Chương 387: Nhập quan Thân ảnh mông lung như mộng như ảo, tầng Sinh Mệnh nguyên tuyền từng làn khói mỏng trôi qua, thân ảnh xinh đẹp như tiên tử cưỡi trăng mà tới, lặng lẽ đứng tiểu hồ. Tuy hình ảnh mơ hồ nhưng ánh mắt vẫn sáng , rực rỡ như hai vì sao sớm, lại ôn nhu như ánh tuyệt thế mĩ ngọc, làm mềm mại lòng người. Trầm ngư lạc nhạn đủ để dung tuyệt lệ tư dung của nàng, nguyệt thẹn hoa nhường đủ hình dung vô song mĩ mạo, khuynh thành khuynh quốc đủ để hình dung tuyệt đại phong hoa của nàng, nàng là tiên linh do thiên địa linh tuệ hình thành, toàn thân phát ra khí chất bay bổng, linh động cực độ, nàng là hồn của linh khí đất trời, tất cả tụ hết vào con người. Thần Nam nhìn thân ảnh tuyệt mĩ chằm chằm, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng thốt nổi nửa lời. Từng cay đắng tìm, sát thần diệt ma, lên trời xuống đất, nghịch chuyển thời , tìm bằng được Sinh Mệnh nguyên tuyền chỉ để khiến nàng sống lại. Vũ Hinh, cái tên chứa vô hạn cảm động cùng đau thương vô tận tràn lấp lòng Thần Nam, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mệnh . Nàng là nét gạch rực rỡ nhất của đời , là dấu ấn ngàn kiếp mòn. Những gì làm từ lúc sống lại, quá nửa vì muốn nàng quay về nhân thế, cuối cùng cũng đợi được ngày đó. Nhưng nỗi niềm cảm động nàng để lại cần thêm, Thần Nam thấy bóng dáng ngày càng rệt, thiên ngôn vạn ngữ tụ lại thành hai chữ: “Vũ Hinh…” Đó là linh khí ngưng tụ, hồn phách hợp lại, dấu ấn phức tạp khiến sinh mệnh trở lại. Vũ Hinh quay về. Đôi mắt u buồn xuống mấy giọt lệ lóng lánh, nàng hẹ miệng định nhưng thành tiếng. Hồn phách nàng vẫn chưa hợp lại hết, nàng là linh hồn ngủ sâu trong đáy lòng tứ nữ tái sinh, nhưng những gì xảy ra nàng đều biết, trải nghiệm của tứ nữ cũng là của nàng. Nàng biết Thần Nam làm tất cả vì mình, thiên ngôn vạn ngữ đều tụ lại trong ánh nhìn. Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, hai người đứng tại nơi, ngưng thị vào nhau, phảng phất như trong sát na đó, tâm linh hòa hợp. Hào quang từ tứ nữ tụ về Vũ Hinh mờ dần, họ mệt mỏi ngồi sụp xuống tiểu hồ, Sinh Mệnh nguyên tuyền vô cùng vô tận cũng thể khiến họ hồi phục nhanh. Thân ảnh Vũ Hinh dần, nhìn như người nhưng lúc Thần Nam định thử nắm tay nàng, phảng phất như xuyên qua khí, nắm được gì. biến sắc, lo lắng hỏi: “Đây là… chuyện gì vậy?” từng xảy ra quá nhiều sóng gió, nỗ lực đến giờ chỉ là số , đả kích này quả quá lớn với Thần Nam. “Cần có thời gian…. Sinh mệnh sản sinh, nhanh quá…” Vũ Hinh tự hồ vô cùng hư nhược nhưng ánh nhìn sang hết sức mãn ý, hạnh phúc, vui sướng. Biết làm tất cả vì mình dầu nàng có chết , vĩnh viễn thể sống lại cũng còn gì ân hận nữa. Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại khiến Thần Nam dấy lên dòng nóng bỏng mềm mượt trong lòng, biết Vũ Hinh phải vĩnh viễn tan biến, chỉ cần có thời gian, tại hồn phách vẫn là tàn hồn, hồn phách hoàn chỉnh của nàng sâu trong linh hồn tứ nữ, muốn tụ tập toàn bộ cần thời gian rất dài. Tứ nữ có nhân cách độc lập, có thể thấy sinh mệnh vốn là kì tích vĩ đại nhất, khiến người ta hiểu nổi hay nhìn thấu, lúc nào cũng che lớp thần bí bên ngoài. Tứ nữ là những thân thể mới do linh hồn Vũ Hinh biến dị sinh ra, tịnh tiêu vong khi nàng tái . Bất quá hồn lực của Vũ Hinh thuộc về bản nguyên của họ nên khi hồn phách rời , tinh thần họ đương nhiên mỏi mệt. Nếu có Sinh Mệnh nguyên tuyền, e rằng họ cũng diệt vong theo Vũ Hinh. Tiểu hồ do thần ma tinh hoa ngưng tụ thành có thể tạo kỳ tích, chỉ những cường giả như Thời đại thần ở đây tu dưỡng mà tứ nữ cũng biến đổi hoàn mỹ, khiến linh hồn Vũ Hinh triệt để quy nhất. Sinh mệnh thể chịu được đả kích quá lớn, vạn năm khổ đau dằng dặc cũng qua, trong lòng Thần Nam đầy ánh sáng và hi vọng. Sau cùng, mang tàn hồn Vũ Hinh bay khỏi Thần ma đồ ra ngoài thế giới rực rỡ sắc màu. “Oa, cha…” Y Y và giật này lên, hai tiểu quỷ định trốn nhà lần thứ hai, ngờ Thần Nam đột ngột xuất . Chúng nhân ở gần đó thấy bình an ra, thở phào nhõm, Vũ Hinh cố ý che giấu nên ai thấy được hồn ảnh hoặc cảm giác được khí tức. “Họ…?” Người Thần gia đều hỏi. “Họ sao, tu dưỡng…” Thần Nam bí mật truyền mấy câu giải thích ngắn gọn cho Tứ tổ và Ngũ tổ rồi mang theo Vũ Hinh tàn hồ rời khỏi Nguyệt lượng nay về Nhân gian giới. “Cha, đợi chúng con với.” và Y Y theo sát, lớn tiếng: “Chúng con muốn thăm Vũ Hinh …” Thần Nam mang Vũ Hinh về Bách Hoa cốc, Nhạn Đãng sơn, du lãm vòng quanh những nơi hai người từng đến khi xưa. Lúc này cảm thấy trong lòng thăng hoa, tràn ngập niềm vui, cuối cũng cũng đợi được đến ngay Vũ Hinh sống lại. “Ầm.” Tiếng nổ vang vọng, thân thể Vũ Hinh phiêu diêu, Thần Nam cũng thấy như bị sét đánh, cả hai cùng thấy như có cỗ sức mạnh thể đoán nổi thức tỉnh. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đồng thời lên tiếng: “Thái Thượng!” sai, chính là Thái Thượng! Họ cảm thấy đó chính là sức mạnh của Thái Thượng. Phảng phất trong bóng tối có đôi mắt cực lớn lạnh lùng nhìn họ, sức mạnh vượt thời gian và gian này như đâm vào lưng khiến họ cảm thấy uy hiếp cực nặng. Hồi lâu sau mới tan dần… Thái Thượng ra là dạng tồn tại gì? Lẽ nào lại ngang ngửa với Thiên, hay còn mạnh hơn? Lúc đó Thần Nam có cảm giác uy hiếp đè nặng, dấy lên nỗi sợ trước sức mạnh tuyệt đối. Lần đầu tiên cảm thấy ảnh đối phương ám vào sinh mệnh, xưa nay chưa bao giờ như vậy. Các thần ma trong Thần Ma lăng viên cũng gầm gào, Thần bí thanh niên lại tách đất bay lên cao quét mắt chung quanh tựa hồ ngưng trọng tìm kiếm gì đó. Thần Nam cảm giác linh hồn của Thái Thượng Thần Nam vốn tan nát tụ lại, nó cười lạnh, thoáng chốc xuất trong thần thức rồi lập tức vỡ tan. Lúc quay về thực liền phát Vũ Hinh tỏ ra lo âu vô cùng. Từ khi Vũ Hinh tàn hồn sống lại, họ với nhau mấy câu nhưng đôi lòng thân cận, có thể qua ánh mắt mà hiểu đối phương nghĩ gì. “Vũ Hinh, muội đừng lo, Thái Thượng này triệt để bị diệt.” Tuy vậy nhưng đưa nàng vào trong Thần ma đồ tu dưỡng tại Sinh Mệnh nguyên tuyền, đợi khi tứ nữ khôi phục lại tiếp tục tụ tập hồn lực. Trừ phi Thái Thượng phá được Thần ma đồ, bằng đừng mơ thương tổn đến Vũ Hinh, mà cực kỳ tin tưởng món thiên bảo này. Đồng thời ở đó có Thần gia bát hồn và mấy bộ hài cốt tàn khuyết bảo vệ, trong trường hợp xấu nhất, Thái Thượng đánh tan được Thần ma đồ cũng còn phải đại chiến với họ. “ ổn rồi.” Lúc quay về Nguyệt lượng, nghe thấy tiếng con cháu Thần gia kêu gào. “ và Y Y bị Đức Mãnh bắt .” Nghe được tin tức này, Thần Nam giận quá hóa cười, Đức Mãnh đúng là ngu xuẩn, lại làm những việc như thế, lẽ nào y biết Thần gia có ba thiên giai cao thủ mà định lật mắt? “Đức Mãnh muốn cẩn thận dạy dỗ hai hài tử, thu chúng làn đồ đệ.” Thần Nam đại nộ: “Muốn thu đồ đệ cũng đến lượt .” Tứ tổ và Ngũ tổ bước tới, Tứ tổ : “Đức Mãnh bị ép vào đường cùng, hiểu dùng cách nào mà chạm vào cả đệ ngũ giới. Mà giới này cũng biến thiên rồi, lão đại của phe Hắc Khởi vốn thụ trọng thương, chưa khôi phục trạng thái đỉnh cao nhưng cũng phát ra dao động đáng sợ, đánh thức vị hảo hữu năm xưa. tại hình thế rất tệ, Đức Mãnh cũng muốn kéo chúng ta xuống nước, để chúng ta trợ trận.” “Đáng chết, muốn lôi chúng ta theo, Đức Mãnh đáng ghét, nếu gia quyết xong chuyện của Thái cổ thất quân vương, người con giết đầu tiên là .” Thần Nam quả phản cảm đến cực điểm với Đức Mãnh, tên hiểm giảo trá này khiến hết chịu nổi. Tứ tổ và Ngũ tổ quyết định, tạm hoãn đến đệ ngũ giới, mặc cho đối phương choảng nhau trước, Đức Mãnh dám động đến và Y Y, nếu cứ lỗ mãng ắt bị y coi là công cụ. Chỉ là ai ngờ việc vô cùng đáng sợ xảy ra. Phe Đức Mãnh dám choảng nhau với đối phương mà mở đệ ngũ giới chi môn, đưa Thái cổ đệ nhất quân vương, đệ tam quân vương cùng thần bí cao thủ được đệ nhất quân vương triệu hoán tiến lên Nhân gian giới! Trận chiến giữa các cường giả tuyệt đỉnh này tử thương sinh linh vô số, tất nhiên biến Nhân gian giới hóa thành tu la địa ngục. Thần gia từng diệt mấy vị Thái cổ quân vương, là sinh tử đại địch của phía Hắc Khởi, tất nhiên bị coi là nơi cần đánh đầu tiên, Đức Mãnh quả vô cùng ti bỉ vô sỉ, dẫn Thái cổ tam cường lên Nhân gian, đem họa loạn ngàn đời của đệ ngũ giới sang gian khác. Đao kiếm đằng đằng sát khí, hàn quang chiếu rọi chiến y. Nguyệt lượng, mọi con cháu Thần gia đều mặc chiến giáp, tay cầm thần binh, chuẩn bị quyết chiến! Mộng Khả Nhi vì hài tử dung hợp với Đạm Đài Tuyền, trước đó đưa thư cho Long Vũ và tiểu công chúa.
Chương 388: Người tốt là thế! Đỗ gia Huyền giới. tầng vùng di tích bị tàn phá này huyết quang xung thiên, vô tận oan hồn gào hét, sat khí cuồn cuộn, dao động sinh mệnh ngừng tuôn ra, hiểu đệ ngũ giới chư cường ra huyết sát bao nhiêu sinh linh mới mở được gian chi môn thần bí đó. Đương nhiên đó là thủ pháp tàn nhẫn cực độ, dùng sinh linh sống làm vật tế mở đương thông hai hai giới, thủ đoạn máu tanh này khiến người ta phải rợn tóc gáy. Phe Đức Mãnh vốn có năm đại thiên giai cao thủ, bất quá bị lão đại của Thái cổ thất quân vương phát cuồng diệt mất , rồi bị thần bí cường giả được đánh thức đánh trọng thương người nữa. Đó là nguyên nhân khiến bọn Đức Mãnh tâm sinh độc kế, dám cùng đối phương chiến đầu mà trút họa cho các cường giả Nhân gian giới hứng chịu cơn giận của các quân vương. Lúc này bọn Đức Mãnh trấn thủ cạnh gian chi môn sát khí xung thiên. Ai nấy đều ngưng trọng vô cùng nhìn vào khung cửa. Lúc đầu, họ định tử thủ mà theo kế sách của Đức Mãnh lợi dụng sức mạnh của Thần gia làm công cụ. Y biết Thái cổ thất quân vương còn hận Thần gia hơn, Thần Nam chém liền ba vị trong thất quân vương, mối hận này đội trời chung. Đức Mãnh cũng biển ở Nhân gian giới còn có thiên giai cường giả thân như Ma Sư, hoặc cao thủ kinh hồn thân trong Thần Ma lăng viên, người diệt hóa thân của Thanh Thiên. Đức Mãnh vốn trù tính rằng khi lên Nhân gian giới lẩn , mặc cho các phe khác chiến đấu. Nhưng sau cùng kế hoạch phải thay đổi, cả bọn phân tích xong đều thấy làm thế để kích nộ cường giả Nhân gian giới, dụng tâm của họ ai cũng nhìn ra, chưa biết chừng Ma Sư và Thần bí thanh niên đáng sợ kia trực tiếp tim họ thanh toán. Lão đại Lâm Đạt quyết định tử thủ gian chi môn, đây là chướng ngại thiên nhiên, nếu giữ tốt có thể tạo thành trọng thương cho đối thủ, lúc đó đợi người Thần gia tới nắm được thế chủ động, mà cũng đến nỗi triệt để kích nộ Nhân gian giới. Nhưng do ý kiến nội bộ thống nhất, họ chần chừ khá lâu, để cho lão đại Sở Tương Ngọc của Thái cổ thất quân vương tiến thẳng tới. Lâm Đạt tuyệt đối là thiên giai cường giả cấp cao, nên nhớ trong quá trình chiến đấu, luôn là y ra tay chặn Sở Tương Ngọc lại. Ở đệ ngũ giới, y cũng được coi là thần thoại cao thủ, kẻ mạnh nhất sau thời Thái cổ. Nhưng đối diện với Thái cổ đệ nhất quân vương dần hồi phục, y dần chống nổi. Ở trước gian chi môn này, Sở Tương Ngọc thể khía cạnh cuồng bạo của mình, được hai vị cổ quân vương trợ lực, suýt nữa y đánh bật được phòng thủ của bọn Lâm Đạt. Nhưng vì thể toàn lực xuất thủ nên ba người Sở Tương Ngọc lại bị bức lùi vào gian chi môn. Đương nhiên ba vị Thái cổ quân vương đến nỗi tay trắng, họ đánh trọng thương Pháp Tổ, vốn bị bọn Đức Mãnh lôi kéo đến đây, và cường giả của phe này hôn mê, mất hết chiến lực. Lúc Thần Nam cầm phương thiên họa kích lao tới, song phương giằng co nhau. Thấy tình huống tệ như tưởng tượng, tâm tình vẫn hơn chút nào, trầm nhìn Đức Mãnh, sát khí vô tận tràn ra trung, mái tóc dài của tung bay như ngọn lửa đen ngòm. cỗ “thế” vô hình bao phủ Đức Mãnh, khiến y run rẩy, bầy khí tại trường càng khẩn trương. “Thần huynh hiểu lầm rồi…” Đức Mãnh cố rặn ra nụ cười, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy giả dối. “Đức Mãnh ngươi quá đáng .” Thần Nam đưa tuyệt thế hung kích ra, mũi kích sắm lẹm chỉ vào ngực Đức Mãnh, cự ly chỉ chừng nửa thước, sát khí lạnh tanh tỏa ra. “Đúng là tuyệt thế thần binh, xem ra do khối tuyệt thế thần thiết trong truyền thuyết của đệ ngũ giới được Tùng Tán Đức Bố đúc thành cổ mâu uy chấn thiên hạ trước kia, nay thành chiến lợi phẩm của Thần huynh, luyện chế thành phương thiên họa kích lại càng lợi hại hơn.” Lão đại Lâm Đạt phe Đức Mãnh bật cười giải vây: “Thần huynh, sớm được nghe đại danh, mười lăm năm trước chúng ta từng liên thủ đối địch, hôm nay lại đến giây phút như vậy, được kề vai tác chiến với nhân vật như huynh, đúng là việc vui lớn của đời người.” Pháp Tổ trọng thương đến cạnh Thần Nam, tỏ ra vô cùng sầu não, tự nhiên bị Đức Mãnh kéo vào, kết quả trở thành vật tế thần, thương thế tuy quá nghiêm trọng nhưng cần nghỉ ngơi thời gian. “Thần huynh cẩn thận, Sở Tương Ngọc vô cùng đáng sợ.” Pháp Tổ định nhưng cảm giác bị cỗ “thế” vô hình bao phủ, hiển nhiên bọn Lâm Đạt muốn y ra . Lâm Đạt tuy có ý hóa giải mâu thuẫn với Thần Nam nhưng bị người cùng phe phá hỏng. Người này tên Mã Tư, tỏ ra hết sức bất mãn với việc Thần Nam dùng phương thiên họa kích chỉ vào Đức Mãnh, nén được, cất giọng dương quái khí: “Thần huynh thấy cầm ngọn hung kích này giơ lên mãi mà mệt sao, nên đặt xuống, bằng lại kịp đâu.” “Ngươi tưởng ta dám?” Thần Nam lạnh tanh hỏi. “Ta ai người đó tự biết, lời thể bừa, người cũng thể chém linh tình.” Mã Tư lạnh lùng trào phúng, gã cho rằng Thần Nam từng giết ba vị Thái cổ quân vương, Sở Tương Ngọc xuất tất là đại địch của Thần gia, giờ nên lựa lời mà hợp tác, sao lại vô lễ như vậy? Thần Nam dùng hành động thực tế đáp lời, trực tiếp phá nát hư , chém vào Đức Mãnh, hung kích lạnh lùng chém đứt tay trái Đức Mãnh. Đức Mãnh quá hiểu Thần Nam, lúc Mã Tư xong, y cũng nhanh chóng tránh luôn, đưa tay ra đỡ tránh bị chặt làm đôi. Y biết lúc sức mạnh bản nguyên của thời thi triển ra, Thần Nam nhanh tới mức tưởng tượng nổi. Thần Nam truy kích Đức Mãnh, phương thiên họa kích lại bổ thẳng vào Mã Tư, sức mạnh của gian và thời gian tác dụng lên hung kích, gian liền bị nhốt chặt, thời gian gia tóc, thoáng chốc chặt Mã Tư phòng bị thành hai mảnh. Tuyệt thế hung kích lắc mạnh, thân thể Mã Tư nát tan. Lâm Đạt và Đức Mãnh vội thi triển đại thần thông ngăn lại, chặn được đòn tất sát của Thần Nam. Mã Tư kêu lên thảm thiết, hợp thân thể lại, toàn thân phát ra “thế” cực mạnh, nộ hỏa dâng lên cực điểm, gã sao tưởng nổi Thần Nam dám xuất thủ trong tình huống đó. “Chết tiệt, ta phải giết ngươi.” Mã Tư phẫn nộ gầm vang, định tử chiến với Thần Nam. “Lão nhị, đại địch trước mắt, đừng xung động, vừa nãy là đệ đúng, gây hấn với Thần huynh.” Lâm Đạt giữ lại khiến gã thể động đậy. “Nhị ca đừng gây loạn, là đệ sai trước.” Đức Mãnh tuy cũng bừng lửa giận nhưng chưa đến lúc trở mặt với Thần Nam, đành giả bộ khuyên giải, ngấm ngầm nháy mắt với Mã Tư. Hung kích trong tay Thần Nam chỉ thẳng vào Mã Tư, toàn thân phát ra vô tận sát khí. Ý tứ rất : Ngon qua đây. Khoa trương và cuồng vọng cực điểm. Mã Tư suýt nữa ngất xỉu vì tức giận, nhưng sau cùng liếc nhìn Lâm Đạt và Đức Mãnh, gã cũng nén được. Thần Nam cũng nhận ra, trong tình huống này có chém nát thân thể họ cũng dám lật mặt, có thể xả được cục tức này, sao lại thực ? “Nếu là hiểu lầm, ta tìm hiểu sau.” Lời Thần Nam suýt nữa khiến Mã Tư thổ huyết, “Đức Mãnh huynh, thả và Y Y ra, ta muốn chúng bị cuốn vào trường thị phi này.” Đức Mãnh đành mặt dày : “Tiểu đệ là sư phụ của chúng đúng là ổn, đệ vốn định ngờ lão đại Lâm Đạt chỉ dạy chúng nhưng nếu Thần huynh vui để chúng tùy ý quay về. Bất quá, hai hài tử này hoạt bát quá mức, vào trong nội thiên địa của đệ liền quậy lung tung, chỉ nửa ngày khiến đệ khó chịu, biết phải làm sao, quả là những hài tử tiềm lực vô cùng.” Đức Mãnh mở nội thiên địa ra, chợt kêu lên thê thảm, suýt nữa hôn mê. “Oa, Đức Mãnh thúc thúc đến rồi, thúc đúng là người tốt.” “Đức Mãnh thúc thúc hay , lại có nhiều lễ vật quý như thế.” Y Y và nhảy loạn xạ trong vùng nội thiên địa tan hoang. Tiên cảnh trong đó thành hình dạng gì nữa, đủ thấy hai nhóc tì chiếm được ít tiện nghi. Sắc mặt Đức Mãnh xanh lét. phải vì nội thiên địa bị hai hài tử quậy tan tành mà vì địa vực ngoài rìa từng được y bố trí mười mấy đạo phong ấn bị mở sạch. Bị phong ấn trong đó là những hạt giống sức mạnh bản nguyên của nội thiên địa, tất cả đều cánh mà bay. Đó là những hạt giống trong nội thiên địa của các cường giả chết được Đức Mãnh thu thập lại qua vô vàn tuế nguyệt. Y định lúc khôi phục đỉnh cao luyện hóa, triệt để dung nhập vào nội thiên địa của mình để tiểu thế giới mở rộng vô hạn. Nhưng những hạt giống bản nguyên của cường giả đó, toàn bộ… bị hai tiểu quỷ nuốt sạch. Năm xưa, Thái cổ thất quân vương vì chiếm tàn phá thế giới mới lên Nhân gian giới đại chiến với “Thương Thiên”, bảy người họ có bí pháp, cả bảy đều thu thập hạt giống sức mạnh bản nguyên trong nội thiên địa của các cường giả chết để tăng tu vi bản thân. Những gì Đức Mãnh thu được tuy còn lâu mới bằng tàn phá thế giới nhưng cũng là bảo tàng cực lớn. ngờ tâm huyết ngày xưa bị hai tiểu quỷ hủy sạch, khiến y phát cuồng. Thần Nam muốn cười vang, tất nhiên cảm ứng được biến hóa của chúng, trong tiểu thiên địa của hai nhóc tì đầy linh khí, nội thiên địa mở rộng gấp nhiều lần, tiềm lực hùng hồn này đợi chúng luyện hóa dần. Hai tiểu quỷ biết mình lấy được bảo tàng, trơn tuột như chạch chạy đến bên Thần Nam. “Oa, con nhớ cha quá, ôm con nào.” Y Y cười đắc ý như tiểu tinh linh, lao vào lòng . cũng chịu kém, trèo lên vai , cổ linh tinh quái làm mặt xấu với Đức Mãnh: “Thúc thúc, đa tạ nha, đùa nữa, cha đến tìm rồi, chúng cháu về đây.” Y Y tỏ vẻ ngây thơ, vô hại, nháy mắt cảm tạ: “Đức Mãnh thúc thúc, đa tạ món lễ vật đó.” Trong sát na, sắc mặt Đức Mãnh liên tục biến đổi, y do dự có nên lật mặt ngay nhưng sau cùng nén được, quyết định sau này triệt để luyện hóa hai tiểu quỷ, thu hồi lại bảo tàng. Thần Nam cũng cảm giác được sát ý của Đức Mãnh, trong lòng cũng cười lạnh, để rồi xem ai giết ai. quăng hai tiểu quỷ tinh nghịch vào nội thiên địa, nghiêm trọng cảnh cáo được quậy nữa. “Oa, cha à, nội thiên địa này mới là bảo bối, hơn hẳn chỗ lộn xộn đó của Đức Mãnh, hơn cả tiểu thế giới của chúng con. Ở đây có sức mạnh cực kỳ hùng hồn, tựa hồ là bảo tàng bị vùi sâu.” Hai tiểu quỷ kêu lên kinh ngạc. Thần Nam rất hài lòng với nhãn quang của hai nhóc tỳ, đồng thời những gì chúng cảnh tỉnh , có thời gian nên luyện hóa tàn phá thế giới đó. “Ầm.” Tiếng nổ vang lên. Phảng phất nưh trời xoay đất chuyển. tiếng quát vang khắp Nhân gian và Thiên giới: “Ai dám đấu cùng Sở Tương Ngọc ta?” Đệ nhất nhân trong Thái cổ thất quân vương lại xông ra, tuy tên có chữ Ngọc nhưng toàn thân như được đúc từ hắc thiết, thể phách tráng kiện ánh lên màu đen sẫm, lấp lánh u quang đáng sợ. Y tay đứng tại gian chi môn, toàn thân như món thần binh sắc bén nhất. Tứ tổ, Ngũ tổ và Nam Cung Tiên Nhi tới, hợp thể giữa Đạm Đài Tuyền với Mộng Khả Nhi bao phủ tầng hào quang mông lung cũng tới. Đại chiến kinh hồn sắp nổ ra.
Chương 389: Sở Tương Ngọc Nội thiên địa của Thần Nam chưa đóng hẳn, và Y Y nhìn được những gì xảy ra bên ngoài. Hai tiểu quỷ thấy hợp thể giữa Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền tức nghịch ngợm thè lưỡi ra, lập tức chuồn khỏi nội thiên địa, bay về vùng mây rực rỡ trung. “Mẫu thân trẻ trung xinh đẹp, các người đến rồi, Y Y nhớ các người quá.” Y Y như tiểu tinh linh, bay lên , giang hai cánh tay ra, cặp mắt to liên tục hấp háy, nũng nịu: “Mẫu thân xinh đẹp nhất đời ôm con nào.” Người có tư tưởng của Mộng Khả Nhi, thần thức của Đạm Đài Tuyền, cùng là mẫu thân của tinh linh quỷ này, tuyệt sắc tư dung bị vân vụ che lấp nhưng đôi tròng mắt trong veo như thu thủy lộ ra nét trách móc lẫn thương. Bàn tay khẽ phất, chiếc váy trắng thay vào chiếc váy lục nhàu của Y Y, đoạn cỗ sức mạnh nhu hòa bao lấy bé, kéo về cạnh mình. Y Y cười hi hi, cao hứng nắm lấy tay áo hợp thể, tựa hồ thấy người mẹ này có gì quái dị, nó nhìn thấy tình trạng này, biết hợp thể phân chia được. cũng tỏ vẻ là bảo bảo ngoan, bay lên , ngọt ngào gọi: “Mẫu thân thương nhất, cuối cùng cũng gặp người, sao người càng lúc càng xinh đẹp nhỉ? Hại dám nhận người nữa.” Nó chạy ngay đến bên hợp thể, nắm lấy chéo áo. Cả hai tiểu quỷ khiến người ta vừa mến vừa tức giận, mới xíu thích bỏ nhà khiến họ lo lắng nhưng mồm mép lại ngọt ngào cùng cực, đúng là hai tiểu nhân tinh. “Ầm.” Ngoài xa, đệ nhất nhân Sở Tương Ngọc của Thái cổ thất quân vương tỏ ra uy lăng thiên hạ, khí thôn sơn hà, mình quyền đấu với mấy thiên giai cao thủ trấn giữ ngoài gian chi môn, phát ra dao động sức mạnh cực lớn. Cơn bão năng lượng ào ạt như nộ hải cuồng đào xạ ra bốn phương tám hướng, núi non liên miên bất tuyệt sập xuống như gò cát, chìm ngay xuống đất. Cảnh tượng đáng sợ khiến ai cũng kinh hãi. Sức mạnh này quá khủng khiếp, Lâm Đạt, Mã Tư, Đức Mãnh và cả Pháp Tổ trọng thương đều xuất thủ mới tạm chặn được. Lực bạt sơn khí cái thế! Sở Tương Ngọc quả nhiên có khí thế tuyệt đại bá vương. Thần Nam ngầm kinh hãi, kẻ này thẹn là đệ nhất nhân của Thái cổ thất quân vương, thân cao trượng rưỡi, cường kiện như thiết tháp, toàn thân phát ra “thế”, áp lực như ép cả thiên hạ, duy ngã độc tôn. Chính y năm xưa dã dẫn thất quân vương từ đệ ngũ giới lên Nhân gian theo lời Ma Chủ mời mà đại chiến Thương Thiên bảy ngày bảy đêm, sau cùng diệt được địch nhân. Trận chiến đó, Ma Chủ và Độc Bại Thiên gặp cường địch khác nên có mặt, tuy có Nhân gian giới cao thủ tương trợ nhưng Sở Tương Ngọc, Hắc Khởi mới là chủ lực chân chính. Trận chiến đó khiến họ danh chấn lục giới, ai biết tới Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc và Cái Thế quân vương Hắc Khởi. Ánh mắt lạnh tanh của Sở Tương Ngọc như kiếm sắc xuyên qua thời hướng về Thần Nam, hai đạo ánh sáng đáng sợ bùng lên tiếng sấm nổ . Thần Nam giơ phương thiên họa kích nghênh đón, lãnh mang và hung kích va nhau vang lên tiếng choang choảng, đủ thấy Sở Tương Ngọc đáng sợ thế nào. Ánh mắt tầm thường cũng có thể sát nhân. “Đáng sợ, đúng là tuyệt thế đại hung nhân.” Y Y nắm chéo áo hợp thể, tỏ vẻ lo lắng: “ muốn gây với cha.” cũng xen lời: “Đợi con lớn lên nhất định đánh bại .” Sở Tương Ngọc đảo mắt, thấy hai tiểu quỷ liền lóe sáng tinh quang, cả kinh : “Những người trong truyền thuyết…quả nhiên chuyển thế.” Y là đệ nhất nhân của thất quân vương, kiến thức đương nhiên quảng bác, biết được lai lịch Hậu Nghệ cung, Đại Long đao, Liệt kiếm. Những bảo vật này là thân thể những cường giả mạnh nhất khi xưa, sau khi chết mới bị hậu nhân luyện thành bảo vật. Đó là những chiến hồn mạnh nhất thiên hạ, từng đứng đỉnh cao sinh mệnh nên tuy qua nhiều thời đại thần thoại, những người cùng thời tiêu tan hết mà bất diệt chi thân của họ vẫn còn. Theo truyền thuyết có ngày họ quay lại, lúc trước Sở Tương Ngọc hoàn toàn tin nhưng giờ tin tưởng, biết được tình chấn kinh thiên hạ thầm xảy ra. Đại Long đao, Liệt kiếm, Hậu Nghệ cung có trước khi y sinh ra nhiều. “Hay lắm.” Y tuy kinh ngạc nhưng sợ, dù gì y cũng là khoáng thế cao thủ nổi lên sau khi thời đại của Đại Long đao bị diệt, cùng là cao thủ vô địch uy chấn lục giới như Ma Chủ, Thời đại thần. Y tin vào thực lực, cao thủ tuyệt đỉnh thời đại trước khi đại phá diệt xảy ra có quay lại sao, y có lòng tin tranh phong. Hơn nữa, y hi vọng những cao thủ đó quay lại để có cơ hội ấn chứng xem cao thủ tuyệt đỉnh hai thời kì mạnh yếu thế nào. “Oa, tên này hung hãn quá, lại nhìn chúng ta như vậy.” Đáng tiếc, hai tiểu quỷ tuy cổ linh tinh quái nhưng căn bản nhớ được việc trước kia, sinh ra cũng có nghĩa là khởi đầu mới, triệt để cắt đứt với quá khứ, chỉ có chiến hồn chi lực mạnh nhất từ từ tỉnh lại. Sau cùng Sở Tương Ngọc lại hướng ánh mắt đáng sợ lên mình Thần Nam. Có thể trở thành phụ thân của hai đồ đằng, há phải loại tầm thường? Giết được ba vị Thái cổ quân vương, tuyệt thể dựa vào may mắn. Y lạnh lùng nhìn Thần Nam, mục quang sắc bén tựa hồ xuyên thấu thân thể, nhìn qua linh hồn, đoạn gầm vang: “Ngươi là Thần Nam?” Thanh lạnh tanh khiến người khác kinh hồn, phe Đức Mãnh đều tăng công lực lên cực hạn, chuẩn bị đại chiến, niềm úy kị của họ với nhất quân vương quá sâu, sợ y nổi điên tấn công tất cả. “A…” Sở Tương Ngọc gầm vang, thân thể phóng đại, thoáng chốc đỉnh thiên lập địa, mái tóc dài đen như dòng suối mực đổ xuống lưng trời, tròng mắt khổng lồ lạnh lùng nhìn Thần Nam: “Quả nhiên được lắm, đổi lại người khác chắc nhận ra, nhưng ta có, quả đơn giản.” Xem ra Sở Tương Ngọc hề coi thường mà khá coi trọng Thần Nam. Từ trong gian chi môn tràn ra sinh mệnh chi năng, hồn ảnh quanh đó liên tục gầm gào, giãy giụa. Lâm Đạt gầm lên: “ gian chi môn tích đủ sinh mệnh chi năng, hai người khác sắp xông ra. Mau lên, tất cả cùng ra tay đối phó Sở Tương Ngọc, ép quay lại bên trong.” Lâm Đạt, Mã Tư, Đức Mãnh, Pháp Tổ, Tứ tổ, Ngũ tổ, Thần Nam cùng xông lên. Hợp thể của Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền đến đây với mục địch chủ yếu tìm và Y Y, thấy hai hài tử bình an liền gia nhập chiến trường mà bàng quan, đồng thời giữ chặt hai tiểu quỷ. Ma thể của Sở Tương Ngọc cực lớn nhưng nhanh hơn ánh sáng, lưu lại tàn ảnh , chưởng lực bá tuyệt thiên hạ hất Lâm Đạt, Mã Tư, Đức Mãnh, Pháp Tổ, Tứ tổ, Ngũ tổ văng mấy lần, suýt nữa bị tan thây. Dao động năng lượng ngút trời vây quanh Sở Tương Ngọc phảng phất như thánh hỏa rừng rực cháy, càng khiến y thêm phần dũng mãnh vô địch. Cất tay phá vỡ hư , giậm chân núi non sụp đổ. Nhân vật thế này quả đo nổi độ hùng mạnh. Bọn Lâm Đạt, Đức Mãnh cực kỳ kinh hãi, hiểu sao chỉ trong khoảnh khắc mà đối phương lại tăng hẳn công lực. Đúng là bất khả chiến thắng. Đức Mãnh nghĩ đến khả năng đáng sợ, kinh hãi hỏi: “Sở Tương Ngọc…lẽ nào… ngươi triệt để khôi phục nguyên khí, tái sức mạnh thủa xưa?” “Đỉnh cao? Còn sớm lắm.” Sở Tương Ngọc cười lạnh, ma thể khổng lồ phát ra ma diễm ngùn ngụt, lạnh lùng đáp: “Bất quá nuốt quân vương cao thủ của các ngươi quả khiến ta khôi phục ít nguyên khí.” Lúc đệ ngũ giới phản kích, Sở Tương Ngọc cuồng tính đại phát, trực tiếp giết người trong nhóm Đức Mãnh, ngờ người đó bị Tuyệt Đại quân vương nuốt sống. Quả thẹn là đệ nhất nhân của Thái cổ thất quân vương, ai nấy hít sâu hơi khí lạnh. Sở Tương Ngọc đứng ngoài quan sát Thần Nam, hai bàn tay cơ hồ có thể xuyên qua thời , dù Thần Nam nắm được sức mạnh bản nguyên của thời nhưng vẫn tài nào thoát được đôi ma thủ, thủy chung bị đối phương truy kích. Thần Nam có cảm giác tòa thần sơn phảng phất ép xuống đầu, hàng động càng lúc càng chậm, thầm kêu ổn, cái thế quân vương tập trung đối phó , thế này sớm muộn gì cũng bị nếm đòn. chìm trong thần thức vô tận, nhanh chóng cảm ứng thấy Thái Cực Thần Ma đồ, ngửa mặt rú vang, tung món thiên bảo thần bí mạc trắc ra. Thần ma đồ phóng đại, thoáng chốc che kín thiên địa, hất văng Sở Tương Ngọc phát cuồng ra xa, khiến thân thể khổng lồ liên tục lăn tròn , cực kỳ thảm hại. Thân hình Thần Nam rúng động, cảm giác được Thần ma đồ rung lên, nó nuốt được Sở Tương Ngọc, chỉ hất văng được mà thôi, đủ thấy đối phương mạnh thế nào. “Gừ…” Hai mắt Sở Tương Ngọc phát ra hai đạo kì quang, gầm vang hai tiếng nhìn Thần ma đồ, đoạn lưu lại tàn ảnh , từ bốn phương tám hướng ập tới, ép gần vào Thần Nam. Y hất văng những thiên giai cao thủ khác, tựa hồ cực kỳ hứng thú với Thần ma đồ và Thần Nam, chĩa mũi dùi vào , định đoạt lấy món thiên bảo. “Ầm.” Trời lay đất chuyển, Thái cực đồ khổng lồ như tấm thần thuẫn bùng lên hào quang hai màu vàng và đen, sinh khí và tử khí vô tận cùng tràn ra, chặn đứng quyền bá tuyệt thiên địa của Sở Tương Ngọc. Thần Nam và Thần ma đồ bị chấn văng ngược, ma thủ của cái thế quân vương vang lên những tiếng loạt soạt, hóa giải đòn phản công đáng sợ của sinh tử lưỡng cực. Y vừa kinh dị vừa hứng thú, khí thế khí thôn sơn hà duy ngã độc tôn bùng lên, tung ra đòn tấn công cuồng bạo nhất vào Thần Nam. Tàng ngọn núi phía dưới đổ sập, đường hầm gian bị mở toang nhiều ngách vây chặt lấy Thần Nam, năng lượng điên cuồng tràn ra vô biên. Lâm Đạt ngầm truyền cho các thiên giai cao thủ: “Mặc Thần Nam, chúng ta mau phong ấn gian chi môn, ngăn cản hai người kia xông ra, Sở Tương Ngọc khôi phục nguyên khí được quá đáng sợ, thể để có trợ thủ, bằng đừng ai mong sống sót.” Tứ tổ và Ngũ tổ tuy lo cho Thần Nam nhưng biết họ Lâm sai, tạm thời nên đoạn tuyệt liên hệ giữa đệ ngũ giới và Nhân gian giới, lúc đó mới có hi vọng dựa vào số đông thắng được Sở Tương Ngọc. Còn may Thần Nam dựa vào Thần ma đồ, tạm thời nguy hiểm sinh mạng, Tứ tổ và Ngũ tổ gia nhập vào đội ngũ phong ấn gian chi môn. Lúc hợp thể của Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền sắp hành động, chợt và Y Y kêu lên kinh hãi: “Mau xem này, Thần ma đồ của cha vây được đại hung nhân.” Thần ma đồ hiểu sao đột nhiên lóe sáng rực, phát ra thần quang chói lòa, vây kín Sở Tương Ngọc xông tới. Thần Nam cũng thấy kinh ngạc, thể lý giải nổi tình hình vượt ngoài tầm khống chế này. Nhưng thiên bảo uy lực vô cùng này tuy nuốt được Sở Tương Ngọc nhưng chấn nát nổi, tựa hồ thể gây thương tổn, chỉ như vòng hào quang tạm thời vây chặt lại. Sở Tương Ngọc vung mạnh thiết quyền, Thần ma đồ khổng lồ liên tục rung lên tưởng chừng vỡ tan bất cứ lúc nào, bất quá nó quay tít nhanh, lao về phía xa như sao băng. Thần Nam kinh hãi, đuổi theo sát, hiểu sao lại vậy. Thiên hạ cực tốc! Hai người và Thái cực đồ bay xa vạn dặm, sau cùng thấy Thần Ma lăng viên ở xa, Thần Nam hiểu ngay, Thần bí nhân lại xuất thủ. Bất quá từ Thần Ma lăng viên hề có sát khí, trong lòng Thần Nam rung lên, Sở Tương Ngọc có nhân ra Thần bí nhân là ai chăng?
Chương 390: Đánh ván cờ thiên ̣a Thần Nam càng lúc càng hiếu kì với Thần bí thanh niên trong Thần Ma lăng viên, cường giả thể đoán được này khiến rúng động, như thánh sơn quanh năm mờ mịt, buộc người đời ngưỡng vọng nhưng thể nhìn thấu hay đoán được. Thái Cực Thần Ma đồ phủ kín Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc liên tục gầm rống, bay lên tầng Thần Ma lăng viên. Hình như nơi đó có hấp lực cực lớn khiến Thần ma đồ bay tới. Những thần tiên tầm thường đến đây thể phi hành, dù là thiên giai cao thủ cũng thấy lực cản. Thần ma đồ giảm tốc, Thần Nam cũng chậm lại, vừa nhìn Sở Tương Ngọc bị Thái cực đồ phủ kín vừa nhìn Thần Ma lăng viên cách đó xa. Cây Tuyết Phong xanh ngắt đung đưa, những cánh hóa trắng muốt bay lất phất đầy trời, mỗi lần đến đây, Thần Nam đều thấy ưu thương. Từng hàng thần ma mộ bi cao lớn dựng lên, cánh hoa Tuyết Phong như tuyết rơi xuống, theo gió bay khắp lăng viên, phảng phất như nước mắt thần linh rơi giữa đất trời, kể lại những bi thương qua. thân ảnh khôi vĩ dần lên trong lăng viên, ngày càng dần, trừ gương mặt khiến người ta thể nhìn , toàn thân tỏ ra vô cùng cao lớn. Biết là chuyện, tận mắt thấy lại là việc khác, Thần bí thanh niên từng thân ở lăng viên cả vạn năm trước, đến giờ vẫn chưa rời . Điều này khiến Thần Nam kinh ngạc, muốn đến bái hội nam tử này để xem đối phương là thần thánh nơi đâu. Thần ma đồ bùng lên như quả bóng khí, bị Sở Tương Ngọc chấn động đên nỗi suýt nổ tung, hai dải hào quang vàng, đen liên tục lóe sáng, sinh tử lưỡng cực khí trào dâng, đủ thấy đệ nhất quân vương này đáng sợ thế nào. Thần bí nhân bình nhĩn quan sát Thần ma đồ rồi kết thành mười tám đạo pháp ấn, Thái cực đồ dấy lên dao động cực mạnh, đoạn hào quang lóe lên rồi tắt ngóm. Sở Tương Ngọc thoát ra, lạnh lùng nhìn Thần bí nhân, sau cùng tựa hồ đột nhiên tỉnh ngộ, kêu lên: “Là ngươi… ngươi chết? Quả nhiên là ngươi.” Hình như y dám tin, tỏ vẻ nghi hoặc, đoạn ma thể khổng lồ co lại còn trượng rưỡi, quanh mình dấy lên ma khí ngút trời, phảng phất như ma diễm nhấp nháy. Y vung quyền phải nhanh chóng lao vào Thần bí nhân, cả vùng gian cơ hồ sụp đổ, thinh Thần Ma lăng viên gần như cong oằn , mở ra vô số vết nứt gian, quả xưng danh cái thế hung uy. Hai mắt Thần bí thanh niên trong suốt, tựa hồ mỉm cười, loáng thoáng thấy được hàm răng trắng muốt khiến nụ cười xán lạn. Toàn thân bất động như tung bách, nhưng khi động lại như chớp giật, tư thế vô cùng tiêu sái phiêu dật, lướt qua chưởng ảnh, từng đạo pháp ấn lao lên trời, hóa giải đòn công kích của Sở Tương Ngọc. Hư vỡ tan dần khép lại, bão năng lượng như kinh đào hãi lãng nhanh chóng lặng yên, lăng viên lại phẳng lặng như chưa xảy ra chuyện gì. Khó lòng phát được tuyệt thế đại thần thông của y, thủ đoạn cao siêu đến độ khiến thiên giai cao thủ như Thần Nam cũng phải kinh thán, nên biết đối thủ của y phải tầm thường mà là Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc. Bị hóa giải mất vô địch kĩ pháp, Sở Tương Ngọc gầm vang, ma diễm ngút trời tràn tới, chụp lấy Thần bí thanh niên, đồng thời y hô hoán gì đó. Nhưng Thần Nam nghe thấy gì, cảm giác trong Thần Ma lăng viên dấy lên cỗ sức mạnh khủng khiếp, lấp kín thanh , nuốt chửng luôn luồng bão năng lượng kinh khủng của Sở Tương Ngọc vốn có thể hủy diệt cả vùng đất này. Thần bí nhân lao lên, dùng chương đấu với quyền, lưu lại vô số ảo ảnh, liên tục quá chiêu với Sở Tương Ngọc, quyền chưởng giao kích, thiên địa chấn động! Trừ Thần Ma lăng viên, núi non quanh đó đều đổ sập. Sau cùng, bàn tay của Thần bí thanh niên chộp lấy quyền phải Sở Tương Ngọc, hai người níu nhau . Tuyệt Đại quân vương tựa hồ rống lên, mái tóc đen cuồng loạn vũ động như hung thần ác sát, chửi rủa gì đó. Thần bí thanh niên vẫn bình tĩnh, đôi mắt sáng rực, tựa hồ giải thích, hai người tuy bất động nhưng năng lượng cuồng mãnh như tiếng biển gào từ thân thể họ liên tục phát ra. Dù Thần Nam là thiên giai cao thủ cũng chỉ thấy gầm gào như nộ hải cuồng đào, năng lượng cuồng bạo lồng lộng trong vòng vây vô hình. Thần bí thanh niên tựa hồ khuyên giải nhưng Sở Tương Ngọc tiêu nổi lửa giận, liên tục gầm lên, tranh cãi, thỉnh thoảng hung hãn nhìn Thần Nam, hàn mang lạnh tanh phát ra sát ý vô tận. Sau cùng, Sở Tương Ngọc gầm vang, thiết quyền tránh khỏi bàn tay của thanh niên, đối diện với nam tử, dâng lên trận trận dao động đáng sợ, tựa hồ gay gắt. Thần bí thanh niên lẳng lặng nghe, rồi gật đầu, hai người lại đại chiến, tựa hồ muốn dùng kết quả trận chiến này khiến đối phương nghe theo ý kiến của mình. Lần này tựa hồ là sinh tử đại chiến, quyết liệt vô cùng, Sở Tương Ngọc hóa thân thành cự ma, điên cuồng gầm rống, lưu lại đạo đạo tàn ảnh , ma trảo xé nát từng phiến hư , mở ra vô số đường hầm gian, ma ảnh loáng thoáng rồi tan biến. Thần bí thanh niên chợt phóng đại thân hình, cũng trở nên đỉnh thiên lập địa, đại chiến cùng Tuyệt Đại quân vương, các loại đại thần thông được thi triển, tòa thần sơn hiểu được y móc từ đâu ra trở thành sợi dây nguyên khí từ địa ngục ngừng vũ động, trói lấy đối phương. “Gừ…” Sở Tương Ngọc gầm vang: “Xem Điên Đảo Càn Khôn của ta.” Tuy Thần Ma lăng viên bị tàng sức mạnh thần bí bao phủ nhưng tiếng gầm vẫn vang lên mồn . Trong sát na, khu vực Thần Ma lăng viên tọa lạc chìm trong hắc ám, vang lên những tràng ma khiếu. Hai mắt Thần bí thanh niên bắn ra hai đạo kì quang, thét lớn: “Lục đạo luân hồi!” Sáu hắc động u vô thanh vô tức xuất cao, phảng phất như có thể nuốt gọn tất cả, nó điên cuồng quay tít trong bóng tối. Thần Nam nhìn ra trong Thần Ma lăng viên phát sinh chuyện gì, chỉ thấy vòng năng lượng bao phủ lăng viên có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Thần ma đồ lại bay ra, phóng đại vô biên rồi che kín gian phá toái bên dưới, tránh khỏi tai kiếp. Bằng , năng lượng đáng sợ phát ra từ trận đối quyết của hai đại cao thủ chấn nát diện tích mấy ngàn dặm, có ít sinh linh tuyệt diệt. thời thần sau, hắc ám mới tan , Sở Tương Ngọc và Thần bí thanh niên đứng thẳng , ai thắng ai bại. Thần ma đồ dần tan . “Đợi ta khôi phục đỉnh cao cùng ngươi phân cao thấp.” Thanh Sở Tương Ngọc cực lạnh, tựa hồ bất cam, qua đó là thấy kết quả đại chiến. “Được, vui lòng phụng bồi.” “Hừ, giờ để ngươi bày ván cờ thiên địa, ta xem ngươi có cao kiến gì.” Lời Sở Tương Ngọc vọng vào tai khiến Thần Nam kinh hoảng. Bày ván cờ thiên địa, kinh ngạc sao được. “Ầm, ầm, ầm.” Tiếng sấm vang động, trùng trùng bóng đêm che kín, vây chặt Thần Ma lăng viên, ngại giới thể tra thám được gì. Còn may, Thần Nam hẳn bị cách tuyệt bên ngoài. Lục đạo Luân hồi môn nổi lên, sáu động khẩu u, sâu thăm thẳm dựng lên cao. Thần bí thanh niên nhân khẽ vẫy tay, chúng hóa thành sáu gian mơ hồ, núi non cảnh vật bên trong hiển , tựa hồ còn có cả thần ma bay lượn. Nhưng quá mơ hồ so với ngoại giới, thành ra Thần Nam nhìn . “Đây này.” Trong tay Thần bí thanh niên đột nhiên xuất lá lệnh kỳ, nó nhanh chóng phóng to trong gian đó thành trăm ngàn trượng, phát ra thần diễm vô tận, đón gió trải ra. “Còn đây nữa.” Thần bí thanh niên nhân lại lấy ra lá lệnh kỳ ném vào phiến gian mơ hồ, thần quang chói lòa, lá cờ bảo phủ diện tích cả mấy vạn dặm. “Tất sát chi trận!” “Thập tuyệt tử địa!” Thất sát cốc!” … Thần bí thanh niên mỗi lần hô lên địa danh, trận pháp hay tên hiệu cổ quái nào đó lại quăng lá cờ vào sáu vùng gian. Mọi lá tiểu kỳ bay vào đều đón gió trải rộng, che kín vùng rộng lớn, như con cờ khổng lồ trong thế giới. Sáu gian bị quăng vào cả trăm lá đại kỳ, tựa hồ giữ chặt cả thế giới. Thần bí nhân lại dùng đại pháp lực thôi động sáu phiến gian quay tít, mấy trăm là cờ rung lên phần phật phát ra vô tận thần quang, được ma diễm ngút trời vây phủ. Lục giới cùng rung lên, vô số bức tranh tàn khuyết nổi lên. Có bức tranh vẽ cảnh sóng máu ngập trời, xương trắng chìm nổi, cả thế giới hóa thành Huyết hải. Có bức vẽ thế giới hoa thơm chim hót, tường hòa vô cùng, trở thành mảnh đất lành. Có bức vẽ hắc ám vô tận, có ngày trong lành.. Nhiều nơi trong bức tranh rung lên liên tục hóa thành , nhưng từng bức tranh lướt qua quá nhanh, cho người khác tiến vào, biết xảy ra chuyện gì. Đương nhiên Sở Tương Ngọc khác, y tựa hồ nắm bắt được từng bức tranh, mỗi bức chỉ thoáng qua nhưng vẫn nắm từng chi tiết , liên tục lắc rồi gật đầu. Sau cùng, toàn bộ những bức tranh nổi lên , lao vào nhau tổ thành bức tranh khó đoán hơn, nhân vật trong tranh cơ hồ tiến vào lĩnh vực của đối phương. “Mở.” Sáu gian mơ hồ biến đổi theo quỹ tích quái dị, liên tục quay tít , đoạn lại lao vao nhau. Thoáng chốc, Huyết hải dâng trào, ma khí ngút trời, ánh sáng chói lọi… những bức tranh vô cùng phức tạp, kì dị liên tục nổi lên tầng Thần Ma lăng viên. Nhưng tất cả đều thần bí vô cùng khiến người ta thể đoán hay hiểu được. Thần Nam im lặng quan sát, tuy hiểu nhưng biết những gì nhìn thấy là bí mật trong đại của thiên địa. hư , những bức tranh càng lúc càng phức tạp, liên tục lao vào nhau, sau cùng vô vàn bức nhất nhất lên, hiểu ván cờ thiên địa này đánh kiểu gì. Sau này, lượng tin tức quá lớn khiến Sở Tương Ngọc nhíu mày, sáu vùng gian vẫn chuyển động rồi giao nhau. Trong lúc đó, Thần Nam dựa vào mẫn duệ cảm giác được nhưng thân ảnh quen thuộc, có cả phụ thân và bản thân . Sau cùng, sáu gian quay quá nhanh, những gì chúng ánh xạ ra vượt tầm nắm bắt của . Mắt Sở Tương Ngọc xạ ra hai đạo thần quang đáng sợ, nối liền với sáu vùng gian, liên tục gật rồi lắc đầu, sau cùng thở dài khe khẽ: “Khó, khó, khó lắm.” Liên tục ba tiếng “khó” phát ra, sáu gian ngừng đọng, chầm chậm tan vào hư vô, lóe lên Lục đạo Luân hồi môn, Thần bí nhân khẽ nhíu mày phất tay, sáu động u dần mờ . Đoạn y lại phất khẽ, trải ra vùng hỗn độn, chỉ vào đó nới với Sở Tương Ngọc: “ đánh được nửa rồi, còn nửa bàn nữa, thể đoán ra.” Sở Tương Ngọc chỉ đúng chữ: “Khó!” đoạn đưa ma thủ chọc vào vùng hỗn độn, chỉ vào địa vực: “Giải quyết trước?”
Chương 391: Kẻ sách động tai họa Thần bí thanh niên và Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc bàn chuyện lục đạo, xứng danh nghịch thiên địa thần thông, họ tính ra được các khả năng của tương lai, năng lực này quả thật thần quỷ khó đoán. Nhưng dẫu họ pháp lực thông thiên cũng đoán ra được hết, chỉ tìm được một nửa cục diện. Thế gian phong phú, thể như dự liệu của con người, một bước lầm là thua cả ván, cả hai rất hiểu đạo lý này, bằng Sở Tương Ngọc nói rằng: “Khó, khó, khó lắm.” Một bước lỡ lầm, vạn kiếp bất phục, huống hồ mưu đồ của họ kéo theo ức vạn sinh linh vào trong, nếu thất bại ắt sẽ trời long đất lở, thế giới tan tành, ức vạn sinh linh sẽ mất mạng. Nhìn vào vùng hỗn độn mà Sở Tương Ngọc chỉ vào, Thần bí thanh niên im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Giết y tất phải trả giá rất đắt.” Sắc mặt Sở Tương Ngọc dần dấy lên sát khí, thần sắc lạnh băng, phát ra sát ý vô tận: “Ta muốn diệt y từ lâu rồi, y tự cho mình siêu thoát Lục đạo, thiên hạ vô địch, nhưng ai muốn chạm vào y. Tương lai y nhất ̣nh sẽ thành mối đại họa, chúng ta muốn lập quy tắc mới nhưng y quá thủ cựu, sớm muộn gì cũng thành tử ̣ch một sống một chết với chúng ta! Đã vậy, chi bằng sớm giải quyết một chút, đỡ cho tương lai phải vất vả mà đại họa cũng tăng lên.” Thần bí nhân quả quyết: “Đương nhiên phải giết hắn, tuyệt thể để đại hoạn kéo đến tương lai. Bất quá, hiện tại phải thương lượng đối sách, bằng bao nhiêu người sẽ mất mạng bấy nhiêu.” Sở Tương Ngọc tỏ ra kinh ngạc: “Ngươi nắm chắc giết được hắn?” Thần bí thanh niên mỉm cười, lộ ra hàm rằng trắng bóng, hai mắt lấp lành hữu thần, nụ cười vô cùng xán lạn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt ẩn ước một tia tịch. Trong khoảnh khắc, thân thể y cũng trở nên mơ hồ như khuôn mặt khiến người ta nhìn rõ, thể nắm rõ hình ảnh, y như một luồng khói mỏng, tan vào Thần Ma lăng viên, để lại dấu vết. Đoạn, y lại theo gió mà tới, chầm chậm hiển lộ thân ảnh, xuất hiện tại vùng hư cũ, tất cả đều liền lạc, ai nắm được vừa rồi y đâu và từ đâu quay lại. Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc động dung, đưa tay ra về phía thần bí nhân, nhẹ nhàng ấn tới, quả nhiên… đã xuyên qua! Thần bí nhân phảng phất như khí, tạo thành trở lực, hình như có hình thể. “Chuyện này là…” Sở Tương Ngọc vô cùng kinh hãi. Thần Nam cũng biến sắc, thật ra là gì? Lẽ nào thần bí nhân có thân thể, chỉ là hồn ảnh? Quả thật khó tin. Nên biết trước lúc quay về vạn năm trước, Thần Nam tận mắt thấy cái thế thần uy từ bàn tay khủng khiếp của y, hơn nữa cách đấy ít lây y dùng tuyệt thế đại thần thông diệt gọn đệ nhị hóa thân của Thanh Thiên. Người này quá mạnh. “Lẽ nào ngươi chỉ là tàn hồn?” Sở Tương Ngọc cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Nếu thế, ngươi mà triệt để khôi phục, coi như nắm được thiên địa trong tay, còn gì thực được.” Thần bí thanh niên mỉm cười: “Ngươi đánh giá ta quá cao, tuy còn thân thể, chỉ là hồn ảnh nhưng ta vẫn còn nửa sợi linh căn trong đó! Cái gì quan trọng nhất? Là linh thức. Tu vi đến cảnh giới của chúng ta, chỉ cần còn tàn linh là vẫn mạnh mẽ như thế.” Hai tay y nắm lại thành quyền, khẽ chạm vào nhau phát ra tiếng kim loại va nhau choang choảng. Hư thực cách nhau quá mong manh. Sở Tương Ngọc hơi động dung: “Hôm nay ta mới phát , ngươi quả vô cùng đáng sợ.” “Cũng thế mà thôi.” Thần bí nhân cười bình thản. Sở Tương Ngọc : “Tuy chúng ta chưa khôi phục được cảnh giới cao nhất nhưng ta, ngươi, cộng thêm Hắc Khởi chắc diệt được .” đến Hắc Khởi, Sở Tương Ngọc hậm hực nhìn Thần Nam lại nhìn Thần bí thanh niên với vẻ căm hận: “Lão nhị bị bức phải vào đệ lục giới, muốn về chắc phải phí ít công phu.” Thần bí nhân lắc đầu: “ nên mạo hiểm, muốn lần diệt gọn , quyết thể đem thân liều được.” “Làm cách nào đây? Lẽ nào đợi đến tương lai rồi cùng giải quyết?” “Để bị người có nhân quả với đánh trọng thương, sau đó mới giải quyết bớt nhiều công sức.” Sở Tương Ngọc nghi hoặc nhìn thanh niên. “Hơn vạn năm trước, từng xuất thủ đối phó với Thiên Long tiềm lực vô hạn, Thiên Ma đến ngăn và bị phân chia phong ấn khắp Tam giới, Phượng Hoàng thiên nữ đến cứu viện, cũng bị đánh đến mức Niết bàn lại.” Thần Nam chấn động trong lòng, nghĩ ngay đến Long Bảo Bảo – thần côn Đại đức đại uy Thiên Long năm xưa. tại Thần bí nhân về tiểu long, Hắc Thủ vì muốn đối phó đại hoạn, suýt nữa diệt mất những khoáng thế cường giả như Long Bảo Bảo, Phượng Hoàng thiên nữ, Thiên Ma. Đối với kẻ chủ mưu, Thần Nam từng đưa ra nhiều suy đoán nhưng rốt cuộc thể lần ra thân phận, căn bản hiểu gì về lai lịch chân chính. Giờ hai đại cao thủ muốn nhắm vào Hắc Thủ khiến kinh ngạc vô cùng. nén được, chen vào hỏi: “Kẻ đó là ai?” Sở Tương Ngọc hung hãn nhìn , hận thể lập tức diệt ngay, dù gì Thần Nam cũng từng diệt mất mấy huynh đệ của y. Thần bí thanh niên thấy Sở Tương Ngọc định động thủ bèn ngăn lại: “Có những người bị chú định chịu mạng đào thải, nếu ngươi còn nhớ đến thân tình, tương lai hẳn hết cơ hội để họ trùng , tại nên xung động.” “Tùng Tán Đức Bố hả? Y bị đào thải phải quá lãng phí sao?” Sở Tương Ngọc gầm lên giận dữ. “Tùng Tán Đức Bố quả rất mạnh…” Thần bí thanh niên mỉm cười: “Xem này.” Y đưa ngón tay lên, Thần ma đồ xuất , trải ra trước mắt Sở Tương Ngọc. Chỉ thấy trong vùng sa mạc mênh mông, đóa hoa khổng lồ bao phủ Thái cổ quân vương Tùng Tán Đức Bố, Sinh Mệnh nguyên tuyền chảy qua gốc cây. “Hừ.” Sở Tương Ngọc hừ nặng nề. Thần bí nhân quay lại với Thần Nam: “Lần này phải dựa vào ngươi! Chúng ta thể ra tay bởi cách nào diệt được , thậm chí khó lòng khiến bị thương.” “Kẻ đó là ai? Vì sao ta lại đủ năng lực khiến thương tổn?” Thần Nam cực kỳ bình tĩnh. “ là kẻ sách động mưu được các thiên giai cao thủ lưu truyền, tại mỗi thời khắc lịch sử trọng đại lại ra tay cải biến kết cục.” Thần Nam kinh hãi, từng được Tứ tổ, Ngũ tổ cho biết về Hắc Thủ, mười lăm năm trước Hắc Thủ từng trừng trị qua loa, cho thành người cứu thế mà suýt nữa thành thiên cổ hung cuồng ác nhân. “Hắc Thủ? Ta làm bị thương được ư?” Thần Nam tuy tiến lên thiên giai lĩnh vực, nhưng Thần bí nhân còn thể diệt nổi mà mình làm được, phải trêu người quá đỗi sao. “ sai, vì những người bên cạnh ngươi đều có nhân quả với , hơn nữa ta bảo ngươi giết ở tại mà nên quay về quá khứ đánh trọng thương! Về quá khứ, lựa thời điểm hư nhược nhất, khiến vết thương nặng thêm, cải biến chút xíu vận mệnh của .” Thần Nam hít sâu hơi khí lạnh, về quá khứ mà thay đổi được gì ắt phai trả giá bằng sinh mệnh. “Ngươi cần lo, ta có hại hết người đời này cũng đời nào hại ngươi.” Thần bí nhân tỏ ra chân thành. Sở Tương Ngọc lạnh lùng : “ thể thương tổn ngươi mảy may.” Thần bí nhân đáp: “ là mối đại họa, để diệt , ta chuẩn bị nhiều năm.” Y phất tay, Lục đạo Luân hồi môn xuất , cánh cửa đen ngòm nhanh chóng phóng đại vô tận, che kín cả thiên địa. Trong đó là vùng Huyết hải, sóng dâng ngút trời, xương trắng chìm nổi, oan hồn giãy giụa, tất cả tạo thành thế giới thê thảm. Đương nhiên đó là Huyết hải trong Tiểu lục đạo. “Trong Huyết hải này oan hồn vô vố, trăm vạn sinh hồn đều bị diệt, có mối nhân quả lớn với . tại ngươi nắm được trong tay toàn bộ sinh hồn, cộng thêm Đại đức đại uy Thiên Long, Phượng Hoàng thiên nữ, tiến cập được với Thái cổ, đánh trọng thương Hắc Thủ, chắc chắn trăm vạn sinh hồn chết thay cho các ngươi.” “Trăm vạn sinh hồn tiêu tan?” Thần Nam hỏi. “ sai, triệt để còn. Nhưng đó là họ tự lựa chọn, ngươi cần day dứt.” “Hắc Thủ” thần bí cuối cùng cũng lộ ra, Thần Nam biết đại cừu nhân của Long Bảo Bảo là thần thánh phương nào. Thần bí nhân : “Đại đức đại uy Thiên Long trông có vẻ thích gây loạn nhưng kì thực rất mưu trí. Nó sáng lập Quang Minh giáo hội, ngấm ngầm trừ vạn hiểm, để giáo hội thành tinh thần tín ngưỡng của đại bộ phần người Tây phương tại Nhân gian giới. Nếu ta đoán sai, năm xưa nó muốn thí nghiệm gì đó, nhưng Hắc Thủ thấy chúng sinh tín phụng Quang Minh thần liền cho rằng nó khiêu chiến với bậc chúa tể vô hình bèn xuất thủ tiêu diệt. tại, có Đại đức đại uy Thiên Long, cả Phượng Hoàng thiên nữ nữa, ta và Sở huynh nghĩ cách để họ khôi phục tu vi năm xưa. Ba người các người cùng trăm vạn sinh hồn, nhất định khiến Hắc Thủ trọng thương.” Quay về quá khứ phải thay đổi gì đó tất phải trả giá bằng sinh mệnh, nhưng người có nhân quả giảm hậu quả xuống mức thấp nhất, hình như trong đó chứa sức mạnh chưa ai biết, gói hai chữ “nhân” và “quả” trong tấm màn thần bí. “Ngẫu mễ đầu phát, Đại thần côn ngươi là ai?” Long Bảo Bảo bất ngờ bị lôi đến Thần Ma lăng viên, nó trợn tròn mắt nhìn Thần bí thanh niên, có vẻ gì bị bắt đến. “Hừ.” Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc hừ lạnh. Long Bảo Bảo quay lại nhìn, cặp mắt tròn sáng rực suýt nữa rớt ra, lớp vảy người dựng lên, kinh hãi gào: “Cái thế đại ma vương – Tiểu Ngọc?” Thần bí thanh niên bật cười, Thần Nam cũng cười vang, sắc mặt Sở Tương Ngọc trở nên xanh lè. Long Bảo Bảo thấy Thần Nam, vù tiếng, bay tới đáp xuống vai , tỏ vẻ sợ hãi, thấp giọng: “Chưa quên tên chứ?” “Để chiến hồn thức tỉnh, đốt lên hết mức nào.” Thần bí nhân quát vang, cùng với Sở Tương Ngọc đồng thời xuất thủ. “Các ngươi…các ngươi làm gì, ta… sợ các ngươi.” Long Bảo Bảo trốn sau lưng Thần Nam. Thần bí nhân gầm lên khiến trời đất xoay vần, Lục đạo Luân hồi môn xuất quay tít, kéo Long Bảo Bảo vào trong đó, sức mạnh vô tận từ lục môn tràn ra. “A!” Sở Tương Ngọc gầm lên, hư vỡ nát, hắc ám vô tận che kín tất cả, Điên Đảo Càn Khôn đại pháp nuốt sạch tầng Thần Ma lăng viên. Đồng thời, Thần Nam có cảm giác Thần Ma đồ xuất , sinh mệnh chi năng vô tận tràn ra, dòng trong mát chảy vào hắc ám. Sau ngày đêm, hắc ám mới tan , thần quang sáng chói thiên địa, con Thiên Long dài như dãy núi, lớn như tinh vân xuất . Toàn thân nó là kim quang chói lòa, Đông phương Thiên Long thể phách, Tây phương thần long dực, trải mình ra vô tận, uy thế lan khắp thiên địa, long khí phủ kín mười phương. Cả Đông thổ đều tràn ngập vô thượng khí tức của Thiên Long. Long Bảo Bảo quá lớn, khắp tầng toàn là hình ảnh nó nhưng tại nó còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, vẫn ngủ say. Thần bí thanh niên lại kéo Tiểu Phượng Hoàng lại, đồng thời thiếu nữ quốc sắc thiên hương bị kéo theo. nhiều, y và Sở Tương Ngọc lại xuất thủ, hắc ám lại phủ kín thiên địa, Tiểu Phượng Hoàng và thiếu nữ dung hợp lại. Lần này mất nhẵn hai ngày mới xong. con hỏa phượng hoàng bay lên, cũng lớn như ngọn núi, quanh mình nó là thất sắc thần quang chiếu rọi mây cao, thiên hỏa bảy màu nhấp nháy, thần thánh mà uy nghiêm! Thần Nam hiểu Đại đức đại uy Thiên Long và Phượng Hoàng thiên nữ quay về. Cả hai chuẩn bị chinh chiến với Hắc Thủ.