Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 467: Thần Nam? Vô diện nhân?



      khó tưởng tượng nổi.

      Toái cốt và toái nhục trong cự quan bị phong ấn vô tận tuế nguyệt mà giờ lại “tràn” vào nhục thể Thần Nam, đúng là “tràn”! Như dịch thể chầm chậm chảy vào trong “bình.”

      Tất cả vượt ngoài thường lý cũng như nhân thức của con người.

      Đồng thời sóng máu ngập trời xung kích khắp cổ thiên lộ, cự quan như hỏa sơn bùng nổ, phát ra khí tức hùng hồn chấn nhiếp gian, thiên địa nhuộm màu đỏ buồn thảm trải ra mênh mang, ngoài ra còn màu sắc nào khác.

      Ngay cả mắt , Tử Kim thần long cùng hai tiểu bất điểm phảng phất hóa thành màu máu, tất cả đều bị huyết mang che phủ.

      “Gào… gào…”

      Tiếng gầm chấn động màng tai, chấn nhiếp lòng người từ vực sâu vạn trượng truyền lên, cổ thiên lộ yên lặng suốt vô tận tuế nguyệt giờ huyên náo, vô tận khí tức kinh hồn tràn khắp địa ngục đáy rồi bay lên.

      Ô vân cuồn cuộn, ma khí lan tràn.

      Tiếng gầm vạch ngang trời mây, tử vong ma khí đen ngòm và vô tận huyết quang hoàn toàn hợp lại, màu đỏ và đen kinh rợn hòa vào nhau khiến người ta có cảm giác “rùng mình.”

      Cự quan huyết quang xung thiên, ma khí tràn khắp thập phương, tiếng gầm vang vọng từ địa ngục đáy càng lúc càng ràng khiến hài cốt mặt đất rung rinh. Bạch cốt thế giới mênh mang dấy lên như sóng biển.

      Khí tức kinh nhân càng lúc càng hiển , cả và bọn Tử Kim thần long đều cảm thấy bất an.

      Cùng lúc, tiếng gầm đến gần dần, gần như rời khỏi vực sâu. Thủy tinh khô lâu vẫn đứng lặng chợt lui lại bước.

      “Cắc.”

      Thanh cốt chưởng và khô cốt tiếp xúc vang lên, năm bộ khô lâu kia cùng tiến lên.

      Tiếng gầm ngừng hẳn nhưng và Tử Kim thần long đều cảm giác áp lực kinh hồn như cự sơn, như hành tinh, lại như vũ trụ trùng trùng đè nén trong lòng.

      Trong làn hắc ám ma khí, ba điểm thanh quang vô cùng lạnh lẽo khiến tất cả có cảm giác rụng rời, như ánh mắt băng lãnh của độc xà lặng lẽ nhìn họ từ vách đá cheo leo.

      Huyền Huyền và Tác Tác cơ hồ cảm giác được hung hiểm, vô tận tiềm năng toàn bộ bạo phát, áp lực cực mạnh khiến tóc chúng dựng hết lên, làn da vốn mịn màng nổi lên lớp gai ốc li ti, toàn thân phát ra hào quang chói lòa.

      “Oành!”

      Thủy tinh khô lâu chợt lăng bay tới, lao bổ xuống vách đá, phát ra thần quang sáng chói, hào quang vô tận hình thành thế giới mông lung, bao phủ kẻ vô danh ba mắt. Nhưng quả vô cùng tà dị, trong màn thần quang vẫn có khoảng lớn vô cùng hắc ám, nhận được chân dung của vô danh nhân.

      Họ cùng lao xuống tuyệt vực, dao động kinh hồn phát ra, bắt đầu đại chiến kịch liệt.

      Thần quang và ma khí cùng vút lên khiến huyết dịch quanh cự quan càng sáng chói.

      Đương nhiên tất cả đều bắt nguồn từ huyết quan, vô tận huyết quang khiến sinh vật trong địa ngục đáy bất an, có vài kẻ tiến lên mặt đất, nơi trước kia chúng dám tới.

      Lúc này Thần Nam hoảng sợ, rất hiếm khi có cảm giác này. Hồng Hoang Kỳ diễn hóa thành cổ tinh như tu di vào giới tử, cùng tiến vào huyết quan, tinh mông lung hoàn toàn bị huyết thủy thấm vào.

      Hồng Hoang Kỳ cũng ngăn nổi, toái nhục và toái cốt cùng sóng máu ngập trời trong huyết quan tiến vào tinh , che kín sao sáng và mọi tinh cầu, cả Thần Nam cũng bị nuốt chửng

      “A…”

      ngửa mặt hú vang, phát ra hào quang sáng chói nhưng huyết thủy vẫn ngừng lại, xung phá làn ánh sáng ngăn cách, tràn vào miệng .

      thổ ra nhưng cũng bó tay, làn da nứt toác, toái nhục và toái cốt tràn vào, dung nhập khắp các bộ vị toàn thân!

      Quả đáng sợ. Dù lúc còn tu vi, đối diện Cái Thế quân vương Hắc Khởi hay Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc, đối diện lúc Lục đạo phá diệt đều chưa từng có cảm giác này.

      xác cảm giác hoảng sợ, đủ sức ngăn chặn tất cả, đành trơ mắt nhìn huyết nhục và toái cốt nát vụn tiến vào thân thể mình, bị động đợi tình đáng sợ xảy ra.

      Tuyệt đối hối hận!

      quá ơ hờ, quá mạo hiểm, đánh giá bản thân và Hồng Hoang Kỳ quá cao nên trêu vào huyết quan, cự quan từng nuốt Hoàng Thiên cũng nguyên nhất thể với huyết quan này.

      Thời giản phảng phất đình chỉ, trong gian rộng lớn, nghe được tiếng sóng máu vỗ, rung động lúc toái nhục và toái cốt tiến nhập thân thể.

      biết bao lâu sau, huyết quan trong Hồng Hoang Kỳ dần tắt, đứng lặng giữa tinh .

      Như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, thấy gì khác lạ, toái cốt và toái nhục tiến vào thân thể cũng biến mất.

      xảy ra gì sao?

      Tiếng nước rơi xuống vạch ngang hư tử tịch, là giọt huyết châu lấp lánh từ mái tóc rơi xuống, đọng trán, khẽ đưa tay gạt xuống.

      Màu đỏ tươi vô cùng dị và kinh hồn. Nhìn thấy nó có nghĩa là tất cả đều xảy ra, giọt máu sau cùng cũng thấm qua da vào cơ thể .

      “A…”

      ngửa mặt gầm vang như phát cuồng, mái tóc cuồng loạn vũ động, tất cả đều quá đáng sợ.

      Trong huyết quan phong ấn tội ác nguyên tuyền vô tận, giờ hoàn toàn dung nhập vào thân thể , biến thành ác nguyên chi thể!

      Thu Hồng Hoang Kỳ lại, toàn bộ tinh quang mông lung vô tận tan biến, đại kỳ xuất trong ngực , lúc đó mới phát giác mình nằm trong cự quan u đáng sợ này.

      Toái nhục toái cốt vô ảnh vô tung, trong cự quan ngoài ra còn gì nữa, hy vọng đây chỉ là giấc mộng Nam Kha và mau tỉnh lại nhưng thể, tất cả xảy ra.

      dùng Hồng Hoang Kỳ hất bật nắp áo quan, gầm lên phẫn nộ, bất cam, đứng phắt dậy, nắp áo quan vừa bay vút ra ở ngoại giới, huyết quang đột nhiên sáng đến cực điểm như vầng mặt trời chói lọi.

      Huyết quang xung thiên cực thịnh rồi đột nhiên ảm đạm, vô tận huyết quang trùm xuống cự quan, ai nấy há hốc mồm nhìn thấy toàn bộ huyết quang và huyết lãng tiến hết vào thân thể Thần Nam vừa đứng dậy khỏi huyết quan.

      như vực sâu đáy, vô tận huyết thủy che kín thinh chợt biến mất vô ảnh vô tung!

      Đồng thời, tam nhãn thần bí nhân đại chiến với thủy tinh khô lâu phát ra tiếng gầm chói tai khiến ngàn vạn hài cốt sơn nhai rung động mạnh đoạn nhảy xuống địa ngục đáy. Thủy tinh khô lâu và năm khô lâu nứt nẻ toàn thân quay lại phía vách đá.

      Thần Nam liên tục gầm lên, gần như điên cuồng, phát tiết những phiền muộn trong lòng.

      “Tạ thiên tạ địa, cha sao cả.” vỗ ngực.

      “Có chuyện cổ quái.” Tử Kim thần long lẩm bẩm.

      Hai tiểu bất điểm vừa hiếu kỳ vừa thích thú nhìn Thần Nam, với chúng, người cha gầm dù sao cũng khả ái hơn người cha nhốt chúng lại.

      Thần Nam trực tiếp lap từ xuống, “Oành”, thân thể trầm trọng như cự sơn tạo thành hố sâu mặt đất.

      “Ái chà… cha đừng tự sát.” Hai tiểu bất điểm hô hoán.

      Thần Nam bò lên miệng hố, thần sắc dị thường nghiêm túc: “Ta phải rời khỏi đây, con lươn ngươi chiếu cố cho mấy hài tử, ta về ngay đâu.”

      “Ngươi đâu?” Tử Kim thần long hồ nghi hỏi.

      “Cha định đâu?” Ba hài tử cùng truy vấn.

      đại lục hắc ám, đợi Thái cổ thần trở lại.”

      “Vì sao đột nhiên như vậy, có phải vì huyết quan hay xảy ra chuyện gì?” Tử Kim thần long trịnh trọng hỏi.

      “Đúng vậy, cha à, vừa phát sinh chuyện gì, chỗ toái cốt và toái nhục đâu, vì sao tại nắp quan tải mở tung?” hiểu chỗ đáng sợ của huyết quan, vĩnh viễn nó quên những gì từng xảy ra.

      cần lo, ta có chuyện gì đâu, huyết quan ta luyện hóa, sau này còn nguy hiểm nữa. Trong lòng vực có con đường thông với ngoại giới, ta từ đó ra, các con đừng theo, tại đại lục hắc ám nổi sóng ngầm, phi thường nguy hiểm. Tất cả đợi ta quay lại, đừng tự tiện hành động.” Thần Nam muốn tiết lộ tình hình về huyết quan, sợ cả nhóm hoảng sợ và lo lắng.

      Thấy phi thường nghiêm túc và trịnh trọng, bọn Tử Kim thần long đều gật đầu.

      Nhất là hai tiểu bất điểm, gật đầu mạnh như gà mổ thóc, người cha muốn nhốt chúng lại rồi, sau này nơi đây chính là thiên hạ của chúng.

      Thần Nam rảo bước đến vách đá đoạn trải Hồng Hoang Kỳ ra, lướt xuống phía dưới, cùng lúc huyết quan lóe sáng, cùng tiến xuống tuyệt vực.

      hề có trở ngại hay xuất sinh vật nào quái dị, thuận lợi tiến vào đường hầm hỗn độn, có điều huyết quan theo vượt ngoài ý liệu của , nó như có quan hệ với , trở thành phần thân thể chia cắt được.

      thử xuất thủ oanh kích mà đưa huyết quan theo, có lẽ như thế càng an toàn cho bọn hơn.

      Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật, Thần Nam trong gian thông đạo vô tận, sau lúc lâu phi hành trong tịch, cũng đến được Tiếp dẫn chi môn, cảm thụ khí tức của đại lục hắc ám. do dự tiến vào gian tàn phá đó.

      Huyết quan theo sát, cùng tiến vào vùng gian.

      Cũng là quá trình rất dài, tao ngộ vô số gian chi đạo, bất quá dừng lại mà lao vút .

      Tựa hồ qua năm, sáu năm, trước mặt xuất lục đại gian thông đạo hề chia thành chủ thứ mà là sáu nhánh cân bằng nhau, giờ phải lựa chọn.

      hề do dự, tiến vào khu vực tối tăm nhất, trong tịch và vĩnh hằng, xuyên qua gian thông đạo vô cùng hắc ám rồi xuất tại phiến hỗn độn hải, phá tan trùng trùng ngăn cách, mở ra thông lộ. cảm giác thấy khí tức của đại lục hắc ám, hề do dự lao tới.

      Vô tận hắc ám, cuối cùng cũng ra trước mắt, từ thiên ngoại tiến vào đại lục hắc ám. Huyết quan vẫn theo sát.

      Tận lúc đó mới hơi an tâm, ngồi xếp bằng , bắt đầu kiểm tra thân thể.

      Cùng lúc, biết rằng có sinh vật ba mắt thần bí theo dấu , tiến vào hỗn độn hải, tiến về đại lục hắc ám.

      nội thị xong xuôi, cảm giác được cỗ sức mạnh kỳ dị trong thân thể, huyết nhục và toái cốt tựa hồ hoàn toàn dung hóa, biến thành cỗ năng lượng màu máu nhưng vận chuyển được, mà chúng chỉ trữ lại trong thân thể .

      tận toàn lực để bức ra.

      Kết quả hoàn toàn bất ngờ.

      vốn cho rằng phi thường gian nan, hoặc thể bức được năng lượng này ra, lúc toái nhục và toái cốt tiến vào thân thể , uy thế gì cản nổi.

      Nhưng kết quả khiến dám tin, năng lượng bị bức ra rất thuận lợi, cùng với huyết quang mông lung nhanh chóng hóa hình thành huyết nhục và cốt cách, bất quá phải những mảnh vụn mà là thân thể, trừ gương mặt phẳng lỳ và có ngũ quan, những chỗ khác khá hoàn mỹ, thể hình gần như y hệt .

      Mái tóc đen dài cũng sáng loáng, làn da màu cổ đồng lấp lánh hào quang, thể phách cường kiện như đúc bằng thép.

      Thần Nam ngưng thị nhìn y đoạn hai mắt xạ ra lãnh quang, bổ mạnh ra chưởng, hào quang sáng chói hung hãn đánh mạnh lên mình vô diện nhân phát ra tiếng choang choảng, phát ra điểm điểm tàn huy, chưởng lực tan nhưng thân thể hề hấn gì.

      Đó là tình cảnh vô cùng kinh ngạc, bất kỳ thiên giai cao thủ nào tiếp chưởng lực của Thần Nam tại cũng thể an lành được.

      Thể phách này cường kiện gần như biến thái!

      Thân thể vô diện hề phản kích, lặng lẽ đứng trước mặt, phảng phất như hành thi tẩu nhục có tình cảnh, huyết quang dừng ở sau lưng vô diện nhân.

      Khung cảnh kỳ dị.

      Thần Nam nhanh chóng lướt về phía xa, định thoát khỏi y và huyết quan nhưng phát giữa và vô diện nhân phảng phất có sợi dây thừng vô hình trói chặt lại, bất kể tăng tốc nhanh lên bao nhiêu cự ly vẫn vậy, tối đa cũng quá mười thước.

      Bất đắc dĩ, phải dừng lại: “Ngươi ra là ai, muốn gì? Muốn làm gì cứ đến đây.”

      Mặc kệ chửi mắng kiểu gì, vô diện nhân trơ ra như gỗ đá, hề có cảm tình dao động, dường như có linh hồn. Sau cùng, bó tay đừng lắc Hồng Hoang Kỳ định đánh tan vô diện nhân.

      Sức mạnh dao động kinh hồn tựa hồ khiến vô diện nhân thể yên lặng nữa, thực phản ứng tự bảo vệ, hai tay theo ý thức chuyển động mấy vòng, vô tận năng lượng của Hồng Hoang Kỳ chuyển hướng, toàn bộ bị đẩy ra thiên ngoại hỗn độn.

      Quen thuộc.

      Vô cùng quen thuộc.

      Động tác của hai tay gần như Nghịch Loạn bát thức nhưng phải, chỉ giống mà thôi.

      Thử liền mấy lần, Thần Nam phát vô diện nhân tựa hồ có ác ý với , hoàn toàn định tấn công, sau cùng tung cước dẩy y vào huyết quan, cõng lên lưng rồi tiến vào đại lục hắc ám. Thế này tuy quái dị nhưng còn đỡ hơn có hai cái đuôi bám theo.

      Đối thủ đầu tiên tìm tới là Cửu Đầu Thiên Long. Vô tình ma đao tế xuất, Hồng Hoang Kỳ lay động, Cửu Đầu Thiên Long xìu ngay, làm sao mà đánh nổi? Y từng tận mắt thấy uy lực của Hồng Hoang Kỳ, vốn thể chống nổi, chỉ riêng vô tình ma đao đủ đấu với Lượng Thiên xích rồi.

      “Cửu Đầu Thiên Long, ta làm khó ngươi, muốn sống mau đánh tan huyết quan này cho ta, rồi giết tên ở trong đó.”

      “Tiểu tử ngươi mà hảo tâm thế sao?” Cửu Đầu Thiên Long tựa hồ tin.

      “Bớt linh tinh .”

      “Được, ta thử xem. Nhưng ta sợ ngươi mà sợ Hồng Hoang Kỳ trong tay ngươi.” Cửu Đầu Thiên Long tìm cách gỡ gạc thể diện.

      Lượng Thiên xích như đỉnh núi cắm lên trời, hiển hóa ra rồi bùng lên vạn trượng quang mang, đánh vào cự quan.

      “Ầm, ầm.” Nắp áo quan bị đánh bay , vô diện nhân xoay lưng lại phía Cửu Đầu Thiên Long xuất .

      “Sao lại có tới hai Thần Nam?” Cửu Đầu Thiên Long gầm lên kinh hãi.

      Nhưng khi thân thể quay lại, Cửu Đầu Thiên Long lập tức ngậm miệng, hồi lâu mới lên tiếng: “Y là ai? Vì sao lại có mặt?”

      “Bớt nhăng , đánh được tự sát .”

      “Oành, oành, oành.”

      Lượng Thiên xích trắng như bạch ngọc phát ra thần quang rợp trời đập vào vô diện nhân.

      “Choang.” Tiếng nổ vang lừng như thiên thần rèn sắt, tiếng kim thuộc vang lên động trời.

      Cửu Đầu Thiên Long cả kinh lui lại, hung hãn đánh trúng đối phương nhưng đánh tan được thân thể đối phương.

      “Oành, oành, oành.” Lại đợt công kích điên cuồng nữa.

      Vô diện nhân tựa hồ cảm giác thân thể cực kỳ đau đớn, theo ý thức vung lên, đoạt lấy Lượng Thiên xích rồi lật tay đánh bay Cửu Đầu Thiên Long.

      Nửa thời thần sau, Cửu Đầu Thiên Long mềm nhũn nằm trung, đòn công kích gần như điên cuồng của y hủy diệt nổi vô diện nhân, ngược lại bản thân trở nên hư nhược vô lực.

      Cửu Đầu Thiên Long thành tù binh, Thần Nam dẫn y đến chỗ mục tiêu tiếp theo – Tà Tôn.

      Tìm Tà Tôn khá dễ, kẻ tự đại như lão có quang minh thế giới riêng.

      “Tình tang tình tang”, tiếng đàn vang khắp quang minh thế giới, rồi tiếng đàn “lục dục” được phát ra nhưng vô diện nhân hề phản ứng, cơ hồ là hành thi tẩu nhục trong truyền thuyết.

      Tà Tôn thi triển mọi ngón nhưng tựa hồ đàn cho người gỗ nghe, vô diện nhân bất động khiết lão suýt thổ huyết, cho rằng Thần Nam lừa mình, tìm kẻ có linh hồn đến thí nghiệm ma cầm.

      Lúc lão tung cước đá vô diện nhân liền bị chụp cứng gót chân rồi bị ấn xuống đất. Lão bị mất mặt, lại gầm lên múa tít ma cầm, sáu sợi dây đàn Thiên Long rung bàn bật.

      “Y tuyệt đối có linh hồn.” Tà Tôn gầm lên: “Ta đánh đàn cho trâu nghe.”

      “Thần Nam, đây có phải ma thân của ngươi phân ra lúc tẩu hỏa nhập ma?” Cửu Đầu Thiên Long cạnh đó cũng rít lên.

      “Cho ta biết hồng hoang cự bá nào đó mà các ngươi biết, ai đánh tan được y hoặc biết được lai lịch y, coi như các ngươi mất mạng.”

      “Ha ha, hay lắm, ngươi muốn chết, đừng trách chúng ta, đừng cho rằng có Hồng Hoang Kỳ là vô địch. Có người cần phí lực cũng giết được ngươi.” Tà Tôn độc ác .

      Cả nhóm cực tốc phi hành đến nơi ở của hồng hoang cự bá mà lão biết nhưng ra ngoài thiên ngoại hỗn độn lại gặp.

      Môn nhân đệ tử của hồng hoang cự bá giải thích, Thái cổ hung nhân này ứng chiến nhóm Thái cổ thần thứ hai quay về.

      “Cái gì, nhóm Thái cổ thần thứ hai quay về rồi sao? Họ ở đâu?” Thần Nam và bọn Tà Tôn cùng hô lên kinh hãi.

      “Trong gian tan vỡ.”

      hề do dự, Thần Nam chộp lấy hai lão ma, cõng huyết quan lướt tới, có Thái cổ thần là đủ, chắc trong số họ có người biết được lai lịch của huyết quan.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 468: Thiên thú



      Hoành tảo khắp chốn, đứng bát hoang, thiên thượng địa hạ, ai dám tranh phong?

      Thế gian có mấy người dám cuồng vọng như vậy? khó tìm.

      Có người đạt đến mức đó nhưng bước lên Thông thiên chi lộ, trong đại phá diệt thế giới này, còn ai dám ngông cuồng đến thế?

      Quảng Nguyên, Thái Thượng nếu còn nhục thân chắc cũng dám lớn lối như thế nhưng họ chỉ là chút chân linh còn lại, ra về với “Thiên đạo.”

      Bất quá, cao thủ chân chính mình tịch mịch, cần người ngoài biết tới.

      Trong các hồng hoang cự bá có nhân vật như thế.

      Thông Thiên là nhân vật như thế, công lực gần đạt đến thông thiên chi cảnh nên danh hiệu mới là Thông Thiên, tuy hơi khoa trương nhưng đủ chứng minh tu vi của y siêu tuyệt, khiến hầu hết Thái cổ cường giả đứng trước y đều dấy lên cảm giác vô lực.

      Người Thần Nam định tìm là y nhưng gặp, lập tức cùng Tà Tôn, Cửu Đầu Thiên Long tiến vào gian tan tành nọ.

      Trong hỗn độnn hải sáng chói hào quang, xuyên quan trùng trùng sóng, còn cách gian đó rất xa nhưng Thần Nam cảm giác được cỗ áp lực kinh nhân ép tới, cắp Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long nhanh chóng lao tới, định thử xem ai có khí thế cường thịnh đến vậy.

      Sóng hỗn độn dâng tràn, trong làn hào quang mông lung vô tận, hai mắt xuyên qua hỗn độn thấy ở xa tắp tựa hồ có đại vật chăm chú quan sát , cảm giác mơ hồ cho biết là tam nhãn hồng hoang cổ thú, ba điểm sáng u như ba vì sao tịch hàn lãnh.

      Song phương nhìn nhau từ xa, ai tiến lên nửa bước, đoạn vô danh sinh vật trong hỗn độn mờ dần và biến mất.

      “Kì quái, vì sao ta lại cảm giác thấy khí tức đặc thù trong cổ thiên lộ?” Thần Nam lẩm bẩm.

      Tiếp đó đường gặp bất kỳ cản trở nào, bọn nhanh chóng tiến vào tàn phá gian. Ở đó lấp lánh tinh quang, có đến mười mấy hằng tinh cùng hơn trăm hành tinh, tạm coi là tinh giữ được nguyên lành.

      phát Thông Thiên trong đó, cũng thấy khí tức Thái cổ thần, hiển nhiên họ xuất tại đây, nhưng Thần Nam cảm giác được khí tức vô cùng quen thuộc, là khí tức của đệ lục giới lúc chưa từng bị phá diệt.

      Tìm kiếm, nỗ lực tìm kiếm.

      Thần Nam phi thiên độn địa trong phiến tinh , thần niệm quét khắp nơi hi vọng tìm được manh mối nào đó, sau cùng cũng thấy hỗn độn thông đạo cực lớn gần nhóm tiểu hành tinh, tựa hồ thông đến gian phá toái.

      do dự tiến vào ngay, đó là gian hắc ám rộng mấy chục vạn dặm vuông, cảm giác được khí tức của đệ lục giới, sai, chính là khe nứt gian lúc đệ lục giới bị ép sập tạo thành.

      Lục đạo phá toái, sáu thế giới hợp nhất, nhưng Lục đạo nguyên bản có ít khe nứt gian còn giữ được, tạo thành nhưng phiến gian .

      Ở đây, Thần Nam cảm giác thấy linh khí dao động, thấy khí tức của Y Y.

      Trong vùng sâu của gian u ám, cây cổ thụ rợp trời phát ra hào quang chói lòa, tuy gian vô cùng u ám nhưng ở đây thần quang điểm điểm, hoàn toàn do cây cổ thụ phát ra.

      “Y Y!” Thần Nam gào lên, nhanh chóng tiến tới.

      Thoáng chốc vượt qua mấy vạn dặm, gốc thần thụ xanh om, cao vút tận trời mọc trong nơi sâu nhất, mọi nhánh rễ ăn hết vào hỗn độn hải mông lung.

      Lúc bay tới, Thần Nam sững lại, dưới gốc thần thụ vạn trượng có bảy tám người ngồi xếp bằng như hóa thạch., tựa hồ bảo vệ ở đây nhiều năm.

      Thái cổ thần!

      cảm giác được khí tức quen thuộc mình họ, từng thấy mấy người này ở Tiếp dẫn chi môn.

      Đối diện với họ là ba người, từ phản ứng của Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long, thanh niên nhân cao lớn khôi vĩ dẫn đầu đương nhiên là Thông Thiên.

      Quả nhiên gặp họ ở đây.

      “Cha.” Vạn trượng thần thụ khẽ lúc lắc, cành lá xanh rờn vang lên tiếng rì rào phát ra vô tận thần quang, lục quang chiếu sáng cả hắc ám gian.

      “Y Y!”

      Thần Nam kích động vô cùng, đây là nữ nhi của , lúc chia tay nó mới tuổi, bao nhiêu năm ở lại trong gian thần bí này, dung hợp với bản thể. Sau này xảy ra đại phá diệt, thường thường tự trách lúc đó nên để Y Y mình ở lại trong gian này, ai ngờ hôm nay lại gặp nó bình an ở đây.

      “Cha cuối cùng cũng đến đón, con độc lắm…” Giọng Y Y vẫn ngây thơ, tuy qua rất nhiều năm nhưng nó vẫn chưa lớn.

      Mấy tu giả ngồi dưới gốc cây cùng hướng về Thần Nam, thần niệm hùng hồn hữu hình chi chất, vô cùng bức nhân.

      “Là tiểu huynh đệ?” Hiển nhiên họ nhận ra .

      “Cha, lúc họ xuyên hành gian…” Y Y kể cho Thần Nam nghe tình, lúc Thái cổ thần chia nhau quay về Lục đạo, mấy người này bất cẩn tiến vào gian Y Y tu thân, đồng thời khiến nơi này có liên hệ với ngoại giới.

      Họ nhận ra chí tôn nhân vật từ thượng cổ thần thoại thời đại, biết Y Y là thần mộc chuyển thế chi thể nên ở lại bảo vệ bé hoàn thành lần biến hóa.

      Họ xuất phát ra dao động kinh hồn, kinh động mấy hồng hoang cự bá trong thiên ngoại hỗn độn, Thông Thiên dẫn hai người tới ngay. Y và mấy Thái cổ thần có ân oán gì lớn nhưng muốn luyện hóa bản thể của Y Y luyện thành thiên bảo. Thái cổ thần thể để y đắc thủ nên cùng Thông Thiên đối chiến, bảo vệ Y Y.

      “Thông Thiên, ngươi tìm chết.” Thần Nam biết tất cả liền đại nộ, đến giờ còn sợ gì ai, ngay cả nhân vật như Thái Thượng cũng từng giao chiến, còn sợ gì Thông Thiên.

      “Cha, con sắp thành công rồi, cha mau giúp con chặn tên xấu xa kia lại, sau này con sợ nữa.” Y Y hét lên, thần thụ càng sáng chói, như cháy lê rừng rực.

      “Y Y đừng sợ, ta để con thương tổn.” Thần Nam lập tức đứng cùng về phe mấy Thái cổ thần, Hồng Hoang Kỳ trong tay rung lên, phóng đại ngàn vạn lần, tất cả liền bị phiến cổ tinh che kín, giữ cứng Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long tiến vào vùng sâu cổ tinh .

      “Hồng Hoang Kỳ!” Thông Thiên cả kinh, hai người cạnh y cũng biến sắc.

      “Oành.”

      Huyết quang xung thiên! Thần Nam mở huyết quan ra rồi quăng vô diện nhân và nó vào Thông Thiên.

      Kỳ , ai nấy đều chú ý đến cự quan đeo sau lưng, ai nấy đều thấy quái dị, lúc vô diện nhân xuất , họ vẫn tỏ vẻ kinh dị nhưng đến mức hoảng sợ.

      Thần Nam vô cùng thất vọng, vốn mong có ai đó nhận ra lai lịch của huyết quan nhưng đầu ngờ họ cũng biết. Y Y lại tỏ vẻ kinh nghi bất định: “Cha sao lại đeo huyết quan kiểu này. Chất liệu của nó và bản thể của con giống nhau, chắc là cành con từng tách ra. Ồ, con nhớ ra rồi, cách đây lâu lắm có mấy người là Đại Ma thiên vương, Độc Tiểu Bại…. còn ai nữa con quên rồi đến xin con cành.”

      Quay cuồng.

      Chuyện này… Y Y là nhân vật từ lần đại phá diệt trước, Đại Ma thiên vương mà nó tới cũng là nhân vật cùng thời, xem ra tình huống càng phức tạp. Có lẽ tất cả như dự ngôn, tất cả cùng kết thúc trong thời đại này.

      Lúc đó, vô diện nhân đứng yên , Thông Thiên lạnh lùng lướt tới, do dự xuất thủ oanh kích.

      “Soẹt.”

      Hào quang lóe sáng, vô diện nhân để lại đạo tàn ảnh, lách tránh ngay. đòn của Thông Thiên đánh vào vùng sâu hỗn độn, tạo thành làn sóng ngút trời.

      “Soạt, soạt.” Hồng Hoang Kỳ rung lên, Thần Nam cũng xuất thủ, muốn thoát khỏi vô diện nhân nhưng còn muốn trừ bỏ Thông Thiên hơn. Cổ tinh như màn sáng khổng lồ chụp tới.

      “Oành, oành oành.” Thần quang sáng chói và hào quang Thông Thiên phát ra liên tiếp giao phong.

      Mấy Thái cổ thần cũng tiến lên nhưng hai hồng hoang cự bá cạnh Thông Thiên cũng tiến lên nghênh tiếp.

      Vô diện nhân quá bị động, ai công kích ắt trơ ra như gỗ. Thần Nam bó tay đành tự thân xuất thủ, luyện Hồng Hoang Kỳ nhập vào thân thể, dùng nhục thể đấu tay bo với Thông Thiên.

      Thông Thiên dám coi thường, vung tay xuất ra dải thần quang, đồng thời thò trảo chụp lấy vô diện nhân. Chính thế mà y có thêm đại địch, nếu chạm vào vô diện nhân coi như trời yên biển lặng nhưng y chủ động xuất thủ nên lãnh đợt phản kích kinh hồn.

      Pháp ấn cổ lão và thần bí được vô diện nhân huy động, hoàn toàn chụp lấy Thông Thiên, suýt nữa khiến y nếm đòn.

      “Soạt, soạt”, vạn trượng thần thụ sau lưng sáng chói rồi mau chóng thu , hóa thành tiểu nữ hài mười tuổi, vui vẻ như tiểu tinh linh kêu lên: “Hi hi… cha, con đến đây.”

      “Soạt.” Thần quang sáng chói quét ra, Y Y biến thành bảo thụ, quét bay hồng hoang cự bá cùng Thông Thiên rồi lại hóa thành dáng vẻ tiểu nữ hài.

      “Giết.” Y Y hóa thành Hậu Nghệ cung, xạ ra đạo lục mang vào Thông Thiên, hào quanh như thiên đao chẻ đôi gian thành hai nửa.

      Thông Thiên liên tục vung song chưởng phát ra hào quang chói lọi mới hóa giải được thần tiễn.

      “Ta là chí tôn.” Tiếng quát của Y Y tuy còn ngây thơ nhưng uy lực kinh nhân. Nó… tựa hồ kích khởi phần lớn tiềm năng.

      Thần Nam cười vang, biểu của nó vượt ngoài dự liệu nhưng vô cùng cao hứng.

      “Oành oành oành!”

      Ngoài xa truyền lại dao động năng lượng kịch liệt, bảy thiên giai cao thủ mạnh mẽ bay tới.

      Người đứng đầu là nữ tử phong tư tuyệt thế, bạch y như tuyết, chính thị trong những người dẫn đầu nhóm Thái cổ thần thứ hai: Huyên Huyên., sau lưng nàng ta toàn là Thái cổ thần, họ bức đại vật vào vùng gian này.

      Sinh vật toàn thân chìm trong hắc vụ dày đặc, chỉ cí ba đạo hào quang u từ trong hắc ám xẹt ra.

      Thần Nam cả kinh, đó phải cổ thú có khí tức trong cổ thiên lộ gặp đường sao! ngờ nó gặp phải Thái cổ thần, bị bức vào đây.

      Thông Thiên biến sắc, thấy nhiều cao thủ như thế, y định rút lui nhưng lối về bị bao vây.

      “Gào…” Tam nhãn cổ thú gầm vang, gian rung lên khiến ai nấy sởn gai ốc.

      Trong vùng hỗn độn sâu thẳm, thủ mộ lão nhân gõ lên cái đầu trọc của hòa thượng: “ mau lên. Thu tên đồ đệ như người làm ta mệt chết.”

      “Ta định bái lão làm sư phụ, là ngươi thu ta làm đồ đệ.” Thanh niên hòa thượng bị thủ mộ lão nhân gõ đầu, tỏ ra rất bực bội, nhưng tốc độ vẫn theo kịp thủ mộ lão nhân, bèn giọng: “Nếu phải Lục đạo đột nhiên tan vỡ, bị ngươi cứu, phải lên tặc thuyền của ngươi, ta hà tất phải thế này.”

      Chợt thủ mộ lão nhân nghe thấy tiếng gầm, cả kinh: “Thiên thú, là Thiên thú! Mau xem xảy ra chuyện gì.” Đoạn lão quên gõ mạnh lên đầu thanh niên hòa thượng.

      “…” Thanh niên hòa thượng khóc thành tiếng, vạn phần ảo não bám theo thủ mộ lão nhân phi hành.

      Rất nhanh, họ đến vùng gian Thần Nam có mặt, thanh niên hòa thượng thấy liền kêu lên: “Thần Nam.”

      Thần Nam phát ra họ, cũng hô lên kinh hãi: “Huyền Trang… ngươi vẫn còn sống sao.”

      “À à…” Huyền Trang như thể bị kích thích, gầm lên: “Ta ở cùng sư phụ… biến thái, đương nhiên sống sót.” Hiển nhiên y muốn bảo là “lão bất tử” nhưng lập tức thay đổi.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 469: Dự đoán của thủ mộ lão nhân



      Thấy được Huyền Trang quả là bất ngờ, xảy ra đại phá diệt khiến Lục đạo phá toái, ức vạn sinh linh hủy diệt, cũng qua ngàn năm rồi, với tu vi của Huyền Trang chắc khó lòng sống sót, nhưng ngờ y lại được thủ mộ lão nhân thu làm đệ tử nên sống ung dung đến giờ.

      Nhưng thủ mộ lão nhân quá kín tiếng, gạp nhau mấy lần mà thổ lộ cho Thần Nam biết việc này, tận hôm nay mới gặp được Huyền Trang.

      “Sống là tốt rồi.” chỉ biết cảm thán như thế. Đúng vậy, qua đại phá diệt mà còn sống là tốt rồi.

      Dao động kinh hồn như tiểu hành tinh đập vào biển lớn, vang lên tiếng động kịch liệt, từng làn sóng năng lượng vô hình trải về bốn phương tám hướng.

      Thiên thú gầm lên, thân thể khổng lồ trong hắc vụ, tỏ vẻ vô cùng u. tại nó bị nhiều thiên giai Thái cổ thần bức đến tận đây, hiển nhiên phi thường phẫn nộ, nhưng ngần ấy cường giả liên thủ khiến nó đành bất lực.

      Cùng lúc, thủ mộ lão nhân ngẩn ra nhìn nữ tử phong hoa tuyệt đại, tựa hồ tin vào mắt mình.

      “ Huyên Huyên… con chết?” Thủ mộ lão nhân hơi run giọng.

      “Sư phụ?” Nữ tử bạch y bay bay, khí chất xuất trần kinh ngạc nhìn lão rồi để lại tàn ảnh, xuất trước mặt lão, nghẹn nghào cúi lạy: “Sư phụ…”

      “Lúc xưa thấy con tan xương nát thịt rồi cuốn vào trong đường hầm thời , ta cho rằng…” Thủ mộ lão nhân cười vang nhưng mắt lại hơi ướt: “Con bình an là được, đừng khóc.”

      “Sư phụ cũng bình an, con cao hứng lắm.” Bạch y nữ tử được gọi là Huyên Huyên dịu dàng đứng dậy.

      “Ha ha…” Thủ mộ lão nhân nhưng lời lẽ có phần nghèn nghẹn: “Tiểu nương tinh nghịch năm xưa lớn rồi, đừng khóc nữa, ta thích thấy con cười hoạt bát kia.”

      Huyên Huyên bật cười, quả nhất tiếu khuynh thành, phong tư tuyệt thế.

      “Hài tử của con cũng lớn rồi, những còn lắm trò hơn con năm xưa, hoàn toàn kính sợ ta.”

      “Là Tiểu Huyên sao?”

      “Là nó, lần nào cũng thích hơn thua với lão nhân gia ta, có lúc ta đành phải chạy.”

      “Tiểu Huyên quá đáng rồi, sau này con giáo huấn nó.”

      “Ha ha, cần. Năm xưa phải con cũng vậy sao, nửa bộ râu của ta bị con vặt trụi rồi. Hơn nữa nó cũng biết ta là sư phụ của con. Lúc đó ta bảo vệ được con nên dám với người ta rằng ta là sư phụ của con.”

      Thủ mộ lão nhân vậy khiến Huyên Huyên ngượng ngập, lên tiếng hỏi: “Tiểu Huyên giờ ở đâu?”

      “Chắc ở trong thiên ngoại hỗn độn, cách đây lâu ta từng gặp nó.”



      Ngất mất!

      Thần Nam và Huyền Trang sửng sốt, Độc ma nữ đó lại là con Huyên Huyên. Thần Nam ngẫm nghĩ, trước đây nghe qua cái tên Huyên Huyên này.

      Đại thần Độc Bại Thiên có hai thê tử, là Nguyệt Thần, là đệ nhất ma nữ Huyên Huyên này, Độc Tiểu Huyên chính là con nàng ta.

      “Huyên Huyên…là sư tỷ của ta. Ngất mất.” Huyền Trang hòa thượng tắt tiếng, như vậy phải Độc Tiểu Huyên là vãn bối của y sao? Đối với ma nữ đáng sợ đó, y vẫn còn nhớ , nếu để nàng ta biết, vai tiểu sư thúc này ắt y làm nổi.

      Y và Thần Nam kinh ngạc nhất rằng thân phận của thủ mộ lão nhân lại là sư phụ của Huyên Huyên. Quả là thể trông mặt mà bắt hình dong.

      Dao động năng lượng cuồng loạn, Thiên thú xung kích tới, định đột phá trùng vây.

      “Huyên Huyên, thịt Thiên thú rồi chúng ta hỏi han sau.” Thủ mộ lão nhân .

      “Sư phụ để con.” Huyên Huyên định xông lên.

      Thủ mộ lão nhân bật cười: “Đừng coi sư phụ là vô dụng, năm xưa con quả ‘thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam’. Bất quá, sư phụ con là ai, cường giả thiên tài hạng nhất, mấy năm nay ta tham ngộ tu luyện chi pháp, siêu thoát cảnh giới cũ.”

      “Sư phụ lại thích bốc đồng.” Huyên Huyên mỉm cười.

      “Lần này sư phụ khoác, ta quả ít cảm ngộ. Kì mỗi người đều có thể thành Thiên, thành phiến vũ trụ, ai mà chẳng tiềm lực vô cùng vô tận, quan trọng là khai thác thế nào…”

      Thủ mộ lão nhân thế khiến các cường giả đều biến sắc, chăm chú lắng nghe nhưng lão quả đáng ghét, dừng ngay ở đoạn quan trọng: “Sau này, sư phụ cho con biết… tại diệt Thiên thú .”

      Thủ mộ lão nhân chợt phản lão hoàn đồng, hóa thành dung mạo trẻ trung, nhưng xông lên mà kích động: “Tất cả cùng lên nào.”

      Ngoài xa, Thần Nam và Huyền Trang cùng bốc hỏa, lão bất tử này khiến người ta tắt tiếng, kích động người khác nhưng khi người ta muốn thấy được tu vi chân chính của lão

      Mấy vị tu giả đối chiến với Thông Thiên liền đứng về phía Huyên Huyên, Thông Thiên và hai hồng hoang cự bá lui lại, định rời khỏi chiến trường.

      “Chậm .” Huyên Huyên chặn lại: “Thông Thiên, ngươi xưa nay là kẻ có lập trường, hôm nay ta hỏi ngươi câu, ra ngươi đứng về phe chúng ta hay hỗn độn di dân. Cho ngươi biết, mấy hôm nữa chúng ta khai chiến với hỗn độn di dân, ngươi nên có quyết định. Ngươi rất mạnh, cũng vì năm xưa xác định nên mới bị lưỡng phương cộng đồng phong ấn. Lần này hi vọng ngươi chỉ biết bo bo giữ mình.”

      Thông Thiên là vô địch cường giả, nhân tố xác định quan trọng, bất kể phe Thiên hay Thái cổ thần đều giữ lòng cảnh giác với y.

      “Ta biết.” Thông Thiên dẫn hai người nhanh chóng bỏ .

      “Giết.” Năm vị Thái cổ thần hướng vào Thiên thú.

      “Gào…” Tiếng gầm xé toang hư .

      Từng vạt gian hắc ám liên tục vỡ tan, Thiên thú mạnh đến rùng mình. Hung nhãn xạ ra ba đạo hào quang u, quét tới mấy vị Thái cổ thần.

      “Choang.”

      “Choang.”

      Các Thái cổ thần xuất thủ chống lại, phát ra tiếng choang choảng khí chạm vào đạo ánh sáng đó.

      Thủ mộ lão nhân xông tới quát Thần Nam: “Tiểu tử, ngươi cầm đồ tốt như Hồng Hoang Kỳ, còn sử dụng Thiên thú, đợi đến bao giờ.”

      “Cái gì là Thiên thú? Còn nữa, vi sao lão động thủ?” Thần Nam phát thủ mộ lão nhân vẫn đứng cạnh Huyên Huyên, căn bản có ý động thủ, chỉ biết đổ nước bọt.

      “Nó là hộ pháp hung thú của Thiên đạo.”

      Thần Nam cả kinh, cổ thiên lộ ra là nơi thế nào, Thiên thú tựa hồ từ đó mà ra, Thiên ở đó chăng?

      lướt tới, Hồng Hoang Kỳ trong tay vung manh dấy lên trận trận tinh quang, tinh lấp lánh trùm lên Thiên thú, từng đạo đạo tinh thần chi quang kích xạ vào hắc vụ, tạo thành áp lực kinh nhân.

      Đồng thời quăng cự quan vào Thiên thú. Vô diện nhân bay theo.

      “Gào…”

      Thiên thú tựa hồ rất e ngại huyết quan, gầm lên chấn thiên.

      Huyên Huyên nghi hoặc nhìn : “Sao con lại thấy y rất đặc thù, vì sao… lại có cảm giác quen thuộc.”

      Thủ mộ lão nhân gật đầu, giọng: “Con cũng thất thế hả, ta quan sát tiểu tử này rất lâu, hoài nghi có cao nhân thi thố thủ đoạn với y, hình như có người coi y là con cờ, phải 'Xe Mã Pháo', mà là 'Tiểu Tốt Tử' để tiến tới. Tuy thế nhưng vào lúc quan trọng đều phát ra sát thương lực kinh hồn.”

      Huyên Huyên ngẫm nghĩ: “Sư phụ có thấy y là người chúng ta quen ?”

      “Cũng hẳn, có người muốn che lấp tất cả, quyết để lại dấu vết, trừ phi triệt để phân giải linh hồn y xem xét. Ta dám chắc y bị người ta cải mệnh, tất cả đều bị thay đổi.”

      “Ai cải mệnh cho y?” Huyên Huyên tỏ vẻ hồ nghi.

      “Tựa hồ phải Ma Chủ, trong lòng ta rất nghi mấy người.” Thủ mộ lão nhân tỏ vẻ trịnh trọng: “Ta hoài nghi phải Độc Bại Thiên là tiểu nhi tử Độc Tiểu Bại của con…”

      “Bại Thiên, huynh ấy…” Ánh mắt Huyên Huyên đỏ lựng.

      chết, tuyệt đối thể chết.” Thủ mộ lão nhân tức giận gầm lên: “Tên khốn đó định qua mặt tất cả nhưng thể qua mặt được ta. Đương nhiên, gần đây ta mới biết, thể chết được.”

      “Sư phụ cần an ủi con.”

      , trực giác cho ta biết ở phía sau đạo diễn vở kịch.” Thủ mộ lão nhân vẫn tỏ vẻ chắc nịch.

      “Còn Tiểu Bại…”

      “Tiểu Bại cũng chết, đừng quên năm xưa chúng ta cùng kết luận, nó kế thừa tối ưu huyết mạch của con và Bại Thiên, thành tựu quyết dưới Độc Bại Thiên và Đại Ma thiên vương. Tiểu tặc này biết trốn ở đâu, ta rất hoài nghi cha con chúng đạo diễn vở kịch.”

      “Sư phụ, sao?” Huyên Huyên hồ nghi nhìn lão.

      “Ta đoán đoán lại bao lần, phát giác hai cha con khốn kiếp này vẫn sống nhăn ra.”



      “Gào…”

      Thiên thú gầm lên động trời khiến mọi thiên giai cao thủ đều cảm giác run rẩy, đó là cỗ “Thế” kinh hồn.

      Thủ mộ lão nhân gầm lên: “ ổn, đây hình như là con cổ Thiên thú còn lại từ đại phá diệt lần trước, sao nó vẫn còn sống nhỉ? Chúng ta đến xem nào.”

      Thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên tiến tới, mấy Thái cổ thần chưa ra tay cũng tiến lên, vây Thiên thú gầm gào vào giữa.

      Mười mấy Thái cổ cao thủ đồng thời xuất thủ, Thiên thú có mạnh hơn nữa cũng chống nổi. “Choang”, nó bị đánh bay về phía huyết quan, đập vào đó khiến trận trận hồng quang từ cự quan sáng lên rồi đột nhiên phóng đại, hút luôn nó vào, nắp áo quan mở rộng kêu “ầm” tiếng rồi sập lại.

      Ai nấy cả kinh, biến cố này vượt khỏi ý liệu.

      Thần Nam cũng kinh hãi, vừa nãy dùng Hồng Hoang Kỳ quét mạnh hất Thiên thú bay về huyết quan, định để vô diện nhân xuất thủ, ngờ huyết quan lại xử lý luôn Thiên thú.

      “Tiểu tử, ngươi cõng huyết quan này tới?” Bình tĩnh lại, thủ mộ lão nhân đến gần Thần Nam truy vấn.

      “Đúng, lão lẽ nào nhận ra gì sao? ta biết lai lịch nên để mọi người giám định xem sao.”

      “Ngươi tìm được ở đâu?” Thủ mộ lão nhân tiếp tục truy vấn.

      “Trong cổ thiên lộ, ta từng bị khốn trong đó.”

      Mọi Thái cổ thần đều tiến tới, kể cả Huyên Huyên. Họ nghe Thần Nam giới thiệu về tình huống trong cổ thiên lộ liền im lặng hồi lâu.

      “Hình như trong vực sâu có điều cổ quái, chúng ta nên thăm dò phen.” Thủ mộ lão nhân với chúng nhân.

      Huyên Huyên gật đầu: “Được, nhóm Thái cổ thần thứ hai chưa hoàn toàn về hết, thích hợp toàn diện khai chiến với hỗn độn di dân. Chúng ta vào cổ thiên lộ tham khảo phen xem địa ngục đáy đó có bí gì.”

      Huyết quan đóng chặt lại, co ít, chúng nhân chuẩn bị tiến vào cổ thiên lộ hẵng xử lí Thiên thú. Vô diện nhân như bóng với hình, theo sau Thần Nam. Tiểu Y Y lại nắm tay , nhảy tung tăng.

      Đương nhiên hai tù binh Tà Tôn và Cửu Đầu Thiên Long cũng bị mang theo.

      Mười mấy vị Thái cổ thần đứng tại hỗn độn hải mênh mang cùng phát lực phá toái hư , thoáng chốc, con đường do bạch cốt chất thành xuất , thông đến vô tận hư .

      Chúng nhân đồng thời cất bước, hào quang lóe sáng đưa họ vào nơi lạ lẫm, bạch cốt mênh mang xuất trước mắt, họ vào cổ thiên lộ.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 470: Ta là Thiên!



      Mười mấy vị thiên giai cao thủ cùng tiến vào cổ thiên lộ, dấy lên uy lực vô tận. Họ vừa xuất , vô tận hài cốt dưới đất liền bị dao động năng lượng hùng hồn chấn động, phảng phất muốn sống lại.

      “Ai da… ngoại địch xâm nhập! Hủy diệt chi nhãn!” Hai tiểu mao đầu khống chế nhục thân Đạm Đài Tuyền xạ ra mấy đạo hủy diệt chi quang. “Ầm, ầm”, râu thủ mộ lão nhân rớt xuống, lão ỷ trượng vào thân pháp nhanh nhẹn, lách tránh.

      “A, là lão đầu xấu xa, đánh nào…” Hai tiểu bất điểm thấy phải là địch nhân liền nhe nanh múa vuốt lao tới, dính chặt thủ mộ lão nhân.

      Thủ mộ lão nhân méo mặt, hai tiểu bất điểm thù dai, bất quá lúc đối phó Thái Thượng gặp mặt mà giờ lại đeo cứng lão, ra vẻ thân thiết, kì là kéo tai bứt tóc lão.

      “Dừng tay.” Thủ mộ lão nhân phiền muộn, hai tiểu mao đầu sao lại nhất quyết cho lão là người xấu rồi hung hăng đối phó.

      được, ngươi là kẻ xấu, lừa đảo, ngươi là lão lừa đảo.” Hai tiểu bất điểm cùng kêu lên: “Cha, chúng con giúp cha báo cừu.”

      Chúng nhân bật cười, thủ mộ lão nhân hết sức phiền lòng.

      Ngoài xa, kêu lên vui mừng: “Y Y…”

      Lần này khó khăn lắm mới đoàn viên, Y Y cao hứng chạy tới, biết được hai tiểu bất điểm phong phạm y hệt mình là tiểu đệ và tiểu muội, tức tươi hơn hớn.

      “À à, đây là tỷ tỷ của chúng ta, có lễ vật gì ?”

      Y Y cười hi hi, cho mỗi đứa phiến lục ngọc diệp lấp lánh: “Bảo mệnh thần diệp, hay ho thế nào, đệ muội cứ từ từ cảm nhận.”

      “Đa tạ tỷ tỷ.”

      Bốn hài tử cười liên hồi, vo cùng hoạt bát.

      “Ở đây.” Thần Nam dẫn Thái cổ thần đến bên hắc ám đại hợp cốc, chỉ xuống vô tận hắc ám địa ngục: “Đây hình như là vực sâu đáy, cơ hồ tìm được tận đầu.”

      Chúng nhân biết nơi này tầm thường, tu vi của họ bị hạn chế, sức mạnh giảm hẳn.

      “Grào…” Lúc đó, Tử Kim thần long say khướt tiến tới, sức mạnh trong thể nội nó dần tỉnh lại, mấy ngày nay lại biến hóa, phát ra khí tức mạnh hẳn so với trước.

      Thủ mộ lão nhân nheo mắt nhìn nó: “Tiểu tử này hình như trước đây ta nhìn lầm, lẽ nào là y?”

      “Tử Phong!” Có vị Thái cổ thần cạnh đó kinh ngạc: “Tựa hồ là Tử Phong.”

      “Là đến long đại gia?” Tử Kim thần long say mờ mắt, chỉ vào họ: “Các ngươi sao lại có bốn mặt, sáu chân, đến cạn chén nào…”

      “Vù vù..”

      Tiếng phá vang lên, bốn Thái cổ thần tiến tới giữ chặt nó, thần lực hùng hồn tràn vào thân thể tựa hồ nối với tiềm năng say ngủ của nó.

      “Là y, tên khốn Tử Phong.”

      “Là tên khốn đó.”

      “Chúng ta giúp y chút.”

      Từ lời lẽ của họ là biết quá khứ của Tử Kim thần long tuyệt đối phải quân tử nghiêm chỉnh. tại, những người này nhận ra thân phận của nó, cùng thôi động Thái cổ thần lực, kích phát tiềm năng trong thân thể lão du côn, đánh thức sức mạnh say ngủ.

      “Các ngươi… bắt nạt lão long khi say có hùng gì?” Hiển nhiên nó say khướt nhưng sức mạnh hùng hồn trong thể nộ được kích phát, toàn thân vây kín tử quang như liệt diễm cháy rừng rực khiến vùng bạch cốt hôn ám sáng lên màu tím sẫm.

      Sau cùng vùng vụ khí màu tím dần thực chất hóa cuốn lấy nó, hình thành chùm sáng tím ngắt, con rồng du côn bắt đầu tiến hành đại biến hóa.

      Đó là quá trình rất lâu dài, có lẽ phải mấy chục năm hoặc hơn trăm năm mới xong nhưng lại được hoàn thành trong mấy tháng, tất cả do sức mạnh của nó thức tỉnh.

      Đương nhiên đây chỉ là thức tỉnh sức mạnh, kí ức liên quan đến Tử Phong vĩnh viễn biến mất, coi như Tử Phong còn, Tử Kim Thiên Long cực kỳ hung mạnh xuất đời.

      Thủy tinh khô lâu và mấy bộ khô lâu còn vùng bạch cốt, hiển nhiên xuống hắc ám đại hợp cốc

      Bọn Thần Nam vội xuống địa ngục đáy ngay mà vây lây huyết quan, mở nắp ra, cùng phát lực, chuẩn bị luyện hóa Thiên thú bị phong ấn bên trong.

      Mười mấy đạo thần quang sáng chói vây lấy huyết quan, tiếng thú gầm thống khổ vang lên liên tục, ác thú hung hãn giãy giụa trong hắc vụ, định hóa thành thân thể khổng lồ nhưng đều bị áp chế. mình nó đối phó nổi nhiều Thái cổ thần như vậy.

      “Gào…” Tiếng gầm vô cùng thống cùng vang lên, hắc vụ dần tan, Thiên thú lộ ra chân dung, sức mạnh của nó bị Thái cổ thần kích tán rồi bị phong ấn. Nó là tam đầu sư tử nhưng mỗi chiếc đầu chỉ có con mắt trán.

      Diện mạo nó nanh ác vô cùng, dị thường hung ác, dù sức mạnh bị đánh tan, thân thể to lớn bị phong ấn thành như mèo con nhưng nó vẫn nhe nanh múa vuốt, định tấn công Thái cổ thần.

      Chúng nhân thi triển sưu hồn đại pháp định tìm kí ức của nó nhưng phát giác nó tuy mạnh nhưng chỉ là dã thú, kí ức bị xóa sạch, tuy có sức mạnh nhưng bị người ta khống chế thành chiến đấu hung thú, chỉ còn lại bản băng chiến đấu.

      Bất quá, chúng nhân vẫn tìm được tin tức hữu dụng, dưới địa ngục đáy có đại lực kinh nhân, hung thú làm gì đều do phía dưới ra lệnh, lần này nó được xất động truy tầm huyết quan.

      “Các hài tử, cho các con vật chơi.” Xong xuôi mọi việc, Thần Nam đem tam đầu tiểu sư tử cho Huyền Huyền và Tác Tác khiến các hài tử hoan hô ầm lên.

      Các Thái cổ thần nhìn nhau, quả là… quá xa xỉ. Đó là Thiên thú, giải trừ phong ấn rồi trở thành hộ pháp hung thú của Thiên đạo trong truyền thuyết, sức mạnh kinh hồn khiến các Thái cổ thần cũng phải đau đầu mà giờ lại thành sủng vật của mấy hài tử.

      “Gào…” Lúc đầu Thiên thú còn gầm gào nhưng sau đó bị mấy tiểu quỷ quay nhừ tử, đành rên ư ử.

      Thủ mộ lão nhân cùng các Thái cổ thần theo Thần Nam đến bên vách đá, hề do dự leo hết xuống.

      tại, có sức mạnh thế này, đủ ứng phó với mọi nguy hiểm, chúng nhân quyết định thám thính ràng mọi việc bên dưới. Trừ phi gặp “Thiên”, bằng ai ngăn nổi họ.

      Lần này, suốt nửa đường gặp trở ngại nào, ung dung tiến xuống.

      Bốn ngàn thước.

      Sáu ngàn thước.



      vạn thước.

      Quả là địa ngục đáy.

      Họ chưa bao giờ thấy đại hợp cốc nào sâu đến thế.

      Lúc xuống đến hơn vạn thước, họ cảm giác thấy dao động năng lượng kì dị nhưng vẫn thấy dấu hiệu đến đáy, quả vô cùng tà dị và đáng sợ.

      Thủ mộ lão nhân và nhóm Thái cổ thần Huyên Huyên dần cảm giác bất an, họ biết chiến trường phía nhưng lại hiểu gì về đại hợp cốc, nó chưa từng xuất trong kí ức họ.

      “Soạt, soạt.”

      Trong bóng tối vô tận truyền lên tiếng động rụng rời xương cốt. Cọn Thần Nam cả kinh, ở đây sức mạnh càng bị áp chế, họ bất giác cẩn thận phòng bị.

      Nhưng lúc kinh hãi, thủy tinh khô lâu dẫn kim, ngân, tử, ngọc, hắc ngũ sắc khô lâu bò lên, thân thể chúng vỡ vụn, miễn cưỡng duy trì nhân hình.

      “Là nó.” Thủ mộ lão nhân nhận ra thủy tinh khô lâu, cùng Thần Nam ngăn các Thái cổ thần định xuất thủ.

      Hào quang mông lung che kín thủy tinh khô lâu, quanh nó là thế giới mơ hồ khiến các Thái cổ thần kinh hãi.

      “Nó là ai? Sinh tiền e rằng là cao thủ có tư cách hóa thành Thiên.”

      “Hình như nó khai sáng ra vũ trụ.”

      “Có phải hài cốt của Thanh Thiên hoặc Thương Thiên chăng?”



      Điểm điểm tinh quang từ thế giới mông lung của thủy tinh khô lâu phát ra khiến các Thái cổ thần nhìn nó với vẻ kinh ngạc.

      Những lời họ khiến lòng Thần Nam rung lên, lẽ nào thủy tinh khô lâu sinh tiền là Thiên? Nhưng vẫn coi nó là tiền thế của Vũ Hinh, như vậy phải tiền thế của nàng quá kinh nhân sao, là … Thiên! phải hai người về hai hướng đối lập sao? Trong lòng suy nghĩ mông lung.

      Thái cổ thần ngăn nhóm thủy tinh khô lâu mặc chúng bò lên. Hiển nhiên vực sâu vạn trượng dưới kia chứa bí mật ngàn đời, tất phải tìm ra ngọn nguồn.

      vạn ba ngàn thước.

      vạn năm ngàn thước.

      Hai vạn thước.



      Độ sâu đáng sợ, hình như có đáy.

      Bên dưới hắc vân cuồn cuộn, chư thần đều dùng thiên nhãn nhưng vẫn nhìn .

      Lúc xuống chừng ba vạn thước, họ đều cảm giác quanh mình có hung quang chú thị. Trong vực sâu hắc ám phát ra ánh sánh tà dị.

      Chúng nhân cảm giác thấy nguy hiểm cực độ, những sinh vật trong bóng tối quyết kém hơn Thiên thú.

      Hung tàn sát khí lan tràn, hắc vân chuyên động càng kịch liệt.

      Thần Nam lay mạnh Hồng Hoang Kỳ, khí tức hủy diệt rung lên, hất các sinh vật bay ngược lại.

      “Tất cả cẩn thận.” Thủ mộ lão nhân lộ vẻ ngưng trọng: “Có lẽ chúng ta đến được nơi cần đến rồi.”

      Cùng lúc dưới vực sâu truyền lên luồng dao động cực kì mãnh liệt khiến chúng nhân suýt nữa rơi khỏi vách đá, thanh hùng hồn từ vô tận hắc ám vang lên chói tai như tiếng thiên lôi nổ.

      “Vì sao dám nhiễu loạn nơi đây?”

      “Ngươi là ai?” Huyên Huyên quát hỏi.

      biết ta là ai mà các ngươi dám tới đây?”

      “Đừng giả thần lộng quỷ, ngươi ra là ai?” Thủ mộ lão nhân quát.

      “Mọi tứ thế gian, ngọn cỏ gốc cây, thiên địa vạn vật đều hưng suy tồn vong theo ý chí của ta, ta là chúa tể vạn vật, là 'Thiên' được chúng sinh lễ bái.”

      Giọng vang vọng khiến ô vân cuồn cuộn, cả địa ngục đáy rung lên.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 471: Vùng đất chôn Thiên!



      “Ta là Thiên.”

      Thanh hùng hồn chấn động màng tai như cự chùy đánh mạnh vào tim mọi người khiến các Thái cổ thần tâm thần kịch chấn, loạng choạng suýt rớt khỏi vách đá.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Từng khối đá lớn bị thanh liên tục chấn rơi xuống như tro bụi bay ào ào. Các Thái cổ thần đành phát ra thần quang bảo vệ thân thể, chống lại đá lăn như lôi đình vạn quân.

      Tất cả quá đột nhiên, sao lại là Thiên?

      Chư thần đều tin nhưng các dấu hiệu cho thấy hình như là , bằng sao lại có Thiên thú? Cổ Thiên thú là hộ pháp hung thú của Thiên đạo, mệnh lệnh của ai khác đời nào sai khiến được nó.

      Chỉ là…

      Bọn Ma Chủ phải bước lên Thông thiên chi lộ sao? Nơi họ đến phải chỗ Thiên ở sao? Lẽ nào họ chưa tiến quân Thiên đạo?

      Tất cả nghĩ mà thông.

      Nếu bọn Ma Chủ chưa gặp Thiên họ lên Thông thiên chi lộ còn ý nghĩa gì.

      “Ngươi là Thiên, ta là thiên vương lão tử!” Thần Nam quát vang, tin đó là Thiên.

      “Lớn mật.” Tiếng quát vang vọng, vùng tiếng nổ, vô tận ô vân cuồn cuộn như biển gầm đập vào đám người vách đá.

      “Ầm, ầm, ầm.” Đức Mãnh như sóng lớn vỗ bờ, vô cùng hùng hậu.

      Nhưng dù mạnh thế vẫn hủy diệt được Thái cổ thần. Chúng nhân thành công chặn hết đợt tấn công, lại có vô vàn tảng đá lăn xuống.

      “Ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Giả thần lộng quỷ, người mà dám xưng là Thiên sao, buồn cười . Ngươi là Thiên ta là tổ gia gia của Thiên.”

      Thần Nam tắt tiếng, lão đầu này lại định chiếm tiện nghi của , đúng là già mà đứng đắn.

      Dưới lòng vực đáy còn hồi đáp, “Thiên” lên tiếng, hình như bị thực lực của cả nhóm chấn trụ.

      Hắc ám đại hạp cốc trở lại bình tĩnh nhưng ai cũng biết đó chỉ là bề ngoài, bất kể kẻ lên tiếng là Thiên hay , y cũng đời nào hoảng sợ mà trong bóng tối quan sát, chưa chừng đột nhiên thi thố sát thủ.

      “Tiếp tục .” Thủ mộ lão nhân dẫn đầu, leo xuống linh hoạt như thần viên.

      “Tất cả cẩn thận.” Đứng trong hắc ám, toàn thân Huyên Huyên phủ làn hào quang mờ mờ, vô cùng thánh khiết.

      Ba vạn ngàn thước.

      Ba vạn ba ngàn thước.

      ...

      Lúc xuống đến ba vạn năm ngàn thước, thanh lồng lộng lại xuất .

      “Quấy nhiễu bình tĩnh của ta, các ngươi chết hết .”

      Khí tức nguy hiểm lan tràn như biển dậy sóng đột nhiên xuất chung quanh chư thần rồi ập tới.

      Hung quang vây phủ, sáu hung vật khổng lồ trong mắt bắn ra hào quang đứng trong hắc ám quan sát lại càng bắt mắt. Thể phách chúng lớn như ngọn núi, thoắt thoắt dưới thiên nhãn thông, đều vô cùng cao lớn, nanh ác.

      “Gào…” Tiếng gầm động trời, sáu cự thú xông vào Thái cổ thần.

      Hào quang bùng lên, ngọn cực trảo bổ lên vách đá, Thần Nam vội tránh , vách đá vỡ vụn, cự trảo như bổ vào đậu hũ, cào thành vết mười mấy trượng.

      Sức mạnh của Thiên thú cũng bị áp chế nhưng thú trảo quá lợi hại, các Thái cổ thần bị công kích mãnh liệt, nhất thời vách đá chằng chịt vết cào, tiếng gầm vang vọng, hào quang liên tục sáng lên, dao động năng lượng hùng hồn tràn lan như biển động, cả vách đá rung chuyển.

      Mấy Thái cổ thần thể tránh né kịp, dốc toàn lực đề thăng công lực, bay lên trung cùng Thiên thú đại chiến.

      Thần quang liên tục vạch ngang tầng như đạo đạo lưu tinh sáng chói, Thiên thú quá mạnh, hào quang thể xuyên qua thân thể chúng, chỉ hất văng được chúng , khiến chúng gầm lên chứ giết được.

      “A...”

      Thái cổ thần bị ba Thiên thú vây lại rồi bị xé tan thân thể. Thủ mộ lão nhân gầm lên, trong tay xuất luân bàn xanh mờ mờ, hủy diệt khí tức xuyên qua đầu Thiên thú hất xuống vực sâu vạn trượng. Lão kéo thiên giai cao thủ bị xé tan ra rồi quân bàn trùm thanh quang lên thân thể y, thoáng chốc tụ lại thân thể.

      “Sư phụ xú lão đầu, ngờ lại lấy được Sinh Tử bàn, đó là trong những khai thiên trọng bảo.” Huyên Huyên kêu lên kinh ngạc.

      “Hắc hắc, sư phụ con là ai, lẽ nào lại món ra gì.” Thủ mộ lão nhân vênh vang.

      “Quả nhiên là Sinh Tử bàn!”

      kém hơn Luân hồi bàn ba nhiêu.”

      “Lão thiếu đứng đắn này lại lấy đựơc trọng bảo.”

      ...

      Mấy Thái cổ thần cùng hô lên.

      “Hắc hắc, đồ tốt dành cho người có đức.” Thủ mộ lão nhân thế khiến ai nấy phì cười.

      Huyên Huyên : “Sư phụ lại khoác lác rồi, quan trọng là thực lực mỗi người, bằng có nắm được Ma Thế bàn cũng khó lòng vô địch thiên hạ. Sư phụ, để người thấy thực lực của con.” Huyên Huyên khẽ quát: “Phá thiên thức!”

      đạo thần quang sáng chói như sao băng chiếu sáng mặt đất phát ra, tập trung lên Thiên thú. Tiếng thét thê thảm vang vọng, Thiên thú nát xác, rơi xuống vực sâu.

      “Liệt thiên thức!” Huyên Huyên lại khẽ quát, tiên thể phát ra thánh khiết quang huy quả phong tư tuyệt thế, đạo thần quang từ hai tay xạ ra hạ gục Thiên thú nữa rơi xuống vực sâu.

      Đệ nhất ma nữ hiển lộ tuyệt thế huyền công khiến các Thái cổ thần ngây ra, cả Thiên thú cũng hoảng sợ.

      Thủ mộ lão nhân cũng nhìn nàng ta với vẻ kinh dị: “Tiểu nha đầu càng lúc càng lợi hại, ta biết với thiên tư của con chắc ngừng đột phá.” E rằng chỉ có lão mới dám xưng hô như vậy với đệ nhất ma nữ.

      “Tất cả cùng lên.” Thủ mộ lão nhân gào to: “Sào huyệt của Thiên sao, khoắng sạch.” Đoạn hai tay lão vung mạnh Sinh Tử bàn, hủy diệt khí tức bùng lên đánh tan Thiên thú.

      Đây là cổ thiên lộ, mọi sức mạnh đều bị áp chế, Thiên thú bị công kích kiểu hủy diệt này, bất lực rơi xuống vực sâu, thể kịp tụ lại thân thể. Hơn nữa, Sinh Tử bàn là bảo vật vô cùng bá đạo, cho chúng cơ hội này.

      “Tiểu tử, ngẩn ra cái gì, Hồng Hoang Kỳ trong tay ngươi có kém hơn Sinh Tử bàn của lão nhân gia đâu, ra tay mau.”

      “Được.” Thần Nam lắc mạnh Hồng Hoang Kỳ, tạo thành vùng xoáy năng lượng kinh hồn, dải tinh thần chi quang phát ra hất bay hai Thiên thú điên cuồng tấn công Thái cổ thần, thân thể chúng vỡ vụn.

      Thiên thú cũng chia thành cường nhược! Thần Nam hiểu ra mấy Thiên thú này so được với tam đầu sư tử bị huyết quan phong ấn.

      “Gào…” Tiếng gầm liên tục vang lên, trong bóng tối lại xuất mười mấy ánh hung quang đáng sợ, Thiên thú chưa giết hết lại có viện quân.

      “Gào…” Tiếng gầm khiến trời đất lay động, ô vân trong lòng vực cuộn lên.

      Bọn Thần Nam nhanh chóng bị Thiên thú vây kín, ai nấy đều dốc toàn lực bay lên nhưng đối diện với công kích như biển trảo, áp lực quả kinh nhân.

      Đương nhiên Thiên thú lần này kém hơn tam đầu sư tử. Thần Nam, Huyên Huyên, thủ mộ lão nhân thể đòn diệt ngay, thậm chí dần thấy vô lực, có mấy Thái cổ thần rơi xuống vực sâu vạn trượng, tình huống phi thường nguy hiểm!

      Trong trận đại đối quyết cuồng bạo, mười mấy Thiên thú gần như phát cuồng, trong tình huống bị áp chế sức mạnh vẫn xé được hư , liên tục ép Thái cổ thần rơi xuống.

      Thủ mộ lão nhân dùng Sinh Tử bàn giết hai Thiên thú cực mạnh xong liền bị đuối thú quét xuống vực. Huyên Huyên cùng thoát được, phải lùi xuống vực. đầu họ mười mấy Thiên thú như ô vân chặn đứng đường quay lên.

      Thần Nam dùng Hồng Hoang Kỳ đánh tan Thiên thú rồi cũng bị đánh văng xuống địa ngục đáy.

      Nhưng ai nấy đều hiểu, Thiên thú phải vô cùng vô tận, thực lực chân chính chỉ có mười mấy con đó mà thôi.

      Tiếng gió rít vù vù bên tai, Thần Nam mặc thân thể rơi xuống tự do bởi còn sức phi hành. Ở phía dưới, sức mạnh bị áp chế càng mạnh, dùng Hồng Hoang Kỳ che kín thân thể.

      Rơi xuống mãi thế này, cảm giác cho biết chắc độ sâu phải chừng năm vạn thước.

      “Ầm, ầm.” đập mạnh xuống đất, tạo thành miệng hố lớn rồi nứt toác, rung lên bần bật.

      Trong tình cảnh bị phong ấn sức mạnh, nếu có Hồng Hoang Kỳ che đỡ thân thể chắc tan xương.

      Trong hắc ám đại hợp cốc hề có nửa tia sáng, hơn nữa rất rộng rãi, lại có tiếng động, cơ hồ vừa vào vùng hư tuyệt đối tử tịch.

      biết bao lâu sau tỉnh lại, thân thể có gì đáng ngại, Hồng Hoang Kỳ phát ra hào quang mông lung phủ lấy .

      Thiên nhãn thần thông vẫn còn nhưng chỉ nhìn được cảnh vật trong vòng mấy thước, thấy miệng hố hiểu ngay lực va đập đến mức nào, có Hồng Hoang Kỳ hộ thể mới bình an, hiểu người khác có được thế .

      Bò khỏi miệng hố, phát thể phi hành nổi, đại bộ phận sức mạnh bị áp chế gần như biến mất.

      Thiên thú cũng dám xuống đến đây bởi chúng thể bay lên được.

      Đại hợp cốc tử tích, rộng rãi đến đáng sợ, lớn tiếng hô hoán nhưng có ai đáp, biết bọn thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên ra sao.

      Lòng cốc quá rộng, cầm Hồng Hoang Kỳ liền hơn thời thần mà phát gì. Trong lòng cốc tối tăm, ngoài nhanh thạch to lớn và băng lãnh ra còn cảnh vật gì.

      Yên lặng tới đáng sợ.

      “Sạt, sạt, sạt…” Trong bóng tối chỉ có tiếng bước chân của .

      “Thiên, ra đây cho ta, thiên vương lão tử đến rồi.” gầm lên.

      Hai thời thần sau mới thấy ngọn núi thoạt thoạt ở phía trước, bèn rảo bước tiến tới, Hồng Hoang Kỳ rung lên phần phật phòng bất trắc, bởi cảm nhận được từng đợt dao động năng lượng.

      Nhưng khi đến gần nhìn rồi hít sâu hơi khí lánh, đó là ngôi mộ lớn.

      Tuyệt cốc... cổ phần... tất cả vô cùng tà dị.

      đến trước ngôi cổ mộ, tấm bia cao chừng mười thước đứng sững, bên khắc văn tự phi thường cổ lão, đọc được nhưng dùng thần thức thăm dò liền có đạo tinh thần lạc ấn tiến vào óc, liền hiểu là mộ ai.

      Là – Thương Thiên chi mộ.

      thiên mộ!

      hít sâu hơi khí lạnh, chả trách đại hợp cốc đáng sợ như vậy, quả nhiên có thiên mộ! rất muốn mở phần mộ ra xem xét nhưng dám khinh cử vọng động, trong lòng cốc này cái gì cũng có thể xảy ra, quyết định vòng xem còn phát rồi mới quyết đinh.

      được mấy dặm lại có phần mộ lớn xuất trước mắt.

      vô cùng kinh hãi bởi phần mộ này tựa hồ được lập cách đây chưa lâu, tối đa chỉ ngàn năm trước, kém nhiều so với mộ Thương Thiên vốn thể đoán nổi tồn tại bao nhiêu năm.

      Đến trước bia mộ, dùng thần thức cảm ứng tinh thần lạc ấn, đây là của năm phần sáu Hoàng Thiên.

      Hoàng Thiên chi mộ, lại có thiên mộ!

      Lòng kinh hãi cực điểm.

      tiếp tục cất bước, được mấy dặm lại loáng thoáng thấy phần mộ lớn.

      hoàn toàn bị chấn trụ, cảm giác được tình nghiêm trọng vô cùng, nơi đây tựa hồ là vùng đất chôn Thiên, là mộ quần của các Thiên.

      từ thần mộ sống lại, mình phát sinh kiện trọng đại hầu như đều liên quan đến chuyện đó nên thấy mấy tòa thiên mộ, lòng liền dị thường bất an. Từ mộ mà sống lại, mà sinh ra, liệu sau cùng có quay về khởi điểm. Lòng thể bình tĩnh nổi.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :