Chương 3ô Ngôn Huy Thủ Luồng ánh sáng lấp lánh hóa thành thanh đao dài chừng trượng chém lên răng nanh của Dã trư tinh đánh choang tiếng. tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả cánh rừng như rung lên. Khi đường đao rực rỡ chói mắt va chạm mãnh liệt vào chiếc răng nanh sắc nhọn của Dã trư tinh phát ra quầng sáng chói lòa đến lóa mắt như ánh mặt trời. Năng lượng mãnh mẽ chuyển động trong núi rừng của Bách Hoa Cốc, lan tỏa dữ dội khắp nơi. Cây rừng rung chuyển, lá rụng như trút. Đao khí và ma pháp lực lan tỏa bốn phía khiến cho đất núi xung quanh bị chấn động đến nỗi thay đổi cả hình dạng. cái hố sâu khổng lồ ra mặt đất rừng. Hàng loạt cây lớn đều bị gãy rạp. mặt đất toàn là cành cây gãy và lá rụng. Mặc dù có tu vi đến kinh nhân nhưng đối diện với đòn tấn công mãnh liệt như vậy, Dã trư tinh cũng bị chấn động loạng choạng. Thần Nam bị lực phản chấn hất tung lên , bay lùi xa đến sáu bảy trượng mới lấy lại được thăng bằng. xoay người hạ xuống đất. Ma pháp trường đao lập tức vỡ tan, chỉ còn lại cán đao ở tay . Đó phải là bởi võ công của Thần Nam cao, mà thực chất là vì võ công của Dã trư tinh quá đáng sợ. Nếu theo đẳng cấp tu luyện của loài người để phân chia, ít nhất võ công của nó cũng đạt tới Ngũ Giai cảnh giới, thậm chí gần đạt tới Lục Giai. Mặc dù chỉ là bị động phòng thủ, thực những đòn tấn công mãnh liệt, nhưng lực phản chấn cũng vô cùng dữ dội. phải cao thủ bình thường nào cũng có thể chống chịu được. Thần Nam khí huyết nhộn nhạo, nhưng may mà hề bị thương. Biểu như vậy cũng đủ khiến số quái phải kinh ngạc. Cần phải biết rằng chúng là những kẻ cầm đầu của thể hệ quái mới trong núi Côn Luân, những người bình thường khó mà có thể tiếp được chiêu của chúng. Lúc đao khí và ma pháp lực lan tỏa dữ dội, Long Bảo Bảo cõng Tiểu Thần Hi bay trung. Lúc này Tiểu Thần Hi vô cùng lo lắng, vẫy vẫy bàn tay bé : “Ca ca… Huynh sao chứ?” Vừa nãy nhìn thấy Thần Nam bị chấn bay ra, bé suýt bật khóc, đến tận lúc này khoé mắt vẫn còn ánh lệ. Thần Nam nhìn bé vẫy tay, dịu dàng : “Thần Hi phải lo lắng! Đừng sợ, ta sao đâu!” Dã trư tinh ngừng phình to, thân thể bắt đầu nhanh chóng thu lại, lại khôi phục hình dạng ban đầu. Thần Nam quăng cán đao , với Dã trư tinh: “Có cần thăm dò bản lĩnh của ta nữa ?” Như ban đầu thoả thuận, Dã trư tinh đứng im chịu cho Thần Nam toàn lực xuất ra đòn. Thế nhưng đến lúc tối hậu, nó lại đột nhiên biến hình phản kích. Điều này khiến cho Dã trư tinh vô cùng mất mặt. Nó thở khò khè tỏ vẻ xấu hổ. Bát Ca công chúa bay lượn trung, lại tiếp tục làm công việc phiên dịch, : “ ta khẳng định năng lực của ngươi. Nếu gặp phải cường địch siêu cấp hoàn toàn có thể bảo vệ an toàn của Tiểu Tiên nữ.” Thần Nam biết những con quái này lòng quan tâm tới an nguy của Tiểu Thần Hi, gật đầu : “Các ngươi yên tâm! chỉ là bảo vệ an toàn mà ta tuyệt đối thể để cho Thần Hi phải chịu đựng bất kỳ uỷ khuất nào. Bây giờ chúng ta có thể được chưa?” Bát Ca công chúa chẳng biết làm sao đành gật đầu. Ba con quái cũng ngăn cản nữa. Long Bảo Bảo từ hạ xuống. Thần Nam bước lên trước bế Thần Hi vào lòng. Tiểu Thần Hi ôm chặt lấy cổ , hàng lông mi dài vẫn còn đọng những giọt nước mắt long lanh. bé có chút sợ hãi : “Ca ca... Muội rất lo lắng.” “Ngoan nào, Thần Hi đừng sợ, ca ca sao đâu!” Thần Nam an ủi bé. Bát Ca công chúa mặc dù muốn Thần Hi ở lại nhưng lại chẳng có bất cứ cách nào. Nó chẳng biết làm thế nào nên cứ bay bay lại trung. Cuối cùng nó hạ xuống sừng của con hươu sao, thở dài với ba con quái: “Tiểu Tiên nữ rốt cuộc vẫn muốn cùng rời khỏi nơi này. Nhưng lão tổ tông ta ma chủng nặng nề, ngày nào đó trở thành ma vương sát nhân, Tiểu Tiên nữ tại sao lại muốn ở cùng với người như vậy chứ?” Thần Nam có giác quan sắc bén, linh giác vô cùng mẫn cảm. Lời của Bát Ca công chúa mặc dù vô cùng thể nghe được nhưng vẫn bị nghe thấy. Trong lòng run lên, nhớ tới lời của cha mẹ năm xưa: “Đêm mà Đông Phương Hiếu Thiên tới đánh lén, Thần Nam suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Vì ma chủng vô cùng nặng nề, con đường tu luyện của nó có lẽ hoàn toàn giống ta...” Bây giờ lời tương tự như vậy lại vang lên bên tai làm khỏi có chút biến sắc. thầm thở dài. Lão quái trong bóng tối vẫn chưa lộ diện đó quả nhiên phải là thường nhân. Tiểu Thần Hi dường như cũng nghe được điều gì. bé nghiêng đầu nhìn Bát Ca công chúa, định điều gì, nhưng cuối cùng lại thôi. Thần Nam trong lòng dao động. ngờ linh giác của Tiểu Thần Hi lại mẫn tiệp đến như vậy. Thần Nam bế bé ngồi lên lưng Long Bảo Bảo, đúng lúc sắp khởi hành nhịn được với Bát Ca công chúa: “Võ công của mọi người cao thâm như vậy, dường như đều có thể biến hóa thành hình người. Tại sao tới xã hội loài người để rèn luyện?” “Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn sao, nếu phải vì lo lắng cho Tiên... ” đến đó Bát Ca công chúa đột ngột dừng lại. Thần Nam ngạc nhiên : “Các người rốt cuộc có gì lo lắng?” Bát Ca công chúa trong lòng vẫn có chút bất mãn với việc Thần Nam đưa Tiểu Thần Hi , nó giận dữ đùng đùng : “Hừm, chẳng việc gì phải cho ngươi. chung nếu như phải có số hạn chế, e rằng xã hội loài người các ngươi sớm xuất những ma bản lĩnh lợi hại rồi.” Thần Nam gật đầu, cuối cùng cũng hiểu ra. Cho dù là những quái lợi hại, tu luyện đến mức cường đại cũng có những yếu điểm, thể tùy tiện thâm nhập vào xã hội loài người. Tiểu Long cõng Thần Nam và Tiểu Thần Hi bay thẳng lên trời. Tiểu Thần Hi hướng xuống dưới vẫy cánh tay trắng như tuyết, mềm mại, giọng chan chứa tình cảm từ vọng xuống: “Tiểu Điểu, Tiểu Trư, Tiểu Thỏ, Tiểu Lộc, ta quay lại thăm mọi người, thăm các bá bá. Ta nhớ mọi người...” Núi Côn Luân Hàng từ hàng nghìn năm nay vẫn lưu truyền lời đồn. Đó là trong số các Tiên Ba của Bách Hoa Cốc mang thai tiên tử lạc đường. Sinh mệnh này rất có thể trở thành vương của giới của núi Côn Luân trong tương lai. Bốn quái trong lòng suy nghĩ vô cùng phức tạp. Truyền thuyết hoàn toàn sụp đổ trong hôm nay. Vương của giới trong lòng bọn chúng rời bỏ nơi này cùng với Thần Nam, trong lòng bọn chúng vô cùng thất vọng, vô cùng nuối tiếc... Chỉ có điều, những thất vọng trong lòng bọn chúng thể so sánh với Thần Nam được. Nhìn Bách Hoa Cốc ở phía dưới càng ngày càng xa, lòng vô cùng xót xa. Vạn năm trước dường như biến mất theo năm tháng. Trong lòng , cả tên và bóng hình của Vũ Hinh và Thần Hi cứ quấn lấy rời... Lại nhìn lại quá khứ tưởng như giấc mơ, nghĩ đến chuyện cũ thấy như gió thoảng, Thần Nam lặng lẽ hướng xuống dưới vẫy tay… Tạm biệt!
Chương 4.Tiền Tấu Sáp Thiên Phong chiều cao bảy nghìn mét mực nước biển, giống như thanh lợi kiếm đâm thẳng lên mây. đỉnh núi hàn lưu bốc lên, mây mù cuồn cuộn. đỉnh núi mặc dù khí loãng nhưng khí lãnh buốt thổi vào người giống như lưỡi dao sắc đâm vào thấu xương tuỷ. Người bình thường khó có thể chịu đựng được kiểu nhiệt độ thấp tới cực điểm như vậy. Thần Nam lấy tất cả quần áo trong tay nải quấn lên người Tiểu Thần Hi, khiến cho bé nhìn giống như con búp bê vải béo ục ịch. Đồng thời ngồi cúi xuống lưng Tiểu Long để ngăn những luồng gió lạnh thổi đến Tiểu Thần Hi ở trong ngực . Huyền công trong người lưu chuyển ngừng, ánh sáng kim sắc bao quanh khắp người , chụp Thần Hi ở bên trong ngăn cản cái lãnh buốt của thế giới bên ngoài. Điều khiến Thần Nam cảm thấy kinh ngạc chính là Tiểu Thần Hi dường như căn bản hề cảm thấy và sợ hãi khí lạnh. Quan sát kỹ có thể phát ra, quanh người bé có rất nhiều những ánh sáng bảy sắc thể nhìn thấy, ngăn chặn khí lạnh, đẩy chân khí kim sắc của . Phát này khiến Thần Nam ngạc nhiên vô cùng. Thể chất của Tiểu Thần Hi vô cùng khác thường, cũng như ra đời của bé mãi vẫn bị che phủ bởi tấm màn bí . đỉnh Sáp Thiên Phong được bao phủ bởi màu bạc, tuyết lớn bay ào ào. Tiểu Thần Hi từ nơi Cổ Tiên Di Địa trăm hoa đua nở đột nhiên bước vào thế giới băng tuyết này cảm giác vô cùng kinh ngạc, hai mắt hề chớp. Sau đó bé dường như cảm nhận được Thần Nam dò xét mình, ngây thơ : “Ca ca, muội lạnh chút nào đâu, huynh đừng lo.” Thần Nam quý vuốt mái tóc mềm mại của bé : “Đừng gì tránh để khí lạnh thổi vào miệng muội.” Thần Hi ra sức gật đầu, thêm gì, bộ dạng rất ngoan ngoãn. Tuy nhiên bé càng ngây thơ, đáng như vậy Thần Nam lại càng cảm thấy xót xa bởi vì bé có những điểm giống Vũ Hinh cách đáng sợ. Tiểu Long hổ là Ngũ Giai Thánh Long, bay nhanh như tên bắn, chớp mắt bỏ xa núi Côn Luân sừng sững, thấy tăm hơi đâu nữa. Sau khi khỏi khu vực núi cao, khí cũng dần dần trở nên ấm hơn. Theo mệnh lệnh của Thần Nam, Tiểu Long giảm tốc độ bay lại, khiến cho Tiểu Thần Hi hiếu kỳ có thể quan sát được cảnh vật dưới mặt đất từ cao. Về bản chất mà Thần Nam là người tự do tự tại, thích bị người ngoài gò bó. Từ việc cự tuyệt Lộ Ti hết lần này tới lần khác là có thể thấy điều đó. Phó viện trưởng nắm được số điểm yếu của , bắt phải tham gia cuộc tỷ đấu giữa những học sinh ưu tú của tứ đại học viện được tổ chức tại Tiên Vũ học viện. Điều này khiến Thần Nam vô cùng ức chế. Thần Nam mặc dù biết Phó viện trưởng gian trá bản tính xấu như biểu bề ngoài nhưng vẫn rất ghét những thủ đoạn của lão ta. Thần Nam vừa theo đường cũ trở về, vừa suy nghĩ số vấn đề. tính xem có nên trở về Tội Ác chi thành hay . Có lẽ bây giờ cần thiết phải trở về mà cứ thế này cư tại Tấn quốc, nuôi dưỡng Tiểu Thần Hi thành người, nhìn bé vui vẻ trưởng thành. Tuy nhiên cũng lại cảm thấy cách nghĩ này quá bạc nhược. Đời người nên suy nghĩ quá già cỗi. nên sa sút tinh thần như vậy. đường Thần Nam suy nghĩ rất nhiều. cẩn thận hồi tưởng lại tất cả mọi việc từ khi sống lại đến giờ. là người của vạn năm trước từ trong thần mộ viễn cổ sống lại mà xuất . Điều này khiến ngay cả cũng có chút khó tin. Thần Ma Lăng Viên ngoài mai táng những người tài giỏi nhất của loài người và những kẻ tu luyện ở cấp cao của loài khác ra, còn lại mỗi mộ phần đều mai táng thần hoặc ma của viễn cổ. Nhưng trước khi chết võ công của cũng bình thường, có thể được mai táng ở nơi đó, bên trong nhất định có tình. Từ việc nấm mồ thấp bé của hề có bia mộ có thể thấy rằng, người chết là dường như khác với những người khác. Trong gian sương mù dày đặc đó nhìn thấu, nghĩ thông. Sống tại thị trấn ở biên giới phía tây của Sở quốc được năm, ngừng điều chỉnh quan điểm của bản thân. Con người mơ màng của dần dần thoát khỏi cái bóng đen của quá khứ. dần dần khiến cho mình trở thành người đại. Tuy nhiên trong sâu thẳm tâm hồn vẫn dấu chút đau thương. Mặc dù về mặt tâm lí mà , vẫn chưa được coi là trưởng thành, nhưng suy cho cùng vẫn phải là người của thời đại này. Chính vì thế vậy ở nơi sâu thẳm trong tim khó tránh khỏi chút đau buồn. Tuy nhiên để sống tốt hơn, chỉ có thể chôn vùi tất cả ở sâu trong đáy lòng. Vì cuộc sống, thể diễn kịch, che dấu , dùng cái giả dối để che đậy. Có lẽ cuộc sống vốn phải là như vậy. Mặc dù Thần Nam cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi nhưng thể làm như vậy, cố gắng kiềm chế bản tính của mình. Đại náo Sở quốc đế đô, chạy tới Tội Ác chi thành, bước vào Cổ Tiên Di Địa Bách Hoa Cốc... Giờ đây, bên cạnh có thêm Tiểu Thần Hi. Ngắm nhìn nụ cười ngây thơ của Tiểu Thần Hi, thấy nhất định phải thay đổi, trốn tránh nữa, mà phải đối diện với thực. Bởi vì người còn có thêm trách nhiệm của người cha, người . cần phải phấn chấn, cần phải làm lại từ đầu. Từ trước tới giờ, Thần Nam vẫn tìm kiếm bí mật kinh thiên của vạn năm trước, sau này vẫn phải tiếp tục tìm kiếm. muốn biết vạn năm trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thần ma hiệu là Vĩnh Sinh Bất Diệt tại sao lại chết? Tại sao lại được chôn tại Thần Ma lăng viên? Tại sao lại có thể tái sinh...? Ngay cả đến thân phận của Tiểu Thần Hi dường như cũng cần quay ngược trở lại vạn năm trước. Đúng vậy, nghi ngờ thân phận của Thần Hi. Thần Hi hình như phải là Vũ Hinh. Nhưng ở bé lại phản chiếu hình bóng của Vũ Hinh, như muốn ám thị cho điều gì đó, muốn phải tìm kiếm... “Lẽ nào Vũ Hinh cố ý để lại chút ít manh mối, muốn ta theo con đường nào đó để tìm kiếm?” Quá nhiều bí mật, quá nhiều những câu đố có lời giải! Cuộc sống của Thần Nam nay và vạn năm trước có mối liên hệ vô cùng mật thiết. của vạn năm trước đối với có ý nghĩa vô cùng trọng đại! nhất định phải tìm ra từng chút của quá khứ, tìm kiếm di tích của Thần Ma, tìm kiếm đoạn quá khứ bị chôn vùi, khiến cho chân tướng hoàn toàn sáng tỏ. Thần Nam suy nghĩ rất nhiều, từ chuyện này lại dẫn tới chuyện khác, dần dần ngay cả cũng cảm thấy có chút rối loạn. Cuối cùng đưa ra quyết định. trốn tránh nữa mà trở về Tội Ác chi thành. Cuộc sống nên quá tiêu cực, con người nên quá sa sút tinh thần, những nơi có thách thức mới có thể khơi dậy ý chí chiến đấu hăng hái. Bay nhanh trung làm thỏa mãn lòng ham chơi của bé Thần Hi, khiến cho bé ngớt cười và luôn miệng kêu lên cách kinh ngạc. Núi Côn Luân mặc dù cách đô thành Tấn quốc rất xa, nhưng với tốc độ bay nhanh như chớp của Tiểu Long nghìn dặm trở thành tấc. Sau nửa canh giờ, Tiểu Long hạ xuống cánh rừng ở ngoài đô thành Sở quốc. Nếu như để Long Bảo Bảo vào đô thành Tấn quốc, đương nhiên làm kinh động tất cả mọi người. Người phương đông rất ít gặp rồng phương tây. Nó to lớn cồng kềnh như vậy nếu như xuất ở đô thành nước nhất định dẫn đến náo động, thu hút nhiều người tới xem. Thần Nam phải thuyết phục mãi nó mới từ bỏ ý định cùng vào thành với . Tiểu Long bất mãn vào trong rừng. Sở dĩ Thần Nam lập tức tới Tiên Vũ học viện gặp Long Vũ là vì muốn vào thành mua cho Tiểu Thần Hi mua ít quần áo. Thân hình bé của bé mặc những bộ quần áo rộng thùng thình của trông ra làm sao cả. Tấn quốc mặc dù gọi là rộng nhưng quốc lực hề yếu. Những ngươi dân thường ở đây cũng có cuộc sống tốt đẹp, phồn thịnh. Quốc đô Khai Nguyên thành của nước này vô cùng phồn hoa, là thành nổi tiếng của đại lục phía đông. Thần Nam bế lấy Tiểu Thần Hi bước vào Khai Nguyên thành. Trong thành xe cộ nườm nượp, các cửa hàng hai bên đường mọc lên như nấm. Ở những góc phố người tập trung đông đúc, bên trong đa phần là những người mãi nghệ diễn trò, diễn kịch. Điều này khiến Tiểu Thần Hi vô cùng tò mò, ngừng nhìn ngó sang phía đó. Thần Nam kiên trì giải thích cho bé, giống như năm xưa lần đầu dẫn Vũ Hinh từ trong Đại Sơn tới thị trấn. Thần Nam bế Tiểu Thần Hi xuyên qua đám người đông đúc bước vào tiệm cắt quần áo. Trong tiệm bất kể là ông chủ hay thợ may đều kinh ngạc trước vẻ đẹp của Tiểu Thần Hi. Nhìn bé xinh đẹp ngọc ngà, những người trong tiệm đều bất giác trầm trồ khen ngợi. Sau khi cẩn thận tỷ mỷ đo các số đo cho Tiểu Thần Hi, người thợ may với Thần Nam rằng canh giờ sau có thể quay lại để lấy quần áo. Thần Nam bế Thần Hi ra khỏi tiệm quần áo, với bé: “Ca ca dẫn muội ăn cái gì đó, được nào?” “Hay quá!” Tiểu Thần Hi ngây thơ trả lời. Khai Nguyên thành là thành nổi tiếng của Đông đại lục, vô cùng phồn hoa, các quán rượu nhiều vô kể. Thần Nam bế Tiểu Thần Hi vào tửu lầu ba tầng. Được thưởng đồng tiền vàng, trưởng quầy trong tửu lầu vô cùng lễ độ, đích thân dẫn hai người vào căn phòng lịch . Căn phòng này mang được trang trí khá cổ kính, rèm cửa làm bằng tử trúc và ngà, bàn ghế đều đóng bằng gỗ cây hoa lê, tường treo vài bức tranh sơn thủy. Xem ra cách bài trí của tửu lầu này cũng rất cầu kỳ, tầm thường như những tửu lầu khác. Trí tuệ của Thần Hi mặc dù vượt xa so với những đứa trẻ cùng độ tuổi, nhưng những điều về cuộc sống hàng ngày lại biết rất ít. Khi xưa những điều lão dạy cũng có hạn. Từ sau khi vào thành, bé đối với mọi thứ đều vô cùng hiếu kỳ, trong căn phòng cũng phải ngoại lệ. Thần Hi cứ ngây thơ hỏi hết cái đến này cái kia. Thần Nam kiên trì giải đáp tất cả các câu hỏi của bé. Thần Nam thầm ở lại Bách Hoa Cốc ba ngày, uống nước để sống, lúc này trong bụng hoàn toàn trống rỗng. Mặc dù biết rằng bây giờ chỉ nên ăn những thứ thanh đạm, nhưng cuối cùng cũng thể chống lại được những cám dỗ của cá thịt, gọi liền mấy chục món khác nhau. Thần Nam vừa giảng giải cho Tiểu Thần Hi số kiến thức trong cuộc sống, vừa lắng nghe cuộc chuyện ở gian phòng bên cạnh. Ngay từ khi bước vào phòng vẫn luôn cẩn thận lắng nghe, bởi vì người ăn cơm ở gian phòng bên cạnh có địa vị rất lớn. Hơn nữa họ về chuyện lần thi tài Cường giả nhiệt thân ở Tiên Vũ học viện. Phòng bên cạnh truyền tới giọng ngọt ngào dịu dàng của cười giòn tan : “ ngờ đại ca của Tiểu Hầu gia thần dũng hơn người, đánh bại được cả Ma pháp sư tài giỏi.” Lời của người được gọi là Tiểu Hầu Gia có chút bá đạo, nghe là biết thường ngày vô cùng ngang ngược, khẩu khí vô cùng lớn: “Hừ! Đại ca ta đường đường là Tam Giai Á Long kị sĩ, làm sao có thể bại dưới tay cái tên Ma pháp sư của Thần Phong học viện được? Mặc dù tên Ma pháp sư đó đạt tới Tam Giai cảnh giới nhưng dù thế nào nữa cũng thể nào chiến thắng được Long Kị sỹ - chiến đấu giả đích thực. Với võ công của đại ca ta cho dù có tìm khắp tứ đại học viện cũng chẳng có mấy thanh niên cao thủ có thể chống cự được với huynh ấy.” Người con cười khanh khách : “Võ công của Tiểu Hầu gia cũng hề kém hơn so với Đại công tử, trận sau nhất định cũng thể được thần uy.” o0o Thần Nam nhíu mày. Khải Văn đại bại, Thần Phong học viện thất bại. Từ cuộc chuyện của căn phòng bên cạnh có thể biết rằng, tứ đại học viện ngọa hổ tàng long. Trong cuộc thi nhiệt thân của những người tài giỏi, mỗi học viện đều chọn cử người tu luyện ở Tam Giai cảnh giới. Cuối cùng sư huynh Tiểu Hầu gia của Chiến Thần học viện có chiến thắng quyết định, giúp cho Chiến Thần học viện giành thắng lợi chung cuộc. Thần Nam chẳng nghĩ ngợi gì về việc Thần Phong học viện bị thất bại, nhưng có chút thích vị Tiểu Hầu gia ở gian phòng bên cạnh. Qua những lời của cuộc chuyện của họ có thể thấy rằng kẻ này tự cao tự đại, vô cùng ngông cuồng. Dường như trừ đại ca của ra, trong số thanh niên cao thủ trong khắp thiên hạ là lợi hại nhất. Gian phòng bên cạnh có chừng năm sáu người. Từ lời khách sáo, có chút nịnh nọt của họ, Thần Nam biết được thân phận của họ là người nổi tiếng của nước nào đó ở phương đông. Tiểu Hầu gia cùng với đại ca của cùng tu luyện tại Thần Chiến học viện của phương tây, lần này tới Tấn quốc để tham gia thi đấu Cường giả nhiệt thân. Thần Nam vô cùng coi thường những kẻ ngông cuồng vô tri. Sau khi biết được kết quả của Tiên Vũ học viện đại chiến, cũng chẳng còn hứng thú để nghe nữa. lâu sau, người bồi bàn mang lần lượt từng món lên. Thần Nam cẩn thận gỡ sạch xương của khúc cá rồi gắp cho Tiểu Thần Hi, : “Nào! Nếm chút !” Nhưng Tiểu Thần Hi vừa cắn miếng lập tức nhổ ra. “Sao thế, bị xương đâm hả?” Thần Nam lo lắng hỏi. “!” Thần Hi nhăn nhó : “Ca ca, muội ăn được, cảm thấy hơi buồn nôn.” “À!” Thần Nam cho rằng món ăn này làm có vấn đề, vội vàng gắp khúc cá nếm, cảm thấy có gì lạ thường cả. nhìn Tiểu Thần Hi cách khó hiểu, cho rằng nàng thích ăn món ăn này nên lại đổi cho bé món khác. Kết quả vẫn giống như lần trước, Tiểu Thần Hi vừa đưa vào miệng lại lập tức nhổ ra. bé nhăn mũi lại : “Ca ca, muội quả ăn được những thứ này.” Thần Nam trố mắt, vội vàng gọi bồi bàn tới, ngừng đổi món ăn. Nhưng lần nào Tiểu Thần Hi cũng chỉ ngửi là lại lắc đầu. Sau khi hỏi cảm giác của nàng, cuối cùng Thần Nam phát ra khủng khiếp. Tiểu Thần Hi thể ăn được bất cứ món ăn nào.
Chương 5.Nhạ Oán Tiểu Thần Hi cuối cùng chỉ ăn mấy quả nho trong đĩa hoa quả. ăn đồ ăn ở nhân gian! Tiểu Thần Hi thực thể ăn được thức ăn của nhân gian. Thần Nam vô cùng kinh sợ. thương xót vuốt mái tóc mượt mà của Tiểu Thần Hi, : “Thần Hi muội đói sao?” Tiểu Thần Hi lắc đầu, cười rạng rỡ : “Ca ca đừng lo lắng, muội hề cảm thấy đói!” “Hả?” Thần Nam lại trợn tròn mắt, : “Muội cảm thấy thích ăn những thứ như thế nào?” Thần Hi nghiêng đầu nghĩ ngợi cẩn thận, cuối cùng bé rút từ trong ngực ra thứ quả kỳ lạ lóng lánh trong suốt : “Cái này có thể ăn được.” Thần Nam lại lần nữa đau đầu. Cái quả kỳ lạ kia là lúc Long Bảo Bảo chăm sóc Tiểu Thần Hi tặng cho bé, đây là vật quý giá của Cổ Tiên Di Địa! Nếu như bé nhất định chỉ ăn được những thứ cây quả đặc biệt này … “Ca ca, đừng lo lắng cho muội, muội quả chẳng có điều gì thoải mái cả. Muội thấy rất rất lâu chỉ cần ăn quả như thế này là được rồi.” Lời ngây thơ của Tiểu Thần Hi làm Thần Nam nhớ tới số truyền thuyết. Những tiên nhân cao cường, những ma khủng bố hàng ngày đều cần ăn gì, lúc tu luyện chỉ cần hút tinh khí của thiên địa là có thể duy trì được những nhu cầu của cơ thể. Bọn họ thỉnh thoảng cũng ăn nhưng chỉ ăn những thứ quý giá của đất trời như tiên chi, nhân sâm. Thần Nam nhìn Tiểu Thần Hi rất lâu mà gì. Đến tận lúc Tiểu Thần Hi ôm tay lắc lắc, mới giật mình bừng tỉnh. “Ừ! Nếu muội chỉ thích ăn những thứ này thôi cũng có vấn đề gì đâu. Ở chỗ của Long Bảo Bảo còn rất nhiều. Ngoài ra, trong tay số kẻ đáng ghét của Thần Phong học viện cũng có!” Thần Nam nhớ ra kho thuốc của Phó viện trưởng Thần Phong học viện. Những thứ thuốc quý giá mà hàng năm học viện thu thập được đều cất tại đó. Đây cũng chính là nguyên nhân Long Bảo Bảo thích Thần Phong học viện. có thể thông qua Long Bảo Bảo để lấy những thứ Tiểu Thần Hi cần. Thần Nam ba ngày chưa ăn gì, bây giờ tránh khỏi ăn uống ngấu nghiến như sói hổ. Tiểu Thần Hi rất thích thú nhìn ăn uống. Ăn xong cơm Thần Nam dẫn Tiểu Thần Hi trở lại tiệm cắt may. Thợ may đưa cho Thần Nam những bộ quần áo may xong. Tiểu Thần Hi mặc dù tuổi , nhưng sau khi thay đổi chút ít vẻ bên ngoài đều khiến mọi người phải quý. bé trông giống như tiểu thiên sứ đáng sắp sửa xuống trần gian, khiến cho mỗi người trong tiệm may đều muốn bước lên ôm lấy. Nhìn biết bao người vây lấy bé khen ngợi, Tiểu Thần Hi cười tươi, sau đó chào câu: “Chào các bá bá, thúc thúc, đại ca, tỷ tỷ…” khiến cho mọi người đều vui ra mặt, ngớt khen bé hiểu biết. Đột nhiên cánh cửa tiệm may bị người ta đẩy mạnh kêu rầm tiếng. Giọng tên thanh niên ngang ngược, xấc xược vọng tới: “Ông chủ! Áo ta đặt xong chưa?” Đám người thanh niên này, người đầu dáng người cao lớn, sắc mặt hơi đen, hai mắt to giống như chuông đồng, tướng mạo hung hãn. Bên cạnh ta là thiếu nữ xinh đẹp chừng hai mươi tuổi, vô cùng kiều diễm, giống như chú chim , đứng nép sát vào bên cạnh người thanh niên. Nhưng dù nhìn thế nào nữa vẫn có cảm giác mỹ nữ và dã thú. Mấy người bên cạnh mặc toàn lụa là quý giá, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết đó là con nhà giàu có. Khí tức mà mấy người đó thể ra ngoài có thể đoán rằng đó là những người võ công cao thâm, tuy nhiên mấy người đó dường như đều nhìn theo người thanh niên hung hãn thân hình to lớn đầu Lúc người thanh niên cao lớn chuyện, Thần Nam biết được thân phận của qua giọng . Gã chính là Tiểu Hầu gia trong gian phòng bên cạnh phòng lúc ở tửu lầu ăn cơm. Đối với kẻ ngang ngược như vậy chẳng có chút thiện cảm nào, vội vàng thanh toán tiền rồi dẫn Tiểu Thần Hi ra ngoài. Tiểu Thần Hi vừa mới mặc quần áo mới, tỏ ra vô cùng vui vẻ, để cho Thần Nam bế, tự chạy lên phía trước nhảy chân sáo ra ngoài. Lúc qua Tiểu Hầu gia tướng mạo hung hãn kia, bé cẩn thận chạm vào vạt áo dài của Tiểu Hầu gia. cỗ đại lực nhanh chóng hướng sang phía bé. Thần Hi vẫn chưa kịp hiểu ra sao liền bị Tiểu Hầu gia phóng lực hất ra, ngã xoài mặt đất. Tiểu Thần Hi vừa xoa đầu gối kêu đau vừa bò dậy, hai mắt rớm lệ, như sắp khóc. Thần Nam kinh hãi thất sắc. ngờ tên ngang ngược này lại thô bạo đến vậy, ra tay cả với đứa . nhanh chóng bước tới bên cạnh Tiểu Thần Hi, nhưng trước khi chưa biết bé đau ở đâu dám động vào bé. “Thần Hi bị thương ở đâu?” lo lắng hỏi. “ bị thương, chỉ là ngã hơi đau, ca ca đừng lo.” Tiểu Thần Hi , cố nén nước mắt. Thần Nam lấy tay áo lau nước mắt cho bé, dịu dàng : “Thần Hi ngoan, đừng khóc, tại ca ca tốt, bảo vệ muội tốt!” Thần Nam đứng dậy, quay người phẫn nộ nhìn Tiểu Hầu gia kia. Trong lòng giống như có ngọn lửa thiêu đốt, kẻ ngang ngược này là đáng ghét, mạnh tay như vậy đối với đứa trẻ. Nếu như phải Thần Hi thể chất khác với người thường bị thương rồi. Tiểu Hầu gia lạnh lùng liếc mắt nhìn Thần Nam, cúi đầu nhìn Thần Hi, trách cứ: “Tiểu nha đầu, sao biết nhìn đường?” Thần Hi cúi đầu, lí nhí đáp: “Xin lỗi đại ca ca, tôi cẩn thận…” Tuy nhiên khuôn mặt bé tràn đầy vẻ uất ức, hàng mi dài đọng những giọt nước mắt long lanh, bộ dạng khiến người ta vừa thương cảm, vừa đau lòng. Giận! Thần Nam nỗi giận! Hỏa khí của bỗng chốc nổi lên. Từ trước, trong lòng có ba người thể có chút coi thường bất kính. Cha mẹ sinh ra , nuôi dưỡng chính là người tôn kính nhất, đó là thân tình vĩnh cửu, được coi thường! Vũ Hinh hiểu , dùng tính mệnh của nàng để đoạt lại tính mệnh cho là người nhất, đó là tình cảm sâu nặng vạn năm cũng thể nào hủy diệt được, được coi thường! Tới nay, địa vị của Tiểu Thần Hi trong lòng Thần Nam cũng hề thua kém so với ba người kia. đối đãi với Tiểu Thần Hi giống như con mình vậy. Có thể rằng thế giới này, Tiểu Thần Hi chính là nỗi bận tâm của , thể để cho bất cứ ai làm tổn thương tới bé. Tiểu Thần Hi chính là niềm vui của trong cuộc đời này. có thể chịu uất ức nhưng tuyệt đối thể để cho Thần Hi phải chịu tủi nhục. “Tại sao ngươi lại có thể mạnh tay như vậy đối với đứa trẻ ba tuổi?” Thần Nam phẫn nộ đối mặt với Tiểu Hầu gia. “Hừm!” Tiểu Hầu gia gầm lên tiếng, : “Bổn Hầu là người luyện võ, điều này là do bản năng tự bảo vệ. Lúc đó ta nương tình rồi nếu con bé này gãy xương đứt gân rồi.” ả xinh đẹp nép chặt vào người Tiểu Hầu gia cười nhạt : “Trẻ con đứng cẩn thận, va vào người khác, tự mình chuốc lấy còn trách ai?” Mấy kẻ nhà giàu ăn mặc bảnh bao đứng bên cạnh mặt đều cười nhạt, bộ dạng như xem kịch. Ông chủ tiệm may, thợ may và mấy người khác nhìn Tiểu Thần Hi mắt ngấn lệ, vẻ mặt tủi thân, quả vừa thương cảm vừa đau lòng. Mọi người đều vô cùng căm ghét thói vô sỉ ngang ngược của Tiểu Hầu gia, nhưng lại dám lên tiếng. Bọn họ thể đắc tội với kẻ đáng ghét này. “Ca ca...” Tiểu Thần Hi mắt ngấn lệ khẽ gọi. Thần Nam cố gắng kìm nén phẫn nộ trong lòng, quay người tới bên cạnh Tiểu Thần Hi, thương vuốt mái tóc của bé, sau đó ôm lấy bé, dịu dàng hỏi: “Thần Hi sao vậy?” “Ca ca chúng ta khỏi đây !” Tiểu Hầu gia vô cùng bất mãn với Thần Nam, hàng ngày mọi người đều phải cung kính gã, vừa nãy Thần Nam lại dám cãi lại khiến gã vô cùng tức giận. Lúc này nhìn thấy quay lại cho rằng sợ hãi mà co lại, gã lạnh lùng : “Muốn ư? Hừm, dễ như vậy đâu, trước tiên hãy xin lỗi bổn hầu.” Thần Nam dịu dàng với Tiểu Thần Hi: “Ca ca lúc, muội ở trong này đợi ca ca được ?” Tiểu Thần Hi dường như biết sắp xảy ra chuyện, bé tay ôm chặt lấy cổ Thần Nam, khẩn thiết : “Muội rời ca ca!” Tiếp đó bé quay sang phía Tiểu Hầu gia : “Xin lỗi đại ca ca, là muội tốt, cẩn thận va vào huynh. Muội xin lỗi huynh...” Giọng trẻ con thơ ngây dường như cũng khiến cho Tiểu Hầu gia có chút xấu hổ, nhưng trong lòng gã vô cùng giận dữ vì vô lễ vừa nãy của Thần Nam. Gã lớn tiếng : “Tiểu nha đầu, bây giờ phải là việc của ngươi. Tên tiểu tử này rốt cuộc có xin lỗi hay ?” Thần Nam vuốt má Thần Hi, lau khô nước mắt mặt bé : “Thần Hi muội lương thiện nhưng có lúc quá lương thiện chính là tàn nhẫn với bản thân mình. thế giới này loại người nào cũng có, nhưng có số người muội cần phải tôn trọng , muội càng tôn trọng càng lấn tới, đạo lý với cũng giống như đạo lý với con chó, đối với loại người xấu xa như vậy phải lấy ác để trị ác.” Tiểu Hầu gia giận tới mức mặt biến sắc, mắt trợn tròn. Đây là lần đầu tiên ta bị người ta trực tiếp hạ nhục như vậy. Gã giận dữ : “Tiểu tử ngươi quả thực chán sống rồi!” ả đứng bên cạnh và mấy kẻ công tử nhà giàu kia cũng vô cùng bất mãn. Tất cả đềutrợn mắt lạnh lùng nhìn Thần Nam. “Ca ca! Nhưng mà...” Tiểu Thần Hi nhìn đám người Tiểu Hầu gia lại nhìn Thần Nam, trong mắt lộ vẻ lo lắng. Thần Nam dịu dàng : “Thần Hi đừng sợ, đời này chỉ cần ca ca còn có thể đứng được tuyệt đối để cho muội phải chịu bất cứ tổn thương, tủi nhục nào!” bế Tiểu Thần Hi tới trước mặt chủ tiệm may : “Có thể giúp ta trông bé này ?” Ông chủ, mặc dù vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi nhìn bộ dạng đáng thương của Tiểu Thần Hi lập tức đồng ý. Thần Nam đặt Tiểu Thần Hi xuống, quay người định bước . Tiểu Thần Hi bất giác gọi: “Ca ca....” dừng bước nhìn bé : “Có số chuyện cho dù muốn trốn tránh cũng được. Cũng giống như bây giờ, cho dù muội hạ mình xin lỗi nhưng vẫn như con chó điên cắn muội. Vậy gì bằng trực tiếp đánh chó!”
Chương 6.Nhất Quyền Tiểu Thần Hi có trí tuệ cao hơn nhiều so với những em bé cùng tuổi, thể chất cũng khác so với người bình thường. bé vô cùng mẫn cảm với năng lượng, sớm cảm giác được sức mạnh khủng khiếp của kẻ đứng trước mặt vì thế nên bé vô cùng lo lắng cho Thần Nam. Mắt Thần Hi đỏ hoe, gật đầu nhìn theo Thần Nam bước , thêm lời nào. Lúc này Tiểu Hầu Gia cực kỳ tức giận. Tên thanh niên dáng vẻ bình thường trước mặt lại dám mở mồm cãi gã. Điều này khiến cho gã, vốn hàng ngày ngang ngược, trong lòng như có lửa đốt. Gã chỉ tay vào mặt Thần Nam : “Tiểu tử! Hôm nay ngươi chết chắc rồi!” Tiếp theo gã quay đầu lại, với mấy người bên cạnh mình: “Các ngươi đều là quý tộc của Khai Nguyên thành, nếu lát nữa nơi này xảy ra đều gì vui vẻ, các người có thể thu xếp ổn thỏa ?” tay quý tộc trong số đó đáp nhàng: “ vấn đề gì!” Tiểu Hầu gia cười ha ha : “Tốt! Thống khoái!” Vẻ mặt gã lộ ra vẻ dữ tợn, nhìn chằm chằm vào Thần Nam : “Tiểu tử ngươi có điều gì muốn ?” Thần Nam ngay từ đầu biết được xung đột với kẻ độc ác này là thể nào tránh khỏi. Lúc này vô cùng bình tĩnh : “Đối với người khác ta có thể đạo lý như đối với ngươi ta chẳng có gì để cả. Muốn đánh đánh!” xong liền bước ra khỏi tiệm may trước. Tiểu Hầu gia vô cùng giận dữ cười, : “Ha ha, tốt! lâu lắm rồi có ai dám với ta như vậy. Ta muốn xem ngươi dựa vào cái gì nào?” Bên ngoài tiệm cắt may là con đường chính trong thành, vô cùng rộng rãi, dòng người lại ngớt. Lúc Tiểu Hầu gia bước ra giữa đường, người qua lại bất giác đều dạt sang hai bên đường, dừng lại ở chỗ cách xa bọn chúng. Nguyên vì lúc này người Tiểu Hầu gia phát xuất ra luồng khí tức rất mạnh, nguồn năng lượng lấy làm trung tâm như sóng thuỷ triều khuếch tán ra xung quanh. Cỗ năng lượng cường đại truyền ra khiến cho những người muốn lại gần lảo đảo, nhiều người đường kinh hãi nhìn . Lúc này con phố vốn náo nhiệt đột nhiên yên ắng. Tất cả người đường đều dừng chân, đứng từ xa quan sát. Chính giữa con đường rộng rãi trở nên vô cùng trống trải. xinh đẹp bên cạnh Tiểu Hầu gia và đám công tử ăn mặc sang trọng kia đều lùi ra ven đường. Giữa đường chỉ còn lại Tiểu Hầu gia và Thần Nam. “Hắc hắc! Tiểu tử, từ trước tới nay chưa có ai dám cãi lại ta như hôm nay. Ngươi có biết hậu quả của việc làm như vậy ?” Tiểu Hầu gia cười dữ tợn, người gã đột nhiên phát ra thanh sắc quang mang giống như ngọn lửa nhảy múa chụp lấy toàn bộ người . Quần áo người chỉ trong chớp mắt rách nát, những mảnh vụn quần áo giống như cát bụi bay lên trung. bộ ngực trần lông lá rậm rạp, đen sì đám lớn. Ngoài ra lông ở những chỗ khác người đều rất dài và rậm. Cả người giống như con đại tinh tinh hung tàn, bộ dạng vô cùng hung dữ, khủng bố. Con ngươi hai mắt Thần Nam thu lại, phát ra hai đạo hàn quang, lạnh lùng đáp: “Đừng phí lời, ra tay !” mặc dù biết rằng võ công của Tiểu Hầu gia đạt tới Nhị Giai đại thừa cảnh giới, sắp bước vào danh sách Tam Giai cao thủ nhưng quan tâm. Vào giờ khắc này vô cùng bình tĩnh. Đây là đối địch tâm thái mà luyện được từ vạn năm trước. Càng gặp phải kẻ địch mạnh, càng đối diện với đại chiến trong lòng càng bình tĩnh. Cuộc thi Cường giả nhiệt thân của Tiên Vũ học viện vừa mới kết thúc. Những thanh niên cao thủ của các học viện tới tham gia cuộc đấu vẫn chưa dời . Hai ngày nay nhiều người vẫn còn dạo chơi ở đô thành Tấn quốc. Chuyện ồn ào tuyến đường chính này nhanh chóng thu hút nhiều thanh niên cao thủ của tứ đại học viện tới. Có người trong đám đông nhìn thoáng qua nhận ra Tiểu Hầu gia hung hãn, lộ ra khí thế của kẻ mạnh. Những người này đều biết là em trai của Thần Uy Tiểu Hầu gia. Thần Uy Tiểu Hầu gia vô cùng oai phong trong trận đấu Cường giả nhiệt thân, đánh bại các cao thủ tới tham gia thi đấu của tứ đại học viện. Những người xung quanh đương nhiên cũng trở thành điểm chú ý. Những người này biết Tiểu Hầu gia ngông nghênh lại ở đây dấy động can qua, nhưng mọi người đều chờ đợi trận chiến này. Có lẽ đây là mong muốn thầm kín chung của mọi người. Những xung đột dữ dội của người khác chính là niềm vui của bản thân. Tiểu Hầu gia khi chuyện bị thua thiệt, sớm thống hận Thần Nam. Gã thét lớn: “Tiểu tử! Ngươi chết cho ta!” Tiếng thét ầm ầm vang vọng ở trận chiến giống như tiếng sấm rền. Nhiều người dân đứng xem ở đó bị chấn động đến nỗi lảo đảo người. Nhiều người sợ hãi vội vàng bịt chặt lỗ tai lại. Tiểu Hầu gia thân hóa thành đạo thanh quang, nhanh như tia chớp lao tới chỗ Thần Nam. Thần Nam gầm lên tiếng, sức mạnh dồn nén trong người đột nhiên sôi sục. luồng khí tức mạnh mẽ từ trong người bỗng chốc phóng xuất ra ngoài. Kim quang chói lòa bao phủ khắp người , ánh sáng lấp lánh như chiến thần kim giáp bao phủ khắp bên ngoài. Những người khác nhìn thấy là đạo thanh quang lao về phía Thần Nam còn Thần Nam nhìn thấy mười mấy quyền ảnh đan xen vào nhau dữ tợn đánh tới phía . nhảy tiến lên bước, cả con đường cũng rung theo. Quyền phải của dũng mãnh xuất ra, lấy lực kháng lực, lấy bạo chế bạo. Bốn phía kim sắc quyền ảnh là đạo kim quang hừng hực, giống như con kim xà uốn lượn, sức mạnh khủng khiếp khiến cho gian như bị gấp khúc, dường như muốn làm tê liệt hư ở xung quanh quyền ảnh. áp lực lớn cuồn cuộn khắp nơi, những người đứng xem bị sức mạnh trào dâng đẩy lùi ra sau. Những chuyển động đáng sợ này khiến cho mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Cho dù là những tu luyện giả bản lĩnh cao thâm cũng phải là ngoại lệ. Hữu quyền của Thần Nam lao thẳng vào giữa quyền ảnh của Tiểu Hầu gia. tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên trong trận chiến. luồng năng lượng vô cùng cường đại từ trong trận chiến xuất ra. Kim, thanh hai đạo ánh sáng giống như mặt trời gay gắt chiếu rọi, ánh sáng lấp lánh chói mắt, năng lượng khổng lồ thoát ra như núi lở. Sức mạnh phóng ra khiến cho tất cả những người đứng xem đều lùi về sau ba trượng. Nhiều người ngã ngửa mặt đất, trường là cảnh hỗn loạn. Giữa phố, năng lượng tuôn trào, gió lớn gào thét, cuồng phong thổi tung mái tóc dài của Thần Nam. Tuy nhiên người giống như chiếc cọc thép đứng chắc ở nơi đó. Lúc đó bóng dáng cho người ta liên tưởng đến bức trường thành thể nào có thể leo được. Xung quanh như cuồn cuộn sức mạnh thần ma. giống như đế chủ quân lâm thiên hạ khiến cho tất cả đều phải sợ hãi. Ảo giác? Những người đứng xem phân biệt được ràng. Năng lượng đáng sợ dần dần biến mất, cuồng phong cũng dần dần ngừng lại, trước mặt Thần Nam xuất cái rãnh lớn sâu trượng. Con đường bị hủy hoại nặng nề. “Khụ… khụ…” Trong hố sâu phát ra tiếng cơn ho. bàn tay lớn bám lấy thành hố, Tiểu Hầu gia mặt toàn đất cát vất vả bò lên . Lúc này trông ta vô cùng thê thảm. Tay phải sưng húp bầm dập. Nếu như lúc quan trọng cuối cùng ta dùng kỳ công lấy chưởng đỡ lực dẫn tới tứ chi bách mạch bây giờ tay phải của hoàn toàn bị phế rồi. quyền! Chỉ quyền bại! Điều này khiến cho Tiểu Hầu gia ngang ngược có cảm giác muốn khóc. Đây là sỉ nhục lớn nhất từ trước tới giờ mà gặp phải, cho dù là đại ca cũng dễ dàng đánh bại như vậy.
Chương 7.Chiến Long Kỵ Sĩ “Ta phục! Tiểu tử, đấu lại! Ta nhất định phải giết ngươi!” Tiểu Hầu gia hai mắt đỏ ngầu, giống dã thú gầm thét. Thần Nam giống như vừa tỉnh khỏi giấc mộng. Vừa nãy rơi vào cảnh giới kỳ diệu. Lúc phát ra quyền, cảm thấy tất cả đều tự nhiên như vậy, vừa vặn như ý, đạo pháp tự nhiên. Vào thời khắc đó có cảm giác cùng thiên địa hợp nhất! gò bó, trong lòng ta, vật, tạp niệm, tự nhiên xuất ra quyền. Trong lòng dấy lên cảm giác thư thái. lạnh nhạt đón lấy ánh mắt phẫn nỗ của Tiểu Hầu gia, : “Ngươi phải là đối thủ của ta!” Nghe câu này, Tiểu Hầu gia giống như bị sỉ nhục vô cùng lớn. Gã ngửa mặt lên trời rống lên, giống như điên dại. Tiếng gào thét giống như ma xuyên vào não những người thường dân. Tất cả mọi người đều thể nào chịu được, đều đau đớn lấy tay bịt chặt tai lại. Trong đám đông, những tu luyện giả có võ công hơi kém chút cũng phải cau mày lại. Những người đồng hành của Tiểu Hầu gia, ả kiều kia và mấy vị công tử, vội vàng chạy vào trong đấu trường, khuyên giải ta điều gì đó. Tiểu Hầu gia đẩy mạnh bọn họ ra, thét lớn: “ được! Ta khắc cũng nhịn được! Ta muốn chết ngay bây giờ. Ta tới đâu, Phi Long của ta tới đó, nó ở cách đây quá xa đâu. Sau khi rồng của ta tới đây ta nhất định băm vằm tên tiểu tử này.” xuất điểm đen, điểm đen đó càng ngày càng lớn dần. Phi Long xuyên qua tầng mây, hướng xuống mặt đất lao tới. lâu sau, thấy hắc sắc Phi Long dài hơn bảy trượng, bay lượn phía con phố. chiếc đầu rồng dữ tợn mọc đôi sừng bạc hàn quang lấp lánh, đôi mắt to màu xanh lam rực rỡ phát sáng, trong cái mồm rộng chi chít răng trông rất đáng sợ. lưng rồng là những chiếc vảy màu đen phát sáng lấp lánh u ám lạnh lẽo, bụng rồng có bốn chiếc long trảo thô tráng, xem ra vô cùng khỏe mạnh. đôi cánh mạnh mẽ đập ra từng trận cuồng phong, khiến cho phía dưới đất cát bay mù mịt. Mình rồng với chiếc đuôi cực lớn và dài giống như chiếc roi đả thần trong thần thoại, khiến cho người ta nhìn mà khiếp sợ. Thần Nam trước đây nhìn thấy rồng phương tây thường liên tưởng đến những con thằn lằn có cánh. Nhưng cùng với hiểu biết của về loài động vật có trí tuệ này, càng ngày càng dám coi thường. hiểu sâu sắc điểm dũng mãnh và khủng bố của chúng. Những người dân đứng xem dường như chưa từng nhìn thấy con vật đồ sộ tới như vậy. Con quái thú cự đại và dữ tợn này đột nhiên xuất phía đường phố, khiến cho đám đông vô cùng hoảng sợ. Người dân nháo nhào chạy khỏi trường. đường là cảnh hỗn loạn, tắc nghẽn, toàn tiếng khóc và tiếng gào thét. Trong cơn hỗn loạn nhiều người chen lấn, giẫm đạp bị thương. Sau khắc trường mới trở lại bình thường. Lúc này ở lại trường chỉ còn khoảng trăm tu luyện giả, trong đó bộ phận là học sinh của tứ đại học viện. Tiểu Hầu gia cười điên cuồng : “Tiểu tử ngươi chết chắc rồi, hôm nay ta nhất định đánh ngươi nát thành vạn khúc.” “Ngươi quá nhiều lần rồi, nhưng ta vẫn đứng vững ở chỗ này. Mọi việc phải làm mới được chứ chẳng đến đâu!” Cuối cùng, Thần Nam hét lớn: “Ngươi tới thử xem, rốt cuộc có thể lấy tính mạng của ta hay ?” Sau khi trở về từ Bách Hoa Cốc, Thần Nam vô cùng chán nản. Vừa nãy Tiểu Thần Hi lại bị tên tiểu tử đáng ghét trước mắt này ức hiếp, tâm trạng Thần Nam xấu tới mức cực điểm. Lúc này tức giận rồi. Tiểu Hầu gia huýt sáo, Phi Long từ từ hạ xuống. Con đường chính này mặc dù rộng rãi những cũng khó có thể chứa được con rồng dài chừng bảy trượng này. Phi Long chỉ có thể đầu đuôi thuận theo hướng của con đường hạ xuống. Sau khi Tiểu Hầu gia nhảy lên lưng, Phi Long bay thẳng lên trời, trận cuồng phong nổi lên mãnh liệt, tới nỗi những người võ công hơi kém suýt nữa ngã ra mặt đất. Tiểu Hầu gia rút thanh kiếm lớn ở sau lưng ra chỉ vào Thần Nam : “Ta phải để cho ngươi biết được rằng Long kị sỹ mới là người giỏi chiến đấu nhất trong những người luyện võ.” Thần Nam nhìn con rồng khổng lồ uốn lượn trung rồi lại nhìn tiệm cắt may ở chỗ xa xa. sợ rằng đại chiến sắp tới đem tai họa tới cho Tiểu Thần Hi trong tiệm may. hướng lên trung thét lớn: “Chúng ta tới quảng trường ở trước mặt quyết đấu!” rồi chạy tới đó trước. “Được! Đúng hợp với ý ta! Chỗ đó mới có thể thoải mái chân tay được.” Tiểu Hầu gia cưỡi Phi Long xông lên phía trước. Những tu luyện giả muốn xem náo nhiệt đều chạy tới chỗ đó. Thần Nam trong lòng có chút lo lắng. dù có thắng được kẻ cuồng ngạo kia, tiếp theo có thể còn phải đối phó cả với mấy tên công tử quý tộc này nữa. Đây là địa bàn của chúng, biết cuối cùng có thể toàn thân mà trở về hay ? Trong lòng chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Dù tan xương nát thịt cũng nhất định phải mang theo Tiểu Thần Hi phá vòng vây xông ra. Sau khi bước mười mấy bước, Thần Nam quay đầu lại nhìn. thấy Tiểu Thần Hi bé đứng ở trước cửa tiệm may nhìn vẫy tay, trong miệng gọi khẽ: “Ca ca...” Hai mắt bé đỏ hoe, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Thần Nam thu lại khuôn mặt lạnh lùng, nở nụ cười rạng rỡ, nhìn bé vẫy tay, gọi lớn: “Thần Hi ngoan, ở đấy đợi ca ca! Ca ca lát nữa về đón muội.” Sau đó bước nhanh về phía trước. Dù thế nào nữa, cho dù có phải chết cũng thể để Tiểu Thần Hi phải chịu bất cứ tổn thương nào. Phi Long gầm thét bầu trời đế đô Tần quốc. Con vật đồ sộ dài bảy trượng này ngừng uốn lượn , kinh động tới tất cả những người tu luyện trong Khai Nguyên thành. Bất luận là cao thủ của nơi này hay là những học sinh của tứ đại học viện đều tới tập trung tại quảng trường, người tới xem càng ngày càng đông. Tiểu Hầu gia cưỡi Phi Long là uy vũ. Phi Long đen tuyền gầm thét vang trời. Quân sĩ thủ thành cũng phát ra điều dị thường này, đội người ngựa nhanh chóng đến. Thần Nam thét lên tiếng: “Đắc tội!” giật lấy thanh kiếm rộng kiểu phương tây trong tay võ sĩ. Thanh kiếm lớn này có thể dùng cả hai tay hay tay đều cầm được cả. Đối với những người thích chiêu thức phóng khoáng mạnh mẽ mà đây đúng là binh khí tồi. Thần Nam múa kiếm, cảm thấy cũng vừa tay. đứng đó hề nhúc nhích, tay cầm kiếm, hướng lên trời, thét lớn: “Tới đây!” Đối mặt với con Phi Long hung hãn và chủ nhân của nó, Thần Nam dám coi thường. chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận đại chiến. Huyền công lưu chuyển, trong các kinh mạch đều chứa đầy những sức mạnh cường đại. “Grào!!!” Phi Long gầm lên tiếng. Tiểu Hầu gia lệnh cho nó nhanh chóng lao xuống phía dưới. trận cuồng phong từ cao thổi xuống, dưới đất cát bay mù mịt, nền đá bề mặt quảng trường cũng phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Phi Long há mồm đỏ lòm, lộ ra hàm răng chi chít, lao về phía Thần Nam. Đồng thời lưỡng trảo thô tráng hữu lực phía trước vồ lấy Thần Nam. Những móng vuốt đen nhánh sắc nhọn dài hơn nửa trượng, hàn quang lấp lánh trông khiếp đảm.