hai Vũ Hinh Vừa trùng phùng cùng Vũ Hinh của thiên giới, chưa kịp hiểu bí mật bên trong... thiên giới... nhân gian giới...rốt cục có chuyện gì xảy ra?" lại nghĩ tới Tiểu thần hi cùng Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, bọn họ đều có liên quan rất lớn đến Vũ Hinh. Lai lịch của Thần Hi, hoàn toàn chưa , còn đối với Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, tại tây phương biết được, đó là hạt giống linh hồn mà Vũ Hinh gieo lại trong sinh mệnh chi thụ, bây giờ vừa mới trưởng thành. “Khi bổn thể gặp phải sinh tử uy hiếp có thể dựa vào hạt giống linh hồn phục sinh, chỉ là điều kiện đầu tiên là bổn thể phải chưa chết!" Bây giờ... bổn thể của thiên giới Vũ Hinh chết! tại Thần Nam muốn đoán lai lịch của Thần Hi, chỉ muốn làm giữa thi thể của Vũ Hinh tại Càn Thi Phái, với Vô tình tiên tử thiên giới, rút cục ai mới là Vũ Hinh chân chính. Bằng vào tiếp xúc với hai người, Thần Nam có trực giác, cả hai đều là Vũ Hinh chân thân, chứ giống như Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm chỉ là hạt giống linh hồn mà thôi. Vậy là như thế nào? Vì sao lại như vậy?. Thần Nam trong lòng rối bời, nhưng vô cùng kích động, mặc dù là câu đố lời đáp, nhưng phải là câu đố chết, bên trong dường như chứa cơ hội chuyển biến nào đó. Thân thể trong lòng sớm lạnh băng, vuốt ve khuôn mặt còn đọng nụ cười mãn nguyện đó, Thần Nam nhiệt lệ thành hàng. Tuyệt thế thân ảnh lưu lại trong lòng, dù qua vạn năm tuế nguyệt vẫn chưa bị xóa nhòa, trải qua bao gian khổ gặp lại, lại lập tức trở thành sinh ly tử biệt. Vũ Hinh sợ bị “ác ma Vũ Hinh” giết chết, nên lựa chọn tự chấm dứt sinh mạng của chính mình để cùng chết với “ác ma Vũ Hinh”. "Vũ Hinh, nàng chết, ta tuyệt cho nàng chết, cho dù phải lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng nhất định làm cho nàng sống lại.” Tạo cho mình 1 ảo tưởng, cấp cho mình 1 tia hi vọng, Thần Nam tuyệt tin là Vũ Hinh chết, muốn sáng tạo kỳ tích, muốn làm Vũ Hinh thực sống lại Con người chỉ cần có hy vọng, sinh ra sức mạnh vô cùng vô tận. Thần Nam khai mở nội thiên địa, ôm thi thể của Vũ Hinh tiến vào. Lúc này trong nội thiên địa hoa thơm chim hót, cung điện đền đài, thác cao suối trong soi bóng những chiếc cầu con con, cảnh tượng như mộng như ảo. Dưới lãnh đạo của tổng quản Khô lâu đầu Cổ Tư, các thiên sứ bị bắt làm tù binh biến nơi đây thành cõi tiên cảnh cực lạc, tràn đầy linh khí. Định địa thần thụ cao ba mươi trượng xanh tươi như ngọc, thần quang vạn đạo. Ngoại trừ Thần Nam, cho dù là bọn Long bảo bảo cũng thể lại gần định địa thần thụ nửa bước. Thần Nam ôm Vũ Hinh từ từ bay lên tán cây của định địa thần thụ, dùng những cành lá mềm mại ở rìa tán cây kết thành chiếc giường êm ái, sau đó nhàng đặt Vũ Hinh lên . "Nguyện cho thần thụ của trời đất tồn tại từ lúc khai thiên tích địa đến nay, giữ cho cơ thể của Vũ Hinh trường tồn vạn năm. Từ bây giờ, ta muốn khắp thiên giới, tìm cấm kị chi pháp phục sinh cho Vũ Hinh, cho dù có phải đối mặt với tất cả chủ thần, cũng lùi bước”. Việc đầu tiên sau khi ra khỏi nội thiên địa, Thần Nam lập tức nghĩ đến đệ nhất kì công của thiên giới “Thái thượng vong tình lục”. Muốn phục sinh cho Vũ Hinh, tất nhiên phải đọc hết đệ nhất kì công đó, hiểu cho được những bí bên trong.