Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 482: Lục hồn thiên nữ vô địch hình thành



      Tứ đại cao thủ đồng thời xuất , cộng thêm hắc ảnh đại chiến với U La vương lúc trước, cùng vây vương giả của hỗn độn di dân vào giữa.

      Hắc ảnh thần bí chìm trong làn mê vụ khiến người ta nhận ra chân dung, nhưng khí tức phát ra rất giống với Ma Chủ, thậm chí hoàn toàn tương tự.

      Nhưng Thần Nam biết đó phải là Ma Chủ chân chính, dù khác biệt đáng kể, là ai đây? Sao lại cũng mạnh như vậy, hơn hẳn tàn hồn Ma Chủ mà gặp năm xưa.

      Toàn thân U La vương được cổ chiến giáp che chắn, huyền thiết giáp sáng lấp lánh u quang, thể phách cường kiện khiến người ta có cảm giác bị áp bức, cơ hồ thể chiến thắng, hai mắt y có tròng, chỉ có hai đạo u minh thanh quang phát ra, kinh rợn khôn tả.

      Y lạnh lùng nhìn thủ mộ lão nhân, Huyên Huyên, Thần Nam, Hắc Khởi rồi nhìn sang hắc ảnh trong mê vụ: “ cần giấu đầu hở đuôi. Ngươi có phải Ma Chủ ? Có vẻ giống nhưng cốt huyết lại y hệt.”

      “Hừ.” Hắc ảnh hừ lạnh, xé tan hư , xuất cạnh y, tốc độ hơn cả ánh sáng, khắp trời toàn là bóng y, trong sát na xuất ra biết bao nhiêu sát chiêu, tàn ảnh hình thành bức màn đen che kín thinh .

      Dao động phát ra càng kinh nhân, nếu là địa ngục bình thường chắc tan vỡ, nếu ở tinh chắc cũng có cảnh sao trời rơi rụng, áp lực hắc ảnh phát ra khiến ai nấy kinh hồn.

      Đòn công kích như sóng biển khiến Thiên đô luyện ngục rung chuyển, mọi năng lượng cuồng bá bị vùng kiến trúc khổng lồ hấp thu hết. Thiên đô thành tà dị, thẹn là nơi Thiên đạo từng cư trú.

      U La vương hề phát ra dao động năng lượng, chỉ có “thế” khiến người khác kinh tâm động phách, lưu lại tàn ảnh , tránh thoát mọi công kích.

      “Ngươi phải Ma Chủ, nhưng lại có cốt huyết của y.” Lời U La vương lạnh tanh, mái tóc tung bay, tia nhìn xanh lè sắc như lưỡi đao.

      Hắc ảnh lại vào mê vụ, Thần Nam xông tới, vô tình đao từ đôi mắt trống rỗng phát ra, vạch ngang trung tử tịch chém vào U La vương theo hai quỹ tích tà dị, phát ra vô tận hủy diệt khí tức!

      “Hừ.” U La vương hừ lạnh, quay phắt lại, lạnh giọng: “Đối thủ này tệ.” Y xòe chưởng, trực tiếp bổ vào vô tình đao.

      Hào quang sáng rực, vô tận quang mang xung thiên, chỗ Thần Nam đứng lại chìm trong tử tịch, hai mắt gần như hai phiến vô tận hư , sức mạnh khống chế vô tình đao càng mạnh hơn.

      Hai tiếng va nhau vang động, vô tình đao vỡ vụn, thân thể Thần Nam chấn động, đôi mắt khôi phục sinh khí, hai lưỡi đao bị gãy mờ dần , hai đạo hư ảnh bay về mắt .

      Tiếng nước xuống , sắc mặt U La vương trầm cực điểm, tuy phá được vô tình đao nhưng tay y cũng bị cắt thành hai vệt, máu tươi xuống.

      Thần Nam kinh hãi, vô tình đao xưa nay phá tan hết thảy mà giờ chỉ cắt được hai tay đối thủ, đủ thấy U La vương đáng sợ thế nào, thẹn là vương giả của hỗn độn di dân.

      Giọng lạnh lùng của U La vương vang lên: “Ngươi khiến ta giận rồi, từ trận chiến vói Ma Chủ đến nay, chưa ai khiến ta bị thương được. Ngươi khiến ta chảy máu, ắt phải trả giá.”

      Huyết thủy đỏ lòm tụ lại càng lúc càng nhiều, thành con sông, vô cùng tà dị. Thân thể U La vương dù cao lớn cũng chỉ hơn trượng mà chảy ra lượng máu lớn như thế.

      Vô tận huyết dịch nhuộm đỏ thinh , ngưng tụ thành biển máu lao vào bọn Thần Nam.

      được, năm xưa y dùng chiêu Huyết thôn thiên địa này đối phó Ma Chủ, tất cả cùng lên.” Thủ mộ lão nhân gầm vang đoạn vung Sinh Tử bàn lao vào U La vương. Hắc Khởi cầm Tuyệt vọng ma đao quét ngang, gạt phăng vùng sóng máu, Huyên Huyên siêu trần thoát tục, phi hành tầng huyết hải, lao vào đối thủ.

      Thần Nam tuy bị huyết hải nhất chìm nhưng kinh hoảng, nhướng mày lên, cầm Hồng Hoang Kỳ tiến ra, vạch thành con đường.

      Tứ đại cao thủ khuấy lên trùng trùng sóng máu trong huyết hải, vây quang U La vương ra đòn nhưng huyết hải là phòng hộ thuẫn bài mạnh nhất, mọi đòn đánh đều bị huyết quang xung thiên nuốt hết, hề thương tổn mảy may đến U La vương. Huyết hải lại phóng ra huyết quang chiếu rọi cả cổ thành cùng vùng hỗn độn, dấy lên vô tận sát khí hòng luyện hóa tứ đại cao thủ.

      Bốn người dốc toàn lực xung kích, bằng bị dung luyện trong sóng máu.

      Chợt hắc ảnh vẫn mình cao nhanh chóng lao vào U La vương trong huyết hải, ước thấy được y xòe đôi thần ma dực như hai cây thiên đao chém vào eo U La vương.

      “Hừ, đợi ngươi lâu rồi.” U La vương liên tục vung song thủ, phát ra hỗn độn thần quang nhấn chìm hắc ảnh, vùng vô tận hỗn độn nghiêng , đẩy hắc ảnh vào huyết hải.

      Bọn Thần Nam vũng vẫy trong làn sóng máu vô tận, hiểu được huyết hải đáng sợ cỡ nào, nếu thoát được ắt bị hoàn toàn luyện hóa.

      Đột nhiên, tiếng ầm ầm vang lên, huyết hải co lại, bọn Thần Nam kinh hãi nhận ra, thân thể mình cũng co theo.

      Ai nấy kình hoàng khi thấy huyết hải hóa thành giọt máu, họ nằm trong tay U La vương. Tịnh phải đối phương quá to lớn mà họ co lại theo huyết hải, dung nhập vào điểm điểm huyết dịch.

      “Hắc…” U La vương cười lạnh, đoạn nắm chặt bàn tay, áp lực kinh hồn ép xuống ngũ đại cao thủ, suýt nữa khiến họ tan xương nát thịt.

      Thủ mộ lão nhân vung Sinh Tử bàn bùng lên dải hào quang sáng chói, định đánh tan bàn tay U La vương, Thần Nam cũng vung hết Hồng Hoang Kỳ lên, lá cờ ra thế giới mông lung.

      U La vương bóp nát cả bọn được, lòng y như như bị đâm mạnh, xẹt ra dải máu, Thần Nam xông ra đầu tiên, khôi phục thân thể. Bọn Huyên Huyên cùng xông ra, sau cùng là hắc ảnh nhưng lại biến hóa kinh nhân, tung ra đòn đáng sợ vừa nãy xong, hóa thành ba trong lòng tay U La vương, thành ba nhân ảnh.

      Thần Nam cả kinh, cả ba đều là người quen: Đại Ma, Ma Sư, Vô Danh thần ma!

      Chả trách họ có khí tức của Ma Chủ, Đại Ma vốn là con, đồng thời cách đây lâu lại dung luyện hài cốt kiếp trước của phụ thân. Ma Sư là đệ đệ, Vô Danh thần ma là đệ tử thân truyền của Ma Chủ, bảo vệ nhiều năm trong tử vong tuyệt địa. Cả ba đều có liên hệ lướn với thiên cổ Ma Chủ, hắc ảnh là do họ dung hợp lại.

      “Quả phải là Ma Chủ. đúng, có sức mạnh của Ma Chủ, lẽ nào y chết rồi?” U La vương nhìn Vô Danh thần ma chằm chằm: “Ngươi là ai, sao thể nội lại có sức mạnh của Ma Chủ?”

      “Ma Chủ là sư phụ của ta, người cần sức mạnh đó nữa.” Vô Danh thần ma lạnh lùng đáp lại.

      “Hắc, ta hiểu rồi, trước khi Ma Chủ bước lên Thông thiên chi lộ, nhất định phải biến hóa, y đem sức mạnh nguyên bản truyền lại cho ngươi.” U La vương cười lạnh lùng: “Ma Chủ, quả nhiên rất hay, ta đợi gặp y mãi.”

      “Trừ phi ngươi cũng lên Thông thiên chi lộ!” Vô Danh thần ma lạnh giọng.

      “Hừ, cần ta tìm y, y cũng tự tìm đến ta.” U La vương nhìn thất đại cao thủ, hoàn toàn e ngại.

      Thần Nam truyền cho Vô Danh thần ma: “Vô Danh huynh, lâu gặp, mong huynh cứu sư đệ Tiềm Long ra, đệ cầm chân U La vương, đại chiến phen với y.”

      đợi Vô Danh thần ma gì, Thần Nam lại lao vào U La vương, rất muốn đại chiến trận thống khoái với Hỗn Độn vương giả này.

      Cùng lúc, trung ương cổ tháp đột nhiên rung lên mãnh liệt, hào quang sáng chói xuyên tường bay ra.

      Thất Tuyệt thiên nữ tứ hồn thông u!

      Bọn Mộng Khả Nhi đưa Thần Nam ra xong, hoàn thành trận pháp dựa vào hồn phách, định phá tan cổ tháp.

      “Thất Tuyệt thiên nữ.” U La vương cười lạnh, tiến lên thạch tháp, định chế trụ tứ hồn phá diệt trận pháp, đồng thời quát vang: “Quảng Thành, các ngươi chặn bảy người kia lại cho ta.”

      Y định đối phó với Thất Tuyệt thiên nữ, bởi y ngại Thiên đô luyện ngục bị phá.

      Quảng Thành dẫn đám đông hỗn độn cao thủ, theo thông đạo U La vương mở mà tiến tới nhóm thủ mộ lão nhân. Thần Nam thoát khỏi trùng vây, Hồng Hoang Kỳ đánh nát xác sáu hỗn độn cường giả thành từng dải huyết vụ, lao vào U La vương. Nếu thể chân chính quyết chiến với cao thủ cỡ y, cả đời đầy hối hận.

      “Thiên la Địa võng!” Quảng Thành tung ra hỗn độn thiên bảo ngăn chặn Thần Nam nhưng bị Huyên Huyên và thủ mộ lão nhân hợp lực đón đỡ.

      “Thần Nam, mau ngăn U La vương, nhất định phải giúp Thất Tuyệt thiên nữ phá diệt cổ tháp!” Thủ mộ lão nhân gầm lên.

      Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ lao lên cổ tháp, lá cờ có thể phá tan sao trời rung lên, mấy lần đập vào mình U La vương nhưng đều bị y gạt . Hai tay y chụp lấy cổ tháp khiến nó nhanh chóng thu . Y dùng vô thượng đại thần thông luyện hóa, toan dung luyện tứ hồn trong đó.

      “A…” Y liên tục gầm gào, tiếng gầm khiến Thiên đô luyện ngục rung lên kịch liệt, hỗn độn hải ngoài xa sôi trào. Y như cái thế bá vương, luyện hóa cự tháp thu lại.

      Cổ tháp như ngọn núi sau cùng chỉ còn chừng bảy, tám thước.

      Y liên tiếp chịu mấy đòn Hồng Hoang Kỳ của Thần Nam, tuy thổ máu nhưng quá đáng ngại, sát khí trong mắt gạt được hung kỳ.

      Hào quang lóe sáng, Mộng Khả Nhi, Long Vũ, tiểu công chúa bị bức khỏi cổ tháp, họ nắm tay tạo thành hình tứ giác, tứ đại hồn phách quay tít đỉnh đầu.

      “Hắc hắc…” U La vương buông lỏng cổ tháp, đại chiến kịch liệt mười mấy chiêu với Thần Nam , đoạn lao vào tứ hồn thông nhau.

      Thần Nam ngăn kịp, gầm lên báo động, thông u tứ hồn phảng phất kinh hãi, nhanh chóng quấn lấy nhau, họ … hợp lại. Cùng lúc bốn hồn phách hòa vào nhau, Long Vũ, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa cũng hợp lại ngênh đón hồn phách đầu.

      "Oành!"

      Như thể trời đất sụp đổ, tiếng nổ vang vọng, cỗ khí tức hùng hồn tràn ra, bọn Mộng Khả Nhi dung hợp cách bị động, bước bước quan trọng hướng tới Thất Tuyệt thiên nữ chân chính.

      Đồng thời, U La vương công tới, y cười lạnh: “Lúc trước ta còn lấy làm lạ sao nữ tử trong cổ tháp kỳ quái như vậy, hóa ra là trong Thất Tuyệt, tại chỉ là tứ hồn, dù cực mạnh nhưng ta vẫn diệt được các ngươi. Đúng là trời giúp ta, để hôm nay ta trừ khử được nhân vật cỡ này.” Sức mạnh cái thế vô song trùm lên tứ hồn.

      Tứ hồn thiên nữ phong hoa tuyệt đại, đẹp đến cực điểm, tập hợp toàn bộ ưu điểm của Long Vũ, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa, hai mắt xạ ra thần mang bảy màu, tiếng cất lên thánh thót: “U La vương, ngươi tự đại quá mức.” Trong vô hạn thần quang, thiên nữ chạm chưởng với U La vương.

      Thần Nam lao tới, lắc Hồng Hoang Kỳ, bức U La vương lui lại năm bước, đoạn do dự mở nội thiên địa thả nhục thân và hồn phách Đạm Đài Tuyền bị phong ấn ra, biết tứ hồn thiên nữ phải là đối thủ của U La vương. Hỗn Độn vương giả thề diệt đại địch Thất Tuyệt thiên nữ, muốn họ ngộ hại nên đành nghĩ cách cho ngũ hồn dung hợp!

      Cùng lúc phong vân biến hóa, thiên địa thất sắc. Nhục thân và linh hồn Đạm Đài Tuyền vừa xuất , tự động hợp với tứ hồn thiên nữ, hoàn toàn do bản năng hấp dẫn.

      Hào quang chói lòa, tiếng sấm xé nát màng tai vang lên, ngũ hồn thiên nữ biến hóa.

      “Chết tiệt.” U La vương đại nộ, dốc toàn lực đại chiến với Thần Nam, dù dung hợp với vô diện nhân nhưng vẫn phải đối thủ của Hỗn Độn vương giả, Hồng Hoang Kỳ thể thương tổn đến vĩnh hằng bất diệt chi thể của đối phương.

      Nhưng chỉ cần cầm chân để ngũ hồn thiên nữ tranh thủ thời gian hình thành, lần này thận lợi như khi tứ hồn dung hợp, hào quang lóe lên, hình thành chiếc kén ánh sáng cực lớn.

      Xong lần biến hóa ắt mạnh hơn tứ hồn thiên nữ!

      Hồng Hoang Kỳ xuất ra phiến cổ tinh , Thần Nam và U La vương liên tục đại chiến trong hồng hoang tinh giới.

      Tuy Thần Nam dần lạc bại nhưng y cũng có thể ngẩng cao đầu, bởi địch thủ là vương giả của hỗn độn di dân.

      dốc lực đại chiến, hai mắt trống rỗng cực độ, vô tình đao liên tục chém ra, những vì sao cổ tinh , bị ảnh hưởng của lưỡng đại khoáng thế cao thủ giao phong, rung lên bần bật, vài tiểu hành tinh vỡ tan.

      Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng nổ, cả cổ tinh cũng hiển hóa rồi vào Hồng Hoang Kỳ. Thần Nam và U La vương lên .

      Ngũ hồn thiên nữ phá kén sinh thành.

      Áp lực lan khắp thiên địa, ai cũng hiểu thiên nữ mạnh đến cực điểm, nàng ta lao vào U La vương.

      “Ngũ hồn thiên nữ ta cũng sợ.” U La vương gần như điên cuồng, hất bay Hồng Hoang Kỳ đoạn lao vào thiên nữ.

      Cùng lúc, tiếng sấm chấn động màng tai vang vọng từ vùng sâu hỗn độn bên ngoài thiên địa luyện ngục, gian thông đạo từ xa thông tới, trực tiếp nối liền với ngũ hồn thiên nữ.

      Chiến nữ Lý Nhược Lan từ trong hỗn độn thông đạo bước ra, hai mắt nàng ta mê mang, chứng tỏ hiểu sao mình đến đây. Nhưng Thần Nam hiểu , Lý Nhược Lan là trong Thất Tuyệt thiên nữ, tại ngũ hồn dung hợp cực mạnh, phát ra lực hấp dẫn nên triệu hoán Lý Nhược Lan ở gần đây tới.

      Quá ư điên cuồng, ngũ hồn thiên nữ mới thành lại lập tức tiến hành biến hóa lục hồn.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Thần quang kinh nhân tràn khắp Thiên đô luyện ngục, chiếu rạng vô tận hỗn độn hải!

      Chiến nữ Lý Nhược Lan dung hợp vào thể nội ngũ hồn thiên nữ.

      Lục hồn thiên nữ sắp thành, khí thế chấn nhiếp hồn người phát ra, chiếc kén ánh sáng khổng lồ nổi , phát ra hào quang bảy màu.

      Lục hồn hợp lại chỉ giản giản đơn đơn là tăng thêm sức mạnh người, cảnh giới tu vi ắt tăng gấp nhiều lần.

      Lục hồn thiên nữ nếu thành công, ắt mạnh đến tưởng.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 483: Thần ma đồ tái !



      Những gì xảy ra lúc đó vượt khỏi tưởng tượng của tất cả, ai ngờ rằng Thất Tuyệt thiên nữ cùng thời đại với Nhân vương, Thần tổ lại giáng lâm.

      Tứ hồn thiên nữ hình thành, tiếp đó lại biến hóa ngũ hồn, tại là lục hồn.

      Vô tận thần quang chiếu rọi Thiên đô luyện ngục hôn ám, phá tan vô tận hỗn độn hải, chiếc kén ánh sáng khổng lồ xuất . U La vương gầm vang, lao bổ tới, y hy vọng thiên nữ hùng mạnh lại giáng thế, dù tại phải đủ thất hồn.

      Lục hồn cũng đủ chấn nhiếp thế nhân, năm xưa Thất Tuyệt thiên nữ mạnh đến tuyệt đỉnh, phải tự ngã gục mà tự tách thành bảy để mong tiến thêm bước. Giờ qua biến hóa, lục hồn hợp lại e rằng cũng kém hơn thiên nữ năm xưa.

      Thần Nam dốc toàn lực ngăn lại, muốn đến cuối cùng lại khiến lục hồn thiên nữ thất bại, Hồng Hoang Kỳ gần như cháy rạng, hào quang do tinh quang hóa thành sáng chói, sức mạnh hủy diệt đổ vào U La vương.

      ai ngăn nổi ta, hôm nay Thất Tuyệt thiên nữ chết chắc.”

      “Nằm mơ à, U La vương ngươi qua cửa ải của ta .”

      Thần Nam và U La vương hóa thành hai dải sáng quấn lấy nhau, tốc độ đạt cực hạn, hư bị họ cắt tan, dù là Thiên đô luyện ngục cũng vậy.

      Lúc đó quân vương Hắc Khởi đột phá ngăn trở của bọn Quảng Thành, Tuyệt vọng ma đao quét vào U La vương, đao mang kinh thiên!

      “Ngươi chết cho ta.” U La vương phẫn nộ, tại thời gian là cơ hội của y, Thất Tuyệt thiên nữ đáng sợ phi thường, nếu có hội như hôm nay, muốn trừ khử ắt vô cùng gian nan.

      Mái tóc đen như mực của y hóa thành ba ngàn trượng, thành vùng đen nhánh như biển lớn, mọi sợi tóc khác nào cự long quẫy lộn , quây kí Thần Nam và Hắc Khởi vào trong.

      “Chết .” U La vương gầm lên, hai mắt bắn ra thanh quang kinh người, trong lúc đấu sinh tử này, y gần như liều mạng. Thần Nam bị vặn xoắn thân thể, nếu phải nhập vào Hồng Hoang Kỳ ắt dã gặp nguy hiểm, lá cờ nát rung lên phần phật trong vùng biển tóc đen nhánh, đại kỳ gần như sắp tan nát hẳn.

      Hắc Khởi cũng lộ vẻ thống khổ, gầm lên liên hồi, quân vương cao thủ như y chưa bao giờ như thế, xưa nay chỉ có y nắm vận mệnh người khác. Tuyệt vọng ma đao cắt đứt vạt tóc lớn nhưng đối diện với vô tận cự long đen ngòm quẫy lộn, y cũng hữu tâm vô lực.


      “A…” Y gầm lên, vùng eo bị quấn gần như đứt rời, huyết dịch toàn thân liên tục bị mớ tóc hút mất, toàn thân y đỏ lòm như huyết nhân.

      Trong tử cảnh, hai mắt y đỏ ngầu, dốc toàn lực định dung nhập vào ma đao nhưng ma đao cũng chịu nổi sức mạnh cuồng bá, bị ngàn vạn sợi tóc như cự long chấn tan.

      Hắc Khởi gần như tuyệt vọng trong tử cảnh nguy nan nhất.

      Lập tức, y ngửa mặt gầm vang, toàn thân phát ra khí tức u, dải ma diễm rừng rực bốc cháy ngoài thân thể y như cấm kị thiên hỏa.

      “A…” Vạn trượng ma thể đỉnh thiên lập địa, y thoát được biển tóc, ma thể sừng sững giữa thiên địa, chộp cứng mái tóc của U La vương.

      “Gào.” Hắc Khởi phẫn nộ gầm lên, đập U La vương vào vùng kiến trúc lớn như cự sơn,

      Tiếng “ầm, ầm” vang lên ngớt.

      Hắc Khởi bị ép vào tuyệt vọng chi cảnh liền mạnh đến mức rợn người.

      U La vương cũng phẫn nộ, kẻ bị y coi là đáng tạo thành uy hiếp, trong lúc phát cuồng chộp lấy mớ tóc đập loạn xạ khiến y mất mặt. Hai tay y vạch lên, vô tận hỗn độn hải trùm lên Hắc Khởi, y định dùng đại pháp lực triệt để tiêu diệt đối phương.

      Nhưng lúc đó mớ tóc ba ngàn trượng của y chợt cháy rực, Hồng Hoang Kỳ trong tay Thần Nam trải rộng, tinh thần chi lực trong đó tụ thành dải hào quang kinh nhân, chiếu lên mái tóc của U La vương khiến nó cháy rực lên.

      U La vương tức giận suýt nữa ngất xỉu, gầm lên phẫn nộ cực điểm, đẩy hỗn độn hải trùm lên Thần Nam sang phía Thần Nam, định diệt luôn . Y hất mạnh mớ tóc, định diệt hết tinh thần chi quang.

      Thần Nam và Hắc Khởi hề chịu kém, lúc U La vương phát uy, cả hai lao tới, lần này tam đại cao thủ mà đấu phen, ắt có người ngã gục.

      Nhưng lúc đó, chiếc kén lơ lửng vỡ tan, thất sắc thần quang quét qua, uy thế tụ thành quang trụ sáng chói, hất bay U La vương.

      Lục hồn thiên nữ thành.

      Tuyệt đại phương dung thế gian khó kiếm, xứng danh phong hoa tuyệt đại, diễm quan thiên hạ, phát ra uy lực của bậc nữ hoàng cao cao tại thượng, mỗi động tác đều mang phong phạm của vô song thiên nữ.

      “U La vương, phải ngươi muốn giết ta sao, đến đây.” Lục hồn thiên nữ toàn thân ngập trong hào quang, lao vào U La vương.

      “Chết tiệt, làm hỏng đại của ta.” U La vương phẫn nộ, gầm lên với Thần Nam và Hắc Khởi đoạn mái tóc tung bay cuồng loạn, lao vào lục hồn thiên nữ.

      Trận đại chiến này long tranh hổ đấu, cân tài cân sức.

      Phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc.

      Lục hồn thiên nữ hóa thành sáu đoạn lục hồn hợp nhất, phát ra thần quang bảy màu trùm lên U La vương, hất tay , nàng ta cũng phá được cấm chế của Thiên đô luyện ngục, triệu hoán chùm sao tới, trong lúc bay tới, từng vì sao đều bị luyện hóa thành những viên , lao hết vào U La vương.

      Đòn công kích này kinh thiên động địa! Mỗi vì sao nổ tung đều mang sức mạnh hủy diệt, lối xuất thủ này lại liên hoàn.

      U La vương đoán sai, trải qua biến hóa rồi, lục hồn thiên nữ sánh ngang với Thất Tuyệt thiên nữ năm xưa, con đường đột phá nàng ta hoàn toàn chính xác, nếu thất hồn quy nhất ắt tưởng tượng nổi.

      “Gào…” U La vương nổi điên, quyết đinh mất nửa mạng cũng phải phế Thất Tuyệt thiên nữ, để nàng ta thất hồn quy nhất, tại lục hồn mới dung hợp, tuy cơ hội hạ được ít ỏi nhưng vẫn còn hy vọng.

      Từng vì sao bị U La vương cuồng loạn đánh tan , tinh quang tan biến, nhưng vì sao cũng vĩnh viễn còn.

      Lục hồn lại phân ra, Thần Nam và Hắc Khởi nhìn thấy quang lục hồn lơ lửng vô tận thần dị chú phù, đó là những chú phù thực chất hóa, lục hồn thông u! Chúng quay tít điên cuồng, hất cổ tháp bị thu lên .

      U La vương cả kinh, gầm lên: “Ngươi được đánh vỡ cổ tháp.” Y phân hóa ra vô số phân thân, đuổi theo cổ tháp bị lục hồn trùm lên.

      Nhưng muộn.

      “Ầm ầm”, cổ tháp tan tành, Thiên đô luyện ngục rung chuyển, gian trùng điệp hợp nhất, mê vụ tan , tất cả ra ràng, các Thái cổ thần bị khốn trong vùng sâu cổ thành nhanh chóng lao ra.

      U La vương gầm lên, chụp lấy nóc tháp, y nhìn tàn tháp trong tay với vẻ kinh hồn bất định, thở phào hơi bởi tầng thứ bốn chín vẫn nguyên lành, y định dùng đại pháp lực luyện hóa, phong ấn nó vào thân thể mình.

      Nhưng lúc đó lục hồn thiên nữ dấy lên thất sắc hồng mang rợp trời, nuốt chửng y, đồng thời, Thần Nam, Hắc Khởi và Thái cổ thần vừa thoát khốn cùng xông lên.

      Tiếng ầm ầm vang vọng, khu vực này sôi trào, tầng cổ tháp bốn chín bị đánh bay ra, Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ cuốn lấy, thu vào trong lá cờ.

      “Giao ra đây.” U La vương nổi giận, hất văng rất nhiều cao thủ, pháp lực của y cực kỳ cao thâm.

      Mấy Thái cổ thần giúp thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên thoát khỏi bọn Quảng Thành cầm chân, song phương nhân mã tụ lại.

      Lúc này phe Thái cổ thần chiếm ưu thế tuyệt đối, lục hồn thiên nữ đấu ngang với y, còn Thần Nam, Hắc Khởi, thủ mộ lão nhân, Vô Danh thần ma, Huyên Huyên, Ma Sư, Đại Ma ai chặn nổi. Quảng Thành tuy kém hơn họ nhưng số hỗn độn di dân y lãnh đạo có cao thủ cỡ đó, nên chống nổi.

      Chư cường nhanh chóng dẹp tan nhân mã phe hỗn độn di dân, thất đại cao thủ cùng lao vào U La vương. Ngầy ấy người vây công, cộng thêm lục hồn thiên nữ ngang cơ cầm chân, y có ba đầu sáu tay cũng khó lòng chịu nổi.

      “Choang.” Hắc Khởi tụ lại ma đao, hung hãn bổ lên đầu U La vương, chém rụng vạt tóc.

      "Oành!" Thủ mộ lão nhân vung Sinh Tử bàn đập lên lưng U La vương khiến y liêu xiêu, phun máu, suýt nữa gục xuống.

      “Soạt, soạt.” Thần Nam đột ngột xuất trước mặt y, Hồng Hoang Kỳ trùm xuống, suýt đập nát mặt y, máu tươi dầm dề.

      U La vương giận dữ cực độ nhưng đành bó tay, lục hồn thiên nữ xuất vượt ngoài dự liệu khiến y đành rút lui. Thiên đô luyện ngục cũng được thu theo, Quảng Thành chạy theo y, nhân mã hỗn độn di dân tan tành.

      “Rút, chúng ta mau rút.” Thủ mộ lão nhân hô vang, đây là địa bàn của hỗn độn di dân, trời mới biết có hỗn độn cường giả nào đến đây .

      Tất cả bay lên lướt về đại lục hắc ám, Thần Nam cảm ứng được tàn tháp trong Hồng Hoang Kỳ, định thám thính xem trong đó phong ấn ai.

      Lục hồn thiên nữ cạnh đó liên tục xạ lãnh mang vào khiến khó chịu, lẽ nào Đạm Đài Tuyền lấy được quyền chủ đạo? thầm đoán vậy nhưng lo lắng lâu, thần quang bảy màu sáng rực, lục hồn thiên nữ phân giải thành sáu thân thể.

      Long Vũ, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa, Lý Nhược Lan, Đạm Đài Tuyền cùng xuất trong hỗn độn hải.

      “Thần Nam…” Đạm Đài Tuyền quát vang.

      Thần Nam nghe tiếng nàng ta nghiến răng, nhưng bọn Mộng Khả Nhi nhanh chóng nắm tay, giọng gì đó, ngăn cản nàng ta phát tác.

      Các Thái cổ thần vô cùng kinh hãi.

      Dọc đường, họ gặp trở ngại gì, thuận lợi đến được Thần Phong học viện.

      Nhưng lúc vào Tội Ác chi thành, Thần Nam cả kinh, thấy Thái cực đồ lơ lửng .

      sửng sốt, Thái cực đồ này là cái bị Ma Chủ luyện hóa thành Luân hồi môn hay từng tồn tại trong thể nội ? Ma Chủ và thần bí nhân mang Thần ma đồ bước lên thông thiên chi lộ, sao lại còn xuất ?

      Hồng Hoang Kỳ trong tay đột nhiên rung lên, tàn tháp phong ấn trong đó chịu khống chế mà bay ra, nhập vào Thần ma đồ khổng lồ ngoài xa.

      “Ha ha….” Tiếng cười thê lương vang vọng khắp thiên địa.

      Thái cổ chúng thần đều chấn kinh, lộ vẻ tin nổi.

      “Sao có thể?”

      phải tịch diệt rồi sao?”

      tin nổi.” ra hiểu ai bật cười.

      Thần Nam có cảm giác quen tai, nhưng nhất thời nghĩ ra, mãi đến khi sức mạnh bị phong ấn tron thân thể nhanh chóng tan , mới hiểu ra.

      cuối cùng cũng hiểu đó là ai! như thấy quỷ, tin nổi, kẻ đó lại quay về thế gian.

      “Là y, ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang, kích động: “Có lục hồn thiên nữ, lại thêm cao thủ chấn cổ thước kim như y, ha ha… đến lúc quét sạch hỗn độn rồi.”

      Huyên Huyên cũng tỏ vẻ tin nổi, lẩm bẩm: “Sao có thể? Sao có thể?”

      Nguyệt lượng của Thần gia, Thần tổ quay về tựa hồ cũng có cảm ứng với khí tức đó, gầm lên chấn thiên.

      Thần Nam hiểu, đại quyết chiến tàn khốc bắt đầu, lục hồn thiên nữ và kẻ này nữa là đủ lên tất cả.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 484: Người trong truyền thuyết



      Thần ma đồ khổng lồ chầm chậm chuyển động như thế giới cực lớn, khí tức Thái cổ hồng hoang tràn ra. Dao động sinh mệnh năng lượng và tử vong năng lượng liên tục tràn lấp thinh .

      Mọi thiên giai cường giả trong các quang minh thế giới tại đại lục hắc ám đều cảm nhận được dao động thần bí mà kỳ dị này, nhiều người cùng bay tới.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Thái cực đồ chầm chậm bay lên, lao về thiên ngoại hỗn độn, bọn Thần Nam bám theo. Đến đích, nó phát sáng rực rỡ, màu vàng và đen đồng thời lóe lên. Hỗn độn hải bị xung kích lan tràn.

      Tàn tháp bị Thần Nam lấy từ Thiên đô luyện ngục về, xông ra khỏi Thái cực đồ, dấy lên uy lực vô tận trong hỗn độn hải, toàn bộ sức mạnh phong ấn của U La vương đều bị phá tan, tầng cổ tháp cùng do sức mạnh Thiên đạo tạo nên, vô cùng cứng rắn cũng nhanh chóng nứt toác thành những vết lớn.

      Đoạn tàn cốt trắng phau từ trong cổ tháp bay ra. Quả nhiên cổ tháp phong ấn mớ khô cốt. Thái cực đồ nổi lên mớ tàn cốt, cốt đầu trắng ngần lướt tới, tụ thành bộ xương hoàn chỉnh, gần như hoàn mỹ .

      Tuy chưa có huyết nhục nhưng ai nấy đều cảm thấy bất phàm, tàn tháp lơ lửng trong hỗn độn hải nổ vang rồi tan tành.

      Từ trong thạch tháp xuất đạo hào quang sinh mệnh bắn vào bộ xương, trong Thần ma đồ cũng xạ đạo hào quang tương tự. Từng đạo tàn hồn nhanh chóng hợp lại tại hài cốt, dao động kinh nhân lấy hài cốt làm trung tâm bùng lên như núi lửa, hất bay tất cả chư thần ngoài xa.

      Hồn lực cực mạnh!

      Thần ma đồ chảy ra dòng Sinh Mệnh nguyên tuyền tưới lên bộ xương, hào quang chói lói sáng rực, hình ảnh xương trắng mọc thịt lại diễn ra, hài cốt vốn có dao động sinh mệnh sống lại.

      Huyết nhục trùng sinh, thân ảnh vĩ đó dần, khi hào quang chói lòa mờ dần, bạch phát lão nhân xuất trung khiến nhiều Thái cổ thần kích động vô cùng.

      Đồng thời Thần Nam cũng cảm giác thấy sức mạnh trong thân thể tan , giờ phải là giảm dần mà triệt để trào ra.

      “Ha ha, đa tạ.” Bạch phát lão nhân mỉm cười với , nhập hết dải hào quang vào thân thể.

      “Thời đại thần!”

      “Quả nhiên là Thời đại thần.”

      tin được, năm xưa ông ta vì muốn cứu chúng thần, tự hủy tu vi trăm kiếp mở ra con đường sống, tại sao còn sống lại được?”

      sai, sống lại rồi.”

      Chúng thần nghị luận nhao nhao, vài người quen biết Thời đại thần càng kích động nổi thành lời.

      Thần Nam cũng vô cùng kinh ngạc, đó là Thời đại thần . Năm xưa nhận Thời bảo tàng ở Tiểu lục đạo, hư ảnh của đại thần từng vượt ngàn vạn năm hiển ra, cũng hình dạng thế này. Đồng thời, Thời bảo tàng bị phong ấn trong thân thể tràn hết ra ngoài.

      Trừ Thời đại thần còn ai làm được như thế?

      Đoạn, hai vật bị phong ấn trong thân thể cũng bay ra, là Thời gian chi tâm và gian chi tâm. Đó cũng là những vật thuộc về Thời đại thần, nhưng từng bị hai đệ tử móc mất, sau cùng được thu lại ở đệ tam giới.

      “Ha ha, Thời đại thần ta về rồi.” Bạch phát lão nhân ngửa mặt cười vang, tiếng cười đượm thê lương, nước mắt lăn dài. Nhìn thấy Thời gian chi tâm và gian chi tâm, đương nhiên ông phải thương cảm, đó là sức mạnh của chính mình mà năm xưa bị hai đệ tử tâm ái nhất đào trộm.

      “Thời . Quả nhiên là Thời đại thần.”

      Chúng nhân xôn xao.

      Thời đại thần là nhân vật phong vân thủa, thực lực hề kém hơn Ma Chủ và Độc Bại Thiên, công tích lại càng khiến nhiều Thái cổ thần cảm kích, năm xưa ông tự hủy tu vi trăm kiếp, mở phong bế của Thiên đạo, tạo thành con đường sống cho chúng thần đến tương lai.

      “Năm xưa ta mở cho chúng thần con đường thời , họ sao lại quên ta.” Thời đại thần tựa hồ nhận ta mối hoài nghi của mọi người nên giải thích: “Dù tại họ bước lên Thông thiên chi lộ, vẫn có ý định bỏ qua cơ hội giúp ta phục sinh, tìm lại nhiều tàn cốt cùng mảnh vỡ linh hồn Thông thiên chi lộ để tăng khả năng phục sinh cho ta.”

      Lời giải thích này khiến tất cả đều hiểu vì sao ông có thể sống lại.

      Chúng thần bước lên Thông thiên chi lộ, lợi dụng Thần ma đồ đưa những đoạn linh hồn tan tác ngoài cửu thiên về đại lục hắc ám, mặc phần tàn hồn này tu dưỡng, đợi đến khi Thời đại thần có thể quay về.

      Hôm nay quả nhiên xảo hợp, Thần Nam thu lấy Thiên đô tàn tháp, mà năm xưa nửa hồn và hài cốt bị chấn tan của Thời đại thần nằm lại Thiên đạo bảo tháp. Thiên đô luyện ngục chìm xuống hỗn độn nên tàn hồn và toái cốt của ông mới rơi vào tay U La vương và bị phong ấn tầng cao nhất của bảo tháp.

      U La vương lợi dụng nửa phần hồn lực của Thời đại thần kết hợp với linh lực cực mạnh của Thiên đạo lưu lại và thần lực của hỗn độn tộc bố trí lại Thiên đạo luyện ngục biến nó thành ngôi thành mê loạn về thời , khác hẳn Thiên đô nguyên bản.

      Tất cả , Thái cổ thần đều hoan hỷ, có thêm chấn thế cao thủ làm chủ lực quả là đáng mừng, nên biết Thời đại thần luôn là trong những cường giả đứng đầu thiên địa.

      “Hừ, dám chạm vào ta sao.” Thời đại thần đột nhiên hừ lạnh, phất tay xuất ra đạo hào quang mông lung, vô thượng đại pháp lực tràn ra, cuốn ba nhân ảnh trong vùng sâu hỗn độn hải ra. Thần sắc ông lạnh tanh: “U La vương dám động vào tàn thân của ta, sớm muộn gì ta cũng tìm thanh toán, các ngươi lại định chạm vào ta sao, hừ.”

      Thời đại thần tuy trong giống lão nhân hiền hòa nhưng lại hề nương tay, sức mạnh thời gian xuất ra, ba hỗn độn cường giả kinh hãi hét lên, thoáng chốc bị biến thành hài đồng, vô tận tuế nguyệt khổ tu bị hủy, thân ảnh họ mờ dần, nhiên sắp tiêu tan hoàn toàn.

      “Đợi chút.” Cốt Long và Hoàng Nghĩ cư nhiều năm tại Tội Ác chi thành lên tiếng: “Chúng đều là hỗn độn cường giả - những vật thực nghiệm khó kiếm. vài người trong Tội Ác chi thành tiến hành mấy nghiên cứu điên cuồng, tạo được thần linh bình thường rồi, nếu có thân thể hỗn độn cường giả để nghiên cứu, chưa biết chừng tạo thành nhưng cao thủ mạnh hơn.”

      “Đơn giản lắm.” Thời đại thần cười vang, đoạn hất tay khiến ba hỗn độn cường giả tịch diệt: “Ta tặng cho các vị vật thực nghiệm tốt hơn nhiều.”

      Ông ngửa mặt hú vang, mãi tóc trắng tung bay, hai tay chầm chậm vẽ lên, đường hầm thời mông lung xuất . Ông gầm vang, dùng vô thượng đại pháp lực biết lôi ba người từ đâu tới, tóm lấy như tóm ba còn gà con.

      Ai nấy hít sâu hơi khí lạnh, cảm giác được ba người này tuyệt đối là cường giả của hỗn độn tộc, thực lực cực cao, nhưng bị Thời đại thần bắt tới như tóm gà.

      “Ba kẻ này là hàng cháu chắt của U La vương, y giam cầm ta nhiều năm, hôm nay phải tính chút lợi tức.” Thời đại thần tênh, tựa hồ coi việc đó vào đâu, dùng sức mạnh thời giam tam đại cường giả, thuận tay giao cho Cốt Long và Hoàng Nghĩ.

      Chuyện này…

      Chúng nhân ngẩn ra hồi lâu.

      Mạnh đến kinh hồn, nơi này cách chỗ U La vương ở cả ngàn vạn dặm, lại thêm vô tận hỗn độn hải ngăn cách mà Thời đại thần ung dung tóm cổ tam đại hỗn độn cường giả tới.

      Đây phải kẻ tầm thường, con cháu của U La vương làm vật thực nghiệm ắt vô cùng kinh nhân.

      khiến người khác quay cuồng.

      Cùng lúc, dao động kinh hồn từ vùng sâu hỗn độn hải bùng lên, ảo tượng khổng lồ che kín đỉnh đầu tất cả, là hư ảnh của U La vương.

      “Thời , ngươi khinh người quá đáng.” U La vương nổi giận, Thời đại thần quá bá đạo, lại giải quyết tất cả nhanh gọn như vậy, trực tiếp bắt con cháu y đến làm vật thực nghiệm, y gầm vang: “Ta quyết đấu đến cùng với ngươi.”

      “Hừ, nguơi tưởng thôi mà được sao, ta cũng quyết phải xử lý ngươi đến cùng.” Thời đại thần cười lạnh: “Lợi dụng tàn hồn của ta, giam cầm ta vô tận tuế nguyệt, món nợ này tất phải tính với ngươi, phục cứ tới đây.”

      Các thiên giai cường giả chân chân thiết thiết cảm thụ được sức mạnh của Thời đại thần, thực lực mới là đạo lý, ông có tư cách như vậy, phục đấu, đơn giản vậy thôi.

      Các thiên giai cường giả đều sôi trào nhiệt huyết, họ chịu nhún quá lâu, khó khăn lắm mới xuất người như thế làm thủ lĩnh.

      “A a a …” U La vương phẫn nộ gào lên, hào quang ngút trời trút xuống, đó phải hỗn độn chi lực mà là cấm kị tuyệt học của y, quyết sinh tử với Thời đại thần.

      Hắc ám năng lượng kinh hồn trùm lên hỗn độn hải, hư ảnh U La vương dần thực chất hóa, y hiển hóa chân thân từ ngàn vạn dặm, dao động phát ra cực mạnh, khiến mấy ngàn dặm hỗn độn hải tan tành.

      “Được, giờ chúng ta thanh toán, phải có người nằm xuống.” Mái tóc bạc của Thời đại thần tung bay, gầm vang: “Thời quyết chỉ!”

      Sức mạnh thời gian và gian như biển lớn sôi trào, cuồng bá lao vào hào quang của U La vương.

      xảy ra đợt va chạm khủng khiếp, sóng năng lượng lan tỏa, thời thác loạn, sức mạnh thời gian và gian khiến tất cả sụp đổ.

      “U La vương, ta buộc ngươi hóa thành hư vô!”

      “Thời , ngươi đợi đấy, ngày tái kiến là lúc chúng ta phân sinh tử.”

      Đòn va chạm hủy diệt bùng lên, chân thân U La vương chưa hoàn toàn hiển hóa, buộc phải thoái lui, Thời đại thần trực tiếp mở ra đường hầm thời , đánh đòn vào trong, hiểu đòn đánh cuốn đến đâu mà tiếng gầm phẫn nộ của U La vương vang vọng khiến chư thần ở ngoài hô lên kinh hãi.

      “Lão đầu này hay .” và Y Y cười hi hi đúng cạnh Thần Nam.

      Thần Nam cũng bất ngờ, lão nhân trông vẻ ngoài hiền hòa như vậy mà hành lại lăng lệ, quả có khí phách.

      “Ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang, hét lên: “Thời à, ngươi đúng là nghiệt, lúc xưa đến nước đó mà chết, quả còn sống dai hơn gián, cung hỷ ngươi quay về, ha ha.”

      “Tên lão bất tử kia, còn ta sống dai hơn gián, ngươi mới là con gián cụ.” Thời đại thần cũng cười vang, xuất ra đạo thần quang vào thủ mộ lão nhân.

      “Tên khốn Thời .” Thủ mộ lão nhân tức giận ré lên, thoáng chốc biến từ lão giả thành hài đồng. Dáng vẻ mũm mĩm tại mà giận dỗi, trông càng ngây thơ, khác xa hình ảnh râu tóc bạc phơ lúc trước khiến tất cả há hốc mồm. “Tên khốn Thời , vừa gặp mặt đánh lén ta, đùa cũng được như thế.” Thủ mộ lão nhân mũm mĩm nhảy tưng tưng trông càng hoạt kê, lão quả phi thường quẫn bách bởi ái đồ có mặt.

      “Ha ha…” Các Thái cổ thần cười vang.

      “Ha ha… nhiều năm rồi, ta cũng quên mất dáng vẻ ngươi nên muốn coi lại từ lúc ngươi rồi nhớ kỹ vào trong óc.” Xem ra Thời đại thần và thủ mộ lão nhân rất thân nhau, bằng đùa kiểu đó.

      “Tên khốn.” Thủ mộ lão nhân tức giận nhảy dựng lên.

      Tuy đánh lén nhưng vẫn chứng tỏ được sức mạnh đáng sợ của Thời đại thần, chỉ có cái thế nhân vật như thế mới tùy ý sử dụng sức mạnh của thời gian đến trình độ kinh thế hãi tục.

      Chúng nhân ào ào kéo về Tội Ác chi thành, lúc qua Nguyệt lượng, Huyên Huyên hơi do dự rồi bay tới, nàng chưa đến gần thấy Nguyệt Thần phong hoa tuyệt đại bay ra.

      “Muội muội…”

      “Tỷ tỷ…”

      Đồng thời, nhân ảnh nhanh chóng từ Nguyệt lượng bay ra, dung mạo thanh lệ vô song, xứng danh hoa nhường nguyệt thẹn, gọi lớn: “Tiểu nương…”

      Huyên Huyên kinh hỷ: “Tiểu Nguyệt” rồi kích động với hai nữ tử vừa tới: “Hóa ra hai người còn sống, ha ha, hay lắm, vậy mà hại muội dám đến gần đây, sợ nghe được tin hay.”

      Ngoài xa, Thần Nam ngây người, nhìn thấy Độc Tiểu Nguyệt, nhận ra từng gặp qua nàng ta. Lúc xuyên qua thời , từng thấy thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên vạn năm trước đẩy nàng ta vào gian khác. Lúc đó nàng ta cực kỳ ỷ lại vào thần bí thanh niên.

      Độc Tiểu Nguyệt. nàng ta đúng là Độc Tiểu Nguyệt, con của Độc Bại Thiên, theo đó mà suy đoán ắt thần bí thanh niên chính là Thái cổ cấm kỵ đại thần trong truyền thuyết.

      sửng sốt, Độc Bại Thiên cứu sống lại, vì sao phải làm thế? Có quan hệ gì với sao? Trong lòng lúc này phi thường hỗn loạn, ước nắm bắt được gì đó nhưng tia linh cảm lóe lên rồi tắt ngay, thể trong lòng.

      “Ha ha…” Thời đại thần hiểu đến cạnh từ bao giờ: “ nào, ta muốn chuyện với tiểu hữu.” Thấy dáng vẻ cao thâm mạc trắc của ông, tỉnh lại.

      Các cường giả về Tội Ác chi thành, lâu sau có hai mươi hồng hoang cường giả tìm đến, chỉ vì trước đó thủ mộ lão nhân và Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ phát ra tin tức triệu tập mà bởi cả tin Thời đại thần quay về đến tai họ.

      Các cường giả đều hiểu ràng, trận chiến với hỗn độn tộc ắt phải xảy ra.

      Thần Nam và Thời đại thần ra vùng rừng núi ngoài Tội Ác chi thành. Nhìn núi non xanh biếc xa xa, Thời đại thần thở dài: “Thiên cổ dằng dặc như giấc mộng Nam Kha, ngờ hôm nay ta còn được thấy núi rừng xanh ngát, xuất trong thế giới sinh động này.”

      “Thời đại thần, ngài vạn cổ khó diệt, ai có thể khiến ngài tịch diệt, việc quay về là đương nhiên.” Thần Nam hiểu Thời đại thần tìm mình làm gì, chỉ thuận miệng ra.

      “Thần Nam, lần này phải cảm tạ tiểu hữu trước, nếu phải tiểu hữu đoạt tàn tháp lại, biết khi nào ta mới phục sinh.”

      “Đại thần, ngài quá khách khí.”

      “Ha ha…” Thời đại thần bật cười: “Nếu tiểu hữu có bá lực phong ấn Thời bảo tàng ta truyền thừa, dùng đến nó, vì sao tại lại dung hợp với vô diện nhân để mượn ngoại lực. Ồ, lúc xưa ta có chút tàn hồn trong Thái cực đồ nên biết đôi chút việc của tiểu hữu, thấy tiểu hữu bỏ Thần gia ma công, phế Thái Thượng huyền công để con dường riêng, tại nên mượn sức mạnh của nhục thể và linh hồn biến hóa kia, tiểu hữu nên khơi dậy tiềm năng chân chính của mình, kích phát sức mạnh siêu việt .”

      “Đại thần, ngài…” Thần Nam cảm giác lời ông .

      “Ồ, ta thấy linh hồn và nhục thể biến hóa kia nên lưu lại đời, nên triệt để hủy diệt, nên để nó cản trở con đường tiến lên của tiểu hữu. Ta nghĩ là nguyên chủ nhân sợ bản thân quên mất mình, vĩnh viễn biết chính mình là ai.”

      Thời đại thần ám thị gì? Lẽ nào ông biết những tình bên trong? Tâm tư Thần Nam máy động.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 485: Mượn năm ngàn năm của Thiên



      Lời lẽ của Thời đại thần cao thâm mạc trắc, tựa hồ ám thị gì đó khiến Thần Nam rúng động.

      “Đại thần, xin cứ thẳng.”

      “Ha ha, có gì, cần ta .” Thời đại thần cười vang: “Tiểu hữu chuẩn bị con đường riêng nên đến cùng, hà tất dung hợp với vô diện nhân.”

      “Tại hạ biết nên như vậy nhưng lúc đó tình huống nguy cấp, tại hạ cần sức mạnh.” Thần Nam nhìn ông ta, biết có những việc ông chưa : “Đại thần, chắc ngài biết lai lịch vô diện nhân, là nhục thể và linh hồn của ai bỏ lại?”

      “Chuyện này… ha ha, có ngày chân tướng phơi bày, có người quản mạo hiểm tự biến hóa, lại muốn người khác biết tình, ta cũng nên tiết lộ thiên cơ, nhỡ may dẫn đến biến cố hay, tất cả cứ thuận theo tự nhiên .”

      Thần Nam bất lực, bất kể thỉnh cầu thế nào, Thời đại thần đều chịu ra lai lịch của vô diện nhân.

      “Ta giúp tiểu hữu rũ bỏ nhục thể và linh hồn vô diện nhân.” Thời đại thần mỉm cười, để tránh bị truy vấn, ông chuyển chủ đề đồng thời xuất thủ tương trợ .

      Hồn lực hùng hậu từ thể nội tràn ra, nhục thể do toái nhục từng bị phong ấn trong huyết quan tổ thành, linh hồn từng bị khốn tại vĩnh hằng chi lộ từ từ xuất .

      Áp lực vô tận như biển động khiến núi rừng cạnh Tội Ác chi thành rung chuyển, mọi đỉnh núi quanh đó nghiêng ngả, cơ hồ sắp sụp đổ.

      Ở đây phải thiên ngoại hỗn độn nên thể chịu tổn hại như vậy, hồn lực của Thần Nam và vô diện nhân nếu được ngăn chặn ắt lan đến Tội Ác chi thành.

      Thời đại thần vội xuất ra vùng hào quang mông lung kỳ dị, cách ly Thần Nam ra, để quá trình trút hồn diễn ra trong đó.

      “Oành!”

      Tiến nổ vang vọng, vô diện nhân bật khỏi thân thể Thần Nam, hề có dao động tinh thần, lặng lẽ đứng .

      “Phải hủy diệt sao?” Thần Nam nhìn vô diện nhân, cảm giác có gì đó ổn, nếu y vô dụng, hà cớ lúc biến hóa còn phong ấn nhục thân trong huyết quan, giam linh hồn tại vĩnh hằng chi lộ?

      Thời đại thần đưa tay định nghịch chuyển thời gian cho vô diện nhân tiêu tan nhưng khí tức đối phương phát ra khiến ông rúng động, có phần bất nhẫn. Ông biết y là ai, tuy nguyên chủ nhân biến hóa nhưng đây là thân thể trong quá khứ của y, diệt thân thể này cũng có nghĩa diệt người trong quá khứ.

      Nhưng sức mạnh của Thời đại thần vừa chạm vào vô diện nhân, khí tức kinh nhân liền bùng lên, sức mạnh này xuất phát từ đáy sâu linh hồn, hất văng sức mạnh thời gian, thoát khỏi cảnh bị hủy diệt.

      Tự bảo vệ theo bản năng? Hay còn lại chút ý thức? Thời đại thần kinh ngạc, nhưng liền đổ mồ hôi lạnh: “ nên diệt y, ta xém chút phạm sai lầm.” Ông quay lại với Thần Nam: “Tiểu hữu quyết định con đường riêng, tốt nhất nên dùng sức mạnh của vô diện nhân nhưng cũng nhất thiết phải diệt bằng được y, năm xưa nguyên chủ để lại y cũng có đạo lý riêng. May quá, ta chưa phạm sai lầm.”

      diệt vô diện nhân lại phù hợp với tâm tư Thần Nam, phong ấn y vào huyết quan rồi cuốn vào Hồng Hoang Kỳ.

      “Tiểu hữu nên khai thác tiềm năng chân chính của mình.”

      “Tại hạ biết, cũng từng thử nhưng trong thời gian ngắn thể đột phá được. Mọi thiên giai cao thủ khác đều tu luyện vạn năm trở nên mà tại hạ lại thiếu thời gian.” có vẻ khảng khái.

      Thời đại thần nhíu máy: “Cũng là vấn đề nhức óc, bất quá… ta có thể cho tiểu hữu mượn ngàn năm.”

      “Cái gì?” Thần Nam kinh hãi, nhưng lập tức tỉnh ngộ, Thời đại thần là ai? Là người nắm trong tay sức mạnh gian và thời gian, đương nhiên chuyện đó thành vấn đề.

      “Vốn định cho tiểu hữu mượn nhiều hơn nhưng lúc phục sinh, ta tổn hao nhiều nguyên khí, tốn gần hết số thời gian có thể cho mượn, tại chỉ còn gần ngàn năm cho tiểu hữu mượn dùng.” Thời đại thần cực kỳ bình tĩnh ra những lời thạch phá thiên kinh.

      “Ngài… làm thế nào cho tại hạ mượn được?” Thần Nam hỏi.

      “Chúng ta ở trong thời đại đặc thù, tại lục đạo tan nát, ‘mượn’ mà ta đến chính là thâu thiên.”

      Thời đại thần dứt lời, Thần Nam liền hiểu ngay, thâu thiên là hấp thu chúng sinh chi lực chết, cũng là sức mạnh mà Thiên đạo cần, bản chất của diệt lục đạo nhằm rút chúng sinh chi lực. từng thâu thiên, tu thành vô tình đao nhưng đó là xảo hợp, phải hành vi cố ý. Thời đại thần lại khác, ông ta công tham tạo hóa, có thể hoàn toàn chủ động thâu thiên, dẫn động chúng sinh chi lực cho mình dùng.

      “Ta muốn thâu thiên nhưng có ý trực tiếp lấy chúng sinh chi lực cho tiểu hữu. Cao thủ chân chính đều bao giờ làm thế, chỉ có tự đột phá mới được. Ta chỉ muốn thâu thiên, lợi dụng chúng sinh chi lực sáng tạo đặc thù gian, để thời gian lưu chuyển ngàn năm với tiểu hữu. Đương nhiên, nó khác với bên ngoài, tiểu hữu trải qua ngàn năm nhưng bên ngoài chỉ là mấy năm, thậm chí mới qua khoảnh khắc.”

      Nhưng lời thạch phá thiên kinh này khiến Thần Nam chấn kinh, đồng thời thầm đoán xem lúc sống lại, Thời đại thần lưu chuyển bao nhiêu năm cho riêng mình?

      Nhưng dẫu thế nào, ngàn năm khổ tu vẫn là cơ hội cực lớn với .

      “Đa tạ Thời đại thần.”

      cần đa tạ. Ồ, ta nghĩ xem có cách nào mang lại thời gian nhiều hơn cho tiểu hữu , trước đây ta từng lập thời trận pháp, nếu hoàn thiện có hiệu quả bất ngờ. nào, chúng ta về Tội Ác chi thành nghĩ lại xem nào.”

      Nhưng ba ngày sau, Thời đại thần đến tìm , tỏ ra rất hài lòng: “Được rồi, có thời trận pháp như thế, ta và nhóm Thái cổ thần đồng thời thâu thiên, mượn tạm năm ngàn năm cho tiểu hữu.”

      “Cái gì?” Thần Nam cả kinh! Năm ngàn năm với vô cùng quý giá.

      “Hắc hắc, lao phu cũng vô cùng hưng phấn, quyết định chọn ít hậu bối có tư chất tiến vào, tương lai trống hết vào các vị. Bất quá, phải đợi vài ngày để các hồng hoang cường giả tu tại thiên ngoại đến , lúc đó mới nắm chắc thành công.”

      Thời gian qua rát nhanh, bảy ngày trôi trong chớp mắt. Thái Huyền thượng nhân, Vô Vi tán nhân, Diệu Đế ma thần… cùng tới. Các hồng hoang cường giả đến khá đông.

      Trong Thần Phong học viện, Thời đại thần lập trận pháp khổng lồ, tự đững giữa đại trận trung ương, vây quanh là mười ba Thái cổ hồng hoang cường giả, đều là những nhân vật bá chủ cõi.

      “Thâu thiên!” Chỉ có Thời đại thần mới có đủ thâu thiên chi lực, mượn thời gian năm ngàn năm, bởi ông là người nắm trong tay thời .

      Sức mạnh của chúng sinh chưa bị Thiên đạo cướp mất tràn lên như biển, trận pháp trong Thần Phong học viện sáng chói, vô tận linh lực gầm vang như những dòng sông.

      Sau cùng, mọi linh lực tụ hết ngoài đại trận, hướng tới Thời đại thần. Ông ta thần sắc ngưng trọng, hai tay liên tục vạch ra pháp ấn huyền diệu, mở ra gian mới trong tiếng nổ ầm ầm.

      Mấy vị hậu bối thanh niên cao thủ được đưa vào gian đó.

      Trong đó có Tiềm Long được Vô Danh thần ma cứu về, Đại Ma – con của Ma Chủ, đồ đệ Huyền Trang của thủ mộ lão nhân cùng Thần Nam. Ngoài ra có Tiểu Phượng Hoàng cùng Đông Phương Phượng Hoàng, những hóa thân tiềm năng vô hạn của Phượng Hoàng thiên nữ năm xưa; cả Long Bảo Bảo từng khiến Hắc Thủ Quảng Nguyên phải ra tay tiêu diệt, theo truyền thuyết, Đại đức đại uy Thiên Long này có thể đạt tới cảnh giới Thiên Long hoàng, thành cao thủ chí tôn cấp.

      Mấy hài tử của Thần Nam: , Y Y, Huyền Huyền, Tác Tác cũng được liệt danh vào đây, ai cũng nhận ra thân phận chúng là những chí tôn nhân vật của đại phá diệt thời đại, tiềm năng của mấy hài tử này đều vô hạn, nếu có khôi phục đỉnh cao cũng ngang với có cường giả như Thời đại thần tái nhân thế.

      Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền có mặt bởi họ là thiên nữ chi thân, tại thiên nữ hồn hoàn toàn thuộc về họ, chỉ cần hợp lại là thành vô địch lục hồn thiên nữ! Nhiệm vụ quan trọng nhất của họ là tìm nốt thiên nữ hồn còn lại.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Thiên ngoại hỗn độn truyền lại dao động năng lượng kinh nhân hướng về đại lục hắc ám, chân thân U La vương hiển , đứng quát vang: “Thời đại thần, ngươi định làm gì? Hừ, ta quyết cho phép ngươi như ý.”

      “Ha ha, đợi ngươi lâu, ngờ lại tự đâm đầu vào lưới.” Thời đại thần cười vang bay lên .

      Đồng thời, Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền, tiểu công chúa, Long Vũ, Lý Nhược Lan nhanh chóng dung hợp thành lục hồn thiên nữ, thành công lần nên lần này cực kỳ dễ dàng, thoáng sau, lục hồn thiên nữ bay lên.

      “Lão bất tử, ngươi cố ý giở trò?” U La vương nhìn Thời đại thần, vừa kinh vừa nộ, đoạn gầm lên: “Lần tới tìm ngươi thanh toán.” Y vốn đa nghi, biết Thời đại thần bày trận làm gì, giờ thấy lưỡng đại cao thủ tựa hồ đợi mình đến nên nhanh chóng bỏ .

      Lục hồn thiên nữ giữ vững , Thời đại thần nhanh chóng quay lại, quát: “Vào , được rồi.”

      Mấy vị hậu bối thanh niên cao thủ tiến vào, cha con Thần Nam là kỳ dị nhất, và Y Y còn , còn hai chuyên gia gây họa Huyền Huyền và Tác Tác lại càng hơn, mới sinh chưa lâu bị Thần Nam ôm vào. Hai tiểu quỷ chịu ngoan ngoãn mà cười khanh khách, vẫy tay với lục hồn thiên nữ : “Đạm Đài mụ mụ, sau này gặp lại, chúng con và phụ thân nhớ người.”

      Lục hồn thiên nữ suýt rơi xuống, đương nhiên do tư tưởng của Đạm Đài Tuyền.

      “Ầm, ầm, ầm.” gian phong bế, bọn Thần Nam vào trong gian kỳ dị, bắt đầu tu luyện giữa dại vực bao la.

      “Chết tiệt, U La vương ta nào dễ bị lừa.” U La vương đa nghi quay lại, nhưng lúc đó, Thời đại thần còn phải cố kỵ gì, đưa bọn Thần Nam vào gian xong xuôi bèn lao lên, tung ra “ gian luân hồi”, thiếu chút xíu đánh tan nhục thể vương giả hỗn độn.

      “Gào…” U La vương đại nộ, vô cương thế giới tự thân tu luyện thành trùm xuống, phá tan pháp tắc của Thời đại thần, đoạn hai người ngạnh tiếp chiêu.

      Cùng lúc, lục hồn thiên nữ áp sát, đại thần thông “Lục hồn lục thiên” hút U La vương vào vùng hào quang bảy sắc. Y kinh hãi, tận lực mới tránh thoát được, đối diện với lưỡng đại chấn thế cường giả, y đành rút lui.

      Lúc Thời đại thần quay về Thần Phong học viện, nhìn sang vùng gian kỳ dị liền giận xì khói: tiểu long được coi là có thể vươn tới cảnh giới Thiên Long hoàng đánh chén tít mù, say sưa túy lúy, dùng nội thiên địa mang theo rất nhiều mỹ thực và rượu ngon vào, ung dung thưởng thức.

      Long Bảo Bảo quả đáng giận, có vô hạn tiềm lực nhưng chịu tu luyện. Cả hai tiểu bất điểm cũng khiến Thời đại thần mũi phun ra lửa, Huyền Huyền và Tác Tác cũng ăn uống say sưa, rồi thong dong dạo chơi, thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ Thần Nam, , Y Y trêu ghẹo, cả hai quá ranh mãnh, biết tiếc thời gian trân quý.

      “Ba tên này phải đối đãi riêng.” Thời đại thần đợi các Thái cổ thần quan sát xong mới nhất trí với quyết định chung.

      “Ngẫu mễ đầu phát! Các ngươi định làm gì?” Long Bảo Bảo say mờ mắt bị kéo ra, thấy nhóm Thái cổ thần nhìn mình chằm chằm liền run cầm cập.

      “Đưa ngươi đến nơi tuyệt vời.” Thời đại thần cười lạnh. “Đến đâu?” Long Bảo Bảo cảm giác đại ổn, định bỏ chạy nhưng trước mặt Thời đại thần nó mọc cánh cũng thoát, bao nhiêu đồ ăn ngon, rượu quý trong nội thiên địa của nó bị quét sạch, rồi cảm giác trời đất xoay chuyển, bên tai vang lên giọng Thời đại thần: “Đến Thời luyện ngục mà chiến đấu nghỉ, đạt đến Thiên Long chi cảnh cứ chịu khó ở trong đó, luyện ngục thanh toán ngươi.”

      “Ngẫu mễ đầu phát! Đợt chút , để lại cho ta năm ngàn đôi cánh gà nướng, năm ngàn đùi dê nướng, năm ngàn vò mỹ tửu… năm ngàn….”

      Thời đại thần giận phun lửa ra mũi, vung chưởng hất Long Bảo Bảo vào Thời luyện ngục. Đoạn kéo hai tiểu bất điểm Huyền Huyền và Tác Tác ra.

      “Lão gia gia râu bạc sao lại quấy nhiễu chúng cháu tu luyện?” Hai vì sao quả tạ ra vẻ ngây thơ, phủ đầu Thời đại thần trước.

      “Hắc hắc, đưa các ngươi đến nơi rất hay tiếp tục tu luyện.” Thời đại thần ra vẻ vô cùng hòa ái.

      “A, hả?”

      “Đâu, đâu, mau đưa chúng cháu đến.”

      “Được, nào.” Thời đại thần lại mở Thời luyện ngục, quăng hai tiểu quỷ vào trong.

      “Quỷ, nhiều quỷ quá, cứu mệnh!” Bên trong liền vang lên tiếng mắng: “Lão đầu râu bạc, mau thả chúng ta ra.”

      “Lão tinh râu bạc, thả chúng ta ra.”

      “Oành”, Thời đại thần triệt để phong ấn Thời luyện ngục.

      Các Thái cổ thần cạnh đó nhìn nhau, thủ mộ lão nhân hơi lo lắng: “Lão khốn ngươi hung hăng , đó là nơi ngươi tu luyện năm xưa, cho ba tiểu quỷ này vào, sợ chúng tịch diệt sao?”

      “Yên tâm, chúng đều có chí tôn tiềm lực, lúc quan trọng được kích phát, chỉ cần đừng bị dọa chết sao hết.”

      Chúng nhân lại nhìn nhau, Thời đại thần quả nhiên hung hãn, dùng tử cảnh bức ba tiểu quỷ tu luyện giữ mệnh.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Khí tức của U La vương lại loang rộng, Thời đại thần nổi giận gầm lên: “Chuyến này quyết cho ngươi biết tay.” Ông bay vút lên, các Thái cổ thần và thiên giai cường giả sau lưng cùng tiến vào thiên ngoại hỗn độn.

      Bất quá, chúng thần phát nhầm lẫn, vị vương giả hỗn độn tộc đấu kịch liệt với thanh niên, sóng hỗn độn lan tràn.

      Mọi Thái cổ thần cả kinh, thanh niên này ra là ai, lại có đại thần thông đại chiến với U La vương cả trăm hiệp chưa bại. Nhưng thanh niên đó dần lộ bại thế, dù vậy cũng đủ chấn động thiên địa.

      “Chàng trai trẻ đó tuy địch nổi nhưng tiềm năng vô hạn!” Thời đại thần vô cùng kinh ngạc.

      “Y là ai?” Thái cổ chúng thần kinh ngạc hỏi.

      Thời đại thần nhìn hồi, sau cùng tỏ vẻ chấn kinh: “Tựa hồ là … Thiên Long hoàng.”

      “Long Nhi, là con trai ta.” Đột nhiên lục hồn thiên nữ rúng động, ràng do tình cảm của Mộng Khả Nhi chiếm cứ chủ đạo, nhanh chóng lao vào chiến trường.

      “Long Nhi…”

      Thanh niên tư bột phát nhanh chóng lui khỏi chiến trường, quay nhìn lục hồn thiên nữ, hơi nghi hoặc đoạn lạc giọng: “Mẫu thân.”

      tại ai cũng biết đó là hài tử của Thần Nam, là Thiên Long hoàng. Hơn nữa khôi phục quá nửa đại thần thông năm xưa, sớm muộn gì Thiên Long hoàng tái .

      U La vương chấn kinh xen lẫn giận dữ nhưng buộc phải rút lui.

      “Mẫu thân, con trong hỗn độn hải cứu được hai vị .” Long Nhi mở nội thiên địa, hai người trong đó bước ra, là người quen của Mộng Khả Nhi, Đạm Đài Tuyền, Long Vũ: Thiên giới Vũ Hinh và linh thi Vũ Hinh.

      “Thiên Long hoàng, Xuyên thiên thú, Huyền vũ, Thần thụ, Khốn thiên xà… đều là hài tử của tiểu tử này. được, ta phải lập tức đến quan sát y kỹ.” Thời đại thần nhanh chóng lướt xuống đại lục hắc ám, vào Thần Phong học viện.

      Ông ta dùng đại pháp lực mở vùng phong bế gian, quan sát Thần Nam, chỉ thấy toàn thân sáng mờ mờ, biến hóa kinh nhân.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 486: Biến hóa của Thần Nam



      Thời đại thần thông qua vết nứt gian thấy thân thể Thần Nam biến hóa dần nứt ra, đồng thời linh hồn tựa hồ cũng rung lên kịch liệt, hiển nhiên thân thể biến hóa kinh nhân.

      “Sao lại thế này? Quỷ dị .” Thủ mộ lão nhân cũng tới nơi, quan sát ràng tình huống trong đó.

      Các Thái cổ thần cũng tụ tập hết tới.

      phải chứ, lẽ nào định bỏ linh hồn?”

      “Có phải vô diện nhân là tiền thân của ?”

      “Lẽ nào từng qua hai lần biến biến đổi linh hồn?”

      “Nhưng nếu vô diện nhân là tiền thân của , lại qua hai lần biến biến đổi linh hồn, sao lại yếu ớt như vậy?”

      Nhóm Thái cổ thần nghị luận liên miên song đều đoán được tình hình. Thời đại thần tỏ vẻ nghĩ ngợi, hề gì, chỉ lặng lẽ đứng xem biến hóa của .

      Nhưng tốc độ thời gian trôi qua trong đó khắc hẳn ngoại giới, họ phải dùng đại thần thông mới nắm dược tình huống biến hóa qua mỗi thời khắc.

      Nhục thể cơ hồ lão hóa, nứt nẻ dần như cổ lão thạch tượng thoát ly lớp vỏ, linh hồn trong thân thể biến hóa càng kinh dị, cơ hồ nát vụn.

      ổn.” Thủ mộ lão nhân phi thường lo lắng, định xông lên ngăn lại nhưng cuối cùng nhẫn nại được.

      Thời đại thần : “ nên xung động, chúng ta cứ quan sát là được rồi, nếu có nguy hiểm phát sinh cũng từ thể nội , ngoại nhân cứu được.”

      Ngoài xa, lục hồn thiên nữ tách ra, Mộng Khả Nhi kích động nắm tay Long Nhi, âu yếm nhìn con trai cả.

      Long Nhi quả nhiên có phong phạm đại ca, chỉ so với hai tiểu quỷ ranh mãnh và Y Y mà hai tiểu bất điểm Huyền Huyền và Tác Tác càng thể so bì. tại dáng vẻ cậu chừng hai mươi tuổi, vượt qua tuổi thiếu niên để tiến vào lứa tuổi thanh niên rực rỡ nhất.

      Cậu thân thể đĩnh bạt, tướng mạo vũ, quanh mình lưu chuyển dao động năng lượng hùng hậu, thể nộn chứa hồn lực siêu việt. Bao nhiêu năm nay tu vi của cậu tăng mạnh, tiềm năng của Thiên Long hoàng được kích hoạt quá nửa, thần thông cũ thức tỉnh nhưng ký ức của Thiên Long hoàng còn, về khía cạnh chung, cậu là con người thuần túy.

      tại, nếu Thần Nam đột phá, ắt sánh được với thực lực của cậu.

      “Hảo hài tử.” Mộng Khả Nhi ôn nhu vuốt mớ tóc dài của nhi tử, đứa con này ngoan ngoãn hơn cả, từ thay phụ thân đấu với Pháp Tổ, cầm phương thiên họa kích rải máu khắp Nguyệt lượng, trời sinh có hùng khí khái.

      “Nương thân, nhiều năm nay con vẫn ở trong vùng sâu hỗn độn, ngừng chiến đấu.” Giọng cậu nghẹn lại, nhiều năm rồi, cả nhà mới được đoàn tụ, bèn hỏi: “Phụ thân con đâu?”

      “Phụ thân tu luyện, con lớn rồi, còn mạnh hơn phụ thân nhiều.” Mộng Khả Nhi có phần cảm khái.

      , phụ thân mạnh lắm, từ lúc còn con cảm giác được, thân thể phụ thân có bí mật, chứa sức mạnh vô tận. Sau này lớn lên, nhớ lại cảm giác đó con càng tin phụ thân hùng mạnh và đáng sợ thế nào.”

      Mộng Khả Nhi biết Long Nhi là Thiên Long hoàng, lời nhất định sai nên chìm vào nghĩ ngợi.

      “Long Nhi, cháu ?” Thái cổ thần ngoài xa tai mắt tinh thông, nghe thấy ràng, có người nén được, bật lên tiếng hỏi.

      “Đương nhiên.”

      Thời đại thần vẫy tay với Long Nhi: “Long Nhi, cháu có muốn vào gian kỳ dị này tu luyện ? Trong đó giúp cháu có thêm năm ngàn năm.”

      Long Nhi lắc đầu: “ cần, kỳ đệ đệ và muội muội của cháu cũng vậy, chỉ cần chiến đấu, tiềm năng trong thân thể bọn cháu thể thức tỉnh nhờ tĩnh tu, chỉ khi liên tục trải qua sinh tử tẩy lễ mới vươn lên đỉnh cao, để tiềm năng ngủ say hoàn toàn bạo phát!”

      Thái cổ chúng thần nhìn cậu với con mắt khác hẳn, Thời đại thần thoáng ngẫm nghĩ: “Xem ra ta quên mất thể chất đặc thù của các cháu, sai, đều phải thường nhân, nếu đúng cách đốn ngộ ngay.” Ông bèn kéo và Y Y khỏi phiến gian.

      “A, đại ca!”

      “Đại ca!” và Y Y hoan hỷ chạy tới.

      Thời đại thần với Long Nhi: “Long Nhi, cháu cần chiến đấu để đột phá, ta đưa đến nơi này vậy.”

      “Ở đâu?” hiếu kỳ hỏi.

      “Thời luyện ngục, đệ đệ và muội muội nhất của cháu ở đó.”

      “Được, bọn cháu , hy vọng có đủ hung hiểm cho bọn cháu tôi luyện.”

      Ngoài xa, Mộng Khả Nhi cực kỳ lo lắng.

      “Nương thân cần lo lắng, tại chỉ có đề thăng thực lực là quan trọng nhất.” Long Nhi đẩy đoạn tinh thần lạc ấn tới Mộng Khả Nhi: “Đó là những gì hài nhi trải qua trong ngần ấy năm, tại có thời gian kể cho nương thân, mong người từ từ xem xét.”

      Cáo biệt Mộng Khả Nhi rồi, đưa cả ba vào Thời luyện ngục, Thái cổ chúng thần nhìn nhau, năm hài tử của Thần Nam đều có thân phận phi thường, quả là năm con rồng! Nếu tất cả đều khôi phục đỉnh cao, phụ tử nhà này còn ai địch nổi?

      Hơn nữa mẫu thân mấy hài tử toàn là Thất Tuyệt thiên nữ, gia đình quả kinh hồn. Hơn nữa, thủ mộ lão nhân và vài Thái cổ thần nhớ đến nhân vương trong cổ thiên lộ, cộng thêm nhân vật cỡ này, gia đình Thần Nam xứng danh nghịch thiên.

      Ánh mắt tất cả lại tụ vào thân mình Thần Nam trong gian kỳ dị, mình có nhiều bí mật, Thời đại thần tựa hồ biết được gì đó nhưng chịu ra.

      “Cốp”, chúng nhân nghe tiếng phá toái, kinh ngạc nhận ra Thần Nam tan vỡ, tình hình quá nguy hiểm khiến những người quan tâm đến hoảng sợ.

      phải chứ?” Thủ mộ lão nhân há hốc mồm: “Tiểu tử lại chịu xong đời thế này à?”

      phải, các vị xem.” Có vị Thái cổ thần kinh hô.

      Thân thể Thần Nam tan tành nhưng lập tức xuất Thần Nam mới tinh. biến hóa từ chính thân thể cũ.

      Đồng thời, linh hồn trong thân thể tan vỡ bay ra, linh hồn cũ tựa hồ nát vụn hẳn, tiến hành trường biến hóa mới.

      “Tiểu tử này lại tiến hành biến hóa linh hồn và nhục thể. Với tu vi của sao có thể làm nổi?”

      tin được, lại biến hóa cả linh hồn.”

      Chúng nhân kinh ngạc cùng cực.

      “Sao có thể, mới qua chút thời gian mà tiểu tử lại đột phá đến mức này.”

      “Thời gian trong đó và bên ngoài khác hẳn nhau, tại ngoại giới mới qua nửa thời thần, trong đó qua mười mấy năm, thậm chí hơn trăm năm rồi.”

      Ai nấy hít sâu hơi khí lạnh, thời gian trong đó ngờ qua nhanh như vậy.

      thể nào, dù qua hơn vạn năm với tu vi của tiểu tử chưa thể đạt tới cảnh giới biến hóa linh hồn, phải như Thời đại thần mới có tu vi đó. Tu vi của tiểu tử, chúng ta đều biết, quả bất ngờ.”

      Thời đại thần hồi lâu chưa lên tiếng chợt : “ phải biến hóa linh hồn mà bỏ lớp vỏ của linh hồn, đương nhiên nhục thể cũng được tẩy lễ.”

      Nhiều Thái cổ thần hiểu, thủ mộ lão nhân giải thích: “Tiểu tử này cổ quái . Tiềm năng vốn vô cùng vô tận nhưng bị lớp vỏ linh hồn áp chế, thủy chung đột phá nổi. tại lớp vỏ bị phá, nối thông được với đại tiềm lực ngủ say trong linh hồn.”

      phải biến hóa, chỉ là rũ bỏ lớp vỏ. Như minh châu bay khỏi đống bụi, kiếm bén rời vỏ, thần long bị khốn trong vũng tù quay về biển lớn. Tất cả chỉ bởi nối được với sức mạnh vốn thuộc về mình.

      Lúc tất cả bình tĩnh, nhục thể của Thần Nam mới phát ra hào quang sáng chói, làn da lấp lánh bảo quang, cơ thể cũ hoàn toàn tiêu tan, những mảnh vỡ của lớp vỏ linh hồn bị tập trung lại điểm đoạn đẩy tất cả vào linh hồn.

      Đoạn đứng dậy, khẽ cất bước, biến mất khỏi tầm mắt tất cả.

      Ồ, chuyện gì thế này?”

      “Sao lại thấy?”

      Thời đại thần mỉm cười: “ tự ra ngoài rồi.”

      Chúng nhân ngoái lại nhìn, thấy đứng sau lưng họ, chứng minh tu vi của tăng cao hơn trước nhiều. Thời đại thần lặng lẽ nhìn : “Tu vi mới thành như cá chép vượt long môn nhưng tại tiểu hữu còn là Thần Nam ?”

      “Còn, tại còn, tương lai cũng còn.” Thần Nam do dự đáp ngay.

      “Rũ bỏ lớp vỏ linh hồn, tiểu hữu phát mình ra là ai sao? tìm được chân ngã?” Thời đại thần nhìn chằm chằm.

      “Tại hạ đánh vỡ lớp vỏ linh hồn để chứng minh cần tất cả quá khứ nữa, tại hạ là mình, bất kể tại hay tương lai, tại hạ vĩnh viễn là Thần Nam.” cực kỳ kiên định, hề tiếc nuối gì, đoạn vô thanh vô tức tống quyền vào thiên ngoại hỗn độn, hề có dao động năng lượng nhưng chúng nhân cả kinh phát giác, vầng hỗn độn che kín hắc ám đại lục xuât động quật cực lớn, hiểu quyền vừa rồi xuyên qua bao nhiêu tầng hỗn độn.

      Bất quá, chư thần lập tức biết quyền đó uy lực cỡ nào, hư ảnh của U La vương xuất , lạnh lẽo nhing Thời đại thần: “Thời , ngươi quá lắm rồi, sao lại luôn quấy nhiễu ta? Nếu muốn chiến đấu, ta thống thống khoái khoái quyết sinh tử với ngươi.”

      Chúng nhân ngạc nhiên, lẽ nào quyền vừa rồi của Thần Nam lại quán thông vùng sâu hỗn độn, lan tới tận chỗ U La vương?

      Thời đại thần cười vang, tán tụng : “Ha ha… hay cho câu chân trời gần trong gang tấc! Đánh xuyên gian biến cự ly vô hạn thành gần ngay trước mắt.”

      U La vương kinh hãi nhìn Thần Nam: “Là ngươi? thể nào!” Y mới giao chiến cùng cách đó lâu, làm sao tin được có tu vi cỡ đó, tỏ ra vô cùng khinh miệt: “Ngươi có tu luyện vạn năm nữa cùng làm được.”

      Thần Nam gì, hai tay liên tục vẽ lên, từng đạo thần quang vạch thành những thần bí quỹ tích, chụp cứng hư ảnh U La vương.

      “Sao có thể?” U La vương cả kinh.

      Nhưng y đành bó tay, Thần Nam khẽ bổ ra chưởng, hư dần vỡ nát rồi tan tành , điểm điểm linh thức cạnh đó tan ra nhưng bị gom lại, hóa thành bụi cát.

      “Chết tiệt.” tiếng gầm phẫn nộ xuyên qua vô tận hỗn độn, U La vương giận đến cực độ. Tuy đó phải bản thể hay hóa thân mà chỉ là hư ảnh của y nhưng cũng có chút linh thức gửi vào đó khiến y bị thương.

      Các Thái cổ thần thống khoái vô cùng, Thần Nam lại mạnh đến mức này, hiển nhiên có thể đấu với U La vương.

      Cùng lúc, Nguyệt lượng của Thần gia đột nhiên tràn ra vô tận ma khí, ô vân cuồn cuộn che kín Nguyệt lượng vốn phát ra ánh sáng mờ mờ, tiếng ma khiếu vang lừng.

      “Thần gia lão ma!”

      “Lão quái vật đó triệt để phục sinh sao?”

      Thái cổ thần đều cả kinh.

      “Gào…” Tiếng gầm vang khắp hắc ám đại lục, ai nấy kinh hồn nhìn lên Nguyệt lượng bị ma vân nuốt chửng.

      Ma khí cuộn lên, tiến về phía Tội Ác chi thành.

      “Đáng chết, Thần lão ma định xuất thủ với chúng ta sao?”

      “Cái gì khiến lão quái vật này phát cuồng.”

      Chỉ Thần Nam biết Thần tổ nhắm vào . Vô tận ma khí chứa ngọn ma trảo khổng lồ có thể túm cả ngọn núi chụp xuống, vô cùng kinh nhân.

      hiểu sao trong lòng lại nhớ đến hào ngôn tráng ngữ mà phụ thân từng : “Cho ta thời gian, cần phục sinh Viễn tổ, ta vượt qua cả Viễn tổ.”

      Lúc này thấy máu nóng dâng tràn, nguyện vọng hừng hực muốn đấu cao thấp với Viễn tổ.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :