Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 367: Đấu với Thiên



      Cảnh tượng thái quá dị thường!

      Thú trảo khổng lồ phá tan hư , che kín bầu trời, chụp lấy tứ đại cao thủ. Tiếng sấm ầm ì, ma vân ào ào, canh tượng như trong ngày tận thế.

      Khung cảnh đó quá tà dị, tứ đại cao thủ vạn vạn lần ngờ lại bị thú trảo công kích. Thần Nam lần đầu tiên thi triển sức mạnh gian, trung phảng phất có đợt sóng gợn trải ra, thân ảnh nhanh chóng mờ , tránh khỏi cự trảo.

      Pháp Tổ gầm lên, liên tục tung ra thiên giai cấm chú ma pháp, ma pháp năng lượng nghịch bay lên ngênh đón cự trảo, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh cũng liên tục ra đòn chống lại đợt tập kích.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Trừ Thần Nam thoát sát sạt khỏi vùng xoáy, tam đại thiên giai cao thủ cùng bị cự trảo phát ra sức mạnh lên đến ̉nh điểm đánh trúng.

      Áp lực cực mạnh khiến họ rơi xuống vù vù, thú trảo cũng bị sức mạnh của ba người phản kích hất văng lên cao, đòn công kích bị chặn đứng.

      “Đáng chết, Thần Nam ngươi làm gì vậy?”

      “Lại về ngay lúc đáng sợ này.”



      Ba người chật vật đứng vững lại, phẫn nộ nguyền rủa, bàn tay đột nhiên xuất hiện vượt hẳn ý liệu của họ, nó lại xuyên thấu thời , đối phó với ba người đến từ thời khác.

      Tuy hất được bàn tay nhưng họ ở trong lịch sử thời , thể hấp thụ được thiên địa nguyên khí nên sức mạnh bỏ ra toàn là nguyên khí của bản thân, tốc độ tiêu hao hơn hẳn bình thường, khiến cả ba hoảng sợ, dám tung ra đòn thứ hai nữa.

      Từ lúc thấy Lục đạo Luân hồi môn và Sinh Mệnh nguyên tuyền chảy ra là biết nguyên nhân mình sống lại, hắn muốn tìm hiểu bí ẩn sau cùng: Thần bí nam tử thật ra là ai?

      Hắn lập tức tiến hành thời nghịch chuyển, quay về thời đại chúng thần rơi rụng, để tìm từ đầu xem Thần Ma lăng viên sinh ra thế nào.

      Mặc cho tam đại thiên giai cao thủ oán hận, hắn vẫn tiếp tục, đến nước này thể dừng lại được, ai ngăn được hắn truy tìm chân tướng.

      “Cự trảo đó là gì nhỉ?” Thần Nam xuất hiện, hướng thẳng vào ánh mắt bất thiện của ba người, lên tiếng hỏi.

      Lúc đó, tình cảnh vô cùng đáng sợ, hình ảnh thần tiên tung hoành thinh hôn ám, từng nhóm rơi rụng, cự trảo quét qua như gió quét lá khô, cuốn bay tất cả.

      thần tiên nào ngăn nổi uy thế đó.

      Thi thoảng có những thần ma hùng mạnh đối kháng cự trảo, nhưng sau cùng vẫn chung số phận với cảnh những lá thuyền nhỏ trong cơn biển động, chống nổi sóng lớn ngút trời và bị nhấn chìm.

      Cảnh tượng tận thế đó dù cho tứ đại thiên giai cao thủ cũng kinh tâm động phách.

      “Chết tiệt, ngươi được lắm. Đây chính là ‘thiên chi diệt thế’ đó. Thương Thiên đã chết, lẽ nào là Hoàng Thiên? Nhưng hình như hắn còn nữa…” Pháp Tổ giận dữ rống lên.

      Đức Mãnh cũng điên người: “Thần Nam ngươi muốn tự sát, bọn ta cản, nhưng ngươi được kéo bọn ta xuống nước theo. Thế này khác nào tự hủy, trong lịch sử thời , có những thế lực phải trăm phương ngàn kế mà tránh thì ngươi lại chủ động đâm đầu vào…”

      “Ầm.”

      Thú trảo khổng lồ kéo theo vô tận phong lôi lại chụp xuống, uy lực hùng hồn khiến tứ đại thiên giai cao thủ tức thì biến sắc.

      Lần này, cả bốn đã có chuẩn bị, mặc kệ lời nguyền, thi triển đại thần thông phá bay , tránh khỏi đòn tất sát. Nếu bình thường họ có có lòng tin đấu một phen nhưng trong tình huống thể vận dụng sức mạnh chân chính, đành phải bỏ chạy.

      Đức Mãnh hối hận muốn chết, thật nên trêu vào Thần Nam, hiện tại bị hắn kéo đến thời này biến thành thế thân cho hắn, đối phương toàn là những kẻ tu vi kinh khủng, tình lấy gì làm lạc quan, đành phải chia sẻ nguy hiểm với hắn.

      Cả bốn chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, thủ mộ lão nhân đột nhiên xuất ngoài xa. Một bàn tay khổng lồ đuổi theo lão sát sạt.

      Nam Cung Tiên Nhi hít hơi khí lạnh: “Bàn tay thứ hai.”

      “Chạy đến chỗ lão bất tử.” Đức Mãnh gầm lên.

      Tứ đại thiên giai cao thủ cuồng mãnh lao tới, bàn tay sau lưng đánh rụng một nhóm thần tiên rồi lại bám theo sát nút.

      Do ở trong thời , tứ đại cao thủ lộ ra khí tức mãnh liệt, dù vậy vẫn bị bàn tay mẫn cảm tột độ với các cường giả truy đuổi sát sạt.

      Thủ mộ lão nhân hô lên, tỏ vẻ hoảng loạn, tuy bị bàn tay truy sát nhưng vẫn thản nhiên, nhưng lúc lão thấy bàn tay khác bổ đến, rốt cuộc cũng đổi sắc.

      Lão quay đầu nhìn chỗ tứ đại thiên giai cao thủ thân, gầm lên: “Đáng chết, dám chơi lão nhân gia ta, đừng tưởng ta biết các ngươi trốn tại đó.”

      Hiển nhiên, thủ mộ lão nhân cảm ứng được bốn người trong bóng tối nhưng hình như phát được họ là người từ thời khác đến.

      “Đáng ghét.” Lão gầm lên, bị bàn tay ấn xuống nhưng thực lực lão thể ra vượt hẳn tưởng tượng. Thân hình gầy gò đột nhiên phóng đại, sau cùng giữ chặt cự trảo lại, tung cước đá văng bàn tay kia.

      quá biến thái.

      “Đó là bàn tay của ‘Thiên’ chăng?” Thần Nam hồ nghi nhìn Pháp Tổ, lại nhìn thủ mộ lão nhân phát cuồng cách đó xa.

      “Lão biến thái.” Pháp Tổ bình phẩm, đoạn lộ vẻ nghĩ ngợi: “Đúng là…hóa thân của Thiên, nhưng dầu thế, sức mạnh đáng sợ kiểu này đúng là tưởng tượng nổi. Lão bất tử biến thái này, ngờ tu vi kinh nhân như thế, e rằng là trong vài nhân vật có tư cách khiêu chiến với Ma Chủ. Lão sợ gì hóa thân của Thiên….” Đoạn y hạ giọng, cơ hồ nghe : “Lẽ nào Thiên cũng phân cấp?”

      “Hừ lão nhân gia ta trải qua trăm ngàn kiếp nạn, có sóng gió nào chưa được chứng kiến, lẽ nào ngươi tưởng thu hồi được ta?” Thân ảnh cao lớn của thủ mộ lão nhân đứng sững giữ thiên địa như ngọn núi lớn, như muốn xé toang vòm trời.

      Lúc đó khí thế của lão cường thịnh đến đỉnh điểm, tránh hai ngọn cự trảo mà thi triển sức mạnh kinh hoàng, tiến hành phản kích, mấy lần hất cự trảo sang dị gian.

      “Hừ, ta từng thấy Thương Thiên chết, Hoàng Thiên bị phong ấn, ngươi biết có trò quỷ gì nhưng còn kém hai kẻ đó. Ngươi diệt nổi lão nhân gia ta, nhất là giờ ngươi phân ra làm mấy hóa thân…”

      Lúc đó lão còn vẻ gì là thủ mộ lão nhân mà Thần Nam từng biết. Lão thân cao vạn trượng, quanh mình thần quang đại thịnh, chiếu sáng thiên địa, cùng hai cự chưởng đấu đến hôn thiên ám địa.

      Tạm thời thoát khỏi hai bàn tay, bọn Thần Nam tránh xa, nhìn thủ mộ lão nhân phát cuồng đại chiến với thần bí cự trảo. Trận chiến kinh thiên động địa kéo dài lâu, hư tan tành, thủ mộ lão nhân và hai cự trảo thẳng lên Thiên giới.

      Lúc tất cả tiêu tan lúc lâu, Pháp Tổ mới lẩm bẩm: “Lão biến thái…”

      Hai cự trảo tuy bị thủ mộ lão nhân khống chế nhưng tình cảnh mạt nhật vẫn vậy, hư hoàn toàn tan nát, thần tiên vẫn rơi rụng, họ tàn sát nhau, kịch liệt đại chiến như những cuồng nhân.

      Ôn dịch!

      Giống như trận ôn dịch đáng sợ.

      Ôn dịch xảy ra với chúng thần.

      Mọi thần ma cơ hồ phát điên, tự tàn sát lẫn nhau.

      Thần Nam, Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chúng thần mắt đỏ ngầu như máu, tựa hồ mất hết lí trí, thần ma thi thể liên tục từ rơi xuống.

      Hiển nhiên đây là chiến trường chính yếu khiến chúng thần tan tác.

      Nơi đó chính là Thần Ma lăng viên.

      “Kia…” Đột nhiên Nam Cung Tiên Nhi kêu lên kinh hãi, chỉ xuống phía dưới, run giọng: “Thần Ma lăng viên…hình thành rồi…”

      Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh đều kinh hãi, Thần Ma lăng viên thần bí bậc nhất này hình thành thế nào? Câu hỏi này vương vấn qua bao đời, hậu nhân gần như ai biết lai lịch của nó, cũng biết ai xây nên.

      Tứ đại thiên giai cao thủ đều kinh ngạc nhìn xuống.

      Chỉ thấy thần ma thi thể rơi xuống như bị luồng sức mạnh vô danh hút lấy, toàn bộ hướng vào địa vực mà tụ tập, dưới đó mặt đất ngừng rung lên nhưng sóng biển dâng trào.

      Mỗi khi có thần ma thi hài hạ xuống, mặt đất lại nứt thêm lỗ, nuốt lấy thi thể rồi tràn lên nấm đất.

      “Đó là…” Thần Nam dám tin vào mắt mình, Thần Ma lăng viên do trời sinh? Đúng là khiến người ta tin nổi, đúng là cỗ sức mạnh thần bí! Vì sao lại tạo thành kết quả này.

      Thần Ma lăng viên thuộc về thiên sinh? Đánh chết cũng tin được! Thần Nam hận thể lập tức lao xuống đánh tan mặt đất, tìm ra nguyên do.

      Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng kinh ngạc, câu đố ngàn đời lẽ nào đơn giản thế, kết quả gần như vượt ngoài dự liệu.

      Đức Mãnh lạc giọng lẩm bẩm: “Bên dưới…còn đại nhân vật.”

      Pháp Tổ cơ hồ nhớ ra gì đó : “ sai, lúc chúng ta xuyên qua thời thấy Thần bí nhân đó tụ tập lôi quang và đại lực của ngàn sao xuống Thần Ma lăng viên, lúc đó sức mạnh dưới mặt đất của lăng viên hiển lộ, ở đây chứa tổ mạch linh căn của đại lục! Đúng là nguồn bảo tàng mang linh khí vô tận…tựa hồ có người ngủ ở đây…”

      Nam Cung Tiên Nhi thất thanh: “Lẽ nào…là y?”

      Trong óc Thần Nam loáng lên thân ảnh cao lớn, đương nhiên Thần bí thanh niên đó là hiềm nghi lớn nhất, chỉ vì công lực của y quá kinh khủng mà mỗi ngàn năm y lại xuất vô thanh vô tức khiến người ta tra ra. Rất có thể y thân dưới Thần Ma lăng viên.

      ra y là ai? Tứ đại thiên giai cao thủ cảm giác mơ hồ, người có công lực cái thế như vậy chắc chắn thân phận cũng tương đương, lại cư ngụ trong tổ mạch linh căn của đại lục.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Cùng lúc, phía xa vang lên tiếng sấm ầm ầm, dao động khác lạ từ chân trời truyền về, hình như có đại chiến kịch liệt.

      “Thiên giai cao thủ!” Hai mắt Pháp Tổ trợn trừng.

      “Là thiên giai cao thủ, hơn nữa ta cảm thấy khí tức rất quen.” Nam Cung Tiên Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.

      Trong Thần Ma lăng viên bên dưới đột nhiên dấy lên ma khí ngút trời, tâm trạng phẫn nộ cực độ tràn khắp bầu trời, bao phủ gian.

      Vô tận ma khí như biển lớn che kín mặt đất, cả Thần Ma lăng viên chìm trong bóng tối.

      “Người đó…muốn xông ra.” Đức Mãnh hô lên kinh hãi.

      Tứ đại thiên giai cao thủ đều cảm giác được khí tức đáng sợ, dao động từ Thần Ma lăng viên mới hình thành phía dưới truyền lên, vô cùng kịch liệt, như cái thế ma thân Nhân gian, khí tức này còn đáng sợ hơn cả cự trảo vừa nãy.

      “Ầm.”

      Loạn thạch xuyên , vô số thần ma thi thể bay vút lên, Thần Ma lăng viên vừa hình thành tan nát, nam tử cao lớn mang theo ma khí ngùn ngụt tựa biển khơi lao lên trời.

      Quả nhiên là Thần bí nam tử!

      Khí chất y bình đạm như những lần thân cách mỗi ngàn năm, cũng ngưng trọng giống lúc ngưng tụ đại lực của ngàn sao xuống thi thể Thần Nam, để hình dung đơn giản nhất là “tư thế cuồng ngạo duy ngã độc tôn.”

      Khí thế khí thôn sơn hà này phải cố tình mà từ bản tâm thể ra, khí chất này thuộc về tự nhiên, sinh ra có.

      Y là kẻ thiên sinh cuồng ngạo, loại cuồng ngạo của những con người siêu nhiên.

      Y xuất khiến thiên địa nguyên khí rung lên, thế gian cơ hồ chịu nổi sức mạnh của y, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Mãi tóc tung bay cuồng loạn, dấy lên ma khí ngùn ngụt, chợt tan biến vô ảnh vô tung khỏi tầm mắt tứ đại thiên giai cao thủ, còn nửa tia khí tức.

      phải chứ?” Nam Cung Tiên Nhi tỏ ra vô cùng hiếu kì với Thần bí nam tử, muốn xem y định làm gì nhưng ngờ lại mất bóng đối phương. Tu vi của dối phương quá đáng sợ, khiến người ta thể đoán nổi.

      “Y chắc chắn hướng đến thiên giai cao thủ xuất đằng kia.” Thần Nam dựa vào tri giác bản năng đưa ra kết luận rồi nhanh chóng bay về hướng đó.

      Ba người kia cũng theo sát.

      Đúng như dự đoán, Thần bí thanh niên xác thân ở đó.

      Lúc Thần Nam lao tới vùng ngoài xa ngàn dặm với tốc độ nhanh nhất, liền được chứng kiên khung cảnh đáng sợ. Thần bí nam tử cao lớn tung quyền oanh kích ngược lên , quang trụ chói lòa tan biến, khí khái đó xứng danh bá tuyệt thiên địa, duy ngã độc tôn. quyền phá tan gian cách ly nhân giới và Thiên giới, thú trảo che kín bầu trời bị y đánh tan tành.

      Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đều hít hơi khí lạnh.

      Mạnh .

      Thực lực của y vượt hẳn tương tượng của bốn người.

      “Thiên, ngươi phải đối thủ của ta.” Thần bí nam tử đứng thẳng , ngẩng đầu nhìn cự trảo vỡ nát.

      Khí thế uy lăng thiên hạ khiến Thần Nam ở ngoài xa dâng tràn bầu máu nóng, nam nhân phải thế, luôn luôn khí thôn sơn hà, ngay cả trời cũng coi vào đâu.

      Tận lúc đó, bọn Thần Nam mới phát tay trái thanh niên thần bí ôm nữ tử trẻ tuổi, dung nhan tú lệ khiến nhật nguyệt thất sắc, khí chất phiêu dật, xuất trần thanh tân như hoa cỏ, dù hôn mê vẫn chìm trong hào quang thánh khiết mờ mờ.

      Thần bí nam tử khẽ gọi gì đó, thần sắc cuồng ngạo xuất tia ôn nhu hiếm thấy, hiển nhiên nữ tử như tiên kia có liên quan với y.

      Mớ tóc mai dài khẽ lay động, nàng khẽ mở tròng mắt trong như nước, lúc nàng nhìn thấy thanh niên, cơ hồ chấn kinh cực độ, hai mắt ướt nhòe, lặng lẽ rơi lệ, ôm chặt cổ y.

      Nàng muốn gì đó nhưng bị thanh niên lập tức ngăn lại, nàng vừa khóc vừa cười, tựa hồ dám tin vào trước mắt, xem ra tuyệt đại tiên tử kích động đến cực điểm.

      Thần bí thanh niên dịu dàng vuốt ve sống mũi nàng, đoạn đưa tay nhàng mở ra phiến gian, tức gian chi môn hào quang vạn đạo, màu sắc rực rỡ xuất trung, hoa bay ngập trời. Y đưa nữ tử vào phiến gian thần bí đó.

      Nam Cung Tiên Nhi ở ngoài xa hình như trầm tư suy tưởng, sau cùng kêu lên kinh hãi: “Ta nhớ ra rồi, ở Thái cổ thời kì, ta từng đứng xa nhìn thấy nữ tử đó, nàng ta là…thần nữ Độc Tiểu Nguyệt.”

      Thần bí thanh niên lộ ra tư thế cái thế cường giả, nhìn lên hư cười lạnh liên hồi.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 368: Thái cổ chư thần ở đâu?



      Thanh niên nam thần bí này ra là ai? Bí mật này tứ đại thiên giai cao thủ đều muốn biết, sức hấp dẫn quả cực lớn.

      Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi, Thần Nam đều chăm chú nhìn nam tử cao lớn, khí thế phát ra tuyệt đối là nhân vật phong vân bậc nhất trong lục giới.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Bàn tay vỡ nát lại tụ hợp, thú trảo phủ lớp vảy, móng tay sắc lẹm dựng lên như núi đao, hàn quang lập lòe, chấn nhiếp hồn người.

      Thần bí nam tử liên tục cười lạnh, tạ hồ coi cự trảo ra gì, lạnh giọng: “Thịnh cực rồi suy, lại muốn đại phá diệt lần nữa chăng? Hừ, ngươi đúng là đợi nổi, Thái cổ chư thần sau vạn năm nữa lần lượt quay lại, ngươi muốn dọn dẹp trước chăng? Bất quá hóa thân này vô dụng quá, còn lâu mới sánh được cùng Hoàng Thiên và Thương Thiên, hôm nay ta giúp ngươi tự phá nát.”

      Khoa trương cuồng ngạo cực độ!

      Đối diện với “thiên chi thủ” trong truyền thuyết mà Thần bí thanh niên hề bị uy hiếp, coi nó là loại đồ làm cảnh.

      “Soạt.”

      Quanh ảnh lóe lên, y biến mất, dù mạnh như tứ đại thiên giai cao thủ cũng nhìn thấy bóng dáng, đó phải là phá toái hư mà dùng cực hạn tốc độ, Thần Nam ước cảm thấy sức mạnh của thời gian.

      sai, chính là dao động của sức mạnh thời gian.

      Tốc độ lên đến cực hạn, thời gian thay đổi, tứ đại cao thủ lạnh mình, thanh niên này hiển nhiên có nghiên cứu rất sâu về thời , phát ra họ phải do xảo hợp.

      Chưa biết chừng, đối phương chỉ cảm giác được khí tức mà còn nhìn thấy dung mạo họ, Thần Nam chợt thấy thân thể mình cứng đơ.

      Hơn vạn năm nay, đối phương bỏ ra nhiều công sức giúp sống lại, mỗi lần xuất đều phát ở dị thời , nhìn thấy dung mạo và thi thể trong mộ giống hệt, chăng phải phát ra kết quả trong tương lai sao?

      Thần Nam rúng động, truyền thuyết rằng có thể nhìn được tương lai mà dự liệu những việc phát sinh phải lời đồn cho vui. Người có đại thần thông như thanh niên chắc có thể từ vài việc mà lần ra.

      Thậm chí, nếu đủ thực lực, liệu họ nhìn thấu cách trở thời ?

      Cảnh giới này chỉ nghĩ cũng đủ kinh hãi, Thần Nam dám suy đoán tiếp, nếu có những việc thế , phải nằm trong tay người ta khống chế sao? Dự cảm này lấy gì làm tốt đẹp.

      “Ầm.”

      Hào quang nóng rãy chiếu sáng thinh u, bóng hình thần bí đột ngột xuất trước cự trảo, toàn thân phá ra vạn trượng quang mang, sắc bén như lưỡi đao xuyên qua cự trảo, cắt thành vô số đoạn.

      Sức mạnh và tốc độ tuyệt đối.

      Thần bí nam tử dễ dàng phá tan thiên chi cự trảo!

      Khung cảnh cực kì chấn động, có người hạ sát cả Thiên.

      Lần này Thần bí nam tử cho cự trảo có cơ hội hợp lại, y đứng hú vang, uy lực tràn khắp Nhân gian giới như tiếng biển gầm, vang đến chín tầng trời, lan xuống cửu u.

      Sức mạnh đáng sợ bùng lên, y liên tục đánh nát cự trảo đoạn xé toang đạo gian chi môn, vứt các mảnh vụn vào những gian khác nhau.

      “Người mà đủ mạnh, Thiên cũng bất lực.” Pháp Tổ cảm thán.

      Đức Mãnh ngẩn ngơ, dám tin vào trước mắt.

      “Hiện hình , nếu ngươi chẳng đáng cho ta tự thân động thủ.” Lời lẽ của Thần bí nam tử tỏ ra vô cùng tự tin.

      Nhưng trời cao vẫn trầm tịch, hồi lâu có hồi đáp, phía xa thần ma vẫn ngừng rơi rụng. Bọn Thần Nam bị cuốn vào hào tình ngút trời của nam tử, đối diện với hủy diệt chi thủ mà vẫn coi là nhẹ tênh.

      “Cường giả còn, thời đại này tịch mịch, rồi sẽ đến ngày phong vân tế hội, luân hồi triệt để kết thúc, tất cả lại bước sang kỉ nguyên mới.” Thần bí nam tử lẩm bẩm.

      “Y nói vậy là ý tứ gì?” Đức Mãnh hỏi.

      Nam Cung Tiên Nhi tỏ vẻ nghĩ ngợi: “Y từng nói rồi, sau vạn năm, các cường giả sẽ quay lại, đó phải là thời hiện thực của chúng ta sao? Vậy là thời đại của chúng ta sẽ xảy ra kịch biến oanh oanh liệt liệt?”

      Pháp Tổ nói: “Ta có dự cảm những gì y nói là thật, vạn năm sau cường giả quay lại, có thể sẽ tái thời đại Thái cổ huy hoàng, đại thời đại sẽ lại xuất hiện, lịch sử sẽ phát sinh đại kiện trời xoay đất chuyển.”

      Thần Nam cũng thấy thế, hắn nhớ lại xâu chuỗi nhưng sự kiện mà Ma Chủ đã làm, thủ mộ lão nhân nói rằng cần khoảng ngàn năm Ma Chủ sẽ từ đệ tam giới quay về, quãng thời gian này phù hợp với những gì Thần bí nam tử nói.

      Những cường giả mà y nói tới đó chắc chắn bao gồm số ở đệ tam giới, hơn nữa còn cả những người khác.

      “Pháp Tổ ngươi có cho rằng Thái cổ chư thần mà nam tử đó nói tới là những người bị Ma Chủ đưa vào đệ tam giới?” Thần Nam nghi hoặc.

      hoàn toàn, còn thiếu nhiều lắm.”

      Thần Nam vô cùng kỳ quái: “Vậy Thái cổ chư thần đó đâu?”

      Pháp Tổ lại chìm vào trầm tư: “Những người đó…. Thời đại thần đã mở đường máu cho họ, chắc…” Hình như y nhớ ra gì đó, kinh hãi mở bừng mắt.

      Thần Nam, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi tựa hồ cũng biết y ̣nh nói gì, tỏ vẻ dám tin, tứ đại thiên giai cao thủ đồng thời kinh hô: “Thái cổ chư thần chưa bị tiêu diệt đó….họ… ở trong đường hầm thời ….họ được Thời đại thần đưa đến tương lai.”

      Bốn người nhất trí đưa ra chung kết luận, Thái cổ chư cường mất tích hình như tiến hành thời lữ hành, họ ở trong đường hầm thời tránh thoát vận mệnh chết chóc năm xưa.

      “Là thật sao?” Bốn người tuy kết luận nhưng vẫn dám tin.

      “Có lẽ…là thật. Bằng những Thái cổ thần này đâu? thể nào trầm tịch lâu như vậy mà xuất thế. Cũng có người thoát khỏi thời thông đạo nhưng tuyệt đại đa số còn tiếp tục lữ trình.”

      Quả là tin tức kinh người.

      Thần bí nhân đã nói rằng vạn năm sau tất cả sẽ kết thúc, phải chăng tại thời đại đó sẽ chấm dứt gian lữ hành, chư thần hiển hiện?

      “Ầm.”

      Tầng vỡ toác, uy lực hùng hậu tràn ra, sinh vật khổng lồ từ Thiên giới giáng xuống, ra trước mặt Thần bí nam tử.

      Sinh vật cao tới vạn trượng, dung mạo vô cùng xấu xí, toàn thân phủ vảy xanh lè, đầu có năm chiếc sừng màu bạc nhọn hoắt, hai mắt đỏ lòm như hai huyết hồ, răng nhô ra như vách núi, nanh ác cực điểm.

      Nó có tới mười sáu cánh tay nhưng còn mấy chiếc trống , hiển nhiên chưa hoàn toàn thu hồi, còn đại chiến ở nơi khác. Mỗi cánh tay của nó đều dài như dãy núi, móng vuốt sắc bén như lưỡi dao.

      Sinh vật gì đây? Lẽ nào là bản lai diện mục của Thiên? Tứ đại thiên giai cao thủ đều rúng động, lần đầu họ đối mặt với sinh vật cổ quái như thế.

      “Hóa ra ngươi chỉ là mấy tà ác hóa thân! Ngươi…còn kém lắm, mang hết mấy hóa thân lần này tụ tập lại , bằng đáng cho ta xử lý.” Thần bí nam tử đứng , chỉ vào quái vật khổng lồ, hoàn toàn coi nó ra gì.

      Quái vật cao vạn trượng lên tiếng, đôi mắt chằm chằm nhìn Thần bí nam tử, phát ra khí tức hủy diệt.

      Đức Mãnh kinh dị bất định, quay sang hỏi Pháp Tổ: “Đây là phân thân của Thiên?”

      “Tựa hồ…đúng vậy.” Pháp Tổ cũng dám xác nhận.

      Nam Cung Tiên Nhi kinh nhãi: “Sao lại thế được? Thiên chân chính là loại vô thượng pháp tắc, bản nguyên trật tự, sao lại có hữu hình chi thể?”

      Thần Nam hỏi: “Ngươi biết chân tướng ?”

      biết.”

      biết, tất cả đều chỉ là suy đoán, ai biết được ra Thanh Thiên là gì?”

      “Giết!” tiếng quát vang lên, Thần bí nam tử lao về phía quái vật, năng lượng mãnh liệt khiến trời xoay đất chuyển, đạo đạo hỗn độn chi quang từ vùng hỗn độn vô tận bùng lên, che kín tất cả.

      Đại hủy diệt!

      Quả là đại pháp lực công kích siêu tuyệt, gian vỡ nát, quay về nguyên thủy.

      ổn.”

      Tứ đại thiên giai cao thủ kêu lên, sức mạnh này vượt mọi cực hạn, cực kỳ nguy hiểm với họ bởi nó có thể bẻ cong thời , trở thành đại sát khí hủy diệt với những ngời đến từ dị thời như họ.

      Vạn nhất cẩn thận, họ bị đẩy vào gian có dòng năng lượng loạn lưu thể tìm được lối về. Bốn người đành bỏ lỡ cơ hội quan chiến, quay người lướt , công kích của Thần bí nam tử và quái vật quá đáng sợ.

      Lúc lánh cả trăm dặm, bốn người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy góc trời sáng trắng, thiên địa gần như quay về hỗn độn, đại chiến vô cùng kịch liệt.

      Bốn người thi triển thiên mục, phát ở trong vùng hỗn độn, Thần bí nam tử như ma vương phát cuồng, đem quái vật cả vạn trượng xé tan, quấn lấy mấy chục đoạn thi thể, mặc tình chém giết.

      “Phi nhân phi thần phi ma!”

      Tứ đại thiên giai cao thủ chỉ biết cất lời cảm thán như thế, Thần bí nam tử quá mạnh.

      Kết quả hiển ràng, vô tận ma khí bao trùm chiến trường, tứ đại cao thủ tài nào nhìn xuyên qua ma vụ dày đặc, thoáng chốc, Thần bí nam tử hóa thân thành cự nhân cao đến trời xanh, liên tục gầm rú trong làn ma khí…

      Tuy nhìn nhưng biết kết quá, cũng cần phải quan sát nữa, bốn người quay lại Thần Ma lăng viên.

      Quả là nơi kỳ lạ, dù Thần bí nam tử nhưng địa vực vẫn rung động, kéo thần ma thi hài từ bốn phương tám hướng tụ về, tạ mai táng các thần ma.

      Mặt đất nứt ra…thần ma thi thể rơi xuống…nấm đất trồi lên.

      “Muốn đối phó lão nhân gia ta, ngươi chưa đủ tư cách.” Lúc đó, thủ mộ lão nhân lại xuất , lão quay lại nguyên thân, bẻ gãy thú trảo vẫn quấn lấy lão nãy giờ.

      Thời gian gia tốc, Thần Nam khống chế sức mạnh để hướng dòng lưu chuyển đúng hướng. biết nguyên nhân chúng thần rơi rụng, là thiên chi thủ diệt thế, dù chỉ có cảm giác như núi lở, vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng nhất thiết phải quan sát nữa, tại cần lấy được Sinh Mệnh nguyên tuyền.

      Thời gian lao , bức tranh nổi ra trước mắt họ, Thần Ma lăng viên cỏ vẻ như tự nhiên hình thành nhưng họ biết mọi nguyên nhân do Thần bí nhân!

      Đột nhiên, bức tranh khiến Thần Nam ngây ra, khống chế sức mạnh thời gian tiến vào thời đó.

      Trong Thần Ma lăng viên hoa đưa hương, cỏ xanh biếc, cây Tuyết phong mới mọc chưa cao lắm. dòng suối xanh mát chảy rì rào, phát ra sinh khí vô tận.

      “Sinh Mệnh nguyên tuyền.” Tứ đại thiên giai cao thủ đồng thời kêu lên.

      Sinh Mệnh nguyên tuyền tự nhiên chảy trong Thần Ma lăng viên, quả khó tin. Vì sao lại vậy?

      Như đẻ đáp lời, Thần bí thanh niên nam tử đột ngột ảo hóa ra, đứng cạnh dòng suối lẩm bẩm: “Cực thịnh ắt suy, suy cực hưng, chúng thần rơi rụng, vô tận thần ma chi lực ngưng tụ thành Sinh Mệnh nguyên tuyền, ai biết được nước suối là gốc của sinh mệnh lại tụ thành từ tinh hoa của các thần bí thi hài?”

      Tứ đại thiên giai cao thủ ngoài xa há hốc mồm.

      Sinh Mệnh nguyên tuyền lại do tinh hoa của các thần ma chết ngưng tụ thành, đúng là sinh tử tương liên, sinh lên đến cực điểm tử và ngược lại.

      Lục đạo Luân hồi môn vô thanh vô tức xuất quanh Thần bí nam tử, cánh cửa như sa mạc khô hạn, điên cuồng nuốt lấy Sinh Mệnh nguyên tuyền.

      Thần Nam gầm lên, định xông tới, mục đích chủ yếu của trong lần xuyên qua thời này là thu thập Sinh Mệnh nguyên tuyền để Vũ Hinh chân chính sống lại và giúp Thần gia bát hồn.

      Nhưng ở trong lịch sử thời , muốn làm gì cũng phải trả giá bằng sinh mệnh.

      vừa định hành động, Thần bí nam tử lạnh lùng nhì về phía , đoạn tung chưởng hất Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi văng , ba người kinh hãi phát chỉ thoáng chốc bị hất khỏi Thần Ma lăng viên mấy chục dặm.

      Duy Thần Nam nở lại, Thần bí nam tử lẩm bẩm: “Sinh Mệnh nguyên tuyền ở trong thiên bảo, nắm được thiên bảo cũng là nắm được Sinh Mệnh nguyên tuyền.”

      Nhất thời, Thần Nam rúng động, đối phương tuy có vẻ lẩm nhẩm nhưng ràng cho biết.

      Quá ư đáng sợ.

      “Ngươi chỉ cảm nhận được khí tức của ta mà thấy dươc hình dáng, biết ta từ đâu đến?” Giọng Thần Nam hơi run, từng bước đến trước mặt Thần bí nam tử.

      “Thời do vô tận các đoạn hợp thành, dù có những hạn chế đáng sợ nhưng ngẫu nhiên ngươi vẫn có thể nắm được những mảnh của tương lai.” Thần bí nam tử vẫn giọng lẩm nhẩm nhưng trong tai Thần Nam lại vang động như tiếng sấm.

      Đó là đoạn đối thoại về vượt qua thời .

      Thần bí nam tử tựa hồ muốn chạm đến những cấm kị quy tắc, nhưng y ngầm cho Thần Nam biết, bởi y đủ khả năng nhìn thấy, cảm giác mọi thứ về .

      ra ngươi là ai?” Thần Nam rúng động sâu sắc, Thần bí nhân này hình như đoán được nhiều việc xảy ra trong tương lai, đó mà là ngẫu nhiên nắm được vài mảnh vỡ sao?

      Thần bí nam tử quay lại nhìn nhưng gì, đoạn thân hình mờ dần, chỉ để lại Lục đạo Luân hồi môn hút lấy Sinh Mệnh nguyên tuyền.

      Lúc Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi quay về Thần Ma lăng viên, Lục đạo Luân hồi môn hút sạch Sinh Mệnh nguyên tuyền, dần biết mất vào hư .

      Ba người bị Thần bí nam tử nhất chưởng hất bay, tuy tức giận nhưng dám hung hăng trong Thần Ma lăng viên, đối phương quá đáng sợ mà ở trong dị thời , họ thể dùng nguyên khí xuất thủ, đối phương mà muốn giết họ, tất phí bao nhiêu khí lực.

      Hồi lâu sau, Thần Nam mới tỉnh khỏi cơn trầm tư, lúc đó bên ngoài Thần Ma lăng viên có nam tử cao lớn ôm thi thể thanh niên từng bước tiến vào, chính thị Thần Chiến.

      Thời gian lưu chuyển đến đây, hoàn toàn tương hợp với những gì diễn ra, Thần Nam biết nên ở lại, quay lại gào lên với tam đại thiên giai cao thủ: “Chúng ta về thôi.”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 369: Thái cổ bị ngăn cách



      Tứ đại thiên giai cao thủ buộc phải nhanh chóng rời khỏi chốn tà dị này, muốn ở lại giây nào nữa, đối diện với Thần bí nhân có thể bẻ cong thời , họ bị uy hiếp quá lớn, hi vọng tránh càng xa càng tốt.

      Trong thời này, họ thể động thủ, quá mức nguy hiểm.

      Sức mạnh thời gian dao động kịch liệt, thân ảnh Thần Nam và ba người mờ dần, nhưng đột nhiên Thần Nam nhớ ra nên dừng phắt lại, cả bốn lại thân trong Thần Ma lăng viên.

      “Sao lại dừng?” Đức Mãnh sợ xảy ra biến cố nên giọng có phần khẩn trương.

      “Ta nhớ ra rồi, chúng ta đến lịch sử thời , cũng nên về Thái cổ chuyến, quá tiếc nuối. Cũng nên quan sát trận chiến ngày đó xem xảy ra chuyện gì trọng đại, dù Thần bí nhân rằng vạn năm nữa, Thái cổ chư thần quay lại, chúng ta càng nắm vững tình huống càng chuẩn bị được kỹ càng.”

      “Về…. Thái cổ? Tiểu tử… ngươi…điên rồi.” Pháp Tổ cả kinh nhìn , gặp Thần bí nhân khiến y run người, nếu về Thái cổ, trời mới biết được gặp phải nhân vật cỡ nào.

      Nam Cung Tiên Nhi cũng phản đối kịch liệt: “ được, thể mạo hiểm, mục đích của ngươi đạt, Thái cổ thời kì thái quá hung hiểm, vạn nhất gặp phải những kẻ như Hoàng Thiên, Thương Thiên, đương nhiên khó thoát tử vong.”

      Thần Nam mực muốn quay về Thái cổ thời kì để hiểu thêm số việc: “Chư vị muốn nắm chắc tương lai trong tay? Nếu hiểu Thái cổ phát sinh chuyện gì, Thái cổ chư thần làm gì lúc quay lại, phải chúng ta nắm hết tiên cơ rồi sao? Rồi theo đó mà bố trí, chuẩn bị sẵn.”

      lòng, chỉ muốn “vỗ về” tam đại thiên giai cao thủ, cả ba đều phải thiện lương gì, nếu làm như e rằng cải biến lịch sử, nhưng nhất định phải mạo hiểm, đương nhiên phải kéo họ theo.

      Thời gian lại nghịch chuyển, gian mờ dần, sau cùng tứ đại thiên giai cao thủ cùng kêu lên, họ tiến vào thời thông đạo, hỗn độn chi quang lấp lánh cùng ánh sao rực rỡ khắp trời.

      Họ với tốc độ cực hạn tại lịch sử thời vô danh, nhằm về Thái cổ thời đại.

      “Chết tiệt, ta muốn giết ngươi.” Đức Mãnh gầm lên, nếu chưa gặp Thần bí nhân chắc y kích động như vậy nhưng tại y biết nghịch chuyển thời về cổ đại, hẳn an toàn hơn đến tương lai mà cũng chứa đầy rủi ro.

      Pháp Tổ và Nam Cung Tiên Nhi cũng xanh lét mặt mày, nhìn Thần Nam với vẻ bất thiện, nếu vì xuyên qua thời cần điều khiển, họ muốn tức khắc ra tay.

      Trời sao vô hạn sáng lấp lánh, tứ đại thiên giai cao thủ ngược quỹ tích tuế nguyệt trong thế giới cổ đại, lao về Thái cổ.

      hiểu qua bao lâu, bốn người đều cảm thấy khí tức khác lạ: có tang thương xa xưa, có trầm tịch suốt tuế nguyệt vô tận, có khởi điểm của vô hạn thời gian…

      Họ biết đến gần Thái cổ, sắp về thời đại chư thần xưng hùng, cũng là thời khắc xán lạn nhất, mà cũng kém phần phức tạp.

      Ánh sao sáng mờ dần, hỗn độn thần quang vô tận tắt ngóm, vùng đại địa mênh mang ra trước mắt họ, khí tức tang thương dấy lên, đó là Thần Châu trong Thái cổ thời đại.

      Gần rồi!

      Gần hơn nữa.

      Tứ đại thiên giai cao thủ sắp bước vào Thái cổ thời đại trong truyền thuyết, chứng kiến những năm tháng huy hoàng.

      Nhưng từ truyền đến trận trận dao động, cỗ sức mạnh hùng hồn như biển, che kín đất trời cắt đứt hẳn đường tiến của họ.

      Ánh sáng hỗn độn lóe lên, triệt để phong tỏa thời phía trước.

      Chuyện đó…

      Thời gian, gian bị cắt đứt.

      Tứ đại cao thủ vô cùng kinh hãi, sức mạnh tưởng tượng nổi đoạn tuyệt đường đến Thái cổ thời đại.

      “Là chuyện gì nhỉ?” Đức Mãnh cực kỳ muốn đến Thái cổ thời đại, nhưng giờ đột nhiên xảy ra tình huống này lại khiến y nảy ra nghi vấn trùng trùng, muốn biết nguyên nhân.

      Dung nhan mê hoặc của Nam Cung Tiên Nhi, vô hạn phong tình thu lại dần, lộ ra vẻ ngưng trọng cực độ: “Đây…sức mạnh này vượt hẳn tưởng tượng, ngăn lại tất cả! Bất quá…tựa hồ chỉ chĩa mũi dùi vào chúng ta mà ngăn chặn tất cả mọi người.”

      Pháp Tổ cũng kinh nghi bất định: “Đúng, có ai đó muốn hậu nhân về Thái cổ tìm kiếm.”

      “Là ai bố trí?” Thần Nam đứng lặng , nhìn vùng hỗn độn vô tận, trong lúc bất ngờ vẫn kịp thấy vùng đất ở phía trước.

      Cả ba người kia đều tin tưởng lắm, bất kể thế nào, người bố trí được đại kết giới thế này tất nhiên pháp lực vô biên, có lẽ do Thái cổ cao thủ bố trí, hoặc do…địch nhân của họ bố trí.

      Bốn người lặng lẽ nhìn nhau, ai lên tiếng, sau cùng họ cũng đoán ra tình huống, đó là do… “chúa tể” phong ấn Thái cổ!

      Bởi họ đều cho rằng chi có những cao thủ hư vô phiêu diêu mới đạt được sức mạnh này.

      Thần Nam định thử đột phá, kết quả khiến ba người còn lại biến sắc, cũng may xảy ra bất trắc gì. Hỗn độn kết giới quá ư kiên cố, sức mạnh của thời gian và gian cũng làm gì được.

      Đến gần Thái cổ thế này mà bị ngăn cách bên ngoài, chỉ Thần Nam mà ba người kia đều tiếc nuối, Pháp Tổ và Nam Cung Tiên Nhi tuy là Thái cổ nhân vật nhưng có nhiều bí trọng đại họ cũng biết.

      Thần Nam cảm thán: “Xem ra chúng ta đành tay quay về.”

      định rời , trong vùng hỗn độn mênh mông chợt phát ra hào quang chói lòa, dao động như biểm gầm bùng lên, bốn đạo thần thánh quang huy đột phá hỗn độn lao tới.

      “Là…” Đức Mãnh kinh hãi trợn trừng mắt, run giọng: “Là bốn cỗ sức mạnh từ Thái cổ thế giới tiến tới…”

      Từ Thái cổ thời có bốn đạo thần lực sáng rực từ từ xẹt tới, đột phá qua phong ấn của vùng hỗn độn rồi lao vào tứ đại thiên giai cao thủ.

      Bốn người liền khẩn trương xen lẫn kích động.

      “Ầm, ầm, ầm.”

      Bốn tiếng nổ vang vọng, Thái cổ thời rung lên, bốn đạo sức mạnh đổ tới.

      Thần quang lấp lánh tan biến, bốn chiếc là xanh mướt rơi xuống, hiển lộ nét kì dị trong vùng hỗn độn.

      Quả nhiên là bốn phiến lá xanh.

      Tứ đại cao thủ theo ý thức đưa tay ra bắt, bốn chiếc lá hề có mảy may thần lực, chắc hao tận trong lúc xông qua hỗn độn phong ấn.

      “Soạt.”

      Tiếng động vang lên giòn tan, chiếc lá đột nhiên vỡ vụn, nó qua được hỗn độn phong ấn nhưng sau cùng vẫn chịu nổi luồng sức mạnh đó, bị hủy diệt hoàn toàn.

      Tứ đại thiên giai cao thủ đều cảm giác vạn phần đáng tiếc.

      Ba chiếc lá còn lại được họ bắt lấy, là những chiếc lá tầm thường, nhưng được người ta truyền vào vô thượng thần lực.

      phiến lá xanh là những vết máu ghê rợn, mỗi lá viết chữ, lần lượt là: “sinh”, “diệt”, “chúng”!

      Là ý gì?

      Tứ đại thiên giai cao thủ cùng nhíu mày, có cao thủ của Thái cổ thế giới truyền tin tức gì đó cho họ nhưng mất chiếc lá nên rất khó hiểu.

      Nam Cung Tiên Nhi lẩm bẩm: “Theo những tổ hợp chữ xếp xuôi, ngược có ý nghĩa khác nhau, ‘chúng diệt sinh’, ‘chúng sinh diệt’, ‘sinh chúng diệt’ ……‘diệt chúng sinh’! Dùng cách loại trừ, tựa hồ chỉ còn lại ‘chúng sinh diệt’ và ‘diệt chúng sinh’ có chút liên quan. Chiếc lá thứ tư vỡ, thể hàn lại, nó lại là biến số! Mất chữ, ý nghĩa sai lạc mười vạn tám ngàn dặm.”

      Nàng ta sai, chiếc lá thứ tư là biến số.

      thể doán được nhưng lại là chữ quan trọng nhất, tiếc là bị nát mất, khiến tứ đại thiên giai cao thủ thể nhận được tin tức sau cùng.

      Họ định xuyên qua hỗn độn phong ấn, rồi truyền tin tức vào nhưng đều công cốc. Từ cổ thế giới hề có sức mạnh dao động truyền lại.

      Cả bốn đều tiếc nuối, có người muốn truyền đạt gì đó cho họ nhưng lại lấy được tin tức hoàn chỉnh, đáng tiếc

      Thời gian nhanh chóng qua , bố người men theo dòng lịch sử lao với tốc độ hơn cả ánh sáng, lần này họ muốn quay về.

      Cả bốn phi hành trong lịch sử thời vô hạn.

      Từ Thái cổ quay về thực thời cách vạn, tám ngàn, năm ngàn…rồi còn trăm năm.

      Thần Nam khống chế cực tốt sức mạnh thời gian và gian, còn sai lầm như lúc đầu, định vị tại chỗ xuất phát – phiến gian của Thời đại thần.

      Tám mươi năm, sáu mươi, bốn mươi… năm nữa là hoàn toàn về đến, nhưng lúc đó, từ trong dòng thời gian, dưới ánh tinh quang chói lòa, sinh vật khổng lồ nhe nanh múa vuốt lao vào họ.

      “Chết tiệt, là gì nhỉ?” Đức Mãnh cả kinh kêu lên.

      Thần Nam, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi đều biến sắc, lúc xuyên qua thời , e ngại nhất là xảy ra biến cố, may họ gặp.

      con trùng dài ngàn trượng màu lục, lấp lóe hào quang dị, phá được gian thông đạo lao vào bọn Thần Nam.

      Pháp Tổ kêu lớn: “Mau lên, ta nhận ra rồi, là Thời thú, mau về thời thực, phiền hà lớn.”

      Trong thời vô tận có loại thú xuất trong hỗn độn, có thể nuốt được các loại năng lượng, dễ dàng tiến vào đường hầm thời .

      Đương nhiên, bọn Thần Nam cực kỳ bất hạnh mới gặp phải loại hồng hoang thú hiếm thấy này, nó trôi nổi bao nhiêu năm trong thời , hôm nay vô tình gặp phải bọn Thần Nam quay về.

      Pháp Tổ sợ gì loại hồng hoang thú này, chỉ là trong lịch sử thời trung, cả nhóm thể dùng lực, còn thú bị hạn chế. Nhưng cự ly cách thực rất gần, lúc Thời thú lao đến, gian liền vỡ ra, vô tận thần quang sáng lên, cả nhóm rời khỏi thời .

      loạt tiếng hô vang lên, chúng thần trong gian của Thời đại thần thấy bốn người biến mất rồi quay lại.

      Dù bốn người phiêu lưu rất lâu trong lịch sử thời nhưng thời thực chưa biến hóa gì.

      “Là gì vậy?”

      “Trời ạ, rồng sao?”

      “Xấu quá, phải rồng, mà là con trùng.”



      Bọn Thần Nam thuận lợi quay về nhưng có vị khách mời, Thời thú bám sát tiến về thế giới thực.

      Cả bốn định lập tức xuất thủ diệt luôn thú ngàn trượng.

      Con trùng màu lục toát ra khí xung thiên, thể nội hàm chứa sức mạnh đáng sợ, ngang ngửa thiên giai cao thủ, hiển nhiên nó là sinh vật có trí tuệ, thấy tứ đại thiên giai cao thủ bao vây mình bèn cuộn lại, nổi lơ lửng .

      Nhưng có tới bốn thiên giai cao thủ, đối phó thú như nó bõ bèn gì.

      Đúng lúc đó, từ cao chợt vang lên tiếng than: “Thời thú, loại tuyệt thế thần sủng này lại theo về, đừng giết nó.”

      Bất kể là bọn Thần Nam hay chúng thần, đều hiểu người là sư phụ của Đại Ma – Ma Sư.

      bàn tay khổng lồ từ trời giáng xuống, tóm lấy Thời thú cả ngàn trượng, để nó kịp phản kháng, bàn tay mở ra vùng gian, quăng nó vào đó.

      Ma Sư hùng mạnh.

      Thời thú biến mất, bàn tay cũng tan theo nhưng hào quang lại lóe sáng, quang trụ từ ca xạ xuống, nhân ảnh men theo thần quang hạ xuống, xuất cạnh tứ đại cao thủ.

      Đó là thanh niên cao lớn, mái tóc dài đen như mực, mi kiếm rủ xuống, khuôn mặt góc cạnh như dao khắc nhưng ai coi y là người trẻ tuổi bởi trong mắt thương tang cho thấy y là bậc cường giả trải qua vô tận tuế nguyệt.

      “Ma Chủ?” Thần Nam kinh hãi, người này trừ mái tóc đen khác hẳn màu bạc của Ma Chủ, hình dáng hoàn toàn giống nhau.

      Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng vô cùng kinh ngạc, sau cùng nhớ ra, thay nhau kêu lên thất thanh: “Là ngươi… ngươi có chết?”

      “Ngươi bị ca ca Ma Chủ giết?”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 370: Bảo vật của trời



      Nam Cung Tiên Nhi và Pháp Tổ kinh hãi cực điểm, nhìn người mới đến với vẻ tin nổi. Thần Nam cũng vậy, thấy dung mạo Ma Sư mà Ma Chủ giống hệt nhau, suýt nữa coi đối phương là thiên cổ cuồng nhân kia.

      “Ngươi… phải bị Ma Chủ…giết rồi sao?” Pháp Tổ cảm giác miệng lưỡi khô rát, đó là siêu tuyệt cường giả trong truyền thuyết, là thân đệ đệ của Ma Chủ, cũng là cao thủ tại Thái cổ thời kì, hà cớ sống lại?

      Nam Cung Tiên Nhi kinh nghi bất định: “Nghe đồn rằng công pháp của Ma Chủ tự giết người thân, giết mình rồi mới giết địch, gần như tự tàn hại, thu gom năng lượng cực lớn mới làm trọng thương được địch nhân, ngươi… phải chết vì thế rồi sao?”

      “Lời đồn thể tin được, ta suýt nữa mất mạng nhưng huynh trưởng đem linh hồn gần như tan nát của bản thân giữ lại linh hồn ta, giúp ta qua được kiếp nạn.”

      Thân thể hùng vĩ của Ma Sư phát ra “thế” cực mạnh, lời lẽ tuy bình đạm, giai thích nguyên nhân với chúng thần nhưng dường như kể lại việc hết sức nhặt.

      Chúng thần há hốc mồm, y là ai? Là thân đệ đệ của Ma Chủ! Dù so được với huynh trưởng nhưng kém bao nhiêu, tuyệt đối là trong những cao thủ hàng đầu thiên địa.

      Kinh ngạc rồi, chúng thần liền sôi lên, ai nấy chằm chằm nhìn Ma Sư chớp.

      Thần Nam càng kích động, đối diện nhân vật tuyệt đỉnh trong truyền thuyết.

      Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ tuy là người từ Thái cổ thời kì, có giao tình gì với Ma Sư nhưng từng nhìn thấy, nghe thấy những việc y làm. Đó tuyệt đối là cường giả, nếu Hắc Khởi của đệ ngũ giới đến xâm phạm, y đủ thực lực nghênh tiếp.

      Sắc mặt Đức Mãnh lại liên tục thay đổi, Thái cổ cao thủ bất ngờ xuất này khiến y yên, hiểu sau này tạo thành ảnh hưởng gì.

      Thần Nam có rất nhiều chuyện muốn hỏi Ma Sư, Ma Chủ để y lại Nhân gian giới, khẳng định có thâm ý nhưng lúc trước đệ ngũ giới xâm phạm, vì sao y xuất thủ?

      Ma Sư tựa hồ nhìn thấu ý nghĩ của Thần Nam: “Ta mới tỉnh lại, lúc trước Hắc Khởi đến tiện xuất thủ, nếu lại đến đương nhiên phải gặp gỡ phen.”

      Rồi cho Thần Nam cơ hội hỏi tiếp: “Còn gian thú lại là hồng hoang dị chủng khó gặp nhất, có được đó đúng là vô cùng may mắn, ha ha….”

      Y nén được, bật cười ha hả, hình như tâm tình dao động mãnh liệt. Đủ khiến siêu tuyệt cường giả vui mừng như vậy, đương nhiên thú vô cùng quan trọng.

      “Có biết ? Nó xuyên qua được ngăn cách của sức mạnh thời , là thánh vật phá hủy phong ấn.” Ma Sư phải dùng Thời thú làm gì nhưng y kích động như vậy, chắc chắn tác dụng rất lớn.

      lúc lâu sau, y thu lại nét cười, tỏ ra trịnh trọng vô cùng, chằm chằm nhìn tứ đại thiên giai cao thủ: “Ta cảm giác được khí tức của cố nhân mình các ngươi.”

      Chắc y xuất vì nguyên nhân này, hai đạo hào quang đáng sợ từ mắt y phát ra, quét qua mình tứ đại thiên giai cao thủ.

      Ba chiếc lá xanh từ mình Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ, Đức Mãnh bay lên, phát ra ba đọa thần quang sáng chói đoạn hạ xuống, đạp vào tay Ma Sư.

      Thần quang màu lục thu lại, chiếc lá biến thành vô cùng bình thường nhưng vết máu kinh hồn mặt lá lập tức khiến Ma Sư biến sắc, thần tình kích động cực độ: “Là… y.”

      “Chúng!”

      “Diệt!”

      “Sinh!”

      Ma Sư thần tình ngưng trọng nhìn huyết tự phiến lá, tức thì ngây người, sau cùng tỏ vẻ suy tư.

      Thần Nam nén được, chen vào hỏi: “Vốn có bốn phiến, nhưng phiến thứ tư đã vỡ nát.”

      Hai mắt Ma Sư xạ ra hai đạo thần quang đáng sợ, nói gì mà chỉ ngước nhìn trời. Rất mới lâu sau mới thở dài cảm thán: “Biến số, biến số! Phiến lá thứ tư đã trở thành thiên ̉ biến số, có thể ảnh hưởng đến toàn thể tương lai.”

      “Có nghiêm trọng vậy ?” Đức Mãnh tuy phải người của giới này nhưng nghe Ma Sư nói, liền nảy lòng hiếu kỳ sâu sắc.

      “Đương nhiên.” Ma Sư tỏ vẻ trầm thở dài một hơi: “Nếu các ngươi biết kẻ đó là ai, sẽ biết tứ diệp truyền thư trọng yếu thế nào.”

      “Là ai?”

      Tứ đại thiên giai cao thủ nhịn được đồng thời lên tiếng hỏi.

      “Các ngươi nói lại kỹ lưỡng cho ta nghe những tao ngộ ở Thái cổ thời kì.”

      Thần Nam bèn tả lại cẩn thận những gì bốn người đã gặp lúc quay về thái ̉.

      “Chết tiệt.” Ma Sư đấm mạnh hai tay vào nhau, phiến gian Thời đại thần lưu lại rung lên bần bật, chư thần ở ngoài xa lắc lư, suýt nữa bị năng lượng cuồng bạo hất văng.

      Đức Mãnh biến sắc, thầm kinh hãi trước thực lực của Nhân gian giới cao thủ.

      “Đó là truyền vượt thời ! Người đó ở Thái cổ thời kì tìm được mấy đoạn thời tương lai, dùng lá truyền lời cho các ngươi, nói lại những gì sẽ xảy ra cho hậu nhân để chúng ta biết đường mà hành động.”

      Ai nấy đều kinh hãi, người truyền lời nhìn thấy bọn Thần Nam đến mới quăng bốn phiến là ra mà đoán trước được một phần tương lai nên làm vậy. Bọn Thần Nam vượt qua vô tận tuế nguyệt, nghịch chuyển thời , vừa hay tiếp được.

      Thần thông như thế quả thật xứng danh công tham tạo hóa a! Truyền ngôn xuyên qua thiên ̉, đúng là khó tưởng tượng nổi.

      “Là ai?” Tứ đại thiên giai cao thủ nhịn được đồng thời lên tiếng hỏi.

      “Đại thần – Độc Bại Thiên.”

      chỉ bốn người kinh hãi mà chúng thần cũng sửng sốt, từ sau Vô thiên chi nhật, danh tính của nhiều cường giả Thái cổ thời kì lưu truyền khắp lưỡng giới, Độc Bại Thiên là thần thượng chi thần, vang như sấm động bên tai chúng thân. Có ai biết đến uy danh của Thái cổ cấm kị đại thần.

      “Quả nhiên…là y.” Pháp Tổ chật vật nuốt nước bọt xuống, ngây người nhìn ba chiếc lá trong tay Ma Sư.

      Nam Cung Tiên Nhi, Thần Nam, Đức Mãnh dậy sóng trong lòng, đại thần Độc Bại Thiên trong truyền thuyết đã xuất ra bốn chữ chân ngôn, vượt qua thời mà đến tay họ ba phiến, đúng là kinh hoàng.

      “Soạt.”

      Hào quang lóe sáng, Ma Sư đột nhiên biến mất, công lực này quả thật khiến Đức Mãnh và Pháp Tổ tự thẹn so được.

      Nhất thời, cả vùng gian lặng ngắt, hồi lâu sau, chúng thần mới tỉnh lại.

      “Đại thần Độc Bại Thiên phải đã còn nữa sao?” Đức Mãnh thận trọng hỏi, y có thể biết tới những Thái cổ cao thủ khác của Nhân gian giới, nhưng chắc chắn biết Độc Bại Thiên và Ma Chủ. Năm xưa hai người này từng đánh khắp lục giới, ở đệ ngũ giới có nhiều truyền thuyết liên quan đến họ.

      “Đúng ra…đã biến mất.” Pháp Tổ ngơ ngẩn lên tiếng, “có lẽ trong lúc cuối y đã nhận ra gì đó nên dùng bốn phiến lá báo cho hậu nhân.”

      Nam Cung Tiên Nhi tỏ vẻ nghi ngờ: “Đến giờ ta lại tin vào truyền thuyết đó, Ma Sư vẫn sống nhăn đời, trời mới biết Độc Bại Thiên có quay lại .”

      Thần Nam nói gì, chỉ lẳng lặng quan sát tình hình.

      Đức Mãnh tỏ ra lúng túng, những nhân vật như thế quay về, dã tâm của bậc quân vương như y tốt nhất nên dẹp cho rảnh.

      Pháp Tổ do dự: “Chắc… xuất hiện nữa. Ma Chủ từng nói Độc Bại Thiên đã xong rồi…”

      Lần này tứ đại thiên giai cao thủ dẫn chúng thần đến Tiểu lục đạo tìm bảo vật của Thời đại thần để lại, rồi xuyên qua thời tim Sinh Mệnh nguyên tuyền, tất cả cũng đến lúc hạ màn.

      Pháp Tổ tuy muốn lấy Thái Thượng vong tình lục nhưng bị Thần Nam khéo léo cự tuyệt, lí do trong lúc ở gian của Thời đại thần đã liên tục công kích hắn, lúc về ̉ đại hắn cũng lấy được Sinh Mệnh nguyên tuyền nên những điều kiện nêu ra đều hiệu lực.

      Pháp Tổ tức giận dân Tây phương thần linh trước, Đức Mãnh theo sát. Nam Cung Tiên Nhi được Thần Nam ủy thác, mỉm cười liền liền, dẫn bọn Huyền Trang ra .

      Thần Nam muốn một mình ở lại gian của Thời đại thần bế quan tu luyện, khám phá bí mật của Thái Cực Thần Ma đồ. Hắn nghe Thần bí nhân nói nó chính là thiên bảo, Sinh Mệnh nguyên tuyền ẩn trong đó.

      Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng cũng muốn ở lại nhưng đều bị hắn đưa . Long Vũ rất lo cho hắn nhưng được hắn truyền giải thích, cũng hiểu rằng hắn thật sự muốn một mình tham ngộ tu luyện, đành cùng Tiềm Long lưu luyến rời .

      Long Vũ cũng cần bế quan để luyện hóa công lực của Thất Tuyệt thiên nữ. Thân thể nàng mỗi thời mỗi khắc lại phát sinh trứ biến hóa, vô hình trung khí chất cần thay đổi, những tình cảm vấn vương nhạt dần…

      Tất cả đều , duy mình Thần Nam ở lại trong thiên ̣a của Thời đại thần, ngồi bãi cỏ, chìm vào linh chi cảnh.

      Hắn phải tham ngộ cho ra bí mật của thiên bảo Thần ma đồ, ngàn năm tới, trong lục giới sẽ xảy ra việc trọng đại, Thái cổ cường giả trong truyền thuyết sẽ hoàn thành thời chi lữ, đến thế giới này, bọn Ma Chủ cũng sẽ từ đệ tam giới quay về.

      Thái cổ chư thần lại hiện thế, đại thời đại hỗn loạn lại tới. Hắn phải chuẩn bị ổn thỏa mọi sự.

      Ở trong thiên ̣a tĩnh mịch, hắn bất động như đã hóa thạch.

      Ba tháng trôi qua, hắn vẫn chìm trong huyền cảnh vi diệu, đã nắm được sức mạnh bản nguyên của thời gian và gian, ngừng cảm ngộ những bí ảo của thời . Ba tháng này dài như ba vạn năm với hắn.

      Hắn xuyên qua sòng thời gian, lơ lửng trong vô hạn gian, tìm kiếm khắp biển thần thức…

      Ngoại giới xảy ra nhiều chuyện nhưng hắn biết, chìm sâu trong cuộc hành trình riêng. Bất quá, mỗi đạo kinh mạch, mỗi thốn da thịt đều đã được thân thức tìm qua nhưng Thái Cực Thần Ma đồ vẫn mất dạng.

      Hắn nhớ rõ quang cầu hai màu ở trong Khí Hải nhưng hiện tại nó vô ảnh vô tung.

      Lại một tháng nữa qua, hắn tham ngộ sức mạnh bản nguyên của thời , suýt nữa tự hủy con đường của mình mới thấy rung động quen thuộc, Thần ma đồ liền hiển .

      Hắn bất kể hậu quả, cho thần thức lao vào vùng sáng đó.

      Nhưng gần trong tấc gang mà như cách xa chân trời, phảng phất cách ngăn cả một phiến thời .

      Thần thức hắn liên tục phi hành, nhưng Thần ma đồ liên tục cách xa, giữa cả hai là một gian thể vượt qua.

      Là sao nhỉ? Hắn tràn ngập trong nghi vấn, cuối cùng cũng thấy Thần ma đồ, vì sao với tới được?

      Thời !

      Hắn đột ngột tỉnh ngộ, Thái Cực Thần Ma đồ tuy trong thể nội nhưng có sức mạnh thời ngăn cản với thần thức của hắn, cũng như thái ̉ bị ngăn trở lại.

      Hắn bèn vận dụng sức mạnh bản nguyên của thời , ngừng tìm theo Thần ma đồ, phi hành trong thần thức vô tận.

      Lại một tháng nữa.

      Hắn có cảm giác như mình đã xuyên qua vũ trụ hồng hoang, trải qua tuế nguyệt vô tận, thể kiên trì nổi nữa, lặng lẽ dừng lại nhìn Thái Cực Thần Ma đồ.

      Kinh ngạc hơn là nó cũng dừng lại.

      Lúc đó hắn còn lực khí, mệt mỏi vô cùng, toàn thân gục xuống, chìm vào biển thần thức vô tận.

      Chợt hắn thấy Thái Cực Thần Ma đồ xông tới, điên cuồng quay tít, lớn dần rồi chụp lấy hắn.

      “Chết tiệt.” Ý thức sau cùng của hắn gào lên, Thái cực đồ lại muốn thanh toán hắn.

      “̀m.”

      Sinh khí màu vàng và tử khí đen ngòm tràn ra, Thái cực đồ phủ kín thần thức, ào ạt nuốt chửng hắn.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 371: Hồn lực hùng hậu xa xưa



      Thái cực đồ lại ̣nh nuốt sống hắn, trong một sát na đã lớn gấp trăm ngàn lần, toàn bộ thần thức bị che kín.

      Thần Nam đã kiệt lực hôn mê, chống nổi Thần ma đồ.

      Đó là một “thế giới” kì dị, sai, đúng là một thế giới. Người khác nhìn vào chỉ thấy Thái cực đồ rất nhỏ, nhập vừa vào thể nội Thần Nam nhưng gian nội bộ lại vô cùng rộng lớn, như giới tử nạp tu di, ẩn chứa một thế giới thần dị.

      Thần Nam nhỏ xíu như hạt bụi trong gian vô cùng đó.

      Sinh khí và tử khí đồng thời tràn ra, sóng ánh sáng vàng rực như biển gợn tràn lên khiến linh thức của kẻ hôn mê như Thần Nam ấm áp, thoải mái. Mỗi lần sức mạnh màu vàng rút , sức mạnh tử vong màu đen tràn tới, phát ra áp lực tà dị đáng sợ khiến hắn có cảm giác gánh chịu hai tầng băng hỏa ngàn cân.

      biết qua bao lâu, hắn mới tỉnh lại, bốn bên trống trải, hư vô tận, bản thân hắn cơ hồ ở trong vũ trụ gian vĩnh hằng tịch.

      Ở đây có ánh sao, có sinh mệnh, chỉ có một mình hắn đơn phiêu lạc tại hư , thỉnh thoảng kim quang mờ mờ lóe lên cùng tử vong khí tức đen ngòm dậy sóng. Một nơi tà dị cùng cực.

      Hắn nhớ rõ mình bị Thần ma đồ nuốt lấy, giờ hướng mắt nhìn xung quanh, thoáng chốc đã hiểu ra, hiện tại mình ở trong Thần ma đồ, hóa ra trong đó lại quái dị như vậy.

      đúng chăng? thể trống trải như vậy, Thái cực đồ đã nuốt vào ít cao thủ đáng sợ, sao lại tĩnh lặng ghê người như vậy.

      Hắn tĩnh tâm lại, thoáng chốc cảm giác được một ̃ sức mạnh hùng hậu gọi mình, liền phi hành trong trung vô tận, xuyên qua sinh chi khí tức và tử vong khí tức, lao về nơi sâu nhất của hư .

      biết phi hành bao nhiêu vạn dặm, hình như vĩnh viễn có tận đầu, đến lúc hắn mất kiên nhẫn thì phía trước có một vùng sáng mông lung như ánh đèn soi rọi, chỉ dẫn phương hường.

      Đạo hỗn độn thần mang như vầng thái dương sáng rực hư rộng lớn, hắn tăng tốc, nhanh chóng lao tới.

      Lúc đến gần mới nhận ra là một hỗn độn chi môn cao vút.

      Hắn hơi do dự, chầm chậm tiến lại, cảm giác rõ ràng sức mạnh như biển lớn từ trong phát ra, luồng đại lực thể dò nổi.

      Sau cùng hắn tiến vào, hề bị ngăn trở mà thuận lợi xuyên qua.

      Đó là một gian đặc dị, cũng vô biên nhưng trống trải mà hắn nhìn thấy nhiều thần điện trôi nổi , từng đạo hồn lực từ trong đó phát ra.

      Đó là gì?

      Đột nhiên toàn bộ thần điện rung chuyển, từ trong vang lên tiếng gầm gào, ngàn vạn hồn phách gào rú.

      Từng đạo hồn ảnh nổi lên thần điện, mục quang lờ đờ cất tiếng rống lên.

      Thần Nam lập tức hiểu ra, đó là…thần ma tàn hồn mai táng tại Thần Ma lăng viên.

      Nhất thời hắn ngơ ngẩn, ngần ấy thần ma tàn hồn đều bị nhốt trong này, nhưng đó phải toàn thể, hắn qua trùng trùng điện vũ, nhìn thấy phía trước có một luyện ngục, vô số hồn ảnh gầm gào giãy giụa trong đó.

      Hắn vô cùng kinh hãi, trong Thần ma đồ nội thái quá quỷ dị.

      Hắn dám khẳng ̣nh, Thần ma đồ tuy nuốt hắn vào nhưng có ý thương tổn, đến giờ hắn vẫn hành động tự do, bị hạn chế như các thần ma hồn ảnh, bị giữ trong các ̣a vực đặc thù, hơn nữa các hồn ảnh hiển nhiên đều tàn khuyết.

      Xuyên qua luyện ngục, phía trước lại là một nơi vạn hồn vật vã, thần ma tàn hồn ở đó như sa vào bùn lầy, thể tự thoát ra.

      Vượt qua đầm lầy, trước mặt liền xuất hiện một nơi kì dị, lơ lửng một vùng sa mạc, điểm điểm lục quang tỏa sáng cát vàng.

      Đó là những thân thực vật vô danh, đứng thưa thớt trong sa mạc, từ cách mấy dặm đã nhìn thấy, một cây có một đóa hoa cực lớn bừng nở, trong đó bao lấy một thần ma tàn hồn, chỉ có chiếc đầu thò ra khỏi đóa hoa.

      Thần Nam vô cùng kinh ngạc, chỉ thấy những thần ma này hình như mạnh hơn hẳn các hồn ảnh lúc trước. Đột nhiên hai mắt hắn bắn ra hai đạo thần quang, rễ những cây này có dao động sinh mệnh cực kì rõ rệt, từng giọt nước rơi xuống thấm vào rễ, là Sinh Mệnh nguyên tuyền.

      Tuy số lượng rất ít nhưng hắn nhận ra là Sinh Mệnh nguyên tuyền nguyên thủy từ từ ngưng tụ.

      “Quả nhiên Sinh Mệnh nguyên tuyền là tinh hoa của thần ma chi lực.” Hắn cảm thán.

      Đoạn hắn tiến vào sâu trong sa mạc, lâu sau nhìn thấy một đóa hoa cực lớn, lớn hơn nhiều lần đóa lúc trước.

      Lúc nhìn thấy chiếc đầu từ đóa hoa thò ra, hắn chấn động, đạo hồn ảnh đó là Tùng Tán Đức Bố, Thái cổ quân vương đầu tiên bị hắn thịt.

      Phát hiện này khiến hắn kinh ngạc, Thái Cực Thần Ma đồ quả thậc là thiên bảo thần dị vô cùng.

      Hắn cẩn thận quan sát, quang đóa hoa của Tùng Tán Đức Bố nhỏ xuống Sinh Mệnh nguyên tuyền, nhìn thật kỹ hắn mới nhận ra mình lầm, thần ma bị bao phủ trong đó hoa hẳn đơn thuần chế tạo Sinh Mệnh nguyên tuyền.

      Tuy liên tục có nước nhỏ xuống nhưng nhìn kĩ mới thấy giọt Sinh Mệnh nguyên tuyền nhỏ xuống lại từ rễ cung cấp lên, tựa hồ hình thành vòng tuần hoàn vi diệu.

      Thần Nam hít sâu một hơi khí lạnh, những đóa hoa rải rác trong sa mạc tựa hồ chế tạo Sinh Mệnh nguyên tuyền, Thần ma đồ tịnh hủy diệt chúng mà tiến hành tuần hoàn.

      “Lẽ nào những thần ma này có chỗ sử dụng đến?” Thần Nam chìm trong nghi hoặc.

      Thấy Tùng Tán Đức Bố nhắm tịt mắt, còn tri giác, hắn nhíu mày, dựa vào bản năng hắn biết những thần ma lác đác trong sa mạc đều cực mạnh, thân phận tầm thường, do họ đều là những cường giả tuyệt ̉nh nên được đãi ngộ khác hẳn.

      Hắn tiếp tục phi hành, nhận ra trong sa mạc vôn tận có mấy đóa kém hơn Tùng Tán Đức Bố, cánh hoa khổng lồ phát ra sinh mệnh dao động cực mạnh.

      Hắn thật sự rúng động, có những đóa hoa này chứng minh họ hề kém cạnh Tùng Tán Đức Bố, đều là tuyệt ̉nh cường nhân!

      Thần ma đồ quá tà dị, đúng là một món bảo vật tuyệt ̉nh, năm xưa ngần ấy cường giả gục ngã, bị mai táng tại Thần Ma lăng viên đều bị Thái cực đồ hút mất phần tàn hồn.

      Phi hành hơn nửa thời thần, hắn đến chính giữa sa mạc, cảnh tượng khác hẳn, là một vùng xanh om, toàn những thực vật xanh mướt phát ra thần quang xung thiên.

      Từ xa nhìn lại, lục quanh như thông với trời cao, dao động sinh mệnh cực mạnh như biển lớn tràn dâng.

      Thần Nam do dự gì tiến thẳng vào vùng lục quang, bên dưới là những thần thụ linh thảo chưa biết tên mọc từng thốn đất.

      Một con suối trong róc rách chảy, vang lên tiếng động vui tai.

      Thần Nam ngẩn người, là --- Sinh Mệnh nguyên tuyền. Cách rất xa hắn đã cảm giác được dao động sinh mạnh ào ạt như biển.

      Hắn nén được tiếng thở dài, con suối mà người đời cục khổ truy tìm lại ở đây.

      Vô căn linh tuyền trong truyền thuyết lại ở trong Thần ma đồ.

      Nhờ Sinh Mệnh nguyên tuyền mới sinh ra các loại tiên thụ linh thảo thêm phần thần dị, được thần tuyền tưới mát, mỗi ngọn cây, nhành cỏ ở đây đem ra ngoại giới đều là thiên tài địa bảo hiếm thấy.

      Thần Nam kinh ngạc, những thần ma trong đóa hoa tại sa mạc bị Sinh Mệnh nguyên tuyền giữ trong một trạng thái đặc thù.

      Sau cùng cũng tìm được vô căn chi tuyền, hắn vui mừng khôn xiết, có lẽ Vũ Hinh và Thần gia bát hồn đã có cách giải quyết, đã thấy tia sáng hi vọng.

      Xuyên qua thiên tài địa bảo dày đặc, lúc hắn thấy mặt hồ nhỏ do Sinh Mệnh nguyên tuyền tích tụ thành, liền ngơ ngẩn.

      Xung quanh mặt hồ rậm rịt cây ́i, thần quang màu lục ngút trời, tầng mặt hồ có một nam tử trần trụi bị các loại dây mây bao phủ.

      Hắn suýt nữa kêu ầm lên, đó phải hắn sao? Dáng vẻ, khí chất giống hệt.

      Bất quá, Thần Nam bị cấm cố tầng tiểu hồ còn ý thức, chỉ có dao động năng lượng cực mạnh toát ra.

      Trong óc hắn chợt hiện linh quang, hắn từng hấp thụ hồn lực của thái thượng Thần Nam, kích tan sức mạnh của ma tính Thần Nam vào thể nội, nhưng luồng đại lực đó lại biết bay đâu mất…

      Thấy nam tử , hắn liền đại ngộ, đó là do hồn lực cực mạnh ngưng tụ thành, chỉ bao quát hồn lực của cả hai Thần Nam kia mà gồm luôn sức mạnh thời ̉nh cao của hắn.

      Sức mạnh đó tan , hề biến mất mà tích tụ lại, bị cấm cố tại đây. Đương nhiên phải ảo giác, mà là sức mạnh từng thuộc về hắn, cảm giác này hiển hiện vô cùng chân thực.

      “A…” Hắn kích động gầm lên khí nhìn thấy hi vọng trở lại mạnh mẽ như xưa.

      Trầm tịch mười mấy năm, lê thân tàn phế chịu khổ, nếm trải đủ nhưng chua cay đắng ngọt của nhân thế, sau cùng hắn cũng thấy con đường sáng quay về.

      Hồi lâu sau hắn mới bình tĩnh nổi, vội lỗ mãng hành động, hồn lực mạnh như thế bị cấm cố tại đây, đương nhiên thể muốn là thả ngay được.

      Hắn bay lên , lấy phương thiên họa kích từ nội thiên địa ra, tuy còn sức mạnh nhưng tuyệt thế hung binh này vẫn chịu khống chế của hắn, sinh ra cảm giác huyết mạch tương liên.

      Lưỡi kích sắc lẹm chém lên lớp dây mây vây quanh nam tử , tức thì lớp dây mây xanh biếc bắn ra thần quang sáng lóa, bùng lên dao động sinh mệnh hùng hậu, hất phương thiên họa kích ra, khiến hắn thể lại gần.

      Hắn vô cùng kinh hãi, mấy gốc thần đằng này tà dị quá mức, mạnh đến tin nổi.

      Thần Nam do hồn lực ngưng tụ thành treo lơ lửng cao trăm trượng, đám dây mây mọc bên bờ hồ cũng vươn lên trăm trượng, vây chặt hắn vào trong.

      “Chết tiệt, đám thầm đằng này được Sinh Mệnh nguyên tuyền tiếp cho sức mạnh vô tận, khó lòng chặt đứt.” Thần Nam nhíu mày, muốn thả hồn lực hùng hậu của mình, xem ra dễ.

      Sau cùng hắn xuất ra sức mạnh thời gian, trong phạm vi ba trượng, hắn khống chế được sức mạnh bản nguyên của thời , ̣nh dùng sức mạnh bá đạo đó phá tan dây mây, thả hồn lực ra.

      Nhưng hắn phát giác, sức mạnh bản nguyên của thời tuy mạnh vẫn chống nổi Sinh Mệnh nguyên tuyền ngừng được tăng cường. Đám dây mây bắn ra thần quang xung thiên.

      Cùng lúc, hắn thấy tàn hồn bị nhốt cũng lóe lên thần quang màu lục. Đó…hắn kinh ngạc, sự tình phức tạp hơn nhiều tưởng tượng, đơn thuần là cấm ́, mà thần đằng đưa sinh mệnh chi năng vào tàn hồn.

      Là gì vậy nhỉ? Thần Nam hoài nghi, tàn hồn như một quả còn xanh, đợi năng lượng ngừng bồi bổ, liệu có xảy ra tình huống “dưa chín cuống rụng” chăng? (hàm ý giả thay thật.)
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :