Chương 392: Đến gần Thái ̉ Sức mạnh của Đại đức đại uy Thiên Long quay về, chiến hồn chi hỏa xa xưa bùng cháy, hiện tại nó đã khôi phục được thực lực ̉nh cao khi xưa, long uy hùng hậu phát ra, lan khắp các hướng khiến cả Đông thổ cảm giác được long khí cực mạnh. Phượng Hoàng thiên nữ cũng vậy, thiên hỏa bảy màu chiếu sáng thiên ̣a, sức mạnh vô cùng vô tận tràn ra, chân trời sáng chói. Nhưng lúc đó chúng vẫn say ngủ, chưa thật sự tỉnh lại. Thần Nam phi thường kích động, hắn vô cùng lo lắng, biết còn được thấy Long Bảo Bảo tinh nghịch nữa , thần tình nháy mắt của nó quả khả ái, lo rằng những gì qua quay lại, còn được thấy dáng vẻ “ngây thơ vô số tội” của nó. cũng có cảm giác đó với Phượng Hoàng thiên nữ, Tiểu Phượng Hoàng ngây thơ khả ái, biết khi khôi phục tu vi, những gì trải qua có triệt để tỉnh lại , lúc đó vô cùng phức tạp. Lần này Tiểu Phượng Hoàng dung hợp với thiếu nữ. Thiếu nữ xinh đẹp Đông Phương Phượng Hoàng của Thần Phong học viện, thể nội quả nhiên chứa nửa sức mạnh của Phượng Hoàng thiên nữ, là nhánh truyền thừa khác khi thiên nữ Niết bàn chuyển sinh năm xưa. này hai người hợp nhất, hiểu Phượng Hoàng thiên nữ khi tỉnh lại lấy ai làm chủ đạo, quả là việc phiền hà. Chỉ là có lo nhiều cũng vô dụng, quá trình tỉnh lại bắt đầu, kết quả xuất ngay. “Grào…” Tiếng Thiên Long gầm vang vọng thiên địa, long uy vô hạn trải khắp mười phương, đôi mắt khổng lồ như hai hồ nước trong vắt mà hữu thần. Đương nhiên ai cũng cảm giác được trong thân thể Thiên Long đó có sức mạnh vô tận, tựa hồ hủy diệt được tất cả. Nhưng chỉ sát na sau, Thiên Long chi thể vô biên co lại. Sau cùng thể phách như dãy núi chỉ còn xích, khôi phục dáng vẻ của Long Bảo Bảo, nó nghi hoặc nhìn quanh, giọng: “Kì quái, vừa nãy sao ta mơ thấy được ăn bao nhiêu món ngon nhỉ? Cánh gà, mĩ tửu của ta đâu rồi nhỉ?” Thần Nam vô cùng cao hứng, bật cười vang, đưa tiểu long lên quá đầu, đoạn thân ái đặt nó lên vai. Long Bảo Bảo vẫn thế, trừ việc có sức mạnh khủng khiếp ra hề biến hóa gì, vẫn do nó trong tại làm chủ đạo. Thần bí nhân : “Bản tính và kĩ xảo chiến đấu tỉnh lại nhưng có quá nhiều thứ tan theo gió. Từ đây Đại đức đại uy e là biến thành Bảo bảo Thiên Long.” “Ngẫu mễ đầu phát, thần côn lớn nhất thế gian ngươi cái gì vậy?” Tiểu long trợn tròn mắt nhìn Thần bí nhân, nó biết y từng diệt Thanh Thiên, pháp lực vô biên nên gán tiệt cho biệt danh thần côn. Thần bí nhân mỉm cười đáp. Lúc đó chợt vang lên tiếng phượng gáy vọng khắp thiên địa, Thất Sắc phượng hoàng tỉnh lại, đôi phượng mục xạ ra hào quang chói lòa, như có hai đạo lãnh điện quét qua. Thiên hỏa ngùn ngụt trải ra vô biên, phảng phất như muốn nung chảy cả thinh , tinh hoa vô tận của lửa thiếu đốt khiến núi non và mặt đất phía dưới như mất hết ánh sáng. Mặt đất xuất những vết nứt cực lớn, bắt đầu nứt ra. Thần bí nhân vội xuất thủ, dùng đại pháp lực bao phủ quanh đó, bằng tạo thành tai nạn vô cùng đáng sợ, cảnh tượng ngàn dặm tang thương ắt khó tránh. Hào quang bảy sắc lóe lên, phượng hoàng khổng lồ và thần dị nhanh chóng thu , nhưng ánh sáng lăng lệ vẫn lấp lánh, lộ ra khí chất khó . Sau cùng nó hóa thành nhân hình, thành tuyệt sắc thiếu nữ khuynh thành khuynh quốc. Biến hóa này khiến Thần Nam ngẩn ra bởi cảm ứng được khí tức của Đông Phương Phượng Hoàng mình thiếu nữ cũng như của Tiểu Phượng Hoàng, hình như đây là hợp thể. Bất quá nghĩ kĩ thấy như thế là hợp lý, tại biết phải xưng hô đối phương thế nào, ai là chủ đạo. “Ta là ai?” Thiếu nữ tựa hồ mất trí nhớ, bất quá lộ vẻ mê man, ngược lại thần sắc trấn định vô cùng, tỏ ra suy tư. Từ dáng vẻ cho thấy khi phong thái ung dung của cao thủ cao cao tại thượng đỉnh cấp khi xưa. Thần bí thanh niên gật gù: “Còn may có gì thay đổi, như vậy càng hay.” Đoạn khẽ chỉ tay, vùng thần mang sáng chói bao quang phượng hoàng, từng bức tranh lên, kí ức từ xa xưa phảng phất như được khôi phục, xuất trước mặt Phượng Hoàng thiên nữ. Là cảnh thiên nữ bị hủy diệt khi xưa. đạo hư ảnh lên giữa mê vụ vô tận, trải ra thần hỏa bảy sắc và vô thượng thần uy, theo khí thế lôi đình phun thần quang đủ khả năng diệt thế, cơ hồ đánh tan Thất Sắc phượng hoàng, tiếng gáy vọng đất vang trời, thần điểu phượng hoàng gục xuống… “Ta là Phượng Hoàng thiên nữ… ta là Đông Phương Phượng Hoàng, là Tiểu Bất Điểm phượng hoàng, là Phượng Hoàng thiên nữ hợp nhất…” Nàng lộ vẻ thống khổ, tin tức vô tận tràn vào thần thức trong óc, gần như va chạm nhau. Rồi tiếng hú vang lên mây xanh, ánh mắt Phượng Hoàng thiên nữ tróng vắt, lẩm nhẩm: “ tại ta chỉ là Phượng Hoàng thiên nữ.” Thần bí thanh niên đứng gật gù: “Cung hỉ Phượng Hoàng thiên nữ quy vị, tương lai thiên nữ tự quyết định phân hay hợp. tại, thiên nữ nên biết mọi việc để chuẩn bị kết thúc ân oán năm xưa.” Thần Nam chịu được kết quả này, Long Bảo Bảo biến hóa gì là được rồi, còn việc Tiểu Phượng Hoàng và Đông Phương Phượng Hoàng hợp nhất sức mạnh bản nguyên lại là biến cố phải xảy ra, nằm trong dự liệu. “Ầm, ầm, ầm.” Hư vỡ nát, Lục đạo Luân hồi môn ra, cánh cửa nhanh chóng phóng đại, Huyết hải sôi trào, trăm vạn sinh hồn gầm rú, từ vô tận Huyết hải trùng trùng lên huyết quang. Tiếng trăm vạn sinh hồn gầm rú vang lên chín tầng trời, xuống dưới cửu u, thanh thế kinh thiên địa khấp quỷ thần! Mọi tu giả của Thiên giới và Nhân gian đều cảm ứng ràng oán niệm cực mạnh. Đó là hận oán do oan hồn tự nguyện chịu chết, cam nguyện tịch diệt, vĩnh thế thể trở lại phát ra, dù là thiên giai cao thủ cũng lạnh người. đời này, sức mạnh đáng sợ nhất phải là thần ma chi lực mà mà chúng sinh chi oán! Cỗ oán niệm này có thể quét sạch tất cả, Sở Tương Ngọc bất giác động dung. Hắc Thủ, tất cả vì giết được Hắc Thủ. Cái thế cường giả từng xuất trong những thời khắc lịch sử trọng đại, được các thiên giai cao thủ xưng là Hắc Thủ. Đó là chúa tể hùng cứ hỗn độn, khiến cả Thần bí thanh niên và Tuyệt Đại quân vương đều kị húy sâu sắc. Hôm nay, Thần Nam, Long Bảo Bảo. Phượng Hoàng thiên nữ viễn chinh thời đại cận Thái cổ, nhất định tiêu diệt chúa tể đứng phía sau. Trăm vạn sinh hồn sôi lên, oán niệm tràn khắp thiên địa, sau cùng hướng vào ba người bọn Thần Nam, có sinh hồn người thành đệ nhị sinh mệnh của họ, ba người và trăm vạn sinh hồn cùng tồn tại. “Sao để chúng đến thời Thái cổ giết Hắc Thủ?” Sở Tương Ngọc tỏ vẻ hiểu. Thần bí thanh niên thở dài: “Thái cổ bị cách đoạn, nếu chịu trả giá tương xứng, ai cũng bị ngăn lại bên ngoài Thái cổ.” Hai mắt Sở Tương Ngọc xạ ra tinh quang, hồi lâu mới lên tiếng: “Vậy cứ quay về thời khắc gần Thái cổ nhất, ta nghĩ lúc đó trọng thương.” Thần bí thanh niên đưa ngọc bội vỡ nát cho Thần Nam: “Lúc gần Thái cổ, ngọc bộ này cảm ứng được khí tức của kẻ đó, giúp các vị tìm được ở đâu.” Hư vỡ vụn, Thần Nam, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng và trăm vạn sinh hồn lao vào trong, bắt đầu nghịch chuyển thời . Cùng lúc, từ xa vang lên tiếng kêu: “Cha…” Hai hài tử như ngọc chạy vụt tới, lao vào trong, chính thị và Y Y cổ linh tinh quái. “Cha… Y Y thông mình xinh đẹp khả ái nhất đến giúp cha.” “Cha… dũng mãnh vô địch nhất cũng đến giúp cha.” Thần bí thanh niên xuất ra vùng sáng định chặn chúng lại nhưng phá toái gian, kéo Y Y xuyên qua, cùng vào chỗ Thần Nam. “Cha bế con.” “Cha bế con.” Hai tiểu quỷ như hai con gấu mèo ôm chặt lấy mình Thần Nam. Hai mắt Sở Tương Ngọc bắn ra tinh quang: “Đây là… chúng lại xuyên qua phong tỏa của ngươi.” Thần bí thanh niên bật cười: “Tiểu quỷ đó là xuyên thiên giáp chí tôn từ trước khi xảy ra đại phá diệt. Hắc hắc, có chúng theo có tác dụng bất ngờ, có thể phá giả được mọi ngăn cản.” “Cha có nghe , chúng con giúp được rất nhiều.” “Thần Nam, để chúng theo.” Thần bí nhân lên tiếng. Thần Nam bó tay, miễn cưỡng nghe lời. “Đợi .” Thần bí nhân chợt gọi, dặn Thần Nam: “Các người mà thấy tình tầm thường, nên lập tức vứt bỏ trăm vạn sinh hồn, đừng do dự gì hết mà quay về ngay.” Thấy Thần Nam có vẻ mê mang, Thần bí thanh niên giải thích: “Vì… ta sợ việc xấu nhất xảy ra, sợ cắt đứt nhân quả, mà như thế ắt dự liệu được.” Hỗn độn thần quang lóe sáng, thân ảnh bọn Thần Nam mờ dần, Long Bảo Bảo vung tiểu trảo gầm lên: “Hẹn gặp lại đại thần côn và Tiểu Ngọc.” Tiểu long quả là lắm trò, trước khi còn cố chọc tức Tuyệt Đại quân vương khiến Thần Ma lăng viên vang lên những tràng cười sảng khoái và tiếng gầm phẫn nộ. Hỗn độn thần quang sáng lên, tinh lấp lánh xuất , xuyên hành tại lịch sử thời , cảm nhận vũ trụ kì cảnh hưng suy giao nhau cùng ánh sao chớp chớp. Tiếp cận Thái cổ, bọn Thần Nam và trăm vạn sinh hồn xuyên qua thời , đứng dưới vòm trời sao sáng lấp lánh, cảm giác khối ngọc bội vỡ nát trong tay lóe sáng, tựa hồ cảm ứng Hắc Thủ mạnh đến khó tưởng tượng mà thần bí cùng cực tại các thời kì. chỉ họ mà đối phương cùng cảm ứng thấy nhau. Lúc xuyên qua mỗi thời kì lịch sử, vùng thanh quang mông lung xuất , thân ảnh thần bí định áp chế họ. Nhưng chỉ là giao thoa ngắn ngủi, bọn Thần Nam xuyên qua thời , kẻ đó cũng xuất trong gian tạo thời khắc đó, trong mắt y, bọn Thần Nam chỉ như làn sóng mờ mờ, thể tiếp xúc. ngược về Thái cổ. Khí tức tàng thương cực độ trầm trọng tràn ra, từ xa nhìn lại chỉ thấy khối cổ đại lục ở phía trước. Thời gian đến đây là dừng lại, bọn Thần Nam cảm ứng được thời gian rúng động, thần quang vô tận lóe lên, trời sao tan biến, truyền lại trận trận dao động, cỗ sức mạnh như biển lớn triệt để chặ đường họ lại. Hào quang hỗn độn vô tận lóe sáng, thời bị phong tỏa. Sức mạnh thần bí mạc trắc cách đoạn Thái cổ! Đến đây là dừng. “Vù.” “Vù.” Hai tiểu quỷ và Y Y từ mình Thần Nam bay xuống, lại … thò đầu tiến vào hào quang hỗn độn, xuyên qua phong ấn ngăn cản Thái cổ. Thần Nam kinh ngạc ngẩn ra, đoạn quát: “Các con định làm gì?” lo lắng cho hai tiểu quỷ nghịch ngợm này. “Cha mau đào , mỗi ngay chúng con đều mơ thấy chỗ này, ngờ lại tận mắt nhìn thấu. Phía trước hình như có người gọi, chúng ta đào nào.” “Phía trước là Thái cổ bị cách đoạn, các con là trong mộng cảnh có nơi như thế, lại có người hô hoán?” “Đúng.”
Chương 393: Đất trời chưa thành, ta đã sinh ra Vô tận hỗn độn thần quang lóe sáng, sức mạnh thần bí mạc trắc cách đoạn Thái cổ khiến ai biết thời kì đó xảy ra chuyện gì, chứa bí mật gì. Với sức mạnh khủng khiếp ngăn trở đó, ai có thể xuyên hành về Thái cổ. Nhưng tiểu quỷ tinh nghịch lại thò đầu qua, chỉ còn nửa người bên ngoài, đôi chân xíu nhẵn nhụi đạp đạp, tựa hồ nỗ lực tiến tới. Thần Nam há hốc mồm, nhi tử này… quả nhiên tầm thường. Nhưng lời nó vừa nãy mới khiến kinh ngạc hơn cả, hai tiểu quỷ tự nhiên lại có mộng cảnh như vậy, quả khiến người ta phải suy nghĩ. “Y Y, các con lừa ta chứ?” Thần Nam ôm búp bê Y Y lên. “ có đâu, chúng con mơ thấy địa phương cổ quái này, ngờ lại có .” Y Y cười hi hi đáp, đoạn bò lên đầu vai phải Thần Nam, lúc lắc đôi chân trắng như ngọc, với Long Bảo Bảo bên vai trái: “Tiểu long ca ca mập quá, có cần muội giúp giảm béo , sau này mỗi ngày ca ca cõng muội bay loanh quanh là được.” “Cha mau giúp tay, ai da, con đào được đồ hay lắm.” đột nhiên kêu ầm lên, thoáng chốc sát khí lăng lệ tràn ra. đào được lưỡi tàn kiếm lấp lánh hàn quang tại tầng cách ly, tuy nó gãy nhưng sát khí vẫn hiển lộ, vừa nhìn biết là hãn thế hung binh. “Thần binh cỡ này chắc chỉ thiên giai cao thủ mới tế luyện được.” Thần Nam vuốt ve lưỡi tàn kiếm tìm manh mối nhưng công cốc. “Ai da, chả à, con lại đào được bảo bối.” đào được lưỡi đoạn đao, cũng sắc bén vô cùng, sát khí bức nhân như lưỡi tàn kiếm. “Đây đướng nhiên là Thái cổ đại chiến, hầu hết thiên giai cao thủ gục ngã, mang theo thần binh gãy nát.” Thần Nam nhìn hai món binh khí toàn vẹn, tưởng tượng được mức độ thảm liệt của đại chiến năm xưa. Chỉ thiên giai cao thủ mới tiến hành đại chiến như thế được, là trận chiến sau cùng trước khi Thái cổ chư thần biến mất, xứng danh trận chiến huy hoàng nhất. Nhưng trận chiến chấn nhiếp thiên cổ còn xa nữa, Thái cổ chư thần năm xưa quay lại, lần này là trận chiến kết thúc. “Ai da, sợ chết mất, cha cứu mệnh.” lại kêu ầm lên. Thần Nam dùng đại pháp lực chụp lấy nó, kéo ra. “Ái chà, ca ca xấu bụng , sao lại đào ra vật bất tường này.” Y Y nhíu mày, bĩu môn tỏ vẻ oán trách. “Ngẫu mễ đầu phát, là trảo của Thiên?” Long Bảo Bảo trợn trừng đôi mắt tròn vo, giọng: “Tiểu Liễu Điểm, chắc phải đâu, ta thường ao ước được thưởng thức mùi vị của Thiên.” bị Thần Nam kéo ra, thú trảo cực lớn dài hơn thước, bề mặt xù xì, móng vuốt sáng quắc, sắc bén cực độ được nó theo ra. Thú trảo còn dính máu, phảng phất như vừa gãy, tỏ vẻ khủng khiếp. Phượng Hoàng thiên nữ bay tới, hai mắt xạ ra thần quang chói lòa, toàn thân bùng lên khí thế cực kỳ lăng lệ: “Thái cổ bị cách đoạn, quả nhiên hay . Vùng cách ly này vĩnh viễn chặn lại sát na.” “ sai, chỉ thời gian bị cách đoạn mà gian cũng bị cấm cố, thời vĩnh viễn bị dừng lại cách nháy mắt.” “Cha, có đào nữa ?” Tiểu nhăn nhó, đào được mấy món thần binh còn khiến nó cao hứng nhưng đào được thi thể tan nát khiến nó vui nổi. “Đào.” Thần Nam đặc ý phê chuẩn. “Cha tàn nhẫn , lại bắt bảo bối nhi tử đào thi thể!” Tuy bất mãn làu bàu nhưng nó vẫn chui đầu vào. ra nó muốn thử xem có đào xuyên đến Thái cổ được , để xem ra tàng bí mật gì. Nó hì hục đào, hai thời thần sau mới đào được thông đạo chừng trượng, lại lượm được thú trảo, mấy món thần binh mà thi thể băng lãnh, chỉ nhìn khí thế cũng biết là thiên giai cao thủ rơi rụng. Người chết rồi mà thân thể vẫn cứng như tinh cương, thần binh dưới đất khó lòng đâm xuyên, chắc chắn lúc còn sống công lực trác tuyệt vô cùng. “Ngẫu mễ đầu phát,” Long Bảo Bảo kinh thán, “vùng cách ly này chắc rộng lắm, muốn đào xuyên qua biết mất bao nhiêu năm tháng.” Hơn nữa chỉ riêng là chuyển thế chi thân của xuyên thiên giáp chí tôn mới đào được, còn người khác thể đột phá. Thần Nam gật đầu: “ nào, chúng ta thôi, tìm cách thôi, dù thiên phú dị bẩm cũng khó đào thông đến Thái cổ, vùng cách ly này lớn quá.” “Đào đến Thái cổ, ngoài con còn ai! Tương lai đợi con lớn nhất định đào đến khiến bí mật trong đó phơi bày ra.” có vẻ tiếc, lên tiếng thề. Thần Nam âu yếm vuốt ve tóc nó đoạn quay lại với Phượng Hoàng thiên nữ và Long Bảo Bảo: “Tiếp đây chúng ta gặp cường địch mạnh tưởng tượng nổi, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.” Ngọc bội vỡ nát trong tay phát ra điểm điểm quang mang, mỏng manh cơ hồ nhìn được. “Thái cổ bị cách đoạn phía trước, chúng ta phải quay lại, truy tìm tung tích của Hắc Thủ thần bí, thời gian định vị lùi lại năm.” Thần quang sáng rực, họ lại men theo dòng lịch sử lui lại năm so với thời khắc sát gần Thái cổ. Thời gian đến chỗ định vị. Ngọc bội sáng lên, phát ra tiếng kêu như muốn cảnh báo, nó cảm ứng được vị trí của Hắc Thủ. Bọn Thần Nam xuất tại vùng cổ lục địa tiêu điều, thưa vắng dấu vết sống, phảng phất như vừa trải qua trường diệt thế đại chiến. Đâu đâu cũng là những vùng hoang vắng, chiến trường tan tác, có những nơi cả chục vạn dặm có bóng người. Thậm chí cả mày xanh cây cỏ cũng hiếm, lục địa mênh mang bị chia thành nhiều khối, hầu hết địa vực tan tành, vô cùng xơ xác, gần như thấy thực vật, cảnh tượng hệt như sa mạc. Vùng cổ lục địa này suy tàn cực điểm, chắc cách đó lâu mới phải chịu trận đại chiến thảm liệt. Trận chiến của Thái cổ chư thần quả xứng danh diệt thế. Sinh linh đồ thán, sinh mệnh khí tức thưa thớt. Gần như trận đại tuyệt diệt! “Ở địa vực phía bắc.” Thần Nam nhìn ngọc bội lấp lánh trong tay, rút tuyệt thế thần binh phương thiên họa kích chỉ về phía bắc. “Cha để con cầm hung binh cho.” Y Y như tiểu tiên tử cười tươi hơn hớn, nhảy chân sáo định cầm lấy phương thiên họa kích. Thần Nam nhíu mày nhìn và Y Y, tại sắp phải sinh tử đại chiến, đối phó với chúa tể tự xưng Hắc Thủ, đưa hai hài đồng theo quá nguy hiểm. “Hai con cần theo, ở lại đợi chúng ta là được.” “Cha sao lại con thường chúng con thế.” bất mãn: “Vừa nãy thấy bản lãnh rồi mà, nếu các người bị vây, con có thể xuyên qua bất cứ phong ấn nào đưa mọi người ra. Y Y cũng vừa, đến lúc mọi người biết. Lúc chiến đấu mà có Y Y bên cạnh, chiến lực tăng lên nhiều lần.” Thần Nam hồ nghi hai tiểu quỷ, Y Y bất mãn bĩu môi: “Cha quả nhiên tin, hừ.” Rốt cuộc, Thần Nam cũng mang theo hai tiểu quỷ, Thần bí thanh niên cũng cho phép chúng theo, chứng tỏ y rất coi trọng hai tiểu quỷ. Ở cực bắc, thời tiết buốt giá, tuyết bay phơi phới, mặt đất nứt nẻ, tựa như nứt vì lạnh, lại như bị người ta chẻ ra. “Nguy hiểm!” Thần Nam kêu lên, đột nhiên ngọc bội sáng chói, chiếu rực vùng thinh , gió tuyết đều bị chặn lại. trung đột nhiên xuất làn chưởng ảnh khổng lồ ấn xuống bọn Thần Nam. Thần Nam vận chuyển sức mạnh nguyên bản của thời , nháy mắt đưa cả nhóm thoát , xuất cách đó hơn mười dặm, nhìn về hư phía xa. Bàn tay khổng lồ xé tan hư đoạn truy kích theo. muốn phí khí lực nên lại mang cả nhóm lao , trăm vạn sinh hồn là dành cho bản thể Hắc Thủ, tuyệt phải để đối phó với bàn tay hóa thân của y. “Thứ nguyên gian!” quát vang, lúc bàn tay ấn tới, phiến gian bị xé nát, bàn tay vừa hay lọt vào đó, đoạn gian đóng lại, phong ấn luôn bàn tay. Đó là cách vận dụng linh hoạt sức mạnh nguyên bản của thời . Phượng Hoàng thiên nữ : “ phải Hắc Thủ chân chính mà chỉ là chút mai phục cỏn con. Chắc chắn bản thể của ở phía trước, quả nhiên bị trọng thương, bằng bố trí bàn tay làm gì.” Sau cùng, bọn Thần Nam cũng tới được cực bắc vùng cổ lục địa, liền cảm thấy ngay áp lực cực lớn, ngọc bội liên tục lóe sáng cảnh báo. Hiển nhiên Hắc Thủ cảm ứng được họ, chủ động tiến ra. Trong vùng mê vụ vộn tận trước mặt, mấy pho tượng tọa cổ lão thương tang đứng sừng sững, mơ mơ hồ hồ khiến người ta nhìn . giọng già nua vang lên: “Các ngươi đến giết ta?” “ sai.” Thần Nam cầm phương thiên họa kích quát vang đáp lại. Giọng già nua vẫn lạnh tanh: “ biết tự lượng, ta sinh ra trong hồn độn, đất trời chưa thành, ta đã sinh ra, là vạn vạn kiếp bất diệt chi thể, ai giết được.”
Chương 394: Ba thế thân Lời Hắc Thủ khiến tất cả kinh hãi, trời đất chưa thành mà y sinh, hiểu y khoác hay như thế, nếu là , đấu với y kiểu gì đây. Người này qủa là chúa tể đúng nghĩa, sinh ra trong hỗn độn, có sẵn linh căn trước khi khai thiên tích địa, mọi sinh linh thế gian đều có sau y. Thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên và Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc có biết chuyện này? Quả là tin tức cực lớn. “Ngẫu mễ đầu phát, khoác quá!” Long Bảo Bảo trợn trừng mắt: “Để ta xem ngươi hình dạng thế nào, liệu có lùng nhùng như mớ bòng bong .” “Lớn mật, dám khinh nhờn bản tôn, phán ngươi phải tịch diệt.” Uy lực theo tiếng quát truyền tới. “Ta vốn đến giết ngươi, khinh ngươi sao?” Long Bảo Bảo khinh khỉnh, bập bẹ : “Đừng giả thần lộng quỷ, nghe ngươi hại Thiên Long chi thể của ta tan nát, hôm nay ta phải thanh toán. Tên khốn kiếp.” Lời tuy nghọng nghịu nhưng dáng vẻ khá nghiêm túc khiến người ta bật cười, bởi trong màn mê vụ kia chính là Hắc Thủ thần bí. “Ngươi là ai, ta hại Thiên Long chi thể của ngươi tan nát khi nào? Ta có biết hai con Thiên Long nhưng hình như có ngươi.” “Tên ngốc, lại khoác.” Long Bảo Bảo hề khách khí, phẫn hận đáp: “ tại ngươi chưa hại ta nhưng tương lai . Hừ, còn xưng cái gì chúa tể, tính ra được việc của tương lai, chỉ là loại lừa đảo giả thần lộng quỷ.” Bị Tiểu Bất Điểm ăn chưa nên đọi chưa nên lời mắng chửi, Hắc Thủ ngẩn ngơ hồi lâu mới lên tiếng: “Các ngươi từ tương lai đến, ta tính ra, ha ha…” Hắc Thủ trong mê vụ đột nhiên bật cười: “Tương lai các ngươi đánh nổi mới tìm ra hạ sách quay về đây giết ta. Hắc, các ngươi tưởng được sao? Tương lai ta vẫn tồn tại, các ngươi về đây có tác dụng gì, cải biến được gì? Về đây chỉ tổ tìm chết, chết ở đây, trong tương lai các ngươi cũng tan biến luôn. Hắc hắc, nhân quả thành lập! Ta giết các ngươi được, các ngươi làm gì được ta.” Phượng Hoàng thiên nữ lạnh lùng lên tiếng: “Giết ngươi ắt phải trả giá đắt, như thế cải biến lịch sử. Nhưng chúng ta cần giết ngươi, chỉ cần làm nặng thêm thương thế của ngươi là được, lúc đến tương lai có ngươi thu thập.” “Hay lắm, nhưng các ngươi làm thế vẫn là thay đổi lịch sử, tất nhiên chết.” Giọng băng lãnh của Hắc Thủ chứa mảy may tình cảm: “Các ngươi chết vô dụng, dù thương thế của ta ác hóa, vẫn ai giết được, để ta xem ai phái các ngươi đến giết ta. Ồ, Độc Bại Thiên chắc phải, y tuyệt diệt, liệu có phải tên Ma Chủ điên cuồng hơn ai hết ? Cũng có thể nhưng giống phong cách của y, lẽ nào Thất Tuyệt thiên nữ hợp lại? Hắc hắc.” “Ta muốn xem Thất Tuyệt trong truyền thuyết hợp nhất, để coi hành động nghịch thiên đó đạt đến cảnh giới nào. Ồ, cũng có thể là lão bất tử Thần gia như hồn bất tán, lẽ nào lão hợp lại được… còn có người của mấy thế giới khác nữa…” Hắc Thủ nhất nhất chỉ ra tên tuổi những cường giả mạnh nhất thiên địa khiến bọn Thần Nam kinh hãi. Những người y đến đều hùng mạnh tưởng nổi, cho đến nay những người đó còn chưa thể thực lực mạnh nhất. Ma Chủ là tàn hồn, Thất Tuyệt thiên nữ là phân thân, Thần gia lão tổ là hồn ảnh, nếu họ khôi phục tuyệt đỉnh, thiên địa… loạn. “Chà, bớt khoác , hôm nay Bảo bảo Thiên Long ta tìm ngươi báo cừu.” Tiểu long hiểu moi đâu ra vò rượu, uống ừng ực mấy ngụm rồi quát vang: “Đừng trong mê vụ nữa, ra chịu chết .” “Ầm.” Nó quăng vò rượu vào trong mê vụ. Vò rượu chứa hơn nghìn sinh hồn, bùng nổ trong làn mê vụ làm lộ ra ba bức tượng đứng sừng sững. Lúc đầu, bọn Thần Nam cũng loáng thoáng thấy được ba bức tượng nhưng tận giờ mới nhìn hình dạng. bức tượng hình người, có đầu, cổ phẳng lỳ, bức thứ hai có đầu nhưng mặt lại trơn láng như bức tường, hạ thân là nhân thú hợp thể, eo người nhưng hai chân có hai ngọn trảo to lớn. Bức thứ ba chưa bị lộ ra, chỉ có hình người mơ hồ, ấn sâu trong bức tường đá, xem ra phải thân thể hoàn chỉnh. Ba bức tượng kì dị phá ra khí tức thương tang cổ xưa, vừa nhìn là biết trải qua vô vàn năm tháng. và Y Y tinh linh cổ quá cùng giọng: “Đây là gì, lẽ nào là kẻ tự xưng chúa tể, còn chưa tiến hóa hết, vẫn là đá mà?” “Tiểu bối ngươi có biết hỗn độn linh vật, đây là ba thế thân của ta, được sinh thành trong hỗn độn từ trước khi thiên địa hình thành.” “Hóa ra ngươi có thân thể chân chính!” Long Bảo Bảo cất giọng nghọng nghịu, tức giận : “Chả trách ngươi nhắm vào ta, hóa ra là ganh tỵ.” Thần Nam hiểu thần bí cao thủ chân chính chưa thân, đây chẳng qua là hóa thân, thế mà hình thành trước cả thiên địa. dám coi thường, phủ sinh hồn lên phương thiên họa kích lao lên đầu tiên. Y Y vọt lên, chợt hóa thành lục quang quấn quanh ngực , tiếng cười hi hi ngây thơ vọng ra: “Cha, Y Y xinh đẹp nhất đến giúp cha.” Thần Nam trả lời tiểu tinh nghịch, phương thiên họa kích trong tay bổ xuống, vạn sinh hồn gầm rú, chụp lấp bức tượng. Hỗn độn quang mang lóe sáng, bức tượng đầu vô cùng thần thánh đột nhiên như sống lại, xòe tay ra chặn phương thiên họa kích, “choang” tiếng vang vọng, hất văng ngay ngọn hung kích. Hỗn độn thần quang sáng chói tản ra, hướng vào Thần Nam. “Năng lượng chuyển, chuyển, chuyển, chuyển!” Y Y đột nhiên kêu lớn, toàn bộ năng lượng đến gần Thần Nam liền bị sợi lục quang quấn quanh ngực hấp thu sạch rồi hóa thành cỗ sức mạnh nhu hòa thấm vào thân thể . cả kinh, bảo bối tiểu nữ nhi này có thần thông như thế khiến bất ngờ, hoàn mĩ hóa giải đòn công kích của đối phương, hấp thu sạch sức mạnh. Nhưng nghĩ lại định địa thần thụ khi xưa cũng có thần thông này, đương nhiên Y Y là chuyển thế cũng phải có. “Hi hi, cha à, Y Y lợi hại ?” Bảo bối tiểu nữ nhi hóa thành bản thể, đứng đầu vai cười hi hi. “Nguy hiểm.” Thần Nam quát vang lo lắng. Cùng lúc, thạch tượng đầu thực động tác mẫn tiệp như người sống, song thủ liên tục kết pháp ấn, từng đạo thần ấn phức tạp bay ra. “Đừng sợ.” Y Y hưng phấn kêu lên: “Cha mau khiến cho thời gian hỗn loạn rồi công kích , con giúp.” Thần Nam quát vang, sức mạnh nguyên bản của thời đẩy ra, phương thiên họa kích ngưng tụ sinh hồn rít lên từng chặp, chém vụt xuống. Thời cơ hồ lạc mất vị trí, Thần Nam vừa hướng thời gian xuôi dòng vừa nghịch hướng, phương thiên họa kích liên tục rung lên, vây quanh tượng đá. Y Y hóa thành đạo lục quang, quay quanh Thần Nam như vũng xoáy, ngịch chuyển toàn bộ pháp ấn tượng đá xuất ra khiến pháp ấn va nhau, sức mạnh đồng nhất đụng độ vang lên tiếng nổ ầm . Phương thiên họa kích của Thần Nam càng hung hãn hơn, chém xuống tượng đá, lần này dùng tới mười vạn sinh hồn, oán lực vô cùng vô tận chụp xuống. Đồng thời, ngọc bội vỡ nát được Thần bí nhân đưa cho đột nhiên quang mang đại thịnh, đạo hỗn độn thần quang bùng lên đánh vào vô đầu thạch tượng. “Bộp.” Tiếng vỡ vụn vang lên rệt, thạch tượng nứt toác vệt, hiểu do Y Y, oán lực hay hỗn độn thần quang tạo thành. “Chuẩn bị quả nhiên đầy đủ.” Hắc Thủ tịnh nổi giận, từ cao vang lên thanh lạnh tanh: “ tìm đủ những chiến hồn có nhân quả với ta, xem ra nên khinh thị các ngươi.” Đoạn quát vang: “Tam thân hợp nhất!” Hai tượng đá yên lặng nãy giờ nhanh chóng lướt tới hợp cùng tượng đá đầu thành tượng đá có đầu, có mặt mũi, eo người, thú trảo. Nhưng nó mềm mại như có linh hồn, nhanh hơn hẳn, tà dị hơn hẳn ba pho tượng lúc nãy, gần như sống lại. Đoạn phóng đại như ngọn núi lớn, phát ra vạn trượng thần thánh chi quang! “Grào...” Long Bảo Bảo gầm vang, thân hình cũng lớn lên thành Tiềm Long, thoáng chốc dã như dãy núi, che kín tầng . Phượng Hoàng thiên nữ cũng quát to, hóa thành bản thể, con phượng hoàng bảy sắc múa lượn trung, thiên hỏa bảy màu cháy rạng chân trời. Tượng đá phát ra thanh rổn rảng: “Các ngươi biết , ba bức tượng đại biểu cho quá khứ, tại, tương lai. Tam tôn hợp nhất, vĩnh thế bất diệt! Đó tuy là thế thân nhưng kém hơn ta bao nhiêu.” Vô tận hỗn độn thần quang lóe sáng, tượng đá dùng hành động và lời thay cho pháp tắc: “Quay về hỗn độn, chúng sinh đều diệt.” Thần quang che phủ Thần Nam, Bảo bảo Thiên Long, Thất Sắc phượng hoàng, Y Y và . Hỗn độn chi quang khủng khiếp quả nhiên nuốt trọn họ, đồng thời diệt tuyệt chi lực tràn ra, tựa hồn muốn biến nơi đây thành tử địa, diệt hết mọi sinh mệnh. Thần Nam nhanh chóng kéo và Y Y đến cạnh mình, mười vạn sinh hồn lại được tung ra, đồng thời Long Bảo Bảo và Phượng Hoàng thiên nữ cũng lần lượt tung ra mười vạn sinh hồn chống lại đạo hủy diệt chi lực. Ở thời đại vô hạn tiếp cận Thái cổ, họ thể tự do phát huy sức mạnh, thông qua số sinh hồn mà truyền lực ra, bằng họ trực tiếp cải biến lịch sử rồi lâm vào cảnh tự hủy. Duy có những sinh hồn mang nhân quả với Hắc Thủ mới ngại hậu quả này. Cùng lúc, ngọc bội lóe sáng, thanh quen thuộc vọng bên tai Thần Nam: “Dùng Thái cực đồ giữ tượng đá lại, đẩy về tương lai, ta và Sở Tương Ngọc dùng phần sức mạnh tiếp ứng trong dòng lịch sử, kéo về thế giới thực rồi giết . Thế này , các ngươi xông vào vùng hỗn độn, trực tiếp thấy chân thân của .” Thần Nam hề do dự, tung Thần ma đồ ra, món thiên bảo phá toái hỗn độn, che kín thiên địa, nuốt chửng cả tượng đá. Dù tượng đá cơ hồ sẵn sàng phá tan Thần ma đồ nhưng Thần Nam vẫn do dự gì dùng sức mạnh thời gian đưa về tương lai, thậm chí định đưa về thực. Trong dòng lịch sử vô tận, thấy thân ảnh Thần bí thanh niên lóe lên. Xem ra y và Sở Tương Ngọc cùng tham dự. Tượng đá và Thần ma đồ cùng biến mất, hỗn độn thần quang và hủy diệt chi lực ngợp trời cũng tan theo, thiên địa trở lại trong sáng. thân ảnh khổng lồ đứng mây ở phía trước như chúa tể nhìn xuống chung sinh. Y cuối cùng cũng lộ ra dao động kịch liệt, rít lên: “Lại dám như thế… Sở Tương Ngọc, còn người nữa là ai? Lại từ tương lai đến đối phó với ta, trong tương lai ta làm gì? Vì sao ngăn cản, lẽ nào lại dự liệu được?” Lời vừa dứt, trong hư vô tận vùng hỗn độn đột nhiên vỡ tan, dải hào quang rực rỡ chiếu sáng lục địa mênh mang. Giọng cũng như tiếng gầm rống vọng khắp thiên địa: “Cắt đứt hết mọi nhân quả.” Vô tận thần quang chiếu sáng thiên địa. Sát na sau tan biến. Hắc Thủ của tương lai xuyên qua thời tới đây cắt hết mọi nhân quả rồi lướt như gió. Thân ảnh cao lớn đứng mây, vén làn vân vụ nhìn xuống: “Tuy chậm bước nhưng cũng được. Ba thế thân mất cũng sao còn các ngươi ở trong vùng thời bị cắt đứt này, vĩnh viễn thể quay về.”
Chương 395: Đào lên Thái cổ thần Chém. Cắt đứt mọi nhân quả. Chân thân tương lai của Hắc Thủ thần bí đến Thái cổ, cắt đứt mọi nhân quả, nhốt bọn Thần Nam trong vùng thời này, mặc họ vô hạn tiếp cận Thái cổ! Nhưng bị cách ly tại đây. “Vì sao lại thế này?” Thần Nam vừa kinh vừa nộ, Hắc Thủ quá ư đáng sợ, lại tính ra được có người nghịch chuyển thời đến công kích bản thể từ thời Thái cổ. Xem ra y truy theo Thần bí nhân đến đây, chắc trong thực xảy ra kịch chiến. Trăm vạn sinh hồn hoàn toàn mất tác dụng, ngay cả lối về cũng bị người ta cắt đứt. Phía trước, thân ảnh cao lớn đứng mây cao khiến ai nhìn chân dung, lạnh lùng cười : “Các ngươi tìm đến rất đúng thời điểm khiến ta mất ba thế thân, nhưng giúp ta rũ sạch ngoại vật, càng trọng thị bản thể, từ đây còn sơ hở nữa.” Doạn hai bàn tay khổng lồ nhanh chóng chụp xuống bọn Thần Nam. Thiên Long thân khổng lồ của Long Bảo Bảo bùng lên vạn trượng kim mang, định lên xung kích nhưng bị Thần Nam cản lại, quát: “ cần liều, tại chúng ta lạc trong dòng lịch sử, trăm vạn sinh hồn làm gì được .” Đoạn vận chuyển sức mạnh gian phủ lấy cả nhóm lách khiến cự trảo rơi vào khoảng . gian nứt toác, năng lượng chảy tứ tung. Bọn Thần Nam nhanh chóng xuất cách đó hơn mười dặm, nhưng vừa từ gian thông đạo bước ra, ngọn trảo che kín đất trời bổ tới, định diệt hết cả bọn. Phượng Hoàng thiên nữ, Long Bảo Bảo khôi phục sức mạnh thiên giai năm xưa nhưng cũng bó tay. Họ thể cải biến lịch sử, sức mạnh nguyên bản phát huy được trong lịch sử thời . Môi giới dẫn phát luồng sức mạnh này – trăm vạn sinh hồn – mất tác dụng, tại họ và Hắc Thủ còn nhân quả gì nữa. Dù có sức mạnh nhưng phát huy được trong lúc này. Đó quả là việc đau lòng nhất, Bảo bảo Thiên Long liên tục gầm lên khiến mây đen cuồn cuộn, vang động trời cao. Phượng Hoàng thiên nữ dậy lên hỏa diễm ngùn ngụt, tiếng gáy vang vọng, nhưng cũng đành bó tay. Thần Nam vô cùng nóng nảy, nếu thoát được khỏi vùng gian này, chắc chắn chỉ còn đường chết. và Y Y lại ít chịu ảnh hưởng nhất, tu vi của hai tiểu quỷ khá thấp nhưng thần thông phi thường kì dị, chịu trói buộc của lịch sử thời . Hơn nữa chúng từng trải qua đại phá diệt, là những chí tôn nhân vật từ trước thiên địa tan hoang chuyển thế. “A!” Thần Nam gầm lên phẫn nộ nhưng chỉ đành mang cả nhóm liên tục đào vong, ngừng mở ra gian thông đạo tầng mênh mang của cổ lục địa. Nhưng sinh hồn quang liên tục gầm lên, sau cùng chỉ còn lại mấy chục vạn, đều tự động rời , lao về phía Hắc Thủ. Mấy chục vạn sinh hồn như biển trào, nuốt chửng thân ảnh khổng lộ chạm mây cao nhưng thể thương tổn hữu hiệu đối phương. “Hừ, nhân quả bị cắt đứt, dù các ngươi là những hồn phách có liên hệ với ta sao? Đều chết cả thôi.” Tiếng hét vang lên bùng lên thần quang sáng chói, mấy chục vạn sinh hồn nhưng hoa tuyết trắng tinh bay múa chợt gặp ánh dương quang, nhanh chóng bốc hơi. Cảnh tượng đẹp và thê lương vô tận. Từng đạo hồn ảnh lộ vẻ bi thương rồi mờ dần , rồi hủy diệt hết, toàn bộ mấy chục vạn đều tan nát. Thần Nam như bị sét đánh, cảm giác trong lòng đắng nghét, mấy chục vạn sinh hồn biết là chết vẫn xông lên để tranh thủ thời gian cho bọn . Tuy nỗ lực đó có bao nhiêu tác dụng hay cải biến được gì nhưng mối tâm ý này…khiến Thần Nam ươn ướt hai mắt. thấy từng đạo hồn ảnh gục xuống thê thảm ngay trước mắt, cảm giác này quả khó chịu. Nhưng trong lịch sử thời , có sức mà vô dụng, đành đợi tử vong. sợ chết nhưng chết thế này vô vị, cam tâm chết trong tay Hắc Thủ. trung sáng lóa vùng, thân ảnh to lớn của Hắc Thủ đứng sừng sững phát ra thần thánh quang huy, mấy chục vạn sinh hồn bị tận diệt. Bọn Thần Nam chạy đến đâu, Hắc Thủ cũng như đứng ngay sau lưng, cự ly đổi, tựa hồ y dự liệu được họ từ phiến gian nào chạy ra. “Hừ, các ngươi hết đường rồi, trận chiến Thái cổ vừa kết thúc, còn mấy ai sống sót để cứu các ngươi. Trong trời đất này, ai cản được ta, những người khác đều bế quan rồi.” Thần Nam hết sức bất cam, gầm lớn: “Ngươi ra là gì, danh tính thế nào?” “Được, để các ngươi chết nhắm mắt. Ta sinh ra trong hỗn độn, trước cả thiên địa, tên Quảng Nguyên, được các thiên giai cao thủ gọi là chúa tể đứng sau sai khiến, tạm gọi Hắc Thủ. Ta vượt vạn vật, siêu thoát lục giới, là người của hỗn độn.” Hỗn độn nguyên dân này là những sinh mệnh đả sinh trong hỗn độn, Hắc Thủ cuối cùng cũng lộ ra thân phận, y cười lạnh: “Coi thiên địa là bạn, nắm trong tay trật tự thế gian, tìm hướng cho chúng sinh.” Thần Nam mắng: “Coi thiên địa là bạn? Lại còn vọng tưởng nắm trong tay thiên địa trật tự, đúng là muốn làm chúa tể, ta thấy loại đầu lợn như ngươi đáng cắt ngàn vạn đao.” Hắc Thủ trôi nổi giữa thế gian, mỗi khi có đại kiện phát sinh tất có bóng dáng y, quả y nắm trong tay sức mạnh tuyệt đối, bằng thiên giai cao thủ gán cho ác danh đó. tại, Thần Nam bị truy sát còn đương lên trời hay xuống đất, ai cứu được ? Trong phiến lịch sử thời tìm đâu ra cao thủ, Thần gia Nguyệt lượng chăng? Nghĩ thế bèn phá toái hư tiến vào Thiên giới nhưng lúc đó Thiên giới tựa hồ còn hoang vu, thấy nửa bóng thần linh, tầng … chỉ có hai vầng Nguyệt lượng đều bị phá nát, vùng đất tàn khuyết nổi lập lờ, căn bản có người sinh sống. Thần Nam nhớ ra, ban đầu Thần gia sống Nguyệt lượng, sau này mới có người dùng đại pháp lực đưa đến Nguyệt lượng thứ ba, Thần gia bèn lên sống ở đó, tại thể tìm được. Đến tử vong tuyệt địa tìm Ma Chủ? Nhưng tuyệt địa đó ở nơi nối liền đông tây phương lục địa, về Đông thổ quyết phát tử vong tuyệt địa tại đâu. Đến Vĩnh hằng sâm lâm ở Tây đại lục tìm Tiểu lục đạo? Nhưng lại thất vọng, sâm lâm bị phong bế, tựa hồ có người đóng chặt cửa ở bên trong. Tìm ai đây? Vừa mới qua Thái cổ đại chiến, tựa hồ những người có thể nghĩ được đều bế quan. Lúc này ai có thể xuất thủ bởi còn lặn ngụp trong tử vong đấu tranh. Đột nhiên nhớ tới người: thủ mộ lão nhân! Trong trận chiến Thái cổ, duy có người thụ thương, lúc xuyên qua thời vào Thần Ma lăng viên, Pháp Tổ và Nam Cung Tiên Nhi đều cực kỳ kinh hãi, thủ mộ lão nhân hề bị ảnh hưởng sóng gió tại Thái cổ. Nhưng… tìm lão thế nào? Thần Nam cực tốc phi hành tầng cổ lục địa, gầm vang: “Lão bất tử…” biết thủ mộ lão nhân bị Thái cổ thiên giai cao thủ gọi là lão bất tử nên mới gọi thế. “Cha, lão bất tử là ai?” Hai tiểu quỷ đến giờ vẫn khẩn trương hay có cảm giác bị truy sát. Phượng Hoàng thiên nữ quay lại hình người, Long Bảo Bảo biến thành quả cầu tròn vo màu vàng, giảm thể tích để chạy nhanh hơn. Lần thích sát thất bại này ngược lại bị Hắc Thủ truy sát còn đường lên trời hay xuống địa ngục. “Lão bất tử…” và Y Y cũng gân cổ gọi. “Lão bất tử? Hừ, lẽ nào là lão khốn giảo hoạt đó.” Quảng Nguyên cười lạnh. Bay sang Đông thổ, Thần Nam tịnh giác thấy khí tức của lão bất tử nên tìm được tung tích. “Lão bất tử…” “Lão bất tử…” Long Bảo Bảo và Phượng Hoàng thiên nữ cũng gọi. Thần Nam cười khổ, cầu người chi bằng cầu mình, nhờ chính mình vẫn là hơn cả. Nhưng tại có mạnh cũng vô dụng, Tiểu Phượng Hoàng và Long Bảo Bảo phôi phục cảnh giới đỉnh cao, nhưng trong lịch sử thời , có sức cũng thể phát huy, căn bản xuất thủ được. Chúng chưa đạt đến nghịch thiên chi cảnh để chiến đấu ngay trong dòng lịch sử. Có sức mạnh mà thể quyết chiến! Nên nhớ Hắc Thủ kinh qua trận chiến Thái cổ, thân thụ trọng thương, đây là cơ hội cực tốt để giết y nhưng tiếc thể tận dụng. Sau cùng, bay về Đông Hải mênh mang, chợt cảm thấy dao động của thiên giai cao thủ. mang bọn Long Bảo Bảo nhang chóng bay tầng của vùng biển ngút ngàn sóng biếc, biết phi hành bao nhiêu ngàn dặm, phía trước chợt dấy lên dao động tinh thần nhợt nhạt: “Ô ô… chết rồi, chết rồi, đều chết rồi, Độc Bại Thiên, Thời đại thần chết, Ma Chủ xong rồi, Quỷ Chủ cũng ổn, ô ô…còn lại lão đầu tử tồi tệ này vẫn sống trơ trơ, có ý nghĩa gì? Ô ô…tuy ta quen thuộc sức mạnh thời nhưng quay về năm được, ta phải về Thái cổ chiến tử. Ta muốn chết… ô ô…” Thần Nam vận dụng thiên nhãn thông quan sát, chỉ thấy thủ mộ lão nhân ở ngoài ngàn dặm, nghịch chuyển thời bèn nóng nảy gọi: “Đợi .” Nhưng thủ mộ lão nhân nghịch chuyển thời mất, xung động muốn chửi cha mắng mẹ, chỉ thiếu chút xíu mà lỡ mất cơ hội gặp thủ mộ lão nhân. Lão đầu tử đáng ghét này lại lựa đúng thời điểm vừa cho người ta hi vọng rồi dập tắt ngay. tại họ bị Quảng Nguyên trong tương lai cấm cố tại phiến thời này, căn bản thể nghịch chuyển thời đuổi theo. Thần Nam thở dài tuyệt vọng, thủ mộ lão nhân tương lai nhận ra cũng bởi hôm nay tương kiến được. tuyệt vọng, lẽ nào chết trong phiến lịch sử thời này? “Cha đừng lo, có bảo bối nhi tử thông minh khả ái nhất này ở cạnh, chắc chắn đại cát.” vỗ ngực. “Còn có Y Y xinh đẹp thông minh nhất nữa.” Y Y cười hi hi. Thần Nam hồ nghi nhìn chúng: “Các con gì?” : “Cha, lão khốn đó cắt đứt liên hệ giữa chúng ta với thời nhưng có thời gian con đào được. Chỉ là chúng ta có, tên yếu mệnh quỷ này cứ theo sát. Bất quá, chúng ta còn cách khác là đào đến đường hầm thời gian của người khác. Y Y cực kỳ mẫn cảm với năng lượng của bất cứ ai nên cảm nhận được năng lượng xuyên qua đường hầm thời gian này. Con có thể đào qua bất cứ chướng ngại nào, phá tan bất cứ phong ấn nào, lúc đường hầm thời gian xuất , nháy mắt con đào thông được, nếu chúng ta nắm được cơ hội, coi như nhờ thuận phong xa…” Đôi mắt Long Bảo Bảo sáng lên, Phượng Hoàng thiên nữ cũng lộ vẻ kinh hỉ. Phải chật vật chạy trốn hẳn vì thiếu chiến lực mà thể đánh. Y Y đột nhiên kêu lớn: “Trời ạ, cha à, con cảm ứng được cỗ sức mạnh thể tưởng tượng, vượt hẳn cực hạn của con! Con đoán… là đường hầm thời gian của Thái cổ chư thần mà cha qua?” Thần Nam cả kinh, chỉ cảm giác được dao động năng lượng cực thoáng qua, ngờ Y Y lại cảm giác như thế, lẽ nào… tương ngộ Thái cổ chư thần? Trong trận chiến Thái cổ, Thời đại thần mở đường hầm thời cho chư thần chạy thoát, lẽ nào gặp họ? “Con đào.” ảo hóa thành lưỡi tuyệt thế lợi kiếm, thoáng chốc phá toái hư , nháy mắt đào được lỗ lớn trong thời thông đạo. Mấy chục cỗ khí tức cực mạnh, ngợp đất trời tràn ra. Hắc Thủ Quảng Nguyên đuổi phía sau bị chặn đứng lại. thân ảnh cao lớn rơi từ cửa động vừa được đạo xuống, sức mạnh hùng hồn như biển tràn lên, lấp đầy thiên địa.
Chương 396: Là y! Đương nhiên tiểu quỷ tinh linh cổ quái quả có bản lãnh. Nó đào xuyên được đường hầm thời qua nơi đó. Đường hầm thời vỡ thành khung cửa, mấy chục luồng khí tức ngút trời tràn ra, sắc mặt Quảng Nguyên biến đổi. Thần Nam cũng kinh hãi, mấy chục người đều là thiên giai cao thủ, khí tức họ hợp lại phát ra, ai mà đoán nổi. Nhưng vết nứt vừa mở ra lại đóng ngay rồi tan biến trong vòm mênh mang, duy có thanh niên nam tử khôi vĩ rơi xuống kịp quay lại lúc đường hầm thời biến mất. Người này thân thể đĩnh bạt, cao hơn người thường hai cái đầu, mái tóc màu tím lất phất theo gió phát ra tử quang nhàn nhạt, đôi mắt hữu thần lấp lánh như hai vì sao tím. Chiến y tím sẫm mình y đầy huyết tích, rách loang lổ, làn da màu đồng cổ lộ ra những vết máu bầm đen, hình như vừa trải qua trường đại chiến thảm liệt. Y lạnh lùng nhìn mọi người sau cùng dừng lại mình Hắc Thủ, xạ ra hai đạo tử mang như tia chớp hóa thành thực chất. Quảng Nguyên vô cùng kinh ngạc, thấy đường hầm thời tan biến mới ổn định được thần sắc, cũng nhìn tử y thanh niên, lãnh điện xạ ra. Điện quang bùng lên , hào quang từ mắt hai người va chạm, phát ra những tiếng loẹt xoẹt như điện hoa, khung cảnh như những tia sét ngoằn nghoèo bay múa. Hiển nhiên cả hai biết nhau, cừu oán cũng thường. Tử y nam tử lộ ra khí tức hùng hồn bức nhân như cương đao, khí thế lăng lệ vô cùng. “Ầm.” Hư giữa y và Quảng Nguyên vỡ tan, ánh nhìn có uy lực như thế đủ chứng minh tu vi cao tuyệt, thẹn là Thái cổ thiên giai cường giả. Tử y thanh niên mang lại cho người khác cảm giác kiên nghị, mạnh mẽ nhưng thoáng chốc khí chất đại biến dạng, tạo thành ấn tượng xoay chiều cho bọn Thần Nam. Trận chiến ngầm với Quảng Nguyên kết thúc, y thu liễn tư thái cường giả đoạn quay qua nhìn , câu khiến bọn Thần Nam trợn tròn mắt: “Ta khinh, hài tử xui xẻo này là con cái nhà ai, sao lại đào bản đại gia ra? Ta khóc mất.” Bóng dáng cao lớn như ngọn núi vừa rồi sụp đổ trong lòng bọn Thần Nam. tại tử y thanh niên khác nào tên phóng đãng bất lương, thu liễm hết khí thế mạnh mẽ , tỏ ra rất du côn với Tiểu : “Mi là con cái nhà ai? Thiếu chỗ nghịch hả? Ta khóc mất thôi, mi đào cái gì đào, sao lại đào ta ra. đúng, sao mi lại đào loạn xạ thế hả? Đào ai cũng được, có biết ? Ngươi đào thế này có khác nào đào chết ta? Ta khóc đây. Có tin , ta luộc ngươi, đúng là tức chết bản đại gia mà.” Tiểu kinh ngạc, vù tiếng, bay về cạnh Thần Nam, ôm chân , thầm: “Cha à, nhầm rồi, con… đào được tên điên.” “Hài tử xui xẻo cái gì? Dám mắng ta khùng sao? Mi hại ta mất mạng, lại dám mắng ta, đến đây ta đánh cho trận.” Thần Nam hoàn toàn ngẩn ngơ, Long Bảo Bảo trợn trừng mắt, Phượng Hoàng thiên nữ cũng biết nên làm gì. Người này vừa mới tỏ ra hùng, sao chỉ nháy mắt biến thành bất lương? Y Y ngồi vai Thần Nam, nhìn tử y thanh niên, ghé sát tai : “Cha cẩn thận bị cắn, truyền nhiễm đó.” “Hắc, hài tử xui xẻo này, xem ra cũng khả ái quá nhỉ. Bất quá hai nhóc con biết gì mà , định chọc bản đại gia giận chết hả?” Tử y nhân nhìn hai tiểu quỷ với vẻ hứng thú. “Ngươi kiểu gì, ta đáp kiểu ấy.” ôm chân Thần Nam, bật lại: “Muốn đánh ta hả, ta còn muốn đánh ngươi nữa là.” “Hắc, hài tử xui xẻo này đúng là tức chết bản đại gia.” Tử y thanh niên tỏ vẻ bực mình. Thần Nam bật cười, đây là Thái cổ cường giả sao? Sao lại ăn thua với hài tử, bộ dạng du côn hạng nhất, xem ra rất giống phong phạm Tử Kim thần long. Lúc đó Quảng Nguyên đứng cười lạnh: “ ngờ là Tử Phong, năm gặp rồi. Ta nhớ ngươi thân thụ trọng thương, vết thương nặng hơn ta, may ra tránh khỏi mất mạng. tại gặp ta, phải chết chắc sao?” “Lượn ngay, ngươi mới toi mạng, với bản đại gia, ngươi là cái quái gì? Hắc Thủ ngươi chẳng qua là loại đầu heo muối, xưa nay vô công rồi nghề thích quản chuyện bao đồng, lần này lại trợ Trụ vi ngược để giữ mạng lâu hơn, ngươi tự cho mình thiên hạ vô địch nhưng sớm muộn gì cũng có ngày bị diệt. Ta khinh, nhổ đầy vào mặt ngươi.” Tử Phong chỉ vào mũi Quảng Nguyên mà chửi, đúng là… có mảy may phong phạm của thiên giai cao thủ! Khác nào thanh niên bất lương, rất giống với con rồng du côn. Tim Thần Nam đập thình thình, phải chăng đây là kiếp trước của Tử Kim thần long? Lúc ở Vĩnh hằng sâm lâm, và Long Bảo Bảo từng thoáng thấy tiền thân của con rồng du côn, tựa hồ là tử y nhân coi thường tất cả thiên hạ. Quảng Nguyên tung chưởng vào tử y nhân, bàn tay rợp trời bổ tới, năng lượng hùng hồn tràn ra thập phương. Thần Nam mang hai hài tử, Long Bảo Bảo và Phượng Hoàng thiên nữ nhanh chóng lui . Tử y thanh niên mắt lóe tinh quang, thu lại vẻ mặt cười cợt, hữu thủ giương ra thành đao chém lên , tử mang rực rỡ xé mây chạm với bàn tay. Lồng ngực y phập phồng, thổ ra ngụm máu, thân thể càng khủng khiếp hơn, rạn như mảnh sứ, nhục thể xuất những vết nứt. Từng vệt máu chảy ra. Thân thể Tử Phong lắc lư, thở dài: “Ông nó chứ, bản đại gia sao lại xui xẻo thế này, bị hài tử đào ra. Ài, kì quái , ai cũng ta xong rồi nhưng ta lại bình an rút , được Thời đại thần an toàn di chuyển. Lúc đó ai cũng kì quái, tại ta hiểu rồi, là tiểu quỷ này đào ta ra. Lại chết trong tay đầu heo muốn, bản đại gia quả bất cam.” “Loại nỏ cứng hết tầm như ngươi, ta tuy trọng thương nhưng vẫn dễ dàng diệt được.” Quảng Nguyên lạnh tanh thốt, mấy chục người kia tiến ra, tại tình hình năm trong tay y. “Đầu heo muối ngươi bớt tô son trát phấn , Tử Phong ta dù gì cũng thuộc chư thần, được xếp trong nhóm đầu, dù chết cũng buộc ngươi phải trả giá đắt.” Thần Nam và Long Bảo Bảo ở xa nhìn nhau, đồng thời : “Tựa hồ là kiếp trước của nó .” cũng giọng: “Xin lỗi, con đào loạn nữa.” “Hài tử xui xẻo kia, sau này đừng để ta gặp ngươi.” Tử Phong bất mãn quay lại, tiếp đó phải chiến đấu mà biết trước chết nhưng y hoàn toàn thoải mái, có vẻ gì bi thương mà cực kỳ tiêu sái. Quảng Nguyên cười lạnh: “Theo trạng thái của ngươi là ta biết Thời đại thần làm gì, đó phải là đường hầm thời gian thuần túy mà là gian hẹp hỗn loạn, tiểu thế giới đồng bộ với thời gian thực. muốn đưa các ngươi tới vùng đất vĩnh hằng tránh thiên phạt, đến ngày các ngươi đủ mạnh quay về.” “Đầu heo muối ngươi biết khá nhiều nhỉ, nhưng ngươi thể nào đoán được, ai…” Tử Phong lộ vẻ nghi hoặc nhìn sang phía Thần Nam: “Sao mấy người các ngươi kì quái quá, các ngươi là ai, đến từ đâu?” Thần Nam thà đáp: “Từ tương lai, định đến kích sát Quảng Nguyên, ngờ bị cắt đứt nhân quả, chặn mất lối về.” Tử Phong hít sâu hơi khí lạnh: “Dám quay về lịch sử giết người, đúng là nghịch thiên. Dù là những người như Ma Chủ cũng chết chắc.” Quảng Nguyên cười lạnh: “Có người muốn mạo hiểm, chúng biết ta có ba thế thân và những nhân quả khó lòng cắt đứt nên tụ tập hồn phách những kẻ bị ta giết, định phản lại ta trong lịch sử thời . Nhưng như thế vẫn tự tìm chết. ta cần ba thế thân nữa, cứ là bản ngã xem các ngươi làm gì được. Ta trong tương lai triệt để bỏ ba hóa thân, nhưng cuối cùng vẫn là thay đổi chút, trăm vạn sinh hồn tịch diệt, đổi lại được dạng biến hóa thế này.” Đoạn y lẩm bẩm: “Lẽ nào đó là những gì Thần bí nhân muốn?” Tử Phong chút nữa hiểu hết, nhìn bọn Thần Nam cười: “Có đảm lượng! Tiếc là ta thể giúp các ngươi mở cấm cố quay lại tương lai, tại ta còn khí lực. Hài tử xui xẻo, sao lại đào ta ra, giá mi đào mấy người thương thế nhất chắc được cứu.” “Xin lỗi, lần sau ta cẩn thận.” “Hài tử xui xẻo, còn có lần sau sao? Cả kiếp sau ta cũng muốn gặp ngươi.” “Nhưng ngươi gặp.” “Hả?” Tử Phong kinh ngạc: “Trong tương lai các ngươi gặp ta? Lần này ta tịch diệt.” Thần Nam tiếp lời, lắc đầu: “Kiếp sau của ngươi, chúng ta là huynh đệ.” “Ha ha ha… thế hả, đầu heo muối, bản đại gia đợi được nữa, trước khi chết phải ăn thử miếng thịt heo muối xem sao.” “Hừ.” Quảng Nguyên cười lạnh: “Ngươi chắc cũng tính ra lần này tịch diệt, vĩnh viễn về với hư vô.” “Ta khinh, đồ đầu heo muối, ngươi tưởng chuyện gì cũng theo ý sao, thế cứ đứng im đó đợi người ta đến giết. Dầu gì ngươi cũng tính được lần nay ngươi thỏa mãn, đời có gì vĩnh hằng bất biến! Cả thiên đạo từng là công bình chính đạo cũng thay đổi được, còn gì thay đổi được? Mạng của bản đại gia do ta làm chủ, ai thay được. Giết!” Từ , Tử Phong gầm lên điên cuồng, tử khí che kín thiên địa chụp xuống Quảng Nguyên. Trận đại chiến khủng khiếp này, Tử Phong ôm lòng quyết tử, hề giữ lại mà xuất hết tàn lực, nguyên khí tím sẫm vô tận tràn khắp đất trời, sau cũng thân thể y nổ tung. Máu nhuộm tím trời xanh, tử huyết thê lương mà chói lóa, chiến hồn màu tím phiêu đãng , há miệng thổ ra khối huyết nhục, cười vang: “Mùi vị thịt heo muối dở tệ.” Đoạn quay đầu lại với bọn Thần Nam: “Các ngươi còn cơ hội, Thời đại thần chia thành hai chuyến đưa chư thần , nhóm khác chắc sắp xuyên qua đây. Lần này, hi vọng các ngươi may mắn, đào được cường giả, diệt tên đầu heo muối này.” Quảng Nguyên đại nộ: “Tất cả kết thúc thôi, ngươi vĩnh viễn tịch diệt.” Hào quang thần thánh lóe lên, nhanh nhẹn đánh tan chiến hồn. “Ngươi muốn ta tan biến vĩnh viễn, bản đại gia chứng minh cho người thấy, ngàn vạn năm sau ta ắt quay lại, người diệt ngươi chắc chắn là Tử Phong ta.” Tử Phong ung ung tan biến, bọn Thần Nam đều bi thương, tuy biết y thành Tử Kim thần long sau này nhưng vẫn vừa phẫn nộ vừa bi thương, hận thể giết ngay Quảng Nguyên. “Cha, cha à.” Y Y đột nhiên gọi: “Tử Phong rất đúng, Y Y có cảm giác cực kỳ nét, có dòng năng lượng rất mạnh tới đây.” “Cha, có đào ?” hỏi. Thần Nam thở dài: “ cần, Thái cổ chư thần vừa qua đại chiến, đều trọng thương tại thân, kéo họ vào chỉ tổ khiến họ thiệt thân, việc của chúng ta nên tự giải quyết.” “Hừ, cho các ngươi biết, vừa rồi các người thay đổi phần lịch sử, trăm vạn sinh hồn chết vẫn chưa đủ, phải thêm các ngươi nữa mới xong.” Quảng Nguyên lạnh lùng . Cùng lúc, hư vỡ nát, mấy chục cỗ khí tức hùng hồn bùng lên, thân ảnh cao lớn rơi xuống, đoạn hư đóng lại, đường hầm thời biến mất cuối chân trời. “ , cha bảo đừng đào mà.” “Cha, oan uống quá , phải con đào, cha cũng thấy, tự y rơi xuống mà.” Thần Nam hiểu vì sao đường hầm thời tự động mở ra rồi thân ảnh rơi xuống. cười nổi, lần trước rơi xuống thiên giai cao thủ, lần này lại là thi thể. Nhưng lúc thất vọng Quảng Nguyên lại tỏ vẻ ngưng trọng, từng chữ: “Độc - - Bại - Thiên.”