Chương 397: Độc Bại Thiên! Có những người dù chết vô số năm tháng nhưng hậu nhân vẫn mãi mãi ghi nhớ. Chỉ bằng cái tên cũng đủ chấn nhiếp chúng sinh! Độc Bại Thiên danh chấn thiên cổ, được người đời truyền tụng qua năm tháng vô tận, là cao thủ chí cao vô thượng trong mắt các tu giả, như tấm bia vời vợi cho người đời sau sùng bái. Đó là Thái cổ cấm kị đại thần mà Thiên cũng muốn đề cập đến. Nghịch thiên cửu chuyển, cửu chuyển nghịch thiên, trải qua bách thế luân hồi bất diệt, ngàn kiếp hiểm nguy vẫn an nhiên, chiến hồn chi hỏa ngùn ngụt cháy, linh thức chí cường bao giờ lụi tàn. Từng chín kiếp nghịch thiên, quyết chiến trời xanh và hỗn độn mênh mang khiến thiên địa lay động, đại lục rung chuyển, vô tận hỗn độn tan tác, chém ngã pháp thân của Thiên, dùng thần lực ngạo thị vạn cổ, chấn cổ thước kim. Trận chiến Thái cổ thảm liệt hơn tưởng tượng của bất cứ ai, thiên giai cao thủ điêu linh vô số, mọi cường giả chân chính thế gian đều gặp tai kiếp, chư thần bị nhốt trong hắc ám tử vực còn hi vọng. Đại thần Độc Bại Thiên cách tuyệt với các Thái cổ thiên giai cao thủ, ai biết y gặp cường địch nào nhưng trận đánh đó khiến đệ tứ giới trong truyền thuyết gần như tan tành, cộng thêm chiến lực của mấy vị thiên giai cao thủ tung hoành khiến giới sụp đổ. Vì thế hình thành tàn phá thế giới, Độc Bại Thiên là ngòi dẫn đáng sợ nhất cho trận chiến đó. Cũng vì thế hắc ám tử vực hé ra ánh sáng, để Thời đại thần có cơ hội dùng đến chung cực pháp tắc nghịch chuyển thời giúp Thái cổ chư thần đào tẩu, tránh cho họ khỏi tuyệt diệt. Còn đại thần Độc Bại Thiên trong lúc quan trọng nhất dùng đại thần thông chí cao vô thượng, chặn lại đòn diệt thế từ hỗn độn. Sau cùng y cũng tiến về vĩnh hằng thiên đạo vô tận. Có thể Độc Bại Thiên và Thời đại thần là những người cứu vãn cho chư thần, cái giá phải trả là sinh mệnh. Bay về hướng vô tận hư lâu, thi thể Độc Bại Thiên hạ xuống, thần thể vĩnh hằng bất diệt vẫn còn nhưng linh thức tiêu tan. Để lại truyền thuyết vĩnh hằng. tại Thần Nam xuyên về Thái cổ, lại thấy khung cảnh kỳ dị. Hư vỡ tan, thi thể đại thần Độc Bại Thiên hiển . Ai ngờ lại xảy ra biến cố như thế. Bọn Thần Nam sao tưởng được đó lại là thân thể của nhân vật vĩnh hằng bất diệt trong truyền thuyết. Sắc mặt Quảng Nguyên biến đổi, trong mắt lên thần sắc chấn kinh xen lẫn hồ nghi, quả tin nổi. Vì sao thi thể Độc Bại Thiên lại xuất ở đây? “Oa, là đại thần Độc Bại Thiên. Cha ơi, khôi vĩ quá, nghe đó là những cường giả mạnh nhất thiên địa, nhưng… tại chỉ là thi thể, sao lại chạy ra đây, cứu được chúng ta chăng?” ngẩng mặt nhìn Thần Nam. Thần Nam đáp mà bay lên trời đón lấy thi thể Độc Bại Thiên vào lòng, cảm giác trầm trọng như đón ngọn núi ép xuống, cơ hồ thở nổi. Đó phải do trọng lực mà do áp lực tâm lý, trong lòng luôn tôn trọng vị khoáng thế cường giả này như tòa thánh sơn trong võ đạo. tòa thánh sơn mà mọi võ giả đều ngưỡng vọng. Thân ảnh cao lớn như ngọn núi của Quảng Nguyên co lại bằng người thường, ngưng trọng nhìn Độc Bại Thiên trong lòng Thần Nam, trầm giọng hỏi: “ nhân vật như đỉnh cao rơi rụng, thời đại kết thúc…” Xen ra y cực kỳ xem trọng Độc Bại Thiên tuy đứng ở vị trí đối địch nhưng vẫn tôn trọng cái thế cường giả mà tâm sinh cảm khái. Bất quá, địch nhân là địch nhân, dù khâm phục cũng thể thay đổi lập trường. Giọng liền chuyển lạnh: “ thẹn là cấm kị đại thần khiến cả Thiên cũng kị húy. Các thiên giai cao thủ khác chết rồi đều triệt để tịch diệt, cả hình thể hay tinh thần đều tan biến. Còn ngươi… vẫn hoàn chỉnh giữ được nhục thể. Hừ hừ, bất quá, gặp phải ta coi như thể tồn tại nữa, tất cả biến khỏi thế giới này, còn lại dấu vết.” Đoạn tay phải Quảng Nguyên phá toái hư , phóng đại ngàn vạn lần, bàn tay khổng lồ đen ngòm chộp vào Thần Nam ôm Độc Bại Thiên. Thần Nam thi triển sức mạnh nguyên bản của gian, gian pháp tắc khiến nháy mắt sau lướt hơn mười dặm, tránh khỏi diệt tuyệt hắc thủ ấn trong truyền thuyết. Ác danh Hắc Thủ truyền khắp các thiên giai cao thủ, công lực cao thâm thế nào cần nhiều, dù trọng thương nhưng cao thủ bình thường cũng đối phó nổi. Xem ra y muôn hủy diệt ngay thi thể Độc Bại Thiên bởi đối diện với đại cường giả dã chết này, lòng y vẫn rúng động, thậm chí hơi hoảng sợ. “Đầu heo muối Quảng Nguyên ngươi xứng đáng là chúa tể, định hủy diệt thân thể người chết, thấy hổ thẹn sao? Cường giả có tôn nghiêm riêng, cỡ như ngươi mà đáng sao, định quấy nhiễu người chết an nghỉ.” Thần Nam phẫn nộ gầm lên, luôn kính trọng Độc Bại Thiên, muốn toàn lực bảo vệ cho thi thể cấm kị đại thần nhưng nhận ra cứ tránh thế này phải là cách. “Ta xưa này chưa bao giờ để lại uy hiếp nào! Thi thể này… tất phải hủy.” Quảng Nguyên như chém đinh chặt sắt, chắc chắn ý thể thay đổi. Thần Nam nhận ra ý định của y trong đó, cười lạnh: “Ngươi sợ thi thể này, hừ hừ, uổng cho danh tiếng Hắc Thủ trong truyền thuyết, sợ thi thể băng lãnh.” Quảng Nguyên nhiều, toàn thân đột nhiên phát ra vô tận hỗn độn chi quang, quát: “Với danh nghĩa ta, vạn vật quy khư, hỗn độn luyện ngục!” Chung quanh Thần Nam là vùng hỗn độn vô tận ép tới như lao lung vây khốn . Ngoài xa, Long Bảo Bảo, Phượng Hoàng thiên nữ, và Y Y đều thất thanh, họ đều nhận ra Hắc Thủ thi triển tuyệt học mạnh nhất, muốn luyện hóa Thần Nam quy về hư vô! Nhưng họ thể giúp , tự giữ mạng là vấn đề, hơn nữa thời gian cũng cho phép. Vô tận hỗn độn chi quang chiếu rọi, thinh mênh mông bị ép thành vùng đầy mười thước, co lại vô hạn. Quảng Nguyên dựa vào thần nhãn nhìn xuyên qua dương, thấy những gì xảy ra bên trong, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Trong vùng hỗn độn, thân thể Thần Nam bị ép chảy ra những dòng máu, dù là thiên giai cao thủ cũng chống nổi áp lực. Thinh mênh mông co về còn mấy thước, lạo áp lực đáng sợ này, ai chịu nổi. Nhưng phát giác thi thể vẫn bình thường, đến lúc thân thể gàn như vỡ ra, chợt thi thể Độc Bại Thiên xạ ra hai đạo tử quang! Biến cố chỉ khiến kinh hãi mà Quảng Nguyên trong vùng hỗn độn cũng rùng mình, nhưng chỉ sát na sau y lại bình thường. Thể nội vĩnh hằng bất diệt chứa sức mạnh cực lớn là cấm kị thần ma chiến lực chưa kịp tiêu tan. “Tất cả kết thúc thôi.” Quảng Nguyên quát vang. Hỗn độn thần quang tràn ra vùng sáng cực hạn đoạn từ từ tan biến , chỉ lưu lại hắc động như vùng xoáy. Quảng Nguyên tựa hồ thở hắt ra, lẩm bẩm: “Cuối cùng cũng vĩnh viễn tan biến.” Nhưng kinh biến phát sinh, vùng xoáy sắp tan đột nhiên kịch liệt rung động đoạn phóng đại vô hạn. Sắc mặt Quảng Nguyên biến hẳn, thông qua thiên nhãn, y nhin thấy thi thể Độc Bại Thiên hề nát vụn mà nhục thể Thần Nam vỡ tan rồi liền nhập vào nội thể cấm kị đại thần. Vũng xoáy đột nhiên nát tan. Vô tận hỗn độn thần quang lại sáng lên, cỗ sức mạnh như biển lớn dâng trào, thi thể Độc Bại Thiên nổi lên , thân ảnh khôi vĩ phảng phất như tòa thánh sơn khôi phục sinh cơ, tạo cho người ta cảm giác ngưng trọng, thâm bất khả trắc như núi non, đại dương. Áp lực hùng hậu lan ra khắp Đông thổ đại lục. luồng sức mạnh khó lòng tưởng tượng sôi réo. Thi thể Độc Bại Thiên có gió mà mái tóc dựng đứng, hai mớ mwor bừng, xạ ra hai đạo hào quang khủng khiếp, cỗ “thế” khó tả tràn khắp thinh . Quảng Nguyên liên tục lùi lại, thi thể Độc Bại Thiên vừa phát ra sức mạnh thần bí mạc trắc và tiến bước, thoáng chốc đứng trước mặt Quảng Nguyên, hữu quyền tung ra thế trúc chẻ ngói tan xuyên qua thi thể Hắc Thủ. Huyết quang xung thiên! Thân thể Quảng Nguyên nát vụn, văng khắp trung, đương nhiên y chết như thế, thân thể liền hợp lại nhanh chóng. Nhưng lúc đó, Độc Bại Thiên lại như mộng ảo hoa xuất cạnh y, song mục phát ra tử quang lạnh lùng, hữu chưởng giống như lưỡi thánh kiếm xé toang bầu trời, chẻ Hắc Thủ làm hai mảnh. Cái thế thần uy thể chống nổi. Quảng Nguyên vô cùng kinh hãi, tỏ vẻ tin nổi, Độc Bại Thiên… Độc Bại Thiên. Đồng thời y điên tiết, bậc chúa tể mà… hai lần bị người ta xé nát thân thể. Hỗn độn thần quang lóe sáng, Quảng Nguyên quát lớn: “Trời đất chưa thành, ta sinh ra, luân hồi tuyệt diệt, vạn vật tử tịch!” cánh cửa của tử vong thế giới mở toang, tử vong chi lực kinh hồn ào ạt như muốn diệt thế luân hồi. Nhưng thi thể Độc Bại Thiên để việc đó diễn tiến theo chiều hướng xấu nhất, phóng đại đến cực hạn hòa thành thân thể vạn trượng khí thôn sơn hà, há mồm nuốt luôn diệt thế Luân hồi môn vào bụng…
Chương 398: Nghịch Loạn bát thức đời quả vô số bất ngờ, vô số điều thể tưởng tượng nhưng vẫn xảy ra. Thái cổ cấm kị đại thần Độc Bại Thiên, tấm bia lưu truyền của thời đại gục ngã, còn lưu truyền trong các thiên giai cao thủ nhưng hôm nay lại ra thi thể cách nhiên thần bí mạc trắc, hợp nhất với Thần Nam, đánh cho Quảng Nguyên kịp trở tay. Nhân vật từng khiến cả Thiên cũng kị húy thể thực lực kinh hoàng, thi thể vạn pháp bất diệt chịu nhiều đợt công kích của Quảng Nguyên nhưng vẫn trơ ra. tại, Thần Nam và y hợp nhất, há miệng nuốt luôn cánh cửa hủy diệt thế giới mà Hắc Thủ tung ra. Đó mới là thực lực, sức mạnh tử vong như biển cả bị nuốt hết vào bụng. Vô tận tử vong nguyên lực bị ép xuống, tử vong đại môn mở ra liền bị đóng lại rồi bị luyện hóa. Đương nhiên phải thi thể nuốt gọn sức mạnh của tử vong giới mà khiến nó mở ra được. Quảng Nguyên dần lãnh tĩnh lại, tịnh có cảm giác thất bại, hoảng loạn, hai mắt nhắm tít thành hai sợi chỉ, hai đạo hào quang sắc như dao nhìn chằm chằm vào thân thể vạn trượng. Thi thể hành động gì nữa, lạnh lùng nhìn nhìn Quảng Nguyên, đôi mắt phát ra hào quang u vừa giống tử khí vừa giống hàn mang khiến ai nấy lạnh mình. Nhưng thi thể hề có sức sống, giống hệt xác chết lạnh ngắt nhưng thể nội tàng sức mạnh kinh hồn dần được kích hoạt, điều động. Thần lực hùng hậu như từ dưới biển lớn tĩnh lặng, vực sâu vạn trượng dấy lên, dòng năng lượng trào ra như núi lửa tử khí trầm trầm sống dậy. Từ những khe nứt cuồn cuộn nham tương dần vang lên những tiếng nổ ầm ầm, cơ hồ sẵn sàng bùng nổ. “Hỗn độn kính!” Quảng Nguyên vội động thủ, quát vang lên, trước mặt y xuất bạch quang mênh mông, vẻ mông lung tan biến lộ ra chiếc kính rực rỡ hào quang chiếu vào Độc Bại Thiên. Hỗn độn kính này là khối tinh thạch trong hồng mông hỗn độn do Quảng Nguyên luyện thành, bản thân nó có linh lực cực mạnh, lại được chế thêm nhiều trận pháp huyền diệu mạc trắc nên càng bất phàm. Có thể chiếu lên chín tầng trời, rọi xuống cửu u, xuyên qua mọi vật thế gian, xứng danh linh bảo. Y muốn hiểu Độc Bại Thiên thế nào, thể nội có gì huyền bí. Thần quang rực rỡ hóa thành đạo cầu vồng lao vào thân thể vạn trượng của Độc Bại Thiên, tựa hồ muốn ánh xạ những gì bên trong. Nhưng cỗ sức mạnh thần bí mạc trắc đột nhiên từ thi thể bùng lên, chặn đứng thần quang, hơn nữa tỏ ra cực kỳ bá đạo, kích tan tành ngay. “Hừ.” Quảng Nguyên hừ lạnh, hỗn độn kính lại phát ra thần quang chiếu vào thi thể, ánh sáng vô cùng chói lòa, phát ra năng lượng đáng sợ. Đương nhiên lần này chỉ đơn thuần là thăm dò, ánh sáng này mà chiếu lên mình thiên giai cao thủ cũng xuyên thành vết thương khủng khiếp. Cường quang mãnh liệt xuyên qua sức mạnh thần bí mạc trắc, chút xíu nữa chạm vào Độc Bại Thiên, nhưng thi thể khổng lồ lại hành động, chớp nhoáng biến mất. Đôi mắt lạnh lùng xạ ra hai đạo tử vong chi quang va chạm với cường quang khiến hư tan tành. Đồng thời, thi thể phát ra nguyên lực vô tận, thiên địa nguyên khí quanh đó chịu ảnh hưởng, sôi trào lên, “thế” của thi thể phát ra quá đáng sợ. Cũng giống luồng ám lưu cuồng bạo từ lòng biển trào lên bề mặt phẳng lặng, như nham tương từ hỏa sơn tử khí trầm trầm phun lên cao. Vừa nãy thi thể bất động chính là bình tĩnh trước cơn bão lớn, lúc này trở nên cuồng bạo, thiên địa tinh nguyên điên cuồng trào ra. Thể phách cũng thu lại còn chừng chín thước. Thi thể có linh hồn nhưng uy thế phát ra lúc này khiến bất cứ thiên giai cao thủ nào cũng biến sắc, phảng phất như hồng hoang thú tôn xuất thế. Thi thể Độc Bại Thiên đượm sắc màu kinh khủng. Song mục xạ ra lục quang bức nhân, như cương thi vừa tỉnh lại. cấm kị nhân vật đỉnh cao, dám cùng tranh phong với Thiên, thi thể hóa thành cương thi, đúng là việc đáng sợ. Tròng mắt lạnh lùng quay lại xạ lục quang vào Quảng Nguyên đoạn lưu lại tàn ảnh tại vị trí cũ, lao vút tới, bàn tay phát ra lục quang sẫm lại, chụp lấy hỗn độn kính. Quảng Nguyên rúng động, uy lực của hỗn độn kính phát huy đến cực hạn, y tự động bay lên, quay tít , phát ra vạn trượng thần quang, chụp lấy thi thể Độc Bại Thiên. Đó là linh vật hình thành trong hỗn độn, uy lực dò nổi, vận chuyển đến cực hạn phá tan bất kì cản trở nào. Linh vật cỡ này phi thường hãn hữu, chỉ có cư dân hỗn độn như Quảng Nguyên mới nắm được. Nhưng hỗn độn kính uy lực tuyệt luân lại chấn nát được thi thể Độc Bại Thiên, dù hào quang sáng đến đâu đối kháng với lục quang sẫm đặc lại cũng thất bại mà co dần. Độc Bại Thiên đột nhiên chộp lấy hỗn độn kính vào lòng tay, đoạn hai tay chập lại, tử vong sát khí bùng lên, hỗn độn kính bị chấn nát. “Đáng tiếc quá,” ngoài xa vang lên tiếng tiểu nữ đồng thở dài, Y Y hấp háy mắt tiếc nuối. Thần tình bọn Phượng Hoàng thiên nữ cũng cực kỳ phức tạp, họ tin Thần Nam ngộ hại, có thể ở trong thi thể đáng sợ thần bí mạc trắc, quỷ thần đều kinh kia. Nhưng như thế quá ư khó tin, sao lại dung hợp vào thi thể đại thần Độc Bại Thiên? Đó là vạn cổ bất diệt thần thể, Quảng Nguyên công kích mãnh liệt mà vẫn thể hủy diệt, vậy mà huyết nhục Thần Nam lại dễ dàng thấm vào… Những phút giây vừa nãy là chút yên ả trước khi bùng nổ, hai mắt thi thể lấp lánh u quang, đổ vào Quảng Nguyên. Tốc độ đáng sợ so với lúc phá toái hư , trong gian thông đạo còn nhanh hơn mấy phần, cho người ta cơ hội tránh né, thoáng chốc lao đến trước mặt Hắc Thủ. Thần sắc Quảng Nguyên lạnh tanh, thân thể như ảo ảnh, đại chiến kịch liệt với thi thể Độc Bại Thiên. Hai dải hào quang quấn lấy nhau, nhanh đến mức ai nhìn . Tốc độ quá nhanh, vượt qua quang tốc khiến thời gian bị thay đổi, gian trở nên mơ hồ, thời phảng phất như kịch biến. Nhưng tất cả diễn ra quá lâu, thi thể Độc Bại Thiên tung chưởng ấn vào hậu tâm Quảng Nguyên, trực tiếp xuyên qua. Máu tươi văng tung tóe, thiên nhuộm đỏ. Quảng Nguyên hừ lạnh, nhanh chóng hợp thể, nhưng y chưa kịp tung ra đòn tất sát thiết thoái cường kiện hữu lực của thi thể quét ngang eo y, trực tiếp đánh gãy. Huyết vụ lại văng tóe. “Tiểu bối Thần Nam kia, đừng cho rằng trốn trong thi thể Độc Bại Thiên ta làm gì được ngươi.” Thanh lạnh lùng của Quảng Nguyên vang vọng , thân thể tan nát lại hợp lại. Y nhìn nội thể đối phương xảy ra điều gì nhưng đoán được rằng linh thức Thần Nam chỉ huy tchiến đấu, bằng tử thi dù có chứa sức mạnh kinh hồn cũng thể linh hoạt như thế được. “Vạn vật tử tịch, hỗn độn quy chân!” Giọng Quảng Nguyên vô cùng lạnh lẽo, bất chấp tất cả dùng đến tuyệt diệt chi lực đáng sợ nhất, kiến diện tích vạn dặm chìm vào đổ nát quy về hỗn độn, rồi triệt để giải quyết thi thể Độc Bại Thiên. Lúc đó hào quang màu lục lạnh lẽo trong mắt thi thể lại sáng rực, tựa hồ do bản năng, hai tay khẽ vạch lên, động tác theo quỹ tích huyền diệu mạc trắc. Quảng Nguyên kinh hãi cực điểm, tỏ ra tin nổi: “Nghịch Loạn bát thức…sao… sao có thể thế, tuyệt học đáng sợ này sao lại tái ? Độc Bại Thiên chết, chỉ còn lại thi thể, tiểu tử này biết sao nổi, thể mà.” Nghịch Loạn bát thức xuất ra, Quảng Nguyên còn giữ nổi bình tĩnh, thậm chí có phần hoảng loạn, vùng hỗn độn mênh mông chung quang ập tới vang lên những tiếng răng rắc rệt rồi từ từ vỡ nát. Tất cả do hai tay thi thể vạch ra những quỹ tích tà dị, thể chặn nổi – Nghịch Loạn bát thức. “Tiểu tử này thể biết được! Ngay cả Độc Bại Thiên cũng triệt để hoàn thiện được pháp quyết này, nên thông suốt.” Quảng Nguyên lẩm bẩm: “Đó… chắc là bản năng của thi thể. Chắc vậy, Độc Bại Thiên từng trải qua ngàn vạn lần biến đổi, khổ công truy tìm, tuy chưa đến mức chân chính khai sáng ra tuyệt học nhưng thân thể lại có bản năng này. Sức mạnh hùng hậu chứa tại thể nội bị tiểu tử điều động, thi thể cứng đơ mới có phản ứng thích hợp, động tác theo bản năng được thực …” Quảng Nguyên tựa hồ suy đoán, đồng thời đẩy mình thoát khỏi lo lắng. Đôi mắt u của thi thể tựa hồ bị đôi tay của chính mình hấp dẫn, tụ hết tinh thần chăm chú quan sát, hình như quên mất đại địch Quảng Nguyên ở trước mặt. Hai tay vẫn vẽ lên những quỹ tích thể chế trụ, liên tục biến đổi , Nghịch Loạn bát thức thi triển. “Ầm.” Khu vực hõn độn vừa kết thành vỡ tan, trời lại hửng lên. Nghịch Loạn bát thức thể đoán được. trầm tịch, Quảng Nguyên bị cấm cố bên trong, gian quanh y dần tan , quy về vô tận hắc ám hư vô. Thi thể Quảng Nguyên vỡ ra từng thốn, toàn thân dần tan vào hắc ám vô quang. Nghịch Loạn bát thức xứng danh diệt thế, bản năng của thi thể tạo thành hành động kinh thiên.
Chương 399: Ngọc vỡ lại về! Nghịch Loạn bát thức xuất ra khiến thiên địa thất sắc, phong vân biến đổi, quả là đại thần thông khó tả bằng lời. Quảng Nguyên siêu tuyệt cũng bị cấm cố chặt chẽ, thể động đậy. Đó là thực lực tuyệt đối, là cấm kị tuyệt học khó đoán của đại thần Độc Bại Thiên. Hỗn độn tan tành, hư vô tận chìm vào hắc ám, thiên địa hình như nát thành từng mảnh rồi tái tạo lại. Thân thể Quảng Nguyên bị chấn nát nửa, từ đùi trở xuống biến mất, luồng sức mạnh đáng sợ vẫn tiếp tục thanh toán bất tử bất diệt chi thể của y. Nỗi thống khổ khó tả này dễ khiến người ta có cảm giác sợ hã, thiên địa tối om chìm trong tịch vô tận, áp lực khủng khiến lan tràn khiến Quảng Nguyên cảm thấy uy hiếp của tử vong. Lúc trước y tin mình chết, hay trong thiên địa này có ai diệt được y nhưng giờ sợ được, y biết mình tan biến khỏi thế giới này, trở thành quá khữ vĩnh viễn. Với y, đó là việc thể nào, từng đứng nhìn xuống chúng sinh, mọi sinh linh đều chỉ là con cờ bàn của y, nhân loại phát triển trong tầm mắt, nắm được mọi thứ thế gian, coi như là người giữ hết mọi thứ của thế giới. Nhưng giờ lại phải chết trong tay thi thể, đúng là chuyện thống khổ và bi ai nhất, nếu chết dưới Độc Bại Thiên, y cũng đến nỗi mất mặt, nhưng đó… chỉ là thi thể. Tuy có linh thức của Thần Nam cộng sinh nhưng vẫn phải là Độc Bại Thiên chân chính. Cỗ thi thể chỉ dựa vào phản ứng bản năng mà xuất ra được Nghịch Loạn bát thức trong truyền thuyết. Loại cấm kị chi thuật trong truyền thuyết này là thần thông mà trời cao cũng kị húy. Nhưng nó chưa hoàn thiện bởi mãi về sau Độc Bại Thiên mới sáng tạo ra, chỉ thi triển hai lần trước mắt người đời, được coi là trong những công pháp đáng sợ nhất. Quảng Nguyên lại là trong những người may mắn được thấy qua loại công pháp này. Trong lần đại chiến thảm liệt đó, pháp thân của Thiên liên tục bị bát thức ăn mòn… Mỗi lần nghĩ lại, Quảng Nguyên đều nôn nao, y nắm chắc đối phó được với tàn khuyết công pháp đáng sợ đó nhưng hôm nay được thể nghiệm . “Độc Bại Thiên…Lẽ nào ngươi chết? Loại cấm kị tuyệt học này vì sao còn thế? Vì sao như vậy, nó vốn tồn tại thế gian.” Quảng Nguyên dứt lời nửa thân dưới hoàn toàn tan biến, thượng thân cũng chung số phận trong khoảnh khắc, y biết Độc Bại Thiên chết nhưng…. quả có nhiều điều nghi vấn. Bản năng của thi thể xuất ra quá chân , hệt như…. Độc Bại Thiên sống lại, tự thân thi triển. “Ầm.” Tiếng nổ vang lên trong hắc ám vô tận, ngực Quảng Nguyên vỡ tan hóa thành điểm điểm quang hoa tan vào bóng tối, chỉ còn lại cái đầu khiến cảnh tượng thêm phần khủng khiếp. Y cũng muốn phản kháng nhưng trọng thương, mà dù trong lúc hoàn toàn khỏe mạnh cũng nắm chắc đối phó được Nghịch Loạn bát thức, nữa là bây giờ. “Ầm.” Lại có tiếng nổ, đầu Quảng Nguyên nát tan, bộ óc vỡ vun trôi nổi . Nghịch Loạn bát thức xứng danh thần quỷ mạc trắc. Bóng tối vô tận lặng ngắt. Tiếng nổ sau cùng vang lên, óc Quảng Nguyên vỡ vụn, triệt để tan biến vào hắc ám. Ngoài xa, Phượng Hoàng thiên nữ và Long Bảo Bảo nhìn nhau, tỏ vẻ tin nổi, họ biết Quảng Nguyên còn tồn tại mãi sau này, nhưng bây giờ… sao lại tan nát thế này? Y tựa hồ bị tiêu diệt, lẽ nào lịch sử bị cải biến? Chuyện đó… mà xảy ra, ắt thành kiên cực kỳ trọng đại, đại nhân vật nắm trong tay vận mệnh vô số người bị giết trong dòng lịch sử, tất nhiên xảy ra vô số bão táp, hiểu tương lai tạo thành biến hóa đáng sợ thế nào. Yên lặng cùng cực. Thinh u, trong vũ trụ rộng lớn chỉ có thời gian chầm chậm trôi trong vĩnh hằng tịch. Khoảng khắc dài như cả thế kỷ, biết trôi qua bao lâu, trong bóng tối vô tận lóe lên ánh sáng mờ mờ lập lòe như đom đóm. Đoạn thần quang chói lòa bùng lên, rực rỡ cả phiến hư , tiếng hú chói lói cất lên. “Tên tử quỷ Độc Bại Thiên kia, dám hủy diệt bản nguyên chi thể sinh ra trong hỗn độn của ta.” Là tiếng Quảng Nguyên, pha lẫn bi thiết và phẫn hận, ai cũng nghe ra y gần như bị phế, vĩnh hằng bất diệt thể tiêu tan khiến thực lực đại giảm. Nếu linh thức đủ mạnh, lại thêm dị bảo được ngưng luyện tại hồn phách, chắc chắn y triệt để tiêu tan. viên châu lấp lánh trôi nổi trong vùng sáng, dao động năng lượng hùng hồn tràn ra từ trong viên ngọc. Nơi Quảng Nguyên đứng sáng lóa nhưng chỗ thi thể Độc Bại Thiên vẫn u, dưới ánh minh châu sáng rực càng tỏ ra quái dị, chỉ mơ mơ hồ hồ thấy được thi ảnh. Nghịch Loạn bát thức ngừng thi triển, hai tay Độc Bại Thiên dừng lại , giữ nguyên tư thế kì quái, xem ra cấm kị bát thức vẫn chưa thi triển xong đột ngột đình chỉ liễu vận chuyển. Tàn khuyết tâm pháp dẫu sao vẫn có nhược điểm, trong giây phút quan trọng vẫn chừa cho Quảng Nguyên thời khắc lấy hơi. “Gì vậy?” Thi thể Độc Bại Thiên đột nhiên mở miệng ra câu khiến tình hình càng thêm quỷ dị, thân thể vẫn phát ra tử vong khí tức, trong mắt toàn là tử quang. Quảng Nguyên giận quá hóa cười: “Tiểu tử ngươi quả nhiên chết, lại dung nhập vào thân thể tử quỷ Độc Bại Thiên. mau vì sao ngươi thi triển được Nghịch Loạn bát thức. , phải ngươi thi triển, mau, vừa này xảy ra chuyện gì?” Thi thể vẫn lạnh tanh, bình tĩnh đáp: “Ta cũng biết, mà chỉ biết hôm nay ngươi phải phế nửa tu vi.” Lời vừa dứt, tử vong khí tức khẽ thu lại, trung truyền ra dao động tinh thần của Thần Nam, còn vẻ tử khí trầm trầm như vừa nãy nữa. chằm chằm nhìn viên châu lấp lánh trong tay Quảng Nguyên: “Đây hình như là…” “Sức mạnh của Thiên.” Quảng Nguyên cười lạnh: “Kẻ muốn giết ta sau cùng đều chết. Ngươi thấy minh châu của ta, cũng biết thể phế nổi bản nhân. Đây là thiên châu, có thể nối liền với sức mạnh của Thiên, muốn giết ta phải diệt Thiên .” “Thiên châu?” Thần Nam tỏ vẻ nghĩ ngợi đoạn bình tĩnh đáp: “Được, để ta thử xem.” tựa hồ lặng như lòng giếng, trong lúc sinh tử đối quyết ắt phải bỏ hết hoàn cảnh ra ngoài. “Hừ, để ta xem ngươi phá thần thoại thế nào, nếu Độc Bại Thiên tự thân đến ắt ta có gì để nhưng dựa vào tiểu tử ngươi khống chế thi thể y đừng mơ mộng nữa.” Đoạn y hình như nghĩ ra gì đó: “Tiểu tử ngươi… sao lại nhập vào thi thể Độc Bại Thiên được?” Lúc đó vòm sẫm lại, hắm ám vô tận che lấp hư vô, duy có thiên châu vẫn như vầng thần nguyệt soi sáng góc, nhưng cũng chỉ giữ gìn được linh hồn Quảng Nguyên. Nghịch Loạn bát thức, uy chấn Thái cổ. Đại địa mênh mang rung lên. Đoạn cỗ sức mạnh thể dò nổi tràn về phía thiên châu. Nhưng quái xảy ra, thiên châu mở toang thần bí thông đạo, nơi tận đầu biết nối với địa phương nào, năng lượng hiểu nổi mức độ từ từ dâng lên. Hủy diệt chi lực của Nghịch Loạn bát thức lại cấm cố hồn phách Quảng Nguyên, thông đạo thần bí mạc trắc đột nhiên xạ ra hào quang nhưng chỉ sát na sau tan biến cách Quảng Nguyên chừng ba thước. Đủ thấy Nghịch Loạn bát thức đáng sợ thế nào, ngay cả sức mạnh của Thiên cũng bị nuốt chửng vô thanh vô tức. Thần bí thông đạo lấp lánh hào quang, tựa như nối với thế giới cực kì thần dị, nháy mắt dấy lên năng lượng cuồng bạo, mạnh hơn lần trước biết bao nhiêu lần. Sức mạnh của Nghịch Loạn bát thức do thi thể Độc Bại Thiên xuất ra bị chặn lại, đương nhiên chỉ tạm thời nhưng luồng đại lực tiến tới chậm hẳn. Quảng Nguyên cả kinh, biết rằng đại hỏng. Thi thể lại lao tới, tịnh e ngại gì thiên châu. “Quảng Nguyên, hôm nay dù thế nào ta cũng khiến ngươi phế mất nửa.” Thần Nam lên tiếng. Đột nhiên thi thể Độc Bại Thiên bùng lên ô quang tà dị, đồng thời với lúc thi triển Nghịch Loạn bát thức, y cũng lao vào thần bí thông đạo. tiếng nổ chấn động lục giới vang lên, tuy phạm vi tác dụng chỉ trong thông đạo nhưng dao động vượt xa tưởng tượng. Thông đạo do thiên châu mở ra liền sập xuống, thiên châu ảm đạm hẳn liên tục rung lên trong linh hồn Quảng Nguyên, y gầm lên điên cuồng, lòng lạnh ngắt, hồn phách bị sức mạnh đáng sợ đánh trọng thương. Lúc này, Thần Nam khỏe mạnh từ trong thi thể tiến ra, tất cả xảy ra quá đột nhiên, hoàn toàn hề hấn gì. Thi thể mất chỉ đạo từ Thần Nam nhưng đình chỉ vận chuyển, Nghịch Loạn bát thức vẫn thi triển, đạo thần bí thông đạo còn lại cũng bị hủy diệt. Quảng Nguyên vứt tất cả, vong mệnh bỏ chạy, trước lục khôi phục thực lực, y muốn đối phó với Nghịch Loạn bát thức. Thi thể Độc Bại Thiên ngăn y, hình như mất năng lực hành động. Thần Nam cũng cản, bởi đây là cổ đại, có Độc Bại Thiên, thể thi triển thần lực. tại thể dung nhập vào thi thể Độc Bại Thiên. Lúc Quảng Nguyên biến mất lâu, trời cao mới đột ngột vỡ ra, thi thể Độc Bại Thiên chìm xuống dưới đất. Mặt đất chìm xuống, hỏa sơn phun trào, mặt biển gầm gào, thi thể Độc Bại Thiên chìm sâu vào lòng đất Đông thổ, còn thấy tung tích. Thần Nam quát: “Chúng ta nào, về thực.” Lối về bị cấm cố được Nghịch Loạn bát thức mở toang. Thần Nam, Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo, cùng và Y Y như mấy vì sao băng vạch ngang bầu trời quay về thế giói thực. đường về, Thần Nam hô to: “Các người nhớ lấy địa điểm đại chiến vừa rồi, lúc về chúng ta đào thi thể Độc Bại Thiên.”
Chương 400: Tiếp ứng đời chỉ có nghĩ được chứ chuyện làm được. trong đường hầm thời , Thần Nam vô vàn cảm khái, năm xưa chỉ là tu luyện giả nhoi hành tẩu tại Nhân gian giới, nào ngờ có ngày lại đủ khả năng xuyên qua thời ? Ngày đó, ngưỡng vọng thần linh nhưng tại ngày nào cũng thấy thần tiên, cùng giao du với họ, ngược lại rất hiếm thấy được phàm nhân. Nghĩ lại cũng thấy hợp lý, mỗi người có vòng đời riêng, những vòng đời khác nhau gặp gỡ những nhóm người khác nhau. Lúc đạt đến cao độ, ngoảnh đầu lại mới phát nhưng những trải qua đều trôi xa, tiến vào vùng thiên địa mới, tiếp xúc với người và vật đều là những thứ mới mẻ. Càng lên cao, càng tiến vào những lĩnh vực mới, những người bên cạnh cũng ngừng biến hóa, họ đều là những kẻ cùng cảnh giới với mình. Suy nghĩ cặn kẽ là lí giải được. Nhưng lúc ngoảnh lại, điều khiến kinh ngạc là những thần linh mà từng ngưỡng vọng ra chỉ thế là cùng, tất cả thoảng qua như giấc mộng. Những nhân được lòng coi là truyền thuyết đều ra bên mình, trong quá khứ có bao giờ tưởng tượng được lại có ngày thành bạn, thành địch của họ, cùng họ đứng thế giới. Ánh sáng hỗn độn lóe lên, Thần Nam, Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo và hai tiểu quỷ tinh ranh xuyên quan thời quay về thực. Cùng lúc, hư vỡ tan, tấm hàn quang u trải ra, tạo thành dao động khủng khiếp, cắt đứt lối tiến lên của họ. Màn thanh quang lạnh lẽo đó lưỡi đao, lại như hồ nước u tịch, lạnh lẽo rợn người. “Hắc Thủ Quảng Nguyên.” Phượng Hoàng thiên nữ kêu lên kinh hãi. “Đầu heo muối.” Long Bảo Bảo cũng kinh hãi trợn trừng hai mắt. Họ đều cảm thấy khí tức của Quảng Nguyên. Thần Nam cả kinh, Quảng Nguyên quả quá ư thần thông quảng đại, đuổi tới tận đây. Lẽ nào y từ Thái cổ thời kì quay về đây, chặn họ lại rồi triệt để tiêu diệt? thể nào, y quyết mạo hiểm đến thế, hơn nữa lại bị đại thần Độc Bại Thiên đánh tan bản thể, sao dám tiến đến tương lai giết người. Nhưng… tại vì sao… Đột nhiên Thần Nam nhớ đến Hắc Thủ Quảng Nguyên trong thế giới thực, y bị tiêu diệt trong lịch sử, lại từng trọng thuơng Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng, Thiên Ma, được coi là trong những nhân vật mạnh nhất thế giới thực. tại… chắc là Quảng Nguyên từ thực quay về cổ đại, ở đây đợi sẵn. Chắc là vậy. Ở cổ đại, bọn Thần Nam ít nhiều thay đổi đôi chút, trăm vạn sinh hồn bị diệt cũng phải vô dụng, Quảng Nguyên trong thực chắc cũng nhận ra gì đó nên xuất thủ trước phong ấn lối về của họ. ta y dùng hủy diệt chi quang chặn đường, quyết nhúng tay giết bằng được cả nhóm. Trong thực, thân thể Quảng Nguyên xuất từng vết nứt, huyết dịch ly ti chảy ra, bản thân tại Thái cổ thời đại bị hủy diệt khiến y như bị sét đánh. Từ lịch sử quay về, bản thể của y gần như tan nát nhưng còn giữ lại được phần để ngày sau tu thành hậu thiên chi thể dung hợp với tiên thiên tàn thể trong hỗn độn. Nhưng bây giờ, do Thái cổ xảy ra kịch biến, tiên thiên tàn thể mà y bảo lưu trong hậu thiên thể hoàn toàn tan nát khiến y hiểu trong lịch sử xảy ra biến cố gì đó mới khiến mình trọng thương. Vết nứt trán y càng lúc càng lớn, sau cùng rú vang, dùng tuyệt thế đại thần thông đẩy về quá khứ, chặn đường bọn Thần Nam. Thân thể bị trọng thương, y tính toán đơn giản cũng biết được tiền nhân hậu quả, liền giận điên người, hóa ra là mấy kẻ bị mình phong tỏa tại thời gần với Thái cổ. ngờ đối phương lại thoát khỏi truy sát, ngược lại phá tan bản thể trong hỗn độn của mình. Thanh quang mênh mang, sát khí xung thiên, ngăn cản bọn Thần Nam khiến họ rơi khỏi đường hầm thời , xuất tại Đông thổ đại lục. Quảng Nguyên trong thế giới thực lộ ra thân ảnh xanh lè, khắp thân mình là những vết nứt, tỏ ra vô cùng đáng sợ. “ ngờ loại tạp ngư như các ngươi lại khiến ta trọng thương, nhưng tất cả kết thúc, lần này ta xem còn ai cứu được các ngươi.” Y cực kỳ phẫn nộ, đứng trong làn thanh quang nên được bảo vệ chặt chẽ. “Đây là cổ đại, ngươi thể động thủ giết bọn ta, thể sử dụng sức mạnh.” Thần Nam ung dung ngẩng nhìn hư ảnh đối phương. “Ha…ha ha… các ngươi hiểu biết nông cạn . sai, đây là cổ đại, chúng ta đều từ thế giới thực xuyên qua thời quay về, thể đối phó với người cổ đại, nếu chết chắc. Nhưng chúng ta với nhau lại khác, nếu chém giết cũng như ở thế giới thực, sống hay chết đều thành vấn đề, người xuất thủ bị ảnh hưởng hoặc trừng phạt gì. Như lúc trước, ta xuyên qua thời phong ấn các ngươi tại thời đại gần Thái cổ, ta động thủ nhưng bản thân hề hấn gì. Chúng ta đại chiến tại cổ đại cũng như thay đổi gian, tịnh ảnh hưởng gì to tát.” Thần Nam cả kinh, cùng là người thực, tương ngộ trong quá khứ lại có thể giết được đối phương mà thay đổi gì, cũng như hai người trong thực đối quyết. Xem ra Quảng Nguyên muốn giết bọn Thần Nam. Thần Nam nóng lòng, Nghịch Loạn bát thức tuy uy lực vô cùng, xứng danh công tham tạo hóa nhưng tại có thi thể Độc Bại Thiên, biết tìm đâu ra để thi triển? quan sát kĩ bát thức nhưng có cách sử dụng. “Cái bụi lại về với cát bụi, các ngươi vĩnh viễn thành cát bụi.” Quảng Nguyên quát lớn. Hung sát chi khí trải ra, hung quang kinh hồn từ bốn phương tám hướng tràn về phía bọn Thần Nam như sông lớn cuồn cuộn. Thần Nam cả kinh, Quảng Nguyên… còn mạnh hơn cả Hắc Thủ mà gặp tại cổ đại, quả đáng sợ. Nhưng suy nghĩ cặn kẽ lại thấy hợp lý, lúc đó mới trải qua Thái cổ đại chiến những người còn lại đều trọng thương, bảo lưu được chút hơi tàn. Quảng Nguyên là Hắc Thủ trong truyền thuyết, thời gian qua lâu nên khôi phục được phần công lực nhất định, đương nhiên vô cùng đáng sợ. Nhưng Thần Nam sợ, có thể phản đòn chứ còn phải bị động trốn tránh như ở Thái cổ. Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo, hai tiểu quỷ và Y Y đều chuẩn bị liều mạng. Nhưng lúc đó hư sáng chói, “ầm” tiếng, vỡ tan ra rồi Thái Cực Thần Ma đồ hiển , che kín phía trước bọn Thần Nam, giúp họ chặn lại tuyệt thế nhất kích của Hắc Thủ. Đồng thời, hai thân ảnh cao lớn , là Sở Tương Ngọc và Thần bí nhân trong Thần Ma lăng viên. Thần ma đồ lúc xưa mang ba thế thân của Quảng Nguyên , tại quay về bên Thần Nam, hiển nhiên ba thế thân bị Thần bí nhân và Sở Tương Ngọc giải quyết. “Sở Tương Ngọc!” Thanh Quảng Nguyên cực kỳ lạnh lẽo: “Đệ ngũ giới quân vương trong truyền thuyết, muốn đấu trận với ta sao?” “Hừ, trước mặt ta ngươi chả là cái gì, cần ra vẻ.” Sở Tương Ngọc lạnh giọng, đệ nhất nhân của thất quân vương vô cùng tự tin. “Hừ,” Quảng Nguyên hừ lạnh, “Đấu với ta chắc ngươi biết hậu quả. Trước đây ta còn tránh né chứ bây giờ ngươi muốn cứ đến đấu trận.” Đoạn y nhìn Thần bí thanh niên đứng cạnh Sở Tương Ngọc, tỏ vẻ hiểu: “Vì sao… ngươi là ai? Sao ta lại có cảm giác từng biết ngươi?” Thần bí thanh niên cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng bóng nhưng mặt vẫn che làn mê vụ khiến người ta nhìn hay đoán ra được. “Tôn thiên, kính địa, trói người!” Quảng Nguyên quát vang, thanh quang mênh mang tỏa ra chụp lấy thanh niên. “Vô thiên vô pháp, nhất phá, lại phá, vạn pháp phá!” Thần bí thanh niên quát khẽ, sinh tử lưỡng cực khí tức tràn ra đánh bật thanh quang. Quảng Nguyên lạnh lùng nhìn đối thủ gì, tựa hồ muốn xem tâm lý địch nhân ra sao. Cách đó xa, Thần Nam, Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo định xông lên, tại họ có thể thi triển sức mạnh, sớm nén nổi. “Đột ngột quá, tại còn chưa đến lúc kết thúc với ngươi.” Thần bí nhân lên tiếng: “Chúng ta cùng lùi, bằng chắc ngươi biết hậu quả.” “Hừ,” Quảng Nguyên hừ lạnh. Bất quá mọi việc vì hai bên kị húy lẫn nhau mà hòa hoãn dừng tay, Sở Tương Ngọc động nộ, sớm muốn cùng Quảng Nguyên đấu trận, cơ hội hôm nay khó gặp, làm gì có chuyện bỏ qua. “.” Thần bí thanh niên quay qua bọn Thần Nam quát vang, đồng thời y cũng quay về thế giới thực, thân ảnh mờ dần. Trận chiến giữa Quảng Nguyên và Sở Tương Ngọc vô cùng kịch liệt, dàn trải khắp đường hầm thời , Thần Nam loáng thoáng cảm ứng được sức mạnh kinh hồn liên tục bùng lên cạnh hai người đó, đuổi theo bọn . Thời gian như nước, mọi người xuôi dòng, thoáng sau thấy ánh sáng lóe lên, họ quay về thế giới thực, thời gian khớp nhau, còn địa điểm chính là Thần Ma lăng viên. “Ầm.” Quảng Nguyên lùi lại, sắc mặt Sở Tương Ngọc cũng đỏ bừng, liên tục thoái lui. Quảng Nguyên cười lạnh: “Ở đây… dưới lòng đất hình như cổ quái, thế nào ấy tựa hồ là tổ mạch chi căn của Đông đại lục, cũng như vạn dòng đều chảy về biển cả. Hỗn độn bản nguyên chi thân của ta bị diệt khiến tâm sinh cảm xúc, cảm giác được có người cư trú trong tổ mạch này.”
Chương 401: Kích hoạt tổ mạch Thần bí nhân tỏ vẻ gì nhưng Sở Tương Ngọc biến sắc: “Đây là…nơi trầm tịch của Nhân gian Đông thổ đại lục? Trăm ngàn linh mạch đều tụ về đây? Ồ, ta cũng cảm ứng thấy, đúng là vậy.” đời, vạn dòng sông đổ về biển. Linh mạch cũng vậy, đây là nơi linh mạch tụ về, nhưng rất khó bị người khác nhận ra bởi bị người ta dùng đại pháp lực che giấu, để tâm, ắt khó lòng cảm ứng. Thần bí nhân ở đây đương nhiên có lý, ngay cả thủ mộ lão nhân cũng ở lại Thần Ma lăng viên mấy ngàn năm, cũng vì nguyên nhân sâu xa này. Thần Nam chợt hiểu, Thần Ma lăng viên đơn giản là lăng viên, phía dưới còn chứa những bí mật ai biết. Thần quang xanh biếc của Quảng Nguyên tràn ra, hỗn độn thần mang từ trùm xuống Thần Ma lăng viên. Sở Tương Ngọc toan ngăn lại, Thần bí thanh niên kéo y, để y bám theo. Quảng Nguyên hừ lạnh, thèm để ý, tỏ ra vô cùng tự tin: “Thiên thượng địa hạ, ta đều , đời có nơi nào ngăn bước được ta.” Đoạn, y xông tới, thân thể loáng lên, tiến xuống lòng đất. Sắc mặt Sở Tương Ngọc đen ngòm, dù y là Tuyệt Đại quân vương nhưng vẫn lộ vẻ dao động, giận dữ : “Nhìn bộ dạng ‘lão tử thiên hạ đệ nhất’ đó là ta muốn lấy giày vả cho mấy cái đến lúc chỉ thổ máu mà thổ cả đờm mới dừng tay.” Thần Nam cũng đồng cảm, Long Bảo Bảo cũng thế, gật gù: “Tiểu Ngọc rất đúng.” Giọng nó rất nhưng làm sao thoát khỏi tai Tuyệt Đại quân vương, tức lửa bốc lên ngùn ngụt, hai mắt bắn ra hung sát diễm quang, trừng trừng nhìn Long Bảo Bảo: “Tiểu mê hồ ngươi muốn bị tịch diệt chăng?” “Ầm.” Trong Thần Ma lăng viên tràn lên hào quang sáng chói, mặt đất rung lên, phảng phất như xảy ra địa chấn, mọi bia mộ trong lăng viên đều rung lên. Các thần ma thi thể cựa quậy, tựa hồ muốn chui ra. Sở Tương Ngọc và bọn Thần Nam hiểu gì, quan sát với vẻ kinh dị, Thần bí thanh niên lại vô cùng bình tĩnh, hình như mọi việc đều xảy ra theo ý liệu. Từ dưới lòng đất vang lên tiếng gầm phẫn nộ: “Trận, ở đâu cũng là trận! m dương trận, Li hỏa trận, Luyện ngục trận…… Cửu thiên thập địa tuyệt diệt đại trận. Chết tiệt, muốn giết ta hả, có cửa đâu.” “Ầm, ầm, ầm.” Lòng đất truyền lên dao động đáng sợ trong tiếng nổ ầm ầm, hiển nhiên Quảng Nguyên gặp phiền phức. “A… chết tiệt.” “Ha ha…” Sở Tương Ngọc cười vang, tựa hồ vô cùng khoái chí. Bọn Thần Nam, Long Bảo Bảo cũng tỏ ra thống khoái, tên cuồng vọng Quảng Nguyên chịu khổ dưới lòng đất đúng là kiện khiến người thoải mái. Dưới mặt đất phát sinh xung đột kịch liệt, nếu phải Thần bí thanh niên dùng đại pháp lực giữ lại, chắc rằng mặt đất dậy sóng như mặt biển. Từng trận hỗn độn thần quang từ lòng đất chiếu lên, hiển nhiên Quảng Nguyên chịu áp lực lớn, tả xung hữu đột. Trong Thần Ma lăng viên, hầu hết thần ma thi thể định bạo loạn song bị Thần bí thanh niên trấn áp. Sở Tương Ngọc cười lạnh: “Ta định dùng bàn chân tặng cho mấy ấn kí mặt, hôm nay phải ta đích thân động thủ nhưng đúng là thống khoái.” Y quay lại với Thần bí thanh niên: “Ta và ngươi cùng xuất thủ bây giờ, có diệt được ?” Thần bí thanh niên lắc đầu đáp. Sở Tương Ngọc nghiến răng: “Chúng ta đều nguyên khí đại thương, chưa hồi phục được, tựa hồ thể giết nổi . tại tạm thời bị khốn, liều mạng ắt lưỡng bại câu thương nhưng để thoát đúng là bất cam.” Thần bí thanh niên lên tiếng: “ chết chắc nhưng phải bây giờ. tại chúng ta có thể xuất thủ nhưng cần vội.” “Ha ha… được, ta vẫn đợi cơ hội này.” Đoạn Sở Tương Ngọc định lao xuống, Thần bí nhân cản lại: “Đợi chút, còn có cái hố sâu đợi nhảy vào.” Cùng lúc, dưới lòng vang lên tiếng long ngâm, cả Đông thổ đại lục khẽ rung lên, mọi linh sơn đều xuất dị tượng, hào quang vạn đạo, màu sắc rực rỡ. Sở Tương Ngọc kinh hãi: “Tổ mạch…tổ mạch bị kích hoạt?” Thần bí nhân im lặng gật đầu. Sở Tương Ngọc vô cùng kích động: “Đúng là … dám tin.” Đoạn y cười vang: “Ha ha… tổ mạch được kích hoạt, sau này đối kháng với thiên đạo càng tăng thêm phần thắng. Có người ngủ trong tổ mạch chăng?” Rồi nhìn Thần bí nhân chằm chằm: “Chắc phải ngươi?” Thần bí nhân đáp. Lúc đó dưới lòng đất lộn nhào, dù Thần bí thanh niên dùng đại pháp lực chặn lại nhưng vẫn cảm thấy dưới đó có dao động khủng khiếp, năng lượng va nhau khiến tất cả sụp đổ. Các loại tuyệt diệt trận pháp đánh cho Quảng Nguyên thất điên bát đảo rồi tổ mạch được kích hoạt khiến sức mạnh hùng hồn bùng lên, mạch căn hình rồng lập lờ… Sau cùng Quảng Nguyên quát vang: “Chết tiệt, vì sao lại thế này, ta tin ngươi làm gì được ta.” đoạn y lùi mà tiến, lao thẳng tới. Nhưng vừa tới chỗ “rồng ngẩng đầu”, Quảng Nguyên bị đánh tan, mất rất nhiều tâm lực mới hợp được thân thể, y phẫn nộ nhưng đành bó tay lui lại. Đây là chủ mạch của đại lục, dù y pháp lực thông thiên cũng ngăn được đại lực của nguồn gốc linh căn cả Đông thổ. Nửa thời thần sau, Thần bí thanh niên nới với Sở Tương Ngọc: “Chuẩn bị xuất thủ.” Rồi vẫy tay với Thần Nam: “Ngươi cũng tới đây.” Thần Nam lướt tới gần, Thần bí thanh niên : “Chốc nữa ngươi làm chủ lực, ta và Sở Tương Ngọc tạm thời chế trụ Quảng Nguyên, ngươi dùng Thần ma đồ dẫn lực tổ mạch đánh vào .” Lúc đó Quảng Nguyên cũng xông khỏi các loại trận pháp đáng sợ, định thoát khỏi lòng đất. Nơi tổ mạch trầm tịch quá kinh khủng, vô số trận pháp bảo vệ đều là tuyệt sát chi trận, kẻ nào xông vào tất chết. “Bắt đầu .” Thần bí thanh niên quát vang, cùng Sở Tương Ngọc ra tay. Hào quang sáng chói phát ra trùm lên Thần Ma lăng viên, vừa hay Quảng Nguyên xông ra, thoáng chốc bị hào quang giữ chặt trong lăng viên. Thần Nam quăng Thần ma đồ xuống lòng đất, vô tận linh lực tràn lên, Thần ma đồ như viên long châu dẫn thần lực từ long hình tổ mạch ập vào Quảng Nguyên. Thông qua thần quang vô tận, Thần Nam nhìn xuống lòng đất, thoáng chốc nhìn thấy nửa thân thể tan nát nằm dưới đó, lẽ nào có người ngủ trong tổ mạch? Hào quang chiếu rọi thiên địa, nửa khắc trôi qua, Quảng Nguyên mới đột vây được, ai biết y bị thương cỡ nào bởi y chỉ để lại tiếng gầm phẫn nộ. Thần bí thanh niên truy cản, nhìn theo bóng Quảng Nguyên biến mất: “Trước khi Thái cổ chư thần quay lại, thể hồi phục nguyên khí. chết chắc.” Sở Tương Ngọc hiểu đạt được hiệp nghị gì với thanh niên mà lập tức quay về đệ ngũ giới. Còn mấy vị quân vương phe Đức Mãnh, hiểu sao trong ngày đó đều tiến vào đệ lục giới trong truyền thuyết, hình như vội vàng đào tẩu. Nhân gian giới tựa hồ yên tĩnh lại, mọi phân tranh đều tan biến, cảnh tượng trở lại tường hòa như trước. Nhưng những người nhạy cảm đều biết đó là an tĩnh trước cơn mưa gió. Rời khỏi Thần Ma lăng viên, Phượng Hoàng thiên nữ bay về Thần Phong học viện, tựa hồ muốn tìm lại kí ức, lại như muốn tách làm đôi. Thần Nam mang Long Bảo Bảo cùng hai tiểu quỷ tinh ranh tìm thi thể Độc Bại Thiên tại trung tâm Đông thổ đại lục nhưng dù họ xuống sâu ngàn trượng, dùng đại thần thông tìm từng ngóc ngách vẫn phát được gì. Lúc ở gần Thái cổ, chiến trường giữa bọn và Quảng Nguyên ở đây nhưng thấy bóng dáng thi thể Độc Bại Thiên. Tuy từ Thái cổ đến giờ trải qua vô vàn năm tháng nhưng Thần Nam biết thi thể Độc Bại Thiên thể bị hủy diệt, đó là vĩnh hằng bất diệt thể. cũng nghĩ đến người ngủ trong tổ mạch nhưng thoáng thấy đó là nửa thi thể mà của Độc Bại Thiên vẫn hoàn hảo, hơn nữa chìm xuống trung tâm đại lục. Sau cùng quay về Nguyệt lượng. Tấ cả lại yên bình, định vào Thần ma đồ xem tình hình khôi phục của Vũ Hinh nhưng lúc đó lại thấy Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, còn cả Long Vũ cùng xuất tại Thần gia tiên viên. sửng sốt, gần đây cố tình nghĩ đến tình cảm nữa nhưng biết rằng cuối cùng vẫn phải đến kết quả, quan hệ với mấy nữ tử đều vô cùng phức tạp, nhất thời khó lòng yên tĩnh được. Cùng lúc, Ngũ tổ phải người đến tìm, có đại cần thương lượng. vội đến chỗ hai vị lão tổ tu luyện, hỏi: “Hai vị lão tổ, ra xảy ra chuyện gì?” “Bọn Ma Chủ đến đệ tam giới có tin tức.”