Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 407: Tái sinh



      Thần Nam cầm tiểu mộc bài thần bí, mang hai tiểu quỷ thuận lợi xuyên qua bức tường ánh sáng, vốn vừa này cứng như tường đồng vách sắt, dễ dàng chấn nát thạch đài nhưng bây giờ mềm mại như nước.

      Bước vào trong có cảm giác ấm áp, thư thái như tắm trong gió xuân, toàn thân lỏng hẳn ra. Hai tiểu quỷ càng nghịch hơn, vừa nhảy vừa reo, với chúng tất cả đều tận kì, chúng vốn thích theo để chơi, giờ vô cùng cao hứng.

      Thần Nam dám thả lỏng, nắm chặt tiểu mộc bài, sợ bước lầm gặp nguy hiểm, chưa biết chừng ba người biến thành bụi ngay.

      tại biết tiểu mộc bài là vật như kiểu chìa khóa, hiểu là bí mật gì mà bố trí thần bí như vậy.

      Bức tường ánh sáng dài hơn dự liệu, Thần Nam mang theo hai tiểu quỷ rất lâu mà đến tận đầu, phảng phất như vĩnh viễn mãi. thời thần sau vẫn thấy lối ra, Thần Nam biết tình hình tầm thường, hai tiểu quỷ còn thấy mới mẻ nữa mà chuyên sáng oán thán.

      “Cha, chúng ta đến địa phương quỷ quái nào mà thấy tận đầu?”

      “Cha, có phải quỷ đả tường trong truyền thuyết ? Có cần xuyên qua như phá phong ấn ?”

      “Cả hai đừng gây loạn nữa.” Thần Nam ngăn hai hài tử hiếu động lại: “ sai phương hướng đâu, đừng lầm lối, chúng ta tiếp tục nào.”

      “Được, chúng ta theo cha.”

      Nhưng rồi Thần Nam cũng mất kiên nhẫn, lại thời thần nữa qua mà tình hình vẫn thế.

      Lúc Thần Nam trở nên bất an bức tường hào quang nhạt dần, dường như đến sát rìa, ánh sáng còn chói mắt nên nhìn được đường lối cách xa lắm.

      “Hay quá, đến điểm kết thúc rồi.” Hai tiểu quỷ tinh linh cổ quái cùng reo lên.

      Thần Nam biết nên cười hay khóc, cũng biết phải gì, lần này vào đệ tam giới, mang hai tiểu quỷ theo quả là đại sai lầm. Chúng còn quá , tuổi nghịch ngợm, biết gì mà trui rèn? Đơn thuần là chúng muốn chơi.

      Nhưng thích hai nhóc tì hoạt bát hiếu động nên cầm tiểu mộc bài đưa chúng tiến tới.

      Bức tường ánh sáng càng lúc càng mờ, ròi hào quang lóe sáng, thế giới mới mẻ xuất .

      Linh khí vô tận tràn tới, thiên địa sức nức mùi thơm, quả là vùng thánh thổ!

      Đập vào mắt là vô vàn cây cối phát ra thần quang, kỳ hoa dị thảo trải đầy mặt đất, thần thụ tiên đằng sáng chói hào quang, sinh khí lưu động, cánh hoa bay múa khắp trời, linh khí nồng đượm kém gì Sinh Mệnh nguyên tuyền.

      chỉ vùng bằng phẳng mà những gò đồi cũng có thần thụ, trung cũng đầy hoa cỏ. có thổ nhưỡng và nước tưới mà hoa vẫn đua nở, cây vẫn xanh om, quả là phiến thần viên vượt ngoài tưởng tượng.

      “Sinh khí vô tận, phải có thêm Sinh Mệnh nguyên tuyền chứ?” Thần Nam lẩm bẩm.

      “Cha, Sinh Mệnh nguyên tuyền là thế nào, con nghe trong Thần ma đồ có dòng, hôm nào cha đưa con vào xem.” Tiểu Y Y nhìn , dáng vẻ như ngọc vô cùng khả ái.

      Thần Nam nhức óc, càng lúc càng thấy đưa hai tiểu quỷ vượt giới là sai lầm cực lớn.

      Đây là biển cây cối, các loại thức vật chưa từng nghe, chưa từng thấy trải khắp nơi, sinh trưởng vô cùng thịnh vượng. Nhưng có cây cỏ tầm thường mà mọi gốc cây ngọn cỏ đều thần dị, phát ra thần quang và linh khí.

      Thần Nam kinh ngạc, đây ra là nơi thế nào? Theo đoán ắt là nơi Sinh Mệnh nguyên tuyền tụ lại.

      “A, vui , ngon quá.” Hai tiểu quỷ đu đưa mớ dây leo, biết lấy từ đâu ra mấy trái cây sáng lấp lánh, bất chấp có độc hay cũng ung dung há miệng cắn.

      “Cha thử xem này.” Tiểu Y Y ngồi vai Thần Nam, đưa cho quả đỏ chót, vừa vào miệng liền tan ngay, mùi vị thơm ngọt vô cùng, mùi thơm lan khắp, cỗ linh khí từ trong bụng lan tứ chi bách mạch.

      Quả là thần quả.

      Tiên quả có tác dụng với thể chất tại của Thần Nam nhưng trái cây này lại tỏ ra bất phàm, chứng tỏ cực kỳ thần dị. Hơn nữa đó chỉ là loại quả bình thường trong lâm viên vô tận này, đương nhiên nơi đây cực kỳ đặc dị.

      “Ha ha…” Tiểu Y Y thấy ăn liền bật cười thích thú, lại cho quả nữa.

      mỉm cười thỏa mãn, hai tiểu quỷ này tuy nghịch ngợm khiến người khác nhức óc nhưng cũng khiến người ta thương.

      nào, chúng ta xem ở đây là gì?” Thần Nam kéo chui ra chui vào mấy bụi cây, bắt đầu cất bước.

      Đồng thời Thần Nam đẩy thần thức hùng hồn thám thính vùng đất thần bí này.

      Thoáng chốc, thần thức ngợp trời khuếch tán ra.

      Thần thức vươn tới điểm tận đầu, địa vực này diện tích mấy trăm dặm, là gian bị phong bế, triệt để cách ly với ngoại giới.

      Thần Nam tỏ vẻ nghĩ ngợi, vào gian đó cần tiểu mộc bài, hình như thuộc về thời kỳ trước khi xảy ra đại phá diệt, lẽ nào gian này tồn tại từ trước khi khai thiên, là nơi còn lại từ lúc đó?

      Nếu đúng thế khiến người ta kinh hãi xen lẫn mong đợi.

      Tiểu Y Y lộ vẻ mê mang, tinh nghịch như thường ngày, lẩm bẩm: “Sao con có cảm giác quen thuộc nhỉ, ở đây hình như…. Rất lạ.” Nó ôm chặt cổ Thần Nam: “Cha ôm con, con muốn rời khỏi cha.”

      Lời lẽ quái dị nên Thần Nam chú ý.

      đưa hai tiểu quỷ xuyên qua rừng thần thụ, biển hoa tươi, đến trung tâm của thế giới kỳ dị này.

      Khung cảnh kỳ dị ra khiến ngẩn người.

      gốc cổ thụ vươn tới trời xanh.

      Thân cây đường kính lên tới cả ngàn thước, rễ rủ lòa xòa, cơ hồ vươn tới đường chân trời, to lớn đến khó tin.

      Quả là cổ vãng kim lai đệ nhất thụ!

      Nhưng gốc cổ thụ có mảy may sinh cơ hay nửa phiến lá, thân cây tuy xòe rộng nhưng trọc lóc, hoàn toàn có sinh khí.

      Khí tức thương tang cổ lão tràn ra, hình như gốc cây tồn tại từ thời tuyên cổ đến nay.

      “Kì quái .” hấp háy mắt: “Trong thế giới này, chỗ nào cũng đầy sinh cơ, vô tận linh khí, duy cây cổ thụ có sức sống. Cảm giác vô cùng quái dị.”

      Lúc đó Tiểu Y Y dường như mất linh hồn, đôi mắt ầng ậng nước nhìn vào gốc cổ thụ, lẩm bẩm: “Y Y thấy quen quá…”

      Thần Nam giật nảy người, đoán được khả năng, mang hai hài tử quanh gốc cổ thụ. Lúc sang phía bên kia, lòng thắt lại, quả nhiên phần lõi cây bị đào rỗng.

      ngoái lịa nhìn Y Y vai, trong lòng vô cùng phức tạp, nếu đoán sao, đây là… bản thể năm xưa của bé.

      Theo truyền thuyết, từ rất xa xưa, có mấy nhân vật chí tôn chết , bản thể bị luyện chế thành thần binh danh chấn thiên cổ, lõi cây cổ thụ tại bị mất đa phần là tinh hồn và nguyên liệu của thần binh.

      “Cha, con khó chịu quá.” Y Y ôm lấy cổ , tỏ ra khá ngoan ngoãn, còn nét gì của tiểu nha đầu tinh ranh thường ngày.

      “Y Y sao rồi?” lo lắng hỏi.

      “Cha, con muốn ngủ.” Y Y ngồi vai , nhắm mắt lại, mớ tóc mai đu đưa rồi chìm vào giấc mộng.

      “Muội muội sao thế?” lấy làm hiếu kì.

      Thần Nam tỏ vẻ nghĩ ngợi nhưng lâu sau, thể giữ nổi bình tĩnh nữa.

      Thân thể Y Y mờ dần, thân ảnh hóa thành mơ hồ.

      “Y Y!”

      “Muội muội!”

      Thần Nam và đều hô lên kinh hãi, Thần Nam đưa tay lay Y Y định đánh thức bé nhưng nhận ra muộn. Y Y bay lên như hư ảnh, lướt về phía gốc cổ thụ, rồi bé tự tỉnh lại.

      “Cha, con biết sao nữa, chỉ muốn vào trong gốc cây ngủ giấc.” Đoạn thân thể bé chìm vào thân cây chạm trời, lõi cây từ từ lấp lại, còn hốc nữa.

      “Trả muội muội đây.” nóng lòng lao lên.

      Thần Nam giữ nó lại: “Đừng chạy loạn xạ, Y Y sao.” Rồi gào lên: “Y Y đừng ngủ vội, chuyện với cha .”

      “Nhưng… con buồn ngủ lắm.” Trong gốc cây vang lên tiếng Y Y.

      “Y Y, con có cảm giác đặc biệt gì sao, ví như thấy được tin tức hay khung cảnh nào đó?” Thần Nam hỏi.

      … con chỉ muốn ngủ, ngủ lâu, cha, con chịu được nữa…”

      “Được rồi Y Y, con ngủ , sau này cha đến đón.”

      “Được…” Y Y im lặng, dường như ngủ rồi.

      Gốc cổ thụ lặng ngắt chợt rung lên nhè , đoạn linh khí vô tận từ quanh đó tụ về, cây cối thần dị ngoài xa cũng khẽ rung động, phát ra lục quang sáng chói, từng đạo hào quang tụ về như mưa.

      “Oa, cha à, sao muội muội lại biến thành quái thụ, kinh ngạc .” kêu lên.

      Thần Nam thầm than, biết sau này nó biến hóa thế nào, nếu xảy ra chắc cũng đơn giản.

      Thần Nam mang rời , xuyên qua rừng cây mới phát hoa cỏ đều rung động, linh khí phát ra tụ hết về phía gốc cổ thụ chết.

      “Cha, chúng ta bỏ muội muội ở đây sao?”

      phải bỏ, muội muội con gặp cơ ngộ rất lớn, phải ngủ lâu, sau này chúng ta đến đón. Con cũng phải nỗ lực, sau này muội muội con cực kỳ hùng mạnh.”

      Lúc đến bức tường ánh ánh, Thần Nam thấy nó cũng lóe sáng, thần mang vô tạn tràn về phía gốc cổ thụ. cầm tiểu mộc bài đưa qua, đoạn hơi do dự quăng tiểu mộc bài vào phiến gian trong bức tường ánh sáng.

      “Oa, sao cha lại quăng nó vào trong, sau này lấy gì đón muội muội?”

      “Yên tâm, sau này muội muội từ trong ra đón chúng ta. Mang chìa khóa theo người ta yên lòng, vạn nhất thất lạc ắt ảnh hưởng đến muội muội con.”

      Men theo lối cũ quay về, hai người qua rừng cây , qua vùng sấm sét đến loạn thạch cương hoang vu.

      Thần Nam nhớ kĩ địa vực đoạn mang bay lên trời, lướt về đại lục mênh mông phía xa.

      “Ai, xưa nay vẫn có muội muội bên cạnh giờ quen.” Tiểu tỏ vẻ ai oán: “Cha mau cho con thêm mấy đệ đệ muội muội.”

      Thần Nam lắc lư thân hình, suýt nữa rớt xuống, đưa tay cốc tiểu quỷ tinh ranh: “Đừng nhăng nữa.”

      “Vốn vậy mà.” tiếng, đoạn kêu lên: “Ai da, con cảm thấy khí tức của đại mẫu thân. Mẫu thân có nạn, thời khắc hùng cứu mĩ của cha đến rồi, xem ra con có thêm mấy đệ đệ muội muội.”

      “Tiểu quỷ này.” Thần Nam muốn cốc cho nó cái, tiểu quỷ quá tinh ranh, thể bịt miệng được: “Đừng lăng nhăng, ta cảm ứng thấy gì, sao con lại thấy.”

      “Đúng vậy mà, con cảm ứng được khí tức của đại mẫu thân. Cha nghe thấy mẫu tử liên tâm sao, tuy con do đại mẫu thân sinh ra nhưng đó cũng là nửa mẫu thân của con. Cha tin chúng ta bay về phía đông nam.”

      Thần Nam bán tín bán nghi, đưa bay theo hướng nó chỉ, lâu sau cảm thấy khí tức quen thuộc, tựa hồ Đạm Đài Tuyền chiến đầu với ai đó.

      “Cha, con sai mà.”

      Thần Nam trực tiếp phá toái hư , lợi dụng sức mạnh nguyên bản của thời lao tới, nháy mắt xuất ngoài xa.

      Bên dưới là rừng loạn thạch vô tận, Đạm Đài Tuyền bạch y như tuyết, thanh lệ xuất trần, nhiễm trần thế khí tức, quanh mình phát ra hào quang chói lòa, tôn thêm tư dung tuyệt thế như cửu thiên huyền nữ xuống trần.

      Nàng tranh đấu với người hay sinh vật có linh trí mà là tòa cổ trận. Nàng vào trong cổ trận, bị thạch trận vây khốn, nhất thời thoát thân được, loạn thạch trận liên tục xạ ra hào quang tím sẫm, dệt thành chiếc võng vây nàng lại.

      “Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp nhất đời, nhi tử bảo bối khả ái nhất của người đến cứu đây.” Từ xa kêu lên.

      Thần Nam cốc nó, tiểu quỷ quả là dẻo mồm, vừa nãy còn gào lên “đại mẫu thân” giờ lại đổi giọng.

      Đạm Đài Tuyền thấy Thần Nam bay tới, thần tình hơi ngừng lại, thân thể phát ra hào quang lập lòe, bị tử quang do loạn thạch trận kích xạ ra đẩy dạt ít.

      “Mẫu thân xinh đẹp đừng lo, con và cha tới đây.” xuyên thấu gian, trực tiếp tiến vào trận, định kéo Đạm Đài Tuyền ra. Nhưng nó đột nhiên phát giác gian trong đó bị cấm cố, thể trở về. Dù nó sở trường phá phong ấn cũng thể trong thời gian ngắn phá được, mà tử quang nối nhau bắn tới, nhờ Đạm Đài Tuyền bảo vệ chắc nó thụ thương.

      kêu ầm lên: “Cha mau nhanh lên, giờ chỉ là hùng cứu mĩ nữ còn là hùng cứu tiểu hùng nhi tử.”

      Thần Nam tiến vào mà dùng đại pháp lực phá tan những tảng đá kỳ lạ màu tím ở ngoài.

      “Ầm.” Khối đầu tiên bị sức mạnh thiên giai phá tan, loạn thạch trận rung lên, tấm lưới tử quang ảm đạm hẳn.

      “Ầm, ầm, ầm….”

      Thần Nam liên tục phất tay, đá tảng vỡ tan, Đạm Đài Tuyền và thoát khốn ra.

      nhanh chóng bay đến cạnh , từ xa kêu lên: “Cha, mẫu thân xinh đẹp, các người ít gặp nhau nên cứ từ từ, đến đằng kia đợi.” Nhưng chưa kịp bay kịch biến xảy ra, loạn thạch rơi xuống lả tả, chiếc vòi khổng lồ vô thanh vô tức thò ra nhanh hơn quang tốc, thoáng chốc quấn lấy Thần Nam và Đạm Đài Tuyền vào trong huyệt động.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 408: Thương Thiên nhãn, Thất tuyệt cung


      Đột biến khiến Thần Nam và Đạm Đài Tuyền kịp phản ứng bị chiếc vòi xù xì kéo vào trong, loạn thạch ngổn ngang, đổ xuống ầm ầm, thạch lâm gần như sập xuống lấp kín tòa động.

      kêu lên kinh hãi: “Ai da, cha, mẫu thân. Con bạch tuộc kia mau thả cha mẹ ta ra.” Nó nóng nảy khua tay , nhưng dám khinh cử vọng động, tu vi của Thần Nam mạnh hơn nó nhiều còn bị khốn, nếu nó liều những chẳng giúp được gì mà con gây loạn thêm.

      Thế giới hắc ám dưới lòng đất mở ra động huyệt cực lớn, lòng động vô tận, hề có chút xíu ánh sáng nào, ẩm ướm tối tăm cực độ. Bất quá với Thần Nam và Đạm Đài Tuyền, đó thành vấn đề, thiên nhãn thông đủ để quan sát toàn bộ.

      tại cả hai đều ngượng ngùng, hai người đối lập vị chiếc vòi quấn chặt lại với nhau. Thần Nam bình tĩnh nhưng sắc mặt Đạm Đài Tuyền thoạt xanh thoạt trắng nhưng nàng còn là , đến nỗi gào lên khi sa vào cảnh này, tại nghĩ cách thoát .

      Thần Nam cố gắng phá tan chiếc vòi nhưng nhận ra vô dụng, muốn xuyên qua gian cũng được, cỗ sức mạnh kỳ dị vây chặt gian hẹp này, bó lấy hai người như lao lung thể phá vỡ.

      “Làm sao giờ?” Đạm Đài Tuyền hỏi.

      “Ta nghĩ cách.” Thần Nam ngầm tụ lực, chuẩn bị bộc phát nhưng lúc nhìn thấy chiếc vòi, liền có liên tưởng lành, trước đó nhìn thấy nó, phải vòi hóa thân của Thiên sao?

      Chiếc vòi giữ chặt hai người, đẩy họ xuống sâu hơn, là vực sâu, phảng phất như lòng động đáy.

      thể khiến người ta cảm thán, tất cả đều quá quỷ dị, vòi của Thiên xuất tại vực đáy cách quá đột nhiên khiến con đường phía trước khó lòng đoán được.

      rơi xuống hai ngàn trượng, sau cùng cũng tới đáy, đó là động huyệt rộng rãi, bên là nham tương sôi trào, nóng bỏng.

      Trong động có mấy chục bộ hài cốt nhân loại, trong đó có cả mấy thiên sứ mười hai cánh, các bộ hài cốt nhân loại đều lấp lánh như ngọc, chứng minh đó phải người phàm, ít nhất cũng cỡ Thần Hoàng trở nên, thậm chí đạt thiên giai sơ cấp.

      Đến đây Thần Nam và Đạm Đài Tuyền mới phát , chiếc vòi như họ tưởng tượng, chỉ dài hơn hai chục trượng mà từ xa nhìn thấy lại miên miên bất tuyệt như dãy núi.

      Đó tựa hồ chỉ là đoạn của chiếc vòi, là đoạn vòi bị đứt.

      có thân thể hay bộ phận nào khác, chỉ là đoạn vòi bị đứt của vật sống.

      “Vì sao lại thế?” Đạm Đài Tuyền tuy kinh dị nhưng hoảng loạn.

      Thần Nam đáp: “Càng thế này ta lại càng cảm thấy tầm thường, có thể chúng ta gặp được Thiên thân chân chính.”

      “Ngươi gì?” Đạm Đài Tuyền cả kinh, lúc này nàng quên mất tình trạng khó xử giữa hai người: “Ta thấy đây phải là hóa thân của Thiên, khả năng là đoạn bị đứt của chân thân, bằng sao lại khốn trụ được chúng ta.” Thần Nam phán đoán.

      “Làm sao thoát khốn đây?”

      cần vội, ta còn loại sức mạnh chưa sử dụng, có thể phá được. Đó chỉ là đoạn bị đứt, trừ cứng ra cùng có thần thông gì.”

      Chiếc vòi tựa hồ có thần trí, hoàn toàn dựa vào bản năng mà phản ứng, tạo bùng lên hào quang, định hút sức mạnh của Thần Nam và Đạm Đài Tuyền.

      “Hóa ra những người này đều vì thế mà chết, đúng là đáng tiếc, đúng là con rết trăm chân, lúc chết vẫn còn ngọ nguậy.” Thần Nam quát: “Đứt.”

      Chiếc vòi quấn quanh Thần Nam bị cỗ sức mạnh vô danh đẩy ra, hai tay Thần Nam ngừng vung lên theo những quỹ tích phức tạp và huyền bí khiến vùng thiên địa này gần như vỡ tan, chiếc vòi bị kéo căng rồi phựt tiếng, bị hất , rơi xuống đất.

      Chiếc vòi có tình cảm, tựa hồ định nuốt bọn Thần Nam theo bản năng, rơi xuống rồi vẫn quăng về phía họ. Nhưng lần này Thần Nam cho nó cơ hội, pháp ấn thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức ấn tới.

      “Àm.”

      Chiếc vòi nát vụn trong nháy mắt, máu tươi văng tung tóe, rơi vào nham tương sôi trào khiến ngọn lửa bốc lên.

      “Ta là Thương Thiên… ta vĩnh hằng bất tử…”

      làn dao động tinh thần nhàng truyền ra, huyết nhục tan nát tựa hồ định tụ lại, thanh chỉ là oán niệm. Thần Nam kinh hoảng, đó là thân thể nát tan của Thương Thiên bị Thái cổ thất quân vương diệt, quả thể tin nổi, sao y lại tiến vào đây. cho chiếc vòi cơ hội, pháp ấn liên tục ấn tới, tiếng sấm vang lên liên miên, sau cùng huyết nhục hoàn toàn tan biến.

      Kết thúc như vậy sao?

      Đạm Đài Tuyền khuynh thành khuynh quốc, phiêu dật linh động, khí chất xuất trần thanh tân như nụ hoa đứng lặng trong vực sâu, toàn thân linh.

      “Ta cảm ứng thấy, đó là gì nhỉ?” nàng hỏi Thần Nam với vẻ ngưng trọng.

      “Ta cũng biết là giản đơn thế.” Thần Nam tung quyền vào nham tương sôi lên khiến dòng chảy bị đẩy lùi.

      Như ngọn lửa hừng hực quét qua hắc ám vô tận, Thần Nam và Đạm Đài Tuyền nhài xuống bình đài, men theo rãnh nứt cực lớn do nham tương lùi lại tạo thành mà tiến tới.

      Phía trước hoa quang lóe sáng, mọi nham tương sôi trào biến mất, rồi làn nước lạn cóng phun ra. Rãnh sâu bị ăn mòn thành hình dạng gì.

      Vừa nãy còn nham tương chảy cuồn cuộn, giờ lại là nước cực lạnh, quả nhiên quái dị.

      Thần Nam lại ấn chưởng lực tới, toàn bộ làn nước bị cuốn lùi lại, hai người lướt theo.

      Phía tận đầu là địa huyệt rộng lớn, trong đó có khung cảnh quái dị.

      nhãn cầu cực lớn, cỡ ngang ngửa căn phòng, nổi lơ lửng phát ra hào quang tà dị, trong đó có nham tương và nước lạnh, sau đó lại có cuồng phong và lôi điện tung hoành. Tất cả lưu chuyển trong khung cảnh đáng sợ.

      Đó phải là ảo giác bởi Thần Nam và Đạm Đài Tuyền tận mắt thấy cực hàn tử thủy chảy lui vào trong nhãn cầu cực với họ.

      Là chuyện gì?

      cảm giác được nhãn cầu tràn ra hủy diệt khí tức đáng sợ.

      Cảm giác này khiến thiên giai cao thủ như cũng run rẩy. Là gì đây?

      Lẽ nào là mắt Thương Thiên?

      bức tường đá cách đó xa chứng dự đoán của họ.

      “Thương Thiên chi nhãn.”

      Thần Nam đương nhiên nhận ra văn tự cổ kính này nhưng Đạm Đài Tuyền được truyền thừa kí ức của Thất Tuyệt thiên nữ nên đọc được.

      Hai người đồng thời hít hơi khí lạnh, Thương Thiên bị hủy diệt vẫn còn lưu lại vài mẩu vụn, nhưng có thần thức nhập chủ. Còn may là vậy, bằng tàn thể của Thương Thiên mà có linh thức, chắc chắn vô cùng đáng sợ.

      Năm xưa y bị hủy diệt làm hao tận hết công lực của bảy vị Thái cổ quân vương trong thời kỳ cực thịnh.

      Nhãn cầu khổng lồ này có linh thức phụ trợ nhưng dựa vào bản năng nên muốn hủy diệt tất cả, trong trong mắt liên tục lóe lên các khung cảnh kiếp nạn đáng sợ.

      “Lẽ nào thiên phạt liên quan đến y? Hay tự giáng xuống? Chả lẽ phải loại sức mạnh pháp tắc phổ biến tồn tại trong trời đất thực ?” Thần Nam nhìn ra khung cảnh trong nhãn cầu, lòng chứa đầy nghi hoặc.

      “Ầm.”

      Nham tương cuồn cuộn đột nhiên hướng về phía bọn Thần Nam, vô cùng vô tận như sông lớn sôi lên lại từ trong nhãn cầu lớn cỡ căn phòng phun ra.

      Thần Nam xé nát gian, đưa nham tương vào hắc ám gian.

      “Ầm.”

      Sấm sét cuồng bạo đột nhiên từ nhãn cầu bạo phát.

      Thần Nam nhíu mày, trong nhãn cầu chứa kiếp nạn cực mạnh, lẽ nào định áp dụng với . Lần này, trực tiếp tấn công vào nhãn cầu, bất quá lại mong mở ra ma hạp.

      Tử vong chi quang chiếu xạ ra, hủy diệt khí tức điên cuồng tràn lan, tượng còn đáng sợ hơn cả thần phạt cùng hắc ám tử khí tỏa rộng. Toàn bộ vực sâu biến thành tử vực, sức mạnh diệt thế khủng khiếp dâng trào.

      Lúc tử vong khí tức khiến thiên giai cao thủ cũng khó lòng chịu nổi tràn ra, làn sinh khí hùng hồn đột nhiên từ trong vực dâng lên.

      Tường đá trong động huyệt vỡ tan, trong động huyệt cạnh tử vong chi nhãn là nhãn cầu khổng lồ khác nổi lập lờ, phát ra sinh mệnh chi quang, tương phản hẳn với khí tức của tử vong nhãn cầu.

      Đó là…

      Thần Nam và Đạm Đài Tuyền đồng thời kinh ngạc, lại thêm nhãn cầu nữa, đúng là vượt khỏi dự liệu của họ.

      bức tường cũng khắc mấy đại tự cổ lão: “Thương Thiên chi nhãn.”

      Lại là Thương Thiên.

      mắt hủy diệt, sinh tồn.

      Tà dị mà thần bí.

      Tử vong khí tức tràn ra bị cỗ sinh mệnh nguyên khí ép xuống, đúng hơn là chúng trung hòa nhau.

      Đạm Đài Tuyền lẩm bẩm: “Lẽ nào chúng dẫn ta đến đây?”

      sao?” Thần Nam kinh ngạc nhìn nàng.

      “Sở dĩ loạn thạch trận vây khốn vì ta muốn chui xuống đất nên mới chạm vào trận pháp. Trước đó ta cảm giác có sức mạnh kỳ dị liên quan đến ta nên mới tìm quanh quẩn.”

      Quanh mình nàng đột nhiên bùng lên hào quang sáng chói, tu vi thiên giai sơ cấp tăng lên cảnh giới cao nhất, thần tình ngưng trọng : “Ta lại cảm ứng thấy.”

      gì?” Thần Nam kinh ngạc nhìn nữ tử thanh lệ xuất trần, dung mạo vô song này.

      Đạm Đài Tuyền đáo, thân thể chìm trong thánh khiết quang huy, vượt khỏi Thương Thiên chi nhãn tiền về phía trước.

      “Ầm.”

      Vực sâu dưới lòng đất lại rung lên cơn địa chấn, địa cung thần bí nổi lên, hào quang bảy sắc vây quanh, kim quang vạn đạo, màu sắc muôn vàn.

      Thạch môn cổ lão cực lớn ầm ầm mở ra, đại điện rộng lớn ra trước mắt Thần Nam và Đạm Đài Tuyền, bên trong là những bức tượng, có bức thần thánh vô cùng, lại có bức nanh ác hết mực…

      Tiên tử bay múa, ác ma ăn thịt người, hung long tàn bạo, ác quỷ đáng sợ, thần tướng uy vũ… các nhân vật với đủ tư thế, cực kỳ sống động, mà mọi bức tượng đều khổng lồ.

      Giữa rừng tượng là nơi cung phụng nữ tử cực kỳ mĩ lệ, đẹp đến nỗi chỉ có trong điêu khắc, ngoài đời ắt có, tiên nhan như mộng như ảo khiến bức tượng có linh khí, phảng phất có thể phục sinh.

      hiểu sao Thần Nam lại thấy bức tượng có khí chất của Đạm Đài Tuyền và Mộng Khả Nhi, trong lòng run lên, lẽ nào đây là tượng Thất Tuyệt thiên nữ năm xưa?

      “Lại là ngươi.” Đạm Đài Tuyền như trong mộng, nhìn bức tượng lẩm bẩm, thần tình vô cùng hoang mang.

      “Đạm Đài Tuyền, sao vậy?” Thần Nam cả kinh, vội quát vang để thức tỉnh thần trí nàng ta.

      Tượng như thần như mộng ảo ở giữa điện đột nhiên bạo phát thánh quang che lấy thân thể Đạm Đài Tuyền, bức tượng như có linh trí, tựa hồ muốn sống lại. Hào quang sáng rực trùm lên Đạm Đài Tuyền khiến nàng ta càng thánh khiết, tựa hồ tạo thành mối liên hệ thần bí với bức tượng.

      Đồng thời, đôi mắt của Thương Thiên vẫn nổi lập lờ, giữ ngoài địa cung nhanh chóng bay vào trong, quay tít quanh Đạm Đài Tuyền, tựa hồ muốn dung nhập vào làn ánh sáng.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 409: Gặp lại thủ mộ lão nhân



      Thần Nam biết tới đây phát sinh chuyện gì, đoán được là tốt hay xấu.

      Đôi nhãn cầu to bằng căn phòng xạ ra khí tức trái ngược nhau, quay tít quanh Đạm Đài Tuyền.

      Hào quang bảy màu nối liền nàng ta và bức tượng, cả hai đều bị hào quang che phủ, phảng phất tạo thành mối liên hệ đặc biệt.

      “Ầm.”

      Nhãn cầu biểu cho hủy diệt chợt đổi màu từ trắng sang đen, trong mắt trở thành sẫm như mực, khác nào hắc động nổi , vô tận tử vong khí tức tràn ra, các loại cảnh tượng nổi lên, phảng phất như sẵn sàng giáng xuống.

      Khung cảnh vô cùng tà dị, Thần Nam có phần nóng lòng nhưng thể xuất thủ, dám cắt ngang cơ duyên chưa biết tốt hay xấu của Đạm Đài Tuyền.

      Đột nhiên nhãn cầu như hắc động phóng đại thành lớn ngang trái núi , lấp kín địa cung.

      Đại cung sáng choang hào quang lại trở nên tối om, vực sâu dưới lòng đất này chìm trong hắc ám, ngay cả thiên nhãn thông cũng tài nào xuyên qua hào quang đáng sợ đó. Thần Nam biết trong đó xảy ra chuyện gì.

      bị cỗ sức mạnh hủy diệt đẩy khỏi địa cung, dạt ra tận rìa vực, cách nơi đó khá xa.

      “Sao lại vậy.” thể trơ mắt nhìn, hủy diệt chi nhãn phát uy, tình huống chắc chắn ổn, dù thế nào cũng phải ngăn lại lần biến đổi của Đạm Đài Tuyền.

      Lúc đó sinh khí vô tận đột nhiên khuếch tán, trong bóng tối sáng chói lục quang, nhãn cầu khổng lồ như vầng thái dương trong đêm từ từ dâng lên.

      Bất quá, vầng thái dương màu lục đó là Thương Thiên chi nhãn đại biểu cho hi vọng chợt đổi thành màu lục sẫm.

      Nó nhang chóng phóng đại, sinh khí vô tận nồng đậm thêm, dần khiến tử vong khí tức nhạt , hơn nữa, hào quang mỗi lúc sáng, sau cùng lục quang nóng rãy chiếu rọi mở mắt được.

      Sau cùng lục quang và hắc ám phảng phất hòa lại, thế giới dưới đất hôn ám, còn u đáng sợ hay sáng chói vô biên nữa.

      Hai nhãn cầu đen lục nổi chìm lên xuống trong địa cung, chiếm cứ hết gian. Khí tức hủy diệt và sinh khí dần tan .

      Vì vậy, Thần Nam dừng tay vào lúc quan trọng, bằng địa hạ cung điện xảy ra phen va chạm động trời.

      Hào quang bảy sắc lại xuất , cùng với tiếng răng rắc, bức tượng nữ tử như mộng như ảo ở giữa địa cung vỡ tan hóa thành dải hào quang nhập vào thân thể Đạm Đài Tuyền.

      Đạm Đài Tuyền trở nên phiêu diêu, khiến người ta có cảm khác như trong mộng, cơ hồ nàng lúc nào cũng có thể cưỡi gió bay .

      Cảm giác vô cùng huyền hoặc, nàng như vừa lần biến đổi, tinh khí thần tăng lên cảnh giới huyền diệu, trở nên linh động hẳn.

      “Đạm Đài Tuyền, sao chứ?” Thần Nam từ xa hỏi. chuẩn bị chiến đấu, nếu nàng ta biến lại nguyên bản Thất Tuyệt thiên nữ, chắc chắn phải ác chiến. Đồng thời lo lắng, hiểu hai nhãn cầu của Thương Thiên có ảnh hưởng tới mình .

      “Ta sao.” Quanh Đạm Đài Tuyền lấp lánh hào quang, chầm chậm mở mắt, xạ ra hai làn sáng như mộng ảo, khí chất biến dạng, thần thái ung dung, tự tin hơn trước nhiều lần.

      “Năm xưa Thất Tuyệt thiên nữ tìm được Thương Thiên chi nhãn, là tinh hoa của Thương Thiên, mắt trái đại biểu hủy diệt, mắt phải đại biểu tân sinh, đều bị thiên nữ luyện hóa. Ả chuẩn bị sẵn những thứ đó cho mình để quân lâm lục giới, thống soái Lục đạo nên để lại bảo tàng cho thất đại thiên nữ hóa thân.”

      Đạm Đài Tuyền ra vô cùng bình thản, còn giống với trước kia mà trở thành thiên nữ thâm bất khả trắc.

      “Ngươi sao?” Thần Nam tỏ vẻ hoài nghi.

      sao, ngươi tránh ra trước, hai con ngươi đại biểu hủy diệt và tân sinh phải trở thành mắt của Thất Tuyệt thiên nữ.”

      hiểu sao, Thần Nam cảm giác nàng biến hóa thành cao thể với tới, thần thánh cao khiết hơn. Nhưng tin phải là thay đổi tiêu cực, nên nghe lời lùi lại.

      “Ầm, ầm…”

      Từ địa cung vang lên tiếng sấm ì ùng, hủy diệt chi nhãn và tân sinh chi nhãn nhanh chóng thu , phát ra dao động nguyên khí đáng sợ rồi hóa thành kích cỡ như mắt thường, trở lại màu sắc vốn có, hai đạo hào quang nóng bỏng lóe lên, chúng nhập vào mắt Đạm Đài Tuyền.

      Quả kinh hãi.

      Thần Nam cả kinh lao tới: “Ngươi làm gì vậy?”

      “Yên tâm, có gì.” Đạm Đài Tuyền bình thản đáp: “Những gì liên quan đến Thương Thiên đều bị quét sạch, tại chúng vĩnh viễn là mắt của ta. Mắt trái hủy diệt vạn vật, mắt phải phục sinh hết thảy.”

      “Ngươi…”

      Thần Nam nổi lên lời.

      “Ha ha…” Đạm Đài Tuyền bật cười: “ cần lo lắng, ta trở thành đệ nhị Thương Thiên, Thất Tuyệt thiên nữ năm xưa vì muốn mạnh hơn mới tìm những chất liệu thượng đẳng này, có ngày ta hoàn toàn nắm được sức mạnh của song nhãn vốn chứa sức mạnh sinh tử của Thương Thiên, nhưng ta giống ả, ta chỉ là ta. Dù sức mạnh vô hạn.”

      Trong địa cung liên tục lóe sáng, sau cùng chỉ còn lại dải sáng nhu hòa, Đạm Đài Tuyền từ từ quay lại.

      Lúc này, hai mắt nàng trong như hắc bảo thạch, sâu thẳm như lòng biển khơi khiến ai nhìn thấu, tạo cho nàng vẻ xuất trần, cao vời.

      Tuy nàng đứng cạnh Thần Nam nhưng lại có cảm giác dám ngước nhìn, phảng phất như phàm phu tục tử đứng cạnh tiên nữ bay ngang bầu trời, càng lúc càng xa.

      Từ khi bưóc vào thiên giai lĩnh vực, lâu lắm rồi có cảm giác này, có nữ tử nào khiến phải kinh dị, thất thần như vậy!

      thở dài: “Ngươi biến đổi nhiều quá.”

      “Người phải thay đổi.”

      Nghe Đạm Đài Tuyền vậy, nếu là trước kia, nhất định cười khẩy, cho rằng đối phương ra vẻ thâm trầm nhưng tại đó là cảm giác , còn may phải là dự cảm nguy hiểm.

      nào, chúng ta rời khỏi đây.” Thiên nữ Đạm Đài Tuyền bay khỏi địa cung, đoạn quay lại nhìn, hủy diệt chi quang quét qua, địa cung ầm ầm sụp đổ.

      Thần Nam kinh ngạc: “Ngươi làm vậy có tác dụng gì?”

      “Địa cung còn cần thiết, để nó tiêu tan luôn.”

      Thần Nam yên lặng, cùng Đạm Đài Tuyền bay khỏi vực sâu, nàng ta quay lại nhìn, hủy diệt chi quang lần nữa phóng ra khiến vô số nham thạch sụp đổ, cát bụi dấy lên, xuất hố sâu lộ thiên.

      “A, cha à, hai người ra rồi sao?” Búp bê nhăn nhó tìm cách, ngờ hai người tiến ra. Tức thời cười tươi rói: “Nhi tử khả ái và hiếu thuận nhất tìm cách cứu hai người. Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, để con đấm lưng cho người.”

      Tiểu quỷ nhảy chân sáo đến cạnh Đạm Đài Tuyền nhưng bị tà áo trắng tinh ngăn lại, hơi sững người, đoạn cười hắc hắc: “Mẫu thân xinh đẹp nhất cho nhi tử hiếu thuận, vậy nhi tử cho mẫu thân đệ nhất mĩ nữ biết tin. trong lúc tìm cách cứu hai người chạm mặt kẻ ở gần đây.”

      “Cái gì?” Thần Nam cả kinh: “Là ai? Ở đâu.”

      Ở loạn thạch địa vực hoang tịch này mà có người, quả khó thấy, Đạm Đài Tuyền cũng tỏ vẻ quan tâm.

      “Là lão ăn xin, ở cạnh đây.” chỉ vào loạn thạch lâm ở xa.

      Thần Nam bay tới đầu tiên, Đạm Đài Tuyền và bay theo.

      lão nhân lưng còng, tóc trắng lưa thưa, nằm bất động trong thạch lâm, làn da nhăn nhúm như vỏ chanh khô, già lão thành hình dạng gì.

      “A!” Thần Nam cả kinh: “Sao lại…”

      Là thủ mộ lão nhân!

      Lòng rung lên, cách biệt mười mấy năm, ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

      Thủ mộ lão nhân tự xưng làm được, muốn chết xong mà giờ khí tức hỗn loạn, hôn mê bất tỉnh, quần áo lam lũ, lếch thếch cực điểm như ăn mày.

      ra xảy ra chuyện gì?

      Thần Nam vội chạy tới, trong lòng phi thường kích động, ở thế giới lạ lẫm này lại gặp được người quen.

      “Tiền bối sao vậy?”

      “Cha biết lão?” nháy mắt: “Lão ta vừa này lừa đồ ăn của con, đúng là đáng ghét.”

      Thần Nam hiểu thủ mộ lão nhân chắc gặp phải tình huống cực kỳ đáng sợ, bằng với thân phận “lão bất tử”, làm sao đến nỗi khó coi thế này.

      “Tiền bối tỉnh lại.” Thần Nam liên tục đưa nguyên khí vào thể nội lão.

      Hồi lâu sau, thủ mộ lão nhân mới tỉnh lại, thấy Thần Nam liền gào lên: “Cuối cùng ta cũng thoát được, cuối cùng ta cũng thoát được!”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 410: Vùng đất trước thủa khai thiên



      “Cuối cùng ta cũng thoát được, ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười điên cuồng, đoạn bàn tay khô gầy như chân gà thò ra, gian bị xé toang, bàn tay thò vào nội thiên địa “tàng bảo” của , chộp đống đồ ăn rồi nuốt sạch trơn: “Ngon, ngon quá! Bao nhiêu năm ăn, quên mất vật thực mùi vị thế nào nữa.”

      “Oa… lão ăn mày lại ăn trộm đồ của con.” khóc ầm lên.

      Thần Nam thấy thủ mộ lão nhân như vậy, quả thực biết nên khóc hay cười, thiên giai cao thủ nổi danh xưa nay, hiệu xưng lão bất tử, bao Thái cổ cường giả rơi rụng mà ông ta vẫn sống, hơn nữa bị thương tổn gì, giờ lại thành thế…

      “Tiểu tử, lại gặp ngươi khiến lão nhân gia cao hứng.” Thủ mộ lão nhân vừa nhồm nhoàm vừa với Thần Nam, đoạn quay lại với : “Ngươi là nhóc con nhà ai, đủ tuổi chưa? ngoan ngoãn ở nhà còn chạy lung tung đâu?”

      “Oa… lão ăn mày xấu xa, cướp đồ của ta còn quay sang trách ta.” nhăn mũi, chọc tức thủ mộ lão nhân.

      “Hắc hắc…” Thủ mộ lão nhân hề ngượng mà bật cười, quay lại với Thần Nam: “ phải con các ngươi chứ, cũng được, có tương lai lắm.”

      Thần Nam thấy ông ta dần lấy lại dáng vẻ, hư nhược như vừa nãy nữa, bèn hỏi: “ ra tiền bối làm sao? Cớ gì sa vào cảnh như thế?”

      “Sao cơ? Lão nhân gia ta vẫn như thường.” xong, thủ mộ lão nhân hận thể ngăn được nước mắt nước mũi chảy xuống: “Để trốn khỏi đệ tam giới, ta thử đủ mọi cách, dựa vào kinh nghiệm chạy trốn năm xưa, lần này ta thu hẹp thời gian, Thanh Thiên nhị đại gia nó chứ, lão nhân gia ta suýt nữa xong đời. Trước đây ta hiềm sống lâu, lần này gần như toi đặc, linh thức tịch diệt. dễ gì mới thoát được, ha ha… nhưng vẫn chạy khỏi đệ tam giới được.”

      “Đây là… tiền bối, đây vẫn là đệ tam giới mà.” Thần Nam .

      “Ta gặp các ngươi ở đây mà là đệ tam giới sao? Đừng hí lộng lão nhân gia.” Thủ mộ lão nhân trừng mắt.

      “Lão ăn mày, đây là đệ tam giới, chúng ta vừa tiến vào.” nhìn trứ thủ mộ lão nhân .

      nhăng, còn đây là đệ tam giới ta cho các ngươi biết tay.” Thủ mộ lão nhân dường như chịu nổi đả kích.

      Ba người bọn Thần Nam tắt tiếng, xem ra lão đầu này lãnh đủ ở đệ tam giới đến mất mật.

      Thủ mộ lão nhân nhìn quanh đoạn rên rỉ: “Ô ô…mẹ nó chứ… đây hình như phải là Nhân gian giới.” Trước đây làm gì ông ta cũng hỉ hả, dáng vẻ vạn thong dong nhưng giờ lại khác.

      “Đợi chút.” Ông ta đột nhiên đứng dậy, kinh hãi : “Ta cảm thấy loại khí tức khác, tựa hồ là… di tích từ trước khi khai thiên…. đại phá diệt.”

      “Tiền bối gì?” Thần Nam nghi hoặc, Đạm Đài Tuyền thủy chung vẫn bình tĩnh, lặng lẽ nhìn thủ mộ lão nhân.

      “Trời ạ, sao lại nhầm thế được, đây có khả năng là gian từ trước khi đại phá diệt lưu lại, quyết phải đệ tam giới.” Thủ mộ lão nhân tựa hồ rất kinh ngạc: “Chắc sai, ta từng nghe có loại gian tan nát kỳ dị kiểu này nằm giữa lục giới, chỉ ngẫu nhiên vào được thôi.”

      Thần Nam cũng dám chắc chắn đây là đệ tam giới, lão đầu tử này vào đó hai lần, thể nhận định sai. nhớ lại hào quang thần bí xuất lúc toái gian tiến vào đệ tam giới, có lẽ… đám hào quang đó vô hình trung cải biến phương vị và quỹ tích của bọn .

      “Hắc hắc…” Thủ mộ lão nhân bật cười có phần gian trá: “Đây cũng là cơ hội, chúng ta thử vận khí, chưa biết chừng lấy được cấm kị bảo vật từ trước khi đại phá diệt.”

      Thần Nam tắt tiếng, lão đầu tử này quá thô thiển, vừa nãy còn đượm vẻ kích động quá độ, giờ tính chuyện tìm bảo vật.

      “Đợi lão nhân gia ta mấy ngày, đệ tam giới phải chỗ người, ta cần khôi phục nguyên khí!” Thủ mộ lão nhân đoạn xếp bằng dưới đất, hoàn toàn bất động.

      Vô tận thiên địa nguyên khí như trăm sông đổ về biển, tụ thành dòng hữu hình , từ xa nhìn vào vô cùng tráng quan, như dòng sông đổ xuôi.

      Liền tháng, thủ mộ lão nhân mới tỉnh lại, bọn Thần Nam cũng chìm trong cảnh tu luyện tĩnh mịch.

      Thủ mộ lão nhân xem ra tinh thần phơi phới, lão đầu quả nhiên có bản lĩnh, lúc trước chỉ là hao tận sức mạnh thể nội chứ bị thương tổn gì, đúng là thâm bất khả trắc!

      “Ha ha… khôi phục rồi, lão nhân gia ta cao hứng .” Thủ mộ lão nhân với Thần Nam: “Xú tiểu tử, tại ta mới chú ý, ngươi quả liệt vào hàng ngũ cường giả chân chính, vượt ngoài ý liệu của ta.” Đoạn quay lại nhìn Đạm Đài Tuyền: “Cả tiểu nương này nữa, thực lực cũng cực mạnh, quan trọng nhất là có tiềm lực ta nhận ra.”

      “Vì sao đến ta?” Tiểu tỏ vẻ bất mãn.

      “Hắc hắc, tiểu quỷ còn rớt dãi này hả? Ha ha…” Ông ta cười vang, tỏ vẻ rất vui.

      “Vớ vẩn, xú lão đầu ngươi lừa đồ ăn của ta, còn dám cười ta. Ta phải liều.” lao bổ tới.

      Thần Nam tiến lên : “Tiền bối vừa từ đệ tam giới ra, xin tình huống trong đó, làm sao để vào đó được, hình như tại hạ vào nhầm nơi.”

      “Tình huống? Hắc, đánh nhau loạn xạ, vừa vào đệ tam giới, tàn hồn Ma Chủ và Thời Gian chi thần cùng Gian chi thần đấu luôn, tựa hồ chết dừng tay, những người khác cũng sa vào hỗn chiến.”

      “A, là vậy, còn tiền bối sao?”

      “Ta? Đương nhiên rời , đừng coi thường Ma Chủ, ai chết chết, sau cùng y cũng sao, ta dám khẳng định có người giở trò, lão nhân gia ta thích náo nhiệt. Bọn họ thích tu bổ cái gì mà luân hồi cứ việc, ta hứng, ta trực tiếp tìm kẽ hở gian bí , định chạy về Nhân gian giới!”

      Lão đầu tử này quả nhiên là con trạch trơn tuột.

      “Tiểu tử ngươi muốn vào đệ tam giới? Ấm đầu à, đó phải là nơi người, vào đó khác nào đưa thân đến miệng cọp.” Dáng vẻ thủ mộ lão nhân như kiểu vĩnh viễn muốn nhắc đến đệ tam giới.

      “Sao lại thế?” Thần Nam tỏ vẻ hiểu.

      “Đệ tam giới là địa phương ác liệt nhất trong lục giới, là nơi thiên giai cao thủ gục ngã từ xưa đến nay. Nguyên khí trong đó ít đến thảm thương, giống thế giới mà như luyện ngục, trừ những ác đồ cùng hung cực ác, căn bản còn sinh mệnh nào khác. Những nơi nguy hiểm nhiều kể xiết, mười thiên giai cao thủ vào đó mà còn ba người sống là quá tốt, đó phải là nơi thích hợp cho người ta tu luyện.”

      vậy, sao bọn Ma Chủ còn tiến vào?” Thần Nam thắc mắc.

      “Chính vì nơi đó hiểm ác nên có phong ấn số người và vật đặc thù, bọn họ chắc muốn tìm cấm kị chi vật nào đó tu bổ cái gì luân hồi, hoặc muốn mở phong ấn của mấy đại ác nhân.”

      “Hóa ra là vậy, tiền bối có nghe được…tin tức gì liên quan đến phụ thân Thần Chiến của tại hạ ?”

      “Cũng kỳ quái là lúc chúng ta vào, ma thân Thần Chiến lại biến mất, còn về thần tính Thần Chiến ta sao gặp được? Trong đó lớn hơn tưởng tượng, ta lại ngay, thể gặp gỡ. Được rồi, cho ta nghe xem bao nhiêu năm nay, Nhân gian giới có biến hóa gì.”

      Thần Nam nhất nhất kể lại, thủ mộ lão nhân chăm chú lắng nghe, lúc nghe thấy trong Thần Ma lăng viên có tàng Thần bí thanh niên lão đầu tử văng miệng chửi: “Vương bát đản! Lại suýt lừa được lão nhân gia, ta vẫn nghĩ trong đó có người, khẳng định trốn trong đáy tổ mạch.”

      Lúc Thần Nam đến chuyện về Thái cổ, đại chiến Quảng Nguyên, thủ mộ lão nhân cảm thán: “Thời gian nhanh , ngờ năm tháng Thái cổ chư thần trong truyền thuyết quay lại sắp đến, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, họ có về được hay là việc khác.”

      ….

      “Cha, con nghe thấy ca ca gọi.” đột nhiên kêu lên kinh hãi: “Ca ca tựa hồ gặp nguy hiểm.”

      Thần Nam kinh hãi, tin vào linh giác của , tuy hiểu sao nó mẫn cảm như vậy, cảm ứng được trước cả . Lần trước phát Đạm Đài Tuyền là mẫu tử liên tâm, lần này vì cớ gì? Nẽ lào nó và Long Nhi đều là những nhân vật trước thời đại phá diệt?

      “Còn và ca ca cùng muội muội có đồng mệnh tỏa, ai gặp nguy hiểm người khác cũng cảm thấy, do mẫu thân xinh đẹp nhờ hai vị lão tổ chuyện chế cho chúng con, để chiếu cố nhau bất cứ lúc nào.” hình như nhận ra thắc mắc của Thần Nam.

      biết mẫu thân xinh đẹp nó đến là Mộng Khả Nhi, bất giác thấy hổ thẹn bởi phụ thân như tận tâm như bậc làm mẫu thân.

      nào.” để dẫn đường, nhanh chóng bay về phía đông, Đạm Đài Tuyền gì, bám theo sát nút.

      “Ồ, đợi lão nhân gia ta .” Thủ mộ lão nhân kêu lên rồi đuổi theo.

      Phi hành cực tốc nên rất nhanh phát ở ngoài xa phái đông có thân ảnh bé nhuộm máu liều mệnh, chính thị Long Nhi. Đối thủ của nó là người cao lớn, da trắng như thư sinh, là đệ ngũ giới quân vương Đức Mãnh.

      Thấy mình Long Nhi có mấy vết thương đáng sợ, hai mắt Thần Nam trợn ngược, quát lớn: “Đức Mãnh, ngươi chết chắc rồi.”

      Đức Mãnh cơ hồ ngất xỉu, vốn định nhân bất tri quỷ bất giác giải quyết Long Nhi, ngờ sát tinh đột ngột xuất .

      “Hắc hắc, hiểu lầm thôi mà.” Y cố làm mặt dày giải thích: “Tiểu đệ định thử xem tu vi của Long Nhi hiền điệt, chứ phải động thủ.”

      “Hừ.” Long Nhi hừ lạnh.

      “Đúng là hiểu lầm, tiểu đệ thiên tân vạn khổ mới chạy khỏi đệ lục giới loạn, định về Nhân gian giới, ai ngờ lại lạc vào gian kỳ dị này…” Đức Mãnh nhận ra có giải thích thế nào cũng được, sát khí của Thần Nam càng lúc càng nặng, có lắm cũng thay đổi được sát ý‎ của đối phương.

      quay mình định chạy .

      Nhưng có tam đại thiên giai cao thủ ở đây, làm gì có chuyện để y chạy.

      Thần Nam cầm phương thiên họa kích lâu dùng lên tay, quét mạnh ra. Đức Mãnh đánh mà lui, xông về phía Đạm Đài Tuyền, y cho rằng tu vi của nàng ta có tiến bộ cũng chỉ xêm xêm giữa Thần Hoàng và thiên giai sơ cấp.

      Ai ngờ Đạm Đài Tuyền động mà mắt trái đại biểu hủy diệt xạ ra hào quang kinh nhân, thoáng chốc tước mất ngàn năm công lực của y.

      “A…” Đức Mãnh gầm lên, nhanh chóng đối hướng, lao vào thủ mộ lão nhân.

      Thủ mộ lão nhân dáng vẻ lập cập, lắc lư trước luồng khí của Đức Mãnh thổi tới, nhưng chợt tung ra cước, đá luôn vào mông y, đẩy bắn lại.

      Đức Mãnh nghiến chặt răng, cảm giác thân thể tan nát, thầm kêu khổ, Đạm Đài Tuyền là hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ, có tuyệt học tà dị cổ quái cũng là lẽ thường nhưng lão đầu tử sắp chết kia mọc ở đâu ra sao lại lợi hại như vậy?

      “Thần Nam, chúng ta hòa giải được ? Lần này ta trịnh trọng xin lỗi, cam đoan có lần sau.” Đức Mãnh biết bằng thực lực, tuyệt đối chống nổi ba vị thiên giai cao thủ, muốn giữ mạng đành hạ mình cầu xin.

      “Con mẹ ngươi mà hòa giải.” Thần Nam động nộ. Đây phải lần đầu Đức Mãnh giở trò, lần trước vì bọn Sở Tương Ngọc uy hiếp nên muốn trở mặt. Giờ Sở Tương Ngọc tạm thời xuất thủ, còn phải cố kị gì.

      “Đức Mãnh, con mẹ ngươi chết .” Thần Nam quát vang, cùng thủ mộ lão nhân, Đạm Đài Tuyền đồng thời xuất thủ, Đức Mãnh làm sao chống nổi.

      “A…”

      Đó phải là đại chiến mà là trường đồ sát phía.

      Đức Mãnh bị kích của Thần Nam chém làm đôi, đoạn bị nhãn cầu hủy diệt của Đạm Đài Tuyền đánh tan tác, vừa hợp lại thân thể liền bị thủ mộ lão nhân cho cước nên thân hất vào giữa vòng vây.

      “Lão ca, đệ băng bó cho.” Tiểu quỷ giỏi vỗ mông ngựa này nhảy tung tăng đến cạnh Long Nhi, quả nhóc tì chưa đến tuổi như nó rất biết cách làm người khác vừa lòng.

      “Thần Nam, con mẹ ngươi muốn giết ta?” Đức Mãnh bị đánh hội đồng, hoảng sợ gào lên: “Ngươi mà giết ta chết chắc, có biết Hắc Khởi còn sống nhăn ở đệ lục giới ? Có biết Sở Tương Ngọc chỉ tạm thời bỏ qua cho ngươi ? Sau này chúng ta còn cần hợp tác.”

      “Hợp con mẹ ngươi.”

      “Phập.”

      Hồi đáp y là lưỡi phương thiên họa kích sắc bén Đức Mãnh lại bị chém thành hai mảnh, lần này Thần Nam còn khiến linh hồn y trọng thương.

      “Con mẹ Thần Nam ngươi định giết ta sao?” Đức Mãnh hoảng sợ.

      thừa, ngươi cứ cho ta giết chó là được. Lần này chúng ta thanh toán hết nợ mới nợ cũ, ngươi sống ta chết.” Thần Nam phát ra sát khí‎ xung thiên, mày dựng lên, lần trước Đức Mãnh hạ thủ với và Y Y, lần này lại hạ độc thủ với Long Nhi, để sống đúng là thiên lí nan dung.

      Lúc đó thủ mộ lão nhân ngầm truyền thanh với Thần Nam: “Tiểu tử, tức phụ này của ngươi đơn giản đâu, sao ta lại thấy nàng ta có được Thiên chi truyền thừa, hiểu là tốt hay xấu nữa.”

      Thần Nam chỉ biết lắc đầu bất lực. Hủy diệt chi quang của Đạm Đài Tuyền đánh tan phần linh hồn của Đức Mãnh.

      Thần Nam lao tới, vận dụng sức mạnh tối đa nhằm triệt để hủy diệt Đức Mãnh.

      Thủ mộ lão nhân kêu lên: “Đối phó loại người này, có cách hay hơn là chấn nát linh thức, sau đó quăng vào đệ tam giới, để thành phân bón hoa.”

      “Hảo chủ ý!” Thần Nam tán đồng.

      “Chết tiệt, các ngươi dám đối xử với ta như vậy, được chết yên lành… Thần Nam, ngươi hối hận, đại ca ta ắt bắt ngươi trả gấp mười.” Đức Mãnh gần như sụp đổ, gầm lên điên cuồng, các thiên giai cao thủ có thể coi là bất tử nhưng đối diện với ba thiên giai cao thủ khác mong gì sống sót.

      “A…”

      Đức Mãnh rống lên thảm thiết.

      Thân thể bị đánh tan khó lòng hợp lại, linh thức bị Thần Nam, Đạm Đài Tuyền, thủ mộ lão nhân đồng thời tiến công, nháy mắt tan biến. Sau cùng thủ mộ lão nhân xé gian, đẩy hồn phách bị tan nát vào đệ tam giới!

      Thương thế của Long Nhi nặng như tưởng tượng, trị liệu sơ qua là khôi phục, nó là Đại Long đao chi thân, thể phách đương nhiên cực kỳ cứng rắn.

      Trong tòa loạn thạch cương cách đó xa có gian chi môn đứng sừng sững, phát ra vô tận u quang. Long Nhi thuật lại sơ sơ, bọn Thần Nam biết nửa tháng trước, Tiềm Long, Huyền Trang, Đại Ma cùng vào đó, Long Nhi ở ngoài đợi tin tức nhưng ngờ lại gặp Đức Mãnh.

      Đương nhiên cánh cửa đó thông với đệ lục giới.

      “Ha ha… hay lắm.” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Xú tiểu tử mau giúp ta, hôm nay chúng ta nghĩ cách lập gian thông đạo đơn hướng khiến đệ lục giới và đệ tam giới quán thông. Tương truyền đệ lục giới có ít đại nhân vật, ta nghĩ chắc họ tịch mịch quá nên giúp họ thư giãn chút ít.”

      Thần Nam chợt thấy nụ cười của thủ mộ lão nhân vô cùng xấu xa và dâm tiện!
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 411: Để người rung chuyển đệ tam giới



      Thủ mộ lão nhân quả nhiên điên cuồng, định mở gian thông đạo đơn hướng giữa đệ lục giới và đệ tam giới, nếu đệ lục giới cao thủ vô ý xông vào, coi như tự đâm đầu vào lao lung.

      Đương nhiên dễ hơn làm, trước hết phải biến phụ cận thành hỗn độn, cách tuyệt vùng đất này khiến nó tách ra, lúc đó phía sau hỗn độn chi môn là đệ tam giới.

      Nếu thiên giai cao thủ từ đệ lục giới thuận theo gian thông đạo mà tới, sau cùng dùng thiên giai tu vi phá toái hư , thứ đợi họ là đệ tam giới đáng sợ được coi là lao ngục.

      Thủ mộ lão nhân thủ đoạn quả có phần cay độc bởi đệ tam giới hỗn loạn bất kham, rất cần “tiếp tế”, trong đó có vài kẻ đại hung đại ác, bất kể thân phận thế nào nhưng trong lao lung thiếu nguyên khí như tế, kẻ nào tiến vào ắt bị thanh toán.

      “Bắt đầu tiểu tử, ta cần các ngươi giúp, biến nơi này hóa thành hỗn độn, ta kéo gian của đệ tam giới gần như dính liền với gian thông đạo!”

      “Đợi chút.” Thần Nam cắt ngang thủ mộ lão nhân: “Tại hạ có mấy bằng hữu vào đó nên muốn tìm tung tích trước, để lâu sợ xảy ra biến cố.”

      “Được, ngươi , gian đó cũng lớn lắm.” Thủ mộ lão nhân gật đầu đồng ý.

      Thần Nam mang Long Nhi bay về hướng đông, lần này Đạm Đài Tuyền giữ bên cạnh, chia thành hai hướng bay . Lưỡng đại thiên giai cao thủ đồng thời phát ra thần thức tìm nơi hạ lạc của những người khác.

      Vùng di địa trước khi đại phá diệt lớn , diện tích chừng mấy chục vạn dặm vuông, thần thức của Đạm Đài Tuyền và Thần Nam tìm từng góc xíu nhưng phát gì, ngược lại tìm được hai gian thông đạo, tựa hồ mọi người theo hai đường này rời khỏi vùng di địa.

      Sau này, được thủ mộ lão nhân giám định, họ biết hai gian thông đạo dẫn đến đệ lục giới.

      Tiềm Long, Đại Ma, Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa vào đệ lục giới trong truyền thuyết! Thế giới đó thế nào, Thần Nam cũng biết, chỉ nhờ lúc phong ấn tàn hồn Thất Tuyệt thiên nữ tại Tiểu lục đạo, vô tình biết, ả đến từ đó. Những người ở đó tựa hồ vô cùng đáng sợ, hiểu những người có hồn lực của Thất Tuyệt thiên nữ như Mộng Khả Nhi, tiểu công chúa mà vào đó có xảy ra chuyện gì .

      Đoạn và Đạm Đài Tuyền dùng đại pháp lực phá toái hư , biến địa vực của gian thông đạo thành hỗn độn. Thủ mộ lão nhân lại dùng vô thượng đại thần thông kéo gian đệ tam giới sát với vùng hỗn độn. Quá trình này cần đại pháp lực siêu tuyệt, Thần Nam giờ mới biết lão bất tử này mạnh thể dò nổi.

      Ba tháng liền nỗ lực, được Thần Nam và Đạm Đài Tuyền trợ lực, thủ mộ lão nhân sau cùng cũng tạo thành chiếc bẫy gian đơn hướng nối đệ lục và đệ tam giới.

      Lão đầu tử quan sát thông đạo tự tạo ra, cười đắc ý: “Hắc chắc, lần này đệ tam giới thỏa mái náo nhiệt.”

      cười dương dương đắc ý, chợt ông ta tỉnh ngộ: “Các thiên giai cao thủ của đệ lục giới sao có thể xông vào gian thông đạo này? Ồ, xem ra lão nhân gia ta phải tự mình chuyến, dẫn đường cho họ, hắc hắc…”

      Chiếc bẫy gian bị hậu nhân nguyền rủa sau này hoàn thành như thế.

      Rồi hai gian thông đạo nữa được thủ mộ lão nhân, Thần Nam, Đạm Đài Tuyền cùng nỗ lực nửa năm mới hoàn thành.

      Trong khi thử lại lần cuối xảy ra dị biến.

      Nhóc tỳ muốn vào thử đầu tiên, tuy thủ mộ lão nhân cười cợt nó có thiên giai thần thông, vạn vạn lần thể phá được đệ tam giới gian nhưng Tiểu nhất định muốn thử.

      Kết quả…

      “Cha cứu mệnh… oa oa.” quả nhiên phá được đệ tam giới gian.

      , nghĩ kĩ thấy việc này có gì kỳ lạ, tiểu quỷ này là xuyên thiên giáp chuyển sinh, thần thông lớn nhất là phá tan mọi ngăn cách, lúc đạt đỉnh cao có thể dẹp hết mọi phong ấn, bằng lúc quay về Thái cổ, nó sao đào nổi cách ly giới bị phong ấn.

      Thủ mộ lão nhân kinh hãi trợn tròn mắt, Thần Nam, Đạm Đài Tuyền định xuất thủ nhưng muộn, xuyên qua đệ tam giới!

      “Oa… xui ! Cha… con tìm gia gia và nãi nãi. Mẫu thân xinh đẹp, lão ca, rất nhớ các người…” Tiểu như ngọc vừa vẫy tay vừa khóc .

      Dầu sao nó mới là nhóc tì tuổi đầu, tuy tâm trí thành thục nhưng suy cho cùng vẫn là hải tử.

      !” Thần Nam gầm lên, sức mạnh nguyên bản của thời phát động, định kéo nó lại.

      nhi.” Đạm Đài Tuyền sau cùng cũng giữ nổi bình tĩnh, hủy diệt chi nhãn phá toái gian, định cản gian đóng lại.

      “Tiểu đệ.” Long Nhi kinh hãi.

      Nhưng tất cả đều muộn, như ánh sao băng biến mất trong hư vô tận.

      “Sao lại thế, nếu vừa nãy hài tử lùi lại mấy bước là ta kéo lại được.” Thần Nam lẩm bẩm.

      Thủ mộ lão nhân : “Thuận khác hẳn nghịch, cũng như sông chảy, xuôi dòng rất dễ nhưng muốn bằng sức người ngược dòng, khó như lên trời.”

      Nghĩ đến đệ tam giới hung hiểm như vậy, ít thiên giai cao thủ còn khó giữ mệnh trong đó, Thần Nam vô cùng lo lắng, liệu có thuận lợi tìm được Thần Chiến giúp đỡ ?

      thể, ta phải vào đệ tam giới.” Thần Nam đột nhiên lên tiếng.

      “Phụ thân, con tìm đệ đệ cùng.” Long Nhi đề nghị.

      “Các ngươi điên rồi, ở đó như luyện ngục, tiến vào coi như tự tuyên án, đưa mình vào lao lung.”

      Thần Nam lắc đầu: “Tại hạ tự có cách, sớm muốn gặp phụ mẫu, đồng thời trong đó có vô số bí , chưa biết chừng phát gì đó.”

      Thần Nam quay lại với Đạm Đài Tuyền: “Long Nhi giao cho ngươi.” Đoạn với thủ mộ lão nhân: “Tiền bối, nếu phải vào đệ lục giới, mong hãy quan tâm đến các bằng hữu Nhân gian giới của tại hạ.”

      Đoạn để ai gì, trực tiếp phá toái hư đuổi theo .

      “Phụ thân.” Long Nhi gầm lên, định theo nhưng bị Đạm Đài Tuyền giữ chặt.

      Thủ mộ lão nhân nhắc có, lẩm bẩm: “Ta thấy tiểu quỷ đó phải loại đoản mệnh, xú tiểu tử có gì mà lo lắng, lẽ nào đệ tam giới hay ho lắm sao?” Đoạn ông ta run lên.

      Mây đen che phủ thinh đệ tam giới, cuối cùng, Thần Nam cũng đến được nơi thần bí này.

      Vừa tiến vào, cảm giác thân thể run lên, đó phải do sợ mà do kích động, Khí tức cổ lão thương tang lâu tan phả vào mặt khiến cảm giác được đây là mảnh đất của cường giả chân chính.

      Mặt đất mênh mang, ngàn dặm tấc cỏ, mặt đất đỏ pha đen như bị huyết thủy nhiễm qua, ma vân ép xuống, cổ lão khí tức lan tràn.

      “Gào…”

      Tiếng gầm vang dội, sinh vật cực lớn như ngọn núi lao vào Thần Nam. Hình dáng nó như sư tử nhưng phải, toàn thân phủ vảy màu vàng, vừa gầm rú vừa há mồm như chậu máu lao vào Thần Nam.

      Thần Nam lùi lại, phất ra quang mang ngàn trượng đáng trúng cự thú.

      “Cheng.”

      Mặt đất rung lên, cực thú bị chém làm hai mảnh mà chỉ bị văng .

      Vô cùng tà dị.

      Sức mạnh của thiên giai cao thủ giết được nó.

      Nhưng qua đó Thần Nam biết được nhiều điều, nguyên khí thiên địa ở đây rất ít, thể ngưng tụ được bao nhiêu, đương nhiên so được với Nhân gian giới.

      “Gào…” Cự thú xông tới tiếp.

      Hàn quang lóe lên, Thần Nam rút phương thiên họa kích ra, hóa thành lưỡi kích ngàn trượng, bùng lên ánh sáng lạnh lẽo bổ tới. Huyết quang rực rỡ, mùi máu tràn ra, cự thú ngã xuống, bị chém thành hai mảnh.

      Cự thú tuy hung hãn nhưng so với đại hung chi nhân chỉ là loại tép riu, chắc chán tại đây còn nhiều trận đại chiến kích động nhân tâm đợi . Bọn Ma Chủ vào giới này, đương nhiên có ý nghĩa sâu xa riêng.

      mong đợi đại chiến, mong đợi ngày gặp lại phụ thân, lao về phía trước như sao băng.

      Vùng đất mênh mang này hình như có cây cối, chỉ có động vật bình thường, ma vân cuồn cuộn và khí tức cổ lão thương tang.

      Liên tục phi hành mấy ngày, Thần Nam chỉ thấy mấy con hung thú, tịnh thấy bóng người. Mãi năm ngày sau, nghe thấy phía trước có rung động mãnh liệt, phảng phất như thiên quân vạn mã đanh nhanh chóng lao tới.

      “Ô ô.. cha.. gia gia…” Tiếng khóc khe khẽ vọng vào tai Thần Nam, kích động bay tới, quả nhiên là tiếng .

      Phía trước có đàn hung thú, còn nào cũng to như hòn núi , di chyển, cưỡi đầu con, tựa hồ cùng bỏ chạy. Phía sau chúng là làn cuồng phong đáng sợ, những nơi bị quét qua, ngay cả núi đồi đều tan nát, vật gì chặn nổi.

      !” Thần Nam dám tin vào mắt mình, sao lại xảo hợp đến vậy, nhanh chóng tìm thấy vùng đất mênh mang này.

      “Cha mau cứu con.” vẫy tay kêu to, khuôn mặt mịn màng đầy nước mắt.

      Thần Nam nhanh chóng lướt tới nhưng thoáng chốc cảm giác nguy cơ ập vào tim, dừng bước, kích động liền lặng .

      “Hư ảo phá diệt!” quát vang.

      Trong lòng yên tĩnh lại, cảnh tượng tan biến ngay, có đàn hung thú, lốc xoáy hay .

      Chỉ có ngôi mộ lớn.

      Ngoi mộ to như ngọn núi , suýt nữa đâm vào, cự ly còn cách vài thước nữa.

      Khí tức hỗn hợp giữa cổ lão, huyết tinh, tàn bạo, thương tang… trải rộng.

      Đệ tam giới quả nhiên đáng sợ.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :