Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 102: Người bảo vệ Đông thổ



      “Lão đầu tử đáng chết lại định lợi dụng ta, quỷ mới biết các ngươi định làm gì.”

      Thần Nam muốn cho Thần Phong học viện máu tươi nữa.

      Lần này, trừ việc “tạo thần” còn có trường sóng gió vì Thánh Chiến thiên sứ.

      Thiên sứ tây phương ngầm tiến vào Trung Thổ cướp mất mấy nữa tử, sau cùng xác nhận những người đó phải là Thánh Chiến thiên sứ. Nhưng tây phương thiên giới ngã lòng, tiếp tục quan sát những kiệt xuất nữ tử của đông phương. Trong những đối tượng trọng điểm có Đông Phương Phượng Hoàng, vốn chưa từng bị bắt .

      Hai thiên sứ trung cấp từng mấy lần đến Thần Phong học viện nhưng vừa đến gần liền bị thần bí cao thủ xuất kích buộc họ tay trắng quay về.

      Cách đây lâu Phượng Hoàng huyết mạch trong thân thể Đông Phương Phượng Hoàng thức tỉnh, thiên sứ biết được thiên địa dị tượng, càng tin rằng nàng là Thánh Chiến thiên sứ chuyển thế.

      Thiên sứ sáu cánh này là nhân tuyển cao cấp mà tây phương thiên giới bí mật sai xuống, ngoài trừ thám thính việc tạo thần, còn có nhiệm vụ dẫn Thánh Chiến thiên sứ quay về.

      Người trung niên tóc dài râu đen là tiên nhân do đông phương thiên giới bí mật sai xuống điều tra những việc dị thường xảy ra gần đây ở Tội Ác chi thành.

      Kết quả người thiên giá đánh giá quá thấp sức mạnh của Tội Ác chi thành, họ biết thánh địa của đại lục này có nhiều cao thủ quy , nhân gian giới cao thủ vị tất kém tiên thần, từ hôm nay câu này vang xa.

      Người thiên giới phái xuống bị thần bí nhân ngăn cản, khuấy động Tội Ác chi thành nổi sóng gió.

      Hơn nữa, đúng hôm nay, Đại Ma thần bí đột nhiên thân tại Tội Ác chi thành, nhanh chóng tìm ra tiên nhân và thiên sứ thân.

      Lời lẽ của Đại Ma tịnh nể nang gì: “Tiên phàm xưa nay can dự, đó là quy tắc định ra, ai phạm giết ngay.” Vì thế y và thiên giới nhân vật đại chiến tung hoành.

      Phó viện trưởng : “Khẳng định có thần bí nhân vật dẫn Đại Ma đến đây, thật ra là ai chúng ta biết, nhưng chắc là cao nhân hiểu ngọn ngành về Đại Ma.”

      “Ngọn ngành về Đại Ma? Y có chi tiết gì hay ho sao?” Thần Nam tỏ vẻ hiểu.

      Trong mắt phó viện trưởng phóng ra hai đạo kì quang: “Ngàn vạn lần đừng coi thường người nhân gian giới chúng ta, thế giới này tàng ít cao thủ, kém hơn các thần tiên thiên giới. Theo truyền thuyết, mỗi thời đại ở nhân gian giới đều có người tu vi cái thế bảo vệ, ngoài ra còn có vô địch chấp pháp giả, đời đời truyền lại. Ta hoài nghi Đại Ma trở thành người bảo vệ của nhân gian, hoặc là chấp pháp giả của thời đại này.”

      “Ù, mấy ngàn năm trước, long đại gia có nghe như vậy, có người bảo vệ và chấp pháp giả.”

      Lần đầu Thần Nam được nghe về chuyện này, cảm giác nhân gian giới quả phức tạp. Ngoài phàm tục giới còn có Huyền giới, rất nhiều nhân vật tu vi cao cường muốn thăng nhập thiên giới, thủy chung lưu lại nhân gian…

      cảm giác phó viện trưởng cường điệu mấy chữ “của chúng ta” trong câu “nhân gian giới của chúng ta”, lẽ nào nhân gian giới và thiên giới còn xảy ra xung đột? Rốt cuộc ai chọn ra người bảo vệ và chấp pháp giả? Truyền thừa kiểu đó theo cách nào?

      Thần Nam chợt liên tưởng đến Phong Ma ở Lý gia Huyền giới, đó là cao thủ thiên giới cũng ít có địch thủ, nhưng y muốn phá toái hư tiến vào tiên thần giới. Lẽ nào người bảo vệ và chấp pháp giả đều là những nhân vật lão làng như thế?

      Nếu vậy, nhân gian giới như bãi cát tản loạn, nhưng lại có cường giả thực lực vô cùng đáng sợ chống lưng.

      Lúc đó, trận chiến vào hồi kết, Đại Ma quả công lực cái thế, triệu hoán cây huyết kiếm khổng lồ, chém tiên nhân thành hai khúc, đồng thời giải khai phong ấn kéo thiên phạt xuống, khiến sấm sét liên tục đánh theo thiên sứ sáu cánh, bản thân y thoát khỏi vòng vây, tiến hành tự phong ấn.

      Thần Nam đằng bay lên, quét qua thiên như cơn cuồng phong, nhanh chóng mở nội thiên địa, đem thi thể tiên nhân vào rồi đóng chặt gian chi môn, hạ luôn xuống.

      Con rồng du công vô cùng hưng phấn, ánh mắt Long Bảo Bảo sáng lấp lánh, cả hai con rồng đều hiểu điều đó có ý nghĩa gì, chỉ có Tiểu Phượng Hoàng mơ mơ hồ hồ nhìn Thần Nam.

      “Tiểu tử, hạ thủ nhanh lắm.” Phó viện trưởng : “Ai cũng biết tiên nhân có nhiều món đồ rất hay nhưng ai mặt dày như ngươi, dám cướp về, da mặt ngươi dày thế chắc bay nổi đâu.”

      “Vớ vẩn, lão đầu đáng chết, ta có hứng thú với phi kiếm, pháp bảo, cho luôn ngươi là rảnh nợ.”

      Phó viện trưởng : “Bất tất, chỉ cần cho ta thi thể y để ta phụng hiến cho nghiệp nghiên cứu vĩ đại là được rồi.”

      “A…”

      vang lên tiếng rú thảm thiết, thiên sứ sáu cánh bị thiên phạt thần lôi đánh trúng, đồng thời huyết kiếm của Đại Ma dấy lên trận trận cương khí như sóng máu chém trúng, mưa máu rải tứ tung.

      Thi thể thiên sứ sáu cánh rơi xuống, Thần Nam lại hành động, mở nội thiên địa tiếp thu rồi đóng lại, tất cả hành động xảy ra liền lạc.

      Hai thần linh thiên giới bị giết, những người quan chiến dưới đất tức sôi lên, tiếng huyên náo vang vọng lên mây.

      Đại Ma vô địch từ hạ xuống chầm chậm, thân mình phát ra sát ý vô tận, ai nhìn vào cũng sợ hãi.

      “Grào… hình như gọi chúng ta tới” Tử Kim thần long hơi kinh hoảng.

      Thần Nam cảm giác được sát khí lẫm liệt Đại Ma dùng thần thức trói chặt khiến lòng cuồng loạn, nhưng vẫn lùi lại được, huyền công trong cơ thể điên cuồng vận chuyển, “soạt”, tử vong ma đao bay vào tay phải , vang lên tiếng long ngâm ràng, đồng thời cổ thuẫn đen ngòm hóa thành thực chất đáp xuống tay trái, tạo thành tiếng rồng gầm lay non.

      Bảy cây binh khí màu đen quay quanh mình , nổi lập lờ, bất quá đều lờ mờ, hắc ảnh vô thanh vô tức đứng thẳng sau lưng , binh khi tay trái hắc ảnh lần này lộ ra bóng dáng, là nhân tượng bị trói, dài chừng thước nhưng hình ảnh rất mơ hồ, thể nhìn ràng mặt mũi nhưng nhưng nơi bị trói khác lại rất , mối trói rất chặt, binh khí kiểu này quả kì quái.

      Đại Ma hạ xuống cách Thần Nam xa, từng bước tiến tới, tạo cho áp lực cực nặng, tức thì vung đao chém tới. Hai con rồng cũng sẵn sàng chiến đấu.

      Nhưng lúc đó, sát khí của Đại Ma lại đột nhiên biến mất, y chậm rãi tới, gật đầu : “Tốt lắm, tuổi trẻ thế mà có tu vi bậc này đủ để kiêu ngạo. cần khẩn trương, ta có ác ý, chỉ muốn đến gần xem ngươi lúc xưa đánh thức ta tu vi cỡ nào.” Thần Nam đoán ra Đại Ma đến lần đánh thức đó là gì, lần đầu tiên cùng lão quái xuống cổ mộ trong hoàng cung, lão quái từng cầu đẩy sức mạnh vào ̉ thi thăm dò hư thực… ngờ, từ đó, Đại Ma dần tỉnh lại.

      Ngoài mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng vô cùng khẩn trương, từng thấy thủ đoạn của Đại Ma, nếu y muốn giết người, mấy người đời thoát được.

      “Ồ, lưỡi đao này của ngươi… quen quá, hình như ta từng thấy nó.” Đại Ma đặt tay lên đầu, thần sắc lộ vẻ thống khổ.

      Thần Nam cả kinh: “Tiền bối… sao vậy?”

      lúc sau, Đại Ma mới khôi phục vẻ bình thường: “ sao, ngươi cũng nên biết đôi điều, hồn phách đạo dung hợp vào thể nội ta, linh thức của suýt nữa hợp nhất được với ta, mất rất nhiều thời gian áp chế ta mới luyện hóa được, nhưng kí ức bị tổn thương, mỗi lần cố nhớ lại đều rất đau đầu.”

      Thần Nam càng lúc càng bội phục Đại Ma, lại luyện hóa được hồn phách gần như dung hợp được với mình, làm thế cần ý chí cực mạnh, lúc đó đạo mới là người là chủ thân thể y.

      “Ta nghĩ ra rồi, ta thấy thanh đao này, tên là: Đại Long.”

      “Cái gì?” Thần Nam kêu lên: “Đây… đây là Đại Long đao? Nó… là Đại Long đao?” Tuy trong lòng lờ mờ đoán ra nhưng lúc được chứng vẫn vô cùng kinh hãi.

      Đại Long đao được coi là bảo bối trong các thần binh, thánh khí mật truyền thời kì viễn cổ, là vũ khí thần mật nhất, xưa này chưa từng nghe có ai lấy được.

      “Tiền bối… thấy Đại Long đao?” kinh hãi hỏi, thanh đao này phải Đại Long đao chân chính mà là đao hồn.

      “Kí ức hơi mơ hồ, hình như ở tây phương, giống như ở… Vĩnh hằng sâm lâm, ta thấy Đại Long đao gãy, à…” Thần sắc Đại Ma tỏ ra thống khổ, lắc đầu: “ nghĩ ra, chỉ nhớ được thanh đao bị gãy nhưng vẫn rất khó lấy được, bởi có người hay thú gì đó bảo vệ, địa phương đó cũng rất đặc biệt.”

      Đại Long đao quả nhiên bị gãy, chuyện đó… Thần Nam có phần dám tin, ai có thần thông đến thế, có thể đánh gãy đệ nhất thánh khí?
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 103: Cổ tinh linh bộ lạc



      “Vĩnh hằng sâm lâm… có phải ngoại vi của nó có tinh linh hoạt động nhỉ?” Thần Nam hỏi vậy vì vong linh ma pháp sư đại hiền giả Tang Đức từng với rằng Đại Long đao thất lạc tại khu rừng nguyên thủy có cổ tinh linh sinh sống.

      “Hình như thế, quái thú nhiều lắm… ta nghĩ ra.” Đại Ma có cảm giác đau đầu.

      Trong lúc Thần Nam và Đại Ma đối thoại, con rồng du côn, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đều giữ yên lặng, tựa hồ cả ba cảm ứng được khí tức đáng sợ của Đại Ma, dám làm ồn. Phó viện trưởng ít khi giữ trầm mặc nhưng lúc này cũng dám xen vào.

      Đại Ma dùng lực lắc đầu, đột nhiên đằng bay lên, quát lớn với Thần Nam: “Có cơ hội gặp lại.” Thoáng chốc, y biến mất.

      Thần Nam nghỉ ngơi tại Thần Phong học viện thời gian, định hỏi phó viện trưởng về “nghiên cứu vĩ đại” nhưng được toại nguyện, kế hoạch tạo thần vô cùng bí mật, căn bản thể moi gì từ miệng lão.

      Lần này, định địa thần thụ trong nội thiên địa hấp nạp ra nguyên vàng chóe treo cành cây. Bất quá tiên nhân bị Đại Ma đánh nát nguyên nên lãng phí rất nhiều linh lực, quả tạo ra khá , bằng 1/3 bình thường nhưng phẩm chất khẳng định lại hơn hẳn.

      Thiên sứ chi tâm bị thiên sứ sáu cánh tự nổ, định địa thần thụ chỉ hấp nạp được hơn nửa phần sức mạnh nhưng phẩm chất cũng tốt hơn, trái thiên sứ chi tâm càng sáng hơn, phát ra ngàn vạn đạo hào quang.

      Thần Nam cáo biệt Thần Phong học viện, bắt đầu hành trình mới, mục đích – là Vĩnh hằng sâm lâm. Với tu vi của , giữ mình thành vấn đề.

      rất muốn đến Vĩnh hằng sâm lâm, trực giác cho biết ở đó có rất nhiều bí mật. Năm ngàn năm trước Vũ Hinh sang tây phương, có để lại mấy lời về Đại Long đao, rất có thể nàng từng ghé qua Vĩnh hằng sâm lâm, kì vọng có thể tìm được tin tức quan trọng dính dáng đến nàng.

      Thập vạn đại sơn rừng trải dài dài vô tận, nhưng Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo toàn lực phi hành, mọi thứ đều trôi xa về sau lưng, Thần Nam đứng lưng con rồng du côn lần nữa đến tây phương.

      Đến Tây thổ, con rồng du côn có vẻ hơi ngượng, năm xưa nó từng ở đây khoảng thời gian, theo những lời nó lẩm nhẩm nó từng khoắng sạch của hai con thần long, còn dám ngang nhiên móc luôn bảo tàng thuộc quyền tiểu nữ nhi của thượng cổ thần long Khôn Đức. Tội lỗi nhiều như lá rừng, mà đó cũng chỉ là phần theo lối sống hoang đường của nó, đủ thấy lão du côn này năm xưa khốn kiếp thế nào, kết thù với biết bao người.

      Tây đại lục khá giống phương đông, chủ yếu chia thành mấy nước lớn, ngoài ra có gần trăm tiểu quốc tọa lạc giữa các vùng giáp ranh. Bốn nước lớn là: Tân Lan, Mạn La, Lạp Thoát Duy Á, Ai Khắc Tư.

      Nằm giữa vùng phía nam Mạn La đế quốc và phía tây Ai Khắc Tư đế quốc là núi non vô tận, tất cả đều còn nguyên thủy. Vùng nguyên thủy sâm lâm lớn nhất Tây đại lục chính ở đây, diện tích gần bằng nửa lãnh thổ Mạn La đế quốc.

      Cổ tinh linh bộ lạc cư trú trong khu nguyên thủy sâm lâm đó, nghe từng xảy ra rất nhiều việc kì dị tại đây, ngoài ra còn có nhiều tuyệt đỉnh cường giả thần bí cư.

      Thần Nam cưỡi thần long xuyên qua Tân Lan đế quốc, hề dừng lại mà hướng về vùng rừng núi đó. Nơi đặt chân xuống là cổ tinh linh bộ lạc, hi vọng thu lượm được số tin tức rồi tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm – nơi sâu nhất, bóng người tại nguyên thủy sâm lâm.

      Dọc đường khá thuận lợi, và hai con rồng, Tiểu Phượng Hoàng đến được nguyên thủy sâm lâm mà gặp trở ngại. Núi non bất tận, cổ thụ cao vút, gần như có dấu chân người, giữ được phong vị nguyên thủy nhất.

      “Ồ, Quang Minh đại thần côn cao, ở đây núi non liền nhau, trải ra vô tận, lớn thế này tìm đến bao giờ mới tím thấy tinh linh bộ lạc bé xíu.” Long Bảo Bảo thất vọng lầu bầu.

      sao, chúng ta có thời gian, cứ từ từ tìm kiếm.” Thần Nam dẫn đầu tiến vào nguyên thủy sâm lâm, trong rừng hổ gầm vượn hót, thỉnh thoảng lại xuất man thú hung hãn, nếu phải nhóm của toàn cao thủ biến thái, e rằng được mấy bước trong rừng bỏ mạng.

      Cây cối đuề cao vút nên nếu phi hành rất khó phát dấu vết con người dưới mặt đất nên mấy ngày liền, cả nhóm băng rừng vượt suốt mà .

      liền tám, chín ngày, sau cùng cũng phát dấu vết, cho đúng là dấu vết hoạt động của tinh linh. Cả nhóm tiếp tục lên đường, đến ngày thứ mười ba, Thần Nam bị tiếng dây cung bật lên kinh động, mũi bạch vũ tiễn xuyên qua lá cây dày đặc cắm xuống cản đường cả nhóm.

      nữ tinh linh xinh đẹp tiến ra, hơi vênh mặt, thần tình lộ vẻ cao ngạo: “Các ngươi là ai?”

      Nhưng khi mục quang từ Thần Nam chuyển sang Long Bảo Bảo, Tử Kim thần long rồi Tiểu Phượng Hoàng, tức biến sắc, vẻ cao ngạo tan như bọt xà phòng, thất thanh: “Thần thần linh long cao ngạo, bất tử thần điểu Phượng Hoàng, trời ơi, ta lập tức bẩm báo trưởng lão đại nhân.” Nữ tinh linh nhanh chóng chạy .

      Thần Nam cười hăng hắc, chủng tộc tinh linh cao ngạo như thế mà nhìn thấy thần linh long và bất tử thần điểu liền đổi ngay thái độ.

      Cả nhóm tiếp tục tiến bước, lâu sau, trước mặt xuất thắng cảnh đẹp như cõi tiên, trong khu rừng lên từng ngôi nhà gỗ bé, xinh xắn như những búp nấm, quanh nhà có dây leo vấn vít, hoa đưa hương thơm ngát.

      Lúc đó, có rất nhiều tinh linh bước đến, ai cũng lấy làm hiếu kì với mấy người lạ, lúc nhìn thấy Thần Nam liền tỏ ra khinh miệt nhưng thấy Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng, ánh mắt biến ngay, lộ vẻ tôn kính thần thú trong truyền thuyết.

      Mấy vị trưởng lão tinh linh bước khỏi tiểu thôn nghênh đón bọn Thần Nam.

      “Khách nhân tôn quý, hoan nghênh các vị ghé thăm, chúng tôi nhận được thần dụ của Tự Nhiên nữ thần, các vị đến đây với sứ mệnh trọng đại, đem đến hi vọng cho cổ tinh linh bộ lạc, giúp chúng tôi tìm thánh nữ thất tung.”

      Các trưởng lão cổ tinh linh bộ lạc nhiệt tình nghênh tiếp.

      Lúc đến gần, Thần Nam mới phát giác, những ngôi nhà gỗ phải do chặt cây làm thành mà mượn những gốc cây rỗng ruột trong thiên nhiên, gia công chút làm nhà ở, có cả những căn nhà mọc ra cành lá, đượm vẻ phong tình tự nhiên, quả tinh linh sùng bái tự nhiên nên được tự nhiên ân sủng.

      Vẻ đẹp của cổ tinh linh bộ lạc khó lòng hình dung được, như thế giới trong thế giới đồng thoại, những cây nấm cao rực rỡ sắc màu điểm xuyết cạnh phòng ốc, chưa tính tới mùi hoa thấm đẫm tâm phế, những đóa hoa mĩ lệ thành từng vạt trải ra sinh động dưới mặt đất, hào quang mờ ảo trôi giữa mảnh đất lành có tranh đấu này.

      Hươu nai gặp người hoảng sợ chạy tung tăng, thỏ trắng chạy nhảy quanh các tinh linh, tiếng chim lảnh lót vui tai, tất cả đều hài hòa mà tự nhiên.

      Các tinh linh trưởng lão đều “khá trẻ”, ít nhất từ dung mạo họ lên như vậy, nhưng Thần Nam biết những tinh cao ngạo và tuấn này mấy trăm tuổi, theo tiêu chuẩn của nhân loại, họ đáng gọi là lão quái, lão quái vật.

      “Khách nhân phương xa, hoan nghênh các vị đến cổ tinh linh bộ lạc!” Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã mỉm cười chân chất, khiến các tinh linh trẻ tuổi lấy làm kì quái vì sao đại trưởng lão lại kính lễ kẻ nhân loại như vậy, đúng là tin được, lễ nghi này phải dành cho thần linh long và bất tử thần điểu Phượng Hoàng mới đúng.

      Đó là thiên tính của tinh linh, từ lúc sinh ra cao ngạo khiến họ lúc nào cũng thấy mình ưu việt. Bất quá tinh linh được đại tự nhiên sủng ái, ai cũng là ma pháp sư và thần xạ thủ trời sinh, ̣ng thêm sinh mệnh dài lâu nên thành tự tu luyện vượt xa nhân loại. Vì thế, họ có cớ để cao ngạo, lại thêm ai cũng dung mạo tuyệt mĩ, thành ra khinh thị con người là chuyện bình thường.

      “Đây đúng là mảnh đất an vui, ngờ giữa núi rừng mênh mang lại có vùng đất xinh đẹp thế này, đủ thấy tinh linh tộc bất phàm thế nào, là những sinh vật được thần sủng ái. Xin ca ngợi Tự Nhiên nữ thần, ca ngợi tinh linh bộ lạc vĩ đại.”

      Thần Nam cực lực tán dương, ngay cản bản thân cũng thấy giả dối nhưng nhận ra các trưởng lão đối diện tỏ ra khiêm tốn đôi chút, còn các tinh linh trẻ tuổi đều dương dương đắc ý, ra vẻ đương nhiên phải thế, hiểu , tinh linh tộc này đúng là … tự tôn!

      Bất quá, để hiểu được “tin tức về Vĩnh hằng sâm lâm”, đành muối mặt tán tụng, nhờ các trưởng lão của tinh linh bộ lạc đưa tìm Tinh Linh thánh nữ, vì thế song phương trò chuyện rất “ăn giơ.”

      dần thấy kích động, có cảm giác vừa mò ra manh mối rất quan trọng, ước thấy khí tức của Vũ Hinh.

      Đại Long đao, bí chuyện sống chết của Vũ Hinh… tất cả … xuất bước ngoặt
      tutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 104: Sinh mệnh cổ thụ



      Con rồng du côn, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng đương nhiên được các tinh linh nhiệt tình kính lễ, thần long và Phượng Hoàng là những chủng tộc cao cấp nhất đời, tinh linh dù cao ngạo nhưng luôn mang tâm thái kính sợ thần lòng.

      Lão du côn tỏ ra phóng đãng thoải mái, Long Bảo Bảo tiểu quỷ ranh mãnh, Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ khả ái, có tí nào uy nghiêm của thần thú trong truyền thuyết khiến các tinh linh trẻ tuổi nhanh chóng thân cận, vòng trong vòng ngoài vây cả ba lại, thân thiết làm quen.

      Đương nhiên ba tên lưu manh hết sức tinh ý, rất nhanh chóng hòa cùng với các tinh linh, được họ mang tặng đặc sản thủy quả, khiến cả ba được sướng miệng.

      Tinh linh sinh sản rất kém, bộ lạc lâu đời này mà cũng đầy hai ngàn. Thần Nam và các tinh linh trưởng lão vào trong thôn, chính giữa có cây cổ thụ cao vút, cành lá xanh mướt che kín bầu trời, biết nó bao nhiêu tuổi mà thân thể thô tháp phải mấy chục người ôm với vừa, cành lá rậm rịt, vòm lá trải ra mấy dặm.

      Thần Nam rúng động, phát giác cây cổ thụ tỏa ra linh khí vô tận khiến cả khoảng đất tràn ngập sinh mệnh năng lượng. cẩn thận quan sát bèn kinh hãi, cây cổ thụ này và định địa thần thụ trong nội thiên ̣a của cùng loại, đều thần dị phi phàm, khác hẳn cây thông thường.

      Tuy lấp lánh hào quang như định địa thần thụ nhưng giữa tán lá của cây cổ thụ ở đây cũng lờ mờ có hào quang lưu chuyển, đó tuyệt đối là gốc thần thụ. Cổ tinh linh bộ lạc giống như tiên cảnh chắc có liên quan đến cây cổ thụ này, nó ngừng chế tạo sinh mệnh linh khí.

      “Đây là…” kinh ngạc hỏi.

      Đại trưởng lão Thụy Tư Nhã giai thích: “Là thủ hộ thần thụ của tinh linh tộc chúng tôi, do Tự Nhiên nữ thần đích thân gieo trồng, thuộc nhóm sinh mệnh chi thụ cổ xưa nhất thế gian. xưa nay vẫn bảo vệ cho tộc chúng tôi bị phàn trần quấy nhiễu.”


      “Đây là sinh mệnh chi thụ?” Thần Nam động dung.

      Tự Nhiên nữ thần được coi là Sinh Mệnh nữ thần, gốc thần thụ này chắc do sinh mệnh lực của bà ta hóa thành, đương nhiên là gốc sinh mệnh chi thụ cổ xưa nhất thế gian, đủ hiểu bà ta quan tâm thế nào đến cổ tinh linh bộ lạc.

      sai, đó là sinh mệnh chi thụ.” trưởng lão khẳng định: “Là ân đức của Sinh Mệnh nữ thần dành cho tộc chúng tôi.”

      Thần Nam hiểu, lẽ nào Hậu Nghệ Cung hóa hình thành định địa thần thụ, lại có liên quan gì đó đến Sinh Mệnh nữ thần? thể nào! Định địa thần thụ là bảo vật lưu truyền từ viễn cổ, lúc thiên địa sơ khai chỉ có sợi rễ thiêng, làm sao do Sinh Mệnh nữ thần hóa thành được.

      quyết định tìm hiểu cho minh bạch, gian nứt toác, mở toang nội thiên ̣a, gian chi môn rộng rãi xuất tại trường

      Các tinh linh trưởng lão há hốc mồm, dù họ nhận ra Thần Nam tu vi phi phàm, đạt đến lục giai lĩnh vực, nhưng ngờ lại tế luyện xuất được nội thiên địa. thanh niên mới hai mươi tuổi mà đạt thành tựu này thể tin nổi.

      “Soạt, soạt, soạt.”

      Định địa thần thụ trong nội thiên ̣a rung động, cành lá xanh mướt phát ra trận trận thần quang.

      “A, đây là…”

      “Sinh mệnh chi thụ!”

      “Nặng lượng sinh mệnh phát ra mạnh , hơn cả thần thụ của bộ lạc chúng ta.”

      Mặc cho các tinh linh trưởng lão kinh ngạc, Thần Nam trực tiếp hỏi: “Xin hỏi các vị trưởng lão tôn kính, gốc thần thụ trong nội thiên ̣a của tôi có phải là sinh mệnh chi thụ?”

      “Đương nhiên.”

      “Tuyệt đối là vậy.”

      Mấy vị tinh linh trưởng lão tuy chấn kinh nhưng vẫn khẳng định.

      vị trưởng lão tỏ ra vô cùng hồ nghi: “Chắc chắn đó là gốc sinh mệnh chi thụ thuần chính, nhưng ta hiểu vì sao sinh mệnh chi năng nó phát ra mạnh đến thế? Hơn cả đệ nhất sinh mệnh chi thụ cổ xưa nhất, sum sê nhất dưới vòm trời này, thể hiểu nổi.”

      tinh linh trưởng lão khác cũng tỏ ra hiểu, lên tiếng hỏi: “Chàng trai trẻ, ra cậu lấy được gốc sinh mệnh chi thụ này ở đâu? Nó tuy chỉ cao hai chục thước nhưng sao lại phát ra khí tức bể dâu cổ kính? Tựa hồ còn lâu năm hơn cả thần thụ của cổ tinh linh bộ lạc chúng tôi. Theo tôi biết, thể nào thế được. Gốc thần thụ của bộ lạc chúng tôi là hộ pháp thánh khí mạnh nhất của Sinh Mệnh nữ thần, vì nguyên nhân đặc thù mà được trồng ở đây, trong thiên hạ thể có gốc sinh mệnh chi thụ nào khác so với nó được.”

      “Đó là chỗ tôi hiểu, theo các vị , sinh mệnh chi thụ chỉ có Sinh Mệnh nữ thần mới trồng được, bởi nó do sinh mệnh lực của bà ta hóa thành, nhưng gốc thần thụ của tôi lại là bảo vật từ viễn cổ truyền lại, tuyệt thể do nữ thần lưu lại.”

      Nghe Thần Nam thế, các vị trưởng lão vô cùng kinh hãi, kể gì đến hình tượng nữa, tiến vào nội thiên ̣a của , vây quanh gốc định địa thần thụ mà đánh giá.

      “Đây dúng là rễ thiêng trong truyền thuyết sao?”

      “Trời ơi, nhất định đúng rồi, bằng sao lại phát ra sinh mệnh khí tức mạnh đến thế?”

      ngờ ta lại có may mắn được thấy rễ thiêng trong truyền thuyết.”

      Các tinh linh trưởng lão gần như mất hết tư thái thường ngày, tinh linh cao ngạo luôn chú ý gìn giữ tư thái, tại cũng quên hết chứng tỏ họ kích động, chấn kinh đến thế nào.

      Thần Nam trầm tư, dần đoán ra đại khái, tiếp đó được lời đại trưởng lão Thụy Tư Nhã chứng thực luôn.

      “Theo truyền thuyết Sinh Mệnh nữ thần nhờ cơ duyên xảo hợp mà bẻ được cành của thần thụ, sau đó đem luyện hóa thành hộ thân pháp khí mạnh nhất, từ đó người có được sinh lực mạnh hơn các thần linh khác. Người để tâm tế luyện, đem hết những gì mình có, quản hao phí sinh lực mới luyện ra được gốc sinh mệnh chi thụ bé… Gốc thần thụ cổ xưa nhất kia biến mất nên Sinh Mệnh nữ thần trở thành thần linh duy nhất có được loại thần thụ như thế.”

      Quả nhiên như Thần Nam suy đoán, định địa thần thụ là bản thể nguyên thủy nhất, Sinh Mệnh nữ thần nhờ may mắn mới có được năng lực luyện hóa ra sinh mệnh chi thụ.

      Đợi các tinh linh trưởng lão dần bình tĩnh lại, Thần Nam mới hỏi: “Trong thiên hạ có mấy gốc sinh mệnh chi thụ, vì sao Sinh Mệnh nữ thần lại cấp cho tinh linh tộc gốc mạnh nhất?”

      “Ồ, chuyện này…” Các tinh linh trưởng lão hơi do dự, đại trưởng lão Thụy Tư Nhã tỏ ra lúng túng: “Đó là bí mật của tộc chúng tôi, liên quan đến thần linh nên tiện ra, xin cậu bỏ quá.”

      “Ha ha, xem ra được công bằng cho lắm, tôi cho các vị biết bí mật của mình, giá trị của bí mật về bản thể sinh mệnh chi thụ, chắc các vị…” Thần Nam trầm ngâm, mỉm cười nhỉn các vị trưởng lão: “Tôi chỉ thấy hiếu kỳ, nếu các vị thể thổ lộ vậy cứ ra đáp án mơ hồ là được.”

      “Được…” Thụy Tư Nhã hơi do dự nhưng vẫn quyết định hé lộ chút: “Tôi thấy cậu cũng đáng được biết chút, dù người chết hẳn, mà đem sinh mệnh chi thụ điêu khắc thành quan tài rồi đặt vào vạn năm hư rữa, thần thụ có sinh mệnh chi năng cực lớn, đủ để đắp thịt cho xương trắng, là liệu thương thánh vật tốt nhất trong thiên hạ. Mấy ngàn năm trước, Sinh Mệnh nữ thần hao phí vô tận thần lực trồng gốc thần thụ này vì… khục khục.. được rồi, chỉ có thể thế thôi. ”

      Đại trưởng lão Thụy Tư Nhã ngừng lời, bí này vạn lần thể để lộ.

      Nhưng phản ứng của Thần Nam vượt hẳn dự liệu của ông ta, tỏ ra vô cùng kích động, nắm chặt vai đại trưởng lão, dùng lực lắc mạnh: “Chuyện này xảy ra năm ngàn năm trước?”

      “Ồ, cậu…sao lại biết?” Thụy tư Nhã đáp theo ý thức, thân là đại trưởng lão của tinh linh tộc thân phận tôn quý vô cùng, tại bị người ta lắc cách vô lễ như thế nên lúc đầu lão tỏ ra kinh ngạc nhưng lập tức phóng ra đạo tinh thần ma pháp nhằm an thần tĩnh tâm để Thần Nam nhanh bình tĩnh lại.

      Bỏ tay khỏi vai tinh linh đại trưởng lão, Thần Nam lẩm bẩm: “Ta biết là vậy, quả nhiên đoán đúng.” từ từ bình tĩnh lại, xin lỗi Thụy Tư Nhã trước: “Xin lỗi, tôi kích động quá mức, bởi việc này quá quan trọng với tôi.”

      vị tinh linh trưởng lão hỏi: “Sao cậu lại biết việc từ năm ngàn năm trước?”

      “Chuyện này có ra các vị cũng tin, ta tôi chỉ muốn hỏi việc từ năm ngàn năm trước…” Giọng có phần run rẩy, trong mắt ươn ướt: “Người mà Sinh Mệnh nữ thần cứ khi đó là nữ hài tên Vũ Hinh đúng ? Nàng… cuối cùng kết quả thế nào?”


      nhìn thấy “Vũ Hinh” trong Càn Thi phái, biết kết quả nhưng vẫn hi vọng kì tích phát sinh, tâm tình lúc đó vừa gấp rút vừa khẩn trương.

      “Cậu… cậu…”

      Các tinh linh trưởng lão há miệng đớ lưỡi, họ thể hiểu nổi sao người thanh niên này lại biết thế.

      “Xin các vị, xin các vị cho tôi biết…nàng… ra thế nào?” lại run giọng cầu xin, còn chút nào phong phạm của cao thủ, trong lòng rối loạn lên.

      cảm giác thể thành lời, hắn tựa hồ thấy Vũ Hinh vẫn sống trong cổ tinh linh bộ lạc…
      tutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 105: Vũ Hinh còn sống



      “Ta biết cậu hiểu được bí mật đó từ đâu, vậy ta cũng ngại cho cậu biết nhưng bí mật liên can đến thần linh ta .” Tinh linh đại trưởng lão Thụy Tư Nhã : “Nữ hài đó bị thương rất nặng, người khiến nàng ta bị thương phải là tu luyện giả, tu vi tuyệt đối đạt mức thần cấp, chỉ nhục thể nàng ta tan nát mà hồn phách cũng tổn thương nghiêm trọng, cũng may nàng ta đạt đến tiên thần cảnh giới, lại được Sinh Mệnh nữ thần đích thân cứu giúp. Vì thế sinh mệnh chi thụ mới được trồng, tiên tử đó liền ngủ say trong thân của thần thụ.”

      “Cái gì? Nàng được cứu ư, tại vẫn ngủ trong thần thụ?” Thần Nam lại chộp lấy vai Thụy Tư Nhã, dùng lực lay mạnh khiến tinh linh đại trưởng lão chỉ đành cười khổ.

      “Tiên tử ngủ trong thân sinh mệnh chi thụ qua tuế nguyệt vô tận, sau cùng tỉnh lại, tiên tử… khỏi trọng thương.”

      “Nàng đâu, những việc sau đó thế nào?” Thần Nam nóng ruột hỏi.

      “Xin lỗi, chuyện này liên quan đến bí mật của thần linh, ta thể phụng cáo, chỉ có điểm chính xác là tiên tử còn sống.”

      “Cái gì, nàng còn sống?” Thần Nam vô cùng kinh hãi, lại hỏi: “Ông nàng vẫn còn sống?”

      “Đúng vậy.”

      Trong lòng nổi sóng ngút trời, cảm giác hỗn loạn cực độ, ra là chuyện gì? Năm ngàn năm nay xảy ra chuyện gì? Vũ Hinh vẫn còn sống! Còn… thi thể Vũ Hinh xuất ở Càn Thi phái là sao?

      “Ông lừa tôi, lúc ở Càn Thi phái bên đông thổ tôi thấy thi thể Vũ Hinh. Ông cần với tôi rằng “nàng” vẫn còn sống đó chỉ là thi thể “Vũ Hinh” sản sinh ra linh trí.”

      Tinh linh đại trưởng lão tỏ ra mê hoặc: “Ta hiểu cậu Vũ Hinh đá là gì, ta chỉ biết nữ hài tỉnh lại từ trong sinh mệnh chi thụ vẫn sống chưa từng trải qua cái gọi là ‘thi thể kiện’ gì đó. Xin lỗi, ta chỉ được thế thôi, Sinh Mệnh nữ thần từng cảnh cáo ta, chuyện này vạn lần thể tiết lộ.”

      Thần Nam dần bình tĩnh lại, biết tinh linh tộc ngạo mạn mà cố chấp, bất kể cầu xin hay bức bách, nhất thời e rằng thể hỏi được gì.

      “Xin lỗi, tôi muốn yên tĩnh mình, các vị li khai nội thiên địa có được ?”

      Lúc các tinh linh trưởng lão rồi, Thần Nam sa vào trầm tư, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? ràng Vũ Hinh qua đời nhưng tận mắt thấy nàng ở Càn Thi phái, tự tay cứu nàng ra, đó tuyệt đối là thi thể nàng! Nhưng ở đây lại nghe rằng nàng chưa chết, vẫn sống an lành.

      “Lẽ nào nữ tử được Sinh Mệnh nữ thần cứu là người khác?” Hai mắt xạ ra hàn quang, sát khí lan tràn khắp tiểu thiên địa.

      “Có lẽ nào xảy ra biến cố?” suy tưởng rất nhiều, lòng nóng như lửa đốt rồi lại buồn bã, bất quá tự thề nhất định phải giải được câu đố về sinh tử của nàng! Bằng vào cảm giác, biết mọi việc ở phương tây, làm chân tướng, quyết rời khỏi đây.

      Suy tư hồi lâu, thể xác định được nữ tử được Sinh Mệnh nữ thần cứu là Vũ Hinh hay . Nếu muốn tra xét mảnh giấy mà nàng để lại ở tầng địa ngục thứ nhất của Quang Minh giáo hội hình như có chút bí , có đến Sinh Mệnh nữ thần và Đại Long đao.

      Bất quá, những gì ghi tờ giấy đó loạn xạ, từ quan trọng nhất là “Đại Long đao”, vậy phải muốn rằng manh mối quan trọng ở tại “Vĩnh hằng sâm lâm” sao?

      Thần Nam mở nội thiên địa rồi từ chầm chậm đáp xuống mặt cỏ êm ru, run rẩy đứng dưới gốc đích sinh mệnh chi thụ, nhìn các tinh linh trưởng lão đằng trước.

      Trong lúc này, thậm chí muốn đánh lén, buộc mấy lão phải hé lộ bí mật nhưng cuối cùng chế trụ được. Mấy tinh linh này tướng mạo đều tuấn hoặc xinh đẹp nhưng đều là những lão quái vật sống mấy trăm năm, tu vi cao thâm mạc trắc, nếu dùng sức chỉ e hay ho gì.

      Các vị tinh linh trưởng lão tựa hồ cảm giác được địch ý lờ mờ của Thần Nam, đại trưởng lão Thụy Tư Nhã : “Chàng trai trẻ, ta biết tâm tình cậu thống khổ, vừa này ta thảo luận với các vị trưởng lão, quyết định giúp cậu phần. Dù Sinh Mệnh nữ thần cảnh cáo được ra bí mật năm đó nhưng bọn ta có thể chỉ điểm cho cậu chút. Đương nhiên phải có thứ để trao đổi, cậu phải tìm Tinh linh thánh nữ về đây, đó là hi vọng của tộc chúng ta nên mong rằng thánh nữ được bình yên quay về.”

      “Ồ.” Thần Nam hơi bất ngời: “Xin chỉ điểm cho tôi.”

      “Nếu cậu có thực lực, có lẽ tìm được manh mối ở Vĩnh hằng sâm lâm.”

      “Đúng là ở đó.” Thần Nam than thầm, đó vốn là nơi muốn đến, tại được tinh linh trưởng lão ra, đúng là ngờ.

      “Các vị sợ tôi biết tin này rồi giúp tìm tinh linh thánh nữ, mà trực tiếp đến Vĩnh hằng sâm lâm sao?” Thần Nam tỏ ra nghi hoặc.

      , chúng ta tin cậu là thanh niên chính trực, tin vào con người cậu.”

      Thần Nam hơi hổ thẹn, tại có chuyện gì sánh được với câu đố về sống chết của Vũ Hinh? muốn vì tinh linh thánh nữ mà trì hoãn thời gian.

      Bất quá, câu tiếp theo của đại trưởng lão Thụy Tư Nhã khiến cảm giác hổ thẹn của mất tiêu.

      “À, kì … chúng ta hoài nghi Khải Sắt Lâm vào Vĩnh hằng sâm lâm nên chuyện này…cũng tương đồng với việc cậu vào đó tìm manh mối… ”

      Thần Nam cuối cùng cũng hiểu được câu tục ngữ: già ắt thành tinh! Từ phó viện trưởng Thần Phong học viện đến lão quái trong hoàng cung Sở quốc, cả mấy lão tinh linh mấy trăm tuổi này đều vô cùng gian trá, ai cũng “lách cách” như tiếng bàn tính rung lên.

      “Chả trách các vị đổi ý…” Vẻ mặt Thần Nam vui vẻ gì: “ tại tôi hoài nghi biết có phải các vị thuận miệng láo, chắc gì Vĩnh hằng sâm lâm có manh mối tôi cần, chẳng qua các vị định lợi dụng tôi tìm thánh nữ.”

      Tinh linh đại trưởng lão vội : “Ta có thể thề trước Sinh Mệnh nữ thần rằng dối nửa câu.”

      Thần Nam vốn định đến Vĩnh hằng sâm lâm, dù lời lẽ của đại trưởng lão là giả cũng .

      “Tôi Vĩnh hằng sâm lâm, nếu gặp thánh nữ của các vị đưa về luôn.” Thần Nam hứa.

      Khu rừng vô tận này là địa bàn của tinh linh, cần họ giúp nhiều việc, cần họ về nơi chôn cất các thần.

      “Chàng trai trẻ, cậu muốn Vĩnh hằng sâm lâm? cần suy nghĩ thêm sao? Có biết đó là địa phương thế nào ?”

      Thần Nam kiên định: “ cần nghĩ, tôi muốn ngay.”

      Các vị trưởng lão nhìn nhau, người lên tiếng: “Xem ra cậu muốn tìm manh mối, chỉ là… tuy cậu tu vi bất phàm nhưng chúng ta vẫn lo lắng, kì … cậu có thể ở lại đây tu luyện, đến khi tu vi đột phá rồi đến nơi thần bí đó cũng muộn.”

      “Tu vi đột phá có dễ gì, trời mới biết cần bao nhiêu thời gian. Nếu đến muộn, các vị sợ thánh nữa xảy ra chuyện gì sao? Lẽ ra nên giục ta sớm mới đúng chứ.”

      Tinh linh đại trưởng lão lắc đầu: “Chàng trai trẻ, chúng ta chỉ nghĩ cho cậu thôi, thánh nữ mất tích hai năm, nếu xảy ra chuyện gì có muốn ngăn cũng kịp nữa. Chúng ta chỉ lo cho an nguy của cậu, phải biết đó là nơi cấm kị! Tu luyện giả cỡ pháp thần, đấu thần mà tiến vào cũng chưa thấy ai quay ra. Tuy vô số nhân loại tu luyện giả coi đó là thánh địa còn tinh linh tộc chúng ta coi đó là chốn đại hung.”

      Vĩnh hằng sâm lâm này phải lần đầu tiên Thần Nam nghe thấy.

      Mỗi năm đều có ít tây phương tu luyện giả vào thám hiểm bí mật nên hầu hết tây phương tu luyện giới đều tin rằng ở nơi sâu nhất của nguyên thủy sâm lâm có những tu luyện giả mạnh nhất Tây đại lục cư, có người từng thấy võ giả biết bay xuất ở đó

      Theo lời đồn, trong quá khứ xa xưa, từng có nhiều pháp thần và đấu thần của các thời đại khác nhau cùng xông vào nguyên thủy sâm lâm nhưng trở lại và nơi sâu nhất của khu rừng đó thành thánh địa của tây đại lục tu luyện giới.

      Nên biết pháp thần và đấu thần là những tu luyện giả đỉnh cao, sánh được với thần linh, họ đủ tư cách nhưng lên thiên giới, cũng là dạng thần linh lưu lãng tại nhân gian. Những người trong tu luyện giới đạt đến cảnh giới đó có mấy ai.

      Truyền thuyết chất chồng khiến khu rừng nguyên thủy đó được tô thêm sắc màu thần bí.

      Thần Nam từ lúc nghe được lời đồn, lại có kết luận khác hẳn, cho rằng đó là nơi đại hung đại ác, là ma địa tiêu diệt thần linh! biết các pháp thần và đấu thần từng xuất trong lịch sử tây phương tu luyện giới vào đó và đều lành ít dữ nhiều. tại, các trưởng lão của tinh linh tộc lại nhất trí với ý kiến của , cho đó là nơi bất tường càng khẳng định đúng.

      tỏ vẻ kiên định: “Tôi biết đó phải nơi tử tế gì nhưng buộc phải đến chuyến, có thể tìm được manh mối trọng yếu.”
      tutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 106: Vĩnh hằng sâm lâm



      Thần Nam quyết định đến đó tìm kiếm phen, đương nhiên cố sống cố chết xông vào cấm địa đó, được lùi ngay.

      “Kì quái , mấy vị trưởng lão tu vi cao thâm mạc trắc, chắc đạt đến cảnh giới khó tưởng tượng nổi, vì sao còn cần người ngoài như tôi tìm thánh nữ? Các vị tự được sao?”

      Mấy vị tinh linh trưởng lão tỏ vẻ ngượng ngập, đại trưởng lão Thụy Tư Nhã : “ phải chúng ta tham sống sợ chết, chỉ vì từ xa xưa Sinh Mệnh nữ thần từng với chúng ta rằng được xông vào vùng cấm địa đó. Nên chúng ta tuy suy đoán được, có cả những thánh nữ phản lại lời nữ thần mà tiến vào đó nhưng chúng ta dám kháng lại thần dụ tiến vào truy tìm.”

      “Tôi từng nghe nhiệm vụ tìm tinh linh thánh nữ Khải Sắt Lâm được dong binh công hội của nhân loại ra giá trăm vạn kim tệ, ngang với kế hoạch tối cao tìm thần thú Kỳ lân tại miền trung Thiên Nguyên đại lục. biết nếu tìm được thánh nữ về, các vị toàn bộ bí mật cho tôi?”

      “Nếu thánh nữ an nhiên trở về, chúng ta phá lệ, cho cậu biết tất cả.”

      Đoạn, Thần Nam hỏi các trưởng lão tình hình trong vùng cấm địa, nhưng đáng tiếc là tinh linh tộc e ngại lời dặn của nữ thần, dám đến gần nên hiểu nhiều, chỉ biết quanh khu vực đó có ít ma quái hùng mạnh, ngoài ra biết gì thêm.

      Ở lại tinh linh bộ lạc ngày, Thần Nam tiếp tục lên đường khiến hai con rồng và Tiểu Phượng Hoàng tỏ ra tiếc nuối, các tinh linh quá ư nhiệt tình với thần thú, các loại kì quả trân quý đều mang cho chúng hưởng dụng, cần phải “len lén hái” như ở Côn Luân Huyền giới.

      Vùng nguyên thủy sâm lâm vô cùng rộng lớn, Thần Nam theo phương hướng được tinh linh đại trưởng lão chỉ điểm, được mấy ngày liền vẫn thấy khu vực đó, thỉnh thoảng họ lại phi hành .

      Dãy núi liên miên bất tuyệt, man thú , dị thú hoành hành, nếu là tu luyện giả bình thường, chỉ e chưa được mấy bước bị ma thú hung tàn kết đàn xông tới xé nát xác.

      Nhưng bọn Thần Nam có vô thượng long uy của hai con rồng nên ma thú dám quấy nhiễu hay cản trở.

      Đương nhiên Long Bảo Bảo và con rồng du côn chịu ngồi rồi, ma tinh hạch của ma thú là những thức ăn bổ dưỡng với chúng. Hai con rồng lẩn vào rừng núi săn bắt, Tiểu Phượng Hoàng cứ ở lỳ cạnh Thần Nam đợi hai con rồng về mới đòi chia phần.

      Cứ thế tổ hợp kỳ quái tiến bước trong nguyên thủy sâm lâm rộng lớn, mỗi ngày đều nghe tiếng hổ gầm vượn hót, truy tìm Vĩnh hằng sâm lâm.

      Năm ngày sau, Long Bảo Bảo lắc lắc lư lư đột nhiên kêu lên: “A, Quang Minh đại thần côn cao, có nhiều tro quá, tựa hồ có người nổi lửa.”

      Đúng là có dấu vết con người nướng thức ăn, cạnh đó còn rất nhiều xương thú. Thần Nam từng nghe rằng trong nguyên thủy sâm lâm có nhiều cường giả cư, tại xem ra là .

      Lại qua hai ngọn núi lớn, phía trước chợt vang lên tiếng sấm động, từ xa nhìn lại chỉ thấy ánh chớp nhập nhằng. Thần Nam vội vàng đằng bay lên, nhanh chóng lao tới, hai con rồng và Tiểu Phượng Hoàng theo sát.

      “Soẹt.”

      tia chớp quét qua, vạt rừng bị đốt thành than.

      “Ầm.”

      đạo đấu khí quang mang lóe sáng, cuồng phong cuồn cuộn, cát bụi ngập trời, vô số đá núi bị cuốn tung lên đoạn bị cương phong chấn nát thành bụi.

      Thần Nam đứng , phát vùng rừng núi bên dưới, ma pháp sư và võ giả đấu nhau, tu vi cả hai đều cực cao, đạt đến ngũ giai đại thành cảnh giới.

      Ở trong rừng núi mà gặp tu luyện giả mạnh thế này khiến Thần Nam hưng phấn hẳn lên, xem ra lời đồn là , ở đây có nhiều người cư.

      Hiển nhiên ai người đấu nhau cũng cảm nhận được khí tức dị thường, đồng thời ngẩng đầu quan sát, thấy người trẻ tuổi và thần thú đứng , thần tình hơi sửng sốt.

      “Tiền bối là… đấu thần?”

      “Tiền bối chuển bị tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm?”

      Hai người thay nhau hỏi.

      Lời lẽ cung kính của hai người chứng tỏ rằng họ hiểu lầm, cho rằng Thần Nam là tiền bối tu luyện giả nào đó.

      Thần Nam chầm chậm đáp xuống, đưa mắt nhìn hai trung niên, cả hai khoảng dưới bốn chục tuổi, vừa nãy tuy đấu chiến nhưng hình như phải là tử địch của nhau mà chỉ so sánh tài nghệ.

      “Ồ, ta quả chuẩn bị vào Vĩnh hằng sâm lâm, nhưng biết địa điểm.” Thần Nam muốn mất công bày tỏ thân phận, nên té nước theo mưa nhận luôn mình là đấu thần.

      ngờ chúng ta lại có may mắn gặp đấu thần, trời ạ, đúng là kích động.” Cả hai kích động phi thường.

      “Ta cũng nghe có cao thủ cư ở đây, các các ngươi biết vị trí của Vĩnh hằng sâm lâm, có thể chỉ điểm cho ta chăng?” Thần Nam hỏi.

      “Vâng, đương nhiên rồi, Vĩnh hằng sâm lâm cách năm chục dặm nữa, chỉ tiếc tu vi của chúng tôi có hạn nên dám tiếp cận.”

      Thông qua giới thiệu của hai người, Thần Nam cả kinh, vùng ngoại vi Vĩnh hằng sâm lâm có ít tu luyện giả cư, hình như đều là đời sau của đấu thần và pháp thần.

      Trong lịch sử tu luyện giới, từng có đấu thần và pháp thần tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm nhưng từ đó xuất hiện nữa, đời sau của họ vì truy tìm dấu vết tổ bối nên theo nhau vào rừng nhưng đáng tiếc đều thất bại. số con cháu của đấu thần và pháp thần cư tại đó nên khu vực này có tới gần trăm tu giả.

      Theo hai người đó kể, vị pháp thần gần nhất tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm cũng bốn trăm năm rồi, từ đó chưa từng thấy đấu thần và pháp thần xuất nữa. Hôm nay họ được tận mắt thấy vị “đấu thần”, làm gì có chuyện kích động?

      Cáo biệt hai người rồi, Thần Nam lại tiến lên, lướt đến khu vực hai tu luyện giả chỉ điểm, cảm giác bức bối khó .

      Tiểu Phượng Hoàng rụt cổ lại, đứng vai , lí nhí : “Ta… ta hơi sợ.”

      Long Bảo Bảo cũng thấp giọng: “Kì quái , ở đây… tựa hồ là nơi bất tường, ta loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh.”

      Còn lão du côn Tử Kim thần long cũng thấy nóng nảy bất an, bay bay lại : “Đúng là địa phương khốn kiếp, lại khiến… long đại gia hoảng sợ.”

      Nhìn vào khu rừng chỉ thấy màn u, tuy lúc giữa trưa, ánh nắng chiếu soi nhưng ai cũng thấy hàn ý trào dâng, phảng phất có trùng trùng ma ảnh quấn quít, càng quan sát cẩn thận càng thấy nhìn được gì ràng.

      Liền đó cả Thần Nam và ba con thần thú đều thấy tâm linh bị quấy nhiễu, tài nào nhìn ràng cảnh vật gì. ràng dưới ánh mặt trời ban trưa, lại có gì ngăn cản mà cả khu vực như chìm trong vùng ảnh, phảng phất vùng tử địa trầm tịch mà rộng lớn.

      “Đáng sợ quá.” Tiểu Phượng Hoàng kinh hãi chui vào ngực Thần Nam, chỉ thò đầu ra ngoài quan sát.

      Nhiệt phong thổi qua mà Thần Nam vẫn thấy lạnh ngắt khiến trong lòng run rẩy, đối diện với vùng đất tà dị khiến cả đấu thần và pháp thần cũng thể toàn thân lui ra, dám nắm chắc.

      “Chắc chắn, đây là nơi đại hung, tầng tựa hồ có cấm chế cực kỳ lợi hại khiến chúng ta nhìn được cảnh vật chân bên dưới. nào, chúng ta đáp xuống, cẩn thận lại gần, nếu tình huống ổn, chúng ta đào tẩu ngay, nên mạo hiểm.”

      Núi rừng yên lặng tuy cây cối cao vút nhưng nghe thấy tiếng dã thú gào rống, càng có chim chóc bay lên, ở đây tuyệt đối yên tĩnh, cảm giác trầm trầm.

      Khắp vùng núi chỉ có tiếng bước giẫm lên lá khô, tu vi tại đủ cho ngự phi hành, nhưng lại buộc phải dùng phương pháp này, từng bước tiến tới, thích dùng biện pháp trực tiếp nhất, nguyên thủy nhất để cảm thụ vùng đất hung hiểm này.

      Rốt cuộc cũng vào vạt rừng u, nhìn thấy trung vầng thái dương tròn vành vạnh nhưng trong rừng ám vô quang, lãnh khí ràn rạt.

      Tiểu Phượng Hoàng trốn trong ngực Thần Nam, cặp mắt đen láy đảo qua đảo lại, cẩn thận quan sát chung quanh. Long Bảo Bảo lắc lắc lư lư đáp xuống vai , muốn hành động mình nữa, thấp giọng bập bẹ : “Đúng là đáng sợ, cảm giác còn khó chịu hơn ở tử vong tuyệt địa lúc trước.”

      Con rồng du côn hóa thành đầu rồng thân người, cầm tử kim song tiết côn, cẩn thận giới bị, sắc mặt tỏ ra ngưng trọng.

      Im lặng tuyệt đối đến u, đáng sợ.

      được chừng mười mấy dặm, đột nhiên vang lên tiếng động như tiếng nổ bên tai Thần Nam và ba con thần thú khiến họ lạnh buốt trong lòng.

      Chuyện xảy ra quá đột nhiên.
      tutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :