Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 10: Chuyển Biến



      thấy nhiều, nghe nhiều, hiểu nhiều, Vũ Hinh còn là bé thiếu chín chắn như ngày xưa, ngây thơ hiểu thế . Thay vào đó là vẻ vô tư thuần khiết, thông tuệ và thiện lương, Thần gia từ xuống dưới ai ai đều rất mực quí nàng.


      Nàng đối với Thần Nam có phần tình cảm đặc biệt, đưa nàng vào thế giới mới lạ, để nàng bước vào xã hội đáng sợ của loài người.


      là nàng nguyện ý cùng Thần Nam, là người bạn đầu tiên của nàng ở thế giới này, cũng là người mà nàng tin tưởng nhất.


      Thần mẫu nhìn hai người kề cận bên nhau cách vui vẻ, càng ngày càng trở nên thân cận, mặt bà khỏi lộ vẻ hớn hở vui mừng.


      Vũ Hinh ở lại Thần phủ hơn năm, tuy tu vi Thần Nam vẫn có gì tiến triển, thể phục hồi như trước kia, nhưng tâm tình khá hơn trước rất nhiều.


      Tính cách lạc quan, thuần khiết của Vũ Hinh ảnh hưởng rất lớn tới Thần Nam, nàng có thể dũng cảm từ bỏ cách sinh hoạt núi để thích nghi với lối sinh hoạt tại thế giới này, tại sao thể gạt bỏ mọi gánh nặng trong lòng để bắt đầu cuộc sống mới?!


      Thần Nam từ từ thay đổi, tựa như quên dần võ học có ảnh hưởng tới mình như thế nào.


      Ngày qua ngày, mới đó qua năm rồi. Thần Nam và Vũ Hinh lúc nào cũng như hình với bóng, thứ cảm xúc vi diệu nảy sinh giữa hai người, tình bạn và tình quyện lại cách phức tạp.


      Nếu có biến cố phát sinh, tình cảm của hai người có thể tiến triển thành tình , hoặc vẫn có thể tiếp tục duy trì trạng thái tình cảm phức tạp đó.


      Nhưng kiện thay đổi tất cả.


      Khi Thần Nam còn bé, phụ mẫu chàng có đính ước về chung thân đại , vị hôn thê là thiên kim tiểu thư trong gia đình danh giá, chỉ vang danh trong giới tu chân luyện đạo mà tại Hoa Hạ quốc cũng vô cùng quyền thế, hai nhà quả rất môn đăng hộ đối.


      Cách đây nhiều năm, Thần Nam là đệ nhất thiếu niên, đột nhiên bị tại nạn, công lực thất tán dần, việc này được đem ra bàn tán ngớt, đồng thời cũng trở thành đối tượng chế giễu của biết bao nhiêu người.


      Mẫu thân Thần Nam biết rằng khi xảy ra chuyện này gia đình thế phiệt kia chắc chắn nảy sinh thái độ bất diệu đối với hôn giữa hai nhà. Chỉ cần họ lờ đề cập đến vấn đề này, hôn ước kia tựu trung bị hủy bỏ.


      Thần Chiến mặc dù là người đại trí đại tuệ, nhưng đứng trước việc này căn bản cũng tìm ra hướng giải quyết. Thần mẫu cũng nhận định cách minh bạch rằng, đối phương cho dù bằng lòng nhưng thực chất lại cam tâm nguyện ý, hôn này cũng xem như bãi bỏ.


      Tuy vậy, họ thủy chung vẫn giữ nguyên ý định, hề có biểu bất thường nào. Cho tới sau đó, chủ nhân của thế đại gia phiệt đích thân dẫn theo tiểu nữ tới bái phỏng nhằm bàn tính chuyện hôn .


      Thần Chiến võ công cái thế, bản thân lại là Tiêu Diêu Vương của Hoa Hạ Quốc, ít nhiều khiến người khác phải úy kị. Kẻ kia dù cam tâm gả con cho người nhất thân công lực bị tiêu tán như Thần Nam cũng dám biểu ra mặt, chỉ ngấm ngầm chỉ thị con hướng tới Thần Nam uyển chuyển biểu đạt ý đồ.


      Nhưng vị thiên kim tiểu thư này lại quá ngạo mạn, trước nay luôn coi mình là trung tâm, làm việc gì cũng vô cùng thiếu suy xét. Nàng đối với lời dặn dò của phụ thân tịnh chút để tâm, căn bản muốn dùng phương pháp của mình để đối phó cuộc hôn nhân bất mãn này.


      Thanh niên có suy nghĩ của thanh niên, nàng ta vốn nhà danh gia, bản thân gặp ít những chàng trai tài năng xuất chúng đem lòng ngưỡng mộ. Ngay lúc này, nàng trực tiếp ra phu quân của nàng phải là hùng đỉnh thiên lập địa chứ bao giờ chịu lấy hạng phế nhân.


      Mũi nhọn đương nhiên chĩa về phía Thần Nam, mặc dù thẳng ra, nhưng ý tứ của nàng rất ràng. Từng có ít những thế gia đệ tử nhân cơ hội đục nước béo cò, kêu phiền rằng nữ tử hoa dung mỹ mạo như nàng hà cớ gì lại chịu khuất thân, cam tâm kết hôn với phế nhân cho uổng phí xuân sắc.


      Những lời ra vào đó khiến vị thiên kim tiểu thư sớm có an bài, mục đích lần này ngoài việc than trách Thần Nam vô dụng, làm cảm thấy mặc cảm trước tàn phế của bản thân mà tự ý đề xuất giải trừ hôn ước.


      Thông minh nhất thế, hồ đồ nhất thời, vị thiên kim tiểu thư nhìn vào biểu trầm tư ôn hòa của Thần Nam, vốn nghĩ thể phát sinh tình nào khác được.


      Thần gia sở dĩ chủ động thoái hôn là vì giữ thể diện cho bên nhà , khi nhà trai lên tiếng thoái hôn, đối với nhà khác gì bị bôi tro trát trấu vào mặt.


      Nhìn vào hành vi xấc xược của vị thiên kim kia, Thần Nam vô cùng phẫn nộ. Bị sỉ nhục, đối với bất cứ nam nhân nào mà là điều khó chấp nhận, huống hồ bản thân từng là “Đệ nhất nhân” thân phận cao sang, nay bị người khác chà đạp lên tôn nghiêm bản thân, tự nhiên muốn phát xuất nộ hỏa.


      Thần Nam ba lần muốn rút kiếm, nhưng rồi cả ba lần đều từ bỏ ý định, cố gắng nhẫn nại trước nữ nhân bất trị này. đối mặt với thực là căn bản thể cùng nữ nhân kia quá chiêu động thủ, nhược bằng cố gắng vọng động vũ lực, chỉ khiến cho người khác cười nhạo mà thôi. Thiết nghĩ, mình như con kiến nhoi, ai muốn chà đạp thế nào cũng được, Thần Nam giờ võ công tiêu giảm, tiền đồ tăm tối, được tiếng nào, nhiều ánh mắt hướng về lộ vẻ khinh bỉ nhưng dám ra.


      Vị thế gia thiên kim tiểu thư lại càng được thể đắc ý, lời mỗi lúc phóng túng, còn kìm giữ ý tứ mà trực tiếp tiến tới trước Thần Nam, ngạo nghễ lên tiếng: “Thần Nam, ta thể gả cho ngươi được, ta hi vọng trượng phu của mình chỉ là phế vật.”


      “Bốp bốp”


      Hai thanh cùng lúc vang lên trong sảnh đường, khung cảnh bỗng chốc trở nên tĩnh lặng. Mọi người đều hướng mục quang nhìn qua.


      m thanh thứ nhất là do Thần Nam tát vị thiên kim tiểu thư kia, cách điềm đạm: “Nữ nhân mỹ lệ ra cũng chỉ giống như bình hoa đẹp.”


      Tiện tay, cầm lấy bình hoa ở bên cạnh rồi tiếp: “Nhìn đây, bình hoa vỡ rồi còn hấp dẫn nữa, thậm chí nó còn xấu xí hơn cả đất sét. Cái bình xinh đẹp chỉ là do đất tạo thành dùng để trang trí thôi.”


      m thanh thứ hai là do Vũ Hinh tát vị thiên kim tiểu thư kia. Nàng tuy bản tính thiện lương nhưng nhìn Thần Nam bị sỉ nhục như thế, cũng khỏi cảm thấy tức giận. Thấy Thần Nam xuất thủ, nàng vô ý thức cũng làm theo, sau đó nhàng : “Là người, ai cũng có lòng tự tôn, tự ái.”


      Thần mẫu vốn đem chuyện hôn cho Vũ Hinh, cả tình cảnh bi quan chi tiết thế nào đều nhất nhất kể lại, vì thế nàng đối với chuyện này đương nhiên hiểu . Mặc dù là thiếu nữ chất phác thuần khiết, nhưng nàng cũng hiểu những lời vị thiên kim kia muốn ám chỉ điều gì.


      Bị hai cái tát, vị thiên kim cực kỳ giận dữ, tin đó là , hét lớn: “Ngươi dám đánh ta? Phế nhân như ngươi mà dám đánh ta? Ta giết ngươi!”


      Ngọc thủ nàng ta giận dữ vung lên nhằm Thần Nam phát chiêu.
      tutuChó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 11 Vân Khởi



      Tu vi của Vũ Hinh lúc này là cao thủ trong lớp trẻ, rất hiếm gặp đối thủ. Nàng biết tu vi của Thần Nam vốn còn được như trước nữa nên giành bước lên phía trước bước vì sợ gặp bất trắc.


      Cánh tay ngọc của nàng vẫy , đẩy vị thiên kim tiểu thư kia sang bên khiến nàng ta té lăn cù ra đất, làm cả đại sảnh nổ ra trận cười lớn. Vũ Hinh từ trong tay áo thầm đưa ra ngón tay, đạo khí kình xuất ra phong bế các đại huyệt của nàng ta, khiến nàng ta toàn thân bất động.


      Có vài thanh niên thấy vị thiên kim tiểu thư mà mình ngưỡng mộ bị té nằm lăn ra đất, thể động đậy bèn cấp tốc lao tới đỡ nàng dậy.


      Lúc này, gương mặt vị thiên kim tiểu thư xanh như tàu lá, để lộ ra tư thế cực kỳ xấu hổ làm mất hình tượng như thế đối với nàng ta còn khó chịu hơn là bị giết.


      Thần Nam nhìn Vũ Hinh khẽ mỉm cười, ngờ người thuần phác như nàng cũng biết làm những trò như vậy, đúng là hoàn cảnh ảnh hưởng con người mà. Bất quá, lại cảm thấy cao hứng, trước đây vốn luôn lo lắng nàng bị người ta ăn hiếp, bây giờ xem ra nàng cũng hiểu hết nhân tình thế thái các loại, cần phải vì nàng mà lo lắng nữa.


      “Thần Nam, ngươi dám đối xử với ta như vậy sao?” Vị thiên kim tiểu thư đó sau khi trừng mắt nhìn Thần Nam liền quay nhãn thần cay độc chiếu lên Vũ Hinh, nghiến răng nghiến lợi. Chỉ đến lúc này nàng ta mới phát phong thái của Vũ Hinh như thiên tiên giáng trần, làm nàng ta vô cùng ganh ghét.


      Thần Nam lạnh lùng : “Hai gia đình chúng ta vốn là thâm giao, ta chỉ là thay phụ thân ngươi quản giáo ngươi thôi. Ngoài ra, tại ta tuyên bố chuyện, hôn ước giữa ta và ngươi từ đây được hủy bỏ, giữa ngươi và ta còn quan hệ gì nữa.”


      “Ngươi...” vị thiên kim tiểu thư nổi điên. Nàng tưởng được Thần Nam đột nhiên lại dứt khoát thẳng thừng như thế, dám lên tiếng giải trừ hôn ước của bọn họ ở giữa chốn đông người thế này.


      Mặc dù nàng lúc nào cũng nghĩ đến từ hôn, nhưng nàng luôn nghĩ rằng người tuyên bố điều này phải là nàng. thể nghĩ được lại bị đối phương ra trước bước khiến mặt mũi nàng chẳng còn để vào đâu được.


      “Ngươi... các ngươi giết cho ta!” Nàng hét lên với đám thế gia đệ tử bên cạnh mình.


      Cả đám người nhìn nhau, mặc dù bản thân bọn họ tu vi vốn bất phàm, gia thế cũng kém, nhưng cho dù bọn họ có gan bằng trời cũng dám động thủ với Thần Nam. Vừa rồi, bọn họ giúp thiên kim tiểu thư sỉ nhục Thần Nam như thế là cực hạn của bọn họ rồi.


      Thiên hạ ai mà biết chủ Thần gia là Thần Chiến, võ công vô địch. Có rất nhiều truyền thuyết về ông ta. Ông ta là nhân vật thần kỳ nhất trong thời đại, thử hỏi ai dám chọc giận ông ta?


      Thấy cả đám ai dám bước lên, thiên kim tiểu thư vừa tức vừa giận, chỉ thẳng Thần Nam rống lên: “Ngươi…, đồ phế vật tệ hại như ngươi, ai thèm lấy ngươi. Nếu ngươi ta cũng hủy hôn với ngươi.”


      Vũ Hinh tiến lên : “Ngươi biểu ‘xuất sắc’ như vậy ai cũng nhìn thấy rồi. Thần Nam chắc chắn lấy ngươi, vì lâu nữa, chàng là trượng phu của ta.”


      Mọi người trong đại sảnh đều sững sờ. Trong lần tụ hội của đám thế gia đệ tử lần này, làm người hoa mắt nhất, làm người ta bắt mắt nhất phải là cái vị thiên kim tiểu thư có hôn ước với Thần Nam, cũng chẳng phải là cái danh thiếu hiệp trẻ tuổi lan rộng mấy năm nay của , mà là vị tuyệt đại giai nhân Vũ Hinh giống như tinh linh giống như tiên tử đó.


      thân thể nàng hề tiêm nhiễm chút tục khí của trần thế, dung nhan vô song khuynh đảo tâm thần chúng nhân, khí chất phiêu dật như tiên khiến mọi người đều say đắm. Nhãn quang của ít người từ lúc đầu đến giờ rời khỏi nàng, giờ nghe thấy câu đó mỗi người đều thấy cảm giác thất bại lên đến cực điểm, nhìn Thần Nam vừa ganh tị vừa hâm mộ.


      Vị thiên kim tiểu thư lúc ban đầu còn chưa chú ý đến Vũ Hinh, đến khi nhận cú vào mặt mới phát ra tồn tại của nàng. Nhìn thấy tuyệt sắc nữ tử về bất cứ phương diện nào cũng đều vượt xa nàng, nàng ta liền sinh tâm đố kỵ


      “Ngươi.. ngươi là ai? Tại sao có mặt ở đây? Ta đâu có mời ngươi!”


      Vũ Hinh thèm trả lời, nắm tay Thần Nam tiến bước ra khỏi sảnh đường.


      Vốn được nuông chiều từ bé, nhưng hôm nay liên tiếp bị vũ nhục, lúc này lại bị người ta khinh bỉ, vị thiên kim tiểu thư đó tức giận đến thể chịu nổi đột nhiên ngất .


      Sau khi rời sảnh đường, Thần Nam khẽ : “Vũ Hinh, cám ơn muội.”


      “Sao huynh còn khách khí với muội như vậy?” Vũ Hinh mỉm cười. “Huynh có nghĩ muội trở thành người xấu rồi ? biết hôm nay muội làm vậy có gì quá đáng nữa?”


      , có chút nào là quá đáng cả. Trước đây, huynh thường lo muội quá thuần khiết, quá thiện lương, sợ muội dễ bị người ta lợi dụng. Nhưng hôm nay huynh thấy muội có thể tự bảo vệ mình rồi, cũng cần phải vì muội mà lo lắng nữa.”


      Vũ Hinh mỉm cười dí dỏm : “ phải muội biến thành người xấu là được rồi. Hi hi, muội thấy con nha đầu đó đáng ghét quá, kiềm chế được nên muội mới giáo huấn nó chút.”


      Nghĩ lại bộ dạng kỳ cục mới rồi của vị thiên kim tiểu thư, Thần Nam nhịn được bật cười rồi : “A a! thôi, chúng ta về nhà nào.”


      Việc giải trừ hôn ước của Thần Nam và vị thiên kim tiểu thư kia gây phong ba ngừng trong lần tụ hội đó. Riêng về Thần Nam và Vũ Hinh sau hơn hai năm gần gũi, trải qua lần tụ hội đó tình cảm tiến triển rệt. Điều này làm Thần mẫu vui mừng khôn xiết.


      Hạnh phúc giữa hai người trẻ tuổi với nhau nhất thiết phải có lời thề oanh oanh liệt liệt gì đó, chỉ cần trong lòng cả hai đều cảm thấy vui vẻ là được, nhàng bình thường mới là chân . Nếu có chuyện gì xảy ra, có lẽ khoảng hơn năm nữa, Thần mẫu chọn thời cơ để hoàn thành chuyện hôn nhân của hai người.


      Lúc trước công lực của Thần Nam bị tiêu tán quá nửa khiến cảm thấy chán nản đến cực điểm, bị đau khổ từ từ găm nhấm, tâm tư cay đắng tuyệt vọng.


      Chỉ từ khi gặp được nữ hài Vũ Hinh như tinh linh, như tiên nữ này núi, bầu trời u ám của mới có được chút ánh sáng rực rỡ, tâm tình của cũng khá lên, rồi dần dần hồi phục như trước


      việc mới xảy ra nhưng cũng nhanh chóng kết thúc.....


      Thần Chiến đích thị là nhân vật thần skỳ nhất của thời đại này. Có người rằng ông từng leo lên “Phiêu Diêu Phong” chống lại tiên nhân rồi ung dung trở về, uy danh bao trùm đến mỗi ngõ ngách của Tiên Ảo đại lục.


      Uy danh vô địch, cùng với vinh diệu vô cùng tự nhiên thu hút biết bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh phục. Những ngày đầu tiên, ngày nào cũng có cường giả đỉnh điểm có tu vi cao thâm tìm đến khiêu chiến.


      Trong số này cũng có các bậc cao thủ tiền bối thành danh lâu năm, cũng có kỳ nhân dị sĩ tài năng trời phú, thậm chí những tu đạo giả sắp thăng lên tiên cảnh trong truyền thuyết cũng tìm đến cửa.


      Nhưng sau thất bại của hết người này đến người khác, người có can đảm đến trước Thần phủ khiêu chiến ngày càng ít. Ít có nghĩa là có ai đến khiêu chiến, cái thế ma vương trong truyền thuyết phái người đến hạ chiến thư khiêu chiến.


      trăm bảy mươi năm trước đây, tuyệt đại cao thủ tà đạo Đông Phương Khiếu Thiên là kẻ tung hoành thiên hạ vô địch thủ. Bất luận là cao thủ đỉnh cao trong võ đạo hay là kẻ tu đạo đại thành, ai có thể đối địch với ông ta. Số cao thủ đỉnh đỉnh bị ông đánh bại nhiều đếm xuể.


      Thời đại đó chính là thời đại của Đông Phương Khiếu Thiên, ai có thể chống lại. “Hỏi hùng thiên hạ khắp thế gian, ai có thể cùng ta tranh đấu?” quả là câu khắc họa ông ta chân nhất.


      Tung hoành thiên hạ, vô địch thủ Đông Phương Khiếu Thiên vào 150 năm trước tiến vào vùng đất cực hàn ở cực bắc của Tiên Ảo đại lục, tự bế quan trong Huyền Băng cốc từ đó ra nữa


      ***

      Sở dĩ hao phí phen công sức để miêu tả những chuyện trong hồi ức, còn có vài chương toàn bộ những chuyện sinh ly tử biệt năm đó vì Vũ Hinh là nhân vật trọng yếu phi thường. Hồi ức cuối cùng chính là cổ tiên di địa Bách Hoa cốc sau khi trải qua vạn năm. Vũ Hinh có phải là chết , có thể trùng phùng hay , cuối cùng chỉ trong cổ tiên di địa mới biết. (Lời tác giả)
      tutuChó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 12:Ma vương Khiếu Thiên



      Nửa tháng trước, giới tu chân ở Tiên Ảo đại lục đột nhiên xuất tin đồn, tuyệt đại cao thủ 150 năm về trước tu luyện tại nơi cực hàn xuất quan nam hạ để trả thù cho đứa cháu đích tôn độc nhất. Kẻ thù đó chính là nhân vật mang đầy sắc thái huyền thoại của Tiên Ảo đại lục tại, cường giả tuyệt đỉnh tu luyện giới, Thần Chiến.


      Thần Chiến 10 năm trước tiêu diệt đại ma đầu Đông Phương Vân Phi, chính là cháu đích tôn của cái thế ma vương Đông Phương Khiếu Thiên, người trong tà đạo vượt qua trăm gian ngàn khó, cuối cùng tìm được nơi bế quan của Ma Vương tại vùng băng giá phía cực bắc của Tiên Ảo đại lục để báo tin này.


      Tin tức Ma Vương tái xuất như cơn lốc xoáy cuốn đến tận cùng ngõ ngách của Tiên Ảo đại lục, làm cho tất cả tu luyện giả đều chấn kinh. Đông Phương Khiếu Thiên 150 năm rồi chưa xuất thế, hầu hết mọi người đều nghĩ lão ta nếu là vũ phá hư thăng thiên cũng già mà chết rồi.


      Lúc đầu ít người nghĩ rằng ma vương xuất thế chỉ là tin đồn, nhưng vài ngày sau tin đó được xác thực là đúng. Bởi vì chính nhân vật thần kỳ nhất thời đại Thần Chiến xác nhận. Ông tiếp nhận chiến thư của ma vương, vào ngày chín tháng chín quyết đấu đỉnh Nhạc Sơn.


      Tin tức hai cường giả mạnh nhất ở hai thời đại khác nhau tiến hành đại chiến sinh tử, làm cho giới tu chân náo động hẳn lên. ai có thể nghi ngờ gì nữa, đây là trận chiến oanh liệt nhất, đặc sắc nhất trong hàng trăm năm gần đây.


      Thần Chiến từ khi tiếp nhận chiến thư vẫn bình tĩnh như , tự hồ như hề để tâm đến cuộc chiến sinh tử sắp tới với cái thế ma vương Đông Phương Khiếu Thiên.


      Người trong Thần gia lại ngừng lo lắng. Dù sao nữa, cách đây 150 năm, Đông Phương Khiếu Thiên từng thiên hạ vô địch, tu vi tại của lão chắc phải đăng nhập tiên cảnh mới đúng, nhưng lão vẫn còn ở lại nhân gian, thiết nghĩ tịnh phải vì lão chưa đủ thực lực vũ phá hư , mà chỉ tại lão muốn mà thôi.


      Đến đúng ngày mùng 9 tháng 9, nhân sĩ tu luyện giới bu đầy quanh Nhạc Sơn, Tiên Ảo đại lục có vô số tu luyện giả từng đoàn từng đoàn kéo đến.


      Thần Nam và Vũ Hinh cũng trong đám người này. Tâm tình hai người cực kỳ khẩn trương, trong tâm ngừng cầu nguyện.


      Dưới cặp mắt của hàng vạn người, người trung niên tóc màu tím ngự phi hành từ xa đến, bao bọc xung quanh người ngờ còn có từng đám mây đen cuồn cuộn, ông ta giống như là cái thế ma vương lạnh lùng nhìn chúng nhân bên dưới. Toàn thân phát ra cỗ khí tức chí cường chí đại, cỗ năng lượng ba động cực lớn lấy ông ta làm trung tâm ầm ầm dao động giữa trời và đất, uy thế kinh nhân, khí thế nhiếp thiên.


      Dưới đất có vô số cường giả, nhưng ai có thể kháng cự lại thứ áp lực cực lớn đó, từ trong tâm mỗi người đều dấy lên cảm giác thất bại cực lớn, có thôi thúc muốn quỳ xuống đất thần phục.


      “Đông Phương Khiếu Thiên đến rồi, Thần Chiến ở đâu?”


      Đây chính thực là cái thế ma vương vô địch thiên hạ hơn 200 năm tuổi Đông Phương Khiếu Thiên.


      Mọi người đều thất kinh, vị cường giả vô địch hơn 150 năm trước ngờ vẫn giữ được dáng vẻ trẻ trung như thế, ràng tu vi vô cùng đáng sợ, chắc chắn vượt qua tử cảnh, tiến nhập trường sinh cảnh giới.


      Loại người như vậy quả có lý do gì để lưu lại gian này.


      Phu nhân của Thần Chiến là phụ nữ vô cùng thông minh, kiến thức sâu rộng, thấy khí thế vô địch của cái thế ma vương, bà lập tức biết rằng tu vi của tuyệt đối thấp hơn Thần Chiến, tức thời khỏi bắt đầu lo lắng cho trượng phu.


      Thần Nam và Vũ Hinh hai người cũng cực kỳ lo lắng, trong tâm thầm cầu nguyện.


      Thần Chiến nở nụ cười : “Các người cần lo lắng. thế gian này ai có thể giết ta được đâu.” Giọng điệu vô cùng tự tin.


      Thần Chiến xong, liền phi thân bay thẳng lên trung.


      Mọi người ở dưới đất liền cảm thấy áp lực to lớn. người Thần Chiến xuất ra áp lực cực lớn như ngọn núi đè xuống khiến chúng nhân gần như nghẹt thở


      Nếu gọi Đông Phương Khiếu Thiên là cái thế ma vương Thần Chiến chính là vị vô địch chiến thần.


      “Hảo, hảo, hảo, 150 năm cách ly nhân gian, ngờ trong thiên hạ xuất nhân vật như ngươi”. Đông Phương Khiếu Thiên mở miệng khen liền ba tiếng “hảo”, xem chừng rất coi trọng nhân vật tuyệt đại cao thủ hậu bối này.


      Thần Chiến cũng : “Nghe danh tiền bối lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến, là vinh hạnh.”


      Hai mắt Đông Phương Khiếu Thiên nhấp nháy xuất hai đạo tử mang, giọng lạnh lùng : “ cần đề cao ta, cho cùng ta cũng là người phàm, sau khi nghe tin đứa cháu đích tôn độc nhất của ta chết trong tay ngươi liền thể chịu đựng được, 100 năm tu tâm dưỡng tánh cũng khó kiềm chế nổi sát cơ thôi thúc trong tâm.”


      “Tiền bối quả thực cương trực và thẳng thắn, trong tâm có hận liền thẳng ra, chút giả vờ. Quả làm chúng nhân bội phục.”


      Đông Phương Khiếu Thiên lạnh lùng đáp: “Hừm, ta thực người bình thường, thèm làm giả quân tử. Trận chiến giữa ta và ngươi hôm nay quyết tránh khỏi, ngươi chuẩn bị xong chưa? “


      “Được rồi, thỉnh tiền bối xuất thủ”


      “A...” cái thế ma vương ngẩng mặt lên trời thét lớn, mái tóc dài màu tím có gió mà tung bay, thân liền xuất cỗ ma hỏa khổng lồ. Tử sắc ma diễm như lửa địa ngục cháy bừng bừng quanh người, phóng ra khí tức cường đại làm kinh khiếp mọi người quan chiến bên dưới. Có ít người công lực yếu kém sợ đến nhũn người, ngã xuống đất.


      Kích động bởi khí thế đó, khí chất Thần Chiến trong chớp mắt liền thay đổi, kim quang chói ngời từ trong thân tỏa ra xung quanh, nhìn ông giống như vị chiến thần đứng giữa trung, vài chục đạo kim quang chói mắt từ bốn phía quanh người ông ta trực tiếp hướng thẳng lên trời, xuyên thẳng vào mây.


      Thần Chiến trầm giọng quát: “Những người quan chiến mau lui ra, càng xa càng tốt.”


      Từng từ từng từ chậm rãi phát ra, giọng cực kỳ uy nghiêm khiến mọi người chút nghi ngờ, người dưới đất như thủy triều lui ra xa.


      Sau thanh kinh thiên động địa vang lên, trận chiến kinh thế hãi tục giữa hai tuyệt đại cao thủ bắt đầu.


      Tại trung hai quả cầu tử quang và kim quang bạo phát. Đây chính là chiêu đầu mạnh mẽ của hai người, năng lượng cực kỳ lớn dao động làm rung chuyển cả trời đât.


      Nhiều kẻ quan chiến bị năng lượng cực đại làm té xuống đất, chúng nhân lại lần nữa cấp tốc lùi lại.


      kiếm khí tung hoành xông tới, quét khắp tứ phương. Hai đạo nhân ảnh, tử quang, kim quang, ngừng lao vào nhau.


      Những tu luyện giả quan chiến như si như dại. Đó chính là cảnh giới võ học mà bọn họ cả đời cũng khó mà thấy được. Vô luận là kẻ học võ hay người tu chân đều dấy lên niềm tôn kính vô cùng đối với hai người . Trong mắt bọn họ, tu vi của hai người thi triển vượt qua sức người.


      Ma hỏa tàn phá bốn phương, kiếm khí xuyên mây làm cho tâm thần mọi người đều chấn động ngừng. Học võ đến cảnh giới cực trí ngờ lại có uy lực hủy thiên diệt địa như vậy. Điều này trước đây dù bản thân họ có nghĩ cũng dám nghĩ tới


      Hai cường giả vô song ở hai thời đại khác nhau biến thành hai luồng ánh sáng lao vào nhau. Theo tàn phá khắp nơi của ma hỏa và kiếm khí, rừng cây phía bên dưới trận chiến của hai người gãy đổ la liệt, đất bay đá chạy. Chẳng mấy chốc, toàn bộ mặt đất bị biến dạng khủng khiếp. Cát bụi ở dưới đất bị đánh tung lên cao bao phủ toàn bộ bề mặt, toàn bộ mặt đất rung động như sóng cuộn.
      tutuChó Điên thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 13:Nhượng Nễ Hoạt Hạ Khứ



      (Nhường/Để chàng sống tiếp)


      Cuộc đối đầu sinh tử giữa Thần Chiến và Ma Vương Đông Phương Khiếu Thiên kết quả ra sao?? Tại sao Thần Nam phải tìm đến Bách Hoa Cốc, ai là người "để chàng sống tiếp"?

      "Để chàng sống tiếp" những tiếng ấy mới đọc lên thấy trong đó là cả biển tình mênh mông. Còn có gì có thể mạnh hơn tình , vì người mình sẵn sàng hi sinh dù đó có là cái chết!!! Ai đó với tôi rằng Mối tình đẹp nhất, thánh thiện nhất và trong sáng nhất ngàn năm trước của Thần Mộ là giữa Thần Nam- Vũ Hinh. Mối tình đầu tiên của Thần Nam.. mối tình đầu tiên mong manh và dễ vỡ như là chúng ta vẫn gặp vẫn thấy và từng trải qua!!!


      trung, hai tuyệt đại cường giả, ngang sức ngang tài, đều khó mà hạ được đối phương. Nhưng họ có ý dừng lại, tiếp tục hướng tới ngọn núi cách đó xa, biến nó thành cuộc đấu đỉnh núi.


      ngờ, cả ngọn núi to lớn cũng bị phá hủy, đỉnh núi rung lên, núi đá bị bắn rơi khắp nơi.


      Đông Phương Khiếu Thiên dùng quyền hóa thành Tử sắc quyền ảnh to lớn như tòa nhà hạ xuống, cùng với Kim sắc kiếm khí dài tới mười trượng của Thần Chiến giao kích. kích phản chấn kinh thế hãi tục này làm đỉnh núi vỡ tung, theo đó là tiếng ầm ầm vang lên, sơn thạch lăn xuống, đỉnh núi hoàn toàn bị hai người phá hủy.


      Cuộc đại chiến kinh thế này làm mọi tu luyện giả đều có ý kính ngưỡng.


      Hai đại cường giả ngừng thay đổi chiến trường, từ đỉnh núi ban đầu mà tiến vào sâu trong dãy núi.


      Những tu luyện giả quan chiến làm sao có thể theo kịp được tốc độ của hai người, chúng nhân sau khi khổ sở truy tìm, nhưng vẫn chỉ thấy vết tích khủng bố để lại của cuộc đại chiến giữa hai cường giả vô địch.


      Cả dãy núi đều bị hai người tàn phá thành hình dạng, cây cối gãy đổ, đồi núi đều bị san phẳng …


      Cuộc chiến này ai biết thắng thua, khi chúng nhân tìm đến hai người li khai chiến trường.


      lâu sau truyền ra, Thần Chiến an toàn quay về Thần gia, tuy nhiên ông tiết lộ ra kết quả của cuộc chiến đó.


      Ai thắng ai thua tịnh quan trọng. Ai trong hai người cũng có tài năng kinh thiên động địa, cuộc đại chiến của họ làm cho tất cả tu luyện giả đại khai nhãn giới.


      Chỉ có gia nhân của Thần Chiến mới biết kết quả của cuộc chiến đó, Thần Chiến thắng!


      Kích cuối cùng trong cuộc chiến sinh tử, Thần Chiến chưởng đánh trúng đỉnh đầu của Ma vương. Đông Phương Khiếu Thiên ma công cái thế, chưởng đoạn sơn liệt thạch này đủ để lấy tính mạng , chỉ có thể làm biến thành cuồng loạn.


      Hai mắt trở nên đỏ ngầu, hoàn toàn phát cuồng.


      Lúc này Thần Chiến vô cùng khó khăn mới có thể thoát khỏi . Đông Phương Khiếu Thiên ở trong núi điên loạn đánh phá, Ma vương đó ngờ bị chưởng đánh cho thần trí thác loạn, rơi vào trạng thái điên cuồng.


      Hai mắt đỏ ngầu, ngừng gào rống: "Cháu ngoan, cháu đích tôn, ta nhất định phải báo thù cho cháu ……"


      Thần Chiến muốn tiến tới chế trụ , nhưng nhanh chóng ngự mất, nhằm hướng phía Bắc mà chạy. Thần Chiến đuổi theo vài ngày, dần dần mất dấu của , cuối cùng đành phải quay về Thần gia.


      Sau khi chiến thắng cái thế Ma vương, Thần Chiến lại chút vui vẻ gì, ngược lại lo âu trùng trùng. Ông có dự cảm bất tường, gia nhân của ông có khả năng gặp nạn.


      Dự cảm bất tường đó là do Đông Phương Khiếu Thiên, Thần Chiến có cảm giác, Ma vương thần trí điên loạn đó lâu sau tìm tới. Ma vương điên cuồng, căn bản thể đến đạo lý được, nếu xuất thủ đối phó với gia nhân của ông, đó quả điều đáng sợ.


      Đông Phương Khiếu Thiên cùng Thần Chiên tu vi đều tiến vào tiên cảnh, nhưng vẫn lưu lại nhân gian, nếu phát cuồng báo phục, điều đó là rất khủng bố.


      Tuy bản thân Thần Chiến hề e sợ , nhưng gia nhân của ông sao?


      Sau khi trải qua cuộc kinh thế đại chiến đó, Thần Chiến uy danh đại thịnh, gần như trở thành người đứng đầu Tiên Huyễn đại lục. Tuy nhiên từ đó về sau, ông lại rất ít xuất môn, bao giờ xa. Ông chờ, chờ Đông Phương Khiếu Thiên tìm đến, ông bảo vệ, bảo vệ an toàn của gia nhân.


      Ông mang lo lắng ấy giữ kín trong lòng, để tránh cho bọn họ cảm thấy lo âu.


      Trong đêm trăng mông lung mờ ảo, việc mà Thần Chiến lo lắng cuối cùng xảy ra. Ông đột nhiên cảm thấy dao động cường đại dị thường, khí tức này làm tim đập mạnh, nhưng trong chớp mắt lại như thủy triều biến mất.


      Lúc Thần Chiến bay đến tìm kiếm, chỉ thấy đạo tử ảnh hướng về phía Tây mà , làm ông kịp truy cản. Khi ông quay về Thần phủ, thấy sắc mặt của gia nhân hề thay đổi, chắc có lẽ tên Ma vương ấy chỉ đến để thăm dò.


      Thần Chiến cảm thấy có phần trầm trọng, cái thế Ma vương tìm đến trước cửa, lúc này gia nhân của ông gặp nguy hiểm.


      Tối ngày thứ hai, cỗ khí tức cường đại dị thường lại xuất tại Thần phủ, Thần Chiến tiếp tục đuổi theo nhưng vẫn thu được kết quả gì.


      Cứ như vậy hơn năm ngày, đến ngày thứ sáu, trong đêm trăng tròn, dao động khủng bố cường đại đó lại tiếp tục xuất .


      Thần Chiến nhanh chóng phóng ra ngoài, lần này ông quyết định bất luận như thế nào cũng phải bắt giữ cái thế Ma vương lại. Nếu cứ để việc này tiếp tục xảy ra, gia đình của ông cả đời cũng thể sống yên thân.


      Nhìn tử ảnh sớm tiêu thất, Thần Chiến song nhãn phóng ra hai đạo kim quang, ông đằng biến thành đạo thiểm điện truy kích theo.


      Sau khi Thần Chiến rời , thân ảnh cao lớn phát tán tử quang nhanh chóng bí mật xuất , mái tóc dài màu tím gió mà bay, cỗ khí tức cường đại khủng bố phát tán ra từ thân thể . Người này chính là Tà đạo đệ nhất nhân Đông Phương Khiếu Thiên, lúc này hai mắt của vị cái thế ma vương vô địch này đỏ như máu, sắc mặt hung dữ vô cùng, hướng về Thần Phủ mà bước tới.


      Thiết môn cao lớn màu đỏ son dưới song chưởng của ngay lập tức bị biến thành đống sắt vụn, dưới ánh trăng, thân ảnh dị của như ma quỷ phát tán ra khí tức sâm, khủng bố.


      Khí tức khủng bố ngay lập tức bao phủ cả toàn bộ Thần phủ……


      Mẫu thân của Thần Nam tản bộ trong hậu hoa viên, hơi xa tiền viện, bà tuy cảm thấy có dị thường, nhưng cũng hề suy nghĩ nhiều, nghĩ rằng Thần Chiến thần công cái thế, ai lại dám đến đây làm càn chứ?


      Lúc này Vũ Hinh cùng Thần Nam ở phòng khách chuyện, đột nhiên nàng cảm thấy khí tức khủng bố cường đại dị thường đó, vội vàng đứng dậy bảo hộ Thần Nam.


      Thần Nam, cũng do võ công như bị phế nửa nên cảm ứng được cỗ ba động khủng bố cường đại đó.


      "Vũ Hinh muội làm gì thế?" Thấy Vũ Hinh đột nhiên đứng lên chặn trước mặt , Thần Nam cảm thấy rất ngạc nhiên.


      Vũ Hinh vội trấn áp bất an trong lòng, : "Ồ, có gì." Vừa xong liền ngồi lại bên cạnh Thần Nam.


      Thấy vẻ thất thần của Vũ Hinh, Thần Nam càng lúc càng thấy kì quái, : "Vũ Hinh muội nghĩ gì thế?"


      "Ồ, ta nghĩ tại sao Thần bá bá lại đột nhiên rời , đến bây giờ mà chưa quay lại?"

      Tâm tính của Vũ Hinh tuy còn đơn giản như hai năm trước, nhưng nhiều việc nàng vẫn thể để trong lòng, lúc này trong tâm nàng xuất cảm giác bất an mạnh mẽ, tất cả đều ra ngoài mặt.


      "Ừ, mấy ngày này phụ thân rất kì quái, thường vô duyên vô cớ đột nhiên ly khai. Đừng sợ, có việc gì đâu, ông chắc là nghĩ ra vài vấn đề về võ học, chắc lại vội vàng nghiệm chứng."


      Trong lúc này, cảm giác bất tường của Vũ Hinh ngày càng mạnh mẽ, nàng cảm thấy cỗ khí tức dị thường phủ đầy trung, dường như có cái gì đó rất đáng sợ dần dần đến gần.


      Nàng cuối cùng cũng nhận ra được dao động khủng bố mà nàng cảm thấy được, cùng với khí tức mà Ma vương Đông Phương Khiếu Thiên phát ra tại vùng sơn cước hôm đó chính là loại. Đông Phương Khiếu Thiên đến, cái thế Ma vương đến để tầm cừu!


      Sắc mặt của Vũ Hinh trắng bạch, lúc này Thần Chiến lại có ở đây, ai có thể chống lại được tên Ma vương đó chứ?


      "Vũ Hinh sắc mặt muội trông được tốt lắm, để ta mang cho muội cốc nước."


      "Đừng… cần! Thần Nam đừng rời khỏi ta, ngồi cạnh ta ."


      "Vũ Hinh muội làm sao vậy?"


      "Ta ……ta lạnh, huynh ngồi cạnh ta có được ?"


      Thần Nam đương nhiên cảm thấy khí tức cường đại của Đông Phương Khiếu Thiên phát ra, liền ngồi lại bên cạnh nàng đứng dậy nữa.


      "Thần Nam, nếu có người muốn giết ta, huynh… cứu ta chứ?"


      "Nha đầu ngốc sao lại lời ngốc nghếch như thế, nếu như có người muốn làm hại nàng, trừ khi bước qua xác ta trước ."


      Vũ Hinh mỉm cười, mặt tràn đầy hạnh phúc, : "Ta biết thế gian này huynh đối với ta tốt nhất. Nếu huynh gặp nguy hiểm, ta dù có phải liều mạng cũng phải cứu được huynh…".
      tutuChó Điên thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 14:Thiên Sứ Phi Hướng Địa Ngục



      Lúc này, cảm giác bất tường trong lòng Vũ Hinh càng lúc càng mãnh liệt, nàng cảm thấy cỗ khí tức đáng sợ dị thường bao phủ cả trung, nguy hiểm to lớn như từ từ đến gần.


      Vũ Hinh cuối cùng cũng hiểu ra cỗ ba động khủng bố mà nàng cảm thấy với khí tức của ma vương Đông Phương Khiếu Thiên phát ra tại chân núi Nhạc Sơn ngày đó là cùng dạng. Đông Phương Khiếu Thiên đến rồi, cái thế ma vương đến tầm cừu!


      Sắc mặt của Vũ Hinh trắng bạch, bây giờ Thần Chiến ở đây, ai có thể chống lại tên ma vương này?


      “Vũ Hinh, sắc mặt muội trông được tốt lắm, để huynh mang cho muội cốc nước.”


      ... cần! Thần Nam đừng rời muội, hãy ngồi bên cạnh muội .”


      “Vũ Hinh, muội làm sao vậy?”


      “Muội... muội lạnh quá, huynh ngồi bên cạnh muội được ?”


      Thần Nam cảm thấy khí tức cường đại của Đông Phương Khiếu Thiên phát ra, nghe vậy liền ngồi lại cạnh nàng nữa.


      “Thần Nam, nếu có người muốn giết muội, huynh... cứu muội chứ?”


      “Nha đầu ngốc sao lại những lời ngớ ngẩn này, nếu ai muốn làm hại muội phải bước qua xác của ta trước .”


      Vũ Hinh mừng rỡ trong lòng, mặt tràn đầy hạnh phúc, : “Muội biết thế gian này huynh đối với muội là tốt nhất, nếu huynh gặp nguy hiểm muội dù có liều mạng cũng phải cứu được huynh...”


      Nhìn nụ cười thuần khiết của Vũ Hinh, trong lòng Thần Nam tràn ngập cảm giác ấm áp, vội vàng ngắt lời nàng: “ được những lời may đó, huynh chỉ mong muội ngày ngày đều vui vẻ là tốt rồi.”


      “Ngày ngày vui vẻ...”


      Vũ Hinh thẫn thờ lúc, : “Hai năm nay muội rất vui vẻ, ngày ngày ở bên huynh, muội cảm thấy là vui sướng. Nếu như... nếu như có ngày... muội đột nhiên rời xa huynh, huynh... vẫn nhớ muội chứ?”


      “Nhất định, huynh nhớ muội đến đau khổ. Do vậy huynh vĩnh viễn để muội rời xa, huynh muốn vĩnh viễn ở cùng muội!”


      “Nếu như muội rời xa huynh thời gian rất rất dài, sau nhiều năm trôi qua, huynh... cũng vẫn nhớ muội chứ?”


      “Ngốc quá, cả cuộc đời này huynh thể quên được muội, huynh thể để muội rời xa mà.”


      Nghe thấy lời này, khóe mắt của Vũ Hinh có gì đó ươn ướt, nàng lại : “Sau vài chục năm trôi qua, đến khi huynh già , nếu như huynh vẫn nhớ lúc trẻ từng người con tên Vũ Hinh, muội... cũng rất vui rồi.”


      Thần Nam phát ra điều dị thường nơi Vũ Hinh, vuốt gò má như ngọc của nàng, ôn nhu đáp: “ được suy nghĩ lung tung, nghe những lời đó của muội, lòng huynh bỗng phát hoảng. Chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau, huynh muốn đời đời kiếp kiếp ôm chặt muội trong lòng.”


      , muội chỉ cần trong lòng huynh có vị trí bé cho muội là tốt rồi, quên muội là tốt rồi. Nếu như có ngày muội rời xa huynh, huynh cần phải nghĩ tới muội, muội muốn huynh sống tốt...”


      được lời ngốc nghếch...”


      Vũ Hinh đưa tay che miệng lại, có phần đau khổ, tiếp: “Đến lúc huynh già rồi, vẫn có thể nhớ tới người con tên Vũ Hinh...”


      Đúng lúc này, “Oành” tiếng, cửa phòng bị phá nát, Đông Phương Khiếu Thiên đầu tóc rối bời, song nhãn đỏ như máu cất bước tiến vào trong phòng khách.


      Cái thế ma vương đột nhiên xuất ở đây làm Thần Nam đại kinh thất sắc, lập tức đứng chặn phía trước Vũ Hinh. Nhưng Vũ Hinh đột nhiên phong bế huyệt đạo của , nhanh chóng đẩy bay ra ngoài cửa sổ.


      Nàng trong lòng thầm : “Thần bá bá, ông nhất định phải mau mau quay về, nếu Thần Nam khó mà thoát chết!”


      Vũ Hinh cường hành giải khai phong ấn người, cỗ khí tức thần thánh cường đại tràn đầy cả gian phòng, thời khắc này nàng trông thánh khiết như tiên tử.


      Thần Nam ở bên ngoài cửa sổ thể cử động, lo lắng la lớn: “Vũ Hinh được!”


      Sư phụ của Vũ Hinh nghiên cứu thiên nhân, công đạt hóa cảnh, nhưng cuối cùng lỡ bước mà thể tiến nhập tiên cảnh. Tuế nguyệt vô tình, vị đại tông sư võ học vô danh đó thể bước vào cảnh giới trường sinh, trước lúc lâm trung mang thân công lực dồn vào cơ thể Vũ Hinh.


      Do lúc còn sống nội lực của ông quá mức kinh nhân, Vũ Hinh hoàn toàn thể chịu được. Cuối cùng ông phải phong ấn từng điểm công lực của mình trong người nàng, đồng thời nhắc nhở nàng ngàn vạn lần được cường hành giải khai phong ấn, tùy theo tăng tiến của tu vi mà phong ấn tự động từ từ giải khai, nàng từng chút từng chút hấp thụ nội lực cường đại của ông.


      Nhưng vào thời khắc này, Vũ Hinh cường hành giải khai phong ấn.


      Thần Nam biết tất cả, lúc này cõi lòng như tan nát. Cuối cùng cũng hiểu ra thần tình kì lạ vừa nãy của Vũ Hinh, nàng biết ma vương Đông Phương Khiếu Thiên tới, ngờ vừa rồi là nàng lời vĩnh biệt.


      được! Vũ Hinh mau ngừng lại... Đông Phương Khiếu Thiên, ta là con trai Thần Chiến, muốn gì lại đây...”


      Đông Phương Khiếu Thiên thần trí rối loạn, lúc tỉnh táo, lúc ngơ ngơ ngác ngác, trong lòng lúc này chỉ có ý niệm điên cuồng tàn sát. Song nhãn đỏ như máu, đôi mắt như dã thú nhìn chằm chằm vào bạch y thiếu nữ như tiên tử, cuối cùng vỗ chưởng tới Vũ Hinh...


      Phong ấn trong cơ thể Vũ Hinh được triệt để giải trừ, lực lượng cường hoành trong cơ thể nàng xung đột mãnh liệt làm thân thể nàng muốn nổ tung, cơn đau kịch liệt làm nàng gần như ngất .


      Nhìn thấy quyền phong gì sánh bằng của ma vương đánh tới, nàng vội né sang bên, vận dụng lực lượng cường đại xung đột cuồng loạn trong cơ thể chống đỡ phần chưởng phong kịp tránh.


      “Oành” tiếng vang lên, toàn bộ bức tường tựa như hoa tuyết nhanh chóng tan chảy dưới ánh mặt trời, cuối cùng hóa thành đống cát .


      Thân hình Vũ Hinh văng sang ngang, tiên huyết từ miệng ngừng phun ra ngoài, sắc mặt nhợt nhạt vô cùng, nàng như bông hoa tàn úa, rơi rụng...


      “Vũ Hinh...”


      Thần Nam ở mặt tường kia thấy Vũ Hinh bị đánh bay ra ngoài, trong lòng cực kì đau khổ, hận thể thay Vũ Hinh chịu chưởng ấy.


      “Đông Phương Khiếu Thiên, ngươi là đồ hèn nhát vô sỉ, đánh được phụ thân ta lại đến đánh lén chúng ta, tên cẩu hùng nhà ngươi đến đây giết ta !”


      Đông Phương Khiếu Thiên bước dài ra ngoài, hai mắt phát ra hai đạo hung quang, hung ác nhìn Thần Nam.


      Nhưng lúc này, Vũ Hinh run run đứng dậy, mặt còn chút huyết sắc, y phục trắng tinh thấm đầy huyết tích, tựa như thiên thần gãy cánh vừa thánh khiết, lại vừa đẹp đến thê lương.


      Nàng vô lực đưa tay lên, đạo chỉ phong xuất ra phong bế á huyệt Thần Nam.


      chưởng của Đông Phương Khiếu Thiên uy lực cực lớn thể chống đỡ được, Vũ Hinh tuy chỉ trúng chút chưởng phong nhưng thụ thương . Cơ thể nàng tuy có công lực cực kì cường đại của sư phụ lưu lại, nhưng vẫn thể chống đỡ được ma vương sơ nhập vào tiên võ cảnh giới.


      Vũ Hinh yếu ớt lên tiếng: “Đông Phương Khiếu Thiên, nếu ngươi tự cho mình là tuyệt đại cao thủ hãy chấp nhận khiêu chiến của ta.”


      Ma vương lại chuyển chú ý sang Vũ Hinh.


      “Chúng ta tỉ thí tại đây, ta có thần công uy lực tuyệt đại, thể thi triển tại đây, chúng ta đến diễn võ trường ở phía sau để đại chiến.”


      Nên nhớ rằng Đông Phương Khiếu Thiên sau khi bị Thần Chiến đánh trúng đầu thần trí điên loạn, lúc tỉnh táo, lúc ngờ nghệch, giờ đây trong trạng thái tỉnh táo, vừa nghe dứt lời liền theo bản năng cùng với Vũ Hinh tới hậu viện.


      Thần Nam trong đầu “Pang” tiếng, gần như ngất , Vũ Hinh phải dùng chính sinh mạng của nàng để kéo dài thời gian chờ Thần Chiến quay về, hành động bi tráng, tàn khốc này khiến như phát cuồng.


      Nhìn thân ảnh yếu đuối biến mất trong sân, Thần Nam thống khổ nhắm chặt hai mắt, nhiệt lệ kìm được từ từ chảy xuống.
      tutuChó Điên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :