Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 502: Đẳng cấp nghịch thiên



      Hào quang như sóng nước vây kín Thần Nam, quanh như mộng như ảo, quang vụ dày đặc chầm chậm xoay chuyển, đúng như Độc Bại Thiên và Ma Chủ , Thập Phương tuyệt vực vỡ tan hóa thành mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng hạt giống thế giới của .

      Hạt giống thế giới này là bản nguyên nội thiên địa của , hơn vạn năm trước, Thần Chiến biết bí mật, từng giúp rút ra rồi gửi lại.

      Trong đó sáng chói hào quang, nội thiên địa của lúc sơ khai từng xuất vùng sa mạc, lần đầu tiên Côn Luân lão nghe thuật lại vô cùng kinh ngạc, người khác khai thiên địa mà sinh ra được hạt cát hóa thực thể là may mắn, hạt giống bản nguyên thế giới của lại có vùng sa mạc, quả là việc khiến người ta chấn kinh ngớt.

      Hoàng quang chói lọi, sức mạnh bản nguyên trùm lên sa mạc khiến nó hoàn toàn thần hóa, còn bình thường nữa, sau cùng cũng hiển nét bất đồng với những nơi khác.

      Ức vạn cát vàng chầm chậm bay lên, đột nhiên bạo phát trong nội thiên địa của , hướng về bốn phương tám hướng, mỗi hạt cát đều như tuệ tinh vạch ngang trời, bay qua tầng vẽ thành dải đuôi dài lấp lánh, hào quang khiến thinh sáng chói.

      Ức vạn đạo quang mang liên tục bay lên khiến tất cả dám nhìn thẳng, hào quang khiến nội thiên địa của triệt để quang chất hóa, gần như trong suốt, ngoại nhân đều nhìn những biến hóa trong đó, ai nấy đều cả kinh, nhất là Hỗn Độn vương và Thanh Thiên biến hẳn sắc mặt. Lời Độc Bại Thiên khiến họ ảo não cực điểm, tại tận mắt thấy càng phát cuồng.

      Hỗn độn thần quang chói lói bay lên, Hỗn Độn vương thân hóa vạn trượng lao vào Thần Nam, định phá diệt nhục thể và nội thiên địa của . Thanh Thiên hóa thành vô tận thanh quang, triệt để trùm lên Tiểu lục đạo, hòng chấn toái địch nhân, tứ đại cao thủ sau lưng y cũng toàn lực tấn công Thần Nam, bốn đạo hào quang khác màu bao trùm thiên địa.

      Độc Bại Thiên, Ma Chủ, Thời đại thần vội vàng gì, cũng tiến lên ngăn cản.

      Thần gia lão ma vương cười ha hả: “Bây giờ các ngươi ngăn nổi được sao? Tất cả muộn rồi, Thập Phương tuyệt vực nuôi dưỡng hạt giống thế giới, sức mạnh của các ngươi càng trở thành dưỡng liệu, xu thế của thế giới sơ khai có ai ngăn nổi? Muốn diệt Thần Nam quả là thực chút nào, ha ha…”

      chứng minh lời lão ma vương, đòn công kích của lục đại cao thủ hề tổn hại Thần Nam mảy may, sức mạnh bị hạt giống thế giới hấp thu hết.

      Vô tận quang hoa như dòng sông sôi trào chảy vào nội thiên địa của , hào quang tan vào biển lớn khiến mặt biển càng dậy sóng mênh mang nhưng thể phá vỡ được đại dương.

      Đó là nguồn bổ sung cho “biển lớn”, bồi bổ cho hạt giống thế giới của Thần Nam.

      Có những xu thế thể ngăn cản.

      Khai thiên tịch địa thể ngược!

      Hạt giống thế giới bén rễ nảy mầm, ai đủ lực ngăn chặn, sức mạnh mới sinh sôi này có thể dẹp bỏ mọi ngăn cản.

      Bọn Hỗn Độn vương và Thanh Thiên tuy hiểu nhưng vẫn muốn phá tan truyền thuyết, thay đổi tất cả. Chỉ là họ đành thất vọng, hóa ra lại thành toàn cho Thần Nam, sức mạnh kinh hồn chỉ tổ gia tốc sinh trưởng cho hạt giống thế giới.

      Hào quang chói lòa từ nội thiên địa của Thần Nam bùng lên, Thập Phương tuyệt vực hoàn toàn bị dung hóa vào đó, vô tận hoàng sa phảng phất như những vì sao tản khắp tám hướng trong nội thiên địa, bao trùm cả tiểu thế giới thần dị này.

      Người ngoài nhìn vào thấy nội thiên địa của rực rỡ tinh quang, sinh cơ bừng bừng, những vì sao lấp lánh khiến lòng người lấp lánh theo. Lúc nội thiên địa sơ khai bao hàm những hạt cát nguyên thủy nhất chứa sức mạnh bản nguyên, tại phảng phất hóa thành những vì sao.

      Đương nhiên, nhìn kỹ nhận ra chúng vẫn là cát, bất quá phát ra ánh sáng chỉ những ngôi sao mới có.

      Hơn nữa, trong nội thiên địa của trở nên đầy sức sống, thực vật vô tận xanh om, mấy Sinh Mệnh nguyên tuyền như hoàn toàn sống lại, tụ thành những dòng sông uốn lượn khắp tiểu thế giới.

      Vô hạn sinh cơ tưới nhuần cho cả thế giới.

      Thần Nam yên lặng như lòng giếng, vô hỉ vô ưu, chìm đắm trong cảnh giới kì diệu, ngoại vật và ngoại lực thể thương tổn, tại được sức mạnh bản nguyên nhất bao bọc.

      Đó là loại biến hóa.

      Hoàn toàn bất đồng với biến hóa của tu giải.

      dựa vào hạt giống thế giới, phá tan trùng trùng bao bọc để lên đỉnh cao mới.

      Hỗn Độn vương ngửa mặt thở dài, y phí tâm phí lực bày bố Thập Phương tuyệt vực, sau cùng lại thành toàn cho Thần Nam, ảo não và và hối hận dồn nén lại nhưng tại có phát cuồng cũng vô dụng. Y vốn thâm trầm nên dần lãnh tĩnh, u cất giọng: “ tại chúng ta làm gì được nhưng để qua giai đoạn nguyên thủy đầy sinh cơ này cũng vẫn giết được. Năm xưa Nhân vương cũng để hạt giống thế giới sinh sôi nhưng phải vẫn bị giết sao, tại sống lại nhưng thế giới đầy sức sống còn như xưa, chỉ đáng là nửa thế giới.”

      Quỷ Chủ lắc đầu: “Hỗn Độn vương, ngươi còn định huyễn hoặc mình nữa sao, nhưng dù thế nào lần biến hóa này mang lại cho bên ta nghịch thiên cấp cao thủ nữa.”

      Thanh Thiên vẫn yên lặng chợt cười lạnh: “ phải thêm Nhân vương nữa sao? Thêm nghịch thiên cấp cao thủ sao, sức mạnh của các ngươi cộng lại cũng đủ diệt Thiên đạo, thậm chí qua được cửa ải của bọn ta.”

      Ma Chủ cười lạnh: “Hừ, thời gian như thoi đưa, thiên cổ qua nhanh lắm, ngươi tưởng chúng ta vẫn đứng yên sao? Cho ngươi biết, sức mạnh của con người là đáng sợ nhất, bởi chúng ta luôn phá vỡ thành lũy tu luyện, liên tục đột phá cảnh giới cũ, đó là thứ Thiên đạo sợ nhất. Còn hỗn độn tộc các ngươi, và cả mấy Thiên, sinh ra có đại thần thông, nhưng sau đó tiến được bao nhiêu, vĩnh viễn so được với tốc độ trưởng thành của chúng ta. Chúng ta còn là mình của trước kia, cảnh giới tu vi đủ sao dám tái chiến Thiên đạo?”

      “Vậy sao, trận chiến Thái cổ năm xưa, ngươi gần như bị diệt, tại dám tự phụ thế sao?” Thanh Thiên lãnh lùng châm biếm.

      “Ngươi diệt được ta sao?” Ma Chủ bá khí lẫm liệt, tròng mắt lộ ra ánh sáng sâu thẳm: “Năm xưa tu vi của ta còn chưa bằng Đại Ma thiên vương của kiếp trước, lại lúc biến hóa quan trọng nên muốn đại chiến bạo phát, dù vậy vẫn suýt rơi rụng, có điều trận chiến Thái cổ đó thành toàn cho ta. Vạn cổ vĩnh sinh bất diệt, chông chênh giữa hai bờ sinh tử khiến ta đột phá được thành lũy trước đó thể, nhờ vạn cổ áp chế mà ta đột phá hơn xa lần biến hóa trước.”

      “Oành!” Khí tức kinh nhân bùng lên, Ma Chủ bạch phát như tuyết, ngự trị bát phương, khí thế duy ngã độc tôn hiển .

      Thanh Thiên bản thể phải hữu hình chi chất nhưng cũng hóa thành nhân hình, như đoạn thanh mộc, sắc mặt xanh lè, hai mắt bắn ra hào quang sắc như dao, nhìn Ma Chủ chằm chằm: “Nghịch thiên cấp Nhân vương, giờ có thêm ngươi, thêm cả tiểu tử mượn sức mạnh khai mở thế giới tiến vào nghịch thiên sơ cấp, ba người các ngươi có thể diệt Thiên đạo ư?”

      Cách đó xa Quỷ Chủ nhấc đầu cốt xuống vuốt ve khiến khúc xương càng sáng bóng rồi lại dùng hai tay đặt lên cổ, với giọng hữu khí vô lực: “Chán , ta cũng hiểu tại sao muốn chết mà được, lúc bước lên Thông thiên chi lộ liền tăng lên nghịch thiên cấp.”

      Thấy dáng vẻ uể oải, hữu khí vô lực, lúc nào cũng có thể đoạn khí, Thanh Thiên vốn trấn tĩnh cũng nảy ra xung động muốn xông tới bóp cổ, tử khô lâu này luôn giở trò “khù khờ ăn người” như ngày trước.

      Hỗn Độn vương và tứ đại cao thủ đều chấn kinh cực điểm, lâu lắm rồi mới mọc ra được lưỡng đại nghịch thiên cấp cao thủ! Y nhìn sang Thời đại thần rồi hướng tới Thần gia lão ma vương, sau cùng nhìn về Độc Bại Thiên.

      Thời đại thần thở dài: “Ngươi cần lo, ta sống lại là kỳ tích rồi, xem có vẻ triệt để phục nguyên nhưng còn cách cảnh giới đỉnh cao năm xưa quãng.”

      Thần gia lão ma vương cười lạnh: “Ta tuy bị diệt nhưng có đại linh lực của U Minh Thiên bổ sung, trọng yếu hơn là đời sau của ta đều thuộc nhóm thiên tài, pháp tắc và linh hồn của chúng tụ lại thân thể khiến ta cảm ngộ sâu hơn, năm xưa ta là nghịch thiên sơ cấp, tại lúc nào cũng có thể đột phá để vượt lên quá khứ.”

      Độc Bại Thiên gì, chỉ cười lạnh nhạt.

      “Ngươi cũng đột phá nghịch thiên cấp?” Thanh Thiên chăm chú quan sát Độc Bại Thiên, y vẫn chưa quên những lời điên cuồng của hai cha con đốip hương lúc bị bức nhập tuyệt cảnh: Nếu có ngày sống lại, người đầu tiên họ diệt là Thanh Thiên y.

      “Ngàn trùng kiếp, bách thế khổ nạn, tuyên cổ đến nay chỉ là cái búng tay. Bất tử chi thân, bất diệt hồn, chấn cổ thước kim, có ai địch nổi. Đợi đến lúc dương nghịch loạn, lấy ma huyết nhuộm Thanh Thiên!”

      Độc Bại Thiên lạnh lùng quát lên những câu đó, ngay cả Thần Nam “khai thiên tịch địa” ngoài xa cũng chấn động.

      Chín giọt chân ma chi huyết và đoạn bất diệt chỉ cốt nhanh chóng dung nhập vào thân thể Độc Bại Thiên, y vô cùng bình tĩnh: “Hôm nay, Thanh Thiên phải chết.”

      Ma Chủ cũng cười lạnh: “Hỗn Độn vương ngươi có thể đem bốn người kia nhưng đệ nhất Thiên dưới trướng Thiên đạo hôm nay phải chết.”

      “Các ngươi giết được ta sao?” Thanh Thiên cười lạnh: “Ta là đệ nhất Thiên, Thiên đạo bất diệt, ta cũng bất tử.”

      “Oành!”

      Cùng lúc, lá Hồng Hoang Kỳ đột phá Tiểu lục đạo, Nhân vương tới.

      “Thanh Thiên phải chết hôm nay!” Giọng Nhân vương lạnh lẽo vang lên.

      “Ngươi diệt hỗn độn tộc của ta rồi?” Hỗn Độn vương rúng động.

      “Chưa diệt hết, Hỗn Độn tử, U La vương, Ngự Phong vương, Khuê Mộc vương, Thông Thiên đào tẩu, còn lại bị ta tước hết nhất thân tu vi chứ lấy mạng.”

      “Cái gì?” Hỗn Độn vương gầm lên giận dữ.

      Độc Bại Thiên hừ lạnh, Ma Chủ cũng cười lạnh tanh, Thần ma đồ khổng lồ từ ngoài Tiểu lục đạo bay vào, chầm chạm xoay tròn đầu chúng nhân, đó là đại môn thông với cửu thiên, những Thái cổ thần bước lên Thông thiên chi lộ có thể từ đó quay về, họ loáng thoáng nghe được tiếng bước chân.

      Đồng thời, Thần Nam chìm trong trạng thái kì diệu cũng từ từ mở mắt.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 503: Giết Thanh Thiên



      Độc Bại Thiên và Ma Chủ đều lên tiếng quyết giết Thanh Thiên.

      Nhân vương cầm Hồng Hoang Kỳ tiến vào Tiểu lục đạo cũng buông lời như vậy, tam đại nghịch thiên cấp cao thủ tựa hồ quyết định mệnh vận Thanh Thiên.

      “Ha ha…” Thanh Thiên lại hóa thân thể nhân hình thành thanh quang mông lung, cười vang: “Các ngươi ai chẳng muốn giết ta nhưng ta vẫn sống trơ trơ. Ta xem các ngươi giết ta thế nào?”

      Cùng lúc, Thần Nam vừa mở bừng mắt phát ra hào quang hư ảo, nội thiên địa gần như trong suốt, phảng phất có bảo quang ánh xạ, ức vạn vì sao sáng tựa hồ do vô tận hoàng sa ngưng kết thành, khảm vào nội thiên địa của .

      hề bùng lên xung thiên sát khí, dao động bình thản vây chặt lấy Thanh Thiên.

      “Ngươi cho rằng ta chết chắc?” Thanh Thiên quay đầu ngưng thị vào , giọng lạnh cực độ: “Ngươi tiến vào nghịch thiên cấp sao? Tại thần thoại thời đại trước, ta có gặp nghịch thiên cấp cao thủ, ai giết được ta, trừ phi Thiên đạo diệt vong!”

      “Thử là biết ngay.” Thần Nam đoạn lại nhắm mắt, tuy hạt giống thế giới đâm chồi bén rễ nhưng vẫn phải thể nghiệm cảm ngộ đó .

      Ngoài xa, Thần tổ toẹt ra: “ lắm ích gì, trực tiếp giết là xong, hiếm khi nghịch thiên cấp cao thủ tương tụ, tịch diệt luôn.”

      Nhân vương : “Hỗn Độn vương, ngươi muốn triệt để diệt tộc mau tụ tập tộc nhân, ta chưa cho tộc các ngươi sinh cơ.”

      “Tộc nhân chết hết sao?” Hỗn Độn vương tựa hồ buồn để ý: “Các ngươi định diệt hết chúng ta, thể nào.”

      Ma Chủ cười lạnh đoạn cùng Độc Bại Thiên đồng thời xuất ra đạo đạo pháp ấn huyền bí, Thần ma đồ che kín đầu chầm chậm chuyển động, xạ ra hào quang chói lòa, trùm lên Hỗn Độn vương và tứ đại cao thủ sau lưng.

      Vô tận sát ý lan tràn, đó là thần niệm mạnh nhất của toán Thái cổ thần thứ nhất tập hợp lại, liền tạm thời giữ cứng Hỗn Độn vương và tứ đại cao thủ, cả Trấn Ma thạch cũng bị cuốn vào.

      “Chết tiệt.” Hỗn Độn vương gầm lên liên hồi, định thoát ra nhưng những người lên Thông thiên chi lộ là tinh trong hàng ngũ Thái cổ thần, thậm chí có người kém hơn bọn Ma Chủ bao nhiêu, Hỗn Độn vương và tứ đại cao thủ nhất thời thể xung phá phong tỏa.

      “Giết.” Thần gia lão ma vương nóng tính nhất, lao ngay vào Thanh Thiên, đó là đại địch có mối thù sinh tử với lão.

      “Ta giết ngươi được lần, ắt có thể có lần hai.” Thanh Thiên cất lời lạnh tanh, hóa thành hào quang lấp lánh ngênh đón.

      “Soẹt.” Tiếng gian tan vỡ vang lên, vùng gian tan tành rồi liên tục co lại, bị hủy diệt thành điểm duy nhất.

      “Gào…” Thần tổ gầm lên, mái tóc cuồng loạn vũ động.

      Thanh Thiên cũng hú vang, hóa thành thanh quang sáng rực rỡ hơn, trùm xuống Thần tổ như màn trời.

      “Nghịch loạn dương!” Ma Chủ xuất thủ, đẩy ra đạo pháp tắc, rút sạch sức mạnh của gian, biết phiến hư thành chân rồi cuồng bạo bùng phát mình Thanh Thiên.

      Thanh Thiên vô cũng phẫn nộ, gào lên thảm thiết, thanh quang bị bóc mảng lớn nhưng lại tụ hợp được ngay. Y điên cuồng lao vào Ma Chủ, vô tận thanh quang che kín thiên địa.

      “Mộng ảo hoa!” Cao thủ như Ma Chủ, pháp tắc trong tay hề có hạn chế, y ma uy cái thế, thông hiểu vô vàn pháp tắc cấm kỵ.

      Theo tiếng quát của y, gian lại bị hủy diệt, sức mạnh của “hư” hình thành vô tận hắc động, diệt thế khí tức lan tràn, dao động năng lượng kinh nhân. Thần quang chói lòa của Thanh Thiên đối mặt với hắc động vô tận u ám, càng lúc càng u ám, cơ hồ lúc nào cũng có thể tắt ngóm.

      “Oành!”

      Đại phá diệt khí tức lan tràn khắp Tiểu lục đạo, trong sát na, Tiểu lục đạo bị hủy diệt ba lần, nhưng cũng kịp tụ lại ngần ấy lần.

      “Soạt.”

      Hào quang lóe lên chói mắt, Độc Bại Thiên xuất thủ, Nghịch Loạn quyết hiểu là thức thứ bao nhiêu, cơ hồ chấn tan thiên địa khiến phiến gian bao quanh Thanh Thiên phóng đại nhanh chóng rồi nổ tung, sau cùng thu lại còn điểm khiến vô tận thanh quang suýt nữa hoàn toàn tan nát.

      “A…”

      Thanh Thiên gầm lên xông ra, quang mang tựa hồ ảm đạm hơn: “Được, các ngươi đều là kình địch của ta, đánh thế này mới thú vị. Ta bất diệt, các ngươi giết nổi ta nhưng ta có thể giết các ngươi.”

      Độc Bại Thiên và Ma Chủ cười lạnh, tựa hồ nghe thấy chuyện tiếu lâm, hiển nhiên hề e ngại.

      Quỷ Chủ đứng cách xa lắm, vặn vẹo xương tay: “Thanh Thiên chết chắc ta sang ‘trông coi’ Hỗn Độn vương.” Quỷ Chủ đứng dưới Thần ma đồ, tuy dáng vẻ hữu khí vô lực nhưng linh hồn chi hỏa trong mắt liên tục lấp lóe, nhìn Hỗn Độn vương chằm chằm, hiển nhiên ngũ đại cao thủ bị khốn đều đáng sợ vô cùng, phải giữ chặt chân họ mới mong diệt được Thanh Thiên.

      Hồng Hoang Kỳ trong tay Nhân vương rung lên phần phật, ánh sao lấp lánh, cũng đứng dưới Thần ma đồ quan sát Hỗn Độn vương.

      “Thiên địa tịch diệt!”

      Thanh Thiên khổ chiến quát vang, vô tận thanh quang quét qua Tiểu lục đạo, phiến trùng điệp gian triệt để hủy diệt. Tu vi của Độc Bại Thiên, Ma Chủ, Thần tổ đều đo nổi, ba người xuất ra vô tận thần ma chi quang va chạm với thanh quang, gian liền tan tành.

      Tuy vô thanh vô tức, nhưng khí tức khiến lòng người rúng động lan tràn.

      “Soạt, soạt, soạt.”

      Độc Bại Thiên, Ma Chủ, Thần tổ nhanh chóng thoái lui, tốc độ còn hơn quang điện trăm ngàn lần, nhưng mỗi người đều bị tước mất phần sinh mệnh nguyên khí. Đương nhiên, với sinh mệnh tinh nguyên nghịch thiên cấp vĩnh sinh bất tử của họ, chút nhoi đó đáng gì.

      thẹn là đệ nhất Thiên dưới trướng Thiên đạo.” Thần tổ lau vết máu miệng, cười lạnh tanh khôn tả, lão ma vương tìm lại được cảm giác đại chiến năm xưa, ma huyết trong thân thể sôi trào.

      Ma Chủ cũng cười lạnh: “Thanh Thiên ngươi mạnh lắm, nhưng tinh tiến hơn trước bao nhiêu.”

      “So với chúng ta liên tục biến hóa, ngươi đột phá cũng coi như thoái lui.” Lời Độc Bại Thiên vô cùng bình tĩnh.

      “Hừ, các ngươi đích xác là kình địch của ta nhưng dù các ngươi chiến lực nghịch thiên sao? Sinh mệnh của ta và Thiên đạo tương thông, chỉ cần Thiên đạo bất tử, ta cũng bất tử, sức mạnh các ngươi liên thủ hơn hẳn ta nhưng diệt nổi ta, thắng ta bằng cách nào đây? Chỉ đành đợi ta giết các ngươi dần dần.” Đó là bản lãnh lớn nhất của Thanh Thiên, y bất tử nên cần e ngại, thoải mái giết địch nhân.

      “Nếu cắt đứt liên hệ của ngươi và Thiên đạo sao?” Gọng lạnh tanh đột ngột vang lên. Thần Nam vô thanh vô tức xuất sau lưng Thanh Thiên, ánh mắt sắc như dao.

      “Dựa vào ngươi? hậu bối tiểu tử mới tiến vào nghịch thiên cấp?” Lời Thanh Thiên có vẻ ơ hờ, ra trong lòng vô cùng cẩn thận.

      “Đúng, ta cũng đủ giết ngươi rồi.”

      Hào quang như sóng gợn trùm lên thanh quang, vô tận tinh quang lóe sáng, bản nguyên thế giới của , triệt để tương thu Thanh Thiên vào.

      “Quá hay, như thế này đỡ được nhiều phiền phức.” Ma Chủ cười vang: “Vốn có thể giết được nhưng thế này càng dễ hơn.”

      Độc Bại Thiên mỉm cười tiến vào bản nguyên thế giới của Thần Nam.

      Thần tổ cười ha hả: “Thanh Thiên, hôm nay cắt đứt liên hệ giữa ngươi và Thiên đạo, ta xem ngươi sống lại kiểu gì.”

      Mấy người lần lượt vào tiểu thế giới của Thần Nam, trong đó đứng tinh nhìn xuống thanh quang mông lung bên dưới, giọng vô cùng lạnh lẽo: “Thế giới của ta tự thành phương thiên vũ, Thiên đạo đại thế giới sao, can hệ gì đến ta, vào thế giới này là cắt đứt mọi liên hệ với ngoại giới. Đây phải Thiên đạo thế giới, để ta xem ngươi làm thế nào sống lại sau khi mất mạng?”

      Thanh Thiên thần sắc dị thường, hét vang: “Bằng vào hạt giống thế giới mới sinh trưởng của ngươi làm sao trói buộc ta được? Ta phá tan nó luôn.”

      “Ngươi thử coi.” Thần Nam lạnh lùng như lòng giếng, tại hoàn toàn tiến lên lĩnh vực mới, tâm cảnh còn như xưa.

      “Giết.” Thanh Thiên gầm vang, thanh quang rợp trời trở nên nóng bỏng, dao động kinh nhân kịch liệt rung lên nhưng vô số tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên mà bản nguyên thế giới của Thần Nam vấn an nhiên vô dạng. Thanh quang chói lòa như pháo hoa nổ tung rồi tan biến, tựa hồ trọng thương.

      thể nào.” Thanh Thiên gầm lên, “thế giới của ngươi mới thành hình, vì sao phá được?”

      Độc Bại Thiên, Thần tổ, Ma Chủ cùng vào trong gian, họ đều bật cười.

      “Đây là thế giới bản nguyên chân chính, đơn thuần là nội thiên địa, ngươi tưởng sức mạnh của mình hủy diệt được thế giới sao?”

      “Ngươi tưởng mình là Thiên đạo chắc?”

      Những câu vô tình khiến lòng Thanh Thiên nảy ra ý sợ hãi, quát lớn: “Nhân vương cũng dựa vào hạt giống thế giới mà thành tựu nghịch thiên cấp tu vi, thế giới đó phải cũng bị hủy quá nửa sao?”

      “Là vì Nhân vương trực tiếp đối kháng sức mạnh của Thiên đạo, ngươi tưởng mình và Hỗn Độn vương đánh tan được sao?” Giọng Độc Bại Thiên vô cùng băng lãnh: “ rồi, hôm nay ngươi chết chắc.”

      “Giết!”

      “Giết!”

      “Giết!”

      “Giết!”

      Bốn tiếng thét chấn động thiên vũ. Thần Nam, Ma Chủ, Độc Bại Thiên, Thần tổ đồng thời xuất thủ, sức mạnh kinh nhân của tứ đại cao thủ có thể hoàn toàn hủy diệt đại thế giới, tại toàn bộ sức mạnh này tác động lên người, Thanh Thiên sống sao nổi?

      tại, y bị Thần Nam cắt đứt liên hệ với Thiên đạo, còn sinh mệnh vĩnh hằng bất tử nữa.

      “A…”

      Thanh Thiên gầm lên, liều mạng giãy giụa, vô tận thanh quang chiếu sáng cả phiến tiểu thế giới!

      Chỉ là, mất liên hệ với Thiên đạo rồi, y sao đối chọi nổi bốn vị nghịch thiên cấp cao thủ, sau cùng đành nuốt hận, vô tận sinh mệnh tinh nguyên tản ra, nhanh chóng lao vào các ngóc ngách trong bản nguyên thế giới của Thần Nam.

      Vô tận “sao trời” sáng chói xạ ra “tinh quang” cướp lấy nguyên khí của Thanh Thiên, đó là cát vàng hóa thành, nếu gom đủ nguyên khí có ngày hóa thành sao .

      Vô tận nguyên khí lan tràn, Ma Chủ, Độc Bại Thiên, Thần tổ thể tranh chấp với Thần Nam.

      Đương nhiên bọn Ma Chủ, Độc Bại Thiên giết Thanh Thiên mà chưa phải dốc toàn lực, thực lực chân chính của họ chưa hoàn toàn hiển .

      Lúc Thần Nam mở nội thiên địa, cỗ khí tức vô cùng kinh hồn trùm tới.

      được.” Ma Chủ quát vang, ma thể vươn cao ba vạn trượng, kích lên thiên .

      Thần tổ cũng gầm lên, Ma thôn thiên địa chi thức quất ra, ma khí hùng hồn như ngày diệt thế.

      Độc Bại Thiên hú vang, thân thể hóa thành mộtt đạo thần mang xé toang trời cao vô hạn.

      Thần Nam trực tiếp phong bế nội thiên địa, sức mạnh nghịch thiên cấp luyện hóa ngàn lần trong bản nguyên thế giới.

      Khi tất cả bình tĩnh lại, thở dài: “Đó là sức mạnh của Thiên đạo sao? Y thu lại tàn linh của Thanh Thiên.”

      Độc Bại Thiên và Ma Chủ nhìn lên vô tận hư : “Là sức mạnh của Thiên đạo, Thanh Thiên chết, Thiên đạo thu hồi đích thị ấn ký của y.”

      Hai mắt Thần tổ lạnh tanh: “Ồ, như vậy lúc lên Thiên đạo chúng ta còn cơ hội gặp lại Thanh Thiên.”

      Trong lòng Thần Nam lạnh buốt, Quảng Nguyên, Thái Thượng, Thanh Thiên tựa hồ xuất trong trận đại quyết chiến, biết lúc đó họ còn là nguyên bản .

      “Trấn Ma thạch, thất trùng địa ngục toàn bộ về đây.” Cùng lúc, Hỗn Độn vương bị khốn dưới Thần ma đồ có thể động đậy, huy động Trấn Ma thạch dấy lên vô tận phong vân, nếu phải hào quang do Thần ma đồ xạ ra vẫn còn, cộng thêm Quỷ Chủ và Nhân vương đứng ngoài giám sát, chắc y dẫn tứ đại cao thủ xông ra.

      “Ầm, ầm, ầm!”

      Đại lục hắc ám rung lên kịch liệt, phảng phất như đất trời sụp đổ, nơi vốn là mười tám tầng địa địa ngục của nhân gian bùng lên hung sát khí tức ngợp trời, thất trùng địa ngục từ dưới lòng đất bay lên, đập vào Tiểu lục đạo.

      Mười tám tầng địa ngục vốn chỉ có bảy tầng đáng sợ hơn hết, do bọn Hỗn Độn vương bố trí, tại bị y triệu hoán tới.

      “Thất trùng địa ngục, ta luyện hóa bảy người các ngươi.” Hỗn Độn vương phát ra vô tận sát khí, hỗn độn thần quang tan biến.

      Thần tổ cười lạnh: “Bớt khoác lác con mẹ ngươi .”

      Hỗn Độn vương cất giọng lạnh tanh: “Đó là nội thiên địa của bảy vị nghịch thiên cấp cao thủ luyện hóa thành. Ta xem các ngươi ai địch nổi?” Hỗn Độn vương liên tục ngâm lên những tiết cổ lão, y dùng bí pháp tế luyện thất trùng địa ngục xé gian lao tới, vô số oán hồn cùng cổ lão chú văn nổi lên.

      Bọn Thần Nam, Nhân vương, Độc Bại Thiên buộc phải cẩn trọng.

      Nhân vương thở dài: “Hỗn Độn vương ngươi tâm cơ được lắm, thất trùng địa ngục này mãi đến giờ mới hiển , ngươi mưu đồ , chỉ e có ý đồ cướp quyền Thiên đạo.”

      “Các ngươi chết hết .” Hỗn Độn vương quát vang.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 504: Quét sạch hỗn độn



      Bảy tầng địa ngục cũng u, kinh rợn như diêm la điện, vốn là vô hình nội thiên địa của bảy vị nghịch thiên cấp cao thủ bị Hỗn Độn vương luyện hóa thành bảy tòa điện. Điện vũ khổng lồ nối nhau, phía điêu khắc cổ lão chú văn, ngay cả các Thái cổ thần cũng hiểu được ý nghĩa.

      Thất trùng địa ngục kéo Hỗn Độn vương cùng tứ đại cao thủ thoát khỏi trói buộc.

      “Hỗn Độn vương đáng chết.” Quỷ Chủ vẫn tỏ vẻ hữu khí vô lực còn vẻ lật đật như trước nữa, bộ xương trắng muốt phát ra hào quang chói mắt, hiển nhiên phẫn nộ cực điểm.

      Ma Chủ, Độc Bại Thiên, Thời đại thần cũng tỏ vẻ bi thương, bởi hai tầng trong thất trùng địa ngục do nội thiên địa người quen cũ của họ hóa thành.

      Năm xưa Tiểu lục đạo có sáu đạo chủ, trận chiến Thái cổ trời đất đảo điên, đệ tam giới gần như triệt để hủy diệt, sáu người đều tan tác, Thời đại thần, Độc Bại Thiên trải qua thiên kiếp vạn hiểm mới hồi phục bản nguyên nhưng có hai người vĩnh viễn tiêu tan.

      Ma Chủ và Quỷ Chủ tuy biết hai người đó thể thế được nữa nhưng ngờ cả nội thiên địa của họ cũng bị luyện hóa.

      Đáng tiếc vô cùng, hai vị đạo chủ mạnh nhất hoàn toàn tiêu tan. Thân phận của họ so với bọn Ma Chủ còn xa xưa hơn, chuyển sinh qua biết bao nhiêu thần thoại thời đại, sớm là nghịch thiên cấp cao thủ, nhưng sau cùng vẫn rơi rụng trước thiên đạo.

      Hỗn Độn vương đem nội thiên địa của lưỡng vị đạo chủ luyện hóa thành hai tầng trong thất trùng địa ngục, khinh nhờn bạn hữu của bọn Độc Bại Thiên đến vậy, đương nhiên họ phải phát nộ, Quỷ Chủ xuất thủ.

      “Đồ Thiên!”

      Quỷ Chủ quát vang, toàn thân như khí hóa, thành dải bạch vụ mông lung, khí tức phát ra u vô hạn, trùm thẳng lên bọn Hỗn Độn vương.

      “Gào…”

      Hỗn Độn vương gầm lên vang dội, phản kháng kịch liệt khiến trời đất xoay chuyển, gian liên tục hủy diệt, hào quang chói lòa cùng năng lượng dao động kinh nhân vượt mọi cực hạn. Tiểu lục đạo liên tục vỡ tan bảy, tám lần rồi tụ lại, có điều hơn lúc trước bởi vô tận gian triệt để tan vỡ rồi.

      Quỷ Chủ bị hất ngược lại, thất trùng địa ngục trùm lên y, Ma Chủ và Độc Bại Thiên đồng thời xuất thủ, hào quang xé toang thiên địa, hất thất trùng địa ngục đập vào chân trời xa tắp, khí tức u vô hạn lướt qua thân thể Quỷ Chủ, bộ xương trắng muột bị cạo rơi lớp phấn mỏng.

      Ai nấy biến sắc, Quỷ Chủ thần thông quảng đại cỡ nào mà bị thất trùng địa ngục đánh trúng, bộ xương kiên ngạnh cũng tổn hại.

      Bất quá, Hỗn Độn vương bị Quỷ Chủ lúc nóng giận tấn công cũng chọi ít thiệt thòi, cổ lão chiến giáp mình vỡ tan lộ ra hỗn độn chi thể hùng vĩ đĩnh bạt như ma nhân, hai mắt u quang sáng rực, bao phủ tầng khí tức lạnh ngắt, hoàn toàn hợp với thất trùng địa ngục.

      Y quát vang với tứ đại cao thủ sau lưng: “Hỗn Độn Tứ Tôn, chúng ta cùng giết chúng.” Đoạn lộ vẻ hung ác khôn tả: “Các ngươi đều phải chết hết. Trấn Ma thạch, giết.”

      Trấn Ma thạch như tòa ma sơn, phủ tầng ảnh xuống dưới, nhanh chóng đập vào bọn Độc Bại Thiên.

      Ma Chủ hừ lạnh: “Mắt ngươi để lên trán rồi, hôm nay ngươi sống sót được hay cũng là vấn đề phải xét. Bái Tướng đài, giết.” Bái Tướng đài lập lờ phát ra hào quang chói lòa, cũng biến thành khổng lồ vô tận, nhanh chóng lao vào Trấn Ma thạch.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Đó là lần va chạm nghịch thiên cấp, cơ hồ diệt thế.

      Trấn Ma thạch đấu với Bái Tướng đài.

      Cả hai từng giao phong với nhau, tại lại đối quyết, nhưng lần này đều được chủ nhân tế luyện lại, sức mạnh hơn xưa nhiều.

      Thất trùng địa ngục phóng đại ngàn lần như vạn tầng cự sơn ép xuống, ấm ảnh trùm kháp gian, nhắm vào Thần Nam, Ma Chủ, Độc Bại Thiên.

      Nhân vương xuất thủ!

      Lá Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, nửa tinh trong phiến thiên vũ còn bị lay tan, đủ thấy uy lực cực lớn, đại kỳ như thông thiên cự phong cao vạn trượng, mặt lá cờ rung lên như mặt biển sôi trào, quét qua thinh .

      Đại kỳ chặn đứng thất trùng địa ngục, giữ cứng lại .

      “Hủy diệt!” Quỷ Chủ hét lớn, lao bổ vào Hỗn Độn vương.

      Thần Nam, Độc Bại Thiên, Thần tổ, Ma Chủ, Thời đại thần đều lao tới, tạo thành trường đại hỗn chiến bởi phe Hỗn Độn vương cũng có tới năm người.

      “Thất trùng địa vực thất trùng thiên!” Hỗn Độn vương quát vang, tay xuất ra đạo đạo pháp ấn, thất trùng địa ngục nhanh chóng tách ra, tầng cuối cùng chống lại Hồng Hoang Kỳ, sáu tầng khác đổ vào Ma Chủ.

      Thất trùng địa ngục vốn nối liền nhau, qua vô tận tuế nguyệt được hậu nhân sáng tạo thêm mấy tầng, trở thành mười tám tầng địa ngục, tuy nhiên trong đại phá diệt, mấy tầng đó đều tan tành. Thất trùng địa ngục chưa từng bị luyện hóa hợp lại nên tách ra hề khó khăn.

      Sáu tầng bay múa, bọn Ma Chủ trừ đại chiến với Hỗn Độn vương và tứ tôn, còn phải đối kháng áp lực của địa ngục ép xuống.

      Thần gia lão ma vương gầm lên: “Hỗn Độn vương ngươi trấn áp được chúng ta, đó tuy là nội thiên địa của nghịch thiên cấp cao thủ nhưng chân chính thành gian thế giới được. Cẩn thận lão ma ta đánh tan toàn bộ.” Tuy lão vậy nhưng áp lực cực lớn, lão mới phục nguyên, chưa hề vượt được cảnh giới năm xưa.

      Hai mắt Ma Chủ phát ra vô tận hắc ám vụ khí, quát lên từng chữ: Băng - thiên - liệt - địa!” Vạn tầng ma ảnh nghịch thiên, chống lại địa ngục từ áp xuống, giữ cứng lại.

      “Nghịch loạn!” Độc Bại Thiên rất đơn giản nhưng choang choảng như đao phong va nhau, Nghịch Loạn thập ngũ thức bùng lên, xé toạc dao động năng lượng kinh nhân , va vào địa ngục áp xuống vang lên tiếng nổ chấn động màng tai, hủy diệt khí tức lan tràn.

      Thời đại thần có sức mạnh như thế nhưng lại nắm trong tay thời pháp tắc cực kỳ thần dị, xuyên qua trùng trùng gian ngăn cách khiến địa ngục ép xuống tài nào trùm lên ông dược.

      Thần Nam lại thể sức mạnh kinh hãi, dùng sức mạnh vô tận của nghịch thiên cấp đánh tan địa ngục mà mở toang nội thiên địa định hút luôn.

      “Oành!”

      Tầng địa ngục hung mãnh va vào bản nguyên thế giới của khiến Tiểu lục đạo rung lên bần bật, dao động năng lượng tràn ra như biển động, bản nguyên thế giới của mơ hồ hẳn, còn tầng địa ngục vang lên những tiếng răng rắc như thể sắp vỡ tan.

      Hỗn Độn vương kinh nộ, lao thẳng tới chỗ Thần Nam, nhưng bị Quỷ Chủ cầm chân, bình thường Quỷ Chủ có vẻ hữu khí vô lực nhưng khi phát nộ lại cực kỳ đáng sợ, xứng danh cửu u chí tôn! Sát khí xung thiên, cốt hải trắng tinh chặn đứng địa ngục đỉnh đầu, Quỷ Chủ như phát cuồng, tấn công Hỗn Độn vương.

      Ma Chủ và Độc Bại Thiên thấy Thần Nam định hút địa ngục, đều kinh hãi, họ dốc toàn lực hất địa ngục đỉnh đầu lên cao cho Nhân vương dùng Hồng Hoang Kỳ chặn lại. Đoạn họ lao vào đánh Hỗn Độn Tứ Tôn, gạt hết mọi ngăn cách, đến cạnh Thần Nam, oanh kích tầng địa ngục đó.

      Tam đại nghịch thiên cấp cao thủ đồng thời thi thần thông , tầng địa ngục chịu nổi sức mạnh khủng khiếp liền vỡ vụn rồi bị bản nguyên thế giới của Thần Nam điên cuồng hút lấy.

      Trong bản nguyên thế giới, linh khí xung thiên, vô tận tinh khí dày đặc phiêu tán trong thiên địa, mặt đất càng dày đặc sinh cơ, gian vô hạn trải rộng, những vì sao trời càng sáng soi, phóng đại hơn hẳn.

      Đó là loại sức mạnh mới, Thần Nam như được tắm trong nắng sớm, phảng phất có sóng nước ôn nhu lưu động đầu, cảm giác toàn thân thư thái vô cùng, sức mạnh nghịch thiên cấp đươc củng cố.

      Ngoài xa, Hỗn Độn vương cả kinh, gầm lên điên cuồng, sáu tầng địa ngục còn lại tụ hợp, đập hết vào Thần Nam.

      Nhân vương đáp xuống, cùng Thần Nam, Ma Chủ, Độc Bại Thiên chống lại lục trùng địa ngục cùng Hỗn Độn Tứ Tôn, Thần tổ và Quỷ Chủ nhảy vào Hỗn Độn vương. Trấn Ma thạch và Bái Tướng đài va nhau kịch liệt khiến thiên địa liên tục rúng động.

      “Dám hủy tầng địa ngục của ta, đáng chết.” Hỗn Độn vương vừa đối kháng với Quỷ Chủ cùng Thần tổ, dùng đại pháp lực khống chế lục trùng địa ngục trấn áp bọn Thần Nam.

      Đại chiến diễn ra kịch liệt, Tiểu lục đạo liên tục phiêu diêu.

      Cùng lúc, Huyết hải dấy lên sóng lớn ngút trời, dải tàn phá cung điện nổi lên mặt biển, liên tục vỡ tan rồi tụ lại, sức mạnh vô tận bùng lên, hướng vào điêu tượng trước cung điện.

      Đoạn, trong làn huyết quang sáng lóa, mọi điêu tượng đều liên tục vỡ rồi tụ, sức mạnh vô tận tụ hết vào sức mạnh bức điêu tượng mở bừng mắt.

      “Ầm.” Bức tượng đó bay lên, lớp thạch bì trút xuống, nhân ảnh toàn thân là huyết hồng bước ra, hai mắt phát ra vô tận hận ý, gầm lên với Hỗn Độn vương: “Trả mạng phụ thân ta.”

      “Tu La!” Bọn Ma Chủ và Độc Bại Thiên kinh hô, đó là trưởng tử của vị đại chủ khống chế Huyết hải.

      Hai mắt Thần Nam sáng rực hào quang, lúc xưa xuống đáy Huyết hải, từng thấy phiến cung điện này và điêu tượng, nhưng ngờ trong đó còn có người sống.

      “Tu La nên lỗ mãng.” Độc Bại Thiên xuất ra đạo thần quang, kéo Tu La ngập trong huyết sát khí tức xung thiên về cạnh mình. Y muốn thấy con của cố nhân chết như vậy, dù gì Tu La vẫn chưa đạt đến nghịch thiên cảnh giới.

      “Giết.”

      Ngoài xa, Thái cổ quân vương Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao sát lai, sát ý xung thiên. Đồng thời, thủ mộ lão nhân và bọn Huyên Huyên cùng tới, đằng sau còn rất nhiều người.

      “Độc Bại Thiên, tên Vương bát đản ngươi quả nhiên chết.” Hắc Khởi gầm lên.

      “Bại Thiên…” Huyên Huyên mặt đầy lệ.

      “Grào…”

      Thiên Long gầm vang, bọn Long Nhi, , Y Y, Tử Kim thần long cùng nhiều thiên giai cao thủ nhanh chóng lướt tới.

      được, để họ vào khiến sức mạnh của chúng ta mạnh lên nhưng thương vong thảm trọng.” Độc Bại Thiên quay sang với Chiến Ma: “Xem ra phải dùng đến ‘Cấm thiên nguyên giới’ rồi.”

      “Được.” Ma Chủ gật đầu.

      Họ cùng nhìn Thần Nam gọi: “Thần Nam lại đây, chúng ta liên thủ gọi Cấm thiên nguyên giới đến, dùng bản nguyên thế giới của ngươi làm vật dẫn thi triển Cấm thiên chi lực.”

      Thần Nam nhìn họ với vẻ nghi hoặc.

      “Ngươi hiểu ngay.”

      Ma Chủ và Độc Bại Thiên cùng nắm lấy tay , đoạn dốc sức xé toang gian, cổ thiên lộ xuất trước mắt , đại hợp cốc như địa ngục đáy bị rút ra rồi dung nhập vào bản nguyên thế giới của .

      đột nhiên hiểu ra, cần bọn Độc Bại Thiên gì, bản nguyên thế giới mở toang ra, dao động hùng hồn tràn lên.

      Đồng thời, Nhân vương mở Hồng Hoang Kỳ, cuốn Quỷ Chủ và Thần tổ vào.

      Dao động kinh nhân bùng lên, gian phảng phất biến thành thế giới vực sâu trong cổ thiên lộ, Hỗn Độn Tứ Tôn cảm giác sức mạnh tan nhanh, tu vi chấn cổ thước kim còn nổi ba thành.

      Hỗn Độn vương cả kinh thất sắc: “Độc Bại Thiên, các ngươi được lắm, lại rút bản nguyên của bọn Thương Thiên, Hoàng Thiên, những Thiên rơi rụng trong mấy thần thoại thời đại. Có cả cửu trùng thiên nguyên!”

      Hỗn Độn vương kịp thành lời, cửu trùng thiên bản nguyên hợp thành cấm thiên nguyên giới, dao động hùng hậu tràn tới.

      Hỗn Độn vương dùng lục trùng địa ngục đập tới định cứu Hỗn Độn Tứ Tôn.

      Nhân vương vung đại kỳ, “ầm”, chặn đứng lục trùng địa ngục. Thần Nam, Độc Bại Thiên, Ma Chủ, Thần tổ, Quỷ Chủ, Thời đại thần, Tu La đồng thời xuất thủ. Thần Nam tạm thời khống chế cấm thiên gian nên họ bị ảnh hưởng, toàn bộ đánh hết vào Hỗn Độn Tứ Tôn cùng lục trùng địa ngục.

      Lưỡng vị hỗn độn tôn giả tịch diệt tại chỗ, hai ngươi khác được Hỗn Độn vương dùng đại pháp lực cuốn ra.

      “Ầm, ầm, ầm.” Hồng Hoang Kỳ mở toang lục trùng địa vực, cuốn mạnh tới, thu tầng vào đại kỳ. Độc Bại Thiên, Quỷ Chủ liên thủ trực tiếp đánh tan, Thần Nam dùng bản nguyên thế giới đoạt tiếp tầng nữa. Hỗn Độn vương đau lòng muốn chết, nhanh chóng triệu hoán tam trùng địa ngục còn lại ra.

      Y hét vang: “Ta lên Thiên đạo đợi các ngươi đến tìm chết.”

      Y triệu hoán Trấn Ma thạch lại phá, cùng với sức mạnh ba tầng địa ngục, dùng sức mạnh gần như hủy diệt này đột phá phong tỏa của chư cường.

      Bọn Thần Nam, Nhân vương, Độc Bại Thiên, Ma Chủ đuổi riết, dẫn toàn Thái cổ thần và hồng hoang cường giả diệt sạch sức mạnh còn lại của hỗn độn tộc trong hỗn độn hải mênh mang.

      Hỗn độn cổ địa gần như tan nát, Hỗn Độn vương mang Hỗn Độn tử, U La vương, Thông Thiên, Khuê Mộc vương, Ngự Phong vương, lấy tam trùng địa ngục làm vật dẫn mở đường lên cửu trùng thiên, rồi biến mất khỏi vùng thiên vũ này.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 505: dạo giữa tinh



      Hỗn Độn vương dùng tam trùng địa ngục mở đường lên cửu thiên, ai nấy đều biết đại chiến giờ chân chính bắt đầu.

      Độc Bại Thiên, Ma Chủ nhìn các cổ thần và thiên giai cao thủ, hiểu rằng tuyệt đại đa số chết, bản thân họ còn sống hay đều nắm chắc, trận nghịch thiên chiến này có xác suất thành công lớn nhất cũng chỉ năm thành hy vọng.

      “Phá tan hỗn độn, mở ra thiên địa.” Ma Chủ quát vang.

      Quỷ Chủ, Thần Nam, Thời đại thần, Độc Bại Thiên, Thần tổ, Nhân vương, Ma Chủ đều thi triển tối cường tuyệt học chấn toái hỗn độn.

      Đồng thời, các Thái cổ thần cùng thiên giai cường giả quanh đó đều dốc sức, tập hợp sức mạnh mọi cường giả đại lục hắc ám mở ra thiên địa mới.

      Tiếng vỡ vụn chấn động màng tai, thiên vũ tử khí trầm trầm cuối cùng xuất sinh khí, kỷ nguyên mới bắt đầu, trong ngày thiên cổ khó quên này, lục giới bị hủy diệt đích hóa thành nhất giới được mở màn.

      Cùng lúc, Thần ma đồ chầm chậm bay lại, xạ ra đạo thần quang sáng chói, Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc, mai tóc tung bay, sát khí xung thiên xuất , gia nhập vào hàng ngũ.

      Đoạn các Thái cổ thần lục tục đáp xuống, đó là những Thái cổ cường giả năm xưa bước lên Thông thiên chi lộ, đạo bộ phận thể quay về, phần có thể nghịch loạn thiên địa, quay lại thế giới này.

      Sau cùng, thân ảnh cao lớn của Thần Chiến chậm rãi bay xuống, ánh mắt thâm thúy như hải dương, khí thế như núi non. Quả có những người phong thái khác hẳn tất cả, dù đứng giữa ngàn vạn người cũng lập tức thu hút người ta nhận ra, đương nhiên Thần Chiến là người như vậy.

      Chư cường đồng thời xuất thủ, hỗn độn hải nhanh chóng tan biến, những vì sao chưa rơi rụng năm xưa lại hiển , nhưng trong thiên địa rộng lớn, chỉ là điểm điểm tinh mang, thành ra hơi lạnh lẽo.

      Lúc đó, Nhân vương xuất thủ.

      Hồng Hoang Kỳ quét sạch tàn dư hỗn độn, Nhân vương mỹ lệ chấn động thiên hạ cực kỳ bình tĩnh, toàn thân phát ra từng đạo tinh thần chi quang, đoạn thế giới mông lung xuất , đó là nội thiên địa bị hủy nửa của nàng, nhưng tinh quang còn lại đều là .

      “Mở.” Vành môi đỏ tươi chỉ quát lên tiếng khẽ.

      Tiếng ầm ầm vang vọng, như tà áo gấm rực rỡ sắc màu hoa lệ, vô tận tinh quang ngưng tụ mình nàng, những vì sao trong nội thiên địa co lại thành những hạt cát.

      Nhân vương khẽ phất tay, lưu quang hướng về vô hạn thiên vũ, đó là vì sao mỹ lệ, tinh thể chân chính.

      Tinh quang lướt qua tầng , chiếu sang cả thiên địa, mọi hạt cát bay xa liền nhanh chóng phóng đại, sau cùng nổ vang, trở thành những tinh cầu khổng lồ, vận chuyển theo những quỹ tích kỳ diệu, tự tìm lấy vị trí thích hợp trong thiên địa, đoạn chầm chậm chuyển động.

      Vô tận lưu quang rực rỡ từ ngón tay Nhân vương phiêu động về xa, ức vạn vì sao xuất trong thiên địa, tinh cầu khiến thiên địa còn lạnh lẽo mà cơ hồ trở lại lục đạo xa xưa.

      Nhưng mọi tinh cầu này vẫn hơn nguyên bản nhiều, cần vô tận tuế nguyệt trưởng thành mới quay lại thiên vũ cũ.

      Đại lục hắc ám chầm chậm nổi lên, tìm lấy vị trí trong thiên vũ, nhưng còn hắc ám mà được tinh quang vô hạn bao quanh.

      Đợi tất cả bình tĩnh lại, Độc Bại Thiên nhìn lên tinh quát lớn: “Chiến tử là kết cục cuối cùng của tu giả.”

      “Sửa lại chiến kiếm đánh lên chín tầng trời, rải dòng máu nóng, trở lại…” Lời chiến ca thê lương vang lên.

      Ánh thần quang chói lòa, các Thái cổ thần và hồng hoang cường giả bay vào trong Thần ma đồ.

      “Chết hối hận.” Những cường giả bước lên Thông thiên chi lộ đều tâm chí kiên cường, chinh chiến Thiên đạo bắt đầu mở màn.

      Thần Chiến và Thần Nam nhìn nhau rất lâu, hai cha con gì, tất cả đều cần ra, Thần Chiến tiến lên cửu thiên. Thần Nam định bay theo nhưng bị Độc Bại Thiên giữ lại, Ma Chủ và Quỷ Chủ cũng đứng nguyên.

      “Hỗn độn tộc giá bị trừ hậu hoạn, nhưng còn sức mạnh trung gian cần chúng ta giải quyết, có lẽ cần chiến đấu. Nhưng sớm muộn cũng phải bước lên đó.”

      “Còn có sức mạnh khác?” Thần Nam nghi hoặc.

      “Đương nhiên, đó là sức mạnh trung gian, đứng về phe chúng ta hay Thiên đạo. Nhưng vô tận tuế nguyệt rồi, kẻ đó ngừng thu thập sức mạnh chiến hồn, dù lộ dấu vết song cũng bị chúng ta quan sát.” Độc Bại Thiên nhìn lên vô tận tinh : “Ta biết y đợi cơ hội…”

      Qua đó, Thần Nam biết được vài tin tức kinh nhân, có kẻ từ Thái cổ bắt đầu thu thập thiên giai chiến hồn, đương nhiên đều là những chiến hồn bị khinh ghét, kể cả chiến hồn của Tà Tổ bị phong ấn trong Đạm Đài thánh địa.

      “Hắc, lại dám nhắm vào Thần gia chúng ta sao.” Thần tổ cười lạnh.

      “Mục đích của y và chúng ta có lẽ tương đồng. Bất quá, y đợi lúc chúng ta và Thiên đạo lưỡng bại câu thương mới xuất thủ.”

      Trong chư cường, có người bước lên Thông thiên chi lộ, có người về hắc ám đại lục, tại phải gọi là quang minh đại lục mới đúng. trường, chỉ còn lại thất đại cao thủ gồm Nhân vương, Độc Bại Thiên, Quỷ Chủ, Thời đại thần, Thần tổ, Ma Chủ, Thần Nam cùng năm hài tử ngoài xa.

      Thần Nam cho các hài tử quay về quang minh đại lục, đoạn cùng bọn Ma Chủ tiến về vùng tinh sâu nhất.

      “Ta cảm giác được, phiến tinh chưa bị hủy là nơi y náu thân.” Nhân vương dùng Hồng Hoang Kỳ chỉ vào cổ tinh trước mặt.

      Xuyên qua phiến phiến tinh , họ đến được gian đó, chưa đợi họ giáng lâm, mấy chục vì sao phát ra ánh sáng chói lòa, cự nhân xuất trong tinh hải.

      Y nhìn bảy người với vẻ phi thường bình tĩnh: “Vẫn bị các vị phát .”

      Ai nấy nhìn y chằm chằm bởi họ biết lai lịch quái nhân này. Ma Chủ và Độc Bại Thiên vẫn tưởng tượng rằng đó là người quen cũ nhưng họ lầm.

      Thần Nam cũng chăm chắm nhìn cự nhân đứng , cảm giác được khí tức quen thuộc, hai mắt xạ ra thần quang: “Ta gặp ngươi.”

      Tất cả nhìn , hiểu sao lại thế.

      “Năm xưa ở Thiên giới Đạm Đài thánh địa ta từng thấy tinh cổ chiến hồn, khí tức của ngươi và y giống hệt nhau, có phải hóa thân của ngươi đó ?” Lời cực kỳ bình tĩnh.

      Cự nhân khổng lồ tỏ vẻ ngạc nhiên, hơi ngẫm nghia liền hiểu ngọn ngành, gật gù: “Hóa ra là vậy, năm xưa là ảo ảnh của ta.”

      “Lai lịch ngươi ra thế nào?” Thần tổ hỏi.

      “Ta là tinh hồn, sinh mệnh do vô tận tinh quang ngưng tụ thành, các vị có thể gọi là tinh chiến hồn.”

      Ma Chủ tiến lên bước, hỏi lớn: “Ngươi định làm gì, vì sao ngừng thu thập thiên giai chiến hồn!”

      “Ta muốn tựa giữ mình, năm xưa ta thấy các vị đấu với Thiên đạo, mà so với Thiên đạo tất cả chỉ là sâu kiến, đệ tứ giới cũng bị Thiên đạo kích hủy khiến ta hoảng sợ, phải nghĩ cách cho mình mạnh lên.” Tinh chiến hồn chầm chậm thu , hóa thành dáng vẻ như thường nhân, bay đến trước mặt chúng nhân: “Ta muốn đấu với các vị, muốn cùng chinh chiến Thiên đạo.”

      Đoạn y y quay sang với Nhân vương: “Ta rất sợ , năm xưa đấu với người ta, lay tan nửa phiến tinh , khiến ta trọng thương.” Tinh cổ chiến hồn tựa hồ có tâm cơ, giấu nỗi sợ hãi Nhân vương.

      Quỷ Chủ thủng thẳng: “Ngươi mạnh lắm, cũng là nghịch thiên cấp cao thủ.”

      “Gần vạn năm nay ta mới đột phát được cảnh giới này, ta biết các vị vì sao tới đây, được, toàn bộ chiến hồn ta thu thập đều ở hết đây.” Tinh chiến hồn đoạn, trong vô hạn tinh truyền lại dao động kinh nhân, hơn trăm chiến hồn phát ra khí thế xé toang thiên địa xông tới.

      Tất cả đều hơi biến sắc, tu vi của toàn bộ chiến hồn đều ở mức của các Thái cổ thần.

      “Đây là…” Thời đại thần cả kinh, ông nhận ra trong đó có ít nhân vật tà phải, có cả đại ác nhân, thậm chí cả cao thủ hỗn độn tộc.

      “Ta biết họ đều là ác ma, tất cả đều bị ta nhân lúc hư nhược nhất mà ra tay, hề dung tình, triệt để tẩy sạch linh thức kí ức, tại họ đều là những con con rối, những công cụ chiến đấu hung cuồng nhất.”

      Chúng nhân gật gù, dù đó cũng là khối đại chiến lực, mọi hậu hoạn đều giải quyết xong.

      Thời đại thần cùng tinh cổ chiến hồn hướng về Thông thiên chi lộ.

      Quỷ Chủ nhìn lên vô tận tinh : “ biết con sống nữa, ta phải thăm quang minh đại lục, để có chiến tử cũng còn di hận.” Đoạn nhanh chóng biến mất vào tinh .

      Ma Chủ với Độc Bại Thiên: “Ngươi cũng nên quay về thăm Nguyệt lượng, ta thăm đệ đệ và đệ tử.”

      Lưỡng đại cao thủ nhanh chóng lướt .

      Thần tổ hú vang rồi cũng lao mình lướt .

      trường, chỉ còn lại Thần Nam và Nhân vương, vô hạn tinh quang mang điểm điểm, chậm rãi với Nhân vương: “Vũ Hinh, ta biết muội tỉnh, cũng biết ký ức kiếp trước của muội là Nhân vương tỉnh lại. tại ta chỉ muốn biết, Vũ Hinh ngày xưa còn ? Những gì có liệu tan theo gió hay chưa?”

      Nhân vương nhìn lên vô tận tinh , mắt sâu thẳm như nước biển, tuyệt mỹ dung nhan bình tĩnh đến mức khiến Thần Nam hoảng sợ, sợ tất cả đều là trong mộng, đến cuối cùng lại tan như khói.

      Lâu, lâu lắm. Vũ Hinh mới quay đầu lại nhìn : “Huynh có thê tử, hài tử cũng có, nên đối đãi họ tốt.”

      Vũ Hinh!

      Nhân vương!

      Nàng quay mình , chậm chậm độc hành trong tinh , tuyệt thế phong tư lộ vẻ đơn, trong sát na quay , Thần Nam nhận ra tai mất mát trong mắt nàng, nhưng há miệng rồi lại biết gì? Còn tư cách gì?

      Thê tử, hài tử cũng có, làm sao đối diện với Vũ Hinh, đối diện Nhân vương!

      cảm giác lòng buốt nhói, muốn rũ bỏ tất cả để đổi lại Vũ Hinh xa xưa, nhưng có làm được thế ?

      Tất cả đều thể quay lại nữa.

      Ngoảnh đầu lại, tất cả phảng phất như ra trước mắt.

      “Muội tên Vũ Hinh, được sư phụ tìm thấy vào đêm mưa trong bụi hoa…” Nụ cười thơ ngây xán lạn, đôi mắt linh động hề vương vấn tục lụy, ánh lên nét thiện, mỹ thuần chân nhất.

      Rồi ma vương Đông Phương Khiếu Thiên đến tấn công, Vũ Hinh chặn trước mặt, chịu chết thay , rơi xuống như thiên sứ gãy cánh, như cánh hoa điêu linh, miệng thổ máu, bé mang vẻ đẹp thê lương mà thuần chân đó lẩm nhẩm: “Từ đến giờ… muội chỉ có thân nhân là sư phụ… có cha mẹ… có bạn chơi cùng… có bằng hữu, đơn vô cùng. tại… muội rất hạnh phúc, vì cuối cùng muội cũng có ngôi… nhà…”

      “Lúc huynh… già , còn nhớ được bé tên Vũ Hinh…” Những lời thầm đó vang vọng bên tai , khiến xé lòng, tất cả lẽ nào trôi qua như thế? Vũ Hinh ràng quay về nhưng… cảm giác mình cách nàng ngày càng xa.

      rảo bước lướt tới, nhanh nhẹn đuổi theo.

      “Vũ Hinh…”

      Nhân vương dừng lại, lặng lẽ nhìn hồi lâu mới : “Những gì có hà tất phải thiên trường địa cửu.”

      .”

      Ánh mắt Vũ Hinh thoáng hoang mang, nhưng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, nhìn về tinh xa xôi: “Ngay cả thế giới này cũng hủy diệt, gì đến những thứ khác, gì là dài lâu, hãy để ký ức tươi đẹp lắng sâu trong lòng chúng ta phải càng tốt hơn sao?”

      “Vũ Hinh, ta chỉ muốn quay lại…” Dù Thần Nam lòng cứng như thép lúc này cũng cảm nhận được khóe mắt rơi lệ.

      Vũ Hinh mỉm cười, nhưng đóa hoa bằng ngọc lấp lánh xòe nở, trắng tinh khôi, nhưng Thần Nam cảm nhận được tia tịch.

      Vũ Hinh cầm tay , cố mỉm cười trong thương cảm: “ dạo lần cuối nào…”

      Hai người chậm rãi trong tinh , sóng vai giữa vô tận tinh quang, thương cảm khôn tả phiêu động giữa họ.

      “Vũ Hinh…”

      “Đừng gì cả. Muội là Nhân vương, huynh là thần mộ, vương nhất định vong, mộ vẫn là mộ, chúng ta có những gì, đừng hiềm thể thiên trường địa cửu.”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 506: Trước khi thông Thiên



      Quang minh đại lục. Tội Ác chi thành trong thập vạn đại sơn tại thành đại bản doanh của Thái cổ chư thần, những cường giả chưa bước lên Thông thiên chi lộ đều tụ tập tại đây.

      Hắc Khởi uất ức cực độ, Tuyệt vọng ma đao đánh khắp đệ ngũ giới khó gặp địch thủ nhưng tại y cảm giác mình chưa là gì, tuy là thiên giai đỉnh cấp cao thủ nhưng so với Thần Nam đạt nghịch thiên cấp còn thấp hơn quãng. Địch thủ cũ bỏ y lại sau lưng khiến y sầu não, bởi lúc xưa Thần Nam còn xa mới là địch thủ của y.

      Ngang dọc khắp thập vạn đại sơn, y dấy lên ma khí ngút tròi, trở về Tội Ác chi thành.

      “Mấy tiểu tử đó chế tạo thần, tuy hoàn mỹ nhưng cũng có đôi chút thành tựu, ta có nên thử theo phương diện này ?” Y đáp xuống Thần Phong học viện.

      cỗ dao động năng lượng hùng hồn tràn tới, năng lượng từ Tạo thần phủ của học viện dấy động, đồng thời truyền lại tiếng cười vang: “Ha ha… nhục thể hỗn độn tộc mạnh mẽ khiến ‘thần chế tạo từ người’ tăng tiến hẳn.”

      Hiển nhiên, những nghiên cứu điên cuồng của Thần Phong học viện đạt dược tiến triển, lần quét sạch hỗn độn tộc khiến họ có thêm nhiều thực nghiệm phẩm.

      “Tạo thần phủ” quả nhiên ở trong hồ nước nhưng với Hắc Khởi, đó phải ngăn cách đáng kể, y như u minh ma vụ tiến xuống đáy hồ, xuyên qua thạch bích.

      “Là ai?” Mấy lão giả tóc bạc phơ trong địa động cùng quay lại nhìn y.

      “Hừ,” y chỉ hừ lạnh tiếng, Thái cổ cường giả như y cao hơn mấy tiểu lão đầu tóc bạc như tơ này biết bao nhiêu đời, thành ra y cực kỳ lạnh lùng với mấy hậu bối.

      Trong ánh sáng lập lòe, hai ‘thần chế tạo từ người’ thạch đài mở bừng mắt, hiển địch ý ràng với Hắc Khởi, nhưng liền đó nhắm nghiền mắt lại ngay.

      “Ồ.” Hắc Khởi là nhân vật cỡ nào, từ dao động tinh thần của đối phương lập tức cảm giác được hận ý ngút trời, bèn hú lên khe khẽ, hình ảnh ác ma từ thân thể y bay ra hút hai người đó lại.

      Thoáng chốc, y hiểu hết ngọn nguồn: “Dưới Thiên đạo toàn là sâu kiến, dưới thiên giai đều là bùn đất. Nguyên lai các ngươi đến từ nơi tên Đỗ gia Huyền giới, ồ, là nơi đó hả, các ngươi là huynh muội, từng dùng chung thân thể. Hay lắm, hắc hắc, định tìm thất quân vương chúng ta báo cừu, tìm chết mà.”

      Thần sắc y trở nên lạnh ngắt, hai tay vung mạnh, chụp lấy Đỗ Linh và Đỗ Hạo mang hỗn độn thể, lạnh lùng : “Các ngươi chỉ là mấy con trùng xíu nhưng Hắc Khởi ta là ai, xưa nay chưa từng cho kẻ nào uy hiếm ta tồn tại.”

      Hai vùng huyết vụ văng lên, Đỗ gia huynh muội gào lên thảm thiết rồi hóa thành huyết thủy, hoàn toàn tịch diệt.

      “Ngươi… ngươi sao lại làm thế?” Mấy tiểu lão đầu giận dữ gầm lên.

      “Hắc Khởi ta là ai? Ngay hài tử của mình còn phải giết, hà huống mấy địch nhân ra gì!” Hắc Khởi cười điên cuồng: “Phụ mẫu, thê tử, con cái đều bị ta giết. cần oán thiên oán địa, cần ai đồng tình, thế giới này vốn tàn khốc như vậy. Ta mạnh hơn các ngươi nên đương nhiên được giết các ngươi, vì các ngươi quá nhược tiểu, có lẽ được thế nhân đồng tình. Nhưng thực là tàn khốc, trong cuộc đấu tranh giữa giết người và bị giết, các ngươi chỉ có thể đợi người ta làm thịt.”

      Khí thế kinh nhân của Hắc Khởi bùng lên, mấy lão giả tóc bạc phơ thốt nổi lên lời, đó là chấn nhiếp xuất phát từ linh hồn khiến họ cảm giác được nỗi sợ từ sâu thẳm tâm linh trỗi dậy.

      “Hừ, lấy thân thể ta làm ‘tài liệu’, các ngươi dốc hết khả năng cải tạo.”

      “Chuyện này…”

      “Do dự cái gì, còn mau lên, định để ta lục ký ức rồi giết các ngươi, tự mình động thủ chăng?” Lời Hắc Khởi vẫn lạnh lẽo cực độ.

      Đối diện ma vương bá đạo cỡ này, họ biết gì, cầm món thần binh sắc bén lên chém nhưng kết quả thần binh gãy gục mà Hắc Khởi vẫn trơ trơ.

      “Đợi ta thả lỏng rồi các ngươi tiếp tục.”

      Hắc Khởi thả lỏng, mấy lão nhân lại bắt đầu, theo bản chất, họ là nhóm điên cuồng, trăm ngàn lần tôi luyện hỗn độn tộc huyết dịch, thần ma huyết vũ, thường nhân huyết dịch thu lấy tinh hoa hữu hiệu nhất, có diều tại họ nhận ra vẫn so được với huyết dịch của Hắc Khởi nên chú tâm tôi luyện huyết tinh của y.

      Ta ngày ba đêm trôi qua, huyết tinh của Hắc Khởi và cường giả hỗn độn tộc được trộn vào thể nội y, thay thế huyết dịch ban đầu.

      Lúc Hắc Khởi mở mắt, thở dài chán nản, vẫn là thiên giai đỉnh cấp, tu vi tinh tiến bao nhiêu nhưng lại được khơi mở, nhục thể tăng tiến cũng vô hiệu, chỉ khi thần thức mạnh lên mới được coi là cường giả.

      “Các ngươi đem huyết tinh của ta bổ dung cho các tu luyện giả khác, có thể tạo được bao nhiêu ‘thần từ người’ cứ việc, tự ta phải tham ngộ, tiến hành cải tạo tinh thần.”

      Những ngày sao, các tu giả sống sót quang minh đại lục đều đến Thần Phong học viện để tiến hành huyết mạch thăng hoa.

      tu giả thông thường đương nhiên thể tiến lên thiên giai cảnh giới nhưng thành thần tộc phổ thông vấn đề gì. Tiến lên Thiên đạo cần phải hy sinh, cần sĩ tốt, tuy tàn nhẫn nhưng thể thiếu điều đó được.

      Cứ thế, thành quả nghiên cứu của Thần Phong học viện xuất thế, đại quân chinh chiến Thiên đạo thể thiếu cũng xuất .

      Nguyệt lượng, Thần gia lão ma vương qua mấy lần biến hóa, quả nhiên triệt để đột phá cảnh giới năm xưa, thành nghịch thiên cấp cao thủ thực lực siêu cấp.

      Thần gia Tứ tổ cùng Ngũ tổ cũng phục sinh, trọng yếu nhất là Thần gia bát hồn từ Thần ma đồ tiến ra, họ đều có thiên phú khiến người khác ganh tỵ, là nhất đại nhân kiệt khi xưa, pháp tắc của mỗi người đều thần diệu vô kể, tám người tách ra, chiến lực của người đủ uy chấn phương nhưng tám thần diệu pháp tắc hợp lại, do tám người cùng thi triển, dù Thần gia lão ma vương cũng phải nhường bước.

      “Ha ha…” Thần gia lão ma vương cười vang: “Đời sau của ta quả nhiên cực mạnh.”

      Độc Bại Thiên về Nguyệt lượng, vị đệ nhất cấm kị thần ma này thần thái thoải mái, hưởng thụ niềm vui khó tả nhưng lòng gửi lên Thiên đạo.

      Nguyệt Thần, Huyên Huyên, Độc Tiểu Nguyệt, thậm chí Độc Tiểu Huyên biến mất lâu cũng về, cả cửu đại đệ tử cũng thế, họ hoặc từ Thần ma đồ bước ra, hoặc từ vô tận thiên vũ trở về. Họ biết Độc Bại Thiên cần mình, diệt Thiên đạo thể thiếu phần họ.

      “Còn thiếu hai người.” Độc Tiểu Huyên thấp giọng.

      Chúng nhân họ biết nàng ta nhắc đến hai nhi tử của Độc Bại Thiên, trưởng tử Thiên Ma cùng ấu tử Độc Tiểu Bại. Thiên Ma bước lên Thông thiên chi lộ, theo truyền thuyết, Độc Tiểu Bại ở cùng Độc Bại Thiên, tu vi kém phụ thân, bao nhiêu năm nay bố trí cho lần chinh chiến Thiên đạo. Trừ Độc Bại Thiên ai biết y ở đâu.

      “Được, cho mọi người biết bí mật.” Độc Bại Thiên với thân nhân: “Lúc xưa Lục giới tan tành, ta từng xuất ra bốn phiến lá xanh đề tỉnh, lúc Thái cổ bị cách đoạn, ta lại xuất ra bốn phiến nữa, bốn chữ đó là ‘chúng sinh diệt Thiên’, chỉ khí chúng sinh hợp lực mới diệt được Thiên đạo, đó là nguyên nhân vì sao sau vô tận tuế nguyệt Thiên đạo lại hủy diệt chúng sinh. Tiểu Bại mượn sức mạnh chúng sinh.”

      Quỷ Chủ bay khắp sông núi quang minh đại lục, đến Thần Phong học viện, đối diện linh thi Vũ Hinh liền cảm khái vô vàn: “Hảo đồ đệ, con quá đơn thuần, ai, ta hy vọng con vĩnh viễn đơn thuần khoái lạc thế này. Con tuy có quan hệ cực lớn với Nhân vương nhưng sư phụ dốc khả năng bảo vệ con.” Y liên tục thở dài, khác hẳn dáng vẻ thủng thẳng hàng ngày.

      Tâm tư linh thi Vũ Hinh như tờ giấy trắng, mỉm cười ngây thơ, vô cùng xán lạn, khinh linh đến bên Quỷ Chủ, lắng nghe y chỉ dạy.

      Cạnh đó, Tiểu Thần Hi cười ngọt ngào như tiểu thiên sứ cạnh thủ mộ lão nhân, lão vuốt râu: “Còn ngoan ngoãn hơn Huyên Huyên lúc , đúng là tiểu tinh linh, nếu phải Thiên đạo vô tình, có ai thương tổn đến cháu được, lão nhân gia và cháu có duyên, tận lực bảo vệ cháu.”

      “Lão gia gia từ ái.” Tiểu Thần Hi biết thiên địa nguy nan, vẫn ngoan ngoãn đa tạ thủ mộ lão nhân.

      Ma Chủ lúc đó cũng mở tử vong tuyệt địa, Ma Chủ, Vô Danh thần ma, Tiềm Long đều ở trong tuyệt cốc. Ma Chủ lãnh khốc tựa hồ lay động cảm tình, mái tóc màu bạc lất phất theo gió, ánh mắt như đao phong lộ ra tia nhìn ấm áp, chỉ thoáng qua nhưng quả khó thấy.

      “Hôm nay gặp tất cả coi như triệt để hoàn thành tâm nguyện, sau này còn sống sót hay cũng ân hận gì nữa.”

      “Đại ca…” Hai mắt Ma Sư ướt mèm.

      “Phụ… phụ thân…” Đại Ma hiển nhiên chưa quen gọi Ma Chủ là cha, nhưng tình cảm vô cùng chân thành.

      “Sư phụ!” Vô Danh thần ma và Tiềm Long đều nghẹn ngào, họ đều biết tính cách của Ma Chủ, tại thấy ánh mắt sắc lạnh lại mềm hẳn, khiến họ cảm nhận được phút mềm yếu hiếm có của thiên cổ ma nhân.

      Thiên cổ Ma Chủ, quân lâm thiên hạ, hôm nay lại lộ ra mặt cảm tính, coi như kì tích xảy ra.

      “Đại ca…”

      “Phụ thân…”

      “Sư phụ…”

      Bốn người cùng gọi: “Tất cả đều muốn bước lên Thông thiên chi lộ!”

      Ma Chủ nhìn họ hồi lâu chợt thở dài: “Được rồi, tất cả chúng ta được định sẵn sinh ra vì chinh chiến.”

      Bốn người đều gật mạnh, dù Tiềm Long vốn có thành kiến với Ma Chủ cũng quên hết oán hận, y nhận ra Ma Chủ hung ác cũng xuất phát từ đại cục, đó là chí tôn bản sắc chân chính của bậc quân lâm thiên hạ.

      Tựa hồ nhận ra phút thất thần của y, Ma Chủ lên tiếng: “Kỳ , kiếp trước của con cũng là con cháu ta.”

      Tiềm Long ngẩn người, thân là con Ma Chủ, lại ở cùng khoảng thời gian dài nhưng chưa từng được phụ thân quan ái, Ma Chủ quả lãnh khốc.

      Rất nhanh, những mềm yếu trong mắt Ma Chủ tan biến, nhìn khắp bốn người: “Các ngươi muốn lên Thông thiên chi lộ, có những việc phải trước, rồi các ngươi lại trách ra.”

      “Phụ thân (sư phụ, đại ca) .”

      “Sau cùng, để đạt được sức mạnh cực đại, có thể ta lục thân bất nhận, chỉ giết địch, giết người thân, thậm chí giết cả bản thân, các ngươi vô cùng nguy hiểm.” Ma Chủ lạnh lùng nhìn bốn người.

      “Lòng oán hận.” Bốn người đều nghĩ.

      “Được rồi.” Ma Chủ gật đầu: “Ở đây ta từng giam Thiên, tuy bản nguyên bị rút vào Cấm thiên nguyên giới nhưng linh lực vẫn còn, tại ta dẫn vào thể nội các ngươi.”

      Trong tinh xa xôi, Thần Nam cười vang, Nhân vương chú thị theo bóng mình bay về quang minh đại lục.

      “Giấc mộng vạn năm hôm nay mới tỉnh, bỏ lại ba ngàn biển nhớ, quên hết tình cừu nhiều kiếp. Từ đây quay đầu, ngẩng nhìn trời cười vang, chinh chiến Thiên đạo…” Tiếng cười của có vẻ thông suốt nhưng chỉ mình biết tư vị trong lòng lúc này.

      Nhân vương lặng lẽ dõi theo bóng dáng, đứng sững tinh như vạn cổ thạch điêu.

      Thần Nam phia hành quang minh đại lục, nhìn khắp thiên sơn vạn thủy, cuối cùng cũng tìm được thân nhân, năm hài tử chiến đấu hòng triệt để kích hoạt tiềm năng của Đồ Đằng chí tôn, cả Tác Tác và Huyền Huyền cũng tinh nghịch nữa.

      lấy hài cốt Thiên Long hoàng trong nội thiên địa giao cho Long Nhi, đương nhiên như thế kích phát được sức mạnh bước dài.

      “Chí tôn bản thể của Long Nhi và Y Y tìm thấy rồi, mấy ngày tới ta giúp , Tác Tác, Huyền Huyền tìm được chí tôn thể, dù Lục giới còn nhưng chí tôn thể thể bị hủy diệt. Ta dốc lực giúp các con tăng tu vi lên mức cao nhất để ai bị thương tổn.”

      Kỳ , chưa tìm, Ma Chủ và Độc Bại Thiên phái người đưa tới, họ tìm được Đồ Đằng chí tôn thể từ trước bởi họ vô cùng coi trọng tiềm năng của mấy hài tử.

      Thần Nam đến nơi Mộng Khả Nhi ở, hai người đứng trong trúc lâm nhìn nhau hồi lâu .

      Lâu lắm mới : “Nàng nhất định phải còn sống.”

      “Huynh cũng vậy.” Mộng Khả Nhi dịu giọng đáp.

      Lúc quay , phát Đạm Đài Tuyền.

      “Đạm Đài, vì Huyền Huyền và Tác Tác, nên bảo trọng.”

      “Ta biết, ngươi cũng phải phải trọng, thể chết dưới Thiên đạo, chỉ có thể chết trong tay ta.” Tuy hận nhưng Đạm Đài Tuyền cũng mong chết, từ thủa niên thiếu quen nhau, ân oán tình cừu giữa hai người rạch ròi.

      Rời khỏi trúc lâm, thấy Long Vũ, nàng vẫn thanh lệ như xưa, dung mạo bất biến, có lẽ chỉ tâm là khác.

      “Thần Nam…”

      Tiếng gọi khẽ khàng dấy lên hồi ức trong lòng . Lúc thân tàn công phế, Long Vũ chờ đợi mười năm, mang lại cho bao nhiêu cảm động trong đêm hoa tuyết bay bay khiến tâm linh chết lặng của lại được sinh mệnh ôn tình tưới tắm. Nàng khiến sống lại.

      Mười năm sinh tử mênh mang, Long Vũ mang lại cho hi vọng, làm sao có thể quên nổi?

      “Long Vũ…” cầm tay nàng bay lên, đến cạnh biển mây, lên tiếng: “Ta quên những gì trước kia. Hy vọng mọi người đều còn sống. Muội yên tâm, chỉ cần ta còn sống để muội tổn hại.”

      Ánh mắt Long Vũ ướt nước, cầm chặt tay .

      Cùng lúc, giọng cực kỳ quen thuộc vang lên từ xa tắp: “Uy, Thần Nam, hóa ra là tên khốn này.”

      Thần Nam và Long Vũ ngoái lại nhìn, gương mặt dâm đãng cười hớn hở nhìn họ.

      “Nam Cung Ngâm, dâm tặc huynh còn sống sao.”

      “Vớ vẩn, xui xẻo quá. Ta là đại mỹ nam tử phong lưu ngời ngời, tuyệt thế tiêu sái, sao lại chết được? Còn nhớ ta từng gì với huynh , ta đánh lại huynh, cả đời này cũng định động thủ với huynh nhưng so về đời sau ha ha, ta nhiều hơn huynh biết bao nhiêu lần. Ai da.”

      Nụ cười dâm đãng của Nam Cung Ngâm thu lại ngay, y bị thê tử Vương Lâm cấu, sau lưng là bảy, tám hài tử, lớn chừng hơn mười tuổi, chừng hai, ba tuổi, quả là đại gia đình. Cách xa, Nam Cung Tiên Nhi ngồi cạnh chiếc bàn đá trong vân hải, hiển nhiên chinh chiến Thiên đạo sắp bắt đầu nên gia đình cùng đoàn tụ.

      “Đó là hài tử còn của ta, còn cả những hài tử thành gia lập thất, ha ha, đại phá diệt qua hơn ngàn năm, tại ta thành tổ tổ gia gia rồi.” Nam Cung Ngâm cười đắc ý. Hiển nhiên, y còn sống toàn nhờ vào Nam Cung Tiên Nhi.

      Thần Nam tắt tiếng, dâm tặc này làm đến thái tổ tông mà còn có con mới hai, ba tuổi, đúng là khiến người ta váng đầu.

      “Thần Nam, ta biết các huynh sắp bước lên Thông thiên chi lộ, trước khi , chúng ta gặp nhau phen nhỉ? Nghe Huyền Trang, Tiềm Long đều sao, mời đến ăn bữa cơm chia tay các huynh. Ta có năng lực chinh chiến Thiên đạo, chỉ biết đứng sau vẫy cờ gióng trống cổ vũ. Lần này tìm được lão bà cho tên trọc Huyền Trang xong, bằng làm sao để bước lên Thông thiên chi lộ được.”

      Phong cách dâm đãng của Nam Cung Ngâm vẫn như vữa.

      Thần Nam cảm khái vô vàn, dù tu vi thông thiên sao? Người vui vẻ, tiêu sái nhất trong các bằng hữu biết là dâm tặc Nam Cung Ngâm tu vi chả ra sao này.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :