Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 287: Ánh mắt tổ tiên



      Thần Chiến là cường giả chấn nhiếp thời đại, hôm nay tụ lại được thân thể, thể thần uy tưởng, mạnh như Thần gia Tứ tổ và Ngũ tổ đều bị đả bại, bị Vạn Cổ Giai đại thần thông hóa thành hài đồng.

      Ma tính Thần Chiến vì đấu mà sinh, vì chiến mà sống, là Chiến ma chi thể sát ý vô hạn, câu nào, thân thể như thông thiên ma trụ vung thần kiếm chém vào đôi mắt thần bí.

      Kiếm mang chói lòa vắt qua thinh , cắt thành hai phiến gian, đôi mắt khổng lồ vẫn vô cùng lạnh lẽo, như vô tình chi vật nhìn thần kiếm chém tới, hình ảnh mờ dần rồi biến mất hoàn toàn.

      Thoáng sau đôi mắt lại ra , vẫn lạnh lùng như trước, ngưng thị phía dưới như chúa tể vạn vật nhìn thương sinh.

      Ma tính Thần Chiến vung kiếm chỉ trời, lại bay lên vùng trời vô tận, tựa hồ hạ được đôi mắt thần bí chịu ngừng tay.

      Thủ mộ lão nhân thấy Thần Chiến bay lên, hai mắt bắn ra lãnh điện, thu lại nụ cười, lạnh lùng lẩm bẩm: “ ra là ai? Là Thần lão nhị, hay Thần lão đại, ta tựa hồ từng cảm ứng được khí tức này ở Thần gia, lẽ nào…”

      Lão đằng bay lên, thân ảnh dần biến mất khỏi tầm mắt tất cả, biết bay lên mấy vạn trượng

      Tứ tổ và Ngũ tổ ở dưới kinh hãi nhìn con rồng du côn dần đến gần, cả Long Bảo Bảo tinh nghịch bay quanh.

      “Các ngươi…”

      “Các ngươi muốn gì?”

      “Ha ha…” Tử Kim thần long cười vang: “Các ngươi sống vô vàn năm tháng, lúc có thần thông, thèm coi Thần Vương ra gì, tại lại thành thế này, khiến long đại gia buồn cười, grào… ha ha…”

      Vẻ mặt Ngũ tổ trắng nhợt, vốn mũm mĩm như búp bê nhưng tại như muốn khóc, dáng vẻ ủy khuất cực điểm. Càng thế, Tử Kim thần long càng muốn cười lên, nó thi triển thần thông ảo hóa ra tấm gương đặt trước mặt hai lão tổ.

      Ngũ tổ và Tứ tổ suýt nữa hôn mê, trong gương là hai tiểu hài u oán ủy khuất sắp khóc nhè, vô cùng đáng thương, còn đâu uy nghiêm của Thần gia lão tổ.

      Hò vừa giận vừa hận nhưng dáng vẻ đó khác nào hài đồng giận lẫy, đưa tay quệt môi, từ đáng thương biến thành khả ái ngây thơ.

      “Ha ha ha…” Tử Kim thần long cười váng lên, nhìn hai vị lão tổ với vẻ mỉa mai, bất kể thần thái họ thế nào với thân phận lão tổ đều cực kỳ hoạt kê.

      “Đừng xỉu, tỉnh lại mau.” Tử Kim thần long cười gian manh, hướng luồng tử kim điện hồ lách tách xuống lưng khiến Tứ tổ và Ngũ tổ vốn sắp ngã bật dậy, lùi liền mấy bước.

      Long Bảo Bảo lắc lư bay bay lại, đôi mắt sáng chớp chớp khiến hai lão tổ càng phát hỏa, thấy tiểu long thơ ngây họ lại chạnh lòng nghĩ tới mình.

      Ngoài xa, Thần Nam nóng mắt, tuy muốn giao huấn hai lão nhưng đó là tổ tiên của , Thần Chiến biến họa thành hài đồng nên thể để hai con rồng tiếp tục diễn trò, bằng khác nào khi sư diệt tổ.

      Nhưng việc đó cũng khiến nhức đầu, hai tổ tông sống lại biến thành thế này.

      đây Tử Kim thần long qua bên, đặt Long Bảo Bảo lên vai, cố lấy vẻ hòa hoãn : “Hai vị lão nhân gia, hai vị mất công lực, nếu ở trong man hoang thế giới này nguy hiểm đến sinh mệnh, ở đây chỉ có nhiều hung cầm mãnh thú mà cả mấy vị Thần Vương rình mò. Chi bằng vào nội thiên địa của cháu trước.”

      Tứ tổ cao chừng nửa thước, toàn thân sáng rực kim quang như kim oa oa. Ngũ tổ mũm mĩm như ngân oa oa, cả hai cùng kêu lên: “ được, tiểu tử ngươi định cầm tù chúng ta, khi sư diệt tổ! cần ngươi lo, Thần gia có người đến tìm, ngươi .”

      “Ha ha…” Tử Kim thần long cười vang, ra vẻ bất cần: “ cần… người ta cần… thôi.”

      Hai lão tổ giận bể phổi, họ tung hoành thiên địa tuy dám vạn cổ tuế nguyệt nhưng cũng thuộc nhóm già cả nhất hoàn vũ, thể dùng đơn vị ngàn năm đo lường.

      “Con rồng đáng chết, sau này chúng ta khôi phục thực lực, nhất định tìm ngươi trả đũa.” Ngân oa oa Ngũ tổ hầm hừ, từ lúc bị hóa thành hài đồng, tâm tình họ cũng hài đồng hóa.

      “Ta sợ quá…” Tử Kim thần long ré lên, ra vẻ du côn.

      Tứ tổ kim oa oa lớn tiếng: “Dù là Thiên Long trong truyền thuyết cũng dám lớn lối thế trước mặt chúng ta. Ngươi dám như vậy, chắc phải đem ngươi tùng xẻo. tại chúng ta vẫn có vạn cổ bất diệt thể, ngươi có thể nhục mạ nhưng giết được chúng ta, sớm muộn cũng có ngày chúng ta khôi phục.”

      “Đợi các ngươi khôi phục rồi tìm ta quyết chiến.” Tử Kim thần long ra vẻ bất cần.

      Thần Nam mở nội thiên địa, hề khách khí ôm cả hai lão tổ đưa vào.

      “Thần Nam, ngươi còn đáng ghét hơn phụ thân ngươi, sao dám cầm tù chúng ta? thể thế được.” Hai người liên tục giãy giụa.

      Nhưng Thần Nam thể thả cho họ , trở mặt với Thần gia ở Thiên giới, để họ về, khi khôi phục tu vi trở thành hai cường địch khó lòng tưởng tượng được, chi bằng nhốt lại trước rồi giao cho thủ mộ lão nhân xử lí, hoặc trực tiếp đưa họ vào đệ tam giới.

      Mộng Khả Nhi phiêu dật xuất trần, băng cơ ngọc cốt từ trong hoa viên ra, tại nội tâm nàng vô cùng phức tạp, trăm ngàn lần thử vẫn luyện hóa được tiểu sinh mệnh trong thân thể, tại phản ứng của thai phụ càng ngày càng , tiểu phúc cũng hơi nhô lên. Mỗi ngày nàng đều nghe thấy có tiểu sinh mệnh tựa hồ hô hoán, cảm giác huyết nhục tương liên dấy lên trong lòng.

      “A, khí tức mạnh .”

      “Là khí tức con cháu Thần gia chúng ta.”

      Kim oa oa và ngân oa oa thấy Mộng Khả Nhi, tức kêu lên kinh hãi, hai người vừa ra vẻ đau lòng muốn sống nữa, lập tức cười hớn hở, tính tình ngày càng hài đồng hóa.

      “Ha ha… ta dám khẳng định thằng nhóc này là đệ thập nhất nhân!”

      “Thể chất của nó tuyệt đối khiến huyền công viên mãn nghịch chuyển.”

      Hai tổ tông sống cười vang, nhảy tung tăng, chạy đến bên Mộng Khả Nhi.

      Mộng Khả Nhi ngẩn ra, rồi dịu giọng: “Các tiểu đệ đệ sao lại bị ác nhân giam vào đầy?” Vừa vừa âu yếm xoa đầu hai “hài đồng.”

      “Ngươi, ngươi…ngươi ngươi sao lại như thế, phải xưng hô chúng ta là lão tổ, chúng ta là tổ tông của ngươi.” Hai lão tiểu tử tức giận nhảy cẫng lên.

      ngoan. Còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa tỷ tỷ đánh vào mông.” Mộng Khả Nhi vuốt ve mặt hai lão.

      Thần Nam tắt tiếng, chi biết cười nhăn nhó, lại sắp náo nhiệt rồi. Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư cười váng lên.

      Tuy bị Mộng Khả Nhi đối đãi “vô lễ” nhưng hai lão tổ tựa hồ chấp nhận, gào vang với Thần Nam ngoài xa: “Tên tiểu tử khi sư diệt tổ nghe cho đây, lão tổ chúng ta ở lại nội thiên địa này, vừa khôi phục nguyên khí vừa đợi đệ thập nhất nhân ra đời.”

      “Đừng hòng động vào nhi tử của ta. Các vị mau dẹp ý định đó , từ phụ thân ta, chi này quyết chịu vì mục đích hư vô phiêu diêu mà giao sinh mệnh cho các vị chúa tể.”

      Đoạn bọn Thần Nam, Tử Kim thần long rời khỏi nội thiên địa.

      Vừa ra, Tử Kim thần long cảm khái: “Nếu để họ ở lại lâu dài trong nội thiên địa, coi như có hai lão sư khai môn mạnh cực điểm.”

      Thần Nam ủ rũ: “ thể nào, Thiên giới Thần gia quyết chịu, nghiêm trọng hơn là từ nay họ nhắm vào ba chúng ta.”

      Ở ngoài xa bọn Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần thấy Thần Nam đem hai cường giả biến thành hài đồng vào nội thiên địa, kinh hãi suýt rớt mắt xuống.

      Tuyệt mĩ dung nhan của Đạm Đài Tuyền lộ vẻ hồ nghi, lúc nội thiên địa của Thần Nam mở ra, nàng ta ước cảm ứng thấy khí tức của Mộng Khả Nhi.

      Bọn Thần Nam đằng bay lên, yên lòng về an nguy của Thần Chiến. Lúc bay lên mấy vạn trượng mới phát được Thần Chiến và thủ mộ lão nhân.

      Thần Nam cầm thần kiếm ngàn trượng đối diện đôi mắt khổng lồ. Quan sát gần mới thấy đôi mắt lớn hơn tưởng tượng, phải như hòn núi mà tương đương cự sơn, lớn ngang ngửa Thần Chiến. Ở giữa song phương là quang hoa và ma khí, thần kiếm cách tròng mắt chỉ thốn nhưng thể đâm vào thêm. Hai bên lặng lẽ so kè.

      Thủ mộ lão nhân đại biến dạng, nguyên bản thân thể cong xuống giờ trở thành tráng kiện, đầy sức sống thanh xuân, làm gì còn tí già nua nào? tại lão chỉ chừng hai chục tuổi, mái tóc đầu đen rầm, sáng lấp lánh, thân thể đĩnh bạt hùng kiện, tràn đầy sức mạnh, gương mặt khí bức nhân vô cùng cương nghị.

      Nếu phải có khí tức đặc thù cho Thần Nam biết đó là thủ mộ lão nhân, bọn đời nào tin được.

      “Cha nó chứ, ra là mắt ai mà khiến lão đầu tử xấu xa này phải động toàn lực?” Tử Kim thần long cả kinh.

      Thủ mộ lão nhân tuy chỉ như hạt bụi so với đôi mắt nhưng phát ra khí thế của cái thế cường giả, hề kém cạnh tý nào. Khoảng giữa lão và đôi mắt sáng rực thần quang, ngầm đấu nhau.

      “Thần lão đại, là ngươi phải ? Đừng có giả thần lộng quỷ!” Thủ mộ lão nhân hừ lạnh: “Ta cảm ứng được khí tức của bọn ngươi, muốn động thủ với ta cứ bản thể ra.”

      Hai trong mắt vẫn lạnh lùng vô tình nhìn lão, sức mạnh phát ra hề tăng hay giảm.

      “Vạn - Cổ - Giai - .” Đấu hồi, ma tính Thần Chiến mới mở miệng, thi triển pháp tắc đáng sợ có thể nghịch loạn dương, cải biến thời gian.

      Hào quang vô tận kịch liệt lóe sáng, hai con mắt đột nhiên biến mất, lúc pháp tắc đến gần, chúng liền phá hư xuất tại chân trời xa tắp.

      “Các ngươi sợ nghịch chuyển thời gian?” Thấy kết quả này, thủ mộ lão nhân mỉm cười, tựa hồ nghĩ ra, lẩm bẩm: “Ta hiểu rồi,”

      “Ngươi biết gì?”

      vang lên thanh cực lớn, chấn động màng tai.

      phải Thần lão đại hay Thần lão nhị, mà là tổ tiên mà các ngươi khổ công muốn phục sinh. Hai mắt ngưng tụ xong.”

      Thần Nam cả kinh, đó là Viễn tổ phải phục sinh sao? … quá đáng sợ. Đôi mắt như vậy, nếu hoàn chỉnh phục sinh thân thể, tưởng tượng nổi đến mức nào.

      Thủ mộ lão nhân lại lên tiếng: “Thần lão đại, Thần lão nhị, các ngươi quá nóng lòng, định để y theo ma tính Thần Chiến vào đệ tam giới rồi hút cả đệ cửu nhân hoàn chỉnh? sợ mắt Viễn tổ bị Thần Chiến dùng Vạn Cổ Giai hóa thành trần ai, dung nhập thiên địa sao?”

      Cùng lúc, trời cao tan nát, gióng bạch cốt tiến vào tầng địa ngục mười bảy, là chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục. tại nó dài mấy chục trượng, vắt ngang chân trời, bên hồn ảnh mơ hồ đứng.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 288: Thần nữ, Đồ Đằng, Ma Chủ



      Thần Nam và bọn Tử Kim thần long vô cùng kinh hãi, đôi mắt khổng lồ lại là mắt Thần gia Viễn tổ. Quả là tin tức kinh người, như cửu thiên cấm kị thiên lôi vang bên tai khiến họ ngẩn ngơ.

      phá toái, chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục vạch ngang trời, dài mấy chục trượng, lấp lánh hào quang màu lục mờ mờ, phía hồn ảnh đứng. Cục thế trước mắt càng mơ hồ, ai nhận ra bí bên trong, đồng thời cũng tò mò hơn. Chỉ cốt trước khi dung hợp với chín giọt chân ma chi huyết Trấn Ma thạch mạnh đến mức khiến người ta tưởng nổi. tại càng biến hóa, khiến ai nắm bắt được, uy thế phát ra khiến linh hồn run rẩy.

      Hồn ảnh như quân chủ của tử vong thế giới, tuy đứng lặng chỉ cốt nhưng tử vong dao động phát ra khiến tất cả đều khó chịu. Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng nhíu mày, lẩm bẩm: “Lẽ nào ta đoán sai, phải Thái Cổ Lục Tà tên Vương bát đản nào có uy thế cỡ này?”

      Cái thế kiệt Thần Chiến như ngọn núi tựa như mất linh hồn từ lúc chỉ cốt xuất . Y cầm Kinh Thiên thần kiếm, chăm chắm nhìn hồn ảnh chỉ cốt, ma khí quanh mình dày hơn, hư nơi y đứng chìm hẳn vào bóng đêm.

      Chỉ cốt và đôi mắt thần bí nhìn nhau như cố nhân lâu lắm gặp nhau, lại như cừu địch thể hóa giải ân oán.

      Ai nấy càng kinh hãi hơn, qua lời thủ mộ lão nhân, đôi mắt là của Thần gia Viễn tổ, là cao thủ tưởng trong lịch sử, cốt chỉ lại vì lão mà tới. Chắc phải là người cùng thời đại hoặc kẻ có thực lực kém nhưng mang ân oán đến tìm.

      Mắt Thần gia Viễn tổ sáng lên hào quang đáng sợ như hai vầng thái dương sáng chói , chiến sáng tầng , nhưng phía sau lại là vùng ám, phảng phất chứa bí mật thể cho ai biết khiến tình cảnh vô cùng quái dị. Hai làn mâu quang sáng chói nổi lên vùng đen tối phía trước, chiếu sáng mỗi thốn gian, trừ nơi bản thân đứng.

      Hôm nay thể hòa nhã được.

      Viễn tổ ma nhãn xuất , thần bí chỉ cốt cũng muốn nhúng vào, có kết quả quyết chịu ngừng.

      tình diễn ra vượt ngoài dự liệu tất cả, cùng lúc hư vỡ tan, gian chi môn của tầng địa ngục mười bảy lại mở rộng, thần nữ biến mất lâu xuất .

      tình càng phức tạp hơn, thêm chí tôn cấp cường giả xuất .

      Phong hoa tuyệt đại, như tiên tử giáng lâm phàm trần, thánh khiết khí tức rải khắp nơi nơi. Nàng cầm ngọc như ý như dải cầu vồng xuất cạnh đôi mắt, thuận tay đánh mạnh.

      Trong sát na, ngọc như ý hóa thành trăm ngàn trượng, chấn toái hư , đập vào Thần gia Viễn tổ. Ma nhãn sáng rực như thông với u minh mờ , mặc cho ngọc như ý quét qua.

      “Hừ, Thần tổ sao, dù ngươi phục sinh chân thân ta cũng sợ.” Thần nữ hừ lạnh, đuổi theo.

      “Ha ha… thiên thượng địa hạ đệ nhất ma nữ đến rồi.” Thủ mộ lão nhân cười vang.

      “Lão quỷ bớt lăng nhăng , ai biết ta là thế gian đệ nhất thần nữ!”

      “Hắc hắc… ha ha…” Thủ mộ lão nhân quái tiếu, tựa hồ vô cùng thoải mái: “Nhớ đến mi ta lại nhớ mẹ mi, đó mới là thế gian đệ nhất ma nữ, hoặc theo mi là thế gian đệ nhất thần nữ.”

      “Lão đầu chết tiệt, được nhăng. Ta và mẹ ta đều là đệ nhất thần nữ!”

      lại phá toái, xuất đạo nhân ảnh: Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo.

      Hôm nay cường giả tụ tập, mấy đại cường giả nổi danh thế nhân đều vì đôi mắt Thần tổ xuất thế mà đến, chắc chắn lúc Thần tổ đạt đỉnh cao phong quang thế nào.

      Đơn thuần là hai mắt mà khiến tứ phương dậy sóng.

      Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo thân người đuôi rắn, đầu có ba con mắt, con mắt ở giữa được coi là có thể hủy diệt thế gian. Y nhìn thủ mộ lão nhân với vẻ kinh dị: “Ngươi vừa bảo tiểu nữ là con đệ nhất ma nữ?”

      “Con rắn chết tiệt kia, ngươi bảo ai là tiểu nữ?” Thần nữ nhìn y với vẻ tức giận. dù trước mắt cục thế bất minh, cường địch vây quanh nhưng nàng vẫn vô cùng ung dung.

      “Hắc hắc…” Thụy Đức Lạp Áo cười khan: “Nhầm rồi, là thần nữ,”

      “Ha ha…” Thủ mộ lão nhân cười vang: “Đại xà, ngươi ngốc , đến giờ còn biết xuất thân của tiểu nha đầu sao? Thử hỏi khắp thiên hạ còn ai sinh được nữ nhi như thế?”

      “Ngươi ?” Tây thổ Đồ Đằng tựa hồ cả kinh, quên béng mình ở đâu, ý thức được chỉ cốt và đôi mắt địch hữu nan minh ở ngay bên cạnh: “Năm xưa, đệ nhất ma nữ là thê tử của Thái cổ cấm kị đại thần Độc Bại Thiên… thế, đây là… nữ nhi… của Độc Bại Thiên?”

      Thủ mộ lão nhân cười ha ha: “ sai, tiểu nha đầu là Độc Tiểu Huyên.”

      “A, là…”

      Cái tên Độc Bại Thiên này, Thần Nam phải mới nghe lần đầu, là Thái cổ đệ nhất ma thần trong truyền thuyết, theo lời của con ông ta Độc Tiểu Huyên, dù phải là đệ nhất cường, cũng là nhân vật được xếp hàng đầu.

      “Hừ, có gì là lạ,” Thần nữ Độc Tiểu Huyên hừ lạnh.

      Thủ mộ lão nhân đứng , thần sắc nghiêm túc lại: “Mắt của Thần gia Viễn tổ có nhiều điểm khiến người ta nghi ngờ, ta cảm giác được khí tức quen thuộc nhưng đoán được Thần tổ năm xưa là ai? Lẽ nào là trong Lục Tà? Ta thấy chúng ta nên liên thủ tóm cổ ma nhãn xuống, cả chỉ cốt cũng khiến người ta nghi ngại. Hôm nay là cơ hội tốt, Thần gia đệ cửu nhân mạnh hơn ta tưởng tượng, bốn người chúng ta liên thủ chắc thịt được hai người này. Nhất định phải biết nguồn cơn, xem họ là thần thánh phương nào?”

      “Ầm.”

      Lời vừa dứt, hư lại phá toái, cỗ khí tức kinh hồn giáng xuống tầng địa ngục mười bảy.

      chiếc giường bằng xương do thần linh đầu cốt xếp thành bay vào.

      thanh niên nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi nắm nghiêng bên , y phát ra vô thượng uy nghiêm khiến người khác nảy ra xung động muốn lễ bái.

      Tuy thân thể ở độ tuổi tươi đẹp nhất nhưng hai mắt nhuốm đầy tuế nguyệt thương tang, mái tóc bạc như tuyết, cơ hồ trải qua bách thế luân hồi, nhận thấu hét những nổi chìm thương hải tang điền của đời người.

      hề có dao động nhưng y vẫn phát ra khí thế như ngọn núi khiến người khác thấy mình như sâu kiến, còn y là thánh thần cao cao tại thượng.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 289: Nghịch Loạn m Dương



      Ngân phát thanh niên nam tử uy thế kinh thiên động địa, cả thế giới và mười bảy tầng địa ngục run lên vì y tới, y như chúa tể cao cao tại thượng nhìn xuống chúng sinh.

      Chiếc giường bằng xương treo lơ lửng, ngân phát thanh niên nam tử im lặng bất động, nằm nghiêng giường, đôi mắt thương tang nhìn khắp lượt.

      Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng hô lên kinh hãi: “Ma Chủ.”

      Tây thổ Đồ Đằng biến sắc, tựa hồ nhớ ra, lẩm bẩm: “Hỏi mặt đất…ai trải qua bao chìm nổi? Chỉ có ta… Ma Chủ. Lẽ nào là…Ma Chủ… trong truyền thuyết đó.”

      Thần nữ Độc Tiểu Huyên ngẩn ra rồi kêu lên: “Ma Chủ thúc thúc còn sống?” Nàng như mộng ảo hoa, lưu lại tàn ảnh, thân hình phong hoa tuyệt đại như hồng mang xuất cạnh cốt sàng cao cao tại thượng.

      Độc Tiểu Huyên tựa hồ sợ Ma Chủ uy chấn thiên cổ, kích động gào lên: “Ma Chủ thúc thúc mau , vì sao thúc sống lại? Còn phụ thân cháu sao vẫn chưa sống lại?”

      Đôi mắt tang thương của Ma Chủ hơi sáng lên nhưng gì.

      “Ma Chủ thúc thúc mau , vì sao phụ thân cháu vẫn chưa sống lại? Cháu biết phụ thân vẫn tàng trong chúng sinh, đợi đến lúc nghịch loạn dương quay lại.” Nàng ta dị thường kích động, còn đâu dáng vẻ ung dung thường ngày.

      Ma Chủ đứng bất động như trung tâm thế giới, là thế gian đệ nhất tuyệt đỉnh cao phong được người đời ngưỡng vọng.

      Độc Tiểu Huyên định lên lay động Ma Chủ nhưng bị cỗ đại lực vô danh bùng lên hất lùi lại.

      Đôi mắt tang thương của Ma Chủ nhìn vào chỉ cốt , ngưng thị lên dải hồn phách, sáng lên nét khác lạ.

      Đoạn dao động lay chuyển thiên địa bùng phát khiến mấy vị chí tôn cấp cao thủ có mặt đều cảm giác như núi cao biển lớn chuyển động.

      Khí tức cuồng bá che kín chỉ cốt, Ma Chủ biến mất, lúc y xuất lại, cốt sàng cũng đến cạnh hồn ảnh mơ hồ ở bên chỉ cốt.

      Hồn ảnh như có linh tính, tựa như thống khổ giãy giụa, giở thủ chưởng bổ vào Ma Chủ. Dao động năng lượng hùng hậu khiến Tây thổ Đồ Đằng, thủ mộ lão nhân ngoài xa cũng tỏ vẻ ngưng trọng.

      Ma Chủ tránh, hai mắt đột nhiên sâu như biển phát ra thần quang sáng lóa, tựa hồ trong hư hắc ám xuất hai tia sét, đánh tan chưởng lực kinh nhân.

      Hồn ảnh đột nhiên phát ra thần thức dao động bài sơn đảo hải, tiếng ma khiếu cuồng bá vang vọng: “Gào...”

      liên tục tan tành, linh hồn vô số phi cầm tẩu thú bị tiêu diệt, tiếng ma khiếu đáng sợ trực tiếp câu hồn người khác.

      Mạnh như bọn Thần Nam, Tử Kim thần long cũng chịu nổi, suýt ngã từ xuống.

      Hai mắt hồn ảnh bắn ra hào quang tà dị, đấu với hai mắt Ma Chủ, đồng thời, chỉ cốt từ dưới chân hồn ảnh rung lên, quét vào Ma Chủ.

      “Ầm.”

      Ma Chủ và hồn ảnh đối thị, căn bản tránh chỉ cốt, bị đánh trúng ngay. Cốt sàng do xương thần linh tổ thành nát tan, rải khắp trung.

      Bất quá, chỉ cốt đánh tan được cốt sàng, đập lên mình Ma Chủ lại mảy may lay động, mà lại bị cỗ đại lực hất bay hơn ngàn trượng.

      Hai mắt Thần gia Viễn tổ vẫn lạnh tanh, đứng bất động ngoài xa. Thần Chiến cầm thần kiếm ngàn trượng lộ vẻ mê mang, đồng thời sát khí lan tràn, đứng im chỗ.

      Thủ mộ lão nhân, Tây thổ Đồ Đằng, thần nữ có ý xuất thủ, đều muốn xem Ma Chủ trong truyền thuyết mạnh đến cảnh giới nào.

      Chỉ cốt cao mấy chục trượng phát ra dao động năng lượng đáng sợ, đập vào Ma Chủ lẫn nữa, cùng lúc trời cao nứt toác, Bái Tướng đài biến mất lâu lại phá bay tới, đập vào chỉ cốt.

      Hai hàng chữ: “Ức vạn sinh linh là binh, trăm vạn thần ma là tướng!” giao nhau thành hình chữ , tỏa sáng chói lòa rồi chém xuống chỉ cốt.

      Thủ mộ lão nhân lẩm bẩm: “Bái Tướng đài do Ma Chủ tế luyện thành… tàn hồn chứa trong đó là y.”

      Chỉ cốt và Bái Tướng đài va nhau, từ Bái Tướng đài từ từ nổi lên đạo hư ảnh, ngưng tụ thành đạo tàn hồn!

      Độc Tiểu Huyên lẩm bẩm: “Có phải vì trong Bái Tướng đài có điểm linh hồn năng lượng của Ma Chủ nên mới diệt vong?”

      Tàn hồn xuất Bái Tướng đài mơ mơ hồ hồ nhưng uy thế cũng lăng lệ bức nhân như tàn hồn từ chỉ cốt, phong thái bao trùm thiên hạ, duy ngã độc tôn.

      Hồn ảnh ngửa mặt hú vang, là chấn nhiếp xuất phát từ linh hồn, y thoát khỏi Bái Tướng đài, lao vào thể nội Ma Chủ cách đó xa.

      “Ầm.”

      cỗ cuồng bạo khí tức hủy thiên diệt địa tràn ra, uy thế của Ma Chủ khiến ai nấy lạnh mình, dao động năng lượng đáng sợ tràn khắp tầng địa ngục mười bảy rồi như sóng biển dâng trào, nhập vào thể nội y.

      Ma Chủ năm nghiêng nghiêng từ từ đứng dậy, mái tóc màu bạc lất phất trong gió, khí tức kinh hồn tràn ra nơi nơi, ánh mắt rời khỏi tàn hồn phân ly từ chỉ cốt.

      tại, năng lượng tàn hồn, thân thể cùng bất diệt linh thức dung hợp lại, chiếm ưu thế hoàn toàn, đẩy tàn hồn trong chỉ cốt liên tục gầm vang, cùng Ma Chủ tiếp tục tiến hành so kè tinh thần mà phá toái hư , vô số hồn ảnh lao vào Ma Chủ.

      Ma Chủ vung tay, màn sáng trùng trùng trùm lên tàn hồn rồi áp chế luôn. Chỉ cốt cuồng bạo vũ động, thoát khỏi Bái Tướng đài rồi nhanh chóng lao tới.

      Ma Chủ hừ lạnh, uy nhiếp từ linh hồn phát ra khiến chỉ cốt dừng lại thoáng chốc. Ma Chủ ảo hóa ra bàn tay khổng lồ, cơ hồ thu được cả thiên địa, trùm lên chỉ cốt.

      Đoạn y hét vang, mái tóc bạc tung bay cuồng loạn, phát ra vô tận sát khí, thiên địa hắc ám như màn đêm buông xuống.

      “Ầm.”

      Tiếng nổ vang lên, chỉ cốt vỡ tan, thiên địa lại sáng .

      Chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục bị Ma Chủ đánh tan thành tro bụi, biến mất khỏi thiên địa. Chín giọt huyết thủy đỏ lừ ngưng tụ giữa hư , quay tít quanh y.

      Ma Chủ đẩy chín giọt máu vào màn sáng trùng trùng, máu tươi và tàn hồn giãy giụa dung hợp lại. Hai tay Ma Chủ ngừng múa lên, đẩy vào vô tận năng lượng.

      “Y làm gì nhỉ?” Độc Tiểu Huyên tỏ vẻ nghi hoặc.

      Thủ mộ lão nhân lộ vẻ ngưng trọng: “Luyện hồn!”

      Chín giọt máu nhập vào tàn hồn, sức mạnh của y tăng hẳn, Ma Chủ tuy áp chế được nhưng tại tàn hồn tựa hồ lúc nào cũng có thể thoát khỏi phong ấn. Tàn hồn điên cuồng gầm lên, hình như chịu thống khổ cực lớn, chín giọt máu ngừng chảy trong thể nội y, nơi nào qua lại bốc lên làn khói , sau cùng máu tươi phân bố khắp linh hồn.

      luồng yên vụ tụ tập đỉnh đầu tàn hồn, bị chín giọt máu và sức mạnh của Ma Chủ luyện hóa ra.

      Tây thổ Đồ Đằng thần sắc trầm trọng: “Trong chỉ cốt lại chứa hai linh hồn, chín giọt chân ma chi huyết tựa hồ cùng gốc với tàn hồn, bạch sắc vân yên và chỉ cốt hình như cũng thế.”

      Vân yên trắng xóa bay ra, tàn hồn tỉnh lại trong tiếng gầm cuồng bạo, ngửa mặt gầm vang giận dữ, song chưởng múa tít, trùm lên mây khói. Ma Chủ cũng lựa thời cơ xuất thủ, cùng tàn hồn luyện hóa năng lượng bất minh của vân vụ. Nửa thời thần sau, mây khói trắng xóa bùng lên thần quang sáng chói rồi nổ tung, triệt để tiêu tán giữa trung!

      Ma Chủ uy chấn thiên cổ đưa tay làm động tác mời tàn hồn, hai người cùng bay lên Bái Tướng đài.

      Ngoài xa, Tây thổ Đồ Đằng, thủ mộ lão nhân đều cả kinh, Ma Chủ làm thế, lại để tàn hồn cùng đứng Bái Tướng đài, chứng tỏ người đó và y bằng vai phải lứa.

      Thần nữ Độc Tiểu Huyên kích động: “Ma Chủ thúc thúc, là phụ thân cháu sao? Nhưng… sao cháu cảm giác được khí tức? Nếu phải, cha cháu ở đâu?”

      “Ở đời làm gì có ai chết…” Sau cùng Ma Chủ cũng mở miệng, thanh chứa tia bi lương, thương tang, cùng bất lực.

      Độc Tiểu Huyên như ngã xuống hố băng, cảm giác toàn thân lạnh buốt, run giọng: “Cháu tin, phụ thân… thể nào… chết được.”

      “Ta sai rồi… ai có thể vạn cổ bất diệt.” Lời Ma Chủ trầm trầm.

      “Cháu tin.”

      Ma Chủ trầm giọng: “Sinh tử nối nhau, tử đến cùng là sinh, sinh tận cùng lại là tử, có vĩnh hằng bất tử, cũng có vĩnh hằng tịch diệt.”

      Đoạn y nhìn về chân trời vô tận, thần tình càng lúc càng lạnh nhạt: “Thế giới này lúc hỗn loạn nhất, nếu thể lập ra pháp tắc và trật tự mới, diệt thế bắt đầu, ai sống sót được. Hôm nay ta hiệu lệnh thiên, nhân lưỡng giới, đem toàn bộ những kẻ chưa xác định được vào hết đệ tam giới.”

      “Ngươi gì?” Tây thổ Đồ Đằng tựa hò biết được chuyện gì xảy ra, sắc mặt bất thiện.

      “Ta muốn mời ngươi vào đệ tam giới.” Giọng Ma Chủ cực kỳ lạnh lẽo.

      “Ngươi… dựa vào đâu.” Tây thổ Đồ Đằng vô cùng kinh hãi.

      “Bằng vào Ma Chủ ta.”

      Ma Chủ linh hồn tàn khuyết làm gì được ta.” Tây thổ Đồ Đằng đại nộ.

      “Ta thấy đủ rồi.” Ma Chủ đứng Bái Tướng đài.

      Thánh nhãn của Tây thổ Đồ Đằng mở bừng, thánh quang được coi là có thể hủy diệt thế gian xạ ra, đầu tiên là hoàng kim rồi màu tử kim, lam sẫm, đỏ sậm… từng đạo hào quang nóng rãy nối nhau.

      Lần trước, Tà Tổ xuất thế, trong lúc đại hỗn chiến, y mới thi triển kim sắc thánh quang và tử sắc thánh quang, lần này lại tăng lên mấy tầng, đương nhiên rất cố kỵ Ma Chủ.

      Nhưng tất cả đều công cốc, Ma Chủ quát vang từng chữ: “Nghịch - loạn – - dương!”

      Lời buông vừa dứt, tình đáng sợ xảy ra, Tây thổ Đồ Đằng liền hóa thành bạch cốt, tuy nhiên y là hồn thể vạn cổ bất diệt, thoáng chốc tụ lại thân thể, thành Đồ Đằng thân hoàn chỉnh. Nhưng Nghịch Loạn m Dương lại phát sinh tác dụng, biến y thành bạch cốt.

      Lặp lặp lại như vậy, Tây thổ Đồ Đằng liên tục qua lại giữ hai bờ sống và chết, sinh tử tuần hoàn, sức mạnh nào thoát được, ai nấy đều vô cùng kinh hãi.

      Thủ mộ lão nhân biến sắc: “Ma Chủ, ngươi hà tất khiến y chịu giày vò như vậy?”

      “Ngươi muốn động thủ?” Ma Chủ cất giọng lạnh tanh, hề lộ ra cảm tình.

      “Muốn thử phen.” Thủ mộ lão nhân tựa hồ sợ.

      Thần nữ Độc Tiểu Huyên cũng nén được, xen vào: “Ma Chủ thúc thúc hơi quá rồi, lẽ nào muốn đưa cả cháu vào đệ tam giới?”

      chỉ cháu mà mọi cường giả đạt đến cấp độ trong thiên địa đều vào đệ tam giới hết.”

      Thủ mộ lão nhân bật cười: “Ma Chủ, ngươi đánh giá mình hơi cao, lúc thân thể nguyên vẹn cũng có tư cách câu đó, tại ngươi khiến các cường giả đỉnh cao chịu phục sao?”

      “Ta và y liên thủ là đủ.” Ma Chủ nhìn lên hồn ảnh đúng cùng y Bái Tướng đài.

      “Được, để ta xem các ngươi làm sao nắm được cả càn khôn.” Thủ mộ lão nhân chuẩn bị cùng Ma Chủ đại chiến.

      Ma Chủ lạnh lùng: “Đừng vội, sau lại hối hận.”

      Y và tàn hồn Bái Tướng đài cũng ngửa mặt hú vang, tiếng rống xé toang gian tầng địa ngục thứ mười bảy, truyền lên Nhân gian giới. Mọi tu luyện giả ở Tây thổ đều run rẩy linh hồn.

      lâu sau, Thái cực đồ cực lớn bao vào tầng địa ngục mười bảy, lơ lửng đầu Ma Chủ và tàn hồn.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 290: Thái Cổ Song Tà



      Chân trời thoáng đãng, Thái cực đồ mấy trăm trượng lơ lửng đầu Ma Chủ và tàn hồn, vô thanh vô tức xoay tròn, phát ra dao động hùng hồn, cùng khí tức thương lương, phảng phất tồn tại từ tuyên cổ.

      Sinh tử khí tức tràn ra như biển lớn, sóng dậy trập trùng, khiến Ma Chủ và tàn hồn Bái Tướng đài cao thể với tới.

      Trong lòng Thần Nam dậy sóng, Thái cực đồ xuất , cảm giác được thể nội có dị động, trong đó cũng có Thái Cực Thần Ma đồ, tại chậm rãi quay tròn, nắm chắc quỹ tích của nó.

      Thủ mộ lão nhân liên tục biến sắc: “Ta biết ở trong Vĩnh hằng sâm lâm, Thái Cực Thần Ma đồ gần thành công, ngươi quả tài năng. Vốn ta định đấu với ngươi phen nhưng Thần ma đồ xuất thôi vậy.”

      Ma Chủ trầm giọng: “Mời ngươi vào đệ tam giới. Thiên giới, Nhân gian quá yếu nhược, những nhân vật đẳng cấp như các ngươi nên ở lại, đáng cho các ngươi tranh đấu.”

      Thủ mộ lão nhân sầm mặt, tắt ngay vẻ cười cợt thường ngày, bị người ta cưỡng ép rời khỏi thế giới cũ, với những cường giả như lão, quả hay ho gì.

      Tây thổ Đồ Đằng đấu tranh với sinh tử, khi “Nghịch Loạn m Dương” pháp tắc chưa bị giải trừ, y còn chuyển hóa ngừng giữa khô lâu cốt và hoàn chỉnh nhục thân. Đó là nỗi thống khổ kinh nhân, mỗi giây mỗi phút đều thể nghiệm nỗi đau đớn của tử vong.

      Có thể thấy pháp tắc của Ma Chủ đáng sợ thế nào.

      Độc Tiểu Huyên phong hoa tuyệt đại phi thường bất cam tiến vào đệ tam giới trong truyền thuyết. Ngẫm nghĩ chốc, nàng ta lên vẻ tinh nghịch: “Ma Chủ thúc thúc, sao lại cưỡng bách cháu vào địa phương đáng sợ đó? Cháu phải tìm phụ thân, thúc thúc thể làm thế với cháu.”

      Giao tình giữa Ma Chủ và gia đình nàng ta rất sâu, nhưng lúc này vẫn lạnh lùng: “Có những việc buộc phải làm.”

      “Ha ha, xem ra thúc thúc thể đả thông được nhưng cháu dễ bị bắt nạt như vậy, phải đấu với thúc phen.”

      “Cháu đối phó được với Thần ma đồ?” Giọng Ma Chủ lạnh tanh.

      thử sao biết.” Độc Tiểu Huyên đột nhiên biến mất rồi xuất cạnh Thần Nam cách đó hai mươi dặm, cười hi hi: “Mượn thân thể dùng tạm.”

      “Ta #% #...” Thần Nam tắt tiếng, đó phải lần đầu tiên thần nữ nhắm vào , lẽ nào thân thể có đặc thù?

      Cổ Tư ngăn dược, Long Bảo Bảo chỉ biết trợn trừng mắt, Tử Kim thần long cạnh đó nín khe, nó từng bị thần nữ trừng trị nên tận giờ vẫn muốn chạm mặt.

      Tình cảm của Thần Nam vẫn thế nhưng thân thể còn thuộc về mình, thần nữ dung nhập vào thể nội , cất mình bay lên đối diện với Ma Chủ Bái Tướng đài.

      Cảm giác đó khiến người ta phát cuồng, nếu đấu được chắn đánh cho Độc Tiểu Huyên trận, lại đem thân thể đấu với nhân vật như Ma Chủ.

      “Tiểu nha đầu muốn đấu với ta?” E rằng chỉ có Ma Chủ mới dám coi thường ma nữ như vậy.

      “Cháu muốn đấu với thúc thúc.”

      Thần Nam cảm giác cực kì quái dị, như người bàng quan cảm thụ “lời lẽ và hành động của mình.”

      “Ta hiểu.” Ma Chủ nhìn “thanh niên” trước mặt sâu.

      Bằng trực giác, Thần Nam hiểu y nhìn mình chứ phải Độc Tiểu Huyên.

      Ma Chủ nghoẹo đầu nhìn tàn hồn đứng cùng y, họ tựa hồ tâm có cảm ứng, hồn ảnh ngửa mặt hú vang, khiến tầng địa ngục mười bảy rung lên, uy thế phát ra kém hơn thiên cổ Ma Chủ, hà huống giờ có ý thể khí tức.

      Hai tay tàn hồn vô thanh vô tức vẽ lên, chợt Thần Nam cảm giác mình khống chế được thân thể, thần nữ Độc Tiểu Huyên thoát ra, kinh dị nhìn tàn hồn, tỏ vẻ hiểu: “Y là ai?”

      Ma Chủ phất tay đưa Thần Nam rời khỏi chiến trường, trầm giọng: “Là mảnh chiến hồn tàn khuyết.”

      “Chín giọt chân ma chi huyết Trấn Ma thạch là của y?”

      sai nhưng ma thạch thông linh, muốn trả lại ma huyết nguyên lực, sau cùng tuy bị ép song nguyên lực lại bị chỉ cốt hấp nạp. Y cùng chỉ cốt luấn quấn vô tận tuế nguyệt, mấy phen nguy hiểm, hôm nay mới giải thoát.”

      “Y ra là ai?” Độc Tiểu Huyên tỏ ra vô cùng kích động.

      “Người cùng ta tác chiến, Tiểu Huyên, cháu lui .” Ma Chủ lộ ra thần sắc nhu hòa hiếm thấy, Thần ma đồ đầu y quay tít khiến phong vân biến ảo, thiên địa thất sắc, cỗ gian năng lượng cực kì đặc dị tràn ra.

      Thiên địa sáng lòa, bạch quang rực rỡ khiến thiên nhãn thần thông của bọn Thần Nam, Tử Kim thần long thể nhìn thấy gì.

      , cháu muốn đệ tam giới.” Thần nữ tựa hồ giãy giụa nhưng Thái cực đồ chụp lên rồi đưa nàng ta vào làn bạch quang.

      Thoáng sau, hào quang tắt lịm, Thái cực đồ chậm rãi quay tròn đầu Ma Chủ và tàn hồn, thần nữ Độc Tiểu Huyên mất bóng.

      Tình cảnh khiến tất cả tắt tiếng, Độc Tiểu Huyên mạnh thế nào, ai cũng biết nhưng vẫn bị Ma Chủ lợi dụng Thái cực đồ đưa vào đệ tam giới.

      Ma Chủ quay người nhìn sang thủ mộ lão nhân.

      “Lão nhân gia tự , phiền ngươi động thủ!” Thủ mộ lão nhân sầm mặt.

      “Chậm , ta muốn mượn ngươi thứ.” Ma Chủ .

      “Mượn gì?”

      “Mượn thân thể dùng tạm.”

      “Ta #@% #...” Tâm tình của thủ mộ lão nhân tại y hệt Thần Nam vừa nãy, cách mượn thân thể này khiến người ta khó chịu.

      “Ta mượn cho y.” Ma Chủ chỉ vào tàn hồn bên mình, với thủ mộ lão nhân: “ lâu lắm, khi chúng ta xử lý xong xuôi tình, vào đệ tam giới trả lại ngay.”

      “Đừng hòng, có cửa đâu.” Thủ mộ lão nhân chuẩn bị đại chiến, bình thường lão vẫn cười cợt nhưng có nguyên tắc riêng.

      Lúc Ma Chủ nhìn sang Tây thổ Đồ Đằng, y cố gắng chống lại sinh tử giày vò, trực tiếp cự tuyệt đạo: “Trừ phi ta chết.”

      Ma Chủ thêm câu nào, giải trừ Nghịch Loạn m Dương pháp tắc, trực tiếp tung ra quyền, bạch quang sáng chói, Thụy Đức Lạp Áo bị đánh bay vào đệ tam giới, quả nhiên nể mặt y chút nào.

      “Ngươi lên đường .”

      “Lão nhân gia ta là giữ lời, tự đệ tam giới nhưng ta muốn đợi thêm chút xem ngươi làm thế nào mời hết mọi người vào đó.”

      “Được.” Ma Chủ miễn cưỡng thủ mộ lão nhân. Y đứng Bái Tướng đài, quay lại nhìn ma tính Thần Chiến mấy ngàn trượng, mắt lộ vẻ hân thưởng: “Ta muốn mượn thân thể sử dụng.”

      Từ đầu đến giờ, ma tính Thần Chiến ngưng thị lên tàn hồn Bái Tướng đài nhưng nghe Ma Chủ hỏi lại gật đầu, tịnh lộ ra sát ý điên cuồng như mọi người dự liệu, hành động tựa hồ theo bản năng.

      chỉ thủ mộ lão nhân kinh dị, Ma Chủ cũng bất ngờ.

      Tàn hồn bay lên nhanh chóng nhập vào thể nội Thần Chiến, cái thế ma thể nhanh chóng co lại, thoáng chốc hóa thành thường nhân, thanh niên nam tử khí bột phát xuất trước mặt tất cả.

      Thần Nam rúng động, sau cùng cũng thấy lại dung mạo chân thân của phụ thân.

      Thần Chiến và Ma Chủ sóng vai đứng Bái Tướng đài, cùng nhìn về hai con mắt khổng lồ ở ngoài xa.

      Ma Chủ lạnh lùng: “Thần đại, Thần nhị, ta biết tiên tổ của các ngươi chưa tụ được “linh thức”, tại do các ngươi ngầm thao túng. Nếu các ngươi sợ hai con mắt vất vả mới tụ lại được bị đánh tan trong lúc đại chiến, cứ việc xuất thủ.”

      “Hắc!” Tiếng hừ lạnh truyền tới, hư vỡ tan, bạch quang chiếu rọi thiên địa, loáng thoáng có tiếng : “Vốn có ý vào đệ tam giới tụ lại Viễn tổ chân thân, tại vừa hay hợp thời cơ.”

      Hai đạo nhân ảnh và đôi mắt khổng lồ tiến vào bạch quang.

      Thủ mộ lão nhân và Thần Nam đều cho rằng đối phó với người Thần gia tất Ma Chủ phải đại chiến kịch liệt, ngờ lại thuận lợi như vậy.

      Nhưng thủ mộ lão nhân lại cười vang: “Những người ở đây đều giải quyết xong, ta vẫn tín ngươi mời được hết cường giả vào đệ tam giới.”

      Ma Chủ lạnh lùng: “Có lẽ, Bái Tướng đài do ta dùng nguyên thần tế luyện, ắt cảm ứng được mọi cường giả cấp cao.” Đoạn y và Thần Chiến bay lên Bái Tướng đài quát vang: “ tại bắt đầu mời người. Bái Tướng đài, nào.”

      Bái Tướng đài phá toái hư bay khỏi tầng địa ngục mười bảy.

      Quả là bảo vật, Bái Tướng đài xuất động mời người.

      Với những cao thủ này khoảng cách vạn dặm là gì.

      Nửa thời thần sau, hư tan vỡ, Bái Tướng đài bay về, theo sau là thanh niên nam tử sát khí xung thiên

      “Ai quấy nhiễu Tử Tiêu lão tổ ngủ?” Tóc y tím sẫm, song mục như điện lạnh lùng nhìn mọi ngời trong tầng địa ngục mười bảy.

      “Ta, mời ngươi vào đệ tam giới.” Ma Chủ nhiều, Thần ma đồ trực tiếp chụp xuống, bạch quang lóe sáng rồi Tử Tiêu lão tổ bị đẩy xuống đệ tam giới.

      Nửa thời thần sau, Bái Tướng đài lại quay về, phía sau có băng quan, mơ hồ nhận ra có nhân ảnh mơ hồ bên trong. Ngoài ra còn có huyết sắc trường phát thanh niên nam tử phá bay tới. Cả hai đều ma khí xung thiên, phát ra cường giả khí tức khiến thủ mộ lão nhân kinh hãi.

      Lão hô lên: “Lẽ nào là Thái Cổ Lục Tà? Hắc hắc, phiền hà rồi.”

      Thần Nam cũng chấn kinh, Thái Cổ Lục Tà này chắc là chân chính tổ thần của lục đại tà đạo thánh địa.

      “Ma Chủ?” Huyết phát thanh niên nam tử phát giác Ma Chủ liền kêu lên kinh dị, hiển nhiên từng có quen biết.

      “Là ta. Ngươi là Hỗn Thiên tổ thần trong Thái Cổ Lục Tà?”

      “Hừ, là ta, làm gì mà loạn xạ hết lên, quấy nhiễu ta thanh tu?”

      “Mời ngươi vào đệ tam giới.”

      “Ha ha… Ma Chủ ngươi vẫn bá đạo như xưa. trạng của ngươi chắc bị ta giết mất.” Hỗn Thiên tổ thần lên nét cuồng nhiệt trong mắt, xem ra là lão bất tử điên cuồng.

      “Hừ.” Từ trong băng quan cũng truyền ra tiếng hừ lạnh: “Ma Chủ, có bao quát Tuyệt Tình tổ thần ta ?”

      “Đúng thế.”

      “Ầm.”

      Băng quan nổ tung, bạch phát thanh niên nam tử đứng , lạnh giọng: “Tư thái khoa trương của ngươi vĩnh viễn khiến người khác khó chịu. Ngươi đánh thức ta từ dưới vạn trượng tuyết phong chỉ để hân thưởng nét cuồng vọng của ngươi sao?”

      “Hắc hắc...”

      Cách đó xa, thủ mộ lão nhân mỉm cười lẩm bẩm: “Hai lão tặc này đến lại có kịch hay xem.”

      Ma Chủ vẫn đổi vẻ cao ngạo, lạnh lùng : “Các ngươi rất mạnh nhưng ta có thời gian đấu với các ngươi.”

      Hỗn Thiên tổ thần và Tuyệt Tình tổ thần lúc dó mới chú ý đến Thái cực đồ, lập tức biến sắc.

      Hỗn Thiên tổ thần cả kinh: “ ngờ ngươi lại tế luyện thành công.”

      Tuyệt Tình tổ thần : “Ta định thỉnh giáo công lực chân của ngươi chứ muốn đấu với thứ do người chết hợp thành này.”

      Ma Chủ lạnh giọng: “Đáng tiếc, hôm nay kẻ muốn động thủ với ta vô vàn, nên ta phụng bồi ngươi được.”

      “Ngươi sợ?” Tuyệt Tình tổ thần cười lạnh.

      “Ta đến đây.” Thần Chiến đứng cạnh Ma Chủ lúc đó đột nhiên lên tiếng.

      Ma Chủ nhìn y với vẻ kinh dị, sau cùng gật đầu.

      “Ngươi là ai?” Tuyệt Tình tổ thần lộ vẻ hồ nghi.

      Thần Chiến gì nhưng cường giả khí tức bùng lên, quét khắp tầng địa ngục mười bảy. Chiến ý cao ngất thể cho Tuyệt Tình tổ thần thấy động thủ thôi, động là thạch phá thiên kinh!

      Tuyệt Tình tổ thần lộ vẻ ngưng trọng, hiểu về đối thủ mới là điều đáng sợ, y quyết định dùng tuyệt sát.

      “Băng - Phong - Quy - Hư!”

      Y nhắc lại từng chữ, thi triển pháp tắc mạnh nhất của mình.

      Khắp trời đều là băng tuyết, thoáng chốc, Thần Chiến bị băng phong trong khối băng như ngọn núi cao.

      Thủ mộ lão nhân kêu lên: “Xong rồi, lại tránh , bị nguyên thủy chân băng trong truyền thuyết đông cứng, dù Thái cổ cường giả cũng tan xương, nguyên thần khó thoát.”

      Thân thể Thần Chiến trong băng sơn bị đông thành mấy phần.

      Thần Nam vừa kinh hãi vừa giận, Tử Kim thần long và Cổ Tư ôm lấy , cho lao tới.

      Ma Chủ cũng lộ vẻ kinh ngạc: “ nên, sao lại sai lầm như vậy.”

      Nhưng chưa dứt lời, trong băng sơn truyền ra thần thức dao động, từng chữ cất lên: “Vạn - Cổ - Giai - !”

      Vụ khí lan tràn, băng sơn tiêu tan, cơ hồ chưa xảy ra điều gì, Thần Nam vẫn đứng như thần ma.

      “Hay cho Vạn Cổ Giai .” Thủ mộ lão nhân tán dương: “ điểm linh thức bất diệt khiến tất cả quay về ban đầu, pháp tắc đáng sợ .”

      Ma Chủ cũng nhìn Thần Chiến với vẻ kinh dị: “Vì sao vẫn do ngươi chủ đạo?” Nhưng lập tức hiểu ra: “Đúng, các ngươi có pháp tắc tương tự, nhưng…”

      Tuyệt Tình tổ thần dám tin vào những gì xảy ra, loại pháp tắc kinh hồn kia hoàn toàn phá giải “Băng phong quy hư”! Quá đáng sợ.

      “Vạn - Cổ - Giai - !” Thần Chiến nhắc lại từng chữ, niệm lại vô địch pháp tắc như cổ lão ma chú.

      “A...”

      Tuyệt Tình tổ thần gầm lên, liên tục ảo diệt , thay đổi phương hướng, nhưng lúc Thần Chiến dừng lại, Tuyệt Tình tổ thần cũng bị pháp tắc đánh trúng, dáng vẻ từ hai mươi tuổi lui xuống còn chừng mười tám, mười chín tuổi.

      “Chuyện này…. Sao có thể?” Y dám tin vào cảm giác, lần đầu tiên tỏ vẻ sợ hãi.

      Ma Chủ nhìn Thần Chiến rất sâu, quay qua Tuyệt Tình tổ thần: “Công phu của ngươi chắc chỉ cần trăm năm tu dưỡng là khôi phục, đệ tam giới thích hợp hơn cả.”

      “Các ngươi…” Tuyệt Tình tổ thần bi phẫn vô cùng, đệ tam giới thế này quá khuất nhục, những giờ đành cúi đầu, y nhìn Thần Chiến chằm chằm: “Ngươi là ai?”

      Thần Nam gì, đứng yên như bức tượng cổ lão, vẻ thương tang và điên cuồng hiếu sát trong mắt.

      Hỗn Thiên tổ thần cũng tỏ vẻ điên cuồng: “Ta lên thử xem.”

      Nhưng y bị Tuyệt Tình tổ thần ngăn lại: “Chúng ta nhận thua, ta cần ngươi bảo vệ, nếu ngươi cũng gặp bất trắc, e là chúng ta đều xong đời.”

      “Thỏa hiệp thế nào sao?” Hỗn Thiên tổ thần tỏ vẻ cứng cỏi, tựa hồ phi thường bất cam tâm. Nhưng sau cùng nhẫn nhịn được.

      Bạch quang lóe sáng, cả hai tiến vào, đồng thời lạnh lùng rít lên: “Mối hận hôm nay báo vào ngày khác.”

      Cường địch bị đưa vào đệ tam giới, Ma Chủ quay qua đánh giá Thần Chiến: “Chúng ta nên giải quyết vấn đề lần cho xong, đến lúc chúng ta lại liên thủ rồi.”

      Thủ mộ lão nhân biến hẳn sắc mặt, hiểu được hàm ý của Ma Chủ: “Ngươi… định làm thế, cải biến tất cả cách cục của thiên địa.”

      “Thay chút thôi,” giọng Ma Chủ lạnh ngắt.

      Thủ mộ lão nhân ré lên: “Cái gì mà chút! Loạn thiên động địa! Thiên, nhân lưỡng giới đều đại biến dạng, các ngươi cảm cái biến quỹ tích của hai thế giới.”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 291: Thế giới kịch biến



      Ma Chủ kinh tài tuyệt diễm, ngạo thị thiên cổ, dẫu trầm tịch vô tận tuế nguyệt nhưng vẫn gây ra phong ba ngàn đời, chỉ có cuồng nhân như y mới dám khẩu xuất cuồng ngôn, đưa hết Thái cổ siêu tuyệt cao thủ vào đệ tam giới.

      ra y có khả năng thực được, Tây thổ Đồ Đằng, Độc Tiểu Huyên, Tử Tiêu lão tổ đều bị đưa vào đệ tam giới. Thần gia tuy tự nguyện vào nhưng vì thế mà nổi sóng gió. tại, Hỗn Thiên tổ thần và Tuyệt Tình tổ thần của Thái Cổ Lục Tà trong truyền thuyết cũng bị bức vào. Thiên thượng địa hạ, chỉ có Ma Chủ mới dám làm thế.

      Bá khí và thực lực của Ma Chủ cùng hiển , đưa người đạt độ cao khó với, là ma tính Thần Chiến sau khi tàn hồn nhập chủ, cũng hiển vô thượng uy thế chấn cổ thước kim.

      tại khó là tàn hồn hay Thần Chiến làm chủ đạo, nhưng chắc chắn hai người hợp lại, đủ tư cách sánh với Ma Chủ.

      Pháp tắc đáp sợ Vạn Cổ Giai khoáng cổ tuyệt kim, nhân vật trong Thái Cổ Lục Tà cũng chịu nổi, bị đoạt mất vô tận tuế nguyệt!

      Ma Chủ nhìn Thần Chiến sâu đoạn lại nhìn về chân trời: “Xảo hợp, đúng là xảo hợp, pháp tắc cũng tương tự.”

      Thủ mộ lão nhân và Thần Nam biết y đến tàn hồn và Thần Chiến.

      “Ha ha…” Ma Chủ ngửa mặt cười bi thiết, thần sắc lạnh lùng tan , lộ ra tình cảm chân : “Hỏi khắp mặt đất này, ai qua hết mọi nổi chìm, chỉ có Ma Chủ ta, nhưng… các vị ngay ta cũng nắm được.”

      “Xong rồi, lại phát cuồng, ngăn nổi nữa.” Thủ mộ lão nhân lẩm bẩm, thoái lui mười mấy dặm.

      Quả nhiên, Ma Chủ xong, thần sắc liền băng lãnh, với ma tính Thần Chiến: “Bất kể ngươi là ai, Vạn Cổ Giai do ngươi mà định, Mộng Ảo Hoa vì ta mà thành. Cùng hợp lại cải biến thời , chúng ta liên thủ ắt thiên động địa! cần tiếp xúc với những cường giả cần vào đệ tam giới mà trực tiếp di chuyển cả thời gian và gian theo họ. Nhưng như thế khiến thiên địa kịch biến, Thiên giới, Nhân gian, các Huyền giới vô chủ thông nhau. Có lẽ cũng hẳn là việc xấu, các giới hợp nhất vĩnh hằng, thực đại đồng.”

      “Ma Chủ, ngươi điên rồi, việc này cũng làm được sao?” Hiển nhiên, thủ mộ lão nhân phi thường lo lắng, khuyên giải lần cuối.

      Giọng Ma Chủ lạnh tanh: “Thiên địa cách cục nên chuyển biến, có vài người tâm quá lớn, ôm những mục đích khác nhau. Có kẻ vọng tưởng luyện hóa cả thế giới, có kẻ định dùng nội thiên địa thay cho đại thế giới, hoặc có kẻ định mở thế giới khác. Ta khâm phục họ nhưng cứ lần lượt làm thế, coi thiên hạ là ván cờ dẫn tới những sức mạnh lớn hơn, khiến các giới tiến tới hủy diệt.”

      Thủ mộ lão nhân : “Nhưng thủ đoạn của các ngươi quá kịch liệt.”

      Ma Chủ đáp: “Coi thiên địa là cục thế, chúng sinh là quân cờ, ai cho rằng mình đánh cờ, kì sa vào cục thế, ai có thể thoát ra ngoài. Hôm nay ta cũng muốn nhúng tay.”

      Thủ mộ lão nhân im lặng, ngơ ngẩn cất tiếng: “Ngươi định xử lý hết tất cả sao?”

      “Đương nhiên, với trạng thái giờ của ta và y, dù Vạn Cổ Giai và Mộng Ảo Hoa đồng thời tác dụng lên Thần ma đồ cũng thể đủ được. Nhưng có tàn phá thế giới, mọi thứ đều ổn.”

      “Tàn phá thế giới?” Thủ mộ lão nhân kinh nghi bất định. Ma Chủ quát vang: “ tại bắt đầu thôi.” Y và Thần Chiến tàn hồn nhập chủ đứng sóng vai, thân thể cùng phóng đại.

      Mười trượng.

      Trăm trượng.

      Ngàn trượng.

      Vạn trượng!

      Hai ma thể cao nhập mây, phảng phất muốn phá toái thiên địa.

      Ma thể hoàm mỹ, đầu gối trở xuống ngập đất, ngực trở lên chạm thái hư, xứng danh vươn tới cửu thiên, tiến xuống u minh, đỉnh thiên lập địa!

      Thần ma đồ cũng phóng đại theo nhưng luôn lơ lửng đầu hai người, liên tục quay tít phát ra hào quang hai màu đen và vàng, vô tận sinh chi khí tức và tử chi khí tức quét khắp thiên địa.

      Thủ mộ lão nhân đến giờ cũng biết rằng tầng địa ngục mười bảy là tàn phá thế giới, hai vị cường giả chấn cổ thước kim dùng cái thế ma thể mượn sức mạnh của nó.

      Thần Nam ở ngoài xa lặn lẽ nhìn hai người, trong lòng bình tĩnh vô cùng.

      “Quá quá quá… quá …quá…điên…cuồng..” Tử Kim thần long kích động lắp bắp: “Hai người này khiến long đại gia kích động quá, ta…ta…ta hâm mộ, sùng bái họ. Đời là phải thế, nắm thiên địa vạn vật trong tay, cả thế giới do ta định, mới là nam nhân. Grào... “

      Long Bảo Bảo kích động lắm, tuy hiếu kỳ và kinh hãi nhưng nó vẫy vẫy đôi cánh hoàng kim, lắc lư bay, nháy mắt hỏi : “‘Nam nhân’ có ăn được ? Ngon ? Đời chỉ cần khoái lạc bình tĩnh là được, ôm lắm chỉ tổ mệt thân, vô vị, chả có gì hay.”

      Thủ mộ lão nhân lẩm bẩm: “Xong rồi, ngăn được. Chỗ quái quỷ đó vào dễ ra khó, lão nhân gia ta trăm cay ngàn đắng mới ra được, giờ lại phải vào, bực quá.”

      Lúc này mọi người ở trong tầng địa ngục mười bảy đều có cảm giác kỳ dị, thế giới này

      Đúng vậy, đó phải là ảo giác, là tình xảy ra.

      Ma Chủ và ma tính Thần Chiến tàn hồn nhập chủ mượn sức mạnh của tàn phá thế giới, cả thế giới nhanh chóng co lại. Họ phải thi triển pháp tắc mạnh nhất, chỉ bó hẹp trong mấy người mà vượt qua cả thiên, nhân lưỡng giới nên cần sức mạnh khó tưởng tượng nổi.

      Ba ngày ba đêm mà dài như ức vạn năm, hai vạn trượng ma thể như đứng đó từ Thái cổ phát ra dao động năng lượng hùng hồn, cuốn khắp thế giới.

      Sức mạnh này khiến tất cả lạnh mình, dám nảy lòng chống đối.

      Mạnh như thủ mộ lão nhân cũng liên tục hở dài, dẫn đạo sức mạnh của tàn phá thế giới tác động lên hai thế giới hoàn chỉnh, quá điên cuồng.

      Ai cũng cảm giác được năng lượng ngớt đổ vào hai cái thế ma thể rồi lại bị hai người dẩy sang Thần ma đồ.

      Thái cực đồ thần bí biết hút bao nhiêu sức mạnh, chầm chậm chuyển động, mang lại cảm giác như thập vạn cự sơn áp đỉnh.

      Ma Chủ và Thần Chiến cũng hoàn thành động tác, chậm rãi bay lên tiến vào trong Thần ma đồ rộng lớn vô biên, cùng dung hợp lại.

      Đồng thời, hai giọng cùng cất lên.

      “Nghịch loạn chi - mộng - ảo - - hoa!”

      “Vạn - Cổ - Giai - !”

      Hai tiếng hô chấn nhiếp lòng người vang lên, hai loại sức mạnh pháp tắc giao nhau, hình thành sức mạnh trái ngược, tác dụng khắp thiên địa

      “Ầm.”

      Tầng địa ngục mười bảy phá tan, Thái cực đồ xung thiên bay khỏi địa ngục nhưng gian phá toái đóng lại mà vẫn mở ra, sức mạnh vô hình men theo cửa ra, liên tục tụ vào Thần ma đồ.

      Thái Cực Thần Ma đồ hóa hai, hóa bốn, hóa thành ngàn vạn bay khắp Nhân gian, Thiên giới…

      Hôm đó, thiên địa rung chuyển, ai tưởng tượng được kịch biến phát sinh, đến đâu cũng thấy hai mài vàng, đen giao nhau, hai ma ảnh trong hào quang xuất khắp mọi ngóc ngách của thế giới.

      Mộng Ảo Hoa, Vạn Cổ Giai giao nhau, sức mạnh tụ vào Thần ma đồ, lại có tàn phá thế giới hậu thuẫn, tác dụng lên thiên, nhân lưỡng giới, điều chỉnh ảnh hưởng cách cục của hai gian.

      Thiên địa lay động.

      Thiên môn mở rộng, nhiều nơi ở Nhân gian và Thiên giới hợp lại, hai gian xuất nhiều thông đạo.

      Biến hóa khủng khiếp còn ở phía sau, thời đại loạn, nhiều Huyền giới vô chủ tan biến, dung nhập vào đại thiên địa.

      Mộng Ảo Hoa, Vạn Cổ Giai vốn khoáng cổ tuyệt kim, cộng thêm sức mạnh của tàn phá thế giới, đương nhiên đại lực xuất ra là tưởng.

      Thiên địa tương thông, đại hoàn cảnh phát sinh đại biến hóa!

      Sau đó, từng ngọn núi xuất tại Nhân gian, nhiều bình nguyên vô danh hiển tại Thiên giới, địa vực của hai giơi rộng hơn biết bao lần, ở giữa lại cố vô số thông đạo, loáng thoáng có xu thế nối nhau.

      Thiên cũng ngăn nổi, trước Mộng Ảo Hoa và Vạn Cổ Giai , thiên phạt mất tác dụng, trật tự bị đả phá!

      Đương nhiên khi thế giới bình tĩnh lại, Thiên cũng biến hóa.

      Trong lúc thiên cổ kịch biến, đại hoàn cảnh biến hóa, nhưng địa vực cũng biến đổi, nhiều Huyền giới trùng điệp lên nhau, mọi gian gần như trong suốt.

      Ngay cả tầng địa ngục mười bảy cũng ngoại lệ, Thần Nam nhìn thấy tầng tầng gian trong suốt trùng điệp lên như bong bóng.

      Rồi thấy sóng Đông Hải ở Thiên giới và tầng địa ngục mười bảy nối nhau, thậm chí thấy cả thân ảnh Long Vũ lóe lên.

      thấy sông hồ núi non ở Nhân gian và Thiên giới nối liền, những dãy núi trở nên hùng vĩ tươi đẹp hơn nhiều.

      Thế giới đại biến dạng, phải chuyện hư ảo mà là chuyện xảy ra, chỉ Thiên giới, Nhân gian nối nhau mà tàn phá thế giới và ngoại giới cũng tương liên…
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :