Chương 42: tên “Giết.”“Giết.” Hai thanh niên cường giả mạnh nhất Đông thổ quên sống chết, chém giết kịch liệt đống đổ nát của Long gia, thần kiếm lấp lánh và ma đao tử khí dày đặc ngừng va chạm, phát ra những cơn bão năng lượng khủng khiếp cuồn cuộn lan ra xung quanh, mặt đất dấy lên những đợt sóng bùn cát, khiến cho khán giả cách đó hàng dặm vẫn lắc lư. “Thần Nam, ngươi biết rằng đấu lại Đỗ gia, hà tất vẫn còn liều mạng? Mau bó tay chịu trói, ta tha chết cho!” Đỗ Hạo hiểu Thần Nam đời nào khuất phục, nhưng vẫn cố tình ám thị tâm lí ngõ hầu khiến có cảm giác đơn độc. “Hừ, đừng có phí công nữa, chiến thuật nào mà ta chẳng , ngươi biết ta là a, cũng nên hiểu điều đó, định ám thị tâm lí sao? Mầy trò vặt này đừng có giở ra với ta, vô dụng thôi, chỉ càng khiến ta thêm coi thường ngươi, nếu là nam nhân, hãy dùng thần kiếm của ngươi quang minh chính đại chém lấy đầu ta, còn cảm thấy phải là đối thủ mau chóng cút , ta tha mạng cho cẩu nô tài ngươi” Thần Nam mảy may ảnh hưởng, ngược lại còn buông lời sỉ nhục. Động tác của hai người nhanh tới cực điểm, vụt vụt vụt, cùng là Thiên Ma bát bộ, khiến cho tốc độ của hai người đều nhanh cùng cực, hai người đánh với nhau hơn trăm hiệp , bây giờ chỉ thần kiếm ma đao mà những tuyệt học khác cũng giở ra hết. Vô số đạo Khốn thần chỉ lực đan xen ngang dọc, giống như tấm lưới ánh sáng len lỏi vào từng tấc gian, Diệt Thiên chưởng lực càng mạnh mẽ, quang chưởng khổng lồ che lấp mặt trời, nơi nào bị trúng đòn đều rung chuyển, gian như gấp khúc…. “Hắc hắc..” Đỗ Hạo cười nhạt: “Có số người là ngu xuẩn, ràng hiểu là vô ích vẫn cứ lao vào, bây giờ ai cũng biết đại kì của Đông thổ hoàng tộc cắm khắp đông phương tu luyện giới, ngươi là truyền nhân của gia tộc lụi tàn, có thể tạo lên sóng gió gì? Có nhìn thấy hàng trăm cao thủ Đỗ gia sau lưng ngươi , tùy tùng của mình ta đó, nhân mã ta dẫn theo chỉ là góc so với thực lực của Đỗ gia. hùng mạnh của Đỗ gia hơn ngươi tưởng tượng nhiều!” “Hừ, đa tạ nhắc nhở, cho dù ngươi nhắc tới sức mạnh bằng góc của băng sơn, ta cũng phải thử xem, để ta cho ngươi thấy người cuối cùng của Thần gia thanh lí môn hộ như thế nào?” Thần Nam lớn tiếng với Thần linh long trung: “Long Bảo Bảo, diệt sạch đám đệ tử Đỗ gia, bỏ sót kẻ nào.” Thần linh long vẫn lượn vòng trung, nếu như phải Thần Nam muốn lộ quân bài tẩy nên dặn nó chỉ được đứng xem, nó sớm lượn xuống rồi. “Grào..” tràng long khiếu vang vọng thiên địa, thần linh long hóa thành tia chớp lao thẳng xuống phía dưới như trường thương bằng tinh cương, hung mãnh quất đuôi, “ầm” tiếng, đập bay mấy chục đệ tử Đỗ gia, ai bị đuôi rồng quật trúng đều lập tức thịt nát xương tan, hóa thành tương thịt. “Grào..” Lại tiếng rồng gầm nữa, thần linh long há mồm phụt ra tia chớp khổng lồ, lập tức khiến cho hơn hai chục người hóa thành tro bụi, đoạn lại há mồm ra phun ra luồng chân hỏa cháy rừng rực, thiêu đốt đám đệ tử Đỗ gia còn sót lại. Đám đông người nhà Long gia, và những người trong tu luyện giới đứng xem trận đấu từ phía xa đều há mồm trợn mắt, đây chính là uy lực của Thần long hay sao? ràng là bất khả chiến thắng, thực lực quá đáng sợ. “Grào…” Tiếng gầm chấn thiên, rất nhiều tu luyện gỉả thực lực hơi yếu ngã lăn ra đất, thần linh long ngừng bay lượn ở phía thấp, sau khi thi thố những thần thông đáng sợ như chớp, lửa công kích xong, lại quật đuôi vài lần, chỉ trong nửa khắc đệ tử Đỗ gia đều chết hết. Dọn dẹp xong, nó lại lao lên trung gầm vang từng hồi, chao lên chao xuống. Những người đứng xem đều có tâm thái kính sợ, ngước nhìn thần linh long . Thần thú chỉ xuất trong truyền thuyết khiến họ kính phục sâu sắc. “Tùy tùng của ngươi bị tiêu diệt rồi, lúc nào ngươi cho ta được thưởng thức góc của băng sơn gia tộc? Hừ, ta cần phải thanh lý môn hộ, cái chết của Vũ Hinh, cần phải lấy máu của toàn gia tộc ngươi đền bù!” Thần Nam xong, tinh thần hơi kích động, cơ hồ phát cuồng. Đỗ Hạo cũng vô cùng sợ hãi, thần linh long ở ngay trước mắt gã, thoáng chốc tiêu diệt toàn bộ đệ tử Đỗ gia, cộng thêm thấy thái độ kích động của Thần Nam, thần kiếm trong tay ta lập tức trở nên điên cuồng. “Ầm, ầm, ầm.” Thần kiếm và ma đao va nhau, đao kiếm vỡ vụn lại lập tức ngưng tụ, hai người đều dùng toàn lực, đánh tới thiên hôn địa ám, lúc này hai thanh niên cao thủ đều tóc tai rối bù, khóe miệng rớm máu, dồn toàn lực kháng địch, nhất thời ai làm gì được đối phương. Tuy nhiên, đúng trong lúc này, hai mắt của Thần Nam vằn lên những tia máu, nghĩ tới cái chết của Vũ Hinh, trong lòng lại vô cùng đau đớn, phẫn nộ vô tận và sát khí hừng hực đan xen lẫn nhau tỏa ra chiến ý ngút ngàn, trong lúc này chỉ muốn điên cuồng chém giết. Kĩ xảo hoàn toàn thừa, võ học của hai người đều cùng mạch, chiêu thức của cả hai đối có gì bí mật với đối phương cả. Bây giờ hai người đều rất muốn giết chết đối phương, ai cũng dốc toàn lực. Hai người hoàn toàn dùng sức mạnh kịch liệt lao vào nhau, có những hư chiêu phiền toái, kẻ nào yếu thế hơn lập tức bị đối phương giết chết. “Thần Nam ngươi có thể chết được rồi! Thuận Thiên thất thần kiếm, giết!” Đỗ Hạo đầu tóc rối bới, khóe miệng rỉ máu, bộ dạng vô cùng dữ tợn, giơ cao trường kiếm chém mạnh về phía Thần Nam. “Choang” Kiếm thứ nhất, ma thuẫn của Thần Nam và quang kiếm của Đỗ Hạo đều vỡ vụn. Tuy nhiên, Thuận Thiên thất thần kiếm của Đỗ Hạo giống như Nghịch Thiên thất ma đao, cần phải liên tiếp chém ra bảy nhát, đòn sau mạnh hơn đòn trước. Gã cất bước thứ hai, cả thiên địa đều rung chuyển theo. “Giết.” “Choang.” Quang kiếm vàng rực lấp lánh chói mắt chém thẳng xuống thanh ma đao trong tay Thần Nam, kiếm và đao đồng thời vỡ vụn, phát ra quang mang chói lòa, cơn bão năng lượng khủng khiếp lan tràn ra bốn phương tám hướng, mặt đất dấy lên biết từng trận sóng bùn đất. Thần Nam thổ ra ngụm máu lớn, toàn thân chao đảo. Đỗ Hạo cũng dễ chịu hơn, vẻ mặt nhợt nhạt, tuy nhiên gã kiên định bước thêm bước thứ ba, “choang” tiếng, bàn chân đặt xuống đất rung chuyển kịch liệt, khiến cho những tu luyện giả quan chiến ngoài xa lắc lư. “Giết.” Thuận Thiên thất thần kiếm chém xuống nhát thứ ba, thần quang chói lòa chiếu khắp mặt đất, khiến cho khán giả dám nhìn trực diện, “ầm” tiếng, tử vong ma đao vỡ vụn, thanh quang kiếm hóa thành thực chất trong tay Đỗ Hạo chỉ còn lại chuôi. Thần Nam thổ ra ngụm máu lớn, bị hất bay ra xa. Khán giả đều nhìn ra kiếm của Đỗ Hạo càng ngày càng mạnh, cứ như thế này, Thần Nam chết chắc. “Thần Nam ngươi phục hay chưa?” Đỗ Hạo cất bước thứ tư tiến tới, mặt đất cũng theo tiết tấu của gã mà rung chuyển, giống như cơn địa chấn. Đỗ Hạo nhấc quang kiếm lên, kiếm thứ tư chuẩn bị chém xuống, gã mỉm cười tàn khốc: “Ta phải dùng thực lực với ngươi rằng, ai mới là thiên hạ đệ nhất! Ta nhất định phải vượt qua ngươi! Ngươi phục hay ?” Từ phía xa, đám đông tu luyện giả đứng xem nín thở, biết rằng trận chiến đáng sợ sắp kết thúc, người nhà họ Long tim đập như trống trận, Long Vũ nóng lòng, mày nhíu lại, lo lắng nhìn bóng người đơn độc thổ huyết trong trận đánh. “Ha..ha ha…” Thần Nam miệng ngừng chảy máu, nhưng vẫn cười lớn, tiếng cười ph lẫn đau đớn, bá khí, phát ra chiến ý bất khuất. “Đỗ Hạo… ngươi giết nổi ta! Ta …phải báo thù cho Vũ Hinh, tiêu diệt toàn bộ gia tộc ngươi…ta thể nào chết được!” Thần Nam lau vết máu miệng, giơ ma đao ngang trước ngực. “Thần Nam đây là ngươi tự tìm tới cái chết!” Đỗ Hạo chém ra nhát kiếm thứ tư. Kim quang lấp lánh chói lòa trở thành luồng sáng duy nhất trong thiên địa, hoàn toàn hủy diệt khí tức tử vong của ma đao, ma khí cuồn cuộn bị đánh tan, Thần Nam văng xa ba mươi trượng, áo đẫm máu, tóc rối bời, lảo đảo chực ngã. “Choang.” Đỗ Hạo bước tới bước thứ năm, thiên địa rung chuyển theo bước chân gã, Thuận Thiên thất thần kiếm chém xuống nhát thứ năm. “Grào..” Thần linh long gầm lên tiếng lao xuống dưới, chồm về phía Đỗ Hạo. “Long Bảo Bảo, đừng nhúng tay vào!” Thần Nam thét lớn: “Đây là cuộc chiến giữa ta và , nếu mà ta cũng thể thắng nổi, làm sao có thể chiến đấu được với cả Đỗ gia, bằng bây giờ hãy chết trong tay .” Long Bảo Bảo do dự hồi, nhưng cuối cùng lại lao lên trung. Đỗ Hạo cười nhạt coi thường: “Thần Nam ngươi dựa vào đâu mà đòi đấu với ta? Luận về gia tộc, Đỗ gia của ta là Đông thổ hoàng tộc, Thần gia các ngươi lụi tàn, luận về thực lực, vừa nãy ngươi cũng thấy, ngươi phải là đối thủ của ta, ta nhất định vượt qua ngươi, ta muốn ngươi biết rằng, người đệ nhất trong thiên hạ họ Đỗ, phải họ Thần.”
Chương 43: Ý nghĩa chân chính của Thất ma đao “Ta khinh.” Ánh mắt của Thần Nam dần dần trở nên lăng lệ, phát ra hai đạo quang mang thực chất hóa, cầm ma đao từng bước tiến về phía Đỗ Hạo, lạnh lùng : “Gia tộc độc ác của ngươi quả đáng chết! Ngươi cho rằng mình thiên hạ vô địch sao? Thuận Thiên thất thần kiếm chẳng qua cũng chỉ là như vậy thôi, đáng nửa xu.” Khóe miệng mặc dù chảy máu, nhưng lại tỏa ra chiến ý đáng sợ, luồng khí thế mạnh mẽ tỏa ra. Mắt Đỗ Hạo ra vẻ khiếp, đoạn giận dữ thét lên: “Ngươi rằng Thuận Thiên thất thần kiếm mà ta sáng tạo ra là thứ vớ vẩn sao? Vậy tại sao ngươi lại đỡ nổi, ta phải xem xem ngươi làm thế nào để chống lại nhát kiếm thứ năm này!” “Vớ vẩn! Ngươi và cả gia tộc ngươi đều là loại vô sỉ! Đây ràng là huyền công của Thần gia, từ lúc nào trở thành của Đỗ gia các ngươi? Bất quá thay đổi chút Nghịch Thiên thất ma đao, tự cho là do mình sáng tạo ra? Đúng là vô sỉ hết chỗ .” Đỗ Hạo lộ vẻ dữ tợn: “Nghịch Thiên thất ma đao có những khuyết điểm trí mệnh, đây cần phải chứng minh, bây giờ được ta thay đổi trở thành thần công tuyệt học có thể tùy ý sử dụng, cho dù là sáng tạo ra cũng quá, ta muốn xem ngươi tiếp kiếm thứ năm như thế nào?” “Ếch ngồi đáy giếng! Đỗ Hạo, ngươi mở to mắt ra mà nhìn cho , xem ta làm thế nào để phá được kiếm thứ năm của ngươi.” Thần Nam từ từ nhấc cánh tay phải lên, ma đao hướng lên trời “Cái gì? Ngươi…muốn dùng Nghịch Thiên thất ma đao?” Đỗ Hạo kinh ngạc. Gã dường như dám tin, ai hiểu điểm đáng sợ của Nghịch Thiên thất ma đao chân chính hơn gã: chính là thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, chém ra bảy nhát với sức mạnh đáng sợ. Thần Nam ở mức ngũ giai cảnh giới, nếu như bất chấp sống chết, chém ra Nghịch Thiên thất ma đao, vậy …chẳng phải thi triển ra sức mạnh của lục giai sao. “Ngươi cố dốc hơi tàn vùng vẫy chăng? Chẳng lẽ muốn dựa vào phương pháp nguy hiểm đến tính mạng này để cược phen sao? Ngươi tìm cớ để nhận thua với ta?” “Ngu xuẩn, tính mệnh của ta còn đáng giá hơn tính mệnh của ngươi, ta làm sao có thể lấy ra cá cược với ngươi được?” Thần Nam lạnh lùng trả lời: “Ngươi chỉ biết tới những khiếm khuyết của Nghịch Thiên thất ma đao mà thôi, bề ngoài ngươi có vẻ hiểu được bộ ma công tuyệt thế này, nhưng căn bản ngươi hiểu hết ý nghĩa của nó.” “Ngươi láo, ta từ khi bước chân vào con đường võ học nghiên cứu kĩ lưỡng bộ cái thế ma công này, làm sao lại hiểu được ý nghĩa của nó?” Đỗ Hạo thét lớn, môn kì học đắc ý nhất lại bị người khác coi thường, khiến cho gã uất ức. Thần Nam cất giọng lạnh lùng, châm chích: “Người sáng tạo ra bộ ma công này ắt phải là vị tiền bối siêu việt, ông ta làm sao biết được những “khiếm khuyết” mà ngươi tới? Ông ta có thể sáng tạo ra công pháp này, nhất định hiểu tất cả về nó, nếu như tiến thêm bước hoàn mĩ, còn phải đợi tới lượt ngươi thay đổi sao? Điểm đáng sợ chân chính nhất của Nghịch Thiên thất ma đao chính ở chỗ khí thế luôn hướng về phía trước, đến sinh mệnh cũng sẵn sàng từ bỏ, còn cái gì có thể ngăn cản được uy lực của thất ma đao nữa? Ý nghĩa của ma công là thế, hạ quyển tâm páp là bất chấp tất cả làm đến cùng, cắt đứt đường rút lui, luôn luôn hướng về phía trước gì ngăn cản nổi! Còn ngươi vứt bỏ tinh hoa, chấp nhận những thứ ngược đường của nó, ngươi căn bản lĩnh hội được ý nghĩa của Nghịch Thiên thất ma đao.” Đỗ Hạo vẻ mặt tái nhợt, từ sau khi được biết bộ ma công uy lực vô cùng này, gã ngừng nghiên cứu kĩ càng, quả thực phân tích các vấn đề của Nghịch Thiên thất ma đao, nhưng lại quá coi trọng vẻ bề ngoài, mà quên mất rằng khiếm khuyết trí mệnh đó chính là võ cảnh mà ma công muốn biểu đạt. Tinh hoa của Nghịch Thiên thất ma đao nằm ở khí thế luôn luôn hướng về phía trước, có gì có thể ngăn cản được, đặt mình vào chỗ chết để sống! Đến sinh mệnh cũng có thể từ bỏ, còn gì ngăn cản được uy lực của Nghịch Thiên thất ma đao?” Đỗ Hạo từ trước tới giờ đều biết uy lực của Thuận Thiên thất thần kiếm và Nghịch Thiên thất ma đao cách biệt, gã luôn trăn trở nhưng điều quan trọng nhất của vấn đề lại nằm ở điểm ban đầu, gã lơ là vũ cảnh mà bộ công pháp này muốn biểu đạt. “Ngươi rằng ta lĩnh hội được bộ ma công này, nhưng Thuận Thiên thất thần kiếm mà ta thay đổi lại có thể tùy ý sử dụng, ngươi… làm sao thi triển Nghịch Thiên thất ma đao? Ngươi dám trong mỗi lần giao chiến đều dùng tới nó ?” Đỗ Hạo vô cùng phẫn nộ, gã nếm mùi thất bại nghiêm trọng, từ bé tới lớn đều được người trong gia tộc gọi là thiên tài, thành quả nghiên cứu đáng để kiêu ngạo của mình từ trước tới giờ lại bị địch thủ chỉ dùng mấy câu phá hoại hết, quả khó mà chấp nhận được. “Ta phải cám ơn ngươi!” Thần Nam tỏ vẻ cảm kích: “Là ngươi trong phút cuối cùng khiến ta nghĩ thông được huyền hư trong đó, Nghịch Thiên thất ma đao đáng được gọi là tuyệt đỉnh kì học, nó chính là chuẩn bị cho người nghịch chuyển huyền công, chắc rằng phụ thân ngươi cũng nghĩ ra kết quả này đúng ?” Thần Nam thét lớn: “Dùng tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao, điều khiển tử vong ma đao, thử hỏi trong đại chiến với những người cũng cấp, ai có thể chống lại?” Đỗ Hạo biến sắc, chớp mắt trở nên nhợt nhạt, lắp bắp: “Tử vong ma đao thần bí khó đoán, thay thế cho năng lượng sinh mệnh mạnh mẽ… nhưng tử vong ma đao rốt cuộc là vật như thế nào? Nó hình thành như thế nào?” ta lớn: “Chẳng lẽ tuyệt học cấm kị của huyền công Thần gia, đều là kĩ thuật võ học chế tác dành cho những người sau khi nghịch chuyển huyền công sao? Điều này…làm sao có thể?” Đỗ Hạo cảm thấy trong lòng ớn lạnh. “Nếu như huyền công quả hạ quyển, vậy huyền công nghịch chuyển chính là bản đó, tất cả đều quy về chữ Biến! Huyền công tái biến!” Thần Nam tung ra đòn này khiến Đỗ Hạo loạng choạng. “Phụt!” Đỗ Hạo há miệng phun ra ngụm máu lớn, suy đoán này khiến cho gã tài nào chấp nhận được, vạn năm nay, Đỗ gia ai thành công nghịch chuyển huyền công, chẳng nhẽ người Đỗ gia quả có duyên với bộ công pháp thần diệu khó đoán này sao? tàn khốc đả kích nghiêm trọng tới niềm tin vững chắc của Đỗ Hạo. “Ta tin!” Gã nghiến răng, vẻ mặt nanh ác như dã thú bị thương, nhìn Thần Nam: “Ngươi chứng minh cho ta xem, ngươi sử dụng Nghịch Thiên thất ma đao giết ta !” Thần Nam cười nhạt: “ cần ngươi phải nhắc nhở, ta cũng bỏ qua cho ngươi đâu, ta để cho ngươi coi uy lực của Nghịch Thiên thất ma đao!” “Tới , ta xem ngươi làm thế nào giết ta?” Đỗ Hạo điên cuồng thét lên. “Nghịch - Thiên - thất - ma - đao” Thần Nam giọng hạ thấp, ngắt từng chữ , chữ ‘đao’ vừa xong, dùng tâm pháp thất ma đao để vận dụng cho tử vong ma đao. “Soẹt, soẹt.” trung phát ra hàng loạt tia chớp màu đen khổng lồ, ma khí hắc ám vô tận bốc ra từ tử vong ma đao đằng trước tay Thần Nam. Sấm rung chớp giật, tử vong ma đao đen nhánh điên cuồng hấp thụ ma khí, nhanh chóng biến hình càng trở nên giống thực chất, cuối cùng, biến thành dài hơn trượng, đầu rồng ở cán đao hai mắt ngừng hấp háy, bất ngờ phát ra tràng long khiếu. Những tia chớp màu đen xung quanh ma đao biến mất, tiếng kim thuộc rung lên ‘leng keng’ vang vọng khắp thiên địa, tử vong ma đao bay vào trong tay Thần Nam, lần đầu tiên nắm được nó trong tay. Trong lúc này, Thần Nam cảm thấy vô cùng tự tin, cầm đao trong tay, thử hỏi hùng trong thiên hạ, ai có thể chống lại được?
Chương 44: Đệ nhất Đạo môn Đỗ Hạo cảm thấy đất trời chao đảo, há miệng thổ ra ba ngụm máu lớn, niềm tự tin bị đả kích nghiêm trọng, từ bé tới lớn được gọi là thiên tài, nhưng lúc này gã phát giác mình đúng là kẻ đần độn, khổ công nghiên cứu Nghịch Thiên thất ma đao mà lại lầm đường. “Phụt!” Máu từ mồm Đỗ Hạo ngừng phun ra, nhuộm đỏ áo của gã, Thần Nam vẫn chưa ra tay, nhưng ngũ tạng Đỗ Hạo đều bị thương, gã vượt qua được cửa ải chính bản thân mình, nộ hỏa công tâm khiến tạng phủ bị thương tổn. “Bịch.” Đỗ Hạo cứ thế ngã xuống đất. Đối mặt với người Đỗ gia, Thần Nam mảy may tỏ ra nhân từ, tử vong ma đao chỉ thẳng vào Đỗ Hạo, dùng lực chém mạnh xuống. Tuy nhiên đúng trong lúc này, luồng dao động năng lượng kì lạ đột nhiên xuất ở dưới ma đao, ánh sáng màu máu lóe lên rồi biến mất, Đỗ Hạo mặt đất biến mất vô ảnh vô tung. Tử vong ma đao uy lực mạnh mẽ vô cùng, có thể hủy diệt vạn vật, chém mạnh xuống mặt đất, tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất bị chém thành rãnh nứt khổng lồ đen ngòm sâu thấy đáy, quả vô cùng đáng sợ. Thần Nam vô cùng tức giận, biết mình chém hụt, có người cứu được Đỗ Hạo, đồng thời, vô cùng kinh ngạc, người vừa tới là ai mà có thể cứu được người dưới Nghịch Thiên thất ma đao. “Xoạt.” Hồng quang lóe qua, trung xuất nam tử áo trắng, cước đạp phi kiếm, nách kẹp Đỗ Hạo. “Grào…” Thần Linh Long gầm lên tiếng, từ trung lao xuống, tuy nhiên lập tức bị Thần Nam ngăn lại. “Long Bảo Bảo, đừng hành động lỗ mãng, ngươi cứ đứng ở bên, nên nhúng tay vào.” Thần Nam lạnh lùng nhìn chằm chặp vào người vừa tới, nam tử này chừng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn, bạch y tung bay, gần như thoát tục, rất có phong phạm thần tiên. “Đáng tiếc, thế là lãng phí mất gian ma pháp quyển trục quý giá!” Thanh niên áo trắng lắc đầu, tỏ ra tiếc nuối. Thần Nam ngạc nhiên, tu đạo giả này lại có thể sử dụng gian ma pháp quyển trục vô cùng hiếm thấy, chẳng trách có thể cứu được Đỗ Hạo thoát khỏi tử vong ma đao. Lúc nãy, hơi giật mình, e rằng lại xuất lão quái vật thực lực khó lường. Lúc này, nghĩ lại lời của vị phó viện trưởng : “Tiểu tử, ngươi cũng đừng có quá bất cẩn, thanh niên cao thủ của Đỗ gia phải là đơn độc, nghe chúng còn mang theo môn phái tu đạo cổ xưa chiến xa của mình. Đạo môn khi xưa được gọi là Đông thổ đệ nhất, biết vì nguyên nhân gì hàng nghìn năm xuất thế, lần này ngươi gặp được những đối thủ mạnh thể tưởng tượng được cùng trang lứa vì vậy hãy cẩn thận lại mất mạng.” “Năm xưa được gọi là Đệ nhất đạo môn tại Đông thổ?” Thần Nam xách tử vong ma đao, nhìn thanh niên nam tử áo trắng trung. Thanh niên nam tử tuấn có vẻ kinh ngạc. “ ngờ hàng nghìn năm rồi vẫn có người biết tới môn phái của ta, đúng là khiến người ta hơi cảm khái.” “ như vậy, các ngươi quả liên thủ với Đỗ gia?” Thần Nam lạnh lùng hỏi: “ lần nữa xuất , muốn giống như Đỗ gia, làm cho tu luyện giới đại loạn hay chỉ muốn khơi lại những ngày tháng huy hoàng khi xưa?” “Xem ra ngươi biết khá nhiều chuyện?” Thanh niên nam tử áo trắng thoáng nụ cười nhạt, vô cùng điềm nhiên và ung dung, tư thái xứng danh với hai chữ: xuất trần. “Có nhân tất có quả, Đệ nhất đạo môn tái xuất, ai có thể ngăn cản, đệ nhất của quá khứ cũng là đệ nhất của tại.” đến đây, ánh mắt thanh niên nam tử áo trắng dần trở nên sắc lẹm. Thần Nam nhận ra địch ý trong lời của thanh niên nam tử áo trắng, liền khách khí gì nữa: “Trò hề, tu đạo giả lại xem trọng danh lợi như vậy, đúng là biết các ngươi tu hành thế nào?” Nam tử áo trắng đứng lên phi kiếm, nhìn xuống phía Thần Nam, hỏi ngược lại: “ nhập thế làm sao xuất thế?” “Nhập thế cần phải tham gia vào trận chiến danh lợi hay sao, đừng phí lời nữa, ngươi ra có thái độ như thế nào, chẳng lẽ cũng muốn giết ta như Đỗ gia sao?” “Ta đứng ở xa xem các người thi đấu, ngươi quả là cường địch, ta rất hi vọng được đánh trận với ngươi.” “Ha…ha ….ha…Đông thổ hoàng tộc…Đông thổ Đệ nhất đạo môn, đúng là cùng giuộc!” Thần Nam cười lớn: “Ngươi còn đợi gì nữa? Tới đây, để ta xem rốt cuộc Đệ nhất đạo môn có những thần thông nào?” “Ta có mấy vị huynh đệ, tới Tây đại lục đấu với thánh địa truyền nhân, xem ra bọn họ tìm được những đối thủ tồi, chỉ có điều ngờ là hòn đá mài tốt nhất lại ở Đông thổ, ta quả cảm thấy vô cùng hứng thú, ngờ tìm ra ngươi nhanh như vậy, ta mong chờ trận chiến này lâu rồi!” Trong mắt thanh niên nam tử áo trắng lóe lên tia sáng cuồng nhiệt. Trời ơi, đây là kiểu tu đạo gì chứ, dựa vào những gì y người trong gia tộc này dường như đều rất hiếu chiến, trái ngược hoàn toàn với khí chất xuất trần mà họ biểu ra ngoài. Thanh niên áo trắng thấy Thần Nam có vẻ nghi hoặc, bật cười: “Xem ra điều ngươi hiểu về gia tộc ta còn rất ít, biết tên của Đệ nhất đạo môn chúng ta ? Loạn Chiến.” “Loạn Chiến, hì hì,, đúng là đạo môn kì quái, cần nghĩ nhiều ta cũng biết nguyên nhân khi xưa các ngươi quy .” Thần Nam cười nhạo. “Ta tên Lí Trường Phong, đệ tam cao thủ trong thế hệ thanh niên của gia tộc, bây giờ ta chính thức khiêu chiến với ngươi!” Chính trong lúc này, từ phía xa trung có bóng người nhanh chóng tiến lại gần, thiếu niên áo trắng cước đạp phi kiếm bay tới, nhìn qua cũng bộ dạng thoát tục như Lí Trường Phong, tuy nhiên ánh mắt y vừa thấy Thần Nam, lập tức trở nên cuồng nhiệt, phá vỡ khí chất thoát trần. “Trường Minh, đệ mang Đỗ Hạo , ta tới giao đấu với .” “Đại ca, thế được, đệ dù rất muốn giao chiến trận với , nhưng mà phải đám thanh niên Đỗ gia Thần Nam là của họ, do bọn họ giải quyết ư?” Lí Trường Phong cười nhạt: “Đệ nhất thanh niên cao thủ của Đỗ gia thất bại, bọn họ sau này ngoài quần công hoặc dùng thủ đoạn mờ ám ra, dựa vào đâu mà đòi giao chiến với Thần Nam, bây giờ ta ra tay đối phó với họ Thần chắc họ cũng có ý kiến gì.” “Lớn lối , các ngươi coi ta là gì đây?” Thần Nam phẫn nộ: “Đông thổ hoàng thất chẳng qua cũng chỉ là đám nô tài khi xưa của Thần gia, còn Đệ nhất đạo môn của các ngươi, đối với ta chẳng qua chỉ là trò cười, lại dám coi thường ta đến vậy sao. Hừ, số thanh niên cao thủ chết của Đỗ gia chưa đủ nhiều sao, chẳng lẽ vẫn cần các Đệ nhất đạo môn của các ngươi đứng ra làm gương nữa?” Đúng trong lúc này Đỗ Hạo vừa ngất dần tỉnh lại, gã há mồm phun ra ngụm máu lớn, yếu ớt : “Thần Nam ngươi đưng đắc ý, hôm nay nếu ta thoát khỏi tử quan, lần sau gặp lại ngươi chết chắc! Đại môn của võ đạo chí cao mở rộng trước mắt ta…” Thần Nam gì, thầm huy đông tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao, đột nhiên tế khởi tử vong ma đao, chém về phía Đỗ Hạo trung, gã đúng là đối thủ đáng sợ, còn để lại sớm muộn gì cũng là tai họa, muốn đao tiêu diệt hòa toàn mối hậu hoạn, tuy nhiên Lí Trường Phong có chuẩn bị, nhấc theo Đỗ Hạo, cưỡi phi kiếm, lao lên trời, tránh được đao chí mạng. “Hắc hắc….” Đỗ Hạo trung cười nham hiểm: “Sợ rồi chứ, đợi khi ta lĩnh hội hết những gì thu hoạch được trong tử cảnh, ngươi chết chắc, Thần Nam, ta dám với ngươi rằng, tháng sau, ngươi tuyệt đối phải là đối thủ của ta, tử kỳ của ngươi còn xa nữa.” “Chỉ dựa vào ngươi sao? Cứ luyện thêm nghìn năm nữa ! Cả đời này ngươi cũng thể là đối thủ của ta! Ta đợi ngươi tới nộp mạng!” Thần Nam giữ ma đao trong tay, lạnh lùng nhìn mấy người trung. Lí Trường Phong thúc giục: “Trường Minh, mau đưa Đỗ Hạo , ta phải giao chiến trận, ta chờ đợi trận chiến này rất lâu rồi!” Lí Trường Minh đưa Đỗ Hạo , tuy nhiên giọng của Đỗ Hạo vẫn vọng lại: “Thần gia suy tàn, sớm muộn gì cũng tiêu vong, Đỗ gia quật khởi, kẻ nào có thể chống được. Thần Nam, ngươi là huyết mạch cuối cùng của Thần gia, là vật tế lễ tốt nhất hiến cho huyết kì của Đỗ gia… Việc của năm nghìn năm trước có là gì, đời này kiếp này, người con mà ngươi cũng bị con cháu Đỗ gia cướp mất rồi, ha ha…ha ha..Ta muốn ngươi mở to mắt ra mà nhìn nhưng thể ngăn cản được.” Giọng của Đỗ Hạo lạnh lùng, vang vọng . Thần Nam hề cưỡi Thần linh long truy kích, bởi phát phía xa có bóng người đứng, dường như là người con tư thái xuất trần… Long Bảo Bảo gầm lên động trời, uốn lượn , nhưng Thần Nam ra lệnh cho nó, tuyệt đối được đuổi theo hai người kia, muốn Long Bảo Bảo xảy ra điều gì bất trắc, trước mắt nhất định có rất nhiều địch thủ hùng mạnh đợi, hi vọng Long Bảo Bảo có thể nhanh chóng phục hồi lại, trợ thủ . Khán giả bàn tán xôn xao, thực lực của Đỗ Hạo có gì phải bàn cãi, nhưng cuối cùng thất bại cách khó hiểu, bây giờ lại xuất thêm đệ tử Lí gia hiệu xưng Đông thổ Đệ nhất đạo môn, tình hình càng ngày càng trở nên phức tạp. “Được rồi, bây giờ người Đỗ gia , cuối cùng cũng tới lượt ta ra tay, hi vọng ngươi làm ta thất vọng.” Ánh mắt Lí Trường Phong lóe lên tia lửa cuồng nhiệt, đúng là gia tộc điên cuồng, tâm pháp tu đạo của họ khác xa những tâm pháp thông thường, khí chất bên ngoài mặc dù càng ngày càng xuất trần nhưng trong nội tâm ngược lại, ngày càng hiếu chiến, khiến người ta thể nào tưởng tượng được. “Được, ngươi tới đây !” Ma đao trong tay Thần Nam hướng lên trời, ma ảnh sau lưng động đậy, mười thanh binh khí mờ ảo , ngừng chuyển động quanh người . Trong lúc này, tử vong ma đao dài gần trượng trong tay ta nổi bật hơn cả, thân đao hoàn mĩ hóa thành thực chất lãnh lẽo đáng sợ, khó lòng tưởng tượng rằng đây phải là thanh đao . Cầm tử vong ma đao trong tay, cảm giác huyết nhục tương liên dấy lên, khiến cảm thấy đây phải là thanh đao năng lượng, thế gian này quả có thanh đao như thế, bây giờ nắm bắt được linh hồn của nó.
Chương 45: Nguyên khí trói buộc “Chém.” Lí Trường Phong thét lên tiếng, từ trong tay áo y vụt ra chiếc phi luân bay về phía Thần Nam. Chiếc phi luân lúc đầu to bằng chiếc gương đồng, càng nhưng chuyển động càng lớn dần, đường kính đạt tới trượng, phi luân tràn ngập những lưỡi đao răng cưa sắc nhọn, phát ra quang mang nhiếp hồn, nhanh chóng xoay vòng chém xuống. Đây là thủ pháp thường thấy nhất trong đạo thuật, pháp bảo được tế luyện qua có thể biến hóa lớn , những người pháp lực thông thiên trong truyền thuyết có thể cất giấu sông núi trong tay áo. Phi luân càng biến càng lớn, đường kính cuối cùng đạt tới ba trượng, chấn động khiến cho cả gian rung chuyển theo. Tu đạo giả được liệt trong vài thể hệ tu luyện là thần bí nhất, bình thường mọi người có thể gặp võ giả, pháp sư và số ít long kị sĩ, nhưng tu đạo giả chân chính vô cùng hiếm gặp, càng tới chuyện nhìn thấy họ xuất thủ. Khán giả ở ngoài xa đều thất sắc, nhiều người đều lần đầu tiên nhìn thấy tu đạo giả cấp cao ra tay, binh khí khổng lồ như vậy, che kín đất trời lao xuống, cho dù có chứa đạo pháp gì, chỉ bị nó đập trúng thôi, chắc rằng cũng trở thành tương thịt, ai nấy kêu lên kinh hãi. Đối tiện với phi luân khổng lồ dài tới ba trượng hàn quang lóe sáng, Thần Nam sử dụng Thiên Ma bát bộ, nhanh chóng lách sang bên. “Choang” tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển kịch liệt, phi luân lao vút tới, lưu lại mặt đất rãnh sâu hoắm. Thần Nam nhanh chóng tránh , vị trí cũ chỉ còn lại tàn ảnh. “Ầm.” Cát bụi bay mù mịt, loạn thạch tứ tán trung, phi luân khổng lồ từ dưới đất lao lên, để lại hố sâu đáng sợ ở chỗ Thần Nam vừa đứng. Lí Trường Phong khống chế phi luân biến hóa khôn lường, điên cuồng xoay tít, ngừng lao về phía Thần Nam. “Ha ha… ta đoán chắc ngươi lần đầu tiên đối diện với tu đạo giả thuần túy đúng , đừng để ta phải thất vọng.” Lí Trường Phong cười lớn. Thần Nam tránh né liên tục, phát ra cách nào có thể thoát khỏi phi luân, nhanh chóng ngừng lại, vận chuyển tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao, giơ cao tử vong ma đao. “Soạt, soạt” Những tia chớp khổng lồ màu đen xuất xung quanh ma đao, thân đao màu đen lóe lên ánh sáng kì dị, vô cùng đáng sợ. “Lên.” Thần Nam thét vang, ma đao chém mạnh xuống phi luân xoay tròn bay tới, đao ảnh màu đen kéo theo mấy tia chớp, phát ra tiếng sấm rền . “Keng” loạt những tiếng kim thuộc va nhau đinh tai, chấn động khiến cho tất cả khán giả đều khiếp sợ, nhiều người võ công thấp kém ngã lăn ra đất. Phi luân răng cưa bằng tinh cương khổng lồ bị ma đao chẻ đôi, hai mảnh phi luân bắn tung ra lảo đảo , sau đó tiếp tục vỡ nát, hóa thành bụi bay khắp trời. Trong trung, vẻ mặt của Lí Trường Phong lập tức tái nhợt, pháp bảo của tu đạo giả và tinh thần của chủ nhân tồn tại mối liên hệ kì diệu, thiết luân bị phá hủy, y cũng bị ảnh hưởng. Thần Nam vui mừng, ngờ dùng tâm pháp của Nghịch Thiên thất ma đao điều khiển tử vong ma đao lại đáng sợ như vậy, biết phi luân khổng lồ kia là pháp bảo, hơn nữa còn chứa sức mạnh khủng khiếp ắt rất khó phá hủy, nào ngờ thất ma đao xuất ra lập tức chém nát. “Lí Trường Phong đây chính là pháp bảo mà những kẻ tu luyện các ngươi dựa vào sao, theo ta thấy đúng là bất thành khí, nếu ngươi chỉ có vậy trận chiến này còn gì thú vị!” “Ngươi quá coi thường tu đạo giả rồi! Đó chỉ là món đồ chơi ném đá dò đường mà thôi, đừng quên rằng tên của phái chúng ta là Loạn Chiến, là những tu đạo giả hiếu chiến nhất luôn chiến đấu trong lúc tu đạo.” Lí Trường Phong giẫm phi kiếm, bạch y tung bay, trong mắt lại lóe lên tia sáng điên cuồng, khiến người ta có cảm giác mâu thuẫn, khí chất xuất trần nhưng lại biểu ra tư thái hiếu chiến. “A…” y thét lên tiếng, bàn tay bấm kiếm quyết ngừng biến hóa, cuối cùng tia chớp khổng lồ phóng xuống, thiên địa nguyên khí kịch liệt chuyển động. Những người đứng quan sát trận đấu ở phía xa thầm kinh hãi, rất nhiều người nhìn thấy Lí Trường Phong khống chế sức mạnh thiên địa, chớp, thiên địa nguyên khí đều được y sử dụng, cho dù phạm vi tác dụng có hạn nhưng cũng khiến người ta kinh ngạc. Thần Nam hơi kinh ngạc, tuy nhiên miệng vẫn kích bác: “Cẩn thận đó, đừng để sấm chớp đánh trúng người!” Lí Trường Phong tức tới độ suýt nữa rơi mất phi kiếm, kiếm quyết trong tay cơ hồ bấm nhầm, tia chớp khổng lồ thiếu điều đánh trúng y. “Cẩn thận đó, đừng để mình thành tro bụi.” “Đừng mồm năm miệng mười, chịu chết .” “Xoẹt”, tia chớp khổng lồ phóng về phía Thần Nam, đánh xuống trước mặt , hố sâu chừng ba trượng xuất . Uy lực của tia chớp đúng là đáng sợ. Thần Nam nhanh chóng di chuyển, lách tránh tia chớp cuồng bạo đó, phát ra những tu đạo giả đông phương khi khống chế sức mạnh thiên địa quả có điểm độc đáo, những tia chớp này phóng ra dày đặc và mạnh mẽ hơn rất nhiều ma pháp của những ma pháp sư cùng cấp. “Xoẹt”, “xoẹt” trung ngân xà loạn vũ, hàng loạt tia chớp xé nát hư , liên tục phóng xuống, sấm chớp điên cuồng khiến cho khán giả ở phía xa đều kinh hãi, tu đạo giả đúng là đáng sợ, thuật pháp uy lực mạnh mẽ như vậy những cao thủ bình thường làm sao có thể kháng cự được. Thần Nam trong lòng suy nghĩ, thử khống chế tấm cổ thuẫn chuyển động xung quanh người mình, ma thuẫn nhanh chóng bay về trước cánh tay trái, mọi đợt công kích của sấm chớp đều bị hút sạch. “Ầm, ầm, ầm.” Tia chớp khổng lồ ngừng phóng xuống, tấm cổ thuẫn điên cuồng hấp thụ giống như chiếc động đáy, năng lượng vô tận của tia chớp căn bản khó lấp đầy được. có tấm thuẫn, Thần Nam cũng có thể ứng phó với các đợt tấn công của những tia chớp này, dù sao cũng từng trải qua nhiều trận tử chiến, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, tuy nhiên có tấm thuẫn thần kì trong tay, khiến tiết kiệm được ít sức lực. Tấm cổ thuẫn sau khi điên cuồng hút nạp năng lượng của những tia chớp mạnh mẽ, dường như càng trở nên ràng hơn, lập tức có thể nhìn thấy những hoa văn cổ xưa khắc bề mặt. Trong lúc này, Thần Nam hơi cảm giác kì lạ, cổ thuẫn dường như sống lại, giống hệt như tử vong ma đao, tấm thuẫn này dường như có linh hồn. Lí Trường Phong vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, y thể ngờ được rằng Thần Nam chỉ dùng tấm thuẫn cổ quái liền dễ dàng hóa giải mọi đòn công kích sấm chớp của y. Hai tay y ngừng biến hóa pháp ấn, thiên địa nguyên khí giống như sóng biển cuồn cuộn tuôn trào, tràn về phía Thần Nam, áp lực vô hình khiến như rơi vào trong bùn lầy, thể nào nhúc nhích. Khống chế điều khiển thiên địa nguyên khí kiểu này là phương pháp chiến đấu giữ chặt lấy đối phương, quả vô cùng đáng sợ, sau khi trói buộc được địch thủ hạ sát thủ. Lí Trường Phong khống chế thiên địa nguyên khí bao vây Thần Nam, thi triển thuật pháp gọi hàng loạt những tia chớp khổng lồ, y muốn dựng nhà giam mặt đất, trực tiếp giết Thần Nam trong phạm vi gian mà y khống chế. Những tu luyện giả đứng xem ở phía xa ai là biến sắc, bọn họ tuy nhìn thấy thiên địa nguyên khí vô hình, nhưng có thể cảm nhận được những dao động đáng sợ, cộng thêm bộ dạng cật lực của Thần Nam, lập tức bọn họ hiểu được những gì xảy ra. Dường như tất cả những người đứng xem đều có cảm giác sợ hãi, tu đạo giả thuần túy quá quái dị, phương pháp chiến đấu của họ thể lấy lí lẽ thường để giải thích được. “Xoẹt” tia chớp đánh trúng vai Thần Nam, quần áo người lập tức cháy rụi thành tro, nặng lượng bị hộ thể cương phong gần như hóa thành thực chất của ngăn lại, từ từ biến mất trong gian. “Soạt soạt…” Chớp liên tục phóng xuống, Thần Nam cố gắng nhấc cánh tay trái lên, cuối cùng trước khi tia chớp đánh nát quần áo của ta, nhấc cổ thuẫn ngang đầu. Tới lúc này, tia chớp mới bổ xuống. “Hừ, đừng cho rằng có ma thuẫn là có thể ngăn cản được đòn tấn công của ta, ngươi thể nào thoát khỏi bị nguyên khí trói buộc, mất năng lực hành động nhạy bén, ta xem ngươi chống lại phi kiếm của ta như thế nào, giết!” Khắp người Lí Trường Phong phát ra hàng vạn tia hào quang màu sắc rực rỡ, y đứng thứ pháp bảo giống như phi bạt, dùng pháp quyết khống chế phi kiếm chém về phía Thần Nam. Phi kiếm dài thước lớn dần, cuối cùng nghênh phong biến hóa thành thanh kiếm dài ba trượng, quang mang lấp lánh chói mắt, với thế Lực Phách Hoa Sơn chém xuống, quang kiếm chói mắt chấn nhiếp hồn người. Lí Trường Phong thét lớn: “Thần Nam người làm ta thất vọng quá, chết .” “Muốn giết ta, dễ thế đâu” Thần Nam lớn tiếng thét lên: “A… Mở ra” Hộ thể cương khí bên ngoài cơ thể sôi sục, giống như ngọn lửa màu đen rừng rực thiêu đốt, ngừng giãy giụa, thiên địa nguyên khí bao quanh cũng chuyển động kịch liệt theo. Thần Nam, và thiên địa nguyên khí liên kết thành chỉnh thể, vật lộn, cả thiên địa cũng theo đó mà rung chuyển. “A…” ngửa mặt lên trời thét lớn, kình khí ở bên ngoài cơ thể tuôn ra, ngọn lửa màu đen u tối bay ngược lên , dường như muốn đốt cháy chín tầng trời. “Mở ra cho ta.” “Choang.” Trời long đất lở, sông biển cuộn trào, cả thiên địa kịch liệt rung chuyển vọng ra những tiếng nổ. “Ầm.” Thiên địa rung chuyển, rãnh nứt lớn xuất dưới chân Thần Nam, lan dần ra xa, thiên địa nứt vỡ, hư rách toạc. “Ầm, ầm, ầm" Cuối cùng, đất đai trong vòng hàng trăm dặm hoàn toàn nổ tan, mặt đất lún xuống, hố sâu xuất ở chỗ ban đầu.
Chương 46: Cuồng nữ Nhược Lan Thần Nam cuối cùng thoát khỏi bó buộc, thiên địa nguyên khí mất khống chế cuồn cuộn lan ra bốn phương tám hướng, đúng trong lúc này phi kiếm chém xuống vừa hay lao vào dòng nguyên khí khổng lồ, thanh kiếm ánh sáng chói mắt chém “ầm” tiếng rồi bay . Thần Nam lao lên khỏi hố, nới lỏng ma đao trong tay, tay phải làm động tác xuất đao, chém mạnh về phía phi kiếm bay văng ra trung. “Choang.” Ma đao chém trúng phi kiếm, tia lửa bắn tung, thanh kiếm xuất vết mẻ. “Choang.” Ma đao được Thần Nam khống chế, chém nhát thứ hai, nhát thứ ba, nhát thứ tư… Pháp môn điều khiển ma đao lúc này dù phải là tâm pháp Nghịch Thiên thất ma đao nhưng phi kiếm cũng bị chém gãy vì phải liên tục chịu mười đòn do ma lực gì chống lại được phát ra. Lí Trường Phong đứng trung mặt tái nhợt, miệng thổ ra ngụm máu tươi, thanh phi kiếm này là trong những pháp bảo quan trọng liên kết mật thiết với chủ nhân, vì thế y nội thương . “Ngươi….cái này….thanh đao đó….” Lí Trường Phong tức giận lên lời, phi kiếm của y vốn là do tinh kim luyện thành, là trong những pháp bảo quan trọng của gia tộc, vật quan trọng của Đệ nhất đạo môn gia tộc há lại là vật tầm thường? Thanh phi kiếm đó có thể được coi là thần binh bảo kiếm, thành ra y dám tin vào việc xảy ra trước mắt. “Grào..” tràng long khiếu khẽ phát ra từ ma đao , Lí Trường Phong kinh hãi, lắp bắp : “Hồn…thần binh có linh hồn…” “Vụt.” Thần đao nhanh chóng quay về trong tay Thần Nam, lật thanh đao ngắm nghía, nhìn thế nào nữa vẫn cảm thấy đây là thanh trường đao , phải do năng lượng cấu thành. “Thần Nam ngươi khiến ta động chân nộ…” “Hừ” Thần Nam ngẩng đầu lên, lạnh lùng : “Thực lực của ngươi bằng Đỗ Hạo, căn bản đấu được với ta, phi kiếm của ngươi bị ta hủy rồi, bây giờ ngươi dựa vào cái gì mà đấu với ta?” “ thể tha được, ngươi quá coi thường ta” Lí Trường Phong thét lên: “Ta phải cho ngươi thấy, người của Loạn Chiến đạo môn thể nào chạm tới được, ngươi chết .” “Vụt.” m thanh xẹt qua khí, mũi kim chùy từ trung đập xuống, lúc đầu chỉ cỡ nắm đấm, những sau đó kim chùy nhanh chóng biến hình, cuối cùng to bằng ba gian phòng, tương đương hòn núi . “Choang.” Thần Nam nhanh chóng tránh đòn thứ nhất, kim chùy đập xuống mặt đất, giống như vừa xảy ra đại chấn, cho dù các tu luyện giả đứng cách ba dặm cũng cảm nhận ràng chỗ đáng sợ của kim chùy khổng lồ, ít người bị mặt đất rung chuyển hất ngã. “Choang.” Chiếc kim chùy khổng lồ ngừng đập xuống, khiến người ta khó lòng chống lại được, Thần Nam buộc phải nhanh chóng lách , tuy nhiên, những đòn tấn công điên cuồng của Lí Trường Phong chỉ có thế, y vung tay ném ra tấm lưới kim ty, gặp gió lập tức vươn ra, trùm lấy Thần Nam. Sau cùng, y lại ném ra ba mươi sáu thanh tiểu phi kiếm sắc nhọn, tạo thành lưới kiếm đan xen ở tầng gian thấp, xẹt về phía Thần Nam. Kim chùy khổng lồ, tấm kim võng che lấp bầu trời, chùm tiểu phi kiếm phát ra ánh sáng chói lòa, ngừng lao trong gian, hoàn toàn vây kín lấy Thần Nam vào trong. “Tốt, đây chính là thực lực của ngươi đúng ?” Thần Nam tay nắm chắc ma đao, dồn công lực tới mức cao nhất, thét lớn lên tiếng: “Nghịch Thiên thất ma đao.” "Soạt." đạo ô quang lao thẳng lên trời, đao mang mười trượng bao phủ khắp tám phương khiến người ta cảm thấy run sợ chém xuống tấm lưới, đập bay kim chùy khổng lồ, chém gãy ít tiểu phi kiếm. “Phụt!” Lí Trường Phong phun ra ngụm máu lớn, vẻ mặt vô cùng nhợt nhạt, pháp bảo bị hủy hoại, y cũng bị ảnh hưởng, tuy nhiên y nghiến răng cố chịu đựng vết thương, hai tay ngừng biến hóa pháp ấn, tấm kim võng cùng kim chùy khổng lồ, mớ phi kiếm còn lại, lần nữa lại chụp xuống Thần Nam. “Hừ, đúng là chuột chạy cùng sào.” Thần Nam cười nhạt, thu tử vong ma đao lại, lúc mũi chùy khổng lồ đập xuống mặt đất, bay lên trung, tay nắm lấy cán chùy. như đại lực thần của thiên giới, cầm lấy mũi kim chùy lớn bằng ba gian phòng múa tít, đầu tiên đập nát tấm kim võng, sau đó đánh vụn số phi kiếm còn lại, cuối cùng lấy luôn kim chùy đập Lí Trường Phong trung. Khán giả quan chiến ở phía xa đều trợn mắt, biểu của Thần Nam còn giống man thú hơn là man thú chính cống, quả như trong lời đồn đại, đơn giản là quái vật. Kim chùy nặng bằng cả hòn núi , nhưng lại nhanh chóng lao lên trung, đập mạnh về phía Lí Trường Phong, họ Lí bị trọng thương nên nhìn thấy mà tránh kịp. Nhưng, đúng trong lúc này, bóng người nhanh như chớp lao tới phía trước Lí Trường Phong, chỉ với ngón tay bé nhàng ấn về phía trước, chỉ trong chớp mắt giữ kim chùy khổng lồ lại. Chiếc kim chùy khổng lồ lập tức treo lơ lửng trung, hề nhúc nhích, ngón tay ngọc ngà bé đó chặn đứng hướng của mũi kim chùy, nhàng nhấc nó lên. Đố là người con xinh đẹp, dung mạo thua kém gì Long Vũ, hàng lông mày cong, hai mắt tràn đầy linh khí, sống mũi cao, đôi môi đỏ thắm, nàng ta khoảng hai mươi tuổi, nhưng biểu kinh nhân. Dáng người mảnh mai ngược hẳn với mũi kim chùy nhưng nàng ta lại nhàng túm lấy cán chùy, cố định nó . “Trường Phong, huynh đúng là biết nông sâu, lại liều chết kháng cự với tên biến thái kia, làm nhục tới danh hiệu đệ tam cao thủ thế hệ thanh niên của gia tộc rồi.” Giọng của nữ tử khá êm tai, mặc dù trách móc nhưng vô cùng dễ nghe. “Là muội…Nhược Lan, phải muội tới Tây đại lục rồi sao?” “ , bởi muội nghe được tin mật, tại nơi cực hàn của phía bắc Đông đại lục có thanh niên cao thủ vô cùng đáng sợ xuất thế, nghe , người này nằm ngủ trong băng quan hàng ngàn năm, cách đây lâu mới tỉnh lại. Muội rất có hứng thú với ta và gã kia, muốn cùng giao đấu lần” Nhược Lan nhàng trả lời. Thần Nam ở phía dưới nghe rất ràng, chỉ kinh ngạc vì võ công tuyệt đỉnh của người con trước mắt, càng kinh ngạc hơn với lời của nàng ta. Vùng đất lạnh nhất của phía bắc Đông đại lục, vạn năm trước là tổng đàn Phá Diệt đạo, cái thế đại ma vương Đông Phương Khiếu Thiên, tử địch khiến phải chết vạn năm trước đến từ đó… Thần Nam nhìn tuyệt thế nữ tử dáng vẻ xuất trần giống như tiên tử trung hỏi: “ là người của Loạn Chiến đạo môn?” “ sai, đệ nhất cao thủ thế hệ thanh niên của Loạn Chiến đạo Lí Nhược Lan.” Tuyệt sắc nữ tử trung đôi môi hồng đào mấp máy, giọng dễ giống như tiếng những châu ngọc leng keng. Quay cuồng. Đệ nhất cao thủ thế hệ thanh niên của Loạn Chiến đạo môn lại là người con , Thần Nam hơi kinh ngạc, còn nghi ngờ gì nữa, Lí Nhược Lan cũng giống như những người khác trong gia tộc này, bề ngoài thoát tục như tiên, nhưng nội tâm vô cùng hiếu chiến. Lời tiếp theo của Lí Nhược Lan chứng thực cho những suy đoán của Thần Nam, trong mắt của nàng ta dần dần xuất ánh sáng nóng bừng, nhìn giống như con báo nhìn thấy mồi săn: “Quả nhiên là đối thủ khó gặp, hi vọng ngươi có thể giúp ta tay bước vào cảnh giới lục giai, ta mong có thể cùng ngươi cuồng chiến phen!” "Nữ bạo đồ!" Thần Nam lẩm bẩm, tuyệt thế mĩ nữ giống như tiên tử, lại có hứng thú với việc chiến đấu kịch liệt, việc này ràng vô cùng quái dị. “Tuy nhiên, tại vẫn phải lúc, lúc này ta chắc chắn giết chết được ngươi, nhưng ta cũng khó tránh khỏi bị trọng thương, như vậy thể đại chiến trận với địch thủ hùng mạnh tới từ vùng đất cực hàn miền bắc của Đông đại lục, hắc hắc, tháng sau ta có thể luyện Loạn Chiến tâm pháp tới cảnh giới hoàn mĩ, tới lúc đó ngươi và kẻ kia có muốn chạy cũng thoát.” Lí Nhược Lan giống như tiên tử, năng rất tự tin, mặc dù là người con , nhưng lộ ra tư thái tuyệt thế cường giả bao trùm thiên hạ. "Vùng đất cực hàn miền bắc của Đông đại lục? Người mà là ai?” Thần Nam tỏ vẻ nghiêm trọng, chằm chằm nhìn Lí Nhược Lan trung. Lí Nhược Lan tay kết pháp ấn, biến kim chùy lại, sau đó ném cho Lí Trường Phong, quay người đối diện với Thần Nam : “Đó chính là điều cơ mật nhất của Phá Diệt đạo mà ta vô tình biết được, nghe ngủ say hàng vạn năm, vài tháng trước mới từ trong băng quan tỉnh lại, nếu tin tức này truyền r a thiên hạ, đúng là kinh thế hãi tục! tìm hiểu những trường sóng gió đại lục, vài ngày trước về phía Nam, cho ngươi biết, hình như vì ngươi nên mới xuống phía Nam, ta hi vọng ngươi bị giết chết, bởi ngươi là hòn đá mài của ta.” “Hắc hắc…” Thần Nam cười lớn: “Lí Nhược Lan, người trong gia tộc của , đúng là những người vừa điên cuồng vừa tự phụ, cám ơn có lòng tốt nhắc nhở, tuy nhiên ta là đá mài của sao? Hừ, như vậy, hôm nay ta mài đao cho nhé!” xong, giơ ma đao hướng lên trung. “Ta hôm nay đại chiến là giữ lời, tháng sau ta nhất định tới tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể sống được qua tháng, bởi người muốn giết ngươi quá nhiều!” “Ta phải xem xem kẻ nào dám tới giết ta?” “Lớp trẻ Đỗ gia kẻ nào muốn giết ngươi, lại còn huynh đệ tỉ muội của ta đều muốn lấy ngươi làm đá mài, cộng thêm kẻ địch hùng mạnh tới từ phương bắc…hừ. Mong là ngươi sống sót, bởi ta hi vọng cuối cùng ngươi chết trong tay ta.” Lí Nhược Lan bạch y tung bay, những lời này với phong thái vô cùng ung dung, căn bản nhìn ra chút sát ý nào, tuy nhiên Thần Nam biết người con này còn đáng sợ và điên cuồng hơn Lí Trường Phong, nếu nàng ta làm sao trở thành đệ nhất cao thủ thế hệ thanh niên của Loạn Chiến đạo môn. Tiên tử xuất trần như thế này lại có khía cạnh điên cuồng, đúng là khiến người ta vô cùng kinh ngạc. Lí Nhược Lan và Lí Trường Phong dần xa…