Chương 437: Giá lâm Thần Nam từng cho rằng toàn thế giới hủy diệt, chỉ còn lại mình , tại thấy quang minh thế giới, thành thị của nhân loại xuất trước mắt, đương nhiên phải kích động. Giày vò lớn nhất là độc, dù tu vi thông thiên nhưng nếu toàn thế giới diệt vong, chỉ còn lại mình trong thế giới hủy diệt có ý nghĩa gì? “Ngẫu mễ đầu phát! Ta hưng phấn quá.” Tiểu long bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực, cao hứng lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng vào được quang minh thế giới, ta muốn ăn cánh gà nướng, ăn băng đường hồ lô, uống hồng tửu.” Nó cao hứng bay tung tăng đầu Thần Nam đoạn lăn lên lăn xuống đầu vai . Xung quanh hoa thơm chim hót, núi non rừng rậm phải là ảo ảnh mà là thế giới thực tại. Thần Nam mang tiểu long bay về đại thành. Nhưng đường , dừng lại, đáp xuống khe suối trong vắt, vốc vốc nước lớn rải lên người, khí lạnh khiến cảm giác như trải qua kiếp. Trong thế giới tối tăm lúc trước, tất cả đều ủ ê, thế giới sinh động tái , tất cả đều tươi đẹp. mang tiểu long vào thành, biết qua bao nhiêu năm rồi, thời gian xóa mờ tất cả, những người ở đây tựa hồ quên cơn ác mộng Lục đạo tan vỡ. khắp ngõ ngách đều có người lai vãng, hai bên đường đầy hàng quán, xứng danh tòa thành phồn hoa. Đôi mắt tiểu long híp lại, các tiểu điếm đầy đồ ăn ngon ánh xạ vào óc nó, cả kế hoạch hành động cũng thế. Thoáng chốc, Thần Nam thấy là lạ, ngẩng lên trời liền phát giác thái dương chỉ là cầu thể phát quang, cách mặt đất chừng mấy chục dặm. Xem ra đây là thế giới hoàn toàn mới, do người ta dùng đại pháp lực ngưng tụ thành phiến gian, mọi vật ở đầy đều mang từ Lục đạo vào. Giống như nội thiên địa vô chủ. Thần Nam hơi có cảm giác mất mát, nhưng đây là , Lục đạo hủy diệt, thể có đệ thất giới xuất . và Long Bảo Bảo vào tử lâu, lấy viên minh châu từ Lôi Thần điện đổ nát trong nội thiên địa ra, gọi bàn rượu thịt. Sau bao nhiêu năm mới lại được thưởng thức đồ nhắm. Tu vi cỡ cũng cần ăn uống, bất quá đó là kiểu hoài niệm, muốn cảm thụ khoái lạc xa xưa. Tránh rắc rối xảy ra, để Long Bảo Bảo hóa thành hài đồng, tại “búp bê” xinh xắn đó ăn như rồng cuốn. “Ngươi cứ ở đây hưởng thụ, ta quanh chút, nhớ là vạn lần đừng gây họa.” “Yên tâm , ta chén sạch cả viên minh châu, quyết rời khỏi đây.” Tâm thần của Thần Nam đặt hết lên thiên giai cao thủ lúc trước, muốn phí quá nhiều thời gian, búng mình lên xuất ở ngoài thành. nội tìm đối phương thanh toán mà muốn hiểu gian này trước xem những “bạn cũ” Hắc Khởi, Hắc Ám đại ma thần trốn ở đâu. tăng tốc lên cực hạn, tung hoành trong vùng gian, nhưng rất nhanh chóng bay đến điểm tận đầu, phiến thế giới này hẳn to nhưng cũng , diện tích chừng hơn trăm vạn dặm, nếu tính theo hình vuông, mỗi cạnh của nó quá ngàn dặm. Nhân khẩu lại ít, phải tới hơn ngàn vạn, có tới mười mấy toàn thành thị của nhân loại tụ tập quá nửa nhân khẩu. Trừ có trời sao và diện tích hữu hạn, nơi này khá giống Nhân gian giới khi xưa. tại biết đây phải là Huyền giới vô chủ, được mấy thiên giai cao thủ chế tạo ra. Hắm cảm giác được khí tức của ba vị thiên giai cao thủ, trong đó có người theo dõi. Từ lời lẽ những người trong thế giới này trao đổi, Thần Nam biết ba nơi ba kẻ đó ở được gọi là thánh vực, chúng là chúa tể của thế giới này, là thánh nhân được người ở đây lễ bái mỗi ngày, thần linh thủ hạ của chúng được gọi là thánh sứ. Đồng thời biết được tin tức kinh nhân, bao năm nay bách tính đều muốn về quê mẹ trong truyền thuyết: quê của tổ tiên. Ai cũng có niềm tin như thế, họ nhất định về. Nếu đoán sai, họ muốn quay về Lục đạo thế giới bị tàn phá. Đương nhiên hiểu tại sao họ muốn làm thế. Linh khí dày đặc khiến như được tắm trong gió xuân. tới thánh vực của thế giới này, ở đây chứa đại địa linh căn. muốn lấy nhưng biết chúng sinh còn cần nên dẹp ngay chủ ý. Quan sát cẩn thận, phát giác chỉ có thiên giai cao thủ từng công kích mình, hai người kia chưa gặp qua. muốn lạm sát vô cớ, cũng muốn diệt hết cả ba thiên giai cao thủ của thế giới này rồi gây ra hậu hoạn. giấu chân dung, chỉ thể ma tính, phát ra ma khí ngùn ngụt, rảo bước vào thánh vực, phong thái như đế vương giá lâm, các thần linh tuần phong bị chấn bay hết dưới làn ma diễm ngút trời. “Ầm.” mở toang cửa thần điện tiến vào như thượng cổ quân vương đến phục cừu, mọi vật chất đều bị tử vong ma khí biến thành cát bụi. “Ai dám xông vào Sáng thế thần điện?” Trong điện truyền ra thanh cực kỳ uy nghiêm. Thần Nam cười lạnh, Sáng thế thần điện? Định coi mình là Sáng thế thần sao? quát vang: “Ta là Diệt thế thần.” “Ầm.” Nơi qua, thần điện đổ nát, thần tiên tránh xa. “Thiên giai cường giả?” Thân ảnh chớp lên, ba nhân ảnh xuất chặn đường . “ giờ chúng ta còn chưa đến đó lần nữa, lại muốn phát động chiến tranh sao?” Hiển nhiên cao thủ từng công kích Thần Nam phát được khí tức của . “Ta từ thế giới phá toái trở về, chưa có Sinh Mệnh nguyên tuyền sản sinh, chúng ta quay lại đại lục hắc ám nhưng phải đợi rất lâu nữa, lẽ nào ngươi muốn phát động Thái cổ chư thần chi chiến?” Thanh chất vấn cực kỳ lạnh lẽo. Thần Nam biết được tin tức trong yếu trong câu này, lòng dậy sóng: “Chư thần giáng lâm? Hắc… hắc hắc…e rằng ngươi đợi được đến lúc đó.” lạnh lùng quát, tử vong ma khí tràn khắp thánh vực. “Ngươi phản lại ước định giữa chư thần, trước khi chúng thần giáng lâm được khai chiến, ngươi là ai?” “Ta? Ha ha… oán hồn bị các ngươi giết chết nên đến đòi lại tất cả.” “ láo.” Ba vị thiên giai cao thủ hiển nhiên bị chấn trụ, đại lục hắc ám rộng lớn chính là Lục đạo bị hủy diệt, ai sống nổi trong trận đại hủy diệt? Nếu kẻ còn sống sót nổi chắc chắn là ác ma của ác ma. “Hắc ám thế giới sao lại có sinh mệnh sống sót! thể nào, đó là vùng tuyệt vọng tử vực, ai thoát được.” “Lúc xưa các ngươi giết người quá nhiều nên quên rồi sao?” Thần Nam lạnh lùng nhìn thiên giai cao thủ từng ra tay với mình: “Lúc đó ngươi tranh đoạt linh khí, đồ sát sinh linh quá nhiều, ta là hỗn hợp thể của họ, đến phục cừu từ đại lục hắc ám.” “Đừng giở trò nữa. ràng biết đại lục ám hồi phục, ngươi chẳng qua muốn phát động chiến tranh trước, ngươi ra là phe nào? Của quân vương Hắc Khởi? Hay Thái cổ cự hung Cáp Xích? Hoặc người của hỗn độn di dân Lý Nguyên?” “ rồi, ta là người của Bất tử quân vương ở đại lục hắc ám. tại có gì muốn , chỉ cần tính mệnh của ngươi.” Bao năm khổ tu của Thần Nam bị lãng phí, đệ nhất nhị tam thức của Nghịch Loạn bát thức cùng xuất ra. Ba thiên giai cường giả bị chấn tung , trong sát na hai người kia văng ra, Thần Nam mở toang nội thiên địa, thu nhân vật cần thiết vào rồi hóa thành đạo ma quang rút lui. Thoáng chốc, lại xuất ở thành thị ban đầu, ôm Long Bảo Bảo say khướt, nhanh chóng phá tan hỗn độn, rời khỏi vùng gian này. Lúc hai cao thủ kia đuổi đến thành thị về hắc ám đại lục, thả thiên giai cao thủ ra, tận tình chiến đấu. Trận chiến hoàn toàn cân sức, sau cùng thiên giai cao thủ chung hóa thành điểm điểm linh khí, bị thu vào nội thiên địa của . nhìn lên thinh hắc ám vô tận, lạnh lùng : “Chư thần quay về gian này sao? Hay lắm, Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần…Lúc các ngươi giáng lâm là lúc chúng ta chiến đấu.” Thoáng chốc qua trăm năm, Long Bảo Bảo chịu tịch mịch, thường cùng Thần Nam đến quang minh thế giới quen thuộc ăn uống thỏa thuê. Cả hai thường phát thiên giai thần niệm từ trời xa quét xuống, tựa hồ tìm kiếm vùng đất mênh mang này. Lần nào, cả hai cũng tránh thoáng thần thức hùng hậu đó, chuyên cần tu luyện trong tử vong thế giới. Thần Nam cố quên hết tất cả “pháp”, định phá trừ tất cả “pháp” cố hữu, sáng tạo ra “pháp” hoàn toàn mới. Thời gian trôi , tử vong thế giới còn vĩnh hằng tịch, thiên ngoại chư thần lục tục xuất bóng dáng, ngày họ quay về còn xa nữa. nhớ lại những bằng hữu và thân nhân, biết mấy ai còn sống sót. muốn cả nghĩ bởi từng có dự cảm lành. Nhìn hài cốt trải khắp tử vong thế giới, lại nhớ đến Thiên Quỷ, tâm niệm nhất động, mới chỉ là ý nghĩ thử xem, lập tức niệm Thiên giai đại triệu hoán thuật. Vốn hi vọng gì nhưng cả kinh bởi cảm ứng được dao động cực . “Thiên Quỷ chưa chết.’ mở mắt, trong vùng hắc ám vô tận xạ ra hai tia sét. “Long Bảo Bảo, chúng ta cứu người.” “Ngẫu mễ đầu phát, cứu con lươn sao, mình uống rượu mất hết vị, nhớ những khi cùng lão du côn uống rượu.” Thần Nam liên tục triệu hoán Thiên Quỷ, men theo dao động phi hành trong tử vong thế giới, hai mươi vạn dặm trôi lại sau lưng, sau cùng cũng đến được nơi phát ra dao động. Tàn tích của Phong Đô sơn trước kia tan tành, chỉ còn lại vùng băng lãnh. Sức mạnh thiên giai ngừng đánh xuống, vô số xương cốt tan nát bay tung lên, đào thành đại hợp cốc sâu ngàn thước, Thần Nam mới phát ra tàn thân của Thiên Quỷ. Tấm thân như cự sơn giờ chỉ còn nửa khô lâu đầu vỡ tan, điểm điểm hào quang nhàn nhạt lóe sáng, e rằng lâu nữa tịch diệt. “Chúa thượng…” Thiên Quỷ yếu ớt gọi. “Chúng ta là bất tử chi vương, trùng sinh tại đại lục hắc ám tuyệt vọng.” Thần Nam cảm thán, dùng sức mạnh ma tính giúp Thiên Quỷ khôi phục bản nguyên. cần trợ giúp nhiều, chỉ cần giúp nó thoát khỏi ảnh là được, rồi nó tự khôi phục, tử vong thế giới này là “đất” của nó. Thiên Quỷ khiến kinh ngạc, bởi nó dùng thiên giai quỷ hồn bảo lưu được linh thức của người nữa là đồ đệ Cổ Tư. Nó tu dưỡng mười mấy năm, Cổ Tư mới tỉnh lại từ đáy sâu linh hồn sư phụ, tách hẳn ra. Gặp lại hai người quen, trong lòng Thần Nam đầy niềm vui, phi thường hi vọng nhưng người quen cũ đều quay về nhưng cũng biết thể, có những người được chú định vĩnh viễn tan biến. Long Vũ, Huyền Trang, Đại Ma, Tiềm Long, Mộng Khả Nhi, , Tử Kim thần long, Y Y, Nam Cung Ngâm, tiểu công chúa, Đạm Đài Tuyền… ai còn sống? Lại thêm năm mươi năm, linh khí đại lục hắc ám dày hơn, tử khí nhạt dần. Hôm đó, Thần Nam và Long Bảo Bảo chợt thất thiên địa nổi sấm, đồng thời bay lên mà kinh động đến hai khô lâu vương tu luyện. Họ nhanh chóng bay về phía nam đại lục hắc ám. “Trời ạ, ngẫu mễ đầu phát. Linh khí, linh khí dày đặc.” Long Bảo Bảo kêu ầm lên: “Lẽ nào… đại địa nổi sinh cơ?” Thần Nam và nó nhanh chóng đáp xuống, hài cốt vô tận tạo thành vùng tử vong chi hải nhưng ở chính giữa là có dao động sinh mệnh tràn ra, linh khí vô tận vút lên. Hóa ra… là nguồn Sinh Mệnh nguyên tuyền. Tử cực rồi sinh, sinh cực thành tử, xưa này sinh tử tương giao. Năm xưa vô vàn sinh linh bị diệt, biển sinh mệnh chi năng chìm xuống đại lục hắc ám, đến hôm nay sinh ra Sinh Mệnh nguyên tuyền trong vùng hài cốt, bản chất khác gì Sinh Mệnh nguyên tuyền của Thần Ma lăng viên năm xưa. “Đại lục mênh mang này thể chỉ sản sinh ra nguồn Sinh Mệnh nguyên tuyền, chư thần bắt đầu mở mang vùng của mình.” Thần Nam nhìn lên vòm cười lạnh. “Ngẫu mễ đầu phát, chả trách mấy tên khốn đó hoạt động ngày càng nhiều ở đại lục hắc ám, khẳng định nhắm đến Sinh Mệnh nguyên tuyền, chúng ta quyết cho cho chúng.” cần nó nhắc, nguồn Sinh Mệnh nguyên tuyền đầu tiên trong thiên địa đời nào Thần Nam để cho chư thần, ý nghĩa của linh tuyền quá trọng yếu. Sinh Mệnh nguyên tuyền đầu tiên đại lục hắc ám bị Thần Nam lấy vào nội thiên địa. So với linh tuyền trong Thần ma đồ năm xưa, nó còn tinh thuần hơn, dù sao cũng do vô tận sinh linh diệt vong hình thành, sinh mệnh chi năng mạnh đến khó tưởng tượng nổi. Công năng của thánh tuyền vượt cả tưởng tượng, những tiên quả thụ chết trong nội thiên địa của Thần Nam đều nảy sinh cơ, tiên căn đều sống lại. Vốn chỉ còn lại mười mấy cây biến thành dày đặc, thần quang lấp lánh. Dù những cây cỏ tầm thường được Sinh Mệnh nguyên tuyền tưới vào cũng thành thần thụ, gì đến tiên căn thần thụ vốn có. Ngày nào Long Bảo Bảo cũng được căng bụng, ngày nào tiên thụ cũng khai hoa kết quả, nội thiên địa trở thành nơi đẹp nhất với nó. Thần Nam biết ý nghĩa của Sinh Mệnh nguyên tuyền cực lớn, đó là bất tử thần dược! Sau này tất có chỗ dùng. “Ầm, ầm, ầm.” Đại lục hắc ám vang lên tiếng nổ. “Mau xem là chuyện gì?” Long Bảo Bảo chỉ hoàng kim trảo ra. Thần Nam ngước nhìn, chỉ thấy vùng hào quang sáng lóa từ hạ xuống đại lục hắc ám. “Là… Huyền giới vô chủ. Chư thần bắt đầu quay về rồi.” “Ầm, ầm, ầm.” Lại thêm tiếng nổ, khí tức hùng hồn tràn khắp thiên địa, quang minh thế giới giáng xuống. Đại lục hắc ám liên tục biến hóa, chư thần xa lần lượt giá lâm.
Chương 438: Lại xuất Quang minh thế giới sáp giáng xuống đại lục hắc ám, Thái cổ chư thần cảm ứng được khí tức của Sinh Mệnh nguyên tuyền. Thần Nam thu đệ nhất tuyền sau đại phá diệt vào nội thiên địa, đoạn mang Long Bảo Bảo phá toái hư biến mất trong bóng tối vô tận. Hai phiến quang minh thế giới từ đáp xuống như hai hòn đảo từ thiên ngoại bay về, phát ra thần quang rực rỡ, uy lực kinh nhân khiến người ta cảm nhận ràng có người thi triển đại thần thông thăm dò đại lục bên dưới, mục tiêu là nơi Sinh Mệnh nguyên tuyền phun ra. “Ầm, ầm, ầm.” Tiếng nổ vang lên, đại lục hắc ám rúng động, hào quang mông lung chiếu sáng mặt đất rộng lớn, quang minh thế giới đáp xuống này chiếm mất mấy trăm vạn dặm vuông, hai quang minh huyền giới nối nhau, trùm lên cả cốt hải phía dưới. Nếu thế giới chưa từng bị hủy diệt, có người biết được hôm nay xảy ra những việc thế này chắc chắc vô cùng kinh hãi, truyền thuyết cổ lão nhất nhất thực ! Có điều những người vĩnh viễn ra thể nào chứng kiến. Theo truyền thuyết, bóng tối bao phủ khắp nơi, thế giới vĩnh viễn hủy diệt, điểm điểm quang minh từ trời chiếu xuống… Thần Nam đến gần, đứng trong hư vô tận cách đó mấy ngàn dặm, khí tức bản thân và Long Bảo Bảo, ngưng thị vào phiến quang minh thế giới, cảm ứng được hơn ngàn vạn nhân khẩu tồn tại trong đó, còn thiên giai cao thủ chỉ cảm ứng được hai người. Hai người mà nắm giữ ngần ấy nhân khẩu và hai quang minh huyền giới, lại quay về đại lục hắc ám đầu tiên, nếu lầm, chắc chắn là Thái cổ cự hung. từng thấy Huyền Hoàng nên biết những kẻ này chắc cũng là hung ngân từng bị phong ấn tại đệ tam giới, bằng đơi nào mình có thể khống chế được cả quang minh huyền giới. Hắm chủ động đến khiêu chiến hai kẻ này mà đợi chư thần trở lại, những kẻ có ân oán với đều chưa thấy bóng. “Gào…” nghe thấy tiếng gầm phẫn nộ từ nơi cự hung đáp xuống, tựa hồ tìm được gì trong cố hải vô tận bên dưới nên gầm gào khiến chúng sinh trong quang minh thế giới run rẩy. Hồi lâu sau, hắc ám thế giới mới bình tĩnh lại, Thần Nam xa. Mấy năm trôi qua nhanh chóng, càng lúc chư thần càng hiển thần tích nhiều hơn. Hôm đó, ba tiếng nổ vang vọng khắp thế giới, từ ba hướng sáng rực hào quang, linh khí dao động tứ phía, ba Sinh Mệnh nguyên tuyền tái . Lần này xuất gần mười quang minh thế giới giáng xuống những nơi có Sinh Mệnh nguyên tuyền. “Ngẫu mễ đầu phát, lại phải ra tay.” Long Bảo Bảo nắm chắc hoàng kim tiểu quyền đầu. Thần Nam và nó nhanh chóng xé hư bay tới, chỉ họ mà hai Thái cổ cự hung xuất đầu tiên đại lục hắc ám cũng bay về Sinh Mệnh nguyên tuyền thử vận khí. Trong cốt hải vô tận, Sinh Mệnh nguyên tuyền chảy rì rào, linh khí xung thiên chiếu sáng trăm vạn dặm quanh đó. Hào quang rừng rực, linh khí bức nhân. Long Bảo Bảo như nhảy thẳng xuống nước, ngụp xuống rồi lại trồi lên hưng phấn : “Thần tuyền này là của chúng ta.” Linh quang vô tận chiếu rọi, Thần Nam dám trù trừ, dùng thời gian ngắn nhất thu linh tuyền vào nội thiên địa, lúc này tiểu thế giới của là thánh thổ trong thánh thổ, hai dòng Sinh Mệnh nguyên tuyền biến nơi đây thành thế giới các tu luyện giả mộng mị mong cầu, tu luyện năm trong đó bằng trăm năm ở ngoại giới. Các loại kỳ hoa tiên quả mọc khắp nơi, thần thụ xanh rờn, nõn nà. Lúc Thần Nam và Long Bảo Bảo quay về đại lục hắc ám, từ liên tiếp đáp xuống ba tòa quang minh huyền giới, trấn áp địa phương họ vừa rời . Hai hướng khác cũng vậy, quanh mỗi dòng Sinh Mệnh nguyên tuyền có ba, bốn quang minh huyền giới. Nhưng ba Sinh Mệnh nguyên tuyền mới xuất có tới ha bị Thần Nam và Thái cổ cự hung cướp mất khiến các thiên giai cao thủ trong mấy phiến quang minh thế giới phẫn nộ gầm hét, thanh vang động khắp đại lục hắc ám. “Ai lấy trộm Sinh Mệnh nguyên tuyền? Lúc trước phải phân chia địa vực rồi sao? Ai tuân thủ quy củ? Chết tiệt…” “Ngẫu mễ đầu phát, ngon ! Ngày nào cũng có tiên quả bất tận đúng là đời hạnh phúc. Thần Nam, chúng ta có nên dùng tiên quả nấu rượu nhỉ.” Nội thiên địa của Thần Nam sáng rực, tiên hoa đua nở, cỏ thơm xanh om, thần thụ lắc lư phát sáng, so với hắc ám thế giới bên ngoài khác nào mộng ảo. giờ tiểu long quá ư hạnh phúc, cả ngày ngâm mình trong Sinh Mệnh nguyên tuyền, quả cầu hoàng kim lăn lăn lại trong tiên quả viên, mỗi ngày đều say sưa, hận thể cười cả trong lúc ngủ. Thần Nam cảm khái, nội thiên địa được Sinh Mệnh nguyên tuyền tưới mát phát triển thành mấy trăm vạn dặm vuông, đường kính đến mấy ngàn dặm, so với ban đầu quả trời vực. Thần điện bị phá hủy lại được tu sửa, có thể coi là mảnh đất lành đệ nhất từ sau khi Lục đạo hủy diệt. Đệ nhất Sinh Mệnh nguyên tuyền hàm chứa quá nhiều linh khí, vượt cả tưởng tượng. Nghe thấy tiếng thiên giai cao thủ mới xuống đại lục hắc ám gầm hét, Thần Nam bật cười, thế càng hay, để chư thần tự nghi kị nhau, sau này phát sinh chinh chiến, có tình trạng hình thành những phe phái quá mạnh. Qua là sách lược phân hóa thượng thặng. Cái Thế quân vương Hắc Khởi chưa xuất , nhiều Thái cổ cự hung đáng sợ cũng chưa thấy đâu. Cả Thần gia cao thủ cũng vắng bóng, cứ nghĩ đến Thần lão đại cùng Viễn tổ sống lại là Thần Nam lại nhức óc. Hơn nữa, cả Thái Cổ Lục Tà và bọn Hắc Ám đại ma thần mà “mong ngóng” cũng thấy bóng dáng, khiến hơi ngạc nhiên. hoài nghi bọn Hắc Ám đại ma thần lạc lối trong hỗn độn vô tận mà tìm thấy lối về chăng? Nếu giờ phải lúc quan trọng tranh đoạt Sinh Mệnh nguyên tuyền chắc vào vô hạn hỗn độn hư tìm chúng tính sổ. Mấy tháng, thiên địa lại thần quang xung thiên, dấy lên vô tận linh khí, lần này năm Sinh Mệnh nguyên tuyền xuất trong đại lục hắc ám. Cơ hồ ngay trong sát na đó Thần Nam tới với tốc độ hơn cả quang tốc, Sinh Mệnh nguyên tuyền phát ra hào quang thần thánh vừa nhô lên bị lấy mất linh căn. Lần này liên tục giáng xuống mười mấy quang minh huyền giới, tức là mấy thế giới cùng chung hưởng Sinh Mệnh nguyên tuyền. Tiếng gầm vang động trời đất, hiển nhiên thế lực đoạt được linh tuyền lần trước, lần này ngầm tham gia cướp đoạt khiến đại lục hắc ám đại loạn. Sinh Mệnh nguyên tuyền xuất , vô tận tử vong khí tức chìm xuống, thiên địa linh khí càng lúc càng dày. Thần Nam phát , thiên địa biến hóa khiến mọi pháp tắc, thần thông cùng từ từ biến theo, chỉ có tốc độ và sức mạnh cải biến. Điều này khiến ý thức được rằng phải phá tan mọi , sáng tạo ra “pháp” mới tinh chính là con đường sáng. tại còn “Thiên” trói buộc hay can thiệp, tất cả đều gần với bản nguyên. Trong thời đại tiếp cận với sức mạnh bản nguyên này, tham ngộ được bao nhiêu quyết định đến tiềm lực tương lai. Nên nhớ hỗn độn di dân tựa hồ chiếm được tiên cơ về phương diện này, ai cũng cực mạnh. Thần Nam tham ngộ Nghịch Loạn bát thức nữa, sức mạnh bản nguyên của thời cũng phân giải khắp thân thể, nỗ lực sáng tạo thứ của riêng mình. Vừa đứng xa quan sát quang minh thế giới, vừa tự tu luyện trong bóng tối, chợt cảm giác có cường giả tiếp cận! chiếc bóng đen ngòm từ cao đáp xuống, cười u: “Tuyệt vọng hắc ám đại địa phải thứ Minh Thần ta vẫn chờ đợi sao? Đây mới chân chính là thế giới thuộc về ta? Minh Thần chân thân giá lâm, ta phải chuẩn bị tất cả.” Thần Nam cả kinh, nhìn bóng dáng trong màn đêm, quả nhiên là Minh Thần của phe Pháp Tổ, , đúng ra là hóa thân của y. Nó tự giáng xuống đây. Thân tùy ý động, đứng trong vô tận hắc ám, thân thể hóa thành cây ma đao! Vạch thành sợi u minh chi quang, vô thanh vô tức lướt qua thinh tối tăm. “A…” Minh Thần kêu lên thảm thiết, dù có tu vi thiên giai sơ cấp nhưng trước ma đao lại mềm như đậu hũ, bị Thần Nam cắt đứt. Y nhanh chóng tụ lại thân thể, lạnh lùng quát: “Ngươi là ai?” Đồng thời vô tận hài cốt mặt đất bay lên dày đặc, khô lâu bạch cốt đại quân trải ra ngập trời. “Người giết ngươi.” Thần Nam hóa thân thành ma đao, u minh ma quang sắc bén khôn tả, phàm là vật chất ắt chặn nổi, cắt đứt hóa thân rồi chặt luôn cả liên hệ với bản thể trong vô tận hỗn độn. Trong bóng tối, khô lâu trắng toát mỏng manh như tờ giấy, căn bản chặn nổi , nơi nào ma đao qua, bạch cốt gãy vụn, Minh Thần hóa thân lại bị cắt đứt. Thần Nam cho nó cơ hội tụ lại, lạnh lùng quát: “Hắc Ám đại ma thần, chân thân của ngươi khi nào quay lại?” “Sao ta phải cho ngươi biết?” Minh Thần hóa thân bị cắt đứt nhưng vẫn cứng đầu. thên câu nàu, Thần Nam hòa vào ma đao, cắt đứt hạ thân của nó, đó là trong những “pháp” mới thử luyện, tuy bị gạt bỏ nhưng vẫn muốn thử uy lực. “ cần ngươi nữa, tại ta giết ngươi là xong.” Thần Nam ma đao vung lên, đao mang lạnh lùng, chém nát Minh Thần hóa thân, tiếng rú thảm thiết vang vọng, linh hồn tan nát bị Thần Nam bao phủ. Đoạn thi triển thiên giai đại triệu hoán thuật gọi Thiên Quỷ và Cổ Tư tới, cho hai khô lâu lấy Minh Thần hóa thân làm thức bồi bổ. Minh Thần muốn giá lâm, với Thần Nam khác nào y tìm chết. Nếu có thể, đưa Thiên Quỷ và Cổ Tư thành quân vương của hắc ám thế giới. “Ầm, ầm, ầm.” Lại có quang minh thế giới giáng xuống, lần này Thần Nam phát giác có những người đợi: Hắc Ám đại ma thần, Pháp Tổ… cả Thái Cổ Lục Tà, hai phe quả nhiên ở cạnh nhau, cùng đáp xuống nơi có Sinh Mệnh nguyên tuyền mới. Quan sát cẩn thận, thấy bóng Minh Thần, những người đều tới đủ. Quả là tin lấy gì làm tốt đẹp, các thiên giai cao thủ tựa hồ liên hợp lại, hình thành những phe phái cực mạnh. Tuy thực lực của tăng nhanh nhưng tuyệt đối thể mình hạ được mười mấy thiên giai cao thủ. Hơn nữa, còn quá sớm để xuất thủ, e rằng khiến Hắc Khởi và Thần gia chú ý. Hôm đó hóa thành ma đao, tiến vào quang minh thế giới của phe Hắc Ám đại ma thần, dùng cách sét đánh kịp bưng tai, xuyên qua ngực Pháp Tổ rồi ung dung bỏ . Biết rằng thể đắc thủ, chi khiến đối phương trọng thương nhưng muốn tạo ra khí căng thẳng, mặc đối phương dự đoán. thu lại khí tức nguyên bản, ai nhận ra được. phải tìm cho bọn Hắc Ám đại ma thần cường địch, như thế lúc xuất thủ mới dễ dàng. vào phiến quang minh huyền giới, thu lại thiên giai khí tức, hóa thân thành phàm nhân, lẫn vào biển người mênh mông. Thế giới này khá rộng, tựa hồ do nhân vật cực mạnh tọa trấn, là ứng viên trở thành cường địch của Hắc Ám đại ma thần. lúc đường cái quan sôi động, xuyên qua đám đông nghẹt, thân ảnh nhược tiểu khiến tim đập mạnh, dám tin vào mắt mình. tiểu nữ hài mặt mũi lem luốc, đôi mắt tạm coi là sáng, chừng bốn, năm tuổi, thân thể cực kỳ gầy gò, vô cùng đáng thương, đứng trước tiệm bánh bao, nhìm chằm chằm lồng bánh mới hấp xong, đột nhiên lao tới chộp cái rồi chạy, bàn tay đỏ ửng lên vì nóng. “Đứng lại.” bé bị xách cổ lại rất nhanh như con gà con. “Thúc thúc, cháu đói…” Đôi mắt ngập lệ, kinh hãi nhìn điếm chủ, cúi đầu giọng : “Cháu chỉ lấy cái… ba ngày nay cháu chưa ăn gì…” Thần Nam nhòe lệ, nhanh chóng chạy tới, ôm tiểu nữ hài bay vút lên, trong lòng chua xót cực điểm, bởi cảm ứng được khí tức của Thần Hi người bé. “Sao lại thế này? Sao lại thế này?” ngừng tự hỏi. “Thúc thúc… cháu sai rồi nhưng cháu rất đói…” Tiểu nữ đồng hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, tưởng bị điếm chủ bắt, kinh hãi van xin: “Thúc thúc, cháu giặt quần áo, giúp thúc giặt quần áo, tha cho cháu…” Khuôn mặt lên nét đáng thương cực độ. Long Thần Nam như dao cắt, đưa bé vào nội thiên địa, khiến ngủ thiếp , đoạn đặt tay lên đầu, cảm thụ linh hồn dao động, muốn biết chuyện gì xảy ra. Kí ức trong sau thăm linh hồn bé được Thần Nam thức tỉnh, những gì xảy ra lên trong lòng . Quả nhiên là Thần Hi. Thần Hi chuyển thế. Ngày đó Lục đạo hủy diệt, Thần Hi ở Nhân gian giới, hỗn độn di dân Lý Nguyên từ đệ tam giới về, vì muốn khôi phục nguyên khí mà đồ sát sinh linh vô số, bé cũng ngộ hại. Đoạn Lý Nguyên mang theo vô số sinh linh, bay về hỗn độn thế giới. Thần Hi là thiên địa linh khí hóa thành, tuy ngộ hại nhưng bất diệt linh thức trải qua nhiều năm tháng dần tụ lại giữa thiên địa, dựa vào linh khí trong thế giới của Lý Nguyên khống chế mà tụ lại. Tiểu Thần Hi sống lại, cảnh ngộ thê thảm, linh khí mất ít nên phải ăn Nhân gian ngũ cốc, cứ thế lưu lãng nơi đầu đường xó chợ. Biết được tất cả, vừa chua xót vừa cao hứng, dù thế nào, trong những người mong ngóng nhất về bên mình. “Thần Hi, Thần Hi…” đưa bé vào Sinh Mệnh nguyên tuyền, dùng tuyệt thế đại pháp lực đả thông kí ức, giúp bé khôi phục linh trí. Lúc đôi mắt sáng mở ra, ban đầu còn mê mang, rồi lộ ra thần sắc vô cùng hoan hỉ, chảy nước mắt cao hứng kêu lên: “Ca ca…” “Được rồi, Thần Hi đừng khóc, tất cả là quá khứ hết rồi, sau này ca ca chiếu cố cho muội.” “Thần Hi…” Long Bảo Bảo và Thần Hi có cảm tình đặc biệt, nó từng mượn thân thể bé khôi phục trọng thương chi thân, giờ gặp lại trong thế giới hủy diệt, khỏi vui mừng. “Tiểu long ca…” Thế giới hủy diệt mà vẫn trùng phùng, đúng là việc may mắn nhất. “Ầm, ầm, ầm.” Tiếng nổ ngừng vang lên, lại quang minh huyền giới đáp xuống đại lục hắc ám, lúc Thần Nam dẫn tiểu long và Thần Hi ra khỏi nội thiên địa, phát có thêm ba Nguyệt lượng. Tựa hồ chư thần sống sót đều quay về, mọi quang minh thế giới đáp xuống đại lục hắc ám.
Chương 439: Thâu thiên Trong tiếng ầm ầm, ba vầng minh nguyệt quay về hắc ám thế giới, minh nguyệt treo , rải xuống ánh sáng trong vắt khiến tử vong thế giới trong lành hơn. chỉ minh nguyệt mà cả Thái cổ chư thần đều quay lại, lục địa giáng hạ mười mấy quang minh thế giới, các cao thủ lại giá lâm. Ngẩng đầu lên thấy sao, chỉ thấy minh nguyệt sáng rực, tinh thủa xưa còn. Thần Nam ước cảm ứng thấy hắc ám thế giới tuyệt vọng này còn là phá diệt thế giới bàn đầu nữa mà có thêm vật gì đó, loại nguyên tố tựa hồ dần thay đổi. cảm giác có mùi vị của mưu. Tựa hồ có Thiên chi khí tức, đến từ Nguyệt lượng, từ quang minh thế giới phía dưới, từ mọi nơi. Thâu thiên! hiểu sao trong óc xuất hai chữ này, có ý niệm như thế. Thái cổ cự hung từng bị phong ấn tại đệ tam giới tất nhiên có những nhân vật như Huyền Hoàng, cả Thần gia lão tổ, đều phải những người tốt lành. Thiên địa vang lên tiếng đàn vui tươi tình tang, tình tang. Thần Nam tìm theo tiếng đàn, phi hành nhìn xuống dưới, có tới mấy chục quang minh thế giới nối nhau, chứng tỏ có tới ngần ấy đại thế lực. Nhìn xuống địa phận của chư cường, cảm thụ những biến hóa xíu của thiên địa, lúc tiếng đàn gần tắt, tìm ra nơi phát nguyên. quang minh thế giới, trong tiếng đàn liên tục vang vang, trải ra như làn sóng ánh sáng khắp đại lục hắc ám, từ hơn trăm vạn dặm vuông trở thành hơn ngàn vạn dặm. Tiếng đàn dừng lại cũng là lúc ngưng lan rộng, tốc độ nhanh kinh hồn khiến người ta phải tặc lưỡi, đó là loại đại thần thông. Trong tiếng đàn đó, Thần Nam cảm nhận được Thiên chi khí tức. tiến vào vùng thanh, cảm giác được khí tức quen thuộc tại tầng của quang minh thế giới cạnh đó. Tội Ác chi thành. ngờ rằng Tội Ác chi thành mà Thần Phong học viện tọa lạc lại bảo tồn được. Bảo tồn nguyên vẹn, thành thị thân thuộc này hề tổn hại, cả vô tận đại sơn quanh đó cũng bất biến, giữ nguyên được cả Thập vạn đại sơn. Nhân khẩu có lẽ đông, diện tích cũng lớn, chưa đủ trăm vạn dặm vuông nhưng với số nhân khẩu đó coi như tạm đủ, tất cả chỉ có tòa thành thị, xung quanh là núi non liên miên bất tuyệt. Tội Ác chi thành quả nhiên đơn giản, Thần Nam cảm thán. Bay vào phiến quang minh thế giới, để lại tàn ảnh, trực tiếp tiến vào Thần Phong học viện. Nhìn học viện quen thuộc của các tu giả, sững người. ràng cảm ứng được ở đây có khí tức của thiên giai cường giả. Hào quang lóe sáng, hai nhân ảnh xuất trước mặt, đều chỉ hơn hai mươi tuổi. người thân hình cao ráo, toàn thân phát ra uy lực cực mạnh, ước có long khí, kẻ còn lại kim quang lấp lánh nhưng cũng phát ra khí hùng hậu. Thần Nam chằm chằm nhìn hắc phát thanh niên vấn vít long khí, cảm giác được khí tức quen thuộc, tựa hồ từng gặp qua. “Là ngươi, Thần Nam.” Hắc phát thanh niên thấy , hình như rất kinh hãi, hiển nhiên có biết . “Ngươi là ai?” “Từng có duyên gặp mặt lần, bất quá lúc đó ta ở trong trạng thái này, có nhớ ra chưa?” Thần Nam kinh nghi bất định, sau cùng linh quang sáng lên: “Ngươi là… Cốt Long, , Cốt Long quay lại nguyên bản?” tổ Cốt Long từng bị khốn trong Huyết hải ở Tiểu lục đạo, lúc Thần Nam tìm Thời bảo tàng có gặp qua. Nhưng lần này Cốt Long ngộ được chân ngã, trở về Thiên Long bản nguyên chân chính. “Thân phận của ngươi là gì?” “Có nghe qua Thiên Long hoàng ?” Cốt Long khẽ mỉm cười. “Ngươi là Thiên Long hoàng? thể nào.” Thần Nam suýt nữa gào lên: “Thiên Long hoàng là nhi tử của ta.” “Ta là bào đệ của Thiên Long hoàng.” Lai lịch này khiến người khác phải kinh ngạc. Tựa hồ nhìn ra vẻ kinh hãi của Thần Nam. Cốt Long thở dài: “Những chuyện cũ theo gió bay xa, ta chỉ nhớ được mỗi cái tên đó, sống lại rồi ta nhớ được gì.” Dù vậy, Thần Nam cũng trọng thị y, dù gì cũng là trong những lão bất tử từ xa xưa nhất, tựa hồ kinh qua hai lần đại phá diệt, tuy là cá thể hoàn toàn mới nhưng thần thông chắc tiêu tan bao nhiêu. Hoàng phát thanh niên sáng rực kim quang cạnh đó càng khiến kinh hãi, là bạn cũ của long vương, sau này chuyển thế tu hành thành , tề danh với Cốt Long, chỉ có vị đại nhân của tộc – Hoàng Nghĩ. “ cần nhắc lại chuyện xưa, từ giờ chúng ta là Cốt Long và Hoàng Nghĩ.” Thần Nam gật đầu nhìn hai đại quái, những kẻ thông được chân ngã, tuyệt đối thuộc hàng “quái vật.” “Ngươi trước, sau này chúng ta tìm ngươi.” Hai thánh xong liền biến mất. Thần Nam vào Thần Phong học viện, nhớ lại những năm tháng thanh niên khiến cảm khái vô hạn, tất cả ra trước mắt, những ngông cuồng tuổi trẻ như mới xảy ra hôm qua. “Ngẫu mễ đầu phát.” “Thần Phong học viện.” Long Bảo Bảo và Tiểu Thần Hi từ nội thiên địa ra đều kinh hãi há hốc mồm, cả hai đều rất có cảm tình với nơi này, từng ở lại thời gian dài. Long Bảo Bảo mang theo Tiểu Thần Hi, vù tiếng, mất bóng trong vùng sâu học viện. “Oa… là xú tiểu tử ngươi.” Thần Nam dạo trong học viện, cảnh sắc như xưa, lão giả tóc bạc phơ bước qua, đột nhiên dừng bước, kêu ầm lên rồi cốc cái nên thân. đương nhiên tránh được nhưng lúc đó ngây người, vừa tỉnh lại liền gọi to: “Đông Phương tử lão đầu!” Nhớ lúc xưa đùa giỡn Đông Phương Phượng Hoàng bị tử lão đầu này dần cho trận, giờ lão già nhiều. Cùng lúc, cách đó xa có mấy người tiến tới, đều hô lên thất thanh. “Tiểu tử này là Thần Nam?” Phó viện trưởng gian trá của Thần Phong học viện cũng già, tuế nguyệt bỏ qua cho ai. “Tử lão đầu, là ta.” Hai trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi dám tin vào mắt, kêu lên kinh ngạc: “ là… Thần Nam.” Thần Nam cũng nhận ra họ, là hai vị năm xưa ở Thần Phong học viện: Khải Văn và Lãnh Phong. Tuế nguyệt như đao, lưu lại những vết khắc thể xóa nhòa mình họ, gặp lại cố nhân khiến Thần Nam vô cùng cảm khái, ước đại ngộ, lại có cả cảm giác thất lạc. Có lẽ là tâm nguyện, sớm muộn gì cũng bước lên Thông thiên chi lộ, trùng phùng lần này coi như triệt để dứt khoát với quá khứ, khi lên đường, ắt vĩnh viễn còn tương kiến. Tu vi mấy người này cao lắm, tựa hồ qua mấy trăm năm, họ chỉ đạt tiên nhân sơ cấp, miễn cưỡng chống nổi tuế nguyệt xâm thực. “Xú tiểu tử!” “Tử lão đầu!” … Những lời quen thuộc khiến tâm tư Thần Nam phức tạp. “Tối nay chúng ta uống thoải mái, trò chuyện sướng khoái.” … Ngoài xa các học sinh Thần Phong học viện hiếu kỳ nhìn họ. Từ biệt phó viện trưởng, Đông Phương lão đầu, Lãnh Phong và Khải Văn, Thần Nam rảo bước học học viện, tiến vào long trường, đến bên hồ, vào trong lâm viên… Sau cùng Thần Nam thấy thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, Đông Phương Phượng Hoàng ôm tiểu nữ hài dạo ngoài xa. Tuyệt sắc mĩ nữ ngày xưa… là đây? Hài tử là con nàng? Mấy trăm năm qua, tất cả đều có thể xảy ra. Đến góc đường, hai thân ảnh tan biến. Thoáng qua tia thất lạc trong lòng, nhưng Thần Nam hiểu được chữ “chân ” của phàm nhân. Trong lúc này, tâm cảnh của tăng cao, tu vi… cũng tinh tiến ít. Tựa như có cảm ứng, từ góc đường bùng lên khí tức hùng hồn, thân ảnh bé bay lại, kêu lớn: “Thần Nam ca ca… là ca ca sao?” Tiểu Phượng Hoàng, quả nhiên là Tiểu Bất Điểm. Cuối cùng Phượng Hoàng thiên nữ cũng phân hóa thành hai người. “Là ngươi?” Đông Phương Phượng Hoàng cũng quay lại, thấy liền tỏ vẻ kinh ngạc. “Vù.” đạo kim quang bay tới, Long Bảo Bảo mang Tiểu Thần Hi xuất . “Tiểu long ca ca, Thần Hi!” Tiểu Bất Điểm cao hứng kêu lên, mắt đẫm lệ, vừa nhảy vừa kêu. Ai cũng tỏ vẻ kích động… Tối về Thần Nam và mọi cố nhân ăn uống vui vẻ, kể lại những chuyện qua, ai nấy đều vô vàn cảm khái, đều say khướt. Sau cùng mĩ nữ Đông Phương Phượng Hoàng cũng say, dụng lực đá Thần Nam bất tỉnh, vừa khóc vừa cười ra. Ai nấy đều được dìu , lúc Thần Nam mở bừng mắt, tâm tình vô cùng phức tạp, thậm chí hơi thương cảm, ước phát giác mình thể ngăn được “ bước” tiếp theo này. biết cất bước rồi liệu còn tương kiến với họ nữa . Quang minh thế giới cũng có đêm. Soạt soạt. Hai thân ảnh xuất trong màn đêm vào phòng Thần Nam, là Cốt Long và Hoàng Nghĩ. Họ thấy tướng trang nghiêm, tựa hồ phát ra khí tức khiến họ nhận ra. “Ồ, tu luyện tâm cảnh…” “Tựa hồ tăng tiến hẳn so với lúc gặp nhau ban ngày.” Đột nhiên Cốt Long kêu lên kinh hãi: “ trong những người thắng, kẻ thâu thiên chân chính.” “Thâu thiên.” Hoàng Nghĩ cũng kêu lên kinh hãi. Cùng lúc mở bừng hai mắt, phát ra thần quang sáng lóa: “Ta phải lên Thông thiên chi lộ nhưng sợ cắt đứt được phàm trần thất tình, rồi lại giết chóc ngập đất.” Thoáng chốc thân ảnh bọn Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần lóe lên trong ánh mắt tử tịch của .
Chương 440: Cấm kị thần thông chấn nhiếp địch Tròng mắt Thần Nam trống rỗng, phảng phất như hư tử tịch, biến hóa kỳ dị này đột nhiên sinh ra chỉ trong nửa ngày, ước như vô tình vô dục, diệt thế thiên đạo. Trước mắt ngưng tụ thành hai lưỡi ma đao đen nhánh lạnh lùng, vô cùng sắc bén. Khẽ động cắt đoạn hư thành hỗn độn, cảnh tượng quả đáng sợ. Hai thanh đao từ mắt xuất ra, tùy theo ánh mắt mà động, nơi nào qua, bàn ghế tan ra như hoa tuyết, bức tường ngăn chặn tầm mắt cũng tan như mây khói trong sát na. Phảng phất như có thanh diệt thế đồ đao quét qua, mọi vật hữu hình đều hóa thành tro bụi, quay về hỗn độn. “Thâu thiên, sao lại là thâu thiên?” chầm chậm quay lại hỏi Cốt Long và Hoàng Nghĩ. Hai người nhanh chóng lách : “Thu lại vô tình đao!” Đôi mắt trống rỗng của Thần Nam thoáng chốc lại sinh khí, tử tịch khí tức tan biến, sinh cơ dần, hai thanh ma đao tan trung. Vô tình đao, trảm diệt chi đao, đoạn tuyệt tất cả. Trong lòng cả ba người đều có cảm nghĩ này. “Cái gì là vô tình đao?” Thần Nam tựa hồ minh ngộ, thoáng nghĩ rồi hỏi: “Hai thanh ma đao vừa nãy…” “Ta còn tưởng ngươi dùng đại pháp lực thâu thiên, xem ra ngươi biết gì. Còn mau tỉnh lại, luyện hóa vô tình đao trong lòng. Ngươi còn chưa chế ngự được nó, để lâu e là nó chế ngự ngươi.” Thần Nam dần tỉnh ngộ, trầm tĩnh điều tĩnh, hai thời thần sau mới mở mắt, đôi mắt trong mắt, còn vẻ tử tịch như lúc trước. “Thâu thiên là gì?” lại hỏi. “Kẻ thâu thiên, lấy năng lượng của Thiên, rút lực của Thiên.” Đôi mắt nheo lại của Cốt Long xạ ra hai đạo tinh quang: “Lục đạo phồn thịnh cực điểm, uy hiếp đến tồn tại của Thiên nên phải diệt chúng sinh, tương truyền từ xa xưa rằng chúng sinh cũng có thể diệt Thiên.” Thần Nam bị lời lẽ của Cốt Long chấn động, lão long này kinh qua hai lần đại phá diệt, lời tương truyền cổ lão mà y tới quả kinh nhân. Cốt Long tiếp lời: “Đương nhiên khả năng chúng sinh diệt Thiên chưa từng xảy ra, chỉ thấy xảy ra Thiên diệt chúng sinh.” “Chúng sinh diệt Thiên” và “Thiên diệt chúng sinh” dấy lên hồi ức trong lòng Thần Nam, khiến nhớ tới “lời dự báo thanh diệp”. Lần đầu nghịch chuyển thời đế trước thời Thái cổ từng có bốn phiến thanh diệp kích xuyên cách đoạn Thái cổ bay tới, nhưng chỉ thấy ba chữ: “sinh”, “diệt”, “chúng”. tại, hiểu bốn chữ truyền ngôn đó có thể là “chúng sinh diệt Thiên”! Hoặc là “Thiên diệt chúng sinh”! Giọng Cốt Long trầm hẳn xuống: “Sau khi Thiên diệt chúng sinh dựa vào chúng sinh chi linh mà nuôi bản thân. tại Lục đạo tan nát, tuy chìm vào vô tận tử tịch nhưng trong chết chóc lại chưa vô hạn sinh cơ, là linh lực trời cao dùng để nuôi mình. Đồng thời có vô hạn sức mạnh bản nguyên của Thiên phân giải khắp thế giới hủy diệt để hút lấy chúng sinh linh lực về với thiên đạo.” Thần Nam dường như hiểu ra: “Ngươi muốn nó ta lấy Thiên chi lực?” “Hắc, cũng coi là lấy trộm, nó vốn thuộc về chúng sinh, chẳng qua tạm gọi là kẻ thâu thiên. Vừa nay ta thoáng thấy thể nội ngươi chứa uy lực vô cùng, tựa hồ có sức mạnh vô tận, ngươi có thâu thiên ?” “Vốn là chúng sinh chi lực, thâu thiên cái gì, ta chỉ thu lại chút Sinh Mệnh nguyên tuyền.” Hoàng Nghĩ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Như vậy ngươi thuần túy là kẻ thâu thiên, Sinh Mệnh nguyên tuyền là tinh hoa của chúng sinh linh lực nhưng còn lâu mới là toàn bộ. Sức mạnh cực lớn tại các góc của tử vực. Sức mạnh bản nguyên của Thiên luyện hóa hoặc giành lấy, kẻ thâu thiên là chúng. Mỗi Thái cổ cự hung thoát khỏi diệt thế đều đóng vai trò thâu thiên.” Hoàng Nghĩ dần hưng phấn: “Vô tình đao của ngươi vừa nãy chắc do bất diệt linh lực của chúng sinh ngưng tụ thành, được ngươi cảm ngộ tu luyện ra.” Thần Nam ngạc nhiên nhìn y. Hoàng Nghĩ : “Thần thông xuất trong giai đoạn này, tương lai bị thiên phạt áp chế, ta thấy vô tình đao uy lực tựa hồ cực đại, chưa biết chừng có thể cắt đứt thiên đạo.” Thần Nam kinh ngạc. Cốt Long gật đầu: “Có biết Thiên hư nhược nhất lúc nào ? Là tại. Nguyên lực do chúng sinh chết để lại, nếu tại được tu giả cảm ngộ thành thần thông, quả là để đối phó với Thiên. Cường giả mạnh nhất sinh ra lúc nào? Nhiều loại thần thông của những cường giả như Ma Chủ được sáng tạo sau đại phá diệt.” Hoàng Nghĩ cũng : “Thiên diệt chúng sinh, chúng sinh cũng diệt Thiên, thiên chi đồ đao cực kỳ sắc bén, đồ đao của chúng sinh lại vô hình vô chất, tỏa sáng đến đời sau. Có nghe đến Lượng Thiên xích ? Là loại cấm kị đại thần thông trong lời đồn từ xa xưa, là vô hình chi lực của chúng sinh tịch diệt, bị người ta cảm ngộ ngưng tụ thành thần thông, đánh được cả Thiên.” Thần Nam lặng lẽ lắng nghe họ giảng giải, hồi lâu mới : “Vậy để ta kiểm nghiệm uy lực của vô tình đao.” Đoạn hai mắt lại bắn ra tử tịch chi quang, hai lưỡi ma đao tái . Bất quá, lần này lắc lư nữa, vẫn lãnh liệt nhưng cực kỳ ổn định. Trong ánh mắt trống rỗng của Thần Nam lên thân ảnh của nhóm Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần, đoạn tan biến khỏi Thần Phong học viện, truyền lại với hai ngươi: “Đa tạ chỉ điểm, ngày khác đến cầu giáo.” Vô tình đao tùy tâm khống chế, nơi ánh mắt quét qua, hư tan tành thành hỗn độn, uy lực kinh nhân. thu liễm lại, nhanh chóng xuất tại Thần Vực của bọn Pháp Tổ, lần này quyết tới để giết chóc. tiến thằng vào địa vực mấy tổ thần cư trú, song mục trống , vô tình đao tế xuất, hai đạo u minh chi quang uy nhiếp cửu u, thoáng chốc cắt đứt hư , chém tan tòa thần điện. “Ai?” Lần này Thần Nam tới để tế đao, ung đệ ngũ giới đứng dưới ánh trăng. “Ha ha…” Hắc Ám đại ma thần ra khỏi thần điện đầu tiên, cười liên hồi: “Tiểu tử ngươi quả nhiên lớn mạng, xem ra Thần gia hiểu ngươi hơn cả, ngươi dễ chết như thế, quả vẫn còn sống.” Đoạn lạnh lùng cất giọng: “Tự chui đầu vào lưới, đúng là ngu xuẩn, lần này ngươi chết chắc.” Pháp Tổ cũng bước tới, chỉ vào Thần Nam: “Kẻ đâm vào ngực ta hôm qua hiển nhiên là ngươi. Thần Nam ngươi sống dai , nhưng lần này đừng hòng sống sót.” Bọn Hỏa Hệ tổ thần, Phong Hệ tổ thần cũng tiến ra, chỉ thấy Minh Thần. Bất quá, lực lượng của Tây phương Thần Vực chư thần cũng cực mạnh, có tới tám thiên giai cao thủ, đều là những cường giả bị trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, giờ tụ tập lại nơi. “Thần dạy phải có ánh sáng.” Hắc Ám đại ma thần ngạo nghễ tiến lên, cười tự phụ, cả thế giới sáng rực lên, vùng gian này tựa hồ do các thiên giai cao thủ khống chế. Tám thiên giai cao thủ vây chặt Thần Nam, đề phong bỏ chạy, đồng thời mỉm cười trào lộng, gần đây tu vi của họ tăng cao, chỉ cần chạy, họ tự tin tiêu diệt được . “Thần dạy phải có ánh sáng? Ta ngươi phải cụt tay.” Thanh cực lạnh, tròng mắt trống trơn, tử tịch, phảng phất bao trùm hai vũ trụ hủy diệt, vô tình đao tế xuất, nơi nào ánh mắt quét qua đều bị cách đoạn hóa thành hỗn độn. Hắc Ám đại ma thần cảm giác khí tức rùng mình, “Ma vương hống” vang lên động trời, định dùng sóng ấm chấn nát vô tình đao, đồng thời song thủ liên tục vạch ra, hắc ám cấm chú ma pháp cuồng bạo bổ vào Thần Nam. Nhưng quái xảy ra, vô tình đao cắt đứt tất cả, vô thượng ba toàn bộ bị chẻ tan, hắc ám cấm chú ma pháp hóa thanh mây khói, hai lưỡi đao chém đứt hai tay Hắc Ám đại ma thần. “A…” Tiếng thê thảm vang lên, máu phun như suối, Hắc Ám đại ma thần suýt nữa gục xuống, hoảng hồn nhận ra nơi bị cắt cụt gần như thể mọc thành tay mới, tận lực mới mọc nửa. Vô tình đao chấn nhiếp tất cả, Thần Nam ung dung cắt đứt tay Hắc Ám đại ma thần, quả nhiên đáng sợ. Cùng lúc, tám thiên giai cao thủ đồng loạt nắm chắc thần khí thành danh tế luyện nhiều năm, đủ cả pháp trượng, chiến mâu, cự kiếm… Đồng thời, Pháp Tổ ngửa mặt hú vang, ba cuồn cuộn vang khắp tầng . Thần Nam nhíu mày, đối thủ xin cầu viện. “Lấy ngươi tế đao.” lạnh lùng lao vào Pháp Tổ. “Tất cả xông lên, sức mạnh của y tuyệt đối thể so với tám người chúng ta, bất quá biết loại cấm kị thần thông mà thôi. Tát cả dùng pháp khí chặn ma đao, xem tế khởi được mấy lần.” Đôi mắt Thần Nam như vong chi nguyên, u minh quang mang lấp lóe, vô tình đao cắt qua hư chém vào Pháp Tổ. Tất cả cùng động thủ, cấm chú cuồng bạo xuất ra, đồng thời pháp trượng, chiến mâu, cự kiếm cũng ngăn ma đao. Hai thanh ma đao hóa hư thành hỗn độn, mở ra gian thông đạo, ánh lên hỗn độn chi quang mênh mang, hút hết cấm chú vào đó, đoạn vô tình đao lại xé toang hỗn độn, chém vào Pháp Tổ. “Choang.” Thần thánh pháp trượng Pháp Tổ gọi tới bị hai cây ma đao chém đứt, hai lưỡi đao xuyên qua ngực y, máu phun như suối. Pháp Tổ kinh hãi gào lên, phát giác vết thương cực khó phục nguyên, vận toàn lực chỉ ngăn được máu chảy. “Hắc Ám đại ma thần, Pháp Tổ, chúng ta đến đây.” Quả là cừu nhân theo nhau tới. Ba trong Thái Cổ Lục Tà tới, gồm Tuyệt Tình tổ thần, Phá Diệt tổ thần, Hỗn Thiên tổ thần. “Tiểu tử ngươi chưa chết hôm nay chịu chết .” Thần Nam gì, hai mắt lạnh tanh, quét về Tuyệt Tình tổ thần khoa trương, vô tình ma đao xé tan hai phiến hỗn độn, chém tan song chưởng y đẩy ra, đồng thời phá toái sức mạnh y phun ra, hào quang lóe sáng, chiếc đầu bị chặt đứt. “A… sao lại thế nay?” Tuyệt Tình tổ thần kinh hoàng gầm lên, đưa cả hai tay cầm đầu ấn vào cổ, huyết thủy nhuộm đỏ mặt đất. Thần thông uy hiếp tất cả, vô tình đao thái quá kinh nhân, gì ngăn đỡ nổi, có lẽ đúng như Cốt Long , có thể cắt được thiên đạo! trường tu có nhiều thiên giai cao thủ nhưng nhất thời đều kinh hãi, ai dám xông lên. “Hừ.” tiếng hừ lạnh từ hư vô tận truyền xuống lạnh lẽo: “Chẳng qua là loại thần thông, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là hư ảo, chiến lực của các ngươi kém hơn .” Thanh lạnh lẽo xuất phát từ Nguyệt lượng cách đại lục hắc ám hơn trăm dặm. Chỉ thấy Nguyệt lượng có ma ảnh khổng lồ đứng dậy, vỗ chưởng xuống, đạo u minh chi quang đáng sợ vô cùng lao vút xuống, bổ vào Thần Nam. Thần Nam lạnh tanh, hai mắt trống rỗng, mục quang quét về Nguyệt lượng, vô tình đao nghịch bay lên, ngừng va chạm với u minh ma quang, liên tục vang lên tiếng sấm động, ánh sáng hỗn độn lấp lóe, hư liên tục vỡ tan, bị ma đao hóa thành vùng hỗn độn. “Tên nghiệt chướng khi sư diệt tổ, ta biết ngươi chết.” Nguyệt lượng truyền lại giọng lạnh lùng. Thần Nam vẫn trơ trơ, ánh mắt càng trống rỗng hơn, tốc độ của vô tình đao càng nhanh, sau cũng hất ma quang , nghịch bay lên, chém vào Nguyệt lượng. Cùng lúc, trong các quang minh thế giới, ít thiên giai cao thủ kinh hãi quan sát tình cảnh, thấy vô tình đao mở ra vùng hào quang xé tan hỗn độn, bay lên Nguyệt lượng, tựa hồ muốn chẻ đôi vầng minh nguyệt.
Chương 441: Thiên giai thánh huyết nhuộm đỏ thinh Hai lưỡi ma đao cắt qua hư , chấn nhiếp đắc cường địch lạnh mình. Vô tình đao phi hành càng lúc càng nhanh, vạch ngang tầng lao vào Nguyệt lượng, mở ra hỗn độn quang đạo, tỏa sáng rực rỡ tại hắc ám đại lục. Đương nhiên, ma đao bản thân tịnh sáng chói mà ngược lại u quang lưu chuyển, phủ đầy minh ma chi khí, càng nổi bật hơn trong làn sáng rực rỡ. “Giết.” “Giết .” Hắc Ám đại ma thần, Pháp Tổ, Tuyệt Tình tổ thần sau cùng cũng nối lại tàn thể, gầm lên vang vang, các thiên giai cao thủ khác cùng lao tới. Họ thấy vô tình đao đáng sợ chém vào vầng minh nguyệt nên dũng khí tăng hẳn. “Soạt.” Hào quang lóe sáng, thoáng chốc Thần Nam nhảy lên hư bám theo vô tình đao như mộng ảo hoa, để lại tàn ảnh dưới mạt đất. Mấy đạo sức mạnh thiên giai đánh tới hình thành vùng xoáy năng lượng, các dòng sức mạnh kết hợp lại, tạo thành vùng hỗn độn, hút cơn bão năng lượng vào. Bọn Hắc Ám đại ma thần, Pháp Tổ, Hỏa Hệ tổ thần, Tuyệt Tình đạo tổ, Phá Diệt đạo tổ gồm mười thiên giai cao thủ đằng đuổi theo Thần Nam lao về phía Nguyệt lượng. Họ cùng phát ra thiên giai khí tức tràn khắp thiên địa, đại lục hắc ám, mọi quang minh thế giới, ai cũng cảm giác được trận thiên giai chi chiến. Từng đạo thần thức dao động hùng hồn từ các Huyền giới phát ra xạ vào chân trời hắc ám để quan chiến. “A!” tiếng thét thảm thiết vang lên, lưỡi vô tình ma đao đột nhiên nghịch chuyển, cắm vào đầu Hỏa Hệ tổ thần, chém xả vào giữa hai chân, huyết thủy nhiễm tầng . Đồng thời từ Nguyệt lượng vang lên tiếng choang choảng chói tai, cây vô tình đao còn lại và ma ảnh quấn lấy nhau, bùng lên từng phiến u minh chi quang kinh nhân, hủy diệt khí tức lan tràn. Tiếng gào thê thảm của Hỏa Hệ tổ thần được hơn trăm đạo thiên giai thần niệm thám sát ràng, khiến thiên giai cao thủ đau đớn như vậy, đủ thấy hủy diệt chi lực của đòn tấn công vừa rồi vô cùng đáng sợ. Hỏa Hệ tổ thần bị chẻ thành hai nửa, ngọn vô tình đao chẻ luôn cả hồn phách làm đôi, cũng vì nguyên nhân này mà lúc trước bọn Pháp Tổ, Hắc Ám đại ma thần cực kỳ chật vật mới hồi phục được nhục thể. Hỏa Hệ tổ thần giãy giụa, định chắp lại thân thể nhưng vô tình đao quay ngoắt lại chén tới, hai nửa thân thể trở thành bốn khúc. “A…” Hỏa Hệ tổ thần gào lên thảm thiết khiến ai nấy lạnh gáy, huyết thủy phun trào, linh hồn run rẩy. “Chặn lại.” “Ngăn lại.” “Giết .” “Chém.” Các thiên giai cao thủ phía sau nhanh chóng xông lên, dùng toàn lực phát động công kích, các loại cấm kỵ ma pháp và thiên giai năng lượng tung hoành , quyết ngăn chặn vô tình đao để Hỏa Hệ tổ thần tranh thủ thời gian khôi phục thân thể. Nhưng Thần Nam cho họ cơ hội. Nguyệt lượng, ma đao đẩy lùi ma ảnh, đột nhiên chúc đầu xuống, nó do mục quang của Thần Nam hóa thành nên thoáng chốc quay về. Nó vạch thành quỹ tích ưu mỹ nhưng lạnh lùng cực độ, xông thẳng vào giữa các mảnh vỡ linh hồn của Hỏa Hệ tổ thần, quay tít như ánh sáng tử vong, linh hồn và nhục thể của tổ thần bị quay nát tan. Các thiên giai cao thủ phía sau, Hắc Ám đại ma thần, Pháp Tổ phẫn nộ gầm lên định ngăn lại nhưng bị lưỡi vô tình đao ngăn trở, hủy diệt chi đao hóa thành dài phiến u minh chi quang, dệt lên màn đao ảnh ngăn chặn các thiên giai cao thủ. Màn đao khổng lồ chen kín phạm vi ngàn trượng, phảng chất cách đoạn hư thành hai phần, bùng lên hủy diệt khí tức đáng sợ. Bọn Hắc Ám đại ma thần lạnh người, đối diện với cấm kỵ thần thông, ai cũng sinh lòng sợ hãi, ngay cả các cao thủ quan chiến trong các quang minh thế giới cũng kinh nghi bất định, cảm giác được chỗ đáng sợ của vô tình đao. “Hỏa Tổ!” “Hỏa Thần!” “Già Lam Ti!” “!” Dù mấy vị thiên giai cao thủ của Tây phương phẫn nộ gào hét nhưng ai ngăn nổi ma đao, vô tình đao chẻ tan Hỏa Hệ tổ thần, linh hồn hóa thành điểm điểm hào quang. Sau cùng, ma đao chém xuống mãnh liệt khiến sức mạnh bản nguyên của linh hồn tiêu tan, Hỏa Hệ tổ thần tịch diệt. Trước mặt Hắc Ám đại ma thần, Pháp Tổ, Thủy Hệ tổ thần… Thần Nam vẫn khiến Hỏa Hệ tổ thần triệt về chầu trời. Điểm điểm huyết hoa rải , tựa hồ thuật lại nỗi bi phẫn vô tận của Hỏa Tổ, xuyên suốt vũ trụ hồng hoang sao, tránh được thiên địa đại kiếp thế nào, cũng chỉ còn là linh thức tịch diệt. Từ đầu đến cuối, Thần Nam tiếng nào, lãnh tĩnh, trầm tịch như sát thần! Màn đao quang cách đoạn thinh đáng sợ sau cũng cũng tiêu tan. Các thiên giai cao thủ nhìn nhau, tỏ vẻ khiếp sợ, ai dám xông lên nữa, hoàn toàn bị vô tình đao chấn nhiếp. Nhưng sau cùng tất cả gầm lên lao bổ tới, rút lui cũng vô dụng, khai chiến ắt thể tay trắng quay về, nhát định phải có kết quả. Hai lưỡi ma đao vô tình quay tít, di động theo mục quang của Thần Nam, đôi mắt trống rỗng tựa hồ diệt hết cảm tình, nơi nào quét qua là gian sụp đổ, chém tan mọi trở ngại, cả hư cũng ngoại lệ. Hai cây ma đao hóa thành bức màn thể phá trước mặt , các thiên giai cao thủ tài nào lay động mảy may, pháp trượng, thiên kiếm của họ đều bị màn đao chấn thành những vết nứt ly ti. Nguyệt lượng im ắng lại xạ ra đạo u minh chi quang, là nhân ảnh. Toàn thân người này hóa thành lưỡi thần kiếm, trực tiếp đập vào màn đao rợp trời. “Ầm.” Hào quang chói lọi tỏa ra, dao động khủng khiếp lan tràn ra thập phương, thiên giai cao thủ trong các quang minh thế giới lại chấn động, cảm ứng được hủy diệt khí tức hùng hậu. Màn đao của Thần Nam tiêu tan, hai cây vô tình đao lững lờ trước mặt , chú thị vào thần kiếm khổng lồ, đôi hốc mắt trống rỗng, tử tịch, lạnh lùng cất tiếng: “Thần gia… Thần gia… các người định làm gì?” “Lấy tính mệnh ngươi, hoàn thiện Viễn tổ chi hồn!” Thần kiếm bổ xuống. “Choang.” Hai lưỡi ma đao bay lên, vô tận hủy diệt khí tức càng ngày càng dày, u minh chi quang u che kín ba vầng minh nguyệt. Ma vân ngút trời, hắc ám vô tận nuốt cả thinh , Thần Nam như hắc ám ma vương giá lâm, phát ra vô tận ma khí, cuốn khắp đại lục hắc ám. Mọi quang minh thế giới bên dưới cơ hồ ảm đạm hẳn. Trong bóng tối vô tận, bọn Pháp Tổ đều lùi lại, tụ tập quan chiến trận đấu trong hắc ám. Tử vong khí tức dao động với khí thế bài sơn đảo hải, tiếng oanh kích chói tai vang lên miên miên bất tuyệt, hai lưỡi vô tình đao chém tan mọi ngăn trở, cây thần kiếm sau trăm ngàn lần va chạm dần nét toác rồi vỡ tan. “Thí tổ!” Tất cả đều lạnh mình. Thần kiếm vỡ vun ảo hóa thành thân ảnh Thần lão đại, lão tụ tập lại, lạnh lùng : “Ngày ta xuất quan là lúc ngươi hồn phi phách tán.” “Nhưng ta cho ngươi cơ hội đó.” Thần Nam vẫn cất lên giọng lạnh tanh: “Ta phải lần đầu thí tổ, hóa thân này của ngươi vĩnh viễn tiêu vong.” “Giết.” Vô tình đao hủy diệt mọi chướng ngại, hồn ảnh bị cắt đứt rồi hủy diệt. Thần lão đại tỏ vẻ dám tin, tàn ảnh mờ dần, phong thổi qua, thân thể và linh hồn bị hủy diệt tiêu tan. Mười thiên giai cao thủ quan chiến sôi lên, trong lòng hoảng sợ, loại cấm kỵ đại thần thông vô tình đao quá đáng sợ. Thần niệm từ các quang minh thế giới cũng phát ra dao động cực mạnh, sát khí của Thần Nam chấn động mọi thiên giai cao thủ, ma vân che kín nơi nơi từ từ thu lại, nhập vào thể nội . “Ta diệt tổ tiên nhưng triệt để phế hết các ngươi.” nhìn lên Nguyệt lượng, lẩm bẩm. ước, có cảm giác các vị tổ phụ chết là sa vào chiếc bẫy khổng lồ, mùi vị mưu lên, bát hồn của Thần gia coi như chết uổng phí. “Giết, dùng máu mở ra Thông thiên chi lộ.” Tựa hồ muốn dùng sát lục cắt đứt mọi liên hệ với thế giới này, cắt đứt mọi tình cảm trong lòng. Vô tình đao xoay tròn, vạch ra quỹ tích ưu mỹ, cắm vào yết hầu Pháp Tổ, cắt đứt luôn, chiếc đầu lăn ra, rải tung tóe dây huyết hoa u, sát khi tràn lan. Thần Nam cầm lấy chiếc đầu, nắm chân tóc Pháp Tổ, tung chân đá văng thân thể định cướp lại chiếc đầu và tàn hồn. “Chém.” gầm lên khe khẽ, lại chiếc đầu nữa văng ra. Băng lam thần trượng của Thủy Hệ tổ thần vỡ tan, đầu văng lên , huyết quang của thiên giai cao thủ tỏa sáng chói lọi cả vùng trời. “Đại dương trải ra, tuyệt vọng thủy vực!” Thủy Hệ tổ thần sợ Thần Nam cấm cố đầu mình, tàn hồn trong đầu vội ngâm xướng chung cực thủy hệ chú ngữ, đồng thời phá toái hư , liên tục thoái lui. Nước biển ào ào đột ngột xuất trời, hóa thành tuyệt vọng thủy trạch vô biên, hút Thần Nam vào. “Nổ.” Tiếng gầm vang vọng, mái tóc Thần Nam dựng ngược, nước biển văng tứ tung, rải xuống đại lục hắc ám vô tận. lưu lại tàn ảnh, bước tới tóm lấy đầu Thủy Hệ tổ thần, dùng sức mạnh tử vong cấm cố. Lúc này nhiễm điểm điểm huyết tích, tay cầm đầu hai thiên giai cao thủ, đôi tròng mắt vô cùng trống rỗng, từng bước tiến tới, chủ động tiến vào vòng vây của bọn Hắc Ám đại ma thần, Tuyệt Tình tổ thần. Các thiên giai cao thủ tham chiến đều hoảng sợ, ngại chiến lực cao cường, bởi mình thể so với hợp lực của mười mấy thiên giai cao thủ mà sợ lưỡi vô tình đao sắc bén. Ma đao chém được cả hồn phách, chấn tan được linh thức, loại hung khí do diệt tuyệt chi lực ngưng tụ thành này còn gì đáng sợ sơn? Đồng thời vô tình đao cũng khiến thiên giai cao thủ trong các quang minh thế giới kinh hãi cùng cực. Ma đao lại vung lên. Tùy theo ánh mắt Thần Nam mà hành động. Hai đạo vô tình chi đao chém tan tất cả. Phong Hệ tổ thần phát ra phong nhận khổng lồ, dấy lên nguyên tố dao động ngút trời như có trận mưa sao băng đổ vào Thần Nam. Dao động hùng hồn và hào quang chói lòa chỉ kinh động tu giả trong các quang minh thế giới, ngay cả bách tính tầm thường cũng nhìn thấy, vô số người hô lên kinh hãi, quan sát kỳ cảnh . Thần Nam vẫn bất động, mặc kệ hào quang sáng chói ập tới, chỉ nghênh tiếp hai đạo u minh chi quang, vô tình đao chém tan trận mưa ánh sáng, sau cùng chặt đứt eo Phong Hệ tổ thần ngay . Thiên giai thánh huyết rải khắp trung, chiếc đầu lại bị Thần Nam chộp lấy, toàn thân nhuộm máu như xông vào tu la địa ngục. lưu lại đạo đạo tàn ảnh, tránh khỏi đòn công kích của các cao thủ khác, vô tình ma đao nhắm thẳng vào Tuyệt Tình tổ thần. đạo hào quang sáng chói từ đại lục hắc ám bay lên cao, liên tục va chạm với vô tình đao, tiếng choang choảng vang lên ngớt nhưng hề có dấu hiệu vị chấn vỡ. Ba đại từ sáng rực thoáng thoáng trong hào quang: Lượng Thiên xích. Đôi mắn trống rỗng của Thần Nam lóe sáng, đó phải là cấm kỵ thần thông mà Cốt Long tới sao? Cấm kỵ chi xích do tuyệt diệt chúng sinh chi lực được cường giả cảm ngộ ngưng tụ thành này do ai tế luyện ra? Vừa nghe đến lâu, ai ngờ xuất thế sớm như vậy.