Chương 52: Côn Luân Song Hại Nghịch Thiên thất ma đao, liên tiếp chém ra bảy đao, đao trước mạnh hơn đao sau, mỗi nhát đao chém xuống đều tạo thêm luồng sức mạnh hơn, bảy sức mạnh hợp lại với nhau, là đại lực hủy diệt khó tưởng tượng nổi. Thần Nam bây giờ chỉ chém ra được bốn đao, khi chém ra đao thứ tư, tử vong ma đao hoàn toàn bị vỡ vụn, rất lâu sau cũng khó lòng ngưng tụ lại, nếu tiếp tục thi triển, cần phải dùng chính năng lượng sinh mệnh bản thân. biết rằng nếu muốn thuận lợi thi triển loại nghịch thiên công pháp này, chắc chắn “hồn” của tử vong ma đao phải đủ mạnh để chịu đựng được phản lực của bảy lần chém liên tiếp. Mười mấy ngày vất vả lĩnh ngộ, Thần Nam mặc dù chưa bước vào cảnh giới lục giai, nhưng cảm thấy “đòn tẩy” của mình mạnh lên nhiều, nếu dám liều mạng, dùng năng lượng sinh mệnh hóa thành đao thứ năm, thứ sáu và thứ bảy, đủ tư cách quyết chiến sinh tử cùng các cường giả lục giai. Trong Côn Luân Huyền giới, tiên khí dày đặc, kì hoa đua nở, cỏ mọc khắp nơi, tiên hạc bay lượn, bạch viên nhảy nhót, khác nào vùng đất cực lạc. Thần Nam đứng trong tòa đình đài lưng chừng núi, nhìn về vùng núi non phia xa, cảm thấy cần phải hành động. Nếu như trốn trong Côn Luân Huyền giới, đương nhiên có thể an toàn cả đời, nhưng bẩm sinh là người an phận, ưa thích mạo hiểm, cần có trận đại chiến ở trình độ cao để gia tăng tu vi, chỉ có trong lúc chiến đấu sinh tử, mới đột phá. muốn trà trộn vào Huyền giới của Đỗ gia để xem xét, Thiên Ma tả thủ vẫn còn dùng được lần nữa nên muốn thử chiến đấu trong Huyền giới của Đỗ gia. Ý nghĩ điên cuồng này khiến vô cùng hưng phấn, nếu may mắn, đòn Thiên Ma tả thủ cuối cùng này tiêu diệt toàn bộ các lão quái của Đỗ gia, được thế là hay nhất. Đoan Mộc lặng lẽ xuất ở tảng đá cách Thần Nam xa, gật đầu: “ còn trẻ như vậy mà có được tu vi như vậy, quả đáng tự hào.” tộc vốn hạn chế về thể chất, chỉ riêng việc hóa thành hình người mất vô số năm tháng nên tu luyện nhanh như con người, mãi tới khi đạt được cảnh giới nhất định, cải thiện hoàn toàn thể chất, tốc độ tu luyện mới tiến bộ ngang ngửa với những tu luyện giả cùng cấp bậc. “Tiền bối ta có chuyện muốn tìm người, có chuyện thỉnh giáo người!” “Ngươi .” “Theo như những gì người , Đông thổ chắc có số lượng Huyền giới nhất định, ta muốn thỉnh giáo làm thế nào để mở ra gian cho riêng mình? Rốt cuộc phải làm như thế nào?” Đoan Mộc cười: “Ngươi đúng là nóng vội, ngươi vẫn chưa đột phá vào cảnh giới lục giai, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, chẳng lẽ ngươi bây giờ nỗ lực theo phương hướng đó!” “Chuẩn bị sớm còn hơn muộn.” Đoan Mộc gật đầu: “Tu vi đạt tới cảnh giới lục giai, sau khi tinh khí thần hợp nhất, có thể bước vào trạng thái huyền diệu, đặt mình hòa nhập vào trong tiểu thiên địa. Khi khống chế được tiểu thiên địa xung quanh, người khống chế hóa thân thành thiên địa đó, trở thành chúa tể tuyệt đối.” Thần Nam gật đầu, trong trận giao chiến với đệ nhất thánh long kị sĩ của tây phương, từng có cảm giác kì diệu đó, bảy bước chân giết chết thánh long, làm bị thương La Mạn Đức Lạp. Đoan Mộc tiếp tục : “Vừa nãy làm thế nào để khống chế được ‘ngoại thiên địa’, cơ thể người là kì diệu nhất, có kho báu vô tận chờ đợi ngươi tới khám phá, cơ thể mỗi người đều có ‘nội thiên địa’, đối ứng với ngoại thiên địa, nếu ngươi tìm thấy nó, dùng nguyên khí của bản thân tế luyện, sau đó dùng thiên địa nguyên khí mở rộng, như vậy nội thiên địa bé càng ngày càng lớn, dần biến hóa thành gian, còn ngươi biến thành tọa tiêu trong đời thực của gian đó.” Thần Nam dần dần hiểu ra, việc mở gian dễ nhưng làm vô cùng khó. Giải thích của Đoan Mộc sau đó chứng thức những gì dự đoán sai. “Có thế mở được gian hay phải cần tới cơ duyên, ngay các vị thần cũng nhất định có được gian riêng, tu luyện giả muốn mở ra nội thiên địa riêng lại càng khó, lúc tiểu gian được mở ra rồi mà muốn phát triển thành Huyền giới quả thực vạn nan. Ngoại trừ có cơ duyên rất lớn, cần nỗ lực của vô số đời. Huyền giới đời này, nhiều như ngươi tưởng tượng.” Thần Nam vốn biết, mở gian và Huyền giới vô cùng khó, bâu giờ càng thấy khó hơn, thậm chí người bình thường căn bản thể thành công. Đoan Mộc : “Nếu như tu luyện ra vùng thiên địa, bất luận chiến đấu hay những góc độ khác đều có lợi ích rất lớn, tưởng tượng được.” Thần Nam thỉnh giáo rất lâu, những gì thu được vô cùng hữu ích. Vốn dĩ muốn thỉnh cầu Đoan Mộc đưa tới Huyền giới của Đỗ gia, những bây giờ tạm thời từ bỏ ý định đó, tiếp tục bế quan thời gian, lĩnh hội số vấn đề về mở gian. Đoan Mộc giống như nhớ ra điều gì đó, : “Suýt chút nữa quên mất chuyện, trong Côn Luân Huyền giới có họa quyển của ngươi, Thái Thượng tổ Hoàng Nghĩ trước khi phi thăng từng dặn dò, nếu người trong bức tranh xuất , nhất định phải giao họa quyển cho người đó, lát nữa ta sai người giao cho ngươi.” Thần Nam hơi kinh ngạc, cảm thấy bức tranh đó tiềm huyền cơ, biết do Thái Thượng tổ Hoàng Nghĩ hay Trần Chiến để lại? “Đúng rồi, Đoan Mộc tiền bối, hai con rồng của ta đâu?” Những ngày này Thần Nam bế quan ngộ võ ở nơi cách xa nơi tộc sinh sống, tuy nhiên, cho dù cách biệt với đời, vẫn đoán ra được tình hình của hai con rồng, bởi quá hiểu tính cách của chúng, thành ra trong lúc hỏi Đoan Mộc, hơi lo lắng. Quả nhiên… Đoan Mộc do rễ cây thiêng hóa thân thành, chỉ tóc màu lục, da đầu cũng phát ra ánh sáng xanh nhạt, vừa nghe thấy Thần Nam nhắc tới hai con rồng, vẻ mặt của lão quái đậm hẳn. Trước khi Long Bảo Bảo tới, con rồng du côn là tai họa, chỉ thường xuyên ra vào tiên quả viên ăn trộm linh quả, lại còn cả ngày hát hò, quấy nhiễu những người tộc. Sau khi Tiểu long tới, cả hai tụ tập lại càng trở lên lợi hại hơn, tiên quả viên lãnh hậu quả thê thảm, Long Bảo Bảo cả ngày lảm nhảm "Thần dạy", tụ tập được nhóm tiểu quái do hai con rồng dẫn đầu, trước đây chúng chỉ hoạt động riêng lẻ, giờ trở thành có tổ chức, kỉ luật hẳn hoi. Trong những ngày này, con rồng du côn và Long Bảo Bảo trở thành tai họa của Côn Luân Huyền giới, được tất cả người tộc gọi là Côn Luân đại hại và tiểu hại. Khi Thần Nam tìm tới hai con rồng, hai họa tinh ngoài bị đám tiểu đệ vây ở ngoài, xung quanh có vô số người tộc phẫn nộ, vây chặt cả hai vào giữa. Tuy nhiên biểu của cả hai vẫn… rất “hoành tráng.” Con rồng vô lại nghênh ngang, dùng giọng hát như lệnh vỡ của mình ngâm nga: “Bể dâu trong tiếng cười, đôi bờ mải miết chảy xuôi, theo sóng dập dềnh mà thương nhớ…” Long Bảo Bảo nháy nháy đôi mắt mở lớn, vô tội nhìn đám đông người tộc, cất giọng hết sức ngây thơ: “ là buồn quá, đây phải là kết cục…kết cục mà ta muốn, được làm hại ta, tự do tự tại là vui vẻ, được làm hại ta, ta có thể đọa lạc chính mình, a..a…a….a…. phải là ta khúm núm, phải là ta cố ý tránh né, là các ngươi quá hung ác, lại còn tới trách cứ chúng ta, chúng ta sai, được làm hại ta… được làm hại ta.” Quay cuồng, Thần Nam chóng váng, hai quái vật này đúng là biết gây chuyện. “ là quá đáng, hai tên này đúng là cường đạo.” “Các ngươi vốn là linh thú, sao lại thành ra thế này? Đó là ca khúc bái tế tổ, nhưng các ngươi ngày ngày gầm rống quấy nhiễu chúng ta, lại còn tên nhãi ngươi tới đâu cũng thu nhận đệ tử, mê hoặc nhân tâm, là quá đáng!” “Ta vất vả chăm sóc vườn tiên quả hàng nghìn năm nay, bản thân cũng rất ít khi hái, nhưng các ngươi hàng ngày dạo, , ăn… ăn trộm các loại tiên quả thay cơm ăn, thể nào tha thứ được.” “Đệ đệ của ta bị các người làm cho hư hỏng rồi, Trư Vô Năng qua đây, cho phép ngươi chạy lung tung với bọn chúng.” “Ngưu Ma Vương cũng ra đây mau!” Quần phẫn nộ vây hai con rồng bị vào giữa, ngày càng có thêm nhiều người tộc đổ tới, “Song họa hại” sắp nếm mùi bị đánh hội đồng. “ là buồn quá, đây phải là kết cục mà ta muốn… được làm hại ta, tự do tự tại là vui vẻ, được làm hại ta…” “Con tiểu long này ngươi vẫn còn hát? Ngươi còn đáng ghét hơn là Tử Kim thần long kia, chúng ta phát ra rất nhiều việc đều là do ngươi đưa ra chủ ý xấu xa.” “Tên nhãi ranh, đáng ghét.” Long Bảo Bảo vỗ đôi cánh màu hoàng kim, chớp đôi mắt to đen long lanh, tỏ vẻ vừa vô hại, vừa tủi thân : “Ta rất lương thiện, đúng là việc liên quan gì tới ta.” “Cái gì, ngươi còn ăn nhiều hơn cả con lươn kia.” “Đúng, ngươi còn đáng ghét hơn, chỗ rượu của ta mấy ngày hôm nay đều bị ngươi uống trộm hết, trước đây con lươn kia thường để mắt tới, nhưng vẫn còn để lại cho ta nửa!” Những quái này bẩm sinh vốn sợ thần long, nhưng hai còn rồng lưu manh này khiến chúng phẫn nộ, tâm lí sợ hãi bay biến sạch, lập tức muốn xông lên động thủ. Thần Nam cố gắng xông vào, Cầm Long thủ vung ra, tay túm lấy tiểu long ôm vào trong lòng, sau đó nhảy lên lưng của Tử Kim thần long dài mười mười hai trượng, với đám quái ở phía dưới: “Các vị, xin lỗi. Nê Nhân và Đoan Mộc tổ muốn gặp hai tên này, lần sau để bọn chúng tới xin lỗi mọi người.” Vốn dĩ con rồng vô lại và Long Bảo Bảo cũng chuẩn bị bỏ chạy, hôm nay bọn chúng chơi đủ trò quá đáng rồi, bây giờ Thần Nam tới, càng tạo cho chúng lí do để bỏ chạy. “Grào…” tràng long khiếu vang lên, những dãy núi phía xa cũng chấn động, Tử Kim thần long quất đuôi, bay thẳng lên trời, nhanh chóng lao về dãy núi mà Thần Nam bế quan, tuy nhiên lúc nó sắp , quên hát lên hai câu: “Bể dâu trong tiếng cười, đôi bờ mải miết chảy xuôi, theo sóng dập dềnh mà thương nhớ…” “Câm mồm, con lươn đáng chết bay nhanh lên cho ta!”
Chương 53: đóa hoa thế giới Đợi đến khi tới được dãy núi, Thần Nam nhìn hai con rồng, tức giận : “ ngờ, các ngươi đúng là phiễn nhiễu, tới đâu cũng gây ra tai họa, làm náo loạn khiến Côn Luân Huyền giới, chó gà yên.” Con con rồng du côn vẫn giở bài cũ, ra vẻ vui, Long Bảo Bảo đập đôi cánh màu hoàng kim, liêu xiêu bay trung, liên tục chớp mắt, vô tội : “Ta rất lương thiện, việc liên quan gì tới ta cả.” “ nào, tiểu thần côn ngươi, đúng là chấp nhận được.” Đoạn Thần Nam lại : “Chúng ta sống ở đây, có nhiều điểm cần dựa vào bọn họ, các ngươi biết điều ngoan ngoãn chút cho ta.” Cứ mãi, điệu bộ tức giận cũng thay đổi. “Hừ, lần sau lúc các người tới đó, chân tay phải nhanh nhẹn chút, đương nhiên điều quan trọng nhất là được quên… phần của ta! Hai tên các ngươi ăn những thức đặc biệt, lại quên mất ta, đúng là thể tha thứ được.” “Ối.” “Ối.” Hai con rồng đồng thanh kêu lên. Từ đó về sau, tình hình có gì thay đổi, hai con rồng vẫn là hai mối họa của Côn Luân Huyền giới, tuy nhiên Long Bảo Bảo lần này học được cách lấy phần, mỗi lần đều mang về đống đồ, chia chác sòng phẳng… Thần Nam đỡ lấy họa quyển ố vàng, trong lòng hơi xót xa, hai mắt dần mờ , bức tranh này chính là bút tích của mẹ … Vạn năm sau mình tỉnh lại, người thân, bạn bè… tất cả đều còn nữa, từng bàng hoàng, từng đơn, từng đau lòng, cảm giác đau đớn luôn bám riết lấy . “Mẫu thân…” Bây giờ thấy bức tranh của người thân nhất vẽ, lòng như có dao cắt, cơ hồ bật khóc. Trong lúc loạn thế này, phải đơn độc chiến đấu với Đỗ gia, chống lại Lí gia, vô số cường giả lúc nào cũng uy hiếp đến tính mệnh , bây giờ chỉ có thể dựa vào bản thân mình. “Soạt.” Đúng trong lúc này, đột nhiên xảy ra kì biến, họa quyển cổ xưa đột nhiên phát ra hai đạo kim quang bao phủ lấy , gian gấp khúc lại, có cảm giác như bước vào thế giới khác. Trong hàng nghìn hàng vạn đạo hào quang có bóng người đứng lặng yên, dù phát ra khí tức mạnh mẽ nhưng lại tạo cho người khác cảm giác kịch liệt rằng người đó chính là trời, là đất, là chúa tể vạn vật. Thần Nam vô cùng kinh ngạc, đó chính là phụ thân , ánh mắt Thần Chiến vừa trí tuệ vừa thâm thúy, dường như nhìn thấu mọi hư ảo của thế gian, ông ta lặng lẽ nhìn : “ cần gì, ta chỉ là đoạn tinh thần lạc ấn hư ảo mà thôi, chỉ duy nhất có dao động tinh thần của con mới có thể làm phát ra đoạn ấn kí trong họa quyển này, con tới là minh chứng rằng con thành công sống lại, bây giờ ta giao cho con những thứ thuộc về con.” hạt giống màu vàng nhanh chóng bắn về phía Thần Nam, dừng lại cách cơ thể tấc “Đây là hạt giống của thế giới, con tự chọn lấy bộ phận nào đó của cơ thể để dung nạp nó.” Thần Nam giật mình, đưa cánh tay phải lên chỉ ngón tay giữa ra, chọn ngón thực chỉ vì từng khổ luyện ngón tay đó, từng thử quán thông tất cả những vi mạch bé của nó. Hạt giống màu vàng lóe sáng rồi tắt, nhập vào ngón tay giữa của , nhưng hề tạo thành bất cứ cảm giác nào. “Đây chính là nội thiên địa của con, là hạt giống thế giới hoàn mĩ nhất, khi xưa con mất tích bốn năm, ta muốn nó héo khô trong người con, nên lấy ra, phong ấn trong họa quyển này, có được nó, thành tựu trong tương lai của con vượt qua ta, con cần phải cố gắng tế luyện.” Thần Nam vô cùng kinh ngạc, đó chính là nội thiên địa cất giấu trong người , là hạt giống thế giới, mà Thần Chiến lại lấy được nó ra ngoài, đúng là quá kì dị. “Khi xưa, có người pháp lực thông thiên, lấy thân thể con làm chiến trường, từng đấu với ta trong bốn năm liền. Chỉ cần con có thể sống lại, mọi chuyện năm đó sớm muộn gì cũng sáng tỏ, tới lúc đó con tự nhiên biết được mọi chuyện.” Thần Nam vô cùng kinh ngạc, thông tin này vượt xa những gì tưởng tượng, chẳng nhẽ bốn năm đen tối khi xưa xuất vì nguyên cớ này ư? Người pháp lực thông thiên đó là ai? Chẳng lẽ lại là…Đạm Đài Tuyền? thể nào, khi đó ả tuyệt đối đủ tư cách là đối thủ của phụ thân , tuy nhiên có cảm giác, chuyện này và Đạm Đài Tuyền nhất định có liên quan, thể nào xem thường vai trò của ả. “Trắc trở phải là thất bại, lưỡi của thanh bảo kiếm do mài mà có, càng gặp khó khăn càng phải can đảm… con là con trai ta, tin rằng con có thể phá vỡ được mọi khó khăn.” Kim quang mờ dần, bóng Thần Chiến cũng biến mất, tia sáng cuối cùng lóe lên rồi vụt tắt, Thần Nam đứng nguyên chỗ đó, họa quyển trong tay nát vụn, hóa thành những mảnh vụn lả tả rắc xuống đất. đứng ngây ngẩn, tin chắc rằng những chuyện xảy ra ban nãy là ! Thần Chiến giao lại cho nội thiên địa của , nếu ngón tay thực chỉ tay phải của có hạt giống thế giới hoàn mĩ nhất, mở ra gian thuộc về mình, liệu dùng được được bao lâu! Chỉ có điều, chuyện lần này xảy ra nhanh chóng và kì diệu, những câu hỏi trong lòng chất chồng thêm, Thần Chiến vẫn chưa nhắc tới việc xưa kia, cũng cho biết sắp xếp Đỗ gia, Hoàng Nghĩ thế nào… quá khứ xa xưa xảy ra chuyện gì? Tại sao ông lại chỉ cho hướng ràng? Những ngày sau đó, Thần Nam lại bế quan, tinh khí thần hợp nhất, cảm nhận ngoại thiên địa và hạt giống thế giới đó. Trong suốt tháng Thần Nam ở lại Côn Luân Huyền giới, tu luyện giới Đông thổ sôi sục, Đông thổ hoàng tộc Đỗ gia và Đệ nhất đạo môn Loạn Chiến môn khi xưa, liên tục sai các thanh niên đệ tử trong gia tộc tới khắp nơi ở Đông đại lục khiêu chiến với các cao thủ, gây lên vô số những trận chiến nảy lửa, Đông phương tu luyện giới khó lòng yên ổn được nữa. Cũng trong thời gian đó, từ vùng đất cực hàn ở phía Bắc đại lục, thanh niên cường giả hùng mạnh thẳng xuống phía nam, rất nhiều cao thủ thất bại trong tay , ai chịu nổi mười chiêu. Người này mặc dù đơn thương độc mã, nhưng những phong ba mà tạo ra, còn mạnh hơn cả đám thanh niên đệ tử của Đông thổ hoàng tộc và Loạn Chiến môn, cục diện hình thành thế chân vạc, giống như ba cơn cuồng phong tràn vào Đông thổ. Lại qua tiếp nửa tháng nữa, Thần Nam cả ngày nghiên cứu võ học, nhưng nỗ lực thế nào cũng cảm ứng được nội thiên địa, dù biết rằng hạt giống thế giới đó nằm trong ngón giữa tay phải, nhưng nhất thời thể nào ngộ ra điểm mấu chốt. “Mỗi người đều có nội thiên địa, thông thường chưa khi đạt tới lục giai cảnh giới, người có thiên phú có cảm ứng, tuy nhiên cũng phải là tuyệt đối, bây giờ ta đặt chân vào cảnh giới lục giai rồi, phải có đôi chút cảm ứng mới đúng chứ, chẳng lẽ ta có thiên phú sao?” Thần Nam tu luyện Nghịch Thiên thất ma đao nên tới vùng cao nguyên, nhưng thể nào chém ra được nhát thứ năm, bèn chuyên tâm nghiên cứu nội thiên địa, nhưng bây giờ cũng mảy may tiến triển khiến lo lắng. Đoan Mộc lại tới, mang lại cho tia hi vọng, lão quái này sống hàng nghìn năm, biết hết điển tịch các nhà, nên giải thích cho Thần Nam: “Từ rất xa xưa, có kẻ kì tài khổ luyện cả đời mà thể mở ra gian cho riêng mình, cuối cùng do ưu sầu mà tóc rụng hết, biến thành tên trọc, tuy nhiên tên trọc này bất chợt ngộ ra lí luận Huyền giới nổi tiếng: ‘ đóa hoa là thế giới, ngọn cỏ là thiên đường, chiếc là là vùng sáng, hạt cát là cõi cực lạc, nơi cũng là mảnh đất lành, tiếng cười chứa cả trần duyên, lần tụng niệm lòng thêm lần thanh tịnh.” “Phụt.” Thần Nam hớp trà vào miệng lập tức phun ra hết. “Ta…sao ta có cảm giác đây là do hòa thượng ?”
Chương 54: Nội thiên địa Đoan Mộc : “Ồ, ra là lời của hòa thượng, tuy nhiên trọc đầu và hòa thượng cũng chẳng có gì khác nhau” là biết lão quái này cố ý giả dạng hồ đồ hay có thành kiến với hòa thượng, Thần Nam gì nữa. “Hừ, ngươi xem quả bộ phật điển này tốt nhất, tuy nhiên đây là loại tâm cảnh, trong lòng nếu trống chính là ‘ đóa hoa là thế giới, ngọn cỏ là thiên đường’, ngộ ra những điều này ắt cảm ứng được nội thiên địa của ngươi.” Thần Nam suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “ đóa hoa ngọn cỏ chính là cả thế giới, vậy thế giới cũng giống như hoa cỏ, nội thiên địa…” Đoan Mộc : “ tóm lại, duy vật là tương đối, duy tâm cũng sai trái, nội thiên địa của ngươi là thiên địa chân thực nhưng chỉ cần duy tâm để suy nghĩ mới cảm ứng được nó tồn tại, trong tâm có thiên địa mới có thể hóa hình mà sinh ra.” Thần Nam hỏi: “Duy tâm? Chẳng nhẽ là cần giả tưởng có tiểu thiên địa trước rồi trùng hợp với nội thiên địa ?” Đoan Mộc lão quái gật đầu: “Năm xưa từng có kẻ dương quái khí sống giữa thiên địa, tên đại ma đầu này từng dùng vài câu khái quát loại tâm cảnh tu luyện quan trọng này: “Lúc ngươi chưa nhìn thấy loại hoa này, loại hoa này cũng đơn như ngươi, lúc ngươi tới ngắm nhìn loại hoa này, màu sắc của loại hoa này cũng lập tức sáng lên.” Thần Nam lại bắt đầu phun trà ra, lão quái vật này đúng là biết châm chọc người khác. Đoan Mộc rồi, Thần Nam bắt đầu giác ngộ, ngồi liền mười ngày hề nhúc nhích, linh thức hoàn toàn chìm đắm trong tâm hải, cảm ứng nội thiên địa của bản thân. Ngày thứ mười ba, Thần Nam cuối cùng cũng cảm ứng được nội thiên địa. Thế giới giả tưởng trong lòng và hạt giống thế giới kia hợp lại với nhau, lóe lên kim quang, đoạn từ từ bay lên phía trước, kim quang ngày càng lớn, dần dần bao phủ , “vù”, bay vào trong thế giới vàng rực. “Cuối cùng ta cảm ứng được ngươi rồi…” thét lớn lên trong nội thiên địa. Nội thiên địa quả hơi , rộng quá mười trượng, bốn phía hư vô, chỉ có cát vàng dưới chân là vật khiến người ta hơi cảm giác chân thực. Thần Nam biết, nội thiên địa cần ngừng tế luyện mới dần rộng ra, bây giờ nơi này vô cùng hỗn độn, còn chính là người khai thiên khai địa. Dầu gì, bây giờ cảm nhận được nội thiên địa coi như đặt bước chân quan trọng nhất trong đời tu luyện giả. Sáng sớm ngày thứ mười lăm, ánh lê minh chiếu vào mặt khiến nhảy dựng lên. Nhìn vầng dương tỏa vạn tia sáng, lòng yên tĩnh, dãy núi nhấp nhô phía xa lờn vờn mây phủ, ở gần hơn ngào ngạt hương thơm kì hoa dị thảo làm ngây ngất lòng người, những loài chim vô danh líu ríu, gặp người sợ, vụ khí mờ ảo len lỏi trong rừng cây, trong thế giới hoa thơm chim hót này, đâu cũng hài hòa tự nhiên. Thần Nam lặng yên đứng ở đó, thân tĩnh, tâm tĩnh, huyền công trong người tự nhiên lưu chuyển, chân khí hiền hòa như những dòng nước , như những cơn gió thoảng qua. Thế giới lúc này đâu đâu cùng tràn đầy sinh khí, và vô cùng hài hòa, có thể cảm nhận được niềm vui trong tiếng hót của những con chim cây, cách đó xa, cá lội tung tăng trong đầm nước, những loài động vật bé yên bình trong rừng sâu … Thần Nam có cảm giác như đây từ lâu lắm, hòa nhập làm với đời này, chính là trời, là đất, là mây bay, gió thổi, thiên địa vạn vật, sơn thanh thủy tú, từng gốc cây ngọn cỏ đều ngự trị trong lòng …. Cuối cùng cũng cảm nhận được nội thiên địa, mặc dù chỉ có linh thức mới tiến sâu vào trong, chưa mở ra gian nhưng cũng đủ khiến vui mừng, bởi bước khó khăn nhất và quan trọng nhất qua. Sau này, tu vi tăng tiến nhất định mở ra nội thiên địa . Bây giờ, ngoài có Nghịch Thiên thất ma đao, trong có tiểu thiên địa, cảm thấy bản lĩnh lại vững chắc thêm, có niềm tin tới thám thính Đỗ gia Huyền giới. Khi Đoan Mộc biết Thần Nam cảm nhận được nội thiên địa, lão quái này kinh ngạc há mồm trợn mắt. “Ta cũng chỉ là bừa mà thôi, ngươi… ngươi quả dựa theo cách đó để cảm ứng nội thiên địa sao?” “Khốn kiếp.” Thần Nam nhịn được buông ra câu chửi, hóa ra lão giở trò, vậy mà lại cho đó là những triết lí nghiêm túc rồi cất công lĩnh ngộ, nỗ lực tu luyện, đúng là lãng xẹt. “Hắc, đùa thôi, mặc dù ta tùy tiện ra như thế, nhưng đó đều là những kinh nghiệm mà Thái Thượng tổ Cốt Long đúc kết thành, thể coi là lừa đảo, ngươi xem, nghiêm túc lĩnh hội, phải ngươi có thành quả sao? Cần phải biết rằng trong số những tu luyện giả rất ít người cảm ứng được nội thiên địa để mở ra gian riêng, tiền đồ của ngươi rộng mở, ngươi cần phải cảm ơn ta mới đúng.” Thần Nam tài nào hiểu nổi tính cách của lão quái này, biết câu nào là , là giả, đúng là khiến người ta điên đầu. “Miêu tả cho ta chút, nội thiên địa mà ngươi cảm ứng thấy như thế nào?” Thần Nam kể lại những gì mình thấy. Đoan Mộc lại kinh ngạc than: “ hiếm có, hiếm có, ngờ ngươi lại có nội thiên địa như vậy! Đúng là thứ chỉ nằm mộng mới có.” Nghe vậy, Thần Nam dần hiểu ra. Những tu luyện giả lần đầu tiên cảm ứng thấy nội thiên địa, có thể phát ra bên trong giống như mỗi cõi hỗn độn, căn bản có vật nào cả. Đôi khi thấy có cát, có đá, thế là hoàn mĩ rồi, tương lai có thể nhanh chóng mở rộng thành Huyền giới. Đoan Mộc thể nào hiểu nổi, “nội thiên địa phủ cát” mà Thần Nam là chỉ bãi cát, hay là vài hạt cát, vài tảng đá. Thần Nam cũng chú ý tới “có cát có đá” mà Đoan Mộc là đại biểu cho mức độ nào. và Đoan Mộc chuyện rất lâu, vỡ ra rất nhiều thứ. Nếu mở ra được gian riêng, hàng ngày nó thay bản thân tụ tập thiên địa tinh khí vô tận, đối với những tu luyện giả, điều đó quan trọng hơn tất thảy. Tự mình mở ra gian cũng có nghĩa bản thân ngang hàng với những kẻ chế định pháp tắc, nếu có thể đưa kẻ địch vào chiến đấu ở trong đó, kết quả của trận chiến đương nhiên cần tính toán cũng biết. Quan trọng nhất là nội thiên địa có thể hóa thành gian, rồi thành Huyền giới… mới ngừng việc tế luyện…. Khi Thần Nam đưa ra cầu với Đoan Mộc, đưa ta vào trong Huyền giới của Đỗ gia, Đoan Mộc hề phân vân như tưởng tượng, chỉ suy nghĩ giây lát rồi đáp: “Thái thượng tổ Hoàng Nghĩ từng rằng nên giúp ngươi chút, muốn đưa ngươi vào trong Huyền giới của Đỗ gia cũng chẳng có khó khăn gì.” Thần Nam: “….” “Tuy nhiên ngươi phải nhớ rằng, xảy ra chuyện gì, cũng được đẩy cho Côn Luân Huyền giới! Lần này chúng ta đóng tất cả các con đường thông gian của Côn Luân Huyền giới, chính là muốn bị cuốn vào trong Huyền chiến trong tương lai.” Thần Nam hiểu loáng thoáng về Huyền chiến, nên cẩn thận thỉnh giáo Đoan Mộc. Huyền chiến chính là trận đại chiến xảy ra giữa những người trong Huyền giới, khi nổ ra có rất nhiều Huyền giới bị kéo vào, có những lúc dù cố tránh né, vẫn thể thoát khỏi tai họa. Huyền giới đại chiến của nghìn năm trước lan rộng chưa từng có, các giới ở Đông thổ hỗn chiến, cao thủ của Tây thổ cũng gia nhập, cuối cùng cả thần tiên, thiên sứ của thần tiên giới cũng bị kéo vào, vô số người được thế nhân sùng bái đều xuống nhân gian. Nhắc tới trận đại chiến nghìn năm trước, Đoan Mộc hơi trầm tư, khi đó tộc Côn Luân tử vong vô số, cuối cùng bị nhốt tại Côn Luân, được xuất thế. Đương nhiên, trận chiến đó có kẻ chiến thắng, chỉ các Huyền giới tử vong vô số, thiên sứ, thần tiên cũng chết ở nhân gian ít. Đoan Mộc nhắc tới nguyên nhân của trận đại chiến đó, chỉ Huyền chiến nổ ra là thể tránh khỏi. Cuối cùng ông ta than thở: “Thiên địa có pháp tắc, các giới đều có sức mạnh cực hạn của mình, những nhân vật quá mạnh được ở lại nhân gian, nhất định phải phá toái hư bước vào giới thần tiên, nếu dẫn đến thiên phạt, bị ngũ lôi đánh chết. Nhưng tất cả pháp tắc của thế gian đều có những kẽ hở, số thiên tài đặc biệt mặc dù hùng mạnh tới cực điểm, nhưng lại có thể tiến hành tự phong ấn, điềm nhiên sống ở nhân gian, đồng thời, thần tiên, thiên sứ thiên giới, cũng có thể thông qua những mật pháp, nghịch chuyển hư , thông qua lôi trì mà xuống giới nhân gian, sống thời gian ngắn…” Thần Nam hiểu ông ta muốn biểu đạt gì, chẳng lẽ nguyên nhân Huyền chiến nổ ra liên quan tới điều này. Khi Thần Nam kể mọi chuyện với hai con rồng, cả hai tên họa hại đều muốn tới Huyền giới của Đỗ gia đại náo phen. Tử Kim thần long là tên lưu manh, bây giờ tu vi đạt tới ngũ giai đại thành, bản thân lại có Huyền Vũ giáp hộ thể, cho dù gặp phải cao thủ cũng lo ngịa gì về tính mệnh, nên rất muốn tới Huyền giới của Đỗ gia chuyến, nó chán ngấy Côn Luân Huyền. Còn Long Bảo Bảo khiến Thần Nam thể nhìn thấu, có lúc nó ngây thơ như đứa trẻ, có lúc vừa gian giảo vừa quỷ quyệt và lưu manh, tuy nhiên nó đối xử với khá hữu hảo, lần nào trộm về đều quên chia chác “chiến lợi phẩm”. “Grào…ta ở Côn Luân Huyền giới vài tháng rồi, quả vô cùng nhàm chán, có lấy con quái nào có tế bào nghệ thuật, lãng phí hẳn tài hoa tuyệt thế như ta, Long đại gia quyết định cùng với tên tiểu tử ngươi tìm cái gọi là Đông thổ hoàng tộc để gây chuyện, khốn kiếp, Long đại gia còn dám ngông cuồng như thế, đám người họ Đỗ bé tí bé tẹo mà dám gọi là Hoàng đế trong tu luyện giới, đúng là phản rồi, phản rồi. Grào…”
Chương 55: Truyền thuyết về Thi Thần Từ xưa tới nay, Tử Kim thần long vẫn du côn như thế, Thần Nam sớm quen với những lời của nó. “Ta cũng muốn …” Long Bảo Bảo nhiều, hai mắt to long lanh, chớp chớp nhìn Thần Nam, đổi lại là người bình thường, dứt khoát có cách nào cự tuyệt. Thần Nam do dự mãi, nếu đem theo hai con rồng này , phải nghi ngờ gì có thêm hai trợ thủ đắc lực, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ, cảm thấy thể đem theo Long Bảo Bảo , nó cần phải hoàn toàn phục hồi lại trạng thái lục giai, nếu xảy ra bất trắc biết cần bao lâu mới có thể phục hồi được. Con rồng du côn này vấn đề, nó bẩm sinh cứng đầu, có Huyền Vũ giáp hộ thể, muốn giết nó dễ, hơn nữa lão lưu manh này gian giảo hơn bất cứ ai, căn bản phải lo lắng nó xảy ra điều gì bất trắc. “Grào…ha ha ha…vô địch đại soái long này cuối cùng có thể rời khỏi nơi tăm tối này rồi, mấy tên tiểu tử họ Đỗ kia, ta tới rồi, các ngươi cứ đợi mà xem…hắc hắc hắc….” Con con rồng du côn cười đắc ý, nó muốn rời khỏi đây từ lâu, tuy nhiên lão hữu Nê Nhân sợ nó xảy ra điều gì bất trắc, nên đồng ý. “Tại sao? Ta cũng muốn …” Long Bảo bảo giơ ra tiểu trảo màu hoàng kim, kéo mép áo Thần Nam, đôi mắt to chớp chớp, thân hình tròn quay lắc lắc. Đòn nay quả nhiên tuyệt diệu, nhìn thấy bộ dạng đáng của nó, Thần Nam suýt nữa dao động. “Nơi này linh quả nhiều, người tranh thủ ăn cho hết, sớm hồi phục lại, sau này ta vẫn còn phải dựa vào tiểu tử ngươi giúp đỡ.” “Tiểu đậu đinh ngoan ngoãn ở lại , long đại gia lúc tới nơi đem về cho ngươi chút chiến lợi phẩm.” “Thần dạy, ngươi thiếu vận động.” “Bốp.” Long Bảo Bảo tung quyền đánh bay con rồng du côn. “Grào… tiểu đậu đinh cứ đợi mà xem…” Thông đạo gian liên kết Côn Luân Huyền giới với các Huyền giới khác nằm cách nơi Thần Nam bế quan xa, hơn nữa, nơi đó cũng chính là hành cung của Đoan Mộc, ông ta vẫn ngồi tọa trấn ở đó, bảo vệ những thông đạo này. Con con rồng du côn theo Thần Nam tiến vào đại điện rộng rãi, Đoan Mộc dẫn cả hai tới vùng đất bên dưới cung điện, tiếng bước chân vang vọng trong gian đại điện mênh mông, tối tăm, tô điểm thêm nét rùng rợn. Hành cung của Đoan Mộc vô cùng hùng vĩ, đến đại điện ở đưới đất cũng rất rộng, hồi lâu mới gần tới đích đến. Phía trước tối om, từng dãy huyệt động lập lòe thanh quang mờ ảo, phát ra khí tức mơ hồ, đó là cõi hỗn độn, gây cho người ta cảm giác đặc biệt. “Hừ, đây chính là thông đạo gian liên kết với các Huyền giới, tuy nhiên bị ta đóng lại.” Thần Nam tới gần những gian thông đạo đó, phát thấy vách mỗi con đường đều có khắc tên gọi. Thập Vạn đại sơn, Bắc Cực quật, Đông Hải minh đảo… Đông thổ hoàng tộc… Đột nhiên, Thần Nam giật mình, bên cạnh Đông thổ hoàng tộc, đột ngột xuất cái tên Huyền giới khiến bất an, đó chính là ba chữ Càn Thi phái. Phái này phải bị hủy diệt rồi sao? Bọn chúng làm sao có được Huyền giới? Chẳng lẽ vẫn còn những nhân vật lợi hại hơn đứng sau chưa xuất thế? Thần Nam ớn lạnh sống lưng, Càn Thi phái bị hủy diệt dường như do tay tạo nên, nếu vẫn còn những nhân vật lợi hại hơn chưa chết, nhất định tìm tới báo thù. “Tiền bối, thế này là như thế nào? Là sao? Càn Thi phái cũng có Huyền giới?” “Ừ, là , tuy nhiên người biết việc này nhiều, dường như chỉ có Côn Luân Huyền giới chúng ta biết!” “Trời, sao lại như vậy?” “Hừ, chuyện này ra rất dài. Càn Thi phái là do người điều khiển kì thi làm chủ, chủ yếu là dựa vào Thượng cổ kì thi tác chiến. Thực lực của người khống chế xác chết mặc dù rất mạnh, nhưng có điểm độc đáo, rất ít người đủ tư cách dựa vào tu vi để giành lấy vị trí tuyệt đỉnh cao thủ, bọn chúng tế luyện ra những vô địch thi vương danh chấn thiên cổ, nhưng đó vẫn là những tử vật có ý thức, chỉ có công lực mạnh mẽ, có đầu óc linh hoạt, những kì thi như vậy có đáng sợ hơn nữa cũng thể nào mở ra được gian, đừng tới việc tế luyện ra Huyền giới. Càn Thi phái truyền thừa bảy tám nghìn năm rồi, đáng được gọi là trong những môn phái cổ xưa nhất, nhưng bọn họ vẫn có Huyền giới của riêng mình.” “Grào…vậy thông đạo ở đây là thế nào?” Tử Kim thần long nhịn được chen vào, nó từng gặp qua với vô địch thi vương của Càn Thi phái, lần trước suýt nữa bị giết chết, tới bây giờ vẫn thấy lạnh sống lưng. Đoan Mộc tiếp tục: “Càn Thi phái truyền thừa bảy tám nghìn năm, tế luyện ra vài vô địch thi vương, vô cùng đáng sợ. Đặc biệt là sau khi khai phái lâu, nghe tổ sư của Càn Thi phái nhờ cơ duyên xảo hợp đào được bộ Viễn Cổ thần thi, tế luyện thành vô địch thi vương đầu tiên, đáng sợ hơn là sau đó thi vương này xuất linh trí, có linh hồn cùng tư tưởng, cuối cùng thoát khỏi gò bó của thể xác, bay lên thần tiên giới.” Thần Nam càng cảm thấy hơi bất an, nghe Càn Thi phái có thi vương biến thành Thi Thần, nhưng ngờ lại là , hỏi: “Vị Thi Thần đó lẽ lại tụ tập với Càn Thi phái, quan hệ giữa họ rất phức tạp, biết Càn Thi phái lợi dụng , hay là sáng tạo ?” “Hừ, ngươi nghĩ như vậy là sai, Thi Thần đó cảm ơn tổ sư của Càn Thi phái, trước khi phi thăng truyền vào người tổ sư đời thứ nhất chân khí vô thượng của Thi Thần, hình thành nên tuần hoàn thể hệ kì diệu, vì thế, lần thứ ba hạ phàm, định biến thi thể của tổ sư đời thứ nhất trở thành Thi Thần mới nên trong lần hạ phàm hai nghìn năm trước, để lại tiểu Huyền giới, đặt thi thể của tổ sư đời thứ nhất tại đó, tọa tiêu của tiểu Huyền giới đó nằm ở nơi bí mật nào đó Phong Đô sơn.” Thần Nam hít hơi thở lạnh, thần linh cũng có những nhân vật đặc biệt chết rồi lại sống, sau đó thành thần, nghe hùng mạnh hơn nhiều thần linh thông thường, bây giờ nghe thấy những tin này, vô cùng lo lắng, nghi hoặc hỏi: “Vị tổ sư đời thứ nhất đó chẳng nhẽ có khả năng biến thành Thi Thần sao?” “ phải là có khả năng, mà nhất định thành công. Ông ta tỉnh lại từ hàng nghìn năm trước rồi, hơn nữa được Thi Thần đó giúp đỡ nên giữ lại được chút kí ức của tiền kiếp, mặc dù não ông ta có vẻ cứng nhắc, linh hoạt, nhưng việc trở thành Thi Thần chỉ là chuyện sớm muộn.” “Khốn kiếp!” Con rồng du côn chửi rủa: “Môn phái này lại tà dị thái quá, tổ sư đời thứ nhất trở thành Thi Thần, chỉ nghĩ thôi cũng đáng sợ, kẻ địch như thế làm sao đấu được, có còn để cho Long đại gia ta sống nữa hay ?” Thần Nam hỏi: “Việc bí mật như vậy, làm sao người biết được? Hơn nữa lại còn có thông đạo liên kết với Huyền giới đó nữa, điều này…” “Vị Thi Thần hết lần này tới lần khác hạ phàm có gì là bí mật cả, rất nhiều người đều biết, còn vì sao biết được bí mật này… ha ha, thiên hạ hàng trăm hàng vạn cầm thú đều lại con cháu của tộc, chúng ta nếu muốn biết bí mật gì đó, trực tiếp tới hỏi đám chim thú sâu bọ ở đó…” “Hay tuyệt.” Thần Nam kinh ngạc. “Khốn kiếp.” Tử Kim thần long kêu lên: “ tới đám kiến, chuột, chim chóc, to như gấu, voi đều là tai mắt của lão, hừ, Long đại gia cũng có bản lĩnh hiệu lệnh trăm thú, tuy nhiên… bây giờ cơ thể hơi có vấn đề…” Thần Nam cảm thấy phiền phức tới, Đông thổ hoàng tộc hùng mạnh đủ khiến nhức óc, bây giờ lại nghe tới việc tổ sư đời thứ nhất của Càn Thi phái có thể trở thành Thi Thần, nếu bị lão quái vật đó biết được diệt phái của lão, lão chém thành trăm ngàn khúc mới là lạ. “Có rồi” Thần Nam đột nhiên nắm chặt tay thành quyèn, giận dữ : “Ta nhất quyết dẫn tên tổ sư đời thứ nhất sắp thành Thi Thần của Càn Thi phái tới Đỗ gia gây chuyện, thực kế di họa Giang Đông.” “Grào… dã man! Tuy nhiên… đúng là ý kiến hay, ha ha ha…” Thần Nam vừa ra liền có ngay Tử Kim thần long hưởng ứng, tuy nhiên cần phải viện tới trợ giúp đỡ của Đoan Mộc, bất ngờ là ông ta cũng phản đối mạo hiểm, lão quái này hình như từ đầu tới giờ chưa từng cự tuyệt bất cứ thỉnh cầu nào của , khiến người ta mò ra những suy nghĩ của lão. “Vậy ta giúp tới cùng” Đoan Mộc : “Sau khi ta mở ra thông đạo gian của Đông thổ hoàng tộc và Càn Thi phái, mở ra đường thông giữa hai bên, sau đó hoàn toàn đóng lại lối thông từ cả 2 Huyền giới đó vào Côn Luân Huyền giới.” Theo lời lão ma , sau khi hai thông đạo gần như song song được khai thông, biến thành hình chữ “H”, đoạn ông ta đóng cửa hai đường thông đạo về Côn Luân Huyền giới biến thành hình “N”. “Ngươi cầm lấy cái này” Đoan Mộc đưa cho Thần Nam chiếc thú trảo dài nửa tấc, ánh sáng lấp lánh, vô cùng sắc nhọn. “Đây là thứ gì?” “Đây là trong những bảo vật quan trọng của Côn Luân Huyền giới, vị Xuyên Sơn giáp tiền bối tu luyện tới cảnh giới cao nhất, trước khi phi thăng lên thần tiên giới thoát khỏi cơ thể, để lại thú trảo sắc nhọn nhất, sau đó được các tiền bối tế luyện cẩn thận, trở thành vô thượng bảo vật đào núi khoét đất, ngươi cầm lấy nó, sau khi ngươi ta đóng lại tất cả các đường gian thông đạo, nếu tình hình cấp bách, ngươi có thể dùng phá phong ấn, trở về Côn Luân Huyền giới.” Thần Nam hơi cảm động, lão quái này đối xử với cũng tệ, xoen xoét là chỉ giúp chút việc , khiến người ta thể nào đoán nổi. Cánh cửa hỗn độn mở toang, thông đạo phát ra ánh sáng mờ ảo, Đoan Mộc bước vào tới Đỗ gia Huyền giới trước, Thần Nam và Tử Kim thần long theo sau.
Chương 56: Đỗ gia Huyền giới Cho dù trong thế giới thực, khoảng cách tọa tiêu giữa hai Huyền giới cả vạn dặm, qua gian thông đạo cũng chỉ mất nửa ngày. Hai người và rồng mất chừng ấy thời gian là đến được cửa vào Đỗ gia Huyền giới. Đoan Mộc cẩn thận phá đoạn phong ấn, vùng ánh sáng mờ mịt soi vào, ông ta ngoái lại với Thần Nam: “Đỗ gia Huyền giới chính ở trước mắt, ta phải rồi, sau khi trở về, ta mở ra đường liên kết giữa Càn Thi phái và nơi này, sau đó xóa vết tích của Côn Luân Huyền giới, các ngươi phải cẩn thận.” Lão quái quay người bước , Thần Nam nhìn theo bóng dáng của ông ta, với theo: “Đa tạ.” Lối vào phát ra ánh sáng mờ ảo, cổ động tối tăm đó được ánh sáng chiếu vào lập tức sáng lên, sơn cốc, gần đó núi non điệp trùng. Thần Nam leo lên đỉnh núi để quan sát, phát giác Đỗ gia Huyền giới quả rất rộng lớn, phong cảnh vô cùng tú lệ, kém gì Côn Luân Huyền giới, đúng là mảnh đất lành của thế nhân. “Grào… Long đại gia tới rồi” Tử Kim thần long gầm lên, lập tức làm cho vạn thú trong núi run rẩy, chim muông bay xáo xác. Lần đầu tiên đặt chân lên vùng đất của đại cừu gia, Thần Nam cũng hơi kích động, đứng lưng Tử Kim thần long, : “Nơi này bóng người, nào, chúng ta lên phía trước xem thế nào.” Bay khoảng hai mươi mấy dặm, trước mắt xuất vùng đất bằng phẳng, cảnh sắc tươi đẹp trăm hoa đua nở, cỏ thơm trải khắp mặt đất. Thần Nam từ xa nhìn lại, loáng thoáng có bóng người xuất trong tầm mắt, nhà dần , Đỗ gia Huyền giới có quy mô.. tương đương trấn thành khoảng năm sáu vạn dân. Trời ơi, sau vạn năm phát triển, nhân khẩu Đỗ gia nhiều tới như vậy, Thần Nam chợt thấy chán nản, nếu gia tộc này người nào cũng luyện huyền công, bây giờ muốn rũ bỏ tất cả mà quay đầu chạy! Tuy nhiên, nhìn thấy tiều phu chặt củi, ngư dân bắt cá, nông phu làm ruộng, cẩn thận thăm dò, phát những người này căn bản phả là tu luyện giả mới yên tâm đôi phần. Lúc đó, tu vi của Tử Kim thần long đạt tới ngũ giai đại thành, những thần thông trước kia khôi phục được ít, có thể tùy ý biến dạng lớn rnên hóa thành con sâu xíu leo lên đỉnh đầu của Thần Nam, đôi tặc nhãn vẫn láo liên quan sát xung quanh. Cảnh sắc bên trong Đỗ gia Huyền giới vô cùng đẹp đẽ, ngoại vi của trấn thành vẫn trăm hoa đua nở, cỏ xanh đầy đất, bạch viên nhảy nhót, tiên hạc bay lượn, xứng danh với hai chữ đất lành. Thần Nam đóng giả là người trong Đỗ gia Huyền giới, trà trộn vào trấn thành, người dân nơi này đời sống sung túc, nhà nào cũng là điện vũ lâu đài, khác nào lạc bước vào cõi thần tiên, chỉ khác là bầu khí đầy sức sống. Trong trấn thành, người người lại, tiếng buôn bán ngớt, ngoại trừ kiến trúc và cảnh vật đặc biệt, nơi đây khác gì trấn thành với cuộc sống bình dị ở ngoại giới. Thần Nam vòng quanh trấn thành, vẫn chưa phát ra người biết tu luyện, cuối cùng để nhanh chóng hiểu được tình hình nơi đây, đành dùng hạ sách: thi triển thuật khống hồn dò hỏi người. Nơi đây quả là Đỗ gia Huyền giới, tuy nhiên, tuyệt đại đa số người biết cách tu luyện, có thể bước chân vào lĩnh vực tu luyện hay , được quyết định từ lúc những đứa bé mới chào đời, chúng phải trải qua kiểm tra xem có thiên phận với tu luyện . Những nhi có thiên chất được chấm, sau này được đưa vào tu luyện trong thánh địa của Đỗ gia. Thánh địa của Đỗ gia cách nơi đây hơn ba mươi dặm, nghe nơ đói có vô số cao thủ, có cả những nhân vật thần tiên, ngay cả những người trong trấn thành này cũng thấy nơi đó vô cùng thần bí. Thần Nam và con rồng du côn thận trọng vào thánh địa, từng dãy núi xanh biếc xuất trong đám tiên vụ mù mịt, quỳnh lâu ngọc vũ xuất trong vùng sông núi, giống như cảnh tượng trong cõi mộng, khiến người ta nghi ngờ có phải là vô tình bước vào tiên phủ hay ? Thần Nam dừng bước cách thánh địa khoảng mười dặm, hiểu tình hình nên biết những lão quái ở nơi đây hùng mạnh tới mức độ nào, tiến vào ắt quá mạo hiểm. Dù sao cũng được người dân trong thành cho biết nơi đây có những nhân vật giống như thần tiên, chắc chắn đó là những nhân vật vô cùng đáng sợ cư tu luyện tại đây. “Có nên trực tiếp sử dụng Thiên Ma tả thủ ?” Thần Nam muốn suy nghĩ nhiều, toan đánh ngay ra đòn, diệt sạch cao thủ của Đỗ gia, vĩnh viễn tiêu trừ đại họa. Chỉ có điều, khi giơ tay lên lại thấy do dự, nghe Vũ Hinh , năm nghìn năm trước Đỗ gia từng có Võ thần, mặc dù bị nàng tiêu diệt nhưng trời mà biết được năm nghìn năm nay, gia tộc này có xuất nhân vật nào như thế nữa ? Đó là sức mạnh cấp thần tiên, nếu quả có những nhân vật như vậy, e rằng đòn Thiên Ma tả thủ khó có tác dụng, chước tối hậu mất, nếu Võ thần ra tay chết chắc. Thần Nam quanh quẩn ở bên ngoài thánh địa của Đỗ gia rất lâu, cuối cùng nghiến răng : “Thực kế hoạch thứ hai.” Mục đích cơ bản của chuyến tới đây là hiểu tình hình, nếu thuận lợi thực kế hoạch thứ nhất, trực tiếp đánh ra đòn Thiên Ma tả thủ, nhưng dựa vào trực giác, cảm thấy bất an, Huyền giới này dường như chứa những nguy hiểm khó đoán. Bây giờ đành tạm rút lui, dẫn tổ sư đời thứ nhất của Càn Thi phái tới đây, để cho vô địch Thi Vương sắp sửa trở thành Thi Thần đại chiến với Đỗ gia. Tử Kim thần long vốn là thần thú, bẩm sinh có trực giác nhạy bén, nó cũng phát ra tiên sơn ở phía trước có nguy hiểm rất lớn, nhất định thể tiến lại gần, ngoan ngoãn cùng Thần Nam rút về gian thông đạo. người rồng rút lui, ánh sáng của gian thông đạo , mỗi đoạn đường điều có đánh kí hiệu khác nhau, nhanh chóng phát ra đường thông đạo này và con đường trước kia giống nhau. Lão ma quả nối đường thông đạo của Huyền giới Càn Thi phái và Đỗ gia Huyền giới với nhau. và con rồng du côn cũng mù quáng lao vào Huyền giới của Càn Thi phái mà cẩn thận tìm kiếm, xác định đường thông đạo bị đóng lại của Côn Luân Huyền giới. lấy vật báu quan trọng của Côn Luân ra đào, ánh sáng lóe lên, tọa tiêu được phát giác, dễ dàng phá được hỗn độn môn, bước vào hành cung của Đoan Mộc, lão ma vẫn ngồi trước mấy cánh cửa. Lão thốt lên: “Sao về nhanh thế, xem ra ngươi vẫn còn rất quý tính mệnh của mình.” “Tiền bối, ta chuẩn bị thực kế hoạch thứ hai, lát nữa dụ tổ sư đời thứ nhất của Càn Thi phái ra khỏi Huyền giới mà lão sống, phiền người đợi ở đây, khi ta trở về lập tức đóng chặt hỗn độn môn, xóa tất cả vết tích.”