Chương 10: Huy Sái Vũ Ý Kẻ bịt mặt bị chẹn họng, trừng mắt nhìn Thần Nam, lúc sau mới : “Thần Nam, ngươi quá ngông cuồng rồi! Hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó mà thoát được” Thần Nam thèm gì thêm, dùng hành động để thể , trực tiếp nắm chặt trường đao trong tay. tên bịt mặt khác mở miệng : “Đừng có mà nghĩ rằng vì ngươi sau khi tại Tấn quốc đô thành đại chiến mà được liệt vào loại cường giả cao cấp. Theo những gì bọn ta được biết, lần đó sở dĩ ngươi có thể chém chết được cao thủ gần đạt Ngũ Giai cảnh giới, đó là vì ngươi thi triển môn công pháp cực kỳ bá đạo. Hừm, nhưng phàm loại công pháp nào càng có lợi, cũng càng có hại. Ngươi có khả năng mỗi lần đều có thể thi triển.” Thần Nam kinh ngạc nhìn những kẻ trước mặt, ngờ được bọn họ có thể có cách nhìn như vậy. Sau đó hắn cười lạnh: “Các ngươi trong lòng phải là lo sợ. Muốn thì để ta cho mà nghe. y da! Ta biết rồi! Bọn ngươi tưởng phân tán chú ý của ta, để cho kẻ yểm hộ ra tay, tưởng thu thập được ta hả? Hậu diện có người, nhưng nấp để yểm trợ. Ta cũng lấy làm kỳ quái, bằng vào mấy gã phế thải này mà cũng dám cùng ta lớn tiếng, nguyên lai là như vậy!” Sắc mặt bốn gã bịt mặt sau tấm diện sa rúng động. Có thể thấy trong lòng bọn chúng vô cùng phẫn nộ. Đúng là bằng vào hai gã Nhất Giai tây phương vũ giả, hai gã Nhất Giai ma pháp sư, khó có thể đối phó với Thần Nam. “Cuồng vọng như vậy là đủ rồi đó. Xem ngươi còn cuồng vọng được đến đâu!" Hai gã vũ giả bịt mặt từ phía sau khán đài của Diễn Võ trường xuất . Cả hai lộ xuất khí thế, hiển nhiên cũng đạt đến Nhị Giai cảnh giới, Hai gã nhịn được phải lên tiếng. Thần Nam thở hơi dài, : “Khỏi mất công, mời từng người bước ra, hai người kia cũng ra luôn .” Hai ma pháp sư từ chỗ nấp cũng bước ra, cùng nhập bọn với hai gã trước. Như vậy, trước sau tổng cộng tám người vây chặt xung quanh Thần Nam vào giữa Diễn Võ trường. Bốn gã ma pháp sư lơ lửng trung, bắt đầu tụ tập ma pháp năng lượng. Bốn gã vũ giả chầm chậm tiến lên phía trước, bắt đầu đề tụ công lực, bức tới hướng Thần Nam. Lúc này tám người thi triển lực. Trong bốn gã ma pháp sư có ba gã là Nhất Giai cảnh giới, gã đạt đến Nhị Giai cảnh giới. Bốn gã vũ giả tu luyện đấu khí tây phương có hai gã ở Nhất Giai cảnh giới, hai gã kia đạt tới Nhị Giai cảnh giới. Năm Nhất Giai cao thủ, ba Nhị Giai cao thủ, lực lượng này cùng hợp lại, là kinh nhân. Hơn nữa ma pháp sư cùng vũ giả tương hỗ phối hợp, phối hợp này vô cùng đáng sợ. Thực lực tấn công hay phòng thủ của bọn chúng đều đại tăng. Tám vị cao thủ cùng liên hợp lại thực lực quả . Nếu như phải Thần Nam gần đây tu vi đại tiến, sớm chuồn thẳng. Qua vài lần bị vây hãm, tu vi đại tiến. Sau khi khổ công chịu đựng thống khổ, cũng muốn cùng vài kẻ có công lực mạnh để thi triển tuyệt học mới tu luyện thành công. Lúc này trong tâm quyết định. Mà nếu thực địch lại được, hoàn toàn có khả năng nhờ đến Thần Hư Bộ để đào sinh. Thần Hư Bộ huyền diệu vô cùng, có thể làm cho người ta di động với tốc độ nhanh như thiểm điện, thích hợp hỗn chiến, càng thích hợp cho chạy trốn. Theo truyền thuyết nếu luyện đến cảnh giới tối cao có thể rời khỏi mặt đất, ngự phi hành. thèm đạo nghĩa với mấy gã sát thủ, Thần Nam tay nắm trường đao hướng về phía gã bịt mặt bị thụ thương mà tiến tới, cước bộ như thiểm điện, chớp mắt tới trước mặt gã. Những gã bịt mặt khác đều đại kinh, ngờ Thần Nam bỗng nhiên chủ động xuất kích, hơn thế nữa tốc độ nhanh đến mức thể tin nổi, giống như quỷ mị, song cước tựa như bay lên khỏi mặt đất. Ma pháp sư trung vội vã phát động ma pháp, ba vũ giả còn lại cũng hoảng hốt lao tới ứng cứu. Nhưng tốc độ của Thần Nam đích nhanh vô cùng. Thần Hư Bộ hổ là bộ pháp viễn cổ thần diệu, chớp mắt đến trước mặt gã bịt mặt đó, xuất thủ vô tình. Hàn quang của trường đao hàn quang loé lên, ánh quang mang sáng rực, đao khí trùng tiến vào thể nội của gã bịt mặt. Kiếm trong tay gã bịt mặt cất lên, liền sau đó phát xuất thanh thê thảm. gục xuống. Đao khí tuy chưa thực xuyên qua, nhưng phần lớn đao khí thấu nhập thân thể gã, phá hủy nhiều kinh mạch, khiến cho công lực bản thân gã gần như bị triệt phế hoàn toàn. Tịnh phải vì tu vi của gã bịt mặt đó mạnh mà chỉ là bởi vì trước đó bị Thần Nam đâm xuyên qua xương sườn tại sân lớn, thân mang trọng thương, hơn nữa tốc độ của Thần Nam quá nhanh, do vậy dù biết cũng kháng cự được. Thân thể Thần Nam như đạo điện quang, lưu hạ đạo tàn ảnh nhanh chóng quay về chỗ cũ. Mấy đạo ma pháp từ trung giáng xuống toàn bộ công kích vào khoảng . Ba gã vũ giả lao đến cũng xuất thủ uổng công. Thân thủ như vậy làm mấy gã bịt mặt phải nín thở. Nó đơn giản là quá khủng bố. Chưa giao thủ, bọn họ bị loại mất người. Gã bịt mặt ngã mặt đất cố sức bò dậy, câu nào hướng về phía ngoại trường bỏ . Thần Nam giữ gã lại. biết vừa rồi một kích đó rất uy lực, như quả có kỳ tích phát sinh, kinh mạch bị hủy của người đó rất khó phục nguyên. Kẻ đó sau này khó có thể đạp nhập tu luyện giới lại được. Những gã còn lại cũng im lặng. Có lẽ bọn họ sớm biết được điều là kẻ sát nhân thường giết người, đoạt mệnh kiếm tiền sớm muộn cũng có ngày phải trả giá. Lưu lại được tính mệnh là kết quả tốt lắm rồi. Dù có chút lo lắng cho tính mệnh, nhưng sát thủ đúng là máu lạnh. Sau thoáng trầm mặc liền khôi phục lại ngay, nhất tề hướng Thần Nam lao tới. Nếu như quả chính diện giao phong, Thần Nam hoàn toàn phải là đối thủ của bảy người. Tất cả gồm ba Nhị Giai tu luyện giả và bốn Nhất Giai tu luyện giả hợp lực lại, lực lượng đích vô cùng cường đại. Nhưng giờ thuần thục Thần Hư Bộ, như được thần phù trợ, sau lần công kích lập tức lùi ra xa, thân thể hóa thành đạo đạo hư ảnh trong Diễn Võ trường thoắt đông thoắt tây, khiến người ta biết đâu mà lần, làm cho bảy gã sát thủ trong lòng dấy lên thứ cảm giác vô lực. Ma pháp sư trung kinh hãi vô cùng. Bọn họ có thể phi hành nhanh chóng trong trung, đó là ưu thế lớn nhất của bọn họ, nhưng lại vô pháp tìm được chuẩn xác thân ảnh của Thần Nam. Chính vì thế, các ma pháp được phát động đều công kích vào khoảng . Trong lòng Thần Nam vui mừng khôn xiết. Thần Hư Bộ quả nhiên cực kỳ huyền diệu. Đối diện với vây công của chúng nhân, bình thản tiến thoái, thoắt thoắt như thoi đưa giữa đấu khí cùng ma pháp, hề trở ngại. Đương nhiên đó cũng chưa hoàn toàn là công lao của Thần Hư Bộ. Tam Giai đại thành cảnh giới và Tam Giai sơ cấp cảnh giới thể so sánh với nhau. Tu vi của lúc này mạnh hơn trước rất nhiều. tại Thần Nam gần như đứng ở thế bất bại. tránh né nữa mà bắt đầu chủ động công kích. Trong chớp mắt, trong Diễn Võ trường cùng xuất vô số đạo kim sắc kiếm khí. “Phành!” thanh vang động, đạo thiểm điện từ phách xuống. Thần Nam tránh né, giơ đao hướng lên chém mạnh. Đao quang được vật chất hoá dài tới hai trượng xé gian hướng lên . “Oành!” tiếng nổ lớn vang lên, thiểm điện chạm vào đao quang, hai cỗ năng lượng bất đồng tính chất tương hỗ cùng va chạm, bạo phát xuất quang mang cầu chói mắt, cuối cùng tiêu biến vô hình. Khóe miệng Thần Nam nhếch lên tia tiếu ý. Đối diện với ma pháp công kích, còn giống như trước đây bị mất thế chủ động. cho cùng ma pháp bất quá cũng chỉ là hình thức khác của năng lượng, với lực lượng cường thịnh từ xa này, cứ gặp phá , gặp trăm phá trăm. nhớ lại tình cảnh lúc trước cùng ma pháp sư đối kháng, lấy làm xấu hổ, trước vì do đối với ma pháp hiểu nhiều, đại chiến với Đông Phương Phượng Hoàng liền bó tay bó chân, quá sức phí lực. tự tin tại nếu cùng Đông Phương Phượng Hoàng đối chiến lần, tuyệt có cảnh phí sức lực như trước nữa. Trường đao trong tay Thần Nam đại khai đại hợp, đối kháng với bảy gã cao thủ. Trong khoảnh khắc tại Diễn Võ trường kiếm khí, đấu khí, ma pháp bao trùm khắp chốn. Như quả có ai thấy được thanh niên thản nhiên độc đấu bất bại với bảy đại cao thủ, nhất định vô cùng kinh ngạc, chắc chắn sẽ vô cùng thán phục thần dũng của người này. Do đứng ở thế bất bại, Thần Nam từ từ thả lỏng tâm thần, dần dần chìm ngập vào trong loại vũ cảnh kỳ diệu. Trong khắc đó, tâm vô tạp niệm, chỉ còn có truy cầu đối với vũ đạo, trường đao trong tay vung ra theo vũ ý trong tâm, đao mang rực rỡ kim sắc quá độ thành màu đỏ, rồi lại thành màu cam, ngừng biến hóa. Đao mang biến hóa phức tạp làm cho nó có hình dạng giống như cầu vồng, tung hoành công kích, đao khí phát ra từng trận thanh phá . Trong tâm của Thần Nam chính là vô ngã vô vật, chỉ còn lại vài ý niệm, sáng tỏ rất nhiều vần đề trong vũ học. Lúc này để chân khí trong nội thể tùy ý lưu chuyển, trường đao trong tay tùy ý vung lên, từ từ sáng rực lên.
Chương 11: Tâm Tiệm Lãnh Thân thể Thần Nam phát xuất trận trận quang hoa cầu vồng như có như , trong tay trường đao kích phát ra đao mang càng lúc càng cường thịnh, vùng ánh sáng nhiều màu sắc bao trùm lấy . Bảy gã vây công đều kinh hãi thất sắc. Bọn họ cũng là kẻ tu luyện, nhưng ai minh bạch được trạng thái của Thần Nam lúc này. Biết lúc này chìm ngập trong dạng vũ cảnh kỳ diệu, rất có khả năng nhờ đại chiến lại xuất đột phá. Dù cố duy trì gần nửa thời thần, bảy người càng lúc càng lo sợ. Cả bọn liếc mắt nhìn nhau, mỗi người đều hiểu tâm ý, biết rằng thể toàn lực tấn công Thần Nam lần nữa, nhất định phải tìm cánh phá vỡ loại trạng thái kỳ diệu này của . Bốn ma pháp sư phong cuồng tụ tập ma pháp nguyên tố trung, ma pháp năng lượng dũng động, sau đó quang mang thiểm , phong nhận hùng hậu từ giáng xuống. Phong nhận to đều nhưng tất cả đều có hàn quang buốt giá dày đặc trung, tổng cộng có thể tới hàng ngàn hằng trăm mũi. Lúc ma pháp khủng bố công kích, tại trung dấy lên từng năng lượng rung động kịch liệt. Ba vũ giả vây công Thần Nam cũng tề tụ công lực, đấu khí từng lớp liên tiếp, đỏ, cam, lam, đấu khí ba màu từ ba phương hướng như sóng biển dâng trào hướng về phía Thần Nam cùng công kích. công kích đến từ cả trung và mặt đất, như biển động sóng trào hùng dũng hướng về Thần Nam, nhưng lại có chút mảy may lo nghĩ, dường như vẫn như cũ có vẻ gì gọi là 'tỉnh chuyển', cứ như thế chìm ngập vào trong vũ cảnh kỳ diệu đó. Có điều lúc này chân khí nội thể dưới áp lực từ bên ngoài tự tăng gia tốc vận chuyển, như trường giang cuồn cuộn, ngày càng mạnh mẽ. Sau đó chân khí hộ thể phát xuất ra chung quanh thân. Thân thể tán phát ra quang mang ngày cường thịnh. Phong nhận cuồng nộ đánh xuống. Thần Nam xoay trường đao trong tay lại, đao hướng lên trung chém ra liên lục. đạo sí liệt đao mang tựa như mãnh long xuất hải, uy trấn tám phương, cùng phong nhận cuồng nộ va chạm, rồi phần lớn cùng biến mất trong trung. Sau đó toàn thân xoay tròn, trường đao vung lên mạnh mẽ, ngang dọc bốn phía, đao mang hoa phá hư , như thủy triều hướng về phía đấu khí triệt để công kích. Lúc này trung bộ phận phong nhận chưa tiêu tán liền tấn công phía trước mặt Thần Nam. Tịnh như ma pháp sư dự liệu chém đứt thân thể Thần Nam, vài chục đạo phong nhận khi cách thân thể ba tấc gặp lực cản rất lớn, đều bị ngưng trụ giữa trung, tiến thêm được phân nào nữa, sau cùng phong nhận này vỡ vụn ra, tiêu tán hoàn toàn. Thần Nam ngửa mặt lên trời cười dài, trường đao hướng lên trời, bốn đạo đao khí ngút trời lập tức bùng phát. Máu bắn ra như suối, hai gã ma pháp sư bị đao khí xuyên qua thân thể, rơi bịch xuống đất, sống chết. Hai gã ma pháp sư cao hốt hoảng vọt lên cao tít, dám xuống gần mặt đất. Ba vũ giả mặt đất đại kinh thất sắc. Từ lúc bắt đầu cho đến lúc này, cuộc đại chiến mới chỉ gần nửa thời thần. Thần Nam tựa hồ càng đánh càng hăng, chưa hề lộ ra tí gì mệt mỏi, tại lại còn hạ được hai gã ma pháp sư, trong lòng bọn họ dâng lên cỗ hàn ý. Ba người nhìn nhau cái, nhanh chóng tụ lại làm . Thần Nam tay cầm trường đao bước về phía bọn họ, mỗi bước về phía trước, mặt đất cũng rung động theo từng bước chân. Áp lực kinh người làm ba gã vũ giả sắc diện ngừng thay đổi. “Giết!” Thần Nam hét lớn. Đao phá hư , trong hai trượng đao mang được thực thể hoá bổ về ba người, đao khí cường đại phát ra thứ áp lực uy hiếp vô cùng lớn, làm thâm tâm ba người đều cảm giác được một cỗ áp lực khủng khiếp Ba gã cứng đầu giơ kiếm nghênh đón, đấu khí điên cuồng nhắm thẳng hướng đao mang chói mắt đó lao tới. Hai gã ma pháp sư trung vội hạ xuống thấp, liền sau đó phách xuống hai đạo thiểm điện cự đại. Đầu tiên đấu khí của ba gã vũ giả cùng đao mang va chạm vào nhau, nhưng ngay sau đó bị tiêu tán mất, đao mang cũng mờ nhiều, nhưng vẫn tấn công về phía trước như cũ. Ba gã vũ giả vừa hợp nhất bị buộc phải nhanh chóng tách ra để tránh né. Cũng đồng thời, Thần Nam vung đao chém vào đạo cự đại thiểm điện từ cao giáng xuống. Đao khí trùng trùng đột khởi, sau đó cùng thiểm điện chạm nhau tại trung phát từng đợt thanh oong oong. Cuối cùng hai cỗ năng lượng lưỡng bại câu thương, phát một quang mang cực lớn chói mắt rồi sau đó tiêu tán ra vô hình. Trong khi phá tan công kích của thiểm điện, Thần Nam vận Thần Hư Bộ, nhanh như chớp, lao thẳng đến trước mặt ba gã vũ giả bịt mặt. Ba gã này sợ đến líu cả lưỡi. Tốc độ của Thần Nam quá sức nhanh, khi bọn họ vừa giơ trường kiếm lên, Thần Nam đã đến ngay trước mặt. Những tiếng 'đinh ' trong trẻo vang lên, trường kiếm trong tay ba gã đã bị Thần Nam phát đao mang chém bay một đoạn. Trong tay ba gã giờ chỉ còn lại đoạn kiếm gãy nghênh đón. Thần Nam thân hình tựa như quỷ mị, xuyên qua xuyên lại giữa ba người, đao khí trùng trùng tấn công ba người. Chiến đấu thêm gần nửa thời thần nữa, đến lúc này thì ba tên bịt mặt sớm đã còn hơi sức, khó mà chống lại được với đao khí hùng dũng ào ạt tập kích. Gần như liền sau đó, đoạn kiếm trong tay ba người bị đao khí công kích vỡ vụn hoàn toàn. Hai gã ma pháp sư ở trung muốn cứu viện, nhưng tốc độ của Thần Nam ́ch thật kinh nhân, khó mà có thể theo kịp thân ảnh của hắn. Hai gã ma pháp sư sợ vô tình đả thương đồng bọn vì hắn cứ lượn quanh ba gã vũ giả bịt mặt, nên trù trừ dám phát động ma pháp công kích. Ba gã vũ giả bịt mặt tay tấc sắt tại khó mà chống lại được. Một gã trong bọn nói lớn: “Dừng lại! Bọn ta có chuyện muốn nói.” Thần Nam đã từ trong vũ cảnh kỳ diệu 'tỉnh chuyển' lại, sau khi nghe thấy vậy liền dừng lại, nhưng đao theo đà, rất nhanh một gã bịt mặt liền bị đao mang xuyên qua thân thể, huyết phun ra ào ạt, ngã xuống đất co giật ngừng. “Ngừng lại! Mau ngừng lại! Ta muốn nói về người thuê, nói về kẻ muốn giết ngươi.” Thần Nam thu đao đứng lại. Hắn lúc này cảm giác tinh thần vô cùng sảng khoái, tịnh hề có một tí cảm giác mệt nhọc nào. Lúc nãy trong vũ cảnh kỳ diệu đó, tuy hắn chưa đột phá Tam Giai hạn chế để tiến nhập Tứ Giai lĩnh vực, nhưng một thân công lực gần giống như kim cương một lần nữa bị tinh luyện, càng thêm tinh thuần. Nhiều vấn đề còn chưa hiểu rõ trong vũ học, lúc trong trạng thái đó cũng đã được thông suôt. Hắn nhìn vào gã bịt mặt, mỉa mai hỏi: “Ngươi thật có đạo đức nghề nghiệp đó!” Mảnh vải bịt mặt của kẻ đó lay động, nhìn hắn phẫn nộ, hổ thẹn vô cùng. “Người muốn giết ngươi chính là Tam hoàng tử Nhân Kiếm của Bái Nguyệt quốc. Có điều Bái Nguyệt quốc gần đây chính cục phát sinh biến động, hắn phải hồi quốc tranh quyền, để lại cho ngươi một phong thư tín.” “Ồ, hắn thuê bọn ngươi giết ta, tự nhiên lại còn để lại cho ta một phong thư tín?" “Đúng! Hắn nói nếu như quả bọn ta ̣ch lại, có thể giao thư cho ngươi.” Vừa nói, gã bịt mặt đó vừa thò tay vào ngực lấy ra một phong thư, ném cho Thần Nam. Thần Nam lấy hai ngón tay kẹp lá thư bay đến, sau khi xem xét kỹ lưỡng, đó chỉ có vài chữ: "Quan hệ của ngươi và Sở quốc, ta hiểu rất rõ. có địch nhân vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn. Hy vọng sẽ có một ngày, có thể cùng ngươi hợp tác." Thần Nam cau mày, sau đó xé vụn tờ giấy, thân thể lưu lại đạo tàn ảnh chỗ cũ, nhanh chóng tiến đến trước mặt hai gã vũ giả bịt mặt, vung đao chém tới. Hai gã nhất thời phòng bị, hét lên những tiếng thảm thiết. Đao khí xuyên vào thân thể, hai gã té phịch xuống đất. “Ngươi… thô bỉ! Vì cớ gì lại đánh lén?"
Chương 12: Pháp Sư Toạ Kỵ Thần Nam cười nhạt :“Nực cười, sát thủ bọn ngươi mà cũng có tư cách trách cứ ta đánh lén sao? Làm như bản thân quang minh chính đại lắm bằng!” “Bọn ta cũng giao thư của cố chủ cho ngươi, cũng ra danh tự. Ngươi cớ gì vẫn hạ thủ?" “Hừ, bọn ngươi là ấu trĩ hay là giả vờ hồ đồ? Đến giết ta lại còn kè kè ôm theo phong thư. vài câu, vậy là xong rồi sao? Thế gian này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tại Thần Phong học viện ta muốn khai sát giới, nhưng phải phế công lực của các ngươi, để cho các ngươi sau này còn tiếp tục tác oai tác quái được nữa.” “ được! Ngươi thể làm như vậy được.” Mấy gã sát thủ mặt đất cuống cuồng hét lớn: “Cầu xin ngươi! Đừng phế công lực của bọn ta! Bọn ta xin thề thành tâm hối cải.” Thần Nam thở dài, : “Sát nhân thường giết người, phế công lực của bọn ngươi, để cho bọn ngươi trở lại sinh hoạt của thường nhân, là nhân từ với các ngươi lắm rồi.” phách vào bọn người đó vài chưởng, mặc kệ tiếng la thảm của bọn chúng. Hướng về hai gã ma pháp sư trung, : “ tới lượt các ngươi!” vung cước đá nửa đoạn kiếm mặt đất, làm nó bay vọt lên trung. Hai gã ma pháp sư trung sớm rét run. Bọn chúng biết có khả năng đả thương Thần Nam được nữa, liền chuyển thân hướng về bên ngoài Diễn Võ trường bay . Thần Nam khẽ nhếch môi cười. muốn chính là kết quả này, bước chân theo Thần Hư Bộ đuổi theo sau quyết buông tha. Đến lối ra của Diễn Võ trường, liền đằng thân vọt lên tòa khán đài cao lớn, sau đó lại tiếp tục đằng . Hai ma pháp sư trung sợ đến nỗi hồn vía lên mây, vội vã bay lên cao. Nhưng ngay lúc đó Thần Nam xuất Cầm Long Thủ. quang chưởng cự đại phóng thẳng lên trung, hướng đến ma pháp sư, trong chớp mắt cuốn lấy tên Nhị Giai ma pháp sư đó. Cầm Long Thủ kéo tên ma pháp sư quay lại, đồng thời Thần Nam nhảy xuống dưới mặt đất. tay liên tục phách chưởng xuống phía dưới, giảm áp lực rơi xuống. Khi an toàn đáp xuống mặt đất, Cầm Long Thủ cũng kéo tên ma pháp sư đó xuống theo. Thần Nam túm lấy cổ áo gã, nhấc lên sau đó lại quật xuống đất. Ma pháp sư la thảm, đau đến gần như ngất . Thần Nam dẫm chân lên lưng gã, từ từ rời mắt khỏi ma pháp sư. cau mày, nhưng khóe miệng lại nhếch lên thoáng chút tiếu ý. dụng lực đạp thêm cước lên ma pháp sư, độc ác hỏi:“Có muốn giữ lại mạng sống ?" Ma pháp sư lại rền rĩ đau đớn thêm lần nữa, : “Muốn… Muốn sống…” “Muốn giữ lại mạng sống phải nghe theo mệnh lệnh của ta.” Vừa Thần Nam vừa đạp song cước lên lưng ma pháp sư, : “Ngươi làm ngựa để ta bay lên, đuổi theo tên hỗn đản đó.” Hai hàm răng ma pháp sư va vào nhau lập cập, run rẩy : “Nhưng mà ngươi… Ngươi đạp lên ta…” “ bậy! Ta chỉ là muốn ngươi mang ta truy đuổi tên đồng bọn.” “Cái… Cái gì?" Ma pháp sư khí thiếu điều ra hơi. “Muốn ta lấy mạng ngươi sao?" Thần Nam gia thêm lực lên chân, làm gã Nhị Giai ma pháp sư đó đau muốn trào ra nước mắt. “Ta đáp ứng ngươi… Đừng dụng lực nữa…” Ma pháp sư rên rỉ thống khổ, sau đó niệm chú ngữ, mang Thần Nam từ từ bay lên. Lúc này gã ma pháp sư đào tẩu trước dừng lại, từ phía xa nhìn lại nơi này. Trông thấy đồng bọn bỗng nhiên bị Thần Nam đạp lên hướng về phía , kinh sợ thiếu điều muốn té xuống, nhưng sau tựa hồ cảnh tỉnh, vội vàng hoảng hốt bay . Thần Nam lại tăng lực đạp lên thân ma pháp sư, hối thúc: “Đuổi theo nhanh lên! Ngươi là Nhị Giai ma pháp sư còn chỉ vừa mới đạt tới Nhất Giai cảnh giới. Nếu như quả bắt được , cẩn thận ta lấy mạng ngươi.” Ma pháp sư nghe vậy, thân thể run rẩy, quả nhiên tốc độ phi hành tăng lên. “Chưa được! Tiếp tục tăng lên nữa. Chớ mong giở quỷ kế với ta. Ngươi mà lực làm theo lời ta, như quả ta phát ổn, bảo đảm kết quả đầu tiên là tính mệnh của ngươi.” Ma pháp sư còn cách nào khác, đành thở hơi dài, nhanh chóng đuổi theo ma pháp sư phía trước. Cự ly ngày càng gần. Ma pháp sư phía trước phát tình huống khẩn cấp, bắt đầu bất kể đông tây, bay trối chết, cuối cùng ngẫu nhiên bay đến sân lớn của Thần Phong học viện. Lúc này sân lớn tiến hành thi đấu giữa thanh niên cường giả ưu tú của tứ đại học viện, tụ tập vạn người xung quanh. Gã đột nhiên bay lượn của sân lớn, ngay lập tức thu hút chú ý của số người. Khi Thần Nam đạp chân lên ma pháp sư truy đuổi tới, sân lớn đại bộ phận mọi người đều ngước nhìn cảnh tượng trung. Dưới mặt đất có người kinh ngạc há hốc miệng, ồn ào kinh hô, nghị luận. “Trời ạ, ta trông nhầm chứ!” “Đó là… Ma thú hình người mang chủ nhân của nó?" “Đó tựa hồ… phải là ma thú, là con người mà!” “Oa! Trời ạ! Thần Phong học viện muốn biểu diễn thêm vài tiết mục trợ hứng sao?" "……" sân lớn mọi người ai nấy đều kinh ngạc, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tiếng ồn ào bàn tán phút chốc truyền khắp nơi. Cuối cùng tất cả mọi người đều nhận ra cảnh dị thường , ai nấy đều ngẩng đầu trông lên. Ngay cả cao khán đài , những vị tiền bối danh túc vẫn yên ổn như Thái Sơn, cũng cũng kìm được nhìn lên trung. Rất nhiều lão nhân sau khi nhìn tình huống trung, nén được liền phun ra ngụm trà trong miệng. cao khán đài của Thần Phong học viện, Phó viện trưởng tức khí râu tóc muốn dựng đứng lên. Lão tưởng được Thần Nam bỗng nhiên “sái bảo” như thế, điều này làm cho lão cảm giác học viện mất mặt vô cùng. Chính giữa sân lớn cuộc đại chiến tựa hồ còn hấp dẫn hứng thú của chúng nhân. Lúc này hầu hết mọi người đầu ngóng cổ lên. Cuối cùng nhiều người nhận ra Thần Nam, rất nhiều gã thanh niên lại kinh ngạc lần nữa. “Đó phải là Thần Nam Hộ quốc Kỵ sĩ của Sở quốc sao?” “Đúng là ! Ta tận mắt trông thấy tại Tấn quốc đô thành, nộ phách ác thiểu, phi đao giết Phi long, mình độc kháng quân đội ngàn người, Nghịch Thiên Thất ma đao giết chết ngũ giai tuyệt thế cao thủ, cũng đều là cả!” “ chính là sát nhân ma vương đó ư?" “ muốn làm gì nhỉ?" “Phản đối! Cực lực phản đối! ngờ dám đối đãi với ma pháp sư tôn quý như vậy. cầu trừng phạt !” "……" Thần Nam đạp ma pháp sư ngự phi hành, nhanh chóng bắt kịp kẻ đằng trước, giơ hữu chưởng phách về phía trước. đạo khí cương ngạnh trùng tiến vào nội thể của gã ma pháp sư phía trước. hét lên tiếng thất thanh lảo đảo rớt xuống đất. Thần Nam hạ thủ rất có chừng mực, chỉ hủy bộ phận kinh mạch trong nội thể ma pháp sư, tịnh lấy tính mệnh. Hạ thủ xong, muốn ra lệnh cho ma pháp sư hạ xuống mặt đất. Tuy nhiên ngay lúc đó, từ hướng tây bắc sân lớn bỗng vang lên tiếng hổ gầm chấn động. cái đầu sừng, đôi cánh hai bên thân, lão hổ toàn thân trắng như tuyết bay tới, như gió thổi, điện xẹt, chớp mắt đến ngay trước mặt . Người ngồi Phi hổ chính là Tiểu Công chúa Sở Ngọc của Sở quốc. Nàng ta toàn thân vận hoàng y, mái tóc đen tuyệt đẹp bay bay theo gió, da dẻ trắng như tuyết, ngồi thân thể tuyết bạch của hổ vương, giống như tiên tử giáng trần. Lúc này, đôi mắt to linh động giảo hoạt của Tiểu Công chúa đầy vẻ hí hửng độc ác. Nàng ta nở nụ cười chút hảo ý với Thần Nam: “Hi hi… đẹp mắt. Bại hoại ngươi là uy phong!”
Chương 13: Trừng Phạt Tiểu Công Chúa Thần Nam biết Tiểu Công chúa bản tính rất khó chịu nên muốn cùng nàng dây dưa, liền cất lên tiếng chào hỏi cho yên thân: "Tiểu Ác ma, sao ngươi lại tới đây?" "Ta hả? Ta đương nhiên là tới giúp ngươi" Tiểu Công chúa nở nụ cười mê người, quả thực có thể xưng là khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà Thần Nam cho rằng như vậy. Trong con mắt của , nụ cười của Tiểu Công chúa thể nghi ngờ, chính là tà ác. tựa hồ thấy được ác ma đầu mọc hai sừng, lưng mọc cánh dơi giương nanh múa vuốt hăm dọa . "Tiểu Ác ma, ngươi giờ nên làm loạn. Bây giờ tuyệt đại đa số mọi người biết thân phận của ta, khẳng định cũng ít người đoán ra thân phận của ngươi. Trong con mắt của mọi người, ngươi là công... Cần phải chú ý tới lễ tiết đó!" Thần Nam liếc mắt tới gã ma pháp sư dưới chân, đem từ "chúa" trong chữ "công chúa" nuốt lại. Quả thực, từ khi thân phận của Thần Nam bị phơi bày dưới ánh sáng, thân phận của Tiểu Công chúa cũng làm số người hoài nghi, bây giờ có số ít người biết được thân phận của nàng. Tiểu Công chúa hừ lạnh tiếng, : "Biết làm sao? Hắc hắc, ta bây giờ muốn giúp ngươi giải quyết tên ma pháp sư dưới chân, xem ngươi thể hành động rơi tự do." Nụ cười của nàng vô cùng tà ác. Thần Nam bị dọa đến nhảy dựng lên. Nếu là mặt đất, việc gì phải sợ, nhưng bây giờ ở trung, còn Tiểu Công chúa giảo hoạt có phi thú Hổ Vương tương trợ. lập tức có cảm giác ổn, vội vàng với gã ma pháp sư: "Mau mau hạ xuống mặt đất." Gã ma pháp sư lưng đeo thêm người, sớm thấy kiệt sức chịu nổi, lúc này mặt mày nhăn nhó khổ sở, vừa nghe được lời ấy nhanh chóng bay hạ xuống. Tiểu Công chúa cười hì hì : "Muốn chạy ư? có dễ dàng vậy đâu! Tiểu Ngọc! Mau công kích bọn chúng, làm cho tên gia hỏa từng khi dễ chúng ta rơi chổng vó lên trời." Hổ vương há mồm phun ra luồng hỏa diệm lớn, hướng Thần Nam cuốn tới. Ma Pháp Sư đối với ma pháp nguyên tố ập tới trung đặc biệt mẫn cảm, phát giác phải chịu công kích, bản năng trỗi dậy. lập tức niệm động chú ngữ dựng lên tấm màn nước, chặn ngọn hỏa diệm bật trở lại. Thần Nam mừng rỡ xuất thủ, cẩn thận giương mắt nhìn Hổ Vương đuổi sát tha phía sau. Tiểu Công chúa tức giận, hét lên với gã ma pháp sư: "Đồ đần độn! Ngươi bị khi dễ như vậy, giờ lại còn giúp . Nếu ngươi còn xem mình là nam nhân, hãy mau đem quẳng xuống đất." Ma Pháp Sư chẳng phải muốn đem Thần Nam ném , nhưng biết chỉ hơi có chút vọng động, lập tức lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục. Ngay từ đầu, nhanh chóng bị Thần Nam khuất phục, có thể thấy được là kẻ ham sống sợ chết, lúc trước đều thỏa hiệp, bây giờ muốn mạo hiểm phản kháng lại. Tiểu Công chúa thấy kêu gọi căn bản có tác dụng gì, hơn nữa lại càng lúc càng gần mặt đất nên nàng có chút lo lắng, đành phải mệnh lệnh cho Hổ Vương phát động ma pháp công kích mãnh liệt hơn. Tiểu Ngọc với Thần Nam có nửa điểm hảo cảm, chỉ có oán khí sâu nặng, bây giờ xuất hết lực lượng, bay vòng quanh Thần Nam và ma pháp sư điên cuồng oanh kích. Ma pháp sư lúc trước bị mất quá nhiều pháp lực, bây giờ còn bao nhiêu khí lực. thầm mắng mình tiếng đồ ngốc, thể ngăn cản được lâu hơn công kích của Hổ Vương, nhăn mặt kêu gọi Thần Nam. Thần Nam chém tới đạo đao khí, đem ma pháp công kích của Hổ Vương nhất nhất hóa giải. Tiểu Công chúa vừa tức vừa suốt ruột, nghĩ trung cũng thể hạ Thần Nam. Tu Luyện giả mặt đất giật mình nhìn lên trời, tưởng tại lại bất ngờ xảy ra trận chiến, kiện đột ngột này liền hấp dẫn tất thảy ánh mắt mọi người. Có thể dự đoán, đoạn thời gian sau này, cái tên Thần Nam tất nhiên lại trở thành tiêu điểm cho mọi người đàm luận. Thần Nam nhìn Tiểu Công chúa bay vòng vòng quanh mình, khóe miệng mỉm cười, giọng truyền tới tên ma pháp sư: "Dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi phóng tới con Phi hổ đó, ta cam đoan ngươi trong quá trình đó bị tổn hao chút gì." Ma Pháp sư do dự chút, rồi sau đó đình chỉ thế rơi xuống, rất nhanh hướng Tiểu Công chúa phóng tới. Tiểu Công chúa sợ hãi nhảy dựng lên, nghĩ đối phương đột nhiên phản công lại. Nàng vội vàng ra lệnh Tiểu Ngọc tránh né. Nhưng quá muộn, Cầm Long Thủ của Thần Nam nhanh như chớp phóng ra, quang chưởng màu vàng lớn phát tán ra ánh sáng dịu bao phủ nàng và Hổ vương. Cả hai kịp phản kháng liền bị cuốn , tuyệt học này khiến cho vô số người mặt đất kinh hãi. "A! Lại là chiêu thối nát đó..." Tiểu Công chúa ở bên trong bàn tay ánh sáng giãy dụa, la hét. Lúc trước tại Sở quốc từng bị Thần Nam dùng Cầm Long Thủ tóm lấy, làm nàng chút nữa trở thành thị nữ của Thần Nam, bây giờ lại bị tuyệt học này vây khốn, khiến nàng vừa tức vừa hận. "Ha ha… Tiểu Ác ma! Ngươi năm lần bảy lượt khiêu khích ta, bây giờ nhất định phải cho ngươi vài bài học." Thần Nam nhìn người, hổ ngừng giãy dụa, cười lớn. "Ngươi... Ngươi dám?" Tiểu Công chúa chột dạ kêu lên: " được quên ngươi là nô lệ của ta. Người cùng ta ký khế ước, ngươi nếu dám đối với ta bất kính, ta đem nó truyền ra ngoài..." Thần Nam nghe xong lời đó liền cảm thấy cảm thấy tức điên lên. nhớ tới cảnh ngộ bi thảm gặp phải ở Sở quốc tây. nhanh chóng thu lại Cầm Long Thủ, chụp lấy lấy Tiểu Công chúa, rồi sau đó bay người nhảy lên lưng Hổ Vương. "A! Bại hoại chết tiệt! Ngươi buông ta ra..." Tiểu Công chúa vừa kinh vừa sợ. Nàng trong lòng tức giận thôi, mỗi lần mưu toan hại Thần Nam, kết quả cuối cùng tựa hồ đều xui xẻo. Nhìn bộ dạng bên ngoài hung dữ bên trong lại run rẩy của Tiểu Công chúa, Thần Nam cười hắc hắc, khiến Tiểu Công chúa dựng tóc gáy. Lúc này thoát khỏi trói buộc của Cầm Long Thủ, Hổ Vương bắt đầu giãy dụa, muốn đem kẻ nó vạn phần căm ghét là Thần Nam ném ra khỏi người mình. Thần Nam dùng nắm tay đánh vào đầu nó cái, quát: "Chủ nhân của ngươi trong tay ta, chẳng lẽ ngươi muốn ta đem ả ném xuống hả?" Hổ Vương có thể là vạn phần ủy khuất. Đại cừu nhân ngồi lưng nó, nhưng biết làm thế nào, cuối cùng đành ngưng giãy dụa. Ma pháp sư thấy Thần Nam nhảy lên lưng Hổ Vương, ánh mắt liền xoay chuyển, muốn nhân lúc này đào tẩu. Thần Nam nhìn ra ý đồ của , cười lạnh : "Ngươi nếu tự tin nhanh hơn Hổ Vương này cứ đào tẩu thử xem!" Nghe xong lời ấy, ma pháp sư thân thể run lên, cuối cùng dám nhúc nhích. Lúc này Tiểu Công chúa tay, chân, miệng đều động, giống như con báo cái hướng Thần Nam vừa cào, vừa đá, vừa cắn, miệng còn ngừng chửi mắng: "Bại hoại chết tiệt! Ta cắn chết ngươi, đá chết ngươi, cào chết ngươi..." Nàng hiểu lòng Thần Nam, biết tình cảnh trước mắt của , khẳng định cùng Sở quốc trở mặt. Cho nên mặc dù bây giờ nàng rất sợ hãi, nhưng vẫn tỏ ra yếu thế. "Ai ui! Tiểu Ác ma dám cắn ta ?" Thần Nam trong lúc để ý bị nàng ta cắn cái vào tay, đau đến mồm miệng nhăn nhó. rất nhanh gỡ cái miệng nhắn của nàng, rồi sau đó tương nàng ta đặt ngang lưng Hổ Vương, giơ tay lên cái mông tròn trịa, đầy đặn của nàng phách tới ba chưởng. "Chát! Chát! Chát!" "Ai u... Bại hoại! Ngươi dám đánh ta? Ta với ngươi chưa xong đâu..." Tiểu Công chúa vừa thẹn vừa tức, ngừng vùng vẫy. Thần Nam nghĩ tới đủ loại việc đáng giận của Tiểu Công chúa, lại còn muốn công bố thiên hạ về cái khế ước bán thân ấy, cảm giác trong người tựa hồ có ngọn lửa thiêu đốt, lập tức do dự nữa, giữ chặt thân thể mềm mại của nàng, vung tay đánh loạn xuống mông nàng trận. "Phách! Phách!..." Mấy tiếng ngừng vang bên tai, mặt đất mọi người ngước nhìn đều giật mình há hốc miệng. Tiểu Công chúa nhìn thấy mọi người phía dưới chỉ chỏ, xấu hổ biết dấu mặt vào đâu. Công chúa của nước ngờ lại bị người ta đối đãi như vậy trước công chúng, còn thành ra thể thống gì. Tiểu Công chúa xấu hổ quá liền khóc váng lên, cuối cùng thể thỏa hiệp, : "Ai u... Bại hoại, ta sau này cũng hại ngươi nữa... Mau dừng tay! Ai u.... Mau dừng tay... Nếu tỷ tỷ ta mà biết, tỷ ấy buông ta ngươi đâu... Ai u…"
Chương 14: Chân Ngã Hồi Quy Đánh Tiểu Công chúa xong, Thần Nam cảm thấy vô cùng sảng khoái, cảm giác cuối cùng cũng đã trừ được cái một cái miệng đầy ác khí. khán đài Thần Phong học viện, Phó viện trưởng kinh ngạc muốn nói gì nhưng lại thôi. Những người khác biết thân phận của Tiểu Công chúa, nhưng lão thì biết. ngờ Thần Nam tự nhiên lại lớn mật đến thế. Ở góc tây bắc của sân lớn, Đông Phương Phượng Hoàng cũng kinh ngạc há hốc miệng y như vậy. Sống chung nhiều ngày, lại qua nhiều biểu hiện, nàng cũng có thể đoán ra thân phận của Tiểu Công chúa, vội vã cưỡi thần điêu xông tới. Đồng thời, một tia sáng rực rỡ chợt lóe lên từ một khán đài cao, một bạch y nữ tử phong hoa tuyệt đại đứng Ngọc Liên đài từ từ bay lên trung, trông như thần tiên giữa chốn phàm trần. sân lớn, vô số người kinh ngạc, nhiều gã thanh niên ngỡ ngàng tưởng rằng tiên tử giáng trần. Ngọc Liên đài dưới chân bạch y nữ tử đường kính một mét, những cánh hoa tinh xảo, ánh lên như ngọc, xếp chồng lên nhau, tán phát ánh sáng năm màu, phía là một lớp mây rực rỡ giống như tiên khí bao bọc xung quanh. Tuyệt đại giai nhân đứng Ngọc Liên đài, dung nhan tuyệt mỹ vô song đó thoáng nét cười, làn da mịn màng trắng như tuyết, mỹ ngọc nhất bàn, có quang hoa thiểm , y phục lay động, mái tóc dài bay lất phất. Bạch y nữ tử thật giống như tiên tử chín tầng trời bị đày xuống nhân gian. "Đẹp quá! Là tiên tử!" "Nàng là một tu đạo giả!" "Nàng tên là Mộng Khả Nhi, là tối kiệt xuất truyền nhân của cổ thánh địa Đạm Đài phái …" "Đúng là cổ thánh địa truyền nhân! Ngọc Liên đài đó chính là chí bảo của Đạm Đài phái!" "Trời ạ, ngờ thiên hạ lại có nữ tử mỹ lệ đến vậy!" …… sân lớn tuyệt đại đa số đều là những người trẻ tuổi. Mộng Khả Nhi vừa bay lên trung, đám đông lập tức sôi động hẳn lên. Kim sắc cự điêu phá gian, thoáng chốc đã đến gần trước mặt Thần Nam. Đông Phương Phượng Hoàng toàn thân vận tử y, dáng người mềm mại, thân hình đẹp gần như hoàn mỹ, gương mặt đẹp vô song lại bao phủ một màn sương lạnh lẽo. Nàng lạnh lùng nhìn Thần Nam. Từ khi biết thân phận thật sự của Thần Nam, sau lại biết thực lực chân chính của hắn, Đông Phương Phượng Hoàng biết rằng 'đại cừu' nhất thời khó báo, cũng muốn tìm hắn gây phiền phức nữa. Do gần đây phát sinh một loạt những đại , tại Thần Phong học viện, những tin đồn giữa nàng và Thần Nam ngày càng giảm , dần dần chìm vào lãng quên. Nếu phải là tình huống trước mắt, Đông Phương Phượng Hoàng cũng sẽ ra mặt như thế này. "Bại loại Thần Nam mau thả Tiểu Ma phiền ra. Hôm nay là ngày chính thức bắt đầu cuộc thi đấu giữa thanh niên cường giả tứ đại học viện, ngươi lại ở đây làm càn, còn ra thể thống gì nữa!" Tuy đã biết thân phận thật của Thần Nam, nhưng Đông Phương Phượng Hoàng do trong lòng vẫn chất đầy oán khí, vẫn gọi hắn là bại loại. "A! Phượng Hoàng tỷ tỷ! Mau cứu ta! Tên bại hoại này, tên đại hỗn đản này ta đá ngươi… Ai u…" Tiểu Công chúa hét lên, cái mông xinh đẹp của nàng ta lại bị Thần Nam phát cho cái. Lúc này Mộng Khả Nhi, chân đạp Ngọc Liên đài, cũng đã bay đến và dừng lại giữa trung. Đạo gia chí bảo Ngọc Liên đài tinh xảo, sáng như ngọc, thật là cửu phẩm Liên đài của tiên nhân. Mộng Khả Nhi đứng , nhãn thần tuệ quang, mặt thoáng nét cười, vừa thể hiện vẻ trí tuệ lại vừa rất tự tin. Phong thái tuyệt mỹ của nàng làm Đông Phương Phượng Hoàng và Tiểu Công chúa đều cảm giác chấn kinh. Bọn họ vốn là những sắc đẹp khuynh thành khuynh quốc, nhưng trước mặt vẫn cảm thấy áp lực vô cùng. Còn gã ma pháp sư kia, sớm đã nhìn đến ngây ngốc, mắt nhìn chớp vào tuyệt đại giai nhân đứng Ngọc Liên, nước dãi chảy ra ròng ròng. Mộng Khả Nhi xuất với vẻ đẹp nghiêng trời lệch đất, thân thấu phát ra một cỗ linh khí. Thần Nam vừa nhìn thấy là liên tưởng ngay đến nữ tử thần bí Đạm Đài Tuyền, người vạn năm trước đã tập hợp được cả sắc đẹp và trí tuệ. Trong lòng hắn trỗi dậy một thứ tư vị khó nói thành lời. Hắn lạnh lùng cười hắc hắc. Mộng Khả Nhi gật đầu với Đông Phương Phượng Hoàng, sau đó khẽ cười hỏi Thần Nam:" Thần huynh, hà cớ gì mà lại động vũ vậy?" Tiểu Công chúa đảo đôi mắt to, kêu lên: "Tỷ tỷ, mau cứu ta! Tên đại sắc lang này có ý đồ tốt với ta." Thần Nam nghe thấy thế, phát mạnh thêm cho nàng ta vài cái nữa, nói: "Nếu như ngươi muốn, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng của ngươi, để nó đúng theo tên gọi." Mộng Khả Nhi thấy Thần Nam đối với câu hỏi của nàng hề có phản ứng, thể cau mày. Tuy vậy nàng vẫn giữ vẻ tươi cười, nói tiếp: "Thần huynh, thỉnh huynh thả vị tiểu muội muội này có được ?" "Tại sao ta phải nghe lời ?" Thần Nam từ chối thẳng thừng. Khi đã biết được thân phận của nàng ta, trong lòng Thần Nam liền xuất một ý ̣nh xấu xa. Hắn biết Đạm Đài cổ thánh địa tại đại lục danh vọng rất cao, môn nhân đệ tử rất được mọi người tôn kính. Hắn muốn công kích cổ thánh địa do Đạm Đài Tuyền một tay kiến lập. Để đạt mục đích, trước tiên ra tay với môn nhân. Mộng Khả Nhi là đương đại tối kiệt xuất truyền nhân của Đạm Đài phái, như quả muốn với đối phó với nữ tử mĩ lệ vô song, phong hoa tuyệt đại này, đó là nên… Thần Nam cảm giác bản thân rất là tà ác, bỗng nhiên lại có những ý nghĩ ma quỷ độc địa. Kỳ từ lúc chiến đấu tại Khai Nguyên thành của Tấn quốc, tâm tính của hắn dần dần có phát sinh biến hóa. Thần Nam của vạn năm trước được xưng tụng là đệ nhất nhân trong những kẻ đồng lứa tựa hồ trở lại, hình ảnh con người có nhuệ khí dần dần mất . Vạn năm trước Thần Nam công lực bị phế bởi tái quang màu sắc. Việc chia lìa với Vũ Hinh làm hắn hoàn toàn tan nát, tâm tư hắn gần như đã là một phế nhân. Kể cả sau khi từ thần mộ sống lại hắn vẫn còn cảm giác mình giống như phế vật. Cuộc sống hiện nay, dù trong chốn phồn hoa náo nhiệt, nhưng sâu trong thâm tâm Thần Nam vẫn đầy ắp cảm giác độc, bi ai, dường như mọi thứ xung quanh cũng chỉ là một trường ảo ảnh, tùy thời như hương khói tiêu tán. Nhìn hành vi tựa hồ gây náo loạn cũng chỉ là để tự bản thân quên những kí ức và độc một mình thuở xa xưa… Mỗi tuyệt thế mỹ nữ như Đông Phương Phượng Hoàng, Tiểu Ma nữ, Trưởng Công chúa, Nạp Lan Nhược Thủy, đều đã từng cùng với hắn có nhiều ân oán, va chạm, nhưng cũng khó có thể làm lòng hắn cảm động được. Một tấm màn phồn hoa gấm lụa dường như tách biệt với thế gian, rốt cục bản thân tồn có ý nghĩa gì? Vì cớ gì tỉnh lại sau vạn năm? Là bản thân hắn điên, hay là thế giới này bị điên? Thần Nam cười nhạo, tiếp tục che giấu thế giới nội tâm bên trong hắn… Cuộc sống phế nhân bắt đầu từ cảnh sinh ly tử biệt bên ngoài Bách Hoa Cốc, đến vạn năm sau lúc ở Cổ tiên di địa suy tư, hồi tưởng lại những cảm xúc của ba ngày đó, vẫn thấy xúc động sâu sắc từ sâu thẳm của tâm hồn. Những cảm xúc chôn sâu từ đáy lòng hắn dần dần khôi phục lại. Sau khi hắn đại chiến ở đô thành Tấn quốc đã Nghịch chuyển huyền công. Huyền công nghịch chuyển có vẻ kỳ dị, có vẻ ma quái, tựa hồ có thể kích phát triệt để tâm tính hắc ám bên trong con người. Điều này làm thế giới nội tâm của hắn lại phải trải qua một trận đấu tranh kịch liệt. Chuyến đến Tấn quốc, đã làm thế giới nội tâm của Thần Nam phát sinh biến hóa rất lớn, cảm giác "tự kỷ" của hắn một lần nữa lại khôi phục.