Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 92: Truyền thuyết về Phong Ma



      “Khụ khụ…” Thần Nam đành giả bộ ho để giấu nỗi lúng túng, hồi lâu mới tạm trấn áp được bật cười lên: “Tiền bối có nhầm ? Hai con rồng này tuy là thần thú, nhưng liên quan gì đến thần điểu Phượng Hoàng, dù ngài muốn Tiểu Phượng Hoàng sớm xuất thế cũng nên tìm như khổng tước hoặc thiên nga, sao lại tìm hai tên gây họa này?”

      Đoan Mộc bật cười: “Đều tại ta mới khiến chúng sợ chạy mất. Là thế này, từ thời viễn cổ, thần điểu Phượng Hoàng chủ của Côn Luân thánh địa, sinh ra quả trứng rồi tiêu tan, chưa kịp ấp nở ra Tiểu Phượng Hoàng. Bao nhiêu đời tộc đều tìm mọi cách nhưng thể ấp nở được Tiểu Phượng Hoàng xuất thế. Cách đây ít lâu tiểu thần long tinh ranh dùng hoàng kim chân hỏa nướng trứng thần điểu, tuy khiến cả tộc thánh địa hoảng sợ nhưng sau đó, mấy lão quái chúng ta phát giác trứng thần điểu truyền ra những tia dao động sinh mệnh, là điềm báo Tiểu Phượng Hoàng muốn xuất thế.”

      Thần Nam há hốc mồm, ngờ con rồng tham ăn lại khiến trứng thần điểu có dao động sinh mệnh, đúng là… khiến người ta tắt tiếng. đoán ra là việc gì, bèn : “Đó là việc đáng mừng.”

      “Đúng, là việc đáng mừng! Sau cùng chúng ta cũng hiểu cách nào mới khiến Tiểu Phượng Hoàng xuất thế. Phượng Hoàng thuộc hỏa phải có hỏa mới trùng sinh được, đời sau của thần điểu phải có thần hỏa mới ấp được. Dưới gầm trời, chỉ có hoàng giả Long tộc và vương giả Kì lân mới có thần hỏa trời sinh, thần điểu Phượng Hoàng còn, chỉ có hai loài này mới khiến Tiểu Phượng Hoàng xuất thế được.”

      “Ha ha…” Thần Nam nghĩ đến cảnh Long Bảo Bảo và Tử Kim thần long phải bận bịu, nén được bật lên tiếng cười.

      Đoan Mộc tiếp: “Hai con rồng đó, là ngũ trảo hoàng kim thần long, là ngũ trảo tử kim thần long, đều thuộc nhóm hoàng giả trong long tộc. Dùng thần hỏa của chúng ấp trứng thần điểu gì thích hợp hơn.”

      thành vấn đề, ta tìm hai tên gây họa đó về.” Thần Nam nén cười thay mặt hai con rồng nhận lời.

      Hai con rồng lén vào tiên quả viên, còn hưởng thụ mĩ vị, nào ngờ bị Thần Nam bán đứng cho lão ma.

      Đoan Mộc rất quan tâm đến tiến cảnh tu vi của Thần Nam cùng những tao ngộ ở ngoại giới của , Thần Nam cũng có nhiều điều muốn thỉnh giáo. Hai người đàm luận rất lâu.

      Lúc kể lại chuyện thiên sứ đến đông thổ, Đoan Mộc nhíu mày: “Tây phương thiên giới xảy ra loạn, khẳng định di họa đến nhân gian giới, các thánh chiến thiên sứ đều rất hùng mạnh, ngàn năm trước ta từng tận mắt chứng kiến…”

      Lão ma kể kĩ lưỡng, Thần Nam cũng tiện hỏi gặng.

      Lúc nghe Thần Nam kể giết chết Lý Uyên của Loạn Chiến môn, Đoan Mộc liền động dung, tỏ ra ưu tư: “Nên nhớ bất kể tu vi của cậu đạt đến cảnh giới nào, cũng ngàn vạn lần nên tự tiện xông vào Loạn Chiến môn. Giờ kết thành huyết cừu với chúng, ta e tương lai xảy ra chuyện hay.”

      Thần Nam nghi hoặc: “Loạn Chiến môn có gì mà đáng sợ, tại ha đạt đến lục giai cảnh giới, quyết sợ chúng.”

      Lão ma tỏ ra nghiêm túc, lắc đầu: “ tại cậu tiến vào cảnh giới lục giai, biết được thế gian còn có những gian sở tại đặc thù như Huyền giới. Nhớ lại những cao thủ tục thế trong quá khứ, chắc chả mấy ai đáng cho cậu để mắt, từ này về sau cậu tiếp xúc với người trong Huyền giới, tu vi của họ chắc cậu cũng biết. Nhưng Đông thổ mênh mông, có mấy ai vô địch khắp các Huyền giới, thậm chí khiến các thiên giới thần tiên phải kiêng dè? Ta cho cậu biết người, là Phong Ma của Lý gia.”


      “Cái gì?” Thần Nam vô cùng kinh ngạc, Lý gia quả nhiên có vô địch Phong Ma, đúng là vượt khỏi ý liệu của .

      Đoan Mộc lại : “Công pháp của Loạn Chiến môn vô cùng đặc biệt, người toàn phái cơ hồ điên sạch, đến đâu cũng ngừng khiêu chiến, thành ra rất dễ đắc tội với người trong tu luyện giới, tạo thành công phẫn mà bị diệt phái. Nhưng họ lại là môn phái cổ xưa bậc nhất tu luyện giới, từ viễn cổ lưu truyên đến nay mà chưa bao giờ bị diệt, cậu có biết vì nguyên nhân gì ?”

      Thần Nam lắc đầu.

      Lão ma giải thích: “Chình vì Phong Ma ngủ say trong Lý gia Huyền giới, nghe đó là người pháp lực thông thiên, sớm phá toái hư mà gia nhập tiên thần giới, nhưng lại ngủ say tại nhân gian, được coi là nhân vật từ viễn cổ.”

      Thần Nam rúng động, bởi nhớ lại nhân vật trong truyền thuyết, từ vạn năm trước từng có gã điên hoành hành tu luyện giới, gần như có đối thủ! Sau khi gã điên đó quy ba trăm năm, nhất đại thiên kiêu Thần Chiến mới xuất thế, vì thế phụ thân có duyên đấu trận với gã điên nọ.

      Nhưng hậu nhân của gã điên đó đều là nhưng nhân vật dễ trêu vào, trong thời đại của Thần Chiến, truyền nhân của gã là nhân vật đạt đến mức phá phi tiên, ngay cả khai phái tổ sư Đạm Đài Tuyền của Đạm Đài thánh địa lúc bỏ võ tu đạo bái làm môn hạ nhân vật đó.

      Đông Phương Trường Minh cũng công pháp của Lý Nhược Lan rất giống gã điên vạn năm trước, lại nhớ đến đoạn đối thoại kỳ quái giữa Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan cùng công pháp giữa hai người có những nét tương đồng, rốt cuộc Thần Nam cũng hiểu, Loạn Chiến môn quả do gã điên vạn năm trước truyền lại.

      Chỉ là ngờ gã điên này còn sống, vẫn ngủ say tại Lý gia Huyền giới! Đó… là vô địch cường giả từ thời viễn cổ sống đến giờ! Chả trách Đoan Mộc lại gã mới là kẻ vô địch chân chính dưới gầm trời, nhân vật cỡ đó có đánh lên thiên giới cũng mấy ai trêu vào được.

      Đoan Mộc : “Thử nghĩa xem vì sao Đông thổ hoàng tộc cuồng vọng thế lại chịu kết minh với Loạn Chiến môn? Bởi chúng xem trọng Phong Ma ngủ kia.”

      Cái tên Phong Ma in sâu vào óc Thần Nam, bởi đó là nhân vật có thể chân chính xưng vô địch, hỏi: “Phong Ma bao lâu xuất thế, ta muốn thỉnh giáo gã những việc từ vạn năm trước.”

      “Vô dụng thôi.” Đoan Mộc : “Người Lý gia cũng biết Phong Ma ngủ say tại nơi nào trong Huyền giới của chúng. Tám ngàn năm trước chúng tu luyện giả đánh vào tận Lý gia Huyền giới khiến chúng lâm vào cảnh diệt phái, ngay lúc đó Phong Ma xuất thế, tung ra kinh thiên nhất kích đánh bại gần hết tu luyện giả xâm nhập, từ đó mọi người mới biết nhân vật trong truyền thuyết vẫn còn ở nhân gian. Năm ngàn năm trước, rất đông tu luyện giả lại tiến vào Lý gia Huyền giới, trong lúc Lý gia sinh tử tồn vong, Phong Ma lần nữa xuất thế, tiêu diệt phần lớn các Huyền giới cường giả. Lần này mọi người cuối cùng cũng biết Phong Ma thủy chung vẫn ngủ say trong Huyền giới Lý gia, từ đó họ có đấu với Lý gia cũng chỉ ở bên ngoài, dám tiến vào Huyền giới nửa bước! Thành ra dẫu cao thủ gia tộc này ở ngoài có chết sạch Huyền giới truyền lại vẫn bị tuyệt hậu, qua hơn trăm năm, ngàn năm tu luyện lại thế.”

      Thần Nam thầm chặc lưỡi.

      Vì nguyên nhân này quyết định ở lại Côn Luân Huyền giới tu luyện, Đoan Mộc cho biết, phối hợp tu vi tại của với nội thiên địa, đối diện với cao thủ mà muốn “giữ mình” thành vấn đề nhưng muốn tung hoành thiên hạ, tốt nhất phải đạt đến lục giai trung cấp, hoặc lục giai đại thành cảnh giới.

      Sức mạnh tối đa ở nhân gian là lục giai, nên nếu muốn đạt đến lục giai đại thành cảnh giới, phải có nội thiên địa thần dị trợ lực, lúc đánh lại có thể tùy ý tự phong ấn và hóa giải phong ấn như nhân vật cấp thần tiên, lúc đó mới chân chính vô địch tại nhân gian giới.

      Bách Hoa cốc được dời đến tộc thánh, bị cổ trận vây chặt, chỉ thấy tiên khí dày đặc nhưng có nửa điểm tin tức của Vũ Hinh và Thần Hi. Thần Nam quanh quẩn ở đó rất lâu nhưng cuối cùng cũng đành cất bước.

      Lúc tìm được hai con rồng, cho chúng biết chuyện “ấp trứng”, con rồng du côn suýt nữa tạo phản, Long Bảo Bảo chạy vắt chân lên cổ. vội lại tình hình , Tử Kim thần long mới thôi nhe nanh múa vuốt ra oai, Long Bảo Bảo cũng lẳng lặng quay về.

      “Ta XXX… Bực quá, long đại gia phải ấp trứng Phượng Hoàng sao. Nếu thế, ta thà đập đầu vào tường.”

      Long Bảo Bảo vẫy vẫy đôi cánh hoàng kim: “Thần dạy phải bác ái, chúng ta nhất định phải nướng chín Phượng Hoàng thần đản… à, . Giúp Tiểu Phượng Hoàng sớm xuất thế.” Con rồng tham ăn thầm nuốt nước bọt, hiển nhiêm bệnh phàm ăn tái diễn.

      Thần Nam thực lòng yên tâm về hai con rồng, có trời mới biết chúng có “ cẩn thận” ăn mất trứng thần .

      Phượng Hoàng thần đản bất quá chỉ lớn cỡ đầu người, hoa văn sặc sỡ, phát ra hào quang bảy sắc và khí tức thần thánh.

      Sợ hai con rồng ăn mất chủ nhân tương lai của Côn Luân tộc, Thần Nam đêm trứng thần đến nơi tu luyện để tiện bề giám thị trong lúc chúng phun thần long chân hỏa ấp trứng.

      “Hóa ra Phượng Hoàng thần đản là thế này.” Hai mắt Tử Kim thần long phát quang, “phụt”, phun ra đạo tử kim hỏa diễm.

      “Ta rất hoài nghi biết có nướng chín nó .” Long Bảo Bảo phun ra đạo hoàng kim thần hỏa.

      và hai con rồng yên ổn ở trong tộc thánh địa, mỗi ngày Thần Nam đều ngộ võ, hai con rồng trừ lúc ấp Tiểu Phượng Hoàng, lại khắp nơi gây họa.

      Đến ngày thứ mười, Thần Nam mới nhớ ra việc, vội vàng mở nội thiên địa, trong đó giam giữ hai nhân vật trọng yếu.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 93: Phượng Hoàng xuất thế



      Còn may, cả hai nữ tử đều tầm thường. Lúc Thần Nam tiến vào, Mộng Khả Nhi và tiểu công chúa đả tọa điều tức, tịnh đến ngất xỉu vì đói.

      Hổ vương Tiểu Ngọc vừa thấy Thần Nam, lập tức gầm lên lao bổ vào , mười ngày liền ăn uống khiến nó quá đói, còn tinh thần nữa, giờ thấy kẻ gây họa vào, làm gì có chuyện ngoan ngoãn ngồi yên?

      Thần Nam xuất ra Cầm Long thủ, trực tiếp ép Hổ vương thành thành con mèo mướp đoạn thu nó lại: “Lâu rồi gặp, sắc hổ ngươi định chào hỏi ta kiểu đó hả? Ta biết ngươi còn tàng rất nhiều bí mật, lần này nhất định buộc ngươi phải tiết lộ.”

      Tiểu công chúa và Mộng Khả Nhi đều bị đánh thức.

      “A… xú bại loại, ta hận ngươi chết được! Mau thả chúng ta ra, chúng ta đói sắp chết rồi!” Tiểu công chúa xinh đẹp như thiên tiên, giương nanh múa vuốt xông tới.

      Mộng Khả Nhi bạch y như tuyết trực tiếp hành động, chín cánh sen lướt tới chém vào “tặc tử đáng chết.”

      Bất quá với tu vi thời của Thần Nam, cả hai làm gì được , tiểu công chúa bị cấm cố cách ba trượng, giãy giụa như bị giam trong bùn lầy, cánh sen của Mộng Khả Nhi bị trực tiếp giữ lại .

      “Ồ, ta thấy tinh lực hai ngươi vẫn sung mãn lắm, ta quấy nhiễu nữa, các vị tiếp tục tu luyện.” rồi thu Hổ vương Tiểu Ngọc lùi lại.

      được, bại loại quay lại cho ta, ta… đói lắm rồi, mau thả ta ra, ta nhận thua, ta cầu xin ngươi, đấy, sau này dám tìm ngươi gây chuyện nữa.” Tiểu công chúa bị bỏ đói đến độ hoảng hồn, thấy Thần Nam định , tiểu ác ma bất đắc dĩ phải mềm mỏng.

      Thần Nam vốn định giúp tiểu công chúa xác lập “nhân sinh quan”, bất quá vừa chạm vào ánh mắt Mộng Khả Nhi, lập tức dẹp ngay ý định. Bắt hai người chẳng qua là tức giận nhất thời, tại cảm thấy hơi lúng túng.

      rời khỏi nội thiên địa, lúc vào mang theo rất nhiều đồ ăn, sau cùng lôi Hổ vương Tiểu Ngọc ra khỏi.

      “Sắc hổ, tại tạm thời khôi phục tự do, kiếm ăn ngay, có thời gian ta thẩm vấn ngươi mới được.” Thần Nam thả Hổ vương ra, biết nó tài nào thoát khỏi Côn Luân Huyền giới được.

      Hổ vương xíu như con mèo múa may thị uy hồi với Thần Nam, đoạn “vù” tiếng, chạy ngay.

      Ngày thanh tu luyện vô cùng bình đạm, thậm chí có phần khổ ải, Thần Nam ngồi thiền mười bữa nửa tháng là chuyện thường, mỗi lần tỉnh lại đều mang rất nhiều đồ ăn vào nội thiên địa.

      Bị giam tháng liền, tiểu công chúa hoảng sợ, lo rằng nhốt mình ở đó cả đời. Tiểu ác ma triệt để chịu nhún, riêng Mộng Khả Nhi vẫn thế, thèm để ý đến , coi lần bị cầm tù này là lần cọ xát, cầm mẫn tu luyện trong nội thiên địa của .

      Thời gian ba tháng dài cũng ngắn, bất quá những tháng ngày nay mang lại cho Côn Luân tộc vô vàn hi vọng. Dao động sinh mệnh từ Phượng Hoàng thần đản truyền ra càng lúc càng mạnh mẽ, mọi thành viên tộc đều biết Tiểu Phượng Hoàng sắp xuất thế.

      Con rồng du côn và Long Bảo Bảo vì thế được coi là đại ân nhân của Côn Luân, tại cả hai thường xuyên ngênh ngang vào tiên quả viên hưởng thụ, chúng tuy ngấm ngầm nghiến răng nhưng đành làm lơ, coi như thấy gì.

      Lúc hoàng kim thần hỏa và tử kim thần hỏa “nung đỏ” trứng thần được gần trăm ngày, quả trứng phát ra thất sắc thần quang vang lên những tiếng “răng rắc”, phảng phất như có tiểu sinh mệnh dùng lực đập vỏ trứng.

      Côn Luân sơn tứ đại ma Đoan Mộc, Nê Nhân, Ma Oa, La Sâm đều xuất tại nơi Thần Nam tu luyện, tự trông nom trứng thần, sợ lúc Tiểu Phượng Hoàng xuất thế phát sinh bất trắc.

      Lần đầu tiên Thần Nam được thấy ba lão ma khác của Côn Luân sơn. Nê Nhân tuy danh chấn tu luyện giới cả ngàn năm nhưng trông bề ngoài thanh tú như thiếu niên thuần phác vui tính, khó ai liên tưởng được nam tử trẻ tuổi thân thể gầy gò này lại là trong những ma lợi hại nhất thiên hạ.

      Thần Nam dám “trông mặt mà bắt hình dong”, cần nhớ “thiếu niên” thanh tú này từng huyết sát tám trăm dặm tại tu luyện giới, diệt gọn năm Huyền giới, được nhân sĩ Huyền giới coi là sát lục cuồng nhân.

      Đại ma La Sâm hóa thân cả ngàn vạn, đương nhiên đó chỉ là truyền thuyết được khoa trương, bản thân lão hiếm khi rời Côn Luân Huyền giới, nhưng cũng có khá nhiều hóa thân, những nhân vật hàng đầu của nhiều thời đại đều do lão hóa thân thành, mà lần nào cũng đều chấn kinh tu luyện giới.

      Lão ma Ma Oa có thể dùng mấy chữ “thực lực sâu dò nổi” để hình dung, ngàn năm trước từng đến tây phương gây loạn, suýt nữa bị phong ấn tại mười tám tầng địa ngục của Quang Minh giáo hội, nhưng thoát ra, giết chết vô số cao thủ, thủ đoạn dị thường tàn nhẫn, được công nhận là tà ác ma vương.

      Đối diện với bốn lão ma mạnh nhất thiên hạ, con rồng du côn vẫn nhơn nhơn, năng điên đảo theo đúng bản tính, nên biết nếu nó vô tình bị mất long nguyên, thực lực tuyệt thấp hơn bất cứ lão ma nào, bằng sao có thể là bạn hữu với Nê Nhân.

      Long Bảo Bảo lại tỏ ra rất hiếu kì với bốn lão ma, cặp mắt đảo đảo lại mình mấy lão bất tử, khiến đại ma La Sâm khó chịu, nó vẫn thản nhiên toẹt ra suy nghĩ: “Ma Oa khẳng định là cáp mô tinh, Nê Nhân cần nghĩ cũng biết, Đoan Mộc là lão thụ tinh, còn La Sâm là loại tinh quái gì nhì?”

      Dám vô lễ trước mặt mấy lão quái như thế chỉ e có mỗi con rồng tham ăn, bất quá giọng của nó vô cùng ngây thơ, hệt hài đồng, tứ đại ma tiện phát tác.

      Thần hỏa đốt trứng thần điểu chẵn trăm ngày, quả trứng lấp hào quang sau cùng xung phát ra tiếng “rang rắc”, vỏ trứng nứt ra đường, hào quang bảy sắc bay vút lên mây cao, khói màu dày đặc lan khắp gian, thân hình tứ đại ma đồng thời chấn động, cả Côn Luân Huyền giới vang lên tiếng hoa hô rầm trời.

      “Rắc, rắc, rắc.”

      Vỏ trứng tiếp tục nứt, thất sắc thần quang càng cường thịnh, khí tức thần thánh lan khắp Côn Luân Huyền giới.

      Con rồng du côn bĩu môi: “Thanh thế tạm coi là kinh nhân, bất quá so với ta năm xưa còn kém chút.”

      Long Bảo Bảo có vẻ lơ đãng, thấp giọng: “Sao ta có ấn tượng gì về lúc xuất sinh nhỉ? Ấn tượng sao lại mơ hồ thế, kì quái .”

      “Rắc, rắc, rắc.”

      Trứng thần điều bảy màu nứt toác, đột nhiên bùng lên khí tức vô cùng hùng hậu, quang trụ bảy màu quán thông thiên địa, trong Côn Luân Huyền giới cơ hồ vươn lên cây cột chống trời.

      Luồng đại lực tràn ra, hất văng cả tứ đại ma, hai con rồng cùng Thần Nam ra xa.

      Hào quang chói lọi dần thu liễm, vỏ trứng vỡ nát vẫn lấp lánh hào quang, con vật lớn cỡ nắm tay, toàn thân phủ lớp lông mềm như nhung màu hoàng kim thò đầu ngó nghiêng tứ phía.

      “Đây là thần điểu Phượng Hoàng, cười chết mất, sao giống con gà nhép thế nhỉ?” Con rồng du côn cười hắc hắc.

      Con vật bé xíu vừa xuất sinh mơ hồ nhìn mấy kẻ kì quái, sau cùng đôi phượng nhãn mĩ lệ chăm chú nhìn Long Bảo Bảo toàn thân lấp lánh kim quang, trong mắt hào quang, bập bẹ gọi: “Mẹ, mẹ…” Đoạn lắc lắc lư lư vẫy lớp lông tơ vàng rực chạy đến chỗ Long Bảo Bảo.

      Tất thảy tròn mắt, ngờ nó vừa xuất sinh được tiếng người, nhưng quái dị hơn là lại gọi Long Bảo Bảo bằng mẹ.

      Con rồng du côn cười váng óc, Long Bảo Bảo tỏ ra lúng túng, cắp mắt tròn hấp háy, tỏ vẻ bất mãn: “Dáng vẻ ta giống con chim lắm sao?”

      Tiểu Phượng Hoàng chạy đến gần con rồng tham ăn, đưa đôi cánh mềm mượt, thân ái ôm tiểu long, đồng thời liên tục cọ cọ mỏ.

      “Mẹ, mẹ…”

      “Ôi, Quang Minh đại thần côn cao, ta… ta biết làm sao nữa.” Tiểu long ấp úng kêu lên, nó vốn con nít, giờ lại mọc thêm ra con vật còn con nít hơn mò đến gọi nó bằng mẹ…

      Tứ đại ma tắt tiếng, Thần Nam muốn cười mà nổi, đành cố nén, chỉ duy con rồng du côn cười vang trời.

      “Thần dạy, ta phải mẹ ngươi.”

      “Đúng mà, con cũng…màu vàng, cũng…có cánh.”

      Tiểu long vốn quỷ tinh linh mà giờ cũng bó tay, càng giải thích Tiểu Phượng Hoàng càng quấn lấy nó.

      Đoan Mộc bước tới với tiểu long: “Đừng lo, lâu nữa Tiểu Phượng Hoàng biến thành Thất sắc Phượng Hoàng, dần dần phân biệt ràng.”

      “Ồ, tốt quá rồi!” Tiểu long cao hứng nhảy tưng lên, vội vàng vận dụng long lực ôm lấy Tiểu Phượng Hoàng đưa cho Đoan Mộc.

      Đoan Mộc định đón lấy, Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên bật khóc, liên mồm gọi: “Mẹ…”

      Nê Nhân thở dài: “Quả là tiểu tử khiến người ta đau đầu.”

      Bốn lão ma nhìn nhau, sau cùng nhất trí quyết định, tạm thời Tiểu Phượng Hoàng do Long Bảo Bảo chiếu cố, đợi khi nó lớn hơn mới tiếp tục an bài.

      Thần Nam giật mình, tiểu quái vật Long Bảo Bảo này còn phải trông nhờ vào người khác coi sóc, tuy nó lanh lợi nhưng cũng lắm trò, làm thế nào mà chiếu cố tử tế cho Tiểu Phượng Hoàng được.

      “Tiền bối, các vị nên cân nhắc…” Thần Nam đành phải ra mặt, nhỡ may tiểu long “bất cẩn” thương tổn Tiểu Phượng Hoàng sao.

      Đoan Mộc đoán được lo lắng gì: “ sao, thần điểu Phượng Hoàng có bất tử chi thân, xảy ra chuyện gì đâu.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 94: Thần mạch thức tỉnh



      Tiểu Phượng Hoàng trở thành cái đuôi bám theo Long Bảo Bảo, hại con rồng tham ăn mỗi ngày mất tới hơn nửa thời gian lang thang bên ngoài.

      Tiểu long muốn về chỗ Thần Nam tu luyện khiến hết mực khổ sở, tinh lực của Tiểu Phượng Hoàng chỉ biết dùng từ quá thịnh để hình dung, thường đến nơi tu luyện quấy loạn, suýt nữa phải đem nó nhốt vào nội thiên địa.

      Tứ đại ma hết sức chiều Tiểu Phượng Hoàng, mỗi ngày đều sai người mang tới cho nó giọt địa nhũ. Nên biết “địa nhũ” này dẫu có vạn kim cũng mua nổi giọt! Đó là tiên dịch do đại địa linh căn sản sinh, có công hiệu đắp thịt cho xương khô, dẫu là đại ma pháp lực thông thiên cũng khó lòng phát được nơi nào có đại địa linh căn, có phát cũng chỉ thu được hơn mười giọt.

      Để Long Bảo Bảo tận tâm tận lực chiếu cố cho Tiểu Phượng Hoàng, tứ đại ma nghiến răng quyết định cứ nửa tháng lại cho nó giọt địa nhũ, việc này khiến Tử Kim thần long ganh tỵ cơ hồ phát cuồng, gào váng lên: “Ta cũng muốn làm mẹ.”

      Dụ hoặc của địa nhũ quả nhiên cưỡng được, Long Bảo Bảo tham ăn tránh né nữa, mỗi ngày ra ngoài gây họa lại dẫn theo Tiểu Phượng Hoàng chỉ lớn cỡ lòng bàn tay. Con rồng mập ú này chỉ dài chừng thước, lưng cõng thêm Tiểu Phượng Hoàng, tổ hợp họa hại này đương nhiên khiến người ta chú ý.

      Con dân tộc thi nhau ca thán, cứ thế này kiểu gì Tiểu Phượng Hoàng cũng bị tiểu long làm hỏng, chủ tương lai rất có thể thành Côn Luân đệ tam hại!

      Cuối cùng Thần Nam bị quấy nhiều, an an tĩnh tĩnh tu luyện.

      Trong lúc Tiểu Phượng Hoàng xuất thế ở Côn Luân Huyền giới, thất sắc quang trụ chiếu lên quán thông thiên địa, ở Thần Phong học viện tại Tội Ác chi thành cũng phát sinh quái , cũng có thất sắc quang trụ y hệt chiếu rọi, khiến rất nhiều cường giả cư trong thành tìm đến học viện, nhưng quang trụ nhanh chóng biến mất khiến mọi người công cốc quay về.

      Nhân vật chủ chốt trong việc này là Đông Phương Phượng Hoàng, thân thể nàng ta đột nhiên nóng bừng rồi bốc lên thần hỏa, thiêu hủy cả gian phòng, đỉnh đầu nàng phát sáng thất sắc quang hoa, chiếu rọi góc trời.

      Gia gia Đông Phương Phượng Hoàng là người đầu tiên đến trường, đợi hào quang mình nàng tan liền ôm cháu hôm mê tiến vào nơi bí mật của học viện. Liền đó phó viện trưởng và mấy nhân vật cao cấp cũng tới.

      ngờ thần điểu Phượng Hoàng lại xuất đời.”

      “Đúng, ta cũng thấy kinh hãi, huyết mạch Phượng Hoàng mình hài tử này bị kích hoạt.”

      Đông Phương gia tộc có huyết mạch của Phượng Hoàng, đời đời tương truyền nhưng rất ít người biết bí mật này, nhưng trừ khi thần điểu Phượng Hoàng xuất thế huyết mạch này mới thức tỉnh.

      Đông Phương Phượng Hoàng chính thị truyền nhân tại của Phượng Hoàng huyết mạch, khi Tiểu Phượng Hoàng xuất thế trong Côn Luân Huyền giới thần mạch của nàng cũng thức tỉnh.

      Đối với Thần Phong học viện, đó là tin cực tốt, chắc chắn siêu cấp cao thủ thực lực khó lòng tưởng tượng được xuất thế, tiềm lực của những người có dòng máu bất tử thần điểu đều siêu việt.

      Thần Nam vào Côn Luân Huyền giới được 4 tháng, tu vi tiến bước dài, tuy chưa bước vào lục giai trung cấp lĩnh vực, nhưng tin rằng còn cách xa.

      gọi Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo đến nơi tu luyện, muốn tăng thực lực cho hai con rồng.

      Tiểu Phượng Hoàng lắc lắc lư lư bay theo, tại lớp lông nhung của nó dày cả thốn, lộ những sợi lông bảy màu rực rỡ, tuy chỉ lớn cỡ lòng tay nhưng cộng với lớp lông vào cũng dài tương tương xích.

      Linh trí phát triển, Tiểu Phượng Hoàng nhận ra nó và tiểu long có quan hệ máu mủ gì nhưng nó thích theo đuôi nên vẫn bám sát gót Long Bảo Bảo.

      Thần Nam mở nội thiên địa ra rồi cùng hai con rồng tiến vào, Tiểu Phượng Hoàng bay theo.

      Mộng Khả Nhi đả tạo dưới gốc định địa thần thụ, nàng coi đây là thánh địa tu luyện, dần quên mất rằng mình bị bắt vào đây. Tiểu công chúa tuy vui nhưng mỗi ngày cũng đành tu luyện để giết thời gian.

      Thần Nam tiến vào, Mộng Khả Nhi phản ứng gì nhưng tiểu công chúa lại hết sức dữ dội, nghiến răng nghiến lợi, nhe nanh múa vuốt.

      “Thần Nam, mau thả ta ra ta liều mạng với ngươi. Ta chịu nổi nữa, sắp phát điên rồi.”

      Hiển nhiên hành động dạo dẫm này vô dụng, tại ở trong Côn Luân Huyền giới, Thần Nam đời nào thả nàng ra.

      “Ồ, đây là… Phượng Hoàng! Trời ạ, xú bại loại ngươi sao tài thế, chỉ tìm được hai con rồng mà cả con Phượng Hoàng nữa, ta đố kị quá.” Tiểu công chúa phát Tiểu Phượng Hoàng rồi kinh hãi há hốc mồm, nhanh chóng chạy tới, ôm Tiểu Phượng Hoàng mơ mơ hồ hồ vào lòng.

      Thần Nam bước đến gốc định địa thần thụ, tung mình lên cao mười mấy thước hái trái thiên sứ chi tâm cành.

      “Đúng là kích động mà!” Tử Kim thần long hưng phấn kêu gào: “Cuối cùng cũng được ăn trọn quả thiên sứ chi tâm, nhưng tiểu tử ngươi đáng ghét, mãi giớ mới nhớ đến bản thần long. Nhưng long đại gia cao hứng quá, ha ha ha… sắp khôi phục được lục giai rồi, gràoo.”

      Tử Kim thần long đương nhiên kích động, ai hiểu hơn nó giá trị của thiên sứ chi tâm, lần trước đại chiến ở Sở quốc hoàng cung đại, thiên sứ bị Đại ma giết văng ra quả tim, tuy chỉ còn hai, ba thành sức mạnh, lại chia ra cho nó và Long Vũ nhưng nhờ đó mà nó gia tăng được thực lực cực lớn.

      Định địa thần thụ có công năng thần kỳ nên hấp nạp được thiên sứ chi tâm, tụ tập toàn bộ sức mạnh của thiên sứ, bằng sao có thể khiến lão du côn hưng phấn kêu ầm lên được?

      “Nhất định rất ngon.” Long Bảo Bảo vẫy đôi cánh màu hoàng kim, quyền đầu nắm chặt, trong mắt ánh lên niềm khao khát.

      Tiểu Phượng Hoàng mơ hồ háy mắt, ngẩn ngơ trong lòng tiểu công chúa nhìn Thần Nam hái thiên sứ chi tâm ở cao.

      Tiểu công chúa cực kỳ tức khí, ở trong tiểu thế giới này mấy tháng rồi, dùng đủ cách vẫn thể đến gần thần thụ, mắt thấy tiên quả mà đành bó tay. Sau này nàng được Mộng Khả Nhi cho biết, vùng thiên địa này rất có thể do Thần Nam sáng tạo khiến tiểu ác ma kinh hãi trợn trừng mắt, dám tin tưởng.

      Thần Nam hái hai trái thiên sứ chi tâm và nguyên quả, tiểu công chúa nhíu đôi mày xinh đẹp, mắng thầm: “Đồ đáng ghét.”

      “Vù, vù.”

      Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo lao tới như điện quang, ngay cả Tiểu Phượng Hoàng cũng giằng khỏi lòng tiểu công chúa, lắc lắc lư lư bay tới chỗ Thần Nam.

      Thần Nam vẫy tay: “Con lươn kia, Bảo Bảo nữa, nghe cho đây, ăn thiên sứ chi tâm xong, ta giao cho hai ngươi nhiệm vụ…”

      Nhiệm vụ đó có gì phức tạp, chỉ là đem nguyên qủa đến giao cho Nạp Lan Nhược Thủy. Càng ngày càng tiếp cận cảnh giới Tiên Võ, bất đắc dĩ phải cân nhắc vấn đề, tuế nguyệt vô tình, khi bước chân vào cảnh giới vĩnh sinh bất diệt, chưa biết chừng Nạp Lan Nhược Thủy chống nổi thời gian xâm thực, có khi

      Nguyên quả ngưng tụ sinh mệnh chi năng và sức mạnh cả đời của lục giai cao thủ, Nạp Lan Nhược Thủy lại là y thuật thánh thủ, khẳng định biết cách sử dụng tinh hoa sao cho hợp lý, nếu nàng hoàn toàn hấp thụ được, dù tiến vào cảnh giới lục giai, sống thêm vài chục năm chắc thành vấn đề.

      tại dám hứa hẹn gì với nàng, cũng dám ra mặt, đành giao nhiệm vụ cho hai con rồng. Nghe xong, cả hai con rồng chăm chắm nhìn thiên sứ chi tâm, liên mồm đơn giản.

      Tiểu công chúa giận dữ giậm chân, bất mãn lầm bầm: “Quả nhiên xú bại loại dắt Nhược Thủy tỷ tỷ .”

      Sắc mặt vốn bình tĩnh của Mộng Khả Nhi thoáng dao động tình cảm, nhưng tan biến rất nhanh, lại trở về với dáng vẻ tiên tử trời như trước.

      Tử Kim thần long nuốt tươi trái thiên sứ chi tâm, đoạn rống lên khiến cả vùng thiên địa rung động kịch liệt, nhanh chóng lướt vào vùng hỗn độn.

      Tu vi của nó vốn vượt xa lục giai, bởi vô tình mất long nguyên mới trở nên yếu ớt như vậy, nhưng cảnh giới thủy chung đổi, cái thiếu chỉ là nguyên khí, tại hấp thu sinh mệnh chi năng và sức mạnh cả đời của thiên sứ, nó nhanh chóng trở lại trạng thái lục giai, đương nhiên phải chịu đau đớn nên mới lao vùng hỗn độn.

      Long Bảo Bảo tịnh nuốt ngay mà từ từ thưởng thức, cặp mắt nhắm tít lại, ra chiều khoan khoái.

      Cùng lúc, Tiểu Phượng Hoàng tủi thân kêu lên: “Ta cũng muốn…”

      Long Bảo Bảo hơi do dự, sau cùng đưa bàn tay xíu cầm nửa trái thiên sứ chi tâm cho nó.

      …” Ai ngờ Tiểu Phượng Hoàng lắc đầu cự tuyệt hảo ý của tiểu long, mắt sáng rực nhìn Thần Nam.

      Thần Nam cũng tương đối thích nhóc con Tiểu Bất Điểm này, nhưng mấy lão ma thương cho nó uống địa nhũ, cho rằng vậy là đủ rồi, cần thiết ăn thêm linh quả nữa.

      “Tiểu Bất Điểm ngoan, lần tới cho ngươi trái thiên sứ chi tâm to.”

      “Ta cũng muốn…” Tiểu Phượng Hoàng lặp lại cầu, lắc lắc lư lư bay đến trước mắt Thần Nam, tỏ vẻ đáng thương, đôi mắt ầng ậng nước, khiến mủi lòng.

      “Chuyện này…” Thần Nam còn cân nhắc xem nên khuyên Tiểu Bất Điểm này thế nào, “vù”, Tiểu Phượng Hoàng lừ đừ đột nhiên nhanh như chớp dấy lên làn gió cạnh rồi lao vút lên .

      “A… tên nhóc hư hỏng kia, quay lại cho ta.” Thần Nam vội vàng lao lên đuổi theo.

      Tiểu Bất Điểm tỏ vẻ đáng thương nhân lúc lơ đễnh mà cướp luôn nguyên quả, lừ đừ, nó đột nhiên lao lên như ánh chớp.

      “Trời ạ!” Thần Nam bất lực với tên nhóc lừa đảo!
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 95: Bí về Hổ vương Tiểu Ngọc



      “Mau dừng lại, ta khách khí đâu!”

      Nhưng mặc Thần Nam uy hiếp kiểu gì, Tiểu Phượng Hoàng hề có ý giảm tốc độ, vẫn lượn như điện quang , bay đông dạt tây, nhanh chóng hấp thụ nguyên quả.

      “Trời ạ!” Thần Nam tắc tị, vạn vạn lần ngờ bị Tiểu Bất Điểm lừa gạt, còn cho rằng nó đáng thương, đâu ngờ giảo hoạt thế.

      Tiểu Phượng Hoàng hấp thụ hết nguyên quả, sau cùng cũng lắc lư đáp xuống, bất quá nó hình như biết mình sai, trực tiếp nấp sau lưng Long Bảo Bảo.

      Thần Nam vô cùng giận dữ, ngờ lại bị Tiểu Bất Điểm lòe, bèn đưa mắt nhìn tiểu long: “Có phải tiểu thần côn ngươi dạy nó, thủ pháp giống lắm, vẫn kiểu giả hồ đồ ăn người đó.”

      Đó đúng là thủ pháp của tiểu long, bình thường con rồng tham ăn vẫn thi triển thủ đoạn kiểu này, bất quá nó cảm thấy vô cùng uất ức, lắc đầu: “Thần dạy, dối dễ làm người ta quên mất bản ngã, ta căn bản dạy Tiểu Bất Điểm.”

      Xem ra phả tiểu thần côn dạy, bất quá câu tiếp theo của Long Bảo Bảo khiến Thần Nam hiểu ngọn ngành.

      “Có khả năng là… chịu chút ảnh hưởng của ta.” đến đây, Long Bảo Bảo tỏ vẻ ngượng ngập, bởi hành vi của Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn học theo nó, bình thường nó đến gây họa khắp nơi trong Côn Luân tộc, Tiểu Phượng Hoàng bám theo, đương nhiên học theo.

      Thần Nam phát điên, sức mạnh ảnh hưởng được lắm! Tiểu Phượng Hoàng mới xuất sinh chưa lâu bị tiểu long dẫn dắt thành thế này, sau này chắc chắn thành “bảo bảo có vấn đề.”

      “Sao nó bay nhanh như chớp nhỉ? Tiểu Bất Điểm phải mới học phi hành sao?” Thần Nam nghi hoặc.

      “Nó? Biết bay lâu rồi! Cộng thêm ngày nào cũng uống địa nhũ, nhanh được.” Tiểu long có phần ghen tị, lẩm bẩm.

      Tiểu Phượng Hoàng lấp ló sau lưng tiểu long nhìn Thần Nam, giọng lại có phần khiếp đảm: “Xin lỗi, bình thường ta thấy mẹ vẫn làm vậy, vừa nãy hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, nén được mà thôi.”

      Thần Nam triệt để tắc họng, biết Tiểu Bất Điểm mơ hồ hay giảo hoạt nữa, đó mà là Tiểu Phượng Hoàng mới xuất sinh sao!

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Vùng hỗn độn vang lên những tiếng nổ động trời, Tử Kim thần long phá cấp bậc, bắt đầu vặn vẹo.

      Long Bảo Bảo cũng kêu lớn, đột nhiên ảo hóa thành long thân gần hai chục trượng, lao sang hướng khác trong vùng hỗn độn, thiên sứ chi tâm cũng bắt đầu có tác dụng tại thể nội nó.

      Thần Nam chưa kịp rời ánh mắt, toàn thân Tiểu Phượng Hoàng đột nhiên bốc lên hỏa quang ngùn ngụt, gáy lên từng tràng trong veo, lao sang vùng hỗn độn khác.

      Thần Nam lắc đầu nhăn nhó, nguyên quả lại trở thành tiện nghi cho Tiểu Bất Điểm, nó vừa xuất sinh ngày ngày uống địa nhũ, ăn linh quả, giờ lại phục dụng nguyên của lục giai tu luyện giả, có trời mới biết thành tựu đến mức nào.

      “Phần của Nhược Thủy tính sau vậy, dù sao cũng còn cơ hội.”

      tại nội thiên địa sạch bách, ba họa hại đều có thu hoạch, luyện hóa linh lực.

      Thần Nam nhanh chóng rời khỏi nội thiên địa trước khi tiểu công chúa đuổi theo, đoạn nhanh chóng đóng lại.

      Mấy ngày sau đó tham ngộ huyền học, thử các kiểu vong pháp, ngộ pháp, sáng pháp. Mãi đến khi lão ma Đoan Mộc mang Hổ vương Tiểu Ngọc tới tìm, mới tỉnh lại.

      “Cuối cùng sắc hổ ngươi cũng quay lại.”

      Đến Côn Luân Huyền giới lâu, thả Tiểu Ngọc khỏi nội thiên địa, sau đó muốn tìm nó khó như mò kim đáy bể, tựa hồ nó mất tăm mất tích.

      Hắn còn cho rằng Tiểu Ngọc bị quái nào đó bắt chén rồi, giờ nhìn thấy Hổ vương ngênh ngang theo sau Đoan Mộc đến đây, khỏi hơi kinh ngạc.

      Bất quá việc khiến kinh ngạc còn nhiều, Hổ vương chỉ lớn cỡ con mèo ướt lại dám khinh thường , ra tiếng người: “Tên xấu xa đáng ghét, tại vẫn còn muốn khi phụ ta, ngươi có cửa đâu! Đoan Mộc gia gia mau giúp cháu giáo huấn .”

      Thần Nam thiếu điều ngã ngửa, con sắc hổ này lại được tiếng người, đúng là bất khả tư nghị! Dù đây là Côn Luân Huyền giới nhưng Tiểu Ngọc mới tới có mấy ngày, làm sao nhanh chóng tu luyện thành quái thế được?

      “Sắc hổ…ngươi…” Thần Nam triệt để tắt tiếng.

      Đoan Mộc bật cười: “Ta thấy chắc hai bên có hiểu lầm, thôi bây giờ nể mặt ta, việc trước kia cho qua hết.”

      “Đây… ra là chuyện gì? Con tiểu miêu này sao lại biết tiếng người?” Thần Nam nghi ngoặc, nhịn được lên tiếng hỏi.

      Tiểu Ngọc từng bị Thần Nam áp bức nhiều lần, giờ có ngọn núi lớn để dựa vào, gan mật cũng lớn hơn, nghe Thần Nam gọi mình bằng mấy danh từ nó ghét nhất “sắc hổ”, “tiểu miêu” liên tục hầm hừ, sau cùng nhịn được, nhảy lên mình địch nhân, định “cho bài học”…

      Bất quá Thần Nam nắm nó chặt cứng, nó giãy giụa như con nít bị bắt nạt, đôi tiểu hổ trảo mềm mại như nhung cào cào vào tay Thần Nam, liên tục mắng: “Ta cào, cào, cào…”

      “Ta khinh, sắc hổ ngươi còn chưa có tư cách đó.”

      Dù Tiểu Ngọc khiến thương tổn nhưng quả cũng đẹp mặt gì, bất luận thế nào Hổ vương cũng có quan hệ với Đoan Mộc, tiện gây thương tích cho nó.

      Đoan Mộc khẽ giơ tay, dùng vô thượng lực thu Tiểu Ngọc về.

      “Tiểu hổ kì tu luyện đến ngũ giai cảnh…”

      ….

      ….

      Tại Thập vạn đại sơn ở miền trung Thiên Nguyên đại lục có nhiều sơn tinh dị quái, Tiểu Ngọc là thông linh hổ vương, tu vi đạt tới ngũ giai cảnh giới, hơn nữa còn là hậu nhân vị lão hữu của Đoan Mộc, cũng là danh , tu luyện quá ngàn năm nữa đủ năng lực hóa thành nhân hình.

      Nhưng bất hạnh phi thường ở chỗ trong lúc dạo chơi tại Thập vạn đại sơn, nó vô ý xông vào tòa thần điện trấn áp Tử Kim thần long, bị cao thủ như xác khô trong đó hút hết chân nguyên, kết quả từ ngũ giai trực tiếp rớt xuống nhất giai cảnh giới.

      Nó tuy căm tức đến phát cuồng nhưng cũng bó tay, định tìm lão hổ vương gia gia nhờ báo cừu nhưng lão hổ nhiều năm du lịch bên ngoài, mấy chục năm rồi chưa về Thập vạn đại sơn.

      Nó đành ôm hận khổ tu trong núi đợi ngày khôi phục nguyên khí. Mấy chục năm vất vả mới khôi phục được tam giai, lại đụng nhằm Thần Nam, suýt nữa xong đời, bi thảm hơn là tu vi lần nữa rót xuống nhất giai, khiến nó buồn phiền gần chết.

      Sau đó xảy ra loạt kiện, Thần Nam ép nó phải quay về cổ thần điện làm nó phát cuồng, gặp lại đại cừu nhân xác khô kia, tuy ngầm oán hận mà làm gì được.

      Chỉ có tiểu công chúa là đối tốt với nó, lúc về Sở quốc hoàng cung, tìm các loại linh đan diệu dược giúp nó khôi phục nguyên khí, nhờ thế nó lại trở lại tam giai cảnh giới.

      Lần này nó bị Thần Nam thả vào Côn Luân Huyền giới, lâu gặp Đoan Mộc, nó vẫn nhớ người lão hữu của gia gia, hành động như thể hài tử mồ côi thấy người thân, “ngao” tiếng nhào vào lòng.

      Đoan Mộc được nó kể lại những tao ngộ bi thảm, chỉ cho nó mấy giọt địa nhũ mà tiếc hao phí công lực giúp nó khôi phục nguyên khí, đẩy tu vi tiến vào tứ giai cảnh giới. Tuy chưa trở lại thời kỳ đỉnh cao nhưng nó là danh , từ tứ giai có thể tiếng người.

      Thần Nam tỉnh ngộ, hiểu ra rất nhiều chuyện, chả trách Hổ vương lại chứa nhiều bí mật như thế, từ cảnh giới nhất giai tùy ý biến ảo thân thể lớn hay , cả xác khô trong cổ thần điện cũng nhận ra nó, giờ mọi đều hợp lý.

      Hiển nhiên Đoan Mộc cũng đoán ra, lão nhân như xác khô kia chính là cổ thần.

      Tuy hiểu được vài tình huống nhưng trong chuyện này, vẫn còn những chỗ Thần Nam thấy mơ hồ.

      Lão bất tử trong cổ thần điện là nhân vật dị thường nguy hiểm, nhưng muốn giết lão, chắc chắn rất tốn khí lực.

      Vì sao cổ thần lại đối đãi với Tiểu Ngọc như vậy, hút sạch nguyên khí của nó? Vì sao lại cho biết tin tức về man thú bị phong ấn và Huyền Vũ giáp? Những chuyện này khiến hiểu, chắc phải gặp lại mới mong lí giải mọi nhẽ.

      “Chàng trai trẻ nên thả hai nữ hài ra, người là bằng hữu của tiểu hổ, sư môn người lại có lai vãng với Côn Luân tộc.” Vẻ mặt Đoan Mộc đượm nét cười dị dạng.

      Thần Nam đỏ bừng mặt, bị lão ma thế, phảng phất trở thành kẻ thập phần gian tà, đành phải mở nội thiên địa, thả hai nữ tử ra.

      “Soạt”, trong sát na hai nữ tử lao ra, lão ma cũng tiến vào, Thần Nam tránh dây dưa với hai nàng, vội vàng vào theo.

      Lão ma vừa vào, lập tức bị gốc định địa thần thụ cao gần hai chục thước hấp dẫn.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 96: được đặt tên



      Đoan Mộc nén được khen: “Gốc thần thụ tuyệt , có thánh vật thế này, dù phong bế gian xuất khẩu, cần thiên địa linh khí vùng gian này cũng thành tiểu thiên địa, đủ khả năng tự cấp tự túc.”

      Cùng lúc từ trong vùng hỗn độn vang lên tiếng rồng gầm phượng gáy, hiển nhiên ba đạo tặc vừa hưởng lợi thức tỉnh, sắp xuất quan.

      “Grào…” Long Bảo Bảo xông ra đầu tiên, thân hình hoàng kim thần long dài ba mươi trượng lấp lánh kim quang, đôi cánh khổng lồ dấy lên cuồng phong mãnh liệt.

      “Grào…” tiếp đó Tử Kim thần long bay ra, vảy rồng lấp lánh hào quang tím sẫm, long thân cũng dài ba mươi trượng, uốn lượn như mây trung.

      “Ha ha ha…cuối cùng long đại gia cũng bước sang lục giai, gràooo…” Tử Kim thần long cuồng tiếu gầm lên như lệnh vỡ.

      Tiểu Phượng Hoàng xuất sau cùng, nó lắc lư bay ra, thân thể lớn hơn nhưng ai cũng nhìn ra rằng Tiểu Bất Điểm khác trước, đôi phượng mục mĩ lệ sung mãn linh khí, còn mơ mơ hồ hồ như trước, lớp lông bảy sắc sáng rực rỡ, trận trận lưu quang liên tục phát sáng.

      Nghe thấy Tiểu Phượng Hoàng từng nuốt nguyên quả, Đoan Mộc cười ha hả: “Hóa ra là thế, chả trách tiểu chủ tiến bộ thần tốc như vậy, đúng là phúc duyên to lớn.”

      Thần Nam trợn trừng mắt, phúc duyên cái gì hả trời? phải Tiểu Bất Điểm tiêm nhiễm thói xấu của Long Bảo Bảo ư.

      Cuối cùng cũng đến ngày rời khỏi Côn Luân Huyền giới, tu vi cả hai con rồng đạt lục giai, Thần Nam vô cùng tin tưởng, đến lúc tung hoành rồi.

      Tiểu công chúa đúng là tỷ muội của ác ma, hết hức hòa hợp với chư trong Côn Luân Huyền giới, muốn rời luôn, Mộng Khả Nhi biết làm sao, đành trước, về thông báo cho Sở Nguyệt tiếng.

      Tiểu Phượng Hoàng quả nhiên có cảm tình với Thần Nam và Long Bảo Bảo, lúc li biệt khóc lóc mãi thôi, dỗ thế nào cũng chịu, sau cùng tứ đại ma đưa ra quyết định khiến Thần Nam trợn trừng mắt: cho phép Tiểu Phượng Hoàng ra ngoài phen.

      Bọn họ yên tâm như vậy bởi rất đơn giản rằng Tiểu Phượng Hoàng là bất tử thần điểu, sinh lực còn mạnh hơn cả thần long.

      Tiểu Bất Điểm được chiều chuộng, khóc lóc nữa. Thần Nam cũng đồng ý, có chủ nhân tương lai của Côn Luân Tiểu Phượng Hoàng cùng xích lại khoảng cách với chúng , coi như thiết lập được liên hệ mật thiết với Côn Luân, tạo thành hậu thuẫn hùng hậu.

      “Ta chỉ là con chim , muốn bay nhưng thể bay cao, đành tìm người ôm ta vào ngực cho ấm. cầu này cũng phải cao siêu gì?” Vừa rời khỏi Côn Luân Huyền giới, Tiểu Bất Điểm vừa tha thiết đề nghị, vừa nhìn Thần Nam và hai con rồng với vẻ đáng thương.

      Con rồng du côn đời nào chịu cõng Tiểu Bất Điểm, Long Bảo Bảo cũng thể mang theo nó phi hành, bởi tốc độ của Tiểu Bất Điểm đủ theo sát chúng. Sau cùng, Thần Nam mềm lòng, chịu được khi thấy mắt Tiểu Bất Điểm ầng ậng nước bèn đặt nó lên vai.

      “Thần Nam ba ba tốt, tiểu long ca ca xấu.”

      Nghe lời lẽ thân mật của Tiểu Bất Điểm, thiếu điều Thần Nam từ rớt xuống, Tiểu Phượng Hoàng này hơi thái quá thân mật, sao chỉ nháy mắt thành ba ba của nó? Bất quá nghĩ tới khả năng trong tương lai, có thể phải nghe nó gọi thế mà chỉ mỗi chuyện chiếu cố cho Tiểu Bất Điểm này cũng đủ khiến nhức óc.

      Bản tính lưu manh của con rồng du côn đổi, cao giọng với Mộng Khả Nhi vừa cùng cả nhóm rời khỏi Côn Luân Huyền giới: “Ồ, mĩ nữ, để ta đưa nàng đoạn.”

      Mộng Khả Nhi chưa kịp phát tác, Tiểu Phượng Hoàng liền học ngay, gào lên: “Ồ, mĩ nữ, để ta đưa nàng đoạn.”

      ngay, người lớn chuyện, trẻ con được chõ miệng.” Con rồng du côn tức giận.

      được, ta phải học! Ồ, mĩ nữ, để ta đưa nàng đoạn.”

      Thần Nam lác mắt, tứ đại ma để Tiểu Bất Điểm theo bọn đúng là sai lầm cực lớn, cứ xem nó vừa học gì, có “tấm gương tày liếp” trước mắt là đủ biết lúc lớn lên Tiểu Phượng Hoàng ra sao.

      Mộng Khả Nhi vốn định cho con rồng du côn kiếm nhưng thấy bộ dạng của Tiểu Phượng Hoàng như vậy, bất giác bật cười.

      Lúc chia tay, Đoan Mộc ngầm ra dấu cho Thần Nam gây bất lợi với Mộng Khả Nhi, tại cũng muốn chạm vào nàng.

      Nhưng Mộng Khả Nhi vốn câu nào với lúc ở Côn Luân Huyền giới lại lên tiếng: “Được, ta để các người đưa đoạn đường.”

      “A.” Thần Nam có phần kinh hãi, Tử Kim thần long há hốc mồm, Long Bảo Bảo lại lẩm bẩm: “Lòng nữ nhân là khó đoán nhất.”

      “Lòng nữ nhân là khó đoán nhất….Lòng nữ nhân là khó đoán nhất.” Tiểu Phượng Hoàng học ngay thói miệng lưỡi.

      “Sao, đồng ý? Sợ hả?” Mộng Khả Nhi vốn bình tĩnh, hơi lộ vẻ gây khiến thánh nữ xinh đẹp như tiên mang phong vận khác hẳn.

      “Sợ? Ta sợ gì?” Thần Nam ngự phi hành, đến gần đưa tay nắm lấy tay nàng.

      Mộng Khả Nhi cưỡi ngọc liên đài nhanh nhẹn lách qua bên, dấy lên hào quang chớp chớp, bay lên mình Tử Kim thần long: “ nào.”

      Thần Nam cười vang, cũng bay lên lưng con rồng du côn, nó trợn trừng mắt rồi nhanh nhẹn lao .

      “A, Quang Minh đại thần côn cao! Thần dạy, nữ nhân hận nam nhân quá lâu ngả sang phía .” Long Bảo Bảo ranh mãnh nháy mắt với Tiểu Phượng Hoàng.

      Quả nhiên, Tiểu Bất Điểm học ngay: “Thần dạy, nữ nhân hận nam nhân quá lâu ngả sang phía .”

      Mộng Khả Nhi suýt nữa tuốt kiếm, nhưng cuối cùng thở dài hơi: “Thần Nam, tại ta muốn mượn ngươi vật.”

      “Hắc, phải tính mệnh ta chứ?”

      , là định địa thần thụ trong nội thiên địa của ngươi, ta muốn mượn nó để trấn áp ác ma ở Đạm Đài thánh địa.”

      “Chuyện này… tạm thời e là thể, ta còn muốn dùng nó để chiến đấu.” Thần Nam đành phải từ chối, sắp đánh đến Đỗ gia Huyền giới, quyết thể có thánh vật này.

      “Hừ, ta chỉ mượn tạm, trấn áp sát khí của ác ma trước rồi tìm thần vật khác, lúc tìm được đương nhiên trả lại.” Mộng Khả Nhi điên tiết, xưa nay những thanh nhiên trong tu luyện giới đều kính trọng nàng như người trời, nếu có cầu gì đều được đáp ứng ngay. Dù định địa thần thụ là bảo vật hãn thế, nhưng hai người từng xảy ra số chuyện, vậy mà tên vô lương tâm này lại thèm mượn cơ hội nàng tạo cho để lấy lòng, cự tuyệt ngay tức , đúng là thể tha thứ.

      Đương nhiên những tình cảm ấy của nàng chỉ thoáng qua, bình tĩnh lại ngay, ngấm ngầm trách mình sao lại nổi giận, suýt nữa lộ ra tâm thái nhi nữ.

      “Rốt cuộc Đạm Đài thánh địa phong ấn dạng ác ma nào?” Thần Nam thủy chung vẫn thấy nghi hoặc, tại mượn cơ hội hỏi luôn.

      biết, ghi chép lại cẩn thận.”

      “Phong ấn vào lúc nào? Vì sao triệt để tiêu diệt?”

      “Đại khái từ vạn năm trước. Muốn tiêu diệt triệt để? Hừ, chỉ e ai trong thiên hạ có nổi thần thông cỡ đó, phải biết vạn năm trước, Đạm Đài sư tổ liên hợp với biết bao nhiêu tiên thần cao thủ cũng chỉ phong ấn được , chứ thể tiêu diệt.”

      Thần Nam hít hơi khí lạnh, nhân vật cỡ nào nhỉ? tại Đạm Đài Tuyền thiên giới chắc cũng là tiên chủ phương, nếu ngay cả bà ta cũng thể áp chế ác ma, vậy thần thông của đến mức nào? Đó tuyệt đối là vô địch nhân vật trong truyền thuyết, đồng đẳng cấp với Phong Ma.

      “Được, đợi ta hoàn thành số tình đến bái phỏng Đạm Đài thánh địa, lúc đó…” Thần Nam tiếp, bởi cũng thể khẳng định bị phong ấn dưới thánh địa này là Phong Ma hay ác ma nào, hiểu sao có cảm giác người bị phong ấn đó có ít nhiều liên quan tới .

      Có lẽ, đó là hướng đột phá tuyệt hảo để tìm hiểu bí mật theo đuổi cả vạn năm, nhưng cần hậu thuẫn cực mạnh, bằng chết trong tay ác ma.

      Mộng Khả Nhi dần bình tĩnh, chẫm rãi : “Nếu ngươi chịu cho Đạm Đài thánh địa mượn thần thụ, bản phái cảm kích bất tận, được rồi, nếu ngươi muốn vậy, lúc nào cũng có thể tới hoàng thành Sở quốc tìm sư muội Sở Nguyệt của ta.”

      đoạn nàng cưỡi ngọc liên đài bay khỏi lưng Tử Kim thần long.

      “Được, ta biết rồi.” Thần Nam phất tay.

      Tiểu Phượng Hoàng hình như cũng biết phân biệt nặng , lúc chuyện nghiêm chỉnh hề quấy nhiễu, mà học theo dáng điệu của Thần Nam, phất tay: “Được, ta biết rồi.”

      Mấy tháng trước, Thần Nam nhất chiến công thành, trở thành đệ nhất đế vương của lớp trẻ Đông thổ, danh tiếng lan sang cả phương Tây, ai cũng phải nhớ tên .

      tại, ánh mắt còn hướng xuống phàm giới mà nhìn vào người của Đỗ gia Huyền giới.

      Theo tin tức biết được trong Côn Luân Huyền giới, Thần Nam chỉ điểm cho Tử Kim thần long xuyên vân phá vụ, bay về hướng Đông bắc của Bái Nguyệt quốc
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :