Chương 62: Con rồng du côn Lúc này Đỗ Hạo nhớ tới ma công trong truyền thuyết, kinh ngạc : “Vô thượng tuyệt học Liệt Thiên Thập Kích thất truyền từ lâu.” Lúc này, dám chần chừ, ngẩng đầu lên trời thét lớn, lập tức trong tay xuất thanh thần kiếm lấp lánh, Thuận Thiên thất thần kiếm, kiếm thứ nhất chém mạnh về phía trước. “Ầm.” Kim kiếm vỡ nát, cương khí tím ngắt tan ra. “ sai, đúng là nó.” Đông Phương Trường Minh kiêu ngạo , đồng thời y cũng kinh ngạc, bởi thấy được công pháp quen thuộc, lấy làm kì quái nhìn Thần Nam trung: “ ngờ tuyệt học của Thần gia truyền ra ngoài.” Thần Nam cố kìm chế những tình cảm trong lòng, dùng ngôn ngữ của cổ đại lục với Đông Phương Trường Minh: “Gia tộc của chúng vốn là nhất mạch đơn truyền, tuy nhiên thời gian vạn năm có thể thay đổi tất cả, gia tộc này biến thành kẻ địch lớn nhất của Thần gia… Đông Phương Trường Minh, ngươi muốn biết chuyện xảy ra vạn năm trước ? Nếu như ngày nào đó ngươi đạt tới cảnh giới Tiên Võ, vậy hãy tới giết Đỗ gia, những lão quái vật trong gia tộc này biết được số bí mật!” “Ha ha…” Đông Phương Trường Minh cười lớn: “Ngươi kích ta sao? Muốn ta ra tay đối phó với bọn chúng, hắc hắc… ta muốn biết chuyện của vạn năm trước, cũng muốn giết ngươi, vậy ta giết tất!” “Ầm.” Đòn thứ năm của Liệt Thiên Thập Kích cuồn cuộn phóng , đống thời cũng trong lúc đó, trong tay của Đỗ Hạo xuất thanh thần kiếm, Thuận Thiên thất thần kiếm chém mạnh ra nhát thứ hai. Đúng trong lúc này, lóe lên tia sáng, cuồng nữ Lý Nhược Lan bay tới gần Tử Kim thần long, hai mắt ả phát ra quang mang điên cuồng, nhìn Thần Nam chằm chằm: “Tới nay ta luyện Loạn Chiến tâm pháp tới cảnh giới hoàn mĩ, mặc dù vừa nhìn thấy lĩnh vực tu luyện mới, nhưng ta đợi nổi nữa, rất muốn đại chiến trận với ngươi, hi vọng ngươi để ta thất vọng!” “Hừ, ngươi coi ta là đá mài sao?” Thần Nam lạnh lùng : “Tới cuối cùng ta sợ mài đứt hết cả kim thêu hoa của ngươi.” “Vậy ngươi hãy thử xem?” Lý Nhược Lan hề giận dữ, vẻ điên cuồng trong mắt càng tăng thêm. Huyền Trang hòa thượng lưng Tử Kim thần long vô cùng muốn lao tới đấu với ả, nhưng y biết được khoảng cách giữa hai người nên : “Lý Nhược Lan ngươi giết hảo hữu Vương Huy của ta, đời này họ Lý các ngươi xong với hòa thượng ta đâu, ngoài ngươi ra, đừng để ta nhìn thấy bất cứ thanh niên nào trong gia tộc của ngươi, thấy bao nhiêu ta giết bấy nhiêu.” Huyền Trang hòa thượng chém đệ tam, đệ bát, đệ cửu, đệ thập cao thủ thế hệ thanh niên của Lý gia thành trăm linh tám mảnh, điều này vô cùng độc ác, sớm bị Lý gia liệt vào danh sắc kẻ thù số nhất định phải giết, lần này Lý Nhược Lan tới chính vì y mà tìm tới đây. “Hòa thượng đáng chết kia, đợi lát nữa nhất định đem ngươi ra lăng trì.” Mặc dù những người chết đều phải là huynh đệ tỉ muội của Lý Nhược Lan, nhưng dù sao vẫn là những người thân cùng gia tộc, nàng ta đương nhiên nổi giận. “Keng.” Tử vong trường đao xuất trong tay Thần Nam, ba tháng ngộ võ, tu vi của cũng có những tiến bộ lớn, muốn kiểm nghiệm thực lực của bản thân. Tuy nhiên đúng trong lúc này, Tử Kim thần long gầm lên ầm ỹ. “Grào…tiểu nữu kia, nghe ngươi rất thích đánh nhau? Hãy để Long đại gia đùa với ngươi phen!” Thực lực của Tử Kim thần long mạnh hơn nhiều, khổ công thời gian dài, bây giờ cũng muốn thử sức. Lời của con rồng du côn khiến Lý Nhược Lan giận đỏ lựng mặt mày, ả cuồng nữ hiếu chiến này giận dữ, từ bé tới giờ chưa ai dám dùng giọng điệu vô lại như thế chuyện với ả. “Con rồng chết tiệt, ngươi nghe cho đây, Lý Nhược Lan ta thứ nhất kính thần, thứ hai tôn thiên, ta chỉ tin tưởng ta, vì vậy, cần biết ngươi có phải là thần thú trong truyền thuyết hay , ta đều đánh nát ngươi, trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là có rắn bốn chân biết bay mà thôi!” “A a a….ngươi dám gọi Long đại gia là rắn bốn chân, tức chết được, ngươi đợi sau khi Long đại gia bắt được ngươi rồi, nhất định đem ngươi gả cho tên Huyền Trang trọc đầu kia! Tức chết được!” Nghe thấy những lời này, Thần Nam nhịn được bật cười, Huyền Trang hòa thượng mặt mày xanh ngắt còn Lý Nhược Lan tái xanh tái xám, nửa câu, tay khẽ nhấc lên, từ trong ống tay áo bay ra thanh phi kiếm ánh sáng lấp lánh, chém về phía đầu Tử Kim thần long. “Khốn kiếp, tiểu nương bì này đám đánh lén Long đại gia, ta cóc sợ.” Tử Kim thần long lắc đầu, dùng hai chiếc sừng rồng để đỡ, “bốp” tiếng, thanh phi kiếm văng ra. Lý Nhược Lan giận dữ, phi kiếm phải là vật tầm thường, nhưng tuyệt đối thể gây tổn hại cho sừng của Ngũ Trảo thần long, nàng ta niệm chân ngôn, thanh phi kiếm to cỡ bàn tay đột nhiên biến vươn dài ba trượng, chém về phía Tử Kim thần long. “Grào… Khoan!” Tử Kim thần long kêu lên: “Tiểu nữu kia, ngừng lại, đợi Long đại gia để hai người này xuống đất , rồi lại tiếp tục đấu với người ba trăm hiệp!” Tử Kim thần long sau khi tránh phi kiếm, lao xuống dưới, để Huyền Trang và Thần Nam xuống rơi xuống đất, sau đó lại lao lên trời. “Grào… mặt trời mọc từ phía đông, chỉ có mình ta bất bại, Tử Kim thiên thần, pháp lực vô biên, thần thông quảng đại, uy chấn thiên hạ! Grào…” Tử Kim thần long bay quanh Lý Nhược Lan, gầm rống liên miên. “A..con rồng chết tiệt! Đồ rắn bốn chân! Đừng có tự khen ngợi mình nữa! Đợi lát nữa sau khi ta bắt được ngươi, nhất định rút gân, lột da, bẻ gãy xương, đánh nát ngươi ra!” “A a a… Tiểu nữu kia, ngươi cũng là độc ác. Long đại gia ta tức chết mất!” Tử Kim thần long lập tức vươn thẳng dậy, đuôi chấm đất, như tư thế đứng của con người, thét lớn: “Tiểu nữu kia, tới đây, để Long đại gia xem ngươi rốt cuộc có bản lĩnh gì?” Lý Nhược Lan giận cành hông, liên tiếp phóng ra mười ba thanh phi kiếm, tất cả đều dài hơi ba trượng, vây kín chém xuống Tử Kim thần long, trung hàn quang chói lòa, lãnh khí bao phủ, khắp nơi đều là kiếm ảnh “Choang, choang, choang.” Trong trung phát ra những thanh tiếng kim thuộc va vào nhau, toàn bộ mười ba thanh phi kiếm đều chém trúng Tử Kim thần long. Tuy nhiên con rồng du côn đúng là giỏi làm người ta tức giận, nó kêu lên ầm ỹ: “Grào... thoải mái! A…ô…ô…a… thoải mái, tiểu nữu kia, mạnh thêm chút nữa !” Nó có Huyền Vũ giáp hộ thể, phi kiếm căn bản thể nào làm tổn thương được, chỉ làm bắn ra bắn ra vô số tia lửa. Lý Nhược Lan vừa thẹn vừa giận, quả hận con rồng du côn thấu xương, đồng thời cũng chú ý tới người Tử Kim thần long có lớp giáp trụ, bèn lầm rầm niệm chân ngôn, mười ba thanh phi kiếm hợp nhất, tạo thành thanh thiết kiếm khổng lồ chém thẳng về phía con rồng du côn. Đòn này Tử Kim thần long dám liều mạng chống lại, lợi kiếm dù thể chém bị thương nó, nhưng thần kiếm khổng lồ có chứa đựng sức mạnh khủng khiếp khiến nó chờn chợn, nếu bị chém trúng chắc lãnh đủ. Nó lách sang phải, đồng thời phản kích lại bằng vô số tia chớp, thỉnh thoảng lại quất cái đuôi rồng khổng lồ theo thế hoành tảo thiên quân. Bây giờ con rồng du côn có vốn để kiêu ngạo, chỉ đủ khả năng tung hoành trong thiên hạ, mà tu vi cũng sắp sửa đột phá và cảnh giới lục giai, trong số các ngũ giai cường giả, chỉ vài người đủ tư cách đánh với nó trận. Lý Nhược Lan ngừng tung ra sát chiêu, hận nỗi lập tức chém chết ngay con rồng du côn này, nhưng phát ra cho dù phi kiếm có chém trúng nó vẫn trơ ra. Cuối cùng, Lý Nhược Lan đành dùng đến chí bảo của gia tộc, đó là đóa bạch ngọc liên hoa, cuống hoa dài nửa tấc lấp lánh trong suốt, cuống hoa là ba phiến lá phát ra ánh sáng nhiều màu, đóa hoa lấp lánh lớn cỡ bằng cái bát, hào quang chiếu rọi, thụy khí ngập ngụa. Mộng Khả Nhi đứng xem ở phía xa, trong mắt xuất tia sáng kì lạ, nàng ta nhìn vào ngọc liên đài ở dưới chân, lại nhìn ngọc liên hoa trong tay Lý Nhược Lan, lập tức hiểu ra đó là vật gì. Ngọc liên đài và ngọc liên hoa đều xuất phát từ miếng thần ngọc, được vị đạo gia kì nhân pháp lực thông thiên tế luyện thành chí bảo, liên đài thiên về phòng ngự, liên hoa công kích, hợp lại có công dụng vô cùng kì diệu. Nếu tìm được mấy món đạo gia chí bảo còn lại trong truyền thuyết, tập hợp lại với nhau, ắt đủ khả năng tranh cao thấp với viễn cổ côi bảo như Hậu Nghệ cung, Huyền Vũ giáp. “Grào… tiểu nữu kia ngươi đến để bán hoa à?” Tử Kim thần long tỏ vẻ lưu manh, bộ dạng trời sợ đất sợ. Lý Nhược Lan hơi giơ cổ tay lên vung mạnh, ngọc liên hoa trùng trùng điệp điệp, bay ra hàng trăm hàng nghìn cánh, giống như màn quang vũ úp chụp về phía Tử Kim thần long. “Ngươi chơi ảo thuật sao? Thiên nữ tán hoa, là hay, ồ , sai rồi, nên là tiểu nữu tán hoa, mới đúng vị.” Tử Kim thần long vẫn giữ bộ dạng lưu manh, lớn tiếng với Huyền Trang hòa thượng ở bên dưới: “Tên trọc đầu, hãy coi vợ của ngươi này, khá lắm.” Huyền Trang hòa thượng sắc mặt tím ngắt, y bất lực với con rồng du côn. Bất cứ người con nào gặp phải con rồng du côn đều bị những lời bậy bạ của nó làm cho tức tới phát cuồng, trước kia có Mộng Khả Nhi, bây giờ có thêm Lý Nhược Lan. “Biến” Lý Nhược Lan thét lên lanh lảnh, hơn trăm cánh hoa đột nhiên biến lớn hơn vô số lần, che lập bầu trời. Đoạn ả hô khẽ “chém”, cánh ngọc liên từ bốn phương tám hướng đổ về phía con rồng du côn, giống như mưa đao, lưới kiếm, nhốt nó vào trong. “Choeng, choeng...” “Grào…ôi…đau chết được!” Cánh hoa lấp lánh giống như những lưỡi đao lớn, ngừng chém lên người con rồng du côn, mặc dù khó có thể tấn công qua được tấm Huyền Vũ giáp hộ thể, nhưng lực tấn công giống như vô số những quả đại chùy đập vào khiến nó giống chiếc thuyền giữa lúc biển động, bị đẩy văng tứ tung. Tử Kim thần long đau đớn kêu lên liên hồi, cuối cùng nó thét lớn: “Long đại gia thể uy phong, ngươi lại tưởng ta là con rắn bệnh sao?” Đoạn nó thét lên với Huyền Trang ở bên dưới: “Trọc đầu, ta bây giờ phải đánh vợ ngươi, ngươi đừng có trách ta đấy!”
Chương 63: Nhân giả vô địch “Grào…” tràng long khiếu vang vọng chín tầng trời, đám đệ tử Đỗ gia và Lý gia đứng xem đều ngã lăn ra đất, toàn thân con rồng du côn phát ra ánh sáng màu tím, sau đó nhanh như chớp sáng lóe lên ở giữa vùng cánh hoa, miệng nó ngừng phụt ra vô số ngọn lửa biến cả gian trở thành biển lửa, thiên địa sáng rực, từng luồng lửa ngùn ngụt tràn về phía Lý Nhược Lan. người Tử Kim thần long phát ra tử quang lấp lánh, thân mình khổng lồ uốn lượn, nhanh chóng lao ra khỏi vòng vây của cánh hoa sen ngọc, ngừng gầm rống, bay lượn trong biển lửa, lộ dáng vẻ uy vũ. “Tiểu nữu, mùi vị thế nào? Cho ngươi kiến thức chân long chi hỏa của Long đại gia, nhất định thiêu sạch đám hoa cỏ của ngươi!” Tử Kim thần long bay trong biển lửa, đắc ý thét lên, nó liên tục phun lửa, ngọn lửa màu tử kim càng thêm mạnh mẽ, muốn nuốt hết những cánh hoa sen ngọc, muốn luyện hóa chúng, đoạn tản ra bao vây Lý Nhược Lan. Lý Nhược Lan hề hoảng loạn, ba tấm ngọc diệp bông hoa bay , nhanh chóng trải rộng ngọn thần phiến, quạt bay ngọn lửa bên cạnh nàng ta ra xa. Đồng thời, nàng ta lại tiếp tục niệm chân ngôn, những cánh hoa sen ngọc nằm trong ngọn lửa rừng rực, nhanh chóng lao ra, lần nữa lại chém xuống Tử Kim thần long. “Ai da, tiểu nữu giở trò, có cách nào luyện hóa được pháp bảo của ngươi, Long đại gia tin những thứ tà môn này! Tới đây!” Cứ như thế, Tử Kim thần long phóng ra Tử Kim đại hỏa, đốt cháy rực cả vùng trời, tiếp tục giao chiến với Lý Nhược Lan. Mộng Khả Nhi đứng ở phía xa thầm cau mày, nàng ta vô cùng hận con rồng du côn, ngờ nó lại mạnh tới mức này, nàng nhận ra ngọn Tử Kim chân hỏa đó phải là lửa thường, nếu người bình thường mà bị chạm vào chắc rằng trở thành tro bụi. “Grào…” Tử Kim thần long vừa đánh nhau vừa hát, khiến mọi người đều được thưởng thức “giọng ca tuyệt thế”. “Ta là con rồng tới từ đông phương, bước qua rừng đao mưa kiếm, vượt qua kiếm khí sắc bén, nhảy qua pháp bảo ngập trời, ta chỉ khẽ nghiến răng, gầm lên hai tiếng, grào…grào… chẳng vì cái gì khác, chỉ vì nương xinh đẹp trong truyền thuyết….gả cho tên trọc đầu! Grào…!” Thần Nam cười lớn, Huyền Trang hòa thượng vẻ mặt xanh xám, Lý Nhược Lan cũng tái mặt, thét lên đinh tai: “Aaaa… Con con rồng du côn vô lại, ta phải giết chết ngươi!” Hàng trăm cánh hoa lại tập hợp lại tạo thành lưới đao kiếm, bao vây con rồng du côn ở trong, bay lượn giữa biển lửa, hàn quang chói mắt, đồng thời, ba tấm ngọc diệp đón gió lớn lên, hóa thành ba tấm lưới khổng lồ che phủ bầu trời, chụp xuống con rồng du côn, muốn úp nó ở bên trong. Bông hoa trong tay Lý Nhược Lan cũng thay đổi, cuống hoa long lanh trong suốt nhanh chóng biến thành chiếc roi ngọc dài mười trượng, hóa thành ra bóng roi trùng trùng , trung theo động tác của Lý Nhược Lan, phát ra tiếng vun vút, quật về phía Tử Kim thần long. “Grào…tiểu nữu vô dụng, cánh hoa chém được, lưới bắt được, roi ngọc càng vô dụng, để ngươi biết thế nào là cái quất đuôi của Long đại gia, dám chống lại long đại gia tất phải hối hận.” “Ầm.” “Grào…đau quá, đau quá, đau chết được!” Tử Kim thần long bị quất mấy roi, đau đớn lăn lộn trung, chiếc roi dài uy lực vô cùng, có chứa sức mạnh đáng sợ, lực đánh mạnh giống như ngọn núi lớn quất xuống khiến Tử Kim thần long quẫy loạn. Chiếc roi ngọc dài mười trượng biến hóa thành vô số đạo tàn ảnh , quật cho Tử Kim thần long kêu gào liên miên, con rồng du côn kêu gào giận dữ, long thân giãy giụa, liều mạng chống lại mười mấy đòn bèn vừa tiếp tục kêu gào vừa lùi lại. Con rồng du côn mặc dù thực lực mạnh mẽ, lại có Huyền Vũ giáp hộ thể, nhưng nó dần chịu được nữa, liên hoa chí bảo trong tay của Lý Nhược Lan dù sao cũng vẫn là trong những pháp bảo mạnh nhất của đạo gia, trải qua cao thủ vô số đời tế luyện, chứa đựng đạo lực vô tận, người dùng thuật chỉ cần tâm thần tương ứng là có thể kích phát ra sức mạnh tiềm hùng hậu, đây là pháp khí vô thượng để đánh bại địch nhân. Bấy giờ Lý Nhược Lan dần bình tĩnh lại, phát huy hết uy lực của món đạo gia pháp bảo này, trung ngợp tàn ảnh roi ngọc, những cánh hoa chém xuống cũng dần dần bay theo quy luật. Mỗi cánh hoa sen như thanh thần kiếm sắc bén hàn quang lóe lên, tập trung lại thành kiếm trận kì dị trung nhốt chặt Tử Kim thần long, tấm lưới khổng lồ do ba tấm ngọc diệp hóa thành càng ngày càng lớn, giống như có thể che kín thiên địa, bao vây bên ngoài kiếm trận. Cho dù Tử Kim thần long thoát khỏi kiếm trận cũng rơi vào tấm lưới khổng lồ. Trong trung chỉ nhìn thấy thanh roi ngọc ngừng vun vút, tự do ra vào kiếm trận, quất cho Tử Kim thần long ngừng kêu gào, con rồng du côn lần này đúng là bị đánh thê thảm. “Khốn kiếp, phản rồi, phản rồi, Long đại gia giận rồi. Grào… đau chết được…” Tử Kim thần long vừa kêu gào vừa thét lên: “Tiểu nữu kia, cho ngươi được nếm mùi pháp bảo của ta!” Nó quất đuôi đập bay roi ngọc và vô số cánh hoa, sau đó quay mạnh đầu, thét lớn: “Ra đây, thần côn của ta!” Thần Nam ở mặt đất cảm thấy xấu hổ cho Tử Kim thần long, pháp bảo mà nó lại gọi là…thần côn! trung tràn ngập khói tím, hai chiếc sừng đỉnh đầu Tử Kim thần long phát ra hàng nghìn hàng vạn tia sáng, chói sáng hơn cả mặt trời, hào quang tím ngắt che kín thinh . Hai chiếc sừng của con rồng du côn bay ra khỏi đầu, ngừng biến hóa, cuối cùng hóa thành hai khúc côn dài gần mười trượng xuất trong tay nó. Hai chiếc Tử Kim côn bổng, thỉnh thoảng vẫn nhìn ra hình dạng của sừng rồng, tuy nhiên lúc này lại rực lên ánh sáng kim thuộc, phát ra thần quang chói lòa, ở giữa có sợi dây xích màu Tử Kim nối lại, hai chiếc côn khổng lồ này vừa nhìn cũng biết là vô thượng linh bảo. Lý Nhược Lan giận dữ và Mộng Khả Nhi rất bình tĩnh, trong mắt đều lóe lên ánh sáng dị thường, cả hai đều biết đạo pháp nên hiểu chỗ quý giá của pháp bảo do sừng của thần long tế luyện thành, bảo vật hiếm có đời như thế dẫu trả vạn kim mua được. “Grào…hừ hừ…! Tiểu nữu kia! Trố mắt ra rồi hả? Sợ rồi hả? hãi Đây chính là Thần long song tiết côn của ta, gọi tắt là thần côn!” Con rồng du côn giống như người, đứng thẳng người, tay cầm Tử Kim song tiết côn lớn, cao ngạo : “Đệ nhất linh bảo trời dưới đất, đại tiên tiểu thần hai giới tiên phàm đều phải cúng bái, xưng tôn trong khắp vũ trụ, thế gian vô song...chỉ có thần côn này!” “Ta sợ cái đầu ngươi, con rồng chết tiệt! Đồ rắn bốn chân,! Đừng có tự trát vàng, khoác nó vừa thôi! Ta tuyên bố, song tiết côn của ngươi thuộc về ta!” Ả cuồng nữ kiềm chế cơn giận dữ, lập tức chú ý tới song tiết côn do sừng rồng biến hóa thành. “A a a…tiểu nữu này nằm mơ à? Côn còn rồng còn, côn gãy rồng chết! Ta xem ngươi lấy nó thế nào?” Tử Kim thần long đứng thẳng người, toàn thần tử điện chói lòa nhìn vô cùng thần vũ, tuy nhiên khí chất lưu manh vô lại vẫn nổi bật hơn cả. “Vậy hắt tới giết ta !” Lý Nhược Lan vung chiếc roi ngọc trong tay, quật về phía Tử Kim thần long, đồng thời kiếm trận do hàng trăm cánh hoa trung tập trung thành thu hẹp lại, hình thành kiếm võng dày đặc, chém về phía con rồng du côn. “Hừ hừ hừ… tiểu nữu kia, để cho ngươi biết lợi hại của ta, bây giờ cho ngươi biết sức mạnh vô thượng của đại thần côn vô địch! Ta đánh đánh đánh đánh….” Tử Kim thần long đứng thẳng người, múa song tiết côn, đập ngang quật dọc, ngừng đánh với chiếc roi ngọc, những tiếng leng keng vang lên, đánh bay mọi cánh hoa chém tới. Tử Kim thần côn bay lên bay xuống, phát ra từng trận tử quang, trong đó chức long lực vô cùng uy lực, lập tức hóa giải nguy hiểm của con rồng du côn, hơn nữa còn khiến nó chuyển từ thế phòng bị sang tấn công. “Grào… Ta đánh đánh đánh….” Tử Kim thần long vừa múa Tử Kim song tiết côn, vừa đắc ý hát: “Đao thương hay côn bổng, ta đều biến thành hình dạng đó được, loại binh khí nào thích nhất? Song tiết côn trong nhu có cương, hư ha, hư ha, người tập võ đều nhớ, nhân giả vô địch. Hư ha, hư ha, thần long ta luôn bất khuất, thân chính khí, hư ha, ta dùng long trảo phòng ngự, hư ha, thần long bái vĩ đẹp đẽ, hư ha…nhân giả vô địch” Lý Nhược Lan bây giờ sắp bị Tử Kim thần long làm cho phát điên, con rồng du côn này vừa đánh nhau, vừa hát hò ầm ỹ, có lúc lại đưa lời trêu ghẹo khiến ả cơ hồ phát cuồng. Tử Kim thần long múa Tử Kim thần côn trong tay bay lên hạ xuống. “Huyền Trang trọc đầu, bây giờ ta giật sừng rồng, tạm thời có thể coi như là sư huynh của ngươi, ta tìm vợ cho ngươi, ta cũng được coi là tận tâm tận lực đó! Hư ha...nhân giả vô địch!” Huyền Trang: “#%@&*......” Thần Nam dở khóc dở cười, Tử Kim thần long đúng là biết cách gây chuyện… Đồng thời cũng thầm kinh ngạc, con rồng du côn tiến bộ thần tốc, những ngũ giai cao thủ bây giờ tuyệt đối có ai lấy được tính mạng của nó, chắc cũng chỉ có mấy thanh niên cường giả ở đây có năng lực đánh với nó trận. Lý Nhược Lan giận dữ tới cực điểm, chiếc roi ngọc trong tay vung ra như gió. “Ầm.” Chiếc roi ngọc phát ra cương phong, đập xuống đất, chém thành rãnh sâu, thanh thế kinh nhân. Ánh mắt của mọi người đều chú ý lên trung, dù sao đó cũng là trận đấu giữa cường giả đứng đầu trong lớp trẻ và thần long trong truyền thuyết, quả vô cùng hấp dẫn.
Chương 64: Ta muốn biến thân Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo ngưng chiến, quan sát trận đại chiến trung, vừa nãy hai người sử dụng Liệt Thiên Thập Kích và Thuận Thiên thất thần kiếm đấu nhau dữ dội nhưng nhận thấy nên ngừng lại đúng lúc. Bọn họ đều đoán được cân lạng của đối phương, tình thế bây giờ phức tạp, cả hai đều muốn liều chết, kẻ địch mà họ đều muốn giết chính là Thần Nam, hai người đồng khí tương cầu, giải quyết Thần Nam xong lại tranh ngôi vị thanh niên chí tôn. Ánh mắt họ đều tập trung vào Tử Kim song tiết côn của con rồng du côn, đây chính là linh bảo mà Tử Kim thần long tế luyện hàng nghìn năm, trong đó có chứa đựng linh lực hùng hậu thể nào tưởng tượng được. “Ầm.” Con rồng du côn bay lượn, dùng Tử Kim song tiết côn đập vào cánh sen ngọc, bất cẩn đập thẳng xuống đất tạo thành vết nứt lớn khiến mặt đất rung chuyển kịch liệt. Long thân to lớn uốn lượn , hai chiếc thần côn bay qua bay lại, Tử Kim thần long giống như đại ma, xung quanh là khói tím dày đặc, tạo cho nó hình ảnh vô cùng dũng mãnh. Lý Nhược Lan vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, thể ngờ được rằng thực lực của Tử Kim thần long lại mạnh đến vậy, nhất thời ả thể làm gì Tử Kim thần long, cứ vậy ắt càng ngày ả càng bị động. “A…”Ả ngửa mặt lên trời thét lớn, tiếng thét của tuyệt thế mĩ nữ vang vọng, khiến đệ tử Đỗ gia và Lý gia đứng quan chiến thổ huyết ngừng. Đệ tử Lý gia hiểu công pháp của đại tiểu thư, biết được ả sắp kích phát “chiến ý” trong “Loạn Chiến quyết”, biến thành người cuồng chiến, tất cả nhanh chóng lùi xa, ai muốn vạ lây bởi trạng thái đó của ả đại tiểu thư. “A…” tiếng thét của Lý Nhược Lan xuyên qua mây, quanh người cương khí hộ thể dày tới thước cuồn cuộn, mái tóc dài đen nhánh dựng đứng, đôi mắt xinh đẹp đầy sát khí, dáng vẻ như nữ tu la, “chiến ý” trong “Loạn Chiến quyết” được nàng ta hoàn toàn kích phát, thể tu vi đáng sợ so với những người cùng trang lứa. Thần Nam hít hơi khí lạnh, vừa nãy còn tính toán phải dùng trăm chiêu, hay hai trăm chiêu mới đánh bại được nữ tử này, nhưng bây giờ tất cả hoàn toàn sụp đổ, tính toán thế nào. Đệ nhất thanh niên cao thủ của Đệ nhất đạo môn này đem tới cho người ta cảm giác bất khả tư nghị, đặc biệt là chiến ý bừng bừng, đáng sợ tới cực điểm, là tự tin vô địch, tất cả tổ hợp thành nữ tử cuồng chiến. “Đứng bên bờ biển trời dốc đừng, Leo lên đỉnh núi ai hơn ta!” Giọng lạnh lùng phát ra từ miệng của Lý Nhược Lan, dù là nữ tử, nhưng trong lúc đứng trung, y sam tung bay, lại toát ra tư thế tuyệt thế cường giả bao trùm thiên hạ. “Ả này e rằng còn mạnh hơn cả Đỗ Hạo!” Thần Nam buộc phải đánh giá lại Lý Nhược Lan. Con rồng du côn còn ăn linh tinh nữa, nó phát ra đối thủ biến thành vô cùng đáng sợ, cầm Tử Kim song tiết côn thận trọng nhìn Lý Nhược Lan. “Vút.” Tiếng roi kêu như sấm dậy, vẽ thành đường cong quái dị, quất mạnh về phía Tử Kim thần long, con rồng du côn vội múa song tiết côn, nghênh chiến “Chát” Trong trung phát ra từ hồi thanh kim thuộc đập vào nhau, thanh ba cuồn cuộn vang vọng khắp mười mấy dặm “Vút vút…” “Ầm, ầm…” Chiếc roi dài và song tiết côn đều dài mười truộng, ngừng đập xuống đất như dao sắc cắt vào đậu phụ, khi từ mặt đất bay lên lại kéo theo vô số những tảng đất đá lớn có nghìn cân, nặng cả vạn cân bay lên cùng, cách mặt đất mười mấy thước, tất cả nổ tan tanh, khiến cát bụi khắp bầu trời, thiên địa phá toái. “Grào…” Tử Kim thần long gầm lên liên hồi, nó dám khinh xuất, nó uốn lượn long thân to lớn, giống như đám mây bao phủ khắp trung, giao đấu kịch liệt với Lý Nhược Lan. Kình khí vô biên cuồn cuộn lan tỏa, mặt đất bên dưới sớm bị người rồng làm cho biến dạng. chỉ Thần Nam mà cả Mộng Khả Nhi Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo đều biến sắc. Thực lực của Tử Kim thần long, thần thú chỉ xuất trong truyền thuyết, như thế là bình thường, còn biểu của Lý Nhược Lan quả đáng ngạc nhiên, môn phái từng là Đông thổ Đệ nhất đạo môn có chỗ độc đáo. Loạn Chiến quyết hổ là tuyệt học cấp cao nhất trong Thiên Công bảo điển, lúc này đệ nhất truyền nhân của đệ nhất đạo như sắp phát cuồng, mái tóc bay tứ tung, sát khí đằng đằng, kiều nữ tuyệt thế trong thiên hạ có khác nào phong thái của ma nữ. “A..” Lý Nhược Lan liên tục thét lên, tuyệt sắc mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành, lộ tư thái cường giả chấn nhiếp thiên hạ, duy ngã độc tôn. “Biến.” Cây roi dài mười trượng đột nhiên thu nhanh chóng, phát ra vạn đạo hào quang, ánh sáng chói lòa khiến người ta dám nhìn thẳng, ngọn roi ngọc ngừng biến hóa, cuối cùng biến thành thần kiếm dài hơn ba thước, ánh sáng lấp lánh, thanh thế nhiếp nhân. Đây giống phi kiếm bình thường của tu đạo giả, là vô thượng lợi khí của kẻ võ giả, Lý Nhược Lan hai tay nắm chắc kiếm, lạnh lùng nhìn Tử Kim thần long, mắt xạ ra hai đạo ngân quang, sau đó đột nhiên lao lên trung, như tia chớp lướt tới đầu con rồng du côn, bổ xuống theo thế Lực Phách Hoa Sơn. Thần Nam, Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo đều kinh ngạc, đây là nữ tử tu đạo, sao lại giống võ nhân cận chiến như vậy? Mộng Khả Nhi trong mắt lóe lên dị quang, nàng thông qua mật điển của Đạm Đài phái được biết rằng, Loạn Chiến môn và sư môn của nàng ta có cội nguồn khá gần, hôm nay thấy Lý Nhược Lan dùng thần thông của võ giả, cũng lấy gì làm ngạc nhiên. “Giết.” Thần kiếm trong tay Lý Nhược Lan phát ra hàn quang, kiếm khí chói lòa vươn dài mười trượng, khí lạnh ghê người. “Grào…” Tử Kim thần long gầm lên, “keng.” Tiếng kim thuộc va vào nhau đinh đông khiến đám đông chói tai, kiếm khí hóa thành thực chất do thần kiếm phát ra chém mạnh vào Tử Kim song tiết côn. So với long thể to lớn của Tử Kim thần long thân hình Lý Nhược Lan ràng bé hơn nhiều, tuy nhiên trong lúc này nàng ta lại toát ra chiến ý vô cùng đáng sợ, khiến người khác có cảm giác hùng trong thiên hạ đều ở dưới chân ta. Mái tóc nàng ta dựng ngược, càng ngày sát khí phát ra càng dầy đặc, hai tay nắm chắc thần kiếm, thân kiếm tỏa kiếm mang dài mười trượng, ép Tử Kim song tiết côn đoạn ghìm cơ thể to lớn của Tử Kim thần long xuống dưới mặt đất. “A….” Cùng với tiếng thét vang vọng của Lý Nhược Lan, thần kiếm trong tay quang mang càng chói lòa, khiến Tử Kim thần long hoàn toàn bị đánh rơi xuống đất. “Ầm.” Long thân to lớn bị đập mạnh xuống đất, đá văng tứ tán lên trung, cát bụi ngập trời, Tử Kim thần long giận dữ gầm gào liên hồi, thân hình co lại, bay lên như mũi tên. Tuy nhiên, động tác của Lý Nhược Lan càng nhanh hơn, hai tay ả nắm chắc Thần kiếm, bay thẳng về phía Tử Kim thần long, nhân kiếm hợp nhất, thể tuyệt học cấp cao nhất của võ giả, có nét nào giống với tu đạo giả. Đỗ Hạo than: “Loạn Chiến môn quả nhiên có tư cách để ngông cuồng! Danh là đạo môn, nhưng pháp quyết tu luyện lại có cả những tinh hoa của võ học, Loạn Chiến! Loạn Chiến! Chữ “chiến” ra chính ở điểm này.” Mộng Khả Nhi nhìn Lý Nhược Lan nhân kiếm hợp nhất chằm chằm, đem thể nghiệm vào tuyệt học của bản phái, dung hòa với ý nghĩa của võ đạo kết hợp. Đông Phương Trường Minh ánh mắt lên vẻ kinh ngạc, dùng ngôn ngữ cổ của đại lục : “Kì lạ, công pháp quen quá, sao lại giống với pháp quyết được sáng tạo bởi tên điên trong truyền thuyết của tu luyện giới vạn năm trước? Nếu đúng là người cùng mạch với tên điên cuồng đại tài đó, quả có nhiều chuyện hay đáng để chờ đợi.” “Keng.” “Ầm.” Lý Nhược Lan nhân kiếm hợp nhất, như chiếc cầu vồng dài đáng sợ, bắc ngang trung, thân kiếm kết hợp hoàn mĩ, phát ra ánh sáng khiến người ta dám nhìn thẳng, kiếm khí ngút trời tỏa khắp gian, khiến Tử Kim thần long hoàn toàn bị ghì xuống đất. Loạn Chiến môn hổ là môn phái đệ nhất ngông cuồng đại lục, công pháp của bọn họ lấy chữ “cuồng” làm tên, bình thường ai nấy đều phát ra khí chất xuất trần, tuy nhiên khi động thủ, tất cả đều biến thành điên dại. Đệ nhất thanh niên cao thủ Loạn Chiến môn Lý Nhược Lan lúc này trở thành cuồng nữ hiếu chiến, đạo gia chí bảo ngọc liên hoa biến thành thần kiếm, khiến ả như hổ thêm cánh. Những cánh hoa sen bay trung, lá sen lượn vòng xung quanh, từ từ đính lên thân thể, hóa thành ngọc giáp che phủ khắp các bộ vị, lúc này ả như bậc hùng bao trùm thiên hạ, khiến ai nấy khỏi sinh lòng kính nể. “A…” Lý Nhược Lan nhân kiếm hợp nhất, hóa thành đạo hồng quang chói lòa, để lại dải sáng dài, ép Tử Kim thần long xuống dưới mặt đất, thần kiếm ngừng vung lên, ghì chặt, khiến nó thể nào cất mình bay lên được. “Grào…” Con rồng du côn kêu gào liên hồi, Lý Nhược Lan phát cuồng khiến nó phải nếm mùi, nếu có Huyền Vũ giáp hộ thể, chắc nó bị thương rồi, dù vậy nó cũng bị cuồng nữ tóc tai dựng ngược, hai mắt sát khí đằng đằng đánh cho suýt nữa hộc máu. Lý Nhược Lan trong trạng thái cuồng bạo, khiến nó càng ngày càng cảm thấy khó đối phó, ả này quá điên cuồng, khiến nó phẫn nộ vô cùng. “Grào…Long đại gia cũng phải biến thân” Tử Kim thần long thét lên tiếng, sau đó cơ thể nhanh chóng biến lại, đuôi và trảo bắt đầu thu lại, đầu bắt đầu trờ lên mờ ảo, người nó phát ra tử quang, đẩy lùi Lý Nhược Lan ra xa
Chương 65: Loạn chiến Mọi người, kể cả Thần Nam cũng tỏ ra vẻ kinh ngạc, sống với nhau thời gian dài, vẫn biết được tu vi con rồng du côn năm xưa mạnh đến mức nào, bây giờ thực lực của nó dần hồi phục, cuối cùng nhìn thấy được tiềm lực , chả trách năm xưa nó được cổ thần chú ý tới, muốn thu phục làm tọa kị. “Grào…” Tử Kim thần long gầm tiếng vang vọng đất trời, truyền xa trăm dặm, lúc này người nó nhanh chóng biến thành chiều cao của người, long trảo biến thành tứ chi, thân rồng biến thành dáng người, toàn thân áo tím, tuy nhiên phần đầu vẫn là khói trắng mịt mù, thể ra chân dung. “Grào…” Ngoài phần đầu ra, Tử Kim thần long hoàn toàn hóa hình, thân hình cao lớn sừng sững, vô cùng bất phàm. “Grào…” Nó vung hai thanh Tử Kim song tiết côn cũng biến lại, ngừng gầm gào, chỉ có phần khói tím ở phần đầu tan , vẫn khó lộ ra chân dung “Khốn kiếp..! Grào…@#$%@.... thể hoàn toàn hóa hình, Long đại gia ta tức chết mất… biết bao giờ mới hồi phục lại được thần thái khi xưa, để ánh sáng của ta lại chiếu rọi khắp đại địa…” Khói tím đầu Tử Kim thần long tan , nhưng đáng tiếc đó phải đầu người, mà vẫn là đầu rồng, nó vẫn chưa thể hoàn toàn hóa hình. Nhưng như vậy cũng đủ để mọi người ngạc nhiên rồi, thân thể người, đầu rồng càng tỏ ra bất phàm. “Con rồng chết tiệt! Ta cần biết người biến thành cái gì, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi!” Lý Nhược Lan tóc dựng ngược, ánh mắt giận dữ phát ra sát khí, tay nắm chắc thần kiếm, lao từ trung xuống. “Tiểu nữu kia, Long đại gia hàng nghìn năm nay được vui vẻ thế này!” Tử Kim thần long đứng tử vân bay thẳng lên trung, song tiết thần côn trong tay tỏa sáng rực rỡ. Tuy nhiên đúng trong lúc này, Mộng khả Nhi vẫn đứng lặng yên trung, đột nhiên đứng ngọc liên đài nhanh chóng lao tới, chín cánh sen ngọc phát ra vạn đạo hào quang, lớn gấp trăm lần, mỗi phiến đều to bằng gian nhà, chém về phía Tử Kim thần long. “Grào… Mộng tiểu nương bì, ngươi cũng tới rồi, tốt quá, hôm nay Long đại gia phải đánh trận thoải mái” Tử Kim thần long thu thân hình, lưu lại tàn ảnh trung, nhanh chóng lách tránh những cánh hoa bay tới, đồng thời song tiết côn trong tay cũng nhanh chóng đánh vài đòn về phía Lý Nhược Lan. “Mộng sư muội định muốn làm gì?” Huyền Trang hòa thượng ở dưới mặt đất nhìn thấy Mộng Khả Nhi ra tay đối phó với Tử Kim thần long, tỏ vẻ khó hiểu. Mộng Khả Nhi hề trả lời, đứng ngọc liên đài lao vào trận chiến, ngừng điều khiển cánh sen ngọc bay tới tấn công Tử Kim thần long. Trong mắt Lý Nhược Lan hàn quang lóe lên, nhưng gì, thân và kiếm hóa thành thể thống nhất, vút ngang qua trung như dải cầu vồng đuổi theo con rồng du côn. Hai nữ tử đều là những thanh niên cao thủ lợi hại nhất nay, cùng hợp lực khiến con rồng du côn dù hóa hình vẫn chống lại được, mấy lần bị đánh rơi từ xuống đất. “Grào…Long đại gia tức chết được, hai tiểu nương bì các ngươi hãy nhớ đấy, đợi đến khi Long đại gia hoàn toàn khôi phục thực lực, nhất định phân ra vài hóa thân, đập vào mông các ngươi.” “Ầm.” “Grào.” Tử Kim thần long lại bị đánh lún xuống đất. Lý Nhược Lan lạnh lùng nhìn Mộng khả Nhi : “Ngươi muốn giành long giác với ta sao? Hừ, ta thể để ngươi đạt được, ta nhất định lấy được đôi long giác này!” Mộng Khả Nhi bình tĩnh trả lời: “Tới nay trong số đạo gia chí bảo, chỉ thiếu pháp khí dùng đôi long giác luyện hóa thành, ngươi giành được hay ta giành được đều giống nhau, tuy nhiên cuối cùng các pháp bảo ngọc liên đài, long giác đều tập trong trong tay người, tập trung thành bộ thần giáp trong truyền thuyết.” “Hừ” Lý Nhược Lan gằn giọng, : “Liên hoa, liên đài sớm muộn gì cũng hợp nhất, nhưng nhất định do ta thực .” “Grào….” Tử Kim thần long gầm lên tiếng, từ dưới đất bay lên. Tuy nhiên nghênh tiếp nó phải là Lý Nhược Lan và Mộng Khả Nhi, Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo từ xa nhanh như chớp lao tới, chưởng lực di sơn đảo hải bổ theo. “Ầm.” Kình khí mạnh mẽ, hất Tử Kim thần long bay ra xa hàng chục dặm. Thần Nam mắt lóe lên hai đạo lãnh điện, tay hất tung trường bào người, chiếc áo hóa thành mảnh vụn trung, “keng” tiếng, tử vong ma đao xuất trong tay phải , “Huyền Trang, mau rời khỏi đây, huynh bị trọng thương, ở lại đây cũng giúp được gì!” Thần Nam tay cầm tử vong mao đao nhanh chóng bước lên phía trước, hắc ảnh sau lưng cùng bảy tám cây binh khí mờ ảo múa lượn, trong đó tấm cổ thuẫn lên rất ràng, gần như hóa thành thực chất. Huyền Trang hòa thượng há hốc mồm, muốn điều gì đó, nhưng cuối cùng thành lời, y biết rằng tiếp theo sau đây nơi nay chắc chắn có trận sinh tử đại chiến, với tu vi của y cho dù bị thương, cũng chẳng giúp được gì, lời Thần Nam cũng chỉ cố giữ chút thể diện cho y mà thôi. “Lý Nhược Lan, ngươi hãy đợi đấy, Huyền Trang ta tu tu thành đại phật tu thành đại ma, nhất định thay Vương Huy rửa mối huyết hận này.” Huyền Trang quát vang đoạn nhanh chóng lướt , y muốn trở thành gánh nặng cho Thần Nam. Lý Nhược Lan rất muốn giết Huyền Trang, huyết hòa thượng này giết rất nhiều người của Lý gia, bị gia tộc này coi là kẻ thù số phải tiêu diệt, nhưng bây giờ ả thể phân thân, Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo, Mộng Khả Nhi đều muốn lấy long giác, mà ả lại bảo vật phải thuộc về mình, quyết để rơi vào tay kẻ khác, toàn bộ thần thức đều tập trung lên mình con rồng du côn. Thần Long có số lượng đông đảo như các loại thần thú khác, hàng nghìn năm khó xuất lần, bất luận là trời hay dưới đất, đều vô cùng khó tìm kiếm được tung tích của nó. Hai sừng của Tử Kim thần long có hàng nghìn năm tuổi, là nguyên liệu lí tưởng nhất để tạo ra các loại binh khí thượng phẩm, bất luận là võ giả hay tu đạo giả đều ham muốn bảo vật này. “Grào…hai con thỏ đế các ngươi mà cũng muốn tham gia sao?” Tử Kim thần long tức giận, đưa mắt nhìn Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo. Đỗ Hạo cười nhạt : “Lão tổ tông của ta sắp ba trăm năm tuổi, nếu ta tặng người đôi sừng thần long trong truyền thuyết, người nhất định rất vui mừng!” “A a a…, hừ, đồ thỏ đế, đám khốn kiếp các ngươi, e rằng bị lão quỷ nào đó giết sạch rồi, ngươi vẫn còn muốn chúc thọ lão ta, nằm mơ!” tới đây, Tử Kim thần long nhanh chóng dừng lại. Đỗ Hạo biến sắc. Gã biết chuyện có Thi Vương vô địch từng xông vào Đỗ gia Huyền giới, nhưng hiểu tại sao Tử Kim thần long lại biết được chuyện này, cho dù có nghĩ nát óc cũng ra, bởi Thi Vương đó chính do con rồng du côn và Thần Nam dẫn vào Đỗ gia Huyền giới. Đông Phương Trường Minh mặt nở nụ cười tàn khốc, giống như dã thú nhìn vào Tử Kim thần long, dùng ngôn ngữ của đại lục cách trôi chảy: “Phàm là những người có liên quan tới Thần Nam đều phải chết, cho dù ngươi là thần long cũng ngoại lệ, huống hồ, tu vi của ta tăng lên lĩnh vực mới, có lẽ trong hai tháng là có thể tu luyện thân ngoại hóa thân rồi, đôi sừng thần long đúng là vũ khí để hóa thân!” Mọi thanh niên cao thủ đương trường đều biến sắc, chỉ có những cao thủ đạt tới lục giai cảnh giới, mới có thể tu luyện thân ngoại hóa thân, nhưng cho dù bước vào lục giai cũng nhất định tu luyện thành công, mà phải hoàn toàn dựa vào thiên phú của từng người, như thế đủ thấy chỗ đáng sợ của Đông Phương Trường Minh, ở đây y có lẽ là người đến gần nhất lục giai cảnh giới, lúc nào cũng có thể trực tiếp bước vào. “Soạt, soạt…” trung xuất hai đạo quang mang, Lý Nhược Lan và Mộng Khả Nhi lao xuống thấp, cùng với Đông Phương Trường Minh và Đỗ Hạo từ bốn phía bao vây Tử Kim thần long. “Grào….” Tử Kim thần long giận dữ gầm lên: “ ra là bốn tên khốn kiếp đều có ý cướp long giác của Long đại gia! Đừng có nằm mơ, bổn thần long , rồng còn côn còn, rồng chết côn gãy!” Nó vung mạnh Tử Kim song tiết côn lên, phát ra ánh sáng màu tím chói lòa. “Ầm...” Thiên địa rung chuyển, Thần Nam từng bước tiến lại, tiếng bước chân có luật, tử vong ma đao phát ra quang mang lạnh lẽo, luồng khí tức tử vong dày đặc bốc ra. Những vết nứt lớn dưới chân lan ra xa. “A.” “A.” ... Nãy giờ vẫn bàng quan, đứng cách xa đệ tử Đỗ gia và Lý gia, vết nứt lao tới dưới chân chúng, mấy chục người đồng thời bị hất lên trung, nổ tan tành, những mảnh xác vụn bắn tứ tán, mưa máu ngập trời, mùi máu tanh nồng nặc. Những kẻ may mắn đều thất sắc, nhanh chóng lùi xa, những thanh niên cường giả quả thực vô cùng đáng sợ, mỗi lần giơ tay nhấc chân cũng đủ dồn người khác vào chỗ chết, thực lực song phương cách biệt quá lớn. “Grào… Thần Nam ngươi được lại đây, hôm nay Long đại gia phải dạy bảo tứ đại thanh niên cao thủ này, ta tin chế ngự được chúng” Tử Kim thần long cầm song tiết côn, gầm gào liên hồi. “Nhớ lại năm xưa, Long đại gia đánh khắp thiên hạ có địch thủ, hiệu xưng đệ nhất trong vũ trụ, độc cầu bại. Cuối cùng, tới tận tây phương, chỉ gặp được tiểu bạch long, mà còn có được danh hiệu bất bại ở tây phương.” Tử Kim thần long đến mức nước bọt bay tứ tung: “Năm đó để báo thù cho tiểu bạch long, mình Long đại gia ta cầm song tiết côn, đại chiến với các cao thủ ở tây phương, trong khe núi tăm tối mình giết chết bảy thiên sứ cấp cao, nếu phải bị tên chủ thần ti bỉ vô sỉ đánh lén, ta đánh tới cả thần giới Tây phươn.” Thần Nam dừng lại, còn Đông Phương Trường Minh, Đỗ Hạo, Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan tin lời của con rồng du côn, bốn người chi thành bốn hướng xông về phía nó
Chương 66: Điên cuồng “Grào…” Tử Kim thần long kinh hãi lao lên trời, muốn tránh đòn tấn công của Đỗ Hạo và Đông Phương Trường Minh rồi tính tiếp. Chỉ có điều, chỉ có Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan có thể bay đuổi theo nó mà ngay cả Đỗ Hạo và Đông Phương Trường Minh cũng tấn công rất hiệu quả. Thuận Thiên thất thần kiếm được Đỗ Hạo dùng Huyết Ma thái cực đồ điều khiển còn là màu hoàng kim thuần túy nữa mà nhuốm thêm màu máu, dù phải là thiết kiếm , nhưng thanh quang kiếm gần như hóa thành thực chất này càng đáng sợ hơn, bay thẳng lên theo điều khiển của Đỗ Hạo, nhanh chóng đuổi lên trung. Tử Kim thần long bị Mộng Khả Nhi và Lý Nhược Lan truy sát, kim kiếm nhuốm màu máu lao tới, mặc dù bị Tử Kim song tiết côn đánh tan, nhưng cũng khiến nó trúng đòn nặng như trùy giáng, cả người rúng động. Vô thượng ma công Liệt Thiên Thập Kích của Đông Phương Trường Minh đánh tới, cương khí tím ngắt hóa thành đám mây màu tím lao tới bao phủ nó. Tử Kim thần long gầm lên tiếng, phun ra ngọn chân long chi hỏa, đánh tan đám vân vụ màu tím, nhưng nó cũng bị đòn tấn công đó hất bay mười mấy trượng. Lý Nhược Lan tóc dựng thẳng đứng, hai mắt phát ra hai đạo ngân quang, nhân kiếm hợp nhất, chém về phía Tử Kim thần long vừa đứng vững lại. Đồng thời, Mộng khả Nhi đứng ngọc liên đài cũng nhanh chóng lao tới, bốn cánh sen ngọc hộ thân, năm cánh còn lại to bằng gian nhà chém mạnh về phía con rồng du côn. “Keng, keng, leng..” “Ầm.” “Grào…Đau quá… Mộng tiểu nương bì kia, lại vẫn chiêu cũ rích này!” Cho dù Tử Kim thần long vung Tử Kim song tiết côn phóng ra những đợt tử quang, nhưng cuối cùng cũng chống lại được các cao thủ đồng loạt vây công, bị đánh lún sâu xuống đất. “Grào… Thần Nam, tên tiểu tử khốn kiếp, sao lại ngu xuẩn thế hả? Ta…” tới đây giọng của con rồng du côn hẳn , ràng hơi ngượng, : “Ta… chẳng qua là khách sáo với ngươi mà thôi, ngươi…sao nhanh tới giúp tay.” Tử Kim thần long nhanh chóng lao lên. “Chết vì khoác lác, đáng kiếpi!” Thần Nam cầm tử vong ma đao bước nhanh tới, khí tức tử vong vô tận lan tràn khắp gian, nhìn mấy thanh niên cao thủ: “Các ngươi đều cho mình là thiên hạ đệ nhất thanh niên cao thủ, bao vây tấn công Tử Kim thần long như vậy mà cảm thấy xấu hổ sao?” Mộng Khả Nhi nhìn thấy Thần Nam tới gần Tử Kim thần long, cho dù vẻ mặt nàng có vẻ bình tĩnh, nhưng Thần Nam vẫn phát giác ra ngọc liên đài dưới chân nàng khẽ rung lên, hình như cố gắng kìm nén những dao động tình cảm kịch liệt trong lòng. Lý Nhược Lan tóc tai dựng đứng, đôi mắt tràn đầy sát khí, phát ra chiến ý vời vợi, thần kiếm trong tay chỉ vào Thần Nam, cao ngạo : “Ta nhất định lấy được đôi long giác này, từ trước tới giờ ta hề liên thủ với bất cứ ai đối phó với con rắn bốn chân này, cần biết ai tranh long giác với ta, tất cả đều là kẻ thù của ta!” Đỗ Hạo cũng cười nhạt: “Ta cũng muốn có long giác, Thần Nam ngươi có phải muốn ngăn cản ta? Ta ngại đánh với ngươi trận, tâm có ai nhúng tay vào trận đấu giữa ta và ngươi đâu. Ta phải khiến cả Đông thổ tu luyện giới biết rằng, rốt cuộc ai mới là chí tôn trong giới thanh niên!” Đông Phương Trường Minh đưa mắt nhìn Lý Nhược Lan, Mộng Khả Nhi, Đỗ Hạo, rồi lại nhìn Thần Nam, dùng ngôn ngữ của đại lục vạn năm trước cười lớn : “Ha ha ha… là thú vị, ngờ lại có nhiều đối thủ hùng mạnh tới vậy, vạn năm trước muốn tìm đối thủ tầm cỡ trong số những người đồng trang lứa đúng là chuyện vô cùng khó khăn, vạn năm sau lại chỉ trong chớp mắt có thể gặp được vài kình địch, khiến người ta vui mừng! Tuy nhiên, bọn chúng dường như đều có địch ý rất lớn với ngươi!” Thần Nam cũng dùng ngôn ngữ của đại lục vạn năm trước đáp: “Hừ, ngươi muốn so sánh với vạn năm trước, khác biệt rất lớn! Vừa nãy chẳng qua chỉ là đánh vài chiêu với Đỗ Hạo để thăm dò mà thôi, chẳng lẽ ngươi lại sợ thua trong tay ! Nếu như thế, ngươi có tư cách để khiêu chiến với ta, bởi Đỗ Hạo từng là bại tướng trong tay ta, nhờ may mắn mới thoát chết khỏi tay ta mà thôi. Nếu muốn giao chiến với ta, trước tiên ngươi đánh bại !” “Ha ha…ngươi kích ta sao? Muốn ta giúp ngươi loại trừ kẻ địch? Hừ… tuy nhiên thế cũng có sao đâu, đối với ta, giết chết Đỗ Hạo chẳng qua cất tay là xong.” Đông Phương Trường Minh cười tàn nhẫn như dã thú, quay đầu lại với Đỗ Hạo: “Ngươi từng bại trong tay Thần Nam?” Đỗ Hạo từ xấu hổ chuyển sang giận dữ, từng thề rằng phải lấy Mộng Khả Nhi làm vợ, hôm nay ở trước mặt người vợ mà ngầm tuyển lựa, lại có người nhắc tới nỗi sỉ nhục đó. “Hừ, cây cỏ cũng có lúc khô héo, có khô mới có sinh trưởng, trải qua thất bại, phải là tu luyện giả chân chính, chỉ có trắc trở ngừng, cuối cùng mới giẫm chân lên tất cả cường địch, đây mới gọi là người thắng lợi thực . Thần Nam giết nổi ta, nhưng lần này ta giẫm dưới chân, tính mệnh và máu của , trở thành hong đá mài đưa ta tiến quân vào vô thượng võ đạo! Kẻ thắng lợi cuối cùng là ta!” “Ha ha ha… cho cùng vẫn từng thất bại, lần này người chẳng qua là muốn rửa nhục mà tới, tuy nhiên, ngươi có cơ hội nữa rồi, trận đế chiến cuối cùng đó, ngươi đủ tư cách dự! Ngươi… là hòn đá cho ta giẫm chân, giết ngươi xong, ta giao chiến với Thần Nam!” Đông Phương Trường Minh tỏ vẻ cuồng ngạo, khí thế bao trùm thiên hạ lộ . Thần Nam tưởng như thấy ảo giác, cái thế ma vương Đông Phương Khiếu Thiên vạn năm trước dường như phục sinh! Đỗ Hạo tức giận tới cực điểm, tóc tai dựng ngược, Thuận Thiên thất thần kiếm xuất trong tay của , chỉ thẳng vào tim Đông Phương Trường Minh, thét lớn: “Như vậy cũng được, giết ngươi trước, rồi giết Thần Nam, ta phải cho trong thiên hạ biết rằng rốt cuộc ai mới là chí tôn của thời đại mới.” Đông Phương Trường Minh quay đầu lại nhìn Thần Nam, cười nhạt : “Theo như nguyện vọng của ngươi, bây giờ ta tạm thời giúp ngươi giải quyết địch thủ, ngươi đừng để ta thất vọng, giữ lại tính mệnh của ngươi, giữ được đôi sừng thần long, ta muốn quyết đấu với ngươi trong lúc ngươi mạnh nhất, có vậy mới ân hận gì!” Có thể thấy tính cách điên cuồng của Đông Phương Trường Minh, vì muốn cùng Thần Nam quyết đấu công bằng, để kết thúc những ân oán vạn năm trước, y ko ngần ngại giúp Thần Nam chống lại địch thủ đáng sợ, đặt mình vào trong vòng xoáy. “Hừ…” Tóc Đông Phương Trường Minh tung bay, chân khí tím sẫm cuồng bạo phát ra, quanh y dường như dấy lên con sóng lớn màu tím. “Đỗ Hạo, chịu chết !” Y tung ra quyền, cơn sóng màu tím cuồn cuộn phát ra tiếng gầm rú đinh tai, giống như bao phủ toàn thiên địa lao tới. Đỗ Hạo toàn thân kim quang chói lòa, chân khí vàng rực mạnh mẽ phóng ra, khiến gã trông như chiến thần kim giáp, đối điện với cơn sóng chân cương khí tím ngắt sục sôi lao tới, vung mạnh Thuận Thiên thất thần kiếm trong tay chặn lại! “A…” “A…” Hai người như hai con sư tử điên cuồng lao vào nhau, cả gian kịch liệt rung chuyển. “Ầm.” Đông Phương Trường Minh dùng binh khí, hoàn toàn dựa vào hai thiết quyền, chống lại với thần kiếm của Đỗ Hạo, nhưng lại làm cho thanh thần kiếm vàng rực mãnh mẽ đó hết lần này tới lần khác vỡ vụn. Đỗ Hạo giận dữ, cứ mỗi lần thần kiếm vỡ vụn đều có nghĩa rằng y tăng công lực thêm bậc, kiếm thứ hai…rồi kiếm thứ năm…. Tuy nhiên Đông Phương Trường Minh có khoáng thế ma công Liệt Thiên Thập Kích tấn công cách điên cuồng, đợt sóng sau cao hơn đợt sóng trước, khác nào ma vương vô địch, khí thế gì chống nổi. Thần Nam nhìn Đông Phương Trường Minh, sau đó quay người, ngẩng đầu, ma đao hướng lên trời: “Lý Nhược Lan, Lý gia các ngươi và Đỗ gia phải tới tìm ta sao? Trận chiến giữa ta và ngươi thể tránh khỏi! Vậy tiến hành luôn , để ta xem đệ nhất thanh niên cao thủ của Đông thổ đệ nhất đạo môn rốt cuộc có cân lạng thế nào?” nhìn Mộng Khả Nhi, đối với thánh nữ của Đạm Đài cổ thánh địa, quả biết nên xử trí thế nào. “Grào…” Con rồng du côn vốn tinh ý, dường như phát ra điều gì, bèn bay lên trung ngăn cản Mộng Khả Nhi. “Hừ, cản ta tất chết!” giọng của Lý Nhược Lan vô cùng lạnh lùng, lúc này ả cuồng nữ hiếu chiến phát ra chiến ý cao vời như nữ chiến thần chuyển thế, hai tay cầm kiếm, hóa thành đạo cầu vồng vắt ngang trời, từ trung lao về phía Thần Nam. Mộng Khả Nhi đối diện với Thần Nam mặc dù tìm cảm dao động kịch liệt, nhưng được kiềm chế lại, tuy nhiên nàng ta cũng bắt đầu hành động, mục tiêu chính là Tử Kim song tiết côn trong tay Tử Kim thần long. “Ầm, ầm, ầm.” Đại chiến kinh thiên nổ ra, năm vị thanh niên cao thủ Đông thổ, cộng thêm thần long chỉ xuất trong truyền thuyết chia cặp đại chiến. “A…” Đông Phương Trường Minh thét lớn chấn động thiên đia, da thịt y dần biến thành đỏ tía, bên ngoài cơ thể phát ra những con sóng khí màu tím cuồn cuộn, quyền đánh ra giống như thiên lôi giáng lâm, phá toái cả thiên địa. Sóng khí cuồng bạo, chưởng lực cuồng liệt, khiến y giống như ma vương phát ra cái thế ma công Liệt Thiên Thập Kích kinh thiên động địa. “Ầm.” Đông Phương Trường Minh quyền đánh lên Thuận Thiên thất thần kiếm của Đỗ Hạo, chỉ đánh vụn cây kiếm mà hất Đỗ Hạo văng xa mười mấy trượng. “Thượng cổ ma công Liệt Thiên Thập Kích quả nhiên danh bất hư truyền.” Đỗ Hạo vẻ mặt vô cùng ảm đạm, từ từ bò từ dậy lau vết máu mép, khẽ thở dài : “Đừng có nghĩ rằng ngươi thắng, Thuận Thiên thất thần kiếm của ta vẫn còn kiếm chưa xuất ra!” Đông Phương Trường Minh tỏ vẻ vô cùng lạnh lùng, hai mắt hung hãn như dã thú, lạnh nhạt đáp: “Vạn năm trước ta xưng hùng lớp trẻ, vạn năm sau, ta vẫn xưng tôn, tất cả đều trở thành bậc lót đường để ta bước vào đỉnh cao ma đạo!” “Ha ha ha…” Đỗ Hạo cười điên cuồng đứng dậy, hộ thể cương khí dần dần mạnh lên, chân khí vàng rực giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt bên ngoài cơ thể. “Đông Phương Trường Minh, lớn lối quá nhỉ, ta thề rằng khiến ngươi phải hối hận vì những lời vừa nãy! Thuận Thiên thất thần kiếm! A…!” Gã ngửa mặt lên tròi thét lớn, ánh sáng của thanh thần kiếm trong tay càng lúc càng chói lòa, giống như mặt trời rực rỡ , kim mang lấp lánh tở ra khắp bầu trời.