Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 3: Đọa lạc thiên sứ



      Mấy ngàn năm nay, chính tà thánh địa tranh đấu ngừng. Từ xưa đến giờ, danh hiệu Thập Đại mỗi đời của Đông đại lục cơ hồ đến hơn nửa xuất thân từ hai thánh địa. Dần dần, người trong giới tu luyện gọi trận đấu giành vị trí Thập Đại thành trận chiến phong thánh. Nếu phải bậc ngang dọc cõi, cực khó lọt được vào Thập Đại. Tham gia trận chiến phong thánh toàn là các thanh niên cao thủ tuyệt đỉnh, muốn vào được danh sách Thập Đại tất phải qua được trận chiến đỉnh cao này.


      Mọi người nhìn lên nam tử trung, chỉ kinh ngạc vì lời lẽ cuồng vọng mà còn vì khí thế cường giả của y.


      Lúc đó Cổ Hi đột nhiên thôi động phi điểu dưới chân, lao vào đám ma pháp sư nhanh như chớp. Trận thế của ma pháp sư đại loạn, vội phóng ma pháp ngăn trở vị khách mời, ma pháp sáng chói công kích mãnh liệt, trung cuồng phong nổi dậy, sấm vang chớp giật, ánh chớp nóng bỏng lóe sáng khắp đất trời, cuồng mãnh bổ vào người, phi điểu.


      Tuy nhiên, ma pháp công kích cuồng bạo ngăn được thanh niên cường giả thần bí. Phi điểu dưới chân y đột nhiên bùng lên dải hắc quang, tựa như tiểu thái dương chiếu sáng cả gian, gạt hết mọi đòn ma pháp công kích. Nháy mắt ma pháp ngập trời tan biến sạch sành sanh, năng lượng cuồng bạo hóa thành hư vô.


      Khóe môi Cổ Hi lộ ra nét cười tà dị, thôi động quái điểu thần dị nhanh nhẹn lao vào giữa đám ma pháp sư, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai ma pháp sư há miệng phun máu rồi rơi xuống đất, giữa mỏ ác ra lỗ sâu hun hút đỏ lòm máu me, xem ra xong đời.


      Thanh niên cường giả thần bí tịnh ngừng tay, lại nhanh chóng xông vào giữa đám ma pháp sư, người phi điểu xẹt tới. Đám ma pháp sư cả kinh, vội vàng tách ra, kết thành trận thế, chuẩn bị phản kích. Bất quá lần này Cổ Hi trực tiếp lao tới, y khống chế phi điểu, nhanh nhẹn đổi phương hướng, lao vào ngoại vi trận pháp do các ma pháp sư kết thành, hai tiếng kêu thê thảm lại vang động trung, thê hai ma pháp sư nữa bị chọc thủng ngực, rớt xuống đất.


      Tất cả mọi người, dù ở hay dưới đất đều kinh hoàng. Những người tu vi cao nhìn ra trong sát na nam tử thần bí tiếp xúc với bốn ma pháp sư đưa tay xuyên qua ngực, móc tâm tạng ra, thủ đoạn của tên Cổ Hi này quá ư tàn nhẫn.


      "Ha ha ha ha... ... ", Cổ Hi đứng lưng phi điểu, ngẩng nhìn trời cười cuồng vọng: “ lộ ra chút thủ đoạn, e là ai chịu tin vào thực lực của ta. tại còn ai hoài nghi năng lực của ta ? Hôm nay là trận chiến đầu tiên từ khi ta xuất sư, định thi triển thân thủ trong trận chiến đỉnh cao giữa các cường giả trẻ tuổi, quét sạch tên tuổi Thập Đại thời của Đông đại lục.”


      "Đồ điên!"


      "Ác ma!"


      "Biến thái!"

      …..


      Rất nhiều người nhịn được bật ra tiếng chửi rủa, lại có cả loại người như thế nữa, vì muốn nổi danh mà giết tới bốn ma pháp sư trong nháy mắt, tự nguyện xông vào trận phân tranh giữa các thanh niên cường giả của thánh địa chính, tà, kẻ điên khùng.


      Đích xác có nhiều người trẻ tuổi vì muốn nổi danh, đến đâu cũng gây chiến, đánh bại đối thủ mạnh để lập danh. Nhưng những người đó khi tìm đối thủ đều từ yếu đến mạnh, dần dần thăng cấp. Moi đâu ra dạng người như Cổ Hi, trận chiến đầu tiên nhắm vào bảy thanh niên cường giả mạnh nhất của Đông đại lục, đúng là quá ư biến thái.


      Bất quá, tất cả đều thấy lần xuất thủ vừa rồi của y, nhận biết phần nào thực lực, đích xác là kẻ vừa đáng sợ vừa tàn nhẫn, thực lực mạnh mẽ của y có gì phải nghi ngờ.


      “Hi hi…”, tràng cười lảnh lót vang lên từ phía dưới, dung nhan tuyệt mĩ của Nam Cung Tiên Nhi lộ ra thần thái khác lạ nào, mị lực tuyệt thế thực có thể khuấy động thiên hạ.


      Mục quang mấy vạn người chuyển từ Cổ Hi sang thân thể kiều đó, mê man trong tiếng cười lanh lảnh, cơ hồ đột nhiên đắm chìm trong làn hương ôn nhu.


      “Cổ huynh quả nhiên hào khí xung thiên, đúng là bậc hùng chân chính!” giọng trong vắt của Nam Cung Tiên Nhi đượm vẻ dụ hoặc, nhàng lan tỏa khắp đấu trường, “muội cảm giác được khí tức cường giả của huynh, hôm nay đích xác là trận đấu phong thánh, nếu Cổ huynh đánh bại các lộ thanh niên cường giả trong thiên hạ, danh hiệu Thập Đại đương nhiên phải thay đổi, có tên huynh…”


      Cổ Hi nghe nàng , khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, tuy tà khí vẫn ngập ngụa song lệ khí tan nhiều. Y có vẻ say mê tuyệt thế tư dung của nàng, lộ mồn dục vọng, cười hăng hắc : “Vị tiểu thư này đẹp như thiên tiên, là người con mĩ lệ nhất mà Cổ mỗ từng thấy, ngờ rằng đời này lại có tuyệt sắc giai nhân như vậy! Ồ, nghe tiểu thư vậy, Cổ mỗ càng thêm động tâm, nhất định phải tham gia đại hội các lộ cường giả hôm nay, mới uống thân tu vi!”


      đoạn mắt y tràn ngập ánh sáng tà dị, quét khắp người Nam Cung Tiên Nhi vòng rồi chuyển về phía bọn Tề Đằng, Huyền Trang, Vương Huy, tiếp đó nhìn sang Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương .


      Lúc đó trận chiến giữa hai thanh niên cường giả tuyệt đỉnh đến từ thánh địa chính, tà diễn ra kịch liệt hết mức, đánh lâu, cả Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên đều bốc hỏa, muốn dồn đối phương vào tử địa nhanh nhưng tu vi cầm đồng, nhất thời khó lòng phân cao thấp. Dù Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương có Vũ Ma thân pháp diệu tuyệt thiên hạ cùng thần công quỷ dị mạc trắc Hư Đạo cũng thể làm gì được Mộng Khả Nhi.


      Đạm Đài thánh địa truyền từ viễn cổ đến nay, nào phải môn phái chỉ có hư danh, cao nhân các đời sáng tạo ra vô số kì công diệu pháp, tuy Hạng Thiên mấy phen dồn Mộng Khả Nhi sa vào nguy hiểm nhưng vào phút cuối nàng đều xuất ra đạo pháp kì diệu ngăn đỡ những đòn công kích dữ dội của Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương.


      Riêng Hư đạo pháp, nàng có cách chống lại, Đạm Đài thánh địa võ, đạo song tu, đối mặt với gian ma pháp do Hư đạo pháp tạo ra, nàng liên thi triển loại đạo pháp kì dị, từ lóe lên năm đạo sấm chớp, liên tục nổ vang công kích hắc động tối tăm như lối vào địa ngục.


      Ánh chớp bỏng rãy xé toạc hư , điên cuồng oanh tạc quanh Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, điện quang như thiên đao thần phủ, ngớt đập vào hắc động do Hư đạo pháp hình thành, mấy bận chấn nát rồi quét sạch hoàn toàn.


      Thần Nam từng đấu cùng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, hiểu chỗ lợi hại của Hư đạo pháp, hắc động xuất trước ngực Hạng Thiên có tác dụng lực kéo đẩy cực mạnh, nếu thông hiểu thượng cổ kì công Thiên Ma bát bộ, e là bại vong, giờ thấy Mộng Khả Nhi có cách khắc chế, đương nhiên kinh ngạc vô cùng.


      Trước đây từng đấu với Mộng Khả Nhi nhưng chưa từng thấy nàng thi triển đạo pháp này, ngẫm nghĩ chút liền thông suốt, ngày đó còn kém Mộng Khả Nhi xa, đối phương căn bản cần sử dụng tuyệt chiêu, bây giờ là lúc sinh tử, bất kể là Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương hay Mộng Khả Nhi đều phải thi triển tuyệt học chân chính, dám giấu diếm.


      Đạm Đài thánh địa và Hỗn Thiên đạo tranh đấu mấy ngàn năm, tự nhiên biết được đối phương có chỗ thần thông. Đạo pháp của Đạm Đài thánh địa thần dị, uy lực cực lớn, Hỗn Thiên đạo dựa vào gian ma pháp tàn khuyết tạo ra nhiều loại thần thông quỷ dị. Tuyệt học hai phái vốn tương đương, hôm nay Vũ Ma thân pháp của Hỗn Thiên đạo xuất thế, Mộng Khả Nhi chưa bao giờ thấy nên mấy phen gặp nguy hiểm.


      Mặc cho nàng có rất nhiều đạo pháp thần diệu đấu với Hư đạo pháp nhưng đụng phải Vũ Ma thân pháp quái dị này lại cực kì đau đầu. Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương lúc đông lúc tây, thoạt nam thoạt bắc, ngừng thay đổi phương vị khiến nàng biết phòng bị cách nào. Trong ngàn hiệp, hai người thể phân xuất thắng phụ, nhưng kéo đấu quá lâu, rốt cuộc nàng cũng bị thiệt thòi, thân pháp thần tốc của đối phương khiến nàng bị động phi thường.


      “Xoẹt, xoẹt!”


      Ánh chớp khổng lồ bổ xuống, khiến hắc động trước ngực Hạng Thiên lúc mờ lúc tỏ, thân thể y rung động hồi khiến trong lòng dâng lên nộ hỏa cùng cực.


      “Vù, vù, vù!”


      Vũ Ma thân pháp được thi triển, liên tục biến hóa phương vị, di động quanh Mộng Khả Nhi, đồng thời từ miệng vũng đen trước ngực Hạng Thiên phóng ra luồng lực hùng hậu, hướng sang phía ngực Mộng Khả Nhi.


      gian hắc ám do Hư đạo pháp tạo ra chỉ hình thành lực hút đáng sợ, còn phóng ra được sức mạnh khủng khiếp.


      Ngọc dung Mộng Khả Nhi hơi biến đổi, nhanh nhẹn ngự lên ngọc liên đài dạt sang bên, tránh thoát đòn kinh khiếp của đối phương.


      Cổ Hi đứng cách đó xa, nhìn khắp truyền nhân của thánh địa lưỡng đạo, rốt cuộc nhìn sang Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, ánh mắt xạ ra hai luồng sáng lạnh lẽo, cười u: “Ồ, ta cảm giác được mấy người này đều là tuyệt đỉnh cường giả, tóm lại ai là kẻ mạnh nhất nhỉ? Ta chỉ muốn khiêu chiến với cường giả mạnh nhất.”


      Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương vốn là võ giả nhưng có thể phi đại chiến, tất nhiên cực kì hấp dẫn người khác. Cổ Hi nhìn hai người cuối cùng, hai mắt xạ ra hai đạo thần quang, hiển nhiên sơ bộ coi họ là cường giả đứng đầu ở đây.


      Thần Nam đứng xa khóe miệng lộ ra nét cười, thầm than may mà tên biến thái kia chưa nhìn đến mình, giờ chưa muốn bộc lộ bản thân phục nguyên, cần phải lưu lại chút “vốn” rồi thu dọn tàn cục.


      Nam Cung Tiên Nhi lại cười vang, tiếng cười chấn động tâm phách, khiến người ta nổi lòng hươu dạ vượn, làm gì có nàng ta chẳng nhìn ra Cổ Hi nhìn đến Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương cùng Mộng Khả Nhi, hai kẻ mà nàng muốn trừ khử hơn cả, bèn dịu dàng : “Đối thủ của Cổ huynh hôm nay đều cực mạnh, huynh phải cẩn thận đó.”


      Thần Nam chỉ biết lắc đầu, nữ nhân này đầu mày cuối mắt đều lộ ra xuân ý, ràng muốn quyến rũ, lôi kéo Cổ Hi, giục y mau xuất thủ, lẽ nào nàng ta muốn lập ra hậu cung? Có lẽ Cổ Hi là “phi tử” nàng ta muốn tuyển.


      Song mục Cổ Hi bắn ra hai luồng điện, cười với Nam Cung Tiên Nhi rồi nhanh chóng lao đến chỗ Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, quát lớn: “Hắc, trận chiến phong thánh! Để xem ai là chí tôn trong các thanh niên cường giả.”


      Lúc đó, truyền nhân của hai thánh địa tuy kịch chiến khốc liệt nhưng linh thức mẫn duệ hiểu được tình huống xung quanh, nắm được phần nào việc xảy ra bên ngoài vòng chiến, thấy Cổ Hi cười quái điểu lao tới, liền đồng thời nhíu mày.


      Quái điểu bùng lên dải ô quang chói mắt, tựa như mũi tên thần đen nhánh lao tới hai đại cao thủ. Thần Nam cách đó xa trong lòng dấy lên cảm giác bất an, cảm ứng được cỗ đích khí tức tử vong nồng nặc, con quái điểu che kín thiết giáp dưới chân Cổ Hi khiến thể yên lòng được.


      Tử Kim thần long thấp giọng kêu lên kì dị: “Cổ quái , ta cảm giác được khí tức vừa lạ vừa quen, đúng là mâu thuẫn.”


      người phi điểu lao tới nhanh như điện quang, nháy mắt xuyên vào giữa hai thanh niên cường giả tuyệt đỉnh. Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương hẹn mà cùng xuất thủ với Cổ Hi.


      Bốn cánh hoa sen ngọc lấp lánh như thần đao từ Thiên giới hóa thành bốn đạo thần quang chém tới, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương thi triển Vũ Ma thân pháp nhanh chóng xuất bên trái sau lưng Cổ Hi, luồng lực quái dị mãnh liệt quét ra.


      Hai đại cao thủ đồng thời xuất thủ, thanh thế hùng mạnh cực độ.


      Cổ Hi trấn tĩnh dị thường, hai chiếc vòng đồng từ cánh tay trượt xuống bàn tay, vòng chỉ to cỡ ngón tay cái, đường kính hơn mười lăm ly, nếu dùng làm binh khí có phần hơi quá. Nhưng vòng lại phát ra quang hoa rực rỡ, nhìn qua là biết phải bảo vật tầm thường.


      Cổ Hi cầm riêng rẽ song hoàn trong tay, vừa hay bốn cánh hoa sen rít lên vi vút lao tới chém trúng. Cả gian rung động kịch liệt. Cổ Hi nắm chặt hai chiếc vòng, đập vào cánh sen ngọc nhanh như điện, vô số đạo hư ảnh xuất trung, Cổ Hi lúc đó như vị thần nhiều tay, khắp gian toàn bóng tay của y và những tiếng “choang choang”, vòng đồng và cánh sen ngọc va nhau mấy chục lần.


      Sức mạnh cực đại chứa trong bốn cánh sen ngọc hoàn toàn tan vào hư , thậm chí còn bị phản lực bay ngược lại cực nhanh, chém vào Mộng Khả Nhi.


      Cùng lúc, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương ở sau lưng Cổ Hi thôi động cỗ sức mạnh hùng hậu quét tới, con quái điểu mặc thiết giáp dưới chân y đột nhiên vung cánh chém mạnh về phía sau, đạo khí mang đen nhức loáng lên, va chạm với cỗ sức mạnh đáng sợ tạo thành tiếng nổ động trời, đòn cực mạnh của Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương biết mất tăm mất tích.


      con quái điểu nhoi lại chặn đứng được đòn tập kích khủng khiếp của tuyệt thế cao thủ, quá kinh người! Mấy vạn khán giả đều kinh hoàng quá đỗi, nhao nhao bàn luận, đoán già đoán non lai lịch của con quái điểu.


      “Hắc hắc”, quái điểu cõng Cổ Hi xuyên qua khoảng trống giữa Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên, lưu lại tràng cười lạnh tanh.


      Sắc mặt Mộng Khả Nhi liên tục thay đổi, nhìn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương : “Hôm nay xem ra chúng ta khó lòng phân thắng bại, hôm khác tái chiến. Có kẻ định đánh bại truyền nhân của thánh địa hai đạo để lập uy, muốn quyết đấu với chúng ta, nhưng bọn ta thể liên thủ, người này giao cho ngươi.”


      đoạn, soạt tiếng, nàng ngự đài sen nhanh nhẹn lui lại mấy chục trượng.


      Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương tuy cuồng vọng ai bằng nhưng phải loại lỗ mãng, chỉ đâu đánh đó, muốn giao chiến với người khác trong khi cường địch đứng ngoài khoanh tay thưởng thức.


      Mộng Khả Nhi đẩy cường địch cho mình, y cười lạnh liên tục, đợi cho con quái điểu bay tới liền quát lớn: “Vị bằng hữu này muốn tìm cao thủ trẻ tuổi mạnh nhất thiên hạ quyết đấu, ta chỉ cho ngươi người.”


      Rồi lạnh lùng liếc nhìn Thần Nam, đoạn dõi ánh mắt sang Mộng Khả Nhi. Y cực kì muốn giết Thần Nam nhưng thể mượn tay người khác, bằng y vĩnh viễn xóa nổi sỉ nhục mình, sinh tử đại địch này phải lưu lại cho mình. Sau rốt y đưa tay chỉ vào Mộng Khả Nhi : “Kia là cao thủ số số hai Đông đại lục.”


      Mộng Khả Nhi cũng là sinh tử đại địch của y, trừ Thần Nam ra, y phải trút tai ương cho truyền nhân của Đạm Đài thánh địa. Song mục Cổ Hi lấp lánh hào quang u lạnh băng, lạnh lùng đưa mắt nhìn Hạng Thiên lần nữa rồi cưỡi quái điểu nhanh chóng quay sang phía Mộng Khả Nhi.


      Ánh nhìn này khiến Hạng Thiên hết sức khó chịu, y vốn là kẻ cuồng ngạo, xưa nay chưa từng chịu phục thanh niên cao thủ nào, nếu phải cân nhắc vì cường địch bên mình sớm xông lên đại chiến trận với đối phương rồi, liền hừ lạnh tiếng.


      Mộng Khả Nhi thấy Cổ Hi lao đến phía mình thầm kêu hay, nàng muốn vô duyên vô cớ quyết chiến sinh tử với y, bèn cười dịu dàng : “Ha ha, vị huynh đài này đúng là người hiếu chiến, nhưng chọn sai đối thủ rồi, nếu muốn tranh ngôi chí tôn lớp trẻ phải qua bên kia…”


      Nàng đưa cánh tay ngọc chỉ vào Thần Nam : “Vị Thần huynh kia từng giết cả cự long và tuyệt thế cao thủ, lúc nãy cho nhân vật tuyệt thế trong lớp thanh niên là Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương nếm mùi đau thương, luận về võ công xứng đáng là đệ nhất trang lứa.”


      Hạng Thiên cách đó xa sắc mặt đỏ lựng như máu, đó quả là nỗi nhục bị phơi bày trần trụi! Y vừa đổ vấy tai họa cho Mộng Khả Nhi, đối phương liền chơi đòn “gậy ông đập lưng ông”, trút đại địch cho người khác, đồng thời bóc mẽ nỗi nhục của y trước mặt thiên hạ quần hùng, khác nào cho y bạt tai nổ đom đóm.


      Cổ Hi dừng lại cách Mộng Khả Nhi mười trượng, đến giờ y mới chân chính nhìn dung nhan đối phương, lập tức dâng lên cảm giác đẹp đến kinh ngạc.


      Phong tư kiều mị của Nam Cung Tiên Nhi dưới đất khiến y có cảm giác nghẹt thở, tại lại xuất tuyệt đại giai nhân có khí chất hoàn toàn tương phản như tiên tử xuất trần, khí tức thánh khiết khiến lòng y dậy sóng.


      Tà khí mặt y càng lúc càng thịnh, ha hả cười rộ: “Tuyệt đại giai nhân! ngờ hôm nay mỗ lại được gặp hai nữ tử đẹp như thiên tiên.”


      xong quay phắt lại nhìn sang phía Thần Nam.


      “Cước đạp thần long!” Tròng mắt y nhanh chóng co lại, lẩm bẩm.


      ra y sớm chú ý đến Thần Nam, cũng cảm ứng được đối phương là thanh niên cường giả thuộc hàng tuyệt đỉnh.


      Bất quá so với Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, kẻ đứng yên lưng Tử Kim thần long có gì quá xuất chúng.


      Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương thi triển toàn là kì công dị pháp hấp dẫn cực độ.


      người thi triển gian ma pháp kì dị tự hình thành, người thi triển kĩ năng cơ hồ đạt đến thần thông, hút chặt ánh mắt khiến y bỏ qua Thần Nam.


      Giờ nghe Mộng Khả Nhi nam tử này có thực lực thanh niên chí tôn bèn đưa mắt nhìn. Y đương nhiên biết cả Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương có ý “di họa Giang Đông” nhưng lại thuận theo ý họ, di chuyển mục tiêu bởi y rất thích hưởng thụ cảm giác được người ta e sợ, kinh khiếp. Mỗi lần như thế, y lại có cảm giác chí tôn hư ảo.


      Con quái điểu mặc thiết giáp đập cánh, bay tới phía Thần Nam nhanh chớp. và Tử Kim thần long đều nhìn ra chỗ vi diệu, thần long gầm lên vang dội.


      “Gràoo…tên tiểu bối kia, sao lại có đầu óc thế hả, kẻ khác mới kích có hai ba câu phát sốt lên. Kể cả có mấy phần bản lĩnh cũng chỉ là tên xuẩn tài…”


      Thần Nam ngăn cho nó tiếp, thầm: “Ngươi làm cái gì đấy, phải thực lòng kích nộ y đấy chứ, như thế, tên cuồng đồ này chắc điên tiết liều mạng với ta. tại ta muốn chuốc lấy kẻ địch.”


      Đoạn cười vang, quay sang với Cổ Hi lao tới: “Đông mỗ vừa mới đại chiến hơn ngàn hiệp với Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương nhưng giờ vẫn còn khí lực, các hạ mau đến đây.”


      Vừa nghe xong, Cổ Hi lập tức lệnh cho quái điểu dừng lại. Y đương nhiên hiểu ý Thần Nam, muốn y chuyển sang đối thủ khác. Thiết nghĩ, y mà đại chiến với đối thủ mệt mỏi, có thắng cũng vinh quang gì.

      Nếu đổi lại là kẻ từ thủ đoạn, nhiều khả năng thèm lí tới lời Thần Nam làm gì nhưng Cổ Hi cuồng ngạo có thừa, kém hơn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, hôm nay xuất thế, y muốn đến trận đấu phong thánh này dương uy khắp tu luyện giới, giờ dùng lời lẽ thoái thác, y cũng muốn động thủ với .


      “Gràoo…” Tử Kim thần long lại nổi hứng kêu lên, lớn tiếng: “Ngươi có nhìn thấy bốn nam nữ dưới kia ? Họ đều là truyền nhân của thánh địa, muốn tranh đị vị chí tôn phải tìm họ mới đúng.”


      Cổ Hi cuồng ngạo cực độ, y phải biết tâm thái mấy người đó, ai muốn đấu với mình nhưng lại khiến y hưng phấn dị thường.


      Tà khí mặt y càng lúc càng thịnh, sau cùng cưỡi quái điểu mặc thiết giáp nhanh chóng từ lao xuống, như tia chớp đen xông vào vòng chiến giữa Tề Đằng, Vương Huy, Nam Cung Ngâm, Huyền Trang bốn vị thanh niên cường giả tuyệt đỉnh.


      Song hoàn trong tay y liên tục vung lên, đôi vòng đồng rực rỡ phun ra ma vụ mờ mịt, quái điểu bị ma vụ đem ngòm vây kín, đột ngột kêu lên trèng chấn nhiếp tâm phách, tiếng kêu chói lói như tiếng quỷ rống nơi Cửu U địa phủ khiến người nghe sởn da gà. Đôi mắt quái điểu xạ ra hai đạo hào quang xám xịt, từ trong làn ma vụ đen ngòm xẹt ra càng tô điểm thêm vẻ u, khủng khiếp.


      “Soạt, soạt, soạt!”


      Quái điểu lưu lại mấy đạo tàn ảnh trung, nhanh nhẹn lao xuống chỗ bọn Tề Đằng, Vương Huy, Nam Cung Ngâm, Huyền Trang, vẫy cánh bổ vào từng người, bốn đạo ma khí như liêm đao của tử thần đan nhau chằng chịt chém vào bốn người, quang mang đen ngòm dị như muốn phá nát hư , góc thiên địa rung động kịch liệt.


      Cổ Hi cũng tỏ ra cuồng vọng đến cực độ, khống chế khoái điểu, đồng thời xuất thủ với cả bốn cường giả. Bốn người này, ai cũng là nhân kiệt tung hoành phương, là nhân vật tuyệt đỉnh đồng trang lứa, mình Cổ Hi đồng thời ra tay với cả bốn, ràng có ý khinh thị họ.


      Nháy mắt bốn người tách ra, quan tâm đến trận chiến sinh tử nữa, đồng thời xuất thủ, bốn luồng chưởng lực bài sơn đảo hải bổ vào quái điểu.


      Sức mạnh kinh hồn phá nát hư , bốn đạo chưởng lực rền trời hình thành trường lực đáng sợ, như chiếc lồng nhốt chặt quái điểu, áp lực phải đến vạn cân.


      “Ầm!”


      Tiếng nổ vang trời, thiết giáp bay tan tác , lớp giáp trụ mình quái điểu trong sát na nát vụn, bay khắp nơi.


      “Ố, ồ…”


      tiếng kêu chói lói như tiếng quỷ gào chấn động đất trởi vang lên, khán giả bên ngoài trường đấu suýt nữa bị thanh làm nổ tai. Tiếng kêu của ác quỷ động chín tầng trời, dưới chạm đến cửu u, đáng sợ cực độ.


      Tiếng gào rú khiến người ta sớn da gà hồi lâu mới tan dần, chân thân quái điểu lộ trước mắt mọi người, là đọa lạc thiên sứ có hai cánh màu xám lưng.


      Thiên giới phía tây trừ số ít chủng loại, còn lại đều có cánh lưng, những thần linh có cánh đa số là thiên sứ. Thiên sứ thuộc Thần có cánh màu trắng tinh, còn thuộc Ma, cánh thường có màu đen hoặc xám.


      Tương truyền từ xa xưa, Thiên giới vốn có thiên sứ cánh màu sẫm, toàn bộ thiên sứ đều là Thần, bất quá sau đó có những thiên sứ chống nổi cám dỗ của ác ma, phản bội các Thần, ngả về phía Ma, vì thế cánh mới hòa thành màu đen, màu xám, những thiên sứ này bị gọi là đọa lạc thiên sứ.


      đọa lạc thiên sứ xuất trước mắt mọi người, hiệu quả chấn động thế nào khỏi tất nhiên có thể tưởng tượng được, mọi khán giả đều sục sôi.


      Đây có thể coi là đại kiện kinh động tu luyện giới sau kiện “Thần tích” xuất ở hàng cung Sở quốc.


      Bốn tuyệt thế cao thủ đồng thời xuất thủ, uy lực tất nhiên kinh thiên động địa, thiết giáp mình đọa lạc thiên sứ nát vụn, rớt khắp mặt đất. Trước bốn đòn công kích khủng khiếp, Cổ Hi thụ thương mảy may, đọa lạc thiên sứ tiếp dẫn mọi luồng sức mạnh vào trong luồng ô quang quanh mình, song vì vậy làm lộ thân phận.


      Đọa lạc thiên sứ hiển trước mắt mọi người cao lớn phi thường, hà cớ lại bị thanh niên cưỡi lưng, khập khiễng. Nhìn kĩ, mọi người đều kinh hoảng, đọa lạc thiên sứ này chỉ có tay, cánh tay trái bị chặt đến tận vai, vết thương cánh tay gãy nhìn hết sức đáng sợ.


      Thiên sứ phô bày ra đôi cánh màu xám, vài chỗ cánh lộ ra cả xương trắng, có vẻ ghê rợn, nơi âu cánh có hai vết thương há hoác, hai cánh bị gãy chỉ còn lại đoạn dính vào lưng, nhìn mà kinh hồn táng đởm.


      Hiển nhiên, đó vốn là đọa lạc thiên sứ bốn cánh nhưng hai cánh bị người ta đánh gãy, cạnh vết thương còn vết máu đỏ sậm, được gió thổi khô nhưng nhìn vẫn hết sức đáng sợ.


      Mái tóc dài của đọa lạc thiên sứ bốn cánh tịnh có hào quang, rối bời như rễ tre, khuôn mặt vốn tuấn có lấy điểm sinh khí, tròng mắt xám xịt lóe lên hào quang u ám, thân thể tỏa ra tử vong khí tức vô tận. Vô luận quan sát kiểu gì, đọa lạc thiên sứ bốn cánh này giống như ma linh có sinh mệnh! Giống với đọa lạc tử thi hơn.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 4: Kham bỉ thần linh



      đọa lạc thiên sứ thân tại nhân gian, giống như Thiên Ngoại tuệ tinh đập vào Thiên Nguyên đại lục, khiến người ta kinh hoảng.


      Thiên sứ, tiên tử chỉ là thần linh trong truyền thuyết hay thần thoại, người tầm thường có bao giờ được thấy tận mắt, hôm nay lại có thiên sứ sống sờ sờ xuất trước mắt mọi người, làm gì có chuyện kinh ngạc.


      Trận đại chiến ở hoàng cung Sở quốc làm lộ ra những thần tích có thể sánh với kiện Cáp Lôi tuệ tinh va đập với Thiên Nguyên đại lục khiến tu luyện giới sôi sùng sục biết bao nhiêu ngày, mới qua chưa lâu “Cáp Lôi Tuệ Tinh” lại xuất , khiến người ta phải há mồm, mắt tròn mắt dẹt.


      Lúc đó, đọa lạc thiên sứ chỉ xuất trong thần thoại trừng đôi mắt xám xịt lạnh lùng nhìn bốn tuyệt thế cao thủ, tròng mắt có lấy nửa điểm sinh khí, tử vong khí tức vô tận vây phủ chung quanh.


      Cổ Hi chậm rãi vung hai tay, chập hai chiếc vòng đồng lại, dải quang hoa sáng lóa lóe lên, ma vụ dày đặc đột nhiên từ trong vòng đồng tuôn ra, nháy mắt chui vào nội thể thiên sứ.


      Đọa lạc thiên sứ như thể được uống thuốc bổ, tròng mắt xám xịt ló lên đạo hàn quang chấn nhiếp tâm phách, miệng rống lên chói lói, hai cánh cùng vẫy, quăng mình nhanh như chớp lao vào hòa thượng Huyền Trang.


      Trước đòn này của đọa lạc thiên sứ, chỉ Huyền Trang, cả ba đại cao thủ khác cũng nhất tề hành động.


      Huyền Trang tịnh kinh hoảng, vẫn tỏa ra khí chất siêu nhiên, tuy y còn trẻ nhưng có phong vị của bậc cao tăng đắc đạo, lớn tiếng tụng phật hiệu: “A di đà phật!...”


      Liền đó thi triển thần thông của Phật gia, Đại Từ Đại Bi Hàng Ma Chưởng ấn tới, chân khí ảo hóa thành phật thủ kim quang xán lạn, uy thế kinh người.


      Đồng thời, ba người kia cũng nhanh chóng xuất thủ, họ đều biết chuyện xảy ra hôm nay dễ giải quyết. Tuy đọa lạc thiên sứ có chút cổ quái, bị người ta khống chế nhưng ai dám mình thắng được.


      Tề Đằng bổ ra chưởng lực nóng lạnh giao nhau, trong làn chưởng phong mãnh liệt đạo đạo hồng mang nóng rực và đạo bạch mang lạnh buốt, kết lại thành hình vòng xoáy lao tới.


      Trước mặt Vương Huy tử khí ràn rụa, chân khí tinh thuần hóa thành con rồng màu tím uy mãnh, lao bổ vào đọa lạc thiên sứ.


      Quanh mình Nam Cung Ngâm phủ kín đào hoa vụ màu hồng, bất quá lúc này Tình Dục mê vụ dần tụ lại điểm, ngưng tụ thành hình trường kiếm, sau cùng hóa thành thực chất, tạo ra Tình Dục thần kiếm, nhanh chóng chém vào đọa lạc thiên sứ.


      Đòn công kích của bốn đại cao thủ lại có tác dụng gì với thiên sứ, chưởng lực và kiếm mang chém lên mình y như va phải kim cương, phát ra thanh vang dội, tuyệt tổn hại mảy may.


      Bất quá, dư lực khiến Cổ Hi đứng lưng y măt mày đỏ lựng, uy lực của bốn đại cao thủ liên thủ mãnh liệt vô cùng, dù chỉ là dư lực nhưng bốn cõ sức mạnh cùng hợp lại, phải kẻ nào cũng tiếp nổi. May cho Cổ Hi là y tránh được phần lớn luồng lực nên thụ thương.


      Đọa lạc thiên sứ rống lên dữ dội, huy động cánh tay độc nhất, đòn kích tan sức mạnh cuồng bạo của bốn đại cao thủ liên thủ, liền đó vẫy cánh đưa Cổ Hi lướt tới mấy chục trượng mới dừng lại.


      Mọi khán giả ngoài trường đấu đều nín thở, thấy luồng sức mạnh bài sơn đảo hải do tứ đại cao thủ thôi động mảy may thương tổn đến đọa lạc thiên sứ kinh hãi đến há hốc mồm.


      Ai cũng tỏ ra ngưng trọng, cái tên Cổ Hi từ hôm nay truyền khắp thiên hạ, ai ngờ y có thể khống chế được đọa lạc thiên sứ vô địch! Bất kể thiên sứ này có gì cổ quái và vì cớ gì phải chịu cho Cổ Hi khống chế Cổ Hi cũng có chỗ bất phàm. Dầu gì đọa lạc thiên sứ cũng là thần linh chỉ trong thần thoại, truyền thuyết mới xuất !


      Tuyệt thế cao thủ có thể hàng phục cự long, chiến đấu với cự nhân, vậy mà bốn tuyệt thế cao thủ liên hợp lại cũng lay động được đọa lạc thiên sứ, tình huống này quả quá đỗi kinh người.


      tại, có gì phải nghi ngờ chuyện đọa lạc thiên sứ là vô địch! Kể cả cao thủ đạt đến cảnh giới đệ ngũ giai cũng khó lòng thương tổn được, dạng tồn tại đời siêu nhiên cỡ đó mà phải nghe lệnh của thanh niên thuộc nhân loại, đích xác khiến người ta thể tin nổi.


      Đọa lạc thiên sứ lập lờ hạ xuống thấp, Cổ Hi từ lưng y nhảy xuống đất, song hàn trong tay lại bắt đầu gõ theo tiết tấu, quang hoa sáng rực rồi luồng ma vụ tỏa ra, loại luật cổ quái vang lên.


      Đọa lạc thiên sứ nghe thấy tiếng gõ cổ quái, hai cánh ngừng vẫy, quang mang xám xịt trong mắt lạnh lùng vô kể, thân thể tỏa ra tử vong khí tức vô tận, giây phút đó y khác nào ma, lúc nào cũng có thể thôn tính mọi sinh mệnh xung quanh.


      Truyền nhân của thánh địa lưỡng đạo đều biến sắc, lúc này họ mới tỉnh ngộ, cơ hồ minh bạch lai lịch của Cổ Hi, nhao nhao hô khẽ: “Càn Thi phái!”


      “Người điều khiển thây ma thần bí!”


      Trong số khán giả ngoài trường đấu, có người tu luyện lâu năm cũng nhận ra lai lịch Cổ Hi.


      ngờ là người của Càn Thi phái!”


      “Môn phái này biến mất hàng ngàn năm, ngờ vẫn còn có truyền nhân, đúng là bất khả tư nghị!”


      “Trời ơi, đọa lạc thiên sứ này chết, chứ phàm nhân làm sao điều khiển thần linh được!”


      “Quá ư khó tin mà, là thi thể thần linh còn sinh mệnh nữa!”


      “Càn Thi phái quả nhiên có năng lực thần quỷ so nổi, ngay cả thi thể thần linh cũng khống chế được.”


      “Phái này ngàn năm trước từng uy chấn thiên hạ, sở hữu Tam Đại Kì Thi mà hoành tảo thiên hạ, cơ hồ vô địch. ngờ bị diệt cả ngàn năm hôm nay lại thế.”


      “Ta nằm mơ chứ, môn phái thần bí và cổ xưa này lại khôi phục từ đống tro tàn ư?!”


      Hơn ngàn năm trước, Càn Thi phái từng có thời phồn thịnh, môn phái có vô số cao thủ, lại có Thượng Cổ Kì Thi, môn chủ biết Khống Thi thuật quỷ thần khó dò, hung danh của mấy Kì Thi truyền khắp thiên hạ khiến mọi tu luyện giả đều nghe đến tâm thần run rẩy.


      Kể cả cao thủ của Lục đạo tà đạo từ thái cổ gặp phải Càn Thi phái cũng nhường ba bước, thánh địa mấy môn phái chính đạo càng khó lòng tranh phong. Uy phong của Càn Thi phái thời đó hoàn toàn có đối thủ.


      Đáng tiếc là cứ ngàn năm tu luyện giới lại xảy ra loạn động, theo lời lão quái giảng giải cho Thần Nam biết từ cực thịnh chuyển thành cực suy, vô số tài rụng rơi, Càn Thi phái uy danh tối thịnh cũng lãnh đủ, bị diệt toàn phái, tung tích mấy Thượng Cổ Kì Thi cũng biến mất, từ đó hoàn toàn trừ danh.


      Mọi người đều cho rằng môn phái này tan vào tro bụi từ đời nào, ngờ hôm nay lại có môn nhân trùng tu luyện giới, lại nắm trong tay đọa lạc thiên sứ.


      Đến phút này, mọi người còn chấn kinh với chuyện đọa lạc thiên sứ xuống nhân gian nữa, đó phải là thần linh còn sống mà là vật chết từng xuất tại tu luyện giới ngàn năm trước.


      Năm đó, Càn Thi phái có mấy Thượng Cổ Kì Thi, trong đó có ba Cổ Thi ác danh truyền khắp thiên hạ, là những Kì Thi có từ thời tổ sư lập phái, sau khi bị Khống Thi Giả điều khiển trở thành thiên hạ vô địch.


      Đồn rằng, từ rất xa xưa, từng có thiên sứ từ phương Tây xuống hạ giới, va chạm với tu luyện giới phương Đông, gặp phải môn chủ Càn Thi phái, y khống chế ba Kì Thi đáng sợ nhất, xé nát thiên sứ. Tuy chỉ là lời đồn nhưng có lửa sao có khói, có thể thấy hung danh của ba Cổ Thi năm đó vang dội cỡ nào, uy lực hung bá cỡ nào.


      Thi thể đọa lạc thiên sứ này đương nhiên phải là trong ba Ác Thi nhưng cũng được coi là thượng phẩm Kì Thi trong Càn Thi phái, so với ngàn năm trước cũng khác biệt gì lớn lắm. Ai am hiểu điển cố suy nghĩ cặn kẽ xong, lập tức hiểu những người nhận ra Càn Thi phái khôi phục, Cổ Hi là truyền nhân vì y cầm vòng đồng trong tay, lúc đầu y dùng vòng đánh bật cánh sen ngọc của Mộng Khả Nhi, mọi người còn tưởng đó chẳng qua là đôi vũ khí đặc dị.


      Đến lúc đọa lạc thiên sứ bộc lộ chân diện mục, phát ra tử vong khí tức, rồi Cổ Hi gõ song hoàn, lợi dụng luật đặc thù khống chế đọa lạc thiên sứ giống như vật chết này, mọi người mới hiểu được thân phận y, đó là bí thuật khống chế thi thể chỉ Càn Thi phái mới có.


      Hơn nữa, lúc mọi người liên tưởng đến Càn Thi phái, lập tức nhận ra đôi vòng đồng đó, có thể chính đôi vòng vạch trần thân phận của Cổ Hi.


      Đôi vòng đồng cũng có lai lịch , mọi người vẫn chưa quên năm Càn Thi phái còn ở đỉnh cao danh vọng, có đôi Đoạt Mệnh thi hoàn có thể tạo ta U Minh Chi m. Đôi vòng này do đệ tử kiệt xuất trong môn phái giữ, trừ Tam Đại Cổ Thi, mọi hung thi, ác thi đều có thể dùng chúng để khống chế.


      Theo truyền thuyết, đôi vòng đồng này do tổ sư Càn Thi phái lấy được từ trong mộ phần viễn cổ. Mộ phần đó thần bí vô tận, tổ sư Càn Thi phái xông vào phải trải qua cửu tử nhất sinh mới đào được thi thể của chủ mộ, thi thể đó sau này trở thành trong ba Cổ Thi ác danh động thiên hạ. Còn đôi vòng đồng trấn hồn trong mộ được tế luyện thành vô thượng pháp bảo Đoạt Mệnh thi hoàn của phái này.


      Bây giờ, truyền nhân Càn Thi phái trùng tu luyện giới, khó tưởng tượng, môn phái thần bí bị diệt cả ngàn năm lại “Đông Sơn tái khởi”.


      Đây là kiện quan trọng, có khả năng mấy Cổ Thi vô địch năm xưa tái tu luyện giới, làm sao lại chấn kinh.


      Đọa lạc thiên sứ xuất , mấy Thượng Cổ Kì Thi còn lại tại ở đâu? Ba Cổ Thi ác danh vang lừng còn xuất nữa ? Nếu chúng tái nhân gian, quả thực khác nào thần linh xuống thế!
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 5: Chiến thi



      Đương nhiên, tuyệt đại đa số mọi người đều muốn Càn Thi phái lại khôi phục, ngàn năm trước ác danh phái này vang truyền, tà dị thái quá, khống chế Cổ Thi thành vật tác chiến, quả thực có phần tà ác, lại thêm mấy cấm pháp khiến người bình thường chấp nhận được.


      Nhưng truyền nhân xuất thế, có thể ngăn trở phái này tái tu luyện giới ? Đáp án là , hiển nhiên Càn Thi phái chuẩn bị nhiều năm, giờ đến thời khắc đánh bài ngửa, để cho đệ tử, môn nhân cao thủ lộ mặt cũng là cách tuyên truyền.


      Cổ Hi hành cuồng ngạo như thế, khó tưởng tượng rằng y nhận lệnh của trưởng bối trong phái, bọn họ chắc muốn tạo thanh thế lớn rồi mới khôi phục môn phái.


      Sở dĩ mọi người muốn Càn Thi phái khôi phục lại vì ai cũng sợ ba Ác thi vô địch trong truyền thuyết. Bất quá số người thông hiểu điển cố tin rằng nếu có gì đặc biệt, ba Cổ Thi đó gần như thể thế. Đồn rằng ba Kì Thi đó bị hủy từ ngàn năm trước trong trận đại loạn.


      Điển cố đó khiến mọi người yên tâm, ai hi vọng ba Cổ Thi từng xé nát cả thiên sứ tái tu luyện giới.


      Tấm màn thần bí của Cổ Hi cùng đọa lạc thiên sứ bị lột bỏ, mọi người đều biết lai lịch cả hai, ánh mắt mọi người đổ dồn lên mình đọa lạc thiên sứ cùng bốn vị tuyệt thế cao thủ trong trường. Chắc chắn, trường ác chiến sắp nổ ra.


      Dưới khống chế của luật cổ quái do vòng đồng phát ra, đọa lạc thiên sứ hóa thành đạo điện quang, lao tới xung kích bốn đại cao thủ. Bọn bốn người Huyền Trang, Nam Cung Ngâm nhất tề động thủ, chống lại đòn công kích của thiên sứ.


      Biết được lai lịch của tử vật này, ít người bất giác cảm thấy khinh ghét, đấy tất là hung thi trong truyền thuyết, tuy so được với ba Cổ Thi vô địch nhưng cũng là trong những Kì Thi ác danh vang xa năm xưa, từng kinh quá vô số lần tế luyện của Càn Thi phái, toàn thân đều cứng như kim cương, đao thương bất nhập, chưởng lực, binh đao khó lòng lay động.


      “Ầm!”


      “Bùng!”


      Trong đấu trường cát bay đá chạy, bụi tung mịt trời, chưởng lực ào ạt, kiếm khí xung thiên, từng đòn công kích mãnh liệt nối nhau ập vào đọa lạc thiên sứ nhưng tỏ ra hữu hiệu.


      Mọi công kích của đọa lạc thiên sứ đều theo chỉ lệnh của Cổ Hi, tuy tốc độ của đợt xung kích cực nhanh nhưng lúc ngắt quãng, hàng động có phần chậm chạp, tịnh giống với lời đồn rằng thể kháng cự nổi. Tuy vậy, bốn tuyệt thế cao thủ dám lơ là chút nào, ô quang do đọa lạc thiên sứ tỏa ra chính là tử khí, nếu nhiễm vào thân thể, chắc chắn mất nửa tính mạng.


      trung, Tử Kim thần long gào lên ngao ngao: “Đúng là rất có ý nghĩa, càng lúc càng loạn, ta thích lắm, grào, ồ…”


      Thần Nam lại thấy ưu tư, từng đọc qua cổ tịch liên quan đến Càn Thi phái trong hoàng cung Sở quốc, hiểu được nhiều điều bí mật, nắm quá khứ của phái này. Thế nên biết được lai lịch của Cổ Hi.


      “Ồ, đúng là có ý nghĩa, môn phái này mình lối tu luyện, quả có điểm bất đồng với thần thông phái khác.”


      khỏi bội phục tổ sư của Càn Thi phái, có thể khống chế thân thể người chết, khu động họ chiến đấu, bản lĩnh quả khó lòng tưởng tượng.


      Theo truyền thuyết, thủa ban sơ, tổ sư Càn Thi phái phải là người trong tu luyện giới, chỉ nắm được thuật pháp đơn giản, khống chế thi thể nhảy nhót.


      Đầu tiên, ông ta lợi dụng bản lĩnh này giúp người khác vận chuyển thi thể, lúc đó đây được coi là biện pháp đặc thù điều khiển thi thể nên những người làm công việc này được gọi là Càn Thi nhân.


      Sau đó, nhờ tại cơ duyên xảo hợp, ông ta vô ý có được bản pháp quyết tu luyện. Pháp quyết này chỉ dạy cách tu võ, có cả những đạo pháp kì kì quái quái.


      Ông ta cũng có thể coi là có tài, qua mấy chục năm miệt mài nghiên cứu, rốt cuộc cũng nhất nhất tu thành mọi loại thần thông trong kì thư, trở thành vị bất thế cao nhân trong tu luyện giới. Về sau, tu vi của ông ta đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực, đem bí pháp Càn Thi của mình kết hợp với võ học, đạo pháp sáng tạo ra pháp môn kì dị: Khống Thi thuật, rồi sáng lập Càn Thi môn. Khởi nguyên của phái này là vậy.


      Trong trường đấu, bốn đại cao thủ cùng đọa lạc thiên sứ nhanh như ánh chớp, để lại mặt đất vô số tàn ảnh, đại chiến kịch liệt cực độ, cát bụi tung trời, kiếm khí xung thiên, đấu đến mức thiên địa thất sắc, nhật nguyệt vô quang.


      Đọa lạc thiên sứ vỗ đôi cánh, lên trời xuống đất nhanh như chớp, xuyên qua khoảng trống giữa từ đại cao thủ, đôi cánh xám hóa thành trận trận cuồng phong, bùng lên từng dải ô quang, tử khí ràn rụa, biến đấu trường trở thành Tu la trường.


      Bất quá đọa lạc thiên sứ này chỉ là vật chết, còn xa lắc mới so được với thiên sứ còn sống, các loại thần thông thi triển ra so với lúc sinh tiền hết sức hữu hạn, bằng bốn đại cao thủ mà quyết đấu với y, e là chết mấy lần rồi.


      Trường đại chiến kinh thiên động địa khiến khán giả nhiệt huyết sôi lên. Thượng Cổ Kì Thi đọa lạc thiên sứ trong truyền thuyết kịch chiến với các tu tiên giả đỉnh cao của Đông đại lục, chỉ nghĩ tới khiến người ta kích động, hà huống những người được tận mắt chứng kiến.


      Tiếng rung cổ quái của vòng đồng liên tục vọng tói, tốc độ của đọa lạc thiên sứ mỗi lúc nhanh, thân hình có vẻ chậm chạp lúc trước, tại ngày cành khinh linh, áp lực lên bốn đại cao thủ càng nặng thêm.


      Nam Cung Ngâm, Huyền Trang, Vương Huy, Tề Đằng đưa mắt nhìn nhau, tức hiểu ý. Tề Đằng, Vương Huy, Nam Cung Ngâm đột nhiên bạo phát toàn lực, khống chế đọa lạc thiên sứ ở lại trong trường, khiến y thể thoát ra được.


      Huyền Trang tách khỏi vòng chiến, hóa thành dải khói , nhanh nhẹn lao vào Cổ Hi, tốc độ nhanh đến cực điểm.


      “A di đà phật, thiện tai, thiện tai!”


      Huyền Trang tuy mồm niệm phật hiệu nhưng tay hành động, Hàng Ma thần thông Đại Từ Đại Bi Chưởng ấn tới.


      Chân khí ngưng tụ thành phật chưởng cỡ trượng, uy thế che lấp đất trời, từ đầu Cổ Hi ép xuống, chưởng lực mãnh liệt khiến phái dưới dậy lên cuồng phong, bụi cát mịt mù, mặt đất dưới chân Cổ Hi xuất vết nứt lớn, có thể thấy uy lực của chưởng này đến cỡ nào!


      Sắc mặt Cổ Hi khẽ biến, từ ngàn năm trước, Phật môn và Càn Thi phái từng xảy ra ít lần đại chiến, Hàng Ma thần thông của Phật môn có thể khắc chế bí pháp của Càn Thi phái. Chẳng qua, đạo cao xích, ma cao trượng, tuy vậy, Càn Thi phái vẫn có phần kiêng nể thần thông của Phật môn.


      Sau khi ba Cổ Thi vô địch tiêu diệt khá nhiều bất thế cao thủ của Phật môn, chưa từng thất bại, có chiến tích đáng kiêu ngạo đó, đệ tử Càn Thi phái khi đấu với đệ tử Phật môn thường tự tin trăm phần.


      “Choang, choang, choang!”


      Vòng đồng chạm nhau mãnh liệt mấy lần liền, động tác của đọa lạc thiên sứ ngoài xa lập tức lại trở nên lăng lệ, đấu với ba đại cao thủ mỗi lúc kịch liệt. Đồng thời, Cổ Hi đưa song hoàn lên nghênh đón Đại Từ Đại Bi Chưởng, hai chiếc vòng phát ra quang mang chói lọi khiến mọi người mở nổi mắt ra nhìn.


      “Ầm!”


      Cùng với tiếng nổ kinh thiên động địa, mặt đất rung lên bần bật, vết nứt khổng lồ xuất dưới chân Cổ Hi, ngoằn ngoèo vươn khắp bốn phương tám hướng. Y vung song hoàn đánh bật phật thủ, khiến bàn tay phật tan biến , nhưng đầu gối cũng lún xuống đất.


      Hòa thượng Huyền Trang cũng niệm câu Phật hiệu “A di đà phật!” rồi lùi liền ba bước.


      đòn này hai người bất phân thượng hạ, tu vi chênh lệch bao nhiêu.


      Vẻ mặt Cổ Hi rạng rỡ, y bằng vào tu vi bản thân có thể bình thủ với Huyền Trang, nếu có thêm đọa lạc thiên sứ xuất kích, Huyền Trang tất bại.


      Điểm đáng sợ của Càn Thi phái là bọn họ chỉ biết bí pháp điều khiển Cổ Thi mà tu vi bản thân cũng cao tuyệt, cường giả đỉnh cao cộng thêm Cổ Thi vô địch, khiến người ta e sợ mới lạ.


      Mọi khán giả ngoài đấu trường đều đại kinh thất sắc, thở dài, người môn phái này quá ư đáng sợ.


      Nam Cung Tiên Nhi, Mộng Khả Nhi, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương cùng biến sắc, địch thủ này quả đáng ngại. Với những gì Cổ Hi vừa thi triển, y có đủ thực lực đứng vào hàng Thập Đại, nếu cộng thêm đọa lạc thiên sứ mà đối kháng tay đôi, còn có ai cùng trang lứa là địch thủ của y?


      Lúc đó Huyền Trang mừng lo, lại tiếp tục hành động, thân hình như điện quang, Đại Từ Đại Bi Chưởng, La Hán quyền, Niêm Hoa Chỉ, các loại thần thông của Phật môn đều ập tới Cổ Hi.


      Y chỉ cần cầm chân Cổ Hi khiến họ Cổ thể thuận lợi đập Đoạt Mệnh thi hoàn coi như đại công cáo thành. Nếu thiếu khống chế của Cổ Hi, đọa lạc thiên sứ còn thi triển hung uy được.


      Nhất thân tu vi của Cổ Hi cực kì đáng sợ, thi triển cương thi kì công huyền diệu mạc trắc, lập lập lờ lờ u đáng sợ giống như ma quỷ. Huyền Trang hòa thượng tuy thần thông quảng đại, tu vi siêu phàm, nhưng nhất thời cũng khó lòng làm gì được, hai người đấu đến khó dứt ra.


      m luật cổ quái của Đoạt Mệnh thi hoàn thưa thớt nhiều, áp lực lên Nam Cung Ngâm, Vương Huy, Tề Đằng tức giảm hẳn.


      Hoàn cảnh lúc đó rất kì quái, truyền nhân của thánh địa hai phái chính, tà vốn trong thế bất lưỡng lập, lại cùng hợp lực đối phó ngoại nhân, quả là tình hãn hữu trong suốt mấy ngàn năm nay.


      Cổ Hi ha hả cười vang: “Truyền nhân của chính tà thánh địa bất quá có vậy, ai so được với ta?!”


      Lời lẽ tuy nhiên cuồng vọng nhưng tại đích xác là vậy, có đọa lạc thiên sứ khống chế ba đại cao thủ, mình Huyền Trang hòa thượng nhất thời thể gây khó dễ cho y.


      Ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi lóe lên thần thái khác lạ, hiểu trong lòng tính toán gì, giờ thấy phe mình bất lợi song có ý trợ lực.


      Mộng Khả Nhi đứng mắt cũng lóe sáng dị quang, nàng đứng đài sen, hoàn toàn bất động, lặng lẽ quan sát trận chiến dưới đất
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 6: Hạng Thiên xuất thủ



      Vẻ mặt Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương ngập ngụa lệ khí, y vốn là kẻ cuồng ngạo, hôm nay bị bại trong tay Thần Nam, giờ lại có kẻ khác cuồng vọng kém, diệu võ dương uy trước mặt gì mình, khiến lệ khí trong lòng y cuồn cuộn, mực muốn xông xuống chém giết trận.


      Lúc đó, song hoàn của Cổ Hi lại chạm vào nhau, lần này phát ra thanh khác hẳn nhau, cực kì chói tai. Đọa lạc thiên sứ nghe thấy thanh này, từ nội thể toả ra tử khí đen ngòm vô tận, thân thể hóa thanh đạo điện quang, bay vút về phía Cổ Hi.


      Vương Huy, Tề Đằng, Nam Cung Ngâm lập tức đuổi theo, nếu để đọa lạc thiên sứ và Cổ Hi cùng hợp lại, Huyền Trang tất bị trọng thương, còn lại ba người tiếp tục đối kháng hết sức bị động.


      Tà đạo thánh địa cùng chính đạo thánh địa vẫn luôn đối địch, Nam Cung Ngâm cùng Tề Đằng muốn mượn tay Cổ Hi trừ khử Huyền Trang hòa thượng là lòng. Nhưng hôm nay có đến mấy vạn khán giả bên ngoài, nếu họ mặc cho đọa lạc thiên sứ giết Huyền Trang ngày sau đừng hòng ngẩng đầu trước các nhân sĩ trong tu luyện giới, chắc chắn bị người đời khinh bỉ.


      Tà đạo thánh địa tuy lấy “tà” làm đầu, nhưng đó là do tổ sư lập phái lưu lại “tà hiệu”, truyền đến hôm nay, tà tính còn giống với mấy ngàn năm trước. Nếu các môn phái toàn là ác đồ dẫu có bao nhiêu cao thủ cũng khó lòng tránh khỏi bị tu luyện giới đồng lòng nhất trí tiêu diệt.


      Các thánh địa truyền từ viễn cỗ đến nay, tà đạo thánh địa nhất định phải tà, chính đạo thánh địa cũng nhất định phải chính. Chuyện thánh địa hai phái tranh đấu, các phái khác trợ giúp cũng có nguyên nhân.


      Đọa lạc thiên sứ bay đến đầu Huyền Trang liền kêu lên tràng dài chói lói, như ác quỷ nơi địa ngục khiến người ta rợn tóc gáy. Y vung cánh tay độc nhất ấn mạnh xuống, tử khí dày đặc quét ra ào ạt, chưởng lực mãnh liệt khiến mặt đất rung động.


      Huyền Trang hóa thành đạo quang ảnh, nhanh nhẹn lùi lại, lúc đó Cổ Hi mới xuất thủ, y tính toán nãy giờ chỉ đợi mỗi thời khắc này, bám sát Huyền Trang như bóng với hình, cương thi kì công lập tức hiển lộ ma uy. Song hoàn đeo vào cổ tay, hai tay y đen xì như mực, ép vào Huyền Trang cách độc địa, dải ma vụ ào ạt cuốn theo.


      “A di đà phật!”, Huyền Trang khe khẽ niệm câu phật hiệu, toàn thân sáng rực kim quang giống như Phật Đà, ma khí đen nhánh gặp phải kim quang liền tan biến ngay như băng tuyết gặp ánh nắng.


      Đồng thời, song thủ của Huyền Trang cùng động, phảng phất như có vô số bóng tay ra giữa hư , những tiếng “bình bình” vang lên ngừng. Vô số phật chưởng và song chưởng của Cổ Hi chạm nhau, kim quang, hắc mang chấn động mãnh liệt , sau cùng Cổ Hi bị bức lùi ra ngoài ba trượng.


      Mọi người trong trường hô lên kinh ngạc: “Thiên Thủ Phật Đà!”


      thẹn là truyền nhân kiệt xuất nhất của Thiếu Lâm Tự, quả nhiên tu thành môn kì công thất truyền.”


      Tiếng tán tụng từ ngoài trường vọng lại.


      Huyền Trang sử dụng Phật môn kì công Thiên Thủ Phật Đà hóa giải nguy cơ trước mắt, bọn Vương Huy ba đại cao thủ lúc đó cũng đến nơi, bốn người lại bao vây Cổ Hi cùng đọa lạc thiên sứ.


      “Ha ha…bằng bốn kẻ các ngươi làm gì được ta. còn truyền nhân thánh địa nào nữa sao, lên hết cho ta! Đương nhiên trừ mĩ nữ ra, mĩ nữ mà chạm vào đáng tiếc, ha ha…”


      Cổ Hi ngửa mặt lên trời cười vang, mặt đày tà khí, thèm coi các đại cao thủ trước mặt vào đâu.


      Bốn người đều biến sắc, Tề Đằng thường ngày vẫn trầm mặc, lạnh băng đột nhiên khai khẩu: “Câm mồm, ngươi có đáng gì! Dựa vào Thượng Cổ Kì Thi để đối địch, sao coi là bản lãnh được, nếu ngươi dám đấu trận cùng ta, chỉ cần dùng tay phải ta cũng đủ khả năng tiễn ngươi về chầu trời.”


      Thường cả nửa ngày Tề Đằng mới hai câu, còn lại lúc nào cũng lạnh như băng, hôm nay lại ra nhiều lời như vậy khiến những người quen thuộc tính cách của y lấp làm kinh dị, song những lời đó cũng có “phân lượng”, truyền nhân mấy thánh địa nghe xong cảm thấy cả lòng.


      Sắc mặt Cổ Hi trầm vô cùng, hàn quang trong mắt liên tục lóe lên, tà khí mặt càng lúc càng thịnh, lạnh lùng đáp: “Bí pháp Càn Thi phái bọn ta là khống chế Thượng Cổ Kì Thi đối địch, bất kể các ngươi có bao nhiêu người, chỉ có ta và đọa lạc thiên sứ đối địch mà thôi, thế có gì là bất công? , kể cả đấu tay đôi, e là trong số các ngươi có ai là đối thủ của ta! Bớt mấy lời vớ vẩn đó , các ngươi cùng lên lượt cho ta!” Mấy câu này, Cổ Hi tự ra sư môn.


      cao, mái tóc dài màu máu của Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương tung bay cuồng loạn, y hừ lên tiếng, : “Đồ biết trời cao đất dày!”


      Cổ Hi lạnh lùng nhìn lên Hạng Thiên , sắc mặt có phần trầm xen lẫn đáng sợ, đoạn hướng ánh mắt sang Mộng Khả Nhi, tiếp đó nhìn Nam Cung Tiên Nhi dưới đất, sau cùng lại nhìn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, : “Ta rồi, các ngươi cùng lên lượt !”


      hiểu vì sao, Cổ Hi rất đỗi phản cảm với ai nghi ngờ thực lực của y, ánh mắt y lúc đó lạnh lùng vô kể, kể cả nhìn hai người y vẫn có hảo cảm là Nam Cung Tiên Nhi và Mộng Khả Nhi cũng ngập sát ý.


      Những tu luyện giả làm khán giả bên ngoài cũng cảm giác được sát khí của y, ai cảm thấy lạnh thấu xương. Họ dần chấp nhận : Càn Thi phái phục dựng! Thượng Cổ Kì Thi đọa lạc thiên sứ trong truyền thuyết xuất thế rồi! Mọi người từ trạng thái chấn kinh dần bình tĩnh lại.


      “Tất cả những kẻ thuộc thánh địa lên hết , hôm nay ta phải đấu với thanh niên cường giả khắp thiên hạ!” Lời lẽ cuồng vọng vang lên, chấn động trường đấu mênh mông, Cổ Hi đưa song hoàn chỉ vào Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, Mộng Khả Nhi, Nam Cung Tiên Nhi, mặt đầy lệ khí.


      Lúc đó, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương nén được nữa, gầm vang tiếng, từ lao xuống như ánh chớp, hướng thẳng vào đọa lạc thiên sứ.


      Bọn Huyền Trang bốn người cũng nhất tề phát động công kích vào Cổ Hi. Được Cổ Hi chỉ huy, đọa lạc thiên sứ liên tục lượn vòng đầu y, cánh tay duy nhất phát ra vùng tử khí, biết thiên sứ dùng loại pháp thuật gì mà tiếp dẫn được toàn bộ chưởng lực, kiếm khí của bốn đại cao thủ, thương tổn đến họ Cổ chút nào.


      Cổ Hi cũng hoàn toàn dựa vào đọa lạc thiên sứ bảo vệ, song hoàn nhanh nhẹn vung lên, đẩy lùi chưởng lực với uy lực kinh hoàng của bốn vị tuyệt thế cao thủ, đại chiến diễn ra trời xoay đất chuyển, sát khí ngập trời.


      Toàn thể đấu trường rộng lớn giữa trung tâm đế đô Sở quốc rung động kịch liệt.


      Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương cũng đến nơi, y đáp xuống đất mà bổ ra chưởng vào đọa lạc thiên sứ. Lúc chưởng lực hùng mạnh chạm vào tử vật này, phát ra tiếng loang xoảng như chạm vào kim loại, căn bản gây ra thương tổn gì.


      Lúc đó Cổ Hi và đọa lạc thiên sứ phối hợp lại cách hoàn mĩ, cùng dại chiến với bốn người dưới đất. Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương thấy thể đả thương được tử vật đọa lạc thiên sứ, đối phương cũng truy kích liền ngấm ngầm nghiến răng, Hư đạo pháp của Hỗn Thiên đạo lại được thi triển.


      động khẩu đen ngòm sâu hun hút như thông đạo nối với u minh địa ngục xuất trước ngực Hạng Thiên, cỗ đại lực ào ạt tràn ra, lao vào đọa lạc thiên sứ tay.


      Đọa lạc thiên sứ tránh, luồng sức mạnh khủng khiếp đập vào thân mình y.


      “Ầm!”


      tiếng nổ vang trời, đọa lạc thiên sứ bị đánh văng xuống đất, vô số sợi lông xám ngừng lượn vòng, bay tán loạn trung.


      Khung cảnh khiến mọi người đều chấn kinh, từ ngoài trường đấu tiếng hoan hô vang lên như sấm, khán giả thấy đọa lạc thiên sứ tung hoành nãy giờ, cũng hi vọng có người giết được y.


      Mộng Khả Nhi và Nam Cung Tiên Nhi nhìn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, ánh mắt hơi phức tạp, Hư đạo pháp này quả có chỗ độc đáo.


      Cổ Hi ngờ đọa lạc thiên sứ bị người ta đánh rớt xuống, bất quá đòn này tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho đọa lạc thiên sứ, tử vật này được gọi là “thần linh”, tuy chết từ đời nào, thần thông còn nhưng thể phách mạnh mẽ vượt xa những gì con người có thể tưởng tượng.


      “Choang, choang, choang!”


      Đoạt Mệnh thi hoàn liên tục gõ vào nhau, tiếng kim loại va chạm gấp rút, “soạt” tiếng, đọa lạc thiên sứ lại từ dưới đất đứng dậy, bọn Tề Đằng chớp lấy cơ hội, công kích ngay, kình khí hung mãnh tràn tới.


      Bất quá, tốc độ của đọa lạc thiên sứ nhanh đến cực điểm, đôi cánh xám như hai lưỡi đao quét ra, tử khí đậm đặc tỏa ra, mọi luồng chưởng lực cùng kiếm khí đều bị hóa giải.


      Liền đó, đọa lạc thiên sứ lại bay lên, Cổ Hi đứng lưng y, nhanh chóng lao thẳng lên trời, xông tới Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương.


      Sắc mặt Hạng Thiên liên tục thay đổi, nếu luồng đại lực từ hắc động xuất ra lúc nãy đập vào thân người, nhất định chấn nát đối phương, xương cốt còn, nhưng đập vào mình đọa lạc thiên sứ chỉ làm rung mớ lông, căn bản tạo thành vết thương nghiêm trọng, khiến y vừa kinh hãi vừa tức giận.


      “Hỗn Thiên Hư đạo,” Hạng Thiên quát vang, hắc động mở rộng, cơ hồ muốn nuốt trọn vạn vật thế gian, hấp lực mạnh mẽ tạo thành vũng xoáy khổng lồ, vùng trung quanh y như thể bị cắt đôi, động khẩu hắc ám u cực độ.


      “A a a…” đọa lạc thiên sứ kêu lên tràng chói lói, đập mạnh hai cánh, cánh tay độc nhất giơ lên như hung ma, cuốn lên tử khí ngập trời hướng về Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương.


      Cổ Hi cảm giác được hấp lực cực mạnh, cũng hơi hoảng, lúc đó y hoàn toàn có thể lệnh cho đọa lạc thiên sứ tránh khỏi trường lực mạnh mẽ đó nhưng làm vậy, ngược lại còn lệnh cho thiên sứ lao tới, y tin trong lớp thanh niên có kẻ nào đủ khả năng hủy diệt Thượng Cổ Kì Thi dưới chân.
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 7: Diệt Thiên thần uy



      quyền này của đọa lạc thiên sứ đập vào động khẩu hắc ám, tử vong khí tức tỏa ra vô tận, thân thể thình lình bùng lên dải U Minh chi quang, giống như vầng mặt trời đen ngòm treo trung.


      Cánh tay độc nhất của đọa lạc thiên sứ hoàn toàn thò vào động khẩu hắc ám, vẻ mặt Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương tỏ ra vô cùng thống khổ, y thể dùng Hư đạo pháp đưa đối phương vào trong Dị gian, sức mạnh của y đủ nên thể trụ nổi thêm nữa.


      Thân mình đọa lạc thiên sứ trào lên cỗ sức mạnh hủy thiên diệt địa, quăng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương xuống đất đánh “bùng” tiếng, lưu lại trung vòi máu, Hạng Thiên trào máu đầy mồm, thân thụ trọng thương.


      Ngoài trường đấu xôn xao, được nhìn tận mắt thực lực của Hạng Thiên, Hư đạo pháp của Hỗn Thiên đạo được xưng là nhất tuyệt trong tu luyện giới, vậy mà bây giờ bị đọa lạc thiên sứ phá giải rất dễ dàng. Truyền nhân các thánh địa đều biến sắc, so với Hạng Thiên họ tự nhận còn kém hơn chút, Càn Thi phái quá ư đáng sợ, có Thượng Cổ Kì Thi áp trận, đủ tư cách vỗ ngực xưng vô địch.


      Đó phải là đem lời dọa người, tên hậu bối nho nắm giữ đọa lạc thiên sứ, vậy sư trưởng sao? Khẳng định rằng còn điều khiển loại Kì Thi lợi hại hơn! Thậm chí có người đoán rằng, ba Cổ Thi vô địch chưa thực bị hủy diệt, khả năng vẫn tồn tại nhân gian.


      Bốn phía liên tục vang lên tiếng hô kinh ngạc, đọa lạc thiên sứ chết rồi mà thi thể di lưu lại thế gian vẫn hết sức đáng sợ.


      Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương văng mấy chục trượng , sắc mặt đỏ lựng, vừa giận vừa nhục, Hư đạo pháp của Hỗn Thiên đạo là vô thượng tuyệt học trong tu luyện giới, ngờ chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi hai lần bị người ta phá mất, đòn đả kích lớn lao này khiến y cơ hồ phát cuồng.


      Tà khí mặt Cổ Hi càng lúc càng thịnh, khóe miệng lộ ra nét cười, liếc nhìn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương : “Ta ghét nhất kẻ nào nghi ngờ thực lực của ta, đến giờ ngươi còn cho rằng đánh bại được ta nữa ? Ngươi chết !”


      đoạn liên tục rung vòng đồng thu thập tàn cục, đọa lạc thiên sứ lao tới như chớp. Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương biến hẳn sắc mặt, giờ y còn năng lực đối kháng, nếu gượng chống cự tất mất mạng trong tay đọa lạc thiên sứ.


      “Hừ, đồ vô sỉ, ngươi có dám bỏ tử quỷ đó cùng Hạng mỗ đường đường chính chính đấu trận ?”


      Cổ Hi cười lạnh: “Ngươi chết , người chết có quyền được .”


      Hạng Thiên vừa kinh hãi vừa giận cùng cực, bất đắc dĩ mới định lướt xuống đất nhờ bọn Tề Đằng bảo vệ. Đột nhiên, y đổi ý, nhanh nhẹn lướt về phía Mộng Khả Nhi, đọa lạc thiên sứ cõng Cổ Hi đuổi sát rời.


      Mộng Khả Nhi cũng vừa kinh hãi vừa tức giận, ngờ trong tình huống này Hạng Thiên còn quên kéo nàng chết chìm theo, nếu đấu với Cổ Hi nàng chả có gì phải ngại nhưng với đọa lạc thiên sứ e là tuyệt thế cao thủ đệ ngũ giai cũng dám chắc thắng.


      Cổ Hi truy kích đến chỗ Mộng Khả Nhi, Hạng Thiên dừng phắt lại, tống ra quyền mãnh liệt. Họ Cổ cười lạnh, Đoạt Mệnh thi hoàn trong tay liên tục rung động, đọa lạc thiên sứ như thần ma tỏa ra tử khí ngập trời, bổ tới chưởng, bao trùm luôn cả Mộng Khả Nhi.


      Mộng Khả Nhi đành phải xuất thủ, năm cánh sen ngọc hộ thể, bốn cánh bay ra chém vào đọa lạc thiên sứ.


      trung, hai vị truyền nhân thánh địa có thể phi liên thủ đại chiến đọa lạc thiên sứ. Họ tuy hiểu đạo lí “cầm tặc tiên cầm vương” muốn giết kẻ chỉ huy là Cổ Hi trước nhưng phòng thủ của đọa lạc thiên sứ quá lợi hại, chỉ cánh tay, đôi cánh mà như tường đồng vách sắt, miễn dịch với mọi công kích vật lý, họ căn bản thể đột phá được.


      Mộng Khả Nhi càng đấu càng kinh hoàng, đối mặt với đối thủ sợ công kích vật lý này, nàng đơn giản là hết cách, sau cùng phải thi triển bí pháp Ngũ Hành Lôi Điện của Đạm Đài thánh địa. Ánh chớp cuồng mãnh từ bổ xuống, tiếng sấm chấn động màng tai vang lên liên tu bất tuyệt, luồng điện khổng lồ xuất trung, tỏa ánh sáng chói lòa.


      Đạo gia pháp môn này gọi được Ngũ Hành Lôi Điện, so với điện hệ ma pháp mà ma pháp sư mới thi triển được biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Nhưng sấm chớp mạnh thế nào cũng lay động đọa lạc thiên sứ mảy may, y há mồm hút sạch mọi luồng sấm chớp, quả thực khủng bố đến cùng cực.


      Đọa lạc thiên sứ chết tuy còn toàn bộ thần thông như lúc còn sống nhưng chỉ bằng mấy loại thi triển được cũng có uy lực tuyệt luân, nếu phải cao thủ đạt đến cảnh giới đệ ngũ giai trở lên tất thể địch lại.


      Mộng Khả Nhi biết ít đạo pháp kì diệu, lại hành lỗ mãng như Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, bằng sớm bị thương trong tay đọa lạc thiên sứ rồi. Bất quá cứ cầm cự dằng dai thế này, thụ thương lạc bại chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.


      Mộng Khả Nhi khẽ nhíu mày, nàng muốn chạy xuống đất tìm viện trợ, bêu xấu trước mấy vạn khán giả.


      Ba nhân ảnh liên tục thay đổi phương vị, nhanh nhẹn di động.


      “Soạt, soạt, soạt!”


      Mấy thanh xé khí vang lên, Mộng Khả Nhi dẫn dụ thành công đọa lạc thiên sứ đến gần Thần Nam.


      “Ta @#%@#……” Thần Nam mắng thầm trong lòng, Mộng Khả Nhi quả là đáng ghét, nhân lúc lưu tâm liền đổ họa tới.


      Vừa đến đây, Mộng Khả Nhi mượn luồng chưởng lực đọa lạc thiên sứ đánh tới, nhanh nhẹn lướt mấy chục trượng, tránh xa chiến trường, theo con mắt người ngoài, nàng phải lâm trận bỏ chạy mà tránh khỏi mũi công kích mãnh liệt, tạm thời tránh mũi nhọn của đối thủ.


      Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương cũng bị văng xa lắm, đọa lạc thiên sứ truy kích Mộng Khả Nhi đến gần Thần Nam, được Cổ Hi khống chế liền xuất ra chưởng.


      Tử Kim thần long kêu lên ngao ngao, vội tránh , nhưng đọa lạc thiên sứ đuổi sát, Thần Nam đại nộ, làm sao ngờ rằng trận đấu này lại lan đến chỗ mình nhanh như vậy, Diệt Thiên Thủ liền tung ra.


      Cổ Hi và đọa lạc thiên sứ chưa hiểu mô tê gì đột nhiên bị bàn tay to lớn màu vàng tím xuất trước mặt vây lại, bàn tay che kín đất trời, chụp gọn rồi dụng lực ép mạnh xuống, toan biến cả hai thành bột.


      Khán giả dưới đất sôi lên ào ào, họ lại được thấy Thần Nam thi triển Diệt Thiên Thủ, đương nhiên vẫn hiểu Tử Kim thần thủ hình thành như thế nào, bất quá thấy thần thủ tóm được đọa lạc thiên sứ đáng sợ hưng phấn được. Cao trào dâng lên như lúc Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đánh đọa lạc thiên sứ rớt xuống đất.


      Truyền nhân các thánh địa trợn mắt há mồm, ngờ Thần Nam lại tóm được cả loại địch nhân cơ hồ thể chiến thắng nổi vào trong tay, ánh mắt mọi người nhìn đều tỏ ra kì quái.


      Chỉ có Thần Nam hiểu được, Diệt Thiên Thủ khó lòng hủy diệt được đọa lạc thiên sứ cùngCổ Hi, thiên sứ sử dụng chính đôi cánh của mình che chở cho họ Cổ, lại dùng cánh tay độc nhất liên tục xung kích, sắp phá được quang chưởng thoát ra.


      hơi chấn kinh, ai hiểu uy lực của Diệt Thiên Thủ bằng , nếu người thường bị ép như vậy sớm trở thành đống tương thịt rồi, nhưng đọa lạc thiên sứ như thể kim cương bất hoại, cơ hồ miễn dịch với mọi công kích vật lý.


      “Grào… ồ! Mẹ kiếp, quái vật này đúng là đánh thế nào cũng chết!” Tử Kim thần long lại gào lên mấy tiếng hết sức bất nhã, nó ở gần nhất nên nhìn rất , quang mang của Diệt Thiên Thủ càng lúc càng ảm đạm, đọa lạc thiên sứ lồng lộn như lệ quỷ sắp xông ra ngoài.


      Thần Nam nghiến răng, điên cuồng thôi động công lực nhưng thể đánh trọng thương đọa lạc thiên sứ, sau cùng vung mạnh tay phải, độc địa ấn mạnh xuống, Tử Kim thần chưởng lại bao quanh đọa lạc thiên sứ và Cổ Hi, ép xuống mặt đất.


      “Ầm!”


      tiếng nổ động trời vang lên, mặt đất rung chuyển, đọa lạc thiên sứ bị lèn chặt xuống, miệng hố cực lớn xuất giữa trường đấu, vết nứt rộng hoác ngoằn ngoèo vươn ra chung quanh.


      Bất quá tử khí hộ thể vô tận của đọa lạc thiên sứ cũng như chân khí hộ thể của võ giả, căn bản bị thương tổn gì đáng ngại, Cổ Hi được đôi cánh che chắn cẩn thận nên cũng bị thương mảy may.


      “Choang, choang, choang!”


      Đoạt Mệnh thi hoàn liên tục đập vào nhau, đọa lạc thiên sứ lại bay lên trời.


      “Grào…mẹ ơi!” Tử Kim thần long thèm quan tâm đến chuyện khiến người khác kinh hãi, lại tiếng người, mắng mỏ ầm ĩ: “Khó chơi hơn cả Cửu mệnh thần miêu! Loại quái vật này đánh kiểu gì nhỉ, ta thay mặt thái dương nguyền rủa loại xấu xa như ngươi!”


      Tuy thể hủy diệt nhưng lèn được đọa lạc thiên sứ xuống đất đủ kinh thế hãi tục rồi, biểu lúc trước của quái vật này quá ư kinh người, cơ hồ vô địch. Từ ngoài trường đấu vang lên tiếng hoan hô.


      Sắc mặt Cổ Hi tái xanh, tuy bị thương đến thân thể nhưng vừa nãy y tả tơi hết mức, quan trọng hơn cả là đến giờ y cũng tài nào hiểu được Tử Kim thần thủ xuất cạnh thân thể mình như thế nào.


      Y lí gì đến Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, nhìn chằm chằm vào Thần Nam, cưỡi đọa lạc thiên sứ nhanh nhẹn lướt tới.


      Thần Nam thầm hô hỏng rồi, bị tổ hợp quái vật giết chết này nhắm vào tất dễ giải quyết, e rằng phải đấu sống chết mới xong.


      Biết tránh khỏi trường ác chiến, Thần Nam quyết định tuân theo nguyên tắc “tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương”, Diệt Thiên Thủ lại xuất kích. Bàn tay tử kim lớn cả trượng lại đột ngột xuất sau lưng tổ hợp quái vật, độc địa tóm lấy rồi tống xuống mặt đất.


      “Ầm!”


      tiếng nổ động trời vang vọng, cũng như lần trước, tổ hợp quái vật bị ấn xuống đất, mặt đất xuất miệng hố cực lớn sâu hun hút.


      Từ đầu đến giờ, tổ hợp quái vật luôn chiếm thượng phong, tận lúc giao thủ với Thần Nam mới phải nếm mùi đau thương. Mấy vạn tu luyện giả xem thi đấu như nồi nước sôi già, từng trận tiếng hoan hô vang lên rầm rập, tất nhiên tuyệt đại đa số mọi người có hảo cảm với Càn Thi phái, nên đều hi vọng Cổ Hi thất bại.


      “A a a…” Cổ Hi giận cành hông, ngẩng mặt lên trời rống vang dội, lại cưỡi đọa lạc thiên sứ lao lên trời.


      Nhưng lần này, cả hai mới bay cách mặt đất đầy ba trượng, bàn tay tử kim lại đột ngột xuất đỉnh đầu, tóm lấy tổ hợp quái vật nữa mà trực tiếp ép xuống.


      Tử quang lóe sáng, tiếng nổ ầm vang, bàn tay Diệt Thiên Thủ lớn chừng trượng độc địa ấn lên mình tổ hợp quái vật, ép xuống dưới miệng hố, cát bụi bốc lên mù mịt.


      Nếu nhờ đọa lạc thiên sứ đột nhiên vòng đôi cánh lại, lần này nhiều khả năng Cổ Hi thụ trọng thương.


      Ngoài trường đấu lại sôi lên, tình cảnh trước mắt đúng là thể tin được, Diệt Thiên Thủ quả thận dị vô cùng, ai nhìn ra vì sao thần thủ hình thành mà làm được điều tối trọng yếu là liên tục đánh cho tổ hợp quát vật gần như vô địch kia dẹp lép.


      Truyền nhân các thánh địa đều biến sắc, đọa lạc thiên sứ miễn dịch trước mọi công kích vật lí, nếu đổi lại là họ đối địch với Thần Nam, hậu quả cần phải tưởng tượng. Nghĩ đến đây, ai cũng thấy lạnh buốt sống lưng.


      Cổ Hi giận đến suýt phát điên, hết lần này đến lần khác bị người ta sỉ nhục, đánh rơi xuống, so với giết chết y còn dễ chịu hơn.


      “A a a…” y đứng dậy, ngẩng mặt lên trời rống lên giận dữ.


      “A a a, con mẹ ngươi! Ta tin đánh chết được ngươi” Thần Nam có phần bốc hỏa, Diệt Thiên Thủ liên tục xuất ra.


      “Ầm, ầm, ầm!”


      Cổ Hi và đọa lạc thiên sứ bị “chôn” vào trong lòng đất.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :