Chương 72 : Long cốc Qua được 7, 8 ngày yên bình, Tử kim thần long mất tích bấy lâu cuối cùng cũng xuất , nhưng Thần Nam nhìn thấy bộ dạng của nó giật mình. Mấy ngày gặp, con rồng du côn trông thảm hại, tử kim long giáp vốn lấp lánh, giờ chỉ còn 1 mầu đen, giống như là bị sét đánh, cặp mắt rồng cũng là 1 màu đen, giống như là mắt gấu trúc. “Grào… đau chết mất, tức chết mất”. “Sao thế?”. Thần Nam kinh ngạc hỏi: “ ngờ lại bị người ta đánh tới mức này? Rút cục ngươi gặp phải nhân vật lợi hại cỡ nào vậy?”. “Grào… long đại gia ta đau chết được”. Tử kim thần long mau chóng biến lại, chỉ còn dài hơn 1 trượng, sau đó bay về Nạp Lan Nhược Thủy vốn nghe thấy ồn ào vừa bước ra khỏi phòng : “Nạp Lan tiểu thư, mau bôi cho ta 1 ít cao, ta chính là vì nàng mà mạo hiểm, biết nàng thích trồng dược thảo, chuẩn bị tặng nàng 1 vườn dược, kết quả là thành ra như vậy”. Mấy ngày trước tử kim thần long mang theo Thần Nam hôn mê bất tỉnh bay tới vùng xung quanh linh sơn, đột nhiên cảm thấy nơi đây vô cùng quen thuộc, nghĩ kĩ lại, nó chợt nhớ ra, nơi này chính là sào huyệt cũ của nó, nó từng sống ở đây 1 thời gian dài. Lúc đó, nó lập tức phóng xuống . Khi bay lượn qua vùng núi này, nó vô tình nhìn thấy tiểu cốc của Nạp Lan Nhược Thủy, phát ra có bóng người, nó liền bay tới. Nó chỉ là 1 con rồng, việc săn sóc cho Thần Nam làm nó đau đầu. Con rồng du côn này định bắt lấy người trong tiểu sơn cốc để chăm sóc Thần Nam. Khi tử kim thần long xông vào sơn cốc, làm cho Nạp Lan Nhược Thủy 1 phen hoảng hốt, sau khi nàng ta nhìn thấy Thần nam lưng nó, nhịn được kinh ngạc hỏi: “Thần Nam, con rồng quái quỷ kia, mau thả chàng ra!” Lúc này con rồng du côn biết, người con trước mắt có quen biết có Thần nam, đối với nó mà điều này thực quá tốt, khỏi phải tìm phiền phức ép buộc người khác. Lập tức nó kể sơ qua về mối quan hệ với Thần Nam và giao Thần Nam cho Nạp Lan Nhược Thủy. Tử Kim thần long lưu lại lúc, phát ra Nạp Lan Nhược Thủy rất hiểu biết về dược lý, cũng biết được nàng ta cư nơi đây là để nghiên cứu y dược. Sau đó qua lời nàng, nó biết được Thần nam nguyên khí đại thương, nếu có linh dược làm thuốc dẫn, nàng có thể giúp Thần nam sớm hồi phục. Lúc đó, con rồng du côn gì, quẫy đuôi cái lập tức bay lên.Nó nghĩ tới sào huyệt của nó. Nơi đó có thể coi là 1 bảo khố. Năm xưa cả nhà nó đều ở đây, hơn nữa lão du côn năm đó có trồng vườn linh chi tiên thảo. qua hàng nghìn năm, nếu như tiên thảo vẫn còn ở đó … nghĩ tới điều đó, con rồng du côn liền chảy nước miếng. Nhưng mà, làm nó đau đầu bội phần chính là, đó là năm đó khi nó rời khỏi đây dùng vô thượng pháp lực lập mê ảo lôi điện đại trận. tại, thần thông của nó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nó chắc có thể phá trừ được trận pháp này. Nhưng sức mê hoặc của tiên chi linh dược vô cùng lớn, tử kim thần long hạ quyết tâm xông vào trong sào huyệt, ngàn năm trôi qua, do vận động địa chất nên dãy núi này có nhiều thay đổi, nhưng con rồng bỉ ổi rất nhanh chóng tìm thấy sơn cốc bị phong bế kia. Năm xưa trong Đông thổ tộc, con rồng du côn cũng là 1 nhân vật có tiếng tăm, thực lực cao thâm khó dò. Có thể tưởng tượng trận pháp mà nó lập năm đó, người bình thường rất khó phát ra địa điểm bí mật này. Nếu có vô ý tới đây cũng rất khó có thể phá vỡ trận pháp để vào trong sơn cốc. Sau khi tử kim thần long tới bên ngoài của sào huyện cũ, trước tiên nó cẩn thận nghiên cứu, phát giác ra trận pháp có thể hút thiên địa tinh khí để vận chuyển chưa hề mất hiệu lực. Nó vừa tự đắc vừa thấy đau đầu. Mặc dù nó quá quen thuộc với trận pháp này, nhưng để phá vỡ lại phải cần tới 1 công lực rất mạnh để phá được 1 số trận môn. Nó vừa xông vào trận môn đầu tiên, bị lực lôi điện do trận pháp tập trung đánh cho toàn thân đen ngòm. Nhưng con rồng du côn này căn bản nghĩ tới việc bỏ cuộc, tại nó trở thành kẻ có phòng ngự mạnh nhất. Có huyền vũ giáp hộ thể, chỉ cần phải là đòn chí mạng, nó đều có thể vượt qua. Cứ như thế, tử kim thần long bắt đầu mạo hiểm phá trận pháp. mặt gào thét ầm ĩ, mặt chịu đựng lôi điện công kích, mất 3 ngày nó mới xông qua được 15 trận môn, nhưng sau khi xông vào đây, nó có chút sợ hãi. Nó bị lực lôi điện trong trận pháp thiêu đốt sắp chín mất. Khi nó do dự, thậm chí muốn thoái lui, liền đau khổ khi nghĩ tới 1 chuyện, đại trận này hấp thu thiên địatinh khí , có thể tự điều chỉnh bảo vệ, những trận môn bị phá nhanh chóng khôi phục lại như cũ, con rồng du côn tức giận muốn đập đầu xuống đất. Nó mặt nguyền rủa vì sao mình lại bày ra trận pháp biến thái như vậy, mặt to mồm mắng cổ thần phong ấn nó và nữ tử trong ngọc như ý hút long nguyên của nó. 7 - 8 ngày này, đối với tử kim thần long mà , giống như là đày thân vào địa ngục, mỗi ngày ít nhất bị lôi điện đánh trăm lần, cũng là do cái mạng của nó còn dai hơn con gián nên mới có thể sống sót (con gián chặt đầu vẫn có thể sống tiếp, sau đó nó chỉ bị chết vì…đói). Cuối cùng, tử kim thần long cũng xông vào phá vỡ trung tâm trận môn của đại trận, nó phá họng chửi bới, phát tiết tất cả những buồn bực trong lòng. Chỉ là nó cũng còn sức mà chửi nữa. gì trận pháp này cũng là do nó bố trí ra, có mắng cũng là mắng bản thân nó. Nhìn bộ dạng thảm hại của tử kim thần long, Thần Nam nhịn được phá lên cười ha ha, điều này càng làm con rồng du côn phiền muộn vô cùng. Sau khi Thần nam và Nạp Lan Nhược Thủy được tử kim thần long chở tới long cốc, hai người đều cảm thấy kinh ngạc. Tiểu cốc này còn đẹp hơn cả của Nạp Lan Nhược Thủy, cả toà sơn động tỏa ra cỗ linh khí. Hoa cỏ nơi đây đều là linh chi, tiên thảo sinh trưởng rất nhiều năm. Nạp Lan Nhược Thủy kích động vô cùng, số dược thảo này đối với nàng vô cùng quý giá. Nhưng mà con rồng du côn cứ ngừng than thở, bởi vì linh chi, tiên thảo tuy nhiều, nhưng mỗi kỳ sinh trưởng đều hơn 100 năm, cây nào có thể lọt vào mắt xanh của nó. “Grào…tức chết được. là sai lầm! sai lầm lớn! Trận pháp đáng chết. Sao năm xưa ta lại bày ra cái trận pháp đáng chết này chứ, tức chết mất!” Thông qua giải thích của con rồng du côn, Thần Nam và Nạp Lan Nhược Thủy mới hiểu được nguyên nhân đau khổ của nó. Đại trận mà năm xưa tử kim thần long bày ra hoàn toàn là tự hấp thụ tinh khí thiên địa để vận chuyển, hơn nữa lại là 1 trận pháp vô cùng bá đạo, cần nghĩ tới môi trường xung quanh. Trận pháp tà dị này cường hành cướp lấy hết tinh khí thiên địa xung quanh. Tiên chi linh thảo sinh trưởng trong đại trận, đều là những linh vật hấp thụ thiên địa tinh khí, niên hạn sinh trưởng càng dài, càng cần nhiều thiên tinh khí địa. Kết quả là xảy ra 1 loại tình huống đặc thù. Đại trận và tiên thảo trong tiểu cốc cùng nhau tranh đoạt hấp thu thiên địa tinh khí, kết quả có thể tưởng tượng được, những tiên thảo làm sao tranh đoạt được với đại trận? Khi tinh khí thiên địa thể đáp ứng cho linh thảo trăm năm, chúng từ từ chết . Còn những tiên thảo mà thời gian sinh trưởng chưa lâu, mật độ linh khí cần hấp thu lớn, bỉ ảnh hưởng nhiều, có thể tiếp tục phát triển. Đến khi nào linh khí thiên địa thể đáp ứng đủ nhu cầu của chúng nữa, lại từ từ khô kiệt. Ngày qua ngày, năm qua năm, mặc dù qua hàng ngàn năm, nhưng trong tiểu cốc này, hề xuất 1 gốc linh thảo nào 100 năm, chứ đừng tới tiên thảo cực phẩm hàng ngàn năm. “Grào… long đại gia ta muốn đập đầu vào tường”. Tử kim thần long thực hối hận. “Được rồi, nếu như có đại trận bảo vệ, e rằng những người hái thuốc dọn sạch chỗ này rồi. Hơn nữa cứ cho là có cực phẩm tiên thảo sao? Khu linh sơn này có rất nhiều trân cầm dị thú, 1 số linh thú nhất định là tìm tới nơi này, lúc đó tiên thảo đâu còn đợi ngươi tới hái sao?”. “Cũng có thể”. Tử kim thần long có phần bớt lòng. Nạp Lan Nhược Thủy vô cùng vui mừng, mặt tràn đầy nét cười, ngừng tìm kiếm trong sơn cốc, nàng ngờ tử kim thần long lại tặng cho nàng 1 món quà lớn như vậy, đối với nàng mà , thực là toà bảo tàng cực lớn. Nhìn thấy dáng vẻ kích động như vậy của Nạp Lan Nhược Thủy, Thần Nam cũng vì nàng mà vui lây, tán tụng tử kim thần long làm được 1 việc thiện hiếm có. Nhìn thấy Nạp Lan nhược Thủy khuất, Thần Nam với Tử kim thần long: “Ài, con lươn kia, đây là sào huyệt của ngươi sao ? lẽ chỉ có hoa cỏ thế này? Lẽ nào ngươi có chút gia tài sao nào?” “Grào…tiểu tử, ngươi mở miệng ta liền biết ngươi có chủ ý gì? Long đại gia ta phải là 1 kẻ keo kiệt bủn xỉn. ! Ta cho ngươi xem bảo tàng bí mật”. Tử kim thần long lượn phía trước dẫn đường, xuyên qua những vườn thuốc ngát hương, qua dòng suối xanh như dải lụa, lại xuyên qua 1 rừng hoa quả thơm phức, nó dẫn Thần Nam tới trước 1 tiểu động. Rồng du côn quất đuôi mạnh cái. “Uỳnh” 1 tiếng, viên đá lớn vạn cân bịt trước của động bị hất văng , 1 luồng sáng đập vào mắt Thần nam, lập tức trợn mắt lên. “Tiểu tử hoa mắt chưa? Ha ha, chảy nước miếng chưa? Tử kim thần long sung sướng đắc ý. “Chảy cái đầu ngươi”. Thần Nam dùng lực gõ thân nó 1 cái, : “Đây là bảo tàng của ngươi hả? Ngươi cũng dung tục quá đấy, sao lại toàn là tiền, vàng vậy? thế nào ngươi cũng là con thần long, ta cứ nghĩ còn có chút thần binh bảo khí chứ? Theo truyền thuyết, rồng tây phương có sở thích sưu tầm châu báu, ngươi phải cũng giống như chúng thích những thứ lấp lánh chứ. Người phải là ngay cả thủy tinh pha lê ngươi cũng thu thập lại đấy chứ?”. Con rồng du côn biểu thái độ xấu hổ hiếm thấy, nhưng mà mặt nó thay vì hồng lên lại đen , ngượng nghịu : “À, , ta vẫn chưa tự mình kiểm tra kỹ đống đồ này. Khi ta sống ở Tây phương, nghe mỗi con thần long ở tây phương đều có 1 bảo tàng. Kết quả là ta lén lút chiếu cố 2 nhà, lại dọn sạch 1 nhà nữa, túi lớn, túi đều bị ta mang tới đây. Cho nên…nghiêm túc mà , đây phải là đồ vật tự ta thu thập”. Thần Nam có gì để , con rồng du côn là đại nhân vật, lấy trộm bảo tàng của 2 thần long, vét sạch thêm của 1 con nữa, (lời người dịch: thực là botay.com.4vn.eu) “Ngươi là có tài ...” Thần Nam chỉ có thể thốt lên như thế.
Chương 73 : Thượng cổ thánh vật Tử Kim Thần Long có chút ngại ngùng : "Tiểu tử, ngươi đừng cười nhạo ta, nếu như ngươi biết năm xưa long đại gia ta viếng thăm nhà của những con rồng nào, ngươi còn cười được nữa đâu". " xem nào." " Thần long bảo tàng đầu tiên mà ta viếng thăm thuộc về con Ngũ sắc thần long của Tây phương, con rồng này màu sắc người luôn luôn lấp lánh. Mặc dù hình dạngcó chút kì quái, nhưng cũng là trong thập đại cao thủ của long tộc Tây Phương, có uy danh cực lớn ở long tộc. Thần long bảo tàng thứ hai mà ta ghé thăm là hang ổ của con hoàng kim thần long ba đầu, có thể đồng thời phóng ra được ba loại long ngữ cấm chú ma pháp, hiệu xưng là bất bại thiên tài của long tộc Tây phương. Còn con Ngân sắc thần long bị ta cướp còn có thân phận cực lớn, chính là con của đệ nhất cao thủ long tộc tây phương - thượng cổ thần long Khôn Đức". Xỉu. Thần Nam trợn trừng mắt lên. Tên khốn này là to gan lớn mật. Toàn động chạm đến những kẻ có thân phận cực lớn, là kẻ chuyên gây tai họa. Thần Nam toát hết cả mồ hôi, trong lòng tự nhủ : "May mà lần trước ta đem ngươi đến phương Tây, nếu để các con rồng biến thái kia biết được tin tức ta chết đến vạn lần cũng còn chưa đủ". Nghe thấy thế, Tới đây, Tử Kim Thần Long giống hệt như quả bóng bị xì hơi, chán nản . "Grào, ngày đó tài cao rồng dũng cảm, hơn nữa tốc độ phi hành của ta là thiên hạ đệ nhất, do đó cần lo lắng gì. tài…Grào…động vào tên nào trong ba tên đó, ta đều bị lột da mất. Mong là bọn chúng giờ thăng nhập thiên giới, nếu sớm muộn cũng có ngày động phải. là làm cho rồng đau cả đầu." Đối với thời huy hoàng của tử kim thần long, Thần Nam cảm thấy dở khóc dở cười, có thể tưởng tượng được năm đó lão du côn này phóng túng đến thế nào. tiến vào trong cổ động, khắp nơi kim quang lóa mắt, gia tài này là lớn, hang động là sâu. Khó có thể tính được hết giá trị của của đống tài bảo này, nhưng có thể khẳng định tuyệt đối ít hơn so với quốc khố của quốc gia nào đại lục. Tử Kim Thần Long sau khi biến lại, bay vào, kéo trong đống tiền vàng ra thanh kiếm bằng vàng, : "Ở đây có cả vũ khí mà?" Thần Nam cầm lấy, dung ngón tay búng , thanh kiếm liền gẫy đôi, lắc đầu cười : "Chỉ là đồ trang sức." Thực ra, tu vi đạt tới mức này, căn bản cần những vũ khí. Thần Nam tìm kiếm chủ yếu là muốn thử tìm xem liệu có thể tìm được như món tiên bảo nào giống như Xạ Nhật Tiễn hay . Dù sao nữa nơi đây cũng là thần long bảo tàng. "Hoài niệm…năm đó tiêu diêu tự tại đến mức nào, trời cao đất rộng mặc sức ngao du, mẹ kiếp...trốn thoát dễ dàng gì, ngờ tu vi đại tổn”. Tử kim thần long thở dài đầy bất mãn, nó chỉ cho Thần nam đống tài sản trước mặt Thần Nam : " Đống bảo vật này là cướp từ con ngân long có thân phận cực lớn đó, con ngân lóng đó khi ảo hóa thành hình dạng người, vô cùng đẹp đẽ, làm trăng sao trời đều ảm nhiên thất sắc. Đáng tiếc, dáng người lại hơi xấu, grào, là cái bệnh của bọn rồng phương Tây, cơ thể quá béo, nhìn giống như con thằn lằn". " người khác béo, chừng người ta lại ngươi gầy như cái côn, đấy là còn chưa cho rằng ngươi là con rắn 4 chân." "Ặc, tại sao người biết như vậy?" Thần Nam mỉm cười, sau đó hoài nghi hỏi : "Lẽ nào giữa nhà ngươi và con ngân long kia thực xảy ra chuyện gì ?" "Sao có thể!" Tử Kim Thần Long lộ ra vẻ ngại ngùng hiếm thấy "Phụ thân của ta là thượng cổ thần long Khôn Đức, ở Tây phương, cho dù là pháp thần hay đấu thần cũng dám trêu vào, đó là kẻ vô cùng bảo thủ, để cho con mình cưới ngoại tộc. Hơn nữa ta là 1 con rồng chung tình như vậy, làm sao có thể nảy sinh điều gì với con ngân long Tây phương đó chứ, ta chỉ thích tiểu bạch long năm xưa mà thôi". " kì lạ, ngươi chẳng có chút lí nào cả, thôi bỏ , ta ép nhà ngươi". Thần Nam vận chuyển huyền công, tìm kiếm trong bảo tàng to lớn đó. Vô số tiền vàng, đồ vật đều tự động bay lên, trong động ánh sáng lấp lánh. Bất ngờ, Thần Nam cảm nhận được tia ba động kì dị, phát động Cầm Long thủ, xuyên quá tầng tầng kim vật, cự đại kim sắc thủ chưởng thu về vô số binh khí, có trường đao sắc bén, có bảo kiếm hàn quang lấp lánh, chỉ cần nhìn qua cũng biết là thần binh lợi khí, nhưng biết chắc rằng tia ba động kia phải là do những thứ vũ khí này phát ra, biết chắc ở đây thực có thể có bảo vật mà cần. Con rồng du côn bay tới, cao giọng "Còn bảo có bảo vật nữa , những thần binh lợi khí này, so với phương thiên họa kích mà ngươi dùng trước kia hề thua kém bao nhiêu, đao kiếm này tuyệt đối là bảo bối của nhân gian". Những vũ khí thần binh này đều là kiệt tác của các đại sư đúc luyện, nhưng Thần Nam căn bản cần dùng, khi bị trúng độc của Mộng Khả Nhi ở Tây phương, rồi rơi xuống núi, phương thiên họa kích bị rơi xuống sông. Sau khi hồi phục trí cũng tìm. tại, những thần binh lợi khí cùng đẳng cấp với họa kích trước mắt, còn mấy sức hấp dẫn đối với . Thần Nam huy động Cầm Long thủ, hất những tài bảo đó sang hai bên rồi sâu vào trong động. Cầm long thủ hóa thành quang chưởng kim sắc cực lớn, ngừng xuyên qua đống tài bải này. “Rầm rầm” Trong sâu thẳm của cổ động, cự đại quang chưởng hất bay tất cả tài bảo, cuối cùng chỉ còn lại vật hình quạt to bằng bàn tay nằm giữa quang chưởng.Vật này có màu xanh sẫm, giống gỗ mà phải gỗ, tựa vàng mà chẳng như vàng. Vật bị tàn phá nặng nề, bề mặt chằng chịt các vết nứt, dường như lúc nào cũng có thể vỡ nát. Nó phát ra cỗ khí tức cổ lão, thê lương, chỉ nhìn qua cũng có thể biết đây là vật siêu cổ. Thần Nam đặt nó vào lòng bàn tay, cẩn thận quan sát. cảm thấy vô cùng kì quái. Cách xa như thế mà cũng có thế cảm thấy cái vật hình quạt này rung động, bây giờ cầm trong tay lại cảm thấy gì cả. Vật này phải kim loại cũng chẳng phải gỗ, biết là chế tạo từ cái gì. Bên bề mặt vốn điêu khắc số hoa văn cổ, nhưng biết sau này gặp phải tổn thất gì, xuất rất nhiều vết rạn, gần như là xoá hết đống hoa văn đó , còn nhìn ra được cái gì cả. “Grào…làm rồng buồn cười chết được, tiểu tử ngươi lại thích cái thứ vất đó à. Ta phát ra nó trong bảo tàng của ngân long, ngờ con của thượng cổ thần long Khôn Đức lại tiết kiệm đến như vậy, đến mảnh ván vỡ đó còn giữ lại, sau khi ta thấy liền vất vào góc sơn động. “Ngươi chắc đây là mảnh ván vỡ” Thần Nam hỏi Tử kim thần long cầm lấy, ngắm nghía hồi rồi : “Hình như phải, à, phải, trải qua cả nghìn năm, nếu như là ván vỡ, sớm mục hết rồi. Ai chà, thực là cổ quái, cuối cùng là nó là cái gì cơ chứ?”. Thần Nam nhận lại vật đó, ngắm ngắm lại, càng nhìn càng thấy quen thuộc, hỏi lão du côn: “Ngươi con ngân long đó là con của thượng cổ thần long Khôn Đức. “Đúng mà, làm sao?”. Thần Nam :”Ta cảm thấy vật này có lịch sử rất lâu đời, ta nghĩ có phải đó là bảo vật đặc biệt mà Khôn Đức tặng cho con của mình hay ?”. “Grào…ha ha…làm rồng cười vỡ bụng mất, cái phế vật này mà là bảo vật à? Long đại gia ta ho phát cũng có thể làm nó vỡ nát. Ngươi xem bề mặt chằng chịt thế, ít cũng phải trăm vết nứt, lúc nào cũng có thể nát ra”. Tử kim thần long lăn lộn cười . “Chắc , ngươi ho phát thử xem”. ThầnNam dùng hai ngón tay giữ góc của vật đó rồi :”ngươi có thể dụng thần long trảo ngươi tự nhận là có gì thể phá được thử xem?”. “Ngươi làm trò cười đó à?”. Tử kim thần long mặc dù thế, nhưng khách sao giơ vuốt ra, dùng lực gõ xuống vật đó. “Đinh” tiếng, vật đó phát ra tiếng trong trẻo, dưới lực trùng kích cường đại của lão rồng du côn chỉ hơi rung động, vỡ nát ra như nó dự định. “Ái chà, là tà môn. Ta thử lại lần nữa xem”. Tử kim thần long cầm lấy vật đó, dùng lực bóp. Chỉ là nó liên tục dụng lực bóp ba lần, cũng bóp nát được vật đó. “ là cổ quái” Tử kim thần long cảm thấy vô cùng mất mặt, bắt đầu tập trung toàn bộ long lực, từng đạo khí màu tím dồn xuống long trảo, nhanh chóng nhắm về phía vật đó. Bên trong cổ động tử kim quang đại thịnh, chỉ là cái vật nhìn nứt chằng nứt chịt đó, hề có chút thay đổi. Lão rồng du côn tối sầm mặt, ngại ngùng : “Vật này thực là vô cùng cổ quái, bằng thần long chi lực của ta ngờ thể phá được nó, là vô cùng quỷ quái”. Thần Nam : “Khi vừa cầm lấy ta cũng thử qua, vật này nhìn trông như vất , nhưng còn kiên cố hơn thần binh lợi khí gấp nhiều lần, căn bản thể làm cho nó thổn thất tí nào”. “Thảo nào con ngân long đó đem vật này cất vào bảo tàng, thực là phải đồ tầm thường. A, ta nhớ ra rồi, cái vật này hình như đeo ở trước ngực con rồng đó, à, , ở bên sườn. Nó là vật bất li thân của con ngân long đó, ta thực là vô tâm, lại coi nó như phế vật vất vào trong động”. Thần Nam : “Căn cứ theo hoa văn cổ bề mặt của nó, có lẽ là vật từ thời thượng cổ, thậm chí còn có thể lâu hơn. Do đó vừa rồi ta mới nghĩ xem đây có phải là lễ vật đặc biệt là thượng cổ thần long Khôn Đức tặng cho con của lão . “rất có khả năng”. Tử kim thần long khẳng định “Lão thằn lằn đó rất con , có vật gì hay đều cho nó”. “Thực lực của Khôn Đức như thế nào? Có bảo vật gì đặc biệt ?”. “Ngươi hỏi đúng rồng rồi đó, người thường sớm đem con thằn lằn này thành nhân vật trong thần thoại truyền thuyết rồi. Trừ ta, tồn tại siêu nhiên ra, chắc chắn có ai biết được những bí mật của lão ấy”. Tử kim thần long giới thiệu: “Lão rồng đó đáng nhẽ sớm phi thăng thiên giới, nhưng biết vì lý do gì mà ở lại . Ở Tây phương có thế lực nào dám động vào lão ấy. Nghe đồn, năm đó từng có 1 đấu thần đại chiến với lão ấy. Lão rồng đó đem đấu thần nghiền thành thịt băm. À, nghe đồn lão ấy còn có bảo vật, là thuẫn bài mà đến thiên giới chủ thần cũng thể nào phá vỡ được. Vào lúc đại chiến với đấu thần, lão thắng dễ dàng thế chính bởi vì tác dụng to lớn của cổ thuẫn thần bí”.
Chương 74 – Phá hỗn độn, khai thiên địa. “Thuẫn bài! Thuẫn bài!” Trong đầu Thần Nam loé lên ý tưởng, cẩn thận nghiên cứu kĩ vật đó, thất thanh kêu lên: “Đây nhất định chính là cổ thuẫn đó của Khôn Đức”. “Ặc, ngươi điên rồi, cái vật này đâu có chỗ nào giống thuẫn bài đâu”. Thần Nam khẳng định: “Đây chắc là mảnh vỡ của cái cổ thuẫn đó. Cái thuẫn bài của Khôn Đức tự xưng đến chủ thần cũng thể phá vỡ chỉ là …mảnh vỡ”. “Có…có quá đáng quá ?”. mảnh vỡ của cổ thuẫn mà có thể chặn được đòn tấn công của chủ thần ư?”. Tử kim thần long mặt tràn đầy thiếu tin tưởng. Thần Nam để ý đến nó, bắt đầu điên cuồng vận chuyển huyền công, vô tận ma khí từ cơ thể phát ra, bóng đen từ từ ngưng tụ thành hình sau lưng , trong tay hắc ảnh là tử vong ma đao được chất hoá. Ngoài ra xung quanh bóng đen còn bảy tám thanh binh khí trôi nổi, ngoại trừ cái thuẫn bài, còn lại đều mơ mơ hồ hồ, nhìn được. Thần Nam vẫy tay trái, cái thuẫn bài gần như chất hoá đó bay đến trước mặt , mặt hắc sắc thuẫn bài khắc đầy những hoa văn cổ. “Trời ơi” tử kim thần long kinh ngạc hô lớn: “Hoa văn thuẫn bài đó giống y như hoa văn cái vật này”. Thần Nam đem vật màu xanh thẫm đó đặt cạnh thuẫn bài, kích động : “trừ màu sắc khác nhau ra, vật này hoàn toàn đồng dạng với cái hắc thuẫn này”. Tử kim thần long há hốc mồm ra: “Đây…thực là mảnh vỡ của cổ thuẫn à? Lẽ nào đây chính là thần bí cổ thuẫn của Khôn Đức, được xưng tụng đến chủ thần cũng thể phá vỡ? Trời ơi, là thể tin nổi”. Thần Nam vô cùng chấn kinh, mảnh vỡ của cổ thuẫn…thế giới này ngờ lại có thuẫn bài giống như hắc sắc ma thuẫn của . có cảm giác rất mạnh mẽ, khi những mảnh vỡ của chiếc cổ thuẫn màu xanh đậm này ghép lại với nhau, hắc sắc ma thuẫn của cũng hình. Lúc này, trong lòng Thần Nam dâng lên những trận sóng dữ dội. ngờ ma thuẫn lại tìm được vật đối ứng trong thế giới thực. Lẽ nào những thanh ma binh xung quanh , đều có nguyên hình ở thế giới thựuc. “Grào…làm rồng xấu hổ quá! ngờ long đại gia lại đem kiện bảo vật thành phế vật, chút nữa vất . là làm cho rồng xấu hổ quá”. Thần Nam thu khí tức của lại, bóng đen cùng ma binh liền biến mất. Mặt vô cùng nghiêm trọng, quan sát mảnh vỡ đầy vết nứt của cổ thuẫn. Chủ thần cũng thể phá vỡ mảnh vỡ này, vậy những vết nứt chằng chịt mặt này là do ai để lại. Còn cái cổ thuẫn hoàn hảo ban đầu, làm sao lại vỡ vụn ra được, cần phải có đại thần thông gì để có thể phá vỡ được nó”. Thần phải là tồn tại cường đại nhất thế gian hay sao? Lẽ nào còn có thứ còn siêu việt hơn cả thần hay sao?”. Thần bí cổ thuẫn đưa Thần Nam vào lĩnh vực thể tưởng tượng được. suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến rất nhiều việc. Cuối cùng, do những kiện ma binh đó, liên tưởng đến lúc vận chuyển huyền công, bóng đen xuất phía sau lưng , lẽ nào trong thế giới thực, cũng thực có 1 người như thế sao? Lẽ nào nguời đó cũng giống như thần bí cổ thuẫn, lưu lại phần thân thể thế gian. có thể tìm được ý nghĩa thực của việc những thanh binh khí đó tụ tập xung quanh bóng đen đó ? Mơ hồ, tất cả đều là mơ hồ Từ khi hồi sinh từ viễn cổ thần mộ đến nay, trải qua mỗi việc, đều bị màn sương dày bao phủ. Dường như có bàn tay vô hình dẫn dắt theo hướng được định sẵn. biết cuối cùng xuất trước mắt là cái gì? biết khi chân tướng ra, có chịu đựng nổi hay . Từ xưa đến nay, từ đông phương đến tây phương, đến tiên thần giới, dưới tại u minh địa phủ, tất cả…tất cả…đều chơi . vô cùng tức giận, có cảm giác, có người thao túng tất cả. sống trong bàn cờ hoàn mỹ do người khác xếp đặt. Điều duy nhất có thể làm được là trở lên mạnh hơn, mạnh hơn, tiếp tục mạnh hơn. Đến ngày đủ mạnh để phá vỡ bàn cờ thoát ra Nạp Lan Nhược Thuỷ vô cùng thích long cốc của tử kim thần long. Dưới giúp đỡ của tử kim thần long và Thần Nam, nàng nhanh chóng chuyển nhà đến nơi này. Khoảng trời đất này với nàng mà thực là thiên đường, thánh địa chứa vô tận bảo tàng. Mảnh vỡ của thần bí cổ thuận đó giáng đòn mạnh vào tâm lí Thần Nam. bắt đầu tập trung hết sức nghiên cứu nội thiên địa của mình, hi vọng sớm khôi phục toàn bộ nguyên khí. Bây giờ cần nguồn sức mạnh vô cùng lớn để cải biến…cải biến vận mệnh của chính . Đây là thiên đường để tu luyện. Sau khi phá trừ Mê ảo lôi điện đại trận, tiên khí tràn đầy, linh khí của linh thảo tiên chi lan toả khắp long cốc. Ở nơi như thế này, đến người có chút tu vi nào cũng tâm thần thư thái, thân thể khoẻ mạnh, chứ đừng gì đến những người luyện võ như Thần Nam Thần Nam khoanh chân ngồi đất, xung quanh là khoảng long thảo, xuất phát từng trận linh khí, thông qua da ngấm vào cơ thể . Nhưng đây phải do hấp thu, mà là do nội thiên địa của vận chuyển, hấp thu thiên địa linh khí bên ngoài. Thần Nam lúc này giống như kẻ ngoài cuộc, đem thần thức vào trong tiểu thế giới, tìm kiếm cửa ngõ giao nhau giữa nội lực và ngoại lực. Đây là quá trình vô cùng buồn tẻ, bên ngoài trải qua phút, bên trong nội thiên địa thời gian dài như ngày. Thần Nam cảm giác ở trong tiểu thế giới trở thành hoá thạch thể di động được. Cứ như thế, thời gian từ từ trôi qua, Thần Nam ngồi bất động trong Long cốc ba ngày liên tục Lại buổi sáng ánh mặt trời soi tỏ, trong long cốc linh khí lưu động, muôn chim ca hát, cảnh tượng yên bình đến mê người. Nạp Lan Nhược Thuỷ mở cửa phòng trúc, phát Thần Nam tư thế đổi, vẫn ngồi tại đó. Nàng có chút lo lắng, nhưng nàng cũng là tu luyện giả, hiểu rằng trong tình huống đó nàng nên quấy nhiễu , chỉ có thể từ từ chờ đợi tự thu công. Con rồng du côn say lướt khướt bay về, nhìn thấy Thần Nam còn chưa tỉnh, liền phi vào trong bảo động của nó ngủ giấc. Mấy ngày nay tên khốn đó cũng nhớ mình luộc sạch bao nhiêu quán rượu ở bên ngoài rồi. Mặt trời từ từ lên cao, Nạp Lan Nhược Thuỷ lặng lẽ ngồi chiếc ghế trúc trước nhà, quan sát Thần Nam. Lần này gặp lại, năm trôi qua, chàng thay đổi nhiều, nhưng khí chất có biến hoá rất lớn, có thêm nhiều sát khí lăng lệ mà bớt nhiều nét thuần phác ngày trước. Nàng nhớ lại những việc trong quá khứ. Nàng nghĩ đến thất thần, nhớ lại hình dáng Thần Nam đao trong tay chỉ hướng Sở Hoàng, cứu nàng thoát khỏi hôn lễ, nàng cảm thấy tim mình bỗng đập mạnh lên. Chỉ là, năm thời gian, xảy ra quá nhiều chuyện. Trong lòng nàng cũng có lúc xao động, nhưng do hầu hết thời gian nàng đều tập trung nghiên cứu dược lý, nàng cảm thấy cuộc sống mình như thế cũng có thể coi là loại hạnh phúc. Nhưng nàng ngờ nàng lại gặp lại Thần Nam. Trước mặt , nàng rất bình tĩnh, nhưng trong lòng có chút mơ hồ, có chút bàng hoàng. Bởi vì nàng biết Thần Nam nhanh chóng rời , có rất nhiều việc phải làm, hai người bọn họ giống như là hai người thuộc về hai thế giới khác nhau… Vào lúc giữa trưa, linh khí dày đặc trong long cốc đột nhiên điên cuồng chuyển động, từ bốn phương tám hướng tụ tập về phía Thần Nam. Linh khí dày đặc hình thành cơn lốc , ngừng chuyển động xung quanh Thần Nam, xuyên qua da, nhanh chóng tiến vào trong cơ thể . Nạp Lan Nhược Thuỷ có chút sợ hãi, nhưng nàng kêu lên, nàng tin tưởng Thần Nam chắc bình yên vô dạng. biết từ bao giờ, nàng dần dần tin tưởng, Thần Nam làm gì đều thành công. Lúc này thần thức của Thần Nam vẫn trầm ngâm trong tiểu thế giới của . Nhưng lúc này mảnh nội thiên địa phát sinh những biến hoá kinh người. Linh khí vô tận ngừng bị hút vào, làm cả phiến gian hỗn độn ngừng nổ tung, toàn bộ phiến gian từ từ mở rộng ra. Cát vàng vô tận từ từ biến thành đất đai. Mặc dù vẫn còn vô cùng hỗn độn, chưa có trời xanh, nhưng “đại dịa” của tiểu thiên địa hình thành. Cuối cùng, khoảng gian khoảng 10 trượng từ từ ổn định, đại địa cũng cố định chắc chắn. Đối với người tu luyện nội thiên địa mà , đây là kiện có ý nghĩa vô cùng trọng đại. “Khai thiên tích địa” tiến hành thuận lợi được nửa, căn cơ hình thành, chỉ còn xem tu luyện giả sau này phát triển như thế nào. Thần thức của Thần Nam ảo hoá thành thân ảnh, xuất giữa nội thiên địa. kích động vô cùng, nhìn thấy tiểu thế giới hình thành như thế, giống như nhìn thấy con cái của mình từ từ trưởng thành, niềm vui đó khó có thể diễn tả thành lời. Cuối cùng cũng phát được thông đạo giữa nội thiên địa và bên ngoài. Ban đầu vồn hỗn độn, gẫy vỡ, bây giờ hình thành cái cửa ra. Thần Nam thử dùng thần thức tiếp xúc với cửa thông đạo đó. “uỳnh oàng” tiếng nổ lớn nhanh chóng lấp kín thông đạo. kinh sợ, tốn rất nhiều khí lực mới có thể ổn định được thông đạo. Thông qua đó, có thể nhìn thấy cảnh vật, hoa cỏ ở bên ngoài. Từ phía xa, Nạp Lan Nhược Thuỷ đại kinh thất sắc, nàng nhìn thấy xung quanh Thần Nam, gian từ từ nứt vỡ, cái động khôn gian xuất bên cạnh Thần Nam, bao trùm lên người . “A..!” Nạp Lan Nhược Thuỷ hét lên thất thanh, nhanh chóng lao đến. Lão rồng du côn ngủ trong động cũng bị đánh thức, nhanh chóng bay ra. Khi người rồng tiến đến gần cửa động gian, động gian khổng lồ đó đột nhiên đóng lại. Thần Nam cũng đột nhiên mất tích theo. Nạp Lan Nhược Thuỷ suýt chút nữa ngất , Tử kim thần long ngừng bay lượn khắp Long cốc, an ủi : “Nạp Lan tiểu thư nên vội, ta cảm thấy khoảng gian của rồng có chút cổ quái. Thần Nam có vấn đề gì đâu, thành công tiến vào nội thiên địa của . lúc nữa phá khai cửa gian để thoát ra”. Lúc này, Thần Nam tiến vào nội thiên địa của chính mình, thần thức của cũng trở về với cơ thể. Trong gian 10 trượng của mình, Thần Nam hai tay dang rộng, hướng về phía vô tận hỗn độn đầu hét lớn: “Ta nhất định làm cho phiến thiên địa này rộng lớn vô biên”.
Chương 75 - Định địa thần thụ (Cây thần trấn đất) Vào lúc cơ thể tiến vào, năng lượng sinh mệnh của liền quay lại bên trong cơ thể (lúc trước bị nội thiên địa hút hơn nửa, giờ trả lại). Lúc này phục hồi nguyên khí, cảm thấy vô cùng mạnh mẽ. Vào lúc này, chỉ muốn cùng những kẻ địch như Đông Phương Trường Minh, Lý Nhược Lan đại chiến phen Thần Nam hiểu rằng đặt chân vào lục giai, đột phá chỉ trong ngày ngày hai nữa tthôi. Tu vi lúc này của ở vào giữa ngũ giai đính phong và lục giai sơ cấp. Đó là giai đoạn mơ hồ trong tu luyện, do ngũ giai cao thủ chân chính từ từ chuyển hóa sang. “Ta muốn mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa”. Thần Nam đứng giữa nội thiên địa, nhìn gian mười trượng, có cảm giác toàn bộ trời đất đều nằm trong bàn tay mình. Thần thức của trầm mặc trong tiểu thiên địa rất lâu, quen thuộc với từng ngóc ngách của nơi này. Bây giờ quen với việc mở hoặc đóng cái tiểu thế giới này. quyết định để ngỏ tiểu thiên địa, để cho tinh khí ngừng chảy vào, tế luyện cái tiểu thế giới này, làm cho nó ngừng mở rộng Vào lúc thông đạo giữa tiểu thế giới và bên ngoài mở lại, dưới khống chế bằng ý thức của , tiểu thiên địa bắt đầu điên cuồng hấp nạp thiên địa tinh khí từ bên ngoài. Vô tận linh khí từ bên ngoài cuồn cuộn chảy vào. Lạp Nam Nhược Thủy và lão rồng du côn ở trong Long cốc lúc này bị dọa đến phát khiếp. từ cao, động gian mở rộng, vô tận thiên địa linh khí nhanh chóng ngưng tụ vào đó, hình thành cơn lốc linh khí. Tử kim thần long bay vù lên hét lớn: “tiểu tử hỗn láo kia, ngươi muốn biến long cốc này thành hoang mạc à”. Thẩn Nam mơ hồ nghe thấy tiếng của tử kim thần long, lập tức hiểu ngay vấn đề. giờ tiểu thiên địa dưới khống chế của , so với lúc tự động hấp nạp linh khí tốc độ tăng thêm rất nhiều lần, chỉ tinh khí của trời đất bị hấp nạp và cả thảo mộc tinh hoa cũng bị cướp đoạt trắng trợn khống chế nội thiên địa của mình, từ từ tiến về tận cùng của sơn mạch ở đó, cách xa long cốc. Mặc dù như vậy, tử kim thần long phải nhanh chóng bố trí vài tiểu trận xung quanh long cốc, đề phòng linh khí của long cốc lọt ra ngoài. Thần Nam vạn lần cảm khái, nội thiên địa vô cùng kì diệu, với tu vi tại của , vẫn còn chưa thể ngự phi hành. Như sau khi tu luyện tiểu thế giới, mọi việc khác. Bây giờ dùng nội thiên địa di động, cũng chẳng khác phi hành là bao nhiêu Có thể bay , đối với tu luyện giả có ý nghĩa vô cùng quan trọng. giờ lòng tin của tăng gấp trăm lần, cảm giác sợ bất kỳ kẻ đồng cấp nào nữa. Lúc này, Thần Nam cách long cốc khoảng 100 km, bắt đầu yên tâm toàn lực khống chế nội thiên địa hấp thu tinh khí của trời đất. Cả vùng núi đó đột nhiên xuất cảnh tượng kì dị, vô tận thiên địa tinh khí, thảo mộc tinh hoa, tập trung thành cỗ cuồng phong, điên cuồng hướng lên cao. Các loại cây cối nhanh chóng ngả sang màu vàng, các loại hoa yếu ớt còn bắt đầu khô héo. Thần Nam đứng giữa nội thiên địa, tâm thần siêu thoát, lúc này tâm thần dường như dung hòa với nội thiên địa thành thể, còn chút cảm giác về thời gian. Thời gian dừng như ngừng lại vĩnh viễn, cảm giác mình hóa thân thành trời đất. Thời gian dần dần trôi qua, tinh khí chảy vào nội thiên địa càng ngày càng nhiều, vô tận hỗn độn bắt đầu tiếp tục vỡ vụn, gian từ từ mở rộng ra. Tâm thần của Thần Nam hoàn chìm trong nội thiên địa, đột nhiên cảm thấy từ phía sau truyền lại cơn đau, liền tỉnh lại. vô cùng ngạc nhiên, nơi cảm thấy bị đau chính là nơi phong ấn Hậu Nghệ cung, toàn bộ cơ thể phát ra từng trận thanh quang. Đột nhiên tiếng “uỳnh oàng” vang lên, nội thiên địa dường như muốn nổ tung, đoàn thần quang xanh biếc từ sau lưng Thần Nam bay vụt lên trời, sau đó nhanh chóng lan rộng ra. cây thần thụ cao bằng thân người trông như được chạm khắc bằng ngọc xuất giữa tiểu thế giới, phóng xuất thần quang lóa mắt. Thần thụ mặc dù cao, nhưng phát ra cỗ cổ ý vô cùng tang thương, cành lá khẳng khiu, xoắn xuýt. Những chiếc lá xanh như ngọc lấp lánh thần quang, màu xanh tươi trẻ (quảng cáo Pepsi tí). “Uỳnh” Thần thụ từ cao hạ xuống, rễ cây nhanh chóng chui sâu xuống đất. Toàn bộ nội thiên địa rung lên kịch liệt. Quang mang lóa mắt, những cành lá màu xanh của thần thụ, thấu phát vô tận linh khí, làm toàn bộ tiểu thế giới của Thần Nam tràn đầy sinh cơ. Đại địa hoang vu đột nhiên xuất những mảng màu xanh. Thần Nam tràn đầy nét kinh ngạc, lẩm nhẩm : “Theo truyền thuyết, bổn thể của Hậu Nghệ cung chính là thần thụ được sinh ra từ thủa khai thiên lập địa, bây giờ nó…. ngờ lại cắm rẽ trong nội thiên địa của mình. Lẽ nào nó muốn thành định địa thần thụ của tiểu thế giới này. Những chiếc lá lấp lánh thần quang nhàng xào xạc, phát ra từng trận lục quang. Những ánh sáng này chiếu đến đâu, vô số cây cỏ từ từ phá đất chui lên. Trong chốc lát, toàn bộ vùng đất khô cằn biến thành thảm cỏ xanh mướt, hương cỏ, hương đất hòa quyện, lan tỏa khắp nơi, chứng nhận rằng vùng cỏ xanh mướt đó thực tồn tại. “Nó..” Thần Nam vô cùng mừng rỡ, chỉ trong chốc lát, cả tiểu thế giới hoang vu bắt đầu tràn đầy sức sống. “Uỳnh, oàng” Thần thụ lại rung động lần nữa, nhưng lần này phải là phóng thần quang ra ngoài, mà là điên cuồng hấp nạp thiên địa linh khí. Linh khí từ ngoại giới tiến vào tất cả đều tập trung về phía nó Thần thụ mặc dù phải là cao lớn, nhưng nó giống như cái động đáy, tất cả thiên địa tinh khí từ bên ngoài tiến vào, đều bị nó ngừng hấp thu hết. biết bao nhiêu thời gian trôi qua, thần thụ và tiểu thế giới dường như đạt đến bão hòa. Thiên địa tinh khí từ bên ngoài tiến vào còn bị thần thụ hấp nạp mà bắt đầu phân bố khắp tiểu thiên địa Thần Nam cẩn thận đến thông đạo nối với bên ngoài, vừa nhìn ra ngoài liền há hốc mồm ra. Cả vùng núi non xanh biếc, lúc này màu vàng óng, dường như mùa thu đến nơi này. Cả vùng núi non trùng điệp có đến nửa điểm màu xanh. “… là tội lỗi”. Đương nhiên là Thần Nam hiểu nguyên nhân vì sao. ngờ nội thiên địa lại đem toàn bộ thảo mộc tinh hoa hấp thu hết. Điều này làm vô cùng bất an, vội vàng quay về Long cốc. May mắn là phi hành khoảng hơn chục dặm, màu xanh dần dần trở lại. Long cốc gặp phải thảm họa gì Khi Thần Nam từ nội thiên địa bước ra, xuất tại Long cốc, Nhược Thủy chạy vội đến bên cạnh. Thần y xinh đẹp ngày thường vốn bình tĩnh, sắc mặt lúc này có chút tiều tụy. Nhìn thấy Thần Nam an toàn quay lại, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng hỏi: “Thần Nam, nửa tháng nay chàng vẫn ổn chứ”. “Nàng làm phải lo lắng rồi, ta sao”. Nhược Thủy dường như cảm thấy mình hơi vội, liền lập tức điều chỉnh bản thân, nhanh chóng bình tĩnh trở lại. “Nàng nửa tháng trôi qua” Thần Nam thắc mắc. “Đúng, chàng mất tích hơn nửa tháng, đúng hơn là hai mươi ngày nay chàng ăn uống rồi”. Nhược Thủy lo lắng . Thần Nam cảm giác ở trong nội thiên địa, thời gian chỉ khoảng nửa ngày. Sau khi nghe Nhược Thủy vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào sau khi cùng nội thiên địa hợp nhất, cảm thấy thời gian trôi qua? Đây… trách vô số cây cối trong núi đều khô héo hết. ngờ nội thiên địa hút tinh khí của cả vùng hơn nửa tháng nay. Dưới cầu của Nhược Thủy, Thần Nam đưa nàng vào thăm nội thiên địa. Nàng vô cùng kinh ngạc, ngờ bên trong mỗi cơ thể lại có nội thiên địa, chỉ cần khai mở, tế luyện, chỉ có vài tu luyện giả đặc biệt mới có thể làm được. Nàng có cảm giác thể tin được “Thần Nam, có thể trồng dược thảo trong nội thiên địa này được ”. Thần Nam cảm giác ngụ ý của Nạp Lan Nhược Thủy, cũng giống như lúc Long Vũ cầu vẽ tranh, khác nhau về hoàn cảnh nhưng chung ý. Các thiếu nữ có những lúc rất thông minh, bọn họ có thể dùng câu khéo léo biểu ý nghĩa đặc biệt nào đó. “Nhược Thủy, tại vẫn chưa thể trồng dược thảo ở đây. Ta cần dùng nó để chiến đấu, tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm cả ta, đều có khả năng thể tồn tại. Nhưng nàng yên tâm, chỉ cần ta còn sống, ta đem khoảng nội thiên địa tế luyện rộng lớn vô cùng. Trong cái thế giới này, ta vì nàng mà tạo ra khoảng thiên đường. Tử kim thần long lảo đảo bay từ bên ngoài vào, tên du côn nheo mắt, hỗn hào hỏi: “Hai người làm cái trò mờ ám gì ở đây?”. Hai người gì, chỉ kinh ngạc nhìn tử kim thần long. “Con lươn chết bầm nhà người cuối cùng là thần long, hay là con rùa”. “Tên khốn khiếp nhà ngươi, ngươi dám chửi ta à”. Hai mắt Tử kim thần long vẫn mơ hồ say sưa. “Ngươi nhìn xem người ngươi là cái gì, có phải là cái vỏ rùa khổng lồ ?”. Thần Nam nghi ngờ nhìn bộ dạng quái dị của tử kim thần long. Trừ đầu đuôi và bốn cái trảo ở bên ngoài, toàn bộ thân rồng ở giữa nằm gọn giữa cái mai rùa khổng lồ. Nhìn thấy Nạp Lan Nhược Thủy cũng nhìn mình cách cổ quái, Tử kim thần long nghi ngờ nhìn xuống. Lập tức tiếng la thảm thiết vang lên: “Quỷ…quỷ ám”. Nó nỗ lực gồng người ra, đẩy cái mai rùa ra, muốn thoát thân ra ngoài. Kết quả là dưới long lực cường đại như thế, nhưng làm tổn thương chút nào đến cái vỏ rùa. Nó lại thi triển thần thông, thu người lại. Kết quả là cái mai rùa cũng thu , theo nó như hình với bóng. “Grào…quỷ giữa ban ngày! Mẹ rồng ơi, đừng có dọa ta...” Tử kim thần long kinh hoàng la hét.
Chương 76 :Côi bảo bản thể (nguyên gốc của báu vật) “Tiểu tử khốn khiếp kia, nội thiên địa của ngươi có quỷ, long đại gia ta thể ở trong này được” Tử kim thần long lắc lư muốn phi ra ngoài Thần Nam chau mày suy nghĩ, Lạp Nam Nhược Thuỷ rất bình tĩnh, nàng quen với con rồng điên rồ này rồi “Grào, tiểu tử hỗn xược, làm long đại gia tức chết được, ngươi dám trêu trọc bổn long hả”. Tử kim thần long tức xì khói, lúc lắc cái đầu to lớn : “Ở bên ngoài có chuyện gì, nhất định là ngươi giở trò”. Con rồng du côn bay lại gần : “Long đại gia biết là người trêu đùa, ta sợ”. Thần Nam cùng Lạp Nam Nhược Thuỷ nhìn nó cách cổ quái, im lặng nhìn người nó/ “Grào..làm cho rồng sợ chết mất, vì sao mai rùa lại ở người chứ, lúc nãy ta quan sát tên tiểu tử khốn khiếp kia có thấy làm động tác gì đâu, mẹ (rồng) ơi, đừng có doạ ta thế chứ?’. Chiếc mai rùa to lớn khoác người Tử kim thần long khiến nó trông vô cùng buồn cười. Nhìn thấy Tử kim thần long muốn bay ra, Thần Nam cười lớn : “con lươn kia, ngươi bây giờ còn chưa hiểu à, vậy ta cho ngươi biết nhé”. “Quả nhiên là ngươi, chuyện là thế nào” Tử kim thần long trợn mắt nhe răng hỏi. “Chắc chắn ngươi biết côi bảo Hậu Nghệ cung lưu truyền từ xa xưa lại, nhưng ngươi có biết Hậu Nghệ cung chính là chiếc rễ thần do thiên địa tế luyện mà thành ?”. “Hình như có nghe qua” “Ngươi xem đây là cái gì” Thần Nam chỉ tay vào thần thụ giữa nội thiên địa “Ngươi phải muốn , đó là bản thể của Hậu Nghệ cung hả? phải nó bị phong ấn ở vai ngươi sao?”, Tử kim thần long đầy hoài nghi hỏi. Thần Nam thở dài : “Ta cũng , có thể nội thiên địa của ta tuân theo pháp tắc của bên ngoài, cũng có thể lực phong ấn có tác dụng trong tiểu thế giới này”. cười cười tiếp: “Bây giờ người hiểu cái mai rùa là cuối cùng là cái gì chưa?”. “Ngất mất! Huyền Vũ giáp trong truyền thuyết, ngờ lại do mai rùa luyện thành. những côi bao lưu truyền trong tu luyện giới từ trước đến nay, cuối cùng đều là những vật linh tinh như thế này à?”. Tử kim thần long cảm giác vô cùng mất mặt. Huyền Vũ giáp uy danh đỉnh đỉnh người ngờ lại là cái mai rùa. Nó tức giần gầm rống ầm ĩ. “Nhưng chiếc mai rùa này đơn giản, ta cảm thấy sinh mệnh ở người ngươi” Thần Nam cẩn thận quan sát chiếc mai rùa khổng lồ đó rồi : “Chỉ ở những địa phương đặc biệt, phong ấn của Huyền Vũ giáp mới lộ ra bản thể của mình. Nhưng bây giờ đó vẫn chưa phải là chân thân của nó”. “Ngất mất, tiểu tử ngươi đừng có doạ ra”. Tử kim thần long hoảng sợ, điên cuồng đập vào mai rùa, muôn thoát ra ngoài/ “Để ta xem nào” Thần Nam khẽ hất tay cái, thần thụ ở phía xa đột nhiên bay lên, toàn bộ thiên địa chấn động theo. Thần thụ nhanh chóng hoá thành thần cung đen bóng. Ngón tay Thần Nam phát ra đạo năng lượng, chuẩn bị đem làm tên để bắn. “Tiểu tử ngươi điên rồi, mau dừng tay,đừng có đem cái đồ nguy hiểm đó nhắm vào ta”. Tử kim thần long hoảng sợ hét lớn, nó vốn biết lợi hại của Hậu Nghệ cung “Yên tâm, ta chỉ chuẩn bị bắn Huyền Vũ giáp mà thôi”. Thần Nam còn chưa căng dây cung, chỉ nghe tiếng roạt vang lên. Chiếc mai rùa khổng lồ mình Tử kim thần long bạo phát quầng sáng xanh biếc, thoát khỏi cơ thể của con rồng du côn rồi rơi uỳnh xuống khoảng hỗn độn phía xa”. Tử kim thần long mắt chữ O mồm chữ I, sau đó gào thảm thiết: “Grào, ta từ trước tới giờ đeo cái mai rùa, làm rồng tức chết mất”. Lạp Nam Nhược Thuỷ cũng trợn mắt há mồm, nhìn vào khoảng hỗn độn mà tin vào mắt mình nữa. Ở phía xa, con rùa to như toà núi yên tĩnh nằm đó, to đến mức làm người ta phát khiếp. “Ta đúng mà”. Thần Nam cười ranh mãnh. “Grào…đó chính là bổn thể của Huyền Vũ giáp? Grào…làm rồng tức chết được, Long đại gia ta cõng con rùa lớn lưng, vậy mà cứ dương dương tự đắc cả ngàn năm nay, ta #%&%*… “Đừng có như thế, rùa làm sao? tế luyện thành Huyền Vũ giáp, lực phòng ngự mạnh nhất thế gian. Nếu như ngươi muốn tặng cho ta, ở đây ta có định địa thần thụ, ta đem nó làm định hải thần quy (rùa thần trấn biển). Con rùa Huyền Vũ to như toà núi , dường như hiểu những gì Thần Nam , từ từ bò về phía khoảng gian hỗn độn. “Rầm rầm” Trời rung đất chuyển, toàn bộ tiểu thế giới rung động kịch liệt, vùng hỗn độn ngừng nổ tung, Huyền Vũ quy khai mở thêm khoảng gian. “Ngất mất. Con rùa đó biết nghe lời! Lẽ nào còn muốn tạo ra bãi biển?”. Tử kim thần long nghĩ hồi: “ Đợi đến khi sức mạnh của ta hoàn toàn hồi phục, ta đem tặng con rùa này cho ngươi. Bây giờ chưa được, nhỡ gặp phải mấy con rồng biến thái của Tây phương, ta chết mất”. “rầm rầm, leng keng (quên mất, làm gì có máy móc đâu nhỉ ). Huyền Vũ quy dùng sức khai khẩn hồi, liền nằm im đất. Sau khi được mở rộng thêm vài chục trượng nữa, nội thiên địa của Thần Nam gần đạt đến trăm trượng. Thần Nam ném Hậu Nghệ cung lên cao, thần quang loá mắt ngừng chớp động, Hậu Nghệ cung lại biến thành thần thụ, sau đó lại cắm xuống đất nhưu cũ. Thần thụ nhàng rung động, những chiếc lá xanh bóng phát ra từng đạo lục quang. Trong phiến gian mà Huyền Vũ quy vừa khai khẩn, cát vàng nhanh chóng biến thành đất đai, sau đó biến thành trảng hoa cỏ mênh mông “Đúng là định địa thần thụ” Tử kim thần long kinh ngạc Lạp Nam Nhược Thuỷ cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc Thần Nam đột nhiên nghĩ đến chuyện :” Ê lươn, ngươi đem mảnh vỡ của cổ thuẫn vào đây”. Tử kim thần long kinh dị hỏi: “Ý ngươi là mảnh vỡ cổ thuẫn thần bí cũng là…grào… là làm cho rồng cao hứng, ta cũng muốn xem nó là cái vật gì?”. Con rồng du côn nhanh chóng bay ra, rồi nhanh chóng bay vào, chỉ là vừa tiến vào trong nội thiên địa, lập tức rơi xuống đất “Grào, ta cõng ngọn núi chăng”. Vừa rơi xuống đất, Tử kim thần long phát mảnh cổ thuẫn trong tay mình nhanh chóng biến to, hoá nặng “Uỳnh oàng” nửa ngọn núi xuất giữa nội thiên địa, do ngọn núi quá to lớn, chớp mắt tiến vào trong khoảng hỗn độn, chỉ lộ mặt ra ngoài. bề mặt của toà núi đó chằng chịt những vết nứt, dường như lúc nào cũng có thể vỡ vụn ra. Mặc dù chỉ là nửa ngọn núi nứt vỡ, nhưng phất ra cỗ thần quang bao trùm trời đất. Lạp Nam Nhược Thuỷ kêu lớn tiếng, những gì nhìn thấy hôm nay làm nàng chấn động. Những điều này đối với nàng giống như là lạc vào thế giới hoàn toàn xa lạ. Thần Nam cùng con rồng du côn cũng kinh ngạc vô cùng, bọn họ ngờ rằng mảnh vỡ của cổ thuẫn, côi bảo có thể sánh cùng Hậu Nghệ cung và Huyền Vũ giáp, lại chính là ngọn thần sơn (núi thần). ra trước mắt bọn họ chỉ là bộ phận của nó mà thôi.