Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 27: Sa mạc tà dị



      Tư Mã Lăng kinh hãi thất sắc, trường thương được y truyền vào toàn bộ công lực, tuy nhiên Thần Nam căn bản cần hành động gì, cương khí hộ thể dễ dàng chặn đứng đòn tấn công lăng lệ. Như vậy…đối phương chỉ đứng bất động, mặc cho y tùy ý tấn công, cũng thể nào làm đối phương mảy may thương tổn, quả là đả kích quá lớn với y.

      Thực lực hai người bây giờ cách nhau trời vực, cảm giác thất bại thảm hại khiến cho y đau đớn muốn lập tức tự tuyệt.

      Y lại gầm lên, đâm thêm thương lăng lệ, quả khiến Thần Nam duy trì được võ cảnh kì diệu đó. La Mạn Đức Lạp cuối cùng được giải thoát nhưng thấy Thánh long theo mình suốt mười mấy năm chết thảm trước mắt, lão bi thương đến độ muốn tự sát, nét mặt đau đớn cực độ.

      La Mạn Đức Lạp hiệu xưng tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, ngũ giai ngân long là chiến hữu nên lúc này, hai mắt lão lóe lên ánh sáng thù hận, lửa giận bùng lên trong lồng ngực, chỉ muốn ngửa cổ lên trời gầm vang.

      Chỉ là, lão vừa mở miệng lập tức ngụm máu lớn phun ra, toàn thân run rẩy, nội thương nghiêm trọng khiến lão lảo đảo.

      ai hiểu được hơn lão những gì Thần Nam thể ban nãy đáng sợ thế nào, khống chế tiểu thiên địa ở xung quanh, ở đó, chính là trời, là chúa tể. Đó cũng là dấu hiệu tăng tiến lên Chân võ cảnh giới

      Lục giai cảnh giới của đông phương võ giả chính là Chân võ, đạt tới lĩnh vực đó đủ khả năng trong khoảng gian hữu hạn hòa mình vào tiểu thiên địa, khống chế “tiểu thế giới” ở xung quanh.

      thanh niên cao thủ lại tiến đến lục giai cảnh giới gần hơn lão khiến La Mạn Đức Lạp vô cùng đau khổ. Phẫn hận, ngượng ngùng, thịnh nộ… đan xen nhau, lão biết rằng mười năm nữa là cùng, Thần Nam nhất định đạt tới lục giai Chân võ cảnh giới, hơn ba mươi tuổi có thể có được thành tích như vậy, đúng là có thể ngạo thị đương đại.

      Thần Nam cũng tự cảm thấy giây phút vừa rồi huyền diệu, phảng phất có thể tùy ý huy động sức mạnh thiên địa, cảm giác thiên hạ thương sinh đều nằm trong lòng tay.

      Chỉ là, trạng thái kì diệu đó như sao băng vụt qua, chớp mắt … biến mất. cảm thấy mất mát, biết lúc nào mới nắm bắt được tia linh quang để lần nữa tiến sang lĩnh vực mới.

      quên quá khứ, biết cơ hội vừa nãy đối với võ nhân có ý nghĩa gì, bằng át nổi giân, lập tức giết chết Tư Mã Lăng . Nếu bị họ Tư Mã quấy nhiễu, biết đâu chừng có thể đắm mình trong cảnh giới lâu hơn chút, hiểu được nhiều điều hơn.

      Con đường tu luyện gian nan vô cùng, có người khổ luyện nửa đời cũng công cốc, bỏ phí cả tuổi thanh xuân, tuy nhiên trong lúc con đường đó, những người vất vả theo đuổi, đôi lúc vì cơ duyên, đột nhiên nắm bắt được sợi linh quang, từ đó đốn ngộ, khiến chỉ trong đêm đột phá tu luyện sang cảnh giới mới.

      Thần Nam quên mất quá khứ, nhưng võ ý thủy chung vẫn lưu trong lòng, khoảnh khắc huyền diệu lúc nãy khiến cho thiếu chút nữa ngộ ra đôi điều, chỉ tiếc là…

      Khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, lờ mờ hiểu được những đạo lí tu võ mà cha từng qua.

      “Khi con luyện huyền công gia truyền tới cảnh giới cao nhất, hãy thử quên tất cả tuyệt học”

      “Để ‘ngộ’ thêm bước nữa”

      “Nếu như muốn siêu thoát thiên chi cực cảnh, trước tiên phải “tôn pháp”, sau đó mới là “phá pháp”



      “Siêu thoát mọi “pháp” thế gian.”

      “Mở ra thiên địa, sáng tạo thế giới khác.”

      La Mạn Đức Lạp từ từ bình tĩnh lại, nhắm mắt suy nghĩ lát, lạnh lùng nhìn Thần Nam, : “Ngươi quả rất lợi hại, trẻ tuổi như vậy mà tu vi ngạo thị lớp trẻ, tuy nhiên suy nghĩ lại, đây có thể là giây phút huy hoàng sau cùng của đốm lửa rực rỡ, cực thịnh chính là bại vọng! Tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, sớm muộn gì cũng có ngày đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, nổ tung xác mà chết.”

      “Bớt lên mặt , đừng có vọng tưởng kéo dài thời gian, trước tiên hãy lo cho bản thân ngươi , ngươi từng , những người động thủ với ngươi nếu chết cũng bị trọng thương. Còn ta cũng rồi, dã thú chạm vào ta con nào đào tẩu, đương nhiên ngươi cũng ngoại lệ.” Thần Nam từng bước tiến lại gần La Mạn Đức Lạp.

      Tư Mã Lăng Kkông ở phía xa vô cùng sợ hãi, y biết rằng sư phụ mình đấu nổi Thần Nam, y vốn bản tính bạc bẽo, vừa nãy phóng ra thương là “báo đáp” lớn nhất dành cho La Mạn Đức Lạp, tình hình bây giờ , y lẳng lặng chạy ra phía ngoài khu rừng…

      La Mạn Đức Lạp muốn giết chết Thần Nam nhưng bây giờ lão có năng lực đó, thân là đệ nhất thánh long kị sĩ của Tây thổ, trong lòng lão vô cùng cao ngạo, muốn được chết trong chiến đấu.

      Nhưng khi lão nghĩ tới việc trạng thái huyền diệu ban nãy của Thần Nam, người tu luyện nào chả muốn hướng về cảnh giới cao thâm, thế giới nội tâm cao ngạo của lão thay đổi: muốn sống để rời , sau đó lập tức bế quan nghiền ngẫm cảnh giới Chân võ.

      Lão sớm luyện tới ngũ giai đại thành, từ nhiều năm trước tiến bộ thêm được nữa, trận chiến ngày hôm nay với Thần Nam, lão may mắn đích thân cảm nhận được huyền cảnh tiến bộ, ánh sáng đột phá lại lóe lên.

      Lão chần chừ gì, tung mình lên trung, bước nhảy mười mấy trượng, nhanh chóng lao về phía xa, lão muốn chết ở nơi đây mà muốn đạt được đột phá.

      “Muốn ư? dễ đâu!” Thần Nam nhanh chóng đuổi theo, mặc dù quên Thiên Ma bát bộ, nhưng sức mạnh và tốc độ tuyệt đối vẫn còn khiến lao như chớp.

      La Mạn Đức Lạp là thánh long kị sĩ, sở trường đấu chiến trung, luận về tốc độ chạy mặt đất, nhất định bằng những cao thủ võ học đông phương cùng cấp, chỉ trong thời gian ngắn bị Thần Nam đuổi tới nơi

      Trong lúc cấp bách, lão cắn lưỡi phun máu ra, dùng đau đớn để kích thích tiềm năng thân thể, gia tăng tốc độ chạy. Long kị sĩ cao ngạo nhìn thấy hi vọng tăng tiến cấp bậc, nên hoàn toàn bỏ sĩ diện, chỉ cần sống sót, thoát khỏi quái vật đuổi sau lưng.

      Tu vi của cả hai người đều kinh thế hãi tục, chạy những ngọn cây mà nhìn từ phía xa, giống như hai con chim lớn bay đỉnh núi rừng. Khoảng cách song phương lúc gần lúc xa, cuối cùng giữ vững cự ly dưới ba mươi trượng, trước sau lướt ngọn cây lao .

      Tư Mã lăng vốn cho rằng thoát khỏi nguy hiểm, nhưng đột nhiên phát ra hai bóng người ở phía xa, đạp lá cây, bước mười mấy trượng lao tới gần khiến y hồn bay phách lạc.

      La Mạn Đức Lạp còn lòng dạ nào lo lắng được cho đồ đệ, thèm nhìn tới y mà tiếp tục lướt .

      Thần Nam như dã thú thấy mồi, từ ngọn cây nhảy bổ xuống, hung hãn lao về phía Tư Mã Lăng , chân khí cuồng bạo tuôn ra, vô số thân cây cao lớn gãy nát.

      Tư Mã Lăng giống như con thuyền bị những cơn sóng biển thịnh nộ quăng quật, liền đó bị Thần Nam nhanh chóng lao tới tung quyền xuyên ngực, thi thể nổ tung.

      Thần Nam dường như buồn bận tâm, hề liếc nhìn, tiếp tục đuổi theo La Mạn Đức Lạp. Ở trong núi vượn hót hổ gầm, hai đại cao thủ giống như bay ngọn cây.

      Đường đường là tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, tung hoành khắp giới tu luyện suốt mấy chục năm, có bao giờ La Mạn Đức Lạp thảm hại thế này? Sỉ nhục cỡ này còn khiến lão đau đớn hơn bị giết chết, chỉ là lão hạ quyết tâm, nhất định phải sống sót, phải mượn cơ hội hiếm có này để đột phá.

      Nhắm mắt nhắm mũi liều chết chạy suốt hai canh giờ, lão dần cầm cự được nữa, vốn trọng thương, lại ngừng thôi động nguyên khí bản mệnh để tăng tốc độ, khiến thương thế nặng thê.

      Hai đại cao thủ truy đuổi nhau, lao lên đỉnh núi cao, cảnh tượng kì dị đột nhiên xuất trước mắt: bên dưới là sa mạc rộng chừng trăm dặm, thình lình mọc lên giữa chốn núi rừng, những hạt cát vàng đặc biệt bắt mắt.

      Núi non xanh biếc như ngọc, đâu đâu cũng là cây cối, cỏ non, trong dãy núi liên miên đột nhiên xuất sa mạc khá lớn, quả là kì quái.

      Dãy núi nhấp nhô, cây cối xanh rì, sa mạc vàng chóe được vây vào giữa, đương nhiên vô cùng tà dị! ràng là vùng xanh mướt tràn đầy sức sống, sao lại xuất sa mạc rộng hàng trăm dặm được?

      La Mạn Đức Lạp mặc dù cảm thấy sa mạc thần bí này hơi cổ quái, nhưng vẫn do dự lao vào, lão được lựa chọn, nếu như tiếp tục chạy trốn như trong núi, bị Thần Nam giết cũng đứt hơi mà chết, chạy vào trong sa mạc thần bí này, may ra có cơ hội sống sót.

      Mặt trời chói lọi đầu, cát vàng trải dài, hơi nóng liên tiếp thổi tới.

      La Mạn Đức Lạp và Thần Nam lao vào trong chừng năm trăm thước, sa mạc cát vàng đột nhiên rung chuyển, mặt cát nóng hừng hực đột nhiên cuộn lên như sóng biển, sóng cát vàng tươi từ từ dao động.

      Hai đại cao thủ đồng thời dừng bước, dựa vào trực giác nhạy bén, họ đều thấy được nguy hiểm tới gần.

      Sa mạc tà dị, bất luận là nhìn nhận như thế nào đều hề phù hợp với khu thanh sơn bích cốc ở phía xa, cho dù phát sinh nhữn chuyện dị thường cũng khiến có gì ngạc nhiên.

      “Phụt.”

      “Ầm.”

      Đột nhiên, vùng sa mạc vàng nhô lên cốt trảo trắng nhởn, hung hãn túm lấy chân Thần Nam, tuy nhiên trong tích tắc tới gần liền bị cương khí hộ thể của hất văng.

      Sa mạc cuộn lên, bộ khô lâu từ trong lớp cát vàng giẫy giụa đứng lên, khung xương trắng toát tương đối hoàn chỉnh, chỉ thể ngờ là nó cử động, giống như có sinh mệnh, giương bạch cốt trảo ra túm lấy Thần Nam.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 28: Thiên sứ khô lâu



      Khô lâu này ràng hề có dao động sinh mệnh, nhưng nó lại cử động được, điều này vô cùng tà dị, giống như gặp quỷ giữa ban ngày. Bất quá Thần Nam tin vào tà quái, tung ra quyền, “bộp”, bộ xương rời ra từng mảnh.

      “U u u u …”

      tràng thanh như tiếng quỷ khiếu vang lên trong sa mạc sâu thẳm khiến người nghe dựng tóc gáy, sa mạc bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

      bộ, hai bộ, ba bộ… rất nhanh, trong sa mạc trồi lên vô số bạch cốt, từng bộ xương trắng xuất dưới ánh mặt trời chói lọi, xếp thành từng hàng nền cát vàng, có đến hàng ngàn bộ vây chặt Thần Nam và La Mạn Đức Lạp.

      Mặt chời chói lọi treo đầu, phía xa là núi non xanh biếc, gần là những bộ bạch cốt sa mạc hợp thành bức tranh tà dị.

      Tất cả khô lâu đều nhe năng múa vuốt, nhanh chóng vồ về phía hai người, những cốt trảo trắng hếu, tiếng xương cọ sát răng rắc đan xen vào nhau, khiến người ta có cảm giác lạnh mình.

      Chân khí hộ thể của Thần Nam và Mạn Đức Lạp bung ra chừng nửa thước, cương khí dường như hóa thành thực thể, những khô lâu xông lên đều bị nát vụn, nhưng dòng xương trắng vẫn nối nhau lao tới.

      Hai tuyệt đại cao thủ ngừng huy động chưởng lực, nơi nào chân khí hùng hậu qua là xương bắn tung tóe, mảnh vụn văng tứ tán, lâu sau, hơn nghìn bộ xương bị đánh nát, mặt đất phủ lớp bạch cốt nát tan.

      “U u u u …”

      Tiếng quỷ khiếu khiến người nghe dựng tóc gáy lại vang lên, lần này sa mạc rung chuyển càng kịch liệt, khô lâu chất đống mặt cát bò dậy, từ xa nhìn lại, giống như đại môn địa ngục mở rộng, vô số quỷ quân tràn sang thế giới này.

      Đám khô lâu lần này nhiều đếm xuể, đâu có cát là có khô lâu bò lên, bạch cốt đại quân lên tới hàng nghìn hàng vạn, múa may quỷ trảo lạnh ngắt, từ bốn phương tám hướng lao tới…

      “Soạt, soạt, soạt ….”

      “Rắc, rắc, rắc…”

      Từng bộ xương trắng xóa tranh nhau lao và phía Thần Nam và La Mạn Đức Lạp, tiếng các khớp xương va đập vào nhau vang lên chói tai

      Thần Nam quên quá khứ, mà bây giờ kẻ to gan lớn mật như cũng cảm thấy lạnh thấu xương, khắp sa mạc đều là khô lâu, ràng là thể chiến thắng! Nếu còn chần chừ, bị bạch cốt đại quân xé nát cũng kiệt sức mà chết ở nơi này.

      để ý tới việc truy sát La Mạn Đức Lạp nữa, nhanh chóng men theo con đường trở về lao ra khỏi sa mạc, chỉ là đường rút cũng bị khô lâu chặn lại.

      Vô số khô lâu cử động, hàng nghìn hàng vạn cốt trảo múa may…

      “Ầm …”

      Cơ thể phát ra luồng ánh sáng đen nhánh, chính là chân cương liệt hỏa, cương khí bên ngoài vươn ra nửa thước rồi hóa thành liệt diễm đen kịt cháy rừng rực. Huyền công của vận chuyển tới cảnh giới cao nhất.

      Đám khô lâu lao tới đều bị ngọn lửa đốt rụi, chớp mắt hóa thành tro tàn, Thần Nam vung mạnh song quyền, mở lối giữa rừng bạch cốt, khô lâu vô tận vỡ vụn hoặc cháy tan tành cốt trước mắt .

      “Ầm.”

      khô lâu cao lớn đột nhiên lao về phía Thần Nam, bạch cốt trảo xuyên qua ngọn lửa đen kịt cháy bùng bùng, ngạnh tiếp chưởng của , cương khí hề làm nó tổn hại gì nhưng chưởng lực hất nó văng xa bảy tám trượng, rơi vào trong bạch cốt đại quân.

      Tuy nhiên khô lâu vẫn nguyên vẹn, lại nhảy lên từ trong đám bạch cốt đại quân, lao về phía Thần Nam, múa quỷ trảo hung hãn .

      Hai mắt Thần Nam phát ra hai đạo lãnh quang, chú ý tới khô lâu cốt trắng như ngọc, giống hệt như thứ ánh sáng mờ mờ mà thần cốt khi xưa phát ra. Kẻ này khi còn sống tu vi tất cao thâm khó đoán, mặc dù chưa tiến vào cảnh giới thần tiên, nhưng cũng cận kề.

      nhìn khô lâu đặc biệt này, nhanh như chớp túm lấy quỷ trảo, sau đó dùng lực giật tung khớp tay, dùng mười phần công lực, đập mạnh vào sống lưng, “rắc rắc rắc”, khung xương đổ sập xuống đất.

      Cứ thế, Thần Nam nhanh chóng lao được trăm thước, dọc đường liên tục xuất ba khô lâu đặc biệt, toàn thân trắng như ngọc, cứng như tinh cương, may mà khô lâu như vậy nhiều, nếu khắp sa mạc đều là hài cốt kiểu đó, muốn xông ra khỏi bạch cốt đại quân này quả khó hơn lên trời.

      Khi còn cách mép sa mạc chưa đầy năm mươi thước, tiếng quỷ khiếu từ nơi sâu thẳm của sa mạc lại tiếp tục “u u u..” vang lên, bạch cốt đại quân trước mặt trở lên điên cuồng, chen lấn nhau như thủy triều dâng lên, chớp mắt dồn thành hòn núi xương trắng chặn đường.

      Bạch cốt đại quân sau lưng nhanh chóng chừa ra lối , quang ảnh màu vàng lao tới như chớp, mười mấy chiếc bóng màu bạc theo sau.

      Thần Nam cảm thấy tình hình ổn, vùng sa mạc này quá tà dị, dường như giấu hung hiểm cực lớn.

      Kim quang nhanh chóng tới gần, đó là bộ khô lâu cao lớn, khung xương thô kệch phát ra kim quang nhàn nhạt, xương sống lưng và xưng ngực sau mọc ra đôi xương cánh màu vàng.

      Thần Nam thầm kinh ngạc, đây rốt cuộc là xương của loài động vật nào? hình thể của người lại mọc ra đôi xương cánh của chim, chẳng lẽ đó là xương của thiên sứ giống như lời mấy lão nhân trong thôn sao?

      đoán chính xác, đây chính là bộ thiên sứ khô lâu, thiên sứ là thần linh thuộc quyền các chủ thần phương tây, cấu tạo cơ thể của bọn họ những giống với loài người, cũng giống với các thần linh khác, những thần tiên bình thường, hài cốt đều trắng như ngọc, phát ra ánh sáng thánh khiết, còn hài cốt của thiên sứ thuần màu hoàng kim, phát ra kim quang nhàn nhạt.

      Thần Nam từng diệt Thượng cổ kì thi Đọa lạc thiên sứ của Càn Thi phái, lúc đầu biết dùng máu tươi trong người để phá tà sát, chiến đấu vô cùng khó khăn, suýt nữa mất mạng.

      Nay lại gặp phải tử vật đáng sợ thế này, quên công hiệu của “thần huyết”, may mà tu vi lại hơn hẳn nếu khó mà thoát khỏi cái chết.

      Đằng sau khô lâu của thiên sứ có mười mấy bộ “bạch ngọc khô lâu” thực lực tương đương với những khô lâu đặc biệt mà tiêu diệt lúc trước.

      Vùng sa mạc thần bí này rốt cuộc là nơi thế nào?

      Trong lúc Thần Nam bị khô lâu thiên sứ và bạch ngọc khô lâu bao vây, tình hình của La Mạn Đức Lạp còn tệ hơn, lão gặp phải đám bạch ngọc lâu, nhưng lại bị ba bộ thiên sứ khô lâu bao vây.

      Lão thành danh lâu năm, kiến thức phong phú, cũng biết vùng sa mạc này là lãnh địa của sinh vật bất tử, nhất định có đế vương bất tử hùng mạnh khó lòng tưởng tượng được.

      Các loại sinh vật bất tử của phương tây có rất nhiều, bao gồm khô lâu, cương thi, vong linh, hắc võ sĩ, thi vu, vu

      Khô lâu là sinh vật bất tử đẳng cấp thấp nhất, thông thường có trí tuệ, là những tử vật phục vụ cho những sinh vật bất tử khác hoặc những linh pháp sư, chỉ có bộ phận khô lâu trải qua hàng ngàn năm tích lũy tinh hoa nhật nguyệt, mới có khả năng biến thành cốt ma có linh trí, những khô lâu này cùng đẳng cấp với sinh vật bất tử kia.

      Cương thi, vong linh, hắc võ sĩ, thi vu, vu , ít nhiều đều có linh trí nên số bất tử sinh vật nhóm này nhiều hơn hẳn khô lâu.

      ra, bất kỳ sinh vật bất tử hệ nào đều chia thành đẳng cấp cao và thấp, chỉ có điều những khô lâu cấp cao tương đối ít.

      La Mạn Đức Lạp hơi sợ hãi, trong vùng sa mạc thần bí này có Bất Tử Chi Vương tồn tại, rốt cuộc chúng có thực lực thế nào? Lão căn bản đoán được, nhưng điều khiển nổi ba bộ thiên sứ khô lâu có linh trí thế này đủ chỗ đáng sợ của Bất Tử Chi Vương.


      Ba bộ thiên sứ khô lâu trong hốc mắt đều lấp lóe lục quang, La Mạn Đức Lạp biết rằng đó là linh hồn chi hỏa của chúng, cũng là dấu hiệu ba bộ thiên sứ khô lâu xuất linh trí.

      Cho dù linh trí của bọn chúng cao, nhưng kết hợp với xương cốt thần linh hùng mạnh là đủ tư cách bước vào hàng ngũ sinh vật bất tử cấp cao, thậm chí còn mạnh hơn.

      La Mạn Đức Lạp gần như tuyệt vọng, lão vốn mang trọng thương, cộng thêm nguyên khí tiêu hao quá nhiều, bây giờ như nỏ cứng hết đà, lại phải đối phó với ba sinh vật bất tử hiếm thấy, hoàn cảnh của lão quả mấy sáng sủa.

      “Xong rồi, hôm nay ta chết chắc rồi, tuy nhiên chết như thế này, ta tuyệt đối để lại thi cốt, tặng cho gã Bất Tử Chi Vương kia.”

      “ U..u..”

      Từ trong sâu thẳm của sa mạc vọng lên tiếng quỷ khiếu, ba bộ thiên sứ khô lâu biến thành ba đạo kim quang, phân ra ba phương hướng lao về phía La Mạn Đức Lạp, cốt trảo vàng rực móc vào song nhãn, yết hầu, tâm tạng, sườn non.

      La Mạn Đức Lạp thi triển thân pháp, nhanh chóng tránh được đòn tấn công của hai bộ thiên sứ khô lâu, dồn hết sức tấn công bộ thiên sứ khô lâu thứ ba đòn, đánh cho nó bay ra phía xa bảy tám bước, vậy mà cốt trảo vẫn còn nguyên hề bị hư tổn. La Mạn Đức Lạp biến sắc, thầm than: “Xong rồi, nội lực còn lại chẳng bao nhiêu, cũng thể làm tổn hại gì tới bộ thiên sứ khô lâu.”

      ra, hoàn toàn do công lực của lão hao phí quá nhiều, thiên sứ khô lâu là những bộ hài cốt của thần linh, mặc dù vừa mới có linh trí, nhưng so với các sinh vật bất tử cao cấp còn đáng sợ hơn.

      Thiên sứ khô lâu xét về tổng thể thể bằng những đọa lạc thiên sứ do Càn Thi phái tế luyện thành nhưng về cơ thể đúng là kẻ tám lạng người nửa cân.
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 29: Xông qua trùng vây



      Bây giờ đại quân khô lâu đông nghịt bao vây chặt La Mạn Đức Lạp, ba bộ thiên sứ khô lâu trở thành ba chiếc kìm sắt tấn công khiến lão hoàn toàn rơi vào sinh tử hiểm cảnh.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      La Mạn Đức Lạp và ba bộ thiên sứ khô lâu ngừng giao thủ, cương phong cuồn cuộn, kình khí tuôn trào, từng lớp khô lâu ở xung quanh đều bị đánh tan tành, tuy nhiên ba bộ khô lâu vàng rực cao lớn hề hấn gì, động tác vẫn nhanh như chớp, ngừng xuyên qua cương phong kình khí, thi thố sát thủ với La Mạn Đức Lạp.

      Lúc này Thần Nam đánh nhau với bộ thiên sứ khô lâu và mười hai bộ bạch ngọc khô lâu. cảm nhận được bộ thiên sứ khô lâu này và bảy bộ bạch cốt khô lâu trong mắt lục quang lấp lánh, dấu hiệu của những sinh vật trí tuệ.

      Trong trận đại chiến với La Mạn Đức Lạp, cũng bị thương, bây giờ lại đại chiến với đám sinh vật bất tử này nữa, dần kiệt sức. Nhưng cuối cùng diệt sạch mười hai bộ bạch ngọc khô lâu, chỉ còn lại đám thiên sứ khô lâu kim quang sáng lóa.

      cũng phải trả giá hề rẻ, bị thiên sứ khô lâu phá được cương khí hộ thể đánh đòn mạnh vào vai, khiến khí huyết trong người sôi trào kịch liệt, thiếu chút nữa tổn thương tới tạng phủ.

      Mắt dần xuất huyết quang, điên cuồng như dã thú bị thương, tiếp đó hóa thành man thú, lao vào ngực thiên sứ khô lâu, đánh xáp lá cà với sinh vật bất tử, thi triển những đòn tấn tấn công dã man nguyên thủy nhất.

      Thiên sứ khô lâu với khung xương toàn thân vàng rựcc, cứng hơn kim cương trăm lần, liên tiếp chịu mấy quyền hung hãn của Thần Nam, vẫn hề hấn gì, ngược lại phản đòn cực mạnh, cốt chưởng cứng đánh vào ngực khiến đau đớn vô cùng, thiếu điều thổ huyết.

      “A…” Thần Nam hét lên, nội lực vốn vì bị thương mà yếu , đột nhiên điên cuồng dâng lên, cương khí hộ thể gần như hóa hành thực chất phát ra, dày cả thước.

      vặn cổ thiên sứ khô lâu, hàng loạt những tiếng răng rắc vang lên, cần cổ gãy vụn, xương đầu rơi xuống lộp bộp.

      Xương đầu vàng chóe, lục quang trong hốc mắt lúc lúc mờ, luồng ý thức vang lên trong đầu Thần Nam: “Dã man…dã man….”

      “Ta khinh, đồ quỷ chết tiệt ngươi lại dám mắng ta!” Thần Nam nhẫn nhịn được bật lên tiếng chửi, bộ kim khô lâu này đúng là có linh trí, lại biết được chửi . Tuy nhiên thiên sứ khô lâu trí tuệ có hạn, chỉ ra được cảm nhận chân thực, ban nãy Thần Nam quả như hung thú dã man, dám đấu trực tiếp với hài cốt thần linh đao thương bất nhập.

      “Chết !”

      dùng toàn lực, cước đạp và bộ xương mất đầu, lại “rắc rắc rắc..” cuối cùng đá tan khung xương của thiên sứ khô lâu, xương cột sống để chống đỡ cơ thể bị đạp vụn.

      Thần Nam có tu vi tuyệt thế nên mới thực nổi, nếu đổi lại là tu luyện giả bình thường, sớm bị thiên sứ khô lâu xé các, suy cho cùng đó cũng là hài cốt thần linh, hơn nữa còn có chút linh trí, cũng có thể được gọi là sinh vật bất tử. Thực lực của chúng bằng Dọa lạc thiên sứ của Càn Thi phái, nhưng cũng kém hơn bao nhiêu, đủ chống với những tu luyện giả vừa đạt đến ngũ giai.

      ném tung chiếc đầu lâu màu vàng lên cao, đoạn búng mình theo, xoay người giơ chân, tung ra cú đá xoay vòng hất chiếc đầu vào nơi sâu thẳm của sa mạc

      “Grừ…” tiếng rú lanh lảnh vang lên ở nơi sâu thẳm của sa mạc khiến người nghe dựng tóc gáy, ràng Bất Tử Chi Vương của tử vong lãnh địa này động nộ, tuy nhiên biết vì nguyên nhân gì, nó vẫn chịu xuất .

      Thần Nam để mất thời gian, quyền kình cuồng bạo liên tiếp vung ra, chớp mắt đánh đổ bạch cốt sơn do khô lâu đại quân chất thành, mở ra lối xông ra ngoài sa mạc.

      Lúc này La Mạn Đức Lạp cũng vô cùng thê thảm, ba bộ thiên sứ khô lâu đều có chút trí tuệ, bọn chúng thấy chưởng lực mạnh mẽ vô dụng, liền bắt đầu ngừng tập kích, khiến mình lão xuất nhiều vết trảo thương, vết máu ròng ròng, toàn thân lão đều là máu.

      Ba bộ thiên sứ khô lâu tương đương với ba cao thủ vừa bước vào cảnh giới ngũ giai vây công, nếu là ngày thường đối với lão chẳng thành vấn đề, nhưng lão bị trọng thương, phải dốc toàn lực chống trả.

      Trong mắt La Mạn Đức Lạp hàn quang lấp lóe, lão quyết định liều mạng, nhìn bộ thiên sứ khô lâu lao tới trước mặt, lão há miệng phun ra ngụm máu tươi ngưng đọng thành thanh huyết kiếm trung, trong đó chứa đựng bản mệnh nguyên khí của lão, sau đó chém mạnh xuống eo của thiên sứ khô lâu.

      “Soạt.”

      Bộ khung xương cao lớn trong chớp mắt bị chém làm hai đoạn rơi xuống sa mạc, sắc mặt La Mạn Đức Lạp vô cùng nhợt nhạt, lảo đảo chực ngã.

      “Phụp..”

      Quỷ trảo của bộ thiên sứ khô lâu ở bên cạnh, bất ngờ đâm vào mạng sườn của lão, máu tươi tuôn ra xối xả.

      “A…”La Mạn Đức Lạp rống lên giận dữ, thanh huyết kiếm trung vẫn chưa biến mất quay ngược trở lại chém xuống đầu của thiên sứ khô lâu đánh lén lão, “rắc, rắc”, đầu lâu vàng rực lăn lông lốc dưới đất, bộ xương cao lớn bị La Mạn Đức Lạp tung cước đá bay.

      Máu tươi từ mạng sườn tuôn ra xối xả, sắc mặt La Mạn Đức Lạp nhợt nhạt vô cùng, bản mệnh nguyên khí tiêu hao cực độ, lại thêm mất máu quá nhiều, bây giờ đến sức lực để đứng lão cũng có.

      Ánh mắt bộ thiên sứ khô lâu cuối cùng lóe lên lục quang, nhe nanh múa vuốt, hung hãn lao tới.

      La Mạn Đức Lạp tung hoành giới tu luyện nửa đời người, được xưng tụng tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, từ trước tới giờ chưa bao giờ thảm hại như ngày hôm nay, tuy nhiên cho dù lão kiệt sức, lại trọng thương, nhưng vẫn tiến lên ôm chặt thiên sứ khô lâu, lăn lộn mặt đất.

      Cường giả tuyệt thế của loài người và sinh vật bất tử cấp cao cùng lăn vào trong đại quân khô lâu, vô số khô lâu bị đè nát, vùng xương vụn xuất sa mạc, quả là trận đấu thảm khốc.

      Bất Tử Chi Vương trong sa mạc liên tiếp hú lanh lảnh khiến cho những ngọn núi ở phía xa cũng rung chuyển…

      Khi La Mạn Đức Lạp từ trong đại quân hàng ngàn bộ bạch cốt thoát ra ngoài, toàn thân lão ướt đẫm máu, bên sườn trái là hốc máu đáng sợ, vai bên phải găm quỷ trảo vàng rực, vừa lao ra ngoài sa mạc, “bịch”, lão liền ngã xuống.

      cũng kì lạ, nhìn bạch cốt đại quân sau khi đuổi tới rìa sa mạc, liền dừng lại, dường như đây là giới hạn sinh tử, khô lâu dám vượt qua nửa bước.

      Ở nơi sâu thảm của sa mạc, trong tiếng gầm của Bất Tử Chi Vương, bạch cốt đại quân rút như thủy triều. Sau cùng, tất cả khô lâu đều thân vào cát vàng, sa mạc khủng khiếp trở lại yên tĩnh, dường như chưa hề xảy ra chuyện gì.

      Thần Nam nhìn La Mạn Đức Lạp mê man ở rìa sa mạc, bước nhanh về phía trước, bây giờ muốn giết lão dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên làm vậy, xé mảnh áo rách người băng sườn trái cho lão, bó chặt lấy vết thương sâu hoắm song máu vẫn ngừng chảy ra.

      Trải qua trận chiến với sinh vật bất tử, địch ý của Thần Nam với La Mạn Đức Lạp dần biến mất, so với đám tử vật kia lão cũng có gì đáng ghét.

      lát sau, La Mạn Đức Lạp mở hai mắt ra, thấy Thần Nam ngồi cách đó xa, bèn đưa tay phải lên che ngực.

      “Lão đầu đừng lo, nếu ta muốn, ông chết hàng trăm lần rồi!”

      La Mạn Đức Lạp gì hạ tay xuống, nhanh chóng dùng tay điểm vài huyệt đạo, bế trụ huyết mạch ở sườn cầm máu lại, tuy nhiên cuối cùng lão cũng lắc đầu thở dài: “ ngờ La Mạn Đức Lạp ta lại phải chết ở nơi này…”

      Lão biết mình sống bao lâu nữa, trận đại chiến với Thần Nam khiến lão nội thương nghiêm trọng, trong phút giây ngắn ngủi Thần Nam bước vào cảnh giới Chân võ, bảy bước làm phủ tạng của lão chấn động kịch liệt.

      Mặc dù chết ngay lập tức như thánh long, nhưng lúc đó lão cũng kiệt sức, nếu lập tức điều trị vết thương, may ra có thể phục nguyên, song lão sa vào tử vong sa mạc, bị ba thiên sứ khô lâu mới bước vào ngũ giai cảnh giới cùng đối phó.

      Trong trận đại chiến với những sinh vật bất tử, vết thương của lão nặng thêm, cộng với việc bị buộc phải sử dụng bản mệnh nguyên khí để phát huyết kiếm, phủ tạng hoàn toàn vỡ nát, giờ lão hết cách cứu được.

      Tuy nhiên lão cũng có thể kiêu ngạo, hổ danh tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ, sống sót khỏi “tiểu thế giới” của Chân võ cảnh giới cũng kì tích. Sau cùng lại có thể đánh chết ba bộ thiên sứ khô lâu ở ngũ giai cảnh giới, tương đương với tình huống trọng thương nguy hiểm tới tính mạng vẫn có thể giết chết ba tuyệt thế cao thủ.

      Huyền công trong người Thần Nam sinh sinh bất tức, ngừng vận chuyển, trải qua thời gian ngắn nghỉ ngơi, nguyên khí của phục hồi được quá nửa

      La Mạn Đức Lạp nhìn Thần Nam, thần sắc có vẻ phức tạp: “Ta đường đường là đệ nhất thánh long kị sĩ, lại bại trong tay của thanh niên hai mươi tuổi nhà ngươi, khiến người ta còn gì để … trước lúc sắp chết, ta muốn với ngươi mấy câu, tu vi của ngươi tiến triển quá nhanh, đối với thanh niên hơn hai mươi tuổi mà , điều này khó mà tin được, trừ phi ngươi là thần tiên chuyển thế, có thần cách bảo vệ, nếu quá tà dị, sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma mà chết!”
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 30: Cổ thần điện



      khiến ông thất vọng rồi, ta chỉ là người bình thường, tại sao ông lại cho rằng người nhất định bằng thần tiên?”

      La Mạn Đức Lạp sững sờ, thuận theo lời của Thần Nam : “Đúng thế, người tại sao lại thể mạnh hơn thần tiên?”

      Câu trong lúc vô tình của Thần Nam, khiến cho La Mạn Đức Lạp nghĩ tới điểm khác, lão nghĩ tới những truyền thuyết liên quan tới những pháp thần và đấu thần, lão trầm tư rất lâu sau đó mới : “Trong nhân gian có số người tu luyện đến cực đạo, sớm ngộ thông cảnh giới sinh tử, muốn phi thăng thiên giới, thực tế tu vi của họ sánh ngang thần linh….”

      Thần Nam để ý tới lão nữa, nhắm hai mắt lại, mặc huyền công tự ý lưu chuyển, chân khí cuồn cuộn vừa phục hồi lại tạng phủ bị tổn thương của , vừa hồi phục lại nguyên khí cho . Hai canh giờ cứ thế trôi qua, sắc trời dần tối, hồi phục lại được bảy tám thành.

      La Mạn Đức Lạp càng ủ rũ, nhìn những tia nắng rớt lại, than thở: “Tịch dương vô hạn là đẹp, chỉ có điều sắp hoàng hôn..”

      “Lão đầu, ông chịu đựng được nữa sao?” E chỉ có Thần Nam mới dám xưng hô như vậy với tây phương đệ nhất thánh long kị sĩ.

      “Còn trụ được khoảng ba ngày nữa.”

      “Còn may là thời gian khá dài.”

      La Mạn Đức Lạp: “…”

      “Nghĩ thoáng chút , người thường khó tránh được cái chết, hãy nhìn xem gần đây có nơi nào cảnh sắc tồi, sớm chọn lấy ‘ngôi nhà mới’ .”

      La Mạn Đức Lạp im lặng gượng cười, lão quả nên tìm nơi táng thân.

      “Đợi chút, lão đầu ông quả cần tìm mộ phần, thời gian vẫn còn dài, có thể cho ta biết những chuyện liên quan tới ta được , bởi ta mất trí nhớ rồi!” Lúc này, La Mạn Đức Lạp còn uy hiếp được , nên Thần Nam mới thản nhiên đem chuyện mình mất trí ra.

      “Ngươi…mất trí rồi? Chả trách!” La Mạn Đức Lạp đầu tiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó tỉnh ngộ, cuối cùng lão cũng biết được tại sao lúc Thần Nam xuất chiêu lại dựa theo phép tắc, cùng lời và hành động của lại có phần kì quái.

      “Những chuyện mà ta biết nhiều, chỉ biết ngươi là đệ nhất thanh niên cao thủ của đông thổ, cũng là của cả đại lục, cùng đồ đệ của ta là Tư Mã Lăng có thù oán, ngươi từng giết chết tám vị tuyệt thế cao thủ chỉ trong ngày”

      “Nhiều thế sao.”

      “Đúng vậy, ta thường vẫn bế quan, biết nhiều chuyện của thế giới bên ngoài.”

      Trời cuối tối hẳn, bất quá Thần Nam muốn rời nơi này, cảm thấy vùng sa mạc bí dường như có những thứ tầm thường hấp dẫn , muốn đợi tới ngày mai sau khi trời sáng tìm hiểu cẩn thận lần.

      La Mạn Đức Lạp tìm được cho mình mộ huyệt tốt, nhưng lão muốn chết cách uổng phí như vậy, nếu gặp Bất Tử Chi Vương ở trong sa mạc này lão chết cam tâm

      Trong sa mạc sao lại có hàng nghìn hàng vạn bộ bạch cốt? Có thể điều khiển sinh vật bất tử như thiên sứ khô lâu, Bất Tử Chi Vương này rốt cuộc đạt tới trình độ nào? ra có tất cả bao nhiêu thiên sứ khô lâu? Tại sao Bất Tử Chi Vương đích thân tới giết bọn họ? Lão muốn tìm hiểu ràng mọi chuyện.

      Phía đông hửng sáng, mặt trời từ từ nhô lên.

      Thần Nam vệ sinh mặt mũi ở khe núi, bắt con thỏ hoang rồi nướng cho bữa sáng. La Mạn Đức Lạp lặng lẽ quay người lại, bây giờ tạng phủ của lão vỡ nát, cần ăn uống, đến uống nước cũng cần.

      “Thần Nam, ta vào trước, ngươi cần phải giữ cự ly nhất định với ta, sa mạc này quá tà dị, ta là người sắp chết, dù có bất trắc cũng sao, ngươi vẫn còn trẻ, nhất thiết phải đem thân vào nơi mạo hiểm, chỉ cần đứng xa quan sát là được.”


      La Mạn Đức Lạp xong, bước nhanh vào trong sa mạc, đêm qua lão hạ quyết tâm, nhất định phải vào nơi tận cùng sa mạc, tận mắt nhìn thấy Bất Tử Chi Vương, chúa tể bất tử lãnh địa này rốt cuộc là nhân vật thế nào.

      Thần Nam cầm lấy con thỏ nướng, vừa nhồm nhoàm nhai vừa : “Chà, lão đầu, đợi chút , chúng ta cùng vào!” Đêm qua, moi được từ La Mạn Đức Lạp rằng đây là lãnh địa của Bất Tử Chi Vương, trong đó có Bất Tử Chi Vương hùng mạnh khó tưởng tượng được, điều đó càng khiến cho hiếu kì, cảm thấy bên trong có thứ gì đó hấp dẫn mình.

      Dưới làn nắng sớm, sa mạc vàng rực vô cùng tĩnh lặng, La Mạn Đức Lạp nhanh chóng vào sâu năm trăm thước, bước tới nơi diễn ra trận đại chiến ngày hôm qua.

      Hôm qua lão bị trọng thương, mỏi mệt cực độ, tình cảnh khốn đốn, ủ rũ. Bây giờ lão sắp chết, nhưng bề ngoài vẫn trống giong cờ mở.

      Bởi lão biết chắc chết, thèm để ý tới hậu quả mà thiêu đốt năng lượng sinh mệnh, đưa sức mạnh hồi phục tới trạng thái đỉnh cao, bất quá hậu quả là tính mạng vốn từ ba ngày rút xuống nửa ngày.

      La Mạn Đức Lạp là đệ nhất thánh long kị sĩ của tu luyện giới phương tây, tôn nghiêm của cường giả cho phép bị khinh nhờn, lão muốn dùng tính mệnh hữu hạn để rửa sạch sỉ nhục ngày hôm qua trong sa mạc.

      Thần Nam vừa xé thịt thỏ, vừa nhanh chóng lao theo.

      “Grừ..” tiếng hú dài lanh lảnh từ nơi sâu nhất trong sa mạc vọng tới, dãy núi phụ cận cũng trung chuyển theo, sa mạc cuộn lên như biển cả, cảnh tượng ngày hôm qua lần nữa lại tái , hàng ngàn vạn khô lâu từ trong cát vùng lên, bạch cốt đại quân đứng kín sa mạc.

      Sức mạnh của La Mạn Đức Lạp ở trạng thái đỉnh cao, còn thảm hại như ngày hôm qua, chưởng vung ra, đạo quang mang mười trượng chém xuống, mọi bạch cốt ngăn cản đường tan ra như hoa tuyết gặp phải ánh nắng mùa hạ, chớp mắt tan chảy, hóa thành bột trắng rơi xuống sa mạc.

      Đại quân bạch cốt dù vẫn lũ lượt xông lên, nhưng khó có thể ngăn cản được ngũ giai cao thủ trong trạng thái sung mãn nhất, La Mạn Đức Lạp mở lối tiến về phía sâu nhất của sa mạc.

      Trải qua đêm tu luyện, cơ thể của Thần Nam cũng gần như hoàn toàn phục hồi, phát huy được sức mạnh như lúc sung mãn nhất, khoảng cách giữa và La Mạn Đức Lạp khoảng trăm thước, từng đám khô lâu bị đánh bạt , cũng mở ra được lối xông tới.

      Lần này, hề xuất thiên sứ khô lâu, chỉ xuất hiên vài bộ bạch cốt khô lâu, bất quá hai cao thủ ở vào trong trạng thái sung mãn nhất, toàn lực xuất đòn cho dù bạch cốt khô lâu cứng như tinh cương, cũng khó chống nổi.

      “Grừ….” Bất Tử Chi Vương trong nơi sâu nhất của sa mạc, gầm lên phẫn nộ, chỉ có điều mọi việc vẫn như ngày hôm qua, đích thân xuất để giết hai người.

      ngàn rồi hai ngàn thước…

      Khi bước vào được bốn ngàn thước, thần điện cổ kính lên trong tầm mắt hai người, khoảng cách dù xa nhưng luồng khí tức cổ xưa từ đó phát ra.

      Sa mạc đáng sợ, cổ điện thần bí, kết hợp lại quái dị vô cùng…

      Khoảng cách ngày càng rút ngắn, thần điện cổ kính ra ràng hơn, khoảnh đất thần điện chiếm dụng quá rộng, chỉ là tòa đại điện chứ phải quần thể kiến trúc liên kết lại, lớp ánh sáng nhàn nhạt bao phủ phía thần điện, càng tăng thêm vẻ thần bí.

      Thần Nam nghi hoặc, chẳng lẽ đây chính là thần điện mà lão nhân trong thôn tới hay sao? Chỉ có điều…Thất Sắc ma hồ ở đâu? Hơn nữa… theo lời lão nhân , căn bản thể có sa mạc? Trong núi sao lại có đến mấy tòa thần điện được, chẳng lẽ Bất Tử Chi Vương chiếm cứ thần điện thành bất tử lãnh địa của lão.

      Khoảng cách ngày càng gần, đại quân khô lâu trong sa mạc sôi lên, điên cuồng lao về phía hai đại cao thủ, muốn liều mạng ngăn cản họ tiếp cận với Thần điện.

      Nhìn đám bạch cốt đại quân xông tới như thủy triều, như tuyết đổ, hai đại cao thủ ngừng vung ra cương khí, xuất thủ dung tình, xương vỡ bắn tung tóe, hai người xích lại gần nhau, từng bước vững chắc tiến lại gần thần điện.

      Bất Tử Chi Vương tựa hồ vô cùng phẫn nộ, ngừng gầm rú trong cổ điện, nhưng vẫn chịu ra mặt. Hai người dần hiểu ra, Bất Tử Chi Vương hùng mạnh có lẽ bị giam trong thần điện.

      Cổ điện dài chừng gần bảy chục thước, rộng chừng bốn mươi thước, cao ba mươi thước, dù chỉ là gian đại điện, nhưng khí thế vô cùng tráng quan. Vật liệu xây dựng là đá kim cương cứng nhất đại lục, bất quá thớ đá in dấu tuế nguyệt, thoáng nhìn là ngôi điện có từ xa xưa, cũng biết từ lúc nào tồn tại ở nơi này.

      Lớp ánh sáng mờ nhạt bao quanh tạo cho cổ điện, vẻ trang nghiêm thần thánh vô cùng, phảng phất có thần linh sinh sống trong đó, chỉ có điều tiếng gầm gào của Bất Tử Chi Vương, và cả bạch cốt đại quân, phá cảm giác đó, cho cùng, cổ điện có vẻ quỷ dị.

      Thần Nam và La Mạn Đức Lạp đánh lùi đám khô lâu đại quân xông lên ào ào, xung quanh bọn họ đâu cũng là những xương vỡ, sa mạc vàng rực sắp phủ ngập màu trắng toát.

      Hai người cuối cùng tới được phía trước đại điện, bất quá đúng trong lúc này, đại quân khô lâu đột nhiên lùi ra xa, vùng cát trước mặt thần điện rung chuyển kịch liệt, hai con vật khổng lồ bò lên.

      Mỗi bộ khung xương bạch ngọc đều dài tới mười trượng trắng như tuyết phát ra ánh sáng thánh khiết mờ mờ.

      “Cốt long.”

      “Hài cốt của thần long!”

      Thần Nam và La Mạn Đức Lạp đều kêu lên kinh ngạc

      Tử vong sa mạc này đúng là vô cùng thần bí, mai táng nhiều cường giả như vậy.

      Hai cốt long từ từ bay lên, khung xương như bạch ngọc phát ra ánh sáng thánh khiết, cái đầu dữ dằn, đôi cánh khổng lồ, long trảo hàn quang lấp lóe, cái đuôi cực dài khiến hai cốt long nhìn vô cùng đáng sợ.

      Thực lực của hai con thần long này lúc còn sống nhất định từ thất giai trở lên, nếu hài cốt thể nào phát ra ánh sáng thánh khiết đến thế. Hốc mắt của chúng đều lập lòe lục quang rất quái dị, ràng chúng xuất linh trí, đạt cấp cao trong hệ bất tử.

      “Nhân loại ngu xuẩn, dám mạo phạm tới quyền uy của Mạc Hàn Luân Tát bệ hạ, ràng thể tha thứ được.” Ý thức của cốt long vang lên trong lòng Thần Nam và La Mạn Đức Lạp.

      “Tử long mà khẩu khí vẫn ngông cuồng, nhanh gọi tên tử quỷ Mạc Hàn Luân Tát ra đây, để ta xem ra là quỷ quái phương nào?”

      Lời lẽ của Thần Nam triệt để kích nộ hai cốt long. Trong thần điện cũng vọng ra tiếng gầm dài phẫn nộ đáng sợ vô cùng.

      “Nhân loại ngu xuẩn, ngươi phải trả giá đắt cho những lời và hành động vô tri của mình, Mạc Hàn Luân Tát được thần truyền thừa, khi ngài có được thần cách, cả thế giới này rung chuyển dưới chân ngài.”
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 31: Bất Tử Chi Vương



      Dòng ý thức của cốt long tỏ ra phẫn nộ vô cùng.

      La Mạn Đức Lạp lớn tiếng thét: “ xong rồi, có thể thần điện tên này là nơi an nghỉ của vị chủ thần, Bất Tử Chi Vương ăn trộm thần cách! Chúng ta nhất định phải ngăn cản lại, vạn vạn lần thể để mất thần cách, nếu tên Bất Tử Chi Vương điên cuồng đó trở thành chủ thần, kiếp nạn khủng khiếp xảy ra.”

      La Mạn Đức Lạp tỏ ra vô cùng lo lắng, xông vào trong thần điện trước. Bạch quang lóe lên, long cốt chắn đường lão.

      “Nhân loại ngu xuẩn, đừng phí sức nữa, ai có thể ngăn cản được Mạc Hàn Luân Tát bệ hạ.”

      Thần Nam mặc dù mất trí nhớ, nhưng cũng biết điều này có ý nghĩa gì, lớn tiếng với La Mạn Đức Lạp: “Chẳng lẽ ai đoạt được thần cách là trở thành chủ thần mới?”

      “Cũng hẳn vậy, cần phải xem là của vị chủ thần nào, tuy nhiên, bất luận thần cách của vị nào để lại nữa, có thể đoạt được đều có thành hi vọng trở thành chủ thần mới” La Mạn Đức Lạp vội vàng giải thích, ra trong lòng lão cũng nghi hoặc.

      Thiên sứ cũng được gọi là thần linh, nhưng có năng lực để lại thần cách, trong thiên giới của Tây phương, chỉ có vài chủ thần có khả năng này.

      vị chủ thần vô danh, biết vì nguyên nhân gì lại bỏ mình ở nhân gian giới, quả là đại kiện! La Mạn Đức Lạp tượng tưởng nổi, rốt cuộc vị chủ thần nào mất mạng ở nơi đây, tại sao Quang Minh giáo hội trước giờ cảm nhận được nơi này?

      Thần Nam trước đó cũng từng nghe La Mạn Đức Lạp , nếu phải là thần tiên chuyển thế, có thần cách bảo vệ, với tốc độ tu luyện vượt xa tưởng tượng nay, ắt tương lai tẩu hỏa nhập ma mà chết.

      Bây giờ lại nghe tới việc thần cách được lưu lại, cho dù tin mình có thể bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng nếu đoạt được mà trở thành chủ thần cũng là cám dỗ khó cưỡng lại.

      “Được, bộ thần cách này ta nhất định lấy, nếu Bất Tử Chi Vương tà ác có thể trở thành chủ thần, tại sao ta thể?” Giọng của vô cùng kiên định.

      nhanh chóng xông lên, tuy nhiên bị long cốt còn lại chặn ngay lối .

      Hai cốt long đều vồ xuống, khung xương đồ sộ phát ra tiếng kẽo kẹt, nhe nanh múa vuốt bổ vào Thần Nam và La Mạn Đức Lạp.

      Thần long khi còn sống thực lực đạt tới thất giai cảnh giới, loại hài cốt thần linh này còn mạnh hơn thiên sứ khô lâu, huống hồ hai cốt long lại lớn như thế, ngay trong hàng ngũ những sinh vật bất tử cũng tuyệt đối là siêu cấp cường giả, thực lực nhất định mạnh hơn thiên sứ khô lâu chút.

      Thần Nam và La Mạn Đức Lạp đều muốn phá hoại thần điện, nhanh chóng lùi lại, hai cốt long cũng lao theo sát sạt, trận chiến kịch liệt diễn ra sa mạc bao la!

      Đây là cảnh tượng vô cùng đáng sợ, đại quân hàng ngàn hàng vạn bộ bạch cốt nhe nanh múa vuốt dưới đất, trung là hai cốt long lượn lờ, ngừng lao xuống tấn công, Thần Nam và La Mạn Đức Lạp đột phá vòng vây từ trong rừng bạch cốt dày đặc.

      “Giết.”

      La Mạn Đức Lạp thiêu đốt năng lượng sinh mệnh của mình duy trì trạng thái sung mãn của ngũ giai cảnh giới, cương khí lấp lánh ngừng phóng ra, như muốn xé nát hư

      Thất giai thần long khi còn sống hùng mạnh vô cùng, nhưng dù sao cũng chết rồi, thực lực của cốt long bây giờ chỉ ở trong khoảng ngũ giai trung cấp, dưới đòn tấn công mãnh liệt của La Mạn Đức Lạp, khung xương đồ sộ bị hủy hoại nhiều chỗ, thậm chí những mảnh xương nhiều chỗ nát vụn, rơi xuống mặt đất

      La Mạn Đức Lạp thiêu đốt năng lượng sinh mệnh để khôi phục lại được trạng thái sung mãn nhất, quyết trút cục tức và rửa sạch nỗi nhục ngày hôm qua.

      Thần Nam hoàn toàn phục hồi nên càng cuồng bạo hơn, tuy quên chiêu thức của quá khứ, hành động khác nào kẻ dã man, kéo lấy xương đuôi của thần long quay tít, quăng đông quật tây khiến bạch cốt đại quân nát vụn vô số, mặt đất chỗ nào cũng thấy xương vụn.

      Nửa khắc sau, hai cốt long bị hai đại cao thủ đánh tan nát, những đoạn xương gãy rơi vãi khắp nơi, còn xương đầu khổng lồ cũng bị đập bể, linh hồn chi hỏa mặt đất triệt để bị đánh tan.

      Những khô lâu bình thường khó có thể ngăn cản Thần Nam và La Mạn Đức Lạp, hai người hất văng từng đám bạch cốt, từng bước từng bước tiến vào thần điện.

      Khi cả hai bước vào cửa thần điện, đại quân bạch cốt lập tức dừng lại tiến tiếp nữa, đám khô lâu này dường như vô cùng sợ ánh sáng bao phủ thần điện

      Thịch, thịch, thịch...

      Trong thần điện vọng ra tiếng bước chân của Thần Nam và La Mạn Đức Lạp, hiển nhiên bên trong vô cùng rộng rãi, từ khi cốt long bị tiêu diệt, Bất Tử Chi Vương cũng còn gầm gào, thần điện yên lặng tới đáng sợ.

      “Các người cuối cùng cũng vào?” giọng lạnh lùng vang lên trong đại điện.

      Cảnh tượng ở trước mặt khiến Thần Nam và La Mạn Đức Lạp kinh ngạc vô cùng.

      Trong đại điện có tế đài cao vút, bên kim quang vạn đạo, màu sắc đua chen, phát ra vô số những đạo hào quang, trong đó có quang trụ khổng lồ chụp thẳng xuống, bao bọc quái vật cao lớn ở trong, quái vật dường như nỗ lực chống chọi lại.

      Bộ dạng của quái vật vô cùng đáng sợ, toàn thân bao phủ vảy lân màu xanh, giống người cũng giống thú, cao chừng ba thước, thân người nhưng lại mọc ra cái đuôi cá sấu, chân tay giống như dã thú, móng vuốt mọc dài sắc nhọn, đầu có ba chiếc sừng hàn quang , nhọn hoắt như chủy thủ.

      Tóc quái vật màu xanh lục u, bộ mặt giống người, tuy nhiên vô cùng nanh ác, cũng được lân giáp bao phủ, hai mắt đỏ lòm, hung hãn nhìn Thần Nam và La Mạn Đức Lạp

      “Bất Tử Chi Vương!” La Mạn Đức Lạp kinh ngạc : “ dường như là khô lâu đế vương trong truyền thuyết, do khô lâu xuất linh trí sau đó từ từ tăng cấp bậc mà thành, bây giờ có đủ máu thịt và lân giáp, e rằng khó mà đoán biết được thực lực của .”

      “Kim quang tế đài và người là thế nào vậy? có được thần cách chưa?” Thần Nam hỏi.

      “Vẫn chưa, sức mạnh phong ấn thần cách mặc dù suy nhược, nhưng dầu sao cũng vẫn do chủ thần đặt ra, hình như bị sức mạnh của phong ấn bao vậy, nhất thời chưa thể thoát thân” La Mạn Đức Lạp vẻ mặt nghiêm trọng, : “Khô lâu vương này quá mạnh, chúng ta khó mà hủy diệt được!”

      Thực lực hùng mạnh của Bất Tử Chi Vương trước mặt có gì phải nghi ngờ, nếu tuyệt đối thể nào hiệu lệnh được cho đại quân bạch cốt hàng ngàn hàng vạn tên, càng thể có được nhưng thiên sứ khô lâu cổ xưa theo.

      Thiên sứ khô lâu và hai cốt long, khi còn sống đều vô cùng mạnh mẽ, mệnh danh là thần linh, mặc dù hóa thành khô cốt nhưng nay xuất linh trí, trở thành sinh vật thượng vị bất tử, dựa theo đẳng cấp thực lực của loài người để phân chia, cả hai đều đạt tới ngũ giai cảnh giới, thực lực của Bất Tử Chi Vương vượt xa bọn chúng đám bất tử sinh vật đó còn lâu mới cam tâm phục tùng.

      “Tên quỷ xấu xí nhà ngươi chính là tên cầm đầu đám tử quỷ nơi này?” Câu của Thần Nam thiếu chút nữa làm cho Bất Tử Chi Vương hộc máu, đường đường là bất tử đế vương, thống lĩnh hàng nghìn hàng vạn sinh vật bất tử, làm gì có kẻ nào dám bất kính với gã như vậy.

      “Ngươi đúng là muốn chết.” Bất Tử Chi Vương hai mắt đỏ lòm lạnh lùng nhìn chằm chằm Thần Nam.

      “Vậy ngươi tới giết ta ” Thần Nam vòng quanh Bất Tử Chi Vương nửa vòng.

      La Mạn Đức Lạp dở khóc dở cười, cảm thấy Thần Nam sau khi mất trí … hơi vô lại, có nửa điểm phong phạm cao thủ.

      “Lão đầu, lão coi chúng ta rốt cuộc có thể giết được ta ? Thần Nam quay lại hỏi La Mạn Đức Lạp.

      “Rất khó, sức mạnh phong ấn chủ thần để lại cũng thể luyện hóa được , ta thấy dù chúng ta liên thủ cũng thể nào giết được.”

      “Ta tin tà môn như thế, để ta thử xem, gì cũng thể để cho lấy được thần cách của chủ thần.”

      Thần Nam bước nhanh về phía Bất Tử Chi Vương, tay phải giơ cao lên, đạo kiếm mang khổng lồ phóng thẳng ra, thiếu chút nữa đụng vào nóc thần điện.

      “Soạt, soạt”, kiếm mang chói mắt thò thụt liên hồi, cuối cùng từ từ thu lại, từ mười trượng, dần dần biến thành chín trượng, tám trượng, bảy trượng… cho tới khi chỉ còn lại trượng, hoàn toàn hóa thành thực chất, hào quang lấp lánh, lãnh khí u.

      “Tên tử quỷ kia, để ta xem ngươi có tiếp được kiếm của ta ?”

      La Mạn Đức Lạp thấy thần Nam mất trí nhớ, mà vẫn có thể dựa vào bản năng, làm cho kiếm mang thu thành quang kiếm hóa thành thực chất, liền vô cùng kinh ngạc, với tu vi của lão, tất nhiên cảm nhận được năng lượng trong thanh quang kiếm, kiếm cương đáng sợ đó cho dù lão chuẩn bị cẩn thận mà tiếp chiêu cũng khó lòng bình yên vô , bây giờ Bất Tử Chi Vương bị sức mạnh để lại của chủ thần thần bí giam cầm, nếu lãnh thêm đòn này, đúng là ăn đủ.

      “Chết , tử khô lâu.”

      Kiếm cương hóa thành thực chất lấp lánh chói mắt, giống như thần phạt tới từ thiên giới, thuận theo hướng quang mang phóng xuống tế đài, độc địa chém lên người Bất Tử Chi Vương.

      “Ầm.”

      tiếng nổ lớn vang lên, dao động năng lượng đáng sợ trong chớp mắt bùng ra, cả tòa thần điện sáng lòa, khiến người ta thể nào mở mắt, năng lượng vô tận trào dâng cuồn cuộn.

      Theo lẽ thường, sức mạnh như vậy chớp mắt có thể hủy diệt toàn bộ tòa thần điện này, tuy nhiên thần điện hề bị sập đổ, vùng sa mạc nó tọa lạc rung chuyển kịch liệt.

      “Grừ…”

      Bất Tử Chi Vương gầm lên tràng chói lói, vang vọng khắp đất trời, khiến núi non phía xa ngoài sa mạc cũng rung chuyển theo, quang kiếm từ vai trái ta chém xuống tận sườn phải, vết thương khủng khiếp lên trước ngực, lớp vảy màu xanh rơi xuống đất, máu thịt màu lục cuộn lại, lộ ra bộ hài cốt trắng nhởn.

      “Nhân loại ngu xuẩn, ngươi làm ta bị thương, đợi sau khi ta thoát khỏi giam cầm, nhất định biến ngươi thành khô lâu nô tài hạ đẳng nhất!” Bất Tử Chi Vương gầm gừ liên hồi, hai mắt hung hãn lóe lên quang mang thù hận.

      “Hừ, bộ thần cách đó ta nhất định phải lấy là cái chắc!” Thần Nam lạnh lùng đáp.

      Ở sa mạc bên ngoài, sóng cát khổng lồ hết lớp này tới lớp khác từ bốn phía dội về phía thần điện trung tâm, bạch cốt vô tận bị chôn vùi.

      Thần điện cổ kính dù rung chuyển, nhưng căn bản hề có dấu hiệu sụp đổ, ánh sáng thánh khiết mờ mờ bao phủ nóc hút lấy dòng năng lượng cuồn cuộn từ thanh kiếm của Thần Nam phát ra, sau đó tập trung lại tại nơi cao nhất tế đài bên trong thần điện…
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :