Chương 15: Liên hợp “Hừ, có gì đáng sợ! Đừng cho rằng tại hạ biết tí gì về chính đạo thánh địa của các vị cùng tà đạo thánh địa. Bề ngoài lục đạo có vẻ đoàn kết nhưng nội bộ tranh đấu ngừng, tại hạ biết mình chưa đạt đến mức khiến lục đạo liên thủ đối phó đâu nhỉ? Tại hạ chỉ đắc tội với hai người, thằng nhãi của Phá Diệt đạo còn chưa xuất sư, tại căn bản phải lo đến. Còn tên của Hỗn Thiên đạo mắt để lên đầu, ngông cuồng cực độ, tuyệt chịu mất mặt liên thủ với người khác dối phó tại hạ. vừa xuất đạo bị tại hạ cướp mất trấn phái chi bảo, nếu muốn vãn hồi mặt mũi ắt phải đơn độc quyết đấu đòi lại phương thiên họa kích, bằng ngày sau đừng mong ngẩng đầu trong lục đạo.” Mộng Khả Nhi cười nhạt, dung nhan tuyệt mỹ như đóa tuyết liên đỉnh núi cao bừng nở, trong phòng lập tức tràn đầy khí tức thánh khiết, tường hòa. “Thần Nam ngươi hiểu biết quá ít về tà đạo lục thánh địa, quan hệ giữa bọn họ phức tạp vô cùng. Ngươi đánh bại Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, cướp thần kích của coi như khiến mất mặt, năm đạo còn lại có chịu trơ mắt đợi Hạng Thiên xuất thủ chăng? Ngươi sai rồi lại sai, từ xưa đến nay lục đại tà đạo luôn cùng nhau đối kháng chính đạo thánh đồng thời cũng tiến hành minh tranh ám đấu lẫn nhau, ai cũng muốn thành bá chủ lục đạo. Các truyền nhân kiệt xuất nhất của lục đạo cũng có tranh đấu, đều muốn chèn ép năm đạo kia để chứng minh thực lực của mình mạnh nhất, trở thành lục đạo đệ nhất thanh niên cao thủ. Ngươi đánh bại, sỉ nhục Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, vậy theo ngươi, truyền nhân các đạo khác hành động thế nào?” “¥#—¥#%¥…%¥…” Thần Nam ngầm rủa, theo Mộng Khả Nhi tại trở thành cái đích của truyền nhân ngũ đạo còn lại hướng vào, thoạt nhìn có vẻ lục đạo đồng khí liên chi, ra họ đều muốn chứng minh bản thân mạnh hơn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương. “Hừ, tại hạ biết có vài truyền nhân lục đạo đến Sở đô, chắc tiên tử cũng thấy áp lực tăng cao? Hai người muốn kết minh với tại hạ hà tất đến tận đây phân tích quan hệ lợi hại? Muốn liên hợp xuất thủ cứ thẳng ra, cần gì phải vòng vong như vậy!” Đối diện với hai tuyệt sắc mĩ nữ, Thần Nam tuyệt thấy hạnh phúc chút nào, hai người này ai cũng thiện nghệ bày mưu tính kế, nhất định giờ họ cảm thấy lực lượng của thánh địa chính đạo bạc nhược, muốn kéo gia nhập. Mộng Khả Nhi mỉm cười: “Giữa chúng ta trước đây xảy ra nhiều chuyện vui, chúng ta lại từng có lời thỏa thuận tạm thời tính toán, cùng đối phó với người của tà đạo thánh địa, biết Thần huynh có ý kiến gì chăng?” Thần Nam đứng dậy: “Đương nhiên, bất quá tại hạ thấy trước đây chúng ta có chỗ nào vui cả. Kỳ tại hạ nhớ mãi những phút giây tươi đẹp đó.” Dẫu cho Mộng Khả Nhi hàm dưỡng hơn người, nghe vậy cũng phải biến sắc, mấy đốt ngón tay bị nắm chặt lại nổi gân xanh. Sở Nguyệt hiểu vì sao sư tỷ lại thất thái như vậy. Đạm Đài thánh địa coi trọng tu tâm, tu vi đến bậc Mộng Khả Nhi ắt ngoại giới khó lòng quấy nhiều linh chi tâm, nhưng Sở Nguyệt làm sao biết được chuyện xảy ra giữa sư tỷ và Thần Nam? E rằng có là sư phụ của nàng ta mà trải qua những chuyện đó, lại nghe Thần Nam nhắc lại, cùng phải phát cuồng. Mộng Khả Nhi hận đến cực độ nhưng phải cố nhịn, dần bình tĩnh lại. Nàng cảm giác Thần Nam vô cùng đáng ghét, ràng có ý kích nộ để phá hỏng tâm cảnh, quấy nhiễu tu hành của nàng. Thấy Mộng Khả Nhi thoáng cái khôi phục bình tĩnh, ánh mắt càng lúc càng trong sáng, Thần Nam thầm than: “ nên bức quá, cứ thế này mình lại trở thành hòn đá mài đưa ả đến cảnh giới cao hơn, những phá hoại tu hành mà lại thành toàn cho ả. Ồ, ngờ ả lợi hại như vậy.” Mộng Khả Nhi bình tĩnh lại, liền đó phân tích cho Thần Nam hiểu về truyền nhân các thánh địa đến Sở đô, bảo nên xung đột với họ mà đợi truyền nhân của Thiếu Lâm Tự và Tử Tiêu cung lộ diện hẵng hành động cũng muộn. Thần Nam đương nhiên biết Mộng Khả Nhi chả lo lắng gì cho , e rằng đến lúc hành động, trở thành thuốc pháo cho chính đạo thánh địa. giờ cục thế chưa ràng, vẫn còn thời gian ngẫm nghĩ đối sách. Mấy ngày tiếp theo, Thần Nam chiếu cố Long Vũ, giúng nàng liệu thương, lại lê la khắp các tửu lâu ở đế đô, tất nhiên nghe được rất nhiều tin tức liên quan đến chính đạo thánh địa và tà đạo thánh địa. Đồng thời hiểu rằng Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương chắc chắn là người đầu tiên tìm mình, Hạng Thiên quyết cho ai tranh quyền động thủ với . Nếu người đó đánh bại Thần Nam cũng co nghĩa là đánh bại luôn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, y vừa xuất đạo, tâm cao khí ngạo, khó lòng chịu nổi sỉ nhục đó. , Thần Nam hi vọng Hạng Thiên tìm sớm chút, kết thúc luôn ân oán giữa song phương. muốn nhân lúc Long Vũ còn ở Sở đô, giúp nàng báo mối thù chưởng. Hoàng cung Sở đô xuất thần vật khiến bát phương phong vũ, rồi các vô địch cường giả đại chiến tầng hoàng cung khiến tu luyện giới kinh ngạc. Chuyện qua gần mười ngày mà nhưng tu luyện giả đổ tới giảm, ngược lại liên tục tăng lên. Nhiều người tới đây để chứng kiến trường thịnh hồi. Mấy ngày nay, các quán hàng ăn uống ở Sở đô sinh ý dồi dào, các khách sạn làm ăn càng khá, cũng có thể rằng lần này Sở đô phong vân những lại trực tiếp tác động tăng trưởng kinh tế của thành Bình Dương. Mười ngày sau đại chiến ở hoàng cung Sở quốc, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương vẫn chưa tìm tới Thần Nam, ngược lại có truyền nhân tà đạo thánh địa khác phái người mời uống trà. bật cười, đeo phương thiên họa kích lung tung khắp các tửu lâu, vốn định khiến Hạng Thiên mất mặt mà phải thò ra, ngờ bị người khác nhận ra. Hoàng Hạc lâu là đệ nhất danh lâu của Sở đô, thậm chí là đứng đầu Sở quốc cũng ngoa. Trước khi Sở quốc định đô ở đây, ngôi lầu tồn tại, có gần ngàn năm lịch sử, trải qua mấy lần tu sửa. Bao nhiêu đời nay, vô số tao nhân mặc khách để lại danh họa tuyệt cú Hoàng Hạc lâu khiến ngôi lầu nổi danh khắp Đông đại lục. Hơn nữa tại ngôi lầu từng ba lần xảy ra đại quyết chiến giữa các vô địch cường giả, đương nhiên lúc đại chiến, song phương đều khéo léo chống đỡ luồng lực đạo như biển cả ào ạt, tổn hại đến cái bàn cái ghế nào trong lầu khiến nó danh truyền tu luyện giới. nay, muốn ra vào ngôi lầu, nếu phải danh sĩ cõi cũng là bậc quyền quý của các đế quốc, đều là người có thân phận, người bình thường khó lòng đặt chân vào. Thần Nam mà dùng chiêu bài Sở quốc hộ quốc kì sĩ, tự nhiên ra vào dễ dàng nhưng tình hình Sở đô nay cho phép rình rang quá mức. Nhưng người mời uống trà suy tính chu đáo, sớm phái người đứng dưới lầu chờ đợi, đưa lên tận lầu ba. Lúc người đó lui rồi mới được người khác cho biết người vừa đưa lên lại là lão bản của ngôi lầu. hơi sửng sốt đoạn đẩy cửa căn phòng trước mặt. Hoàng Hạc lâu là đệ nhất danh lâu của Sở đô, các tửu lâu khác thể so sánh, tường trong phòng treo tranh của danh gia tự vẽ, phải loại tranh vẽ lại. Cửa sổ lại càng trân quý, được chế tạo bằng lưu ly hiếm thấy, ngoài trời đầy băng tuyết mà trong phòng hoàn toàn còn dấu vết lạnh lẽo. Những thứ đó khiến chú ý, hai mắt nhìn chăm chú vào thân ảnh kiều diễm ngồi chiến ghế trúc đằng trước. Có những người được trời cao ân sủng, vô luận đến đâu cũng trở thành tiêu điểm cho người ta quan sát, mình họ có khí chất và mị lực khiến người khác thể kháng cự. Nếu phải dùng hai chữ để hình dung nữ tử ngồi trước mặt, đó phải là “hút hồn”, dùng từ ngữ để miêu tả sắc đẹp của nàng ta chắc mất ngày đêm cũng tuôn hết ra được những mĩ từ để tán tụng tư thái mê hoặc. Người ta chỉ biết cảm thán, nữ tử này nên xuất tại phàm gian! Nữ tử đó nằm dài ghế trúc, chiếc áo da cừu dày sụ che nổi tấm thân mê hoặc như ma quỷ của nàng, cặp chân dài cơ hồ được đúc bằng hoàng kim, cặp mông nảy nở, tròn trịa hết sức khiêu khích, vùng tiểu mềm mại bó thắt lại chỉ vừa chét tay, hai trái đào tiên ngồn ngộn vươn lên khiến người ta khỏi nảy lòng hươu dạ vượn, cần cổ nàng trắng muốt, nuột nà như lông thiên nga. Ánh mắt Thần Nam chuyển đến khuôn mặt nữ tử, tức đầu óc chấn động, dung nhan diễm tuyệt thiên hạ khiến ngơ ngẩn. Đến giờ gặp vô số mỹ nữ, ai là nhân gian cực phẩm, từ Sở Nguyệt, tiểu công chúa, Đông Phương Phượng Hoàng, đến Long Vũ, Mộng Khả Nhi nhưng đối mặt với nữa tử này, khỏi nghẹt thở. Nữ tử này đẹp đến thấm vào xương tủy, diễm tuyệt hoàn vũ, tuyệt đại dung nhan tỏa ra nét quyến rũ khác thường, dung nhan hoàn mỹ có thể nung chảy bất cứ ai. Giờ nàng nằm ghế, cố ý quyến rũ nhưng vẫn khiến Thần Nam vốn có định lực siêu cường cảm giác đầu óc quay cuồng. “Mời ngồi.” Chỉ hai từ ngắn ngủi, giọng lại lọt tai như tiếng tiên nhạc khiến tỉnh lại. thầm thở dài, lợi hại ! Nhất định đây là truyền nhân của Tình Dục đạo: Nam Cung Tiên Nhi. Vừa bước vào được lĩnh giáo vô thượng tuyệt học của Tình Dục đạo: tuyệt thế mị công ghi trong Tình dục cực tình bảo điển. Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười kiều, trong phòng cơ hồ ngập đầy màu sắc khiến Thần Nam thấy mình như lạc trong đào hoa lâm ca vũ phiêu diêu, từng thân ảnh kiều uốn lượn quanh mình. ngầm vận công, những thanh kia lập tức hóa thành hư vô, lại thở dài rồi thư thả ngồi xuống.
Chương 16: Nam Cung Tiên Nhi Thần Nam tuy tỏ ra thư thái nhưng trong lòng kinh hãi cùng cực, mị công của Nam Cung Tiên Nhi khiến cảnh giác. động tác tuỳ ý của tuyệt sắc nữ tử thiên kiều bách mị này cũng ảnh hưởng đến tâm thần người khác, đủ thấy mị công đạt đến mức cao tuyệt. Nam Cung Tiên Nhi cơ hồ nhìn ra nghĩ gì, liền ranh mãnh nháy mắt với , mái tóc dài đen óng ả cặp mắt sáng rực, lúc này trông nàng ta có phần tinh nghịch, khả ái, phong thái câu hồn lúc này mất sạch. Nàng dường như biến thành tiểu nữ sinh ngây thơ, tinh nghịch vô cùng. Thần Nam lại thầm hô lợi hại, mị công của Nam Cung Tiên Nhi quả đạt đến lô hỏa thuần thanh, chỉ hai động tác đơn giản mang lại cảm giác hoàn toàn khác, rũ sạch ấn tượng lúc trước trong nháy mắt. Thấy Thần Nam thất thần, nàng bật cười, tức phong thái câu dẫn lại xuất , trong khoảnh khắc nàng quay về là vưu vật điên đảo chúng sinh, dung nhan tuyệt thế có thể gây loạn khắp thiên hạ. “Ha ha, quả dưa ngốc, thiếp mời huynh đến uống trà, phải để nhìn huynh thần người ra như thế.” Nam Cung Tiên Nhi khẽ cười, am thanh có phần dễ nghe. Thần Nam cũng cười, hoàn toàn trấn định lại: “Hay quá, còn mau rót trà cho tại hạ.” Làn mi dài của Nam Cung Tiên Nhi khẽ nhướng lên, đôi môi đỏ ềm mại hơi bĩu ra, tỏ vẻ bất mãn: “Trà ngay cạnh huynh, tự rót được sao?” Lúc này nàng đượm vẻ kiều, khả ai hết sức. Thần Nam nuốt trôi, tuyệt thế nữ này như thể có trăm khuôn mặt, khuôn mặt nào cũng quyến rũ, thẹn là truyền nhân cú Tình Dục đạo chuyên mê hoặc người khác. “Mời tại hạ đến uống trà chỉ nhân phải tự tay rót, bằng còn gì là đãi khách?” Vẻ mặt Thần Nam cười cợt, trong lòng liên tục lẩm nhẩm huyền công tổng quyết gia truyền. Nam Cung Tiên Nhi lại bật cười rồi từ từ ngồi dậy, bỏ lớp áo lông cừu ghế, thân hình mê hoặc như ma quỷ ra toàn bộ trước mắt Thần Nam. Chiếc váy dài màu đen khiến thân thể hoàn mỹ của nàng gợi cảm vô cùng, những đường cong kì diệu khiến người khác phải này ý mộng mơ, đôi cánh tay trong lớp áo tơ nét óng ả, tỏa ra ánh sáng mê hoặc khiếp người của hơi thở tuổi thanh xuân. Nhìn xuống, mặt liền nóng bừng, mặc dù lẩm nhẩm huyền công tổng quyết gia truyền nhưng vẫn thấy dao động. Hơi dịch xuống chút, lớp váy hoàn toàn dệt bằng lưới, cơ hồ trong suốt, đôi chân thon dài trắng nuột cua Nam Cung Tiên Nhi cực kỳ bắt mắt, tính chất “hắc bạch dụ hoặc” hoàn mỹ nhất. Nam Cung Tiên Nhi lại mỉm cười, chầm chậm đến gần , mùi hương như lan xạ thấm vào mũi khiến bất giác ngửa ra sau, gần như nằm xuống chiếc ghế mây. Nam Cung Tiên Nhi lại chậm rãi mà ưu nhã rót trà cho Thần Nam, khoanh áo ngực lộ ra hai dải ánh sáng dìu dịu, mềm mại, quả dụ hoặc mời mọc. Sau cùng, đôi tay thon dài nâng chén trà lên đưa cho Thần Nam, Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười: “Thần công tử, mời uống trà.” Thần Nam hơi thẳng người lại, đón lấy chén trà nhấp ngụm đoạn đặt xuống bàn: “Đa tạ!” Nam Cung Tiên Nhi lùi lại mà tiến tới bước, gần như ghé sát Thần Nam, thở ra mùi thơm như hoa lan: “Vị trà thế nào?” “Ngon lắm.” Thần Nam hơi lùi lại, tránh tiếp xúc với thân thể mềm mại kia. “Ngon thế nào?” Ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi ngập nét nồng nhiệt, thấy Thần Nam lùi, nàng lại tiến thêm nửa bước, gần như ép nằm xuống ghế. Thần Nam hơi phiền muộn, ngờ lại bị nữ tử khuynh quốc khuynh thành đùa cợt thế này, liền bật cười, hình như hơi “quân tử” quá mức, vì sao phải từ trói chân trói tay mình làm gì? Nghĩ vậy, cười ha hả, nhanh chóng ngồi thẳng dậy, suýt nữa va vào ngực Nam Cung Tiên Nhi khiến nàng kinh hãi, nhanh chóng lùi lại. Lần nay Thần Nam chịu buông tha, song thủ nhanh nhẹn chộp tới, bắt lấy cánh tay nàng, bật cười: “Nếu nam Cung tiểu thư muốn đến gần chuyện, chi bằng chúng ta ngồi trong lòng nhau bàn chuyện.” “Vô lại buông tay ra!” hiểu Nam Cung Tiên Nhi dùng phương pháp gì mà trơn tuột như cá trạch, nhanh chóng thoát khỏi vòng tay Thần Nam, lùi lại phía sau. Nàng xoay người, tư thế đẹp đẽ vô ngần, ngồi lại xuống chiếc ghế mây rồi khác lớp áo da cừu lên, cười : “Huynh thà, trung hậu như bề ngoài.” Thần Nam cười đáp: “ oan uống quả, đối diện với tuyệt thế mĩ nữ chắc ai kháng cự nổi. Tiểu thư dụ hoặc như vậy nếu là người khác chắc hung tính’ đại phát rồi.” Nam Cung Tiên Nhi liếc nhìn , thần thái kiều mị phong tình vạn chủng, dịu dàng : “Có đoán được sao thiếp lại mời huynh tới đây ?” “Chắc phải tìm tại hạ quyết đấu, nếu có vậy chắc cũng vô cùng tuyệt diệu.” tại Thần Nam hoàn toàn buông thả, kìm nén như lúc trước. “Huynh quả nhiên vô lại như lời đồn.” Nam Cung Tiên Nhi khẽ cười: “ hiểu nổi sao kẻ vô lại như huynh lại đánh Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương trọng thương, đoạt luôn cả trấn phái chi bảo của Hỗn Thiên đạo.” “ đời này có rất nhiều việc ngờ, như chuyện hôm nay tiểu thư mời tại hạ đến, rất nhiều người cho rằng tại hạ và lục đại tà đạo thành thế thủy hỏa bất dung, truyền nhân tà đạo thánh địa thấy mặt tại hạ đấu sống chết luôn, nhưng tại chúng ta uống trà bàn chuyện, ồ, là ngồi kề bên nhau…” “Hạng Thiên mà bị sư phụ đưa về chắc tìm huynh liều mạng, hơn nữa nếu huynh gặp phải truyền nhân các đạo khác chắc cũng phải đổ máu đại chiến, đâu có được nhàn hạ như thế này”, Nam Cung Tiên Nhi khe khẽ mỉm cười, tư thái mê hoặc đến hết mức. Thần Nam nhìn nàng: “Tại hạ tin là vậy, tiểu thư cho tại hạ biết tin, có ý gì chăng?” “Huynh cho rằng thiếp muốn động thủ với huynh hoặc giết huynh mà cònmời đến dây uống trà như thế này sao?” Nam Cung Tiên Nhi chăm chú nhìn , ánh mắt long lanh như nước hề nháy, đượm vẻ phong tình rất riêng. Thấy Nam Cung Tiên Nhi muốn bàn chuyện nghiêm túc, Thần Nam cũng chấn chỉnh thái độ: “Xin Nam Cung tiểu thư cứ thẳng vào vấn đề, tìm tại hạ có việc gì?” Nam Cung Tiên Nhi rũ sạch phong thái mê hoặc, tại trông nàng có phần đoan trang, loáng thoáng phát ra khí tức thánh khiết khiến Thần Nam tưởng Mộng Khả Nhi ở đây. bất giác lại than thầm, Nam Cung Tiên Nhi quả là bách biến ma nữ, tính tình của nàng ta, e rằng ai hiểu được. “Thiếp đến kết minh với huynh.”
Chương 17: Hậu cung thân vương câu dịu dàng khiến Thần Nam động dung, trong lòng thoáng qua vô số ý nghĩ, đúng, là hay giả, hay là ả trí trá với ? Nếu là , kết mình với ả phải có thêm minh hữu cực mạnh, bớt địch thủ khó trêu vào sao? Nếu là giả ả định làm gì? “Nhìn thẳng vào mắt thiếp xem thiếp có dối ?” Nam Cung Tiên Nhi tỏ vẻ nghiêm túc: “Thiếp nghĩ kỹ rồi, thiếp có đùa, cũng dùng quỷ kế bởi như thế đáng, nếu muốn đối phó với huynh cón có rất nhiều cách.” Trong lúc này, Thần Nam xác định ả dối mà , nếu muốn đối phó với , ả cần phải dùng cách đó. “Vì sao?” hỏi. “Đơn giản lắm, thiếp thông qua chàng mà đối phó với Mộng Khả Nhi, với Đạm Đài thánh địa.” Ánh mắt Nam Cung Tiên Nhi tỏ ra kiên định, sắc mặt thành . Thần Nam muốn cười mà được, hiểu được ân ân oán oán giữa Tình Dục đạo và Đạm Đài thánh địa, xem ra lời đồn giả dối, hai thánh địa đối lập này quả có những ân oán thể hóa giải. “Thiếp biết Mộng Khả Nhi cũng muốn kéo huynh về phe ả, muội phải khiến nguyện vọng của ả thành công cốc. Ha ha, ần nhìn thiếp như thế, muội phải loại người hẹp hòi chỉ biết phục cừu, chẳng qua thiếp muốn có thêm minh hữu mạnh, đem lại cho địch nhân cường địch, đó đều là chuyện bình thường thôi mà. Thiếp phải hiểu thực lực của huynh, gần đây có đột phá, đủ để liệt vào thập đại thanh niên cao thủ của Đông đại lục, nhân tài như vậy đáng cho thiếp lôi kéo sao? Lẽ nào xưa nay huynh vẫn coi khinh mình?” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười hỏi. Thần Nam lắc đầu: “Tiểu thư thấy thế có thưc ? Chắc tiểu thư cũng biết ân oán giữa tại hạ và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, truyền nhân các tà đạo thánh địa đều muốn tìm cơ hội đánh bại tại hạ. Tiểu thư cũng là truyền nhân tà đạo thánh địa, vậy những truyền nhân khác nghĩ sao?” Nam Cung Tiên Nhi bật cười: “Thiếp đương nhiên biết được quan hệ lợi hại trong chuyện này, chẳng qua tà đạo thánh địa tuy bất đồng với chính đạo thánh địa nhưng lại có quá nhiều điều ràng buộc lẫn nhau. Thiếp kết minh với huynh tịnh có nghĩa rằng các thánh địa khác thể coi huynh là cừu địch, đây chỉ là kết minh riêng giữa chúng ta, phải đại kết minh giữa các thánh địa.” Thần Nam uống ngụm trà: “Lại có chuyện hay ho thế sao! Tiểu thư chẳng qua muốn mượn sức của tại hạ, như thế tại hạ được lợi gì? Tại hạ trở mặt với Mộng Khả Nhi, về phe tà đạo thánh địa, kết quả chỉ kết minh được với tiểu thư còn truyền nhân các đạo khác vẫn là địch thủ, hóa ra tại hạ đắc tội với cả chính tà lưỡng đạo. Tiểu thư chắc ngây thơ đến mức cho rằng tại hạ đồng ý chứ?” Nam Cung Tiên Nhi lắc đầu: “Nghe thiếp từ từ , thiếp có nguồn tin chính xác rằng huynh và Mộng Khả Nhi ăn cánh, chuyện này thiếp giấu. thời huynh kết minh với ả đến phút chót vẫn phải đấu với nhau trận, kết minh với thiếp chắc chắn chúng ta có xung đột. Huynh kết minh với ả, truyền nhân lục đại tà đạo thánh địa đều vin vào đó coi huynh là cừu địch, còn kết minh với muội, trong các thánh địa chính đạo, trừ Mộng Khả Nhi ra ai cảm thấy bị mất mặt, coi huynh là cừu địch. dễ nghe, bọn là là người chính trực, còn khó nghe, bọn họ cứng nhắc.” Thần Nam lấy làm kì quái: “ ư?” “Đương nhiên, huynh và thiếp kết minh riêng thế này chỉ nhằm đối phó với Đạm Đài thánh địa chứ phải toàn bộ chính đạo thánh địa, đương nhiên khiến mấy tên ngụy quân tử giáo điều đó truy sát huynh. Ngược lại về phần tà đạo thánh địa, có những đạo lý kiểu đó.” Thần Nam thở dài: “Chả trách lại phân chia chính tà. Bất quá tiểu thư tà đạo thánh địa có thù tất báo, tại hạ kết oán với Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, truyền nhân các đạo khác khẳng định coi tại hạ là địch thủ. Tại hạ muốn sinh tồn giữa hai đạo chính tà.” Nam Cung Tiên Nhi bật cười, dung nhan tuyệt sắc mê hoặc khiến cả gian phòng sáng lên. “Ha ha, kết minh với thiếp là sao có chuyện thiếp để huynh chịu thiệt. Chúng ta là minh hữu, ca ca thiếp tất coi huynh là địch nhân, thiếp cũng có thể thuyết phục hai, ba người khác tìm huynh quyết đấu. Huynh coi, vậy là chỉ còn bọn Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương coi huynh là cừu địch mà thôi. Hơn nữa Hạng Thiên vì muốn lấy lại danh dự, bất luận thế nào cũng liên thủ với người khác đối phó huynh. Ha ha, thiếp tốt với huynh như vậy, đưa huynh vào vị trí tuyệt vời, còn phải hứng chịu sóng gió nữa, bớt được bao nhiêu là cường địch. Huynh định đa tạ thiếp thế nào?” Nam Cung Tiên Nhi lại cười dụ hoặc, dung nhan điên đảo chúng sinh quyến rũ cùng cực. Thần Nam nheo mắt nghĩ ngợi đoạn : “Tiểu thư đúng là thuyết khách giỏi, giờ tại hạ có cảm giác động tâm vô cùng, nếu đúng như tiểu thư , tại hạ ắt bớt được rất nhiều cường địch.” Nam Cung Tiên Nhi cười vang: “Vậy còn do dự gì nữa, xưa nay thiếp chưa bao giờ đối xử tệ với bằng hữu.” Thần Nam : “ ra tiểu thư coi trọng tại hạ ở phương diện nào?” “Thứ nhấy, huynh lúc đỉnh cao, uy danh tại tu luyện giới , có ảnh hưởng nhất định.” “Thứ hai, thực lực của huynh mạnh, đủ để liệt vào hàng thập đại thanh niên cao thủ của Đông đại lục, hơn nữa thăng tiến cực nhanh, chắc chắn tiềm lực siêu hạng, thiếp rất coi trọng thành tựu tương lai của huynh.” Nam Cung Tiên Nhi chậm rãi đáp: “Thiếp thẳng ra, còn gì nữa .” Thần Nam gật đầu: “Tại hạ cũng muốn nghe . Ồ, cho cùng tiểu thư coi trọng thực lực của tại hạ. Được tại hạ kết minh với tiểu thư.” Hai người mật nghị trong phòng rất lâu, sau cùng Nam Cung Tiên Nhi gọi người mang rượu thịt đến khoản đãi Thần Nam, hai người vừa ăn vừa bàn luận vô cùng hứng thú. Sau cùng Nam Cung Tiên Nhi cười : “Huynh phản bội Mộng Khả Nhi thế này, hiểu có ngại ngùng với nàng ta ?” “ cần thử tại hạ, tiểu thư biết taih hạ và nàng ta ngầm tranh đấu, chắc cũng biết chúng tôi diễn trò với nhau. Hơn nữa cũng thể coi là tại hạ giữ minh ước bởi ước định giữa chúng tôi chủ yếu để đối phó với Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương. Ước định này bao giờ thay đổi, vì thế tại hạ phản bội minh ước.” Nam Cung Tiên Nhi quả là bách biến ma nữ, mỉm cười ngọt ngào: “Được, mong rằng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Thần Nam gật đầu đoạn hỏi huỵch toẹt: “Tại hạ từng nghe về ân oán giữa Đạm Đài thánh địa và Tình Dục đạo, rốt lại tiểu thư muốn đối họ thế nào?” “ có gì, chỉ giúp mỗi nữ tử trong Đạm Đài thánh địa tìm được nam nhân tâm ái.” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười kiều mị. Thần Nam lạnh buốt, trong mắt người đời, những nữ tử của Đạm Đài thánh địa đều lạ thân của trinh khiết, cả đời lấy chồng, ý muốn này của Nam Cung Tiên Nhi quả tà ác, nếu nó thành thực, chắc chắn Đạm Đài thánh địa triệt để luân lạc, từ đây còn tồn tại nữa. Hồi lâu sau, Thần Nam mới được hai chữ: “ vậy!” Nam Cung Tiên Nhi cười tươi, dịu dàng : “Bọn họ biết tình thú vị thế nào, biết cách hưởng thụ sinh hoạt. Thiếp làm thế để giúp họ thoát khỏi bùn lầy, lấy lại quyền lợi nữ nhân mà họ bị đoạt mất, đến cuối cùng thế nào họ cũng cảm tạ thiếp.” Thần Nam tắt tiếng, bất quá khỏi bội phục Nam Cung Tiên Nhi, thủ đoạn nay còn đáng sợ hơn giết sạch Đạm Đài thánh địa, bèn giơ ngón cái lên khen: “Bội phục.” Đoạn cười cợt: “Tiểu thư tận tâm tận lực với các nữ tử Đạm Đài thánh địa, thế có nghĩ đến chung thân đại của mình? Chúng ta vừa mới kết minh, ồ, kì tại hạ thấy quan hệ giữ chúng ta có thể tiến thêm bước, hắc hắc…” Nam Cung Tiên Nhi lại mỉm cười kiều mị, tuyệt đại dung nhan ngập nét huyền hoặc: “Yên tâm, thiếp muốn lập tòa hậu cung lớn, thể thiếu vị trí của huynh được, người đầu tiên thiếp cười là huynh để huynh là chính cung thân vương.” Thần Nam kinh hãi há mồm trợn mắt, thất thanh: “Tiểu thư muốn lập tòa hậu cung lớn? Trời đất!” Nam Cung Tiên Nhi liếc : “Có gì lạ đâu, thế nào, được sao? Nam nhân các người tam thê tứ thiếp, lại thể chấp nhân nữ nhân bọn thiếp lấy nhiều trượng phu sao? Thế giới này quá bất công, thiếp phải cải biến tất cả, triệt để giải phóng tư tưởng cho nữ nhân.” “Điên rồi!” Thần Nam thở dài: “ quá điên cuồng, nếu như tiểu thư đề cập đến chuyện vợ chồng, tại hạ có gì để , tiểu thư lại muốn cưới vô số nam nhân, thái quá. đến ngươi đại lục phỉ báng, e là phụ mẫu tiểu thư cũng đồng ý như vậy. Tại hạ biết Tình Dục đạo có quan niệm “giải phóng triệt để” nhưng thể thành thực được.” “Thiếp cần người ta tán đồng, chỉ muốn phá tan tư tưởng kìm kẹp nữ tử, thiếp tin rằng sau mấy chục năm, mấy trăm năm nữa có người chấp nhận.” “Tại hạ ngất mất, quả còn gì để vói tiểu thư, lại muốn nghe tiểu thư giảng giải tư tưởng vĩ đại về vận động, giải phóng. Sau này trước mặt người khác, nên rằng tại hạ quen tiểu thư, tại hạ sợ bị người khác coi mình là kẻ trong hậu cung của tiểu thư. Tiểu thư cứ tiếp tục mơ mộng , tại hạ phải cáo từ.” “Ha ha…” Nam Cung Tiên Nhi cười rũ rượi, dịu dàng : “Thiếp biết nam nhân đều như vậy. Được rồi, đùa với huynh thôi.” Thần Nam : “ có gì đáng cười, tại có nam nhân nào nguyện ý trở thành người nơi hậu cung của tiểu thư, dẫu tiểu thư là thần nữ chuyển thế cũng được. ai muốn bị cắm mấy chục, mấy trăm cái sừng hết.” “Hừ, hiểu gì về tình thú! Kì thiếp có lòng tham, muốn đem những người xinh xắn trong lục đại tà đạo thánh địa và các chính đạo thánh địa gả cho nhau.” Vẻ mặt Nam Cung Tiên Nhi đượm nét cười. “Tại hạ có cùng quan điểm với tiểu thư, tại hạ sợ rồi, cáo từ, tái kiến!” Thần Nam muốn tiếp tục dây dưa với nữ tử kiểu này. Nam Cung Tiên Nhi tỏ ra bất mãn: “Hừ, có lương tâm, thiếp muốn huynh là người đầu tiên vào hậu cung trở thành chính cung thân vương.” Thần Nam vòng tay: “Muội muội tha cho tại hạ, tuy muội đẹp nổi danh thiên hạ nhưng tư tưởng quá ư kinh thế hãi tục, loại tục nhân như tại hạ vô phúc tiếp thụ.” Thần Nam vội vàng chạy khỏi khách sạn. “ cần vội vàng, chuyện hôm nay nên để lộ phong thanh, chúng ta cứ bí mật tiến hành.” “Hiểu rồi.” Qua khung cửa số ngọc lưu ly, Nam Cung Tiên Nhi thấy Thần Nam lủi nhanh đường phố, nàng khẽ mím môi cười: “Ta còn biết ngươi nghĩ gì trong lòng sao, ha ha ha…”
Chương 18: Nhĩ yếu giá nhân bất yếu giá cấp biệt nhân Trong khách sạn hào hoa khác tại Sở đô, thanh niên nam tử dung mạo tựa Phan An, Tống Ngọc cùng uống rượu với thanh niên cao lớn, tuấn song sắc mặt lạnh lùng hết mức. Tuyệt mĩ nam tử dung mạo tựa Phan An, Tống Ngọc nâng chén ra hiệu, rồi tự uống hết: “Tề Đằng huynh, hôm đó huynh đến hoàng cung Sở quốc, huynh có cảm giác thế nào về thanh niên có thể kéo được Hậu Nghệ cung?” Thanh niên được gọi là Tề Đằng sắc mặt vẫn như hàn băng vạn năm tan, lạnh lùng đáp: “Ngươi muốn đến Thần Nam? Có gì đâu, loại hư danh thôi mà.” Tuyệt mĩ thanh niên nam tử cười : “Tề huynh quá coi thường rồi, mấy hôm trước có đột phá, tu vi được liệt vào nhóm thập đại cao thủ của Đông đại lục, tuyệt dưới chúng ta.” “Ồ.” Mắt Tề Đằng xạ ra hai đạo hàn quang, lạnh lùng : “Ta muốn tìm để tiết hận cho sư huynh Hỗn Thiên đạo, Nam Cung Ngâm ngươi có muốn ra tay ?” Tuyệt mĩ thanh niên được gọi là Nam Cung Ngâm chính thị bào huynh của Nam Cung Tiên Nhi, dung mạo cũng tương tự em , khắp thiên hạ e rằng thể tìm đâu ra nam tử thanh tú cỡ đó. “Ha ha, Tề huynh cần phải vội vàng tìm Thần Nam quyết đấu, xem ra Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương phải dễ bị bắt nạt đâu, nếu huynh định thay y mà chiến thắng Thần Nam, phải vuốt mặt Hỗn Thiên đạo sao. Tranh đấu giữa lục đạo cần thiết phải gấp thế, lúc cần thiết mà khơi mào hay, chỉ tổ khiến các chính đạo thánh địa cười chê.” Tề Đằng gật đầu: “Nam Cung huynh rất đúng, tiểu đệ quá lỗ mãng rồi.” Nam Cung Ngâm cười: “Nghe đệ tử lứa này của chính đạo thánh địa đều là nhân kiệt, truyền nhân lục đạo chúng ta nên tự chia rẽ mà phải đoàn kết lại. Còn may, lớp truyền nhân này của lục đạo đều phải loại vô dụng, đặc biệt là Tuyệt Tình đạo xuất bậc tài như Tề Đằng huynh, quán thông mọi sư môn tuyệt học, Tuyệt Tình đạo dưới bàn tay Tề huynh ắt phát dương quang đại.” Tuyệt Tình đạo sở trường cắt đứt thất tình lục dục nên những người luyện công pháp của đạo này lúc nào nhìn cũng lạnh lùng, ít khi bộc lộ tình cảm. Nghe Nam Cung Ngâm vậy, sắc mặt Tề Đằng hơi giãn ra, nhưng vẫn như huyền băng tan. “Nam Cung huynh quá khen, sau này lục đạo toàn phải trông vào mấy tiểu bối chúng ta đảm đương. này tiểu đệ mới luyện sơ thành Tuyệt Tình thân, chưa hoàn toàn lĩnh ngộ được vô thượng công pháp Tuyệt Tình Chú.” Nam Cung Ngâm động dung: “Tuyệt Tình thân sơ thành? Cung hỷ Tề huynh, trong lớp trẻ huynh có thể coi là vô địch.” Tề Đằng lắc đầu đáp, trầm ngâm lúc mới : “Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương cũng được coi là vô địch lớp trẻ, kết quả thế nào, trận đầu tiên khi xuất thế mất thần kích trấn phái, suýt nữa mất luôn tính mạng, mọi thứ đều thể đoán trước được.” Nam Cung Ngâm bật cười: “Là xui xẻo, gặp phải tình huống đặc thù, lcus cuối cùng còn muốn xoay chuyển cục diện, khác nào muốn lên trời.” Tề Đằng nhìn Nam Cung Ngâm chằm chằm: “ đến mạnh nhất, e là thuộc về Tình Dục đạo, lại xuất đến hai người đủ tư cách đứng trong hàng ngũ Thập Đại, đúng là kinh ngạc! Tiên tử của Đạm Đài thánh địa chắc cũng oko so được, hắc hắc…” Y tuy cười nhưng sắc mặt lạnh lùng cực độ. Nam Cung Ngâm khẽ mỉm cười: “Mộng Khả Nhi tiểu đẹ quyết tâm giành được, còn về xá muội, phải tiểu đệ tâng bốc nhưng Tiên Nhi quả là kì tài. Ha ha, đúng rồi, tiểu muội từng muốn tiểu đệ mời Tề huynh gaặp gỡ phen, biết huynh có bằng lòng?” Tề Đằng gật đầu: “Tiểu đệ cầu còn được.” Thần Nam về đến Sở quốc hoàng cung, lập tức đến thăm Long Vũ, tại thân thể nàng bình an, xuông đất lại cần phải đỡ nữa. Lúc này Long Vũ ngồi bên lò sưởi, thư thả đọc sách. Con rồng du côn nằm sóng soài giường gà gật. Nó ăn được nửa trái tim thiên sứ, lợi ích thu được cực lớn. Qua mấy ngày luyện hóa, gần như chuyển hóa nguyên bản của thiên sứ thành long nguyên, tại thân mình của nó dài hơn hẳn, nếu đứng dậy còn cao hơn Thần Nam, tu vi đạt đến cảnh giới tứ giai trung cấp. Bất quá Tử Kim thần long vẫn chừa tính tham, mấy hôm nay vừa luyện hóa trái tim thiên sứ vừa tìm kho thuốc của hoàng cung. Chẳng qua ở đây canh phong quá nghiêm mật nên nó vẫn chưa có cơ hội. Con ròng du côn ngáp liên tục: “Thân thể Long Vũ muội muội mới hồi phục, đừng đọc sách nữa mà lao tâm lao lực, chi bằng cứ chuyện vãn với ta, chúng ta có thể về chuyện phong nguyệt, cảm tình, về lý tưởng trong đời sống.” “Phì, con rồng vô lại ngươi, chết !” Long Vũ vừa giận vừa buồn cười, quăng quyển sách vào con rồng du côn ở giường. “Ồ, Vũ muội muội sao lại đối xử với ta như vậy?’” Tử Kim thần long ngênh ngang bò giường, mồm miệng dẻo quẹo: “Muội xem chúng ta có phải hữu duyên , ta là thần long, tên của muội cũng có chữ long. Hoặc là trong thân thể muội còn có giọt thần long chi huyết, cả nửa trái tim thiên sứ mà ta cũng được ăn…Ái da, sao muội lại bạo lực như vậy? A, là ngươi, tiểu tử đáng chết định làm gì? Mau bỏ ta ra.” Thần Nam mặt mày tươi hơn hớn, nhưng tay hề nhàn rỗi, kéo Tử Kim thần long thành sợi thừng dài, nhanh chóng buộc lại rồi dùng Cầm Long thủ quăng nó ra ngoài cửa sổ. Long Vũ cũng cười, lặng lẽ quan sát mọi việc, đến khi Tử Kim thần long từ dưới lớp tuyết bò dậy mới cười hi hi vẫy tay với nó. Con rồng du côn giận giữ: “Hừ, thèm với hai người nữa, ta tìm Phượng Hoàng tiểu nha đầu đàm luận về lí tưởng cuộc đời.” “Long Vũ, muội hồi phục chưa?” “Vâng, khá nhiều rồi.” “Lần này muội ăn nửa trái tim thiên sứ, thể nội hàm chứa sức mạnh hùng hồn, nếu luyện hóa được nhất định thành trong thập đại cao thủ của Đông đại lục. Ta biết trước đây vì số nguyên nhân mà muội khổ công tu luyện. Nhưng giờ muội nên bắt đầu cuộc sống mới, với tư chất của muội mà chịu khổ công việc lọt vào Thập Đại dễ như trở bàn tay. Ta hi vọng muội quên hết quá khứ. Đương nhiên ngàn vạn lần nên quên ta…” “Chết !” Long Vũ dụng lực đấm , liếc nhìn đoạn : “Vừa định câu đa tạ, ngờ tên lưu manh ngươi đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tài nào nghiêm chỉnh được.” Thần Nam cười : “Kì , câu cuối cùng mới là trọng điểm.” Long Vũ lại đấm mấy quyền, ngước nhìn hoa tuyết bay ngoài song cửa: “Hai ngày nữa ta rời Sở đô, phụ thân ta phái người đến đón ta về.” “Về nhà?” Thần Nam ngẩn người đoạn : “Muội cũng nên về nhà rồi, bất quá nên quên bằng hữu.” “ đâu…” “Ta muốn là muội nhất định phải nhớ ta ở trong tim, mà…” “Bịch.” Thần Nam chưa kịp , lại bị Long Vũ tống cho mấy quyền nữa. “Tên vô lại ngươi đúng là đáng đánh, chịu nghiêm chỉnh bao giờ.” “Ắt xì, ta chỉ sợ muội thương cảm lúc li biệt, hơn nữa những gì ta đều là . Long Vũ, sau khi về muội nên nghỉ ngơi thời gian, quên hết những gì vui . được lấy người khác, nếu có lấy ai nhất định phải thông tri cho ta, ta thiếu muội mạng, cả đời này đành lấy thân đền đáp. Nếu có ngày muội mở lòng mình ra, chỉ cần tiếng trong tu luyện giới, ta có ở xa vạn dặm cũng lập tức cưỡi rồng đến Long gia ở Tấn quốc. Những gì ta đều là …” “Ngươi, đúng là…” Long Vũ nhìn hoa tuyết bay bay ngoài song cửa, hồi lâu … Hai ngày sau, lão quản gia của Long gia cưỡi phi long đến Sở đô đón Long Vũ về nhà. quảng trường trong thành Bình Dương, rất đông thanh niên đến đưa tiễn, Long Vũ lần lượt từ biệt, dặn dò nhau trân trọng. Ngồi lên lưng phi long rồi, nàng đưa mắt nhìn nhóm Sở Nguyệt, tiểu công chúa, Khải Lợi, Mộng Khả Nhi cùng Đông Phương Phượng Hoàng, Khải Văn, Lãnh Phong, những cao thủ trẻ tuổi trong tứ đại học viện. Ánh mắt nàng nóng lên, thiên hạ tuy rộng nhưng lần biệt này có thể cả đời cũng gặp lại nữa. Thần Nam đạp lên Tử Kim thần long, tay cầm phương thiên họa kích, kể gì khiến người đời kinh hãi, bay thẳng lên cao, đưa mắt nhìn Long Vũ xa dần. Đột nhiên Tử Kim thần long kêu lên vang dội, tiếng vang hơn mười dặm, lời lẽ có mấy phần tương tự với Thần Nam: “Grào… Mái tóc nàng như tuyết buồn thảm lúc biệt ly, đốt cháy trong lòng ta nỗi cảm động vì ai. Để vầng trăng trong nhớ lại tình ái hoàn mĩ dưới ánh trăng. Mái tóc nàng như tuyết bay bay, khiến nước mắt ta rơi đợi ai đến lúc bạc đầu. Ta lấy hết năm tháng say mê trong chốn hồng trần ghi khắc tấm bia có bóng hình nàng, vĩnh viễn thương nàng. Grào… nàng muốn lấy chồng cũng nên lấy người khác, mà phải gả cho ta…grào…” Từ xa nhìn lại, Long Vũ dụng lực vẫy tay, tựa hồ hết lên điều gì đó. Đến lúc Long Vũ biến mất nơi chân trời, Thần Nam mới định thần lại, nhìn xuống phát bên dưới có vô số người chỉ chỉ điểm điểm vào . “A…” Thần Nam ngẩng lên nhìn trời kêu vang: “Con lươn đáng chết, những người dưới kia gào rú với ta, mau đưa ta xuống.’ Bọn Sở Nguyệt, Khải Lợi, Lãnh Phong, tiểu công chúa ở dưới cười vang trời, những lão bách tính lại nhi nhao bàn luận. Đại chiến trong hoàng cung Sở quốc qua nửa tháng, tu luyện giả tụ tập tại Sở đô lui mà ngược lại còn gia tăng, nhiều người tìm tung tích vô địch cao thủ, đồng thời đợi chờ tin tức xem thần vật rơi vào tay ai. Hai ngày sau, tin tức chấn động lan khắp đế đô, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương của Hỗn Thiên đạo trong thái cổ lục đại tà đạo ước hẹn đấu với Thần Nam tại quảng trường ở giữa Sở đô.
Chương 19: Ứng chiến Lúc này trong thành Bình Dương cao thủ như mây, bát phương phong vũ gần như tề tụ hết về Sở đô. Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương muốn nhân dịp này ước chiến với Thần Nam tại quảng trường trung ương ràng là để tạo uy thế. Trước đây y bị Thần Nam đánh thương tổn cả hai mạng sườn, mất luôn trấn phái thần kích, mặt mũi mất sạch, giờ chỉ muốn đòi lài danh dự, đánh bại đối phương trước mặt các cao thủ thiên hạ. Đối mặt với Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương khí thể hùng hổ, Thần Nam chỉ đáp cụt lủn hai tiếng: “Ứng chiến.” Hai đại cao thủ trẻ tuổi định ngày quyết chiến xong xuôi, tin tức lập tức lan khắn thành Bình Dương, ai cũng biết trong ba ngày tới hai người tiến hành sinh tử quyết chiến. Hai thanh niên cường giả gần như vô địch lớp trẻ cùng đại chiến tất nhiên là tin tức vô cùng hấp dẫn. Suốt hai ngày nay, tin này lan khắp hang cùng ngõ hẻm thành Bình Dương, được vô số người ngóng đợi. Lúc Thần Nam mới xuất đạo mình tại hoàng cung Sở quốc ngăn cơn sóng dữ: thương đâm long kị sĩ, côn đập phi long, dùng Hậu Nghệ cung bắn hạ cự long để rồi nhất chiến thành danh. Kế đó đại chiến với ác thiếu gia ở Tấn quốc, mình chống lại ngàn quân, Nghịch thiên thất ma đao đao chém gục chuẩn tuyệt thế cao thủ, đoạn xông vào tử vong tuyệt địa, lúc bị hàm oan sau khi thoát khốn đại chiến với các lộ cao thủ tại Tội Ác chi thành, liên hợp các thanh niên cao thủ của Tứ đại học viện đánh cho tuyệt thế cao thủ Lăng Tử Hư tàn phế. Gần đây lạ bắn hạ thi sát và làm trọng thương thiên sứ. Từ lúc xuất đạo, mỗi trận chiến của đều kinh động tu luyện giới, tính theo danh tiếng, trong lớp trẻ nay ai so được, có thể coi là nhân vật phong vân số . Từ khi Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương chưa xuất đạo, các cao thủ lớp trước coi tu vi vủa y trong nhóm thập đại cao thủ của Đông đại lục. Quả nhiên đúng như dự liệu, ngày đầu tiên xuất đạo y chiến đấu kịch liệt với truyền nhân kiệt xuất nhất của Đạm Đài thánh địa, thi triển tu vi kinh người. Tuy sau đó bị Thần Nam đánh trọng thương nhưng tuyệt phải thực lực của y bằng người mà có chuyện khúc chiết trong đó. Lần này hai cường giả đại chiến, lay động trí tò mò của hầu hết các tu luyện giả. trường ước chiến đỉnh cao giữa hai thanh niên cường giả tất nhiên phải thu hút mọi người. Trong gian sảnh đường thanh hã của Hoàng cung sở quốc, Mộng Khả Nhi và Thần Nam ngồi đối diện nâng ly. “Thần huynh, chúc huynh khải hoàn quay về.” “Đa tạ! Lần này tại hạ xung đột với tà đạo thánh địa, nết diệt trừ được Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương chắc chắn chính đạo thánh địa bớt ít phiền hà, các vị định đa tạ tại hạ thế nào đây?” Mộng Khả Nhi mỉm cười: “Chúng ta phải kết minh rồi ư, còn đến những chuyện này hình như hơi khách khí.” “Thôi vậy, Mộng Khả Nhi. tại có người ngoài, chỉ có hai chúng ta. Chuyện giữa chúng ta ra thế nào, cả hai đều hiểu , giải quyết ân oán phải theo ý thôi. Trong hai chúng ta tất phải có nằm xuống. Còn theo cách của ta , hắc hắc…” Nhìn nụ cười đáng ghét của Thần Nam, Mộng Khả Nhi biến sắc, sau cùng sắc mặt cũng hòa hoãn lại: “Chuyện của chúng ta sau này tính. tại việc quan trọng là xem ngươi và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương ai thắng ai bại .” “Ồ, vậy . Mộng Khả Nhi, lần này nếu ta giải quyết được Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương coi như hoàn thành nghĩa vụ kết minh, còn truyền nhân của Phá Diệt dạo là dịch nhân chung, sau này phải trông vào .” Thần Nam tại giở trò rào trước đón sau, sau này có giải quyết binh đao với Mộng Khả Nhi cũng còn chút vốn. Đoạn cười lớn: “Ha ha, Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương xuất đạo tuyên bố thu làm nữ nhân, đôi huynh muội của Tình Dục đạo cũng thế, Nam Cung Ngâm cũng muốn thu làm nữ nhân, Nam Cung Tiên Nhi lại định tìm cho mõi nữ tử của Đạm Đài thánh địa nam nhân. Hay, quả nhiên thú vị, sao ta cảm giác ai cũng muốn có được Mộng tiểu thư nhỉ, ha ha…” Thần Nam buông lời phóng tứ, hàn quang trong mắt Mộng Khả Nhi lóe lên, lạnh lùng : “Những kẻ cuồng vọng vô tri sớm muộn gì cũng rước họa từ miệng.” Thần Nam cười vang: “Theo lời Mộng Khả Nhi tiên tử ta chắc là người cuồng vọng vô tri, thậm chí ta còn tệ hơn thế, hắc hắc…” Mộng Khả Nhi vừa giận vừa xấu hổ, nếu phải muốn mượn tay Thần Nam đối phó với Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương e rằng nàng xuống tay hạ sát rồi. Thần Nam cũng minh bạch đạo lý này, qua trận quyết chiến với Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, e là những ngày tháng “trăng mật” giữa và Mộng Khả Nhi cũng kết thúc. Thanh ra bây giờ phải tranh thủ tự tung tự tác: “Đúng là rất thú vị, ta phát giác người trong lục đại tà đạo đều có cá tính, tương lai nhât định xảy ra trường đại chiến đoạt mỹ nữ. Mộng tiên tử cần phải tỏ ra sát khi với ta làm gì, mỹ nữ mà ta chỉ nhằm vào mình , còn người khác nữa, ha ha, hay lắm, Mộng tiên tử nên bảo trọng.” Mộng Khả Nhi vừa giận vừa xấu hổ, sau cùng phất tay áo bỏ . Sau đó Thần Nam lại đến Hoàng Hạc lâu, tuyệt thế nữ Nam Cung Tiên Nhi phong thái vô cùng mê hoặc, tự tay rót đầy chén rượu cho Thần Nam, thấp giọng: “Huynh nên nghe cho , muội cho huynh biết chỗ đặc dị trong tuyệt học Hư đại pháp của Hỗn Thiên đạo.” Thần Nam lòng muốn nghe, trận chiến này nắm chắc phần thắng. xuất đạo lâu, có thói quen nghiên cứu đối thủ nhưng lại biết gì nhiều về Hạng Thiên. Nam Cung Tiên Nhi gì đều nhớ kĩ, tuy biết có tác dụng gì lớn song cũng hiểu chút về đối thủ. “Hỗn Thiên hư đạo được liệt danh trong Thiên Công bảo điển, uy lực tuyệt luân, biến hóa vượt ngoài ý liệu của mọi người, vô cùng huyền diệu, cơ hồ là đạo thuật, quỷ dị mạc trắc. Những gì muội ban nãy chỉ là căn cứ theo tài liệu trong phái ghi lại, còn có những điểm đặc dị khác ai biết.” Lúc này, dung nhan tuyệt mỹ của Nam Cung Tiên Nhi vô cùng nghiêm túc, ngón tay mỏng mảnh như tơ nắm lấy tay áo trắng như tuyết, tựa hồ suy tư, hồi lâu mới : “Được rồi, những gì cần muội đều .” Thần Nam còn hoang mang, hỏi tiếp: “Nam Cung tiểu thư vì sao lại giúp tại hạ, đúng rồi, chúng ta kết minh nhưng Hạng Thiên là người trong lục đạo, tiểu thư nhúng tay vào mới đúng, sao lại giúp tại hạ?” “Huynh đúng là có lương tâm…” Giọng của Nam Cung Tiên Nhi ngọt lịm, lắc lắc vòng eo mềm mại đến gần Thần Nam, thò cánh tay ngọc nuột nà vuốt lọn tóc, quấn vào đầu ngón tay, cất tiếng kiều mị: “Muội rồi, muốn tuyển huynh làm chính cung thân vương, sao lại bảo là giúp người ngoài?” Thần Nam ngồi bất động, nheo mắt mỉm cười. Đoạn nhanh chóng vươn tay ôm lấy eo Nam Cung Tiên Nhi kéo vào lòng mình. Nam Cung Tiên Nhi kinh hãi vô cùng, hiển nhiên ngờ Thần Nam vốn thà lại đột nhiên xuất thủ, bất quá nàng ta nhanh chóng trấn định, thân mình mềm mại như cá dưới nước, hiểu dùng thân pháp đặc dị gì mà lại tránh thoát. Nàng đứng ngoài trượng mỉm cười: “huynh nóng lòng quá. Đợi muội nạp huynh vào hậu cùng rồi cũng muộn.” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười mị, quả phong tình vạn chủng, dẫu có là người sắt cũng bị phong tư tuyệt thế nung chảy. “Cầm Long thủ!” Nàng kinh hãi, dụng lực tránh nhưng thoát khỏi quang chưởng. Thần Nam đưa hai tay ôm lấy eo nàng: “Tiểu thư cứ mồm muốn cưới tại hạ. Xem ra tại hạ mà đáp ứng đúng là phụ mỹ ý của tiểu thư.” Sắc mặt Nam Cung Tiên Nhi hơi đỏ lên, hiểu vì cố tình quyến rũ hay tình đột phát khiến nàng bất ngờ. Lần này nàng tránh né, thân thể mềm mại đến gần Thần Nam, mùi u hương thấm vào tâm phế liên tục bay vào mũi . Nàng ngọt ngào : “Lần này muội nghĩ thông. ngại muội lấy thêm mấy người trượng phu nữa sao?” “ nhăng, tại hạ đồng ý cho tiểu thư có nam nhân khác!” Thần Nam nửa nửa đùa, dụng lực kéo nàng vào lòng. “Hi hi…” Nam Cung Tiên Nhi dụng lực gõ lên trán , đoạn lại tuồn trơn như cá trạch tránh thoát, liên tục hai lần mà Thần Nam tài nào nhìn ra thân pháp đặc dị của nàng ta. “Huynh đúng là bá đạo. Bắt muội phải cả đời chung thủy với huynh, vậy chứng minh cho muội xem là huynh mạnh hơn tất cả, bằng đừng có tham lam nữa.” Đoạn lại bật cười, thân hình như ma quỷ khe khẽ lay động, đôi quả đào tiên nhô lên cao vút rung động, lộ vẻ phong tình vạn chủng, điên đảo chúng sinh. Thần Nam mỉm cười: “Được rồi, tiểu ma nữ mau, vì sao lại giúp ta giết người trong lục đạo?” “Hừ” Nam Cung Tiên Nhi hừ lạnh, giọng trở thành lạnh tanh: “Hạng Thiên đáng chết! Ba năm trước cùng sư phụ đến Tình Dục đạo, đồ vô sỉ đó ngờ lại có ý định với muội. nếu phải muội đề phòng chắc lọt vào tay . Nên quả đáng giết.” “Vậy ư. Tại hạ hiểu rồi.” Thần Nam lại cười. “Đáng ghét, người ta đem cả chuyện sỉ nhục nhất của con cho huynh biết, huynh lại làm ra vẻ ơ hờ. Muội mặc kệ, nhất định huynh phải giết , chứng minh huynh mạnh mẽ.” Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười, quả ngọt ngào mê người. “Nam Cung tiểu thư, sau khi tại hạ đại chiến với Hạng Thiên chắc chắn thể lực hao tận, lúc đó mong tiểu thư làm hộ pháp, e rằng Mộng Khả Nhi giở trò.” “Yên tâm, muội quyết để người ngoài tranh thủ, muội để yên cho họ làm vậy, hi hi…” Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đến ngày Thần Nam và Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương đại chiến. Hôm đó tại quảng trường giữa Sở đô quả người đông như biển, quảng trường rộng cả ngàn trượng mà đông đến nước chảy lọt. Những vị trí tốt nhất bị nhân sĩ tu luyện giới chiếm mất, phía ngoài là lão bách tính đế đô. Ngoài nữa là những ngươi buôn bán, nhân ra cơ hội làm ăn, thi nhau đổ dồn tới. Tổng số luyện giả cùng lão bách tính phổ thông bên ngoài nhân số lên đến mấy vạn, đủ hiểu trận quyết chiến này hấp dẫn thế nào! Truyền nhân Hỗn Thiên đạo trong thái cổ lục đạo tà đạo đại chiến với Thần Nam, nhân vật phong vân trong tu luyện giới nay, cả hai đều tầm thường, được liệt danh trong thập đại thanh niên cao thủ của Đông đại lục, là những tuyệt đại cường giả của tu luyện giới trong tương lai. Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương toàn thân hắc y đứng trong quảng trường từ trước, mái tóc dài màu máu buông xuống, gió phất qua liền bừng bừng cháy lên như lửa. Sát khí vô tận từ mình bùng nổ phát ra ngoài, những người ở ngoài quảng trường vốn đông đặc nhưng lúc này ai nấy đều cảm thấy hàn khí nhập cốt, thanh huyên náo dần yên tĩnh, chăm chú quan sát Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương. Cùng lúc đó từ góc Đông Bắc dấy lên dao động khủng khiếp, tiếng rú vang vọng nơi nơi, ong ong trong màng tai, e rằng toàn thể đế đô đều nghe thấy. “Grào…..quả trứng xui xẻo Hỗn Thiên kia, loang đại gia cùng Nam đại gi đến đây, grào…” Tiếng rống vang lên, Tử Kim thần long như vạn niên lão xuống nhân gian, khiến cả vùng gian phảng phất như rung động.