Chương 82 – Khảo liễu cá phượng hoàng đản (Nướng trứng phượng hoàng) Đợi đến khi Thần Nam mỉm cười, cảm giác bất an của Tử kim thần long mới biến mất, nó gào thét ầm ĩ: “tiểu tử hỗn xược kia, ngươi… bước vào lục giai rồi à?”. “Đúng, là ngờ”. Thần Nam có chút cảm khái, vốn tưởng ít nhất cũng phải trải qua trường sinh tử đại chiến, mới có thể đột phá. ngờ lần đến Phong Đô sơn này, lại có thu hoạch lớn đến như vậy. Bây giờ hiệu nội thiên địa có ý nghĩa như thế nào đối với tu luyện giả, đó chính là căn nguyên, động lực để tiến đến vô thượng thiên đạo. “Ê lươn, ta tĩnh tọa bao lâu rồi” “Ba mươi ngày rồi”. “A, vậy là Đông thổ đế vương chi chiến bắt đầu được ba ngày rồi? Vậy…chẳng phải bây giờ kết thúc rồi sao?”. “Grào… cần vội, dường như vẫn chưa kết thúc. Những ngày này, ta đến đâu cũng nghe thấy những tin đó. Lần này chỉ các tu luyện giả tụ tập, mà có rất nhiều vương công quý tộc của Đông Tây đại lục cũng đến xem hội. Cuộc chiến đế vương lần này, quy mô rất lớn, vô tiền khoáng hậu, thể kết thúc nhanh như thế được. đến mới nhớ, rồng ta cũng muốn tham chiến, biết đâu lại có thể có được danh xưng long hoàng, hoặc là long đế, grào…” Tử kim thần long mang theo Thần Nam, hóa thành đạo tử điện, vẽ đường trung, nhắm hướng Tấn quốc bay . Khi người rồng bay đến bên ngoài Tấn quốc đô thành, phát chiến trường quyết đấu người đông như …tiết canh, nhìn thấy đầu cuối. Tử kim thần long nhanh chóng thu lại như con giun, mắc ở đầu Thần Nam. Nhìn biển người xem náo nhiệt, Thần Nam thực vô cùng kinh ngạc, đúng như Tử kim thần long , lần đế vương chi chiến của thanh niên đông thổ này, quy mô vô tiền khoáng hậu. Thần Nam chen vào trong đám người đó, mà mình đứng ở phía sau. Đột nhiên, tiếng ồ kinh ngạc vang lên ở phía xa, hòa thượng đầu trọc lóc nhanh chóng phi đến. “Thần Nam cuối cùng ngươi cũng đến…” “Huyền Trang…” Huyền Trang hòa thượng nhìn vẫn đặc biệt như thế, mặc dù lúc đánh nhau thủ đoạn đầy máu tanh, nhưng bình thường trông giống như vị cao tăng đắc đạo, thể phong thái siêu trần thoát tục. “Huyền Trang, tình hình đánh nhau thế nào rồi? Lí Nhược Lan, Mộng Khả Nhi, Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo, bốn người đó ai thắng ai bại?”. Thần Nam hỏi. Đỗ Hạo đoạt được danh hiệu thiện hạ đệ nhất đế, gọi là huyết đế. “Cái gì, tên khốn đó trở lên lợi hại thế cơ à, Đông Phương Trường Minh, Lí Nhược Lan cũng thua cơ à” Thần Nam có chút kinh ngạc. “Bọn họ thua, bởi vì ba ngày nay, bọn họ vẫn chưa xuất thủ. Nghe nếu như ngươi tham chiến, Lí Nhược Lan cùng Đông Phương Trường Minh lên võ đài”. ra là như thế, bọn họ coi trọng ta. Ta mà, Đỗ Hạo thể chiến thắng được cuồng nữ hiếu chiến đó, chứ chưa gì đến tên Đông Phương Trường Minh thâm sâu khó dò đó”. Huyền Trang hòa thượng than thở: “Ngươi có lẽ còn chưa tình huống, bây giờ Đỗ Hạo còn là Đỗ Hạo của hai tháng trước. giờ trở lên đáng sợ vô cùng. Cho dù là bọn họ đánh nhau, cuối cùng ai thắng ai bại, còn rất khó ”. “Cái gì, có chuyện gì vậy” Thần Nam có chút hiểu. Huyền Trang hòa thượng giải thích: “Tên khốn đó tự phế bỏ võ công có, tu luyện bộ ma công mới có tên là Huyết ma chân kinh. Bây giờ tu vi của thâm sâu khó dò. Nhìn dừng lại ở ngũ giai đại thành, nhưng lại có thể thi triển thần thông thân ngoại hóa thân. ngờ lại có thể tu luyện ra huyết ma chân thân, là có chút phong độ vô địch. Hòa thượng ta lần này bế quan tu luyện đại phật thần thông, vốn cũng muốn tham chiến, nhưng sau khi nhìn thấy , ta biết phải là địch thủ của ”. “Người của Đỗ gia quả nhiên cũng có cân lượng, hổ danh là thanh niên cao thủ thiên tài của Đỗ gia” Thần Nam cảm thán : “Bây giờ còn thủ tại lôi đài chăng? Ta muốn xem xem có khả năng giết được ta ?”. “A, ta quên với ngươi, Đỗ Hạo thua rồi, gì , Đỗ Hạo thực là nhân vật bi kịch. Thanh niên cao thủ thiên tài, vậy mà mỗi lần tu vi đề thăng, đều gặp phải kẻ địch còn mạnh hơn, liên tục thảm bại. Nghĩ lại, chắc bị Thần Nam đánh nhiều nhất” “Đáng ghét, hòa thượng ngươi chuyện phải là quá mâu thuẫn?”. Tử kim thần long cuộn đầu Thần Nam bất mãn : “ Ngươi phải vừa Lí Nhược Lan tiểu thư lên đài, Đỗ Hạo có được danh hiệu thiên hạ đệ nhất Huyết đế hay sao?”. “Hai ngày trước Đỗ Hạo giết chết rất nhiều cao thủ lên đài khiêu chiến, bọn người Lí Nhược Lan lại khiêu chiến với . Những vị tiền bối đức cao vọng trọng chủ trì đại hội lần này liền tuyên bố Đỗ Hạo là đệ nhất đế vương. Chỉ là, vừa tuyên bố xong, liền bị con…e hèm…rồng đánh bại. Bây giờ con rồng đó đoạt được danh hiệu Thiên hạ đệ nhất Long đế. Rất nhiều người ngưỡng mộ phong thái của nó. “A..” Tử kim thần long kinh ngạc, lượn lượn lại đầu Thần Nam: “Ngươi là con rồng? Ta tin, ta nhớ ta có ai thân thích, tin, loạn rồi…” Tim Thần Nam nhảy lên vài hồi, sau đó nghi ngờ hỏi: “Ngươi phải là muốn với ta, con rồng đó chính là Long bảo bảo của ta phải ?”. Huyền Trang cười : “Chính là tên khốn đó. Tên tiểu quỷ đó lợi hại. Vừa đến nơi liền chẳng chẳng rằng, bay lên huy tiểu quyền đầu đánh tan thân ngoại hóa thân của Đỗ Hạo, sao đó quyền đánh Đỗ Hạo hộc máu, bắn vọt ra ngoài. Nếu như phải những người bên cạnh ngăn cản, có khả năng nó dùng hai tiểu quyền đầu màu hoàng kim đánh chết Đỗ Hạo”. “Ngất! Thần Nam còn gì để , tên tiểu quỷ đó cái gì làm, lại trốn khỏi Côn Lôn, đến đây tranh đoạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất, danh xưng Long đế”. “Grào… là đau lòng, đó thực là sỉ nhục của Long tộc chúng ta, tên tiểu đậu đinh đó lẽ nào chưa từng học qua võ học của Long tộc ta, gì cũng đừng chỉ biết vung nắm đấm như thế chứ”. Tử kim thần long làm ra vẻ trưởng bối giáo huấn vãn bối: “Tên tiểu đậu đinh đó là vô lý…” Thần Nam nghi ngờ hỏi: “Tên khốn dó phải là sau khi thành chủ lôi đài, mực thủ tại đó." Huyền Trang hòa thượng lại cười lớn :”Tiểu thần long đó là vui, bây giờ nó ăn nhậu say sưa ở trong đó? Nhưng người đó phải là xem đánh nhau, mà chính là xem thần long ăn uống." Ngất. Thần Nam cảm giác tên tiểu quỷ đó thực là có cá tính, nhanh chóng xuyên qua đám khán giả, vào bên trong tìm kiếm. Khi Thần Nam, Huyền Trang hòa thượng cùng rẽ đám đông tiến vào, khán giả bên ngoài lập tức hoan hô vang dội, bởi vì cuối cùng cũng có người dám khiêu chiến với con thần long đáng đó. Nhưng, tên tiểu quỷ ăn uống say sưa ở giữa tràng lại có phản ứng gì. Cả thân rồng dài thước béo ịch, tòan thân lấp lánh kim sắc quang huy, trước mặt nó đặt ba con bò hấp, năm con đê nướng, còn hai đống cánh gà nướng mà nó thích nhất. Tên tiểu quỷ đó mồm mép bóng nhẫy mỡ, thỉnh thoảng còn cầm bầu rượu bên cạnh nhấp vài ngụm. “Long bảo bảo” sau khi đến trước mặt, Thần Nam gọi. Tiểu long ngẩng đầu lên, cặp mắt sáng lộ ra nét mừng rỡ, ngọng nghịu : “A, Quang minh đại thần côn tại thượng, cuối cùng cũng gặp được Thần Nam. Lại còn có con lươn kia nữa, ta rất nhớ ngươi, rất muốn tìm ngươi thư giãn gân cốt”. “Tiểu đậu đinh, ngươi là làm xấu mặt Long tộc, giao chiến với người khác lại chỉ biết vung nắm đấm. Long tộc chúng ta có cái loại võ công lưu manh đó”. Tiểu long đẩy đống thức ăn sang bên, lau sạch miệng cùng đôi hoàng kim trảo, rồi mới lắc lư bay lên vai Thần Nam. Thần Nam nghi ngờ hỏi: “Long bảo bảo, vì sao ngươi lại trốn khỏi Côn Lôn. Ta phải , đợi ngươi hoàn toàn phục nguyên rồi mới tìm ta hay sao?”. Tiểu long chớp chớp đôi mắt trong sáng ngây thơ vô tội nhìn Thần Nam : “Thân thể của ta gần như hoàn toàn hồi phục, ngươi biết hay sao. Ta làm cho tên tiểu tử họ Đỗ hộc máu, còn nữa…ta rất nhớ các ngươi, do đó liền trốn . Thần Nam đầy hoài nghi, nhưng nhìn thấy tên tiểu quỷ chớp chớp cặp mắt ngây thơ trong sáng, đột nhiên bừng tỉnh. Tên tiểu quỷ này nhất định gây ra tai họa gì, chỉ dưới tình huống như thế, mới làm ra cái vẻ đáng như thế này. “, tóm lại là ngươi gây ra đại họa gì ở Côn Lôn”. Tiểu long lắc đầu vô tội : “Ta có, ta thực nhớ ngươi và con lươn kia”. Thần Nam cười : “ nhanh , ta trách ngươi” Tử kim thần long cũng nhìn nó đầy chờ đọi, thực muốn biết “chiến tích huy hoàng” của nó ở đó. “Ta…ta quả trứng chim của bọn họ, kết quả là Côn Lôn đại loạn, ta liền trốn ” Tiểu Long làm ra vẻ đứa trẻ làm sai, hai con mắt trong veo chớp chớp, lại chớp. “Ta ngất” Thần Nam cảm thấy có gì ổn, hỏi dồn: “Trứng chim gì, lại có thể làm cho Côn Lôn huyền giới đại loạn”. “Ban đầu ta biết, sau đó nghe bọn họ đó là trứng phượng hoàng” Tiểu long thầm . Ngất Trứng của thần điểu phượng hoàng, ngờ lại bị tên tham ăn này nướng mất. là làm cho người ta còn gì để . Ở phương Đông, thần điểu Phượng hoàng cũng giống như Thần long, chỉ xuất trong truyền thuyết, cùng Thần long được coi là hai đại thánh linh của Đông phương. "A, chó chết! Cái thế giới này điên rồi” Tử kim thần long gào lớn: “Đó cũng là thánh linh cao nhất của các chủng tộc giống như Long tộc chúng ta. Phượng hoàng biến mất khỏi cái thế giới này trăm nghìn năm rồi. Ta biết Côn Lôn có quả trứng thần điểu. Nghe đồn nếu như nở ra, lập tức được phong làm chúa tể của Côn Lôn tộc, ngươi…lại dám nướng ăn, trời ạ!”.
Chương 83 – Gặp lại Mộng Khả Nhi Tiểu long chớp mắt đầy vẻ oan uổng, với Thần Nam.: “Ta vốn chỉ nghĩ nó là quả trứng chim bình thường, lúc đầu ta đâu có biết nó là quả trứng phượng hoàng”. Thần Nam biết gì, tên tiểu quỷ này đúng là làm cho người ta còn gì để , đúng là sao quả tạ mà. cơn thèm ăn, làm cho cả huyền giới của Côn Lôn tộc đại loạn. “Ngươi ăn chưa?” Tử kim thần long hỏi: “Mùi vị như thế nào” “Biến” Thần Nam đấm văng con rồng du côn bất lương sang bên. Tiểu long liếm mép, có chút tiếc nuối : “ là tiếc, vừa nướng xong có người đến”. Thần Nam tức giận cốc mạnh lên đầu nó : “Tên tiểu quỷ nhà ngươi, là đến chết cũng hối cải, bây giờ lại còn ngồi đó mà tiếc..” tiếp đó lại thở dài: “Sau này biết đối mặt với Côn Lôn tộc như thế nào, chủ tương lai ngờ lại bị ngươi đem nướng… còn gì để ”. “A…ngươi vẫn chưa ăn à, là đáng tiếc” Tử kim thần long thấy Thần Nam muốn đấm mình, vội : “ tình đến nỗi nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng đâu. Thần điểu phượng hoàng được gọi là bất tử thần điểu,là tinh hoa của lửa, có thể hồi sinh từ trong biển lửa. Ta đoán tiểu đậu đinh căn bản thể đem quả trứng đó nướng chín được. “Chính là như vậy”, Tiểu Long oan uổng , nhưng từ miệng nó lại phát ra tiếng nuốt nước bọt. Thần Nam triệt để á khẩu. Lúc này, bên ngoài xôn xao hẳn lên, vô số tu luyện giả nhận ra Thần Nam, rất nhiều người gào thét. Mọi người đều biết quan hệ giữa tiểu long và , cũng biết nguyên nhân mà Lí Nhược Lan, Đông Phương Trường Minh vẫn chưa chịu lên đài. Bây giờ thấy Thần Nam đến, những người biết lập tức hét vang, bọn ho ý thức được tiểu long đáng hạ đài, tiếp theo là Thần Nam đại chiến sinh tử cùng bọn người Lí Nhược Lan. Bên ngoài võ đài hàng trăm ngàn người gào thét điên cuồng, những thanh hò hét inh tai nhức óc vang khắp trời đất, vọng khắp bầu trời. Huyền Trang hòa thượng : “Thần huynh chuẩn bị cho tốt, Lí Nhược Lan hoặc Đông Phương Trường Minh, chắc nhanh chóng tìm huynh quyết chiến”. Thần Nam : “Long bảo bảo đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất đế. Ta muốn lên võ đài nữa, ta muốn tới huyền giới của Côn Lôn tộc xem thế nào”. rất yên tâm về quả trứng thần điểu đó, nghe tiểu long tộc huyền giới phen đại loạn. Nếu như dám đến đó, chuyện này chẳng thể giải quyết được. Nhưng vào lúc này, từ đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, Mộng Khả Nhi chân đạp Ngọc liên đài, toàn thân hào quang bảy màu bao phủ, giống như tiên nữ hạ phàm, nhanh chóng hạ xuống giữa trường đấu. “Thần Nam, ta muốn cùng ngươi quyết chiến” Mộng Khả Nhi mĩ lệ vô song, khuynh thành khuynh quốc, lúc này vô cùng bình tĩnh, chỉ thốt lên vài từ đơn giản. “Mộng sư muội, như vậy được, chúng ta nên cùng Thần Nam liên thủ đối phó bọn Lí Nhược Lan mới đúng”. Huyền Trang hòa thượng vội vàng khuyên giải như vậy. “Huyền Trang, ngươi rời khỏi đây , ta cùng nàng cần có kết thúc”. Thần Nam cũng nhàng. Huyền Trang hòa thượng đánh lắc đầu nhìn hai người, cuối cùng lặng lẽ lui lại phía sau. Nhìn thấy Mộng Khả Nhi xinh đẹp tuyệt trần, phiêu dật như tiên ở , trong lòng Thần Nam trỗi dậy những tình cảm phức tạp. Từ đầu đến giờ hai người đều là dùng đao binh chuyện, lẽ nào giữa hai người nhất định phải có kẻ phơi thây dưới chân của người kia, thực là tàn khốc! nhìn tư thái của Mộng Khả Nhi lúc này, đừng được nhớ lại những kỉ niệm khi hai người vừa thành hôn. Đêm tân hôn, ánh trăng mơ màng chiếu rọi làm say đắm cả núi rừng, rọi xuống tiểu sơn thôn. Dưới ánh trăng bàng bạc, cả sơn thôn như được đắp tấm chăn mỏng bằng ánh sáng. Mộng Khả Nhi mặc áo tân hôn, nhan sắc tuyệt trần cần chút son phấn, vẻ đẹp tự nhiên, trong trắng thánh khiết, đẹp bút nào tả xiết. Cho dù là thiên sứ hạ phàm, cũng thể so sánh được với vẻ đẹp của nàng. Đôi mắt trong vắt long lanh như nước hồ thu, chiếc quần trắng như tuyết, làn da trắng như tuyết làm nổi bật mái tóc đen nhánh. Xuất trần, linh động, thông minh vô hạn, nét đẹp làm người ta nín thở Đêm đó, cho dù là ánh trăng cao, dưới tuyệt thế tư phong của nàng, cũng kém phần tráng lệ. Đêm đó, là thế giới riêng dành cho hai người, là đêm mê loạn, đắm say… “A, lâu rồi gặp, Mộng Khả Nhi nàng vẫn khỏe chứ”. Tiếng của tiểu long kéo Thần Nam về với thực. Tiểu long vì chuyện tổ độc ngày trước (Mộng Khả Nhi hạ độc) mà bất mãn, ngược lại, còn chủ động chào hỏi. Sắc mặt Mộng Khả Nhi bình tĩnh, thanh dễ nghe, từ tốn : “Rất tốt”. Thần Nam còn chưa kịp gì, tiểu long đứng vai thầm: “Ngươi muốn cùng ả sinh tử đại chiến sao? Thần , sau khi nam nhân cùng nữ nhân kết hôn, sinh ra kết tinh của ái tình, giả sử như nàng có Tiểu Thần Thần làm sao”. Thần Nam suýt chút nữa ngất , thực muốn đánh cho nó trận. Tên tiểu quỷ thực thực biết làm loạn, lại mở miệng ra câu như vậy, là…” “A…kết hôn? Kết tinh?” Tử kim thần long gào rống ầm ĩ: “Cái thế giới này phát điên rồi à”. Con rồng du côn vốn đoán là có gì đó bình thường. Chỉ là nó ngờ chuyến tây phương mà rất ít khi Thần Nam mở miệng nhắc đến, lại có tao ngộ làm người ta khó tin đến vậy. Thần Nam thực hận thể nện cho hai con rồng trận, bây giờ con rồng du côn lại còn nhắc lại, là đổ thêm dầu vào lửa. Quả nhiên, dung nhan tuyệt mĩ của Mộng Khả Nhi, trong chớp mắt đỏ rực lên. Đôi môi xinh đẹp lúc này nhìn như sắp phun ra lửa. Nét trấn định, ung dung lúc trước hoàn toàn biến mất, chiếc quần trắng như tuyết nhàng run lên, nàng tức giận run cả người. Roẹt tiếng, trường kiếm đỏ rực nắm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào Thần Nam. Khí tức bất phàm của thánh khiết tiên tử còn, gương mặt phủ mờ sát khí. Vị thánh nữ xuất thân từ Đạm Đài thánh địa bị động chạm đến tâm bệnh từ trong sâu thẳm, còn kiềm chế được sát khí trong lòng. Sát khí lạnh lẽo chớp mắt bạo phát. Toàn trường như rơi vào trường u lạnh lẽo như mùa đông. Bão tố sắp nổ ra.
Chương 84 – Chênh lệnh sức mạnh Tấn quốc trầm tịch bao nhiêu năm, lần này vì cuộc đế vương chi chiến của thanh niên đông thổ mà trở thành tiêu điểm của đại lục Bên ngoài thành Khai Nguyên, non xanh nước biếc, phong cảnh hữu tình. Cuộc chiến đế vương, thu hút rất nhiều người đến xem, chỉ có nhân sĩ tu luyện giới, còn có nhiều vương công quý tộc, phổ thông bách tính đến xem. biển người bao vây lôi đài khiến giọt nước cũng lọt Mười vạn người cùng đồng thanh hò hét, khí thế kinh thiên động địa. Mộng Khả Nhi cước đạp Ngọc Liên đài, trang phục màu trắng như tiên nữ giữa trung. Nhưng lúc này, cùng với những lời “hồ ngôn loạn ngữ” của hai con rồng bên dưới, nàng còn giữ được thần sắc ung dung. Nàng chân đạp Ngọc Liên đài, hai tay cầm kiếm, nhanh như thiểm điện tấn công Thần Nam. Khán giản xung quanh đồng thanh kinh hô, Mộng Khả Nhi đẹp như tiên trời, cho dù lộ sát cơ, kiếm mang mù trời, nhưng lúc này nàng vẫn mang dáng vẻ bất phàm. Nhân kiếm hợp nhất, như cầu vồng ngang trời, kiếm mang đỏ như máu, thành đạo thần quang duy nhất chiếu rọi thiên địa. Lúc này, còn ai dám hoài nghi tu vi của Mộng Khả Nhi, vị thánh nữ xuất thân từ Đạm Đài cổ thánh địa này bộc lộ sức mạnh siêu phàm thoát tục. chiêu kiếm kinh nhân này dường như thuộc về cõi trần. Vô số người hét lơn: “Đó…có phải chính là thực lực chân chính của tuyệt thế cao thủ chăng?”. “Tuyện thế cường giả đạt đến đỉnh cao của ngũ giai”. “Có lẽ…nàng ta bước vào lục giai rồi” Đối mặt với kiếm kinh thế hãi tục đó, Thần Nam tĩnh tĩnh đứng tại chỗ, dường như quên cả né tranh. Chúng nhân bên ngoài ai là biến sắc. Bọn họ phát Thần Nam dường như sai lầm. kiếm đỉnh cao đó ai có thể ngạnh tiếp? đối mặt với đòn công kích lăng lệ của đối phương, nên tránh mới là lựa chọn đúng. Mộng Khả Nhi, như tiên nữ phi thiên, cuối cùng cũng tới trước mặt Thần Nam, thần kiếm loá mắt nhắm thẳng vào ngực , thế như thiên nộ thần phạt lao tới. Khi cự li kiếm mang chỉ còn cách ngực Thần Nam khoảng nửa mét, dưới tiếng la thảm của vô số quan chiến giả, Thần Nam cuối cùng cũng xuất thủ. Hai chân vẫn đứng nguyên đất, chỉ nhàng giơ tay phải lên, phiến quang mang lấp lánh xuất , kiếm khí lăng lệ vừa chạm phải màn quang mang này liền biến mất dấu vết. Còn thần kiếm bị chặn lại cách bàn tay của ba phân, thể tiến thêm được tí nào. Đôi mắt đẹp của Mộng Khả Nhi tràn đầy vẻ tín. Nàng dường như dám tin vào mắt của mình nữa. Làm sao có thể như thế? Nàng toàn lực thôi động thần kiếm, tấn công vào tay Thần Nam. Nhưng cỗ sức mạnh vô hình, hoàn toàn cấm cố thần kiếm trong tay của nàng. Nàng thể tiến thêm chút nào. “Keng” Thần Nam nhàng búng chỉ lên thân kiếm, tiếng kim loại va chạm vang khắp toàn trường. Mộng Khả Nhi thân hình chấn động, trong lòng kinh hãi vô cùng. Nàng hiểu rằng mình…dường như còn cũng cảnh giới với Thần Nam. nguồn sức mạnh nhàng đẩy thẳng về phía nàng, Mộng Khả Nhi bị bắn ngược lên . “Ồ…” Chúng nhân bên ngoài sôi lên. Biểu sức mạnh của Thần Nam kinh người. ngờ chỉ đứng yên tại chỗ, chưởng hoá giải kiếm khí như hồng thuỷ, chỉ hất văng Mộng Khả Nhi lên . là quá khủng bố. Kì thực, Thần Nam cảm thấy nhàng như người ngoài nhìn vào. vì muốn trấn nhiếp đối phương, thực dùng đến sức mạnh thực sau khi đột phá. chỉ là người ngoài thể phát ra. Tuy bước vào lục giai, nhưng Mộng Khả Nhi dù sao cũng là ngũ giai điên phong. Thậm chí đặt chân vào lục giai. Nếu như muốn tiêu diệt đối thủ như vậy, nếu phí chút tâm lực cũng thể làm được. Đương nhiên, hề có chút sát tam. Bởi vì lúc này Thần Nam trong lòng đầy mâu thuẫn. Dù sao cùng Mộng Khả Nhi cũng có đoạn kỉ niệm khó quên tại Tây phương. “A, quang minh đại thần côn tại thượng, ta dám đó là sức mạnh của lục giai,,,” Long bảo bảo vẫn thoải mái nằm vai Thần Nam, thầm / Con rồng du côn sớm bay lên , đôi mắt lưu manh ngừng quang sát hết Mộng Khả Nhi đến Thần Nam. “ thể”, đôi mắt đẹp của nàng phát ra hai đạo thần quang, nàng thu lại thần kiếm, Ngọc Liên đài dưới chân chín cánh hoa như hoa xuân phơi phới bay lên, lấp lánh quang mang loá mắt. Cuối cùng chín cánh hoa cùng đồng loạt chém về phía Thần Nam, tạo ra chín đạo huyễn ảnh tuyệt đẹp giữa trung. Trước đây, Thần Nam đối diện với chín nhát chém tuyệt sát đó, phải chịu ít khổ. Nhưng tại tu vi của như trước, cũng phải khổ sở như trước nữa. lạnh lùng phát ra chưởng, gian vốn bình tĩnh lúc này kịch liệt chấn động, chưởng lực hùng hồn cuồn cuộn như trường giang, ào ạt như đại hà nghịch bay lên, làm cả gian dường như muốn toái liệt. Chín cánh hoa vốn căn cứ theo phương thức kiếm trận tấn công, nhưng chớp mắt bị chưởng lực của Thần Nam đánh tan, sau đó kình khí vô tận như đại dương thôn tính toàn bộ chín cánh hoa đó. Trong lòng Mộng Khả Nhi chấn động, cánh hoa cùng nàng có kết nối, nhưng lúc này nàng thể nào cảm ứng được chúng. Điều này làm nàng đại kinh thất sắc. Lúc này nàng hiểu rằng Thần Nam trước mặt còn là Thần Nam của ngày trước, so với nàng thành người của hai thế giới khác nhau. Chúng nhân bên ngoài càng cảm thấy kinh dị vô cùng, bởi vì mọi người nhìn thấy chín cánh hoa của Mộng Khả Nhi, ngờ bay lượn xung quanh Thần Nam, chín thần vật đó giống như là hộ pháp thánh khí của vậy. “Ta tin” sắc mặt Mộng Khả Nhi đỏ rực lên, nàng dốc toàn lực, nhưng thể thu hồi pháp khí của mình. là thể tưởng tượng được, Ngọc liên biện cùng nàng có mối liên hệ vô cùng chặt chẽ, nhưng bây giờ bị cắt đứt, thể cảm ứng được. “Còn muốn đánh ?”. Thần Nam ngẩng đầu nhìn Mộng Khả Nhi . Lúc này có đủ khả năng giết chết đối phương. Nếu như phải tại Tây phương phát sinh đoạn tình cảm, lúc này tuyệt đối hạ thủ lưu tình. Mộng Khả Nhi dùng thần kiếm trong tay trả lời Thần Nam, nhân kiếm hợp nhất lao xuống. “A, Quang minh đại thần côn tại thượng, tức giận chính là ma quỷ”. Tiểu long làm bộ làm tịch lắc đầu thở dài vai Thần Nam. Nhưng thanh non nớt đó làm mọi người vô cùng buồn cười”. “Hừm” Thần Nam hừ lạnh tiếng, hai tay giao trước ngực, toàn thân xuất phát quâng lửa màu đen nóng bỏng, giống như là ma hoả từ địa ngục hừng hực bốc cao. Đồng thời, luồng sức mạnh bài sơn đảo hải hung dũng bành trướng ra ngoài, đánh bật Mộng Khả Nhi từ cao lao xuống. “phốc” Mộng Khả Nhi phun ra ngụm máu. Máu nhiễm đỏ cả bộ y phục trắng tinh của nàng, nhìn càng bắt mắt. Nhưng Mộng Khả Nhi dễ dàng bỏ cuộc, bởi vì lửa giận làm mờ lí trí của nàng, nàng lại tiếp tục lao xuống. Thần Nam biết, Mộng Khả Nhi vốn tâm tư thâm trầm, hôm nay lại bất chấp hậu quả như vậy, bất trí như vậy, chính vì “nguyên nhân vợ chồng” đầy tính hoang đường. Nghĩ đến điều này, kình khí công kích cương mãnh liền biến thành sức mạnh nhu hoà, bao vây lấy Mộng Khả Nhi tiếp tục công kích. Mộng Khả Nhi vô cùng sợ hãi, đó là cảm giác khủng khiếp nhất mà nàng từng trải qua từ khi xuất đạo đến nay. Nang phát ra mình thể cử động được, ngờ lại bị người cầm cố giữa trung, khoảng cách với Thần Nam bên dưới vẫn còn ba bốn mét nữa”. “Làm sao có thể như vậy”. Cho đến lúc này, Mộng Khả Nhi mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng thầm trách mình quá lỗ mãng, ngờ lại bị tình cảm của mình lấn át cả lí trí, ngờ lại ngu xuẩn công kích kẻ địch mà thể phán đoán được sức mạnh của đối phương. “Mộng Khả Nhi, ta muốn giết nàng, những ân oán giữa ta và nàng, bây giờ rất khó . Nhưng sau khi ta thả nàng , hi vọng nàng tạm thời gây với ta”. Mộng Khả Nhi thực vừa xấu hổ vừa tức giận. Mỗi lần nghĩ tới những chuyện phát sinh giữa hai người, nàng đều có cảm giác muốn phát điên. Bây giờ lại bị kẻ đáng ghét đó dễ dàng khống chế như vậy. Thế giới này thực còn chuyện gì có thể khiến nàng xấu hổ như vậy Nhưng, dù sao nàng cũng phải là người con tầm thường, cho dù như vậy, nàng vẫn nhanh chóng bình tĩnh. Bây giờ người như dao thớt, nàng như thịt cá, nếu như chọc giận Thần Nam, nàng nghi ngờ giết nàng. Nàng là thông minh, mặc dù muốn phát điên, nhưng vẫn giữ được lí trí. Nàng im lặng nhắm mắt lại. Đúng như Mộng Khả Nhi phán đoán. Thần Nam chút thể tư thế của kẻ thắng. Khi nhìn thấy nàng mím đôi môi đẹp lại, liền hoá giải sức mạnh khủng khiếp trả lại tự do cho nàng. Đồng thời chín cánh hoa cũng bay về xung quanh nàng. Mộng Khả Nhi xấu hổ buồn bực nhìn Thần Nam, rồi bay lên trời, lặng lẽ nhìn xuống. “Ồ…” chúng nhân bên ngoài sôi lên. Mọi người mặc dù thực cảm thấy thực lực khủng bố của Thần Nam, nhung mọi người đều nhìn dễ dàng đánh bại thánh nữ của Đạm Đài cổ thánh địa. là đáng kinh ngạc. Mộng Khả Nhi, Đông Phương Trường Minh,Đỗ Hạo, Nhược Lan, Thần Nam, năm người được coi là năm thanh niên mạnh nhất của Đông phương, danh xưng ngũ đế. Từ trước đến giờ, mọi người đều nghĩ lực của bọn họ chênh nhau là mấy, nhưng trước mắt m thanh của trăm ngàn người vô cùng hỗn loạn, mọi người đều sôi nổi tranh luận, lại bắt đầu nghiên cứu lại bài danh của năm người. Còn cặp mắt của Thần Nam lúc này phát ra quang mang lạnh lẽo, ngừng tìm kiếm trong cái biển người đó, tìm kiếm Đông Phương Trường Minh, Lí Nhược Lan cùng với kẻ bị Long bảo bảo đánh bại, Đỗ Hạo. muốn tiến hành phen đại chiến, tiêu diệt vài kẻ thù.
Chương 85 – Ngũ kiệt tái hội Trong số những người đến xem nhiệt náo, có tuyệt sắc thiếu nữ dung mạo như thiên tiên, ôm trong lòng con mèo trắng như tuyết. Cặp mắt linh động chớp chớp, tự với mình: “Ô, là kì quái, Khả Nhỉ tỉ tỉ phải là tu vi đại tiến hay sao, sao lại bại dưới tay tên xú bại hoại đó vậy. Ai, con tiểu long béo tròn kia đáng , là muốn bắt cóc nó quá”. nghi ngờ gì, tuyệt sắc mĩ nư đẹp như tinh linh đó chính là sở quốc tiểu ác ma công chúa Sở Ngọc, lúc trước bị lão quái cưỡng bách lưu lại trong cung,mỗi ngày đều bắt nàng phải học đủ các loại võ lí, hơn nữa còn từ trong sách vở trong cổ thư khố, chỉnh lí bộ khoáng thế thần công dung hoà thiên địa đại pháp cấp cho nàng. Tiểu công chúa bình thường tinh linh cổ quái, nhưng lại có thiên phú cực cao. Trước giờ nàng muốn thực học võ. Lần này dưới cưỡng bách tu luyện, cũng làm cho tu vi của nàng tiến bước dài. Tin tức của cuộc đại chiến này đương nhiên cũng truyền tới kinh đô Sở quốc. Tiểu ác ma công chúa vốn thích nhiệt náo, chỉ sợ thiên hạ loạn làm sao có thể bỏ qua cơ hội này được. Đêm trước cuộc chiến, nàng trốn khỏi Sở quốc hoàng cung để đến đây. Tiểu Ngọc, chúng ta lên xem chút, lâu rồi gặp tên Thần bại hoại gì là dám làm đó, qua trêu trọc tí. “Hô” tiếng, Tiểu Ngọc nhanh chóng biến lớn, hai bên mở ra hai đôi cánh hổ, mang theo tiểu công chúa bay lên, nhanh chóng phi về phía võ đài. Bây giờ Hổ vương Tiểu Ngọc dài dưới ba trượng, dưới bồi bổ của linh chi tiên thảo trong kho thuốc của Sở quốc hoàng cung, cơ bản nó khôi phục trạng thái tam giai trước đây. Hổ vương thân trăng toát như bạch ngọc, mang mình tiểu công chúa xinh đẹp, càng thu hút ánh nhìn của mọi người nghi ngờ gì, tiểu công chúa có rất nhiều tính cách của ác ma. Nhưng về bề ngòai vô cùng lương thiện. Vẻ bề ngoài như tinh linh, như tiên nữ có sức sát thương khó lường, làm rất nhiều quan chiến giả cả nước dãi. “Uy, xú bại hoại, lâu rồi gặp” Tiểu công chúa vẫy tay chào hỏi Thần Nam. Ở cao, trang phục màu tím của tiểu công chúa phấp phới, nhìn như tiên nữ giáng trần. Thần Nam nhìn thấy tiểu công chúa có chút bất ngờ, nhưng ngay lập tức hiểu ra, tên tiểu ác ma chỉ sợ thiên hạ loạn này làm sao có thể bỏ qua dịp từng bừng như thế này được “Ha ha,…” Thần Nam cười lớn : “Đúng là lâu rồi gặp, lẽ nào ngươi nghĩ thông, muốn làm thị nữ của ta?”. Tiểu công chúa vừa nghe thấy tiếng cười của Thần Nam, liền lập tức ra lệnh cho tiểu ngọc bay cao lên, sau đó tức giận : “Tử bại hoại, xú bại hoại, ngươi nằm mơ à! Ta đến đây để thương lượng với ngươi…” đến đây, tiểu công chúa có chút xấu hổ hiếm thấy: “có thể…nhượng lại con rồng đó cho ta ? Ta có thể trả bất kì giá nào. “A, quang minh đại thần côn tại thượng, con tiểu hổ kia có chút cổ quái. Khả năng…khả năng rất ngon miệng…khả năng…đại bổ a”. Long bảo bảo chút chú ý đến lời của tiểu công chúa, đôi mắt to tròn cứ nhìn chằm chằm vào tiểu ngọc trời. Hổ vương lạnh cả người, sau khi đến đây nó cảm nhận được khí tức của thần long, nó sớm run rẩy bất an rồi. Thần Nam cười : “Chỉ cần tên tiểu quỷ này tự nguyện theo ngươi, ta có ý kiến gì” “Có ?”. Tiểu công chúa lộ vẻ khó tin, sau đó rút ra túi ti “Vèo” đợi nàng xong, Long bảo bảo hóa thành đạo điện quang lao đến. Cùng lúc, Tử kim thần long ở gần đó cũng nuốt ực ngụm nước bọt, hóa thành đạo tử điện lao đến. Tiểu ngọc run lên từng trận, nhưng dưới mệnh lệnh của tiểu công chúa, cuối cùng cũng bay về phía Mộng Khả Nhi. Thần Nam cười thầm, biết tiểu ác ma định làm gì, muốn dụ Long bảo bảo ra xa rồi mới tính. Nhưng Thần Nam biết lần này tiểu công chúa tốn công vô ích? Long bảo bảo là ai chứ? Tên tiểu quỷ này thực rất thông minh, chứ phải dễ đối phó như tiểu công chúa nghĩ. Lúc này, vào tiền bối tu luyện giả tiến vào võ đài, cùng nhau vận dụng nội công hét lớn: “Trận này, Thần Nam thắng!”. Thần Nam sững người, sau đó liền hiểu ra, ra lần đế vương chi chiến này, còn mời số vị tiền bối đức cao vọng trọng đến làm trọng tài. Đúng vào lúc này, tiếng gầm lớn từ phía tây bắc truyền lại, thanh nồng hậu, trầm, thậm chí có chút lạnh lẽo. Thần Nam hai mắt lóe sáng, biết kẻ vừa phát ra thanh đó là ai…đó là Đỗ Hạo. Tên khốn này khôn gphải bị Long bảo bảo đánh cho trọng thương rồi sao? Nhưng nghe tiếng giống như là bị thương chút nào. Rất nhanh, phía Tây Bắc phen náo loạn, rất nhiều quan chiến giả tách ra hai bên, nhường lối ở giữa. thân ảnh được bao phủ bởi màn máu, nhanh chóng tiến vào võ đài. Thân ảnh màu máu như đạo thiểm điện, chớp mắt đến trước mặt Thần Nam. “Đỗ Hạo, đúng là ngươi”. Đỗ Hạo trước mặt nhìn rất kinh, toàn thân phát ra quầng sáng đỏ như máu, cỗ sát khí lạnh lẽo từ từ lan tỏa khắp gian, mùi máu tanh ước khắp nơi. “hắc hắc…” Đỗ Hạo cười lạnh lẽo, da xuất màu đỏ quỷ dị, sắc mặt vô cùng đáng sợ “hắc, ngươi bại dưới tay Long bảo bảo, bây giờ lại còn dám xuất , lẽ nào ngươi thực muốn chết”. Nghe xong, Đỗ Hạo đột nhiên biến sắc, lạnh lùng : “Hừ, ta thừa nhận thua con rồng đó, nhưng ngũ giai tu luyện giả thua lục giai thần long, cũng là chuyện thường. Hừ, nhưng vết thương của ta chỉ cần ngày là hoàn toàn hồi phục. Ngươi nên biết, ta bây giờ phải là ta ngày trước. Huyền công của Thần gia các ngươi, ta triệt để phế bỏ. Bây giờ ta tu luyện huyết ma chân kinh, huyền công chân chính thuộc về Đỗ gia. Mỗi lần bại, tu vi lại thăng thêm bậc, mỗi lần bị thương, liền trong thời gian ngắn nhất đột phá tầng tu luyện. Điều đó có ý nghĩa là, ta…là bất tử, càng đánh càng mạnh”. Càng , Đỗ Hạo càng trở lên điên cuồng Thần Nam lạnh lùng nhìn rồi : “Hừ, chẳng qua chị là loại tâm pháp tự hại mình. Trong thời gian ngắn có thể có công hiệu kinh người. Nhưng sau này ngươi chắc chắn vì thế mà phải trả giá rất đắt”. “ha ha…vậy sao?” Chỉ là trước lúc đó, ta bắt ngươi phải trả cái giá đó trước”. Đỗ Hạo cười lạnh lẽo Thần Nam đột nhiên từ từ bình tĩnh lại, trong lòng chút cảm thấy giận dữ. biết rằng đây chính là khinh thị của cường giả đối với đối thủ yếu hơn. sớm coi Đỗ Hạo là đối thủ, tiêu diệt y phải là việc làm tốn sức. Sau này, đại địch của chính là những lão quái vật trong Đỗ gia huyền giới. Có lẽ sau võ đài này, muốn khiêu chiến những địch thủ chân chính trong Đỗ gia huyền giới. “Đỗ Hạo, ngươi có bản lĩnh gì đắc ý nhất cứ xuất ra , nếu ngươi có lấy chút cơ hội nào. Hôm nay ngươi chắc chắn phải chết, ta để cho ngươi sống cõi đời này nữa. Nhìn thấy thần thái chắc chắn của Thần Nam, dường như còn mang chút khinh miệt, sắc mặt Đỗ Hạo đại biến, vô cùng khó coi, y hét lớn: “Đừng cho là ngươi có thể thắng ta lần là thành vô dịch, lần này ngươi phải chết”. “Bùng”. Màn máu tanh lan tỏa, xung quanh thân thể Đỗ Hạo hồng quang vô tận, đạo huyết ảnh từ từ ngưng tụ trước mặt y. Thân ảnh nhìn giống Đỗ Hạo như đúc “Nhìn , đây là thân ngoại hóa thân, huyết ma chân kinh quỷ dị khó lường, giúp ta sắp bước vào lục giai, có thể tu luyện được thần thông mà tu luyện giả mơ ước, ngươi làm sao thắng được ta?” Đỗ Hạo hét lớn “Giết”. Thân ngoại hóa thân đỏ rực, như ảo ảnh, vụt tiếng biến mất, rồi lại đột ngột xuất trước mặt Thần Nam. đôi huyết trảo lạnh lùng nhắm vào ngực . Chỉ là, lần này Đỗ Hạo cũng lại phải thất vọng. Thân ngoại hóa thân là thần thông huyền diệu, kì lạ, mặc dù có năng lực quỷ thần mạc trắc, nhưng y vẫn chưa bước vào lục giai. Có lẽ là vô định trong ngũ giai, nhưng đối thủ hôm nay của y là Thần Nam. Y được chú định là nhân vật bi kịch, tiếp tục thảm bại. Đối mặt với Đỗ Hạo, Thần Nam đương nhiên hạ thủ lưu tình, chưởng phát ra, chưởng lực mạnh mẽ như hắc sắc nộ long, điên cuồng lao về phía trước. Kình khí cuồng bạo tàn nhẫn kích thẳng lên người thân ngoại hóa thân đó, thân ảnh đỏ rực lập tức bị bắn ngược ra xa. Đỗ Hạo ở phía xa ọe lên tiếng, phun ra ngụm máu tươi. Thân ngoại hóa thân là môn huyền bí thần thông của Đông phương võ giả, uy lực cường đại vô bỉ, nhưng lại có nhược điểm trí mệnh. Dưới liên hệ vô cùng chặt chẽ giữa hóa thân và bổn thể, hóa thân bị thương, bổn thể cũng bị. Đỗ Hạo khựng lại lúc, rồi liên tiếp phun ra ba ngụm máu, sau đó như con thú hoang bị thương, gầm lên tiếng thê lương: “Làm sao lại có thể như vậy?”. “Đến bây giờ ngươi còn chưa hiểu à”. Thần Nam lạnh lùng . “Ngươi thực …bước vào lục giai trước ta bước?”. Đỗ Hạo chấn kinh, mang theo thần sắc tin nổi, lẩm bẩm: “Vì sao? Vì sao…ta đều là kẻ thua trận”. Lúc này, từ , môt nữ tử tóc gió tung bay, chân đạp phi kiếm, như nữ chiến thần nhanh chóng bay đến. Đồng thời, thanh niên võ giả cao lơn, như sấm sét, như thiểm điện tiến vào tràng, chớp mắt tới gần. “ha ha…Lí Nhược Lan, Đông Phương Trường Minh, các ngươi cuối cùng cũng xuất . Ta còn nghĩ các ngươi dám đến”. Thần Nam cười lớn. Vì muốn dụ hai tên này lộ mặt, chưa dám ra tay quá mạnh, sợ bọn họ chạy mất. Bây giờ, cuối cùng có thể thoải mái biểu sức mạnh chân chính của lục giai vũ giả. trong cuộc chiến này tiêu diệt vài cường địch lúc. Dưới tiếng la hét ầm ĩ đầy kinh hoàng của quan chiến giả, Thần Nam như thần như ma từ từ bay lên .
Chương 86 – Đồ sát Thần Nam bằng tu vi của mình, bay lên cao, làm chấn động toàn bộ mọi người. Đông phương vũ giả có thể ngự phi hành, đó là ý gì? Dễ dàng nhận ra, đó chính là biểu tượng vô địch của tục thế! Biểu bước vào lục giai lĩnh vực, cảnh giới mà vô số vũ nhân cả đời khổ cực theo đuổi. “Đến đây, mặc dù là đế vương chi chiến, nhưng có quy định nào chỉ có thể đấu . Bây giờ ba người các ngươi cùng lên lúc ”. Lúc này, mái tóc dài của Thần Nam gió mà tung bay, lộ xuất tư thái bễ nghễ thiên hạ của tuyệt thế cường giả. Từ phía xa, lão già chân đạp phi kiếm đứng , thầm kêu tiếng bất hảo, nhanh như thiểm điện lao vào. Lúc này, muời vạn quan chiến giả sớm sôi lên, tiếng gào thét điên cuồng vang đến tận mây xanh Đỗ Hạo, Đông Phương Trường Minh, Lí Nhược Lan ba người sau khi nhìn thấy Thần Nam bay lên cao, biểu lộ thực lực của lục giai cảnh giới, biểu tình giống nhau, phản ứng cũng khác. Đỗ Hạo toàn thần huyết quang, chẳng chẳng rằng triệu hồi thân ngoại hóa thân, sau đó quay đầu muốn chạy ra ngoài. Đông Phương Trường Minh mặt đầy nghiêm trọng, nhưng chỉ đứng giữa lôi đài, có ý đào tẩu. Cuồng nữ hiếu chiến Lí Nhược Lan là lớn mật nhất, nàng có chút kinh ngạc nào, là ngược lại còn thể thần tình hưng phấn, hai tay cầm thần kiếm, muốn lập tức nhắm Thần Nam điên cuồng triển khai công kích. Thần Nam quan sát thấy tất cả, nhếch mép cười lạnh. từ cao lao xuống, chặn đường của Đỗ Hạo, lạnh lùng : “ngươi phải là từng muốn chứng minh cho ta thấy, ngươi là kẻ mạnh nhất sao? giờ vì sao lại muốn đào tẩu”. Sắc mặt Đỗ Hạo đại biến, y biết hôm nay có lẽ khó có thể sống sót được. Kì thực y sớm nghĩ rằng tu vi của Thần Nam bước vào lục giai, nếu đối phương thể nào dễ dàng chiến thắng Mộng Khả Nhi như thế được. ngầm trách mình quá lỗ mãng. Màn huyết hồng lại phát ra, thân ngoại hóa thân của Đỗ Hạo lại xuất trước cơ thể . hiểu rằng trong giờ phút sinh tử khẩn cấp này, chỉ có thể liều mạng giữ mệnh mà thôi. lại, Đông phương võ giả tu vi phải đạt tới lục giai mới có thể tu luyện thân ngoại hóa thân. Đỗ Hạo với tu vi ngũ giai mà có thể tu luyện ra phân thân, cũng là hiếm thấy. “vụt” Huyết sắc hóa thân nhanh như chớp lao thẳng đến Thần Nam. Cùng lúc, Lí Nhược Lan cũng phát động tấn công mãnh liệt, thân kiếm hợp nhất lao xuống, kiếm khí như hồng thủy, người chưa đến, kiếm khí cắt phá mặt đất, toàn bộ võ đài đều rung lên. Thần Nam chút sợ hãi, tay trái vung lên, chưởng đánh thẳng lên . Chưởng lực hùng hồn va chạm với kiếm khí vô tận của Lí Nhược Lan, chớp mắt phá tan kiếm mang, sau đó chương lực khổng lồ tiếp tục hướng , lao về Lí Nhược Lan. Đồng thời, tay phải của Thần Nam chặn trước mặt, diệt thiên thủ phát ra, chụp lấy huyết sắc phân thân giữa hư . Thủ chưởng màu đen khổng lồ bao trùm trời đất, chớp mắt tóm lấy huyết sắc hóa thân. “A..” Lí Nhược Lan hét lớn, lảo đảo bay lên. Nàng tiếp được chưởng cương mãnh của Thần Nam, nhưng thể chịu đựng được kình lực điên cuồng bên trong, miệng phun ra vài ngụm máu, sắc mặt trắng bệch. “A…” Đỗ Hạo hét lớn, huyết sắc hóa thân bị tóm, cũng cảm giác xương cốt toàn thân như muốn vỡ ra, mặt mũi nhăn nhó, toàn thân run rẩy, xương cốt phát ra những tiếng kêu răng rắc. Lí Nhược Lan lảo đảo bay khoảng vài chục trượng mới ổn định lại được. Nàng nhàng điều tức lúc, đôi mắt lóe lên những thần sắc kì lạ, tự nhủ: “Đối với tục thế cao thủ mà , lục giai cảnh giới thực là vô địch. Ta cũng đặt chân vào lục giai, vì sao lại thể phát huy được thực lực chân chính của lục giai. Nếu như ta có thể đạt được cảnh giới này, những cao thủ cùng lứa trong thiên hạ còn ai có thể là đối thủ của ta nữa”. Ánh mắt của nữ tử điên cuồng này càng ngày càng cuồng nhiệt, cuối cùng nàng lại giơ cao kiếm, chuẩn bị phát động công kích với Thần Nam lần nữa. nàng tin tưởng rằng chỉ cần vượt qua cửa ải này, nàng thực có thể chính thức tiến vào lục giai. “A…” Đỗ Hạo hét lên thê thảm, sau đó máu tươi phun ra thành vòi, phải chịu đựng nối thống khổ vô cùng, cắn răng cắt đứt liên hệ với hóa thân, hóa thành đạo huyết ảnh, nhanh chóng phi ra ngoài. “Muốn chạy, đâu có dễ dàng thế. Hôm nay cần phải kết thúc”. Thần Nam hét lớn, diệt thiên thủ thêm lực, hắc sắc thủ chưởng cự đại tàn nhẫn bóp nát hóa thân, huyết sắc thân ảnh từ từ biến dạng, cuối cùng nổ tung, phát ra đạo huyết hồng chi quang lóa mắt, mùi máu tanh nồng lan tỏa khắp gian. Đỗ Hạo đào tẩu cảm giác linh hồn như bị vỡ nát, thân thể chấn động kịch liệt, suýt nữa lăn ra đất. nỗ lực nuốt ngụm máu trồi lên cổ hộng, tiếp tục chạy về phía trước. Nhưng lúc này Thần Nam giải quyết xong thân ngoại hóa thân của , bắt đầu bay lên đuổi theo “ được thương hại đến thiếu chủ nhà ta”. Phía bên ngoài đại loạn, đám Đỗ gia đệ tử điên cuồng chạy vào, muốn giải quy cho Đỗ Hạo. Lí Nhược Lan cũng như lên đồng, cầm song kiếm lao về phía Thần Nam. Thần Nam cười lạnh, lúc này trong mắt , những đại địch ngày trước, giờ khó tạo thành được uy hiếp đối với . tin rằng Đỗ Hạo khó có thể thoát khỏi tay , quay người đối phó với Lí Nhược Lan. “Lí Nhược Lan, hôm nay ngươi khó tránh khỏi kiếp nạn, hôm nay cần có kết thúc triệt để”. “Thần Nam nâng cao tay phải, đạo kiếm khí lóa mắt phát ra” “ được, Nhươc Lan được ngạnh tiếp”. Lão nhân đứng quan chiến từ lúc đầu, phát tình thế ổn, cuối cùng cũng ngự kiếm bay xuống. Nhưng lão vẫn bị chậm bước, đành trơ mắt nhìn Thần Nam đối đầu với Lí Nhược Lan. “Tổ gia cần lo lắng, con biết phải làm thế nào”. Quang mang trong mắt Lí Nhược Lan càng ngày càng cuồng nhiệt, vừa vừa lao xuống: “người của Lí gia chiến ý vi tiên, nếu như né tranh, tu vi của con thụt lùi ba lần. Con nhìn thấy cánh cửa của lục giai đợi, con cần phải vượt qua cửa ải này.” Thần Nam nhíu mày, Lí gia… ngờ lại có lão bất tử xuất ! cảm nhận được áp lực cường đại, đó mới thực là kình địch. Nhưng hề sợ hãi, hét lớn: “Nữ nhân điên cuồng kia, chết ”, kiếm khí lấp lánh được chất hóa, dài hàng chục trượng bạo phát, lạnh lùng hướng về phía Lí Nhược Lan. “Keng…keng” Kiếm mang được chất hóa phá tan kiếm khí của Lí Nhược Lan, thô bạo phách thẳng vào thân kiếm tay nàng. Thần kiếm thoát khỏi tay cuồng nữ, bạo phát quang mang rực rỡ, như sao băng ngang trời rồi biến mất. Còn Lí Nhược Lan bị hất văng ra. Như đoa hoa rụng xuống đất. “a…Nhược Lan” Lão nhân cước đạp phi kiếm, tiên phong đạo cốt, áo xanh phấp phới, nhưng vì quá kích động, khí chất vốn bất phàm giờ còn. Cuối cùng lão cũng lao xuống lôi đài, nhanh chóng đón lấy Lí Nhược Lan rơi từ cao xuống, miệng đầy máu tươi. Thần Nam tiếp tục truy kích, biết lão nhân trước mặt dễ đối phó. chuyển người bay về phía Đỗ Hạo. Tuy nhiên, thần thức của vẫn khóa chặt Lí Nhược Lan phía sau cùng Đông Phương Trường Minh bên dưới. Tu vi đạt đến mức này, linh thức của đạt đến độ mẫn duệ khó tưởng tượng, lo hai người này có thể chạy thoát. Lúc này Đỗ gia đệ tử chạy tới nơi. Có hơn trăm người bao quanh Đỗ Hạo, bảo hộ trọng thương đào tẩu. Thần Nam ngự phi hành, như chiến thần, từ cao từ từ hạ xuống, chặn đường bọn người Đỗ Hạo. “Đỗ Hạo, nếu còn là thằng đàn ông lăn ra đây, nếu chỉ liên lụy đến gia nô của ngươi mà thôi” Thần Nam hét lớn “Giết chết ” “Chúng ta cùng lên, bảo hộ thiếu chủ thoát thân”. Những đệ tử của Đỗ gia đều là tử sĩ được lựa chọn kĩ càng, đối với Đỗ Hạo vô cùng trung thành, trong lúc sinh tử quan đầu bảo hộ trước mặt “Vậy phải xin lỗi rồi, ta đành đại khai sát giới vậy”. Dứt lời, Thần Nam bước những bước dài về phía trước, coi hơn 100 kẻ đó là cái gì. “Lên, chúng ta quyết để thương hại đến thiếu chủ”. “Mọi người cùng lên!” Bất kể bọn người này trung thành đáng khen, bất kể bọn người này hề sợ chết, nhưng cũng chỉ là trứng chọi đá mà thôi. Xung quanh người Thần Nam bao phủ quầng ma diễm (lửa ma), hai tay phát ra hai thanh thần kiếm chất hóa, giống như ma thần giáng thế, nơi qua, đầu người rơi lộp độp, máu phun thành vòi, tử thi liên tiếp gục xuống đất. Những người này thực lực quá chênh lệnh, thể tạo thành uy hiếp đối với . Cho dù có vô số đạo kiếm khí phách tới, nhưng gặp phải hộ thân cương khí của , tất cả đều hóa thành những làn khói biến mất. Kiếm quang chém thẳng xuống vai trái của đệ tử Đỗ gia, rồi rạch thẳng đường xuống bụng phai, nửa người bị chém rời ra, ruột gan lòng thòng, máu me be bét. “Phụp” Đầu lâu bị chém rụng, tiếng xương đầu cứng nhất bị chẻ đôi vang lên, càng bắt mắt là não trắng hòa máu đỏ phọt ra. “Xoẹt xoẹt…” Kiếm khí phát xuyên qua cả chục người, những lỗ thủng lớn đầy máu xuât trước ngực những kẻ đó, nhìn phía sau, trông rất…hấp dẫn (biến thái quá). Đó là trường đồ sát đơn phương, bức họa đầy máu lên làm mười vạn quan chiến giả mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, mọi người đều hít hơi lạnh, im lìm quan sát. Lúc này, trong tim Thần Nam rất lạnh. cũng có lúc lung lay, cũng định tha cho những kẻ Đỗ gia đệ tử bản lĩnh yếu kém này, chỉ đoạt lấy tính mệnh của Đỗ Hạo. Nhưng cuối cùng kìm lại, cho dù những người này khó tạo thành uy hiếp đối với , nhưng rốt cục vẫn là địch nhân của . Bây giờ cái cần chính là cái loại kinh nghiệm chiến đấu đầy máu tanh này, bởi vì những cuộc đại chiến sắp tới khẳng định vô cùng tàn khốc, cần luyện cho tâm của mình tàn nhẫn, lạnh lùng.