Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 307: Chiến hồn— thần chi



      Tình Nhân hoa tuy phải nửa tháng mới tàn hẳn nhưng Thần Nam và Mộng Khả Nhi nếm mùi mấy lần liền phát giác ra họa căn. Trong lúc tạm thời tỉnh lại, họ muốn tìm hiểu nguyên do nên liều mạng.

      Ngày thứ năm, hai người hợp lực phá cấm cố, ra khỏi biển hoa, khí ngoại giới vẫn trong trẻo nhưng họ như tỉnh mộng, dám tin những gì xảy ra mấy ngày qua, quá hoang đường.

      Ở Tây thổ trước đây, họ từng cùng mất kí ức, tham dự vào cuộc hôn nhân hoang đường, lần này là hoàn cảnh khó lòng tưởng tượng khác, họ thành phu thê , ái hận tình cừu giữa hai người đến giờ rất khó phân chia.

      Mộng Khả Nhi run người, nàng muốn giết Thần Nam nhưng họa căn lại là đây, tất cả do Thái cổ nam tử an bài.

      “A…”

      Mái tóc nàng dựng lên, ngẩng đầu hú vang, đoạn thân thể phát ra hào quang bảy sắc, hất bay y sam, lao vút lên quát vang: “Thần Nam, ta muốn quyết chiến với ngươi.”

      tại nàng chỉ muốn dùng đại chiến để phát tiết, bằng chắc phát điên.

      Thần Nam cũng thấy khuất nhục chưa từng thấy, Thái cổ nam tử coi là gì?

      là ngựa giống còn dễ nghe, kì y coi khác nào công cụ tạo ra chiến hồn có thể thoải mái sử dụng.

      Cảm giác bị người ta sai khiến, tùy ý an bài mệnh vận này khiến vô cùng uất ức, hơn hẳn mọi khuất nhục từng chịu, quả bi phẫn cực điểm.

      có ngày ta trả lại gấp mười.” gầm lên phẫn nộ.

      Nghe Mộng Khả Nhi khiêu chiến, lao vút lên, dùng thực tế đáp trả, cùng kịch chiến với nàng.

      Hai người đều chịu đả kích, nếu tâm ý, cuộc sống vợ chồng tuần tự diễn ra, họ có gì oán hận nhưng lại bị người ta cưỡng bách.

      Địch ý giữa họ sau khi xảy ra loạt kiện mờ dần, thậm chí còn phát triển theo hướng tích cực. Nhưng như thế có nghĩa họ kết thành phu thê, chuyện đó cần thời gian xóa ngăn cách, nuôi dưỡng tình cảm.

      Tất cả xảy ra quá đột nhiên, khiến họ cảm giác vô cùng sỉ nhục.

      Mộng Khả Nhi tăng lên cảnh giới Thần Vương, tu vi hơn hẳn trước, chiến lực phi phàm, liên tục giao phong với Thần Nam , phát tiết nộ hỏa trong lòng.

      Thần Nam cũng mang tâm lý như vậy, cần đại chiến lâm ly để xóa mờ cảm giác khuất nhục trong lòng, dùng bảo vật, chỉ bằng bản năng chiến đấu.

      kiếm khí tung hoành, hào quang sáng rực như từng đạo lưu tinh vạch ngang trời, kéo thành từng vệt ánh sáng.

      Tứ tổ và Ngũ tổ nghe tin đến ngay, hiểu gì, Tứ tổ hét gọi: “Hai người làm gì… phu thê sao lại đấu sống chết, có huyết chú hôn ước, ai được hại nhau, bằng bị huyết chú phản ngược.”

      Ngũ tổ cũng kêu lớn: “Mau mau dừng tay, Thần tiểu tử mau nhận thua, sao lại dùng loại tà hoa này, là ngươi sai. Tiểu Mộng cũng mau dừng tay, còn chưa giải phong ấn, chưa tăng lên cảnh giới Thần Hoàng, lẽ nào lại định sai lời, giết Thần Nam? Lúc trước chỉ đùa sao?”

      Hai người chưa nghe lời hai vị lão tổ còn bình tĩnh, nghe rồi càng phẫn nộ, tất cả đều do Thái cổ nam tử an bài, hai lão tổ chắc làm loạn.

      biết họ đại chiến bao lâu, các thiên sứ ngoài xa run rẩy, dám lại gần, mãi đến khi Mộng Khả Nhi và Thần Nam mỏi mệt, rớt từ xuống, trận chiến mới kết thúc.

      Đương nhiên trong lúc giao chiến họ dần lãnh tĩnh, Mộng Khả Nhi cũng quyết tâm giết Thần Nam, bởi tất cả đều do Thái cổ nam tử.

      Thần Nam lại càng có sát tâm, tu vi của vẫn cao hơn Mộng Khả Nhi chút, muốn giết nàng cần dùng bảo vật cũng được.

      phát khùng nữa à?”

      ra là sao?”

      Tứ tổ và Ngũ tổ bước tới nhưng hai người kiệt sức lại chịu nể mặt họ.

      “Xem ra có biến cố phát sinh, phải như chúng ta , ra là chuyện gì, biết đâu hai lão bất tử bọn ta giúp được gì đó.”

      Thần Nam nghiến răng: “Thái cổ nam tử quá khinh người, xưa nay cháu chưa bao giò bị sỉ nhục thế.”

      Ngũ tổ cả kinh: “ vào được đây, có mục đích gì?”

      “Tối đó…” Thần Nam đấm quyền xuống đất, vết nứt lan ra xa.

      Mộng Khả Nhi nghe Thần Nam kể lại, tức giận lao tới, lắc lư lao vào vùng sâu nội thiên địa.

      Thần Nam kể lại cho hai lão tiểu hài nghe bởi thấy hai lão quá ư thần bí, chưa biết chừng chỉ điểm được biện pháp nào đó đối phó với Thái cổ nhân vật.

      “Cái gì? dám nhằm vào tử tôn Thần gia chúng ta hả, ở đâu ra cái lý đó.”

      Nếu là việc gì khác, Thái cổ nhân vật này quá mạnh, hai vị lão tổ có thể nín nhịn nhưng đối phương lại định cướp Thần gia đệ thập nhất nhân trong truyền thuyết, khiến họ nhảy dựng lên.

      “Khinh người quá lắm, diệt , diệt .”

      Hai lão tổ dụng lặc nắm chặt tiểu quyền đầu, phẫn nộ hét lên.

      “Hét được việc gì, hai vị có cách nào ?” Thần Nam gầm lên.

      Hai lão tổ ủ rũ, Tứ tổ thở dài: “Nhóm Ma Chủ vào đệ tam giới, tại Nhân gian có Thiên giới cao thủ, làm sao diệt được, chúng ta chẳng qua quá giận mà thôi.”

      Ngũ tổ cũng than: “Dù họ chưa vào đệ tam giới, cũng chỉ có năm ba người như Ma Chủ, Thần lão đại, Thần lão nhị của Thần gia chúng ta địch nổi Thái cổ thất nhân.”

      “Thần lão đại, Thần lão nhị sánh được với Ma Chủ?” Thần Nam cả kinh, quên rằng họ là tổ tiên của mình, nên dùng lời lẽ cung kính.

      “Sao dám vậy, tiểu tử?” Hai lão tổ đồng thời gõ lên đầu : “Thần gia chúng ta có sáu vị thiên giai cao thủ, phóng mắt khắp thiên hạ, ai dám phục? nhà có sáu người như thế, tuyệt đối là thiên thượng địa hạ đệ nhất gia tộc.”

      Thần Nam hiểu trong sáu người này có gồm “đại phản đồ” phụ thân , nhưng chắc chắn thực lực của Thần gia quả kinh nhân. cảnh tỉnh hai vị lão tổ: “Chưa biết chừng Thần gia còn thiên giai cao thủ chưa vào đệ tam giới.”

      Ngũ tổ tức giận trừng mắt nhìn : “ cần nghĩ, chúng ta bị gã phụ thân khi sư diệt tổ của ngươi dùng Vạn Cổ Giai biến thành thế này. Thần lão đại, Thần lão nhị bảo vệ linh thức và phần thân thể tiên tổ, chủ động vào đệ tam giới. Thần lão tam tọa trấn ở nhà chắc tránh khỏi bàn tay của tên điên Ma Chủ.”

      Liên tục mấy ngày, Mộng Khả Nhi bế quan trong trúc lâm ở nội thiên địa Thần Nam, chịu gặp ai.

      Thần Nam tĩnh tâm ra khỏi nội thiên địa, ngờ biết được mấy lão bắt đầu hành động thăm dò, để tránh rủi ro, họ phái vài tiểu ra nhưng hoàn toàn bị Thái cổ nam tử ngăn cản.

      Thần Hi và Long Vũ đều bị đưa , Thần Nam kịp đến đưa tiễn.

      Đạm Đài Tuyền , bởi nàng ta biết Mộng Khả Nhi còn ở đây. Mấy hôm nay nàng giữ nổi bình tĩnh, nơi tĩnh tu cả ngày kiếm khí xung thiên, trừ Vũ Hinh, ai dám đến gần.

      Lúc Thái cổ nam tử xuất trong nội thiên địa, Thần Nam lao thẳng tới, dù biết phải đối thủ nhưng nộ ý trong lòng phải phát tiết, cầm Hậu Nghệ cung, Liệt Kiếm, Khốn Thiên tác, Thạch Cảm đương, nhất tề công tới.

      Nhưng cả kinh bởi Đại Long đao hiểu sao lại vỡ tan, long đao chi hồn tại thể nội mờ dần.

      “Ta tạm thời giết ngươi nhưng ngươi còn bất kính với ta, chắc sống được mấy hơi.” Thanh Thái cổ nam tử lạnh tanh: “ khi mấy chiến hồn mạnh nhất xuất thế, ngươi khắc được chết. Ta cho ngươi biết, hài tử của ngươi dù được ta thu làm truyền nhân nhưng nếu trở thành mạnh nhất, sánh nổi huyết mạch của chúng ta, ắt ta do dự xuống tay.”

      Thần Nam bừng bừng nổi giận, chỉ mà cả hài tử cũng là công cụ, đối phương chỉ cần chiến hồn mạnh nhất, nếu đánh bại huyết mạch hiểu ở nơi nào của y, cũng chỉ còn nước chết.

      Nhưng mấy bảo vật mảy may thương tổn được Thái cổ nam tử, y lắc đầu: “Những cường giả mạnh nhất, chết rồi bị người ta luyện chế thành thần binh, những hào quang khi xưa…”

      Đoạn y tan biến ngay.

      Thần Nam sửng sốt, hình như hiểu được gì đó.

      Tứ tổ và Ngũ tổ chạy tới, họ vừa thấy tất cả, hiểu sao lại phẫn nộ gầm lên: “Chết tiệt, đồ khốn, quá đáng lắm rồi, định bức chúng ta xuất tuyệt chiêu.”

      “Các vị…”

      “Chắc ngươi cũng đoán ra, tên khốn đó quá đáng , đó là bổ phẩm linh hồn cho Viễn tổ sống lại.”

      Thần Nam cả kinh: “Các vị hài tử của cháu…những chiến hồn mạnh nhất là…”

      Ngũ tổ giận dữ gào lên: “Chúng ta quá ơ hờ, vốn ngờ đệ thập nhất nhân mạnh đến thế nhưng nghĩ nhiều, giờ hiểu. Hài tử chỉ có huyết mạch của Thất Tuyệt thiên nữ và Thần gia, cả sức mạnh của thần binh chi hồn bị nó nuốt vào. Nó xuất thế, tất cả hiển .”

      Thần Nam ngạc nhiên nhìn Đại Long đao vỡ tan trong tay, lại nhìn vào long đao chi hồn mờ mịt. Xưa này vẫn cho rằng mình nuôi hồn trong thân thể, trước sau cũng gặp họa, tìm mọi cách giải thoát mà vô hiệu, ngờ sau cùng hài tử của lại hút mất long đao.

      hơi lo lắng: “Hài tử… này và long đao dung hợp, sau này có nguy hiểm .”

      Tứ tổ : “, đó là hồn dưỡng hồn, chuyện này… trời ạ. biết là may mắn hay bi ai của Thần gia. Nếu vì muốn tổ tiên sống lại, ‘phụng hiến’ hài tử như tám người trước kia, quả đáng tiếc, cái giá lớn quá.”

      Ngũ tổ cũng kích động: “ ngờ, sức mạnh của cường giả mạnh bậc nhất đời lại do tử tôn Thần gia chúng ta kế thừa.”

      Nghe hai lão tổ giảng giải, Thần Nam hiểu được nguồn cơn.

      Đại Long đao, Liệt Kiếm, Khốn Thiên tác… những bảo vật này từng là thần linh có sinh mệnh, hơn nữa còn là cường giả hàng đầu trong thiên địa.

      Nhưng hiểu vì sao họ lần lượt rơi rụng, song hoàn toàn hủy diệt, sinh mệnh chi năng hùng hồn tan mà vẫn tồn tại, có điều chỉ hiển được trạng thái bản thế, bị người ta tế luyện thành thần binh.

      Thần gia có tới sáu vị thiên giai cao thủ, thực lực đương nhiên hơn hẳn các gia tộc khác, qua nhiều năm tìm kiếm, dầm tụ tập được thần binh rải rác các nơi khắp thiên địa. Mục tiêu của họ là dùng năng lượng của những tàn hồn này cho tổ tiên sống lại.

      Xưa nay họ vẫn lấy hồn dưỡng hồn, chỉ tụ tập linh hồn tàn phiến của tổ tiên mà cà tàn hồn của thần binh, rồi thực nguyện vọng vĩ đại: giúp tổ tiên hồi sinh.

      Nhưng xưa nay chưa từng có chuyện thần binh chi hồn lại là cường giả mạnh bậc nhất thiên địa, chân chính dung hợp với huyết mạch Thần gia.

      Nhưng hài tử của Thần Nam và long đao dung hợp. Nó phải Đại long thần chuyển thế nhưng cũng tương tự, bởi nó mang trong mình sức mạnh của Đại Long đao.

      Thái cổ nam tử từng đó là nguyên nhân hài tử của thành chiến hồn mạnh nhất thiên địa. Nếu những hài tử này chân chính dung hợp với mỗi thần binh chi hồn, có thể trùng được nhưng cường giả mạnh nhất thiên địa khi xưa.

      Đó cũng là hình thức khiến Đại Long đao, Liệt Kiếm sống lại, tái tối cường chiến hồn!

      tại, hài tử của biến điều đó thành thực, chỉ nửa khúc long đao giữ trong tay cùng linh hồn của đao cũng nhập vào thể nội hài tử, long đao tàn hồn phiêu tán tại thiên địa cũng tụ tập lại.

      biết rằng thần binh chi hồn cực mạnh, giờ mới chân chính hiểu được.

      Tiềm lực của hài tử khó lòng tưởng tượng, chả trách Tứ tổ và Ngũ tổ cảm thán, dùng hài tử để cho tiên tổ sống lại, quả cái giá quá đắt.

      Đó cũng là nguyên nhân Thái cổ nam tử xem trọng hài tử. Y biết được những cường giả mạnh nhất thiên địa dùng phương thức khác quay lại thế giới.

      Nhưng cũng kinh hãi bởi Thái cổ nam tử lại dám lớn tiếng rằng huyết mạch của bọn y mà đánh bại hài tử do dự giết kẻ thất bại, đủ thấy thực lực phe y thâm bất khả trắc.

      Thái cổ nam tử lại cùng Thần gia tranh đoạt chiến hồn khiến hai vị lão tổ gầm lên phẫn nộ.

      “Bất kể sau này hài tử của ngươi có dùng để cho tiên tổ sống lại , cũng quyết giao cho tên Vương bát đản này.”

      Xem ra hai lão tổ càng coi trọng hài tử hơn, chỉ vì qua điểm cố hữu bất biến, mà bởi họ dần bị lay động trước cái giá phải bỏ ra cho tổ tiên sống lại.

      thể hi sinh hài tử để cho tiên tổ sống lại.” Thần Nam thầm quyết định, dốc toàn lực ngăn cản, có điều ra miệng, tránh phải tranh chấp vô vị với hai lão tổ.

      Tứ tổ phẫn nộ: “Tặc tử quá khoa trương, ta muốn thịt .”

      Ngũ tổ cũng điên tiết: “Ta cũng muốn nhưng thể dùng bừa bãi sức mạnh được…”

      Thần Nam rúng động, Thần gia quả nhiên có sức mạnh chế ngự được Thái cổ nam tử.

      nén được, bật lên câu hỏi: “Thần gia có thực lực giết ?”

      “Ngươi gì vậy? Hoài nghi thực lực của gia tộc sao?” Hai lão tổ lại định cốc , kết quả “khi sư diệt tổ”, ra tay cốc hai người trước: “Có thực lực mà dùng, lẽ nào muốn đợi cho con cháu Thần gia bị diệt? Nhưng cháu hoài nghi…”

      “Ngươi dám hoài nghi, có biết mấy người mạnh nhất Thần gia là ai ?”

      phải các thiên giai cường giả như các vị sao?” Thần Nam tỏ vẻ nghi hoặc.

      phải, chúng ta chẳng qua là những người được chọn.” Tứ tổ có vẻ trầm trọng: “Họ… mới là những cường giả mạnh nhất Thần gia. Thần gia bát hồn… khúc bi ca.”

      Thần Nam chấn kinh: “Họ… còn sống ?”

      Tứ tổ và Ngũ tổ tâm tình trầm trọng, lộ vẻ thương cảm: “Chết rồi, nhưng chúng ta có cách triệu hoán họ. Nếu cho ngươi sức mạnh, có dám đấu với Thái cổ nam tử chăng?”

      “Sao lại ?” Đôi mày Thần Nam dựng lên, quát vang: “Cháu muốn đánh nát .”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 308: Nguyệt lượng



      Thần gia bát thánh. khúc bi ca!


      Vốn là bậc kì tài trời sinh, nhân kiệt trăm ngàn năm khó thấy nhưng để Viễn tổ sống lại mà hi sinh…


      Nhưng người được chọn như Thần đại, Thần nhị … Tứ tổ, Ngũ tổ đều thành thiên giai cao thủ. Nếu tám vị nhân kiệt bất tử, chiến lực của họ… chắc chắn vô cùng đáng sợ, tuyệt đối đủ để lay động Tam giới Lục đạo.


      “Làm sao triệu hoán bát hồn?” Thần Nam tỏ vẻ kính trọng, tiếc cho tám người này.


      Ngũ tổ : “Cần phải về Thần gia ở Thiên giới.”


      Thần Nam ngây người: “Khó lắm, Thái cổ nam tử vây khốn ở ngoài, quyết cho chúng ta tùy ý hành động.”


      Tứ tổ thở dài: “Nếu tu vi chúng ta còn nguyên, trực tiếp mở gian, xuất tại Thần gia. Chúng ta có tọa tiêu trận đồ của Thần gia Huyền giới.”


      Thần Nam rúng động: “Chuyện này… tập hợp các Thần Vương cao thủ thôi động thần lực sao?”


      Ngũ tổ gật đầu: “Có thể. Cũng cần sức mạnh hùng hồn của thiên giai cao thủ, đạt đến cao thủ cấp Thần Hoàng là được. “


      Thần Nam tuy cực kỳ giận dữ, hận thể lập tức về Thần gia ở Thiên giới cho hai lão tổ triệu hoán bát hồn, chiến bại Thái cổ nam tử. Nhưng vẫn còn lý trí, tịnh bị cơn giận che mất đầu óc.


      “Hai vị lão tổ, cháu thấy… hình như chúng ta quên mất điểm.”


      Ngũ tổ nghi hoặc: “Quên gì, tên đáng chết này cứ để bát hồn tề xuất đến diệt là xong.”


      Thần sắc Thần Nam khá khó coi: “Các vị lão tổ quên cháu gì sao? Thái cổ nam tử này mạnh tưởng nhưng đáng sợ nhất là phải mình mà tổng cộng có tới bảy cường giả như thế. tại biết sáu người kia ở đâu, mà người nào cũng có thông thiên pháp lực.”


      Tứ tổ và Ngũ tổ tỏ vẻ trầm trọng, phải Thái cổ cường giả mà tới bảy vị, nếu xung động nhất thời, có thể mang họa diệt thân.


      “Đáng tiếc, bát hồn chỉ còn lại hồn phách tan nát, nếu còn nhục thể, tái uy thế năm xưa bảy người đó sao?” Vẻ mặt hai vị lão tổ đầy bi ý. Thần gia luôn lòng kính trọng bát thánh chết.


      Hai lão tổ tuy dáng vẻ hài đồng nhưng động tác vẫn như người lớn, chắp tay sau lưng lại lại trong nội thiên địa.


      Sau cùng họ đồng thời kêu lên: “Liều thôi.”


      Tứ tổ : “Để đánh bại Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, chúng ta phải tiến vào di tích của Thần tổ. Nếu may mắn chết, nơi đó thành bảo lũy phá nổi.”


      Ngũ tổ tán thành: “Đúng, còn hơn bị coi là thú vật đồ chơi trong tay.”


      Thần Nam đồng cảm, sống nhục thế này có khác gì vật nuôi của người ta, khiến trong lòng uất ức đến cực điểm, nếu có hi vọng thay đổi, quyết phải nắm lấy.


      “Cháu đồng ý, bằng cứ cố sống thế này, lúc hài tử bị cướp, chiến hồn thuộc về Thần gia, chúng ta mất giá trị lợi dụng, ắt chết.”


      rời nội thiên địa, gọi Cổ Tư cùng hai con rồng lại để chúng mời Đại Ma cùng tứ vị lão của Côn Luân, tự tìm Vũ Hinh.


      Trúc xanh ngăn ngắt khẽ lay động.


      Vũ Hinh bạch y như tuyết, được màu trúc xanh tô thêm nét thanh lệ thoát tục. Nhìn thấy nàng, dù biết phải Vũ Hinh ngày xưa, lòng vẫn đầy hổ thẹn.


      Nhưng giờ phải lúc nhi nữ tình trường, thể cả nghĩ.


      Biết tình hình, Vũ Hinh liên cùng ngay, đột nhiên từ trong rừng trúc sâu, đạo thần quang lóe sáng, Đạm Đài Tuyền tỏa rạng thần quang bay màu lao tới.


      Nàng vẫn mĩ lệ như xưa, chỉ có vùng tiểu phúc hơi nhô lên ảnh hưởng đôi chút đến thân hình hoàn mỹ. Lúc này nàng lạnh tựa băng sương, chằm chằm nhìn Thần Nam, tuy gì nhưng ai cũng thấy nàng cố nén nộ ý.


      Thần Nam định lên tiếng nhưng há miệng rồi lại biết gì, dẫn Vũ Hinh ngay.


      “Ầm.”


      Thần quang bảy sắc bay vút lên, quanh minh Đạm Đài Tuyền sáng chói, trúc lâm chung quanh hóa thành bụi.


      Đại Ma và tứ vị lão đến nơi, Thần Nam sơ lược lại tình hình, họ đồng ý phụ giúp thần lực, hơn nữa muốn theo lên Thần gia ở Thiên giới phen.


      Thần Nam vón muốn họ . Chỉ cần và Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi là nơi đây còn nguy hiểm nhưng bốn vị lão và Đại Ma kiên quyết muốn .


      Sau cùng Đạm Đài Tuyền đến nơi, tiện cự tuyệt, mời hai vị lão tổ từ trong nội thiên địa ra. Ngầm ra hiệu rằng họ phải mang tất cả số người đây theo.

      Hai vị lão tổ vạch lên mặt đất vài nét, tạo thành trận đồ quang tuyến phức tạp, giống như hình bát quái đồ.


      Đoạn bức cự đồ rộng mấy chục thước vuông cuốn tất cả vào. Ngũ tổ : “Tấ cả đẩy thần lực vào trung tâm trận đồ.”


      Ngần ấy Thần Vương đồng thời vận chuyển thần lực, luồng đại lực đương nhiên cực mạnh.


      Đạm Đài Tuyền đứng trong trận đồ nhưng góp thần lực, chỉ lạnh lùng quan sát tất cả. Đương nhiên khi xuất trước mắt mọi người, nàng thi triển thần thông, vận dụng chướng nhãn pháp che vùng tiểu phúc nhô lên.


      Các Thần Vương cùng bỗ lực, hào quang xung thiên liên tục lóe sáng khiến Côn Luân Huyền giới rực rỡ.


      Sau cùng hào quang bùng lên, trận đồ khắc đá biến mất, những cường giả trong đó còn thấy nữa.


      Trong lúc đó, Thần Nam, Vũ Hinh, Đại Ma đều cảm giác trời xoay đất chuyển, bát quái trận đồ xé toang gian mang họ vào gian thông đạo rồi nhanh chóng bay mất.


      Xung quanh ngập ánh sáng hỗn độn, tốc độ trận đồ nhanh đến cực điểm, sát na bay được trăm dặm.


      Cùng lúc, Long Bảo Bảo kêu lên kinh hãi: “ ổn, tên cưỡi lừa đuổi đến rồi.”


      Tử Kim thần long gào theo: “Đáng ghét, tên cưỡi thiên lư sao lại bám theo được nhỉ, mẹ nó chứ, định đuổi tận giết tuyệt sao?”


      Chúng nhân ngạc nhiên, ngoài lại nhìn liền thấy Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu bám theo trận đồ.


      Cảnh tượng vô cùng kinh nhân, trận đồ phức tạp bay nhanh, xuyên qua hỗn độn gian, vừa qua rồi, vùng hỗn độn đóng lại ngay.


      Nhưng, Thái cổ nam tử tuy đứng trong trận đồ nhưng thanh đồng cổ mâu chỉ thẳng tới, phá tan hư đuổi theo.


      cần trận pháp, chỉ dùng sức mình cũng dẹp hết mọi ngăn cản trong hỗn độn, thanh thế kinh nhân.


      Tu vi của y quả đáng sợ.


      “Grào… tên cưỡi lừa này đúng là lư khí xung thiên.” Tử Kim thần long khẽ .


      Thần Nam hơi nhíu mày: “Cháu biết thoát được , quả nhiên bám theo.”


      Lúc đó, nam tử cưỡi Thiên mã lên tiếng.


      “Hừ, những người trong thế giới của các ngươi đủ tư cách động thủ với ta mấy ai, hơn nữa chết, bị thương cũng vào đệ tam giới hết. Phóng mắt khắp thiên hạ, ta tin còn ai khiến ta thương tổn nổi. Hôm nay ta cản mà bám theo các ngươi xem sao.”


      Cuồng vọng cực độ nhưng qua y có tư cách như thế. tại ai có thực lực như Ma Chủ nên thể đấu với y, chỉ biết ngấm ngầm tức giận.


      biết bao lâu sau, trận đồ phá tan gian, phía trước quang mang đại thịnh, khí trong lành phả vào miệng. Cả nhóm từ gian thông đạo bước ra, cảnh tượng khiến họ sửng sốt. Đập vào mắt là ánh sáng nhu hòa, vầng minh nguyệt treo , cơ hồ ngay trước mặt họ.


      “Ta ngất mất, thần dạy, ta hoa mắt, lẽ nào chúng ta tới Nguyệt lượng.” Long Bảo Bảo ấp úng.


      Ai nấy há hốc mồm, nhìn xuống dưỡi, dùng thiên nhãn thông mới thấy núi non sông suối, quả họ tới tầng Thiên giới, hơn nữa rất gần Nguyệt lượng.


      “Long tổ cao, Thần gia quả có bản lãnh.” Tử Kim thần long liên tục thở than: “Quả… quả nhiên tới Nguyệt lượng.”


      Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền tuy gì những từ sắc mặt ngạc nhiên là biết trong lòng họ kinh ngạc. Với những Thiên giới Thần Vương như họ đều biết ra Thần gia ở đâu, mãi hôm nay những câu hỏi mới được giải đáp.


      Bốn Côn Luân lão nhìn nhau, Đại Ma cũng ngừng quan sát Nguyệt lượng trước mặt.


      Tứ tổ với Thần Nam kinh hãi: “Tiểu tử minh bạch thực lực của gia tộc chưa? Thiên giới có ba Nguyệt lượng, Thần gia chúng ta khai phá .”


      Thần Nam khỏi thở dài, Thần gia quả tài năng, nhớ lại phụ thân từng ở đây, lòng đầy cảm xúc, muốn thử xem đại bản doanh của gia tộc.


      Cả nhóm cố chống lại cương phong cao, phi hành mấy trăm dặm, sau cùng tới được Nguyệt lượng của Thiên giới.


      “Hay.”


      Thái cổ nam tử chỉ lạnh lùng thốt đoạn bám theo.


      Theo truyền thuyết Nguyệt lượng là nơi ở của Thái cổ cấm kị thần ma, có bày nhiều tầng trận pháp, thần tiên muốn đến gần cũng khó, gì chuyện bay qua.


      Nhưng nhờ Thần gia khai phá, nơi đây thành thánh thổ, còn cấm cố của Thái cổ thần ma.


      Nguyệt lượng còn đẹp hơn tất cả tưởng tượng.


      Thần sơn hùng vĩ nhô khỏi mặt đất, phảng phất nhập vào tinh , sông lớn gầm réo dưới đất, khí thế hoành tráng, kéo dài ngàn dặm.


      Ngoài sông núi, tất cả đều đẹp như tranh vẽ, ráng chiều lưu động, từng tòa tiên sơn linh khí bức nhân, tiên cung phiêu diêu, trân cầm dị thú liên tục xuất .


      vùng xanh um, đầy sinh khí, phồn hoa như gấm thêu, cảnh sắc như thi như họa.


      Quả là vùng đất lành giữa chốn hồng trần, cũng thuộc về ngũ hành. Chả trách năm xưa những thần ma có thực lực lại chọn Nguyệt lượng mà cư trú, từ đây nhìn xuống thiên địa thương sinh.


      Tử Kim thần long ngầm kéo áo Thần Nam: “Đây là nhà ngươi, có… có thể cho bản thần long mỏm núi , nơi này đẹp quá.”


      Ngũ tổ hừ lạnh: “Nếu sợ gia tộc chúng ta bắt ngươi nấu canh, chúng ta phi thường hoan nghênh.”


      Tử Kim thần long rụt cổ, dám nổi nóng, đến đây, nó muốn chạm vào hai vị lão tổ.


      Thái cổ nam tử lớn tiếng cảm khái: “Đúng là mảnh đất lành, ta quyết định rồi, khi xử lý hết mọi Tùng Tán Đức Bố ta di cư đến đây”


      Mọi người dựa vào dao động tinh thần của nam tử mà biết tên y là Tùng Tán Đức Bố.


      Hai vị Thần gia lão tổ đại nộ. Nhưng họ nén xuống, tại mà động nộ chỉ tổ chịu nhục.


      Từ xa có mấy nhân ảnh nhanh chóng bay tới như lưu quang.


      “Ai dám đến Thần gia tiên phủ?” Người dâu quát vang.


      Thần Nam bật cười, là người quen, chính thị Thần Vũ Minh cầm Liệt Kiếm khi xưa truy sát .


      “Vũ Minh được làm tàng.” Ngũ tổ quát.


      “Ngươi là ai?” Thần Vũ Minh kinh nghi bất định, y cảm giác được khí tức đặc thù của gia tộc cường giả nhưng hai người này lại mang dáng vẻ hài đồng khiến y biết.


      Tứ tổ và Ngũ tổ tuy tu vi thụt lùi nghiêm trọng nhưng vẫn thi triển được vài tiểu thần thông hao phí công lực. Tứ tổ gì, xuất ra đạo tinh thần lạc ấn.


      Thần Vũ Minh nhận được liền thất sắc: “Cháu mời Thất tổ.”


      Tận lúc đó, tinh thần cùng khí tức của hai vị lão tổ mới dâng lên, quay lại với Thái cổ nam tử: “ tại ngươi lui còn kịp.”


      “Hừ, hừ, hừ…” Thái cổ nam tử cười lạnh, căn bản coi ra gì.


      “Vậy được.” Tứ tổ cực kì bình tĩnh, quay qua với Thần Nam: “Đến lúc đó đừng để chúng ta thất vọng.”


      Từ xa có đạo kim quang nhanh chóng lao tới, lão nhân tiên phong đạo cốt, tay áo phất phơ, râu tóc trắng xóa xuất trước mặt mọi người.


      “Thỉnh an Tứ tổ, ngũ tỏ.”


      Ông ta tiến lên cung cung kính kính thi lễ với hai vị lão tổ.


      “Miễn lễ, Tiểu Thất trước dẫ đường, đưa chúng ta đến nơi chiến hồn an nghỉ.”
      Chó Điên thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 309: Bát hồn, kịch chiến, huyết mạch mạnh nhất



      Đương nhiên “Tiểu Thất” này là Thần gia Thất tổ, cũng chỉ có Tứ tổ và Ngũ tổ dám xưng hô như thế. Trong Thần gia, ông ta là cường giả có địa vị cực kì tôn sùng, con cháu Thần gia nhìn thấy đều hành đại lễ quỳ lạy.

      Thất tổ chưa tiến vào thiên giai cảnh giới nhưng tinh thần dao động cho biết, lâu nữa ông đạt được.

      Ông dị thường khiêm cung với Tứ tổ và Ngũ tổ, biết hai người tu vi bị hủy nên khẽ vẫy tay, giao long bảo xa được chuẩn bị sẵn nhanh chóng đưa tới, khiến tất cả cảm giác được Thần gia cực mạnh.

      Tám con giao long cực lớn vũ động thân thể to lớn như quầng mây xanh đổ tới. Mỗi con dài trăm trượng, lớp vảy lấp lánh thần quang, giao trảo thoạt thoạt trong vân vụ, hàn quang sáng chói, vô cùng đáng sợ. hiểu chúng tu luyện bao nhiêu năm rồi nhưng ai cũng cảm ứng được sức mạnh, e răng tùy tiện thả con cũng đủ gây loạn.

      Tám con giao long đồng thời rống lên như tiếng long ngâm chấn thiên, thanh thế hãi nhân như núi đổ biển gào.

      Chúng đều có tiềm chất thăng lên cảnh giới thần long vương. Giao long thông thường thể gầm rống nhưng chúng có thể phát ra long ngâm, đương nhiên tiếp cận với long vương chi cảnh.

      Chúng trải qua vô vàn năm tháng khổ tu, vốn giao long chỉ có hai trảo thành bốn, độc giác được thay bằng hai chiếc, hiển nhiên gần đạt đến thần long giác, đủ tư cách xưng là “long” đúng nghĩa.

      Giao long biến thành long!

      Quá trình đó gian nan khó tưởng tượng nổi nhưng Thần gia có tám con giao long cỡ đó lại dùng để kéo xe, quả nhiên đặc biệt.

      Tám con giao long kéo cỗ bảo xa thần quang xung thiên, hoàn toàn do thần ngọc điêu khắc thành, khắc đầy hoa văn cổ lão, vừa nhìn là biết phải đồ án tầm thường, tuyệt đối thuộc hàng trận đồ cấp cao.

      Bảo xa được tám con giao long phụ trợ, tô thêm vẻ trang nghiêm thần thánh.

      Tứ tổ và Ngũ tổ khách khí, trực tiếp trèo lên bảo xa.

      Mười mấy con cháu Thần gia cưỡi các dạng thần thú trước dẫn đường. Toàn là thần thú dị chủng, có tam đầu thần lang, bạch báo có sừng, bạch ngọc thần tượng…thanh thế rình rang cực độ.

      Thất tổ khẽ quát, mười mấy ngươi trước lên đường, ông tự ngồi lên giao long bảo xa bay tới.

      Ai nấy thầm tặc lưỡi, thực lực Thần gia quả nhiên quá mạnh.

      Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo rất giận, giao long tuy thuộc long tộc chân chính nhưng cũng là nhánh, bị người ta dùng để kéo xa, quả là khinh nhờn long tộc, khiến chúng dị thường bất mãn.

      Thần Nam sợ chúng gây loạn nên vội kéo cả hai lại.

      Cả nhóm cất mình bay lên, bám theo long xa.

      Nguyệt lượng thẹn là nơi ở của Thái cổ cấm kị thần ma, cảnh vật vô cùng tươi đẹp.

      hề có phàm hoa, tục thảo.

      Khắp nơi là những kì hoa dị thảo ngay cả Thiên giới cũng ít thấy, vầng ráng trôi nổi phía đám hoa cỏ theo gió bay lên , mùi thơm khiến ai nấy thần thanh khí sảng, toàn thân thư thái khôn tả, phảng phất mọi lỗ chân lông đều mở tung, tắm trong mùi thơm.

      Phía dưới là màu xanh óng ả, lục quang lấp lóe, mỗi gốc cây như được lục ngọc điêu khắc thành, phát ra sinh mệnh khí tức cực mạnh.

      Lúc mới đến, chúng nhân chưa quan sát cẩn thận, tại bay Nguyệt lượng, họ mới chú ý đến cảnh vật bên dưới, tức cả kinh.

      Nơi này thể coi là bảo địa, mà phải là mảnh đất lành chân chính.

      “Thần dạy, tin nổi, toàn là tiên hoa và thần thụ, chả lẽ có cọng phàm thảo nào?” Long Bảo Bảo trợn tròn mắt, tìm nơi kiểu như tiên quả viên.

      Tử Kim thần long cũng tỏ vẻ gian manh, đảo mắt khắp nơi.

      Bọn Thần Nam cạnh long xa, lời hai con rồng bị Tứ tổ và Ngũ tổ cùng Thất tổ nghe thấy. Ngũ tổ than: “Đương nhiên có phàm thảo, đây là mảnh đất lành, là Nguyệt lượng nơi Thái cổ thần ma cư trú.”

      Theo tiếng thở dài của ông, đương nhiên biết đây là nơi cực kì đặc dị, qua bao năm tháng chắc có kinh thiên biến cố nào đó phát sinh.

      Xuyên qua vùng núi non xanh rờn, lại qua đại bình nguyên, phía trước là vùng gò đồi nhấp nhô. Vừa tới, con cháu Thần gia cưỡi thần thú lập tức nhảy xuống.

      Thất tổ cũng thế, dừng long xa lại để tám con giao long nghỉ ngơi, Tứ tổ và Ngũ tổ từ trong xe bước ra, được Thất tổ phục thị.

      Mỗi người trong Thần gia đều lộ kính ý nồng đượm, hiển nhiên nơi chiến hồn an nghỉ cách đây xa, phía trước có tàn hồn của Thần gia bát thánh.

      Tất cả đều bộ theo bước người Thần gia. Thái cổ nam nhân cưỡi Thiên mã hé nụ cười lạnh, để Thiên mã hạ xuống, chậm rãi bám theo.

      Phong cảnh nơi đây cực kì trí nhã, dị chủng tùng bách lấp lánh thần quang mọc vách núi, dáng vẻ cao vời. Từng vạt trúc xanh rờn lóe thần quang trong vùng gò đồi, tiên hoa kì thảo trải khắp nơi, quả nơi này còn đẹp hơn cả đồng thoại thế giới.

      Men theo con đường lát đá xanh, xuyên qua trùng trùng rừng thần thụ, lại qua mấy tiểu hồ trong vắt như minh châu, sau cùng chúng nhân vào được vùng núi sâu.

      Nơi đây, tất cả được bố trí theo quy luật, cúc hoa cốc, lan thảo nham, mẫu đơn sơn… Mỗi ngọn núi đều có những loại hoa khác nhau theo tên gọi.

      Chúng nhân lúc đầu để ý, dần tỉnh ngộ, đây là trận pháp do bách hoa bố trí thành, nhưng Thần gia đóng đại trận nên tất cả thoải mái ra vào.

      dòng suối trong như ngọc chảy róc rách trong núi, Ngũ tổ : “Nguồn suối là nơi chiến hồn an nghỉ.”

      Cả nhóm men theo dòng suối, ai cũng cho răng nơi cần đến cũng có cảnh sắc giống vừa rồi nhưng khác hẳn.

      Tiên hoa thưa dần, thần thụ khuất bóng, đập vào mắt họ là vùng hoang lương, cây cối gần như mất bóng, dòng suối trong vắt xua bớt khí trầm trầm.

      lúc sau, cả nhóm lọt vào vùng hoang mạc, cây cỏ hoàn toàn sạch bóng.

      Đến đây, hiểu sao tâm tình ai cũng trầm trọng, nhất là Thần Nam, cảm giác cực kỳ khó chịu. ra là con cháu Thần gia, trong mình chảy cùng dòng máu nên đến nơi bát thánh tàn hồn an nghỉ, cũng giống những tử tôn khác, lòng đượm bi ý.

      Thinh mất màu rực rỡ, ánh dương quang rải xuống tựa hồ mất hẳn nhiệt lượng, trở nên lạnh lẽo.

      Tám phần mộ chơ vơ xuất trong hoang mạc, trang sức hoa lệ như tưởng tượng, Thần gia kiến tạo lăng tẩm hoành tráng, chỉ có tám nấm đất chon von giữa hoang mạc, ngay cả mộ bia cũng có.

      Đó là nơi an nghỉ của tám vị nhân kiệt năm xưa.

      Nỗi niềm ưu thương nhàn nhạt trải ra, dù phải người trong Thần gia cũng thấy chua xót khôn tả, trong lòng ai cũng ngập đầy bi ý.

      Tám ngôi mộ chơ vơ hát khúc bi ca.

      Trong tám người an nghỉ ở đây, có người là vãn bối của Tứ tổ và Ngũ tổ nhưng hai lão đến trước phần mộ quỳ xuống, toàn bộ tôn tử Thần gia tức quỳ theo.

      Thần Nam do dự quỳ xuống hoang mạc, trong lúc này cảm khái vô vàn, dù cho nhất đại nhân kiệt, vô địch thiên hạ sao? Cuối cùng chỉ còn lại nắm đất vàng.

      “Tử tôn bất hiếu đến quấy nhiễu liệt tổ liệt tông” Thất tổ thay Tứ tổ và Ngũ tổ khấu đầu thỉnh tội: “Thần gia chưa từng nghĩ có ngày phải đến kinh động các vị tiên tổ nhưng cường địch đến xâm phạm, mấy vị lão tổ đều vào đệ tam giới, con cháu còn lại thể bảo vệ Thần gia, xin các vị tiên tổ thứ tội, tử tôn bất tài xin được mượn sức mạnh của tàn hồn của tổn tiên…”

      Thất tổ cung cung kính kính khấu đầu, con cháu Thần gia cùng khấu bái.

      Thái cổ nam tử ở phía sáu vẫn lạnh lùng: “Hóa ra là tám tên chết, khiến ta thất vọng quá. Nhưng hoang mạc này… hình như hơi cổ quái.”

      Người Thần gia để ý đến ngôn ngữ bất kính của Thái cổ nam tử nhưng trong lòng ai cũng phẫn nộ. Đồng thời kinh hãi trước linh giác của y, lại cảm ứng được chỗ cổ quái của hoang mạc. Đây là nơi trọng yếu nhất của Thần gia, có phong ấn phần thân thể của Thần tổ.

      Lễ xong, Tứ tổ và Ngũ tổ ngồi xuống trước tám ngôi mộ, cẩn thận vẽ trận đồ triệu hoán, quá trình diễn ra vô cùng phức tạp, trận đồ dày đặc trong phạm vi mấy trăm trượng.

      Cái gọi là triệu hoán tàn hồn bất quá là ngưng tụ lại sức mạnh tàn dư của hồn phách. Tám người này sau khi phụng hiến, lẽ ra tịch diệt nhưng họ quá mạnh, dù thịt nát xương tan, linh hồn phá toái nhưng tia linh chiến ý bất khuất vẫn bất diệt.

      Đó là những bất diệt chiến hồn, dù linh hồn còn nhưng linh thức tan, tụ tập lại phần tàn hồn, dùng phương thức khác trầm tịch tại đây.

      Sau hai thời thần, Tứ tổ và Ngũ tổ mồ hôi ròng ròng đứng dậy, Ngũ tổ quay qua với Thất tổ: “Đem bội kiếm tám vị kiệt từng dùng qua đây.”

      Con cháu Thần gia nhanh chóng mang tám thanh thần kiếm tới, đặt vào trận đồ.

      Tám thanh kiếm chứa khí tức của họ năm xưa, dùng để thức tỉnh hồn phách say ngủ.

      Tứ tổ tỏ vẻ bi thương: “Con cháu Thần gia dùng máu tiếp dẫn, tâm gọi linh, thức tỉnh các vị tiên thánh!”

      Mấy chục con cháu Thần gia liền cắt cổ tay, rải máu vào trận đồ.

      Máu vừa rải vào, trận đồ sáng lên hồng quang, giọt máu hồ có sinh mệnh, lăn theo nét vẽ trong trận. Thoáng chốc trận đồ mấy trăm trượng biến thành đỏ rực, huyết thủy phân bố đều ra các nơi, đến đâu cũng ánh lên huyết hồng chi quang chói lòa.

      Sau cùng cổ trận đồ bừng lên huyết quang xung thiên, tám thanh thần kiếm nổi lập lờ trong trận ngân vang, liên tục rung lên, thần binh có thần hồn, cảm ứng được khí tức của chủ cũ nên liên tục kêu gọi.

      Huyết quang rợp trời chặn hết ánh dương quang, cảm hoang mạc nhuộm màu đỏ lòm, ảm đạm.

      Ngũ tổ đến cạnh Thần Nam, gõ mạnh vào đầu : “Ngẩn ra cái gì, ngươi là con cháu Thần gia, sao dùng máu tế lễ?”

      Thần Nam giật mình, trong lòng vô cùng khó chịu, tiếng gọi của thân tình, nỗi đau sinh ly tử biệt đứt ruột vang vọng.

      Thần Nam chợt nghĩ trong tám vị tiên thánh này có gia gia, thái gia gia của chăng? Vì sao chưa từng được Thần Chiến kể qua chuyện của gia gia? có cảm giác muốn khóc, cảm ứng mãnh liệt thấy những người chí thân trước mắt, thấy thân tình huyết nhục tương liên.

      “Người thân, tổ phụ của ta…” Hai mắt đổ lệ, sau cùng cũng biết trong bát hồn là tổ phụ.

      Tổ phụ bặt tăm hóa ra lại ở đây, phụng hiến tất cả cho Thần gia, hóa thành nắm đất.

      “Nếu phụ thân cũng hi sinh như thế, ta cũng hi sinh, có phải vận mệnh tổ tôn ba đời chúng ta quá bi thảm ? Ba đời chúng ta đều bị chọn ‘huyết mạch’, quả là bi kịch.” Trong lòng Thần Nam đau thương, ba đời nhà đều góp mặt trong vở bi kịch này. lặng lẽ lau khô nước mắt, rạch cổ tay để máu tươi rảy vào trận đồ.

      Tức huyết dịch lưu động trong đó dấy lên vô tận huyết vụ, hào quang sáng rực tỏa khắp trời.

      Tiếng gầm trầm trầm loáng thoáng lên trong trận đồ, vọng vào tai mỗi người.

      Trận đồ cơ hồ sống lại, rung lên, sắc trời ảm đạm, gò đồi quanh hoang mạc chìm trong hắc ám, khắp hoang mạc, trừ màu máu ra chỉ còn màu đen.

      Hình như có vạn tầng mây đen che phủ, áp lực khôn tả khỏa lấp trái tim mỗi người, cảm giác như chín tầng trời sập xuống.

      Trận đồ màu máu chợt bay lên , nhanh chóng quay tít, bao lấy tám lưỡi thần kiếm, xạ ra từng đạo xung thiên kiếm khí, sau cùng tám thanh kiếm bùng lên, cắm ngay vào trước tám ngôi mộ.

      “Ầm, ầm, ầm…”

      Hoang mạc kịch liệt lay động, tiếng gầm trầm trầm càng lúc càng rồi vang lên bên tai tất cả như tiếng trời sập.

      Thiên địa hoàn toàn tối tăm, trừ trận đồ , mọi nơi khác đều có ánh sáng, chìm vào hắc ám tuyệt đối.

      Từng tia sét đen ngòm đáng sợ liên tục giáng xuống quanh trận đồ, vốn ai biết nó được sinh ra thế nào mà mỗi tia đều dài trăm trượng, chứa sức mạnh kinh hồn, dù đáng sợ như Đạm Đài Tuyền cũng thầm kinh hãi.

      Đó đơn giản là lôi điện, vượt cả cấm kị thiên phạt, sức mạnh trong đó vô cùng vô tận, cao thủ Thần Hoàng bị đánh trúng chắc cũng tan tành trong nháy mắt.

      Thiên giới và Nhân gian vốn liên thông, thiên địa phát sinh cự biến, thiên phạt còn xuất , nên ai tại trường cho đó là thiên phạt.

      “Ầm.”

      Hai đạo điện hồ khổng lồ va nhau, phát ra hào quang chói mắt, dao động năng lượng đáng sợ xé toang vùng hư .

      Mấy trăm đạo sét điên cuồng vũ động, dệt vào nhau biến nơi đây thành tấm lưới lôi điện đáng sợ, vây chặt trận đồ màu máu.

      Tất cả nín thở, sợ bỏ qua pha gay cấn nào đó, nhìn chăm chăm lên , ngay cả Thái cổ nam tử cũng nhíu mày, chăm chú nhìn trận đồ.

      Trong hắc ám vô tận, huyết quang lóe sáng giữa trận đồ, ngàn vạn đạo lôi điện rực lên, tám hồn ảnh đột ngột xuất . ai biết họ ra đến từ đâu, vì sao xuất .

      Chỉ có Thái cổ nam tử nhíu mày lẩm bẩm: “Do huyết mà tụ, do huyết mà sinh…”

      “Ầm, ầm, ầm…”

      Trời cao rúng động, tám hồn ảnh mơ hồ xuất trong trận đồ cách tà dị, thân ảnh mờ mờ phát ra dao động đáng sợ khiến lòng người rúng động trong hồn.

      Lần đầu tiên Thái cổ nam tử lộ vẻ ngưng trọng, dám khinh thường Thần gia nữa.

      Toàn bộ người Thần gia quỳ bái, nhìn lên , mắt ai cũng đầu nước mắt, đó là những nhân kiệt thiên phú nhất gia tộc, vì muốn tổ tiên sống lại mà hi sinh bản thân, ai kinh tài tuyệt diễm, nếu họ còn sống chắc chắn khiến Tam giới Lục đạo rung chuyển.

      Hồn ảnh xuất khiến nhưng tia sét đen ngòm dáng sợ kia tan biến. Nhưng thiên địa vẫn tối tăm, chỉ có trận đồ phát ra điểm điểm quang mang.

      “Ai… triệu hoán chúng ta…”

      Tinh thần dao động khiến tất cả rúng động truyền tới, ai cũng cảm giác được sức mạnh tưởng cùng bản thân phi thường mê mang.

      Người Thần Nam ủ rũ, đó là tàn hồn chưa tịch diệt, cũng coi là thiên cổ kì tích.

      Thất tổ quỳ xuống, tỏ vẻ bi thương: “Tử tôn ra gì quấy liễu tổ tiên, chúng con muốn mượn sức mạnh của các vị tiên thánh ứng phó cường địch!”

      trầm mặc, rồi dao động tinh thần lại phát ra: “Hiểu rồi… từng có di ngôn như vậy…”

      Trận đồ màu máu từ chầm chậm hạ xuống, nguyên khí dao động cực mạnh phát ra như thập vạn cự sơn ép xuống.

      Những người có huyết mạch Thần gia đều bất giác lùi lại mấy trăm trượng bởi chịu nổi áp lực. Thái cổ nam tử tựa hồ chống nổi nhưng ôm lòng giới bị nên cũng chầm chậm thoái lui.

      Trận đồ dừng lại trước mặt người Thần gia, tại nhìn dung mạo tàn hồn.

      Tám thiên tài đều còn rất trẻ, chừng dưới hai mươi tuổi, ai nấy rỡ ràng, vừa nhìn là biết bậc phi thường. Họ đứng sững, tịnh phát ra dao động, sức mạnh vừa nãy phải dao động chân chính là dạng “thế” do họ tự nhiên phát ra, vốn thuộc về tinh thần nhưng vượt tinh thần.

      Thần Nam liền hiểu , những người nếu còn sống, đương nhiên có thể tranh cao thấp với Thái cổ thất nhân, họ đều có “thế” vượt hơn cực hạn chấn nhiếp của mọi cường giả, tự nhiên lộ ra, khiến mọi cường địch rúng động.

      Đó là nhân kiệt chân chính.

      Chết vô số năm mà tàn hồn vẫn khiến người khác rúng động, quỳ xuống lễ bái.

      “Chúng ta… có nhục thể… cần mượn ma thân hoàn mĩ…”

      Bát hồn tựa hồ chỉ còn lại phần, quên gần hết, chỉ còn lại điểm kí ức, nhưng biết rằng được triệu hoán là để bảo vệ Thần gia.

      Ngũ tổ và Tứ tổ đồng thời chỉ vào Thần Nam: “Nó.”

      Thần Vũ Minh ngoài xa mắt phun lửa, lớn tiếng: “Sao lại dùng thân thể phản đồ? Hai vị lão tổ, cháu phục.”

      Nhưng con cháu Thần gia khác cũng tỏ vẻ phục, họ đều biết việc việc Thần Chiến phản Thần gia, vốn cũng bất mãn với việc Thần Nam đến Nguyệt lượng.

      Tứ tổ đại nộ, tuy công lực còn nhưng khí thế vẫn còn, quát vang: “Các ngươi phục cũng phải phục, vì huyết mạch của các ngươi được. ai chịu nổi sức mạnh của bát hồn, khi bát hồn chảy vào, các ngươi tan xương nát thịt, linh thức tịch diệt.”

      Thần Vũ Minh là người đầu tiên nhảy lên: “Chúng cháu có ý mạo phạm lão tổ, nhưng hiểu con của phản đồ sao lại được? có gì đặc biệt?”

      Nhưng người khác nhao nhao phụ họa, được cùng sánh với tám chiến hồn mạnh nhất Thần gia quả là vinh diệu tột đỉnh, chắc chắn thu được lợi ích vô cùng, họ sao có thể trơ mắt nhìn con của phan đồ giành được tư cách?

      Lúc này Thần Nam tựa hồ nghe thấy tiếng cãi cọ, trong mắt chỉ có tám hồn ảnh trong trận đồ, cảm giác hình ảnh cao lớn đứng cuối cùng có gì đó thân quen.

      Vẻ mặt, tinh thần rất giống Thần Chiến, tiếng gọi từ linh hồn cất lên khiến nhìn lần đầu tiên liền biết người đó là tổ phụ chưa từng được gặp mặt.

      Hồn ảnh cao lớn thấy , hình như cũng liên tưởng gì đó, lộ ra nét kinh ngạc khó thấy, nghi hoặc nhìn Thần Nam, sau cùng lộ vẻ nhu hòa, khẽ gật đầu.

      Đúng là người chí thân với , phụ thân của phụ thân , năm xưa Thần Chiến có biết hết ? Lòng ủ rũ, tổ phục quả nhiên là đệ bát nhân trong truyền thuyết.

      Tất cả vượt khỏi ý liệu, lúc buồn thương nhìn sang người thứ hai, liền ngẩn ngơ, người này cũng cao lớn bất phàm, khí tức cũng thân thuộc, có phải tằng tổ phụ chăng?

      Thần Nam nhìn khắp tám người, từng khuôn mặt thân thuộc nhập vào tâm linh sâu thẳm, họ sao mà thân thiết đến thế, cảm giác huyết mạch nối nhau, là tiếng gọi từ linh hồn.

      “Lẽ nào Thần gia bát nhân, khúc bi ca… đều xảy ra với chi của chúng ta, tổ phụ, tằng tổ phụ, cả các lão tổ…”

      Trong lòng vô cùng bi phẫn, tuy chưa chứng thực nhưng tiếng gọi từ huyết dịch, linh hồn khiến cảm giác ràng đó là truyền thừa trong chi của gia tộc.

      Nước mắt chứa chan, bi kịch xảy ra trong nhà…

      Tứ tổ và Ngũ tổ biết đến trước mặt từ lúc nào, ủ rũ hỏi: “Ngươi cảm ứng được?”

      “Cháu cảm ứng được, vì sao, vì sao lại thế?” phẫn nộ cực độ: “Vì sao chỉ hi sinh chi?’

      Ngũ tổ : “Giờ cũng cần phải giữ bí mật nữa, bởi mười người trong truyền thuyết xuất thế, dù đệ cửu nhân phản bội đệ thập nhất nhân có thể đảm đương vai trò thay thế.”

      Thần Nam và phụ thân có cùng thái độ, bản thân kể nhưng thể để hài tử hi sinh vô vị. Lúc này phản bác mà muốn nghe nguồn cơn.

      Ngũ tổ quát bọn Thần Vũ Minh: “Các ngươi muốn kế thừa bát hồn? Được sao? Xứng đáng sao? Ta để Thần Nam đảm đương vì chỉ có nó mới được. Các ngươi có biết bát hồn là ai ? Là tổ phụ, tằng tổ phụ, tằng tằng tổ phụ…những người máu mủ trực hệ với nó, họ là huyết mạch chi của Thần gia, các ngươi, cả ta nữa…”

      Ngũ tổ tiếp nổi, nhưng tất cả đều hiểu.

      Tứ tổ tiếp lời: “Chi này trả giá quá lớn cho gia tộc, hi sinh quá nhiều, bát hồn chưa từng bao giờ được hưởng niềm vui, những người được chọn chỉ có mấy năm để tiến hành kéo dài huyết mạch, bởi ‘người trong truyền thuyết’ được chọn từ đời sau của họ. Hài tử mất cha biết phụ thân ở đâu, bị gia tộc chia cắt nuôi lớn, cùng các huynh đệ cạnh tranh kịch liệt nhất, quyết định xem ai là người có huyết mạch mạnh nhất để chọn ra người thắng.”

      Tất cả đều hiểu , chi chủ của Thần Nam có huyết mạch mạnh nhất, vì gia tộc mà trả cái giá quá lớn, bát hồn quả nhiên đều từ chi. Họ là cha con, tổ tôn…tám người chí thân.

      Thần Nam hoang mang, cứ thế này những người thân nhất của tại Thần gia đều chết, những “người thất bại” lại là những người gần gũi máu mủ hơn cả. Tà Tổ bị phong ấn ở Đạm Đài thánh địa là thúc tổ của , Thất tổ là tằng thúc tổ, Ngũ tổ là tằng tằng tằng thúc tổ…

      khúc bi ca của Thần gia, cho cùng là bi ca của nhánh.

      Tổ phụ, tằng tổ phụ, tằng tằng tổ phụ…đều đóng vai chính trong bi kịch này.

      Thần Chiến chưa từng gặp cha, cũng là gia gia của Thần Nam. Thần Chiến lúc được hạnh phúc như Thần Nam, chưa từng được hưởng tình của người cha, chỉ biết dồn thời gian vào võ học khô khan. Có lẽ năm xưa ông phát gì đó nên muốn bi kịch tái diễn, phản lại Thần gia…

      tại các ngươi minh bạch chưa? Gia tộc chúng ta do chi đó chống đỡ.” Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời hét lên, trong lòng hai người cũng vô cùng khó chịu bởi huynh đệ, phụ thân, tổ phụ họ cũng có mặt trong số tám người. Họ là huyết mạch trực hệ nhưng được chọn.

      Bọn Thần Vũ Minh phục nhưng đành cúi đầu, truyền thừa huyết mạch tốt nhất phải thuộc về chi bọn họ, nếu miễn cưỡng, tất nổ tung thân thể.

      Ngoài xa, bốn lão Côn Luân, Đạm Đài Tuyền, Tử Kim thần long cả kinh, ngờ chi của Thần Nam vì Thần gia mà chấp nhận hi sinh quá lớn.

      Thái cổ nam tử cười lạnh: “Gia tộc thú vị , để ta xem huyết mạch mạnh nhất đó thế nào.”

      “Thần Nam chuẩn bị, bát hồn sắp nhập thể.”

      Thần Nam lau hết nước mắt, cung cung kính kính quỳ xuống trước trận đồ màu máu, khấu bái tám người chí thân chưa từng gặp rồi đứng dậy.

      Tám chiến hồn chia thành tám hướng chảy vào thể nội .

      “A…”

      ngửa mặt rống vang, mái tóc dựng lên cuồng loạn, hai mắt bắn ra hào quang vươn xa mấy dặm. cảm giác toàn thân sắp nổ tung, luồng đại lực tưởng chảy trong cốt tủy, trong huyết nhục.

      Đồng thời , từng hình ảnh trôi qua trong óc, là những kí ức tám tàn hồn trân quý, nâng niu nhất, dù tan xương nát cốt, hồn phi phách tán những hình ảnh đó vẫn mòn.

      Những gì họ gìn giữ gần như tương đồng, phải là cảnh tung hoành phong vân, ngạo thị quần hùng mà là tám hình ảnh ấm áp: cảnh họ ngầm liếc thê nhi chìm trong mộng trước lúc thịt nát xương tan. Tám người cùng khoảnh khắc. Tám giây phút vĩnh hằng. Thành kí ức thâm sâu trong tim tám vị nhân kiệt.

      Thê nhi ngủ là hồi ức đẹp nhất của họ, sát na từ lặng nhìn ở tiền thế đó vĩnh viễn in sâu trong linh hồn, là niềm quyến luyến vô hạn với thê nhi.

      Những bậc nhân kiệt đủ tư cách so với Ma Chủ.

      Họ từng khiến vô số nhân sĩ tu luyện giới lạnh mình, nhưng trong kí ức sâu thẳm của họ phải là những chiến tích huy hoàng trong dĩ vãng mà là những gì thân thương.

      Thần Nam bật khóc, khóc cho tám người.

      Phảng phất như có tám vị tổ tiên mượn thân thể mà rơi lệ.

      kiệt khiến người ta rơi lệ bi thương.

      Năng lượng hùng hồn ngừng lưu chuyển trong thân thể khiến vô vàn thống khổ, cả hài cốt cũng thay đỏi, thể chất kịch biến.

      thuộc chi có huyết mạch mạnh nhất, nếu đổi lạ là bọn Thần Vũ Minh chắc nổ tung mà chết.

      “A…”

      Thần Nam gầm vang, thần quang nóng rãy kích tan thân thể nhưng thoáng chốc tụ lại.

      Chả trách bọn Thần Vũ Minh thèm thuồng, họ nghe trưởng bối rằng nếu bát hồn tụ lên mình mà sống sót thu được lợi ích lớn, nhục thân tụ lại, thể chất biến đổi, cường kiện đến mức khó lòng tưởng tượng.

      Mái tóc Thần Nam tung bay, ngẩng lên hú vang đoạn bay vút lên, bát hồn triệt để tụ lên mình, tạo thành xung kích tưởng tượng nổi, toàn thân là sức mạnh khó dò, cơ hồ quyền có thể hủy cả Nguyệt lượng.

      Tứ tổ hét lên: “ đại chiến ở đây, đến diễn võ trường của gia tộc.”

      Thất tổ đỡ Tứ tổ và Ngũ tổ trước.

      Thần Nam đứng lạnh lùng nhìn Thái cổ nam tử phía dưới, lúc này cảm giác được những người đồng cấp đối chiến như thế nào, còn phải ngưỡng vọng sức mạnh của đối phương nữa.

      gì, thân hình khẽ động xuất tại tầng diễn võ trường ngoài xa, linh thức cảm ứng được nơi này nên đến trước, bọn Thất tổ còn cách mấy chục dặm.

      Đó là sức mạnh cực hạn, thực được, cũng là sức mạnh chân chính của thần ma Thái cổ thời kì.

      Diễn võ trường này hẳn giống những nơi đấu võ thông thường, Thần gia có thiên giai cao thủ nên “quảng trường” này cực rộng, diện tích mấy ngàn dặm.

      Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã đến tầng diễn võ trường, năng gì, cầm thanh đồng cổ mâu, thôi động Thiên mã lao vào Thần Nam.

      Thần Nam còn cảm thấy áp bức như trước, sức mạnh đồng cấp đối kháng nhau khiến đứng vững , hóa thành đạo lưu quang bổ tới.

      Tốc độ nhanh hơn tưởng tượng tránh thoát thanh đồng cổ mâu của nan tử cưỡi Thiên mã, song cước liên tục đá ra hơn ngàn lần, toàn bộ trúng vào ngọn mâu, Thái cổ nam tử và Thiên mã như diều đứt dây rớt xuống, ngập vào nham thạch.

      Lúc đó, Thất tổ, Vũ Hinh, Đại Ma mới đến trường, thấy Thần Nam đạp Thái cổ nam tử rớt xuống, đều kinh ngạc, đoạn hoan hô vang dội.

      Nhưng Thái cổ nam tử trọng thương, mặt đất nứt ra, y lại bay lên , lạnh lùng : “Ta quên mất ngươi còn là tiểu tử mặc cho ta bài bố như trước nên chủ quan, chịu chết .”

      hề có dao động năng lượng nhưng những người mạnh như Thất tổ ở ngoài xa cũng rùng mình, cỗ “thế” hùng hồn từ Thái cổ nam tử phát ra, vốn nó thuộc về sức mạnh tinh thần nhưng lại vượt tinh thần.

      Cuồng phong vô hình từ Thái cổ nam tử quét ra, bất luận là những Thần Vương cao thủ như Tử Kim thần long, Côn Luân lão hay cao thủ cấp Thần Hoàng như Thất tổ, Đạm Đài Tuyền đều bị cuốn bay như lá khô trong gió.

      “Thế” vô hình tựa như cuồng phong quét qua này chính là chấn nhiếp của bậc cường giả.

      Ngoài xa, ai nhìn động tác của Thần Nam và Thái cổ nam tử, hai đại cao thủ quấn lấy nhau , biến mất khỏi thị tuyến. Ngay cả bóng dáng họ cũng ai nhìn , gì đến quan sát chiêu số.

      Từng phiến gian tan vỡ, tràn ra ào ạt, lúc đó họ mới nhìn ra quỹ tích của hai người.

      “Bình.”

      Hai nhân ảnh xuất trước mắt mọi người, Thần Nam cầm cổ mâu rỉ sét, cùng Thái cổ nam tử giằng co , quát lớn: “Tịch Diệt Luân Hồi.”

      Thất tổ kêu lên: “Là pháp tắc của đệ bát nhân.”

      Thoáng chốc Thiên mã và Thái cổ nam tử hóa thành xương khô, linh hồn phiêu tán.

      “Đáng sợ , pháp tắc bá đạo lắm.”

      Ai cũng kinh hãi, mạnh như Thái cổ nam tử lẽ nào bị pháp tắc hủy diệt? Họ đều hi vọng thế.

      Nhưng hiển nhiên y thể bị hủy diệt dễ dàng thế, nhân vật kém hơn thiên cổ Ma Chủ, sao lại chết lãng nhách kiểu đó được.

      Hồn phách hùng mạnh gầm lên phẫn nộ, đoạn nhập vào bạch cốt, hồn phách Thiên mã được y mang theo, xương trắng mọc thịt, thoáng chốc Thái cổ nam tử sống lại.

      Tịch Diệt Luân Hồi giết nổi y.

      “Thần gia… ta nhớ rồi.” Y gầm lên: “Ta phải cho các ngươi thấy chạm vào ta, ắt cả gia tộc mất mạng, trừ chiến hồn ta muốn.”

      Y hất văng Thần Nam, ngồi lên lưng Thiên mã, gầm vang: “Chúng ta đổi chiến trường, ta muốn hủy diệt Nguyệt lượng, hành cung sau này của ta.”

      “Được, đổi nơi khác, coi như sắp xếp cho ngươi.” Thần Nam lạnh lùng đáp.

      Đoạn bay lên, định rời khỏi Nguyệt lượng, tìm chiến trường Thiên giới.

      Nhưng vừa rời khỏi, chợt rúng động, bay len cao hơn.

      Thái cổ nam tử cười lạnh: “Ngươi chọn nơi Thái cổ thần ma quyết chiến, chúng ta quyết sinh tử tại thái .”

      Trước mặt lóe sáng tinh quang, Thần Nam và Thái cổ nam tử lần lượt rời khỏi Nguyệt lượng, bay vào hư vô tận, họ định sinh tử đại quyết chiến tương tại thái .

      đầu là màn sao lấp lánh, dưới chân là Nguyệt lượng, hai người đối diện tại thái .

      Thái cổ nam tử cười lạnh: “Với ta, ngươi chẳng qua là tử thi, công pháp của chúng ta chuyên môn khắc chế sức mạnh của thế giới này, vừa nãy chẳng qua là dạo đầu.”

      Thần Nam lạnh lùng đáp: “Ta cũng muốn nhiều, đầu người, cổ mâu và Thiên mã của ngươi là chiến lợi phẩm của ta.”

      Từ sau thời Thái cổ, thái đại quyết chiến lần đầu khai màn.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 310: Thái đại chiến



      Nguyệt lượng, tám nữ tử trang phục bình dị, dung mạo thanh lệ, đứng tại nơi chiến hồn an nghỉ, nhìn về phần mộ bật mở, ủ rũ gạt lệ.

      Bát hồn đều là những nhân vật phong vân, ngạo thị thời đại, giờ thành phần mộ chơ vơ hoang mạc, cảnh tượng sinh tiền tử hậu trái ngược nhau khiến ai cũng đắng lòng.

      Tám vị vong nhân, tám vị kì nữ tử, dung nhan chưa tàn nhưng lòng khô héo, nhừng gì qua, những nụ cười nét mặt thủa xưa còn…

      Thân ảnh kiệt dám tranh cao thấp với Thiên tựa hồ còn hữu trước mắt họ, những giờ khắc thề non hẹn biển, cười vui dưới trăng, hào tình lên trời hái sao làm quà, phong tư tuyệt thế hào hùng, coi thường thiên địa… tất cả đều xa dần…

      Hôm nay bát hồn tỉnh lại, kinh động những tuyệt đại tiên nhan, từng ngôi mộ tan nát, trận đồ lóe sáng, họ đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.

      Tam người nhìn nhau thê lương, cùng đằng , chầm chậm bay lên, dù biết là tàn hồn nhưng chỉ cần đứng xa nhìn thấy lần là được rồi.

      Người Thần gia cùng bọn Đại Ma, Đạm Đài Tuyền đứng thinh Nguyệt lượng đều khẩn trương cực độ nhìn về tinh xa xăm, trận khoáng thế đại chiến khiến lòng họ rung động.

      Người Thần gia thấy tám vị kì nữa tới đều tỏ vẻ cung kính, đó là di sương (vợ góa) của bát hồn, trong lòng Thần gia, họ là nửa sinh mệnh của bát hồn, dù Tứ tổ và Ngũ tổ gặp họ cũng phải kính ý.

      Tám người lặng lẽ nhìn về thái , nước mắt tuôn trào.

      Lúc đó, Thần Nam gặp phiền hà.

      Đúng như Thái cổ nhân vật , công pháp của y cơ hồ khắc chế sức mạnh của thế giới này. Chưởng lực bài sơn đảo hải của Thần Nam xuất ra nguyên khí vô tận như nộ hải cuồng đào quét qua thái .

      Bản thân cũng thấy chưởng này đáng sợ thế nào, dù mười Thần Hoàng hay thiên giai cao thủ cũng tan tành ngay.

      Nhưng tình khác hẳn ý liệu.

      Hào quang kín trời đất tạo thành mảy may thương hại với Thái cổ nam tử, năng lượng vô tận như dòng sông gầm gào trước khi về biển lớn, toàn bộ chảy vào thân thể nam tử.

      Y như tòa động đáy, tham lam hút lấy chưởng lực của Thần Nam, đoạn ngửa mặt hú vang tỏ vẻ hài lòng, cất tiếng tàn nhẫn: “Thoải mái, sức mạnh được lắm, ha ha… ta công pháp của chúng ta chuyên môn khắc chế sức mạnh của thế giới này, chết .”

      Y cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu lao vào Thần Nam như sao băng, cổ mâu hung hãn ấn vào ngực .

      Thần Nam tung quyền trúng thanh đồng cổ mâu, hiểu cây trường mâu rỉ sét này được tế luyện bằng thanh đồng hay vật gì khác mà bị đại lực đánh trúng vẫn trơ trơ. Cổ mâu bùng lên thần quang như vầng thái dương, va chạm với chưởng lực của Thần Nam.

      Cổ mâu kinh hồn chứa sức mạnh bất thường khiến Thần Nam kinh hãi, sức mạnh này chính là … chưởng lực vừa đánh ra. Chưởng lực bị nam tử hút lấy rồi trả lại toàn bộ.

      Thế là sao? Đối phương dùng chính sức mạnh của đánh , đồng thời, đại lực của Thái cổ nam tử như trường giang cuồn cuộn đổ tới, hai luồng đại lực hùng hậu cực điểm cùng đánh vào .

      Giao chiến thế này, thắng bại .

      Thần Nam bị chấn bay , Thái cổ nam tử và Thiên mã vượt hơn quang tốc, xuất ngay cạnh , thanh đồng cổ mâu như sấm sét xuyên qua sườn non, xâu lên .

      Tình cảnh này khiến mọi người Nguyệt lượng cả kinh thất sắc, cùng kêu lên hoảng hốt.

      Hai mắt Thái cổ nam tử Tùng Tán Đức Bố lấp lánh hàn mang, cười tàn nhẫn: “Ta rồi, sức mạnh của các ngươi bị ta khắc chế.”

      Thần Nam bị găm trường mâu, sườn non máu me đầm đìa nhưng thần sắc bất biến, bình tĩnh đáp: “Chưa đến cuối cùng, chưa thể khẳng định.”

      “Soạt.”

      thuận theo trường mâu lao xuống, mặc mũi mâu sắc bén xuyên qua thân thể, lao vào ngực Tùng Tán Đức Bố, tất cả hành động diễn ra nhanh hơn điện. Hữu chưởng của nhanh chóng chém xuống, sắc hơn cả thần binh bảo nhận, chém trúng cổ Tùng Tán Đức Bố.

      Máu tươi phun trào, Tùng Tán Đức Bố cơ hồ bị chặt đứt đầu, y gầm lên tà dị, hất mạnh trường mâu khiến Thần Nam bay xa mấy ngàn trượng.

      Người ngoài đều cho rằng cả hai cùng thụ trọng thương, bị mâu xuyên qua, suýt bị đứt đầu. Nhưng với hai người, thương thế này đáng kể, thân thể sáng rực, gần như lập tức khôi phục, vết thương tan biến vô ảnh vô tung.

      Thái cổ nam tử cười lạnh: “Đến , dùng hết sở năng, bằng ngươi đâu còn cơ hội nữa.”

      Thần Nam nắm Liệt Kiếm trong tay, Thần Nam bùng lên hào quang ngàn trượng như cầu vồng, bất quá dải sáng vươn dài tiếp mà càng lúc càng cường thịnh, sau cùng che hết tinh quang, tạo thành vầng thái dương treo .

      Sức mạnh dao động đáng sợ, khiến những người đứng Nguyệt lượng trận trận kinh hãi, đạo kiếm mang này có thể chẻ đôi Nguyệt lượng chỉ bằng nhát.

      Tùng Tán Đức Bố cảm ứng được sức mạnh đáng sợ nhưng hề hoảng loạn, ngược lại mỉm cười tàn nhẫn. Thần Nam nhận thần tình của y, ngầm triệt nửa sức mạnh, rồi độc địa chém tới.

      Kiếm mang như cầu vồng cắt ngang thái , chém ngay vào Thái cổ nam tử.

      Tùng Tán Đức Bố cười lạnh, đưa trường mâu nghênh đón kiếm mang, quái lại xảy ra, cổ mâu hút hết thần quang như cá kình hút nước, kiếm mang tổn thương được y mà trở thành đồ cấp dưỡng cho y.

      Nếu là cường giả khác chác hoảng sợ, vô luận mình xuất ra sức mạnh cỡ nào đều bị đối phương triệt để hấp thu, quả nhiên dễ chịu.

      Nhưng Thần Nam quyết buông xuôi.

      nhớ lại lúc Tùng Tán Đức Bố xuất thế, người trong sư môn Long Vũ tấn công y, tình hình cũng thế này, mọi năng lượng đều bị y hút hết.

      Liên tưởng với tình cảnh vừa rồi, đại ngộ, lúc đối phương công kích, tuyệt có dao động năng lượng, kiếm khí hay bất cứ gì phát ra, hoàn toàn giống võ giả thông thường, vung trường mâu trực tiếp tiến công, đòn đánh cực kỳ đơn giản.

      “Phải như thế.” nắm được bản chất của vấn đề nhưng vẫn nhíu mày, nếu muốn phát huy sức mạnh cao nhất, tất phải dùng năng lượng tác dụng lên thân thể đối phương.

      Lẽ nào cũng phải như Thái cổ nam tử, chỉ múa kiếm, phát ra sức mạnh đáng sợ trong thân thể, chỉ tiến hành vật lí công kích đơn thuần? Quả thực có sức được dùng.

      Cùng lúc, Tùng Tán Đức Bố lao tới, đâm mâu vào Thần Nam, đành vung kiếm chặn lại.

      “Choang.”

      Hoa lửa tung tóe, thần quang đáng sợ từ trường mâu phát ra hùng hổ cuộn về phía Thần Nam, là kiếm khí xuất ra vừa nãy, giờ bị phản lại.

      bay lùi, Tùng Tán Đức Bố bám theo, hiển nhiên muốn xuất ra năng lượng kiếm mang.

      “Tuyệt Diệt Thái Hư!”

      lùi lại, Thần Nam chợt quát vang, tái pháp tắc năm xưa của bát hồn, thoáng chốc Tùng Tán Đức Bố bị đánh tan nát, hài cốt và huyết nhục nhuộm đỏ thái .

      Những người quanh Nguyệt lượng chưa kịp hoan hộ, huyết khối nhanh chóng tụ lại, Tùng Tán Đức Bố tập hợp nhục thân, ngay cả Thiên mã y cưỡi cũng vẫn hoàn hảo.

      Pháp tắc của đệ thất nhân Tuyệt Diệt Thái Hư cũng khó lòng giết được Tùng Tán Đức Bố.

      Đại chiến tới giờ, Thần Nam cảm nhận được đối phương mạnh và đáng sợ cỡ nào, sức mạnh vượt cực hạn vẫn bị y hút mất, pháp tắc của tổ tiên cũng khó lòng diệt được. Nhưng cục diện thành sinh tử, nếu diệt được đối phương bị đối phương diệt.

      đáng sợ như tưởng tượng. lòng… tại ngươi và đối phương ngang ngửa, từ kí ức của ngươi được biết… bị phong ấn vô số năm, tổn thương nguyên khí, tại ngươi mạnh hơn .”

      Những lời này vang lên trong lòng Thần Nam khiến cả kinh, là bát hồn đối thoại với .

      “Vì ngươi chưa từng thấy kiểu chiến đấu này, tại bát hồn phong tỏa nguyên khí, thể tự do thi triển, ngươi dùng cách tương tự vừa nãy đánh , dùng pháp tắc bổ trợ.”

      Bát hồn hợp nhất, linh hồn tan nát tụ hợp thành linh hồn gần như hoàn chỉnh, tư tưởng của tám người dùng kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú chỉ đạo Thần Nam.

      tin ngay, tổ tiên linh hồn hoàn chỉnh quyết kém hơn đối phương, là đời sau của cường giả, trong lòng liền dấy lên hào tình xung thiên.

      Trong lúc bát hồn phong tỏa nguyên khí, cầm Liệt Kiếm lao lên như võ giả thông thường, hề có kiếm khí hay lực đạo phát ra.

      Tùng Tán Đức Bố cười lạnh: “Ngươi tưởng thế này ta hút được năng lượng sao? Trừ phi ngươi sức mạnh.” Thanh đồng cổ mâu lại chạm vào trường kiếm định hút phần sức mạnh của Thần Nam qua Liệt Kiếm.

      Nhưng lần này có tác dụng, bát hồn phong tỏa nguyên khí, Liệt Kiếm men theo cán trường mâu chém đứt tay y.

      “A… ngươi…” Thái cổ nam tử kinh nộ.

      “Tam Thiên Đại Thế Giới!” Thần Nam quát vang, pháp tắc của Thần gia đệ lục nhân xuất ra, gian như gấp lại, cơ hồ mở ra ngàn vạn thế giới, chấn nát Tùng Tán Đức Bố.

      Nhưng Thần Nam cũng mong diệt đối phương, lại quát tiếp: “Băng Phong Tam Vạn Lí!” Pháp tắc của Thần gia đệ ngũ nhân được thi triển, ôn độ trong hư hạ xuống mức khó tưởng nổi, huyết nhục trôi nổi bị băng phong ngay.

      “Hồn Phách Tịch Diệt!” Thần Nam nối nhau xuất ra từng chiêu, pháp tắc của Thần gia đệ tứ nhân được thi triển.

      Pháp tắc này cực kì kịp thời, nhục thể bị băng phong, linh hồn phiêu tán chưa kịp dung hợp quy vị, pháp tắc công kích linh hồn tới.

      “A…”

      Tùng Tán Đức Bố gần lên giận dữ, ánh sáng linh hồn ảm đạm hẳn nhưng triệt để hủy diệt. Y phá tan thi thể bị băng phong, nhanh chóng tụ lại chân thân, cả Thiên mã cũng phục nguyên.

      chuỗi đòn đánh khiến y trọng thương linh hồn, khí sắc ảm đạm hẳn, phẫn hận nhìn Thần Nam: “Ta hơi coi thường ngươi, mấy pháp tắc vô dụng tập hợp lại hóa ra có tác dụng.”

      Y gần như phát cuồng, thôi động Thiên mã, lao tới như sao băng vạch ngang bầu trời, liên tục vụt qua tinh , nhanh đến độ ai nhận bóng dáng.

      Nhưng Thần Nam còn phải cố kị gì nữa, bát hồn phong tỏa nguyên khí khiến thoải mái thi triển thủ đoạn.

      Hai người giao chiến như hai võ giả thông thường thái kịch liệt giao phong. Nhưng ai hoài nghi răng hai món thần binh kia chứa sức mạnh đáng sợ, hoa lửa bắn ra cũng phá tan được phiến gian.

      “Giết.”

      “Giết.”

      Hai người gần như sa vào trạng thái phát cuồng, quyết sinh tử, trừ phi bên triệt để tử vong!

      Gần Nguyệt lượng, ai nấy dần yên lòng, chỉ cần đấu như bình thường, Thần Nam có hi vọng thắng. Tùng Tán Đức Bố hút được sức mạnh nữa khiến nỗi lo trong lòng họ trút .

      Cùng lúc, vãn bối Thần gia bay lên hư , thi lễ với Thất tổ rồi mật báo tin tức.

      Thất tổ nghe bẩm báo, vội hồi báo với Tứ tổ và Ngũ tổ: “Theo tin tức hôm nay, sáu Thái cổ nhân vật còn lại xông vào Đỗ gia Huyền giới, đồ sát tất cả rồi mở gian chi môn, họ… họ biến mất luôn.”

      Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời biến sắc, Tứ tổ thở dài: “ tình quả nhiên phát triển theo hướng xấu nhất, họ… quả phải người của thế giới này.”

      Thất tổ : “Bất kể họ có là người của thế giới này nhưng tại rời , phải tin tốt sao?”

      Tứ tổ lắc đầu, tâm tình trầm trọng: “Có nhiều việc ngươi biết, năm xưa có người hứa với họ là tặng thế giới, làm gì có chuyện họ chịu tay trắng quay về. E là… sau bình tĩnh là bão bùng, chuẩn bị nghênh đón cơn bão mạnh nhất. Thiên giai cao thủ có ai, tàn phá thế giới là chiến lợi phẩm của họ, hơn nữa Nhân gian và Thiên giới nối với tàn phá thế giới… họ muốn tới, có ai cản nổi.”

      Ngũ tổ cũng tỏ vẻ lo lắng: “Bão tố sắp quét qua Thiên giới, Nhân gian, tàn phá thế giới, thậm chí trải tới cả đệ tam giới.”

      Thất tổ nhìn lên thái , quan sát Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã đáng sợ huyết chiến, kinh hãi : “Như vậy, Thần gia chúng ta chạm vào đại địch khó lòng tưởng tượng, có thể… có thể gặp họa.”

      Ngũ tổ gật đầu: “ sai, nhưng chúng ta hết cách, nhằm vào chiến hồn của Thần gia, chúng ta thể buông tay, chỉ còn cách đấu sinh tử.”

      Tứ tổ đồng tình: “ còn đường lui, dù chúng ta chịu nhún cúng khó thoát độc thủ, cứ dốc toàn lực giết chết con chó điên này , để Thần gia chúng ta, Thiên giới và Nhân gian phong quang. Tiểu Thất, mau tụ tập con cháu gia tộc, dùng kí ức thủy tinh, ghi lại cảnh tượng trận chiến này, lựa lúc truyền xuống thinh Thiên giới và Nhân gian, để ai cũng thấy Thái cổ nam tử phải bất khả chiến thắng, mang lại cho họ chút lòng tin.”

      Ngũ tổ tán đồng chủ ý này, thành tử địch làm cho hoành tráng, trước sau gì họ và Thái cổ lục nhân cũng sinh , cần phải che giấu, để tu luyện giả khắp thiên địa trông vào trận khoáng thế đại chiến này.

      Thất tổ cũng đồng ý.

      Nhưng trong lòng ông buồn bã, nếu chân thân của Thần gia bát hồn tại thế, cả bảy người kia cùng đến cũng có sao?

      Hôm đó là ngày khó quên với các tu luyện giả Thiên giới và Nhân gian.

      Trận đại chiến đáng sợ từ thái Nguyệt lượng được chiếu tầng của các tu luyện thánh địa. Cảnh tượng đại chiến khủng khiếp giữa Thần Nam và Tùng Tán Đức Bố kịp lúc truyền xuống Thiên giới và Nhân gian khiến các nhân sĩ tu luyện giới như được nhìn tận mắt.

      Chỉ biết dùng từ thảm liệt hình dung trận chiến này, độ kịch liệt và tàn khốc khiến những người quan chiến run rẩy.

      Đại chiến ba thời thần, hai người bắt đầu đánh xáp lá cà.

      Huyền Vũ giáp của Thần Nam dù mặt người nhưng phá toái, sức mạnh đáng sợ của Tùng Tán Đức Bố khiến tấm giáp mất linh hồn chặn nổi.

      Thần Nam nắm chắc Đại Long đao vỡ nát tay, Thiên mã bị chém rụng đầu, sinh tử bất minh nổi lập lờ cách đó xa, cường địch Tùng Tán Đức Bố toàn thân đầy vết máu, cầm trường mâu đối diện .

      Các tu luyện giả Thiên giới, Nhân gian đều nhìn cảnh tượng, vô luận là thần điện và ma điện ở Tây phương Thiên giới hay các cổ lão bí địa ở Đông phương Thiên giới, ai cũng biết trận quyết chiến này thế nào. Họ cả kinh nhìn vào hình ảnh trong kí ức thủy tinh đỉnh đầu.

      Trận đại chiến tàn khốc trôi theo thời gian, ngày đêm. Huyền Vũ giáp của Thần Nam gần như phá tan, cởi ra, toàn thân là huyết tích.

      Tùng Tán Đức Bố cũng hơn gì, toàn thân nhuộm máu, còn trầm ổn như hàn băng giống lúc mới xuất . Ánh mắt y lúc này như lang sói, hận thể nuốt sống Thần Nam.

      Thân thể họ tan nát mấy lần nhưng thủy chung thể diệt được đối phương!

      Thần Nam quẳng Liệt Kiếm gần gãy , Tùng Tán Đức Bố cũng quăng cổ mâu lủng lẳng mấy khúc , sát ý trong mắt hai người lao vào nhau.

      Bất kể Nhân gian hay Thiên giới, các tu giả đều thấy bất nhẫn, Thần Nam và Thái cổ nam tử xé nát nhau. Tay chân gãy rời, tan nát lao vào trung, thi triển đòn kịch liệt và tàn nhẫn nhất, huyết thủy đỏ lòm nhuộm cả thái .

      “Lưỡng Thế Vi Nhân!”

      Thần Nam quát lớn, trong ba pháp tắc sau cùng được xuất ra, thân thể Tùng Tán Đức Bố vừa tụ lại liền bị cắt làm đôi.

      Ttdn có các giác mơ hồ, bản thân hình như lạc vào dòng thời gian, hai đoạn thân thể tách ra tuy chỉ cách mấy trượng mà cảm giác như xa tận chân trời, phảng phất như cách nhau thế giới. Y cảm ứng được nửa thân thể kia, nhất thời khó lòng tụ hợp.

      “A…” Y ngẩng lên gầm vang: “Thế giới của chúng ta tu luyện pháp tắc, những thứ này vô dụng với ta.”

      gian bị chia cắt rung lên, hai đoạn thân thể cũng rung theo, tựa hồ muốn tụ lại.

      “Sát Na Vĩnh Hằng!”

      Thần Nam lại quát lên, thời gian và gian phảng phất vĩnh viễn chia cách trong thoáng chốc.

      Tùng Tán Đức Bố cảm giác mình trôi trong dòng lịch sử, tinh quanh mình liên tục ảo diệt, bản thân như phong hóa rồi quy về vũ trụ trần ai, hai đoạn thân thể dần dung hóa thành điểm điểm tinh quang!

      “Pháp tắc với ta… vô dụng!” Y chật vật gầm lên.

      Thân thể dừng tan biến, cố gắng giãy giụa.

      “Hoàn Vũ Tận Diệt!”

      Pháp tắc sau cùng xuất ra, thân thể Tùng Tán Đức Bố thân thể triệt để hóa thành điểm điểm quang mang, linh hồn cũng nhanh chóng tan vào ánh tinh quang.

      Tiếng hoan hô quanh Nguyệt lượng vang lên, tiếng gào hét rúng động Nhân gian và Thiên giới. Thắng lợi dễ dàng, Tùng Tán Đức Bố mạnh đến mức khó tưởng nổi, tàn hồn của tán vị tiên thánh, tám pháp tắc suýt nữa chế ngự nổi y.

      “Ta… bất tử.”

      Lúc ai cũng nghĩ rằng tất thắng hào quang vốn mờ lại xán lạn, phát ra tiếng của Tùng Tán Đức Bố, hai đoạn thân thể chầm chậm nổi lên, nhục thân tụ lại.

      “Ngươi muốn chết cũng phải chết. Thái Cực Thần Ma đồ, .” Thần Nam quát vang.

      Từ lúc bát hồn nhập thể, cảm giác được dao động của Thần ma đồ trong thân thể, cơ hồ có thể chỉ huy được bảo vật này, nhưng vẫn đợi cơ hội, đến lúc khẩn yếu mới ra tay.

      Thái cực đồ bay ra, lóe lên hào quang màu đen và vàng, khí tức sinh, tử trái ngược nhau cùng tràn ra.

      Thần ma đồ bây giờ khác hẳn trước, vừa bay ra liền che kín tinh , rộng lớn vô cùng, toàn bộ tinh quang bị nó tham lam hút hết, Tùng Tán Đức Bố cũng là mục tiêu trọng điểm.

      “A… chết tiệt.” Tùng Tán Đức Bố gầm lên.

      chật vật tránh , nửa thân thoát được Thần ma đồ, nhưng nửa thân dưới bị Thái cực đồ nuốt vào.

      Tùng Tán Đức Bố giận giữ ngẩng lên hú vang, chỉ nửa nhục thể mà cả nửa linh hồn bị hút vào.

      Y quả nhiên hùng mạnh, dù chỉ còn nửa thân thể mà vẫn lao vào Thần ma đồ định đánh tan bảo vật thần bí này.

      Nhưng đột nhiên sau lưng Thần Nam lóe lên hắc ảnh, chính thị hồn ảnh lâu xuất , tay cầm binh khí hình người, nhanh chóng lao vào Tùng Tán Đức Bố.

      Y hét lên, nửa thân thể bị đánh gục, linh hồn mờ hẳn. Lần này y nhanh chóng tụ lại thân thể, dám quay đầu, lao xuống phía dưới như sao băng.

      Thái cổ nam tử quả nhiên đào tẩu.

      Thái cực đồ quay lại thể nội Thần Nam, hắc ảnh sau lưng cũng tiêu tan, toàn thân là vết máu, cầm Đại Long đao vỡ ra, đuổi sát như vì sao băng.

      quyết thả cho Thái cổ nam tử, phải diệt mối đại hoạn này.

      dốc toàn lực đến Nguyệt lượng trước đối phương, sợ trước lúc chết, y liều mạng phản kích, đồ sát Thần gia. Nhưng Tùng Tán Đức Bố dám đến gần đó mà bay thẳng vào Thiên giới.

      Thần Nam định bay lên phía sau vang vang giọng quan tâm của Đại Ma, Vũ Hinh, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo: “Thần Nam, phải cẩn thận.”

      gật đầu, chợt thấy tám nữ tử thanh lệ thoát tục ngẩn ngơ nhìn mình, hiểu sao trong lòng dấy lên bi ý, là ý niệm của tám tàn hồn.

      đàn hồng nhạn bay qua, Thần Nam cảm giác được hơi gió thu hiu hắt.

      Nhưng thân thể hàm chứa bát hồn dừng lại, nhanh chóng đuổi theo Thái cổ nam tử.


      “Vung đao tràn tráng chí,

      Trông nhạn nước mắt tuôn.”


      Thần Nam và bát hồn đều nghẹt thở.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 311: Long hồn tụ lại



      “Vung đao tràn tráng chí,

      Trông nhạn nước mắt tuôn.”

      Thần Nam mang theo bát hồn, quay đầu lại, bay thẳng lên trời, tại giết Tùng Tán Đức Bố là việc quan trọng nhất, nếu lỡ mất hôm nay vĩnh viễn còn cơ hội.


      rời khỏi Nguyệt lượng, như vì sao băng lao về Thiên giới, tuy cách mấy chục dặm nhưng thần thức của vẫn theo sát nửa thi thể.


      Tùng Tán Đức Bố trọng thương, yếu hơn hẳn bình thường nên cảm giác được sinh mệnh bị uy hiếp, cắm đầu đào vong. Y phải về Đỗ gia Huyền giới trong thời gian nhanh nhất mới tránh được bị cường địch truy sát.


      Hôm nay y gặp quá nhiều bất ngờ, vốn tin có ai uy hiếp đến sinh mệnh mình được, dù khí bát hồn trong thân thể Thần Nam thể pháp tắc phi phàm, y tuy kinh hãi, biết thân thể tổn thương nghiêm trọng nhưng cho rằng đối phương triệt để tiêu diệt nổi mình.


      Y có lòng tin giết địch, chỉ cần có thời gian tu dưỡng dài dài, phục nguyên.


      Nhưng khí Thái cực đồ và ma ảnh xuất , y cảm nhận được cái chết, sau cùng cũng biết thế nào là sợ hãi.


      Nếu trong thời đỉnh cao, dù Thái cực đồ thần bí cũng làm được gì, kể cả đòn đáng sợ của hắc ảnh cũng khó lòng làm y bị thương. Do bị trấn áp dưới thánh sơn, nên dù thoát khốn nhưng nguyên khí đại thương, cộng thêm hôm nay mấy phen đại chiến, xuất hai vật thần bí đó mới khiến y bại tẩu, bằng sớm muộn gì cũng bị diệt vong.


      Y chỉ có ý nghĩ phải chạy về Đỗ gia Huyền giới tránh cường địch. Qua đận này rồi, đợi lúc y triệt để khôi phục nguyên khí, nhất định đánh tan hết mọi uy hiếp y hôm nay.


      Nhưng y kinh hãi nhận ra, đại địch gần dần, giờ chỉ còn nửa thân thể và linh hồn, khó lòng chống chịu nổi đại chiến.


      “Chịu chết .” Thần Nam quát vang.


      Tụt lại mấy chục dặm với những người như đáng là bao, thoáng chốc là đuổi tới. Đại Long đao bùng lên hào quang ngàn trượng sáng rực, từ độc địa chém xéo xuống.


      Dao động năng lượng hùng hồn khiến Tùng Tán Đức Bố rùng mình, tuy là bổ phẩm tuyệt vời nhưng y dám dừng lại mà gia tốc. Y biết đối phương dụ mình tạm thời dừng lại hút năng lượng, tiếp đó là sát chiêu công tới.


      Thấy Tùng Tán Đức Bố oai phong lẫm lẫm giờ vắt chân lên cổ bỏ chạy, Thần Nam cười lạnh, đây quả là thế giới cường giả vi tôn. Thái cổ nhân vật từng cao cao tại thượng, nắm trong tay vận mệnh người khác cũng có ngày này, đúng là khác nhau quá xa.


      Nhưng hôm nay có thể khiến Tùng Tán Đức Bố cúp đuôi chạy, ngoài dự liệu của Thần Nam.


      biết lâu dần Thần ma đồ biến hóa nhưng ngờ lại đến mức như vậy, từ rất biến thành cực lớn, che kín cả vùng hư . Nếu trước kia nó là hài đồng tại trưởng thành thiếu niên.


      Hơn nữa biểu của hồn ảnh càng bất ngờ, lúc đấu với địch nhân trước đây, nó tham dự nhưng hôm nay lại tung ra đòn kinh hồn, quả là khó tin.


      “Giết.”


      Thần Nam đuổi tới cực nhanh, lần này phát ra dao động năng lượng, toàn thân như ánh lưu quang lao đến gần Tùng Tán Đức Bố, Đại Long đao bổ xuống.


      Tùng Tán Đức Bố kinh hãi, thân thể bị trọng thương thể tiếp tục bị đánh tan, bằng rất khó phục nguyên, thân hình y như quỷ mị, đổi hướng phi hành cực tốc nhưng nửa thân thể tan biến, lách ngang mấy trăm trượng khiến Đại Long đao chém vào khoảng .


      Thần Nam bám theo như bóng với hình, đuổi sát sạt, từ cao lao xuông, tung ra trăm ngàn cước ảnh.


      Tùng Tán Đức Bố tuy tránh được phần lớn nhưng vẫn trúng mấy chục cước, bị Thần Nam đá văng mấy nghìn trượng như tấm ván gỗ.


      Kí ức thủy tinh của Thần gia thu được tất cả hình ảnh khiến những người Nguyệt lượng, tu giả ở Thiên giới, Nhân gian được chứng kiến cảnh tượng giao thủ.


      Tứ tổ và Ngũ tổ kích động kêu lên: “Hay lắm, phải thế chứ.”


      Vũ Hinh, Đại Ma và người Thần gia hoan hô vang dội, đồng thời các tu giả Thiên giới, Nhân gian cũng hoan hô cổ vũ.


      Đánh bại cường địch quá khó khăn, tại cũng giành được thắng lợi.


      Tùng Tán Đức Bố văng ngàn trượng, cảm giác vô cùng sỉ nhục, hai mắt phun lửa, xưa nay y chưa bao giờ phải trải qua tình cảnh này.


      Y hất Thần Nam dạt ra, dừng lại tầng Thiên giới, quát vang: “Tiểu tử đừng ép ta.”


      Thần Nam lạnh lùng, tuyệt bị thắng lợi che mờ đầu óc, biết Tùng Tán Đức Bố vô cùng đáng sợ nên đáp lạnh tanh: “Ta ép ngươi mà chỉ cố thực lời hứa. Trước lúc khai chiến ta từng bảo lấy đầu, Thiên mã và cổ mâu của người làm chiến lợi phẩm! tại, chỉ còn thiếu đầu ngươi.”


      “Đáng ghét.” Tùng Tán Đức Bố than: “Trước đây có người bảo ta nếm mùi vì cực độ tự phụ nhưng ta thèm để tâm, ngờ nó xảy ra. Tình cảnh hôm nay tự do ta tạo ra, nếu vì hiếu kì muốn xem thử bát hồn rắm chó đó hùng mạnh cỡ nào, ắt nhục nhã thế này. Ta cứ diệt luôn Thần gia, chắc có gì bất thường xảy ra.”


      ràng y hối hận.


      Thần Nam đứng , bình tĩnh nhìn y: “ đời này có quá nhiều chữ nếu, đáng tiếc là nó đều qua, việc xảy ra, ngươi hối hận cũng vô dụng, nên nghĩ xem muốn được kết thúc sinh mệnh kiểu gì hơn.”


      “Ha ha, thế giới này đúng là hoạt kê, vị trí của chúng ta thay đổi nhanh , ngươi lại dám dùng giọng đó với ta, việc đời đúng là liệu được. Bất quá, muốn giết ta dễ, phải trả giá tương xứng, ta… thiên cổ bất diệt!”


      Đoạn nửa thân thể y đột nhiên quang mang đại thịnh, cánh tay đưa chéo ra xuất cây hoàng kim thần mâu!


      Hai mắt Thần Nam xạ ra thần quang, thần mâu khiến động tâm, đó phải là thần binh chân chính mà là binh hồn. Đương nhiên là binh hồn của thanh đồng cổ mâu bị gãy.


      Cổ mâu của Tùng Tán Đức Bố là binh khí chế tạo cho việc giết chóc, dần dần sinh ra binh hồn đáng sợ, cảnh giới của binh hồn này cao khó lòng tưởng tượng.


      Thần Nam đoạt được cổ mâu, tại thần binh chi hồn tái , làm gì có chuyện chịu dừng tay, giá trị của binh hồn hơn hẳn cổ mâu bản thể, có được nó ắt luyện lại cổ mâu rất dễ dàng.


      “Ha ha… ngươi suy nghĩ chu đáo , Thiên mã và cổ mâu để lại, binh hồn rút rồi cũng định lấy ra tặng ta sao.” Thần Nam chế dầu vào lửa.


      thế nhưng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, Tùng Tán Đức Bố xuất binh hồn ra, chắc thi triển tuyệt sát liều mạng.


      “Tiểu tử, ta khiến ngươi hối hận.” Tùng Tán Đức Bố quát vang, nửa thi thể máu cầm hoàng kim thần mâu nhanh nhẹn lao tới. Mũi thần mâu nhọn như mũi đao, tỏa ánh sáng lãnh liệt, lưỡi mâu dài và rộng, tỏ ra vô cùng đáng sợ.


      Thần Nam chịu kém, cầm long đao xông lên đại chiến, tiếng thần binh va nhau vang lên bất tuyệt.


      Tốc độ của cả hai quá nhanh, dù kì bảo kí ức thủy tinh ghi lại được hình ảnh đại chiến nhưng bất kể người Nguyệt lượng hay ở Thiên giới và Nhân gian đều thể nhìn động tác.


      Chỉ thấy từng phiến gian bị xé toang, từ đó mà đoán quỹ tích di động của cả hai. Đến khi người Thần gia chia những hình ảnh trong kí ức thủy tinh ra, khung cảnh đại chiến kịch liệt mới hiển lộ trước mắt mọi người.


      Người trong Thần gia Nguyệt lượng, thần điện và ma điện ở Tây phương Thiên giới, những tu luyện bí địa cổ xưa ở Đông phương đều lộ vẻ kinh hãi.


      Tùng Tán Đức Bố tuy thân thể tàn khuyết nhưng vẫn dũng mãnh cực độ, đánh ngang cơ với Thần Nam.


      thời thần sau, thần mâu chi hồn đánh tan Đại Long đao ngày càng mất tàn hồn khiến Thần Nam suýt nữa sa vào hiểm cảnh.


      Trong lúc long đao tan nát, từng mảnh vỡ chợt hóa thành kim quang xung thiên bay về Nguyệt lượng.


      Mọi người nhìn vào kí ức thủy tinh đều chú ý đến cảnh tượng đó, trừ Tứ tổ và Ngũ tổ lộ vẻ vui mừng, ai hiểu chuyện gì xảy ra.


      Hào quang vô tận bay về Nguyệt lượng, trở nên nhu hòa vô cùng, bao lấy Đạm Đài Tuyền giữa ánh mắt kinh dị của đám đông đoạn tan hết vào thể nội nàng.


      Đạm Đài Tuyền vô cùng kinh hãi, biết chuyện gì xảy ra, cảm giác tiểu sinh mệnh trong thân thể cường kiện hẳn, hào quang bay vào liền dung hợp với hài tử.


      Suýt nữa nàng kêu lên, nhưng rất may là trước đó dùng đại pháp lực che tiểu phúc nhô lên, ai biết nàng mang thai.


      Nàng tuôn ra đủ lời phẫn hận, ảo não, nguyền rủa biến hóa kinh nhân xảy ra. Đột nhiên tiểu sinh mệnh trở nên cực mạnh, tựa hồ liều mạng tụ tập sức mạnh, dao động triệu hoán khó tả phát ra.


      Tứ tổ và Ngũ tổ tuy tu vi bị hủy nhưng linh giác vẫn còn, đưa mát nhìn nhau, cùng kích động kêu lên: “Long đao tàn hồn phiêu đãng trong thiên địa tụ lại.”


      Trong mấy Huyền giới cổ xưa của Nhân gian Đông thổ, phát ra tiếng long ngâm, đạo thanh mang phá Huyền giới bay ra khiến mấy lão già trong đó cả kinh, vội đuổi theo, chỉ thấy thanh quang bay lên tận Thiên giới.


      “Theo truyền thuyết, thánh vật này là mảnh vỡ của Đại Long đao, sao lại bỏ chúng ta mà ?”


      “Lẽ nào có người dùng đại pháp lực tụ lại long đao?”


      Tại mấy bí địa của Đông phương Thiên giới cũng có người thở than bởi thanh quang vừa từ đó đột nhiên bay lên, lao về phía Nguyệt lượng.


      “Đúng là bảo vật, lại bay như thế.”


      Đương nhiên, thanh quang hướng hết vào Đạm Đài Tuyền khiến mọi người Nguyệt lượng cả kinh nhìn nàng, trừ vài người từ từ hiểu ra tình, đa phần đều hoang mang.


      Thanh quang ngừng tụ tập, chỉ những mảnh vỡ của long đao mà cả tàn hồn phiêu đãng tại thiên địa cũng tụ về.


      Tan tác khắp nơi vô số năm, giờ Đại Long đao mới tụ lại, cả đao thể vào đao hồn.


      Bất chợt, Đạm Đài Tuyền cảm giác nội thể có hình hài của ngọn tiểu đao, lại như hài đồng ranh mãnh.


      Trong lúc này Thần Nam và Tùng Tán Đức Bố phân thắng bại, dù Đại Long đao phá toái nhưng dựa vào pháp tắc đáng sợ của bát hồn mà cướp được hồn của thần mâu, Thái Cực Thần Ma đồ cũng đợi thời cơ xuất ra.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :