Chương 337: Đuổi giết quân vương trăm vạn dặm Đối diện với cường địch phải lãnh huyết đồ sát, thỏa hiệp trốn tránh phải cách, lấy công làm thủ càng thu được hiệu quả. Thần Nam diệt được Tùng Tán Đức Bố trong Thái cổ thất quân chủ rồi đại chiến Cái Thế quân vương Hắc Khởi, kết thành mối hận thể giải với mấy quân vương tu vi thông thiên. Việc rồi thể vãn hồi hay che giấu, đợi đối phương đánh tới, chi bằng mình tới trước, giải quyết số vấn đề tại gian khác. Thái cổ quân chủ đại chiến khiến thây phơi vạn dặm, lần này đệ ngũ giới cũng gặp cảnh tàn nhẫn như vậy, nhưng lại giữ được bình an cho Nhân gian. Khai thác dị thế chiến trường! Thần Nam và quân vương Đức Mãnh vượt giới thành công, ra khỏi gian chi môn, đến đấu chiến thánh giới an toàn. Cảnh tượng này nằm trong dự liệu của Thần Nam. Đập vào mắt là vô tận hài cốt, quanh gian chi môn có ngàn vạn thi thể rữa nát, ngoài xa bạch cốt ngút ngàn, khô lâu cốt trắng xóa trải ra mênh mang khiến lòng người chấn động. Đó là những sinh linh bị các quân vương đồ sát để vượt giới. Tích lũy qua nhiều năm tháng, biết bao nhiều sinh hồn bị đồ lục ở đây. Sinh khí tràn ra, đó là sinh mệnh chi năng do huyết tế sinh ra chưa tan hết. Ngoài xa hơn, khí trùng trùng, vụ đem ngòm phiêu đãng mờ mờ, được vô tận hài cốt tô điểm, càng lạnh lẽo rợn người. Oán linh ngừng rên xiết, vùng tử vong chi địa. Xa hơn là đầm lấy vô biên, ánh nước lấp loáng, thỉnh thoảng lại có thi thể rữa nát nổi lên giãy giụa, vô cùng tà dị. Đối diện vô tận hài cốt, Thần Nam hề cảm khái, tại giết địch vô số, việc tàn nhẫn nào cũng từng chứng kiến. Lần này đến đệ ngũ giới chỉ để sát nhân. Đức Mãnh thân thể cao ráo, sắc mặt trắng trẻo như thư sinh, giống bậc quân vương huyết sát vạn lí. Y quay lại với Thần Nam: “ nào, qua linh chiểu trạch là chân chính tiến vào thế giới của chúng ta. Trừ khi quân vương vượt giới, ai vào đây làm gì.” Với tu vi của hai người, xuyên qua vùng đầm lầy này chỉ trong sát na. qua đầm lầy đến dãy núi liên miên bất tuyệt, ngọn nào cũng ngập trong mây. Dọc đường Thần Nam cảm giác vô cùng kì dị, nhưng ngọn núi chọc trời này đều bị cụt ngọn, khó tưởng tượng nếu nguyên vẹn, chúng cao đến đâu. Đức Mãnh tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của : “Từng có nhiều cường giả đến đấu chiến thánh giới, lưu lại ấn kí nhòa. Đây vốn là tòa thần sơn, tụ tập vạn sơn chi linh khí cùng bách mạch chi linh căn, thuộc hàng thánh địa hiếm có. Nhưng bị người ta chặt gãy đỉnh núi, lấy linh căn mất, chưa biết chừng chính là cường giả của thế giới các vị.” Phi hành nhanh, bọn lại phát vùng đất rộng vạn dặm. Đức Mãnh giới thiệu là nơi Ma Chủ đấu với người khác năm xưa, từ Thái cổ đến nay, nơi này thành hoang lương tuyệt địa. Đoạn Thần Nam thấy ấn kí của đại thần Độc Bại Thiên lưu lại, trong lòng vô cùng cảm khái, Thái cổ thời kì cũng chỉ có nhân vật như thế mới có thể ung dung vượt giới. Ở đệ ngũ giới này, cảnh vật các nơi khác hẳn. chung là sơn hà tráng lệ, dù có ít tuyệt địa nhưng phong cảnh tú lệ cũng ít. Diện tích cực rộng, kém gì Thiên giới của Thần Nam. Vốn để giết địch nhưng chỉ có thời gian hữu hạn, sau ba ngày sức mạnh bát hồn suy kiệt nên buộc phải giải quyết tất cả trong hai ngày, để bớt thời gian đối phó Hắc Khởi. “Bọn ta có băm vị quân chủ, bốn người khác đại chiến với đối phương, chế trụ tứ đại cao thủ của chúng. tại Hắc Khởi vượt giới, đối phương còn vị quân vương có địch thủ nên chúng ta đối phó .” Thần Nam liếc y: “Đừng với ta đó là đệ nhất nhân trong Thái cổ thất quân.” Đức Mãnh bật cười: “Sao lại thế, đệ nhất nhân có người cầm chân, người chúng ta cần đối phó quá phiền hà. trọng thương, trong trận đại chiến cách đây lâu suýt bị bọn ta triệt để phong ấn. Đáng tiếc, quân vương phe đối phương đến cứu kịp lúc.” “Được, bắt đầu hạ thủ từ y.” Thần Nam biết được ít tin tức từ lời Đức Mãnh, phe y cũng khiến kinh ngạc, lại có người cầm chân được đệ nhất nhân của Thái cổ thất quân chủ. Nhưng như vậy cũng sao, đến đây để đả phá cục diện khiến phe Đức Mãnh và Hắc Khởi cân bằng trở lại, khiến thế lực hai bên càng ngang ngửa càng tốt, có vậy mới bảo vệ được Nhân gian và Thiên giới. Thái cổ quân vương trọng thương tên Ni Trọng, lúc Thái cổ lục quân quay về đệ ngũ giới bị phe Đức Mãnh phát trước, thấy thất quân chỉ có sáu người nên bày kế định giết bớt người. Kết quả tuy chưa thành công nhưng khiến Ni Trọng trọng thương suýt chết, thể tham chiến. Song phương chỉ huy động được tối đa năm vị quân vương nên giữ được cân bằng trong thời gian. “ vị quân vương trọng thương, tự ngươi cũng diệt được, hà tất tìm ta?” Thần Nam hồ nghi nhìn Đức Mãnh. Đức Mãnh thở dài: “Bọn ta từng thử mấy lần nhưng thủy chung đắc thủ. Cạnh có quân vương bảo vệ nhưng trận pháp bố trí để dưỡng thương đơn giản, gần như ngang quân vương. Lần này hai người chúng ta cùng, chắc dễ dàng phá được.” Đức Mãnh trá tử lừa được Hắc Khởi, lúc Cái Thế quân vương lên Nhân gian, mình y cũng có cách phá trận pháp nhưng tính y cẩn thận, tìm Thần Nam tới hòng đòn là thành. Đấu chiến thánh giới quả là nơi kì dị, trong đó có rất nhiều Huyền giới vô chủ, có Huyền giới địa vực rất rộng khiến người ta chặc lưỡi. Thần Nam cùng Đức Mãnh tiến vào Vọng vân giới. Huyền giới này lớn hơn tưởng tượng, bằng phần sáu đệ ngũ giới, Vọng vân giới vô cùng đặc dị, nơi duy nhất có cảnh tượng là thạch lâm. Thạch lâm vô biên cơ hồ trải ra tận chân trời. Vào sâu Huyền giới mà vẫn hiếm thấy bình nguyên, gò đồi, tuy dần xuất màu xanh sinh cơ, nhưng toàn bộ đều bao quanh ngọn núi đá. Ngọn núi này vô cùng kì dị, là hòn đá lớn được đẽo gọt thành, thạch bích cao vút trời xanh, vượt hơn tưởng tượng. “Đến rồi, chính ở đây.” Phía trước có sáu tuyệt bích cao vút, khác hẳn chung quanh khi lấp lánh hào quang, ràng bị người ta tế luyện. “Đó là Lục Hợp càn khôn trận do Ni Trọng bố trí. Sáu tuyệt bích này là trận kì, chia thành Thi, Thư, Lễ, Nhạc, Chu, Xuân, tên nghe rất nhã trí nhưng lại sát nhân vô hình. Đây là tuyệt học mạnh mất của Ni Trọng, chiếu theo nguyên khí trong thân thể vận chuyển mà biến hóa. Tuy Ni Trọng gần như tịch diệt nhưng được các vị quân vương khác giúp sức tế luyện, sáu tòa thần sơn này coi như cơ thể tái sinh, mượn vô tận thiên địa oán khí vận chuyển theo công pháp của , vô cùng đáng sợ.” Thần Nam hiểu, sáu tuyệt bích này coi như Ni Trọng trùng sinh, bèn hỏi: “Có cách khắc chế ?” “ có, tấn công đại trận coi như đấu với Ni Trọng, hoàn toàn dựa vào thực lực.” “Vậy được, bắt đầu từ . Ngươi tấn công ba trận kì Thi, Thư, Nhạc, ta đánh Lễ, Chu, Xuân, trực tiếp phá tan hết.” Thần Nam cười lạnh, Thái cổ quân vương ngông cuồng cả đời, giờ phải chịu trận chiêu số của bọn , đương nhiên tin rằng diệt được. “Giết.” “Giết.” Đức Mãnh và Thần Nam cùng hô vao lao thẳng tới. “Đức Mãnh ngươi lại đến rồi.” Ni Trọng ở trong sáu tuyệt bích cất giọng lạnh lùng. “Lần này quyết diệt ngươi.” Đức Mãnh gầm lên, đoạn kiếm bổ mạnh vào chữ Thi trong ba trận kì Thi, Thư, Nhạc. Đoạn kiếm nhanh chóng hóa thành ngọn núi lớn. Rung động chặp, trận chữ Thi vẫn trơ ra, Đức Mãnh bị hất bay lại, nhưng y hề chán nản, cười ha hả: “Ni Trọng, ngươi chết chắc.” Với cao thủ đẳng cấp như y, chỉ xuất thủ lần là phán đoán được thực lực song phương, biết tại Ni Trọng cố gượng, quyết chịu nổi đòn liên thủ giữa y và Thần Nam. Phương thiên họa kích của Thần Nam hóa thành ngàn trượng đánh vào trận chữ Chu trong ba trận kì Lễ, Chu, Xuân, khiến toàn tuyệt bích rung lên. Đoạn và Đức Mãnh điên cuồng tấn công, cơ hội chỉ đến trong thoáng chốc, nhân lúc những quân vương cứu viện kịp, nhất định phải giết Ni Trọng. Đức Mãnh và hung binh của Thần Nam dấy lên kình phong, uy thế kinh nhân. Lục Hợp càn khôn trận sắp bị phá, Ni Trọng chịu đợi chết, quát vang: “Càn khôn lục giải!” Càn khôn trận bị chấn vỡ, sáu tuyệt bích tung tóe, vô số nhân ảnh lao ra. Thoáng chốc khắp nơi toàn bóng người, vung đao lao vào Thần Nam và Đức Mãnh. “Giết.” “Giết.” “Giết.” … Thần Nam tính sơ sơ, đám người này dưới mười vạn. Đức Mãnh lớn tiếng cảnh tỉnh: “Ngàn vạn lần được phát ra oán khí, bổ sung năng lượng cho chúng. Ni Trọng dốc hết mọi trò rồi, y chết chắc.” Thần Nam vung mạnh phương thiên họa kích, thoáng chốc mấy trăm sinh linh ô hô ai tai. “Đây là…” Thần Nam thấy mảy mày trở lực. Đức Mãnh gào to: “Ni Trọng tụ tập trăm vạn sinh linh để liệu thương, chuân bị giết sạch họ nhằm khôi phục oán khí. Những phổ thông bách tính này chưa bị giết nhưng bị Ni Trọng khống chế tâm thần, biến thành hóa thân của . được cho ai thoát.” “Cái gì, những người này là phổ thông bách tính, trăm vạn sinh linh?” Thần Nam chấn kinh, dù xảy ra thiên tai nhân họa có bao nhiêu người chết? Đại chiến giữa các siêu cấp đế quốc chết bao nhiêu người? vô cùng kinh hãi, tính mệnh của bách tính quả “quá rẻ rúng”. Ni Trọng đáng chết vạn lần. “Đành phải hạ thủ, thả bất cứ ai, Ni Trọng cũng có thể thoát được. Ai cũng có thể là .” Đức Mãnh gầm lên, sắp thu lưới nên y muốn tay trắng, diệt được Thái cổ quân vương quả nhiên dễ. Trăm vạn sinh linh tuy là phàm nhân chi thể, nhưng những người đầu có thực lực thua thần ma, do Ni Trọng khống chế, kế thừa thực lực của y. Lòng Thần Nam lạnh lại, biết sau này có lẽ gánh thiên cổ ác danh, giết ngần này sinh linh còn ác độc hơn Hắc Khởi nhưng thể lựa chọn nữa. Sát khí trầm thiên địa, thảm liệt lan tận mây sầu, ba bước giết người, lòng dừng nhưng tay dừng. Máu chảy vạn dặm, hồn phách kêu gào. Thần Nam xuyên qua thi sơn Huyết hải, linh thức hùng hồn khóa chặt những sinh linh lao ra, tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích mỗi lần vung lên đoạt hồn cả vạn người, sóng máu ào ào quanh như địa ngục tu la. Ngàn đời sau, có lẽ ai nhớ giết chóc vì muốn diệt cừu địch, giữ bình an cho Thiên giới và Nhân gian, họ chỉ nhớ có ma vương tắm máu, cuồng nhân hiếu sát diệt trăm vạn sinh linh, bị gán cho ác danh vạn kiếp. Lời khen thấy đâu, danh xấu đương nhiên vang động. Nhưng Thần Nam còn chọn lựa, đành chém giết trong trăm vạn sinh linh. Giết chóc là tội, đồ sát lại là hùng, đồ sát chín trăm vạn là hùng trong hùng. Tuy vậy con đường lại giống nhau, nhân nghĩa tồn tại trong lịch sử ngàn năm nhưng nay chỉ tôn sùng hùng phong. Mĩ danh ưa ác danh, giết trăm vạn người ắt tâm yên, bị vạn người nghiến răng, ôm hận thiên cổ. Thần Nam và Đức Mãnh diệt trăm vạn sinh linh, chấn kinh cả đệ ngũ giới! và Đức Mãnh truy sát hóa thân của Ni Trọng, tung hoành khắp đấu chiến thánh giới, sau cùng cũng hạ được đối thủ ở thảo nguyên. Cường giả từng diệt Thương Thiên này bị phong ấn vô tận tuế nguyệt nên nguyên khí đại thương, về đệ ngũ giới bị trọng thương, hôm nay cũng tịch diệt.
Chương 338: Dê giết sói Đại chiến vượt giới, trận thành công, tử thi trăm vạn. Đệ ngũ giới chấn động, ác danh của Thần Nam vượt cả Hắc Khởi, người cả giới này cho rằng chính là tu la ma vương lãnh huyết tàn khốc, nên bị quần sát. Đức Mãnh tuy lắm mưu nhưng cũng ngờ tới tình cảnh này, tuy trừ được đại địch nhưng thanh danh bọn y tại đệ ngũ giới xuống cực thấp. Điều an ủi duy nhất là tội danh giết trăm vạn sinh linh bị đổ hết lên đầu Thần Nam, y chỉ bị coi là trợ giúp hung đồ, tội danh hơn nhiều. Thần Nam lặng lẽ, giết cũng giết rồi, cần biện bác. Tuy việc làm để giữ bình an cho Nhân gian và Thiên giới nhưng liên quan đến chúng sinh của đệ ngũ giới. Thị phi thế nào, dự liệu được. Tán dương hề có nhưng lời mắng chửi là đương nhiên. Phẫn nộ nhất là mấy vị quân vương phe Hắc Khởi, họ bị mấy quân vương phe đối phương cầm chân, tuy muốn giết Thần Nam mà thể phân thân. Quân vương nổi giận thiên địa động! Hôm đó, bốn vị quân vương nộ hỏa phá thái hư, đại chiến thảm liệt với phe Đức Mãnh, cả đệ ngũ giới cảm ứng được sát ý lạnh lùng của họ. Đệ ngũ giới sóng ngầm dậy vạn dặm. “Tiếp theo giết A Lý Đức.” Trong mắt Đức Mãnh phóng ra hai đạo lãnh quang sắc bén, vị quân vương bảnh bao lúc này hung ác như độc xà. “Đệ ngũ giới có cân bằng lại ?” Thần Nam tự hỏi, giết phe Hắc Khởi là đúng đắn nhưng để những kẻ độc ác như Đức Mãnh độc bá cũng phải việc hay ho gì. Qua Vô thiên chi nhật, Thiên giới và Nhân gian yếu nhược, thể chống nổi đệ ngũ giới. tại thể để phe nào tại đệ ngũ giới nắm được cục thế, giới này hỗn loạn càng lâu, Nhân gian và Thiên giới càng bình an. “ tại các vị còn cần gì ta nữa, các vị chiếm được thượng phong.” Đức Mãnh lắc đầu: “Cường giả mạnh nhất phe bọn ta có thể tạm cầm chân nhân vật đứng đầu Thái cổ thất quân nhưng đối phương còn có Hắc Khởi. quá mạnh, ai địch nổi, khi sa vào tuyệt cảnh, triệt để phát cuồng ngang với ba vị quân vương. Từ lúc đại chiến đến giờ, chưa ai dám ép sa vào hoàn cảnh đó. Nhưng đến cuối cùng vẫn thể tránh được. Giờ diệt hai người, chúng ta mới coi là xoay chuyển càn khôn được.” Thần Nam biết Đức Mãnh thuyết phục mình nhưng Hắc Khởi quả quá mạnh, phải giúp họ diệt thêm quân vương nữa, song phương mới cân bằng. Khi Hắc Khởi thoát khốn, cùng tham chiến … “ giết A Lý Đức.” Thần Nam quyết định. A Lý Đức là quân vương đặc biệt trong Thái cổ thất quân, dùng thần binh mà hóa núi non cây cỏ thành vũ khí, ở bất cứ nơi nào có những thứ này, đều lập tức tế luyện thành thần binh tạm thời. Cảnh giới cao siêu của cao thủ có thể hóa vạn vật thành binh khí. A Lý Đức phải người đạt đến cảnh giới đó, từ khi y tu võ là vậy, có thiên phú gọi được tinh hồn của cây cỏ và linh sơn tế luyện thành binh. Lúc Thần Nam và Đức Mãnh tới, A Lý Đức và quân vương phe Đức Mãnh đều trọng thương, vô tận huyết vũ phơi phới tầng đại thảo nguyên. Quân phương phe Đức Mãnh cầm chân A Lý Đức cho y cứu viện Ni Trọng, đại chiến đến mức nguyên khí đại thương, lắc lư cơ hồ rơi xuống. Thấy Đức Mãnh và Thần Nam tới, vị quân vương nọ vội vàng rời chiến trường tìm nơi liệu thương. A Lý Đức thân cao trượng, làn da đen đúa, mái tóc đen rối bời che được tướng mạo bất phàm. Tứ chi của y đều dài, lưng gấu cường kiện, toàn thân như thần báo, hai mắt bắn ra hào quang hung dữ. “Là ngươi… giết Tùng Tán Đức Bố, Ni Trọng! Hắc Khởi…Hắc Khởi sao rồi?” Y đứng tầng đại thảo nguyên, phẫn nộ nhìn Thần Nam, thân hình hơi run lên. Y cảm nhận được tử khí của hai vị quân vương, đó cũng là tuyệt học của y. Thần Nam gì, Đức Mãnh cười u: “Hắc Khởi xong đời rồi.” cố ý kích nộ đối phương, chỉ cần A Lý Đức đại loạn, Đức Mãnh công kích ngay. “Ta hận.” A Lý Đức lộ vẻ phẫn hận thái quá, lạnh lùng ngưng thị vào Thần Nam: “Ta gặp ngươi, lúc chúng ta thoát khốn khỏi thông thiên thất trụ, ngươi ở gần đó. ngờ… con trùng ra gì lại nuốt được hai vị quân vương. Ta hận vô vàn.” A Lý Đức tuy tâm thần đại loạn, nhưng câu cuối cùng của y giấu nổi hận ý và nộ hỏa. “ cần phải miên miên bất tuyệt, tuy đến mức sát na là xong nhưng ngày cũng đủ rồi.” Thần Nam tuy ra với vẻ cực kỳ bình tĩnh nhưng ý niệm tất sát lộ . “Ha ha… sai, giết Ni Trọng mất ngày, A Lý Đức ngươi cũng ngày là đủ.” Đức Mãnh cười lạnh lẽo. thế này còn gì để , A Lý Đức quát vang: “Đại địa đằng long, Địa sát kiếm!” đại thảo nguyên vô biến đột nhiên nứt ra đại hiệp cốc, khối cự thạch như hòn núi từ dưới đất bay lên khác nào Thiên Long, dấy lên vô tận địa sát chi khí. Địa sát kiếm đồng đồng thời chém vào cả Thần Nam và Đức Mãnh. Thần Nam quét hung kích ra, va chạm mãnh liệt với Địa sát kiếm, hòn núi bị đánh tan thành hai nửa nhưng cả hai lại lao tới. Thần Nam cười lạnh, Địa sát kiếm tuy bị A Lý Đức khống chế nhưng chống nổi phương thiên họa kích, hai nửa ngọn núi vỡ thành vô số mảnh. Tất cả chưa kịp rơi xuống lại được A Lý Đức dồn lực vào công vào Thần Nam. “Hắc, hóa thành hai, hai thành bốn… hoán thành ngàn vạn, như vậy chạm được đến ta chăng?” Lần này phương thiên họa kích vươn dài ngàn trượng, Thần Nam đứng nguyên, dùng lực quay mạnh như xoay sông lật biển, thiên địa chấn động, toàn bộ cự thạch hóa thành cát bụi. Nhưng cát bụi tan, từ bốn phương tám hướng tụ lại, khắp trời toàn là cát. Đó phải cát tầm thương mà xuyên qua được sắt thép, được ngưng tụ thần lực của A Lý Đức, đồng thời mang theo vô tận địa sát chi khí. “Băng Phong Tam Vạn Lí!” “Hoàn Vũ Tận Diệt!” Hai pháp tắc đồng thời xuất thủ, Địa sát kiếm lập tức bị phá. Vô tận địa sát chi khí bị băng phong rồi nổ tung. Thần Nam hợp nhất với hung kích, xuyên qua trùng trùng băng vỡ, đâm vào A Lý Đức. “Ha ha…A Lý Đức ngươi đến ngày tàn rồi.” Đức Mãnh cầm đoạn kiếm lao tới. Nếu Thần Nam hoặc Đức Mãnh độc chiến với A Lý Đức khỏe mạnh, thắng bại rất khó quyết. Nhưng giờ A Lý Đức trọng thương, phải là địch thủ của hai người. A Lý Đức lo rằng mình chết. Y bị phong ấn vô tận tuế nguyệt, giờ lại trọng thương, vĩnh hằng bất diệt chi thể vô cùng yếu ớt. Ni Trọng chính là vết xe đổ. “Ức vạn ngọn cỏ nghịch kinh thiên!” A Lý Đức quát vang. Khắp đại thảo nguyên, mọi ngọn cỏ đều bay lên , tức lục quang đại thịnh. Thảo nguyên bên dưới trọc lốc, đập vào mắt là màu đất vàng vô tận. Cỏ xanh ngập trời như từng mũi tên tấn công Đức Mãnh và Thần Nam. “A Lý Đức ngươi đúng là ngu xuẩn, tu vi đến cảnh giới như chúng ta mà định dựa vào cây cỏ sát tử đối thủ sao?” Đức Mãnh cười lạnh, đoạn kiếm vạch ra, nửa vùng cỏ xanh hóa thành vô hình. Thần Nam càng hung hãn, phương thiên họa kích quét ra, hư tan tành, số lục vũ tiễn dù được quán thông sức mạnh của A Lý Đức cũng bị quét sạch. “Thiên sát kiếm!” A Lý Đức lại quát lên. Vốn bầu trời xanh ngắt, thoáng chốc dày đặc mây đen, ma vân cuồn cuộn đổ về. Tầng hắc ám, mấy chục thanh kiếm sáng chói liên tục bổ xuống, định tiêu diệt Thần Nam và Đức Mãnh. “Vậy mới đúng.” Lần này Đức Mãnh mấy bận gặp nguy hiểm, Thiên sát kiếm là tuyệt học của A Lý Đức, dùng ma vân tụ tập thiên địa tinh khí, ngưng tụ thành Thiên sát kiếm, chuyên phá nhục thể quân vương. Nhưng… đấu với người còn hữu dụng, nhưng với hai đại cao thủ dù A Lý Đức có dốc tận lực cũng mấy hữu hiệu. Quả nhiên, phương thiên họa kích của Thần Nam phá tan mọi thanh kiếm trong ô vân, khiến trời lại xanh vời vợi. A Lý Đức biết hôm nay khó sống sót. “Thế nhân đều biết A Lý Đức ta hóa núi non cây cỏ làm binh khí, cần tế luyện thần binh. Nhưng có ia biết ta giấu binh khí, muốn để lộ ra. Hắc, những kẻ biết ta dùng thần binh đều chết, biết sau này còn giữ được bí mật này nữa .” “Ầm.” Sấm sét ùng oàng, vô tận huyết vụ tràn ra, đột nhiên sắc trời ảm đạm vô quang. Bảy thanh thần kiếm như bảy đạo cầu vồng xé toang màn huyết vụ, lưỡi kiếm lạnh lẽo phát ra sát ý thấu cốt, nhanh chóng chém vào Thần Nam và Đức Mãnh. “Chết tiệt, tàng thực lực!” Đức Mãnh biến sắc, bảy thanh thần kiếm bỏ qua Thần Nam, lao hết vào y. Bảy lưỡi kiếm xé tan từng khe nứt gian, hợp thành kiếm trận thể đột phát, Đức Mãnh tránh nổi. “Chết tiệt.” Đức Mãnh kinh hãi, đoạn kiếm của y bị bảy thanh thần kiếm đánh gãy. “A…” Quân vương nhục thể bị chấn nát, linh hồn trọng thương, Đức Mãnh vô cùng sợ hãi. Trong màn huyết vụ, bảy thanh thần kiếm cực kì lợi hại, dễ dàng phá nát nhục thể y. Biến cố đột ngột khiến Thần Nam cả kinh, nếu vừa nãy bảy thanh thần kiếm tấn công , chắc cùng khó thoát trọng thương. “Tiếc , vốn lần này ta định diệt vị quân vương khác nhưng biết bản lãnh lợi hại nhất của y là trốn chạy. Ngươi lại dẫn trợ thủ cực mạnh đến thay thế y, khiến ta phải nhẫn tới giờ.” A Lý Đức cười lạnh tanh: “Dù ta chết, cũng phải kéo quân vương theo.” Đức Mãnh đại nộ, nhanh chóng tụ lại thân thể trong kiếm trận nhưng thể đột phá. Bảy thanh thần kiếm tựa hồ cấm cố vùng gian này, bảy đạo thần mang tung hoành, lại chấn nát nhục thể y, linh hồn tiếp tục trọng thương. Thần Nam vung phương thiên họa kích, múa tít thành sát khí xung thiên lao tới. Nhưng A Lý Đức chuẩn bị trước, y vốn quyết tử cũng phải kéo Đức Mãnh theo nên chặn Thần Nam lại đại chiến. “A …” Đức Mãnh lần thứ ba thụ trọng thương, kêu lên thê thảm, thể thoát khỏi kiếm trận nên y kinh hãi cực điểm. Dù y là bất diệt thiên giai cao thủ, nhưng nếu liên tục trọng thương, sau cùng nguyên khí đại thương đến mức thấp nhất, ắt khó thoát chết. Thần Nam tuy muốn cứu Đức Mãnh nhưng bị A Lý Đức cầm chân, căn bản thoát thân được. tại, buộc phải thừa nhận Thái cổ thất quân đều bất phàm, muốn diệt ai cũng phải trả giá đắt. Nếu Ni Trọng gần như hủy diệt, chắc bọn phải chật vật mới giết nổi. Đức Mãnh hoảng sợ đến cùng cực, vốn thắng lợi trong tầm tay nhưng giờ lại gặp sát thân chi họa, ngờ A Lý Đức tàng đòn tuyệt sát cỡ này. A Lý Đức vừa đấu với Thần Nam vừa cười lạnh: “Thế nhân đều hiểu ta, vốn ta là người quý binh khí nhất, lại bị người ta đồn đại sai lầm. Hắc hắc …” Tuy bình thường Đức Mãnh đa mưu lắm kế nhưng giờ cũng hết cách, y muốn lớn tiếng chửi hết người đời- những kẻ lừa gạt y. “Tử Phong, Đại , Vân Vọng, Liệt Cương, Hư Vọng, Lập Sát, Đảm, bảy cây thần kiếm do thất phách của ta luyện thành, Đức Mãnh ngươi thoát thế nào được.” Đức Mãnh gần như tuyệt vọng, bảy thanh thần kiếm nối liền với thất phách của đối phương, đúng là giao cắt tính mệnh. Thần Nam dù có hảo cảm với Đức Mãnh nhưng rất muốn cứu , chẳng qua bị A Lý Đức liều mạng ngăn trở. Bị quân vương chặn lại, tài nào tiến lên được. Nhục thể bị hủy diệt, linh hồn trọng thương lần thứ bảy, Đức Mãnh gầm lêm bi thiết: “Xem ta phá kiếm trận của ngươi thế nào.” Y tụ lại thân thể, ở phân hóa thành mấy đạo hồn ảnh, nghênh đón bảy thanh thần kiếm . “Dựa vào lưỡng hồn ngũ phách của ta cắt đứt thất kiếm của ngươi.” Đức Mãnh điên cuồng rống lên. Bị bức đến nước này, còn muốn sống sót tất phải lựa chọn, Đức Mãnh phát cuồng tự phế hồn phách. Lưỡng hồn, ngũ phách của quân vương vô cùng đáng sợ, bảy đạo hồn phách nhanh chóng lao vào bảy thanh thần kiếm, ngàn vạn đạo hào quang phát ra, chấn tan huyết vân ngập trời, cuồng phong nổi dậy, phong gào rú. Lưỡng hồn ngũ phách quấn lấy bảy thanh thần kiếm, hồn đoạn, phách toái, kiếm gãy, vang lên tiếng gầm chói lói. Đức Mãnh chấp nhận hi sinh lưỡng hồn ngũ phách, cuối cùng cũng chấn gãy bảy thanh thần kiếm, thoát khỏi kiếm trận. Thân thể y liên tục run lên, máu trào khỏi miệng như suối, toàn thân trở thành huyết nhân. A Lý Đức cũng gần như gục ngã, thất phách trọng thương tưởng tượng nổi khi thất kiếm gãy, bị Thần Nam vung kích chấn tan. Y nhanh chóng tụ lại thân thể, điên cuồng triệu hoán bảy thanh thần kiếm lại, dung nhập hết vào thân thể, định dốc tận lực bảo vệ thất phách. Cạnh đó, Đức Mãnh cũng như phát cuồng tụ tập lưỡng hồn ngũ phách. Lưỡng bại câu thương! “Thần Nam… giao cho ngươi, ta phải liệu thương.” Đức Mãnh muốn dây dưa thêm nữa, biến mất vào cuối chân trời, hôm nay y tổn thương quá nặng. Thần Nam gì, lao thẳng vào A Lý Đức. Đến giờ, A Lý Đức hữu tâm vô lực, thể tái chiến. Y muốn chết thế này nên điên cuồng đào mệnh. Ngày đó, hung danh của Thần Nam chấn động ngũ giới, đuổi giết Thái cổ quân vương A Lý Đức chạy trối chết suốt cả ngày. Uy thế rỡ ràng. Nên biết Thái cổ quân chủ là những chúa tể vĩnh hằng bất diệt, cả Thiên cũng dám giết lại bị thanh niên cao thủ đuổi khắp nơi, quả thể tưởng tượng nổi. Thân ảnh Thần Nam trở thành dấu ấn thể xóa nhòa trong lòng nhiều cao thủ đệ ngũ giới. Giết trăm vạn sinh linh, lại truy sát A Lý Đức, bất bại chi thân của Thần Nam chấn động cả đấu chiến thánh giới. Cái thế đại hung nhân! Đó lời bình luận của người đệ ngũ giới dành cho Thần Nam. A Lý Đức vội vàng như chó nhà có tang, y muốn chết bởi cam lòng, bị phong ấn quá lâu nên nguyên khí thủy chung chưa khôi phục, y muốn thế này mà mất mạng. Nhưng y có thời gian. Sau cùng, lên trời hết lối, xuống đất cạn đường, y chạy đến gian chi môn, hề do dự, lấy năm vạn sinh linh trong nội thiên địa ra huyết tế thông đạo nối liền lưỡng giới. Y muốn vượt giới trốn chạy. Y muốn đến Nhân gian giới, bởi mấy vị quân chủ phe y đều bị cầm chân, thể cứu giúp, chỉ có Hắc Khởi ở giới kia là bùa cứu mệnh sau cùng. Y biết cường giả của Nhân gian giới và Thiên giới đều vào đệ tam giới, trừ Thần Nam ra còn địch thủ lợi hại nào. Với bản lĩnh mình chống nổi ba quân vương của Hắc Khởi, có thể cứu được y. Lại trận đại chiến trước gian chi môn, y gần như bị hủy diệt nhưng Thần Nam ngăn nổi, bản thân cũng thụ thương. A Lý Đức phát cuồng chạy vào khung cửa, Thần Nam lại được lãnh giới chỗ đáng sợ của Thái cổ quân chủ, vừa truy đuổi vừa lo láng. Vượt giới đại chiến rồi truy sát. A Lý Đức và Thần Nam ra khỏi gian chi môn liền triển khái đại chiến, Thiên Quỷ cách đó xa bị kinh động. Theo lời cầu của Thần gia từ trước, nó dùng kí ức thủy tinh đẩy hình ảnh này đến các nơi ở Thiên giới và Nhân gian. Nhân gian, Thiên giới, Nguyệt lượng, tất cả đều kinh hãi. Nhưng tất cả đều thở phào, Thần Nam truy sát A Lý Đức. Quân vương A Lý Đức chạy trối chết, sau cùng tìm được khí tức của Hắc Khởi nhưng thấy mười ba lá cờ ngàn trượng và Bắc Đẩu Phục Ma trận, y gần như tuyệt vọng. Trong thời gian ngắn, Hắc Khởi thể thoát khốn. “Hắc Khởi, huynh thoát được hay mau về đệ ngũ giới, bằng tất cả chúng ta đều chết.” “Gừ…” Cái thế quân vương Hắc Khởi cuồng khiếu chấn thiên, toàn lực phá tuyệt trận. “Hắc Khởi, huynh báo thù thay cho đệ, giết sạch cả giới đó.” A Lý Đức gào lên rồi chạy . Y biết mình khó thoát chết, nguyên khí đại thương, linh hồn gần như hủy diệt, Thần Nam đương nhiên diệt được y. Nhưng y thể chết vô vị. Pháp Tổ truy sát mà giam chân Hắc Khởi. Thần Nam nóng lòng, quân vương sắp chết mạnh hơn tưởng tượng. tại cũng trọng thương, đối phương ôm lòng quyết tử đại chiến, vô cùng đáng sợ. tòa đô thành ra, A Lý Đức cười tàn nhẫn, nhanh chóng bay tới. Trong thành người như nêm cối, tiếng rao hàng ồn ã, vô cùng náo nhiệt. Đó là tòa thành lớn ở Đông phương, nhân khẩu dưới ba mươi vạn. Thái cổ quân vương A Lý Đức, tu vi thông thiên, dù gần như hủy diệt nhưng đồng thời diệt hết ba mươi vạn người nay phải việc gì khó khăn. Chỉ cần cùng tung bảy thanh đoạn kiếm ra, toàn thành này chắc chắn bị phế. Nhưng y đổi ý, muốn tự tay diệt tòa thành, hóa thân thành ngàn vạn, thân thể tan ra, hồn lực tiến vào ba mươi vạn sinh linh. Cả tòa thành liên yên lặng đến mức chết chóc, đoạn vang lên tiếng gầm, ba mươi vạn người cùng hét: “Thần Nam, ta xem ngươi giết ta thế nào.” Thần Nam rúng động, do dự xen lẫn bàng hoàng, sắp diệt được đối phương, ngờ lại xảy ra biến cố này. “Ha ha…” A Lý Đức cười vang, ba mươi vạn sinh linh có là gì, y biết mình phải chết nhưng nhất định buộc Thần Nam gánh lấy thiên cổ ác danh, ngàn đời bị thống hận Y hề do dự, diệt hết tâm thần mọi người trong thành khiến họ thành hóa thân của mình, đối chiến với Thần Nam. “Ha… ha ha… tuyệt lộ, đúng là tuyệt lộ.” Thái Thượng vong tình lục lấy của quá nhiều hi vọng, giờ phải lựa chọn thế này, quả là lưỡng nan. giết A Lý Đức được, khi y khôi phục được bảy thanh thần kiếm, đợi Hắc Khởi thoát khốn, tất cả người ở đây cũng bị y giết. Nhưng nếu giết họ, nhất định bị người đời nguyên rủa, gánh lấy thiên cổ ác danh. “Ầm.” vang lên tiếng nổ, A Lý Đức dùng đại pháp lực chiếu lên hình ảnh rùng rợn, trong đó Thần Nam giết trăm vạn người, tàn nhẫn như cái thế ma vương! “Thần Nam, ngươi đại khai sát giới tại đệ ngũ giới, coi sinh linh như rơm rác, tại sao lại mềm lòng?” A Lý Đức cười tàn nhẫn. Độc kế! Thần Nam im lặng, thể phủ nhận, việc xảy ra ở đệ ngũ giới, nếu cố tình giấu rồi cùng truyền khắp. Thấy trầm mặc, A Lý Đức cười cuồng dại. thể chần chừ nữa, sắp đến ngày Hắc Khởi thoát khốn. Trong lòng Thần Nam thê lương. “Dù mang thiên cổ ác danh, vạn kiếp bị thế nhân chửi rủa, thành ác nhân thể tha thứ, hôm nay ta cũng phải giết ngươi.” phẫn nộ gầm lên, phương thiên họa kích quét ra. Máu, cả thiên địa chỉ có màu… Hôm đó, cả Thiên giới và Nhân gian đều chấn động. Giết trăm vạn sinh linh ở đệ ngũ giới, thêm ba mươi vạn ở Nhân gian, ác danh của Thần Nam ai biết… Những tiền bối Thần gia vô cùng hối hận, nếu có kí ức thủy tinh của Thiên Quỷ, tình này còn cón thể giấu được thời gian, tại… Lần này, Thần Nam đợi đến ba ngày sau mới mất sức mạnh của bát hồn, trước lúc chết, A Lý Đức dồn toàn bộ bảy thanh đoạn kiếm vào thân thể . Tuy sau cùng cũng hợp thể được nhưng linh hồn chi lực của quân vương gần như khiến hủy diệt. thể đấu với Hắc Khởi, cũng thể quan tâm đến các quân vương đệ ngũ giới nữa… Thiên cổ ác danh chụp lên người. Lúc Thần Nam tiến vào trấn thành, tất cả đều sợ hãi chạy hết. hóa thân thành hình dạng khác xuất , nghe người ta đàm luận mình là đồ phu tàn bạo máu lạnh… “Dê giết sói, nhuộm máu của sói, nhuộm cả máu của dê, từ đó trở thành ác lang…” cảm giác thân thể mỏi mệt cực điểm, lòng thê lương cùng cực, sau cùng gục xuống trong vùng núi sâu…
Chương 339: Hắc Thủ lại xuất , gió thu hiu hắt Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ nổi giận, tình hoàn toàn vượt khỏi ý liệu của họ. Thái cổ quân vương A Lý Đức khống chế ba mươi vạn phổ thông bách tính cùng Thần Nam đại quyết chiến, bị làm cỏ sạch . kiện này ảnh hưởng cực lớn, khắp Nhân gian và Thiên giới đều đàm luận. ai biết số người đó bị A Lý Đức quét sạch tâm thần, ngay cả các tu giả cũng chỉ cho rằng họ bị A Lý Đức khống chế tâm thần mà thôi. Các tu giả đều cho rằng thủ đoạn của Thần Nam quá kinh hoàng, lãnh huyết tàn bạo. Đương nhiên, có những tu giả cũng hiểu rằng nếu lập tức tiêu diệt Thái cổ quân chủ này, để y chạy thoát mới là tai nạn tưởng tượng nổi. Khiến Tứ tổ và Ngũ tổ nhức óc là việc phổ thông bách tính của Thiên giới và Nhân gian cũng biết việc này. Tất cả vượt khỏi dự liệu của họ, hình ảnh Thiên Quỷ truyền về chỉ đưa đến các tu luyện chi địa, căn bản liên quan gì đến phổ thông nhân. Nhưng trong lúc quan trọng, hiểu ai dã dùng đại pháp lực đưa các hình ảnh này lên ràng khắp nơi tại Thiên giới và Nhân gian. Tạo thành cơn bão tưởng tượng được. Trong mắt ức vạn sinh linh, Thần Nam là ác ma thập ác bất xá, là cái thế tu la ma vương! Tàn sát hơn trăm vạn sinh linh, đúng là có có sách nào ghi hết tội. Chặt hết trúc Nam Sơn đủ để ghi lại tội ác, dùng toàn bộ sóng Đông Hải cũng rửa sạch tiếng ác. Kẻ hiếu sát như vậy, lục khắp lịch sử chỉ có hai người sánh được với Thần Nam là Hắc Khởi, đồ sát bốn mươi vạn thần ma. Người khác là Ma Chủ, giết người thân, giết bản thân để giết địch. Nhưng hung danh của hai người này chỉ nổi trong tu luyện giới, còn Thần Nam lại được cả tầm thường bách tính biết tới. Việc làm vốn là công lao trời biển giữ yên ổn mấy chục năm cho Thiên giới Nhân gian nhưng thế nhân nào thấu. Lời đồn có thể làm tan chảy mọi thứ. Tổng cộng tu luyện giới có bao nhiêu người? Chỉ là giọt nước trong biển chúng sinh. Ác danh lãnh huyết tàn bạo của Thần Nam truyền khắp bách tính, đến hậu thế càng dữ dội hơn. Chân tướng hoàn toàn bị thổi bay. Tứ tổ phẫn hận vỗ tan chiếc bàn: “Lòng người khó dò, thể định liệu.” Ông biết nhiều người trong tu luyện giới hiểu được việc làm nhưng có ít kẻ té nước theo mưa, cố ý hủy hoại . Ngũ tổ thở dài: “Gần đây Thần Nam, cả Thần gia chúng ta, quá nổi trội, nhiều kẻ bất an…” Thất tổ đứng cạnh cũng : “Đại trượng phu đứng giữa thiên địa, thẹn với lòng là đủ, danh xấu ngàn đời rồi cũng theo gió bay . Thần Nam thẹn với đất trời, mang ác danh sao? Cùng lắm làm trở thành nhân vật như Ma Chủ.” Ngũ tổ : “Đến nước này, mà ở Thiên giới và Nhân gian còn có kẻ thừa hơi đấu đá, đúng là hết .” Chợt Tứ tổ cảm giác sống lưng lạnh buốt, kêu lên: “Hắc Thủ lại xuất .” Ngũ tổ như tỉnh mộng, cả kinh : “Tựa hồ …là thủ pháp của .” Thất tổ nghi hoặc: “Hắc Thủ là ai?” “Là bàn tay thần bí vô hình, thường ra tay hãm hại vào lúc quan trọng trong loạn thế…” Thần Nam ở trong vùng núi hoang tịch, từ từ tỉnh lại, sức mạnh bát hồn ly thể, tuy thân thể sao nhưng cảm giác ngũ tạng lục phủ đau đớn muốn rời ra. Bảy thanh đoạn kiếm của A Lý Đức đều cắm vào thân thể , nếu có bát hồn tại thân, hồn lực của Thái cổ quân chủ tiêu diệt . chầm chậm đứng dậy, cảm giác thân thể cực kì hư nhược, bò lên đỉnh núi cũng khiến toàn thân ướt đầm mồ hôi. Nhìn xuống thành quách ngoài xa, lòng cảm khái vô vàn. kiếp người cũng như mùa thu của cây cỏ, vinh nhục hưng suy thoáng chốc thay đổi. biết mình còn sống nhưng thể nội tạng phủ nát, kinh mạch thương tổn, tính mạng còn bao lâu. Ngoái đầu lại hào tình vạn trượng, vung kích xé trời, dù gặp Tùng Tán Đức Bố, Hắc Khởi cũng sẵn dàng đối chọi, bầu máu nóng rải khắp trời xanh. Thoáng chốc thân tàn thể phế, ác danh thiên cổ mình, tâm thần mệt mỏi mà rút về hoang sơn lạnh lẽo. Bậc quân vương dám giết cả Thiên, đương nhiên xứng đáng với thiên cổ uy danh, dù bị phong ấn trăm ngàn năm, nguyên khí hao tổn cực điểm, nhưng lúc lâm tử phản kích vẫn khiến Thần Nam trọng thương, cơ hồ tiêu vong. Trước lúc đại chiến, nhiêu dấu hiệu cho thấy ngày tàn tới, vốn cho rằng táng mệnh trong tay Hắc Khởi, ngờ bị hủy trong tay quân vương khác. “Lọ sứ mấy khi vỡ miệng, Đại tướng nào ai thoát sa trường.” Từ cổ đến nay đều thế. Nhớ lại chuyện xưa, huy hoàng và ân hận đan xen suốt đời. Từng giương cung bắn cự long, Nghịch Thiên thất ma đao chém tuyệt thế cao thủ. Từng ngày diệt bát tuyệt, vượt vạn dặm đại chiến Đông thổ hoàng tộc, tiến vào Vĩnh hằng sâm lâm, đại náo mười tám tầng địa ngục, , huyết chiến Thiên giới … Nhiều, nhiều lắm… Đến giờ diệt Thái cổ quân vương, vượt giới đại chiến, hào tình tráng chí, máu nóng nhuộm trời xanh. Vinh diệu cực điểm tiếp đó lại là ác danh thiên cổ, ngàn đời bị người ta thóa mạ, chỉ cần thẹn với lòng vung kích huyết đồ trăm vạn sinh linh. Hung danh cũng thế, uy danh cũng thế, có lúc từng đứng đỉnh cao nhìn xuống Tam giới chúng sinh. “Ta phai người tốt nhưng cũng phải người xấu, việc gì nên làm làm, những việc còn lại, ta hữu tâm vô lực …” đứng đỉnh núi nhìn về phía xa xa, trầm mặc hồi lâu, đại xong, còn lực xuất thủ. Lúc này chỉ còn lại tâm thần mệt mỏi cực độ. Bảy thanh đoạn kiếm do thất phách của Thái cổ quân vương tế luyện thành, sức mạnh linh hồn là đáng sợ nhất, ăn sâu huyết tủy , ngoại vật ngoại nhân đều thể cứu được. cảm giác sức mạnh tiêu tan cực nhanh, lâu nữa thành phế nhân, hoặc thân thể tan biến, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời. Lòng còn vương vấn. Rất nhiều việc thể hoàn thành. Phụ thân, mẫu thân cách xa vạn năm vẫn chưa gặp gỡ nhưng biết được phụ mẫu bình an tại thế, dẫu ân hận nhưng cũng yên lòng. Vũ Hinh, càng lúc càng rời xa, là niềm ân hận vĩnh viễn. khát vọng biết bao trong quãng thời gian ngắn ngủi này được thấy lại nụ cười thơ ngây thủa xưa nhưng còn năng lực để thực . Bao nhiêu thiên giai cao thủ cũng tìm được Sinh Mệnh nguyên tuyền, giờ kẻ tàn phế như đâu mà tìm? “Lúc huynh già … còn nhớ được bé tên Vũ Hinh…” lẩm bẩm: “Nhớ chứ, vạn kiếp thể xóa nhòa. Ta muốn cứu muội nhưng tại… ta làm gì được nữa…” Lẽ ra nên quay về Nguyệt lượng nhưng muốn, chỉ muốn mình lặng lẽ nốt những năm tháng cuối cùng này. Với Mộng Khả Nhi, lòng luôn mắc nợ. Gặp mặt sao? Có thay đổi được gì? rất muốn gặp Long Nhi, ôm nó vào lòng nhưng muốn nó thêm thương cảm. Thà cứ để sinh tử của mình thành câu đố để hài tử vĩnh viễn có hi vọng. Long Vũ… Nạp Lan Nhược Thủy … Tứ tổ, Ngũ tổ, Đại Ma, Huyền Trang, Tiềm Long, Nam Cung Tiên Nhi… từng khuôn mặt lên trước mắt, sau cùng dừng lại ở Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng. lặng lẽ thở dài. cảm giác mình như con sói độc, lúc về già liền lánh xa đồng bạn, mình vào rừng sâu tìm nơi táng thân. mở nội thiên địa, thả các thiên sứ bị bắt, sai họ mang trái tim màu lam lên Nguyệt lượng. Sau cùng ngửa mặt hú vang, tựa hồ phát tiết những u uất trong lòng. Hung binh phương thiên họa kích bị nắm vào tay, thiên hạ đệ nhất hung binh tựa hồ cảm giác được nội bi thương hùng mạt lộ nên ngừng rung động, kêu lên thê thiết. Thần Nam lợi dụng thần lực tàn dư, múa hung kích chém ra sát khí ngút trời. Sau cùng, phương thiên họa kích hóa thành ngàn trượng, phát ra ma khiếu chi , bị cắm thẳng đứng đỉnh núi. Hậu Nghệ cung, Liệt kiếm, Khốn Thiên tác … Những bảo vật này cũng kêu lên buồn thảm, Thần Nam cắm quanh phương thiên họa kích, chúng quay vòng quanh hung kích, liên tục réo vang. Đoạn rảo bước . Gió thu hiu hắt, lá bay khắp núi, thời tiết lúc vạn vật điêu linh. Thời gian ba ngày qua như gió. Cái thế quân vương Hắc Khởi đại phá mười ba lá ma kì ngàn trượng, vượt khỏi Bắc Đẩu Phục Ma trận, hung diễm rực thiên địa. Mọi tu giả Thiên giới, Nhân gian đều run sợ. Nhưng Hắc Khởi đại khai sát giới mà gầm lên chấn thiên, nhanh chóng tiến vào gian chi môn về đệ ngũ giới. Thiên cổ ma quân quay về đệ ngũ giới! Vốn cảnh thấy chất đầy nội, máu tuôn vạn dặm xảy ra như tưởng tượng, lưỡng giới tu giả thở phào. Nguy cơ lần này coi như qua nhưng lần tới sao? ai biết. Chỉ mong hai thế lực của dnt vĩnh viễn cân bằng. Pháp Tổ La Khải Nhĩ lần này giám thị Hắc Khởi, là thiên giai cao thủ sau cùng tự thân nhìn ma quân bỏ , được thần linh đại quân rình rang đón về Tây phương Thiên giới. Các tu giả Thiên giới, Nhân gian đều đến Tây phương Thần Vực thương lượng đại sách đối phó đệ ngũ giới, giờ tinh thần hệ tổ thần quay về liền được suy tôn lên lãnh đạo. Lần này công lao của La Khải Nhĩ quả rất lớn nhưng được được bốc thơm quá đáng. Cũng có người nhớ tới Đông phương thanh niên cầm phương thiên họa kích tung hoành thiên địa, vượt giới đại chiến, máu nhuộm trời xanh. Ai cùng biết lập công lớn thế nào nhưng trong lúc sóng ngầm dậy, ai muốn đề cập đến. Nguyệt lượng, Tứ tổ và Ngũ tổ phẫn nộ gầm hét. Nhưng họ nhanh chóng lãnh tĩnh lại, đành mặc Hắc Thủ vô hình tự tung tự tác, quan trọng là tìm Thần Nam về. Nhưng mấy ngày liền, tựa hồ bốc hơi khỏi Nhân gian, biến mất vô ảnh vô tung. Chỉ để lại hung kích cắm đỉnh núi cùng mấy món bảo vật rền rĩ chung quanh. Trước lúc tìm thấy thần binh, người Thần gia lo lắng lắm, cho rằng Thần Nam vì giết trăm vạn sinh linh mà có tâm kết nên nhất thời muốn mình. Nhưng theo lời thiên sứ chỉ dẫn, đến dãy núi nọ tìm ma binh để lại, ai cũng biết có đại biến cố phát sinh. Tứ tổ và Ngũ tổ ra lệnh phong tỏa nghiêm mật tin tức này, được lộ ra mảy may. Nguyệt lượng, Tử Kim thần long phẫn nộ gào lên: “Tên khốn Pháp Tổ này, thành chủ chung à? Chung con mẹ nó chứ. Tên gian tặc này dựa vào linh lực hút của tổ Kim Dũng mới sống được, chứ hùng con mẹ gì. có công lao gì? Long đại gia ta khinh, khinh…” Tiểu Phượng Hoàng cũng có vẻ uất ức: “Thần Nam ca ca sao còn chưa về, có gặp nguy hiểm ?” Ngạc nhiên là Long Bảo Bảo thường vẫn ranh mãnh lại lộ vẻ trịnh trọng: “Chúng ta chuẩn bị hành động.” “Ba ba sao còn chưa về?” “Chắc có việc chưa làm xong.” “Ôi.” … Chỉ bảy ngày, Thần Nam trực tiếp từ Thần Vương tuyệt đỉnh rớt xuống đệ lục giai cảnh giới, thần lực tan nhanh chóng, mái tóc đen bắt đầu xuất những vết lấm tấm. “Dù cải biến dung mạo, cũng ai nhận ra ta, thời gian nữa thần lực triệt để tan biến, khí tức đổi hẳn, ta hoàn toàn lẫn vào biển người mênh mông.” Hôm đó tiết thu hiu hắt, trường khoáng thế đại chiến được tu luyện giới truyền đến Nhân gian, Pháp Tổ thành nhân vật cứu thế, quả là vượt ngoài ý liệu của Thần Nam. Nhưng vậy sao? ngửa mặt đón gió thu se se, đạp lên lá khô ngút ngàn tiến tới.
Chương 340: Mười năm Trong gió thu lạnh lẽo, Thần Nam từ tòa trấn thành này sang trấn thành khác, lưu lãng có mục đích, thân ảnh tịch lộ vẻ mất mát, tuy thân thể hiên ngang nhưng nhìn theo bóng lưng khỏi khiến người ta có cảm giác bi thương. Quẳng ma đao, bỏ hung kích, những năm tháng phong vân còn trở lại, trôi qua như mây khói. Cường giả tung hoành thiên địa giờ thành phế nhân. Từ đỉnh cao rơi xuống hố băng, hề phát cuồng, kêu gào mà lặng lẽ đối diện với, lang thang khắp các trấn thanh, hề có ý định dừng chân. Tốc độ thần lực tan biến cực nhanh, chỉ nửa tháng từ đệ lục giai cảnh giới xuống đệ ngũ giai, với tốc độ này… tình cảnh của vô cùng ảm đạm. lúc thanh niên hừng hực nhưng dung mạo lại như trung niên nhân ngoài ba mươi, mái tóc lấm tấm sợi bạc. tại muốn làm tu giả, chỉ cố gắng hòa vào biển người, hiểu trong những năm tháng hữu hạn còn lại làm được gì. Trời rải hoa tuyết, với tà áo đơn bạc trong gió lạnh bập bùng. Vào tiết đông lạnh, thường ho ra máu. Thất phách của Thái cổ quân vương hoàn toàn tan ra hóa thành tuyệt sát kiếm phách, sức mạnh hủy diệt này ngay cả Thần gia bát hồn cũng phải trọng thương. Bát hồn ly thể rồi mà chết tại trận là kì tích. tại thân thể vô cùng hư nhược, tuy vẫn vươn thẳng lên những còn vững chãi như xưa. Đông đại lục có ba đại quốc. Sở quốc ở phía tây, Bái Nguyệt quốc phía bắc, An Bình quốc phía nam, còn lại là các chư hầu tiểu quốc. Đương nhiên ba đại quốc phải là bá chủ bởi ở phương bắc xa xôi, bên ngoài biên cảnh Bái Nguyệt quốc, đại thảo nguyên còn có nhóm dân tộc du mục. Tuy lập quốc, các bộ lạc phân tán nhưng đó là dân tộc cực mạnh, họ thỉnh thoảng lại nam hạ quấy nhiễu Bái Nguyệt quốc. Với những du mục cường giả khát máu này, các dân tộc phương nam chỉ là cừu cho họ nuôi béo, mỗi mùa đến cướp phá lần. Mua đông năm đó Thần Nam đến Bái Nguyệt quốc, ở gần biên cảnh, thấy cảnh bách tính khổ sở trăm bề, khung cảnh thê thảm nhà tan cửa nát, bóng dáng dân tộc sống lưng ngựa đến cướp bóc chợt khiến thấy được trong những năm tháng cuối đời này có việc để làm. trở thành biên quan lão binh đặc thù, đầu bạc, lại ho ra máu, vốn bị gọi làm biên binh nhưng khi dùng quyền đánh tan bia đá được phá cách thu nhận. Dù lúc đó từ ngũ giai chi cảnh sa xuống tam giai cảnh giới. Cầm thành trường đao lâu dùng, cảm giác máu chảy nhanh hơn, trái tim tịch phảng phất có thêm sức sống. Dù gì cũng là tu luyện giả, có quên tất cả chiến ý thấm vào cốt tủy cũng thể mài xóa hết được. Từ đó biên cảnh có thêm lão binh bất tử. Tuy bệnh hoạn nhưng lần nào cũng ngoan cường đúng dậy trong núi thây biển máu. Xông lên đầu, rút sau cùng. Tuy thân thể phế tàn, khí huyết hư nhược, thể chấn nhiếp thiên địa nhưng liên tục chìm trong những trận chiến sinh tử, hắm tựa hồ tìm được điểm kết thúc sau cùng cho sinh mệnh. thể đấu với những nhân vật như Hắc Khởi nhưng muốn bất diệt chiến ý trong lòng sống dậy tại chiến trường khác. còn vạn người dõi theo, bị chú ý nữa, tại hắm cứ lặng lẽ giết địch. Ba năm trôi qua, vị lão binh thân thể yếu nhược dần, cơ hồ chịu nổi bao lâu nữa. ai biết “Trung niên nhân” đầu tóc hoa râm này là nhân vật từng cùng tranh đấu với Cái Thế quân vương Hắc Khởi, biết từng tung hoành thiên địa. Trong ba năm này, khí huyết của càng suy tàn, tuy tử vong đến chậm nhưng thần lực triệt để suy kiệt, chiến lực chỉ đạt nhất giai. Lão binh từng tay diệt địch, tại động tác ngày chậm chạp, thân thể yếu dần nhưng thủy chung chịu rời khỏi chiến trường, quân sĩ ở biên quan đều thấy lòng đau đớn. vị tướng quân nỡ thấy lão binh từng giết địch vô số lại thân tử sa trường, chỉ lần hạ lệnh đề thăng quân hàm để cách xa chiến trường nhưng đều bị lão binh cự tuyệt. “Kẻ sĩ về già, tráng chí chưa tắt.” Vị tướng quân nọ hổ mục đượm lệ. Tướng quân biết quá khứ của nhưng biết có những chuyện thể ra, phần nào hiểu được mong muốn của - chiến tử sa trường! Đúng thế, Thần Nam muốn tàn mệnh lưu lại chiến trường. biết mình thể đấu với Hắc Khởi lần nữa nhưng từng là cường giả chấn nhiếp thiên địa, chiến tử là kết cục tốt nhất, cũng là tâm nguyện sau cùng của . Nhưng cuối cùng được thỏa nguyện. Thân thể suy nhược dần, trở thành như người thường, thấy binh sĩ chảy nước mắt theo chặn đao cho mình, buồn bã rời khỏi chiến trường và biên quan. Đầu tóc hoa râm, dung mạo tiều tụy như người bốn mươi tuổi, thân thể suy bại như lão nhân, binh sĩ chảy nước mắt tống biệt . Thần Nam cầm theo thanh đao, lặng lẽ ra , lưu lại bóng dáng tịch, chơ vơ. Ba năm nữa trôi qua, tuy cái chết đến chậm hẳn nhưng cũng phi thường suy nhược. tại thể chất của kém xa thường nhân, khắp Đông thổ đại lục nhưng mấy trọng địa muốn tới vẫn chưa lần nào. Đến năm thứ bảy, dự cảm được tuế nguyệt còn nhiều, mới quyết định thăm mấy nơi. Thần Ma lăng viên là nơi định đến cuối cùng, từ đó sinh ra cũng nên tiêu vong ở đó. thể chết chiến trường, vậy quay về khởi điểm cũng tệ. Nhưng sau cùng lại đến đó đầu tiên, chọn cách lặng lẽ chết , để sinh tử vĩnh viễn thành bí , khiến cho bằng hữu đau thương, hài tử buồn thảm. Nhìn Thần Ma lăng viên là đủ rồi, tự có nơi gửi nắm xương tàn. Tiếp theo, muốn đến Bách Hoa cốc ở Côn Luân Huyền giới nhưng thể. Đành buông tiếng thở dài. đến được Bách Hoa cốc, lê tấm thân suy nhược đến Nhạn Đãng sơn, ở đây có những hồi ức đẹp nhất, năm xưa chính ở đây, gặp nữ hài ngây thơ. lặng lẽ nhìn quái thạch trập trùng, thác đổ suối reo, sống hai năm trong tiểu sơn thôn phụ cận, nhớ về những chuyện cũ xa xưa. Rồi cũng buông tiếng thở dài rời Nhạn Đãng sơn. thấy hổ thẹn với Vũ Hinh, từng thề phải giúp nàng sống lại, dù nhiều lần nỗ lực nhưng thay đổi được gì, tại càng có năng lực… Còn nhiều nơi muốn nhưng giờ đủ thể lực, khí huyết suy vong, thân thể hư nhược cực điểm, thể xa. Tận năm thứ mười, mới bắt đầu hành trình vất vả đến Sở quốc đô thành, rồi sang Tây thổ phen. Tuy biết hai tháng nữa có thể chết đường nhưng chỉ có liên tục cất bước, lòng mới bình tĩnh. “Thần quy tuy thọ rồi cũng chết Đằng xà khó thoát kiếp trần ai.” “Có lẽ, còn chưa rời khỏi Sở quốc, ta chết rồi?” lẩm bẩm. Gió thu lặng tắt. Thiên địa rải tuyết trắng màu lông ngỗng, trải ra mênh mang. Khắp nơi ánh lên màu bạc, lại là mùa đông lạnh lẽo. Thần Nam y sam lam lũ, đầu tóc rối bù trong gió lạnh lùng, cắn bánh màn thầu người ta bố thí. Nếu bảo trong lòng cay đắng là dối. từng tung hoành thiên địa, uy chấn Tam giới, vượt giới đại chiến, truy sát Thái cổ quân vương chạy như chó nhà có tang. Nhưng thấy mất mát gì to tát lắm, giờ tàn phế, tao ngộ thế này hẳn là đáng thương nhất, còn nhiều người khốn khổ hơn . Từng cao cao tại thượng, chưa bao giờ thể nghiệm tư vị này, thành ra có thêm cảm ngộ. Quay lại nhìn toàn thấy bi hoan ly hợp, tuy lòng còn tiếc nuối nhưng đời người như mộng, ai có thể mãi xênh xang? Dưới ánh trăng trong ngần, mặt đất ánh lên màu trắng mênh mang. Thần Nam tới ngoại vi Sở quốc đô thành, đạp lên lớp tuyết dày đặc, tiến về tiểu trấn cách đó hai mươi dặm. qua Sở đô, gặp đêm tuyết thế này, hồi tưởng lại chuyện cũ. Năm xưa, cũng đêm tuyết thế này, hằng từng cùng vị cố nhân ngắm tuyết thưởng nguyệt tại tiểu trấn đó. Long Vũ còn khỏe ? còn nhớ trong đêm đó, nàng khóc như mưa, kể cho nghe những chuyện về Tiềm Long. Giờ sinh mệnh còn mấy nỗi, tiện đường , muốn ghé qua. Mười năm qua rồi, hòa vào bách tính, quan tâm đến những việc của thần tiên, biết cố nhân giờ ra sao. Quá nửa đêm, mệt mỏi đến được tiểu trấn. Ở đây hình như thay đổi gì, vẫn như thủa xưa khiến hơi kinh ngạc. Khách sạn ngoài trấn đứng đơn côi trong tuyết, lại cảm khái. Mười năm rồi! Cảnh vật vẫn vậy mà người khác. Ngày đó tu vi chưa đại thành, khẽ nhảy cũng lên được nóc phòng nhưng giờ đành lặng lẽ ngồi tuyết nhìn vầng mình nguyệt. “Long Vũ, chúc muội cả đời bình an khoái lạc.” nhìn lên vầng trăng , lẩm bẩm: “Tiếp theo tới Tây đại lục …” Vô thanh vô tức, nóc nhà có thêm thân ảnh diễm lệ như Quảng Hàn tiên tử giáng lâm phàm trần, nàng ngồi nóc nhà nhìn vầng trăng sáng, đôi mắt đầy ánh nước. “Mười năm… muội ở đây mười năm đợi huynh, chưa từng rời nửa bước.” Nàng nhìn về phía Thần Nam, lời lẽ rất bình tĩnh nhưng ánh mắt có lệ châu lăn dài. Thần Nam vô cùng kinh hãi, ngờ gặp Long Vũ ở đây, nàng đợi mười năm. “Cuối cùng huynh cũng đến, để muội thất vọng.” “Tiểu thư nhận sai người rồi.” chật vật đứng dậy, lời lẽ vẫn giữ được bình tĩnh nhưng lòng đắng chát. Đầu tóc hoa râm, thân thể hư nhược hơi còng xuống, giống lão nhân về chiều, cất bước vùng tuyết mà ngoái lại. “Dung mạo bị cải biến, lại suy lão, thần lực tan biến vô ảnh vô tung, khí tức hoàn toàn thay đổi. Nhưng muội biết nhất định là huynh. Từ lúc huynh đặt chân vào tiểu trấn này, muội biết là huynh tới.” Hai mắt Long Vũ ướt đầm, lớn tiếng hét: “Vì sao lại thế, ra xảy ra chuyện gì? Huynh đứng lại ngay.” “Tiểu thư nhận sai người rồi.” Thần Nam loạng choạng tiến bước nhưng thân hư thể nhược, ngã xuống lớp tuyết. Long Nhi bay tới như Quảng Hàn tiên tử, lặng lẽ rơi lệ đỡ dậy, run giọng hỏi: “Vì sao lại thế này?” “Tiểu thư nhận sai người rồi.” Thần Nam muốn rút tay lại nhưng được. “Vì sao? Sao lại thế này?” Long Vũ nén nổi, khóc đến lạc giọng: “Năm xưa huynh vì Tiểu Thần Hi thi triển Nghịch Thiên thất ma đao chém chết ngũ giai tuyệt thế cao thủ Đào Nhiên, hào tình nam tử dám đối kháng ngàn quân đó đâu rồi? Nam tử vĩ từng cầm phương thiên họa kích tung hoành thiên thượng địa hạ, đại chiến cùng quân vương Hắc Khởi đâu? Tránh chí hào tình từng coi thường thiên hạ của huynh đâu rồi. Vì sao dám đối diện với nữ tử yếu nhược như muội?” Thần Nam im lặng, chạm rãi quay lại, định khóc nhưng còn nước mắt. Long Vũ khóc thảm thiết: “Thần Nam…muội biết huynh từng gặp những chuyện vô cùng thống khổ nhưng huynh nên trốn tránh. Bất kể xảy ra chuyện gì, huynh biến thành thế nào, trong lòng muội, huynh vĩnh viễn là huynh ngày xưa…” “Xưa nay ta chưa từng trốn tránh…”
Chương 341: Dần thức tỉnh Ánh trăng thê lương trong đêm tuyết lạnh buốt xương. Dưới ánh trăng lạnh, tuyết trắng mênh mang tựa hồ phủ lên làn sương mỏng, khí tức toát ra khiến lòng người chua xót. Mười năm. Tương phùng! Thân thể Thần Nam còng xuống, trán đầy nếp nhăn, cặp mắt sắc lẹm ngày xưa giờ mờ đục, mười năm tuế nguyệt vô tình khiến suy sụp đến cực điểm. ai ngờ “Lão nhân” ở những năm tháng cuối cùng này từng tung hoành thiên địa, có quá khứ kinh tâm động phách. Mười năm trước quyết định độc bỏ , muốn gặp bất cứ ai, chỉ định mình tìm nơi chôn nắm xương tàn, bởi tại thân thể phế tàn, khí huyết suy bại, sa sút đến mức này, còn muốn gặp ai quen biết nữa đây. Giờ Long Vũ câu: “Mười năm… muội ở đây đợi huynh mười năm, chưa từng rời nửa bước” khiến cảm động sâu sắc. Long Vũ vừa khóc vừa ra những lời đó khiến trái tim khô cạn của nổi sóng, những chuyện cũ tiếu ngạo thiên địa lần lượt trở về trong tim. Mười năm qua dung mạo nàng đổi, vẫn thanh lệ xuất trần, chỉ là trong mắt xuất thêm nét tịch và thê lương khiến tuyệt thế Long Vũ đượm vẻ buồn thương. “Mười năm… Thần Nam… muội vẫn đợi huynh.” Long Vũ nuốt lệ: “Quả nhiên huynh vẫn sống.” Cảm thiên động địa. Đôi tròng mắt mờ đục của Thần Nam cũng ánh lên. Ngày xưa Long Vũ thần thái phơi phới, phong thái tự tin, bay giờ nước mắt chan hòa, buồn ủ ê khiến Thần Nam trải mọi tang thương trong mười năm cũng nảy ra cảm giác muốn khóc. Có người con ở lại nơi này suốt mười năm ròng rã chờ . Nhưng rơi nước mắt, trải nghiệm quá nhiều khiến muốn khóc mà còn nước mắt. Cảm động lặng thầm. “Long Vũ…. Ta biết… đa tạ.” Long Vũ nhìn , lặng lẽ rơi lệ. “Long Vũ… ta.” Biết mình còn sống bao lâu, có thể khiến Long Vũ càng thương cảm, biết mở lời thế nào. “Thần Nam… thấy hình dạng của huynh bây giờ, dù huynh , muội cũng biết.” Long Vũ run giọng: “Trận chiến mười năm trước, chắc huynh thụ thương nghiêm trọng thể tưởng tượng được nhưng muốn ai biết. Huynh bỏ lại thần binh bảo nhận phương thiên họa kích, buồn bã ra … muội hiểu những tang thương huynh chịu mười năm nay.” Long Vũ là nữ tử thông minh, nàng hiểu được tâm cảnh của Thần Nam trong mười năm nay, đoán được vận mệnh , nghèn nghẹn: “Trăng lúc tròn lúc khuyết, người có bi hoan ly hợp, nhưng muội đau lòng, đoạn đường cuối cùng này, muội muốn cùng với huynh…” Nàng tiếp nên lời. Thần Nam làm sao cự tuyệt được, mà cự tuyệt thế nào? cười khổ: “Long Vũ ngày xưa tiêu sái vô cùng vì ta mà rơi lệ, ta có chết cũng ân hận gì.” Thấy trong lúc đau khổ vẫn cố làm vui, lộ ra nụ cười già nua, mắt Long Vũ ướt nhòa. Sau trận chiến mười năm trước, Thần Nam biệt tăm, nhiều người đổ tìm nhưng dung mạo đại biến dạng, thần lực mất sạch, khí tức của tấm thân tàn phế triệt để cải biến, hoàn toàn biến thành người khác. ai tìm được manh mối gì. Thần gia hạ lệnh cho ai lộ ra tin tức, họ tích cực tìm cách, thậm chí mạo hiểm đến Phong Đô sơn tìm Thiên Quỷ còn bị Thần Nam áp chế. Nhưng Thiên Quỷ cũng chỉ bị động đợi Thần Nam triệu hoán, dám chủ động cảm ứng nơi chủ tôn ở. Họ lại cho rằng Côn Luân Huyền giới. Cả Côn Luân đầy bóng con cháu Thần gia nhưng Thần Nam đến. Mười năm trước, Long Vũ từng khắp nơi tìm Thần Nam nhưng đạt được gì. Nàng đến tiểu trấn, mình lặng lẽ chờ đợi. Nàng chỉ trọng tình mà còn thông tuệ, biết rằng Thần Nam nếu muốn trốn tránh những nơi kia dù muốn cũng đến nửa bước. Lần này Long Vũ gặp Thần Nam chỉ vì chân tâm chờ đợi, còn vì thông tuệ. Thần Nam lớn lên ở Đông thổ, tại Nhân gian còn những chuyện thể quên, tất nhiên luôn có cảm tình với Nhân gian. Nếu muốn thoái , quyết lên Thiên giới. Nhưng ở Đông thổ, Sở quốc chiếm phần tư diện tích Đông đại lục, đô thành lại là con đường buộc phải qua trước khi sang Tây đại lục. Thần Nam mà du lịch Nhân gian có phần tư cơ hội đên đó. Nếu sang Tây thổ, đương nhiên phải qua Sở đô. Trong tiểu trấn cách Sở đô hai mươi dặm, Long Vũ đến đó với ý nghĩ rất đặc biệt, ở đó nàng từng khóc đến lạc giọng, kể cho Thần Nam nghe những chuyện thương tâm. Nếu Thần Nam là kẻ trọng tình, lại đến Sở đô, trong lòng mà còn hình bóng nàng, đến đó lần. Đương nhiên nàng đánh cược. Nếu Thần Nam qua Sở quốc nhưng ở lại đó, chắc chắn trong lòng nàng chỉ có vị trí mờ nhạt, sau này có gặp lại cũng chỉ là bằng hữu thông thường. Long Vũ từng tự hỏi, có nên đến nơi khác đợi Thần Nam ? Câu trả lời sau cùng là “”, chỉ có ở lại đây đợi mới là hoàn mỹ nhất. Long Vũ chỉ thanh lệ xuất trần như tiên tử mà rất thông tuệ. Mười năm sau, cũng trong đêm tuyết, dưới ánh trăng sáng, trong khách sạn, hai người trùng phùng, ngồi nóc phòng năm xưa nhìn trời sao sáng lấp lánh. Long Vũ lắng nghe đời sống của Thần Nam suốt mười năm qua, làm binh lính, kẻ lang thang… mà nước mắt ngừng rơi, Thần Nam kể xong lâu, nàng vẫn bình tĩnh nổi. Từ vị trí cường giả cao cao tại thượng rơi xuống vị trí thấp nhất, nghĩ cũng thấy đau lòng. “Long Vũ, muội phải hứa với ta nên đem chuyện của ta kể cho ai nghe.” Long Vũ chăm chắm nhìn , sau cùng gật đầu. Thần Nam Tây đại lục bởi Long Vũ cho. Mười năm xảy ra quá nhiều chuyện nhưng Thần Nam thể tái xuất tại tu luyện giới, Long Vũ mấy lần định nhưng lại nén được, Thần Nam cũng tiện hỏi. thể vung đao chỉ trời, biết nhiều chỉ thêm phiền não, vậy triệt để cắt đứt với tu luyện giới là hơn. Thấy Thần Nam già nua, trong lòng Long Vũ vô cùng chua xót, nàng biết chỉ còn hai tháng đời nữa. tháng tiếp theo, nàng theo lưu lãng. Hai người lên phía bắc, Long Vũ muốn thấy chôn xương tại chiến trường Tái bắc. Nhưng lúc đến biên quan, Long Vũ đột nhiên biến mất ngày, lúc nàng về, Thần Nam phát sắc mặt nàng vô cùng nhợt nhạt, có phần tiều tụy. “Long Vũ, muội sao vậy?” Giờ Thần Nam chỉ còn nửa tháng nữa. “Thần Nam, muội muốn huynh chết…” Long Vũ phong bế huyệt mạch của Thần Nam đoạn đánh vỡ viên Thần Vương đảm, luyện hóa rồi đẩy vào thể nội . Vết thương do hồn phách thiên giai cao thủ tạo thành, chân nguyên của Thần Vương chỉ kéo dài được sinh mệnh cho ba tháng. Sau ba thời thần, mới được giải khai huyệt mạch, sắc mặt khá hơn hẳn. “Long Vũ… muội giết Thần Vương? Muội nên dùng phương thức này kéo dài sinh mệnh cho ta, ba tháng mà đổi bằng cái chết của Thần Vương cái giá lớn quá. Ta chịu nổi.” “Ca ca Tiềm Long giết đó, huynh cần ăn năn, đó là kẻ đáng giết, xảy ra nhiều chuyện mà huynh biết, chung, muội lạm sát vô cớ.” “Nhưng… muội làm thế, ta lại thêm gánh nặng trong lòng bởi buộc phải dùng phương thức này kéo dài sinh mệnh cho ta….” “Thần Nam…” Long Vũ bật khóc. Thần Nam thêm. Hai tháng sau, đất trời vào xuân, mùa đông lạnh cũng qua, mầm non, lá tươi trổ ra, Thần Nam và Long Vũ từ Tái ngoại trở về, sống trong điền viên mĩ lệ. Khắp nơi cỏ mọc xanh rờn, hoa dại đua nở, Thần Nam tuy có cảm giác uể oải nhưng trong khung cảnh này, thân thể phảng phất khôi phục được khá nhiều sức sống. Nhưng lúc Long Vũ mang về thêm viên Thần Vương đảm, cảnh an tĩnh của họ bị phá vỡ. Giúp Thần Nam kéo dài sinh mệnh ba tháng, đương nhiên Long Vũ vô cùng cao hứng, nhưng lúc nàng rời khỏi phiến điền viên mua nhu yếu phẩm hàng ngày gặp phiền hà. bóng người như sao băng từ xa bay tới chặn lối nàng, là nam tử khôi vĩ cao trượng rưỡi, hai mắt chứa nộ hảo vô tận, gầm rống: “Sau cùng ta cũng tìm được, giết cường giả của tộc ta ngờ lại là huynh muội các ngươi. Hắc hắc, lần này các ngươi ra tay trước, đừng trách ta khách khí.” Long Vũ hơi kinh hãi, hiển nhiên ngờ có người bám theo, nhưng nàng càng lo lắng bởi Thần Nam ở trong ngôi nhà tranh cách đó xa, thân thể hư nhược thế kia. Vậy… Nam tử cười tàn nhẫn: “Hóa ra ở đây có tên bị thương, lại dùng Thần Vương đảm để kéo dài sinh mệnh cho , ta khiến chết ngay tức khắc.” Y phất mạnh tay, hai thân ảnh sau lưng lóe lên, lao về căn nhà tranh. Long Vũ hoa dung thảm biến, vội ngăn cản nhưng nam tử khôi vĩ tự thân chặn nàng lại, lạnh lùng cười tàn khốc: “Ngươi nên biết kết quả của việc đắc tội với tộc ta, trơ mắt nhìn chết .” Long Vũ liều mạng công kích, xông lên ngăn cản nhưng tu vi của nàng còn xa mới là đối thủ của thanh niên, bị đối phương dễ dàng hóa giải. “.” Long Vũ gầm lên khản giọng, nàng thấy hai thân ảnh lao vào căn nhà nhưng bất lực ngăn cản. Nam tử khôi vĩ ngửa mặt cười vang, thân thái vô cùng đắc chí nhưng thoáng sau tắt cười, lộ ra thần sắc vô cùng ngưng trọng. Hai người vào căn nhà tranh như đá chìm đáy biển, hề sủi tăm. Nửa khắc trôi qua mà trong căn nhà vẫn bình tĩnh như thường, sắc mặt nam tử chợt biến. Long Vũ cũng kinh nghi bất định, đoạn lộ vẻ hoan hỉ, hơi thở bình hòa của Thần Nam ngủ trưa vẫn bình thường. “m thầm diệt cả hai thủ hạ của ta, kẻ này đáng sợ , ngờ ở đây lạ có cường giả.” Nam tử cao lớn thần sắc ngưng trọng, lí đến Long Vũ mà từng bước tiến đến trước căn nhà tranh. Long Vũ nhanh chóng lao tới, xông vào trong thấy Thần Nam ngủ ngon lành, dưới chân giường có hai thi thể, họ chết vô duyên vô cớ, hai cặp mắt trợn trừng, cơ hồ gặp phải việc rất đáng sợ. “Cái gì?” Nam tử cao lớn thấy tử trạng của hai thủ hạ, lùi lại hai bước, rồi nhanh chóng lao tới kiểm tra thân thể cả hai, kinh hãi: “Quả nhiên… bị dọa chết.” Hai mắt y sáng như điện, nhìn Thần Nam nằm giường, quát lớn: “Ngươi là ai?” Thần Nam tỉnh mộng, lộ vẻ lo lắng nhìn Long Vũ, lại nhìn hai thi thể dưới đất cùng nam tử cao trượng rưỡi, tuy kinh hãi nhưng nhanh chóng lãnh tĩnh lại. “Ngươi là người đệ ngũ giới?” “ sai, ngươi là ai?” Thần Nam xuống giường, với đối phương: “Muốn động thủ theo ta. quan hệ gì đến Long Vũ.” Nam tử cao trượng rưỡi chợt lộ sát cơ, nhưng hiểu vì sao trong lòng rúng động, có dự cảm lành. Là cường giả cấp Thần Hoàng nên cảm giác nay sai, y nhanh chóng bay lùi lại. Bên ngoài căn nhà tranh ngàn thước, thanh niên nam tử cầm tử thần liêm đao, toàn thân đứng trong hắc vụ, lẩm bẩm: “Tiểu Vũ cứu ai nhỉ? Sao ta cảm giác thấy có cái thế đại ma hồn gầm rú.”