Chương 5:Truyền Thuyết Quan Hạo giọng hỏi: “Thần huynh, ngươi có sao ?” lúc lâu sau Thần Nam trấn tĩnh lại, gạt lệ, cố dằn nén tâm trạng, : “ nguy hiểm quá! Đúng lúc luyện công, suýt chút nữa là tẩu hoả nhập ma, nguy hiểm quá.” Long Vũ ngơ ngác nhìn rồi mắng: “Đồ thần kinh.” Mọi người đương nhiên tin có chuyện “Tẩu hoả nhập ma” như giải thích, nhưng cũng tiện truy hỏi thêm nữa. Tiểu Long mở to đôi mắt lờ đờ say rượu, tò mò nhìn Thần Nam, sau đó “Y Y Nha Nha” kêu tràng long ngữ. Nhưng khi thấy lý gì đến nó, lại gục đầu ngủ tiếp. Sau đó Thần Nam bắt đầu quan sát khu vực rộng lớn bên dưới. Để ý kỹ thấy phía dưới có sơn cốc, từng điểm từng điểm giống như sơn cốc của vạn năm trước. Trong lòng lúc này rất kích động: “Bách Hoa Cốc…. chính là Cổ tiên di địa. Ta nhất định phải tìm nàng. Bất luận thế nào ta cũng phải đến đó để tìm nàng.” Tiên Vũ học viện tọa lạc cách đô thành của Tấn quốc hai mươi dặm. xa bên ngoài học viện, có tiểu hồ mỹ lệ, phong cảnh tuyệt vời. Sóng nước chập chùng, thuyền con điểm điểm, nam thanh nữ tú ngồi thuyền ngắm cảnh hồ, là trữ tình ưu mỹ. Xung quanh học viện và tiểu hồ bốn phía đều là rừng, vô cùng yên tĩnh, có thể cảm thấy thấy linh khí sung mãn tràn trề, đúng là địa điểm hoàn hảo để tu luyện. Trước khi mặt trời xuống núi, Thần Nam, Khải Văn và những người khác đến được Tiên Vũ học viện. Ba Phi long vừa hạ xuống, lập tức gây chú ý của tất cả mọi người. Rất nhanh chóng có vài người ra đón bọn họ, những người này cũng là môn sinh học viện, nam nữ đều có. Khi nhóm môn sinh này nhìn thấy Tiểu Long nằm lưng Phi long tất cả đều há hốc miệng kinh ngạc. thể hiểu nổi tại sao mọi người lại cho Long bảo bảo tự bay mà lại để nó ngủ lên lưng của Phi long. Những môn sinh này sau khi lễ độ hỏi thân phận của nhóm Thần Nam, liền phái người nhanh chóng chạy về thông báo. Số còn lại tỏ ý cáo lỗi với bọn họ vì Tiên Vũ học viện có Long kị sĩ nào, nên căn bản có Long trường. Do vậy trong học viện có chỗ nào Phi long có thể ở được. Khải Văn và mọi người đương nhiên hiểu được khó khăn của bọn họ. Ba con Phi long được lệnh của chủ nhân bay đến sơn mạch phía xa, nhưng nhìn bộ dạng của Tiểu Long dường như nó muốn rời khỏi Thần Nam. Bộ dạng dễ thương, say rượu nghiêng ngã của Tiểu Long lại khiến vài môn sinh của Tiên Vũ học viện kìm được tiếu ý. Lại có vài nữ sinh tò mò tụ tập lại, sờ mó lân giáp của nó, làm Tiểu Long rất bất mãn. Nhưng cũng may nó nổi giận, chỉ tránh né cách vô hại. Cuối cùng được số nữ sinh thích nó năn nỉ giùm, Tiểu Long cũng được dắt vào Tiên Vũ học viện. Tiên Vũ học viện khí thế hùng dũng, có hơn bảy trăm năm lịch sử, uy danh có thể sánh ngang cùng Thần Phong học viện, hiển nhiên cũng phải có cao thủ đứng đầu. Phong cách kiến trúc nơi đây theo trường phái tự do, kế thừa truyền thống nhất quán phương Đông, nhưng lại chứa uy lực rất lớn. Khi tiến dần vào trong, tầng tầng lớp lớp nhà cửa đan xen, khiến cho người ta hoa cả mắt. Thế nhưng kéo theo chú ý của đám môn sinh lại là Tiểu Long, cái đồ Tuý tiểu quỷ này nhanh chóng trở thành nhân vật nổi tiếng ở đây. Lúc này mọi người nhanh chóng phát ra chuyện rất thú vị, khi các nam sinh đến vuốt ve Tiểu Long, nó bất mãn kêu xì xì. Khi các nữ môn sinh tiến đến, nó tuy có vẻ rất khó chịu, nhưng bộ dạng lại tỏ ra rất khoái trá. Mọi người đều cười ồ lên, Long Vũ gõ vào đầu Tiểu Long cái, : “Nghe mọi người Thánh Long chỉ hay thích thu thập bảo vật, như ngươi tập uống rượu, lại bắt đầu ham mê nữ sắc, đầu óc ngươi bị hai chữ “Tửu, Sắc” chiếm hết rồi hả? Vẫn biết ngươi là đồ bại hoại, học được điều gì tốt lành, nhưng cái tính lưu manh của ta ngươi học hết rồi đấy.” Tiểu Long nhấp nháy mắt kêu lên “Ô Ô” vài tiếng tỏ vẻ muốn kháng nghị. Mọi người đều cảm thấy buồn cười, thấy Tiểu Long giống người, đúng là tiểu quỷ khả ái. Khi Thần Nam, Long Vũ và những người khác tiến vào lạc viện thứ sáu lão nhân râu tóc bạc trắng cười lớn xuất đón tiếp, Khải Văn, Long Vũ và mọi người liền tiến lên chào. “Bái kiến Dương sư phụ.” “Bái kiến Dương tiền bối.” Người mới tới vóc dáng trung bình, toàn thân vận tử y, ước chừng sáu mươi tuổi, vẻ mặt tươi cười, nhìn rất hòa nhã, nhân từ. Lão cười : “Vì có số việc nên lão phải đến trước, cùng ngươi được, đường ngươi gặp ma quấy nhiễu gì chứ?” Khải Văn : “Thưa, có” Long Vũ phản đối: “Sao có gì, Tiểu Long…” “A…” Tử y lão nhân kinh ngạc kêu lên tiếng, lão bây giờ mới chú ý đến Tiểu Long bị các môn sinh Tiên Vũ học viện quay quanh, lão kinh ngạc hỏi: “Ngải Mễ cũng đến sao ?” Mọi người dằn được tiếu ý, liền mạch kể chuyện từ lúc khỏi Thần Phong học viện nhưng lại cũng là biểu của Tiểu Long đường.. Tử y lão nhân vui vẻ gật đầu, lão biết rất thực lực khủng khiếp của Tiểu Long. Lão nhìn Thần Nam, rồi lại nhìn Tiểu Long, tuy biết lão, nhưng Tử y lão nhân sớm biết rồi. Tử y lão nhân là giáo sư Đông Phương võ hệ của Thần Phong học viện, có quan hệ thân thiết với gia gia của Đông Phương Phượng Hoàng. Lão bình thường rất thích mặc tử y trong khi Đông Phương lão nhân thường ngày thích mặc lam y, nên bị các môn sinh Thần Phong học viện đặt là “Háo sắc song nhân”. Ngày mà Thần Nam dọ thám Thần Phong học viện, xông bừa vào phòng Tiểu Bảo Chúa và Đông Phương Phượng Hoàng, Tử y lão nhân và gia gia Đông Phương Phượng Hoàng sớm ở bên ngoài. Nếu có lão ra tay ngăn cản gia gia của Đông Phuơng Phượng Hoàng, e rằng Đông Phương lão đầu đó sớm nhảy vào giáo huấn cho Thần Nam trận rồi. Lão nhìn thẳng vào Thần Nam cười : “Ngươi chính là thiếu niên họ Thần hả, ta nghe Phó viện trưởng nhiều về ngươi, ha ha…” Thần Nam đương nhiên biết lão ngụ ý rằng, biết hết những chuyện trước kia của từ Phó viện trưởng. Khải Văn đứng giữa liền giới thiệu: “Đây là Đông Phương võ hệ Dương Lâm lão tiền bối!” Thần Nam cung kính : “Bái kiến Dương tiền bối.” “ cần đa lễ, nghe Phó viện trưởng ngươi là chủ lực trong cuộc thi đấu. Tốt, mấy ngày sau ngươi phải lên biểu diễn cho mọi người xem đấy.” Mọi người vừa chuyện trò vừa vào trong Tiên Vũ học viện. Tiểu Long vặn vẹo thân hình phì nộn, lắc lư lảo đảo theo sau vào hậu viện. Tiên Vũ học viện chiếm vùng mênh mông, xem chừng còn rộng hơn cả với Thần Phong học viện. Dù mấy ngày nữa mới tổ chức thi đấu, song người của tứ đại học viện đến gần đầy đủ. Để tránh xa những chuyện phiền phức, những người tham gia thi đấu của Thần Phong, Huyền Ma, Chiến Thần, Tiên Vũ tứ học viện rất ít khi lộ diện. Tất cả đều ở trong phòng tĩnh dưỡng tinh thần, cố gắng đảm bảo trạng thái tốt nhất để tham gia tranh đấu. Những người của Thần Phong học viện trú trong các lâu các, chỉ thấy nơi đây sông nước hữu tình, cảnh sắc mê nhân. Quả có thể xem Tiên Vũ học viện là lâm viên đẹp nhất trong tứ đại học viện. Sau khi Long Vũ đến được hai ngày liền xin phép Dương Lâm cho mình được về thăm nhà, vài nữ môn sinh cười, trêu chọc: “Long đại mỹ nhân lại động xuân tâm, muốn mau chóng gặp mặt tình lang đây mà, ha ha …” Long Vũ diễu cợt cười : “Các người còn tuổi mà chỉ biết năng lung tung.” “Lại còn nhận, bây giờ ai mà chả biết!” “Được, bây giờ các ngươi cứ tùy tiện năng lung tung , đợi ca ca ta tới thu thập bọn ngươi.” Thần Nam có ở đây, Khải Văn vẫn bình tĩnh như thường, nhưng những nam sinh khác thần sắc đều biến đổi. Tuy biết rằng Long Vũ đối với họ vô tình, giữa bọn họ thể có khả năng xảy ra chuyện gì, nhưng số người khỏi thất vọng, điều đó cũng là căn bệnh thường thấy của nam nhân. Sau khi phát ra Tấn Quốc là bộ phận của Hoa Hạ rộng lớn vạn năm trước, Thần Nam trong lòng quả rất xung động. Sau khi đến Tiên Vũ học viện, liền bế môn bất xuất, cẩn thận hồi tưởng Cổ tiên di tích bây giờ nằm ở địa phương nào. Sau khi Long Vũ rời , Thần Nam cũng đến gặp Dương Lâm, rằng có việc quan trọng muốn vòng quanh chuyến. đảm bảo rằng trước khi thi đấu nhất định quay trở về. Vì thế Dương Lâm mới chấp thuận cho . Thần Nam cưỡi Tiểu Long bay lên trời, hướng về phía Nam Tấn Quốc mà . Để chuẩn bị cho chuyến dài hôm nay, chú ý hạn chế Tửu tiểu quỷ này uống rượu, chỉ cho uống hai, ba hũ mà thôi. Khi bay tới Thái Hành sơn mạch dài vô tận đó, Thần Nam đột nhiên nhớ tới Thần Chiến phụ thân . Lúc bấy giờ Thần Chiến trong thiên hạ là tuyệt thế cường giả. Tại Thái Hành sơn mạch, bị ba cường giả công lực thông thiên vây công. Vạn bất đắc dĩ, ông đành ba lần khai mở Hậu Nghệ cung, chỉ trong ngày liên tiếp bắn lấy mạng ba tuyệt đại cao thủ, uy chấn thiên hạ, được thế nhân nhớ đến như cái thế thanh niên cường giả. Tuy nhiên, trận chiến đó bất quá chỉ là bắt đầu, trong những năm sau này, Thần Chiến trở thành truyền thuyết. Theo truyền thuyết, có lần ông mình lên Phiêu Diêu phong đại chiến cùng tiên nhân, sau đó ung dung bỏ ; và cũng theo truyền thuyết, có lần ông mình ngao du Đông Hải diệt trừ con Nghịch lân chi long; lại theo truyền thuyết, ông có lần Vũ phá hư , nhưng vẫn có thể bình yên quay trở về…
Chương 6: Côn Lôn Theo truyền thuyết, Thần Chiến có năng lực kinh thiên, giống như cầu vồng chiếu xuống mặt đất, khiến cả nhật nguyệt trời đều thất sắc. Ông ta chính là tuyệt đỉnh cường giả trong giới chân tu, Tiêu Diêu Vương của Đệ nhất cường quốc Hoa Hạ của Tiên Ảo đại lục. Thần Chiến tài năng cái thế, thân thế hiển hách, tu vi ngạo thế, Thần gia đương thời ước ở vào vị thế của Thiên Hạ Đệ Nhất Thế Gia. Cùng năm Thần Chiến tạo ra những thần thoại, chỉ vỏn vẹn vài câu chữ thể hết. Chỉ có thể vào thời đó ông ta chính là nhân vật truyền kỳ nhất. Chính bởi vì Thần gia mang vinh quang vô thượng, lại bị những hào quang vô tận bao bọc xung quanh, cho nên Thần Nam đương nhiên cũng mang người những áp lực rất lớn. Thời niên thiếu, sớm bộc lộ tài năng, nhưng trong mắt thế nhân việc này là đương nhiên, nếu thể trở thành cao thủ trong đám thiếu niên mới là việc lạ đó. Nhưng từ năm mười sáu đến hai mươi tuổi, phát sinh việc ngoài ý muốn, từ kỳ tài trở thành kẻ tầm thường, áp lực to lớn ấy khiến thống khổ chịu nổi. Gió bắt đầu tạt vào mặt, luồng khí lạnh thổi về phía Thần Nam, khiến từ trong những hồi ức ngày xưa tỉnh lại. Tiểu Long lúc này bay đỉnh Hành Sơn quanh năm tuyết phủ. Tiểu Long cứ nhắm vào hướng Nam mà bay, mặt đất, cảnh vật loáng chốc vụt ở lại sau lưng. Trải qua vạn năm, núi chuyển sông dời, cảnh vật bên dưới dù đến nỗi thay đổi hoàn toàn, nhưng biến đổi rất nhiều. Thần Nam cẩn thận quan sát, tìm kiếm những di tích còn sót lại. Sắp đến, cuối cùng cũng sắp đến rồi. Cuối cùng đến dãy Côn Lôn hùng vĩ, quê hương của tiên nhân ngày xưa. Nơi Thần Nam muốn tìm chính là cổ tiên di địa đỉnh núi phía trước. Côn Lôn, những chóp núi cao hàng ngàn mét. Núi cao và vực sâu đều rộng lớn vô cùng tạo thành địa vực đồng nhất với những cảnh quan kì dị, khí hậu bất đồng. Cách mặt nước biển ba nghìn mét là những đỉnh núi và thung lũng cổ kính, cảnh sắc tú lệ. núi, cây rậm rạp xanh ngát, dưới thung lũng đầy kỳ hoa dị thảo, bốn mùa đều là xuân. Nhưng đỉnh núi cách mặt biển năm, sáu ngàn mét lại quanh năm tuyết phủ trắng xóa. Dãy núi nối nhau liên miên, gió tuyết thổi ào ạt. Và đỉnh núi tuyết phủ ngàn năm, tương truyền rằng, có loài hoa Tuyết Liên vô cùng quý giá, báu vật của đỉnh Tuyết Sơn. Côn Lôn khí thế hùng vĩ, những vệt trắng, xanh đan xen với nhau. Nhìn từ xa, dãy Côn Lôn xanh ngát, khí trong lành, nhưng từ lưng chừng lên tới đỉnh tuyết phủ quanh năm, đâu đâu cũng màu trắng xóa. Cũng bởi cảnh sắc thần kỳ đó thu hút biết bao tu luyện giả tìm tới cư. Đông đại lục cũng có những môn phái cổ xưa nằm trong vùng núi này. Theo truyền thuyết, từ thời rất xa, đây là nơi ở của các vị thần tiên, có rất nhiều tiên nhân tu núi Côn Lôn như mộng như ảo này. Nhưng truyền thuyết vốn có cơ sở nào cả, bởi vì nơi Thần Nam muốn tìm chính là địa phương này, nơi ở xa xưa của các tiên nhân thời đó. Khi đến phía sau dãy Côn Lôn, Thần Nam bảo Tiểu Long giảm tốc độ lại, bay sát đường núi. Trong núi tràn đầy kỳ hoa dị thảo tỏa ra hương thơm ngào ngạt, các loài trân cầm dị thú chạy nhảy tung tăng, cảnh tượng ấy có thể nhìn thấy ở khắp nơi. Quả thẹn là nơi linh địa của trời đất. qua những mõm núi, vượt qua những độc đạo sơn cốc, đỉnh núi cao đến bảy ngàn mét ra trước mắt Thần Nam. trong lòng kích động từng hồi, lẩm bẩm : “Sáp Thiên Phong, đến rồi… cuối cùng ở trước mặt rồi…” “Ha ha, cuối cùng ta tìm ra…” Thần Nam cười lên điên loạn. Ngồi Tiểu Long mà cứ lấy tay đập lên đầu nó, Tiểu Long ủy khuất quay đầu lại nhìn , mồm phát ra tiếng kêu “Ô Ô” bất mãn, kháng nghị lại. “Tiểu Long ngoan! Mau mau bay tới đỉnh núi đó, đích đến của chúng ta cuối cùng cũng tới rồi.” Sáp Thiên Phong, giống như thanh kiếm nhọn chọc thẳng đỉnh Vân Tiêu, phủ lớp trắng xoa, có thể coi nó như là thế giới của băng tuyết. Vân vụ mờ mịt lững lờ đỉnh núi, tiên khí vận chuyển khắp nơi, giống như bước vào cực lạc tiên cảnh. Tiểu Long huy động hai cánh, hướng thẳng lên mà bay tới, đón lấy luồng hàn khí phóng lên đỉnh núi. khí cao mặc dù rất mỏng manh nhưng khi quét qua cơ thể lại giống như bị dao sắc cứa vào. Khí lạnh càng khiến cho Thần Nam cảm thấy người tựa như đông cứng. Cũng may công lực thâm hậu, nếu trở thành cục đá từ lâu rồi. Tiểu Long từ cao từ từ hạ xuống, càng lúc càng gần đỉnh núi, khí từ từ ấm dần lên. người rồng đều cảm nhận được trận gió xuân ấm áp. Cái ấm áp đó khiến cho Tiểu Long dần dần say mê, mắt nó híp lại để mặc hai cánh tự do trôi . Bên dưới là dãy núi thấp, sau khi hạ xuống, người rồng liền cảm thấy nơi đây thiên địa linh khí tràn ngập, lá xanh mơn mởn, chim hót, hoa thơm, phong cảnh mê người, mĩ lệ trong tranh vẽ tựa như trong tiên cảnh. Thần Nam nhảy từ lưng Tiểu Long xuống, từng bước từng bước tiến về phía trước, trong lòng lúc này kích động dị thường. Phía sau gò đất trước mắt chính là nơi khiến từ khi sống lại đến nay vẫn thể nào quên được ---- Bách Hoa Cốc. Dù biết bao nhiêu lần trong lòng hy vọng, ngày nào đó có thể nhìn thấy cảnh này. Mặc dù trong lòng từ lâu còn ôm ảo tưởng, nhưng trước tình cảnh như thế này lại khiến cho kỳ vọng có kỳ tích phát sinh. Tiểu Long tò mò theo sau Thần nam, nó cảm thấy cổ tiên di địa này tràn đầy linh khí, ở bên lắc lư đưa đẩy thân hình béo ú, kêu lên “Y Y Nha Nha” ngừng. qua mô đất phía trước, trước mắt Thần Nam xuất sơn cốc, hương thơm ngào ngạt phả vào mặt, nhìn từ xa thấy trăm hoa đua nở. thẹn với cái tên đầy mỹ lệ, Bách Hoa Cốc. dòng suối từ trong cốc chậm rãi chảy ra, nước suối trong vắt, dưới nước có năm câu sáu màu xếp từ đá cuội, cá lội tung tăng qua lại hài hòa. Trông là sinh động. “Bách Hoa Cốc.. Vũ Hinh... ta đến đây… ta đến để tìm nàng đây.” Thần Nam thanh nghẹn ngào. Tiểu Long thấy vẻ mặt thê lương của cảm thấy vô cùng kì quái, đưa cái đầu rồng to lớn quay sang. Cặp mắt to tướng chớp, chăm chú nhìn . Thần Nam nhàng kéo nó sang bên, từng bước từng bước tiến về phía truớc. Khi vào cốc khẩu, hương thơm lại càng ngào ngạt hơn. Có thể thấy trong Bách Hoa Cốc ngoài loại kỳ hoa là Xá Tử Yên Hồng, còn có rất nhiều loài cây biết tên. Các chủng loại cây cỏ tuy giống nhau nhưng chúng đều cao quá hai mét, óng ánh rực rỡ, giống như được chạm lục ngọc vào thân, tỏa ra ánh sáng thần bí. Các loài cây xung mãn linh khí, đủ loại sắc màu điểm xuyết trong các bụi hoa, làm cho cảnh sắc càng thêm thập phần mỹ lệ. Bích Ngọc Thụ lại treo những trái lục sắc, mặc dù đứng cách đó rất xa, cũng có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt. Tiểu Long hít lấy hít đế, con mắt ti hí chợt mở to, lộ ra vẻ mặt khoái chí, say mê. Thánh Long thiên sinh cảm giác rất mẫn tuệ, nhận biết rằng, quả cây này đều là những thứ trân quý dị thường. Nó lộ vẻ vui mừng, cao hứng kêu lên “Ô Ô”, lắc lư nhằm phía trước lao tới. Thần Nam muốn chặn nó lại, nhưng Tiểu Long lại đột nhiên tăng tốc lao thẳng tới. “Tiểu Long ngoan! Mau quay lại đây!” Nhưng trong mắt Tiểu Long lúc này chỉ thấy những trái cây lục sắc, đâu có nghe thấy lời Thần Nam gọi, tiếp tục xông thẳng tới.
Chương 7ãng Đột nhiên kinh biến phát sinh, ngay khi Tiểu Long vừa bước chân vào sơn cốc, bỗng xuất nguồn năng lượng cực đại nhằm vào nó mà đánh tới. Tiểu Long kêu lên tiếng, sau đó cả cái thân rồng béo ú bị văng ngược trở lại, đánh “Phịch” cái, bị quẳng xuống đất. Dường như bên trong có bức tường năng lượng nhằm ngăn cản kẻ xâm nhập, nhưng tịnh hoàn toàn có ý đả thương người. Tiểu Long sau khi bị quẳng xuống đất lại nhanh chóng bò dậy. Trong mắt nó chợt thoáng lên nét kỳ quái, lần nữa hướng về phía trước vọt tới, nhưng kết quả vẫn y như cũ, nó lại bị cổ năng lượng cực đại đó đánh bật trở ra. Liên tiếp nhiều lần bị cản trở, Tiểu Long dường nổi giận, liền há miệng phóng ra tia thiểm điện năng lượng dao động dị thường. “Oành”, tiếng nổ lớn phát ra, thiểm điện chạm vào cốc khẩu phát ra ánh sáng chói loá nhưng ngay sau đó lại biến mất chút tung tích. Điều này chỉ khiến Tiểu Long càng thêm tức giận, nó liền lập tức gia tăng thêm sức mạnh, phun ra mũi tên ánh sáng, nhưng sau khi mũi tên đó chạm vào cốc khẩu lại có nữa phần tác dụng. Toàn bộ đều tiêu biến tung tích. Thần Nam thấy Tiểu Long bị thương tổn gì cả, vì thế cũng ngăn cản nó. muốn xem trận pháp do cổ tiên lưu lại, sau khi trải qua hàng vạn năm, liệu uy lực có bị giảm bớt hay ? Lúc này, Tiểu Long dường như vô cùng giận dữ, cuồng loạn dùng ma pháp hướng vào trong cốc công kích điên cuồng, nhưng lần nào cũng bị cỗ năng lượng trong đó hoá giải hết. Những năng lượng ma pháp cực đại cứ hễ tiến nhập vào cốc trong giây lát lại bị hóa giải cách vô thanh vô tức, hề có chút tác dụng nào. Thần Nam mặc dù sớm biết trận pháp do cổ tiên lưu lại uy lực vô cùng to lớn, nhưng lúc này vẫn bị bất ngờ. Nên biết Ngũ giai thánh long dùng ma pháp công kích dữ dội há có thể coi thường, nhưng đối với cổ trận trước mặt lại có chút tác dụng nào. Nhìn thế cũng đủ biết cổ trận này có uy lực như thế nào. Tiểu Long lúc này dừng lại công kich, mặt lộ vẻ cam lòng. Nó ấm ức nhìn Thần Nam, kêu “Y Y Nha Nha” ngừng, dường như phát tiết bất mãn trong lòng. Thần Nam tại có chút thích thú với Tiểu Long trước mặt. Mặc dù nó có thực lực vô cùng khủng bố, nhưng lại hoàn toàn ỷ lại vào , dường như phải vì nhất thời có hứng thú mà theo . Thần Nam âu yếm vỗ vỗ đầu Tiểu Long : “Đừng giận nữa, địa phương này đơn giản như ngươi tưởng tượng đâu. Đây vốn phải là sơn cốc bình thường. Nơi đây chính là cổ tiên di địa, hơn nữa lại có Tiên trận do cổ tiên lưu lại, ngay cả Ngũ giai cao thủ cũng khó mà lai động được chút. Tiểu Long vừa nghe đến hai chữ “Cổ tiên” mắt sáng lên, dường như hiểu ra điều gì, nhìn Thần Nam gật gật đầu, còn làm ra cái dáng vẻ tấm tức ấy nữa. “Ngươi cũng biết cổ tiên à?” Tiểu Long gật gật đầu, sau đó lắc đầu lắc đuôi như vẽ minh hoạ. Thần Nam nhìn cả nữa ngày mới hiểu ý tứ của nó, nguyên lai nó hình dung Tiên nhân rất cường đại và đáng sợ. “ ngờ Tiểu tửu quỷ ngươi cũng biết được tồn tại của tiên nhân.” Tiểu Long lộ ra bộ dạng “đương nhiên”, sau đó bắt đầu nhìn vào những kỳ quả bên trong cốc mà nuốt nước miếng. Thần Nam trong bộ dạng tội nghiệp của nó, muốn cười mà thể cười được. Từ sau khi trở lại Bách Hoa Cốc, trong lòng luôn cảm thấy rối loạn, dường như có chút luyến tiếc. Nhìn những khóm hoa Hải Dương trong cốc, như lại thấy được dung nhan mĩ lệ như hoa của Vũ Hinh, trong lòng lại có chút đau khổ, chút xót xa, chút chua chát… Dần dần từ từ chìm vào hồi ức trong quá khứ. Người bình thường dĩ nhiên cuộc đời cũng bình lặng trôi qua. Nhưng những người phi thường lại có cuộc sống phi thường cho đến cuối đời. Hai loại người này bất kể là bình thường hay phi thường, đối với bọn họ mà , sinh hoạt chung có biến động lớn, nguời bình thường sớm tê dại với việc bình thường, nguời phi thường quen với việc phi thường, sinh hoạt thủy chung cứ tiến triển theo quỹ đạo thay đổi. Nhưng nếu sinh ra với cuộc sống bình thường, từ đó sống đời thuờng lặng lẽ cũng chưa chắc là hạnh phúc. Thế gian tình luôn có những biến đổi phức tạp, có nhiều việc cả người trong cuộc căn bản cũng cách làm chủ, nhiều việc thể lý giải, nhiều sai lầm có cơ hội sửa, những điều này đều có thể xảy đến thân mỗi người, đều có thể xảy ra bên cạnh mỗi người. Nếu như người được trời ban cho linh giác mẫn tuệ, làm cho từ thời niên thiếu sớm bộc lộ tài năng, con đường tương lai của người này dường như định sẵng vẻ vang tươi sáng. Nhưng số mệnh khó đoán trước được, vận mệnh của người có thể thay đổi chỉ trong nháy mắt. người khi đỉnh cao, đột nhiên theo vầng mây ngũ sắc rối loạn rơi xuống, có thể hình dung được trong lòng cảm thấy mất mát như thế nào. Đối với trời cao mà , điều này có lẽ chỉ là sai sót rất , nhưng đối với thiếu niên đó, lại thêm ý chí chưa vững vàng của , đó lại là việc bi thảm nhất. Thần Nam năm mười sáu tuổi, tu vi biết tại sao đình trệ tiến lên, sau đó lại bắt đầu suy giảm dữ dội, điều này đối với mà khác gì sét đánh ngang tai. Nếu người bắt đầu vô cùng bình thường, rồi sao đó trải qua cuộc sống bình thường, cảm thấy việc gì là thoả đáng, bởi vì họ có lý do nào để cảm thấy thống khổ. Nhưng đối với người từng được mọi người ca tụng là thiên tài mà , đột nhiên trở lại làm con người bình thường, đau khổ còn hơn là chết . Chỉ trong chốc lát, từ thiên tài trở thành tầm thường, thay đổi lớn như vậy, mấy ai mà chịu nổi chứ. Phi thường đột nhiên trở lại thành bình thường, thiên tài đột nhiên trở thành kẻ tầm thường. Thần Nam gặp phải biến cố lớn, hầu như phát điên, liều mạng khổ luyện huyền công, nhưng lại lần nữa chứng minh, trở thành thứ bỏ . Quen với việc lúc nào cũng được vây quanh cùng những lời tán dương, hụt hẫng quá lớn khiến nhiều khi nghĩ đến cái chết. Trong suốt cả năm sau đó cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ, cảm thấy cuộc đời vô vị. cam tâm với tầm thường đó, lại phải chịu bản thân có cách nào tiến lên được. trớ trêu này khiến tê dại, chua chát. Yên lặng chịu đựng trở thành phần trong cuộc sống của . Thế giới của Thần Nam vốn đầy màu sắc tươi đẹp, nay lại trở nên u ám chút ánh sáng. biến đổi lớn đến như vậy khiến cho con đường mà có bước ngoặc, càng lúc càng rời xa quỹ đạo ban đầu. Trong lúc mất hết ý chí, phụ thân từng khuyên bảo: “Cuộc sống cần phải có mài giũa, khó khăn đau khổ lúc này chính là gia tài quý giá của mai sau”. Nhưng vào thời gian đó sớm mất hết hùng tâm, cộng thêm công lực ngày càng bị suy giảm, khiến cho lòng tin của hầu như mất hết. Mẫu thân khuyên nên du lịch cho khuây khoả, từ từ loại bỏ gánh nặng trong lòng. Thần Nam cũng đành nghe theo lời khuyên của mẫu thân, từ đó tiêu diêu tham quan khắp nơi, dấu chân in khắp các địa phương của Tiên Ảo đại lục. Gặp gỡ cũng là loại duyên phận, sau khi chia ly lại ngừng gặp gỡ đều do duyên định. Nhạn Đãng Sơn những được xưng tụng là “Hải Thượng Danh Sơn”, “ Hoàn Trung Tuyệt Thắng”, mà còn được gọi là Đông Nam đệ nhất sơn của Hoa Hạ. Sở dĩ nó có tên Nhạn Đãng là vì “Tên đỉnh núi mà lại có hồ, cỏ lau mọc rậm rạp, tạo nên vùng cỏ mênh mông, là nơi chim nhạn dừng chân lại bước đường viễn du của nó”. Thần Nam thăm các danh sơn thắng cảnh, thực ra vốn chẳng có tâm tình du ngoạn, chẳng qua chỉ để giải toả phiền muộn trong lòng mà thôi. Sau nữa năm, đến được Nhạn Đãng Sơn, cảnh đẹp nơi đây làm hoàn toàn thư thái, tự chủ đuợc lưu lại mười mấy ngày. Ở đây phong cảnh ưu mỹ, cảnh đẹp vô số, núi đủ hình dạng, thác nước đâu đâu cũng có. Từng có người than rằng :“Dục cùng nhạn đãng chi thắng, Phi phi tiên bất năng!*” Trong thời gian mười mấy ngày, Thần Nam lưu luyến khắp các phong cảnh tuyệt đẹp nơi đây, trong thời gian này thường tình cờ nhìn thấy , nhưng bất quá mỗi lần chỉ có thể thấy được phía sau bóng hình cực kì mĩ lệ ấy mà thôi. *Muốn cùng với cảnh sắc Nhạn Đãng so sánh, trừ phi là cảnh tiên.
chương 8: Tương Phùng Trong danh sơn phong cảnh tuyệt đẹp, nên nhiều người đến du ngoạn thưởng lãm cũng có gì lạ. Nhưng nữ hài đó xảo hợp ánh mắt nhìn ngắm phong cảnh tựa hồ lại tương đồng với Thần Nam, chỉ là người trước, kẻ theo sau mà thôi. Thần Nam mấy lần suýt kiềm chế được muốn bước lên phía trước chào hỏi nữ hài đó nhưng lại mấy lượt đè nén xuống. Bình thủy tương phùng, hấp tấp vượt lên như có chút đường đột. Hơn nữa, tâm ý tại của muốn chuyện cùng người khác, thái độ hệt như đà điểu rúc đầu vào cát. Đến lần thứ bảy nhìn vào lưng nữ hài, nữ hài phía trước bất ngờ quay lại. ra trước mắt Thần Nam là dung nhan tuyệt mỹ, hề hoen nhiễm chút khí tức trần tục nào, tựa như tiên nữ bị đày xuống trần gian. Áo trắng phất phơ, tóc bay bay, đôi mắt đẹp long lanh nhìn chớp. dung nhan vô song lên chút hài lòng. “Tên hư hỏng kia, ngươi vì sao cứ nhìn ta mãi thế?” Bộ dạng tức giận của thiếu nữ nhìn khả ái, ngờ lại bĩu môi như hài đồng, nhưng đó phải là làm dáng. Từ nhãn thần trong sáng mà thấy, hành động này hoàn toàn xuất phát cách tự nhiên. Đôi mắt của người chính là cửa sổ tâm hồn. Hai mắt của nữ hài trong veo như nước, như tinh thần ngời ngời. Nhãn thần trong sáng đó lên đây là thiếu nữ thuần chân phi thường. Đối diện dung nhan mỹ lệ vô song đó, Thần Nam cảm thấy hơi rung động. Quốc sắc thiên hương như vậy ở nơi thâm sơn cùng cốc này giống như tinh linh, như tiên tử. “Vì sao là nàng vô duyên vô cớ lúc nào cũng đứng áng trước mặt ta?” “Đồ hư hỏng, cần phải kiếm cớ. Ta muốn ngươi theo ta. Ở đây có hai đường dẫn ra hai hướng ngược nhau, chúng ta mỗi người đường.” Phía trước là ngã ba đường, nữ hài giành bước về ngã. Thần Nam cười cười, về hướng kia. Hai người quay lưng mà . Thần Nam quay đầu liếc cái, sau đó sải bước về phía trước. Đó tuyệt đối là nữ hài cực kỳ ngây thơ, tựa hồ vẫn còn giữ nét thuần chân của thưở ấu thơ, nếu cũng gọi kẻ theo đuôi nàng bảy, tám ngày chỉ hai chữ “Đồ hư hỏng”. Thiếu nữ thanh lệ thoát tục này tựa hồ thuộc về trần thế, lời ngây thơ, hành vi cũng thực ngây thơ, dường như nàng căn bản hiểu thế . Thần Nam tự nhạo mình rồi tiếp tục thưởng ngoạn cảnh đẹp Nhạn Đãng Sơn. vốn dĩ mặc kệ nữ hài, chuyện xảo hợp gặp nhau rồi trở thành đoạn hồi ức. Nhưng người tính bằng trời tính, năm ngày sau, hai người đột nhiên lại gặp nhau lần nữa. Hai người đều có chút kinh ngạc. Nữ hài hỏi, giọng hiếu kỳ: “Sao lại trùng hợp như vậy, làm thế nào mà ta lại gặp ngươi?” “Đúng a! là xảo hợp.” Nữ hài nghiêm chỉnh nghĩ ngợi, đoạn : “Đồ hư hỏng, ngươi cố ý hay cố ý theo đuôi ta?” “Ngày hôm đó chúng ta hai người hai ngã. tại chúng ta lại từ hai hướng ngược nhau mà đến. Là tương phùng, phải theo đuôi.” Nữ hài nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi : “Có thể là vậy, bất quá sư phụ ta đời thể tin bất cứ ai. Ai biết ngươi cố ý hay cố ý vòng lên phía trước?” Nữ hài da thịt như tuyết, tại nơi cảnh sắc đẹp đẽ này, như dao trì tiên tử. Hơn nữa, cái bộ dạng nghiêm trọng của nàng lúc này lại cho thấy nàng là nữ hài hiểu chút gì về thế , lời thuần chân bỗng dưng khiến Thần Nam thích thú. “A a, sư phụ nàng nên tin bất cứ ai, thế nàng có tin lời sư phụ nàng ?” “Đương nhiên tin, ta chỉ tin lời sư phụ mà thôi. Chẳng qua sư phụ còn nữa ….” Dung nhan tuyệt mỹ của nữ hài xuất nét buồn bã, giọng càng lúc càng . Trong tâm Thần Nam cũng đoán được đại khái, giọng hỏi: “Ngoại trừ sư phụ ra, nàng còn thân nhân nào sao?” “ có…. Ta vì sao lại phải cho ngươi biết?” “Kỳ , đời này phải người nào cũng là người xấu.” Nữ hài tựa hồ thoát ra khỏi buồn bã ưu phiền vừa rồi rất nhanh, nàng nghiêm túc nhìn Thần Nam, : “Ta cũng nghĩ ngươi giống người xấu. Thực ra cũng chẳng liên can gì đến ta. Ta phải đây.” “Đợi chút. Ta có thể biết tên nàng ?” Trong cái xã hội thực ngươi ngu ta liền lừa này, có thể gặp thiếu nữ thuần chân, vẫn còn giữ được tâm hồn trẻ thơ này, Thần Nam cảm thấy thực là ngoài mong đợi, cuối cùng kiềm chế được bật hỏi danh tánh nàng. Thiếu nữ chớp chớp cặp mắt to linh động, nghiêm trang : “Ta nghĩ với người lạ!” “Thế thôi. đường cẩn thận chút. Lời của sư phụ nàng có đạo lý nhất định, nên dễ dàng tin bất cứ ai.” Thần Nam có chút lo lắng, nữ hài thuần chân như vậy rất dễ bị lừa, bị hại. “Cám ơn ngươi. Bất quá ta đến thành trấn. Sư phụ của ta đúng, người ở đó đều rất xấu, ta chỉ những nơi có núi có sông thôi.” Lời này chứng những gì mà Thần Nam đoán, nữ hài này quanh năm suốt tháng sống trong núi, căn bản chưa tiếp xúc qua xã hội bên ngoài. Hoàn cảnh như vậy mới có khả năng khiến nàng bảo trì được thuần chân đó. Nhìn hướng nữ hài bước bỏ , Thần Nam vẫy vẫy tay, : “ đường cẩn thận. Hi vọng chúng ta lại có thể gặp lại.” Nữ hài liếc lại, : “Trời đất rộng lớn, chúng ta chắc chắn gặp nhau lần nữa.” Tiếp đó, nàng lại như tiểu hài nở nụ cười chế nhạo, : “Nếu quả chúng ta có thể gặp lại, ta lập tức cho ngươi biết tên ta.” Nhìn bóng lưng hờ hững xuất trần đó, Thần Nam khẽ mỉm cười. Lời chút tâm cơ của nữ hài vừa rồi tựa hồ làm cho tâm tình phiền muộn của vơi rất nhiều. Hai ngày sau, Thần Nam cũng ly khai Nhạn Đãng Sơn. thẳng đường xuống phía nam, hân thưởng phong tình của thường dân đại thảo nguyên; nhìn thấy bộ lạc cổ quái trong dãy núi phía nam Hành Sơn; cuối cùng lưu lại mấy ngày ở Côn Lôn đẹp như tiên cảnh rồi bắt đầu quay về. năm nay, thăm vô số danh sơn, sông lớn. tựa hồ thực từ từ cởi bỏ gánh nặng trong tâm xuống, cũng còn trầm uất như trước đây. Rời nhà cũng gần năm, quyết định quay về thăm. Lúc đường qua Nhạn Đãng Sơn, Thần Nam kiềm được dừng lại. năm qua leo lên ít ngọn núi nổi tiếng, Nhạn Đãng Sơn nghi ngờ gì là ngọn núi đẹp nhất nếu đem so với các loại kỳ phong quái thạch, hang đá cổ, thác nước, sông suối, cảnh sắc tuyệt đẹp khác. Lần thứ hai lên Nhạn Đãng Sơn, lại bị cảnh quan kỳ lạ hấp dẫn sâu sắc. Vách núi chập chùng, đỉnh núi cao ngất trời mây, u cốc nơi rừng sâu, quanh co khúc khuỷu, thác nước bay bay, hồ xanh nước biếc. Sau khi đứng trước thác nước được hồi lâu, rồi men theo bờ sông xuống dưới. Hạ du, dòng nước chảy xiết từ từ chậm lại. Hoa dại tên hai bên bờ tỏa ra từng đợt, từng đợt hương thơm thanh khiết. Hương hoa tự nhiên như vậy khiến Thần Nam mê say. lúc thả hồn bay bổng, đột nhiên phát ra thân ảnh quen quen. nữ hài như tinh linh, tựa tiên tử chân trần bên bờ sông nhúng nước, ngón chân thon trắng sáng như ngọc rực rỡ mê người. Chính là ba tháng trước, nữ hài đó, thuần chân ai bì, tại Nhạn Đãng Sơn cùng Thần Nam gặp mặt mấy lần.
Chương 9ũ Hinh Thiếu nữ tựa hồ vừa tắm xong từ giữa dòng suối ra, từng giọt nước long lanh rơi mái tóc ẩm ướt mượt mà, dung nhan thanh lệ thoát tục, rạng rỡ như hoa sen trong trắng sóng nước. Nhìn thấy bóng người từ thượng du tới, thiếu nữ vội vã ra khỏi dòng suối, nhanh chóng xỏ chân vào đôi hài. Cẩn thận quan sát người đó, nàng chợt nhận ra là Thần Nam, liền ngạc nhiên vô cùng, cất tiếng: “Là ngươi...” “Ha ha, đúng là ta. Giờ ta được phép biết tên nàng chưa?” Thiếu nữ cảm thấy xấu hổ, sắc mặt ửng hồng, hỏi: “Ngươi tới đây như thế nào?” “Ta vượt qua Nhạn Đãng Sơn, kềm nổi lại đến đây lần thứ hai.” “Ha, nguyên lai là vậy, cũng giống như ta.” “Nàng vẫn chưa cho ta biết tên.” Thiếu nữ cười lên rạng rỡ: “Ta gọi là Vũ Hinh, trước đây trong đêm mưa, được sư phụ tìm thấy bên bụi hoa đem về nuôi.” khuôn mặt nàng ra nụ cười ngọt ngào, giọng mềm mại đó khiến Thần Nam cảm thấy nhói đau trong lòng. bé bị bỏ rơi, từ cùng với sư phụ sống và lớn lên ở nơi núi rừng, có ai chơi đùa cùng, có bạn bè, chỉ có thể dựa vào sư phụ để sống, nhưng sư phụ nay cũng mất. “Ta tên Thần Nam, hy vọng có thể cùng nàng trở thành bạn bè.” “Bạn bè?” Nụ cười vụt tắt khuôn mặt , nàng thấp giọng : “Ta vốn có bạn bè, sư phụ còn nữa, chỉ còn lại mình ta...” “Nếu nàng đồng ý, chúng ta từ nay về sau là bạn bè.” Trong tâm Thần Nam có cảm giác như thôi thúc phải bảo vệ suốt cuộc đời, thân thế của thiếu nữ này đáng thương, Thần Nam đối với nàng đầy vẻ thương cảm. “Hi hi, cũng tốt, ta cuối cùng cũng có bạn bè.” Vũ Hinh khuôn mặt lộ vẻ vui sướng, nét buồn bã biến mất. Trông thấy nàng như thế, Thần Nam lại càng thêm xót xa. bước lại gần, nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng vỗ lên vai nàng, : “Sau này ta có thể chăm sóc nàng như muội muội của ta, để nàng phải chịu bất kỳ đau khổ nào nữa.” Vũ Hinh có chút hoảng loạn, nhàng né tránh, cỗ đại lực lập tức phóng tới trước ngực Thần Nam, đẩy bật ra xa nửa trượng, Thần Nam thầm kinh sợ, ra trong người thiếu nữ này chứa cỗ nội lực siêu cường. Vũ Hinh nghiêm mặt: “Ta xin lỗi, sư phụ dạy rằng thể cho phép nam nhân nào chạm vào ta.” Thần Nam cười : “ ngốc, nàng hiểu lời sư phụ của nàng, có số nam nhân đúng là rất xấu xa, nhưng phải là tất cả nam nhân đều như vậy. Theo ta cùng rời khỏi Đại Sơn, ta mang nàng ra ngoài nhìn xem thế giới bên ngoài, để nàng thấy giữa con người với con người đối xử với nhau như thế nào.” “Ta , ngươi cũng có phải tốt ? Chúng ta trở thành bạn bè, ta muốn lập tức lại mất ngươi.” “Sao vậy? Hãy ra thế giới bên ngoài mà xem, nàng có thể hiểu thêm rất nhiều việc.” “Ta cảm thấy lo lắng, sư phụ những người ngoài kia đều rất xấu xa, muốn ta chỉ ở lại trong núi này, tránh xa thành trấn.” Thần Nam hiểu sư phụ của thiếu nữ biết nàng tính nết thuần khiết, sợ nàng phải trải qua những đau khổ mất mát, nên chỉ có cách cảnh báo nàng. Mặc dù những kiểu bảo hộ cực đoan này gây khá nhiều rắc rối, nhưng vẫn có thể thấy sư phụ của đối với nàng hết mực thương. “ có ta bảo vệ nàng, ai có khả năng làm hại nàng.” “Nhưng mà... ta vẫn có chút sợ hãi, sư phụ bên ngoài toàn là người hại người có nhân tính.” “Giữa người với người mặc dù hàng ngày vẫn thường xảy ra số vấn đề tranh chấp, nhưng phải tất cả đều giống như lời sư phụ của nàng , nàng cứ ra ngoài rồi biết.” “ ? Tuy nhiên... ta thấy ở lại Đại Sơn này rất tốt, ta phải làm gì nếu như ra khỏi đây?” “Ngọn núi này phong cảnh rất đẹp, ồn ào như trần thế, nhưng thế giới bên ngoài cũng rất tuyệt vời, nếu người hoàn toàn tách rời khỏi xã hội loài người, mất rất nhiều lạc thú.” “ ? Ngươi lừa dối ta chứ?” Vũ Hinh hiển nhiên động tâm, trong lòng nàng nghĩ gì đều lộ hết ra khuôn mặt, giống với thường nhân hay giấu kín trong lòng. “Đúng thế, ta mang nàng ra ngoài lần cho biết cuộc sống nơi thành trấn, chắc chắn nàng thấy thích, ta bảo đảm để bất cứ ai tổn thương tới nàng.” “Tốt quá, vậy hãy để ta suy nghĩ , chúng ta trước tiên ở lại Nhạn Đãng Sơn vài ngày.” Vũ Hinh từ trước chưa bao giờ ra ngoài thành trấn, hàng ngày tất cả những vật dụng đều trao đổi với sơn thôn , đột nhiên đến thành trấn, nơi có rất nhiều người cùng nhau sinh sống, khiến nàng cảm thấy rất hoảng sợ. “Đừng sợ, ta rồi, ta bảo vệ nàng.” Sau vài ngày, dưới thuyết phục và khuyến khích của Thần Nam, Vũ Hinh cuối cùng cũng theo khỏi Đại Sơn. Vũ Hinh cảm thấy tất cả mọi thứ đều tươi mới, đối với cuộc sống thành trấn, nàng mới lần đầu tiếp xúc. Bên đường tràn đầy những đồ nữ trang khiến nàng muốn rời tay, những món ăn ngon khiến nàng rất muốn thưởng thức. Đối với nàng mà , đây là thế giới hoàn toàn mới, tất cả đều vô cùng lạ lẫm, dần dần, nàng thực thích cuộc sống thành trấn này. Bất quá vì thiếu kiến thức cuộc sống, nàng hàng ngày thường tự gây ra trò cười cho mọi người, nên Thần Nam tiếp tục chỉ dạy cho nàng những hiểu biết về cách đối nhân xử thế. Cùng ở với nàng, Thần Nam cảm thấy rất thoải mái. Vũ Hinh bị tiêm nhiễm những thói xấu của trần thế, lời của nàng vô cùng ngây thơ, thường khiến Thần Nam thể nào nhịn được cười. thông minh của Vũ Hinh cùng năng lực tiếp thu cái mới của nàng khiến Thần Nam có chút kinh ngạc, chỉ trong tháng ngắn ngủi nàng thay đổi hoàn toàn, còn giống như người hay gây ra chuyện làm trò cười nữa. Nàng tuy khác trước nhiều, nhưng nét thuần khiết vẫn mãi thay đổi. Khi Thần Nam mang Vũ Hinh về Thần phủ được thời gian, với sắc đẹp và tính nết thuần khiết vô song, nàng lập tức giành được hảo cảm tối đa của phụ mẫu Thần Nam. Nếu phải do mẫu thân Thần Nam ngăn cản lại, Thần Chiến gần như muốn Thần Nam hỏi ý Vũ Hinh để ông thu nhận nàng làm nghĩa nữ. Mẫu thân Thần Nam mặc dù muốn thu nàng làm nghĩa nữ, nhưng với nàng thậm chí còn thân thiết gần gũi hơn cả con , nguyên nhân tại vì bà vốn có chút tư tâm. Thần Nam từ khi tu vi tiến mà lùi, thể chất xuất những chuyện bình thường, rất lâu rồi thấy lộ vẻ vui cười. Nhưng lần này trở về mặt thường xuyên nở nụ cười, chính điều đó làm cho mẫu thân chàng vô cùng cao hứng, biết được tất cả những thành quả này đều nhờ vào Vũ Hinh, bí mật coi nàng như con dâu của mình. Sau khi biết thân thế của Vũ Hinh là nhi đáng thương, bà đối với nàng thậm chí càng thương hơn. Thần Chiến khi phát trong người Vũ Hinh có cỗ nội lực cường hoành khỏi chấn động, nguồn nội lực đó tất nhiên thể so sánh với công lực thông thiên của ông, nhưng với thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi mà quả sao tưởng tượng nổi. Qua lời kể lại của Vũ Hinh mới biết, nội lực cường đại trong cơ thể nàng là được sư phụ nàng trước lúc lâm chung truyền hết lại. Bản lĩnh tự thân nàng có thể được xem là xuất sắc trong số những người cùng trang lứa, thêm vào nội lực vô cùng cường đại ấy, trong đám thanh niên dưới hai mươi tuổi nàng hiếm có đối thủ, thua kém gì Thần Nam trước đây, khi tu vi của chưa bị suy giảm. Những ngày tháng bình thường qua , Vũ Hinh trở thành thành viên của Thần gia, nàng vô cùng quý gia đình ấm cúng này. Ngoại trừ vài lần đề xuất trở về thăm Đại Sơn, còn sau này nàng muốn phải rời xa nơi này nữa. Nhờ thông minh của mình, nàng dần dần quen thuộc với việc giao tiếp với mọi người, hiểu phức tạp và đơn giản của tính cách con người, đơn giản ngoài mặt, trong lòng phức tạp. Nhớ lại những lời sư phụ trước đây dặn dò, đến tận bây giờ nàng mới thực hiểu ràng ý nghĩa bên trong.