Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 497: Xung phá Thái cổ!



      “Ngươi… lại nhìn được cách đoạn Thái cổ?!” Thủ mộ lão nhân cả kinh, nên biết có cỗ sức mạnh khủng khiếp cắt đứt lịch sử, ngăn cản người ta quay lại tra thám chân tướng tình trong thời gian thông lộ.

      “Ta… tuy nhìn thấy cách đoạn Thái cổ, nhưng thể tiến vào.” Hai mắt Thời đại thần vô cùng trống rỗng, phảng phất chú thị vào cổ lão chiến trường mấy chục vạn năm trước. Bất quá, ông càng nỗ lực, dao động khác lạ từ cách đoạn Thái cổ xuyên qua thời truyền về. Tất cả quá dị thường, tất phải tìm hiểu xem xảy ra chuyện gì.

      ít người trong Thần Phong học viện biết tin tức này, nhiều hồng hoang cường giả cùng đến trúc lâm phía sau học viện, đều chăm chú nhìn Thời đại thần đợi kết quả. Nên biết, về phương diện này, Thời đại thần có uy quyền tuyệt đối, trừ ông ai có thể xuyên qua Thái cổ bị phong tỏa.

      Sau đại phá diệt, đừng quay về Thái cổ, mà quay về lục đạo lúc còn nguyên lành cũng gần như thể, trừ vài người có đủ khả năng.

      Đôi mắt trống rỗng của Thời đại thần ánh xạ ra vùng đạo lục mênh mang, nhưng chỉ nhìn được bóng dáng mơ hồ, cả ông cũng bị sức mạnh phong ấn cách đoạn.

      Đó là cách đoạn Thái cổ, Thời đại thần dùng sức mạnh quỷ thần mạc trắc đem tái nó trước các hồng hoang cường giả, để họ tận mắt thấy.

      Cổ đại lục xa xôi phát ra cảm giác tuế nguyệt thương tang, ai có thể quay về, hay tiến vào cổ chiến trường đó, đành đứng ở xa chú thị.

      “Xẹt.”

      cỗ sức mạnh chí cường chí đại chợt bùng lên, sức mạnh phong ấn quanh Thái cổ đại lục bị cách đoạn rung động kịch liệt, khác nào sôi lên, hào quang chói lòa buộc tất cả phải nhắm mắt.

      Thời đại thần hừ lạnh, hai mắt nhắm lại, xuống đôi dòng máu, tất cả cảnh vật tan biến.

      “Thời , sao chứ?” Thủ mộ lão nhân hỏi.

      Những người khác cũng cảm thấy tình nghiêm trọng, cách đoạn Thái cổ phát sinh kịch biến khiến Thời đại thần thương tổn, đủ thấy thời xa xưa đó hung hiểm thế nào.

      “Ta sao, vết thương thôi, đó phải nhằm vào ta, nhưng sức mạnh quá kinh nhân.” Thời đại thần lại mở mắt, ánh nhìn trống rỗng lại xuất Thái cổ đại lục xa xôi.

      Trong làn hào quang sáng chói, sức mạnh phong ấn tựa hồ tiêu tan, cách đoạn Thái cổ tựa hồ quán thông với lịch sử.

      Ai nấy kinh hãi, Thái cổ đại lục bị phong tỏa mấy chục vạn năm lại sắp quán thông, ra vì nguyên nhân gì?

      Nhưng cũng chỉ “sắp” mà thôi, sức mạnh phong ấn hề triệt để tiêu tan, chỉ lơi lỏng thôi, Thời đại thần quát: “Để ta xem cổ đại lục bị phong ấn ra có gì. Thời lại nghịch chuyển!. “

      Thần thức của ông phảng phất xuyên qua cách đoạn Thái cổ, tiến vào phiến cổ đại lục đó…

      “Phụt.” Ông há miệng, phun ra ngụm máu, hiển nhiên quá cật lực.

      “Thời , nên miễn cường, đều là việc xảy ra, cần thiết phải minh bạch toàn bộ.” Thủ mộ lão nhân sợ Thời đại thần xảy ra chuyện nên khuyên giải: “Kỳ , ngươi bất tất tra thám, ta cũng đoán ra phần lớn tình.”

      chỉ Thời đại thần, mọi ngươi đều nhìn sang thủ mộ lão nhân.

      “Năm đó ta lỡ mất trường khoáng thế đại chiến, kết quả mọi người đều chết hoặc biến mất. Ta dốc toàn lực quay về quá khứ, bởi ta cách thời gian đó rất gần, gần như nối tiếp nhau, sức mạnh phong ấn chưa hoàn toàn gia cố. Ta tự hủy nửa tu vi, mở được khe hở, đại khái được thấy mấy hình ảnh, chúng diệt mấy chiến hồn…”

      “Diệt ai?” Các hồng hoang cường giả đều vô cùng khẩn trương hỏi.

      “Có hai cha con nọ cùng Nhân vương, còn ai nữa ta biết. Ta định xông vào nhưng sức mạnh hùng hồn hất văng.”

      “Là cha con Độc Bại Thiên và Nhân vương?” Chúng nhân kinh hô.

      “Đúng vậy…” Cạn đó, đệ nhất ma nữ Huyên Huyên hai mắt đẫm lệ: “Năm đó, cha con Bại Thiên đoạn hậu, kết quả thi thể huynh ấy bị hất văng, hồn phách cùng Tiểu Bại xuất nữa.”

      Nhắc lại trận chiến thảm liệt năm xưa, ai nấy đều tim đập thình thình.

      “Vậy ai diệt họ? Ta nhớ lúc đó Thiên đạo cũng trọng thương, đột phá vòng vây của cha con họ, diệt chúng thần đào vong xong liền quay về cửu thiên ngay.” hồng hoang cường giả hỏi.

      “Ta nhận ra.” Thủ mộ lão nhân lắc đầu.

      Thời đại thần lộ vẻ ngẫm nghĩ: “Chắc là chúng xuất thủ… đệ nhất thiên dưới trướng Thiên đạo.”

      “Là hả?” Hắc Khởi vẫn trầm mặc chợt nghiến răng : “Năm đó chúng ta diệt Thương Thiên, rồi bị đệ nhất thiên phong ấn. Nếu phải chúng ta diệt Thương Thiên xong còn trải qua mấy trường đại chiến liên tiếp, rồi giúp Thái cổ thần bức Hoàng Thiên vào tuyệt cảnh, hao phí quá nhiều nguyên khí làm gì được chúng ta.”

      Lời Hắc Khởi mở ra vài bí mật, trường chỉ có những người tham dự trận chiến với Thiên đạo mới biết.

      Thủ mộ lão nhân thở dài: “Dùng mưu với Thiên có khác nào định lột da hổ, năm xưa các ngươi đủ quả quyết, sau cùng Hoàng Thiên phản đòn, khiến Thái cổ thần sau đó phí ít công sức.”

      “Đáng hận.” Hắc Khởi oán khí xung thiên: “Chúng ta suýt nữa bị phong ấn đến chết. Tên vương bát đản Ma Chủ chết, cũng cứu chúng ta chớ, đến cuối cùng còn khuyên chúng ta giải thoát. Bao nhiêu năm, chúng ta sống quá thống khổ.”

      “Ma Chủ cứu các ngươi?” Các hồng hoang cường giả nghi hoặc.

      Thời đại thần ho khẽ: “Có những việc tại thể , nhưng có ngày niềm vui đến bất ngờ.”

      “Hừ!” Hắc Khởi hừ lạnh, định phát tác: “ cần ta cũng đoán ra, hai tên vương bát đản đó còn khốn kiếp, đáng ghét hơn Ma Chủ, câu nào mà khiến bọn Tùng Tán Đức Bố ‘giải thoát’, thậm chí còn định khiến ta ‘giải thoát’ luôn. giờ Thái cổ thất quân vương mất bốn.”

      Nhiều người hiểu, biết Hắc Khởi nhắc đến giải thoát hàm ý “chết”, nhưng bọn Ma Chủ sao lại đối phó người cùng phe? Hai tên khốn mà Hắc Khởi đến có phải hai cha con kia ? Họ bị phong khốn tại Thái cổ, lẽ nào sau đó thoát ra?

      Mê hoặc, tất cả đều mê hoặc.

      Bất quá, tất cả mở toang, Hắc Khởi tựa hồ muốn giấu giếm gì, toạc hết.

      “Hắc Khởi, ngươi nhiều quá.” Thời đại thần cắt ngang, tựa hồ muốn Hắc Khởi tiết lộ thiên cơ.

      “Ta hận.” Hắc Khởi tựa hồ phẫn nộ: “Được, tại thể ta tạm thời nhẫn nại.” Nhìn quanh mọi người muốn biết, y : “ phải ta muốn ra mà lão khốn Thời này cho. Các ngươi chỉ cần biết giải thoát có nghĩa tịch diệt là được rồi.”

      “Im ngay.” Thời đại thần quát vang, cắt lời Hắc Khởi.

      Tất cả đều chấn kinh cực điểm, nếu là thế, có người bố trí tấm lưới lớn, mọi đều do kẻ đó đứng sau điều động, nhiều người chết có lẽ bị người cùng phe giết.

      Họ lại nhớ đến lời Thần Chiến vừa lúc trước, ông muốn bọn Long Nhi, tự tìm sức mạnh trong tâm, cả lời đối thoại mới Thời đại thần khiến họ minh bạch rằng, lúc tiến vào Thiên đạo tựa hồ phải rũ bỏ tất cả, kể cả nhục thể.

      loạn cục cực kỳ phức tạp. ván cờ loạn xạ đấu với Thiên đạo.

      Đương nhiên, họ nhận ra trong bàn cờ này có con là Thần Nam, nhiều việc đều do con tốt xử lý.

      Thần Nam ra là ai, có quan hệ với hai tên khốn Hắc Khởi tới ? Cả hai người đó có phải hai cha con kia?

      Hiển nhiên, Thời đại thần đoán ra tình, chẳng qua muốn tiết lộ cơ mật. Ông lại dùng đôi mắt trống rỗng ngưng thị Thái cổ, tất cả lại lên.

      Sức mạnh phong ấn mờ dần, Thời đại thần : “Ta phải tự nhìn thấu xem.”

      “Ta thấy, ta thấy rồi.” Thời đại thần kích động kêu lên. Chúng nhân nhìn thấy mấy bóng hình mơ hồ trong mắt ông.

      “Trong quá khứ, họ mở ra vĩnh hằng chi lộ, mở toang phong tỏa, cách đoạn Thái cổ giam giữ được họ.” Thời đại thần phi thường kích động.

      “Vĩnh hằng chi lộ?!”

      ít người cảm giác rất quen tai, có vị Thái cổ thần nghĩ ra, họ từng vào cổ thiên lộ, phải ở đó có vĩnh hằng chi lộ sao?

      “Chuyện này… Nhân vương ở cổ thiên lộ. Quả … như vậy.”

      Nhiều người tỉnh ngộ.

      Huyên Huyên càng cao hứng, nước mắt chảy ra, mỉm cười: “Cha con huynh ấy chết, vẫn còn sống.”

      “Ầm, ầm, ầm…” Tuy cách xa vô tận tuế nguyệt nhưng Thái cổ bị cách đoạn vượt qua thời truyền lại tiếng nổ, sức mạnh phong ấn triệt để tan biến, mấy nhân ảnh ngủ say từ cách đoạn Thái cổ tiến ra.

      Hắc Khởi phẫn nộ gầm lên: “Quả nhiên là , đệ nhất thiên dưới trướng Thiên đạo – Thanh Thiên.”

      “Còn cả Hỗn Độn vương!” biết từ khi nào, Thần gia lão ma vương như ảo ảnh xuất trước mặt Thời đại thần, nhìn vào màn sáng do đôi mắt đại thần phát ra.

      “Hỗn Độn vương?” Ai nấy kinh hoàng, Hỗn Độn vương trong truyền thuyết lại ở cách đoạn Thái cổ cùng Thanh Thiên tham dự hành động diệt hai phụ tử kia, tựa hồ còn mấy nhân ảnh nữa nhưng tốc độ của họ quá nhanh, thể nhận ra dung mạo. Thanh Thiên và Hỗn Độn vương là sinh tử đối đầu có cừu oán lớn với hai người nên họ nhận ra ngay.

      “Năm xưa ta bị Thanh Thiên và Hỗn Độn vương giết.” Thần gia lão ma vương buông lời lạnh tanh nhưng chứa vô tận cừu hận.

      Chúng nhân phi thường kinh hãi, lão ma vương này năm xưa mình hạ được U Minh Thiên, ma uy chấn động lục giới, dù rơi rụng trong trận chiến Thái cổ nhưng vẫn được hậu thế nhớ tên.

      Nhiều người đoán già đoán non năm xưa lão chết thế nào, hôm nay biết chân tướng. Hỗn Độn vương là sinh tử đối đầu của Nhân vương còn Thanh Thiên là đệ nhất thiên dưới tay Thiên đạo, chết trong tay người, lão ma vương cũng oan uổng gì, đừng cả hai đồng thời xuất thủ.

      Thủ mộ lão nhân cười vang: “Ha ha… chúng ngủ bao nhiêu năm, cách đoạn liên hệ giữa Thái cổ và hậu thế, tưởng phong ấn đến chết mấy chiến hồn trong cố định thời , kết quả tỉnh lại mới phát tất cả là công cốc, ha ha… ta nghĩ chắc giận bể phổi.”

      Thời đại thần lại tỏ vẻ vô cùng trầm trọng: “Chúng sống an lành trong thời , đủ thấy vô cùng đáng sợ, tại e là men dòng dịch sử quay về thế giới thực, chúng ta… chuẩn bị chiến đấu ba!”

      “Đến , ta đợi chúng.” Hư ảnh của Thần gia lão ma vương mờ dần, Nguyệt lượng vang lên tiếng ma khiếu chấn thiên địa, trực tiếp xuyên tới thiên ngoại hỗn độn.

      Thủ mộ lão nhân : “Tất cả vì… lạc ấn của Nhân vương, lá Hồng Hoang Kỳ cắm thiên ngoại hỗn độn đưa tin tức đến cách đoạn Thái cổ. Bọn Hỗn Độn vương mới quay về thế giới thực.”

      Mọi cường giả trong Thần Phong học viện đều chấn động, tin tức nhanh chóng truyền , vô luận là cao thủ ở đại lục hắc ám hay hồng hoang cường giả tu luyện trong thiên ngoại hỗn độn đều tiếp được mệnh lệnh chuẩn bị đại chiến!

      Thời đại thần vẫn quan sát mấy đại cao thủ men dòng lịch sử, họ đều đáng sợ, mức giám thị quá khứ, cần sống trong thế giới thực.

      Tốc độ quá nhanh, tiếp cận với thế giới thực!

      Cùng lúc, mọi cường giả trong Thần Phong học viện đều cảm giác được áp lực kinh hồn, biết từ đâu tràn tới.

      Liền đó, dao động kinh hồn tan biến, ngược dòng lịch sử xuyên về.

      “A…” Chúng nhân kinh hô, thông qua đôi mắt có thể nhìn được lịch sử trường của Thời đại thần, nhận ra cỗ sức mạnh đó nghênh kích nhóm Hỗn Độn vương xuôi dòng lịch sử.

      “Ha ha… đúng là báo ứng.” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Có người định cắt đứt lịch sử, phong ấn chúng trong cổ đại, chính thị lấy gậy ông đập lưng ông.”

      “Đó là…” ít hồng hoang cường giả kinh hô.

      Thân ảnh Ma Chủ và thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên đứng song song cắt ngang dòng lịch sử.

      Đồng thời, cổ thiên lộ bị xé toan, Nhân vương bay ra tiến vào hỗn độn hải, Hồng Hoang Kỳ đón gió rung lên phần phật bay đến tay nàng ta.

      Thời đại thần quát vang: “Giết, theo Nhân vương đến hỗn độn cổ địa!”

      “Giết…”

      “Giết…”

      Ai nấy hét vang, cùng bay lên!
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 498: Chư cường trở lại!



      Đại chiến đột ngột, tất cả xảy ra cũng đột ngột, Hỗn Độn vương và Thanh Thiên men theo dòng thời gian quay lại.

      Ma Chủ và thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên cũng ngược dòng ngăn chặn.

      Nhân vương cũng xuất động!

      Chư thần và hỗn độn di dân bắt đầu trận chiến toàn diện.

      “Giết!”

      “Giết!”



      Tất cả cùng tiến vào vùng sâu hỗn độn hải, Thời đại thần với thủ mộ lão nhân: “Ngươi đến hỗn độn cổ địa, ta phải xuyên qua thời đến giúp họ, trong dòng lịch sử, họ quá thế.”

      “Được, mau, nhưng nhất định phải còn sống quay về.”

      Phần lớn hồng hoang cường giả bay về thiên ngoại hỗn độn, Long Nhi, , Y Y, Huyền Huyền, Tác Tác vốn mong Nhân vương xuất động, định dựa vào nàng mở toang Thập Phương tuyệt vực!

      Lục hồn thiên nữ theo sát, dao động kinh hồn truyền đến hỗn độn hải!

      Chư thần hùng hổ tiến lên.

      Trong Thần Phong học viện còn lại vài người, Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao, toàn thân run rẩy, lặng lẽ đợi nhóm Thanh Thiên, mục tiêu của y chỉ là Thanh Thiên.

      Nguyệt lượng của Độc gia, chư thần đều bay xuống cạnh Huyên Huyên, liên thủ nhìn về dòng lịch sử, nơi có thần bí thanh niên đứng sóng vai Ma Chủ, ai cũng lộ vẻ vui mừng phát khóc.

      “Bại Thiên, đó là tàn hồn của huynh ấy, huynh ấy còn sống.” Được vợ con của Độc Bại Thiên xác nhận, thân phận của thần bí thanh niên cuối cùng cũng hé mở.

      “Y là tên khốn Độc Bại Thiên?” Hắc Khởi tỏ vẻ tin nổi: “Tên khốn đó, sao.. có thể nhỉ? Ta từng bất ngờ cảm ứng được hai cha con họ, mạnh hơn y nhiều.”

      “Ngươi mới là đồ khốn.” Độc Tiểu Nguyệt trừng mắt giận giữ với Hắc Khởi.

      Huyên Huyên và Nguyệt Thần ngăn nàng lại, tỏ vẻ kinh ngạc: “Hắc Khởi ngươi vô bằng cớ, ngươi nhìn thấy cha con họ, ra ngươi biết bí mật gì?”

      Lúc này, quân vương Hắc Khởi ma khí ngùn ngụt, chợt lộ vẻ mê hoặc: “Lẽ nào có hai Độc Bại Thiên? Tên khốn đó từng vào trong mộng của ta, mạnh hơn thần bí thanh niên này nhiều, từng bảo ta nên lo lắng cho những huynh đệ chết. Tên… tên khốn đó sao thế?”

      Huyên Huyên và Minh Nguyệt nhìn nhau, chợt Huyên Huyên tỉnh ngộ: “Muội hiểu rồi, huynh ấy nhất định mạo hiểm tiến hành biến hóa linh hồn.”

      “Ầm, ầm, ầm…”

      Trong dòng lịch sử xa xôi bùng lên dao động khác lạ, Thời đại thần tiến vào, cùng đứng cạnh Độc Bại Thiên và Ma Chủ, chặn Hỗn Độn vương và Thanh Thiên, cùng mấy đạo hồn ảnh phía sau.

      “Độc Bại Thiên, ngươi quả nhiên thoát khỏi Thái cổ, ngờ mạng ngươi lớn vậy, nhưng tại ngươi quá hư nhược, chặn ở đây có tác dụng gì?” Hỗn Độn vương toàn thân sáng chói thần quang, được hỗn độn giáp trụ dày cộp bảo vệ, nhận ra dung mạo mà chỉ biết y là cường giả thân thể cực kỳ khôi vỹ, quát vang: “Còn các ngươi nữa, Ma Chủ, Thời , vọng tưởng chặn sáu người chúng ta sao? Hừ, thiên hạ chưa có ba cao thủ nào làm được.”

      Trong thế giới thực, Nguyệt lượng của Thần gia, ô vân lan tỏa, ma khí ngùn ngụt, tiếng gầm vang lên chói lói. Linh hồn Thần gia lão ma vương nhập vào thân thể mới luyện xong, rồi mở đường hầm thời tiến vào dòng lịch sử.

      “Hỗn Độn vương, Thanh Thiên, Thần mỗ đến đây.” Thần gia lão ma vương dấy lên vô tận phong vân, xông vào lúc hai bên gườm nhau.

      “Lão ma ngươi lớn mạng .” Hỗn Độn vương quanh mình sáng chói thần quang, lạnh lùng vô kể: “Năm xưa giết được ngươi, giờ vẫn thế thôi.”

      “Bớt nhăng , đấu rồi khắc biết.” Thần gia lão ma vương định xông lên.

      Hỗn Độn vương chợt biến sắc: “Chúng ta ở trong thác loạn thời , bị khốn đành nhưng nếu giao thủ, ai sống được bởi cũng đồng nghĩa với cải biến lịch sử.”

      Thanh Thiên cạnh y là vùng thanh quang mông lung, nhận ra là người hay thú, hoặc sinh mệnh thể nào khác, chợt lên tiếng: “Ta nghĩ các ngươi ngăn chúng ta ở đây phải muốn động thủ đại chiến, ở đây chúng ta thể sinh tử đối quyết, chẳng qua các ngươi kéo dài thời gian.”

      Ma Chủ vốn im lặng từ đầu tới giờ chợt thốt: “Đúng, nếu các ngươi liều mạng, vậy đồng quy ư tận! tại, mượn chút thời gian của các ngươi.”

      Hỗn Độn vương chợt biến sắc: “Chết tiệt, các ngươi dám nhắm vào Thập Phương tuyệt vực.”

      Tàn hồn Độc Bại Thiên cười lạnh: “Trong lịch sử từng có những hỗn độn cường giả cực mạnh vào Thập Phương tuyệt vực mong đột phá. Hỗn Độn vương ngươi độc ác , để lấy sức mạnh của họ mà bày ra cái bẫy, ngay cả đệ nhị cường giả của hỗn độn tộc năm xưa cùng bị ngươi che mắt.”

      “Các ngươi đáng chết, lại định nhắm vào chỗ sức mạnh ấy.” Giáp trụ quanh Hỗn Độn vương phát ra hào quang chói lòa, phẫn nộ cực điểm, gầm lên điên cuồng: “Các ngươi tính toán hay lắm, tại sức mạnh đó bị luyện hóa khá nhiều, lại… lại nhắm vào nó đúng lúc này.” Y quay lai nới với Thanh Thiên và bốn đạo nhân ảnh: “Chúng ta tiến lên, nhất định phải vượt qua.”

      Sáu người bất chấp tất cả, thậm chí định đồng quy ư tận với bọn Ma Chủ.

      Ma Chủ, Độc Bại Thiên tàn hồn, Thời đại thần, Thần tổ đều muốn chết lãng xẹt kiểu này, tại nhiệm vụ chủ yếu của họ là kéo dài thời gian. Bất đắc dĩ, họ trải ra trùng trùng màn sáng chặn đường tất cả, bọn Hỗn Độn vương lao bổ vào.

      Chúng nhân đấu sinh tử nhưng như thế cũng vô cùng nguy hiểm, tiến dần về thế giới thực. Bốn người bọn Ma Chủ, Độc Bại Thiên chặn nổi hợp lực xung kích của bọn Hỗn Độn vương.

      “Các ngươi toàn trọng thương hoặc là tàn hồn, chống sao nổi chúng ta.” Thanh Thiên đả kích, định khiến cả bốn biết khó mà lui.

      Bọn Ma Chủ đáp, tận lực chặn lại.

      Lúc này ở thế giới thực, tại vùng sâu hỗn độn hải, lá cờ của Nhân vương quét sạch mọi ngăn cản, năm huynh muội theo sau, tiếp nữa là lục hồn thiên nữ, thủ mộ lão nhân, cùng các hồng hoang cường giả.

      Nhân vương lúc này cực kỳ lạnh lẽo vô tình, hề có dao động tinh cảm, những hỗn độn di dân xông tới khác nào con sâu cái kiến, Hồng Hoang Kỳ trải ra, mấy chục hỗn độn cường giả tiêu tan.

      Nhưng sau cùng, nàng lộ vẻ bất nhẫn, phá tan đại lục xong, chỉ dùng Hồng Hoang Kỳ phế hết tu vi của mười mấy người xông lên, mặc họ tự sinh tự diệt.

      Thủ mộ lão nhân ở phía sau lẩm bẩm: “Nhân vương quá nhân từ. tại là giờ khắc sống chết, thể hành động thế. Nghe Thời đại thần rằng năm xưa vì thế mà bị phản đòn.” Tuy lẩm bẩm, ra lão có ý đề tỉnh Nhân vương.

      “Ta biết nên làm thế nào.” Tuyệt mỹ dung nhan của Nhân vương vẫn lạnh lùng, dẫn tất cả xông đến hỗn độn cổ địa, dọc đường tuy liên tục có người ngăn cản nhưng nàng tiêu diệt như lúc đầu mà chi phế tu vi của họ rồi lướt qua.

      Cuối cùng cũng đến hỗn độn cổ địa. Cổ lão đại lục lơ lửng , có ít hỗn độn cường giả đợi ở đó. Hỗn Độn tử, U La vương, Đa Mục vương, Thiết Chân vương… bát đại cao thủ thiếu ai, ngoài ra có thêm bốn cao thủ ngang hàng với họ, xem ra bọn họ gọi toàn bộ các vương hầu tới.

      Sau lưng thập nhị vương hầu là đại quân hỗn độn cường giả.

      Nếu phe Thái cổ thần có Nhân vương áp trận, thực lực thể so với đối phương bởi những cao thủ đạt đến mức của thập nhị vương hầu cực hiếm, trong đó gồm cả Long Nhi, , Y Y, lục hồn thiên nữ.

      Hai tiểu bất điểm Huyền Huyền và Tác Tác tuy tiềm lực vô cùng, tu vi tăng chóng mặt nhưng phải cả hai hợp lại với chống nổi Hỗn Độn vương hầu. Trong số Thái cổ thần và hồng hoang cường giả, chỉ có ba người đạt đến mức của các Hỗn Độn vương hầu.

      Cùng lúc Ma Sư, Vô Danh thần ma, Đại Ma cùng tới, thi triển công pháp Ma Chủ truyền lại, cả ba phát ra hào quang chói lòa, hợp lại cùng nhau, coi như ngang cơ Hỗn Độn vương hầu.

      Thủ mộ lão nhân thở dài: “Ai, phải liều mạng thôi, bức lão nhân gia vào đường cùng thế này.” Lão rút Sinh Tử bàn ra : “Chúng ta cũng hợp nhất.” Thoáng chốc Sinh Tử bàn bùng lên sinh tử khí tức khiến cả hỗn độn hải trào dâng kịch liệt, thủ mộ lão nhân và Sinh Tử bàn dung nhập vào nhau, hào quang chói lòa liên tục, rồi thủ mộ lão nhân tuấn trẻ trung đứng , khí thế phát ra tuyệt kém hơn Hỗn Độn vương hầu.

      Tác Tác và Huyền Huyền trợn trừng mắt, đồng thời lên tiếng: “Lão đầu đến đâu cũng gây họa như ngươi, vì sao mỗi lần đều biến thành hoa dạng thế này? Đưa luân bàn cho chúng ta chơi được ?” Ngày đầu hai tiểu quỷ sinh ra gặp thủ mộ lão nhân lừa Thái Thượng trong hỗn độn hải, sau này thấy lão dùng Thần tổ áp chế Thái Thượng, nên coi lão là siêu cấp xấu xa.

      thể cho các ngươi được, đó là bản mệnh thể của lão nhân gia ta.”

      Nhân vương chợt quay lại: “Bản thể của ngươi là Sinh Tử bàn? Đúng là lão quái vật.”

      “Oa, ngươi đúng là lão quái.” Huyền Huyền và Tác Tác kinh hô.

      “Hai ngươi mà còn kí ức cũng trẻ hơn ta đâu.” Thủ mộ lão nhân lầm bầm: “Ai, kỳ ký ức của ta cũng còn.” Lão muốn dây dưa với hai tiểu họa hại này.

      tại, thực lực nhân mã hai bên gần tương đương, nếu cộng thêm Nhân vương, đương nhiên phe Thái cổ thần chiếm thượng phong.

      Chợt Nhân vương nhíu mày ngài: “ còn thời gian nữa, giết!” Nàng trải Hồng Hoang Kỳ xông lên.

      “Nhân vương, ngờ ngươi lại quay về thế giới này.” Hỗn Độn tử nghiến răng, cùng nhóm Hỗn Độn vương hầu vây công Nhân vương.

      Bất quá, lục hồn thiên nữ, bọn Long Nhi để họ vây Nhân vương, bọn thủ mộ lão nhân cũng xông tới đại chiến với Hỗn Độn vương hầu. Bằng dù Nhân vương pháp lực vô biên, nhưng trong lúc nguyên khí chưa hoàn toàn phục nguyên mà bị vây ráp e rằng cũng phải nuốt hận.

      “Các vị cầm chân chúng, tại còn thời gian nữa, ta phải đến Thập Phương tuyệt vực! được để ai đến đó.” Nhân vương dứt lời, đại kỳ quét ra, hất bay Hỗn Độn tử và Đa Mục vương, trực tiếp xuyên qua kẽ hở, tiến vào hỗn độn cổ địa, xông tới Thập Phương tuyệt vực.

      Trong dòng lịch sử, lục đại cao thủ nhóm Hỗn Độn vương và Thanh Thiên thể chặn nổi, đẩy bọn Độc Bại Thiên, Ma Chủ lui dần về thế giới thực, đoạn cuồng khiếu chấn thiên, hoàn toàn quay về thực, dao động kinh hồn suýt nữa khiến hắc ám đại lục tan vỡ.

      Họ định tiến về hỗn độn hải nhưng bọn Độc Bại Thiên ngăn lại.

      “Bằng mấy tên tàn phế các ngươi mà định chặn chúng ta? Nếu phải thời gian bức bách, chúng ta giết luôn cho rảnh.” Hỗn Độn vương hề dừng lại, lao thẳng tới, hất bay bốn người.

      “Hừ, tại cần giấu nữa.” Ma Chủ liền phát ra sức mạnh kinh hồn, chặn đứng đòn đánh của Hỗn Độn vương.

      “Ngươi vượt qua cảnh giới năm xưa.” Thanh Thiên cạnh đó vô cùng bất ngờ.

      “Sức mạnh đó ta cho đệ tử hết rồi, đây là sức mạnh mới.” Ma Chủ bạch phát như tuyết, dung diện tuấn lãnh khốc vô cùng, toát ra khí bức nhân.

      Hỗn Độn vương cười lạnh: “Dựa vào tên vượt cảnh giới đỉnh cao như ngươi chặn được chúng ta sao?”

      Cùng lúc, mê vụ mặt Độc Bại Thiên tan , lộ ra chân dung tư bột phát, cười bình thản: “Nhiều năm rồi, tu vi mỗi người đều thể đình trệ. Hỗn Độn vương, ngươi tưởng mình thiên hạ vô địch chắc?”

      “Ngươi có cả thân thể, đấu với ta thế nào?” Hỗn Độn vương để tâm.

      Cùng lúc, dao động cực mạnh truyền tới, đạo quang ảnh lóe lên, cỗ nhục thể hiểu hợp nhất với Độc Bại Thiên từ bao giờ, phát ra dao động khiến thiên ngoại hỗn độn liên tục tan vỡ, ngược lại hắc ám đại lục vẫn bình yên, khí thế quả siêu việt. Chân thân của y đích thị nửa thi thể trong tổ mạch nhân gian giới, nhưng lúc này nguyên lành, tàn hồn trong đó cũng hợp lại với y.

      “Dù thế ngươi vẫn phải đối thủ của ta.” Hỗn Độn vương và Độc Bại Thiên là địch thủ cũ, lần trước y đấu liên miên với hai cha con Độc gia.

      “Nếu thêm hồn sao.” Độc Bại Thiên quát vang, đạo hồn ảnh từ Thần ma đồ ngoài xa bay ra, tiến vào thể nội y, dao động cuồng mãnh cơ hồ phá tan cả thế giới.

      Độc Bại Thiên và Ma Chủ đứng cạnh nhau, lạnh lùng nhìn sáu người trước mặt, Thần tổ và Thời đại thần cũng tới.

      “Bốn người các ngươi đấu với sáu chúng ta chắc chắn lại, còn thời gian đùa với các ngươi.” Hỗn Độn vương lạnh lùng quát lên, lại xung kích tiếp.

      Cùng lúc, từ Thần Phong học viện, bọn Huyên Huyên, Nguyệt Thần toàn bộ bay tới, Hắc Khởi triệt để cuồng bạo, mắt vằn lên lao vào Thanh Thiên.

      Bất quá họ đều bị Thần ma đồ khổng lồ ngăn lại, nó do Thời đại thần lấy từ Thông thiên chi lộ xuống, là cây cầu nối thế giới thực và cửu thiên.

      Thần ma đồ chầm chậm chuyển động, lơ lửng đầu Ma Chủ và Độc Bại Thiên, dao động năng lượng kinh nhân từ đó phát ra.

      được sao? Ta từ cửu thiên về đây.” bộ hài cốt từ Thần ma đồ lộp cộp ra, chậm rãi tụ thành bộ khô lâu, bộ khô lâu này cực kỳ có tính cách, từng đốt xương được nối lại, sau cùng bộ xương đầu đầu cốt đặt lên cổ đoạn ung dung cất bước.

      phiến trùng điệp gian trùm xuống, ngăn đường bọn Hỗn Độn vương.

      “Quỷ Chủ, ngươi quả nhiên chưa chết.” Thanh Thiên lạnh lùng quát lên, hiển nhiên cả kinh.

      “Vốn chết nhưng thấy cãi nhau nên tỉnh, thế nên ta liền sống lại.”

      Phiến trùng điệp gian hiển cùng Quỷ Chủ từ Thần ma đồ chợt nổi lên vùng rừng mênh mang, là Vĩnh hằng sâm lâm, nơi có Tiểu lục đạo.

      Độc Bại Thiên, Ma Chủ, Thời đại thần, Quỷ Chủ đồng thời phát lực, Tiểu lục đạo như hải dương mênh mông trùm xuống, vây khốn bọn Hỗn Độn vương và Thanh Thiên.

      Quỷ Chủ cười: “ được, gọi tiểu chiến tử ra .”

      Vùa bị khốn vào Tiểu lục đạo, Hỗn Độn vương trong thế giới thực tâm sinh cảm ứng, biến hẳn sắc mặt, văng ra câu chửi: “Mẹ nó chứ, Thập Phương tuyệt vực còn chưa bị công phá, trong đó sao lại có người, mà vẫn chưa bị luyện hóa nhỉ?”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 499: Mở tuyệt vực



      Tiểu lục đạo trùm kín thập phương, vây kín bọn Hỗn Độn vương và Thanh Thiên. Độc Bại Thiên, Quỷ Chủ, Ma Chủ, Thời đại thần là bốn vị đạo chủ năm xưa, sau mấy chục vạn năm mới lại dùng đến trùng điệp gian, uy thế hơn hẳn.

      Đến giờ, vấn đề còn là diên trì thời gian mà bọn Ma Chủ, Độc Bại Thiên muốn đánh bọn Hỗn Độn vương trọng thương, tạo “nền tảng tốt” cho việc tiêu diệt sau này.

      phải họ muốn diệt ngay nhưng bọn Thanh Thiên quá mạnh, thể chỉ trận mà tiêu diệt được.

      Trong hỗn độn cổ địa, đại chiến lúc kịch liệt.

      Nhân vương xuất trước Thập Phương tuyệt vực, trải nửa lá Hồng Hoang Kỳ ra, uốn lượn như dòng sông gầm gào, lá cờ rung lên phần phật, nàng nghĩ cách phá Thập Phương tuyệt vực.

      , thủ mộ lão nhân dung hợp với Sinh Tử bàn, lập tức mạnh đến “ ai ngờ tới”, gần như bất tử chi thể chân chính, đại chiến với U La vương, chiêu nào cũng liều mạng như quên sinh tử.

      Đòn công kích cuồng bá của U La vương đạp lên mình lão đều bị sinh tử nhị khí hoàn toàn hóa giải, lão gần như ở vào thế bất bại, cuồng chiến với U La vương đành, liên tục tấn công các Hỗn Độn vương hầu gần đó.

      Chính như tại, lão đẩy ra vòng Sinh Tử bàn được quang hóa, hất U La vương văng rồi hóa thành vùng quang diễm rừng rực bổ vào Đa Mục vương đấu với Y Y, suýt nữa khiến Đa Mục vương nát nửa người. Đoạn tránh khỏi đòn công kích của Đa Mục vương, tiếp tục tấn công U La vương, nhưng vẫn quên tặng cho Ngự Phong vương dải tử vong ma quang.

      Long Nhi hóa thành Thiên Long chi thể đại chiến Hỗn Độn tử. Thiên Long thể xanh biếc vắt ngang hỗn độn, phá tan mọi ngăn cản, đấu với Hỗn Độn tử cực kỳ lâm ly. và Y Y cũng phân ra đấu kịch liệt với các Hỗn Độn vương hầu.

      Trong năm hài tử, cách chiến đấu của Huyền Huyền và Tác Tác đặc thù hơn hết, thực lực của hai tiểu quỷ tăng cao, thể coi thường như các hài tử được. Thiết Chân vương phiền não vô cùng, bị những chiêu thức loạn xạ của hai tiểu quỷ chặn đứng, đường đường Hỗn Độn vương hầu lại đấu với hai nhóc con, quá mất mặt. Dù biết chúng là Đồ Đằng chí tôn chuyển thế, nhưng vẫn là hai tiểu đậu đinh còn lâu mới trưởng thành, khiến lão hổ thẹn.

      Lục hồn thiên nữ rất mạnh, đánh cho Khuê Mộc vương tối tăm mặt mũi, có điều khiến tất cả lác mắt lại là Long Bảo Bảo tham ăn năm xưa, giờ nó mạnh đến tưởng nổi, lại ngang nhiên chặn đứng Hỗn Độn vương hầu! Đông phương Thiên Long thể, Tây phương Thiên Long dực dấy lên năng lượng cuồng bạo ngập trời trong hỗn độn cổ địa, thể chặn nổi.

      Tử Kim thần long biến hóa hoàn toàn rồi cũng thể tu vi siêu phàm, đấu ngang hỗn độn tộc vương hầu! Chuyện này được các Thái cổ thần tính trước, năm xưa Tử Phong du côn có thừa nhưng thực lực quả rất cao.

      “Ầm, ầm, ầm!”

      Cùng lúc, Thập Phương tuyệt vực truyền lại tiếng nổ, Nhân vương cầm nửa lá cờ xé tan khe hở định phá tuyệt vực.

      Hỗn Độn tử tin sau trăm năm Thần Nam còn sống sót, sợ người khác cứu thoát nhưng thấy nhiều người trịnh trọng đến tấn công Thập Phương tuyệt vực, cũng đoán ắt có tình, quyết để phe Thái cổ thần được như ý!

      Đồng thời, cỗ dao động tinh thần vượt thời truyền tới, nhập vào óc mỗi vị hỗn độn cường giả.

      “Ta là Hỗn Độn vương. Tất cả liều mạng ngăn Nhân vương phá Thập Phương tuyệt vực!” Hỗn Độn vương tuy tạm thời bị khốn tại Tiểu lục đạo nhưng thần thức vẫn truyền ra được, mở vạn tầng hỗn độn hải, xuyên tới hỗn độn cổ địa.

      Hỗn Độn tử kích động đến mức suýt kêu lên, nhiều năm có tin tức của Hỗn Độn vương, đột nhiên nghe thấy giọng, y đương nhiên kích động cực điểm. Bọn U La vương cũng hớn hở, có Hỗn Độn vương ai chiến bại được hỗn độn tộc? Kể cả Nhân vương cũng cần phải sợ.

      “Tất cả lùi đến Thập Phương tuyệt vực, mau ngăn Nhân vương.” Mười hai vị Hỗn Độn vương hầu quát vang, dẫn đầu lao tới.

      Tu vi đến mức như họ, từ chỗ đại chiến đến Thập Phương tuyệt vực trong hỗn độn cổ địa chỉ mất chớp mắt.

      Thập nhị vị Hỗn Độn vương hầu liên thủ xuất ra dao động khủng khiếp xuống dưới, kể gì đến những người truy đuổi phía sau, chấp nhận thụ trọng thương cũng buộc Nhân vương phải nuốt hận.

      “Nhân vương lùi mau!” Thủ mộ lão nhân dùng thần thức dao động gầm lên, các Hỗn Độn vương hầu bỏ mặc sinh tử quả vượt ngoài dự liệu của lão, nếu Nhân vương trúng đòn, ắt nguy hiểm trùng trùng.

      Lục hồn thiên nữ, Long Nhi, Tử Kim thần long đều cực kỳ nóng lòng, họ phát Nhân vương dùng cán Hồng Hoang Kỳ mở được khe ở Thập Phương tuyệt vực, đoạn trước lá cờ đâm vào, toàn thân nàng ta sáng chói thần quang, đứng bất động tại chỗ, cơ hồ thể di động.

      Thập nhị Hỗn Độn vương hầu ngưng tụ sức mạnh, hình thành quang trụ lớn như đỉnh núi, đập xuống thân hình mảnh mai của Nhân vương!

      “Ầm, ầm, ầm!”

      Trong làn hào quang chói lòa, ai nấy ngẩn người, Nhân vương vẫn bất động. Nàng hứng chịu đòn lôi đình kia.

      Sắc mặt thủ mộ lão nhân lúc này cũng cực kỳ khó coi, siêu cấp chủ lực như Nhân vương mà chết kiểu đó đáng.

      !”

      Bọn Long Nhi và vẫn quen gọi Nhân vương là , dù gì nàng cũng mang dung mạo, thậm chí linh hồn của Vũ Hinh.

      “A…”

      Năm hài tử cùng Thái cổ thần đến nơi đồng thời xuất thủ với thập nhị vương hầu, bất quá có nhiều hỗn độn di dân bảo vệ các vương hầu, liều chết chặn lại phần lớn sức mạnh công kích.

      Trong hoang mạc phía dưới, trước Thập Phương tuyệt vực, tinh quang mông lung sáng lên, Nhân vương ngã gục, tuy thổ huyết nhưng mọi sức mạnh như tràn vào biển lớn, hút hết vào tinh che kín thân thể nàng.

      Thế giới mông lung này là gian được nàng khai phá, hấp thu hết sức mạnh vô tận, đẩy vào lá cờ.

      “Soạt.”

      Tiếng vỡ vụn vang lên, Hồng Hoang Kỳ mở khe lớn trong Thập Phương tuyệt vực, sức mạnh kinh nhân tràn ra kéo Nhân vương, tựa hồ muốn hút nàng vào tuyệt vực.

      Nhưng hai chân Nhân vương như mọc rễ, dính cứng dưới đất, tuyệt vực hút nổi. bọn Hỗn Độn tử, U La vương cả kinh thất sắc. Nên biết Thập Phương tuyệt vực có thể hút tất cả, chỉ cần đến gần, ai thoát mạng, ít cường giả hàng đầu hỗn độn tộc đều rơi rụng ở đó.

      Tiếng Thập Phương tuyệt vực vỡ vụn càng lúc càng lớn.

      Lúc này, thủ mộ lão nhân, lục hồn thiên nữ Long Nhi, Y Y, Long Bảo Bảo đều đứng quanh hộ vệ cho Nhân vương, đề phòng bọn Hỗn Độn tử và U La vương lại đánh lén.

      Ở đại lục hắc ám xa xôi, Hỗn Độn vương bị khốn trong Tiểu lục đạo gầm vang, tưởng như mất mát đến cực điểm.

      Hỗn Độn vương phát ra tinh thần dao động xuyên qua thời , rọi vào tai hỗn độn di dân: “Bất chấp tất cả, ngăn chúng phá Thập Phương tuyệt vực!”

      Trước tuyệt vực, tiếng hò hét chấn thiên, mọi hỗn độn di dân liều chết xông lên, rất nhanh, máu nhuộm đỏ địa vực, chỉ hỗn độn tộc tử thương thảm trọng, phe Thái cổ thần cũng mất ít thiên giai cao thủ thực lực hơi kém.

      Chiến tranh tàn khốc như thế. có máu đổ, tử vong, còn là chiến tranh nữa.

      Nhưng tất cả đều ngăn nổi. Tuyệt mỹ địa dung nhan của Nhân vương hề có dao động tình cảm, chợt hất mạng Hồng Hoang Kỳ, trong sát na mở toang Thập Phương tuyệt vực, hấp lực cực mạnh trùm lên nàng.

      Sau cùng, Hồng Hoang Kỳ cũng bị hút vào, trong Thập Phương tuyệt vực có nửa lá cờ, hai nửa gặp nhau liền sáng chói lòa.

      Thập Phương tuyệt vực rung lên kịch liệt, phảng phất sắp vỡ tan. Vô tận hỗn độn thần quang phát ra, tràn vào hai nửa lá cờ.

      Tàn kỳ biến hóa kỳ lạ, dính chặt với nhau, hào quang chói lói chiếu lên mây xanh. Vô tận thần quang ngưng tụ, tàn kỳ dung hợp, từ thiên vũ hỗn độn, hào quang kích xạ xuống hỗn độn cổ địa, tụ vào Hồng Hoang Kỳ.

      Tàn phiến của cổ kỳ tan nát năm xưa giờ quay về đầy đủ.

      Hồng Hoang Kỳ mượn sức mạnh hùng hồn trong Thập Phương tuyệt vực mà tụ lại. Thập Phương tuyệt vực tạo ra lá Hồng Hoang Kỳ mới.

      Khí tức thương tang xa xưa từ Hồng Hoang Kỳ phát ra, theo gió lan tỏa khiến những ai quan sát đều run rẩy. Nên biết năm xưa Nhân vương dùng nó lay đổ nửa tinh .

      Giờ Hồng Hoang Kỳ thế.

      Lại nằm trong tay Nhân vương, khác nào tai họa với hỗn độn tộc.

      Trong Tiểu lục đạo, Hỗn Độn vương biến sắc, nghiến răng : “Cuối cùng vẫn là ngươi mở ra, chỉ là… kẻ bị khốn trong Thập Phương tuyệt vực sao lại thấy đâu, lẽ nào có biến hóa?”

      Nhưng y được cả nghĩ, bọn Ma Chủ, Độc Bại Thiên phát động công kích.

      Lúc nào, họ đứng trong Thần Ma lăng viên tại Tiểu lục đạo, bên dưới cây Tuyết Phong dày đặc, vô tận thần ma mộ bi dựng lên như thạch lâm, trải ra mênh mang thấy tận đầu, từng tòa cổ lão phần mộ mai táng vô vàn thần ma.

      “Bái Tướng đài đến đây.”

      Ma Chủ, Độc Bại Thiên, Thần tổ, Quỷ Chủ, Thời đại thần cùng phi thân lên Bái Tướng đài rộng trăm trượng nổi lơ lửng Thần Ma lăng viên, quát vang: “Chúng thần quy vị!”

      Thoáng chốc, tiếng gầm chói lói xuyên qua Tiểu lục đạo, truyền tới đại lục hắc ám, rồi lan tới cả thiên ngoại hỗn độn. Mọi bia mộ rung lên kịch liệt, phần mộ nứt ra, vô tận thần ma thi hài bò lên, có vô đầu ác ma, đoạn tý thần chi… từng hàng từng lớp trải ra vô biên, tiếng gầm chấn động màng tai.

      Từng hàng mộ bia liên tục vỡ ra, phần mộ tan nát.

      “Ức vạn sinh linh là binh, bách vạn thần ma là tương, giết! “

      Đồng thời, Huyết hải trong Tiểu lục đạo dâng sóng ngút trời, vô tận bạch cốt chìm nổi trong đó đều giãy giụa, tựa hồ có sức mạnh vô danh đốt lên linh hồn tịch diệt của tất cả.

      Huyết hải dâng trào, vô số hài cốt nổi lên mặt biển, từ xa nhìn lại, mặt biển đỏ thê lương chợt trắng xóa màu, sau cùng huyết hải dâng lên tận trời, chảy vào Thần Ma lăng viên. Vô tận bạch cốt và thi thể chúng thần xô vào bọn Hỗn Độn vương, Thanh Thiên.

      Ác quỷ gầm gào, thần ma hú vang, vô tận sinh linh oán hồn trong Tiểu lục đạo dấy lên phong vân ngợp trời.

      Đó phải là thần ma thi thể vạn năm trước, mà là những thi hài tồn tại vô tận tuế nguyệt, xa xưa hơn Thần Ma lăng viên ở đông phương nhiều.

      “Độc Bại Thiên, Ma Chủ! Các ngươi tưởng số tử linh này diệt được chúng ta sao, ngây thơ quá.” Thanh Thiên cười lạnh.

      “Sức mạnh thần ma làm gì được các ngươi nhưng chúng sinh oán niệm các ngươi chịu thấu đâu.”

      Cùng lúc, Thập Phương tuyệt vực lại phát sinh kinh biến, tuyệt vực tồn tại qua thiên cổ mờ dần rồi biến mất, thân ảnh Thần Nam hiển ra.

      thể nào.” Hỗn Độn tử ở , dám tin vào mắt mình.

      “Sao lại thế.” U La vương cũng lạc giọng.

      Thập nhị vị Hỗn Độn vương hầu đều tin vào trước mắt.

      Biến hóa này bị Hỗn Độn vương pháp lực thông thiên cảm ứng thấy, y phẫn nộ quá mức, văng ra câu mắng phù hợp thân phận chút nào: “Ta ***…”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 500: Thập Phương trợ lực



      Hỗn Độn vương uy chấn lục giới, vũ nội hiếm gặp đối thủ lúc này giận dữ nhảy tưng tưng, khí chất quân lâm thiên hạ, duy ngã độc tôn hoàn toàn biến mất, giống tên phàm phu tục tử bộc phát cơn giận, lớn tiếng mắng chửi.

      “Con mẹ nó, Nhân vương ngươi lại làm hỏng đại của ta, còn cả tên tiểu tử khốn biết mọc ở đâu ra, sao lại xuất tại Thập Phương tuyệt vực?”

      Hỗn Độn vương hoàn toàn cuồng bạo, hỗn độn thần quang sáng chói quét qua Tiểu lục đạo, Huyết hải cao cũng bị khô mất nửa huyết thủy. Huyết vụ làn khắp tiểu lục giới, đâu đâu cũng là màu đỏ thê thảm, huyết vụ thậm chí trực tiếp lan ra ngoài, trùm lên Vĩnh hằng sâm lâm rồi bay về hắc ám đại lục. Mùi máu tanh khiến người ta muốn ói.

      Vô tận bạch cốt múa tít, thần ma thi thể gầm gào, Tiểu lục đạo triệt để cuồng loạn, đại chiến quyết sinh tử bắt đầu.

      Tại hỗn độn cổ địa xa xôi, trong sát na Thập Phương tuyệt vực tiêu tan, tạm thời là tử tịch rồi sôi trào lên. Bọn Hỗn Độn tử và U La vương chấn kinh cực điểm, cảm gác có hỏi trời cao trăm lần cũng tin nổi, ngược lại phe Thái cổ thần và những người có quan hệ với Thần Nam lại hoan hỷ cùng cực, trái ngược hẳn với hỗn độn tộc.

      “Phụ thân…”

      Long Nhi, , Y Y, Huyền Huyền, Tác Tác đều lao tới.

      Bất quá, thần quang rợp trời tỏa rạng, Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, Nhân vương ngăn chúng lại: “ nên qua đó, gần Thập Phương tuyệt vực vẫn rất nguy hiểm.”

      ràng Thập Phương tuyệt vực biến mất rồi.” Y Y hỏi với vẻ hiểu.

      , chưa biến mất, có lẽ là phụ thân các cháu dung hợp lại với Thập Phương tuyệt vực.” Nhân vương lắc đầu, tựa hồ hiểu lắm.

      “A, sao lại thế này!” vô cùng kinh ngạc.

      “Lần này cha biến thành quái vật rồi! Trước đây định nhốt bọn đệ, muội lại nuôi lớn, tại cha biến thành lồng giam rồi, phải định nhốt chứ.” Huyền Huyền và Tác Tác co đầu rụt tai, giọng lẩm bẩm, chúng vẫn cảnh giác với lời Thần Nam trước kia, nhớ kỹ trong lòng nên cố ý đả kích chút.

      Lúc này Thần Nam vô cùng mê mang, phảng phất biết chuyện gì xảy ra, trăm năm với khác nào giấc mộng Nam Kha, vốn cho rằng mình chết nhưng tại trước mắt xuất những gương mặt quen thuộc, tất cả như mộng như ảo.

      “Long Nhi…” họi trưởng tử.

      “Phụ thân!” Long Nhi đáp lại, tỏ ra vô cùng kích động.

      , Y Y...” lại gọi hai hài tử.

      “Phụ thân, chúng con đây, lần này chúng con mời Nhân vương đến cứu người ra.”

      quay lại nhìn Nhân vương, run giọng hỏi: “Nhân vương, là Vũ Hinh?”

      “Có lẽ vậy!” Nhân vương tuy lời lẽ rất bình tĩnh, thần sắc bình thản nhưng Thần Nam nhận ra trong mắt nàng dấy lên tia sóng.

      “Thiên vị.” Tác Tác và Huyền Huyền đồng thời bĩu môi: “Từ , chúng con bị cha ngược đãi, tại đến cứu, cha gọi Long Nhi, gọi , rồi Y Y, sao lại bỏ qua chúng con!”

      Thần Nam mỉm cười, đây phải mộng cảnh, thoát khốn khỏi Thập Phương tuyệt vực, bèn đưa tay ra, da thịt hề nhăn nheo mà sáng bóng, nhục thể đầy sức sống, xác định được mình chết vì già lão.

      “Hai con lại đây.” vẫy tay với Tác Tác và Huyền Huyền.

      “À à, định giáo huấn chúng con hả, có cửa đâu, quyết qua.” Tác Tác và Huyền Huyền chuẩn bị chạy ngay.

      Nhưng Thần Nam cũng hiểu vì cớ gì, trong sát na đưa tay, cỗ dao động mạnh tưởng tượng nổi tràn ra, sức mạnh hùng hậu trùm lên Tác Tác và Huyền Huyền phòng bị, kéo chúng lại phía .

      “Ai da, mau chạy nào.” Hai tiểu bất điểm gào lên nhưng tránh kịp, lao vút đến chỗ Thần Nam.

      Nhân vương hành động, Hồng Hoang Kỳ rung lên, hất Tác Tác văng ngược lại nhưng Huyền Huyền bay đến gần Thần Nam liền biến mất rồi giọng nó từ trong thân thể vang lên.

      “Cha xấu xa, định nhốt con trong này nuôi lớn, mau thả ra! Đáng ghét, lại nhốt con trong căn nhà xíu, có ánh sáng này. Cha mà thả, nhi tử vượt ngục phi pháp.” Tiếp đó là những tiếng bình bình ngớt, Huyền Huyền tựa hồ đập phá gì đó.

      Thần Nam ngạc nhiên, ngoài xa bất kể Thái cổ thần hay hỗn độn tộc đều kinh ngạc vô cùng, hiểu chuyện gì xảy ra.

      Bọn Long Nhi định tới, Nhân vương ngăn lại: “ được qua, thân thể phụ thân cháu và Thập Phương tuyệt vực dung hợp. Thập Phương tuyệt vực thành bộ phận thân thể của y.”

      “A, cha xấu xa quả nhiên định nhốt con trong Thập Phương tuyệt vực, con quyết đấu đến cùng, Đạm Đài mụ mụ tìm cha thanh toán. Con đổ dầu vào lửa, trút sương xuống tuyết, ném đá xuống giếng, nhân tai họa mà thu lợi.”

      “Sao thế nhỉ?” Thần Nam hiểu, biết chỗ đáng sợ của Thập Phương tuyệt vực, chỉ ba ngày mà thiên giai nhục thể suy lão thành hình dáng gì, sức mạnh toàn thân tan hết, sợ Huyền Huyền xảy ra bất trắc nên vội thử cứu cậu bé ra.

      Bất quá, nguy hiểm xảy ra, thần thức ý niệm vừa động, Huyền Huyền liền xuất ngay trước mặt khiến thêm lân ngạc nhiên, thần niệm động, Huyền Huyền vừa đào thoát lao lung chưa kịp cao hứng lại bị hút vào trong Thập Phương tuyệt vực.

      Thần Nam lập tức hiểu ra, thả tiểu bất điểm ra.

      “Oa, cha quá khủng khiếp.” Huyền Huyền chạy vù như làn khói.

      Ánh mắt Thần Nam vẫn sáng như sao, tuy hiểu sao mình qua được trăm năm nhưng hiểu rằng Thập Phương tuyệt vực trở thành vật dụng của mình.

      Nhận tình hình chung quanh, hề do dự, nhanh chóng lao vào Hỗn Độn tử và U La vương, thân thể có đại sát khí kinh nhân, giờ sử dụng còn đợi bao giờ.

      Hỗn Độn tử sống qua vô tận tuế nguyệt, có gì chưa thấy qua, lập tức chạy đầu tiên. U La vương cũng cực kỳ nhanh nhẹn, lướt ngay.

      Thập nhị Hỗn Độn vương hầu tỏa bốn phương tám hướng, Đa Mục vương hơi chậm chút, bị Thần Nam đuổi kịp, dao động năng lượng kinh nhân tràn lan, đạo thần quang quét trúng thân thể, y biến mất ngay, bị khốn trong Thập Phương tuyệt vực.

      , thả ta ra.” Tiếng Đa Mục vương hét lên kinh hoàng.

      Thần Nam lưu lại đạo đạo tàn ảnh , đuổi theo mười Hỗn Độn vương hầu còn lại, ai nấy như nhìn thấy quỷ, cắm đầu trốn tránh.

      cần chạy, đứng xa công kích.” Hỗn Độn tử hét lên: “ chỉ phát huy được uy lực Thập Phương tuyệt vực trong phạm vi nhất định.” vậy nhưng y vẫn trốn ngoài xa.

      Mười Hỗn Độn vương hầu công lực trác tuyệt, giữ cự ly công kích Thần Nam điên cuồng nhưng khiến tất cả ngạc nhiên là Thập Phương tuyệt vực lại nổi lên, bao phủ lấy , năng lượng rợp trời đổ tới bị hút mất quá nửa. Tuyệt vực như bảo lũy thể phá được, phảng phất huyết nhục tương liên với , lại đưa nhanh chóng lao vào Thiết Chân vương.

      Thiết Chân vương bay hết hồn vía, đệ nhị cao thủ trong lịch sử hỗn độn tộc gần sánh ngang Hỗn Độn vương cũng bị tuyệt vực dung luyện, lẽ nào dám đem thân mạo hiểm, tăng tốc lên cực hạn.

      Thần Nam đứng chợt đổi hướng, phá toái trùng trùng gian, đột ngột xuất trước mặt Khuê Mộc vương cách đó xa khiến vị Hỗn Độn vương hầu này mặt mũi nhợt nhạt, liều mạng bỏ chạy.

      Tình cảnh khiến các Thái cổ thần kinh ngạc, mình Thần Nam lại khiến mười vị Hỗn Độn vương hầu tránh né như rắn rết, tất cả đều chỉ dám đứng xa phát động công kích.

      “Đánh rớt Thập Phương tuyệt vực, để khống chế.” Hỗn Độn tử tuy hò hét nhưng ai dám đến gần nửa bước, chỉ công kích từ xa.

      “A… !” Tiếng gào kinh sợ vang lên, Thiết Chân vương bị Thập Phương tuyệt vực do Thần Nam khống chế hút mất.

      Các Hỗn Độn vương hầu chiến lực vô song vừa phẫn nộ vừa hoảng sợ, tuy có nhất thân tu vi hùng bá thiên hạ nhưng thể phát huy.

      “Giết chúng.”

      Thái cổ chư thần cùng hành động, bắt đầu phản kích hỗn độn tộc.

      Cùng lúc, Nhân vương nhíu mày, với : “ cần để tâm ở đây, huynh mau về hắc ám đại lục, vào Tiểu lục đạo tương trợ Ma Chủ và Độc Bại Thiên đối phó Hỗn Độn vương. Ở đây ta ứng phó được.”

      Thần Nam hỏi nhiều, cũng chần chừ, lướt khỏi hỗn độn cổ địa với tốc độ hơn xa quang tốc, lao trong hỗn độn hải mênh mang.

      Lúc này, đại chiến trong Tiểu lục đạo đến hồi kịch liệt, sáu tiểu thế giới bị hủy diệt bảy lần, cung hợp lại bảy lần.

      Thiên cổ đệ nhất Ma Chủ bạch phát như tuyết, mắt như lãnh điện, kiếm khí kinh ba vạn dặm, ma uy cái thế!

      Đệ nhất cấm kị thần ma Độc Bại Thiên sát khí xông lên chín tầng trời, mái tóc tung bay, khí thế bao trùm thiên hạ, quét qua lục đạo, phá toái bát hoang.

      Nghịch Loạn bát thức trong truyền thuyết tại có thể đổi thành Nghịch Loạn thập tam thức, hoặc nhiều hơn, khi đệ thập tam thức uy chấn chín tầng trời xuất ra mà chưa có dấu hiệu dừng lại.

      Quỷ Chủ nối thông cửu u thập địa, hủy diệt sát khí xông lên mây xanh. Thời đại thần làm loạn thời , quán xuyên cổ kim. Thần gia lão ma vương khí thôn sơn hà, ma khí lan khắp cửu trùng thiên.

      “Hung thạch ở đâu, về ngay.” Thanh Thiên và Hỗn Độn vương đồng thời thét vang.

      Lúc Thần Nam từ thiên ngoại hỗn độn xuất , vừa hay thấy vô tận quang vũ ngưng tụ hắc ám đại lục, dung hợp thành tảng hung thạch khiến ngạc nhiên. Đó phải Trấn Ma thạch sao, hà cớ đột nhiên hiển ở đây, vậy chỉ cốt xưa kia có xuất .
      Chó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 501: Hạt giống thế giới



      Trấn Ma thạch lại thế, đích xác khiến người ta chấn kinh. Nhất là những người có đôi chút hiểu biết, nắm được đôi chút tình đều há hốc mồm. đại lục hắc ám có vài thiên giai cao thủ tịnh lên thiên ngoại hỗn độn tham chiến, mà ngẩng đầu nhìn thạch bi khổng lồ vượt ngoài tầng , trong miệng hiểu lẩm bẩm gì.

      “Lúc xưa Trấn Ma thạch tan nát, sao lại vẫn còn?” Thần Nam nhanh chóng lướt tới, bám theo thạch bi từ mười trượng vươn ra trăm trượng rồi cuối cùng biến thành ngàn trượng.

      Cả hai như quang ảnh xuyên lướt , sau cùng phát ra khu rừng vô tận, nguyên thủy lão lâm rậm rịt xuất cách cực kỳ thần dị trung. Nhưng lạ lẫm lắm, đó là Vĩnh hằng sâm lâm từng qua, trong đó có phiến trùng điệp gian, là Tiểu lục đạo trong truyền thuyết.

      Đồng thời, trong rừng có tấm Thần ma đồ khổng lồ treo lơ lửng, chầm chậm xoay tròn, ngăn bọn Huyên Huyên tiến vào nhưng nó ngăn Trấn Ma thạch, cũng như ngăn .

      “Vù.”

      Hào quang sáng chói lóa lên, Trấn Ma thạch tiến vào, Thần Nam theo sát. Bên trong, vô tận huyết vụ phiêu động, Huyết hải sôi trào, đại chiến trong vùng thiên địa này đến lúc cao trào.

      Thần Nam vừa tiến vào, cũng là lúc Tiểu lục đạo tan vỡ lần thứ chín, mọi thứ đều tan tành khiến nhớ lại cảnh tượng ngày lục đạo hủy diệt. Bất quá, vạn vật vừa tan lại tụ, tất cả đều phục nguyên hoàn hảo, hiển nhiên có người dùng đại pháp lực khống chế Tiểu lục đạo, khiến trùng điệp gian giống như người có vĩnh hằng bất diệt thể, thể bị đánh tan hoàn toàn.

      Xuyên qua mọi ngăn trở, Thần Nam đuổi theo Trấn Ma thạch, sau cùng vào đến Thần Ma lăng viên tại Tiểu lục đạo, khí tức cuồng bá lập tức bổ vào mặt, dao động năng lượng chứa vô tận hủy diệt khí tức.

      Lập tức cảm giác thân thể phải chịu áp lực kinh nhân, đổi lại thiên giai cao thủ khác vào trong làn dao động năng lượng khủng khiếp này chắc tịch diệt, thế giới này quả đáng sợ, mà đây vẫn chưa phải là trung tâm của trận kịch chiến.

      lướt ánh mắt tới, chỉ thấy Huyết hải vô tận dâng tràn sóng, bạch cốt múa may , còn cả những thần ma thi hài gầm lên những tiếng kinh nhân, phảng phất toàn bộ sống lại.

      Bất quá, tất cả bị màn sáng trùng trùng ngăn lại bên ngoài, bên trong là đại chiến cuồng bạo giữa mấy đại cao thủ. Trong sát na Trấn Ma thạch tiến vào, cũng vào, đó mới là trung tâm chân chính của cuồng bạo chi chiến, dù tu vi như cũng suýt nữa tan nát thân thể. Thập Phương tuyệt vực như vực sâu đáy, hút sạch mọi sức mạnh đổ tới.

      “Ngươi còn dám đến đây sau khi hủy Thập Phương tuyệt vực của ta? Ta phải luyện hóa ngươi, đoạt lại sức mạnh.” Hỗn Độn vương thần thông quảng đại cỡ nào, sớm phát Thần Nam tới gần, phát ra vô tận hỗn độn thần quang, định đánh tan rồi đoạt lại sức mạnh nguyên bản thuộc về y.

      “Hỗn Độn vương? Ngươi già rồi.” Thần Nam gì nhiều nhặn, nhưng sáu chữ đó khiến Hỗn Độn vương giả trong truyền thuyết thổ huyết. Thập Phương tuyệt vực điên cuồng hấp thu toàn bộ sức mạnh, vốn là đòn công kích hủy diệt bị hóa giải vô thanh vô tức.


      Hỗn Độn vương toàn thân quang mang vạn trượng, y còn hơn cả phẫn nộ, cảm giác rằng Thập Phương tuyệt vực dung hợp với Thần Nam, năng lượng bảo tàng y chuẩn bị cho mình cuối cùng lại thành tu bổ cho hậu bối tiểu tử, quả khiến y ảo não cùng cuồng bạo.

      Bất quá phẫn nộ phẫn nộ, Hỗn Độn vương tịnh mất lý trí, đến cạnh bọn Thanh Thiên, cùng Thanh Thiên tế luyện Trấn Ma thạch vừa xông vào Tiểu lục đạo, y định dùng hung thạch này đập Thập Phương tuyệt vực, thu hồi lại năng lượng bảo tàng.

      Lúc này là yên lặng tạm thời.

      Thần Nam nhanh chóng lướt đến chỗ Ma Chủ và Thời đại thần, kinh dị nhìn thần bí thanh niên từng gặp: “Hóa ra ngươi là Độc Bại Thiên.”

      “Là ta.” Độc Bại Thiên vô cùng bình tĩnh.

      Ma Chủ tỏ vẻ cổ quái nhìn , rồi thiết huyết ma nhân bật cười hắc hắc, khiến hiểu đầu cua tai nheo gì.

      “Được lắm.” Độc Bại Thiên quan sát , thần sắc kiên nghị lên tia ấm áp.

      “Quá tốt.” Ma Chủ cũng bình luận.

      Thời đại thần cũng lên nét vui mừng, Quỷ Chủ trực tiếp vỗ tay: “Tuyệt diệu, thịt luôn cả cái ổ của Hỗn Độn vương.”

      Thần gia lão ma vương cười ha hả, toẹt ra: “Thống khoái, ha ha… đúng là thống khoái quá. hỗn độn lão vương khổ tâm bày bố vô tận tuế nguyệt, sau cùng lại công cốc, bị lột sạch cả cái ổ nát. Ha ha, năng lượng bảo tàng lớn lắm, Hỗn Độn vương tốn công sức mà lại cốc mò cò xơi.”

      “Hừ.” Hỗn Độn vương phẫn nộ: “ tại thế còn sớm lắm, của ta trả lại ta, ta đòi lại.”

      Bộ bạch cốt Quỷ Chủ vặn vẹo mấy đốt xương, châm chọc: “ đúng lắm, phải ngươi muốn mà cướp lại được.”

      “Đệ nhất hung thạch ở đây, ta tin mở được Thập Phương tuyệt vực!” Hỗn Độn vương cười lạnh: “Độc Bại Thiên, ngươi chưa quên đệ nhất hung thạch này chứ? Năm xưa nó phong ấn hai cha con ngươi.”

      “Hừ.” Độc Bại Thiên cười lạnh: “Ta đương nhiên nhớ, là hung thạch do ngươi và bọn Thanh Thiên tế luyện, nhưng sau cùng sao? Ta vẫn thoát khốn.”

      “Nhưng cuối cùng nó cũng dung hóa được thân thể của ngươi, nếu phải năm đó ta sơ ý, làm gì có chuyện để linh thức của ngươi đào thoát?”

      Qua lời bọn họ, Thần Nam biết được thêm số tình.

      Năm xưa, trong trận chiến Thái cổ, thi thể Độc Bại Thiên bị hất vào đường hầm thời , linh thức vẫn đại chiến với bọn Hỗn Độn vương, sau cùng bị cách đoạn tại Thái cổ với Độc Tiểu Bại, rồi ngưng tụ lại thân thể mới. Hỗn Độn vương, Thanh Thiên, cả tứ đại cao thủ sau lưng, định phong khốn hai cha con đến chết tại Thái cổ nên sáu người cùng tế luyện đệ nhất hung thạch đem trấn áp, hòng dung luyện họ.

      Nhưng Độc Bại Thiên tu vi xứng danh nghịch thiên, chấp nhận tan xương nát cốt, trực tiếp dung Trấn Ma thạch đánh tan Thái cổ cách đoạn, cùng Độc Tiểu Bại thoát khốn, rồi mở ra vĩnh hằng chi lộ. Lúc đó, bọn Hỗn Độn vương quá mỏi mệt vì đại chiến nên ngủ say.

      tại, Thần Nam minh bạch, chín giọt chân ma chi huyết Trấn Ma thạch là của Độc Bại Thiên, đốt xương tay cũng là y, sức mạnh phong ấn chỉ cốt đương nhiên thuộc về bọn Hỗn Độn vương, Thanh Thiên.

      Mê vụ tan, hóa ra việc này hàm chứa nhiều tình đến thế.

      Lúc này, Trấn Ma thạch được bọn Hỗn Độn vương, Thanh Thiên tế luyện lại, toát ra hào quang lạnh lẽo, cự bi ngàn trượng trong sát na hóa thành vạn trượng, cao hơn cả cự sơn, khí thế chấn nhiếp lòng người.

      “Các ngươi định dùng nó trấn áp ta sao? Vậy dùng xương máu của ta năm xưa kết liễu đoạn ấn oán này vậy.”

      Bên ngoài Vĩnh hằng sâm lâm, Thần ma đồ chậm rãi chuyển động phát ra điểm điểm quang mang tiến vào Tiểu lục đạo, tiếng ầm ầm vang vọng, đốt xương tay cực lớn ngưng tụ trước Trấn Ma thạch, cả chín giọt máu đỏ tươi quay tít. Đó là tàn cốt và chân huyết của thân thể Độc Bại Thiên năm xưa lưu lại.

      “Giết.”

      Đại chiến lại bạo phát, Trấn Ma thạch tập hợp sức mạnh của bọn Thanh Thiên và Hỗn Độn vương, đập mạnh tới, vạn trượng bi thể uy thế áp nhân.

      Chỉ cốt cũng hóa thành ngọn núi, chín giọt chân ma chi huyết hóa thành huyết hải, cuộn lên trời cao. Đồng thời Ma Chủ, Thời đại thần, Quỷ Chủ, Thần tổ đồng thời xuất thủ, Thần Nam đương nhiên thể tụ thủ bàng quan, thi triển đòn công kích lăng lệ nhất.

      Đại chiến kịch liệt nhất bùng lên, cuồng bạo năng lượng kịch liệt lan tràn, Trấn Ma thạch do bọn Thanh Thiên và Hỗn Độn vương khống chế, tránh hết mọi năng lượng xung kích, đập thẳng vào Thần Nam, sát khí cơ hồ phá toái Tiểu lục đạo!

      Hiển nhiên, Hỗn Độn vương muốn phá tan hỗn độn tuyệt vực.

      Bọn Thời đại thần toàn lực cứu viện nhưng vẫn chậm bước, Trấn Ma thạch tập trung lục đại cao thủ chi lực, đột phá mọi ngăn cách, đập thẳng vào Thần Nam. Đó là vạn trượng hung thạch, có điều lúc đến gần thân thể lại nhanh chóng co lại, nửa trước hung thạch biến mất.

      Phảng phất quá nửa đâm vào thân thể Thần Nam, Hỗn Độn vương đại hỉ, quát vang: “Thập Phương tuyệt vực mở ra mau.”

      Tiếng ầm ầm vang vọng, Trấn Ma thạch vạn trượng toàn bộ ngập hết vào mình Thần Nam, Thập Phương tuyệt vực phảng phất lấp đầy, chợt vang tiếng đổ vỡ răng rắc.

      Quỷ Chủ, Thời đại thần, Thần tổ đều cảm giác đại ổn. Thần Nam hiển nhiên chịu hung hiểm cực lớn, tại Thập Phương tuyệt vực và huyết nhục tương liên, đổ vỡ thế này có thể khiến hủy diệt thân thể.

      Bất quá, tất cả vượt ngoài tưởng tượng.

      Thập Phương tuyệt vực xác tan vỡ, vô tận năng lượng bảo tàng tịnh bùng nổ, quanh mình Thần Nam phát ra vầng sáng xanh biếc, nội thiên địa của mở ra, Thập Phương tuyệt vực chầm chậm dung nhập vào.

      “Hạt giống thế giới hoàn mỹ.” Quỷ Chủ kêu lên.

      “Ha ha…” Thần gia lão ma vương cả kinh rồi cười váng lên: “Hóa ra như vậy, hóa ra như vậy, hạt giống thế giới bản nguyên hoàn mỹ.”

      Thời đại thần cũng kinh ngạc: “Thập Phương tuyệt vực hoàn toàn thành đất đai, giúp hạt giống thế giới hoàn mỹ sinh sôi.”

      Độc Bại Thiên và Ma Chủ đồng thời cười vang, hình như họ biết trước như vậy.

      Độc Bại Thiên : “Hỗn Độn vương, ngươi có biết là ta chỉ mong ngươi dùng Trấn Ma thạch đánh Thần Nam, sức mạnh sáu người các người hợp nhất vừa hay phá toái Thập Phương tuyệt vực, để nó nuôi dưỡng hạt giống thế giới hoàn mỹ này.”

      Ma Chủ cũng cười vang: “Gieo hạt giống thế giới xuống, cũng là gieo hy vọng.”

      Lúc này, Thần Nam bảo tướng trang nghiêm, chìm trong cảnh giới kì diệu.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :