Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 47: Long Vũ



      Thần Linh Long gầm thét liên hồi, câu sau cùng của Lí Nhược Lan: “Thần Linh Long đáng quá!” khiến nó cảm tự tôn bị tổn thương.

      Long Bảo Bảo nhanh chóng biến , hạ xuống vai Thần Nam, bất mãn càu nhàu: “Dáng vẻ ta biến thân phái rất thần vũ à? Tại sao ả đó vẫn ta đáng , ta chỉ sợ lộ ra giọng trẻ con nên mới lớn tiếng gầm, kết quả vẫn bị người ta cười nhạo, Bảo Bảo rất tức giận, ả đó đáng ghét!”

      Nghe giọng bập bẹ của nó, Thần Nam nhịn được bật cười, tâm trạng vốn căng thẳng thoải mái hẳn.

      “Đáng ghét, đợi sau khi cơ thể ta hoàn toàn phục hồi, nhất định bắt lấy kẻ hôm nay dám coi thường ta, nhốt chúng trong căn phòng tối om, hàng ngày để chúng dâng rượu, cánh gà nướng cho ta…”

      oOo

      Đỗ Hạo gần đây tỏa sáng như mặt trời, lần này tới tấn công Long gia, cuối cùng vì có mặt của Thần Nam mà ý đồ bị thất bại. Thần Nam lại tô thêm nét son vào bảng chiến tích của bản thân, tuy nhiên con đường phía trước hề sáng sủa, những người còn đợi đều là những đối thủ hùng mạnh, thời đại huyền chiến sắp tới.

      Đại chiến trôi qua ba ngày, mọi tin tức truyền khắp tu luyện giới, Thần Nam bây giờ chai lỳ với những tin tức, những lời đồn đại kiểu đó, nên mấy quan tâm.

      Lúc này, ở trong trang viện của Long gia.

      Ba ngày trước Long phủ hoàn toàn bị phá hủy trọng trận đại chiến giữa và Đỗ Hạo, tiềm lực kinh tế của Long gia hùng hậu khó tưởng tượng được, tòa nhà đối với bọn họ mà chẳng là gì cả, quy mô của trang viên này hề kém cạnh Long phủ cũ.

      Long Tự Phong và Long lão thái gia cảm tạ Thần Nam hết lời, đồng thời biết vô tình hay cố ý, để cho Long Vũ và Thần Nam có nhiều thời gian ở mình bên nhau.

      Con suối phía xa róc rách chảy, bờ thảo mộc thơm ngát, Thần Nam nằm bãi cỏ mềm mại, sắp sửa chìm vào giấc mộng, cách đó xa, Long Bảo Bảo được mấy người nhà Long gia phục vụ tận tình, ăn uống thỏa thích.

      Cảnh sắc xung quang trang viên vô cùng tươi đẹp, núi biếc sông xanh, đồng cỏ rập rờn… Liên miên bôn ba ở các trấn thành, nay trở về mộ nơi gần gũi với tự nhiên thế này, Thần Nam có cảm giác vô cùng thoải mái, mấy tháng nay liên tiếp đại chiến, quá mệt mỏi, khó lòng có được khoảng thời gian thoải mái thế này.

      “Thần Nam, cám ơn huynh tới cứu viện cho Long gia.”

      thanh niên nam tử dáng người uyển chuyển, tao nhã, duyên dáng bước tới, người này có thể coi là đẹp tới cực điểm, xứng danh tuyệt thế nam mĩ nhân, nhưng nhìn kĩ nhất định khiến người ta kinh ngạc vô cùng, người này là nữ giả nam trang.

      còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là Long Vũ.

      Long Vũ dáng người duyên dáng, mái tóc ngắn đen nhánh để xõa qua tai, đôi mắt long lanh trong veo như nước mùa thu, sống mũi cao, đôi môi đỏ thắm, tạo nên nét đẹp rạng rỡ.

      Nàng mặc váy dài, mà lại mặc nam trang, nhìn rất đơn giản, thoải mái, bộc lộ ra vẻ đẹp mê hoặc khác lạ, khiến ai nhìn thấy đều có cảm giác khó lòng cưỡng lại.

      Thần Nam lâu gặp Long Vũ, phát giác nàng càng ngày càng trở nên xinh đẹp xuất trần, nửa trái tim của thiên sứ khiến nàng có thêm luồng khí tức tiên linh, vài tháng gần đây nàng lột xác lần nữa, dần dần thoát khỏi tâm trạng đau thương, người con vui tươi tự tin rực rỡ như ánh sáng mặt trời dần trở lại, trở về là Long Vũ tươi trẻ, phong thái tự tin khi xưa.

      “Đồ ngốc, đừng có nhìn ca ca mà đờ đẫn ra thế, này, ăn .” Long Vũ mỉm cười, đưa mâm hoa quả nhiều màu ra.

      Thần Nam vừa nãy quả nhìn ngắm dến ngây người, đời có vô số mĩ nữ nhưng Long Vũ tuyệt đối là đặc biệt nhất, khí chất vốn có khiến nàng có đứng giữa rừng tuyệt sắc mĩ nữ cũng vẫn trở thành tiêu điểm được chú ý nhất.

      “Long đệ đệ đúng là phong thái tuyệt thế, ta là người phàm tục, quả nhìn tới say mê!”

      “Ồ, tính xấu khó thay.”

      ….

      Hai người dường như lại trở về với trước kia, như khi ở Thần phong học viện, vẫn cãi nhau, nhưng việc đó hề phá vỡ khí, ngược lại khiến họ càng thân thiết hơn, những chuyện cũ như ra trước mắt.

      “Ôi, cánh gà ngon, rượu hoa quả thơm.” Long Bảo Bảo ăn tới mức mồm dính đầy mỡ, gia nhân của Long gia trố mắt nhìn, ngừng đưa rượu đưa thịt tới bãi cỏ cách máy móc, ai nấy đều sửng sốt, tiểu quái này đúng là cái động đáy, tới tận bây giờ ăn hết hai con bò, năm con dê, ba mươi con gà, và vô số cánh gà nướng.

      Tiểu long hiếu kì liếc nhìn Long Vũ và Thần Nam ở phía xa, sau đó lại vùi đầu vào ăn uống.

      Từ khi trở về, Long Vũ khi nào rời bút mực giấy vẽ, bây giờ nàng ngồi bãi cỏ, nam tử trong bức tranh, chính là Thần Nam đại chiến với Đỗ Hạo.

      Công phu vẽ tranh của nàng tại ít người bì kịp, sau khi hạ bút bức dục huyết đồ nhanh chóng hoàn thành, Thần Nam trong bức tranh, mái tóc dài dựng thẳng, áo nhuốm máu, ma đao trong tay hướng lên trời, cảnh tượng khốc liệt trong trận chiến được thể vô cùng sinh động.

      “Vẽ khá lắm, ngờ ta lại dũng mãnh tới vậy, hắc hắc, đáng để cất giữ”. Thần Nam cười.

      “Xin lỗi , đây là do tài vẽ tranh của ca ca giỏi, cố ý mĩ hóa ngươi, nếu với bộ dạng này của ngươi, làm gì có dáng dấp của cao thủ.” Long Vũ trợn mắt nhìn , ra vẻ châm chọc.

      “Hì, nàng đúng là chỉ biết làm khổ ta, sao ta lại có dáng dấp của cao thủ nhỉ? Mặc dù dám sánh ngang với những cao thủ cái thế trong thiên hạ, nhưng đáng được gọi là cao thủ hiếm có chứ ?” Thần Nam cãi.

      “Được, ta lại vẽ bức nữa cho ngươi coi, vẽ luôn bản mặt của ngươi.” Long Vũ cười vô cùng rạng rỡ, cây bút trong tay gạch gạch chấm chấm, lâu sau hoàn thành bức tranh mới.

      “Ta ngất đây, lại làm cho ta xấu tới thế này, dẫu thế nào người này cũng giống ta, đưa bút đây ta vẽ cho muội bức.”

      ………

      Hồi lâu, câu chuyện giữa hai người dường như nhãng , Long Vũ do dự lát mới : “Thần Nam, hay là huynh quy , mình huynh đấu lại bọn chúng đâu. Đỗ gia là Đông thổ hoàng tộc, thực lực của chúng phải mình huynh có thể chống nổi, Loạn Chiến đạo môn cũng từng là Đông thổ đệ nhất, cao thâm khó đoán, nếu những nhân vật tiền bối của hai gia tộc đó xuất , dù huynh có ba đầu sáu tay cũng chống cự được.”

      Thần Nam gượng cười: “Những điều này ta cũng biết, nhưng thiên hạ dù lớn cũng có đất cho ta trốn tránh, người của Loạn Chiến đạo môn mặc dù đều điên cuồng, nhưng có thù hận sâu sắc gì với ta, Đỗ gia lại khác, bọn chúng và ta thủy hỏa bất dung, ở vào thế bất lưỡng lập, sớm muộn gì cũng phải có bên tiêu vong, bất luận ta có trốn ở đâu, bọn chúng cũng có cách tìm ra.”

      “Vậy huynh làm thế nào” Long Vũ quan tâm hỏi.

      “Yên tâm , cường giả trong thiên hạ chỉ giới hạn trong số người của hai nhà này, có người hứa với ta, chỉ cần ta có thể đánh bại được cao thủ thanh niên Đỗ gia và Lí gia, có cao thủ xuất đối phó với những nhân vật tiền bối.”

      “Lời hứa đó căn bản có gì đảm bảo, mình huynh làm sao chống lại được đám đông cao thủ như Đỗ Hạo, Lí Nhược Lan?”

      cần lo lắng, ta có sắp xếp, chúng giết được ta đâu.” Thần Nam tràn đầy tự tin: “Tới nay ta đặt chân vào cảnh giới lục giai, trong thiên hạ mấy người giết được ta, hừ, bọn chúng đừng để ta có cơ hội, chỉ cần để ta hoàn toàn bước vào cảnh giới lục giai, nhất định đánh trận long trời lở đất với hai gia tộc đó.”

      Long Vũ gì, tiếp tục vẽ tranh.

      Thần Nam trong bức tranh chân đứng Thần linh long, giương cung bắn tên, mười mũi tên bay qua trung, kéo theo dải đuôi ánh sáng như sao băng, bắn nổ tung đầu của mười con phi long, cơ thể khổng lồ của chúng rơi xuống mặt đất.

      Nét vẽ phi phàm, tái lại cách chân thực nhất cảnh tượng lúc đó.

      Long Vũ cẩn thận cuốn bức vẽ lại, sau đó đưa bút vẽ cho Thần Nam : “Huynh cũng vẽ tặng muội bức .”

      Thần Nam nhăn nhó : “Ta có được bản lãnh như muội, e rằng thể vẽ được dung nhan tuyệt thế của muội lên giấy.”

      Long Vũ cười rạng rỡ, toát lên mê lực vô tận.

      “Vẽ tranh cần phải dùng tâm, chỉ cần huynh có tâm ý, nhân vật trong tranh nhất định được truyền thần.”

      Thần Nam ngạc nhiên, lặng lẽ trải giấy ra, cầm lấy cây bút vẽ, bắt đầu chăm chú đặt bút, họa kỹ của thể sánh với Long Vũ, cố vẽ cho hoàn mĩ nên mất chẵn nửa thời thần.

      Người con trong tranh xinh đẹp vô song, nụ cười vô cùng rạng rỡ, ánh mắt thuần khiết…

      Chỉ có điều, Long Vũ chỉ nhìn thoáng qua, : “Hình giống nhưng thần thái giống, người trong tranh là muội sao?”

      Thần Nam ngạc nhiên, bóng dáng xinh đẹp xuất trong tim , càng ngày càng ràng, nụ cười của nàng ta ấm áp hơn ánh mặt trời, dịu dàng hơn sóng biển, thuần khiết hơn băng tuyết, thơm hơn hoa tươi…

      “Hừ, vẽ tranh cho ca ca mà lại thất thần, nghĩ đến người khác, đáng ghét.” Long Vũ cười, đấm cho Thần Nam cú trời giáng, cho dù đặt chân vào cảnh giới lục giai cũng vẫn thấy rất đau.

      Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Thần Nam, Long Vũ hất mái tóc ngắn tươi cười: “ ngờ huynh lại biết đỏ mặt, này, huynh phải muội rồi đấy chứ? Muội cảnh cáo huynh được nghĩ lung tung!”

      Thần Nam bây giờ cảm thấy gì cũng thích hợp, lời của Long Vũ rất mơ hồ, đường như … chỉ là có thể ? Nghĩ tới người mà trong lòng vẫn nhớ người khác… dù thế nào cũng thể ra chuyện đó!

      “Ha ha, bị ca ca đúng tim đen lại đỏ mặt rồi, huynh có lúc quả rất đáng !”

      Long Bảo Bảo cuối cùng ăn no rồi, lảo đảo bước tới, giọng bập bẹ: “Long Vũ cũng rất đáng , hơn nữa cũng rất xinh đẹp, ta chúc cho nỗi lòng của muội thành

      Long Vũ cười rạng rỡ, nàng rất thích Long Bảo Bảo, ôm lấy nó vào lòng, thân mật vuốt sừng: “Tiểu tử này đúng là tên giảo hoạt.”

      “Ôi, Quang Minh đại thần côn cao, ta say rồi…”



      Ngày thứ tư, khi Thần Nam rời Long gia, Long Vũ với : “Thời đại Huyền chiến sắp tới rồi, trong trận đại chiến sắp tới huynh nhất định phải bảo trọng, nếu huynh chết, lúc quy hãy với ta tiếng…”

      “Yên tâm, ai có thể giết được ta, muội cũng bảo trọng…”

      Thần Linh Long đưa Thần Nam lao lên trời, ngừng lượn vòng tầng Long gia, kim quang lấp lánh chiếu rọi bầu trời thành màu hoàng kim, đoạn đưa Thần Nam bay về hướng núi Côn Luân.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 48: Lại đến Côn Luân



      Núi Côn Luân sừng sững vươn cao mấy nghìn thước, đỉnh núi chon von cùng những u cốc sâu hun hút tạo thành những cảnh quan kì lạ, cùng địa điểm, khí hậu liên tục thay đổi.

      Từ đỉnh núi ba nghìn thước trải xuống các u cốc, cây cối um tùm, cảnh sắc tươi đẹp, núi cây cối biêng biếc, trong cốc trăm hoa đua nở, bốn mùa đều là mùa xuân, còn những đỉnh núi cao năm, sáu nghìn thước trở nên quanh năm tuyết phủ trắng xóa, chóp búi nhấp nhô liên miên, vách tuyết dựng đứng, tại những nơi quanh năm tuyết tan có tuyết liên hoa quý hiếm sinh trưởng, người đời đều co đó là bảo vật của Tuyết Sơn.

      Núi Côn Luân bao la, khí thế mạnh mẽ, màu trắng và sắc xanh đua chen, từ xa nhìn lại, chỉ thấy từ lưng trở xuống ngợp màu xanh biếc, tiết mùa xuân phơi phới, phía đỉnh núi tuyết phủ trắng toát.

      Cảnh tượng thần kì đẹp đẽ như thế thu hút nhiều tu luyện giả tới cư, có vài môn phái cổ xưa của Đông đại lục lập phái tại đây.

      Mặc dù trong núi rừng nhìn thấy bóng người nhưng Thần Nam muốn quấy nhiễu tới các môn phái này, lặng lẽ cưỡi Thần Linh Long bay qua.

      Nghe trong quá khứ xa xưa, Côn Luân là mảnh đất của thần tiên, rất nhiều tiên nhân coi ngọn núi này là cõi mộng cư, tuy nhiên sau khi thiên địa thay đổi, dưới bó buộc của thiên địa pháp tắc, nhân gian thể níu giữ được thần tiên, Côn Luân trở thành thánh địa của quần trong thiên hạ.

      Tới Côn Luân, Thần Nam hạ lệnh cho Thần Linh Long giảm tốc độ, bay men theo núi, đâu đâu cũng thấy các loại kì hoa dị thảo dưa hương ngào ngạt, cầm thú quý hiếm kì lạ tung tăng, hổ là chốn động thiên phúc địa.

      người rồng phải lần đầu tiên tới nơi này, khi xưa Thần Nam vì tìm bí mật cái chết của Vũ Hinh tới đây lần, Tiểu Thần Hi xuất sơn từ lần đó.

      Vượt qua hàng loạt những đỉnh núi cao, vô số sơn cốc, đỉnh núi cao bảy nghìn thước ra trước mắt Thần Nam, đây là mốc trọng yếu để tìm kiếm cổ tiên di địa Bách Hoa cốc, đỉnh núi này có tên Sáp Thiên, là đỉnh núi cao nhất Côn Luân.

      Sáp Thiên phong giống như lưỡi kiếm nhọn hoắt đâm thẳng lên mây, đỉnh núi tuyết, mây bay rập rờn, dày đặc như tiên khí, khung cảnh như trong cực lạc tiên cảnh.

      Thần Linh Long vẫy cánh lao đón dòng khí lạnh buốt xương bay lên đỉnh núi cao, núi tuyết trắng mênh mông, lạnh nhập cốt.

      Tiểu long tử đỉnh núi cao lao xuống, dưới đỉnh núi là khe núi thấp hơn, khi người rồng hạ xuống mặt đất lập tức cảm thấy linh khí thiên địa dày đặc, nơi này cây lá xanh mượt, hoa thơm ngào ngạt, bức tranh tiên cảnh lên.

      Mấy đỉnh núi xanh biếc phía trước mặt đập vào mắt Thần Nam, đó chính là đích đến lần này của , cổ tiên di địa Bách Hoa cốc ở đó. lại tới núi Côn Luân để tìm Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi, đương nhiên phải tới nơi từng khiến tan nát cõi lòng.

      rất lâu có tin tức gì của hai người, Thần Nam yên tâm, lần này tới cứu viện Long gia, ngại vạn dặm xa xôi từ tây phương trở về đông phương, qua Côn Luân đương nhiên phải tới tìm kiếm.

      Côn Luân có nhiều linh sơn, thiên địa linh khí dày đặc, trong núi cảnh sắc tú lệ, hương thơm ngào ngạt, nơi đâu cũng nghe thấy tiếng chim hót véo von.

      qua vài đỉnh núi, Thần Nam vô cùng kinh ngạc phát ra Bách Hoa Cốc biến mất, hai dãy núi thấp bao quanh sơn cốc cũng còn, quả là vô cùng kì quái.

      Thần Nam cho rằng mình tìm nhầm nơi, mặc Tiểu long cõng lượn vòng khắp dãy núi, nhưng cuối cùng phải chấp nhận là có biến cố xảy ra khiến cổ tiên di địa biến mất.

      Tim đập thình thịch như trống trận, nếu Vũ Hiinh và Tiểu Thần Hi gặp bất trắc, hối hận cả đời…

      Thần Linh Long hạ xuống vùng thanh sơn thúy cốc, tuyệt vọng tìm kiếm mảnh đất là Bách Hoa cốc khi xưa, hi vọng tìm ra manh mối gì đó, nhưng tất cả nỗ lực đều công cốc.

      Nơi đó chỉ còn vùng đất trống, có hoa cỏ hay chim thú, Bách Hoa cốc đường như chưa từng xuất ở nơi này.

      “Vũ Hinh….”

      “Thần Hi”

      Thần Nam tìm kiếm nhiều thời thần nhưng vẫn phát điều gì, tiểu long bắt tiếng gầm gào, giọng ngây thơ ngừng vang vọng khắp dãy núi, khiến muông thú hưởng ứng.

      “Thần Hi muội ở đâu?” Thần Nam ngừng kêu gọi, giọng được truyền vô thượng huyền công phát ra ba cuồn cuộn khắp Côn Luân, khiến những dãy núi xa xa cũng chuyển, muông thú sợ hãi gầm rống.

      Chỉ là, ngoài những tiếng dã thú gầm gào ra, ai trả lời .

      Cuối cùng, Tiểu long hóa thành Thần Linh Long mười bảy, mười tám trượng lượn vòng trung, lao rồi lại lượn xuống, tràng long khiếu vang trời cất lên khiến cả Côn Luân lại hồi phục vẻ bình lặng, chim thú sợ hãi phủ phục xuống đất, dám ho he gì.

      “Vũ Hinh, Thần Hi các người ở đâu rồi? Ta và Thần Nam tới thăm hai người đây…”

      Núi Côn Luân rộng lớn, ngoài tiếng của Tiểu long ra, còn bất cứ thanh nào, cảnh vật vô cùng tĩnh lặng.

      Thần Nam cảm thấy có gì đó ổn, quả tình hình quá cổ quái, Bách Hoa cốc tại sao lại biến mất, chẳng lẽ Vũ Hinh và Thần Hi xảy ra bất trắc? Xảy ra việc lớn như thế này, tại sao mấy con quái gặp lần trước xuất ?

      Năm ngày tiếp theo, Thần Nam và Tiểu long tìm kiếm khắp dãy Côn Luân, ngoài phát ra mấy Đạo môn tu luyện cư tu luyện tại đây ra, căn bản phát thêm gì.

      Đến ngày thứ bảy, lúc Thần Nam và Tiểu long quanh quẩn ở vùng đất vốn là Bách Hoa cốc, việc mới có chiều hướng xoay chuyển.

      Thần Nam cảm thấy luồng sóng dao động tinh thần kì lạ, trong bóng tối dường như có người nhìn lén, đứng vụt dậy, quay về phía Bắc hét lên: “Người nào, mau ra đây!”

      Tiểu long cũng phát ra điều dị thường, nó từ vai của Thần Nam bay lên trung, vui vẻ kêu lên: “Trư đầu, ra là ngươi, nhanh ra đây, nếu ta cho sét đánh ngươi thành con heo quay.”

      “Ụt ịt, ụt ịt..”

      Khu rừng phía xa rung chuyển, con dã trư nhanh chóng lao tới.

      “Dã Trư tinh,”

      Thần Nam lập tức nhận ra nó, lần trước khi tới nơi này từng gặp bốn con quái: Dã Trư tinh, Lộc tinh, Bạch Thố tinh, và Bát Ca công chúa.

      Con tiểu dã trư ở trước mắt chính là Dã Trư tinh lần trước.

      “Tiểu dã trư mau cho ta biết xảy ra chuyện gì, Bách Hoa cốc tại sao lại biến mất, ngươi có nhìn thấy Thần Hi ?”

      “Ụt ịt ụt ịt..” Con dã trư lông đen dài thước, mắt lóe lên ánh sáng, nghe thấy Thần Nam hỏi, nó bình tĩnh “trả lời”.

      “….” Thần Nam tắt tiếng, Dã Trư tinh này mặc dù có thể nghe hiểu được ta gì, nhưng tài nào hiểu được nó “” gì.

      May mà tiểu long là thần thú, có thể dùng phương pháp đặc biệt để hiểu được ý của con quái này, tạm thời phiên dịch: “Trư đầu Bách Hoa cốc được mấy đại quái dùng vô thượng thần thông giấu rồi, nó gặp Vũ Hinh và Thần Hi, biết họ ở đâu!”

      Thần Nam cảm thấy yên tâm hơn, tộc Côn Luân rất quý Tiểu Thần Hi, chắc hai người xảy ra chuyện gì.

      Đúng trong lúc này, giọng của bé vang lên trong núi rừng: “Là ngươi à, làm sao tới được đây?”

      Từ phía xa, Bát Ca công chúa mái tóc đen nhánh nhanh chóng chạy lại, nàng ta vẫn quên việc Thần Nam gọi nó là Ô Nha, tới bây giờ vẫn canh cánh trong lòng.

      “Tiểu điểu…”

      “Tiểu Ô Nha…”

      Tiểu long và Thần Nam cùng lên tiếng gọi.

      “Đồ khốn, ta là Bát Ca công chúa” Tiểu Bát Ca tức giận kêu lên với Thần Nam. Sau đó nó lại hơi nghi hoặc nhìn Tiểu long, nhìn lúc rồi đột nhiên kêu lên: “Ngươi… ngươi chính là con thạch sùng đó sao ?”

      Tiểu long bay thẳng lên trung, cơ thể nhanh chóng biến hình, cái đầu khổng lồ chúc về phía Bát Ca công chúa: “Này, tiểu điểu, muốn bị ta nướng chín rồi ăn sao, phải gọi ta là Đại đức đại uy Bảo Bảo Thiên Long.”

      Bát Ca công chúa sợ hãi rơi xuống đất, đập vào người tiểu trư.

      Sau nửa thời thần, Thần Nam cuối cùng hiểu được nơi đây xảy ra điều gì, sau khi Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi tới đây, dưới giúp đỡ của vài lão quái, nghịch chuyển cổ tiên di trận, lần nữa tiến vào Bách Hoa cốc.

      Tuy nhiên, lần này trong Bách Hoa Cốc xảy ra dị biến, sau khi hai người vào, trong sơn cốc đột nhiên phát ra hàng ngàn tia sáng, chiếu thẳng lên mây, ánh sáng chiếu rọi suốt thời thần mới biến mất.

      Sau đó tòa quỳnh lâu ngọc vũ xuất trong Bách Hoa cốc, phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi mấy ngọn núi gần đó đều tràn đầy tiên khí, Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi bước vào trong tòa điện đó, liền thấy trở ra nữa.

      Tuy nhiên căn cứ theo những suy đoán của các lão quái, bọn họ hề xảy ra điều gì bất trắc, mà gặp kì ngộ lớn trong đó.

      Tòa quỳnh lâu ngọc vũ xuất vô cùng đột ngột, cho dù là những lão quái sống trong cốc hàng nghìn năm mà cũng hề biết tới tòa điện này.

      Chính bởi tòa cổ tiên điện vũ đó phát ra quầng sáng khiến những ngọn núi xung quanh đều bao phủ tiên khí dày đặc, mấy lão quái sợ thu hút những kẻ có dã tâm ở bên ngoài nhòm ngó, cuối cùng đồng tâm hiệp lực, thi triển thần thông, dùng vô thượng thuật pháp di sơn đảo hải đem giấu cả vùng đất có Bách Hoa cốc.

      Thần Nam vô cùng kinh ngạc, chỉ vì kì ngộ của Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi mà còn bởi pháp lực thần thông mà mấy lão quái thể, chắc mấy lão tổ trong Côn Luân điệp trùng này có năng lực phá toái hư , chỉ có điều bọn họ cũng như những pháp thần và đấu thần của Tây phương, tình nguyện ở lại nhân gian.

      Thần Nam lẩm bẩm mình: “ biết những lão quái này đạt tới cảnh giới nào?”
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 49: Huyền giới



      Bát Ca công chúa và Dã Trư tinh tỏ ra sợ hãi Tiểu long khi biến thân, tuy nhiên khi Long Bảo Bảo trở lại hình dạng mập ú, tâm lí bẩm sinh khiếp sợ uy lực thần long lập tức cũng biến mất.

      “Thế mà cũng biết, đúng là ếch ngồi đáy giếng, các vị tổ là vô địch, ai trong phàm giới là đối thủ của họ.” Lời lẽ của Bát Ca công chúa tỏ ra vô cùng kiêu hãnh.

      phải chứ?” Thần Nam có ý kích nó, để moi được nhiều thông tin hơn.

      “Hừ” Bát Ca công chúa bực dọc: “Trong ba đại thế lực của Đông thổ, tổ bọn ta đứng đầu, các vị tổ đương nhiên là những người lợi hại nhất trong thiên hạ.”

      “Cái gì mà ba đại thế lực. sao ta nghe hiểu thế ?”

      “Sớm ngươi ấu trĩ, lại còn cứ thích nghe hóng, đến những kiến thức thông thường thế này mà ngươi cũng biết!”

      Thông qua Bát Ca công chúa, Thần Nam biết được ba đại thế lực là gì.

      Đại thế lực thứ nhất chính là các môn phái nổi tiếng ở Đông thổ, bao gồm cả Thập đại tu luyện thế gia và những chính tà thánh địa: Đạm Đài thánh địa, Thiếu Lâm Tự, Phá Diệt đạo, Hỗn Thiên đạo.

      Đại thế lực thứ hai chính là những môn phái thần bí truyền lại từ xa xưa, thực lực vô cùng hùng mạnh nhưng rất ít khi xuất , những người này thường cư tu luyện ở những danh sơn thủy tú, hoặc ở các hải đảo, như Càn Thi phái, Loạn Chiến đạo môn cư hàng nghìn năm, hầu như tham gia vào các cuộc phân tranh của thế giới bên ngoài.

      Đại thế lực thứ ba do những tu luyện giả dị loại tổ hợp thành, trong đó tộc là nhiều nhất, Côn Luân vốn là thánh địa của tộc, có thể trực tiếp dùng tên tộc Côn Luân thay thế cho đại thế lực thứ ba.

      “Tuy nhiên, phân chia thành ba đại thế lực thứ phải chính xác tuyệt đối, bởi có nhiều môn phái nằm giữa ba đại thế lực. Phương pháp phân chia này do cổ nhân đề ra từ rất xa xưa, kỳ dù biến động thế nào, các môn phái có thực lực đều có thể dùng ba cách: nhập thế, thế và xuất thế để khái quát.” Bát Ca công chúa chậm rãi giải thích.

      “Những kẻ nhập thế đều là những môn phái ở phàm giới, đệ tử những môn phái này đặt mình trong cõi hồng trần, những kẻ thế muốn đặt mình khỏi trần tục nhưng họ có nỗi khổ bất đắc dĩ, buộc phải làm vậy. Những kẻ xuất thế đa số là những tu luyện giả tu vi cao thâm chân chính, muốn bị người trần tục quấy nhiễu nên xuất thế khổ luyện, theo đuổi cực đạo cảnh giới.”

      “Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ, các vị tổ chính là những người xuất thế lợi hại nhất trong thiên hạ.”

      “Đừng có ba hoa, trong khối thế lực thứ nhất và thứ hai cũng có ít người xuất thế như vậy, chẳng lẽ họ bằng những tổ của các ngươi sao?”

      Sau khi hiểu ngọn ngành, Thần Nam còn quấy rầy Bát Ca công chúa nữa, quay đầu hỏi Dã Trư tinh: “Tiểu Trư, các vị tổ rốt cuộc dời Bách Hoa cốc đâu rồi? Côn Luân phải có nơi đặc biệt à, tại sao ta tìm kiếm nhiều ngày mà phát gì?”

      “Ụt ịt ụt ịt…” Dã Trư tinh thà “trả lời”.

      Thông qua lời phiên dịch của tiểu long, Thần Nam biết được bí mật vô cùng kinh ngạc, đời lại bao gồm rất nhiều Huyền giới.

      Những tu luyện giả tu vi đạt tới cảnh giới đỉnh cao, siêu thoát khỏi những gò bó của tâm pháp chiêu thức, rất nhiều tuyệt thế kì tài thử tìm kiếm những sức mạnh nguyên bản nhất trong nhân gian và ít người tìm kiếm được gian riêng cho mình.

      ít người pháp lực thông thiên tìm ra những gian trứ danh, có người trước khi bước vào giới thần tiên để lại nhân gian vùng gian đó, truyền nhân hậu bối của họ dựa vào cơ sở này tiếp tục tu luyện đặng mở rộng nó, trải qua nỗ lực của vô số đời, gian được cải tạo thành vùng đất lành để sống.

      Thế giới phàm tục tồn tại ít những gian như thế, những người tu luyện cực đạo đó là Huyền giới, ban đầu Huyền giới kiểu này lớn lắm, nhưng được vô số người pháp lực hùng mạnh bồi đắp, nhiều Huyền giới trở thành những vùng đất mênh mông bất tận.

      Dường như mỗi Huyền giới đều liên quan tới thế giới thực tại, bởi đây là những gian được mở ra sau, cần được bổ xung thường xuyên nguyên khí thiên địa của thế giới thực bù vào.

      Chỉ có hai nhân vật chí tôn trong truyền thuyết thái cổ thần thoại mới thực sực mở ra gian cách biệt mà cần dùng vào nguyên khí của thế giới bên ngoài, những gian như vậy có thể được gọi là tân thế giới.

      Huyền giới có lối vào nối liền với thế giới thực tại, được gọi là tọa tiêu của Huyền giới tại ngoại giới, nếu muốn hủy diệt Huyền giới, phương pháp đơn giản nhất là hoàn toàn đóng lại tọa tiêu.

      Ngoài ra, có số người thuộc những Huyền giới khác biệt có liên hệ mật thiết với nhau nên Huyền giới được nối liền, khoảng cách giữ các Huyền giới như thế gần hơn giữa các tọa tiêu biết bao nhiêu lần.

      Giống như Huyền giới của tộc Côn Luân, và tiểu Huyền giới của tộc trong Thập vạn đại sơn miền trung Thiên Nguyên đại lục, khoảng cách tọa tiêu giữa song phương hàng vạn dặm, nhưng nếu bằng đường nối liền của Huyền giới, quãng đường chỉ còn nửa ngày.

      Tất cả những điều này đối với Thần Nam vừa quen vừa lạ, phụ thân vạn năm trước từng húy và nhắc nhở , chỉ là khi đó chú ý, bây giờ nghĩ lại những bí mật trong đó, lại giật mình bừng tỉnh.

      Cuối cùng cũng biết rất nhiều cực đạo cường giả ở Đông thổ cư tu luyện ở đâu, nhất định là trong các Huyền giới, đương nhiên có người ở lại thế giới thực.

      Đương nhiên, những gia tộc hoặc môn phái sở hữu Huyền giới đều là các tập đoàn thế lực được lưu truyền từ cổ xưa, thực lực hùng mạnh khó tưởng tượng nổi. Những gia tộc như vậy nhất định có lục giai cao thủ tọa trấn.

      Đối với thế giới bên ngoài, Huyền giới là thế giới khác, trong đó những ngũ giai cao thủ của trần tục được coi là tuyệt thế cường giả.

      Thần Nam có phần cảm khái: “Lại có những gian như vậy tồn tại đời…. Bách Hoa cốc được các tổ dịch chuyển vào trong Huyền giới rồi?”

      “Ụt ịt ụt ịt…” Dã Trư tinh “đáp”.

      Thần Nam giục: “ nào, nhanh đưa ta tới Huyền giới của các người xem thế nào?”

      Bát Ca công chúa vội vàng vỗ cánh, ngăn cảnh Dã Trư tinh định dẫn đường: “ được, chúng ta thể đưa các người .”

      “Tại sao? Ta là ca ca của Thần Hi, ngươi cũng biết ta có ác ý gì với Huyền giới Côn Luân, hơn nữa, có tổ của các người tọa trấn còn sợ gì ta làm loạn?”

      Tiểu long mở to mắt, lộ ra bộ dạng vô hại, ngây thơ với Bát Ca công chúa: “Đúng thế, tiểu điểu, tại sao để cho chúng ta ?”

      Bát Ca công chúa khỏi run lên, nó quả sợ hãi Long Bảo Bảo, càng nhìn thấy bộ dạng này của Bảo Bảo, nó càng cảm thấy nguy hiểm.

      “Các vị tổ đóng tất cả các đường nối liền với những Huyền giới khác rồi, hạ lệnh cho tộc Côn Luân được bước vào hồng trần, tu luyện giới sắp sửa xảy ra chiến loạn lớn, chúng ta muốn bị cuốn vào vũng nước đục, còn ngươi chính là nguyên nhân gây ra chiến loạn, đưa ngươi vào trong Côn Luân Huyền giới có thể dẫn đến những biến cố ngờ.”

      Thần Nam hơi kinh ngạc, các lão quái hề xuất sơn, nhưng hiểu tường tận được tình hình của ngoại giới, bây giờ đóng cửa Côn Luân Huyền giới. Như thế làm sao được? vẫn chưa gặp Vũ Hinh và Thần Hi.

      Tuy nhiên đúng trong lúc này, ở trong nơi sâu thẳm của núi rừng, vọng tới giọng già nua, khiến núi non rung chuyển.

      “Tiểu Bát Ca, dẫn y vào !”

      Tiểu long dường như cảm nhận được luồng áp lực rất mạnh, nhanh chóng biến thân thành mười tám trượng, ngừng bay lượn trung, tìm kiếm người trong bóng tối.

      Long Bảo Bảo dù sao vẫn là thần thú, vô cùng mẫn cảm với khí tức của tộc, cảm nhận tu vi của loài thú khác cao hơn nó nên hành động theo bản năng, ra là nó bị kích thích phải phòng vệ.

      Giọng già nua lại vang lên, tuy nhiên lần này vô cùng dịu , núi non hề rung chuyển.

      “Tiểu thần long, đừng giận dữ, ngươi mạnh lắm, ta có địch ý với ngươi.”

      Thần Nam vội vàng dỗ dành: “Long Bảo Bảo, đừng sốt ruột, nhanh xuống đây.”

      Long Bảo Bảo liền lượn vòng bay xuống dưới: “Côn Luân này tàng số lão quái tu vi cao thâm khó đoán, mạnh hơn ta nhiều, đáng ghét.”

      Dã Trư tinh nghe thấy chỉ thị của giọng già nua đó, cơ thể đột nhiên như được bơm khí, điên cuồng lớn lên, cuối cùng to hơn cả con voi, cao lớn như ngọn núi .

      Thần Nam và tiểu long nhảy lên người nó, Dã Trư tinh bước được mười mấy trượng, nhanh chóng trong núi, Bát Ca công chúa theo sát.

      Chạy liền mấy chục dặm, Dã Trư tinh đưa Thần Nam leo lên đỉnh núi cao chừng sáu nghìn thước, sườn núi màu xanh um, hoa thơm chim hót, nhưng tới đỉnh núi, màu trắng xóa bao phủ, đâu đâu cũng là tuyết trắng lạnh thấu xương.

      “Tọa tiêu của Côn Luân Huyền giới lại nằm đỉnh tuyết sơn, người của ngoại giới đúng là khó mà tìm tới được, tuy nhiên cửa vào ở đâu nhỉ?” Thần Nam nhìn cảnh vật ở đỉnh núi, nhưng hề phát ra có chỗ nào đặc biệt cả, càng tới cửa của gian trong tưởng tượng.

      “Ụt ịt ụt ịt…” Dã Trư tinh khổng lồ sau khi nhắc nhở Thần Nam, liền làm động tác khiến giật mình, nó nhảy lên, từ đỉnh núi cao nhảy xuống vách đá vạn trượng.

      “Ôi, Quang Minh đại thần côn cao, Trư đầu điên rồi.” Tiểu long kinh hãi kêu lên.

      Tuy nhiên, tốc độ rơi xuống hề nhanh chóng như tưởng tượng.

      Dã Trư tinh đương nhiên hề điên cuồng khi nhảy xuống vách đá vạn trượng, nó đưa theo Thần Nam và Tiểu long xuống vách núi, bên ngoài vách đá cheo leo đột nhiên tỏa ra những dao động năng lượng kì lạ, luồng ánh sáng mờ ảo xuất ở phía trước.

      “Soạt” tiếng, cơ thể đồ sộ của Dã Trư tinh lao vào trong.

      “Soạt.”

      Ánh sáng lùi lại, đất trời thay đổi, cảnh tượng ra trước mắt khác trời vực với vách đá dựng đứng của đỉnh tuyết sơn ban nãy.

      Ngoài xa, núi non trùng điệp xanh mướt màu, lại gần thấy mặt hồ phẳng lặng như gương, điểm xuyết dưới bầu trời xanh, giống như hạt minh châu màu lấp lánh vô cùng đẹp đẽ, gần hơn nữa, cây cối um tùm, hoa tươi thơm ngát, chim hót véo von, vô cùng êm tai.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 50: Thánh địa của tộc – Bể dâu thấp thoáng trong tiếng cười


      Xa xa là núi non xanh biếc, gần là hồ nước trong veo.

      Trăm hoa đua nở khoe sắc, tỏa ra mùi thơm dìu dịu, say đắm lòng người.

      Trong đám hoa cỏ um tùm điểm xuyết rất nhiều những loài cây quả vô danh.

      Các loài cây quả hề giống nhau, tuy nhiên cành lá đều xanh mướt, giống như được điêu khắc bằng lục ngọc, bảo quang mờ ảo lấp lánh, cành mọc ra các loại quả nhiều màu sắc, mùi thơm ngon, khiến ai nấy chảy nước miếng.

      Long Bảo Bảo hít mạnh hơi, nhắm mắt lại, lộ ra vẻ ngây ngất, vui mừng : “Xem ra vô cùng ngon đây!”

      rồi, nó bay vụt tiếng, thân hóa thành đạo kim quang, bay lượn giữa đám quả kì lạ.

      “Này này này, tiểu long kia, sao ngươi lại như vậy? thể tùy tiện hái những trái cây đó!” Bát Ca công chúa bất mãn kêu lên.

      Tuy nhiên ngay lập tức nó lại kêu thất thanh lên, bởi Long Bảo bảo như cơn lốc quét qua lượt tất cả những cây ăn quả điểm xuyết trong đám hoa cỏ, những nơi nó qua, vương lại lại đầy hạt mặt đất, toàn bộ quả cây đều bị ăn sạch.

      Tốc độ của Long Bảo Bảo quá nhanh, giống như ánh chớp, lượn quanh vườn cây quả, thoáng chốc hoàn thành “đại ”.

      Tiểu long xoa cái bụng căng tròn, thỏa mãn kêu lên: “Ôi, hoa quả nơi đây ngon quá mất.”

      Nó đập đôi cánh màu hoàng kim, liêu xiêu bay tới, đôi tiểu trảo cầm hai trái cây màu đỏ vừa to vừa tròn, đưa cho Thần Nam : “Ôi, là ngon quá, Thần Nam ngươi cũng nếm

      Bát Ca công chúa kêu gào nhảy dựng lên, nhưng cũng bó tay.

      Thần Nam càng lúc càng cảm thấy Côn Luân Huyền giới này quá thần kì, nơi đây giống như thế giới mới, núi non, sông ngòi, bình nguyên, gò đồi, cơ hồ đủ cả, vùng thiên địa mênh mang này biết rộng nhường nào.

      Nơi nào cũng thấy hoa thơm cỏ lạ, cảnh sắc tươi đẹp giống như trong cõi mộng, đúng là vùng đất lành.

      Động vật trong vùng thiên địa này gặp người mà sợ hãi, đến mãnh hổ cũng tỏ ra hiền hòa hơn, thế giới này hòa bình quá đỗi.

      Dã Trư tinh nhanh chóng chạy về phía trước khoảng được hai mươi mấy dặm, quần thể đình đài lầu các xuất giữa núi non sông nước như trong cõi mộng.

      “Nơi này đúng là nơi tốt, tiểu điểu các người biết hưởng thụ quá, lại mình ở trong này, chả trách mấy ngày hôm nay chúng ta tìm khắp dãy núi mà thấy các người, ôi, ta muốn nữa rồi, ta muốn sống ở nơi này lâu dài.” Long Bảo Bảo mãn ý.


      Non xanh nước biếc, điện đài lầu các, cầu bắc qua sông. Thần Nam vô cùng kinh ngạc, chắc rằng tiên cảnh chắc cũng chỉ thế này là cùng.

      Đúng trong lúc này, ở trong ngọn núi phía xa, vọng tới thanh: “Grào… Dâu bể xảy ra trong tiếng cười. Đôi bờ nước chảy miết, sớm nay nhìn sóng dập dềnh mà thương nhớ. Cười trời xanh, việc đời dập dồn, ai thắng ai bại chỉ trời mới biết. Cười giang sơn, mây khói tan , quét sạch mọi hồng trần tục lụy. Cười gió mát, lại thấy tịch liêu, hào tình chiếu rọi lên vạt áo. Cười thế nhân, đừng tịch liêu nữa, hào tình vẫn còn nụ cười ngây dại. Grào…”

      Thần Nam lập tức nghe ra, đó là tiếng hát của con rồng vô lại

      “Ôi, Quang Minh đại thần côn cao, con lươn này sao thế?” Tiểu long kinh ngạc hỏi.

      Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại, kêu lên: “Trời ơi, cái con rồng này, lại gây loạn nữa rồi, đây là ca khúc ý nghĩa cao xa, vốn là do thiên tài Hoàng Triêm của tộc chúng ta vì ca tụng Thái thượng tổ Kim Dung tiếu ngạo giang hồ mà sáng tác ra, làm sao lại như thế chứ, trời ơi, tên rồng du côn đáng chết.”

      “Bài hát hay !” Thần Nam khen, tuy nhiên bị con rồng du côn đó hát lên ý nghĩa còn như ban đầu nữa.

      “Hàng ngày bị con rồng đó hát, đúng là chẳng ra sao” Bát Ca công chúa dường như vô cùng bất mãn, tức giận : “Từ khi gã du côn đó tới nơi này, ngày nào cũng quấy nhiều người trong tộc, nếu phải và Nê Nhân của tộc có quan hệ, mọi người chắc ra tay với vì phẫn nộ.”

      “Cái gì? Tử Kim thần long và cao thủ tộc của các người có giao tình?” Thần Nam hơi kinh ngạc.


      “Đúng thế, ai mà biết được rằng vì sao lại có được quan hệ ấy, mặc dù là thần long nhưng tu vi vô cùng kém cỏi, nếu phải là Nê Nhân củng cố lại cơ thể, bồi dưỡng nguyên khí cho lượt, chắc rằng tất cả tộc ở nơi đây đều có thể đánh bại ta.”

      Xem ra con rồng du côn cũng gây ra ít tai họa ở đây, quấy nhiễu đám người tộc, nếu Bát Ca công chúa cũng bất mãn đến thế.

      “Ta ngất mất, con lươn đó lại có quan hệ như thế, đúng là ngờ được!” Thần Nam lẩm bẩm, tuy nhiên sau đó lại giật mình, con rồng du côn ấy bị cổ thần phong ấn hàng nghìn năm, bạn bè khi xưa nếu vẫn còn đời này, nhất định trở thành bá chủ phương.

      “Đúng rồi, vẫn chưa hỏi các người, các vị tổ của các người rốt cuộc là thần thánh phương nào?” Thần Nam hỏi.

      “Từ sau khi Thái Thượng tổ Kim dung, Cốt Long, Hoàng Nghĩ bước vào giới thần tiên, La Sâm, Nê Nhân, Đoan Mộc, Ma Oa liền trở thành người bảo vệ cho tộc chúng tôi.”

      “Ồ, ra có bốn lão quái thực lực cao thâm.” Thần Nam lẩm bẩm, sau đó đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, ngạc nhiên : “Đoan Mộc? Lần trước trong lúc thần bảo xuất thổ ở hoàng cung Sở quốc, cao thủ tộc Côn Luân tự xưng là Đoan Mộc, chẳng nhẽ người đó chính là trong những tổ của các người?”

      đúng nửa, người đó là Đoan Mộc tổ thi triển thần thông thân ngoại hóa thân, chia ra nửa tinh khí tạm thời hóa hình mà thành.”

      Thần Nam cảm khái : “Mạnh !”

      “Grào… Dâu bể xảy ra trong tiếng cười. Đôi bờ nước chảy miết, sớm nay nhìn sóng dập dềnh mà thương nhớ. Cười trời xanh, việc đời dập dồn, ai thắng ai bại chỉ trời mới biết. Grào…” Con con rồng du côn lại vừa gào rống lên.

      “Trời ơi, tên vô lại này, ta muốn @#%#……” Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại trung, đến Dã Trư tinh vốn hiền lành cũng bất mãn kêu lên những tiếng ụt ịt ụt ịt.

      “Grào…” Long Bảo Bảo lao lên trung gầm vang.

      Tiếng gầm gào lập tức im bặt, Côn Luân Huyền giới lập tức trở lại yên tĩnh, tuy nhiên quá ba giây, tiếng gầm lớn vang vọng khắp thiên địa vang lên.

      “Ối, tiểu đậu đinh, lại còn cả tên Thần tiểu tử trời đánh nữa, các người tới rồi sao? Grào…” Tử Kim thần long gầm rống liên miên.

      lát sau, trung xuất bóng màu đỏ tía, giống như tia điện quang tím sẫm nhanh chóng tới.

      “Ối, Quang Minh đại thần côn cao, con lươn này ăn vụng được thứ gì ở đây mà lại to lớn thế kia?” Tiểu long lẩm bẩm.

      Thần Nam cũng hơi kinh ngạc, nhiều tháng gặp, Tử Kim thần long dài mười , mười hai trượng, cơ thể bay lượn giống như đám mây tím, thanh thế kinh nhân.

      Con con rồng du côn ở Côn Luân Huyền giới được lão quái Nê Nhân giúp đỡ, bây giờ đạt tới trạng thái ngũ giai đại thành, chờ ngày bước vào lục giai cảnh giới. Tuy nhiên nó ở đây cả ngày đâm ra nhàm chán, bây giờ nhìn thấy người quen, vui mừng gầm gào liên miên.

      “Grào… tiểu đậu đinh, tên tiểu tử khốn nạn trời đánh, gặp lại các người là tốt quá, ngày ngày ở cùng đám quái này chán chết, đám người này có tế bào nghệ thuật, hàng ngày ta hát cho chúng nghe, nhưng lại có ai hiểu ta, đau đớn, may mà các người tới rồi. Grào…”

      Nghe thấy những lời này, Bát Ca công chúa tức giận bay qua bay lại, đến Dã Trư tinh cũng nhảy lên tưng tưng thể kháng nghị.

      “Ha ha…” Thần Nam cười lớn: “Bản tính khó dời, ngươi đúng là vô cùng vô lại, lại còn ra vẻ đau đáu, rên rỉ cái gì mà ‘bể dâu trong tiếng cười’, hàng ngày quấy rầy những người tộc ở đây, đúng là…”

      “Ta chỉ muốn bộc lộ chân tình! Nghĩ tới năm xưa, đại soái long vô địch ta đây tung hoành khắp tu luyện giới hàng nghìn năm, trong lúc cười đùa, cường địch biến thành tro bụi, khiến cho vô số mĩ nữ phải cúi người, tới cuối cùng lại rơi vào kết cục thế nào? Tên cổ thần khốn kiếp ấy phong ấn ta nghìn năm, sau khi bước ra lại bị con ả khốn nạn đó…”

      tới vài chữ ‘con ả khốn nạn’, con rồng du côn so vai rụt cổ, mắt nhìn vào ngực Thần Nam, thấy có phản ứng gì mới : “Người đó, làm cho long nguyên của ta mất hết, trực tiếp đánh ta xuống cấp thấp nhất, sau khi tới Côn Luân Huyền giới, ta gặp lại người bạn cũ, ra bây giờ người ta trở thành tổ tiên của phương, nghe ta vài người bạn sống, phải bị thượng thiên giở trò ắt trở thành ác bá của phương ở nhân gian. Grào, ta muốn bị thượng thiên giở trò, rồi trở thành ác bá phương, đau lòng…”

      Bát Ca công chúa tức giận : “Cái gì là thượng thiên giở trò, người ta là phá vỡ hư trở thành đại thần, cái gì mà trở thành ác bá phương, những lão tổ nhà ta là những người đại đức, ta thấy ngươi mới là ác ma thuần túy, từ sau khi ngươi tới đây.. tất cả người tộc đều bị hại…”

      Long Bảo Bảo hiếu kì nhìn Tử Kim thần long, mũi hít mạnh, chớp đôi mắt to, giọng bập bẹ kinh ngạc cất lên: “Ôi, Quang Minh đại thần côn cao! Con lươn kia, ta dám khẳng định, ngươi ở nơi đây ăn được rất nhiều tiên chi linh quả, ta người thấy mùi vị quen thuộc, thần dạy, của ngon phải chung hưởng, ngươi được mình chiếm hữu…”

      Nghe thấy những lời này, Tử Kim thần long chớp mắt liên tục với tiểu long, Long Bảo Bảo dường như hiểu ý, lập tức im re.

      Bát Ca công chúa và Dã Trư tinh ở bên cạnh vẻ mặt đều xanh lè, cuối cùng đều kêu lên thảm thiết.

      “Ụt ịt ụt ịt…”

      “Con rồng xấu xa trời đánh, ngươi…lại tới tiên quả viên ăn vụng rồi? Hu hu…ác bá, khốn nạn.”

      Bát Ca công chúa thét lên, kinh động tới rất nhiều người tộc, trong các lầu đài điện vũ, rất nhiều cánh cửa đều mở ra, có người tộc bộ dạng nửa người nửa , có người tộc bề ngoài giống hệt với con người.

      Tử Kim thần long với Thần Nam: “Tên điên kia, ta trước.”

      “Soạt”, nó lao về phía núi xa, Long Bảo Bảo vô cùng vui vẻ, “soạt” tiếng, hóa thành đạo kim quang bay theo, tiếp theo đó rất nhiều cao thủ tộc cũng đuổi theo.

      Thần Nam đau đầu, hai quái vật này chẳng lẽ đều nhất trí đối ngoại, nếu sống ở đây vài ngày, tiên quả viên nhất định giữ nổi.

      “Thanh niên nam tử, ngươi tới rồi đấy à?” giọng già nua vang lên phía sau lưng Thần Nam.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 51: Đằng đẵng vạn năm



      Thần Nam ngoái lại nhìn, trong tòa đình đài giữa vùng sơn thủy phía xa, bóng người màu xanh mờ ảo đứng chầm chậm bay lên, đoạn từ đỉnh ngọn tiểu sơn bay xuống dưới, quần áo phất phới lộ ba phần tà khí, năm phần khí, hai phần nhân khí, khiến người ta có cảm giác đặc biệt.

      Nếu trước đây, Thần Nam nhìn thấy những cao thủ từ lục giai trở nên có thể ngự phi hành nhất định vô cùng kinh ngạc, nhưng bây giờ trong Côn Luân Huyền giới này, nhìn thấy cao thủ cỡ vậy ngạc nhiên chút nào, dù sao đây cũng là thánh địa của quần Đông thổ.

      Trong làn ánh sáng xanh biếc mờ ảo, xuất người đàn ông trung niên mắt sáng mày rậm, dáng vẻ rắn rỏi.

      Mặc dù trước khi bước vào Côn Luân Huyền giới, Thần Nam nghe qua giọng của ông ta, nhưng tận khi gặp mặt mới xác nhận được người chính là Đoan Mộc.

      Ngày đó trong trận đại chiến ở Sở đô, Đoan Mộc từng phân chia nửa tinh khí tại Côn Luân, thi triển thần thông thân ngoại phi thân, xuất tầng Hoàng cung Sở quốc, bộ dạng cũng giống hệt bây giờ, đặc điểm nổi bật nhất là mái tóc màu lục.

      “Đoan Mộc tiền bối.”

      sai, là ta.”

      Thoáng trông, Đoan Mộc chỉ khoảng ba bốn mươi tuổi, ràng là người trung niên, nhưng giọng của vô cùng già nua, tạo cho người ta có cảm giác kì lạ.

      Tuy nhiên, điều đó cũng có gì lạ, theo như Thần Nam suy đoán lão quái này ít nhất cũng phải hai nghìn tuổi, là trong những đại ma nhất lợi hại nhất dưới gầm trời.

      “Dằng dặc vạn năm, bãi bể nương dâu, sớm chiều trôi qua……” Đoan Mộc thở dài.

      Thần Nam sững sờ, lão đại ma này nhiều nhất cũng chỉ vài nghìn tuổi, thể là nhân vật của vạn năm trước, nhưng tại sao lão lại có bộ dạng như thế, vậy...

      “Đoan Mộc tiền bối, người biết được thân phận của ta?” tin lắm, nhìn lão đại ma này với vẻ nghi ngờ.

      “Ta từng hơi nghi ngờ, bây giờ tin chắc…ngươi là con trai của Thần Chiến.”

      “Bộp, bộp, bộp.”

      Thần Nam liên tiếp lùi lại ba bước, dám nhìn lão, tim đập liên hồi, gấp gáp hỏi: “Phụ thân Thần Chiến của ta ở nơi nào? Người có biết chuyện của ông ấy ?”

      biết” Đoan Mộc lắc đầu: “Ta chỉ biết Thần Chiến vốn là nhất đại thiên kiêu, tu vi chấn động cổ kim, uy danh vang lưng thuở.”

      Thần Nam nôn nóng hỏi dồn: “Người làm sao lại biết được? biết được tích của ông ấy, nhất định cũng biết vạn năm trước ra xảy ra chuyện gì, hãy mau cho ta biết.”

      Đoan Mộc lắc đầu: “Ta biết vạn năm trước xảy ra chuyện gì. Còn về những chuyện của Thần Chiến, ta cũng chỉ nghe đồn, đó là chuyện của quá khứ xa xôi, quả người như thế hay , ta cũng dám chắc.”

      Thần Nam tỏ vẻ tin: “Người chỉ nghe , vậy nghe ai ? Có thể cho ta , ta muốn gặp người đó lần.”

      “Ta hiểu tâm tình của ngươi, nhưng ngươi thể nào gặp người đó được.” Đoan Mộc giải thích: “Người đó là Thái Thượng tổ Hoàng Nghĩ của Côn Luân, tám nghìn năm trước người phá toái hư , bước vào giới thần tiên, thông tin vừa nãy đều là được người truyền lại.”

      Thần Nam nghi hoặc: “Vị Thái thượng tổ đó sao lại vô duyên vô cớ truyền lại những thông tin như thế?”

      cần sốt ruột, nghe ta từ từ lại…”

      Được Đoan Mộc giải thích, Thần Nam biết được việc đáng kinh ngạc.

      Trong quá khứ xa xôi, Thái Thượng tổ Hoàng Nghĩ của Côn Luân, trước khi phá toái hư bước vào giới thần tiên, từng truyền lại đoạn mật pháp huyền công còn thiếu, cho hậu bối biết, nếu gia tộc nào đó xuất thế, dựa vào loại huyền công danh động thiên hạ này, nhất định cần phải đặc biệt chú ý, lúc cần thiết phải sử dụng số biện pháp phi thường.

      Đồng thời, Hoàng Nghĩ có truyền lại cuộn tranh, với chúng của Côn Luân rằng, khi nào trong nhân gian xuất loại huyền công này, nhất định phải đặc biệt chú ý, lúc cần thiết phải ra tay tương trợ người đó.

      Hoàng Nghĩ tại sao, chỉ người đó là con trai của nhất đại thiên kiêu Thần Chiến, thành ra khiến chúng ôm nỗi nghi vấn đến giờ.

      Sau này, người trong tộc Côn Luân nhanh chóng quên việc này, nhưng năm nghìn năm trước, tại Đông thổ đột nhiên xuất vài võ giả hùng mạnh, tu vi cao thâm tới cảnh giới thể nào tưởng tượng được, người của Côn Luân tộc vô tình phát thấy, công pháp mà những người này sử dụng rất giống với mật pháp còn đầy đủ mà Hoàng Nghĩ để lại, cho tới lúc đó bọn họ mới nhớ tới việc Thái thượng tổ từng giao phó.

      Ba nghìn năm trước, Côn Luân tộc hùng mạnh tới cực điểm, xuất ít thiên tài, Côn Luân Huyền giới lại được tiếp tục tế luyện và mở rộng ra, bắt đầu mở đường thông với các Huyền giới hữu hảo, trong quá trình này, chúng Côn Luân vô tình phát ra gian vừa thần bí vừa rộng rãi.

      Các tổ đích thân tới trường, sau khi quan sát cẩn thận, phát ra người sống trong Huyền giới đó xưng là Đông thổ hoàng tộc, chính là hậu nhân của những võ giả hùng mạnh năm nghìn năm trước.

      Điều tra tỷ mỷ mọi nhẽ, những tổ của Côn Luân Huyền giới dần moara được những bất cam và dã tâm của Đỗ gia, hiểu được quan hệ đơn giản giữa người trong họa quyển của Hoàng Nghĩ giao cho và gia tộc này. Nắm được tình hình đại khái, các tổ lập tức đóng lại đường liên thông, coi đó là điều cơ mật nhất.

      Các tổ vốn cho rằng, người mà Đỗ gia chờ đợi – Thần Nam, căn bản thể nào xuất đời, suy cho cùng cũng là người chết hàng nghìn năm, hàng vạn năm, làm sao có thể sống lại cách li kì được?

      Tuy nhiên họ vẫn chú ý tới Đỗ gia, chỉ tới gần đây Đông thổ hoàng tộc lại xuất thế, gây ra vô số phong ba đại lục, các đại quái trong Côn Luân Huyền giới mới ý thức được rằng, người trong truyền thuyết có thể sống lại .

      Thần Nam hơi nghi hoặc và hơi cảm khái, những lời Hoàng Nghĩ dặn dò người tộc dường như có quan hệ rất lớn tới , chẳng lẽ Thần Chiến muốn ông ta làm như vậy?

      Nếu đúng thế, cha dường như an bài rất nhiều chuyện, sắp sẵn lời nguyền, lại ủy thác Thái Thượng tổ Hoàng Nghĩ… để đề phòng Đỗ gia phản bội. Có lẽ vẫn còn nhiều điều lợi hại hơn, nhưng tại sao ông chỉ cầu người của Côn Luân Huyền giới trong lúc cần thiết, chỉ giúp đỡ qua qua? tài nào hiểu nổi.

      suy nghĩ mãi, nhưng cuối cùng vẫn mù tịt, tuy nhiên có thể khẳng định Thần Chiến dù bố trí mọi nhẽ nhưng vẫn tìm ra kế sách hoàn mỹ.

      Có lẽ Thần Chiến biết được rằng ta sống lại, nhưng thể nghĩ tới sau vạn năm, thời gian cách biệt quá lâu có thể khiến nhiều việc thay đổi, ít nhất ông cũng dự liệu được cái chết của Vũ Hinh.

      Thần Nam ở lại Côn Luân Huyền giới, muốn gặp Vũ Hinh và Tiểu Thần Hi nhưng đành thất vọng, cả Bách Hoa cốc được Tứ Đại Tổ dời tới mạch núi của Côn Luân Huyền giới, Bách Hoa cốc bây giờ giống với trước kia, bên ngoài có đại trận khóa kín, bên trong tiên vụ mù mịt, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ số lâu đài điện vũ.

      Dù cả Tứ Đại Tổ hợp lực cũng phá vỡ được cấm chế của Bách Hoa cốc, ai có thể tự do ra vào, tòa đại trận bên ngoài cổ tiên di đại thay đổi, sức mạnh cấm chế trở nên vô cùng mạnh mẽ. Tứ Đại Tổ đoán rằng, hai người có cơ duyên nên nguy hiểm, Thần Nam đứng bên ngoài Bách Hoa cốc rất lâu mới chịu cất bước.

      Sau đó, tìm tới nơi sơn thanh thủy tú bế quan ngộ võ, kẻ thù của quả quá mạnh, phải gấp rút tăng công lực nhằm ứng phó với những nguy hiểm trước mắt. Mỗi ngày đều suy tư các vấn đề võ học.

      Từ ‘tôn pháp’ tới ‘phá pháp’ đều dễ dàng, bây giờ vẫn chưa đạt tới cảnh giới đó, vẫn cần những pháp quyết hữu hình, chứ chưa thể quên võ học xưa kia.

      Tuy nhiên, con đường tu luyện có nghìn vạn lối, lối nào giống nhau nhưng vẫn quy về cảnh giới cực hạn như nhau, có lẽ nhất định phải tu luyện theo những cách mà cha đề ra.

      “Tại sao nhất định cần phải quên những điều học khi xưa? Cảnh giới vô hình và hữu hình chỉ tồn tại cách nhau đường tơ, thể phân biệt ràng.” Thần Nam lẩm bẩm: “Từ ‘tôn pháp’ tới ‘phá pháp’, cũng hẳn phải quên hoàn toàn, còn quá khứ trước kia nữa, điều quan trọng nhất là chữ ‘biến’. Ta hiểu rồi, huyền công tái biến, chính là ‘phá pháp’, ta cần phải bước con đường tu luyện riêng.”

      Thần Nam vô cùng tự tin, nghịch chuyển huyền công vốn là ‘nhất biến”, gọi ra được các ma binh như Tử vong ma đao, chính là ‘kì biến’ dùng Nghịch Thiên thất ma đao tâm pháp điều khiển tử vong ma đao cũng chính là thuộc phạm trù của ‘biến’.

      Thất ma đao vốn là cái thế ma công, nếu có thể tùy ý thi triển, uy lực lại yếu như Thuận Thiên thất thần kiếm, tuyệt đối có thể dựa vào cảnh giới ngũ giai đại thành chống lại cường giả lục giai sơ cấp, thậm chí trung cấp. Bởi Nghịch Thiên thất ma đao chính là nghịch thiên công pháp, khí thế luôn luôn hướng về phía trước, quyết tâm đặt mình vào chỗ chết tìm lẽ sống để sức mạnh đạt tới cảnh giới cao nhất, chính là lấy nhu thắng cương, pháp môn độc nhất vô nhị của đại chiến vượt cấp.

      Nghiên cứu tường tận thất ma đao, Thần Nam dần hiểu ra, sau khi nghịch chuyển huyền công gọi được các loại ma binh như tử vong ma đao, có lẽ đó là hồn của loại thần binh nào đó.

      Tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao cần chính năng lượng sinh mệnh của người thi triển để điều khiển, tới nay có thể lấy tử vong ma đao thay thế cho năng lượng sinh mệnh, bản thân thấu triệt số vấn đề nan giải…

      Chỉ là, sau khi nghịch chuyển huyền công, tại sao lại gọi ra được ‘ binh hồn’? Chẳng nhẽ bộ công pháp này, giống như số nghi thức tế lễ cổ xưa, quả gọi được đại lực từ góc của đời nào đó? vẫn bó tay!
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :