Chương 137: Mượn Long Đao dùng tạm Bố cục giả cười lạnh: “Hừ, ngươi biết được vài ba điển ́ cũng có gì đáng tự hào. Trấn Ma thạch này cần nghĩ cũng biết đã nhờ xảo hợp mà nhiễm cấm kị chi huyết của vị thái cổ cường giả nào đó, chỉ thế thôi, chả có gì đặc biệt.” Thần bí nữ tử tịnh động nộ, bất quá thanh vô cùng băng lãnh:“ lậu quả văn! Thế mà dám nói cứng, ta dám chắc đến cuối cùng ngươi sẽ biết vì sao mình lại chết.” Bố cục giả đại nộ: “Có gì ghê gớm, cho dù chủ nhân huyết dịch đến đây ta cũng coi vào đâu.” “Ha ha ha…” Thần bí nữ tử cười vang, thanh vẫn trong trẻo như tiên nhạc: “Đừng có vênh váo, ta dám chắc người đó mà còn sống thì thế giới này chịu nổi một ngón tay của người ta, ông ta mà muốn giết ngươi, dùng một ngón tay là phá tan thế giới này.” “Hắc hắc..hóa ra chỉ là một tử quỷ, kẻ chết rồi có gì đáng sợ, hắn mà đủ mạnh chắc đã chết. Chắc chắn vẫn có người mạnh hơn hắn, thế thì hắn cũng có đáng gì, ̣ch nhân của ta toàn là cường giả mạnh nhất thiên ̣a, kẻ thất bại đáng là ̣ch thủ của ta.” Bố cục giả cười lạnh liên hồi, thậm chí tỏ ra khinh miệt. “Hừ, tiểu nhân đắc chí!” Nữ tử hừ lạnh: “Có những người dù chết rồi, uy danh của họ vẫn hiển hiện, đối với cường giả chân chính, chúng ta phải tôn kính, vạn vạn lần được khinh mạn. Chắc chắn ngươi phải trả giá vì lời nói của mình.” Nói đoạn nàng ảo hóa thành ngọc chưởng khổng lồ, cầm ngọc như ý dài hơn hai chục trượng, bỏ qua bố cục giả mà ném về phía Bái Tướng đài cách đó xa, đồng thời thu lại ngọc chưởng. Bái Tướng đài cơ hồ rất e ngại Trấn Ma thạch, muốn đấu với nó, thấy ngọc như ý phát ra thần thánh chi quang đổ tới, lập tức chuyển ngay chiến trường, bỏ Trấn Ma thạch mà đón lấy ngọc như ý. Trấn Ma thạch nhiễm huyết thủy lấp lánh tức thì hồng quang đại thịnh, phát ra hào quang tà dị, cả khối đá gần như rung lên, hung mãnh bổ vào bố cục giả. “Đây…là sao nhỉ?” Bố cục giả cả kinh, nhanh nhẹn tránh , liên tục lượn vòng , lưu lại đạo đạo tàn ảnh. Nữ tử cười lạnh: “Thánh khí có linh tính, ngươi dám chê bai cường giả, nó đương nhiên giận dữ. Hừ hừ hừ, vậy cũng tốt, người phải cuồng vọng lắm sao, giờ thử xem uy lực của ma thạch nhiễm huyết dịch của vị cường giả đó xem sao, nếu thế mà ngươi đối phó nổi thì nên rửa ̉ chờ người ta chém là vừa.” Trấn Ma thạch rung động, thể tích trong một sát na đột nhiên phóng đại mấy chục lần, thân bia đen ngòm tạo thành ảnh dưới mặt đất, càng tô thêm vẻ u, đáng sợ. “̀m.” gian phá toái, Trấn Ma thạch nhanh chóng bổ tới, ma khí ngutst rời tỏa ra che kín bố cục giả, rồi bùng một tiếng hất văng y . Bố cục giả y sam lam lũ, toàn thân gãy nát, tấm thân xương phủ da bị đập thành ra hình dạng gì, bất quá y có năng lực thông thiên, thoáng chốc đã khôi phục được thân thể. “̀m, ầm, ầm.” Trấn Ma thạch cao đến trăm trượng như tòa núi lớn u, xoay ngang bổ tới, liên tục đuổi theo bố cục giả, gian liên tục phá toái, bố cục giả gầm rống ngớt. Thế giới này là nội thiên địa của bố cục giả, mọi vật đều do y luyện hóa ra, gian ngừng phá toái tạo thành thưởng tổn , buộc y phải nhanh chóng phục hồi. Y là cường giả bậc cao nên chưa hề hấn gì, đổi lại là Thần Nam, nội thiên địa chỉ phá toái lần, chắc dị thường nguy hiểm. Trấn Ma thạch từ liên tục đập ngang đập dọc khiến bố cục giả nằm bò ra, thân thể tổn hủy, có lúc toàn thân triệt để biến hình, hóa thành tương thịt, nhưng y tu vi thông thiên, quả thực có tấm thân bất tử. “Đây ra là cái quỷ quái gì vậy?” Bố cục giả cảm giác kinh hoảng, liên tục bị oanh kích, có lúc thân thể bị đánh thành mấy đoạn, dù bị tử vong uy hiếp như lâu dài chắc chắn bị hao tận chân lực, lúc đó là nữ tử muốn phong ấn hoặc luyện hóa y ắt dễ như trở bàn tay. “Ngươi thấy nó giống cái gì?” Nữ tử vừa chăm chú quan sát ngọc như ý giao đấu với Bái Tướng đài vừa lạnh lùng đáp lời bố cục giả. Bố cục giả nhìn kỹ Trấn Ma thạch, chỉ thấy nó u, vật chắc là khối bia mộ, lòng y rúng động: “Lẽ nào nó là khối thần ma mộ bi, bị người ta luyện thành pháp bảo?” “Đúng, mà cũng đúng. Nó đúng là khối bia mộ, nhưng sai bởi chưa có ai luyện hóa, tự biết thông linh. Tất cả những khối bia mộ nhiễm máu tươi của vị cường giả chết kia đều có uy thế đáng sợ như vậy, ngươi dám bảo người ta đáng xu sao? tại bia mộ thông linh chứng minh cho ngươi thấy, tôn nghiêm của cường giả dù người còn nhưng thể khinh nhờn.” Bố cục giả thần sắc thảm biến, đáng sợ , pháp bảo này chưa bị người ta tế luyện mà chỉ là khối bia mộ bình thường mà uy lực dường ấy, đúng là thể tưởng tượng. “Cầu trường sinh, mong bất tử, nhưng ai biết được sinh tử giao nhau, luôn luôn tương hỗ, theo đuổi cả đời nhưng trong sát na nghịch chuyển, thiên đường địa ngục cách nhau đường tơ, cõi đời này, đạo sao, ma sao? Có người biết, có người hiểu hay chăng?” Cụm mây bảy màu dần tan , nữ tử hiển lộ chân thân, tuyệt đại tư dung với bố cục giả: “Ngươi tự nắm giữ chính mình mà biết là sống trong mộng của người khác, tự cho rằng nắm được vận mệnh của người, kì bản thân chỉ là con cờ, hôm nay để ta giải thoát cho ngươi.” Nàng hướng về phía Thần Nam quát lớn: “Thần Nam, mượn ma đao dùng chút.” Thần Nam ngạc nhiên, trong tay tuy có ma đao nhưng phải sau khi huyền công dị biến mới triệu hoán được, hơn nữa tu vi của đối phương cực mạnh, cần gì ma đao tương trợ? Bố cục giả vừa xấu hổ vừa phẫn nộ: “ thanh thần đao tàn khuyết, có gì đáng kể? Nó trầm tịch ở Vĩnh hằng sâm lâm biết bao nhiêu năm tháng rồi nhưng ta chưa từng coi ra gì.” “Hừ, tiểu tốt như ngươi biết sao được chỗ diệu dụng của chí bảo.” Thần bí nữ tử nháy mắt phá toái hư , đến sau lưng Thần Nam, đặt tay lên vai , tức ngửi thấy mùi hương như lan như xạ thấm vào mũi, đồng thời cảm giác đầu vai nóng bừng, sinh mệnh lực hùng hậu đẩy vào cánh tay. Tử vong ma đao chỉ phát ra vô tận tử khí mà đao thân xanh đen dần được tầng sinh mệnh khí tức thánh khiết bao phủ. “Hắc hắc, ngươi muốn đưa vào cảnh giới sinh tử cân bằng sao, đúng là phí sức.” Bố cục giả châm biếm. Nữ tử để ý, tiếp tục dồn lực, tử vong ma đao dần sang lên, đao thể từ màu đen chuyển thành xanh, đôi long mục nơi cán đao mở bừng ra, tràng long ngâm vang lừng thiên địa, hình ảnh thanh long khổng lồ vươn đến trời cao. Trường đao trong tay Thần Nam biến thành xanh lè, mới thể ra phần uy thế khi xưa mà mặt đất rung động kịch liệt, núi non sụp đổ, từng vạt rừng tan nát, đất biến thành cát, cát dậy sóng cuồn cuộn. “Chém.” tay thần bí nữ tử đặt lên đầu vai Thần Nam, tay kia nắm lấy tay , huy động trường đao chém vào bố cục giả, miệng quát: “Để ngươi kiến thức uy lực của Đại Long đao.” Đao mang nóng rực xạ ra khiến bầu trời nhuộm màu xanh lấp lánh, đâu đâu cũng là thanh mang, long ảnh, long khiếu chấn thiên cuộn cuộn vang xa khiến đất trời rúng động, sông suối gầm gào. con thanh long khổng lồ nhanh chóng lao vào bố cục giả, long thân uốn lượn như núi non bất tuyệt quật tới, trong sát na vây chặt bố cục giả trong màn thanh ảnh. “A…” Tiếng kêu thê thảm vang lên, thanh ảnh ngút trời càng sáng rỡ, long khiếu chấn thiên, bố cục giả tựa hồ vùng vẫy, kêu rống khiến cả vùng nội thiên địa rung động, cơ hồ sắp sập xuống. Lúc thanh ảnh mờ dần, tầng huyết vụ mênh mang, vô số mảnh thtij vụn rơi tán loạn, trôi nổi, đầu bố cục giả tỏ ra hung ác, trừng trừng nhìn Thần Nam và nữ tử. Nàng ta dưa ngón tay, đạo bạch mang tự từ đầu ngón tay xẹt ra. “Bốp.” Tiếng động khẽ khàng vang lên, sóng máu tứ tung, đầu bố cục giả bị nổ tung, chia thành hai nửa. “A, thế mà thịt được sao?” Thần Nam vô cùng kinh dị, ngờ kết quả lại là như vậy. “Lẽ ra dễ thế.” Nữ tử nhíu đôi mày phượng, bỏ tay ra, lùi lại mấy trượng, “Đại Long đao cơ hồ bị hủy diệt triệt để, uy lực của nhát chém hữu hạn, e thể giết được , ở đây còn có cỗ sức mạnh khác…” Nàng ngẩng lên nhìn thái cực đồ khổng lồ treo liên tục quay tròn, tỏ ra vô cùng huyền bí. Đối với thần bí thái cực đồ, Thần Nam cũng ôm trong lòng vô số nghi hoặc, lúc trước thấy nó ở Luân Hồi trì trong Vĩnh hằng sâm lâm, giờ hiểu sao lại có mặt trong nội thiên địa của bố cục giả, xem ra nó thuộc về quái vật đó. Lúc đó, mọi mảnh thịt vụn lơ lửng bắt đầu rung lên, ngay cả chiếc đầu bị chém cùng hướng về đó tụ hợp lại. Nữ tử nhíu mày, thở dài: “Ta mà khôi phục được trạng thái sung mãn, làm sao phải phí công thế này.” Bất quá, nàng lại giãn mày ra ngay, nhìn Trấn Ma thạch đứng ở xa, tựa hồ liên tưởng ra: “Đúng rồi, dùng Trấn Ma thạch vĩnh thế trấn áp , khiến xuống mười tám tầng địa ngục.”
Chương 138: Giương cung bắn thái cực Nói là làm, thần bí nữ tử vừa dứt lời đã xuất ra thánh khiết chi lực hùng hồn, luồng đại lực tràn vào đống thịt vụn, nhưng cách ly ra mà gom tất cả lại, đoạn nàng đẩy ra một luồng sức mạnh lên Trấn Ma thạch, muốn dùng nó trấn áp bố cục giả. Nhưng Trấn Ma thạch hình như muốn bị ai khống chế, xạ ra một luồng tử quang đen ngòm chặn thánh khiết chi lực lại, hai luồng sức mạnh va nhau tạo thành một dải sáng lòa rồi tiêu tan . Nữ tử nhíu mày, lúc đó nhục thân tan nát của bố cục giả rung lên từng chặp dao động tinh thần, tựa hồ hô hoán, Bái Tướng đài ở xa đẩy ra một làn thanh khí chặn ngọc như ý lại rồi lướt tới. Đồng thời thái cực đồ cao cũng xạ ra hai luồng hào quang màu vàng và đen trùm lấy đống thịt. Trấn Ma thạch tựa hồ có ̣ch ý với Bái Tướng đài, soạt một tiếng đã tiến lên ngăn lại. Ngọc như ý cũng nhanh nhẹn lao tới, tạo thành thế tiền hậu giáp kích vây Bái Tướng đài lại, cho nó khinh cử vọng động. Thần Nam cả kinh, mấy món pháp khí này hình như đều có linh hồn và ý thức độc lập. Nhìn hai dải hào quang từ xạ xuống, thần bí nữ tử hình như hơi nổi giận, lạnh giọng lẩm bẩm: “Quả thật bá đạo, Thần Nam, đem Hậu Nghệ cung cho ta mượn.” Thần Nam và nàng hiện cùng đứng một chiến tuyến, nghe thế lập tức mở nội thiên địa, định địa thần thụ lấp lánh thần quang bật gốc bay ra cửa, nhưng dừng luôn ở đó, chịu tiến ra thêm nửa bước. Nữ tử cười dịu dàng, tuyệt đại dung nhan như được gió xuân tháng ba tưới qua khiến người ta mê đắm, song thủ liên tục kết pháp ấn, nhanh nhẹn biến hóa. thân định địa thần thụ lấp lánh bạch quang, lục quang , thoáng chốc, sức mạnh phong ấn lao ra, tụ tập vào song chưởng nữ tử. Sau cùng, thần thụ sáng rực lên, bạch quang tắt ngóm, lục quang xung thiên, nó bay ra khỏi nội thiên địa của Thần Nam, sinh mệnh khí tức phát ra hào quang chói lói chiếu sáng cả vùng thiên ̣a, mặt đất vốn hóa thành sa mạc dần hiện lên sinh cơ. Tất cả diễn ra vô cùng thần kỳ, gần như thể tin nổi. Nữ tử khẽ giơ tay, định địa thần thụ bay tới, thu lại còn cao chừng hơn thước, nhánh chủ gần rễ bị nàng ta nắm chặt trong tay, vung cả thân cây quét lên . Thần mang màu lục lao vút lên, chân trời rạng một màu xanh biếc, khí tức như sóng nước lan tràn , va vào hào quang màu vàng và đen, những tiếng ầm ầm vang lên ngừng. gian liên tục phá toái, trời cao cơ hồ sập xuống, những vì “sao” điểm xuyết trời liên tục rơi rụng khiến mặt đất nứt toác, khói bụi mờ mịt bốc lên cả trăm trượng, cảnh tượng như trong ngày tận thế. “Ha ha, mấy vì ‘sao’ này quả nhiên là đá phát sáng trong mấy trượng quanh đây, ta còn cho rằng tu vi của ngươi đạt đến cảnh giới đó, hóa ra chỉ thế mà thôi…” Nữ tử nhìn những “vì sao” rơi, cất tiếng trào lộng. Những “vì sao” vẫn rơi, mặt đất vẫn bị xẻ ngang xẻ dọc, thinh trở về trạng thái hỗn độn. Thái cục đồ khổng lồ vẫn bình thản quay tròn, hai dải hào quang ngừng tuôn ra. Thần bí nữ tử huy động định địa thần thụ chặn làn sóng hùng hồn đầu tiên, trong lúc phòng ngực này, hai tay nàng sáng rực bạch quang và lục quang, địa thần thụ hóa thành Hậu Nghệ cung. Nàng đưa cung cho Thần Nam: “Ngươi giương cung bắn cho ta xem thử có phá được thái cực đồ kia ?” “Ta? E là còn lâu mới sánh được với khi nương dùng nó xuất ra sức mạnh khủng khiếp.” Hắn tỏ vẻ ngạc nhiên. “ hẳn, thần cung này với ta tương hợp, ta phát huy được chân chính uy lực.” Thần Nam cầm thần cung vào tay, nói thêm mấy lời thừa thãi, hiện tại hắn tin lời nữ tử, tin nàng hại mình, bởi thực lực thông thiên như thế còn cần quỷ kế làm gì. Lúc trước, Hậu Nghệ cung ở trong nội thiên địa, hình như chịu phong ấn, có thể tùy ý hiển lộ bản thể nhưng bây giờ hắn cầm lại cây cung, cho dùng “vô pháp”, “vô quy tắc” như trong nội thiên địa thì thần cung vẫn phải chịu phong ấn, bất quá nếu để tâm so sánh, hắn cũng nhận ra. Thần cung như thể huyết mạch tương liên với hắn, hắn chưa bao giờ nghĩ mình lại mạnh đến thế, cầm cung mà có cảm giác như mình nắm cả vùng thiên ̣a này trong tay! Tư thái đó mang lại cho hắn lòng tin vô hạn, hào tình dâng lên, dù phải đánh lên thiên giới, đối diện với thần ma nhan nhản cũng hề hoảng sợ. Hắn đằng bay lên, hơi hạ eo xuống, ngửa người nhìn lên, giơ cao tay trái, từ tay phái phát ra kiếm mang rồi đặt lên dây cùng, dùng lực kéo mạnh. Thần quang sáng lòa phát ra, gió lốc cuồng mãnh dấy lên, thiên địa nguyên khí vô tận tràn về, đại lực từ mình hắn phát ra như biển lớn, sâu thể dò, cảm giác như chỉ cần một tên là bắn cho tan xác bố cục giả khoa trương kia. Lòng tin và sức mạnh đã thành, hắn cảm giác bản thân là thái cổ ma thần, khí thế vô ̣ch tỏa ra. “Soẹt.” “Soẹt.” … Từng đạo sấm sét khổng lồ phá toái thiên địa, từ ngoại giới xông vào, liên tục nổ vang quanh Thần Nam. Từ xa nhìn lại, cao có quang trụ quán thông thiên địa, so với cột sấm sét, Thần Nam chỉ như điểm đen xíu nhưng khí thế phát ra khác nào cự nhân coi thường thiên địa. Hậu Nghệ cung chân chính phát huy uy lực, được Thần Nam cầm trong tay, liên tục chuyển hóa thiên địa nguyên khí thành năng lượng màu vàng đặc hữu của thần cung, ngay cả ma khí đẩy vào cũng hóa thành kim quang. Kim quang sang lóa trở thành vậ duy nhất trong trời đất, Thần Nam và thần cung hình thành quang ám chi thể đặc biệt, liên hiệp thành chỉnh thể, kim quang và ma khí tràn ra, ngay cả sấm sét từ bên ngoài đánh vào cũng thể lại gần. Sức mạnh như biển lớn dâng lên, mặt đất nứt toác phía dưới liên tục nỡ tan, chìm xuống, vòm xanh cao biến mất, sao rơi lả tả, tất cả quay về hỗn độn. “Giết.” Dây cung khẽ rung, mũi quang tiễn phá bay tới, kim mang chỉ dài chừng thước nhưng thiên địa nguyên khí ngừng tụ tập năng lượng, kim mang lớn dần, sau cùng hóa thành cầu vồng dài hơn mười trượng, uy thế kinh thiên! Thái cựcđồ tựa hồ cảm ứng được, dương nhãn phun ra đạo đạo kim mang và hắc quang che phủ bên dưới. Quang tiễn vàng rực xuyên vân phá vụ, phá toái gian, thoáng chốc đến trước thái cực đồ nhưng kim mang và hắc quang cũng tầm thường, bắn ra vô tận sinh tử khí tức, “dẹp tan” thần tiễn, hóa giải ngay kinh thiên nhất kích. Thần Nam vẫn tiếp tục hành động, lúc kim quang và ma khí che phủ xuống, bay lên, ngược hướng với luồng sấm sét khổng lồ, tiến đến gần thái cực đồ, lúc gặp phải trở lực cực mạnh mới dừng lại. Lần này cắn ngón giữa, huyết tiễn xuất dây cung, huyết quang sáng rực khiến bầu trời được nhuộm đỏ. Huyết tiễn! Trong lần đại chiến ở Sở quốc hoàng cung, để giết thiên sứ bốn cánh, cừu nhân của con rồng du côn, từng thấm máu cho mũi tên rồi bắn ra, uy lực mạnh hơn biết bao nhiêu lần. Lần này hoàn toàn là huyết tiễn, so với mũi tên thấm thần huyết còn đáng sợ hơn, huyết quang rợp trời, thiên địa nguyên khí dấy lên, hình ảnh thần ma thi thể xuất quanh Thần Nam. Nữ tử ở ngoài xa nhíu mày, tỏ vẻ nghĩ ngợi. Vô đầu thiên sứ, đoạn tí ác ma, tam đầu ma long tàn bạo, kim giáp chiến thần uy vũ, ma vương tâm tạng phá toái… Từng hình ảnh đáng sợ đó như thực thể vây quanh Thần Nam, tử vong khí tức và sinh mệnh khí tức đồng thời tràn ra mạnh mẽ. Lúc này, Thần Nam như vị chúa tể khiến ma thần cùng lễ bái. kéo căng thần cung, tức huyết quang xung thiên! mất công như vậy vì thái cực đồ và trong thể nội rất giống nhau, muốn phá nó tất phải phải tìm ra cách đặc hữu. Dây cung khẽ rung, huyết tiễn được kim quang bao phủ bay lên, lao về phía thái cực đồ. Hình ảnh vô đầu thiên sứ, đoạn tí ác ma cũng bay lên theo, cuồng phong ào ạt, huyết quang, kim quang, hình ảnh thần ma cộng thêm sấm sét quán thông thiên địa tạo thành thanh thế kinh hồn. Đó là trận đối quyết giữ sức mạnh siêu cấp với nhau khiến đất trời xoay chuyển. Thái cực đồ vẫn bình thản xoay tròn, nhưng kim quang và ám hắc tử quang tỏa ra càng dày đặc, rợp trời phủ xuống.
Chương 139: Phong ấn ma đầu Mũi huyết tiễn dài tới ba mươi trượng như cầu vồng vắt ngang trời, thần mâu xé toang tầng , nơi nào nó qua, gian phá toái, cộng thêm hình ảnh thần ma bao phủ chung quanh tạo ra uy thế kinh thiên động địa. “Soẹt.” “Soẹt.” Từng đạo sấm sét bổ xuống, thần quang quanh mũi tên ràn rạt. “Ầm, ầm.” Cuối cùng thần tiễn cũng xuyên qua hào quang hai màu do thái cực đồ tỏa ra, va nhau khiến trời xoay đất chuyển. gian trở nên mơ hồ, bão năng lượng tỏa tứ tán , tầng vỡ nát, thế giới của bố cục giả quay về hỗn độn. Tiểu thế giới phá diệt tạo thành dòng xoáy mạnh tưởng tượng nổi, với tu vi của Thần Nam, bình thường thể tránh thoát, sức mạnh phá toái gian kia cũng đủ nghiền nát . Nhưng lúc đó cầm Hậu Nghệ cung, toàn thân phát ra vạn trượng quang mang, ma khí bản thể đen ngòm, thần cung chân lực vàng rực được Hậu Nghệ cung phóng đại, hình thành tầng phòng hộ kín kẽ, hào quang nóng rãy phủ bên ngoài, che chở cho . cầm thần cung đứng , ngẩng nhìn thái cực đồ. Huyết tiễn lao lên, toàn là hào quang nóng bỏng rồi hình thành vùng hỗn độn, thái cực đồ biến mất vô ảnh vô tung “Còn ngây ra đó làm gì, mau cùng ta lui .” Thần bí nữ tử cước đạp mây lành bảy màu, bay đến trước mặt quát lớn. vội gật đầu, đến lúc rời , bên dưới mát đất nứt toác, quay về cảnh hỗn độn. Trấn Ma thạch nhiễm dòng máu tà dị hung hãn phá toái phiến gian thoát , Bái Tướng đài cũng từ hướng khác, phá toái hư bay mất. Thần bí nữ tử vẫy tay, ngọc như ý phá lao , khoét lỗ giữa cơn bão năng lượng, tạo thành gian thông đạo cho nàng và Thần Nam thoát khỏi vùng thiên địa này. Thoáng chốc họ ra đến viễn cổ thần ma mộ địa bên ngoài, ngoái nhìn chỉ thấy có vùng xoáy hỗn độn quay tít rồi tan vào hư vô. Nữ tử động dung: “ chưa chết, có thể sống lại, thể bỏ qua được.” đoạn, song thủ liên tục kết pháp ấn, từ thể nội bức ra đạo thánh khiết quang mang, nhanh chóng hình thành nữ tử giống hệt bản thể trước mặt nàng. Thoáng chốc hóa thân, thần thông này khiến Thần Nam há hốc mồm. Hóa thân nhanh chóng lao vào dòng xoáy hỗn độn thu dần, liên tục phá nát hỗn độn, tim thi thể tan nát của bố cục giả. Trong sát na vùng xoáy hỗn độn tan biến, hóa thân mới phá toái gian bay ra, theo sau là dải bạch quang, trong đó là từng khối huyết nhục tan nát của bố cục giả. Thần Nam tỏ vẻ nghi hoặc: “Thế giới tế luyện thành phá diệt, ắt tan xương nát cốt, thể sống nổi, vì sao còn phải lấy huyết nhục ra?” Tuyệt đại dung nhan của nữ tử đượm nụ cười lạnh: “Quái vật nay khó đối phó hơn tưởng tượng nhiều, ngươi thấy thế giới của triệt để phá diệt nhưng thân thể tan nát vẫn còn, chưa thể bị diệt hoàn toàn, tức là chưa hoàn toàn chết . Trong lúc thế giới tan nát, vận dụng đại pháp lực, cắt đứt liên hệ, nếu ta thu thập lại, lâu sau từ trong đống hỗn độn sống dậy, đương nhiên thế giới riêng bị hủy diệt, sức mạnh cũng bị giảm nhiều.” Thần Nam kinh hãi nhìn dải bạch quang bao phủ toái cốt, toái nhục, ngờ thế giới của bố cục giả bị diệt mà y vẫn còn sống. “Hắc hắc…” tràng cười lạnh lẽo từ trong đám toái nhục vang lên, vọng khắp Thần Ma lăng viên, hiển nét quỷ dị. “Quả nhiên lão quỷ chưa chết.” Thần Nam thấy đống thịt chuyển động, nhanh chóng hợp lại. Nữ tử hừ lạnh, đạo thần thánh chi quang xuất ra, nhanh chóng nghiền nát đống thịt. Nhưng dù bị nghiền nát, đống thịt vẫn rung động , tựa hồ sinh mệnh bất tán! “Chết tiệt, đúng là người tốt sống thọ, họa hại sống ngàn năm, tan nát xương thịt mà vẫn sống, đáng ghét.” Thần Nam kinh hãi, bố cục giả bày đáng sợ hơn cả tưởng tượng, bất tử chi thân uy lực vô cùng. Giọng lạnh lùng của y hằn học vang lên: “Hắc hắc… để ta từ thế giới tan nát đó ra đây là sai lầm lớn nhất của các ngươi. Ở đó vốn có thiên địa nguyên khí cung cấp cho ta, nên nhanh chóng biến thành hỗn độn. Bình thường ta phải cần mấy trăm năm mới khôi phục được, tại các ngươi cho ta cơ hội đến thế giới đầy nguyên khí này, dựa vào bất tử chi thân của ta rất nhanh khôi phục! Ta là bất tử, ta trả lại đầy đủ, có ta có các ngươi.” “Hừ,” nữ tử hừ lạnh, tỏ vẻ khinh miệt: “Ta chưa bao giờ coi ngươi ra gì, thu ngươi lại chẳng qua muốn triệt để giải quyết, tránh phiền hà về sau.” “Ngủ mơ à!” Bố cục giả quát vang, cả vùng gian rung động, mộ bia dưới Thần Ma lăng viên cũng rung lên, từng tràng ma hống, thần khiếu vang lên . Thần Nam thấy bố cục giả định hợp nhục thân, bèn giơ cao Hậu Nghệ cung, đẩy hân khí thành mũi tên, kéo căng dây cung. Kim quang sáng rực lao vút lên trời, toái nhục mới hợp thành hình quả cầu bị mũi tên uy lực tuyệt luân bắn trúng, “phập”, huyết hoa tứ tung, vang lên tiếng kêu thê thảm, nhục cầu tan nát, toái nhục văng . “Làm tốt lắm, dung Hậu Nghệ cung bắn tiếp .” Thần bí nữ tử cước đạp mây lành khen ngợi: “Huyết mạch của ngươi đặc thù, nếu tiếp tục bắn ra huyết tiễn chắc chắn tiêu diệt được .” Thần Nam cười khổ, chỉ từ lần ở Hoàng cung Sở quốc mà cả lần này, bắn huyết tiễn là bị hút mất lượng máu lớn, đến nửa huyết dịch toàn thân bị rút sạch, là người khác chắc ô hô ai tai, tại thể bắn tiếp huyết tiễn nữa. Tuy vậy, vẫn kéo dây cung, bắn ra khí mang thần tiễn thành vấn đề, lại kéo dây cung hướng vào bố cục giả hợp nhục thân lại. Kim mang xạ ra, huyết hoa đỏ rực, bố cục giả kêu lên thảm thiết: “Tiểu cẩu đáng chết, trước sau gì ta cũng nghiền nát ngươi.” “Câu này lão tạp chủng cả vạn lần nhưng ta vẫn sống trơ ra đây, còn ngươi bằng cả con lợn, hôm nay ta phải bắn nát ngươi.” tại thấy vô cùng sáng khoái, lúc trước liên tục bị bố cục giả mắng là “tiểu xú trùng”, “tiểu cẩu”, giờ nắm quyền sinh sát trong tay, tình thế đảo chiều khiến vô cùng thống khoái. “Giết.” “Phập.” Bố cục giả lại bị bắn tan, phẫn nộ rống lên, tiếng rống vang vang . Bất quá, thoáng chốc y biến mất khỏi tầm mắt Thần Nam. cười lạnh: “Ngươi hình sao, chỉ cần ngươi còn đời, ta còn nhớ được dáng vẻ ngươi, bắn ra thần tiễn, nhuộm máu ngươi quyết dừng tay.” “Giết.” “Phập.” Tiếng rống đau đớn, phẫn nộ lại vang lên: “A….” Đồng trời lại lộ ra nhục thể tan nát của bố cục giả. “Tiểu cẩu, tiện nhân chết tiệt kia, ta liều với các ngươi, bất kể trả giá nào, dùng Bái Tướng đài triệu hoán mọi thần ma ra hủy diệt các ngươi.” Bố cục giả nóng lòng cực độ, vừa kinh vừa giận, gầm lên liên tục. “Đáng tiếc, Bái Tướng đài chịu khống chế của ngươi.” Nữ tử cười lạnh, “có Trấn Ma thạch khống chế, ngươi lại phải chủ nhân chân chính, ra lệnh cho nó được sao?” Cách xa đó, Bái Tướng đài quả nhiên cầm chân nhau với Trấn Ma thạch, khiến bố cục giả giận giữ điên cuồng, liên mồm mắng chửi. Thần bí nữ tử : “Hừ, ngươi sử dụng được Bái Tướng đài, triệu hoán mọi thần ma sao? Bái Tướng đài được chủ nhân cho biết mà nắm được nhược điểm của các thần ma thi thể, nháy mắt có thể giết chết ngay nhưng thể cùng lúc hiệu lệnh cho mọi thi thể này an phận. Các cao thủ thần hoàng ma vương làm gì có chuyện cam tâm bị người ta sai khiến, ắt phản lại, khiến ngươi linh thức tịch diệt! Ta dám chắc trong đó có cao thủ tuyệt đối kém ngươi, dù họ sợ Bái Tướng đài chứ sợ ngươi, thần niệm ma oán mạnh mẽ của họ lại chịu khuất phục ngươi chắc!” Bố cục giả biết mình sa vào tuyệt cảnh, oán hận rống lên liên tục nhưng thể thay đổi được gì, bị Thần Nam liên tục phát tên khiến y đau đớn cơ hồ tự xử cho xong nhưng lại cam lòng, dù khuất nhục đến đâu, hôm nay nhất định phải sống sót. Nữ tử thấy Thần Nam thể triệt để tiêu diệt được bố cục giả, thở dài hơi: “Ta tại chưa khôi phục công lực, chắc phải phong ấn đến chết.” Tay nàng liên tục kết ấn, đạo sức mạnh thánh khiết tràn ra, trùm lên vùng toái nhục , quát lớn: “Hồng hoang phong ma ấn!” Hào quang sáng rực triệt để chụp kín thân thể tan nát của bố cục giả lại, rồi kéo xuống Thần Ma lăng viên, ầm tiếng vang lên, phong ấn y trong vùng đất trống, nghiễm nhiên thành phần mộ. Đồng thời, nàng ta quay sang với Trấn Ma thạch: “Ngươi từ mười tám tầng địa ngục bay đến đây, tất nhiên phải có cảm ứng, muốn ngự lại nơi này. Gã bố cục giả này từng vũ nhục chủ nhân huyết tích mang lại thông linh cho ngươi, tại ta phong ấn , làm thế nào diệt được phải dựa vào ngươi.” Trấn Ma thạch quả nhiên thông linh, nghe nàng vậy, dùng dằng với Bái Tướng đài nữa mà mang theo khí tức lạnh lẽo, chậm chạp hạ xuống, đè lên nơi phong ấn bố cục giả. Thần bí nữ tử thở dài: “Được rồi, bị Trấn Ma thạch phong ấn đến lúc hóa thành máu.”
Chương 140: Ván cờ nhiều người chơi Bố cục giả bị phong ấn, tiếng gầm rồng của thần ma thi thể trong Thần Ma lăng viên ngừng lại, tất cả lại yên tĩnh. Thần Nam có cảm giác mơ hồ, tham dự hành động giết bố cục giả, tận mắt chứng kiến y từng bước tiến vào con đường diệt vong. Nhìn thần bí nữ tử đứng lặng trong đám mây bảy sắc , lại thấy nghi hoặc, đó là nữ tử vẫn ở trong ngọc như ý mình sao? Cao thủ cấp chí tôn cơ mà. Ngoài xa, tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, lão du côn Tử Kim thần long đều há hốc mồm. Vừa này Thần Nam đột nhiên biến mất vào hư khiến họ lo lắng, rồi lại thấy xuất với thanh thế kinh nhân, cho đến lúc chứng kiến qúa trình bố cục giả bị diệt, cả nhóm kinh hãi ngậm miệng lại được, ai ngờ tình huống lại đáng sợ như vậy, thành ra ai cũng nghi vấn. “Đúng là điên mất, mớ thịt nát lại bất tử, sau cùng phải phong ấn mới áp chế nổi, trời ơi, quái vật gì thế nhỉ?” Tử Kim thần long kinh hãi kêu lên liên hồi. “Quang Minh đại thần côn cao, nữ tử đó khủng khiếp , nàng ta…là ai?” Nghe Long Bảo Bảo vậy, con rồng du côn trợn trừng mắt lên, thấy ngọc như ý khổng lồ trôi nổi , nó kêu lên thảm thiết, hanh chóng biến thành như mao trùng, chui vào mớ tóc của tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm, kinh hãi lẩm bẩm: “Mẹ ơi, nhất định là nữ nhân đó, định cho ta sống nữa chắc, ả…ả sao lại ra đây?” Khải Sắt Lâm lấy làm kì quái: “Ngươi biết nàng ta?” “Ta sao lại biết, ả là thế gian đệ nhất đại ma, là nữ đáng sợ nhất dưới gầm trời này.” Con rồng du côn vừa vừa nhìn về phía Thần Nam, sợ thần bí nữ tử nghe thấy. “Nàng ta là ma? Sao ta lại cảm giác thấy thánh khiết khí tức và sức mạnh tường hòa như vậy, ma sao được?” Khải Sắt Lâm tin lời con rồng du côn. “Ai, tiểu nương như dễ bị bề ngoài mĩ lệ mà hư ngụy mê hoặc, nếu nương biết chỗ đáng sợ của ả chắc muốn nhìn thấy thêm một lần. Nên nhớ, càng tà ác thì biểu càng thần thánh thiện lương, lúc phát hiện ra chỗ đáng sợ thì e ngay cả khớp xương cũng chẳng còn gì, ta đã từng trải qua kinh nghiệm thương đau rồi.” Lão du côn tỏ ra oán hận thâm sâu. “Thần thánh ơi, ăn thịt người nuốt cả xương?” Tiểu Phượng Hoàng lắc lư vẫy cánh, đôi mắt mĩ lệ nhìn Tử Kim thần long, vừa liếc thần bí nữ tử ở xa. “Hình như ta nghe thấy có người nói ta là thiên hạ đệ nhất đại ma, là loại nữ xấu xa nhất ăn thịt người nuốt cả xương, đúng nhỉ?” Giọng nói của nữ tử nhữ từ trời vọng xuống, vang lên bên tai con rồng du côn, Khải Sắt Lâm khiến Tử Kim thần long suýt nữa nhảy bật lên. “Mẹ ơi, đúng là thiên lí nhãn thuận phong nhĩ.” Con rồng du côn lẩm bẩm, đồng thời thật muốn vả cho mình một cái nên thân, rõ ràng biết đối phương tu vi khủng khiếp đến độ khiến người ta lạnh mình mà còn dám nói xấu sau lưng, nó sợ nữ tử sẽ gây phiền. Nếu đối phương nổi hứng hút sạch long nguyên một lần nữa, lúc đó mới là muốn khóc ra nước mắt. “Con rồng kia, nói lại cho ta nghe xem ta là người thế nào?” Giọng nữ tử dịu dàng như gió xuân, nhưng trong tai Tử Kim thần long lại u ám, sầu thảm như tiếng mài dao khiến tâm thần rúng động. Nó vội vàng nhảy bật lên, khôi phục dáng vẻ mình người đầu rồng, lớn tiếng xưng tụng: “ nương đương nhiên là nữ thần mĩ lệ và thiện lương nhất thiên ̣a, chim sa cá lặn đủ để hình dung tư dung của nương, nguyệt thẹn hoa nhường đủ để hình dung mĩ mạo, khuynh thành khuynh quốc đủ để hình dung tuyệt sắc. Ngay cả vầng thái dương quang mang vạn trượng cũng thất sắc trước sắc đẹp của nương, phẩm đức của vô cùng cao thượng, thánh khiết hơn tuyết trời cao, lòng dạ rộng rãi đủ chứa bốn biển….” “Đủ rồi, con rồng chuyên vỗ mông ngựa kia, lần tới mà còn dám bất kính với ta, ắt ngươi sẽ được tống trực tiếp xuống mười tám tầng ̣a ngục, để ngươi vĩnh thế thể vùng lên.” “Tuyệt có lần sau, từ nay tình cảm kính ngưỡng và cung kính của ta đối với nương như sông lớn miệt mài, như trường giang cuồn cuộn, như núi non dài mãi, vạn tầng biển cả…” Thần bí nữ tử để ý đến con rồng du côn lẻo mép nữa, nàng và Thần Nam nổi tầng cách Thần Ma lăng viên chừng trăm trượng. Đột nhiên, Thần Nam cảm thấy tay nhẹ bẫng, Hậu Nghệ cung bay lên, thoát khỏi tay hắn bay về phía nữ tử. “Đồ vật quá mạnh thế này sẽ mang đến cho ngươi họa sát thân, nên nhớ những gì tuyệt đối hùng mạnh mà lọt vào tay, phải mượn ngoại lực chính là hạ sách, nên vì ta xuất hiện mà cải biến quỹ tích trong đời ngươi, tất cả nên theo đường lối ban đầu mà tiếp.” Nói đoạn nàng kết pháp ấn, bắn ra một đạo sức mạnh thánh khiết, hư ảnh lờ mờ trùm lên Thần Nam, Hậu Nghệ cung hóa thành một cành thần thụ áp vào lưng hắn. Thần Nam rúng động, mở nội thiên địa ra, thần thụ rung lên rồi từ lưng tiến vào, ầm một tiếng, cắm rễ xuống lòng đất. Hắn trút được mối lo trong lòng, trong nội thiên địa, thần thụ chịu tuyệt đối phong ấn. “Chắc ngươi rất nghi hoặc?” Giọng nữ tử lại vang lên bên tai hắn. “Đúng vậy, nhiều lắm, nương, thần bí bố cục giả thật ra có lai lịch thế nào? Thần Ma lăng viên làm sao mà hình thành? Còn Bái Tướng đài, Trấn Ma thạch…” Thật sự trong lòng hắn đầy nghi vấn, đương nhiên hắn cũng muốn biết về hai quang cầu trong thân thể, cùng câu đố về việc mình sống lại. Nhưng nữ tử nhanh chóng cắt lời: “Ta từng nói rồi, có những việc, biết lại là phúc! Rất nhiều việc hiện tại ngươi nên hiểu bởi chưa tiến vào lĩnh vực tương ứng, ta nên ́ ép nhân sinh quỹ tích của ngươi thay đổi. Ngươi vất vả truy tìm những điều nghi ngờ, ta đổ công tìm chân tướng, lúc ngươi đủ năng lực, tự nhiên sẽ biết. Quá trình này là một vở kịch, nếu muốn chết, ngươi chỉ còn một lựa chọn là tiếp cho đến khi sinh mệnh kết thúc mới rời khỏi hí trường hoặc thuận lợi tiến đến màn kết của vở kịch.” Thần Nam trầm mặc, hỏi những vấn đề mẫn cảm nữa, mà hỏi những việc hiện tại hắn phải làm: “Bố cục giả vì sao dám tự tin xưng hắn là chúa tể? Nếu đúng thế, hắn bị phong ấn, mọi sự sẽ phơi bày, đến kết thúc sao?” “Kết thúc? Phơi bày? Sao có thể như thế. Hắn bất quá là kẻ bày ra một tiểu cục thế, cũng nằm trong bàn cờ của người khác mà tự mình biết, hắn bị người ta xóa một phần ký ức và thay đổi một bộ phận nhận thức. Thế cuộc nằm trong nhau, ngoài thế cuộc lại có thế cuộc, cuộc thế liên hoàn, trong thiên địa đại cục làm gì có chuyện một người nắm giữ được? Đó là một ván cờ lớn của thiên ̣a có nhiều phe phái so kè, nhiều người cùng tham gia đấu đá.” Thần Nam trầm tư hồi lâu, lại hỏi: “ nương vẫn nói rằng muốn thay đổi nhân sinh quỹ tích của ta, là vì sao? Sao lại dính liền với ta? Đó phải là cải biến sao?” “Ta ở cạnh ngươi vì khi xưa đã phát giác thể nội ngươi tàng thần ma sinh tử khí tức hùng hồn nên muốn sử dụng để khôi phục thân thể. Sau này ta rời vì phát hiện ngươi là một con cờ quan trọng, nên muốn mượn ngươi làm nước khai cuộc, song ta muốn thay đổi nhân sinh quỹ tích của ngươi mà muốn xem ngươi phát triển đến cảnh giới nào, sau cùng xảy ra chuyện gì?” Thần Nam lại hỏi: “Thần Ma lăng viên ở đây là sao, chắc nương sẽ nói cho ta biết, ta muốn hỏi ‘Vĩnh hằng sâm lâm’ thật ra là nơi như thế nào?” Nữ tử đáp: “Đây đơn giản là một khu rừng mà là gian trùng điệp, một Huyền giới kì dị. Đó là nơi một cường giả trong truyền thuyết trầm tịch, dù là cường giả ̉nh cao trong thiên ̣a cũng dám ơ hờ đặt chân đến.” “ gian trùng điệp nhiều tầng, Huyền giới kì dị, chả trách!” Rốt cuộc Thần Nam cũng minh bạch một vài bí mật về Vĩnh hằng sâm lâm, coi như đã biết nguyên nhân vì sao những con đường qua đều biến mất. “Thần Nam, ta sẽ đưa ngươi khỏi Huyền giới kì dị này, ngươi đến được đây là đã vượt hẳn nhân sinh quỹ tích ̣nh sẵn, tất phải rời . Hôm nay chúng ta diệt sạch, phong ấn vị “bố cục giả”, khẳng ̣nh được coi là thành tích tuyệt vời rồi.” “Dựa vào đâu ta lại có nhân sinh quỹ tích ̣nh sẵn? Sao ta lại bị người khác nắm giữ, người đó là ai? Chết tiệt.” Thần Nam vô cùng phẫn nộ, hắn cực ghét cảm giác bị người ta khống chế, mà bản thân lại biết gì. “Muốn phá vận mệnh phải dựa vào bản thân ngươi, ta thể tham dự, thể giúp ngươi thay đổi cái gì, vì chưa đến lúc cuối cùng ta thể xuất thủ.” “Ta cần nương xuất thủ, vận mệnh của ta phải do tự ta quyết ̣nh.” Thần Nam ảo não. “Ta chỉ điểm cho ngươi một lối .” Thần bí nữ tử nói: “Thông thường, ngươi thấy người phàm hay người thiên giới lợi hại.” Thần Nam nghĩ ngợi gì, đáp ngay: “Đương nhiên người thiên giới lợi hại.” Nữ tử nói: “Ngươi hiểu là được, phàm giới có những vị chúa tể, Thiên giới cũng có, bất kể họ có mạnh hơn các vị chúa tể phàm giới hay thì nếu ngươi muốn thay đổi vận mệnh, tất phải lên Thiên giới.” Thần Nam ngây người, hình như nàng ta ngầm nhắc nhở hắn gì đó. Nữ tử đột nhiên cười vang, ẩn ước nhận ra nét tà ác lẫn trong nụ cười: “Nói cho cùng, trong quá trình bày bố cục, nhiều người cũng tính toán. Ngươi nói xem ta mà mạn thiên quá hải khiến mỗi vị chưởng khống giả mang hài tử của ngươi, vậy họ sẽ thế nào, ha ha…” Thần Nam lắng nghe, trợn tròn mắt.
Chương 141 – Sinh mệnh chi tuyền (dòng suối thanh xuân) “Được rồi, ta đưa các ngươi ra khỏi khoảng gian kì dị này”. Nữ tử thần bí xong, vẫy bọn Khải Sắt Lâm và Long bảo bảo lại gần, chuẩn bị thi triển đại pháp lực đưa bọn họ ra khỏi vĩnh hằng sâm lâm. Nữ tử thần bí vung tay phá toái gian, thông đạo hỗn độn xuất trước mắt bọn Thần Nam. Sau đó bọn họ bị cỗ lực lượng nhu hòa đưa . màn ánh sáng lóe lên. Khi bọn mở mắt ra, bọn Thần Nam phát mình ở bên ngoài vĩnh hằng sâm lâm. Nhìn lại khoảng gian kì dị u đó, bọn họ đều có cảm giác như vừa trải qua giấc mộng. Bên trong đó có bao nhiêu điều mơ hồ mà bọn họ thể nào giải thích nổi. Tuy nhiên xét cho cùng bọn họ vẫn còn rất may mắn vì vẫn còn sống mà rời khỏi đó. Từ trước đến nay, biết có bao nhiêu người tiến vào đó mà có thể an toàn bước ra. Có lẽ ngoại trừ bọn họ, chỉ có mình Đại ma mà thôi. “Ài, là giấc mộng. Tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm thở dài. Nàng lạc vào vĩnh hằng sâm lâm chớp mắt gần hai năm. Bây giờ thoát ra được, trong lòng tràn đầy cảm xúc. “Grào…tên thiên hạ đệ nhất …nữ nhân đó cùng sao” con rồng du côn nhìn ngang ngó dọc, cẩn thận truy tìm hành tung của nữ tử thần bí “Tạm thời ta cùng với các ngươi, nhưng chúng ra gặp lại nhau nhanh thôi” thanh của nữ tử thần bí như vọng xuống từ chín tầng mây, vang vọng khắp khoảng sâm lâm. “grào..” Tử kim thần long sợ vãi cả…hàng, ngờ nữ tử thần bí lại lợi hại như vậy, bất kể lúc nào và ở đâu đều có thể nghe thấy hết “Mẹ ơi, làm ta sợ chết mất, là…grào” “Ha ha..” giọng cười thánh thót vang vọng khắp trùng, tiếng như từ trời vọng xuống: “Cho dù ở đâu nữa, ta cũng có thể nghe được. Đừng tưởng ta đùa, trừ khi ngươi muốn xuống mười tám tầng địa ngục”. Khải Sắt Lâm là thánh nữ của tinh linh tộc, nếu như theo tiêu chuẩn của nhân loại, nàng mới chỉ khoảng hai mươi tuổi. Nhưng do thể chất của tinh linh và nhân loại bất đồng, thực ra nàng khoảng 80 tuổi rồi. Đó là lí do vì sao nhìn “trẻ” như thế mà công lực của nàng đạt đến lục giai cảnh giới. Đối diện với Khải Sắt Lâm, Thần Nam tâm tình vô cùng phức tạp. Đó chính là hình bóng của Vũ Hinh, biết sau này vận mệnh của nàng như thế nào. nhớ lại lời hứa của các tinh linh đại trưởng lão, chỉ cần tìm được tinh linh thánh nữ, bọn họ kể lại cho nghe chuyện của Vũ Hinh năm nghìn năm trước. Khải Sắt Lâm nóng lòng muốn quay về tinh linh bộ lạc. Dù gì nàng mất tích hai năm nay. Dưới lời mời đến làm khách tại bộ lạc, Thần Nam đáp ứng chút do dự. Tinh linh thánh nữ rất quen thuộc với khu vực này, dưới dẫn đường của nàng, bọn Thần Nam nhanh chóng trở về tinh linh bộ lạc. Những túp lều như những cây nấm xuất giữa rừng già. Ở đó hoa thơm cỏ lạ, đẹp như vùng tiên cảnh. Những tinh linh nam nữ xinh đẹp tự do sinh hoạt tại vùng đất thiên đường tràn đầy khí tức tự nhiên này. Khi nĩ tinh linh nhìn thấy bọn người Khải Sắt Lâm từ xa bay lại, lập tức trợn mắt há miệng lắp bắp: “trời ơi, đó phải là thánh nữ mất tích sao? Người…người quay trở lại! A, Còn có vài thần thú đó. Trời ơi, bọn họ thực tìm được thánh nữ trở về”. Lời và hành động của tinh linh tộc vốn rất ưu nhã. Nhưng lúc này nữ linh tình này vô cùng hưng phấn, khẩn trương. Ả nhanh chóng hét váng lên, rất nhiêu tinh linh nam nữ đều nhanh chóng nhìn thấy thánh nữ. Bọn họ đều hoan hô ầm ĩ, có người nhanh chóng bay báo cho các đại trưởng lão. Vùng đất cư ngụ của tinh linh tộc, thực là thiên đường của nhân gian. Hưonưg hoa thơm ngát, thẫm đẫm lòng người, những con thỏ trắng, nai sợ người chạy tới chạy lui. Chim chóc líu lo, tất cả tạo nên khung cảnh say đắm lòng người. Long bảo bảo chớp chớp cặp mắt to tướng, nắm tay : “ là vùng đất tuyệt vời, đợi đến lúc ta già nhất định tới đây cư”. Thần Nam nhịn được cười, tên tiểu quỷ này hoạt bát như thế, ngờ lại nghĩ đến việc cư lúc về già, là tức cười. “Đúng là tệ”. Tử kim thần long cũng cảm khái: “Đến lúc đó tìm long muội muội, cư tại đây, thua gì thần tiên”. “Có phải là tìm mấy hắc ám thần long muội muội lần trước chúng ta gặp ?”. Tiểu Phượng Hoàng ngơ ngơ ngác ngác . “Biến, người lớn chuyện, trẻ con được leo! Những ả đó quá xấu, dù sao cũng phải tìm long muội muội xinh đẹp chút chứ”. Tử kim thần long làm ra vẻ trưởng bối . Tiểu Phượng Hoàng vẫn làm ra vẻ ngây thơ ngơ ngác, chưa hiểu chuyện đời : “Ta thấy ngươi và mấy ả đó rất hợp với nhau, các ngươi đều đen thui như nhau”. Con rồng du côn nghe xong tức hộc máu, mặt tím bầm : “Ta toàn thân tử quang lấp lánh? Cái gì mà đen thui chứ hả? Làm ta tức chết mất. Tên tiểu bất điểm nhà người là coi thường ta quá”. Thần Nam cùng Long bảo bảo cười lăn lộn Tinh linh thánh nữ tiến vào sâu trong rừng được lúc lâu, cuối cùng cùng với vài vị trưởng lão nhiệt tình ra nghênh đón. Các trưởng lão của linh tinh tộc vạn phần cảm tạ Thần Nam cứu thoát Khải Sắt Lâm, những từ tán tụng hoa mỹ tuôn ra ngớt, khiến cho Thần Nam và ba con thần thú đều ong hết cả tai “Các vị trưởng lão cần khách khí như thế. Bây giờ mong các ngài cho ta biết những bí mật liên quan đến Vũ Hinh được chưa?”. “Ngợi ca sinh mệnh nữ thần, người trẻ tuổi của là con cưng của thượng thiên, trước giờ chưa có ai có thể an toàn ra vào vĩnh hằng sâm lâm…” Thần Nam cảm thấy có chút ổn, : “Đại trưởng lão, mong ngài cho ta biết những việc liên quan đến Vũ Hinh”. Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã có chút bối rối: “Điều này…à…” Lúc này, Khải Sắt Lâm tiến lên trước, mặt đầy vẻ xấu hổ : “Thần Nam, cảm tạ huynh cứu ta thoát khỏi nơi đó, nhưng… là xấu hổ…các trưởng lão ….lừa huynh. Mong huynh tha lỗi, tinh linh tộc chúng tôi nguyện ý bồi thường huynh”. “Cái gì cơ?’ Các vị trưởng lão của tinh linh tộc đều ngại ngùng, những chiếc đầu vốn cao ngạo đều nhìn xuống đất, tinh linh thánh nữ vô cùng ngại ngùng bắt đầu giải thích với Thần Nam. Năm nghìn năm trước thực có người con đến tinh linh bộ lạc cổ đại, nhưng tất cả đều do sinh mệnh nữ thần an bài. Cho dù là các trưởng lão của tinh linh tộc cũng biết tình cụ thể bên trong. Trước đó, những tin tức mà các vị trưởng lão tiết lộ cho Thần Nam, là tất cả những gì mà bọn họ biết. đến đây, Khải Sắt Lâm vô cùng xấu hổ xin lỗi Thần Nam “ vô cùng xấu hổ. Ta nghĩ…các vị trưởng lão dối, bọn họ…khả năng đoán được huynh xuất thân bất phàm, muốn nhờ huynh cứu ta, cho nên mới dối huynh. Ta đại biểu cho bọn họ trịnh trọng xin lỗi huynh. Chúng ta sẵn lòng báo đáp và bồi thường mọi thứ cho huynh…: Nếu như Thần Nam tức giận là giả. ngàn vạn lần cũng tưởng tượng được các trưởng lão của tinh linh tộc lại dối như vậy. Tinh linh tộc vốn trước nay coi trọng phẩm đức cao thượng. dối,lừa đảo là là những việc bị bọn họ coi thường, sỉ vả. Dù thế nào Thần Nam cũng tưởng tượng được, các vị tinh linh trưởng lão vì múôn cứu Khải Sắt Lâm, lại phản bội lại bản tính của chính bọn họ, lừa dối . muốn phát tác, nhưng sau đó liền bình tĩnh lại. kìm nén cơn giận, trở mặt ngay với bọn họ. Dù sao Khải Sắt Lâm mà cứu được cũng là “hạt giống linh hồn” của Vũ Hinh truởng thành, cũng có thể coi là Vũ Hinh mới. Cho dù là các vị trưởng lão tinh linh lừa , nếu biết chân tướng bên trong, cũng cứu “Vũ Hinh” này. tình như vậy, Thần Nam cuối cùng tiến thêm được bước nào trong việc tìm kiếm bí mật liên quan hến Vũ Hinh của năm nghìn năm trước, nhưng cũng chẳng còn cách nào. “Được, các ngươi muốn bồi thường cho ta. Vậy đem sinh mệnh chi tuyền của các ngươi ra bồi thường , hãy đưa chúng ta đến đó tắm rửa/ Nghe Thần Nam đòi hỏi như thế, Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã sút chút nữa lăn đùng ra đất. “Ngươi…ngưoi đùa à?”. Sinh mệnh chi tuyền của tinh linh tộc chúng ta, mặc dù có chữ “tuyền” (suối), nhưng thực được tính bằng giọt. Mỗi năm cây sinh mệnh cũng chỉ sinh ra vài chục giọt là nhiều. Bây giờ tính tất cả cũng chỉ được vài chục cân, ngờ ngươi lại muốn...muốn tắm..., đó...trời ạ”. Các vị tinh linh trưởng lão khác cũng có cảm giác muốn xỉu. “Như vậy …” Thần Nam giơ tay chỉ vào Nạp Lan Nhược Thủy, con rồng du côn và Tiểu Phượng Hoàng : “để cho ba tên này uống thoải mái lần là được”. Con rồng du côn hai mắt sáng rực lên, phát ra hai luồng sáng xanh như mắt sói, Long bảo bảo cũng hai mắt lấp lánh. Chỉ có Tiểu Phượng Hoàng vẫn vẻ ngây thơ vô tội, hết lòng an ủi tinh linh đại trưởng lão: “Yên tâm, chúng tôi đảm bảo uống hết, tuyệt lãng phí chút nào”. Các vị tinh linh trưởng lão quay sang nhìn nhau, mặt tím bầm, đều tức tối muốn hộc cả máu ra. Mười cân sinh mệnh chi tuyền đó, bọn họ tích lũy qua bao nhiêu năm tháng. Nếu như để cho ta con thần thú này uống thoải mái, coi như chẳng còn gì. Chỉ giọt sinh mệnh chi tuyền, có công hiệu làm người chết sống lại, là chí bảo của tinh linh tộc. Vì phát triển của tộc nhân, bọn họ thể đem toàn bộ ra báo ân. Thần Nam uống sinh mệnh chi tuyền, chỉ để cho ba con thần thú theo các trưởng lão tinh linh tộc. Nửa khắc sau, ba tên gia hỏa mặt mũi phởn phơ quay lại. còn các vị tinh linh trưởng lão mặt mũi u ám, còn tí sức sống nào. “Mặc dù sinh mệnh chi tuyền có công năng thần hiệu đối với đề thăng tu vi như tưởng tượng, nhưng nó là thánh phẩm bồi bổ, đối với tu vi sau này của chúng ta rất có ích lợi” con rồng du côn mặt đầy hứng khởi. “Quang minh đại thần côn tại thượng, là ngon, ta muốn uống nữa…”Long bảo bảo liếm mép, ra vẻ say sưa. Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ chớp chớp đôi mắt đẹp với tinh linh trưởng lão:”Các vị là hiếu khách, chúng ta nhất địch thường xuyên đến thăm”. Đại trưởng lão Thụy Tư Nhã chiụ đựng được thêm, lăn đùng ra đất. lâu sau, người ba thần thú cáo từ tinh linh bộ lạc. Vào lúc chia tay, Long bảo bảo bay lên cao, ngừng vẫy đôi hoàng kim sắc trảo tử với bên dưới: “Ta rất nhớ các vị, cũng rất nhớ sinh mệnh chi tuyền, ta quay lại thăm các vị” Ngoại trừ tinh linh thánh nữ lưu luyến vẫy tay với bọn họ, các tinh linh còn lại chút nữa bệt hết xuống đất Thần Nam vẫy tay từ biệt, thầm hướng Khải Sắt Lâm lời bảo trọng, sau đó cùng ba con thần thú bay .