Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 107: Hoàng tuyền



      Phía trước chợt thấy dòng sông gầm gào, sóng dậy cuồn cuộn, khí thế thể ngăn lại.

      Tiếng sấm vang động hóa ra lại là tiếng nước cuồn cuộn chảy, bất quá tất cả đều tà dị, trước đó hề có nửa điểm thanh nước sông dâng lên, mãi lúc đến gần, tiếng ầm ầm mới truyền vào tai.

      “Ồ, Quang Minh đại thần côn cao, ở đây ổn.” Long Bảo Bảo đứng vai Thần Nam, chiếc trảo xíu màu hoàng kim nắm lấy mớ tóc của , xem ra nó rất khẩn trương.

      Tử Kim thần long cầm song tiết côn nhìn quanh, cảm giác khó chịu vô ngần.

      Tiểu Phượng Hoàng vẫn kinh hoảng núp trong ngực áo.

      “Đúng là tà dị,” Thần Nam tập trung toàn lực giới bị, chầm chậm lùi lại mấy bước, tiếng nước gầm đột nhiên biến mất, quanh lại trầm đến đáng sợ. Bất quá tiến tới mấy bước, tiếng gầm gào lại đột ngột vang lên bên tai.

      Tất cả đều quái dị, khó lòng giải thích.

      “Lẽ nào phía trước là gian kì dị kiểu như Huyền giới?” Thần Nam nghi vấn: “Nhưng hình như giống, nếu gian kì dị kiểu như Huyền giới, sao cửa vào lại rộng đến thế, như thể nối liền với thiên địa?”

      Lúc và ba con thần thú đến gần dòng nước gầm gào, cảm giác choáng váng, nước sông vàng rực tỏa ra khí tức tà ác khiến trong lòng ai cũng kinh sợ.

      tấm bia đá cổ kính như trải qua bao dâu bể đứng bờ sông thấp lè tè, bia khắc nổi bật hai chữ: Hoàng tuyền.

      Tấm bia còn loáng thoáng hoa văn cổ xưa, lộ tuế nguyệt phong sương, chắc đứng đây từ lâu lắm rồi.

      Nhưng đây là đất ở phương tây, hai đại tự bắt mắt kia lại là chữ cổ của đông phương, khiến Thần Nam kinh hãi. Đương nhiên, đáng sợ nhất là hai chữ “Hoàng tuyền” tỏa ra hàn ý, là thanh niên đến từ đông phương, đương nhiên minh bạch ý nghĩa.

      Nước sông vàng rực gầm gào phát ra tử khí vô tận khiến có cảm giác hai chữ hoàng tuyền kia hợp với danh xưng. Còn may, đảo mắt nhìn quanh mà phát Nại Hà kiều.

      Tiểu Phượng Hoàng thấy quanh đó có gì đáng sợ, từ trong ngực áo Thần Nam chui ra, lắc lư bay lên , tỏ ra vô cùng nghi hoặc: “Ồ, kì quái , sông có cá, rừng có chim, , có chim, mau xem này, chúng bay đến đây.”

      Tiếng đập cánh phành phạch từ khu rừng cạnh đó vang lên chói tai, đàn chim rợp trời, che kín cả khoảnh rừng bay tới. Nhưng loài chim này khiến người ta kinh hãi, tuy chỉ lớn bằng bàn tay nhưng dáng vẻ vô cùng đặc dị, lại là mình chim đầu sói, biết nên quy vào chim hay thú nữa.

      Đối mặt với đàn lang đầu điểu dày đặc, Thần Nam quát lớn: “Các ngươi cẩn thận, mấy tiểu quái vật này hung tàn vô cùng, các ngươi tuy là thần thú nhưng hình như chúng sợ.”

      Lang đầu quái điểu hai mắt đỏ lòm như máu, nhe hàm răng lạnh lẽo hàn quang ra, lúc đến gần, mỗi con quái điểu lại há miệng phun ra dùi băng, quả nhiên chúng là ma thú.

      Nhưng Thần Nam có cảm giác kì quái rằng thấy mình lang đầu quái điểu có dao động sinh mệnh, hình như chúng đều là những tử vật.

      thể tưởng tượng, lẽ nào chúng ta xông vào U Minh địa phủ?”

      “Grào…” Tử Kim thần long gầm lên vang trời, bây giờ nó đạt đến lục giai cảnh giới, thực lực cực mạnh, ba cuồn cuộn chấn nổ tung lượng lớn quái điểu, thịt vụn rơi xuống lả tả.

      Long Bảo Bảo : “Tiểu Bất Điểm mau phóng hỏa, thần hỏa của ngươi là khắc tinh của bọn lãnh huyết quái vật này.”

      “Nhưng, ta biết, ta biết phóng hỏa.” Tiểu Phượng Hoàng chớp mắt, nhìn đàn quái điểu dày đặc, có vẻ sợ hãi.

      Long Bảo Bảo bay đến cạnh nó, chỉ huy: “Phun về phía chúng, thần hỏa bay ra.”

      “Phun? À, ta phun, ta phun, ta phun, ta sử kình phun…” Tiểu Phượng Hoàng khoa trương phun ra, tức tràn ngập sóng nhiệt, hỏa diễm vô tận đốt đỏ rực tầng , ngàn vạn lang đầu quái điểu lập tức bị đốt thành tro.

      Thoáng chốc, mọi quái điểu bị triệt để tiêu diệt.

      “Ha ha ha, ta phun lửa, phun lửa.” Tiểu Phượng Hoàng có vẻ hưng phấn.

      “Ôi, Hỏa Phượng Hoàng mà biết phun lửa, có mà thành con chim sẻ ranh cho rồi.” Con rồng du côn đả kích.

      Tiểu Phượng Hoàng bị con rồng du côn “đầu độc” nhiều ngày, da mặt dày, nghe lão du côn nó xong lập tức bất mãn phản kích: “Con lươn xấu xí, con lươn đáng chết, ngu xuẩn, xấu xa, con lươn lười nhác, chả có gì nên hồn…”

      câu nào trật đâu, khiến con rồng du côn trợn mắt kinh ngạc.

      Thần Nam dùng Cầm Long thủ bắt hai con lang đầu quái điểu, khống chế trong tay, quan sát kĩ, phát giác chúng có dao động sinh mệnh, nhãn thần đờ ra, động tác chậm chạp, cực kỳ giống cương thi trong truyền thuyết.

      Bất giác nhìn lại tấm bia đá cao lớn, tại cảm thấy hai chữ “hoàng tuyền” càng bắt mắt.

      Hoàng tuyền gầm gào chói tai chặn đường bọn , cả nhóm đằng bay lên định trực tiếp bay qua, nhưng con rồng du côn lao đầu tiên chợt kêu lên: “Grào… đau chết long đại gia.”

      Nó bay vút lại, giống như gặp phải trở lực cực lớn, liên tục xoa xoa mặt, hiển nhiên rất đau, khuôn mặt tím sẫm như va phải vật gì đó rất cứng nên giờ sưng bầm lên.

      “Đáng chết, dòng nước này có cấm chế.” Tử Kim thần long cầm song tiết côn lại bay lên, dùng hết khí lực đập vào hư .

      “Choang.”

      Tiếng kim thuộc vang lên, ong ong trong tai.

      Tử Kim thần long trực tiếp bị đánh bay ngược lại, kình khí vô hình khiến công kích của nó vô hiệu.

      “Đừng lỗ mãng.” Thần Nam ngăn con rồng du côn sắp phát cuồng lại, phát ra đạo kình khí nhu hòa, cảm ứng được trường lực cực mạnh, phía dòng nước phảng phất như bức tường sắt vô hình, chắn hết đường tiến.

      “Đúng là có cấm chế, pháp lực cực mạnh! Chúng ta men theo dòng nước, thử xem có chỗ nào qua được .”

      Cứ vậy, cả nhóm men theo bờ hoàng tuyền tiến về thượng du, càng , dòng nước vàng rực phát ra tử khí càng nồng, ai nấy có cảm giác muốn thổ ra.

      Đồng thời thái dương như mất hết sức sống, tuy vẫn sáng soi nhưng còn nhiệt lượng, cạnh hoàng tuyền lạnh thấu xương, ràng là ngày hè nóng nực mà ai cũng lạnh như tiết giữa đông.

      “À, mau xem kìa, phía trước có cầu, chúng ta có thể qua sông.” Tiểu Phượng Hoàng hưng phấn kêu lên.

      Thần Nam sởn gai ốc, ngờ sau cùng cũng thấy cầu.

      Hoàng vụ mênh mang che phủ, cây cầu trắng sáng loáng vắt ngang dòng nước, loáng thoáng có bóng người xuyên qua xuyên lại, phiêu đãng cây cầu.

      Thần tình Thần Nam tỏ ra vô cùng phức tạp, có nên tiến tới ? Vĩnh hằng sâm lâm này thái quá tà dị, nhiều biến cố vượt ngoài dự liệu. Nếu tiến tới, có thể từng bước vào tử vực, nhưng giờ mà lùi bước, lại cam tâm.

      Lẽ nào đây là nơi giao nhau giữa thế giới thực và tử vong thế giới?

      hơi do dự, sau cùng rảo bước tiến tới.

      có gì ngạc nhiên, cây cầu trắng lấp lánh, đầu cầu có khối bia đá cao lớn khắc ba chữ: Nại Hà kiều.

      Chữ màu máu càng bắt mắt, phát ra tiếng gọi tử vong.

      Lúc tới gần có thể nhìn , cây cầu trắng do hài cốt tạo thành, cầu có mấy đạo ma ảnh hung ác phiêu đãng.

      Tiến lên? Hay lui lại? Hình như còn chọn lựa, đến rồi buộc phải tiến lên.

      “A, Quang Minh đại thần côn cao, chúng ta còn đường lui.” Long Bảo Bảo hô lên kinh hãi.

      Để đáp lời nó, mấy đạo ma ảnh Nại Hà kiều gầm lên thê thiết khiến ai nấy sởn gai ốc, đó… đúng là tử vong chi của địa phủ.

      Dòng nước vàng rực cũng gầm gào, Thần Nam nhìn theo hướng ngọn trảo hoảng kim xíu của Long Bảo Bảo chỉ, vùng mênh mông cách đó xa có vách đá cao ngất, nước sông tạo thành thác nước khổng lồ đổ xuống từ độ cao ba ngàn thước.

      “Sao có thể thế được? Ảo giác chăng?” Thần Nam có vẻ tin, bằng trực giác, cảm thấy vách đá và thác nước tồn tại chân .

      Khiến kinh hãi là mặt đất cũng biến dạng, có thoái lui e cũng tiến sang hoàn cảnh khác. đường lui, lẽ nào chỉ còn nước tiến tới? thầm than, nơi đây quá tà dị.

      Tiểu Phượng Hoàng kinh hãi, tuy là bất tử thần điểu nhưng sinh ra lâu, còn quá , tâm lí còn yếu ớt.

      “Đáng chết!” Con rồng du côn cầm song tiết côn, chăm chú nhìn mấy đạo ma ảnh Nại Hà kiều, nghiêm túc giới bị.

      Xương trắng chất thành cầu ánh lên màu trắng sáng loáng, mặt cầu nổi lên xương sọ hoàn chỉnh, xương ngực tan nát, xương khuỷu tay lổn nhổn, xương ngón tay nhắn…nhìn vào là kinh hãi.

      “Người bán Mạnh Bà thang ở đâu, sao còn chưa xuất ?” Tiểu long đảo đôi mắt sáng rực, nhìn quanh.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 108: Tiếp dẫn chi hoa



      “Con rồng tham ăn ngươi, ngay cả Mạnh Bà thang cũng muốn uống nữa hả?” Thần Nam khách khí gõ luôn lên đầu nó, “cốc”, tiểu long bất mãn hạ giọng lẩm bẩm: “Còn chưa nếm mà…”

      Hiển nhiên nơi đây và U Minh địa phủ trong truyền thuyết còn có khác biệt, Mạnh Bà tịnh xuất , mấy đạo ma ảnh Nại Hà kiều giương nanh múa vuốt, nhảy bổ vào Thần Nam.

      Đó là những linh thể pha trộn hữu hình và vô hình, ở phương đông được coi là quỷ phách tu luyện thành công, còn ở tây phương được coi là vong linh.

      Tử Kim thần long cầm chắc song tiết côn lên nghênh đón, long giác được tế luyện mấy ngàn năm, là linh khí khó gặp, cực kỳ thích đối phó với quỷ vật, là khắc chế trời sinh với chúng.

      Quỷ phách gầm vang, lắc lư nhưng cuối cùng cũng bị tử kim song tiết côn đánh gục, triệt để bị tiêu diệt, tan vào hư vô.

      “Đây phải là U Minh địa phủ trong truyền thuyết nhưng khí cực nặng.” Sắc mặt Tử Kim thần long có vẻ khó coi, lão du côn cưỡi lên lưng hổ, tại thể thoái lui.

      Thần Nam và Tử Kim thần long trước, Long Bảo Bảo lắc lư theo sau, cả nhóm thận trọng tiến tới, nhịp cầu bị hoàng vụ che khuất, căn bản nhìn cảnh tượng, nhưng khí tức nặng nề khiến họ hiểu rằng bờ bên kia tuyệt đối hung hiểm đến mức khó tưởng tượng.

      được nửa Nại Hà kiều, lúc đó dòng nước vàng đục đột nhiên dấy lên sóng lớn, trải ra tử vong khí tức, “ầm”, lao thẳng vào Thần Nam và con thần thú.

      tung ra chưởng, cơn sóng bị hất , thủy hoa vàng rực rớt xuống cầu. Nhưng cỗ khí tức u từ làn nước dưới cầu bay lên, tiếng rú cao vút chói lói vạch ngang bầu trời khiến Nại Hà kiều rung động kịch liệt.

      Ma ảnh cao lớn từ dưới nước bật lên, đó là nam tử trần trụi, mái tóc xám buông xuống vai, cặp mắt đỏ lòm quét qua, cơ nhục thân thể tráng kiện nổi lên cuồn cuộn, kinh ngạc nhất là y có ba cái đầu, trừ chiếc đầu người ở giữa, hai bên là đầu trâu và dê, ngoài ra còn chiếc đuôi dài như đuôi rắn.

      “Đây là quái vật gì nhỉ?” Tiểu long thấp giọng hỏi.

      Lão du côn cầm song tiết côn chặn trước người đáp: “Tà môn, đúng là tà môn! Dáng vẻ tên này rất giống đại ma vương trong truyền thuyết, nhưng lạc phách, thể làm người giữ cầu ở đây được.”

      Long Bảo Bảo hiếu kì: “ ra là đại ma vương nào trong truyền thuyết?”

      “Hình như A Tư Ma Đức hay loại đồ chơi nào đó, ta nhớ , chỉ biết là trong bảy mươi hai ma vương trong tây phương thần thoại.” đại ma vương được Tử Kim thần long coi là “loại đồ chơi nào đó” đủ thấy lão du côn cuồng vọng cỡ nào.

      “Gọi A Đức được rồi.” Long Bảo Bảo nhìn nam tử ba đầu : “A Đức ngươi vì sao chặn đường, định khai chiến với chúng ta sao.”

      Dựa vào cảm giác, Thần Nam biết nam tử phải tử vật nhưng cảm giác ràng lắm. Ánh mắt đối phương nhìn bọn trừ băng lãnh và sát khí còn cảm tình gì, cơ hồ cỗ máy sát lục.

      Điều đó khiến hiểu, Tử Kim thần long sống mấy ngàn năm, chắc chắn nhìn nhầm, nam tử vì sao lại giống ma vương thiên giới?

      Nam tử ba đầu lại gào lên, để lại tàn ảnh , lao bổ xuống, lãnh phong u u tràn ra. Thần Nam chưa động, Tử Kim thần long đằng lao lên, vũ động song tiết côn nghênh đón.

      “Ta đánh, đánh, đánh… bất kể ngươi là thất thập nhị ma vương gì đó, gặp long đại gia cũng thành chỗ cho ta trút giận.” Từ lúc đến cùng đất cấm, Tử Kim thần long luôn có cảm giác bức bối khó tả, tại thấy đối tượng chặn đường, lập tức công kích điên cuồng.

      “Choang, choang, choang…”

      Tử Kim thần long hóa thành nhân hình và tam đầu ma vương lưu lại đạo đạo tàn ảnh , hai bên quấn lấy nhau. Khiến người ta kinh hãi là hai tay nam tử ba đầu như được làm từ thép, liên tục giao kích với tử kim song tiết côn của con rồng du côn mà mảy may thương tổn, vang lên những tiếng choang choảng.

      “Quái vật gì nhỉ? Mà lại đao thương bất nhập, ngang nhau với lục giai thần long, đáng sợ .” Thần Nam cảm thán, chưa bước vào cấm địa, mới ở ngoại vi gặp cường địch cỡ này, trời mới biết bên trong còn những quái vật biến thái thế nào.

      “Giận rồi, long đại gia giận rồi.” Tử Kim thần long gầm lên, tử kim song tiết côn rùng rùng bốc lên tử kim đại hỏa, tử khí cương diễm nhảy nhót, khí tức cương mãnh tuyệt luân bùng lên, lão du côn gần như phát điên, chiến ý lên đến cực điểm.

      “Choang.”

      Tử ảnh vắt qua trời, song tiết côn ngoan độc địa bổ vào đầu trâu vai trái tam đầu ma vương, quái vật rống lên thê thảm, huyết thủy tanh nồng phun ra.

      Tử Kim thần long được đà, tấn công như cuồng phong bạo vũ.

      “Choang.”

      “Grào……”



      Dần dần, Tử Kim thần long chiếm thượng phong, từng đạo công kích sắc bén xé tan phòng ngực của tam đầu quái vật, khiến nó gầm rống lên miên.

      Sau cùng, lão du côn tung côn đánh nát chiếc đầu dê của quái vật, huyết thủy đỏ lòm cùng não phun trắng xóa, trận chiến kết thúc, tam đầu ma vương phát ra tiếng kêu thê thảm, thoát khỏi vòng chiến, nháy mắt lặn mất trong làn nước vàng rực.

      Trong làn nước dưới cầu hình như còn ma quái, thò đầu khỏi sóng nước nhưng biết nhóm cầu lợi hại nên quái vật nào dám xông lên.

      Lần này, cả bọn bình tình bước qua Nại Hà kiều, biển hoa màu máu xuất . Mọi đóa hoa cơ hồ như ra giọt máu tươi, nhưng bầu khí có phần đè nén, ràng hoa nở ngập đất mà tử khí trầm trầm, căn bản thấy chút sinh khí nào, nhưng đóa hoa hình như chỉ nở vì tử vong.

      Thần Nam hít sâu hơi khí lạnh, nghĩ tới loại vong hồn chi hoa trong truyền thuyết – Bỉ Ngạn hoa.

      Bỉ Ngạn hoa được coi là tiếp dẫn chi hoa, mùi hương có ma lực, đủ khả năng thức dậy kí ức kiếp trước, lúc hoa nở thấy lá, có lá nở hoa, hoa lá đời đời chia cắt, bao giờ cùng mọc. Hoa nở mở lối xuống hoàng tuyền, là phong cảnh duy nhất đường đến đó. Từ xa nhìn lại như tấm thảm máu trải ra.

      Nhưng người xuống tử vong quốc đều theo chỉ dẫn của loại hoa này mà đến U Minh chi ngục.

      Bỉ Ngạn hoa nở ở bên bờ kia, Nại Hà kiều có ngăn cản người?

      Tuy nhiên, Bỉ Ngạn hoa ở đây lại cách xa hoàng tuyền và Nại Hà kiều, giống với truyền thuyết, nhưng bọn họ lại đáng tới gần U Minh chi địa!

      Giống truyền thuyết chỉ là những đóa hoa màu máu có lá, mỗi cành chỉ có hoa đỏ rực như tơ chất chồng, như vô số huyết trảo múa may.

      Mặt đất đầy hoa đỏ quả đẹp đẽ mà tà dị, đẹp đến đáng sợ, chết chóc! Khí tức tử vong tỏa ra vô tận khiến ai nấy lạnh ngắt cõi lòng.

      đời có hai loại tà hoa, là tử vong chi hoa, là Bỉ Ngạn hoa. Cả hai loại hoa này, Thần Nam đều thấy, lần trước vào tử vong tuyệt địa trong Thập vạn đại sơn tại miền trung Thiên Nguyên đại lục thấy tử vong hoa, loại hoa chuyên ăn vong linh chi khí, hút hồn phách người chết, tà ác vô cùng, nhưng nếu tiếp cận nguy hiểm gì.

      Bỉ Ngạn hoa lại khác, nó cũng hút vong linh khí tức nhưng chỉ cần nhìn thấy nó coi như xuống với vùng đất tử vong, sinh mệnh đến điểm kết thúc, nên ai muốn thấy loại hoa này.

      “Lẽ nào đấy chính là Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết?” Thần Nam cảm thấy sống lưng lạnh ngắt.

      trần thế có hoa mĩ lệ tên Bỉ Ngạn hoa nhưng cùng tên mà bản chất khác nhau, tuy lúc hoa nở cũng có lá song có tử vong khí tức. Biển hoa màu máu trước mắt lại phát ra tử vong khí tức nồng nặc, chắc chắn nó là tiếp dẫn chi hoa chân chính, là loại hoa tà ác đường xuống tử vong quốc.

      Hiển nhiên Long Bảo Bảo biết loại hoa trong truyền thuyết này, thấp giọng : “À, thần dạy, loại hoa này nở ngàn năm, rụng ngàn năm, hoa lá đời đời cũng trổ, là sinh tử ma hoa”

      “Ồ, xem ra chúng ta vào nơi u, tà dị rồi, các ngươi phải cẩn thận, tại có lẽ chúng ta còn đường rút, chỉ còn nước tiến lên.”

      Lời Thần Nam sai, quay đầu lại nhìn Nại Hà kiều biến mất, chỉ còn nước sông vàng rực gầm gào, cuồn cuộn chảy, của dòng sông lại có cấm chế, ngăn cả cả nhóm nhảy qua.

      Tiểu Phượng Hoàng có vẻ khiếp đảm: “Trước mặt còn xuất gì nữa , chúng ta được bao xa?”

      sao, ngươi cứ ở yên cạnh ta là được.” Thần Nam an ủi Tiểu Bất Điểm đoạn tiếp tục tiến tới.

      Bỉ Ngạn hoa màu máu ánh lên vẻ diễm cùng cực, nhìn từ xa như có tầng huyết vụ mờ mờ lẫn giữa các đóa hoa. Thần Nam bước vào giữa đám hoa tà dị, chợt thấy ổn, cảm giác nguy hiểm từ từ trải ra trong lòng.

      cảnh giác ba con thần thú: “Các ngươi cẩn thận, ta thấy có gì đó ổn…”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 109: Sóng máu ngập trời



      chưa dứt lời, đột nhiên tà hoa dưới chân cuồng loạn vũ động như phát điên, trói chặt chân họ.

      Bỉ Ngạn hoa điên cuồng vươn dài, vốn chỉ cao nửa thước, nhanh chóng vươn thành gấp đôi, bọn Thần Nam bị nuốt vào trong biển hoa.

      Thần Nam có cảm giác dây hoa quấn quanh mình như những cánh tay, trói chặt thân thể, lại như nước biển hút nước, điên cuồng hút sinh mệnh chi năng trong thân thể , đáng sợ hơn cả hấp huyết quỷ.

      Hăn vô cùng tức giận, thôi động toàn thân công lực, toan giật khỏi trói buộc nhưng cả kinh thay, với tu vi lục giai mà nhất thời khó lòng chấn đứt ma hoa. thể tin nổi, vùng đất tử vong này quả nhiên khác thường.

      “Vù.’

      Ma hỏa từ thân thể bốc lên, quấn quanh mình, đó là chân hỏa mà tu luyện giả tu luyện đến cảnh giới nhất định có.

      Bỉ Ngạn hoa mọc dài liền hóa thành tro, cuối cùng Thần Nam cũng thoát khốn, phải ma hỏa uy lực lớn đến thế mà nó là khắc chế với ma hoa mọc tại nơi cực .

      Đồng thời Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long cũng gầm lên, tử kim và hoàng kim thần hỏa tràn ra giải thoát cho cả hai.

      Tiểu Phượng Hoàng còn thoát trước Thần Nam, phóng hỏa .

      “Ta phun, ta phun, ta dùng kình phun…” Tiểu Bất Điểm ra sức, mọi ma hoa dưới chân Thần Nam bị nó đốt sạch .

      Long Bảo Bảo nắm đôi quyền đầu màu hoàng kim xíu, tức giận: “Đáng ghét , hại ta tốn mất ít sức lực.”

      “Ồ, ta cũng mất chút sức mạnh, nhưng sao, bồi thường gấp bội cho các ngươi.” mở nội thiên địa ra, hướng gian chi môn chuẩn xác vào đám Bỉ Ngạn hoa vô tận: “Tuy loại tà hoa này tử khí trầm trầm nhưng còn cảm thấy chúng có sinh mệnh, tại ta đoạt luôn chút sinh mệnh chi năng để chúng biến thành tử vật.”

      Định địa thần thụ trong nội thiên địa khẽ rung, cành lá “lào xào”. Ngọn núi tỏa rạng thần quang dựng đứng, gió lốc cuốn ra, tràn vào vùng tiếp dẫn chi hoa vô tận.

      Điểm điểm quang hoa từ mặt đất tụ lại trung, nhưng tất cả đều vô cùng quỷ dị, ở nơi hoàng tuyền địa phủ toàn là tử khí này đột nhiên tụ tập linh khí khiến khung cảnh khác hẳn với thế giới chung quanh.

      Hào quang lờ mờ phảng phất như linh hồn chi hỏa nhảy nhót, chiếu sáng vùng tử địa.

      Thiên địa linh khí tụ tập về nội thiên địa, Thần Nam và con thần thú đứng trong đó từ từ hút tinh khí, bổ sung chỗ sức mạnh vừa mất .

      Thảm tà hoa nhanh chóng khô héo, biển hoa vô tận biến mất, màu máu cũng tan , dần dần chỉ còn lại mớ hoa khô xác.

      “Chà, tiểu tử ngươi độc ác , Bỉ Ngạn hoa trong truyền thuyết cũng bị ngươi hủy sạch, biết chỗ quỷ quái này có phải địa phủ , nếu đúng ngươi làm việc hoành tráng.” Lão du côn tỏ ra hưng phấn.

      Nội thiên địa đóng lại, bọn Thần Nam lại tiếp tục cất bước.

      Xuyên qua vùng đất đó, phía trước là vùng màu máu, yên lặng vô cùng, quả nhiên là Huyết hải vô biên, nhìn thấy bờ, chỉ có điều mặt biển lặng như tờ.

      “Ghét quá mất! Chỗ quỷ quái này thái quá tà môn, sao lại mọc ra Huyết hải nhỉ? Mà chỗ này rộng , như vùng đất trời khác.” Lão du côn hơi kinh hãi.

      Long Bảo Bảo lại hiếu kì nhìn quanh, cảm giác vô cùng mới mẻ, tuyệt sợ hãi.

      Tiểu Phượng Hoàng bay lên vai Tiểu Ngư: “Mau xem kia, có bia đá.”

      Lúc đến gần, đập vào mắt Thần Nam là mấy đại tữ cổ kính khắc tấm bia khổng lồ: Khổ hải.

      Hai chữ này đủ lên Huyết hải vì sao xuất , hai chữ phát ra khí tức khiến cả ai nấy sầu muộn, tựa hồ muốn khuyên giải con người quay đầu, nên chấp mê bất ngộ.

      “Ha ha… quả nhiên chúng ta đến khổ hải, đây đúng là chỗ quỷ quái khó lòng tưởng tượng.” Thần Nam cười vang tự trào, sau cùng thở dài: “Theo truyền thuyết, gặp khổ hải nên hồi đầu bằng khổ nạn vô biên, chỉ có ma với nghe lời khuyên giải mà có tiến lên. Hừ chúng ta có muốn quay lại cũng đâu còn lối, chỉ phía trước mới có gian sinh tồn, chẳng lẽ trời sinh định chúng ta có ma tính?”

      “Chẳng lẽ có điểu hòa thượng xuất , lão đại gia tin mấy chuyện tà môn này, chúng ta qua luôn khổ hải.” Tử Kim thần long tỏ vẻ vô cùng ơ hờ.

      Long Bảo Bảo lắc lư bay đến bờ khổ hải: “Tầng ở đây hình như có cấm chế, chúng ta cứ ngự phi hành.”

      Tiểu Phượng Hoàng ngoan ngoãn đứng vai Thần Nam, hình như hoảng sợ.

      “Được, giờ chúng ta qua khổ hải.” Thần Nam đoạn liên tung mình lên dẫn đầu, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo bám theo.

      Lúc họ bay vào khổ hải, mặt biển vốn bình tĩnh đột nhiên dấy lên làn sóng cuồn cuộn, từng đạo sóng máu cao đến hai chục thước, ngợp trời, phảng phất cuốn cả đất trời vào trong, trung sực nức mùi máu tanh.

      Bất đắc dĩ bọn Thần Nam phải tăng độ cao, tránh để bị sóng kích trúng. ước thấy được dưới đáy sâu Huyết hải có tấm bia đá lớn, tựa hồ cách rất xa mà lại rất gần, khiến ai cũng có cảm giác quái dị, nắm tấm bia phiêu diêu đó cách bao xa. Nhưng trong lúc mơ hồ vẫn thấy được mấy đại tự: “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

      Nhưng bọn Thần Nam quay đầu lại chỉ thấy màu máu mênh mông, bờ biến còn đâu.

      “Vớ vẩn, quay đầu? Quay cái đầu hòa thượng, bờ biến mất rồi.” Tử Kim thần long rủa.

      “Hình như có liên quan đến phật gia, phật phải thích độ ma sao, hôm nay để họ đến độ chúng ta.” Thần Nam hề do dự, ngự phi hành, lao vào vùng sâu Huyết hải.

      Sóng dâng cuồn cuộn, mặt biển cơ hồ trào dâng, trải ra, từng đợt sóng nối nhau, lẫn trong làn sóng máu là cảnh tượng rởn gai ốc, vô số cốt trảo thấm đẫm huyết thủy vũ động, có lúc thò lên mặt biển, có lúc lại xuống dưới Huyết hải.

      “À, Quang Minh đại thần côn cao, đây đúng là chốn đại hung hiểm! Nếu cẩn thận bị rơi xuống, chỉ e vô tận cốt trảo xé nát, đúng là tin nổi, sao lại có vùng Huyết hải mênh mông này nhỉ? Sao trong đó lại có lắm cốt trảo thế này? Phải đồ sát bao nhiêu sinh linh đây?”

      , đó cũng là nghi vấn trong lòng Thần Nam, tưởng tượng được, cảnh tượng này làm sao mà tạo thành. Nhưng khẳng định Huyết hải tuyệt đối tồn tại, phải ảo giác, bởi cảm nhận mọi thứ phía dưới.

      Đột nhiên trong vùng Huyết hải mênh mang vang lên tiếng phật xướng mồn : “Mấy độ sinh, mấy lần tử, từ cổ đến nay nhiều năm tháng như vậy, thần đầu quỷ diện có bao người, quay về gốc lại còn ai. Tập theo giáo lý, tu mật tông, chỉ là những lối khác nhau của con đường về gốc, từ khi đặt chân lên con đường Niết bàn, sinh tử chỉ là …”

      Phật xướng mênh mang, phảng phất như từ thời tuyên cổ tồn tại đến nay, du dương mà vang xa, khẹ nhàng vang khắp tầng Huyết hải.

      “Ai đấy, ra ngay cho long đại gia.” Tử Kim thần long hiển nhiên nóng tính, lên tiếng đầu tiên.

      “Ồ, ngươi à, có người ở đây?” Tiểu Phượng Hoàng hiếu kì nhìn quanh.

      Thần Nam cảm thấy áp lực, trong tiếng phật xương chứa pháp lực vô tận, người thường chắc bị đoạt hồn nhiếp phách, ngay cũng thấy nóng ruột.

      “Hành là , tọa cũng , lời cũng là , dù cho dao bén kề vào cổ, coi như kiếm sắc cắt đứt gió xuân. Lúc đốn giác, lòng vẫn nguyên lành, vô minh là lẽ thường, lúc trong mộng có lục thú, giác ngộ rồi còn đâu thánh phàm…” Phật xướng mênh mang, vang vọng tầng Huyết hải, thủy chung tìm được thanh xuất phát từ đâu.

      “Hòa thượng đáng chết câm mồm, mau ra đây.” Thần Nam quát vang như sấm động trải khắp tầng Huyết hải, chấn động khiến nước biển gầm gào, từng chiếc khô lâu thấm đẫm máu tươi bị quăng lên mặt biển.

      Phật xướng có lực sát thương cực lớn, chỉ khiến Tử Kim thần long nóng nảy mà Thần Nam cũng thấy trong lòng nóng ran, đành phải dùng vô thượng công phá tan lời ngâm xướng theo vần điệu.

      ra phán đoán của rất chính xác, phật xướng trùng trùng gia tăng, sau cùng lời ngâm xướng bình thản lại như sấm sét bổ xuống Huyết hải, đó là tinh thần uy áp thuần túy, đáng sợ hơn nhiều sấm sét hóa thành thực chất.

      Cũng may quát lên kịp thời, Long Bảo Bảo và con rồng du côn cũng ngửng lên trời gầm vang, Tiểu Phượng Hoàng cũng gáy lên trong veo, nhất thời tiếng rồng gầm phượng gáy vang khắp đất trời, lên tận mây xanh, khỏa lấp tiếng phật xướng. Trong Huyết hải sóng máu ngập trời trùng trùng tràn lên, xương trắng chìm nổi.

      Nửa khắc sau, phật xướng, long khiếu, phượng minh đều tan biến, Huyết hải từ từ khôi phục bình tĩnh, chỉ còn lại quỷ trảo vô tận vẫn ngừng vũ động.

      “A di đà phật!...” Tiếng phật hiệu trầm trầm, cổ lão vang lên trong Huyết hải khiến người ta có cảm giác trang nghiêm thần thánh.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 110: Kiếp trước của Phật Tổ



      Bất quá, khí đó nhanh chóng bị phá tan

      Long Bảo Bảo cũng làm màu làm mè, chắp hai ngọn trảo hoàng kim, bập bẹ : “Ta có tóc…”

      Thần Nam cười ha hả, Tiểu Phượng Hoàng cũng thấy thú vị, học ngay điệu bộ: “Ta có tóc, ta có đậu hũ…”

      “Thấy thực tướng, mọi pháp đều là , sát na ngộ ra vạn pháp đều giống nhau, khi giấu phong quang, tất cả lộ hết ra. phật có tâm ấn, có người muốn tin, cắt hết mọi căn nguyên, bẻ cành hái lá để dạy người.” Tiếng phật xướng lại vang lên nhưng còn ma lực đoạt hồn nhiếp phách như vừa nãy.

      Con rồng du côn quát lớn kiêng kị gì: “Con lừa trọc đáng chết ra đây, còn định giở trò huyền hư cái gì, long đại gia nghe hiểu, tin vào mấy thứ vớ vẩn của ngươi.”

      Huyết hải phía dưới rùng rùng, vô tận hài cốt chìm nổi, vô số huyết trảo cào cấu, bộ hài cốt trắng như ngọc từ từ nổi lên mặt biển, thoát khỏi mọi trói buộc của bạch cốt.

      Toàn thể bộ bạch cốt lấp lánh như ngọc, hai tay chắp lại, ngồi xếp bằng, là tư thế phật giáo đệ tử lễ phật, chất cốt sáng như ngọc chứng tỏ kiếp trước y là cao thủ tu vi đạt đến tiên thần cảnh giới.

      Bộ xương bạch ngọc bay lên lưng chừng , đối diện với Thần Nam, đáng kinh ngạc ở chỗ bộ bạch cốt hề trống rỗng, trong lồng ngực có hào quang lấp lánh, đầu có quang mang xạ ra như ánh mắt.

      “Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.” Khô lâu cốt tuy có da thịt nhưng chân chân thiết thiết phát ra giọng già nua, khiến bọn Thần Nam lí giải nổi.

      “Hòa thượng chết tiệt này giả thần lộng quỷ.” Tử Kim thần long lớn tiếng mắng.

      “A di đà phật!” Khô lâu hòa thượng chỉ niệm câu phật hiệu.

      “Quay đầu, sau lưng ta là Huyết hải mênh mang, còn bờ nữa, quay đầu kiểu gì?” Thần Nam lạnh lùng hỏi, biết lai lịch của hòa thượng nên quan sát cẩn thận.

      “Như vậy, các vị thí chủ đều là ma, chỉ có ma mới khó lòng quay đầu, vậy lão nạp giúp các vị siêu độ, để các vị thoát khỏi khổ hải…”

      “Ta khinh, tên hòa thượng chết tiệt, ngươi thấy chúng ta là ma, công phu đoán mò quả nhiên tệ. Ta lại thấy ngươi giống ma tăng, ràng chỉ có xương cốt mà vẫn tham luyến hồng trần, chịu chết , lại còn quấn quít với nữ nhân Khô lâu mi trong Huyết hải, ngươi phạm đủ tám giới nhà Phật…”

      Nếu luận về lăng nhăng, trong thiên hạ ai hơn được con rồng du côn, nó luôn ra vẻ ta đây, mồm mép trơn tuột khiến Khô lâu tăng lại được tiếng nào.

      Khô lâu tăng nhân xếp bằng trung, phảng phất như chăm chú lắng nghe, đến lúc con rồng du côn dừng lại mới : “Lão nạp thân tại U Minh khổ hải, còn tham luyến hồng trần nỗi gì?”

      Con rồng du côn ngờ Khô lâu tăng lại giảng đạo lý với nó, lại làm ra vẻ thà, nó buồn nghĩ ngợi, bèn giở trò cùn, luôn: “Ngươi tăng nhân chính thực, sao lại đến nơi quỷ quái này, quỷ mới tin ngươi là hòa thượng.”

      “Phật dạy: Ta vào địa ngục ai vào. Lão nạp thực tôn chỉ chúng sinh bình đẳng, mới bỏ túi da hôi thối, trầm mình trong Huyết hải vô tận, đối mặt với ngàn vạn hài cốt hồn phách giãy giụa, lão nạp đem tấm lòng từ bi mà độ hóa.”

      Thần Nam đứng cạnh quan sát, nhận ra Khô lâu hòa thượng đúng là hơi kì dị, thần quang trong ngực lão là mấy viên xá lợi tử, hào quang phát ra đầu lại là dải linh hồn chi hỏa vô cùng thuần tịnh mà mạnh mẽ.

      Cần biết chỉ có bậc đắc đạo cao tăng mới sản sinh được xá lợi tử, mà của hòa thượng này lại tỏa ra kim quang thần thánh chỉ có ở những vật cao cấp nơi niết bàn, đủ thấy lúc sinh tiền pháp lực của lão cực kỳ thâm hậu.

      Hơn nữa, linh hồn chi hỏa thuần tịnh mà mãnh liệt chứng minh thực lực của lão rất khủng khiếp, dù nhục thân bị hủy nhưng linh thức tan, muốn chuyển thế, nhờ vào xá lợi kiếp trước chống cự nên nắm được hồn hỏa.

      Thần Nam quát: “Ma tăng, ngươi sống ở Huyết hải lâu như vậy, chắc hiểu hết về nơi đây, ta muốn nghe những lời lăng nhăng giả bộ chính trực của ngươi, muốn động thủ cứ lên. Bất quá ta muốn hỏi mấy chuyện trước đã.”

      “A di đà phật! Có những chuyện lão nạp nói được, có chuyện thể.”

      “Ta hỏi người Huyết hải này hình thành cách nào?”

      “Đương nhiên do huyết dịch và hài cốt của ức vạn vạn sinh linh tích tụ thành, trong ba ngàn đại thế giới, mười vạn pháp thiên địa, toàn bộ ác nghiệp tề tụ hết ở đây.”

      Thần Nam ngây ra, cười lạnh: “Quỷ quái thật, ta hỏi thêm ngươi, vì sao ngươi ở đây? Ngươi là ai? ̣nh thế nào với bọn ta?”

      Khô lâu tăng nhân đáp: “Nếu truy xét căn nguyên, lão nạp là kiếp trước của Phật Tổ, bất quá chúng sinh bình đẳng, tại chỉ là một tăng nhân phổ thông, vì muốn phổ độ chúng sinh, để ức vạn ác hồn sớm ngày giải thoát, vinh đăng lên miền cực lạc. Lão nạp và các vị giống nhau, các vị là ma, chỉ có ngã phật mới độ hóa được, lão nạp ở đây để độ chư ma thành phật.”

      “Ha ha..” Thần Nam cười vang: “Ngươi bảo ngươi là kiếp trước của Phật Tổ? Ha ha… buồn cười quá, nếu mà thế thật, chắc ta là chuyển thế của thái cổ đệ nhất ma thần Độc Bại Thiên.”

      “A di đà phật! Thế nhân nhiều sân si, thiện ác chỉ cách nhau một đường tơ, thí chủ bị ma niệm đầu độc, mong sớm quay đầu.”

      “Quay cái đầu ngươi, bớt giả thần lộng quỷ .” Thần Nam vốn tin tăng nhân là kiếp trước của Phật Tổ, đương nhiên tin lời, lại hỏi: “ta đến Vĩnh hằng sâm lâm tìm kiếm, vì sao lại cảm nhận vào một vùng thiên ̣a khác, lẽ nào ở đây là một thế giới?”

      “A di đà phật! Nơi đây đương nhiên là thế giới.”

      “Vĩnh hằng sâm lâm là một thế giới? Là chuyện gì nhỉ, thế giới này hình thành kiểu gì? Thật ra ẩn tàng bí mật gì?”

      “Phật dạy thể nói, thể nói.” Khô lâu tăng nhân niệm phật hiệu, đáp.

      Thaấy bộ dạng của đối phương như đắc đạo cao nhân, bình tình mà nhẫn nại đối đáp với mình, Thần Nam biết ngay tăng nhân dễ đối phó.

      Lúc đó, Long Bảo Bảo nhìn xá lợi tử sáng long lanh trong ngực Khô lâu tăng nhân, nuốt nước bọt ừng ực, đứng vai Thần Nam nhỏ giọng: “Bộ xương này khó chơi lắm, có thể chúng ta đối phó nổi.”

      Tiểu Phượng Hoàng đứng vai bên kia, cũng tỏ ý khiếp sợ: “Lão rất mạnh, ta sợ lắm.”

      “Ta biết hắn mạnh nhưng chúng ta hết đường lui rồi.” Tâm tình Thần Nam tỏ ra trầm trọng.

      Tử Kim thần long sánh vai Thần Nam, thấp giọng: “Hòa thượng chết tiệt này có lẽ nói đúng, ta nghe nói lúc Phật Tổ thành phật có mười hai viên xá lợi tử, lúc thăng nhập cực lạc thế giới hiểu sao chỉ còn lại chín viên, có người nói vì hàng phục mấy đại thần ma mà bị hủy, có người khác lại nói ba viên kia được lão lưu tại nhân gian giới trong hài ́t kiếp trước thay lão trừ ma, độ ma. Các ngươi coi ba viên xá lợi lập lờ trong ngực lão đều lớn cỡ nắm tay, phát ra thần thánh chi quang nóng rực, hiển nhiên là cực phẩm xá lợi tử của bậc đại phật, nên…ta nghĩ…lão có lẽ là kiếp trước của tên trọc đầu trong truyền thuyết.”

      Thần Nam ngớ người, hắn ngờ gặp phải nhân vật cỡ này, lại là kiếp trước của giáo tổ một phái thiên giới, tuy chỉ là một bộ khô lâu nhưng xá lợi tử lại chân chân , nếu đấu nhau, chắc khó lòng thủ thắng.

      “Hòa thượng đáng chết kia, ngươi định làm gì?”

      “A di đà phật! Xem ra ma chủng của các vị quá sâu, duy có phật pháp cao thâm của ngã phật mới độ hóa được, để lão nạp độ ma thành phật.” Khô lâu tăng nhân vẫn xếp bằng, một tay giơ lên, thủ ́t như ngọc phát ra kim sắc thần quang chụp lấy bọn Thần Nam.

      Hắn nghĩ ngợi gì, nắm chặt tử vong ma đao chém mạnh vào phật quang.

      “Ầm.”

      Phật quang vàng rực phảng phất như tinh kim hữu hình hữu chất, bị ma đao chém trúng mà mảy may tổn hại, ngược lại còn hất ma đao văng , vang lên tiếng binh khí va nhau chói tai.

      Đồng thời tử kim song tiết côn của con rồng du côn cũng hung hãn đập xuống phật quang, bất quá, cây côn cũng bị hất văng khiến lão du côn méo xệch mặt mày, suýt nữa rớt mất côn.

      Long Bảo Bảo gầm lên, há miệng phun ra một đạo sấm sét, oanh kích tới. Tiểu Phượng Hoàng cũng phun ra bất diệt thần hỏa, liên mồm kêu: “Ta phun, ta phun, ta phun, ta dùng kình mà phun…”

      Sấm sét khổng lồ và thần hỏa hừng hực đều đánh trúng thần quang nhưng vẫn vô dụng, hai con thần thú lại bị sức mạnh hất bay .

      Thần Nam và ba con thần thú bị hất văng mấy chục trượng tầng Huyết hải mới dừng lại được. Thần Nam kinh hãi, Khô lâu cốt này mạnh đến tưởng tượng được, cuối cùng cũng hiểu vì sao đấu thần và pháp thần vào đây ai sống sót trở ra. Ngoài hung hiểm khó tưởng tượng lại thêm Khô lâu tăng nhân cao thâm mạc trắc, phía trước biết còn những hung hiểm gì.

      “A di đà phật! Ngã phật từ bi, độ ma thành phật.” Khô lâu tăng nhân tụng phật hiệu, lướt về phía bọn Thần Nam, cánh tay lại phất lên, bắn ra thần quang sáng lóa.

      “Ta khinh, còn thiên lý, sao lại đụng phải tên biến thái này, hòa thượng đáng chết này chắc là kiếp trước của tên trọc đầu trong truyền thuyết đó, bằng sao lại mạnh mẽ đến biến thái thế này.” Tử Kim thần long gầm lên liên miên.

      “Ồ, Quang Minh đại thần côn ngươi ở đâu? Đại đức đại uy Thiên Long Bảo Bảo cầu người đến cứu giá.” Long Bảo Bảo đưa ngọn trảo hoàng kim liên tục vuốt long giác thứ ba trán.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 111: Thần Ma Đồ dọa Phật Tổ



      Hai con rồng vô cùng kinh dị, lần lượt phản ứng khác nhau. Tiểu Phượng Hoàng tỏ ra sợ hãi, Tiểu Bất Điểm nỗ lực phun ra thần hỏa rừng rực, đồng thời gáy lên trong veo: “Ta phun, ta phun, ta lại phun…”

      Thần Nam cầm tử vong ma đao, cước đạp ma vân, lướt tới quát vang: “Các ngươi lui lại một chút, để ta thử xem.” Đao mang sáng lòa xé nát hư , đao cương dài gần hai chục trượng hóa thành thực chất, độc ̣a chém vào phật quang.

      “Choang.”

      Tiếng nổ vang trời, đao cương vỡ vụn, phật quang vẫn xẹt tới, thân hình Thần Nam rúng động, sắc mặt nhợt nhạt, cảm giác mình vừa bị một ngọn núi lớn đánh trúng. Bất quá hắn ngừng lại, tiếp tục huy động ma đao, quát vang: “Nghịch Thiên thất ma đao!”

      Đao khí đen ngòm bùng lên dữ dội, khí thế của hắn ào ạt xô tới, mang theo ma đao chém mạnh.

      “Choang.”

      Tiếng kim thuộc giao nhau choang choảng vang tận mây xanh, xuyên xuống Huyết hải. tầng gió nổi mây vần, sấm động ầm ì, sóng dâng cuồn cuộn ngập trời, nước biển màu máu vươn lên trung, vô số hài ́t bị chấn nát.

      Thần Nam lại bị hất bay , nhưng hắn ngã lòng mà nhanh chóng giữ vững thân hình, cầm ma đao lao tới chém mạnh.

      “Choang.”

      Nghịch Thiên thất ma đao chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, quả nhiên đánh tan được phật quang, dù vậy ma đao sắc bén cũng mất hẳn uy lực vô ̣ch khiến hắn vô cùng kinh hãi.

      Hắn biết chỉ dựa vào Nghịch Thiên thất ma đao căn bản thể đối kháng với Khô lâu hòa thượng, pháp lực của đối phương quá cao thâm, thẹn là tiền thân của Phật Tổ. Dù chỉ còn lại bộ xương nhưng vẫn cao thâm mạc trắc.

      “A di đà phật! Quả nhiên ma chủng thâm sâu.” Khô lâu hòa thượng tụng phật hiệu, quang ảnh vàng rực thoạt ẩn thoạt hiện, sau cùng một cây hàng ma chữ hình thành trong tay lão.

      Thần Nam tỏ vẻ ngưng trọng, thầm than thể dùng lực đấu với hòa thượng này, một đạo phật quang đã khó lòng chống đỡ, giờ đối phương dùng phật gia pháp khí, chắc chắn càng khó đối phó.

      Thấy Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long muốn xông lên, hắn vội quát lên ngăn lại, nhanh chóng mở nội thiên địa, gọi ba con thần thú vào. Hắn đứng tại cửa vào tiểu thế giới đó, lạnh lùng nhìn Khô lâu hòa thượng, sẵn sàng đóng nội thiên địa lại ngay.

      Tử Kim thần long kinh nghiệm đầy mình, giờ chợt nhớ ra: “̣a vực Huyết hải này có lẽ là một thế giới kỳ dị, có khi Hậu Nghệ cung sử dụng được, mau thử xem sao.”

      Thần Nam lắc đầu: “Dù là một thế giới chân chính khác, Hậu Nghệ cung cũng thể sử dụng được, ngay cả Huyền Vũ giáp mình ngươi còn hiện ra bản thể.”

      “Ừ nhỉ, gràooo, hòa thượng đáng chết khiến long đại gia nhức hết đầu.”

      “A di đà phật! ngờ thí chủ lại có ma vực của mình, càng thể để thí chủ thoát được. Phật pháp vô biên, thần thông hàng ma, độ ma!” Khô lâu tăng huy động hàng ma chữ bổ tới.

      Thần quang nóng rực nhanh như chớp bổ vào nội thiên địa của Thần Nam. Hắn vội vàng đóng nội thiên địa lại, biến mất khỏi tầng Huyết hải.

      Nhưng trong nội thiên địa hề yên tĩnh, hắn và ba con thần thú đều rúng động kịch liệt, phảng phất như có người lay cả vùng thiên ̣a đó,

      Tử Kim thần long nói: “ ổn, hòa thượng này pháp lực sự cao hơn chúng ta nhiều, lại cảm ứng được cả tọa tiêu trong hư của nội thiên địa dùng hàng ma chữ oanh kích, sớm muộn gì cũng phá vỡ được mất thôi.”

      Thần Nam biết vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nếu tiểu thế giới vỡ nát, hắn sẽ banh xác mà chết. ngờ hòa thượng này đáng sợ như vậy, lại nắm bắt được cả tọa tiêu trong hư của tiểu thế giới.

      Hiện tại dù hắn có định địa thần thụ và Bán bích thần sơn bảo vệ nhưng sợ rằng chống nổi, nếu cứ bị động phòng ngự, sức mạnh của Khô lâu tăng đánh lên hai thánh vật mà trực tiếp đánh vào nội thiên địa.

      Long Bảo Bảo nói: “Nếu kéo tên hòa thượng đó vào, biết vùng thiên ̣a này chịu được mấy lần oanh kích, trước lúc bị hắn phá vỡ cứ dùng Hậu Nghệ cung bắn chết là ổn.”

      Thần Nam cân nhắc lời khuyên của tiểu long, hắn hơi lo, nếu làm thế có khác nào dẫn sói vào nhà? Đối phương vào trong sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn, hiểu hắn có kịp dùng Hậu Nghệ cung bắn chết nữa.

      “Đành liều một phen.” Hắn nhanh chóng mở nội thiên địa, quát lớn: “Ma tăng, vào đây đấu một phen.”

      Tử Kim thần long càng khách khí gì, rống vang: “Lừa trọc, vào đây đấu, long đại gia sẽ xé xác ngươi.”

      “A di đà phật! Lão nạp vào thì đã sao?” Khô lâu tăng nhân cầm hàng ma chữ, xếp bằng bay vào.

      Thần Nam đành sẵn sàng chiến đấu, phất một đạp chưởng lực về phía định địa thần thụ, “soạt, soạt”, thần thụ khẽ lay động, phát ra ngàn vạn đạo hào quang, sau cùng bay lên ảo hóa thành cây thần cung xanh đen đáp xuống tay hắn.

      “Ồ, thí chủ quả nhiên có thánh vật này.” Khô lâu hòa thượng thò nửa người vào nội thiên địa, nửa kia vẫn ở ngoài, cỏ vẻ kinh dị: “ chỉ có một vật.”

      Thần Nam biết đối phương cảm ứng thấy khí tức của thánh vật, bèn chần chừ nữa, xé một miếng vải xuống, dồn nội lực vào khiến nó thẳng đứng như mũi tên đoạn đặt lên dây cung, nhắm thẳng vào Khô lâu tăng.

      Chỉ là, Khô lâu tăng chịu tiến vào, hình như cảm nhận được nguy hiểm.

      “Lừa trọc, ngươi sợ à, sao dám vào? Mau mau vào dây để long đại gia giúp ngươi giãn gân giãn ́t. Ta khinh, quên , ngươi làm gì có gân, grào…” Tử Kim thần long gào lên.

      Khô lâu tăng nhân tịnh động nộ, vẫn cực kỳ bình tĩnh, hàng ma chữ trong tay khẽ khẽ rung lên, ném vào phía nội thiên địa, bản thân lão vẫn đứng ngay cửa.

      Kim quang chiếu sang nội thiên địa, hàng ma chữ mang theo vô thượng thần uy đập vào Thần Nam và ba con thần thú.

      Thần Nam bó tay, đành giương cung, vô tận linh khí thiên ̣a tràn về thần cung, thần quang sáng chói chiếu rọi tiểu thế giới sáng như ban ngày, nguyên khí dao động hùng hậu khiến Khô lâu tăng ở lối ra phải khẽ niệm phật hiệu, hiển nhiên lão cũng phải biến sắc.

      Thần tiễn như cầu vồng vạch thành một dải hào quang dài lượt thượt nhanh chóng va vào hàng ma chữ, “ầm”, nội thiên địa vang lên tiếng sấm, hàng ma chữ vàng chóe nát tan, thần tiễn cũng tan theo.

      “Đáng ghét, may mà có Hậu Nghệ cung nên một kích toàn lực của hòa thượng chết tiệt mới bị hóa giải dễ dàng, nhưng con lừa trọc này đáng sợ thật, chỉ là hàng ma chữ lại chống chọi được thần tiễn.” Tử Kim thần long cả kinh. “A di đà phật! Quả nhiên có tiềm chất của Đại Ma, dẫu cho ngươi có thánh vật trong tay cũng thể chống nổi, giờ xem bần tăng siêu độ ngươi thế nào.” Hiển nhiên Khô lâu tăng đã động sát ý.

      Lại một ngọn hàng ma chữ đập về phía bọn Thần Nam, hắn buộc phải giương cung, nhưng Khô lâu tăng chỉ có đòn này, từ lồng ngực lão bay vút ra một viên xá lợi tử to cỡ nắm tay, lao vào nội thiên địa của Thần Nam như như chớp, đập xuống vùng hỗn độn, rõ ràng muốn đánh tan nội thiên địa.

      Thần Nam gầm lên, vừa buông dây cung vừa khống chế Bán bích thần sơn chống lại viên xá lợi.

      “Bình.”

      “̀m, ầm, ầm.”

      Nội thiên địa kịch liệt chấn động, hàng ma chữ lại bị thần tiễn bắn tan nhưng viên xá lợi to cỡ nắm tay đủ khả năng hất văng được Bán bích thần sơn, dù nó cũng cũng bị hất nhưng liền quay về tay Khô lâu hòa thượng.

      Thần Nam kinh hãi, thực lực của khô lâu tự xưng là Phật Tổ tiền thân này khiến hắn hoảng sợ, một viên xá lợi tử lại đấu ngang ngửa với thánh vật thần sơn mà tổn thương gì, quả thật quá mạnh.

      Xá lợi tử này được Khô lâu tăng dùng đại pháp lực khống chế, cũng là một loại thánh vật! Nên biết đối phương còn hai viên nữa chưa xuất ra, nếu tề xuất, hắn ứng phó thế nào?

      Lúc đó, lồng ngực Khô lâu hòa thượng lại lấp lánh hào quang, hai viên xá lợi tử còn lại cũng bay ra, cả ba viên xoay quanh mình lão, tuy là một bộ khô lâu nhưng khiến người ta có cảm giác thần thánh tường hòa, nảy lòng muốn quỳ xuống lễ bái.

      Thần Nam hô lớn ổn, cảm thấy chuyến này lành ít dữ nhiều, cảm giác chết chóc dâng lên trong lòng. Con rồng du côn, Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng thấy xong, hoặc gầm hoặc gáy khiến cả nội thiên địa vang động.

      Đúng lúc nguy cấp, thân thể Thần Nam chợt rung lên mãnh liệt, phát hào quang khiếp người, quang mang hai màu vàng, đen từ trong thân thể chiếu ra, che phủ luôn cả ba con thần thú.

      Hai quang cầu, một vàng một đen từ đan điền hắn nhanh chóng bay ra, quấn lấy nhau hóa thành một tấm Thái Cực Thần Ma đồ lao vào Khô lâu hòa thượng như ánh chớp.

      Khô lâu tăng từ lúc thân vẫn ngồi xếp bằng, tỏ ra vô cùng vững chãi. Nhưng… lúc này giữ nổi bình tĩnh, phát hiện Thái Cực Thần Ma đồ, lão nhanh chóng bật dậy, dám quay đầu chạy ngay vào trong Huyết hải như chó nhà có tang.

      Hóa ra… Thái Cực Thần Ma đồ xuất hiện khiến vị tiền thân Phật Tổ cảm giác được nỗi sợ khủng khiếp.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :