Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 112



      Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng đều kinh ngạc cực độ, vô luận thế nào cũng nghĩ đại địch lại bị dọa đến mức cắm đầu chạy. Chúng tuy cảm nhận được khí tức đáng sợ của Thái Cực Thần Ma đồ nhưng ngờ lại uy hiếp được cả Phật Tổ tiền thân.

      Thần Nam và ba con thần thú ra khỏi nội thiên ̣a, đứng tầng Huyết hải nhìn Thái Cực Thần Ma đồ đuổi theo địch nhân.

      Chỉ thấy Thái Cực Thần Ma đồ lao nhanh như điện, phi hành vòm Huyết hải đuổi theo Khô lâu tăng nhân, do tốc độ quá nhanh nên chỉ lưu lại đạo đạo tàn ảnh.

      Khô lâu hòa thượng như thể nhìn thấy vật đáng sợ nhất đời, vong mệnh chạy trốn, còn chút nào dáng vẻ cao tăng, ba viên xá lợi tử quang mang ảm đạm vô cùng, liên tục rung động trong ngực lão.

      Long Bảo Bảo bập bẹ gọi với theo: “Ta có tóc, hòa thượng, ta muốn độ ngươi thành ma.”

      Tiểu Phượng Hoàng cũng tỏ ra vui vẻ: “Ta có tóc, ta có đậu hũ…”

      “Ha ha ha…” Tử Kim thần long ở phía sau cười váng lên, vừa đuổi vừa hét: “Tên trọc chết tiệt, ngờ ngươi có lúc khốn nạn thế này… ha ha.. xem ngươi còn dám lớn lối , hình như ngươi muốn siêu độ chúng ta mà? Đến đây, quay lại xem ai siêu độ ai?”

      “’Hòa thượng, ngươi chạy thế này thấy mất mặt Phật Tổ lắm sao?” Thần Nam dùng vô thượng công truyền thanh: “Ngươi phải mình là tiền thân Phật Tổ sao? Trong mình có ba hạt xá lợi tử của Phật Tổ, lẽ nào lại sợ thái cực đồ cỏn con?”

      Khô lâu hòa thượng vẫn vô cùng hoảng sợ, đối diện với Thái Cực Thần Ma đồ truy đuổi, trở nên kinh hồn cực độ, hét vang lên: “Trời ạ, sao lại thế này được? Sao lại xuất ở đây. Trời ạ, sao ta lại gặp phải .”

      Giọng run rẩy, hoảng loạn hết cỡ, khiến cho Phật Tổ tiền thân sa vào nước này, đủ hiểu Thái Cực Thần Ma đồ đáng sợ thế nào.

      Thần Nam đuổi phía sau chợt trầm tư, chắc rằng hai quang cầu trong thân thể y rất có lai lịch, bằng làm sao khiến Phật Tổ tiền thân chạy loạn quên chết như thế.

      “Ùm.”

      Khô lâu hòa thượng lao thẳng vào Huyết hải, dấy lên cơn sóng lớn, Thái Cực Thần Ma đồ vẫn bám theo. Huyết hải mênh mông sôi lên cuồn cuộn, nước biển tràn dâng, vô số hài cốt bị quăng lên mặt biển rồi nát tan, hóa thành bụi rắc lả tả xuống.

      “Ùm.”

      Khô lâu tăng nổi lên khỏi mặt biển, lại nhảy lên . thẹn là Phật Tổ tiền thân, đến giờ vẫn chưa bị Thái Cực Thần Ma đồ đuổi kịp, nhưng cự ly ngày càng gần, sớm muộn cũng bị thôn tính.

      “Ha ha… đúng là hưng phấn, quá tuyệt vời.” Tử Kim thần long hưng phấn kêu lên: “Hòa thượng chết tiệt, lần này phải đuổi cho ngươi lên trời lối, xuống đất hết đường.”

      Thần Nam và ba con thần thú bám sát, tận mắt chứng kiến, coi như xả hết cơn giận, gỡ lại ván.

      “Soạt, soạt.”

      Hai tiếng xé khí vang lên, hai đạo kim quang lờ mờ từ hai hướng xạ tới. Nguyên lai, Khô lâu tăng nhân quăng ra hai hạt xá lợi trong ngực, định dùng phương pháp thí xe giữ soái để cứu mình.

      Thái Cực Thần Ma đồ hề do dự, nhanh chóng lao tới chỗ viên xá lợi, thoáng chốc bắt kịp rồi nuốt gọn, nhưng nó đuổi theo viên còn lại mà đuổi Khô lâu tăng.

      viên xá lợi của Phật Tổ bị thanh toán theo kiểu đó khiến Thần Nam và ba con thần thú trợn trừng mắt, Thần Nam nhanh chóng tỉnh lại, mở nội thiên ̣a ra, nhanh chóng phủ lấy viên xá lợi.

      “Soạt, soạt.”

      Định địa thần thụ rung lên phát ra trận trận thần quang rồi bật gốc bay lên, nhanh chóng lao về phía viên xá lợi trong nội thiên ̣a như cầu long cất mình lên, bao phủ viên xá lợi. Kim quang men theo rễ cây lên thân khiến thần thụ lấp lánh bảo quang.

      Khô lâu tăng phi hành đằng trước hiển nhiên cảm ứng được tình huống của hai viên xá lợi, cả bộ xương rúng động, suýt nữa rớt xuống, viên bị thanh toán, viên bị trói chặt, đương nhiên khiến lão trọng thương.

      Linh hồn chi hỏa của lão nhảy nhót, dùng vô thượng đại pháp lực định thu hồi viên xá lợi trong nội thiên ̣a của Thần Nam nhưng nháy mắt Thái Cực Thần Ma đồ đuổi tới, lão mấy phen xoay xỏa thu hồi xá lợi nhưng vẫn phải bỏ chạy, linh hồn chi hỏa ảm đạm hẳn.

      Vừa nãy Khô lâu tăng cố gắng thu hồi xá lợi tử, nội thiên ̣a của rung động kịch liệt, viên xá lợi ngừng giãy giụa, suýt nữa thoát khỏi kiểm soát của định địa thần thụ, đương nhiên sức mạnh trong xá lợi đáng sợ cực độ.

      Nhưng sau cùng xá lợi tử và Khô lâu tăng hoàn toàn mất liên hệ, bị định địa thần thụ triệt để hấp thu.

      Bộ rễ xù xì của định địa thần thụ lại chui xuống đất, cành lá xanh rì càng trở nên thần dị, phát ra thần quang sáng lòa.

      Lần này cành định địa thần thụ xuất quả kì dị, xá lợi quả sáng rực kim quang, gần như trong suốt, bên trong ước ông phật dả tọa.

      “Đáng ghét, là xá lợi tử của tên trọc đầu lãnh tụ đó rồi, tiểu phật trong quả với tượng Phật Tổ rất giống nhau.” Tử Kim thần long cả kinh.

      “Vậy sao?” Long Bảo Bảo lắc lư bay quanh quả tiểu phật, liên tục nuốt nước bọt.

      Đến giờ, Thần Nam tin rằng Khô lâu tăng chính là Phật Tổ tiền thân, nhưng hiểu vì sao lão xuất Huyết hải.

      và ba con thần thú nhanh chóng rời khỏi nội thiên ̣a, lần theo hành tung Thái Cực Thần Ma đồ truy đuổi Phật Tổ tiền thân. Nhưng lúc nào Huyết hải lại biến hóa.

      Sóng máu dâng ngập trời, khối bia đá khổng lồ đứng sừng sững mặt biển nhanh chóng di động tới, tám chữ “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ” khắc bề mặt mỗi lúc ràng, bắt mắt.

      Tình cảnh quỷ dị vô cùng, Huyết hải mênh mang biết sâu mấy vạn trượng mà trong lòng bể lại có tấm bia đá khổng lồ dựng đứng khiến người ta sao tưởng tượng nổi, giờ bia lại biết di động cực nhanh, chỉ đành dùng chữ tà dị để hình dung.

      Bia đá càng lúc càng gần, đó phảng phất hàm chứa ma lực vô tận, khiến ai nhìn vào thể rời mắt , cơ hồ hút hẳn tâm thần người ta rồi nuốt gọn.

      Phật Tổ tiền thân nhanh chóng lao về phía tấm bia đá, lúc đến gần lao đầu xuống Huyết hải, cùng lúc, Thái Cực Thần Ma đồ đến gần tấm bia.

      Lúc đó, thiên địa đột nhiên biến sắc, tấm bia đá Huyết hải tràn ra cỗ dao động năng lượng, mặt biển lại cuồn cuộn, sóng lớn vô tận dâng cao, trung xuất những đạo sấm sét đen ngòm, rồi cuồng phong từ tấm bia nổi dậy, đất trời đỏ rực, cảnh vật dần mơ hồ.

      Bọn Thần Nam đành trốn vào nội thiên ̣a, dao động năng lượng quá lớn khiến phải đóng gian chi môn.

      Lúc mở nội thiên ̣a ra, Huyết hải sóng yên gió lặng, trở lại dáng vẻ trầm tịch ban đầu, yên lặng đến mức chết chóc, hoàn toàn có sóng gió dao động gì.

      Tấm bia đá đứng tại nơi sâu thẳm trong Huyết hải biến mất, tám chữ “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ” khắc bề mặt cũng thấy nữa.

      trung phía xa, thần quang sáng chói càng lúc càng đến gần, Thái Cực Thần Ma đồ từ từ trong sâu thẳm Huyết hải quay lại, nhanh chóng lặn vào đan điền Thần Nam.

      Ba con thần thú đứng quanh ngừng dò xét, muốn tìm hiểu xem thái cực đồ là chuyện gì.

      Bất quá, Thần Nam cũng tài nào giải thích ràng, đến giờ vẫn biết hai quang cầu là vật gì.

      cũng biết tấm bia đá khổng lồ đâu, Phật Tổ tiền thân có đào tẩu thành công hay . Trong lòng chỉ có cảm giác hay, thế giới này hình như cho vị chúa tể cực mạnh, tấm bia vừa rồi quỷ dị thế, rất có khả năng do người trong bóng tối ngầm thao túng.

      Nhớ đến điểm thần kì của hai quang cầu, Tiểu Phượng Hoàng tỏ vẻ ngây thơ, hiếu kì hỏi: “Chúng… chúng là hài tử của Thần Nam ba ba hả?”

      “Ra chỗ khác ngay, Tiểu Bất Điểm ngươi lúc nào cũng nghĩ lăng nhăng thế hả.” chỉ muốn vả cho Tiểu Phượng Hoàng cái nên thân.

      Cả nhóm bình tĩnh lại, tiếp tục lên đường, hướng về chỗ sâu thẳm của Huyết hải, chỉ khi nào vượt qua Huyết hải mênh mông này mới mong tìm ra bí mật tàng.

      Tốc độ của cả bốn nhanh như chớp, phi hành nửa ngày, biết được bao nhiêu ngàn dặm, cuối cùng Huyết hải thẳm sâu xuất cảnh vật. Cự li gần dần, cảnh vật cũng hơn, rồi hoàn toàn ra trong tầm mắt.

      Thần Nam và ba còn thần thú đồng thời hít sâu hơi khí lạnh, giữa Huyết hải im lặng đến đáng sợ dựng đứng ngọn bạch cốt sơn, xung quanh lờn vờn ma khí, đỉnh núi là tòa bạch cốt đại điện hùng vĩ.

      Huyết hải cốt sơn, cảnh vật như vậy quả vô cùng tà dị và đáng sợ, xương trắng chất chồng thành núi, càng bắt mắt ngoại nhân.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 113 Hải Ma



      “Mẹ nó chứ, đây là địa phương quỷ quái nào thế nhỉ? Ta càng lúc càng tin đây là U Minh địa ngục trong truyền thuyết. Mọi thứ ở đây đều vượt khỏi kiến thức của ta, càng lúc càng đáng sợ, cứ thế này dọa chết cũng khiến người ta phát điên.” Tử Kim thần long oán hận chửi rủa.

      Long Bảo Bảo giọng: “Quang Minh đại thần côn cao, thế giới này đáng sợ ! Hoàng tuyền, Nại hà kiều, Bỉ ngạn hoa, Huyết hải, Phật Tổ tiền thân, Bạch cốt sơn… tất cả đều đáng sợ.”

      Huyết hải đỏ lòm, bạch cốt sơn u, bạch cốt đại điện đầy ma khí quấn quít… nơi đây khí lạnh lùng khiến người ta sởn gai ốc.

      “Grào…” Tiếng gầm vang vọng từ trong bạch cốt điện vang lên phá tan khí trầm tịch của Huyết hải, xé toang màng tai, vang vọng khắp tầng Huyết hải: “Quả nhiên có người dám xông vào đây, đúng là khó tin.”

      Bạch cốt sơn rung động, trong bạch cốt đại điện vang lên tiếng bước chân trầm trọng, thân ảnh cao lớn toàn thân lấp lánh kim quang, phát ra thần quang bỏng rãy xuất tại cửa điện.

      Thần Nam cả kinh, lần nảy xuất nhân vật có huyết nhục đàng hoàng, phải xương cốt gì, thân thể này hoàn chỉnh, thiếu bộ vị quan trọng: cái đầu.

      Đó là thiên sứ, chỉ có đôi cánh nhưng trắng muốt, đen như màu cánh của đọa lạc thiên sứ. Cánh của thiên sứ đầu sáng rực kim quang, tỏa ra cả thần quang khiến người ta có cảm giác thần thánh.

      Tuy chỉ có đôi cánh nhưng Thần Nam biết thiên sứ này còn đáng sợ hơn cả nhưng thiên sứ cấp cao.

      Nhưng hiểu sao y mất đầu mà vẫn an nhiên vô dạng, cơ hồ bị ảnh hưởng gì. Nhưng thấy Phật Tổ tiền thân chỉ có mỗi khung xương, dù vô đầu thiên sứ có sinh mệnh lực, cũng lấy làm kì quái, có lẽ quen rồi.

      “Ngươi là chủ nhân ở đây?” Thần Nam hỏi.

      “Ừ, coi là vậy, hải vực này do ta quản lý.” Thanh đùng đục từ bụng vô đầu thiên sứ vang lên.

      “Hải vực này do ngươi quản lý? Chứng tỏ mỗi nơi lại do những chủ nhân khác nhau quản lý. Các ngươi chắc cũng chia đẳng cấp nghiêm ngặt?” Thần Nam hỏi.

      “Hừ hừ, tên nhóc ngươi định giở trò với ta sao? Nên nhớ trong mắt lão quái vật bọn ta, ngươi chỉ là thằng nhóc ngu xuẩn, có tư cách gì chơi với ta phen?”

      “Ta #@&%%@…” Trong lòng Thần Nam rủa thầm, nhưng để lộ ra mặt, thiên sứ này cao thâm mạc trắc, đắc tội với y có lợi lộc gì.

      “Tiền bối, thể kể chút bí mật ra sao? Nơi đây ra là thế nào?” Thần Nam ngã lòng, tiếp tục hỏi.

      Giọng vô đầu thiên sứ cực lớn, mỗi lần lên tiếng lại khiến tầng chấn động.

      “Ngươi biết đây là đâu mà dám tiến vào?”

      “Tại hạ chỉ muốn tìm hiểu bí mật của Vĩnh hằng sâm lâm, ngờ tiến vào đây mới phát như trong thế giới khác, tất cả đều khó tin, nên hiểu gì.”

      “Vĩnh hằng sâm lâm? Ha ha…” Vô đầu thiên sứ cười vang: “Còn có tư vị đó nữa sao, nhưng thế giới thất lạc này xứng với cái tên đó, từ tuyên cổ đến giờ vẫn thế, thay đổi gì.”

      Thần Nam nghe ra được đôi điều, lại hỏi: “ thế giới thất lạc? Tiền bối là ai? Vì sao lại ở đây?”

      Vô đầu thiên sứ đáp: “Nhưng việc liên quan đến nơi này, ta thể thố lộ cho các ngươi biết, ra các ngươi cũng tin.”

      “Tại hạ tin, lòng muốn nghe tiền bối.”

      “Ha ha… nếu ta bảo ngươi ta là Chiến Thần của tây phương thiên giới, ngươi tin ?” Vô đầu thiên sứ cười lớn, toát lên tư vị thê lương.

      “Tại hạ tin ngài là thiên giới Chiến thần.” Thần Nam gật đầu xác nhận.

      thấy tiền thân của Phật Tổ thấy thêm Chiến Thần của tây phương thiên giới cũng có gì mà kì quái? hơn nữa muốn nhân cơ hội này giành lấy hảo cảm của vô đầu thiên sứ rồi thăm dò tin tức.

      “Ồ, ngươi tin? Ngươi tin ta là chủ thần của thiên giới?”

      “Tại hạ tin, bất quá thấy kì quái mà thôi, hiểu vì sao thiên giới chủ thần lại mất đầu, ở trong nơi thế này? Lẽ nào bị trọng thương rồi bị đuổi ? Hay là…”

      Vô đầu thiên sứ trào lộng: “Tiểu tử ngươi cần mớm lời, nhưng…” Y thở dài: “Thiên địa chẳng qua là ván cờ, vô luận các tu luyện giả tự nhận mạnh mẽ thế nào cũng chỉ là con cờ dễ dàng bị người ta dễ dàng sử dụng, mọi chúng sinh đều bị đặt vào vị trí ván cờ, biết thế là vinh hạnh hay bi ai.”

      Trong lòng Thần Nam mênh mang, vốn là người sống lại từ viễn cổ thần mộ, dựa vào vô số dấu vết sau này là thấy hình như có bàn tay dẫn dắt, cũng chỉ là con cờ.

      Thần tình tỏ ra lặng , cảm giác có phần ổn nhưng tài nào thoát khỏi tình cảm đó, tự sa vào làn mê vụ về việc sống lại.

      “Hỏng rồi, cẩn thận.” Trong lòng cả kinh, cảm thấy thể khổng chế thân thể, tâm thần hình như bị người ta đoạt mất quyền chủ động.

      Bất giác ngó sang thấy con rồng du côn, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đều mang bộ dạng si si ngốc ngốc.

      “Đáng ghét.” bị sa vào thủ đoạn của vô đầu thiên sứ, trong lúc bất phòng, bị ảnh hưởng bởi đòn công kích tinh thần của đối phương,

      “Ầm, ầm, ầm.”

      nứt toác, vận toàn lực, rốt cuộc cũng mở được nội thiên ̣a, mang theo ba con thần thú bay vào, vòng khống chế tâm linh của vô đầu thiên sứ liên mất hiệu lực.

      “Grào… đáng ghét! Điểu nhân chết tiệt, dám ám toán long đại gia.” Con rồng du côn khôi phục lại liền mở miệng mắng chửi. Cửa vào nội thiên ̣a chưa đóng, nước bọt của Tử Kim thần long thuận theo gian chi môn phun ra, lao thẳng vào vô đầu thiên sứ, đủ thấy nó tức giận thế nào.

      Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng phụ họa, nhất thời nội thiên ̣a vô cùng náo nhiệt.

      Thần Nam ngầm điều tức, phát giác thân thể có gì đáng ngại, may mà kịp thời tỉnh lại, khống chế được nội thiên địa, bằng ắt lành ít dữ nhiều.

      Tử Kim thần long đứng tại lối vào nội thiên ̣a, mắng: “Ta khinh, điểu nhân ngươi còn dám mạo xưng Chiến Thần ư? Ta nghĩ ngươi chắc là Hải Ma Gia Lợi Tư trong truyền thuyết, tu vi bản thân rất tầm thường nhưng có thuật mị hoặc tinh thần, trong lúc người ta phòng bị mới câu dẫn được linh hồn. Điểu nhân chết tiệt, nghe ngươi là tiểu thần thiên giới, biết vì sao sau dó bị Chiến Thần chém đầu mới thành Hải Ma, ta đúng ?”

      “Ha ha… ngờ ngươi lại nghe qua tên ta, xem ra người đời chưa hoàn toàn quên ta.”

      “Ta khinh, chẳng quan là xú danh lan xa mặt biển, có gì đáng để tự hào. Tên điểu nhân đáng chết ngươi, chẳng qua là loại tôm tép, long đại gia phải xé xác ngươi.”

      “Hay lắm, đến giết ta .” Hải Ma Gia Lợi Tư tỏ vẻ dửng dưng đứng trước bạch cốt đại điện, ngẩng nhìn bọn Thần Nam .

      Tử Kim thần long tuy mắng rất hăng như dám khinh cử vọng động.

      Thần Nam vô cùng tức giận, nghe qua lời Tử Kim thần long là biết đối phương thuộc dạng nhân vật nào, bèn khống chế nội thiên địa chụp lấy Hải Ma.

      “Ha ha…” Hải Ma cười vang, hề tránh né, tận lúc bị Thần Nam thu vào nội thiên ̣a mới lạnh giọng: “Các ngươi cho rằng ta có chút bản lãnh nào sao? Hừ, để các ngươi kiến thức phen, xem ta phá nát nội thiên ̣a của ngươi thế nào.”

      Tử Kim thần long đến gần Thần Nam, giọng: “Tiểu tử ngươi lỗ mãng quá, ta mắng vô dụng nhưng đó là lời tuôn ra lúc nóng giận. Tên vô lại này tuy so được với các chủ thần nhưng e rằng bọn ta độ nổi.”

      “Ta #@%&…” Thần Nam muốn mắng to lên nhưng lập tức lãnh tĩnh, đổi sắc, đặt Hậu Nghệ Cung lên tay: “Hải Ma, ngươi tưởng ta biết thực lực của ngươi sao? Ta nghĩ chắc ngươi biết Khô lâu hòa thượng, nghe là tiền thân của Phật Tổ, vừa nãy bị ta đánh tan nát, cả linh hồn chi hỏa cũng còn, ngươi nghĩ mình hơn ư?”

      “Cái gì?” Hải Ma hiển nhiên kinh hãi, dám tin đoạn cười lạnh: “Hừ, dựa vào các ngươi mà thịt được tên trọc đầu đó sao? Bớt bốc thơm mình .”

      “Ha ha…” Thần Nam bật cười ra vẻ quan tâm: “Nghe có vẻ buồn cười nhỉ, lúc quang cầu màu đen và màu vàng xuất tạo thành thái cực đồ, vị Phật Tổ tiền thân đó bị dọa chạy dứt đuôi nòng nọc, sau cùng vẫn bị thái cực đồ thôn tính.”

      Vừa đề cập đến mấy chữ màu đen, màu vàng, thái cực đồ, Hải Ma Gia Lợi Tư liền biến sắc, đủ thấy Thái Cực Thần Ma đồ là vật để lại ấn tượng sâu sắc cho y, hơn nữa còn là ấn tượng khủng khiếp.

      “Ngươi cái gì, hai quang cầu… còn có thái cực đồ?”

      sai, ngươi có muốn xem ? Chúng mình ta, chắc ngươi cũng cảm ứng được khí tức.”

      Hải Ma bán tín bán nghi, tung ra dải thần thức, thận trọng thăm dò Thần Nam, nhưng vừa tiếp cận liền tỏ ra hoảng sợ cùng cực, rú lên rồi quay đầu chạy ngay
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 114 đường đến tử vong quốc



      Nhưng lúc đó gian chi môn của nội thiên ̣a đóng, Hải Ma nóng lòng, vận chuyển toàn bộ sức mạnh, định đánh vỡ cả nội thiên ̣a dể xông ra.

      Thần Nam chỉ đợi cơ hội này, nhân lúc Hải Ma rối loạn, bất an liền lắp tên giương cung, thoáng chốc bắn liền năm mũi, đồng thời Bán bích thần sơn cũng từ vùng hỗn độn bay lên, bổ vào Hải Ma.

      Thái Cực Thần Ma đồ có lẽ là cơn ác mộng gạt bỏ nổi trong đầu óc Hải Ma khiến y mất sạch đấu chí, căn bản muốn phản kích giết chết Thần Nam mà chỉ mong oanh kích nội thiên địa, nhanh chóng thoát ra ngoài.

      Thần tiễn do Hậu Nghệ cung bắn ta tắm máu của mục tiêu dừng lại, năm đạo thần quang đuổi theo thân ảnh y, sau cùng cắm ngập vào thân thể.

      Hải Ma gào lên thê thảm, năm mũi tên xuyên qua ngũ tạng rồi nổ tung, máu tươi bắn văng như suối phun trào. Liền đó Bán bích thần sơn lại đập xuống, ấn Hải Ma ngoắc ngoải xuống đất, đoạn bị đẩy vào vùng hỗn độn.

      Kết quả đương nhiên là định địa thần thụ xuất hiện thêm một trái thiên sứ chi tâm lấp lánh kim quang, thi thể Hải Ma bị quăng ra khỏi nội thiên địa.

      Hải Ma chết khiến bạch cốt sơn trong Huyết hải sụp đổ, bạch cốt đại điện cũng thế, vô tận hài ́t rơi vào Huyết hải, tung lên muôn ngàn đợt sóng.

      Con rồng du côn lau mồ hôi lạnh trán: “ ngờ tên ma vương này lại bị chúng ta diệt, chuyện này…ta có cảm giác mơ.”

      Sợ sệt một hồi, lão du côn bắt đầu giở giọng coi Hải Ma đáng một xu, toàn là những lời chửi rủa đầy ác ý, nên biết đầu Hải Ma do Chiến Thần chém rụng, nếu y tầm thường, há cần Chiến Thần phải ra tay.

      Nhưng cuối cùng, cũng coi là hữu kinh vô hiểm, Hải Ma đã bị bọn Thần Nam diệt.

      “Năm mũi tên được bắn ra liên tục, lại thêm Bán bích thần sơn liên tục đập xuống, tất cả đều xảy ra trong lúc Hải Ma chỉ chuống cuồng bỏ chạy, hề phản kích, thực lực của y đúng là đáng sợ!” Thần Nam cảm thán, cho rằng mình đã gặp may mắn.

      Nhưng kẻ đáng sợ như tiền thân Phật Tổ, rồi Hải Ma, vì sao lại xuất hiện tại đây? Bọn họ tất nhiên biết bí mật của Thái Cực Thần Ma đồ, bằng sẽ hoảng sợ như nhìn thấy quỷ, dám kháng cự lại, hiểu nó ẩn tàng bí mật gì? Hắn chìm vào suy tư.

      Huyết hải mênh mang bờ bến, Thần Nam và ba con thần thú liên tục phi hành hai ngày liền mà chưa thấy điểm tận đầu, họ hoài nghi liệu mình có mất phương hướng trong vùng Huyết hải chăng, còn may nội thiên địa của Thần Nam có thể dùng làm nơi nghỉ chân, còn cứ phi hành, đương nhiên sẽ kiệt lực mà gục ngã.

      Mấy ngày sau, Huyết hải vẫn yên tĩnh, hề gặp bất kì ma thần quái nào, cả vùng biển yên lặng như tờ.

      Mãi đến ngày thứ năm, Tiểu Phượng Hoàng phi hành đột nhiên hưng phấn kêu lên: “Mau coi kìa, đất liền, ta thấy đất liền rồi.”

      Phía xa xuất hiện vệt mờ xam xám, bóng dáng đất liền hiện lên phía cuối Huyết hải, Thần Nam và ba con thần thú đầu phấn chấn hẳn lên, tăng tốc bay tới.

      Sau cùng cũng nhìn thấy bờ biển, mấy ngày liền chỉ thấy một khung cảnh đơn điệu, phảng phất như có điểm kết thúc, còn phi hành trong Huyết hải nữa, e là cả bọn sẽ gục ngã.

      Đến bờ Huyết hải, Thần Nam há hốc mồm, một tấm bia đá khổng lồ đứng sừng sững ở đó, mặt khắc tám chữ: “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

      Đó chính là tấm bia đá họ đã nhìn thấy trong nơi sâu thẳm của Huyết hải, ngờ nó lại di động đến đây, sao lại khiến người ta kinh ngạc? Tình cảnh này, chỉ có hai chữ tà dị xứng đáng miêu tả.

      “Cút con mẹ nó cái bể khổ vô biên , long đại gia qua hết rồi, còn cái gì mà quay đầu là bờ, phật cũng để bọn ta độ thành ma rồi.” Con rồng du côn hiển thần long thân, quất mạnh đuôi đập vào tấm bia, mấy ngày nay nó ôm đầy một bụng oán khí, vừa hay có chỗ phát tiết.

      “̀m.”

      “Ái da…ta @#%&#…đấy là loại đá gì nhỉ, đau chết long đại gia mất thôi, gràooo..” Con rồng du côn đau đớn ngao ngao kêu ầm lên, cảm giác đuôi bỏng rát, như bị lửa đốt.

      Long vĩ khổng lồ sưng vù lên, mặt bia đá vẫn trơ ra, mảy may tổn hại.

      Thần Nam cảm giác ổn, tấm bia đá cao hai chục thước này nhìn rất quen, lúc đến gần, hắn phát hiện đó khắc một loại hoa văn thần bí mà ̉ xưa, hoàn toàn giống với những chữ khắc ̉ thuẫn vỡ nát của hắn.

      Quan sát cẩn thận, nhìn kiểu gì cũng thấy nó giống một tấm thuẫn vỡ nát khổng lồ, tám chữ “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ” giống như bị người ta khắc thêm lên.

      Trong lòng hắn vô cùng kinh hãi, chẳng lẽ đây là một phần của tấm thuẫn bị vỡ? Nếu vậy, ai có được vô thượng đại pháp lực khắc chữ lên, biến nó thành bia đá để lợi dụng?

      Lập tức, hắn để ba con thần thú tránh , còn mình mở nội thiên địa, thử bao lấy tấm bia khổng lồ.

      “̀m, ầm, ầm.”

      Trong nội thiên địa vang lên những tiếng ầm ầm, tấm bia đá khổng lồ bị thu vào đáp xuống vùng hỗn độn, lập tức hóa thành Bán bích thần sơn, giống hệt với thần sơn vốn có, vừa nhìn là nhận ra cả hai cùng gốc.

      “Quả nhiên là một phần của ̉ thuẫn thần bí.” Thần Nam hô lên kinh hãi, tuy hắn đoán trước được mà khi xác ̣nh vẫn thấy cả kinh.

      Hắn thử khống chế toàn thần sơn mới, ngọn núi phát ra hào quang từ từ biến nhỏ lại, sau cùng chỉ còn cỡ một trượng, chân chân thiết thiết biến thành một bộ phận của cổ thuẫn, hình dáng giống hệt bia đá lúc mới xuất hiện, chỉ nhỏ hơn nhiều, càng chứng tỏ nó là một phần của tấm thuẫn bị vỡ.

      “Xem ra nó bị phong ấn, chỉ có ở trong nội thiên địa của ta, phải tuân theo pháp tắc ở bên ngoài mới tùy ý biến ảo lớn nhỏ.”

      Ba con thần thú bay tới, Long Bảo Bảo thấy tình cảnh bèn cả kinh: “Tấm bia đá bên ngoài lại ảo hóa thành một phần của cổ thuẫn bị vỡ, chuyện này…nếu ta nhớ lầm, trước tiên nhìn thấy Hoàng tuyền thạch bi, rồi Khổ hải thạch bi, hình như đều cùng một loại, chả lẽ chúng là một phần của tấm thuẫn bị vỡ?”

      Được con rồng tham ăn đề tỉnh, Thần Nam tỉnh ngộ, mấy khối bia đều cùng chất liệu, bên có khắc hoa văn ̉ xưa, chẳng wua hắn nhìn kỹ, cũng để tâm suy nghĩ.

      “Sơ ý quá, bằng thu lấy mấy khối mảnh vỡ của ̉ thuẫn về, chừng lại tổ hợp thành một tấm hoàn chỉnh!” Thần Nam lắc đầu, biết rằng hiện giờ có quay lại tìm cũng chưa chắc đã thấy, bởi cảnh vật phảng phất tùy lúc mà biến hóa.

      , chúng ta tiếp.”

      oOo

      Vùng đất liền xám xịt, đâu đâu cũng là núi đá, vách dựng đứng, hề có thực vật mọc mà tử khí trầm trầm.

      “Chỗ quái quỷ này khiến long đại gia khó chịu thật! Ngay cả một ngọn suối, một cọng cỏ cũng thấy.” Tử Kim thần long liên tục oán thán.

      May mà cả nhóm tu vi cao thâm, đạt đến cảnh giới này, cơ bản cần uống nước và ăn vật thực.

      Núi dựng đột ngột, quái thạch lởm chởm, vượt qua một ̉nh núi, một lũng ́c, chợt thấy phía trước mây đen sụp xuống, ma khí vấn vít, đen sầm một góc trời.

      Mọi thạch sơn tuyệt lĩnh phía trước đầu chìm trong mây khói, đất trời đem tối thành một mớ, phảng phất như có điểm tận đầu.

      Tiếng quỷ khiếu vang vọng chói lói từ trong đám ma vân truyền ra, vô số quỷ ảnh lập lờ trôi nổi ngoài vùng đen tối, cơ hồ có ngàn vạn ác linh quay cuồng, gầm rú.

      Quỷ chói tai khiến người ta lạnh người, hàn khí trận trận, nơi đó hoàn toàn là một quỷ vực thật sự.

      “Đáng ghét, đầu ta sắp nổ tung rồi, con bà nó, thế giới tà môn này khiến người ta phát cuồng, phải U Minh địa phủ nhưng còn chân thật hơn ̣a phủ chân chính, ở đây chỉ thiếu mỗi trật tự là đủ hết mọi điều kiện để trở thành một ̣a phủ khác.” Tử Kim thần long hít hơi khí lạnh: “Hi vọng ở đây gặp quỷ phách của long tộc tiền bối.”

      Tiểu Phượng Hoàng run rẩy, bay đến ̉nh đầu Thần Nam, cặp mắt lớn đen nhánh cẩm thận quan sát vùng tối tăm phía trước. Thần Nam luôn quý nó, kéo xuống mà cười bảo: “Tiểu Bất Điểm, nếu sợ thì vào trong nội thiên địa của ta.”

      , ta sợ nhưng vẫn muốn xem.” Tuy nó khiếp đảm nhưng mục quang cực kỳ kiên định.

      “Grào…” Tiềng gầm vang dội vang lên trong vùng ám hắc vô quang phía trước, mấy ngọn núi cạnh đó đều run rẩy, vô số tiếng gầm cất lên phụ họa.

      Lệ quỷ gầm gào, oán linh thê thiết.

      Đó là một nhân gian địa ngục thật sự, vì sao thiên giới thần quang chiếu rọi đến? Sao lại để cho một nơi như thế tồn tại cõi đời? Thần Nam hơi nghi hoặc, nhưng nhớ lại lời đại trưởng lão tinh tĩnh từng nói, Sinh Mệnh nữ thần từng dặn họ vạn vạn lần được xông vào Vĩnh hằng sâm lâm, xem ra thiên giới chủ thần cũng e ngại ̣a ngục tà dị này.

      Cuối cùng cũng tiến đến gần khu vực tối tăm, nhìn rõ cảnh tượng bên trong, hài ́t vô tận chất đầy lòng ́c, khắp núi trắng xóa một màu, vô số oán linh phiêu trong trung, cả tiếng răng rắc do khô lâu cốt phát ra trong tử vong thế giới. Đó là con đường xuống vong linh quốc.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 115 Ám hắc thần long



      Mấy bộ khô lâu cốt trong mắt lấp lánh quỷ hỏa lao bổ về phía Thần Nam, mấy đạo oán linh nổi trung nhe nanh múa vuốt xông tới.

      “Vù.”

      Tiểu Phượng Hoàng có vẻ khẩn trương, há miệng phun ra một vùng thần hỏa, kết quả thiêu rụi tất cả. Nhưng thế cũng đồng nghĩa với nó đã tuyên chiến cùng các quỷ vật khác, vô số bạch cốt đại quân, tiếng quỷ khiến rởn gai ốc tràn ra, trung oán linh dày đặc tụ lại, đua nhau bổ xuống.

      Thần Nam và ba con thần thú vội lùi khỏi vùng mây đen, tử vong đại quân chỉ đến sát quầng mây, gầm lên chói tai nhưng thủy chung vượt qua vùng ảnh, hình như dám vượt qua nửa bước.

      Lúc đó, ma vân mang theo tử vong đại quân đột nhiên đại loạn nhưng nhanh chóng bình tĩnh, đồng loạt gầm lên, tử vong chi vang lên tận mây cao.

      “À, Quang Minh đại thần côn cao, chúng hình như lễ bái quân vương, mau lại xem này.”

      Thần Nam thuận theo hướng Long Bảo Bảo chỉ, phát hiện trong vùng quỷ ảnh lố nhố có một thân ảnh cao lớn bay đến sát vùng tối tăm, sau cùng đứng một khối đá, lạnh lùng nhìn quanh.

      “Bất tử đế vương!” Hắn kinh hãi hô lên.

      Hắn chỉ nhìn là nhận ra vì lúc trước đã cùng tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ xông vào một tòa cổ thần điện có cùng một bất tử chi vương tranh đoạt thần cách của Minh Thần.

      Hai kẻ này giống hệt nhau, cùng xuất tại tử vực, lại sai khiến được khô lâu cốt nhưng quái vật hiện tại có vẻ mạnh hơn. Y đủ khả năng sai khiến tà vật như oán linh, hồn phách, đó mới chân chính là bất tử đế vương.

      Dáng vẻ quái vạt vô cùng đáng sợ, toàn thân phủ vảy trắng, vừa giống người vừa giống thú, cao hơn trượng, nhưng lại có thêm một cái đuôi rắn rất dài, chân tay như dã thú, móng vuốt vô cùng sắc bén, đầu có mọc ra năm chiếc sừng lấp lánh hàn quang, bén như chủy thủ.

      Sau lưng quái vật còn có một đôi cánh xương, tựa hồ như hài ́ thiên sứ tiến hóa thành. Dựa vào điểm này đủ thấy Khô Lâu đế vương trước mắt mạnh hơn bất tử chi vương hắn gặp lần trước, xuất phát điểm cao hơn.

      Hai mắt y xạ ra U Minh quỷ hỏa, lạnh lùng nhìn bọn Thần Nam.

      “Có lẽ mạnh như Thi vương ở Phong Đô sơn, để ta thử.” Tử Kim thần long nói đoạn hóa thành nhân hình, cầm song tiết côn xông lên.

      “Grào…” Khô Lâu đế vương gầm vang, tỏ ra vô cùng phẫn nộ, lại dám có kẻ khiêu chiến với uy nghiêm của y khiến y cảm thấy bị vũ nhục.

      “Gào cái đầu ngươi, nếm một côn đây.” Tử Kim thần long lao đến tử vực, từ trung bổ xuống Khô Lâu đế vương.

      “̀m.”

      Tảng đá lớn thoáng cái đã bị sức mạnh cuồng mãnh của lão du côn đánh nát, loạn thạch văng tứ tán, chôn vùi vô số bạch cốt đại quân.

      Nhưng Khô Lâu đế vương mảy may tổn hại, động tác nhanh tới cực điểm, lưu lại đạo đạo tàn ảnh tại trung, tránh qua đòn công kích trùng trùng của Tử Kim thần long.

      “Loại trùng nhỏ nhoi vô tri kia, lại dám đến lãnh ̣a của ta hành hung, ta phải khiến ngươi hối hận đã tới nơi này.” Khô Lâu đế vương phẫn nộ gầm lên, vung tay cùng Tử Kim thần long hỗn chiến.

      Tren trung vang lên những tiếng “choang choang” như sắt thép va chạm, vô cùng náo nhiệt. Tứ chi của Khô Lâu đế vương chính là vũ khí cực kì cứng rắn, liên tục va chạm với song tiết côn của Tử Kim thần long, phát ra tiếng kim thuộc va nhau.

      Trong tử vực, ma khí lan tràn, ngàn vạn tử linh đại quân gầm gừ, thanh thế hùng hậu, Khô Lâu đế vương và Tử Kim thần long đánh từ hạ xuống ̉nh núi.

      Tiếng “ầm, ầm” vang lên ngớt, đá núi vỡ tan, khá nhiều bạch cốt quân đoàn bị vùi lấp trong trận đại chiến ngang nhau của hai đại cao thủ. Lão du côn nổi nóng thật sự, Khô Lâu đế vương cũng gầm hét liên hồi, nửa khắc sau hai bên đều dính đòn của nhau, con rồng du côn bị đánh thổ ra một ngụm máu, còn Khô Lâu đế vương cũng bị nó cào rớt một mảng vảy.

      Thần Nam sợ lão du côn bị thương, toan bay lên, Long Bảo Bảo béo ú đã lắc lư ngăn lại: “Để ta , ta có một vật vừa hay khắc chế hắn.”

      “A.”

      Ánh mắt Thần Nam sáng lên: “Ngươi nói đến món thánh khí của Quang Minh giáo hội?”

      “Đúng là Xạ nhật tiễn.” Long Bảo Bảo dùng kình lực lần mò ̉, một lúc sau mới lấy xuống một mảnh vảy vàng, đoạn đón gió trải ra, hóa thành một mũi thần tiễn lấp lánh kim quang.

      Nó nhỏ giọng: “Mãi gần đây ta mới tự do khống chế nó, biết uy lực thế nào.”

      Nó nép sát mặt đất, lẳng lặng đến gần tử vực, nép sau một mỏm núi, chờ đợi hai kẻ đánh tới chỗ đó.

      Lúc Khô Lâu đế vương và Tử Kim thần long vút tới, mỏm núi vỡ tung, Long Bảo Bảo lao lên, một đạo kim quang cắm vào đầu Khô Lâu đế vương.

      “Grào…” Khô Lâu đế vương gầm lên bất cam xen lẫn phẫn nộ, nhưng dẫu thế nào cũng vô dụng, Xạ nhật tiễn chứa trong mình Quang minh thánh lực là tổn hủy nghiêm trọng linh hồn chi hỏa của y, nháy mắt đã phá tan đại bộ phận sức mạnh của nó.

      Tử Kim thần long chộp lấy cơ hội khó gặp này, vung song tiết côn đập vào đầu đối phương. Long Bảo Bảo cũng nhanh chóng triển khai công kích, Khô Lâu đế vương chịu nổi thế tấn công như cuồng phong bạo vũ của hai con rồng, thân thể cứng như tinh cương bị đánh tan nát, linh hồn chi hỏa bị Xạ nhật tiễn triệt để luyện hóa

      Mỏm núi tan vỡ, ́t sợ sụp đổ, vùng hắc ám đại loạn, khô lâu có oán linh chi hỏa chạy tứ tán, những khô lâu có ngã gục dưới đất, oán linh rút lui như nước triều.

      “Hôm nay ta học được một chiêu – đánh lén.” Tiểu Phượng Hoàng chớp chớp cặp mắt mĩ lệ.

      Thần Nam biết nên khóc hay cười, Tiểu Bất Điểm vốn ngây thơ, hiểu thế sự vừa học cái gì? Thật hiểu dưới ảnh hưởng của hai con rồng, nó sẽ biến thành thế nào? Bất quá thế cũng tốt, tương lai nó sẽ bị thiệt thòi.

      Hắn và ba con thần thú tiếp tục cất bước, lúc nghĩ vùng tử vực chỉ có vậy thì phía trước lại xuất hiện dao động, liên tiếp đụng độ những bất tử đế vương hàng đầu như Hắc vũ sĩ hoàng đế, Thi vu vương

      Nhưng Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long ngầm phối hợp, hoặc đánh lén, ̣ng thêm Thần Nam trợ lực, tất cả đều bị quét sạch, thuận lợi xông qua vùng hắc ám.

      Đương nhiên họ hề dễ chịu, mỗi bất tử đế vương đều thực lực phi phàm, nếu có tên nào đến phàm trần, chắc chắn là nhân vật ai muốn dây vào.

      Mấy ngày chinh chiến liên miên, cả bọn đều mỏi mệt, ra khỏi U Minh quỷ địa, phía trước là núi rừng vô biên, cuối cùng cũng được thấy màu xanh của thực vật.

      Suốt dọc đường, được nhìn thấy động thực vật còn sống thật dễ dàng, cả nhóm quyết ̣nh dừng lại nghỉ ngơi, thư giãn thân thể, uống nước, nướng thức ăn…nếm lại mùi vị sinh hoạt, những phong vị này khiến cả nhóm có cảm giác như đã qua một kiếp, ở thế giới kì dị này, đâu đâu cũng là quỷ vực, hiếm khi được thanh thản thế này.

      Trong rừng vượn hót hổ gầm, tuy dễ nghe nhưng lọt vào tai bọn Thần Nam lại như tiếng nhạc du dương, ở U Minh địa ngục này, được chân chân thiết thiết cảm thụ thanh của sinh mệnh, cũng coi là ân huệ cao cả nhất.

      Ba ngày sau, cả nhóm lại lên đường, bay gần ngàn dặm tầng vùng rừng núi vô biên, phía trước đột nhiên xuất hiện điểm đen nhanh chóng lao tới.

      “Là gì nhỉ, quái điểu lớn quá!” Tiểu Phượng Hoàng cảm thán.

      Thần Nam lập tức thấy hay, một ̃ long khí tức hùng hồn từ đằng xa tràn tới, hiển nhiên là một con tây phương thần long cực mạnh.

      Điểm đen càng lúc càng lớn, càng rõ dần, quả nhiên là một con tây phương thần long dài mười mấy trượng, vảy màu đen sáng loáng, tỏa ra khí lạnh, chiếc đầu hung ác dị thường, hai cánh đen ngòm như cánh của ác ma. Con rồng này phát ra tà ác khí tức khiến người ta bất giác nảy ra tâm lý chán ghét.

      “Mấy con trùng nhỏ nhoi kia, các ngươi dám xâm nhập vào lãnh ̣a của thần long cao quý, ta phải trừng phạt.” Tiếng gầm vang vọng trung khiến vô vàn lá câp rơi xuống ào ào.

      Tử Kim thần long có vẻ kinh ngạc, rồi thở dài: “Đó là một con thần long thuộc ám hắc hệ trong truyền thuyết, năm xưa ở Tây đại lục gây nhiều việc ác bị tu luyện giả siêu việt của nhân loại truy sát, sau đó lại bị thần long tộc khinh ghét, đâu cũng bị người ta la ó.”

      “Nói vậy Hắc ám thần long vốn là sinh vật ở thế giới bên ngoài?” Thần Nam hỏi.

      sai, thần long thuộc hệ này cực mạnh, rất có danh tiếng trong tây phương long giới, bất quá trong quá khứ xa xưa gặp phải tao ngộ mà biến mất khỏi đại lục, gầm tám ngàn năm xuất tại thế gian, ngờ lại chạy đến đây.”

      Hiển nhiên, Hắc ám thần long nghe thấy lời Tử Kim thần long hóa thành nhân hình nói, nó phóng ra long khí hùng hồn, trào lộng: “Con trùng nhỏ xíu kia hiểu biết gớm nhỉ, đoán thử xem ta trừng phạt ngươi thế nào?”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 116: Thần long cốc



      “Hắc hắc…” Lão du côn bật cười: “Con thằn lằn lậu quả văn kia, tên khốn ngươi dám trừng phạt ta sao? Đúng là buồn cười.” Nó bay vụt tới, hề thân thiện tí nào.

      Hắc ám thần long cao ngạo gầm lên: “Tiểu trùng ngươi dám bất kính với ta, ngươi có biết đối diện với ai ? Ta là Hắc ám thần long vĩ đại nhất trong vạn thú.”

      Lúc đó Long Bảo Bảo cũng lắc lư bay đến chỗ Hắc ám thần long, ẩn ước hợp với Tử Kim thần long thành thế quây đối phương lại.

      Thần Nam biết có kịch hay để xem, kèo Tiểu Phượng Hoàng lùi lại, mỉm cười chờ xem lúc khai màn.

      Hắc ám thần long đột nhiên phát giác có chuyện ổn, nó đã phát ra thần long khí tức cực mạnh nhưng hề làm cho Long Bảo Bảo giỏi trò che mắt và Tử Kim thần long hoảng sợ tý nào. Đồng thời phát hiện đầu hai con rồng kia rất giống đông phương thần long trong truyền thuyết.

      Nhưng nó vẫn lớn tiếng mắng: “Tiểu trùng các ngươi…”

      “Grào…”

      “Grào…”

      Hai tràng long khiếu vang lên lồng lộng, xuyên qua mây xanh khiến mấy ngọn núi cạnh đó rung rinh, Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long đồng thời biến thân, thân thể thoáng chốc lớn hẳn, hoàng kim thần quang và tử kim chi quang ánh xạ sáng rực chân trời.

      Hai con thần long vàng tím dài ba mươi trượng xuất tại hư , thân thể phát ra long khí thần thánh uy nghiêm, lớp vảy lấp lánh cực kỳ bắt mắt, khí thế kinh nhân khiến Hắc ám thần long run rẩy, nó biết đại hỏng, trêu nhầm vào đối tượng nên trêu.

      “Hắc hắc…” Lão du côn cười hiểm, long khu khổng lồ vũ động lượn quanh Hắc ám thần long: “Con thằn lằn ngươi lớn mật , dám xưng hô ta là tiểu trùng, ta lại thấy ngươi mới là tiểu xú trùng đáng khinh.”

      Long Bảo Bảo cũng vũ động thân thể hoàng kim, bất mãn làu bàu: “Dám xưng hô ta là tiểu trùng, ta quyết định đánh cho ngươi bò ra như tiểu trùng, khiến ngươi mất luôn tư cách thần thú.”

      Hắc ám thần long đổ mồ hôi lạnh, dám khinh cử vọng động, sợ triệt để kích nộ hai con thần long kia, nó ngờ hôm nay gặp phải hai tên độc ác ngần ấy. là đông phương ngũ trảo tử kim thần long, con còn lại càng đặc dị, là thần linh long trong truyền thuyết. Bất kể con nào thực lực cũng kém hơn nó, tại đối phương bao vây lại, cơ hội chiến thắng có nửa phần.

      “Tiểu xú trùng, sao mở mồm thối ra?” Tử Kim thần long gây .

      Hắc ám thần long biết tình đến mức nghiêm trọng, nó gây chiến, vũ nhục trước, hai con thần long kia quyết bao giờ bỏ qua, hung quang lóe lên trong mắt, quyết định đột vây qua được đận này rồi tính.

      “Tiểu trùng tránh ra.” Nó quát to, thân thể trầm xuống, đột phá từ phía dưới.

      Nhưng lão du côn chuẩn bị, quật đuôi theo thế Thần Long Bái Vĩ. bên gia tốc hạ xuống đột vây, bên liệu trước, gia tốc quật đuôi, kết quả đương nhiên dễ đoán. Đuôi của lão du côn đập cực mạnh vào đầu Hắc ám thần long.

      “Grào…” Hắc ám thần long gầm lên liền liền, cảm giác bị vũ nhục cơ hồ phát cuồng.

      Nhưng nó vừa gầm lên, phía vang đồng tiếng xé khí, Long Bảo Bảo múa song quyền đấm vào đầu nó.

      “Bịch.”

      Nó bị đánh bắn xuống, long đầu sưng vù lên, trước mắt tóe hoa cà hoa cải.

      “Grào…”

      Hắc ám thần long gầm lên đau đớn, xung động muốn chửi cha mắng mẹ, hai con thần long kia quá ti bỉ vô sỉ, lại đánh lén nó. Thấy Tử Kim thần long cười gian tà, long vĩ vung lên, nó đành quay người cải biến phương hướng lướt .

      Nhưng lão du côn và Long Bảo Bảo quyết cho nó chạy thoát, nhanh nhẹn bám theo, vây nó vào giữa, trung liên tục vang liếng “bịch”, “ầm”, “bốp”…liên miên ngớt bên tai.

      Ngay hôm đó vô cùng tối tăm với Hắc ám thần long, gặp phải hai kẻ quái thai, có nửa điểm thần long phong phạm, cả hai lại vây đánh nó, thủ đoạn sặc mùi đầu đường xó chợ.

      Thời gian lâu, hai mắt Hắc ám thần long vốn lấp lánh hàn quang trở nên sưng vù, thâm đen như mắt đại hùng miêu (gấu trúc).

      “Hai tên khốn ti bỉ vô sỉ, cón bản lĩnh cùng ta đơn chiến, grào…ti bỉ! Đau chết ta….”

      “Ta Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ muốn khiêu chiến với các ngươi, grào… vô sỉ! Lại đánh lén…”

      “Các…các ngươi là thần long? Vì sao lại vô sỉ như vậy? Thủ đoạn lưu manh vậy mà cũng sử dụng được? Là thần thú cấp cao phải có tôn nghiêm riêng, sao lại giở trò đánh hội đồng, sử dụng các chiêu thức khốn kiếp như thế? Grào…đáng ghét.”

      Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ cứ mắng chửi, hai con thần long vẫn xuất thủ liên tục, các loại thủ doạn giở ra bằng hết, trong trận này cả hai con rồng lưu manh đều nhất trí về quan điểm, cần thần long tôn nghiêm, chỉ cần sát thương đối thủ hữu hiệu ắt là tuyệt chiêu tối cao.

      Tiểu Phượng Hoàng ở ngoài hưng phấn kêu lên: “Hôm nay ta học được mấy tuyệt chiêu liền, chọc vào mắt, bẻ long giác, hầu tử thâu đào…”

      Thần Nam thấy bộ dạng của Tiểu Bất Điểm múa may mà thầm cầu khấn cho Côn Luân chúng , sau này nó mà làm tộc chi chủ, khẳng định có nhiều trò vui.

      Thấy chiêu thức của hai con rồng thái quá ti bỉ vô sỉ, cũng đỏ mặt thay, còn tý xíu thần thú phong phạm, bèn quay sang với Tiểu Phượng Hoàng: “Những chiêu thức lưu manh đó nên học, mà nên học chiến thuật, hai tên kia làm thế để kích nộ đối phương, đương nhiên điểm trọng yếu nhất là học theo da mặt dày của chúng, vứt thẳng cánh thần thú tôn nghiêm…”

      Có “tấm gương” của hai con thần long, lại thêm nhân sĩ vô lương “giáo dục”, Tiểu Phượng Hoàng “lãnh ngộ” được.

      Sau cùng, long giác to lớn của Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ bị hai con rồng có vấn đề đánh gãy, nó đau đớn đột vây chạy mất.

      “Đáng chết, hai tên lưu manh các ngươi đợi đấy, ta quay lại.” Lý Lạp Kỳ phẫn nộ gầm lên, đồng thời vong mệnh đào vong, để lại những mảnh vảy vỡ và dải huyết hoa.

      Thần Nam lấy làm kì quái: “Sao các ngươi lại thả cho nó ?”

      Long Bảo Bảo trở lại dáng vẻ vô hại, lắc lư dáp xuống vai , hưng phấn cùng cực, bập bẹ lên tiếng: “Nghe tây phương thần long đều có bảo tàng riêng, chúng ta bám theo , chắc chắn là kiếm chác được.”

      Hai con rồng có vấn đề quả nhiên đồng lòng nhất trí, Thần Nam cảm giác cả hai hét sức khốn kiếp, chủ ý tồi tệ như thế cũng nghĩ ra được.

      Bất quá, phản đối bởi muốn bắt con rồng kia tra hỏi, định từ miệng Hắc ám thần long hỏi số tin tức hữu dụng.

      và ba con thần thú bám theo Hắc ám thần long.

      Khu vực này núi liền núi, vách đá nối nhau, vô biên trải rộng.

      Bọn Thần Nam dám đuổi quá sát mà mượn núi rừng tàng tung tích, Hắc ám thần long hình như cố kị gì, phi hành cao, tựa hồ sợ có người truy đuổi.

      Bay chừng nửa thời thần, nó đột nhiên hạ xuống, thoáng cái biến mất trong tòa sơn cốc. Bọn Thần Nam đuổi theo, cũng lao vào sơn cốc.

      Dúng lúc đó, Tiểu Phượng Hoàng vốn mẫn cảm đột nhiêu kêu lên: “Hình…hình như có mấy cỗ khí tức rất mạnh.”

      Long Bảo Bảo lẩm bẩm: “Chúng ta…trúng kế rồi.”

      Thần Nam cũng cảm giác ổn, ở đây hình như chỉ có Hắc ám thần long cư trú.

      “Mấy con tiểu trùng vô sỉ, các ngươi quả nhiên đến rồi.” Hắc ám thần long Lý Lạp Kỳ mất long giác phẫn nộ gầm lên trong cốc: “Mấy tên khốn kia, vừa nãy các ngươi vây công ta, giờ đến lượt ta cho các ngươi nếm mùi thê thảm.”

      “Grào…”

      “Grào…”

      Bốn phía sơn cốc vang lên tiếng rồng gầm.

      Chỉ thấy sáu con Hắc ám thần long xuất tại sơn cốc, tầng tầng lớp lớp vây bọn Thần Nam lại.

      “Đáng ghét! Tổng cộng có tới sáu tên Hắc ám thần long, chúng…lại dánh hội đồng, ta @#%&#… đúng là còn thiên lý mà.” Tử Kim thần long biến sắc, vừa nãy nó và Long Bảo Bảo vây đánh người, tại bị bao vây, cũng coi như báo ứng đến nhanh.

      “Tộc trưởng, chúng đánh gãy long giác của ngài sao?” Hắc ám thần long hình như còn rất trẻ lên tiếng.

      Lý Lạp Kỳ nghiến răng nghiến lợi: “ sai, các ngươi cẩn thận, chúng là đông phương thần long, đừng để vẻ ngoài của chúng mê hoặc, thực lực của chúng cực mạnh, thủ đoạn lại lưu manh cực độ.”

      Lão du côn thầm kêu khổ, vừa nãy lại đánh phải tộc trưởng của chúng, phiền hà lớn rồi, nhưng mong là chỉ có sáu con Hắc ám thần long này thôi, thế còn đỡ, nếu thêm hai con nữa, coi như chúng triệt để bị vây tại đây.

      Thần Nam tuyệt thấy bị uy hiếp, mấy con Hắc ám thần long đều mới lục giai cảnh giới, đẳng cấp tương đương , có tu vi như Phật Tổ tiền thân hay Hải Ma, thành ra quá để tâm.

      “Hừ, đến lúc hai con rồng lưu manh các ngươi trả giá.” Lý Lạp Kỳ hô hào năm con rồng còn lại, dần xiết chặt vòng vây, đại chiến sắp bùng nổ.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :