Chương 13: Dâm kế “A, lại còn có chuyện như vậy nữa sao?” Thần Nam lộ ra thần sắc kinh hãi. “Là vậy, Thần Ma lăng viên là nơi thần bí nhất Thiên Nguyên đại lục. Có người thần linh trời luôn trông chừng nơi đó, nếu có người dám khinh nhờn Thần Ma lăng viên tất phải chịu trừng phạt. Cũng có người ở đó có tòa tuyệt thiên đại trận, ai dám đến phá phách tất động đến đại trận, cũng bị trách phạt, cả thể xác và linh hồn đều bị tiêu diệt.” Mấy lời này so với bí mật của Càn Thi phái còn khiến Thần Nam kinh ngạc hơn, hồi lâu thốt nổi lên lời. Sau cùng lão quái tỏ ra bất đắc dĩ xin Thần Nam nửa bát Thần Huyết, rằng bị tổn thương quá nặng trong trận đại chiến ở hoàng cung nên cần Thần Huyết để bổ mệnh. Thần Nam ngầm than thở, quả nhiên mỗi lần lão già này tìm đều có ý tốt, hơn nữa lần nào cũng thể thoái thác được, đúng là sao Thái Bạch chiếu mệnh. ***** Ba ngày sau, rời khỏi Sở đô, tới Phong Đô sơn ở Tây nam nước Sở. Bình Dương thành lúc này dần bình tĩnh lại, các lộ nhân mã từ từ tản , nhất nhất đều hướng về phía Tây nam. Truyền nhân thánh địa chính tà lưỡng đạo đương nhiên bỏ qua thịnh hội này, cũng đổ xô về. Học viên của Tứ Đại học viện, số quay về học việc, số đến Phong Đô sơn. Tiểu công chúa Sở Ngọc lần này được , lão quái bắt nàng ở lại hoàng cung chuẩn bị dạy vẹn toàn Hóa Dung Thiên Địa đại pháp. Đại công chúa Sở Nguyệt cũng bị cầu tiếp thụ huấn luyện tăng cường, lão quái tựa hồ dự cảm được mình còn sống lâu nữa, phải chuẩn bị tốt, trước khi rời khỏi cõi đời đem thân tu vi truyền sang cho bọn hậu bối tử tôn, giúp họ luyện hóa bản thân. Đương nhiên lão chuyện này với bọn Sở Nguyệt, muốn đợi đến lúc hoàn toàn vô vọng về tìm kiếm trường sinh mới thực an bài. Phong Đô sơn thuộc phía Tây nam Sở quốc, tuy theo truyền thuyết ở đây quỷ mị lúc lúc nhưng vùng phụ cận có ít cư dân. vài tiểu trấn lèo tèo tọa lạc cách dãy núi hơn chục dặm. Người bản địa rằng khí trong Phong Đô sơn rất nặng nhưng đến mức trong núi toàn là quỷ mị như lòi đồn. Lời đồn càng xa càng sai lạc, ngọn núi mới trở thành u minh địa phủ trong mắt người đời. Mỗi lần về đêm, trong núi quả có những thanh khác thường, lại thêm quỷ hỏa lập lòe, thường xảy ra số chuyện quái dị nhưng tuyệt đến mức khủng bố như lời đồn. nếu vào núi lúc đêm, mấy chục năm nay quanh vùng phụ cận chưa từng có ai nhìn thấy quỷ. Trong núi mai táng vô số hồn cốt, nếu ban ngày mang cuốc vào trong núi đào đất, e là chưa đầy ba xích đào được xương người. Mỗi độ bão bùng, nước mưa từ núi cuốn xuống nhiều bộ xương, có lẽ truyền thuyết trong núi mai táng mấy ngàn vạn thi thể quân lính phải là giả. Cư dân quanh đây đều rất gan dạ, dẫu gặp những vật cổ quái thường cho rằng là bình thường. ra, cư dân các thôn trấn phụ cận đều tin rằng trong núi có quỷ quái, song dám xông ra làm hại con người. Theo truyền thuyết từng có thượng cổ tiên nhân bày tòa phong thủy đại trận ở đây, ngăn cho khí của Phong Đô sơn tiết ra, quỷ vật tà mị cũng dám ra ngoài tác quái. Thời gian thừa thãi nên Thần Nam cưỡi Tử Kim thần long, dọc đường cứ từ từ rong ruổi, cũng coi là dạng du lịch. Lúc đến nơi, khỏi ngơ ngẩn, chỉ khách sạn chật khách mà nhà của lão bách tính phụ cận cũng đầy lèn nhân sĩ tu luyện giới trú ngụ. mất nửa ngày mới tìm được nơi ở thích hợp, tiểu viện của đôi vợ chồng nhà nông già. ít người tìm được nơi ở oán hận chỗ Càn Thi phái tọa lạc chỉ là địa phương quá đỗi hoang vu, chim cũng buồn ỉa. Càn Thi phái đương nhiên cũng ngênh đón số tân khách, những người được đón rước vào trang viện trong núi của Càn Thi phái đều là tiền bối thành danh lâu năm trong tu luyện giới, ai ai cũng có thiếp mời. Những người còn lại dù oán hận cũng hết cách, khách mời làm gì có chuyện được hưởng thụ đãi ngộ. Còn năm ngày nữa mới đến khai phái đại điển của Càn Thi phái. Thôn trấn quanh Phong Đô sơn đều chật lè người, khiến vùng đất yên tĩnh náo nhiệt hẳn lên, nhân sĩ tu luyện giới quả mang lại món tiền cho dư cư quanh vùng, ngay cả những người làm nghề buôn bán cách đó chín chục, trăm dặm nghe tin cũng mò đên kiếm thêm chút tiền. Sau khi đến, hiểu sau, Thần Nam luôn có cảm giác tâm thần bất an, phảng phất như trong núi cho vật gì gì khiến lòng bị khuấy lên. biết tình ổn, trong núi tựa hồ có điều cổ quái, xưa nay vẫn tin vào trực giác huyền bí của mình, nhất định có chuyện kì dị xảy ra. lúc tổn hao trí não suy đoán, người quen cũ đến tìm, chính thị con người bạch y phấp phới, phong thái như ngọc Nam Cung Ngâm. Vừa thấy truyền nhân của Tình Dục đạo, buột mồm: “Dâm tặc huynh tìm tại hạ có chuyện chăng?” Lời bay khỏi miệng rồi hơi lúng túng, ra điều muốn nhất rồi, muốn thay đổi còn kịp nữa. Nam Cung Ngâm ngẩn ra chốc rồi bật cười: “Ha ha…Thần huynh đúng là thú vị, tại hạ biết rất nhiều người ngầm gọi mình là dâm tặc nhưng huynh là người đầu tiên thẳng. Thần huynh quả là người thẳng thắn.” “Ừm…” Thần Nam lúng túng lúc rồi mỉm cười: “Nam Cung huynh tuấn tiêu sái, phong lưu lỗi lạc, có bản sắc của lớp trẻ, ha ha…” “Ha ha, Nam Cung Ngâm mỗ đích xác là dâm tặc, bất quá dâm cũng có dâm đạo, tuyệt làm hại nữ nhi nhà lành, chỉ làm phiền tu luyện giới.” Thần Nam trong lòng ghét y cung cực, còn cái gì dâm cũng có dâm đạo, ràng là dâm tặc lại ra vẻ cao thượng, nếu phải tình thế tại phức tạp, đâu đâu cũng là tu luyện giả, thực lòng muốn vung đao tự mình vung đao đưa y về “chầu trời.” ra, cảm thấy dâm tặc còn nguy hại hơn dâm nữ, kết cục của những nữ tử bị dâm tặc hại thê thảm hơn nam tử bị dâm nữ dụ hoặc nhiều. Thấy mục quang của Thần Nam di động, Nam Cung Ngâm lập tức cảm giác hạ thể lạnh buốt, tựa hồ biết được ý nghĩ của , cười khổ : “Thần huynh cần phải thù địch với tại hạ như vậy, ra lời tại hạ dâm có dâm đạo là . Được rồi, với huynh về “đạo” của chúng tôi sau, muội muội đợi ở đằng kia, có chuyện quan trọng muốn bàn với huynh, thôi.” “Chuyện gì?” “Chuẩn bị bắt sống Mộng Khả Nhi. Ở đây phải chỗ chuyện, chúng ta đến đằng trước đàm đạo.
Chương 14: Thiết cục Huynh muội Nam Cung Ngâm thuê tiểu viện u tĩnh dị thường, có rừng trúc vây quanh, quanh đó có người sinh sống, xem ra chủ nhà là điền viên sĩ. Nam Cung Tiên Nhi xuất tiền để chủ nhà đưa thân thích , để lại toàn bộ nhà cửa cho nàng, thời trong viện chỉ có người của Tình Dục đạo cư ngụ. Mỗi lần gặp Nam Cung Tiên Nhi, Thần Nam đều có cảm giác đẹp đến kinh ngạc, nữ tử này quá xinh đẹp, phong tình mọi nhẽ, tuyệt thế tư dung, phảng phất như tiên tử bị đày xuống trần. Vào trong nhà, hỏi thẳng Nam Cung Tiên Nhi: “Các vị định làm chuyện kinh thiên động địa gì? Xin ra mau.” “Ha ha, lần này chúng tôi quả định làm đại , đòn bắt giữ Mộng Khả Nhi.” Nam Cung Tiên Nhi lại nhìn vào tròng mắt hấp háy linh động của tn, đáp: “Lúc đó đừng có đau lòng cho ả, chúng tôi thi triển thủ đoạn phi thường.” “ cái gì cơ, tại hạ và nàng ta từ sớm thành thế sinh tử, làm gì có chuyện lo nghĩ cho nàng ta!” “Úy, vậy sao? Sao thiếp lại nhận được mật báo rằng và ả có quan hệ trực tiếp thân mật lắm, đánh quen biết, dần dần nảy sinh đoạn tình cảm khiến người ta nghĩ đó là ái tình?” Khuôn mặt Nam Cung Tiên Nhi đầy vẻ cười cợt, Thần Nam biết nàng ta cố ý trêu mình, bèn bật cười: “Ha ha, tin tức này cũng khó tin như chuyện nương luôn luôn giành mối tình thâm với tại hạ.” “Tên vô lại có lương tâm, uổng cho thiếp lòng muốn nạp làm đệ nhất thân vương, lại như vậy…hừ!” Nam Cung Tiên Nhi tức giận hờn mát, bất quá dung nhan kém chút tuyệt mĩ nào. Nam Cung Ngâm dường như quen với dáng vẻ này của muội muội, chỉ đứng cười ruồi. Thần Nam mỉm cười: “Được rồi, đợi khi nào nàng trở thành bé ngoan rồi tính, giờ chúng ta vào việc chính .” đến chính đề, Nam Cung Tiên Nhi dẹp ngay dáng vẻ đùa cợt, nghiêm chỉnh : “Lần này chúng ta ra tay là phải hiệu quả, nhất định bắt được Mộng Khả Nhi.” Nam Cung Ngâm chen vào: “Nữ nhân hề đơn giản, là nhân vật lợi hạ, chúng tôi lúc ở Sở đô mấy phen gặp hiểm, cục diện vi diệu ả bố trí thiếu chút nữa khiên chúng tôi lãnh đủ, lần này nhất định phải đòi lại cả vốn lẫn lãi.” Thần Nam động dung, Mộng Khả Nhi có thể thầm bố trí cuộc thế tại Sở đô, nhất định trong đó cực kì hung hiểm, xem ra huynh muội nhà Nam Cung nếm khổ đầu ít. Nam Cung Tiên Nhi cười lạnh : “Tiểu nha đầu này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, còn độc ác hơn cả thiếp. Được, lần này thiếp phải đòi lại toàn bộ.” Thần Nam cảm thấy hết sức hoạt kê, Nam Cung Tiên Nhi và Mộng Khả Nhi tuổi tác tương đương, lại gọi đối phương là tiểu nha đầu. Song hai người này là cặp đối thủ cân xứng. “Các vị tính toán thế nào, tại hạ giúp được gì?” Nam Cung Ngâm đáp: “ dám giấu, chuyện này chúng tôi chuẩn bị đâu vào đấy rồi, mời Thần huynh đến là muốn mượn sức.” “Té ra tìm tại hạ là muốn biến tại hạ thành tên đánh thuê siêu cấp, ra sức vì các vị.” Nam Cung Ngâm vội giải thích: “Thần huynh chớ nên hiểu lầm như vậy, chúng tôi có ý đó, mượn sức vì muốn nhờ bản lĩnh đặc biệt của huynh, bản lĩnh này ai sánh được với huynh.” “Ồ, cần bản lĩnh đặc biệt của tại hạ?” “Đúng vậy, luận về thực lực, hai huynh muội chúng tôi đủ khả năng bình thủ với Mộng Khả Nhi, nhưng mấu chốt là ả nắm trong tay đạo gia chí bảo ngọc liên đài, nếu đánh lại có thể phi đào tẩu. Chúng tôi đều là võ giả, căn bản thể ngự đuổi theo, muốn bắt đúng là vạn phần gian nan,” “Tại hạ cũng thể phi hành, tuy nhiên lại có con rồng ngu xuẩn, nhưng nó cũng đuổi được Mộng Khả Nhi.” đến đây, Thần Nam đưa mắt nhìn ra ngoài song cửa, còn may là con rồng du côn kia bám theo, bằng tất nó tạo phản. “Ha ha…” Nam Cung Ngâm bật cười, phong thái hết sức nho nhã, bất quá trong mắt Thần Nam, dâm tiện hết sức. “Thần huynh, chúng tôi tịnh muốn thần long của huynh trợ lực, mà muốn huynh dùng Diệt Thiên Thủ kéo Mộng Khả Nhi xuống khi ả phi .” “Ồ? cho ràng từng bước xem nào.” Nam Cung Ngâm : “Đối phó với dạng cao thủ siêu cường như Mộng Khả Nhi, cao thủ thể làm nổi, cần tại hạ và Tiên Nhi tự thân động thủ, nưng cũng được làm kinh động người khác. Vì vậy, chúng tôi phải dẫn dụ ả đến nơi vắng vẻ, u tĩnh rồi mới hạ thủ. Thần Nam huynh chỉ cần mai phục trong bóng tối, đợi lúc ả địch nổi phi bay lên dùng Diệt Thiên Thủ nhanh chóng kéo xuống vòng vây của chúng tôi là đủ rồi.” “Chỉ có vậy thôi à?” “Đúng, đơn giản thế thôi.” Lúc đó Nam Cung Tiên Nhi lại bật cười: “Thần huynh chắc nghĩ quá ư đơn giản, có vẻ như trò đùa trẻ con? lòng, mỗi bước chúng tôi phải bày bố tính toán, nhìn đơn giản nhưng hề như tưởng tượng. Chỉ riêng chuyện làm thế nào để Mộng Khả Nhi sinh nghi mà chịu đến nơi người tốn biết bao nhiêu tâm huyết của chúng tôi.” “Các vị định làm thế nào?” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười mị: “Thuyết phục tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm Tự giúp, khiến vị thiếu hiệp Tử Tiêu Cung gia nhập phe chúng tôi. Đương nhiên đó chỉ là phụ, quan trọng nhất là chúng tôi mời được viện thủ cực mạnh, sư tỷ của Mộng Khả Nhi sẵn lòng tương trợ.” Lạnh! Thần Nam ớn lạnh, nhìn kiểu gì cũng thấy Nam Cung Tiên Nhi giống như ma nữ có hai sừng mọc đầu, hai cánh lưng. Tiểu hòa thượng Thiếu Lâm Tự và thiếu hiệp Tử Tiêu cung nhất định nhiễm phải “dâm đạo” của Tình Dục đạo, bằng quyết dám bội bạn phản sư như vậy. Đáng sợ nhất là sư tỷ của Mộng Khả Nhi lại cũng ngả theo, đó phải là đệ tử tầm thường, địa vị trong Đạm Đài thánh địa e rằng kém hơn Mộng Khả Nhi. Thần Nam theo ý thức liếc nhìn Nam Cung Ngâm, có lẽ quan hệ giữa vị sư tỷ của Đạm Đài thánh địa cùng tên đàng điếm này phải trong sạch gì. Nam Cung Ngâm dường như biết nghĩ gì, cười bảo: “Thần huynh đừng hiểu lầm, quan hệ nam nữ giữa tại hạ và Vương Lâm của Đạm Đài thánh địa hòa toàn thuần khiết.” Thấy y phong độ phơi phới, Thần Nam thực lòng muốn to: “Cầm thú mặc y phục mà quan hệ nam nữ cũng thuần khiết nữa là!” Bất quá cũng có chỗ bội phục tên đàng điếm này, ngờ lại thầm lôi kéo được vị sư tỷ của Đạm Đài thánh địa, quả thực là dâm tặc cũng có bản lĩnh. Xem ra người của Tình Dục đạo lợi hại, hai huynh muội này xuất đạo chưa lâu, lại thu phục được đệ tử trọng yếu của phái đối đầu, khiến người ta khỏi thán phục “dâm đạo.” “Dâm tặc huynh, , bội phục! bội phục!” , Thần Nam cảm giác gọi Nam Cung Ngâm bằng cái tên dâm tặc rất thuận miệng, nên đổi nữa. “Ha ha, hình như Thần huynh hiểu sai rồi, kì dâm cũng có dâm đạo, hôm nào có thời gian nhất định bàn luận ra ngô ra khoai với huynh về chuyện này.” “Tại hạ đợi, chuẩn bị học tập dâm tặc huynh đôi điều, tránh sau này lẻ cả đời.” Nam Cung Tiên Nhi cười : “Chúng tôi giấu giếm gì Thần huynh, huynh xem kế này có được ? Có kiến nghị gì hợp lí xin huynh cớ ra.” Thần Nam trầm ngâm lúc rồi : “Các vị đánh giá thực lực của Mộng Khả Nhi hơi thấp rồi, tại hạ từng giao thủ với nàng ta chỉ lần, phát thực đáng sợ.” “Ồ!” Nam Cung Tiên Nhi mắt phượng lóe hàn quang, hỏi: “Chẳng lẽ mình ả còn có bí mật gì nữa?” “Đúng vậy, nữ nhân này cực kì lợi hại, trong nội thể phong ấn cỗ sức mạnh đáng sợ, tuy nàng ta thể hoàn toàn sử dụng cỗ sức mạnh đó, nhưng chỉ cần giải khai được chút thôi, chúng ta cũng khó lòng giữ chân được. tại bên ngoài đồn rằng tại hạ là đệ nhất nhân lớp trẻ, đúng là chuyện đùa, nếu Mộng Khả Nhi dốc tận lực, tại hạ dám khẳng định mình phải là địch thủ.” Nam Cung Tiên Nhi lại cười mị, tròng mắt linh động lên xuân ý nồng nàn, chậm rãi : “Vương Lâm với chúng tôi bí mật này, chúng tôi cũng có đối sách.” Thần Nam ngầm than thở, sư tỷ Đạm Đài thánh địa này xem ra tâm muốn bội phản, bất giác thể nhìn Nam Cung Ngâm lần nữa với vẻ bội phục, đoạn hỏi: “Các vị có đối sách gì?” Nam Cung Ngâm ngượng ngùng : “Muội muội mỗ nghĩ được cách giải quyết vấn đề này rồi.” Nam Cung Tiên Nhi giống như tiểu hồ ly, mỉm cười giảo hoạt: “Huynh thử nghĩ xem Tình Dục đạo bọn thiếp sở trường cái gì? Muốn học tập tuyệt học Tình Dục đạo đầu tiên phải hiểu sinh lý con người. Thiếp tin rằng phong ấn trogn nội thể tiểu ni tử Mộng Khả Nhi nhất định cực kì bá đạo, ả dám cảm tùy ý giải khai, nhất là trong mấy ngày đặc biệt mỗi tháng, hì hì…” Lạnh buốt! Thần Nam cảm thấy Nam Cung Tiên Nhi thái quá tà ác, ngay cả thời gian “khó ở” của người ta cũng lợi dụng, quả là ma nữ! Đồng thời cảm thấy bi ai cho Mộng Khả Nhi khi có loại sư tỷ như vậy, ngay cả bí mật riêng tư cũng bị tiết lộ. “Ồ, vậy động thủ lúc nào thích hợp?” Thần Nam hỏi câu này theo thói quen, nhưng lời thoát khỏi miệng liền cảm thấy rất nên, thần tình cực kì lúng túng. “Chàng đúng là phải người tốt, hì hì…” Nam Cung Tiên Nhi cười gập cả lưng lại. Nam Cung Ngâm mặt mày bình tĩnh, Thần Nam bớt lúng túng, sau cùng bật ra câu: “ nên cẩn thận, để cho người khác biết chuyện đó.” “Bại loại! Chết !” Nam Cung Tiên Nhi đấm mạnh quyền vào . Nam Cung Ngâm : “Thôi, chúng ta vào chính , ngày mai chúng ta động thủ, giờ nên thương nghị tình tiết.” ****** Dải núi Phong Đô có ngọn nào quá cao, đại đa số chỉ chừng ngàn thước, rìa núi toàn là gò đống cao quá hai trăm thước nối nhau. Nữ đệ tử Vương Lâm của Đạm Đài thánh địa khỏi thắc thỏm trong lòng, hiểu có thuận lợi bắt được Mộng Khả Nhi . Sau khi cùng với tiểu hòa thượng Thiếu Lâm Tự và đệ tử trẻ tuổi của Tử Tiêu cung gạt Mộng Khả Nhi xong, dẫn nàng về phía gò đất phía trước. Dọc đường, tuy trong lòng hơi khẩn trương nhưng ngoài mặt Vương Lâm cực kì bình tĩnh, thành bại là ở đây, nàng ta thân là đệ tử Đạm Đài thánh địa, hết sức cam lòng xếp dưới Mộng Khả Nhi
Chương 15: Vi tróc “Sư tỷ, sao muội cứ cảm thấy có gì ổn, các vị huynh đệ Huyền Trang sao lại ước hẹn chúng ta đến nơi thế này mật đàm?” Mộng Khả Nhi có phần hồ nghi. Trong lòng Vương Lâm lạnh toát, vị sư muội này quá đỗi tinh minh, lại cảm giác được, tuy khẩn trương nhưng ngoài mặt nàng ta vẫn cười: “Sư muội cả nghĩ rồi, hai người đưa tin có phải chúng ta chưa từng gặp đâu. Hơn nữa phải Huyền Trang, Vương Huy ràng rồi sao, trong tiểu trấn lí ngư long hỗn tạp, nếu truyền nhân của tam thánh cùng mật đàm tại nơi, dễ bị địch nhân phát giác, chỉ có ra vùng núi non này mới ổn thỏa.” “Vâng,” Mộng Khả Nhi dịu dàng vâng lời. Liền đó, hai người vượt qua mấy gò đất, đến lũng do hai gò đất tạo thành. Mộng Khả Nhi đưa mắt nhìn sư tỷ, mấy lần định lại thôi, lặng lẽ tiến bước, thần sắc hơi ảm đạm. Đến đây cũng là nơi Nam Cung Tiên Nhi bố trí mọi việc. Thần Nam sau khối đá lớn lưng chừng gò núi, cách mặt đất đầy mười thước nế nhìn rất cảnh tượng phía dưới. bất giác thở dài, Đạm Đài thánh địa quả nhiên là nới sản sinh ra những tuyệt sắc mĩ nữ, Vương Lâm tuy kém hơn Mộng Khả Nhi chút song cũng có thể coi là đại mĩ nữ: thân hình mảnh mai kiều, dung nhan như ngọc ước tỏa ra khí tức lành lạnh, khí chất tương tự Mộng Khả Nhi, đều xuất trần thoát tục, chắc có quan hệ đến công pháp tu luyện. Thần Nam tài nào nhìn ra Vương Lâm là người từ thủ đoạn ở chỗ nào, nhưng bày ra trước mặt, đúng là thể trông mặt mà bắt hình dong. lại phát sắc mặt Mộng Khả Nhi dìu dịu ưu thương, tựa hồ trong lòng đau khổ, dung nhan tuyệt mĩ có phần tiều tụy, chuyện gì đây? sinh lòng hồ nghi, lẽ nào mấy ngày nay thân thể nàng khỏe nên tâm trạng cũng ổn định? Đúng lúc đó, Nam Cung Tiên Nhi từ sau tảng đá bước ra, chầm chậm xuống, nụ cười tươi như hoa. “Mộng ni tử, ta đợi muội lâu lắm rồi!” Mộng Khả Nhi hình như liệu trước tình hình, vẻ mặt vẫn bình thản, lặng lẽ nhìn Nam Cung Tiên Nhi : “Ta vẫn đợi tỷ bước ra.” “Ha ha…trấn tĩnh lắm, suy sụp chút nào, hình như quan tâm đến việc bị sư tỷ bán đứng.” Nam Cung Tiên Nhi chọn đúng thời điểm đề tỉnh, đả kích đối phương phương diện tâm lý. Mộng Khả Nhi chầm chậm quay đầu lại với sư tỷ: “Kì , được nửa đường muội thấy ổn, biết sư tỷ muốn động thủ với muội, chỉ là muội muốn tin đó là nên theo tỷ đến đây.” Vương Lâm tỏ ra ngượng ngùng chút nào, đến lúc đánh bài ngửa, nàng ta trấn tĩnh cực độ, chậm rãi lên tiếng: “Sư muội quả thực tinh minh, nhưng nên đem thân mình ra mạo hiểm.” Mộng Khả Nhi bạch y phấp phới, đứng lặng lẽ, trong mắt vốn linh động dần mơ hồ lớp sương khói, u oán : “Muội biết sư phụ truyền ngọc liên đài cho muội, để muội làm truyền nhân tiếp nhận chức chưởng môn, sư tỷ vừa lòng nhưng muội có cách nào khiến sư phụ thay đổi chủ ý. Trong lòng muội, sư tỷ luôn là tỷ tỷ tốt nhất. Muội vĩnh viễn quên cảnh tượng lúc muội mới đến Đạm Đài thánh địa, tỷ nắm tay muội nhảy tung tăng, đem đồ chơi, đồ ăn ngon cho muội. Muội vốn là đứa trẻ bị bỏ rơi, thường ngày có người quan tâm, sư tỷ khiến muội lần đầu tiên có cảm giác ấm áp của gia đình. Muội vẫn chưa quên ngày muội đến Đạm Đài thánh địa được hai năm, tỷ muội chúng ta chơi trượt băng bên bờ sông, muội sơ ý ngã vào hố băng, sư tỷ liều thân nhảy xuống nước sông lạnh thấu xương cứu muội. Vì cứu muội lần đó, tỷ ốm nặng, từ đó phải mang mầm bệnh trong mình. Những ân tình đó muội làm sao quên được, lần này muội biết sư tỷ muốn đối phó với mình nhưng vẫn theo mà vương vấn gì. Sư tỷ, lòng muội đau lắm, ngờ tỷ muội chúng ta lại đến nông nỗi này, muội lòng muốn tin vào này.” Vương Lâm hình như chìm vào quá khứ, thần tình có phần hoảng hốt, nhưng vào lúc cuối cùng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, lấp lánh giữa đôi mắt phượng là ánh sáng của lý trí, còn thần sắc thống khổ nữa. “Sư muội, muội còn là bé ngây thơ, người ta cũng phải lớn dần, có nhiều chuyện do chúng ta quyết định. Ta còn là ta của ngày xưa, muội cũng còn là bé nhu nhược cần ta bảo vệ nữa. tại trong lớp trẻ bản môn, muội đứng đầu, có những chuyện hai chúng ta đều hiểu , sớm muộn gì chúng ta cũng phải đấu với nhau chuyện, chi bằng để nó xảy ra sớm hơn chút.” “Sư tỷ…” giọng Mộng Khả Nhi hơi run rẩy, hai giọt lệ long lanh từ bờ mi xuống, nàng chậm rãi lên tiếng: “Sư tỷ, quay lại , tỷ cần gì muội đều có thể cho tỷ, theo muội về Đạm Đài thánh địa, muội nhất định nghĩ cách khiến sư phụ lập tỷ thành người nối ngôi chưởng môn.” tưởng tượng nổi rằng Mộng tiên tử thường ngày cao cao tại thượng lại có lúc nhu nhược như vậy, giống như hài tử bơ vơ, thanh nhòe nhoẹt: “Sư tỷ, đừng sai lầm thêm nữa, tỷ mau quay đầu lại …” Trong mắt Vương Lâm thoáng qua vẻ thống khổ: “Vị trí chưởng môn ta tự đoạt lấy, cần muội bố thí, ta phải chứng minh mình mạnh hơn muội! Từ hôm nay tình tỷ muội giữa chúng ta đoạn nghĩa tuyệt, chúng ta là địch nhân của nhau.” Ánh mắt Mộng Khả Nhi ngập niềm thống khổ, phảng phất như trái tim tan nát, lồng ngực rung động mãnh liệt, lẩm bẩm: “Sao lại như thế…sao lại như thế…” “Sư muội, người ta phải thay đổi, chúng ta đều lớn, cần ôm ấp quá khứ. Nể tình tỷ muội, ta nhân lúc muội tâm thần hoảng hốt mà ra tay, nhưng tiếp theo muội phải cẩn thận.” Mộng Khả Nhi lau khô nước mắt, từ từ bình tĩnh lại, tuy nhiên vẫn vương lại dáng vẻ đáng thương. Thần Nam nấp sau tảng đá cảm giác như trái tim bị ai xào xé, chưa bao giờ nghĩ rằng người tâm cơ thâm trầm như Mộng Khả Nhi lại có lúc nhu nhược. Nữ tử lòng muốn giết lại trọng tình trọng nghĩa đến vậy, ân huệ nhận từ lúc thơ bé đến giờ vẫn quên, thần thái ảm đạm, chân tình lộ ra sắc mặt khiến người ta cảm động, thể nảy ra sát niệm. chỉ cảm thấy trống rỗng, muốn làm gì, lúc trước muốn cùng Nam Cung huynh muội bắt Mộng Khả Nhi, giải quyết tử địch tiềm năng, nhưng giờ thực nhẫn tâm hạ thủ. Có lẽ đó là nhược điểm lớn nhất của , gặp ác nhân ác gấp bội, gặp thiện nhân, cũng thiện gấp bội. Phát được ở Mộng Khả Nhi chút ánh sáng của nhân tính, sát ý vốn trùng trùng liền tan biến, ngầm hận mình vô dụng. “Bộp, bộp, bộp!” Nam Cung Tiên Nhi đứng ngoài nhàng vỗ tay: “Đúng là cảm động, cảm động! ngờ Mộng tiểu ny tử trọng tình cảm như vậy, nghĩ lại chuyện bố trí vô số bẫy rập sát cục đối phó chúng tôi ở Sở đô, dám nghĩ lại là người. Ta biết nên coi là tâm cơ thâm trầm hay ấu trĩ đây nhỉ? nên coi địch nhân bên ngoài là uy hiếp lớn nhất, kì có lúc người thân bên cạnh mới là đáng sợ nhất. khó tưởng tượng, từng là tỷ muội thân ái lại vì vị trí chưởng môn mà bán đứng . Ha ha, Mộng tiểu ny tử, hôn nay ta dạy bài học về nhân tính: Trong thời khắc quan trọng nhất, nên tin bất cứ ai.” Mộng Khả Nhi hít sâu hơi, cuối cùng cũng rũ bỏ được trạng thái bi thương vừa nãy, liếc nhìn Nam Cung Tiên Nhi, lạnh nhạt đáp: “Ngươi sống trong lừa dối nê có những tình cảm vĩnh viễn hiểu được, vĩnh viễn hiểu được tư vị đẹp đẽ của chân tình.” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười kiều mị: “Tiểu ny tử ngây thơ , mau tỉnh ngủ , từ lúc mười tuổi ta biết người ta thể sống trong mộng. Sống phải như chúng ta mới là thực, trong thế giới thực này, người ta chỉ nên tin chính mình, biến mình ngày càng mạnh mẽ mới tự nắm chắc được vận mệnh của bản thân.” Lúc đó, con người phong độ như ngọc Nam Cung Ngâm từ sau tảng đá bước ra, hỏi: “Muội muội, ca ca cũng thể tin sao? Uổng cho ca ca từ thương muội…” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: “Ca ca tốt với muội, đương nhiên muội biết chứ, đừng có nghĩ lung tung. Ồ, ca ca, nàng ta phải là tình nhân trong mộng của huynh sao, giờ đừng có đau lòng nhé, nàng ta còn chưa bước chân vào nhà Nam Cung, huynh cần phải nâng như trứng mỏng vậy đâu?” Vẻ mặt Nam Cung Ngâm cũng đầy vẻ cười cợt: “ được vô lễ với chị dâu, sớm muộn gì chúng ta cũng là người nhà.” “Hi hi, còn bảo vệ cho nàng ta.” Mộng Khả Nhi lạnh lùng : “Dâm tặc ngậm miệng, tiểu nữ ngươi cũng câm mồm cho ta.” Đoạn quay sang với Vương Lâm: “Sư tỷ, hôm nay muội cần biết tỷ có đồng ý hay , nhát định phải đưa tỷ , tuyệt thể trơ mắt nhìn tỷ sa đọa với bọn chúng được.” “Soạt”, thân hình nàng chớp động, lướt tới chỗ Vương Lâm nhanh như chớp, đưa ngọc thủ chộp lấy cổ tay. Nhưng đạo kiếm khí sắc lẹm đợi sẵn, phong mang chói sáng xé toạc hư , cắt vào cánh tay ngọc của nàng, sát khí lạnh lẽo thấm vào cốt tủy. “Sư tỷ, chị…” Mộng Khả Nhi vội vàng lùi lại, nhưng Vương Lâm hạ thủ hề lưu tình, liên tục chém ra mười tám kiếm, kiếm mang nóng bỏng tung hoành đan nhau , dệt thành kiếm võng. “Sư muội, ta phải chứng minh rằng ta mạnh hơn muội nhiều!” Lồi lẽ của Vương Lâm lạnh lẽo vô cùng. Nam Cung Ngâm, Nam Cung Tiên Nhi cũng nhanh chóng hành động, hai người nhanh như chớp lao tới gần Mộng Khả Nhi, hai đạo kiếm khí xé khí xẹt tới, liên tục bức Mộng Khả Nhi lùi lại. Thực lực của Vương Lâm, Nam Cung Ngâm, Nam Cung Tiên Nhi đều thuộc nhóm Thập Đại của Đông đại lục, ba đại cao thủ hợp lại e là có thanh niên cường giả nào đời đón đỡ nổi. Mộng Khả Nhi bị kiếm khí tung hoành bức bách, căn bản thể chống nổi. “Sư muội, xin tạ lỗi nhé, hôm nay bọn ta nhất định phải bắt muội.”
Chương 16: Vi Mộng Khả Nhi tuyển trượng phu Trong lúc chiến đấu sinh tử, bên xuất thủ vô tình, bên trong lòng có điều cố kị trận chiến đó kết quả quá , bên mềm lòng tất phải nuốt hận. Tình hình cực kì bất lợi với Mộng Khả Nhi, tuy nàng tế khởi đạo gia chí bảo ngọc liên đài, giảm bớt được nhiều áp lực nhưng đối mặt với kiếm khí sắc bén của Vương Lâm, nàng chỉ phòng thủ bị động, đành hạ sát thủ. Chín cánh sen ngọc lấp lánh bay lượn trung, năm cánh ngăn chặn kiếm khí của Vương Lâm, bốn cánh ngăn trở nhãng đợt công kích dữ dội của Nam Cung huynh muội. Mộng Khả Nhi lại triệu hoán sấm sét bổ vào hai huynh muội, Vương Lâm hoàn toàn phải đấu với bất kì đạo sấm sét nào. Đây có lẽ là trận chiến gian khổ nhất kể từ khi Mộng Khả Nhi xuất đạo, đối mặt với công kích hung mãnh của ba cao thủ gần như ngang ngửa với mình, càng đấu càng cảm thấy vô lực. Thân ảnh bốn người nhanh như điện quang, nhanh đến cực điểm, nếu người bình thường qua chỉ thấy bốn chiếc bóng lờ mờ di chuyển. Thần sắc Mộng Khả Nhi u ám, cũng muốn cứ thế này mà đào tẩu nhưng đành bỏ lại Vương Lâm. Cả tu luyện giới đều biết người của Tình Dục đạo tà tính đầy mình, nữ tử xinh đẹp như hoa nếu sa chân vào, kết quả có thể tưởng tượng được. Mồ hôi thấm ướt tà áo, hiển nhiên nàng sắp trụ nổi. Thần Nam ở xa lại cảm thấy mình nàng có cỗ khí tức thánh khiết, vì muốn “cứu thoát” sư tỷ, nàng cố gắng chống cự được lâu như vậy, muốn tự mình thoát . Thần Nam biết nên coi nàng là người thế nào, vì sao nữ tử xưa nay tâm cơ thâm trầm bây giờ lại biểu như vậy. Rốt cuộc, Mộng Khả Nhi tránh khỏi đạo chưởng lực của Vương Lâm, khóe miệng chảy ra mấy vệt máu, sắc mặt nhợt nhạt cực độ, kêu lên: “Sư tỷ.” Vương Lâm hình như cũng nỡ, nhưng vẫn nghiến răng đánh tới. Nam Cung huynh muội càng tăng thêm thế công. Cuối cùng, Mộng Khả Nhi cũng thể chống nổi thêm được nữa, khó lòng tránh khỏi bị bắt sống. Chín cánh sen ngọc đột nhiên xoay chuyển ào ạt, tạo thành vòng phòng ngự khó lòng công phá quanh mình nàng, đoạn cưỡi ngọc liên đài nhanh chóng bay lên . Cũng lúc đó, bàn tay tử kim đột ngột xuất , chụp lấy nàng, ấn xuống đất. Thực xong, trong lòng Thần Nam có cảm giác vừa phạm vào tội ác, như thể mình làm việc thương thiên hại lí. hề có chút khoái cảm đánh bại cừu địch nào. Mộng Khả Nhi vào sơn cốc chưa lâu bị ba người chế trụ, Nam Cung Tiên Nhi điểm huyệt đạo nàng, nâng cằm lên, cười mị: “Tiểu ny tử, phục chưa?” Mộng Khả Nhi thở dài: “Tiểu nữ muốn giết ta cứ việc ra tay, cần vũ nhục làm gì.” Liền đó, Thần Nam vào trong cốc, thấy Vương Lâm thất thần, Nam Cung Ngâm cười hớn hở, mặt đầy vẻ dâm tiện, Nam Cung Tiên Nhi cũng lộ vẻ đắc chí, tư dung tuyệt thế trông càng quyến rũ. Mộng Khả Nhi tuy bị điểm huyệt song hết sức bình tĩnh, lúc Thần Nam nhìn vào mắt nàng, tịnh phát giác chút hận ý nào, chỉ thấy ánh mắt nàng thẳm sâu, trong lòng dâng lên cảm giác cổ quái nhưng thể ràng đó là cảm giác gì. thoáng thất thần đoạn bắt đầu cân nhắc tình hình, người tâm cơ thâm trầm, kế mưu đầy mình, tu vi tuyệt đỉnh như Mộng Khả Nhi mà bị bắt khiến cảm thấy vô cùng khó tin. Sát na đó, linh quang lóe lên trong lòng . Vừa nãy cùng nàng ta nhìn nhau, cảm giác thấp thỏm dâng lên trong lòng! Chuyện này… kinh ngạc, lẽ nào sắp gặp nguy hiểm, nhưng Mộng Khả Nhi bị bắt rồi, sao lại có cảm giác này? “ ổn. Hình như là cảm giác ăn năn, mình đích xác là ăn năn! ngờ dùng thủ đoạn đó bắt nàng ta xong, nàng ta lại lộ ra ánh sáng nhân tính, đáng thẹn, đáng thẹn. được, quyết để tên dâm tặc Nam Cung Ngâm động đến nàng ta!” Trong lòng Thần Nam tâm tư xoay vần. “Nam Cung tiểu thư, Nam Cung huynh, tại chúng ta bắt được nàng ta, hoàn thành nhiệm vụ, xử trí thế nào đây?” Nam Cung Tiên Nhi cười tươi tắn: “Đương nhiên là tìm bà mối cho tiểu ny tử khả ái này. phải lúc trước thiếp với Đông huynh rồi sao, phải tìm nửa kia cho toàn bộ nữ tử trong Đạm Đài thánh địa.” Thần Nam nhớ lại, tiểu nữ này quả “thỏa mộng”, mỗi lần nghĩ đến đều thấy ả quá ư đáng ghét, dùng cách này so với giết chết đám nữ tử đó còn tàn nhẫn hơn. “ muốn gả nàng ta cho ai?” “Ha ha…hay là huynh có ý với ả” Nam Cung Tiên Nhi bật cười: “Thần Nam, huynh đừng hòng thay đổi chủ ý của thiếp, được thiếp coi là đệ nhất thân vương trong hậu cung, thoát được đâu.” Tuy nàng gọi Thần Nam là đệ nhất thân vương trong hậu cung nhưng biết đó chỉ là đùa nên buồn tranh cãi “Nam Cung tiểu thư còn chưa trả lời tại hạ, đừng lái sang chuyện khác.” “Đúng rồi, Mộng tiểu ny tử là bậc đại mĩ nhân phong hoa tuyệt đại thế này, thể hời hợt được, nhất định phải tìm được lang quân tương xứng. Những người trong tu luyện giới có thể gả cho ả cũng có mấy người, hầu hết đều trong thánh địa chính tà lưỡng đạo. Huynh thấy gả tiểu ny tử này cho Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương sao? Tiềm lực của Hạng Thiên cực mạnh, nếu có ngày y luyện Hư đạo pháp đến cảnh giới đại thành, e ai cùng trang lứa là địch thủ.” Mộng Khả Nhi tức giận: “Tiểu nữ…câm mồm.” “Ô là la, tiểu ny tử còn e thẹn nỗi gì. Đừng nóng, nếu thích , ta đổi cho kẻ khác. thấy Tề Đằng của Tuyệt Tình đạo thế nào? chỉ cao ráo mà còn lãnh khốc, đương nhiên có thể coi con người coi thời gian quý như vàng này là thâm trầm! Thế nào? Tiềm lực của tên này cũng khá. có sư trưởng chỉ điểm mà cũng luyện thành được Tuyệt Tình thân. Đừng quên mấy trăm năm trước, Tuyệt Tình Đại Ma Vương vô địch thiên hạ, đánh khắp tu luyện giới cũng có đối thủ. Ta có dự cảm lợi hại kém Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, chưa chừng còn là Tuyệt Tình Đại Ma Vương thứ hai. Thế nào, tiểu ny tử, được chứ?” “Hừ,” Mộng Khả Nhi giận dữ quay mặt . Thần Nam than thầm, quả là nữ, chọc người ta giận đến chết thôi. nén được, lên tiếng: “Đừng nhăng nữa, vào chính đề .” Nam Cung Tiên Nhi hừ lạnh: “Huynh thấy ta đùa sao? Ta lòng đấy. Ta thề đem gả toàn bộ nữ tử trong Đạm Đài thánh địa, đương nhiên được làm được.” Lúc đó Nam Cung Ngâm mới lên tiếng: “Muội muội giúp Mộng tiên tử chọn chồng, tất quên ca ca đấy chứ?” “Hừ, huynh tham nó vừa vừa thôi, có Vương Lâm tỷ tỷ rồi, đừng có làm loạn lên nữa.” Nam Cung Ngâm than: “Vương tiên tử có để ý gì đến mối tình của ca ca đâu, vì hạnh phúc nửa đời còn lại, ca ca đành phải tìm tấm lòng khác thôi.” Vương Lâm hừ lạnh. Thần Nam lấy làm kì quái, tên dâm tặc này mà cũng đắc thủ, xem ra chuyện y cái gì dâm có dâm đạo là đúng chứ phải thổi phồng. Nam Cung Tiên Nhi như thể đột nhiên nghĩ ra chuyện gì đó, liên tục cười cợt: “Hai người là nam nhân, hiểu được chủ ý của Mộng tiểu ny tử, muội tìm được cho ả người chồng tốt, làm hại đến ả, người này nhân phẩm cực tốt, đúng là bậc quân tử.” Nghe nàng ta thế, chỉ Thần Nam cùng Nam Cung Ngâm mà cả Vương Lâm cũng tỏ vẻ chăm chú lắng nghe. Nam Cung Tiên Nhi : “Muội chỉ có truyền nhân của thánh địa chính tà lưỡng đạo mới đáng gả cho tiểu ny tử này, muội biết ả có thiên kiến với tà đạo thánh địa, vậy được, đem gả cho truyền nhân chính đạo thánh địa là xong.” Nam Cung Ngâm hỏi: “Lẽ nào đem gả nàng ta cho Vương Huy của Tử Tiêu cung hoặc truyền nhân còn chưa xuất sư của Vô Ưu cung?” “Sai rồi, ca ca nghĩ cái gì vậy? Ca ca cho rằng hai kẻ đó luôn giữ được mình loạn trong bất cứ hoàn cảnh nào ư? Có ai so được với Huyền Trang về nhân phẩm đây!” Lảo đảo, quay cuồng! Lạnh, ớn lạnh! chỉ Thần Nam mà cả Vương Lâm lẫn Nam Cung Ngâm đều trợn mắt há mồm, Mộng Khả Nhi nghe xong câu kết cũng ngây người, nén được bật lên tiếng rít: “Tiểu nữ…ngươi…” Nam Cung Tiên Nhi đích xác là nữ gì dám làm, nếu thành công gả Mộng Khả Nhi cho Huyền Trang hòa thượng, chỉ hai người thân bại danh liệt, hai môn phái cũng vĩnh viễn ngẩng đầu lên được. Nam Cung Tiên Nhi quá ư đáng hận.
Chương 17: Thủy tinh quan Nháy mắt, Thần Nam dựng lên mười phòng tuyến trong lòng, vưu vật điên đảo chúng sinh này quả nên trêu vào, kế mưu của thị khiến người ta phải lạnh gáy. Nam Cung Ngâm ngẩn ra lúc mới lên tiếng: “Muội muội chắc đùa giỡn, chúng ta chẳng phải rồi sao, vậy mà muội nỡ lòng quên ước định biến nàng ta thành chị dâu của muội.” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: “Ca ca thấy chủ ý này rất hay ư? Huynh chịu thiệt chút vậy, nhất thiết phải lo cho đại cục.” Nam Cung Ngâm im lặng suy nghĩ hồi lâu, ý nghĩ này quả là hoang đường mà đáng sợ, nếu thành công có khác gì sấm động trời quang, sỉ nhục ngàn đời với các chính đạo thánh địa. “Ha ha….muội quả thực là thiên tài” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười hết sức thoải mái. Mộng Khả Nhi biết vì thương thế hay hoảng sợ mà mặt mày nhợt nhạt. Thần Nam, Vương Lâm, Nam Cung Ngâm đều đờ ra. “ nữ!” Trừ Nam Cung Tiên Nhi ra, trong lòng mợi người có mặt đều vang lên hai tiếng này. “Muội quyết định, tại chúng ta lập tức hành động. Tranh thủ mấy ngày này nghĩ ngay cách bắt được tân lang quân Huyền Trang, để gả cho Mộng tiểu ny tử! Ha ha ha…” Thần thái Nam Cung Tiên Nhi hớn hở, song bản chất nữ bộc lộ ra toàn bộ. Đến tận lúc quay về chỗ nghỉ, bên tai Thần Nam vẫn vang vọng tiếng cười đắc ý của Nam Cung Tiên Nhi. khỏi cảm thán nữ điên đảo chúng sinh này quá đáng ghét. Trong lòng cứ lấn cấn, biết có nên giúp Nam Cung Tiên Nhi ném Mộng Khả Nhi vào vũng lửa hay . Trước nay chưa hề có hảo cảm với Mộng Khả Nhi, nhưng hôm nay thấy nàng ta còn có mặt đơn thuần chân chất như vậy nên có cảm giác bất nhẫn. “Theo lí nàng ta là cừu địch của mình, sa vào tay địch nhân mình phải có hứng mới đúng, vì sao khi thấy thái độ của nàng ta với Vương Lâm đành lòng? Ài, lẽ nào mình thực quá đỗi thiện lương? Rốt lại nên làm gì đây? Ôi, mặc kệ , cứ bắt được Huyền Trang hòa thượng rồi tính.” Thời gian trôi qua rất nhanh. Ngày mai là thánh điển khai phái chín thức của Càn Thi phái. Mấy hôm nay, Thần Nam cứ có cảm giác hoảng hốt, tựa hồ thấy được trong núi có điều gì đó quấy nhiễu tâm tình, xưa nay vẫn tin vào cảm giác của mình. biết lần này xảy ra chuyện gì, tốt hay xấu cũng phải quyết định vào trong núi thám thính trước phen. Sắp đến đại điển của Càn Thi phái, những tu luyện giả được mời hay nghe tin mà đến cũng tề tựu đông đủ, tiểu thôn, tiểu trấn quanh Phong Đô sơn chật ních người, đến đâu cũng thấy người trong tu luyện giới. tại Thần Nam có thể coi là nhân vật tiêu điểm trong tu luyện giới phương Đông, danh đầu nổi như cồn, để tránh bị người ta nhận ra rồi làm phiền, trực tiếp vào trang viên trong núi của Càn Thi phái mà vòng theo đường hậu sơn. Sau mấy lần lòng vòng, dần đến gần trang viên. Phong Đô sơn hổ với tên Quỷ sơn, vừa vào núi Thần Nam thấy mấy chục bộ xương trắng nhởn. Dưới gốc cây, bãi cỏ khô, dưới chân núi đều ngập xương khô, thậm chú dụng lực ấn chân xuống cũng bật lên bộ hài cốt. Trong núi, khí dày mịt, trừ những tu luyện giả đặc biệt ra, người bình thường sống ở đây nhất định thể trường thọ. Bất quá, ở những tiểu trấn gần đó lại có cảm giác khí quá thịnh. Ở đây như vùng thiên địa khác hẳn, Thần Nam nghĩ có khi truyền thuyết là chính xác, có lẽ có vị cổ tiên nào đó từng bố trí phong thủy đại trận. có tâm tình nghiên cứu phong thủy, nhắm thẳng hướng trang viên của Càn Thi phái mà cất bước. Vợt qua ngọn núi, đột nhiên phát có bóng người thấp thoáng tại ngọn núi cao nhất gần đó. lấy làm kinh dị, đoạn đổi hướng, về hướng ngọn núi đó, trông gần nhưng thực tế quãng đường khá xa, phải qua liền năm đỉnh núi mới tới nơi. đỉnh núi cao ngất vang lên những thanh cổ quái, có cả tiếng va chạm của kim khí, ngọc khí. Thần Nam lấy làm kì quái, chả lẽ Càn Thi phái huấn luyện cổ thi ở đây? Nghĩ vậy, lập tức thấy hưng phấn, muốn lập tức tiến đến xem xét, nhưng rốt cuộc cũng nén lại được. tận mắt thấy được đáng sợ của đọa lạc thiên sứ, lúc đó nếu đối phưong quá ơ hờ, tất thể đâm phương thiên họa kích vào ngực dễ dàng như vậy. Ai biết được núi có Thượng Cổ Kì Thi như vậy hoặc còn cao cấp hơn, nếu đúng thế ắt tự chuốc lấy phiền hà, dẫu có Thần Huyết, e ngại gì đối phưong nhưng ngộ nhỡ đả thảo kinh xà, tuơng lai tránh khỏi bị Càn Thi phái điên cuồng truy sát. Xem xét địa hình quanh đó xong, Thần Nam bật cười, phía sau ngọn núi truớc mặt là ngọn khác cao tương đương, cự ly cũng cách quá xa, nếu đứng dỉnh ngọn núi đó đương nhiên nhìn được tình hình cổ quái ngọn núi trước mặt. cẩn thận xuyên qua rừng, tránh khỏi tầm nhìn của những người núi, nhanh chóng lướt lên đỉnh ngọn núi bên cạnh. Thần Nam leo lên núi, mình trong khu rừng tùng rậm rạp, nhìn sang ngọn núi đối diện liền thất kinh. Đó là đỉnh núi bằng phẳng và khá rộng, hề có rừng cây hay tuyết phủ. Chính giữa khoảng đất có tế đài cao chừng bảy tám trượng, hơn chục lão nhân quỳ phía trước, người ở giữa là người quen cũ: Cổ Phong. Mấy lão nhân liên tục nhìn lên đỉnh tế đài mà lễ bái, mồm lẩm nhẩm tụng niệm, thần thái cực kỳ thành kính. Cự li quá xa nên Thần Nam nghe họ cầu khấn gì. cần nghĩ cũng biết vật họ cầm trong tay là pháp khí giống với Đoạt Mệnh thi hoàn mà Cổ Hi từng sử dụng, thanh tuy khác nhưng công hiệu giống nhau. m thanh cổ quái vừa nãy do họ tạo ra. Tế đài biết làm từ vật liệu gì mà màu sắc đỏ sẫm, giống như vệt máu khô. Thần Nam cảm thấy trong lòng lạnh buốt, Càn Thi phái tà dị cỡ này, chừng tế đài làm từ máu. Cổ quái nhất là vật được cung phụng đặt nơi cao nhất của tế đài lại là quan tài bằng thủy tinh lấp lánh, dưới ánh nắng ước màu sắc khác lạ. tế đài màu máu lại có quan tài thủy tinh tỏa ra ánh sáng như vậy, đúng là tà dị cực độ. Đặc biệt hơn ở chỗ quanh quan tài hình như có xếp rất nhiều vật. Thần Nam vận nhãn lực lên nhìn mới phát giác là tiên sâm, linh chi, huyền quả, hà thủ ô thành hình. kinh người bởi thứ nào là thiên tài địa bảo. Những loại tiên thảo này đều dễ tìm kiếm, Thần Nam ngờ ở đây lại có nhiều ngang ngửa với kho thuốc của Thần Phong học viện. Nếu con rồng du côn theo chân, nhất định hưng phấn đến mức kêu ngao ngao ầm lên, đó toàn là thức nó thích nhất. Dưới mắt Thần Nam, những loại thiên tài địa bảo được người ta xếp quanh quả là thiên vật. Các lão nhân đứng lễ bái, tế đài cao ngất màu máu, quan tài thủy tinh lấp lánh, thiên tài địa bảo vô tận, cảnh tuợng quả nhiên quá ư tà dị