Chương 252: Người ai ngờ đến Ba đại cao thủ cùng tới, uy thế này đúng là làm cho thiên địa thất sắc! Thánh chiến thiên sứ hiệu xưng Tây Phương Thiên giới chiến tộc tối cường đại, bọn họ vì chiến đấu mà sinh ra đúng là chiến thần trời sinh. Thánh chiến thiên nguyên trảm dài hớn trăm trượng, kim quang rực rỡ xé toạc cả gian tiến nhập vào vô hình thiên địa của Ma Viên. Đồng thời lúc đó, Ngũ ma ngục của Đại Ma ảo hóa thành năm cái hang lớn ngừng thôn phệ gian kì dị xung quanh Ma Viên, hư ngừng vỡ vụn. Đạm Đài Tuyền giống như Cửu thiên huyền nữ lạc xuống phàm trần, cùng với bốn chữ “Nghịch loạn thời ” vừa thốt ra, cả gian dường như bị bóp méo, trở nên mờ ảo nhìn , thời phảng phất như bị thay đổi trạng thái nguyên dạng. “Gào……” Ma Viên ngửa mặt lên trời hống lên tiếng chấn động thiên địa, phía xa xa có gần trăm Huyền giới cao thủ bị ma chấn làm cho rơi xuống. Ma Viên toàn thân dưới lông tóc dựng đứng, hình dáng hết sức dữ tợn, chấn nát thế công mạnh mẽ của ba đại cao thủ. Bất quá vô hình thiên địa xung quanh nó bị thay đổi, nằm trong khống chế của nó nữa. Thần Nam cùng với Tử Kim Thần Long bay lên trung tiến vào khoảng gian kì dị. Đến tận bây giờ, Thần Nam hề hoài nghi, Nhân gian tuyệt yếu hơn Thiên giới! Trong vạn trượng hồng trần, vẫn có cao thủ. Bay lên cao, Thần Nam giương cung lắp tiễn. Hậu Nghệ cung hướng phía Ma Viên, dây cung khẽ bật ra, đạo kim mang phá toái hư trong nháy mắt phóng đến trước ngực Ma Viên. Bất quá chớp mắt bị hắc trảo cự đại đánh nát, từng điểm tinh quang phát tán giữa trung. Thánh chiến thiên sứ Nạp Lan Nhược Thủy toàn thân kim quang rực rỡ, nàng như tia chớp màu vàng sáng rực lao tới cách Ma Viên trăm trượng, bất quá cũng dám tiến vào sát hơn dù chỉ nửa trượng. Hung hăng chém xuống đạo Thánh chiến thiên nguyên trảm, sau đó lại bay vút lên cao. “Oành oành oành……” dải ánh sáng kim sắc nhọn hoắt dài hơn trăm trượng dẫn theo từng đợt sấm sét của thiên phạt lão tới Viễn cổ Ma Viên. Chỉ là, thiên lôi đánh xuống căn bản đối với Ma Viên vô hiệu nên nó để vào mắt. Chỉ có dải ánh sáng kim sắc kia bị Bạo Viên há mồm phun ra tia chớp lớn, trực tiếp đánh tan. Tây thổ Ma Viên đáng sợ, thực lực khiến cho người ta thể đo lường được! Đại Ma sợ ngược lại còn hống lên tiếng phách ra chưởng như dời non lấp biển, đánh về phía Viễn cổ Ma Viên, đồng thời Ngũ m Ma Ngục hướng về phía thân thể to lớn của Ma Viên bao trùm lên. Ma Viên chút sợ hãi, chỉ lạnh lùng đứng ở đó. Ngay cả hai chân đều di động, chỉ mở hai hai ma trảo cự đại ra, tại trung mạnh mẽ huy động trong trung. trời cao xuất từng tia lôi điện mạnh mẽ đánh xuống, năm cái hang lớn ngừng thôn phệ gian kì dị bị ma trảo của Bạo Viên đánh tan, gian theo đó vỡ vụn. Điều này biến thái quá mức! Đám người quan chiến ở phía xa chỉ có thể cảm thán như vậy. Đại Ma tự hồ có chút cố kị, khi tiến đến còn cách Ma Viên mấy chục trượng dám tiến tới nữa, nó đánh ra chưởng với sức dời non lấp biển ảo hóa thành huyết sắc chưởng ảnh to lớn ở giữa trung phóng tới Ma Viên. Huyết chưởng này cũng đồng dạng với cự trảo của Ma Viên to như ngọn núi . Hắc Ma Viên cười lãnh, lộ ra hàm răng trắng nhờn nhợt, phách trảo về phía trước, thiên địa nguyên khí chấn động mãnh liệt, mây khắp bốn phương đều bị chấn tán. Sau đó ma vân cuồn cuộn nổi lên khắp cả bầu trời. tiếng nổ vang lên, lấy Ma Viên làm trung tâm khuyếch tán ra từng đợt sóng nguyên khí dao động mạnh mẽ, huyết sắc cự chưởng bị phách tán, ĐạiMa bị chấn bay ra ngoài trăm trượng mới ổn trụ lại thân hình. Ma Viên tựa hồ có lòng tin rất lớn đối với thực lực khủng bố của bản thân mình, thèm chuyển động thân hình, chỉ quay đầu về Đạm Đài Tuyền, cười dữ tợn. Đạm Đài Tuyền cười tiếng, như hoa xuân nở rộ, : “Viên phu nhân, mấy ngàn năm gặp, vẫn mạnh khỏe chứ?”. “Rất khỏe, tiểu muội muội cũng tồi. Có thể làm chấn động thiên địa pháp tắc của ta, xem ra tiểu muội muội của ta thời gian dài gặp đúng là có ít tiến bộ”. Rất nhiều kẻ quan chiến cảm giác người nổi da gà, thượng cổ mãnh thú thô kệch như thế này, lại có thể cùng mới người tuyệt sắc thiên kiều xưng hô tỉ muội, thực khiến cho người ta có cảm giác quái dị. “A a… Tiểu muội tự nhiên phải là đối thủ của tỷ tỷ, đâu dám tự bêu xấu chứ”. “Hắc hắc…” Ma Viên lãnh cười : “Nhưng mà tỷ rất muốn kiến thức chút tinh thần lực của muội”. Ma Viên bay lên đứng giữa trung. Đối mặt với Đạm Đài Tuyền, để lại mặt đất cái bóng to lớn u. Lúc này, Thánh chiến thiên sứ Lạp Lan Nhược Thủy với Thần Nam: “Chạy!” “Tới đâu?” Thần Nam hỏi lại. Nạp Lan Nhược Thủy đáp: “Đến gặp người, cũng chỉ có người này mới có khả năng áp chế được bạo hành của Ma Viên!”. Thần Nam đáp: “Cứ thế này mà chạy hay lắm”. Xét cho cùng vừa rồi Đạm Đài Tuyền cũng xuất thủ giúp đỡ, nghĩ có thể chạy trốn vào lúc này. Đại Ma sắc mặt bất thiện trừng mắt nhìn Đạm Đài Tuyền cười lạnh, thầm nhủ: “Đó cũng là đối thủ tồi, nhưng mà phải là hôm nay” Y quay đầu lại nhìn Nạp Lan Nhược Thủy : “Ta dẫn dụ Ma Viên, các người trước ”. “Được” Nạp Lan Nhược Thủy nhanh chóng bay về phía Tây. Thần Nam gì, cùng với Tử Kim Thần Long vội vã theo sau. Đại Ma thực trực tiếp xé rách gian, lợi dụng những vết nứt gian hướng về phía Ma Viên trung. Ma Viên hống lên tiếng phẫn nộ, nhanh chóng chuyển thân quay lại đuổi giết Đại Ma. Đại Ma cười lạnh, ham chiến mà nhanh chóng phóng về phía chân trời phía tây. Ma Viên dám dây dưa với Đạm Đài Tuyền liền nhanh chóng ngừng truy đuổi theo Đại Ma như hình với bóng. Đám người Nạp Lan Nhược Thủy nhanh như chớp, trong chớp mắt tiến vào trong thập vạn đại sơn nơi giao nhau giữa hai đại lục đông và tây. Đám cao thủ Huyền giới thấy có mấy người đột nhiên bay liền cảm thấy kinh ngạc, sau đó có rất nhiều người cũng chạy theo. Đám Huyền giới cao thủ này căn cứ nguyên khí dao động còn lưu lại trong trung, nhanh chậm bám theo, mọi người đều muốn xem thử tu vi của Ma Viên rốt cuộc khủng bố đến mức nào. Trong lúc mọi người rời , Đạm Đài Tuyền hạ xuống Đạm Đài Thánh địa hoang tàn. “Tổ sư……” “Tổ sư……” Tất cả đám Đạm Đài đệ tử đều quỳ xuống bái lạy. “Đứng dậy cả ”. Đạm Đài Tuyền xinh đẹp xuất trần, tuy sắc mặt điềm đạm nhưng chứa uy nghiêm vô hình. Khiến cho đám đệ tử Đạm Đài nẩy sinh kính ngưỡng vô hạn. “Khả Nhi ở đâu?” Thấy có người nào trả lời, Đạm Đài Tuyền nhíu mày hỏi lại: “Mộng Khả Nhi ở đâu?” Thấy Đạm Đài Tuyền tịnh hỏi đến việc thánh địa bị hủy, mà câu hỏi đầu tiên lại liên quan đến Mộng Khả Nhi. Mấy vị trưởng lão trong Đạm Đài thánh địa trong lòng có chút khó hiểu vội vã ra lệnh cho người tìm kiếm Mộng Khả Nhi. Tất cả đệ tử trong thánh địa đều biết Mộng Khả Nhi, dù sao nàng cũng chính là đệ nhất truyền nhân, nhưng mà lúc này Mộng Khả Nhi đột nhiên bằng biến mất, chẳng biết là về phía nào. Đạm Đài Tuyền sắc mặt lộ vẻ lo lắng, : “Các ngươi biết nó biến mất bao lâu rồi ?” “Lúc tổ sư đối kháng thiên phạt, đệ tử còn nhìn thấy Mộng sư tỷ”. tiểu nương mười năm mười sáu tuổi vội vã trả lời. Đạm Đài Tuyền cảm giác việc có chút gì đó bình thường, liền nhàng cất người bay lên hai mắt nhắm lại tĩnh tọa giữa trung. Trong ánh mắt kinh hãi của phần đông đám Đạm Đài đệ tử, Đạm Đài Tuyền toàn thân dưới tỏa ra vạn đạo hào quang, từng bóng ảnh từ trong người Đạm Đài Tuyền bay ra, trong nháy mắt mấy chục bóng ảnh này tỏa ra bay khắp bốn phương tám hướng. Đám Đạm Đài đệ tử trợn mắt há mồm, có ít đệ tử trẻ tuổi kinh hãi thốt lên: “Tổ sư người lẽ nào có thể phân thân ra muôn vạn, cái này… phải là chứ?” trưởng lão có tiếng trong phái lắc đầu, cuối cùng thở dài : “Tất cả đệ tử, hãy mau tỏa ra tìm”. “ cần”. Chỉ lát sau Đạm Đài Tuyền hai mắt mở ra, từng đạo hư ảnh từ từ quay về trong người nàng, “Có người cố ý bắt Khả Nhi , các người có tìm cũng thấy đâu”. “Việc này… Tổ sư có biện pháp gì ?” “Việc này cần các người quản, ta tự mình tìm nó. Trước mắt Đạm Đài thánh địa bị hủy, nhưng may mắn các đệ tử vẫn còn sống. Các ngươi có thể ở trong dải núi tuyết khi chọn lấy ngọn rồi thiết lập lại tòa thánh địa”. “Vâng!” Đám Đạm Đài đệ tử nhất tề hô vang, sắc mặt lên vẻ hưng phấn, tổ sư trong truyền thuyết hạ giới khiến cho bọn họ Chỉ là mấy vị trưởng lão biết, Đạm Đài Tuyền dường như để ý đến việc thánh địa bị hủy, nàng ta chỉ quan tâm đến Mộng Khả Nhi mà thôi. Cuối cùng, sau khi giáo huấn hồi Đạm Đài Tuyền cất người lên trung nhanh chóng bay về phía Tây. Xuyên vân phá vụ, Nạp Lan Nhược Thủy lúc dẫn đám người Thần Nam bay qua dãy núi đột nhiên hạ xuống. Trong sơn cốc vô số xương cốt rải rác, lẫn trong xương khô là gạch ngói và đá vụn, nơi này là vùng đất hoang phế. “Đây… phải là Cổ Thần điện trong thập vạn đại sơn sao?” Thần Nam kinh hãi thốt lên. Tử kim thần long lại càng biết nơi này hơn, nó từng bị giam cầm tại đây mấy ngàn năm được thấy mặt trời. Lần này quay lại đây, tức giận quát lên: “Ta… muốn gặp lão cổ thần khốn nạn đó, nếu gặp lại ta lột da, rút gân y…” Bỗng nhiên, Tử Kim thần long á khẩu, nó nhìn đến há hốc mồm, lão nhân chỉ còn da bọc xương từ ngoài cốc thong thả vào. “Ta vả chết cái loại tiên nhân như ngươi.” Tử Kim thần long đột nhiên nhảy bật lên. Nó lao như trận cuồng phong, nháy mắt túm được áo lão nhân, cười lên khành khạch: “Oa ha ha… cái lão bất tử nhà ngươi, cũng có ngày lọt vào tay ta, ha ha ha… Long đại gia ta chơi đùa với ngươi! Lão già, xem ta làm sao thu thập ngươi! Grào…” Thánh chiến thiên sứ Lạp Nan Nhược Thủy hét lên: “Thả ông ta ra!” Tử kim thần long ngạc nhiên, hỏi lại: “Vì sao, ta hận ăn sống nuốt tươi cái lão bất tử này! Ngươi cùng với lão ta có quan hệ gì?” “Ông ấy là đệ nhất cao thủ của Thánh chiến thiên sứ nhất tộc ta! Trước mắt chỉ có ông ấy mới có thể áp chế bạo hành của Viên phu nhân”. “Ta #@%^& … nhìn ra, ngươi được xưng tụng là chiến lực đệ nhất của Thánh chiến nhất tộc ư? Năm đó vì sao ngươi lại giam hãm Long đại gia? Đến đây”. Tử Kim thần long mắng chửi ngừng, nó quả thực hận lão cổ thần ở trước mặt. Khô lâu lão nhân cười khổ, khẽ gật đầu với Thần Nam : “Người thanh niên, lâu gặp”. “Đúng vậy, lâu gặp. Người giúp việc cho thần lúc trước, là vị cổ thần”. “A a……” Lão nhân cười khổ, : “Bất đắc dĩ mà thôi, tiểu hữu giúp ta gỡ bỏ oán thù với vị long vương này, ta cho tiểu hữu tin tức trọng yếu”. “Tin tức gì?” “Thần Chiến phụ thân của tiểu hữu đến đây”.
Chương 253: Nỗi khổ của cổ thần Nghe cổ thần , thân tình Thần Nam kích động vô cùng, lao tới như điện, giật lão nhân từ tay Tử Kim thần long, chụp cứng cổ áo rồi hỏi gấp gáp: “Cho ta biết, phụ thân ta ở đâu?” “Khụ khụ…” Cổ thần hư nhược bị bóp mạnh đến độ bật ra tiếng ho. “Xin lỗi, ta quá kích động.” Thần Nam buông ra, thi lễ chân thành: “Xin tiền bối chỉ phụ thân ta ở đâu, sao tiền bối lại biết?” Cổ thần đưa đôi khô lâu thủ chỉnh lí tà áo nhăn nhúm, lại nhìn sáng Tử Kim thần long giận dữ nhìn mình: “Ta chỉ biết tin tức đại khái, thể xác định được.” “ sao, mong tiền bối cho biết là được.” Thần Nam . “Gào...” Cùng lúc vang lên tiếng gầm kinh thiên, ma viên như ngọn núi đấu với Đại Ma, cùng đến sơn cốc. Đại Ma đáp xuống cạnh bọn Thần Nam, trông y có vẻ hơi khó coi, khóe miệng rỉ máu. “Hừ đời ai cứu được các ngươi, nơi đây thành mồ chôn các ngươi.” Tây thổ ma viên cuốn lên cuồng phong đáp xuống, cả sơn cốc rung động. Ma viên như cự nhân đỉnh thiên lập địa nhìn xuống bọn Thần Nam. Chợt viễn cổ ma viên thần tình ngưng trệ rồi thở dốc, gào lên chói tai, sóng vô hình khiến đỉnh núi trong sơn cốc đổ sụp. “Gào... thể nào.” Ma viên ngửa mặt hú vang, thần tình kích động cùng cực, nhìn khô lâu cổ thần chằm chằm, run giọng: “Là… ngươi?” Đoạn phẫn nộ gầm lên: “Tên khốn ngươi năm xưa bỏ vợ bỏ con mà , ta phải giết ngươi.” Cự trảo như ngọn núi bổ xuống nhưng cổ thần thậm chí động đậy nổi, nhắm mắt lại, ra vẻ nhận mạng. Ma trảo của cuồng bạo ma viên còn cách cổ thần đầy nửa thước đột nhiên dừng lại, nếu bổ xuống tiếp, chắc chắn cổ thần thành tương thịt. “Gào...” Ma viên hú vang, đôi hắc trảo nắm lại thành quyền đấm vào ngực mình như sấm động liên hồi. Đoạn cơ hồ phát cuồng, lao vào nguyên thủy sâm lâm bên ngoài sơn cốc, vô số cây cổ thụ chọc trời bị đá gãy, nát tan tành, cành lá vụn bay tứ tán, vạt rừng bị hủy diệt. Ma viên giẫm vùng nguyên thủy sâm lâm thành bình địa! Nhưng tựa hồ vẫn chưa hoàn toàn phát tiết, ma viên lại gầm lên, khu rừng ngoài xa liên tục đổ gục như những cây lúa mềm oặt đột nhiên gặp phải kình phong, bật gốc cũng bị thổi bay, sóng hùng hậu lan tràn. Ngoài núi xa, truyền lại tiếng rú vang, mấy con phi long từ trong núi bay lên, cả con cự long hoảng sợ lao vào trung, định chạy khỏi địa vực đáng sợ này. Ma viên như thế tìm được đối tượng phát tiết, rít lên rồi bay theo, lưu lại dài tàn ảnh rồi nhanh chóng lướt , cảnh tượng ngoài xa quả lạnh mình, mấy con phi long đều bị ma viên xé xác, quăng vào sơn cốc. Cự long càng bi thảm, tâm tạng bị moi ra, đập ầm ầm trong tay ma viên. Ma viên đưa vào miệng, nhai qua qua rồi nuốt chửng. Đoạn lại gặm xương cự long, tình cảnh thê thảm nỡ nhìn. Tử Kim thần long hóa thành nhân hình đưa tay lau mồ hôi lạnh trán, quay với cổ thần: “Hùng mạnh cực điểm, lại là lão bà của ngươi, ta quả bội phục ngươi, thần tượng của đời ta. Ngay cả bạo viên thế này mà ngươi cũng cười được đúng là cầm thú, cần cũng biết ở Thiên giới ngươi là tên sắc lớn bằng trời, thiên sứ tiên nữ lọt vào mắt mà tìm kiểu diễm tình khác. Cao nhân, cao nhân!” Tử Kim thần long bị y nhốt mấy ngàn năm nên hận nhập cốt, năng tuyệt lưu tình. Cổ thần chỉ biết cười khổ. Nhưng việc thượng cổ hung thú ma viên là lão bà của y, chỉ Thần Nam tin mà Nạp Lan Nhược Thủy của lí giải nổi. Đại Ma vốn nghiêm túc cùng nhăn mặt, tựa hồ nghĩ ra phu thê nhà này sống với nhau kiểu gì. Nên biết, đạo cổ thần từng là đệ nhất cao thủ của thánh chiến thiên sứ tộc, cũng có nghĩa là cường giả có hạng của tây phương Thiên giới, muốn cưới thê tử kiểu gì chẳng được? Đừng những cao giai thiên sứ tư dung tuyệt thế mà ngay cả cưới nữ tính chủ thần cũng là bình thường. Nhưng y… chỉ cưới ma viên làm vợ, mà họ còn có hài tử. “Grào… ha ha ha… bộ dạng này của ngươi khiến ta nở từng khúc ruột.” Tử Kim thần long chêm vào: “Chắc năm xưa chịu khổ nhiều rồi nhỉ? Đường đường thánh chiến thiên sứ phong lưu ngời ngời, tiền đồ vô hạn bị ma viên bắt về làm lão công, đúng là… ai, hay .” Nhưng câu tiếp theo của của cổ thần khiến nó nín khe. “Lúc đó chúng ta lòng nhau.” Suýt nữa con rồng du côn ngã đập mặt xuống, dụng lực hất mạnh mới đứng lên được, hồi lâu sau nó tỉnh lại, vù tiếng cách xa cổ thần mấy trượng: “Tên khốn ngươi đúng là ***! Lúc xưa ngươi bắt long đại gia có phải vì….ta XXXX…” Nghĩ đến chuyện hay, toàn thân nó ướt đầm mồ hôi lạnh, lớn tiếng mắng: “Long đại gia ta thần vũ uy mãnh thế này mà ngươi định coi là bạo viên mỹ nữ hả, tổ tông nó chứ. Long đại gia là nam long đẹp trai hạng nhất. Ta XXXX…ngươi ***” Cổ thần hoàn toàn tắt tiếng. Nghe lão du côn từng bị hại mắng chửi, Thần Nam và Đại Ma tuy ti nhưng cảm giác thánh chiến thiên sứ này mắt mũi có vấn đề. Chỉ có Nạp Lan Nhược Thủy bình tĩnh lại, mặt vô cùng bình lặng. Ngoài xa, bạo viên nhai cự long huyết nhục mơ hồ, bạch cốt lộ ra, đoạn ném mạnh vào sơn cốc, nổi giận quay lại, giẫm mạnh cước xuống. Nếu con rồng du côn đủ nhanh chắc bị viên cước giẫm lún xuống đất, khoảng cách song phương đầy nửa thước. “Con rắn bốn chân ngươi vừa cái gì? Muốn chết hả.” Ma viên gầm lên. “…” Tử Kim thần long đối diện với cự viên liền nhũn như chi chi, thực lực nó kém hơn đành, đối phương lại nóng nảy, được nó liệt vào hàng địch nhân nên tránh xa ba bước. Cổ thần : “Nàng cuối cùng cũng hết giận.” “Còn lâu.” Ma viên nổi giận: “ mau, mấy ngàn năm trước, vì sao ngươi bỏ trở lại? Ngươi có biết hai mẹ con ta sống thế nào ? Tiểu Viên thiên tư tuyệt thế, kế thừa huyết mạch của ngươi, sinh ra có linh lực siêu việt, vốn có thể trở thành nhất đại Thần Hoàng trong thời gian ngắn nhất. Nhưng hai tên đường huynh đáng chết của ngươi thấy ngươi vắng, luôn gây khó cho hai mẹ con ta, cho rằng Tiểu Viên có sáu đầu là quá xấu, làm nhục hình tượng vinh quang của thánh chiến thiên sứ tộc nên chỉ muốn đuổi chúng ta . Ta đợi ngươi về nên muốn , nhưng chúng… chúng…” “Họ làm sao?” Cổ thần nóng nảy hỏi, ngực và bụng liên tục dập dồn. Viễn cổ ma viên cười ra nước mắt: “Chúng nhân lúc ta có mặt, bẻ gốc đôi cánh thánh chiến thiên sứ của Tiểu Viên để tiểu quái vật trong mắt chúng mất thân phận trong tộc, giải quyết mối nhục cho gia tộc.” “Khốn kiếp, hai tên khốn kiếp.” Cổ thần bi phẫn. “Sức mạnh hùng hậu của Tiểu Viên kế thừa từ ngươi mất sạch, nó suýt chết vì thế, từ đó thân thể ốm yếu, sức mạnh ta truyền thừa cho nó thể thức tỉnh, mấy ngàn năm rồi, đừng nó thành Thần Hoàng mà chưa tiến vào Thần Vương lĩnh vực cách chân chính.” Ai nấy ngầm chặc lưỡi trước cảnh ngộ bi thảm của Lục đầu thần ma viên, dù thân thể nhiều bệnh thần ma viên cũng nhanh chóng tiến vào cảnh giới Thần Vương, vậy mà viễn cổ ma viên vẫn bất mãn, thế là sao? Sức mạnh truyền thừa của gia tộc đó quá kinh khủng. Cổ thần thở dài hơi đoạn : “ ngờ lại vậy, trước đây ta cũng kì quái sao Tiểu Viên lúc thiên tư trác việt mà mấy ngàn năm rồi tiến cảnh nhanh như tưởng tượng, nguyên nhân hóa ra vì thế, năm xưa đúng là ta nên .” “Cái gì, ngươi gặp Tiểu Viên?” Viễn cổ ma viên kinh nghi hỏi. “Đúng, ta tuy bị phế, mất hết chiến lực nhưng vài thần thông vẫn thi triển được, ta đứng từ xa quan sát nó.” “Sao ngươi gặp ta, lúc xưa ngươi vì sao lại ?” “Lúc đó ta thành dáng vẻ người hầu ra người ra quỷ này, do dự có gặp nàng nghe tin nàng giết hai ca ca của ta, ta…” “Nên ngươi biết gặp ta thế nào, báo cừu cho chúng thế nào chăng?” Viễn cổ ma viên cười như khóc: “Hai tên đường huynh khốn kiếp của ngươi hại Tiểu Viên sống bằng chết, đương nhiên ta tha cho chúng, chúng bị ta xé xác nhưng tiếc là chưa kịp lấy cánh thánh chiến thiên sứ đưa vào thể nội Tiểu Viên. Đêm đó máu nhuộm tây phương, sung sướng thống khoái lâm li, dù ta trọng thương gần chết nhưng vẫn thoát được.” “Ta thẹn với hai mẹ con nàng.” Cổ thần thống khổ thở dài. “Ngươi còn chưa vì sao mấy ngàn năm trước lại bỏ ?” Cổ thần chìm vào hồi ức: “Đệ nhất nhân Huyết Đế của huyết thiên sứ tộc vô tình phát di tích kì dị ở Nhân gian, lấy được cấm kị cổ vật ngọc như ý, bên trong tàng sức mạnh vô cùng. Ta muốn vì thế mà huyết thiên sứ tộc thực lực đại tăng, đồng thời muốn tặng nàng lễ vật để nàng vui nên mình vượt cổ trận xuống Nhân gian định giết Huyết Đế. Ai ngờ đó là cái bẫy, chúng cổ ý lộ tin cho ta, biết rằng tính tình của ta mình gặp Huyết Đế quyết chiến…” “Đợi ta lại là tam đại cao thủ của huyết thiên sứ tộc hợp lực.” Cổ thần hơi ngừng lại: “Trận chiến đó quá thảm liệt, nghĩ lại mà giờ ta còn sợ, ta mà mặc Huyền Vũ giáp chắc bị họ diệt, ta dốc toàn lực, giết được hai người kia, Huyết Đế tuy chết nhưng cũng bi thảm như ta, tu vi đại tổn, từ Thần Hoàng lạc xuống cảnh giới Thần Vương, chúng ta đều muốn cứ thế quay về nên quyết tử trong thập vạn đại sơn. Kết quả ta thắng rất thảm, nhất thân chiến lực toàn bộ tiêu tan, thánh chiến vũ dực cũng thoái hóa. Sau đó ta đại khai sát giới ở Thiên giới, giết tộc nhân rồi chạy về Nhân gian. Ta thành thế này, lòng lạnh tro tàn, chỉ còn cách đợi chết dần trong chốn Nhân gian hồng trần.” “Ngươi là ? Vì muốn làm ta vui nên giết Huyết Đế đoạt ngọc như ý chứ phải vứt bỏ hai mẹ con ta?” “Đương nhiên phải, sao nàng lại nghĩ thế?” “Gào...” Tiếng gầm vang vọng, ma viên như ngọn núi nhanh chóng co rút hình thể, hình dạng đáng sợ biến hóa dữ dội. Nháy mắt sau, nữ tử chừng hai mươi tuổi xuất trước mắt tất xả, nàng mặc váy đen, mái tóc đen nhánh, làn mi cong vút, mắt trong như nước hồ thu, sống mũi nhô cao, cặp môi đỏ thắm, hàm răng trắng bóng, cần cổ trắng như thiên nga, vòng eo bó chặt, gò ngực nhô cao, cặp mông đầy đặn, đôi chân dài, đúng là tuyệt thế đại mĩ nhân quốc sắc thiên hương, làm gì còn chút nào dáng vẻ hung tàn lúc trước? Khác thượng cổ hung thú tàn bạo trời vực. Long Bảo Bảo vừa từ nội thiên địa của Thần Nam ra, hô vang: “Thần thánh ơi.” Tử Kim thần long dụi mạnh hai mắt, với vẻ tin được: “Trời ạ, thế giới này đa dạng quá, lão long ta cũng có lúc mê man.” Viên phu nhân lại cất tiếng, giọng như tiếng ngọc rơi, thánh thót vui tai, khác hẳn ma viên vừa ngửa mặt hú vang.
Chương 254: Thần Chiến Ma viên ngàn trượng hóa thành thân thể tươi đẹp, tuyệt thế mĩ nữ quốc sắc thiên hương, giọng cuồng bạo biến thành tiên . Trước sau khác nhau xa quá. Dù là Thần Nam hay Đại Ma cho đến Nạp Lan Nhược Thủy đều há hốc mồm, chỉ còn hai con rồng ngầm bàn luận. Viên phu nhân sắc mặt bất thiện: “ , vì sao huynh lại bảo vệ chúng, huynh có biết tên trẻ tuổi kia từng chém cái đầu của Tiểu Viên .” “Tiểu Viên được truyền thừa của nàng, có bất tử chi thân, tu dưỡng thời gian mọc ra cái đầu mới, đó phải là ân oán thể hóa giải, hơn nữa nàng có biết y là ai ? Là con trai Thần Chiến, phụ thân y từng có đại ân với chúng ta…” “Cái gì? Y là con Thần Chiến? Chuyện… chuyện này sao có thể?” Viên phu nhân hơi chấn kinh: “Thần Chiến ân nhân mất tích vạn năm, nhi tử sao lại đột nhiên xuất ?” Cổ thần thở dài: “Đúng, vạn năm thắm thoát trôi qua, nhưng y đúng là nhi tử của Thần Chiến ân nhân. Tin tức của muội kém quá, bằng phế nhân ta. Việc Thần Nam gây loạn Thiên giới cách đây lâu xôn xao, lưu truyền khắp các Huyền giới cao thủ, ngọn ngành nàng có thể qua các đại Huyền giới nghe ngóng là hiểu.” “Là vậy à.” Viên phu nhân nhìn Thần Nam, địch ý tan biến, thậm chí lộ vẻ hổ thẹn. Nàng quay qua với cổ thần: “Muội tránh đời lâu, còn hỏi đến việc hồng trần, nếu phải Tiểu Viên trọng thương chạy đến nơi muội bế quan, có lẽ muội vĩnh viễn trốn ở thế ngoại. Đúng là muội quá lỗ mãng, thấy mấy món bảo vật lại tưởng là người Thiên giới Thần gia, đặc biệt thất Huyền Vũ giáp càng giữ nổi bình tĩnh, đó là thần giáp năm xưa huynh từng mặc, dù có việc của Tiểu Viên, muội tất cũng phải tóm y hỏi ràng.” “Tính nóng của nàng vẫn thế, lúc lãnh tĩnh đoan trang hiền huệ, phát nộ như sấm vang, nàng vẫn là nàng còn ta chỉ là phế vật.” Cổ thần tỏ vẻ mất mát, khô lâu thân thể càng rũ xuống. Con rồng du côn tuy rất phẫn hận cổ thần, nhưng hứng thú với chuyện cũ của họ, nó cũng đôi phần đồng tình nên thấy đôi phu thê tương tụ sau bao khổ nạn cũng cắt ngang. “Muội nhất định nghĩ cách giúp huynh khôi phục thần lực.” Viên phu nhân mắt đầy ánh nước, dáng vẻ ôn nhu đoan trang tại khác trước rất xa. Cổ thần cười cay đắng: “Vô dụng, nếu có thể, ta chuyển thế sang thân thể mới, sức mạnh hủy diệt của huyết thiên sứ tộc quấn lấy linh hồn ta, sớm muộn gì ta cũng tiêu tan. Nhưng trước khi chết ta phải cho hài nhi vài thứ, cánh thánh chiến thiên sứ của ta thoái hóa nhưng còn gốc, vẫn giữ được thánh chiến thần huyết thuần nhất, ta đẩy vào thể nội Tiểu Viên để nó thành tối cường chiến tộc!” “ được, muội đồng ý, hừ muội phải đánh lên tây phương Thiên giới, bức mấy ma thần nghĩ cách cứu huynh, muội tin có cách. Mấy tây phương thần tộc suy tàn có đáng gì với muội, huynh đừng lo.” Mắt Viên phu nhân ngậm lệ, như chém đinh chặt sắt. “Nữ nhân trang điểm vì ai”, đại mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc như Viên phu nhân cam tâm lấy thú thể xấu xí đối diện thế nhân, mấy ngàn năm nay, nàng vì tình mà chết cõi lòng, tại giải được hiểu lầm, đúng là ngã rẽ mới mẻ. “Chuyện này sau .” Cổ thần mỉm cười: “Hôm nay tiểu giải hiềm nghi với nàng coi như ta thỏa tâm nguyện, tại về việc của Thần Chiến ân nhân . Thần Nam, tiểu huynh đệ đến đây.” Cổ thần vẫy Thần Nam. Thần Nam tiến tới, vô cùng đồng tình với những gì hai vợ chồng cổ thần trải qua, cũng muốn biết tin tức về phụ thân. “Huyền Vũ giáp coi như vật quy nguyên chủ, nó vốn là của tiểu huynh đệ.” “Vốn của tại hạ?” Mắt ánh lên vẻ mơ hồ: “Ngươi nó…” “Đúng, do ân nhân lưu lại năm xưa.” Cổ thần khẳng định suy đoán của . “Thần Nam, vừa nãy đắc tội, mong được huynh đệ kiến lượng, ta biết huynh đệ là hậu nhân của Thần Chiến ân nhân.” Vẻ mặt khuynh thành khuynh quốc của Viên phu nhân lên nét ngượng ngập. Nhưng lại khiến Tử Kim thần long phía sau lưng rợn tóc gáy, nó chưa quên cảnh tượng trước đó, Long Bảo Bảo lại háy mắt, tỏ vẻ hứng thú nhìn tuyệt sắc giai nhân. “ có gì, cũng là ta đúng, thương tổn đến hài tử của phu nhân.” tình được gỡ bỏ, những gì vui đều được cho qua. Qua lời thuật của cổ thần và Viên phu nhân, biết được nhiều điều về phụ thân. Thần Chiến, nhất đại thiên kiêu! Đó là cách nhìn của những ai hiểu ông, ai hoài nghi năng lực của ông. Thần Chiến là đệ cửu nhân trong truyền thuyết của Thần gia nhưng kinh tài tuyệt diễm, tu vi thâm bất khả trắc, trong thời gian ngắn đạt đến cảnh giới người khác mất cả đời khổ tu cũng tài nào vươn tới. Ở Thiên giới cách đây lâu, Thần Nam có nghe tin về phụ thân, nhưng theo ấn tượng hình như ông mạnh đến mức như lời đồn. Hôm nay được cổ thần và ma viên cho biết vì sao nhữn gì biết và truyền ngôn ở Thiên giới lại khác nhau. Thần Chiến từ tới lơn đều ở trong Thần gia, nhất thân tu vi vượt xa cùng lứa, ngay cả nhiều nhân vật tiền bối cũng phải đối thủ, khi bị xác định là đệ cửu nhân, cái thế thần thể được đẩy thần binh chi hồn vào, qua mấy trăm năm tôi luyện, tu vi càng tăng tiến, gần như vô địch. Nhưng Thần Chiến phải là con cháu ngu trung của gia tộc, kiến thức siêu việt nên muốn làm vật dẫn mà rằng: “Cho ta thời gian, ắt cần phục sinh viễn tổ, ta vượt qua viễn tổ.” Lời lẽ này khiến các trưởng lão Thần gia bất mãn, sau cùng Thần Chiến ràng trước đông người rằng muốn làm đệ cửu nhân, trách nhiệm này có thể giao cho người khác, còn ông sáng tạo truyền thuyết bất hủ cho Thần gia. Những lời đại nghịch bất đạo như vậy đương nhiên khiến các lão bất tử Thần gia nổi giận, tạo thành vết nứt vô hình giữa song phương. tình phát triển theo hướng xấu nhất, Thần Nam muốn phản kháng vận mệnh, Thần gia lại cần thành viên ngỗ nghịch này. Kết quả rất dễ đoán, Thần Chiến chống nổi mấy lão bất tử, bị phong ấn rồi đẩy xuống Nhân gian, kí ức cũng bị thay đổi. Thần gia chỉ muốn ông quay đầu mà muốn biến thành công cụ, để ông tiếp tục tu luyện trong trạng thái bị phong ấn với đời sống hoàn toàn khác, đợi thơi cơ chín muồi đặt vào con đường thành đệ cửu nhân trong truyền thuyết. Thần Nam thiên sinh kỳ tài, tại Nhân gian cũng đột phá được xiềng xích tâm linh nhưng công lực bị phong nên đành ngầm khổ tu huyền công, rồi đột phá phong ấn, vượt qua chính mình thời toàn thịnh. Phong ấn được giải, sức mạnh ông mất cũng dần quay về. Nhưng vì nắm trong tay “tàn phá thế giới” mà dấy lên sóng gió vô tận, có mấy người thực lực cao thâm mạc trắc đến gây phiền. muốn kinh động Thiên giới Thần gia, ông chỉ biết ngầm đấu với họ, từng có lần thi triển thông thiên pháp lực, dùng nguyên thần điều khiển cái thế nguyên lực, cùng khốn trong gian kỳ dị với mấy đại nhân vật, tranh đấu liền bốn năm. Bản thể ở ngoài chỉ còn lại phần linh thức, tu vi sút hẳn. Thần Nam cả kinh, hóa ra có ngần ấy tình, phụ thân đơn giản tý nào, muốn biết hơn nhưng cổ thần cũng chỉ nắm được hữu hạn, biết tàn phá thế giới là gì hay người đại chiến vói Thần Chiến là ai. Theo y đoán, Thần Chiến chỉ trong mấy trăm năm có thể oai trùm thiên địa chắc liên quan đến việc đoạt được tàn phá thế giới. Sau đó, thiên địa mênh mang, Thần gia cũng làm gì được Thần Chiến nữa. “Thiên môn” trong truyền truyết mở toang, tiên thần họa loạn Nhân gian, trong thời loạn ly đó, Thần Chiến dẫn người nhà lên Thiên giới tránh nạn. Việc này Thần Nam từng được nghe Thiên giới Vũ Hinh qua, cũng có gì khác lời kể này. chỉ quan tâm đến Thần Chiến sau đó. Cổ thần : “Thần Chiến ân nhân trảm thần diệt tiên, từ đông phương Thiên giới tránh sang tây phương Thiên giới, lúc đó ân nhân thương thế nghiêm trọng, biết do ai gây ra.” “Ngươi phụ thân ta chạy sang tây phương Thiên giới? Có gặp mẫu thân ta ?” “Họ cùng nhau.” Những việc sau đó khúc chiết lắm, hết sức bình thường, Thần Chiến sang tây phương, vừa hay gặp đôi vợ chồng cổ thần và ma viên bị huyết thiên sứ tộc truy sát, bèn đại hiển thần uy, giết liền năm huyết thiên sứ mới cứu được hai vợ chồng cổ thần. Ông quen thuộc tây phương, lúc đó cổ thần là tài hoa của thánh chiến thiên sứ tộc, dễ dàng an bài nơi cho ông tu, sau năm, ông chữa lành thương thế, nhiều lần chỉ điểm cổ thần phu phụ tu luyện, lúc chia tay còn cởi Huyền Vũ giáp tặng hai vợ chồng. Cổ thần thở dài: “Thần Chiến ân nhân phải đấu với cường địch, Huyền Vũ giáp mất linh hồn thể chống nổi những đòn công kích lăng lệ của đối phương, thay vì làm hỏng thần giáp, chi bằng để lại cho người có duyên ngưng tụ thần giáp chi hồn, tương lai phát huy tác dụng càng lớn. Từ đó hai vợ chồng ân nhân mất tích.” Đáng tiếc, cổ thần và ma viên chỉ biết có thế, Thần Nam có nhiều việc muốn hỏi nhưng họ thể đáp hết. Nhưng có việc phải hỏi, hai vợ chồng năm xưa từng trải qua thiên địa hạo kiếp, chắc phải biết xảy ra chuyện gì, ôm lòng hi vọng nêu ra câu hỏi. Cổ thần tựa hồ chìm vào hồi ức đáng quên: “Đó là trường tai nạn đáng sợ vô cùng, là diệt thế với thần ma, thần phạt trải khắp thiên địa hủy diệt mọi tu giả tu vi cao thâm, những thần tiên tu vi hơi kém cũng chung số phận, tất cả gục ngã.” Thần Nam cả kinh: “Thiên phạt?” Viên phu nhân lắc đầu, nối lời: “ đơn giản là thiên phạt, là trường diệt thế chiến với thần ma, trừ vô tận hủy diệt thần quang còn có những sinh linh vô cùng đáng sợ tham gia hủy diệt thần ma. Ta từng thấy cự trảo rộng ngàn trượng hủy diệt gọn chủ thần hệ gia tộc, sức mạnh đó vốn thể chống nổi.” Cổ thần tựa hồ tại còn run sợ: “Đó là trường mạt thế hạo kiếp của thần linh, càng đáng sợ hơn, hiểu sao lúc đó nhiều thần ma phát điên, chém giết lẫn nhau, Thiên giới trở thành huyết sắc luyện ngục, ngàn người mới có hai may mắn sống sót.” “Đúng, có cỗ sức mạnh ảnh hưởng đến tâm thần người ta, buộc người ta giết chóc, đó là thời đại điên cuồng, mọi thần ma đều biết tương lai ra sao. Những năm tháng tuyệt vọng.” Viên phu nhân phảng phất lại dấn thân vào cơn ác mộng năm đó, thở dài: “Mọi thần linh đều bị kéo vào, kể cả mấy nhánh tiền cổ thần cũng thân trong lúc Thiên giới loạn lạc.” Thần Nam lặng lẽ lắng nghe, hiểu được nhiều bí mật nhưng cũng càng mê hoặc hơn, ra sức mạnh nào tiến hành diệt thế chiến? Thiên phạt! Lẽ nào thiên phạt phải sức mạnh tự nhiên mà bị người ta khống chế? Sinh linh trong hủy diệt chi quang là ý gì, vì sao muốn đồ lục thần linh? “Thiên” tồn tại? Lẽ nào đó là loại tự nhiên pháp tắc mà là dạng sinh linh có tình cảm? “Thiên” ra là gì? vốn cho rằng Thiên là thiên địa tự nhiên quy tắc, là sức mạnh bản nguyên chống trụ cho cả thiên địa nhưng giờ cũng dám chắc. nhớ lại lúc ở Ma Chủ chi mộ từng gặp ngân phát nam tử, chủ nhân vạn ma oai trùm thiên hạ, ma uy cái thế đó có giam giữ Thiên sao? Lúc đó cho rằng “Thiên” chỉ là chí tôn nhân vật cực kỳ lợi hại. Nhưng giờ lay động, “Thiên” ra là gì? Lẽ nà trong thiên địa có dạng tồn tại vượt lên chúng sinh, coi sóc tất cả? Có dạng tồn tại đó , Ma Chủ làm sao trói buộc được. Sau cùng nhớ đến nữ tử trong ngọc như ý, thần nữ từng : “Thiên địa là ván cờ, chúng sinh là con cờ.” Lẽ nào những người đó khống chế tất cả, họ là chúa tể vận mệnh? Trong lúc suy nghĩ miên man, lời cổ thần đánh thức . “Chiến lực của ta mất, nhưng vài loại thần thông vẫn còn, linh giác ít người sánh kịp. Thần Chiến ân nhân thất tung vạn năm nhưng năm ngàn năm trước tại tây thổ, ta từng đột nhiên cảm ứng thấy cái thế cường giả khí tức uy mãn Nhân gian, trong lúc thảng thốt tưởng là ân nhân. Đó là tin tức liên quan đến phụ thân huynh đệ mà ta muốn .”
Chương 255: Chiêu hồn “Cái gì” Thần Nam kêu lên tiếng thất thanh. Lại là 5000 năm trước. Năm nghìn năm trước xảy ra rất nhiều chuyện, Vũ Hinh ở Thiên giới hạ phàm, trong Càn Thi Phái xuất thi thể của Vũ Hinh…. Cũng vào lúc đó, Thần Chiến cũng đột ngột xuất tung tích, để người khác phát ra khí tức của ông, tất cả đều là xảo hợp, hay là có mối liên hệ gì đó. “Tiền bối, rút cục là người cảm thấy khí tức của phụ thân vãn bối ở đâu. Tây thổ là rộng lớn, lẽ nào có địa phương cụ thể nào sao?”. Cổ thần thở dài tiếng : “Lúc đó ta phiêu đãng ở Tây thổ, chỉ là trong thoáng chốc phát là cỗ thần uy vô cùng cường hoàng. Nhưng mà chỉ trong phút chốc cỗ thần uy đó lại biến mất. biết có phải là ta nhầm hay , nhưng ta vẫn cảm thấy như thế…” đến đây, cổ thần có chút muốn tiếp, rồi an ủi Thần Nam: “Quá nửa là ta nhầm”. Thần Nam trong lòng trầm xuống, bản năng khiến cảm thấy có chút ổn, trầm giọng : “Xin tiền bối chỉ điểm”. Cổ thần thở dài : “Trong giây lát đó, ta cảm giác thấy, khí tức của ân nhân Thần Chiến dường như mạnh đến cực điểm rồi suy yếu, giống như vừa thăng hoa đến cực điểm, sau đó đột nhiên rơi vào im lặng chết chóc. Điều này, có thể là ta cảm giác nhầm. Nhưng mà,lúc đó ta có cảm giác vô cùng tốt. Dường như là tình có vẻ ổn…” Trong đầu Thần Nam như có sấm nổ, cảm giác trời đất quay cuồng, lảo đảo muốn ngã. Nạp Lan Nhược Thủy vội vàng đỡ lấy , khẩn trương quan tâm : “Thần Nam huynh sao chứ, đừng có nghĩ lung tung. Đó chẳng qua chỉ là tiền bối cảm thấy trong phút chốc, chưa chắc là chuẩn”. Tử kim thần long cũng : “Grào…đúng rồi, lão đầu tử này vô cùng đê tiện hạ lưu, những lời lão làm sao có thể tin được chứ”. Viên phu nhân hung dữ trợn mắt nhìn Tử kim thần long rồi với Thần Nam: “Đừng quá lo lắng, tại Tây thổ những kẻ mạnh hơn ta, dường như chẳng có mấy người. Đến ta cũng cảm nhận được khí tức của Thần Chiến ân nhân, lão đầu tử làm sao cảm ứng được. Nhất định là lão trong lúc thần tình hoảng hốt, sinh ra sai lầm”. Thần Nam gật đầu : “Vãn bối tin phụ thân vãn bối xảy ra chuyện”. quay lại hỏi Cổ thần: “Xin hỏi tiền bối, người cảm thấy khí tức phụ thân vãn bối ở đâu?”. “Tại Tây thổ…Bái Đán thành”. “Xoẹt xoẹt.” Hai mắt Thần Nam bắn ra hai đạo quang mang chất hóa, hai đạo quang kiếm phá nát khối đá lớn trước mặt. Bái Đán thánh thành. Đó phải là thánh địa của Quang Minh giáo hội sao. 18 tầng địa ngục cũng tại đó. đến đây, từ người Thần Nam phát ra kim sắc nguyên khí vô tận, như ngọn lửa rừng rực thiêu đốt, cỗ sát khí cũng dậy lên tận trời. “Đúng. Chính là ở đó”. Cổ thần gật đầu. Thần Nam bay lên , nắm chặt Đại long đạo và Liệt kiếm, ngẩng đầu lên trời gầm lớn, tóc tai tung bay, sát khí ngập trời, điên cuồng chém về phía ngọn núi phía xa. Kiếm khí đao mang ngập trời, tê liệt gian.Quang mang đỏ rực như máu, như thiên hà chảy xuống, phát ra hào quang bỏng rực. Trong cơn địa chấn trời rung đất chuyển, ngọn núi bị Thần Nam chém cụt. Sau đó kiếm khí tung hoành, đao khí ngập trời, ngọn núi bị cắt nổ tung, cát đá bay tung tóe. Thần Nam đứng giữa trời, ngẩng mặt lên cao gầm lớn: “Ta rất muốn đánh thẳng vào 18 tầng địa ngục, nhưng ta biết với tu vi tại của ta, căn bản có khả năng công phá 18 tầng địa ngục. ta muốn trở lên mạnh hơn…mạnh hơn nữa”. gầm lớn, làm cho cả những ngọn núi xung quanh phải chấn động. Viên phu nhân bay lên cao : “Nếu như Thần Chiến ân nhân thực bị phong ấn tại 18 tầng địa ngục, ta có thể giúp ngươi. Trong Quang minh giáo hội tuy có tàng hai lão quái vật, nhưng lẽ nào bọn họ lại mạnh hơn Thiên giới chủ thần? Ta nghiền nát bọn chúng”. Thần Nam trống ngực thùm thụp, lúc sau mới bình tĩnh lại được: “Đa tạ Viên phu nhân, đến lúc đố nhất định cần người giúp đỡ. Nhưng mà, vãn bối muốn chuẩn bị chút”. “Còn chuẩn bị gì nữa, trực tiếp đánh thẳng vào 18 tầng đại ngục. Nếu như Thần Chiến ân nhân bị giam trong đó, chúng ta nội ứng ngoại hợp, thế gian này còn ai có thể ngăn cản?”. Viên phu nhân như nóng như lửa, ghét ràng. giờ biết được Thần Nam là con của ân nhân mình, liền giúp đỡ hết mình. Đại Ma bay lên cao, lạnh lùng : “Cho dù Quang Minh giáo hội chẳng là gì trong mắt ngươi, nhưng đốt xương ngón tay thần bí đó…ngươi có thể đối phó sao? Trấn Ma thạch vạn năm của 18 tầng địa ngục còn bị nó đánh nát. đời này có kẻ nào có thể đối phó được với đốt xương ngón tay nhiễm tiên huyết tà dị đó ?”. Viên phu nhân cười lạnh : “Đừng cho là những kẻ có thể tranh đấu tại Đạm Đài Thánh địa là lợi hại. Ta còn muốn đấu trận với loại người đó cơ”. Cổ thần giống như quỷ ảnh lơ lửng giữa trung, với Viên phu nhân: “Tính cách của bà vẫn bạo liệt như vậy, giờ thế gian cục thế vô cùng phức tạp, vạn lần thể lỗ mãng hành . Dám tấn công 18 tầng địa ngục, chừng dẫn tới trường hỗn loạn cực lớn”. Long bảo bảo mơ hồ lơ lửng trong trung, mơ màng : “18 tầng địa ngục ư? Thần , trong lòng ta vô cùng loạn”. Tử kim thần long là kẻ chỉ sợ thiên hạ loạn, lớn giọng : “Có gì mà đáng sợ chứ? Chính là muốn phá vỡ mười tám tầng địa ngục, chính là muốn thiên hạ đại loạn. Để cho siêu cấp ma vương bị giam giữ vạn năm gây họa cho thiên hạ. Những kẻ hư ngụy ở cái thế giới này quá nhiều, sớm phải nhờ bọn ma vương thanh tẩy phen”. Nạp Lan Nhược Thủy bay lên cao hỏi: “Thần Nam, huynh được vội vàng”. “Huynh sao”. Thần Nam từ từ bình tĩnh trở lại, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cục là kẻ nào phong ấn phụ thân . hỏi cổ thần: “Tiền bối, vạn năm trước rốt cục là người ở cảnh giới nào” “Mới bước vào Thần Vương lĩnh vực”. Thần Nam nhíu mày. Vạn năm trước, cổ thần là ngôi sao sáng nhất của thánh chiến thiên sứ tộc, tu đạt tới Thần Vương sơ cấp. Còn phụ thân có thể giải cứu cổ thần trong lúc nguy nan, điều này cho thấy phụ thân ít nhất phải đạt tới Thần Vương đỉnh cấp hoặc là Thần Hoàng. Nếu như, từ phía khác phán đoán, Huyền Vũ giáp mất linh hồn trở thành vô dụng đối với Thần Chiến, từ đó có thể thấy được Thần Chiến phải đạt đến Thần Hoàng cảnh giới, thậm chí còn có thể cao hơn. Dùng sức người, phong ấn Thần Hoàng cao thủ vạn năm, kẻ đó là đáng sợ. Nhưng mà, điều Thần Nam quan tâm nhất chính là biết có phải phụ thân gặp phải bất trắc gì , vì sao khí tức cực thịnh rồi lập tức chuyển sang tử tịch đáng sợ”. “ giờ vãn bối muốn lập tực kiến tạo tòa chiêu hồn đài. Muốn xem phụ thân…có phải là gặp bất trắc gì ?”. Thần Nam nặng nề . Đúng vào lúc này, Viên phu nhân hừ lạnh tiếng : “Đạm Đài Tuyền, ngươi đứng nghe cũng lâu rồi nhỉ”. Thiên kiêu tiên tử Đạm Đài Tuyền đứng giữa màn mây mù mông lung, giống như khoác lên người tấm sa mỏng, bạch y tha thướt, nàng nhàng bay đến, vô cùng thanh lệ xuất trần, dính chút bụi trần. “Ta mới vừa đến. ngờ Thần Chiến bá bá lại có khả năng bị phong ấn tại 18 tầng địa ngục. khiến người ta thể tin nổi. Với thiên tư của Thần bá bá, lại có pháp lực cái thế, thế gian này liệu có mấy kẻ có thể phong ấn được người”. Đúng lúc này, từ phía xa xuất vài bóng người, các đỉnh núi xuất ít tu giả, chính là nhưng Huyền giới cao thủ truy đuổi theo. Bọn hó muốn xem sau khi thượng cổ thần viên phát uy, kẻ nào có thể khuất phục được bà. Đạm Đài Tuyền bay đến trước mặt Thần Nam. Đôi mắt trong như mộng ảo lấp lánh nét chân tình: “Thần Nam, ta có rất nhiều điều muốn với ngươi, nhưng gờ ta có tình trọng yếu phải ngay. Nhưng mà, ta xuống Nhân gian, tin rằng chúng ta gặp lại nhau rất nhanh thôi”. Tiếp theo nàng quay người với Viên phu nhân: “Tỷ tỷ pháp lực thông thiên, có biết trong lúc muội đối kháng thiên phạt, thể phân thân, là kẻ nào bắt nữ đệ tử của Đạm Đài phái của muội”. “Quan chiến giả rất nhiều, làm sao ta có thể nắm được tình huống của từng người. Nhưng mà, tranh thủ lúc muội thể phân thân, có thể thần biết quỷ hay bắt người mà muội chú ý, dường như cũng có nhiều”. “Xin tỷ tỷ chỉ dậy”. “Đông thổ có hai người, có lẽ có khả năng là bọn chúng lắm. Khả năng cao nhất chính là lão sắc long của Tây thổ, Long tộc nổi tiếng tham tài háo sắc, lão long đó ác danh càng nổi như cồn. Nhưng mà, ta cảm thấy rất kì quái, lão có háo sắc, cũng thể vô duyên vô cớ bắt đệ tử của muội. Lão vốn có tiêu chí, chỉ động đến những kẻ có danh tiếng.” “Đa tạ” Đạm Đài Tuyền nhìn Thần Nam : “Ta nhanh chóng tìm huynh”. Dứt lời, Đạm Đài Tuyền hóa thành đạo thần quang, bay về phía Tây, giống như ngôi sao băng vô cùng mỹ lệ lướt qua bầu trời. Long bảo bảo chớp chớp mắt, bay vòng xung quanh Thần Nam, bộ dạng trêu chọc. Thần Nam vô cùng bất an, có trời mới biết khi Đạm Đài Tuyền tìm kiếm Mộng Khả Nhi, phát nàng làm mẹ, có biểu tình như thế nào. Chỉ là, cũng vô cùng kinh dị, Đạm Đài Tuyền vì sao lại chú ý đến Mộng Khả Nhi như thế, rút cục là giữa hai người có quan hệ gì. Huyền giới tu giả tụ tập ngày càng nhiều, nhưng mà có kẻ nào dám tới quá gần. Bọn họ vô cùng kinh ngạc với biến hóa của Ma viên. Từ khí tức cường giả mà phán đoán, bọn họ biết tuyệt sắc mỹ nữ tóc đen mắt đen kia chính là hóa thân của cổ viên, ngờ trước sau bà thay đổi như vậy. Đúng lúc này, Viên phu nhân gầm lên tiếng, khiến các ngọn núi đều chấn động, bà cao giọng : “Từ hôm nay trở , Thần Nam là huynh đệ của Viên phu nhân ta. Bất kể là tiên thần cao, hoặc là ma dưới đất, kẻ nào dám động đến sợi lông của Thần Nam, kẻ đó là kẻ địch của Viên phu nhân ta”. Quan chiến giả bàn tán ầm ĩ, kinh ngạc về quan hệ của bà với Thần Nam, mới chỉ có giờ, hai người dường như triệt để hóa giải oán cừu, hơn nữa còn kết thành tỷ đệ, đối lập… là quá lớn. Tất cả mọi người đều biết, từ nay Thần Nam có ngọn núi lớn để dựa vào, thượng cổ bạo viên đó nếu như phát điên, kẻ nào dám động vào? Kẻ nào muốn bị xé xác, nuốt sống cơ chứ”. “Vãn bối muốn lập tế hồn đài”. Thần Nam như chém đinh chặt sắt. Cổ thần, đại ma có chút kinh dị nhìn , lộ ra thần sắc hiểu. “Trước hết vãn bối muốn xác định phụ thân có còn bình an tại thế hay ? Chiêu hồn là bí thuật trong huyền công gia truyền của vãn bối, có thể nghịch loạn dương, nối với Thiên Quỷ, tìm kiếm tàn hồn du đãng tại thế gian, luyện đến cảnh giới cao, có thể nghịch thiên cải mệnh.” “Được, ta ủng hộ, nghe đại danh của Thần Chiến lâu, cho dù gặp được người, ta cũng muốn gặp quỷ cho biết. A…grào.” Tử kim thần long bị Viên phu nhân đập cho chưởng, rơi thẳng xuống đất sâu. Bên dưới vốn là cổ thần điện, nhưng tại là khu phế tích, xương trắng thành gò, còn có tàn tích của thần điện, đá cột rơi vãi nền xương người, chính là tài liệu tốt nhất để kiến lập chiêu hồn đài. Dưới ánh mắt kinh ngạc của rất nhiều cao thủ Huyền giới, ma viên dùng đại pháp lực tạo ra khoảng đất trống, sau đó Thần Nam tự thân động thủ, chỉ thấy những khối đá ngàn cân bay lượn, Thần Nam cắt đầu ngón tay, mỗi khối đá đều thấm giọt tiên huyết. Đạm Đài thánh địa ác ma xuất thế, ảnh hưởng tạo ra vô cùng lớn. Sau khi đốt xương ngón tay bay khỏi 18 tầng địa ngục, trong 18 tầng địa ngục bắt đầu vang lên tiếng gầm thét vang trời, sát khí ngùn ngụt, khiến toàn bộ Bái Đán thành run lên, ma vân như mực bao phủ cả tòa thành. Tất cả thần chức nhân viên của Quang Minh giáo hội đều bị huy động, toàn bộ vận chuyển quang minh thánh lực, muốn đánh tan nguồn sát khí ngùn ngụt đó. Nhưng mà 18 tầng địa ngục giống như ngọn núi lửa, thỉnh thoảng lại phun lên. Quang Minh giáo hoàng quyết đoán đưa ra quyết định, đem tất cả thánh cốt thu thập được trong Quang Minh thần điện, dùng để trấn áp quần ma loạn. Đó chính là hài cốt của Quang Minh thần đời thứ nhất. Trong hài cốt chứa ít thần xá lợi. Truyền thuyết Quang Minh thần sớm muộn cũng có ngày phản hồi Nhân gian. Quang minh thánh cốt quả nhiên hóa giải nguy kỵ trọng đại của giáo hội, áp thế sát khí ngùn ngụt đó, đúng vào lúc này, đốt xương ngón tay thần bí đó cũng bay về, 18 tầng địa ngục trở lại bình tĩnh. Lúc này, Thiên giới hỗn loạn vô cùng, mưa gió máu tanh. Tà Tổ đột nhiên xuất thế, khiến mấy Thần Vương từng tham gia phong ấn lập tức rối loạn chân tay, chia nhau điều binh khiển tướng, chuẩn bị đại quyết chiến. Nhưng mà, Tà Tổ tu vi bị giáng xuống cấp Thần Vương, hề điên cuồng báo thù, mà bí mật ám sát các cao thủ các phái trong bóng tối. Ba ngày trôi qua, tinh cao thủ của Hỗn thiên đạo, Tuyệt tình đạo….bị Tà Tổ giết chết vài chục người, nhân số tuy nhiều, nhưng chết rất thê thảm, toàn thân tinh huyết khô kiệt, năng lượng sinh mệnh bị hút hết. Loại ám sát như vậy, so với đường đường chính chính đại quyết chiến, còn khiến người ta sợ hơn. Tất cả các môn phái đều lo sợ, trường đại chiến của Thiên giới khó mà tránh được. Ba ngày trôi qua, trong thập vạn đại sơn, chiêu hồn đài cuối cùng cũng dựng xong, mười tòa đài cao, mối khối đều nhiễm tiên huyết của Thần Nam, hơn nữa mỗi hòn đá đều được điêu khắc những hoa văn cổ lão. Ma văn phát ra từng trận dao động, khiên ngàn vạn xương khô bên dưới, toàn bộ lơ lửng giữa trung, ngừng chuyển động xung quanh Chiêu hồn đài, nhìn vô cùng tà dị. Rất nhiều cao thủ Huyền giới vẫn chưa , bọn họ kinh ngạc nhìn mọi chuyện xảy ra ở phía xa. Nửa đêm ngày thứ 4, Thần Nam đứng ở đài cao, cởi Huyền Vũ giáp, dùng bốn thanh trường kiếm xuyên qua tứ chi của mình, mặc cho máu chảy ròng ròng đài cao, bắt đầu tụng niệm chú ngữ cổ lão xa lạ: “Thần hồn ma phách vạn cổ trường tồn, xin vì ta mà đả khai đại môn ở vùng đất cấm kị này, dẫn đường cho linh hồn lạc lối về đây…” Đúng vào nửa đêm, mây đen kéo đầy trời, tất cả vì sao chớp mắt biến mất, toàn bộ trời đất trỗi lên cỗ vong thê thảm.
Chương 256: Mãi mãi là Thần Chiến Thập vạn đại sơn lúc này chỉ có phiến im lặng chết chóc bao phủ, những dãy núi vô tận dường như biến thành vùng đất chết. Chỉ có thanh chú ngữ cổ lão phát ra từ miệng Thần Nam, đúng vào nửa đêm, những ngôi sao trời biến mất, mây đen cuồn cuộn che phủ bầu trời, áp xuống bên dưới. cỗ áp lực khó chịu bao trùm lên vùng núi non, tử khí lan tỏa, cánh cửa địa ngục dường như mở ra, ngàn vạn quỷ hồn như sắp bay ra ngoài Lúc này, giơ tay lên trước mặt cũng nhìn ngón, đối mặt khó nhận ra, trời đất vô quang, bóng đêm vĩnh hằng bao phủ đại địa. Trong bầu khí im lặng chết chóc đó, tiếng quỷ khóc thê lương đột nhiên vang tận mây xanh, thanh chói tai giữa đêm khuya thanh vắng, càng chấn nhiếp lòng người, khiến tất cả đều dựng tóc gáy. Hắc ám hư tuyệt đối, đột nhiên xuất những đốm máu thê lương, bóng đen như quả núi xuất giữa trung, chăm chú nhìn chiêu hồn đài bên dưới. Đôi mắt rừng rực hai đốm quỷ hỏa xanh lét, sâm khủng bố. Rất nhiều Huyền giới cao thủ thân ở các ngọn núi phía xa, cảm giác nổi gai ốc, cảnh tượng tà dị trước mắt khiến bọn họ lạnh cả sống lưng, quỷ ảnh cao rất giống như Thiên Quỷ trong truyền thuyết, cổ lão tàn hồn có thể thanh toán thần ma. Đó phải là sinh mệnh thể duy nhất, mà là thiên vạn oán hồn ngưng tụ thành tà ác chi hồn, chỉ khi tiến hành nghi thức tế tự cổ lão thần bí, những những cường đại tàn hồn phiêu đãng trong trời đất, mới hợp lại với nhau, hình thành lên Thiên Quỷ. Các cao thủ Huyền giới đều dám mở miệng, tất cả đều chăm chú quan sát Chiêu Hồn Đài. Thần Nam tóc tai xõa xượi, sắc mặt trắng bệch, toàn thân máu chảy ròng ròng, bốn thanh trường kiếm xuyên qua tứ chi, máu thấm đỏ cả Chiêu hồn đài. Những đốm sáng lấp lánh bên trong những vệt máu đó, khiến Thần Nam trông bệnh hoạn tà dị. Cổ lão chú ngữ chưa kết thúc, nhưng thân thể lảo đảo muốn ngã, lúc nào cũng có thể rơi khỏi Chiêu Hồn Đài. Loại cấm kị pháp lực này, là tiêu tốn năng lượng sinh mệnh. Nếu như phải gần đây tu vi đại tiến, căn bản thể thi triển được, cho dù là bây giờ cũng lực bất tòng tâm. May mà có siêu cấp cao thủ như Viên phu nhân ở bên cạnh hiệp trợ, cung cấp năng lượng sinh mệnh, ngừng truyền vào cơ thể để bù đắp. Thần Nam niệm chú ngữ càng ngày càng gấp, đến lúc tối hậu, hét lớn: “Cấm kị đại môn – mở ra”. Ở cao, Thiên Quỷ cao lớn như quả núi, phát ra những tiếng quỷ khốc thê lương, nhanh chóng lao xuống dưới, cuộn lên những trận phong mãnh liệt, giống như tòa núi cực lớn áp xuống đầu Thần Nam, đôi mắt quỷ u như hai cái ao cạn, bên trong ngập tràn hỏa xanh lét. Nó lộn đầu xuống dưới, dữ tợn nhìn Thần Nam, tử vong khí tức dày đặc lan tỏa. Tử khí bao phủ xung quanh nó, cho dù chỉ cách chưa đầy thước, Thần Nam cũng thể nào nhìn mặt nó, chỉ nhìn thấy cặp mắt đáng sợ đó. Viên phu nhân lơ lửng bên cạnh cảm giác được Thiên Quỷ đáng sợ muốn thanh toán Thần Nam, hai mắt bà phát ra hai đạo hàn quang, muốn xuất thủ nhưng lại bị cổ thần ngăn lại. Thiên Quỷ dường như rất muốn miếng nuốt gọn Thần Nam, nhưng cổ lão chú ngữ triệu hoán nó đến đây, dường như có hạn chế gì đó, nó nhìn Thần Nam đầy vẻ luyến tiếc, sau đó hút hết huyết dịch Chiêu Hồn Đài, tiếp theo nó phát ra tiếng gầm kinh thiên động địa, năng lượng sinh mệnh khổng lồ của Thần Nam nhanh chóng bị cạn kiệt Đại Ma, Nạp Lan Nhược Thủy, Viên phu nhân, Tử kim thần long thay nhau xuất thủ, năng lượng sinh mệnh do mấy cường giả cung cấp, có thể tưởng tượng lớn đến mức nào, chỉ trong thời gian ngắn, sinh mệnh năng lượng lưu chuyển vượt qua tổng số năng lượng của hàng ngàn, hàng vạn người thường. Thiên Quỷ gầm lên tiếng, bay lên cao, ngàn vạn bộ xương khô lơ lửng xung quanh Chiêu Hồn Đài đều nát vụn, từng điểm tàn hồn bay vụt lên cao, tụ về phía Thiên Quỷ, trở thành bữa ăn cho nó. Cùng lúc, Thiên Quỷ lộn ngược giữa trung, phát ra tử khí đầy trời. Cuối cùng nó gầm thét liên miên, vài chục đạo quỷ ảnh to lớn nhanh chóng tụ tập cao, tất cả đều là thần hồn ma phách trường tồn vạn cổ ngưng tụ thành ma quỷ. Quỷ ảnh trùng trùng, quỷ thanh trận trận. Nhưng đại sơn rộng lớn vẫn tạo cho người ta cảm giác tử vong trầm trọng, tiếng quỷ khóc càng làm cho nơi này trở lên u, đáng sợ. Nhưng mà, chỉ trong phút chốc, đạo u minh điện quang, tê liệt hư , cánh cửa gian khổng lồ xuất cao, ai biết rút cục là nó thông đến đâu. Tất cả mọi người trong phiến sơn mạch này đều cảm giác thấy, từ cánh cửa gian đó lan tỏa ra khí tức đáng sợ, vô cùng sâm khủng bố, cố sức mạnh khổng lồ tử cấm kị chi môn điên cuồng lan tỏa ra ngoài. Tiếng quỷ khóc thê lương, vang vọng trời đất, có tiếng khóc của Thiên Quỷ, có cả những tiếng gầm truyền ra từ sau cấm kị chi môn đó. Thần Nam thần tình khẩn trương chăm chú quan sát khoảng hắc ám vừa mở ra đó. Đúng vào lúc này, trời đất vang lên những tiếng sấm khổng lồ “Ầm.” đạo cự đại thiểm điện nối liền trời đất, kéo dài từ mây đen đến tận mặt đất. Tiếng ầm ầm vang vọng bên tai mọi người, khiến tất cả tạm thời mất thính giác. Từ xa, rất nhiều cao thủ Huyền giới biến sắc Cổ thần kiến thức sâu rộng, lẩm bẩm : “Cấm kị thiên lôi, đây phải là thiên phạt bình thường, mà là cấm kị thiên lôi. Nghịch thiên cải mệnh phải chịu thiên phạt. Chỉ là, Thiên Quỷ thanh toán bao nhiêu năng lượng sinh mệnh, có lẽ đủ để cản được thiên phạt”. “Oành.” Lại đạo cấm kị thiên lôi từ cao giáng xuống. cao Thiên Quỷ gầm lên thê thiết, tỏa ra tử khí ngập trời, lan tỏa về phía cấm kị chi lôi, thần hồn ma phách xung quanh nó cũng lần lượt xuất thủ, oánh kích thiên lôi đáng sợ đó. “Oành.” “Oành.” Thiên lôi từng đạo tiếp nối từng đạo, vô cùng đáng sợ, chỉ chút ảnh hưởng sót lại, cũng phá tan hàng chục ngọn núi bên dưới. Mười tám đạo cự đại thiểm điện xuyên qua trời đất, vây bọc xung quanh cấm kị chi môn. Quang mang bỏng rực, chói mắt, lôi thanh vang vọng ngừng khắp trời đát Trong màn ánh sáng chói mắt đó, ai biết xảy ra chuyện gì, người bên ngoài thể nhìn được cái gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng gầm của Thiên Quỷ, cùng những tiếng hống truyền ra từ sao đại môn. Mười tám đạo thiên lôi ngừng oanh tạc, lôi quang bỏng rát như mặt trời soi sáng trung. Trong lục Thần Nam vạn phần khẩn trương, tâm thần dao đọng, từ cao, trong ánh điện quang đỏ rực như máu, thân ảnh cao lớn bay ra khỏi cấm kị chi môn, phá khai cấm kị lôi quang vạn trượng, hạ xuống đất. Vào lúc này, y trở thành duy nhất trong trời đất, cho dù Thiên Quỷ gầm thét, cho dù thiên lôi ong ai, nhưng những thứ đó còn thu hút ánh mắt của chúng nhân nữa. Thân ảnh cao lớn đó, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người, khiến mọi người thầntình kịch chấn, khí thế phát ra khiến mọi người có cảm giác muốn quỳ xuống trước mặt kẻ đó bái tế. Lúc này, y chính là trời, y chính là đất, trong nháy mắt nhiếp phục tâm linh mọi người. Thần Nam lệ chảy như suối, lòng đau như dao cắt, ngờ thực gọi được hồn phách của cha , người đó chính là Thần Chiến. Cả đời này, chỉ có Vũ Hinh từng làm cho đau đớn. giờ nỗi đau trong lòng càng lớn, đó chính là người cha thân thiết của . Nhất đại nhân kiệt tung hoành thiên địa, sát thần diệt ma, hào khí trùng thiên, dám so cao thấp với viễn tổ, ngờ lại chết. Thần Nam muốn tin vào này, thể nào tiếp thụ Nam tử cao lớn ngày nào tráng chí vượt mây, toàn bộ thế giới dường như ở trong tay người, những tiếng phảng phật xuyên qua thời gian, từ thiên cổ truyền lại, văng vẳng bên tai Thần Nam. “ thế giới này, quan trọng phải là con đứng ở đâu, mà là con về hướng nào” “Cường giả sợ tịch mịch, chỉ sợ đường truy tìm sức mạnh, mất cái tâm của cường giả”. “ thế gian này có kẻ nào có thể giết chết được cha”. “Cho ta thời gian, cần phục hoạt viễn tổ, ta vượt qua viễn tổ”. Đó chính là nhất đại nhân kiệt Thần Chiến. Vĩnh viễn tự tin, dường như cả thế giới đều rung lên dưới chân y. Thân ảnh quen thuộc đó, bay lại gần Thần Nam. Thần Nam bi phẫn muốn ngẩng mặt lên trời gầm vang, cho dù là tàn hôn, nhưng thân thể vẫn khôi vĩ tuấn như ngày xưa, chỉ là đôi mắt nguyên bổn vốn tràn đầy trí tuệ nay chỉ còn vẻ trầm tịch, có chút ánh sáng sinh mệnh nào. Cường giả vĩnh viễn là cường giả! Cho dù chỉ là chút tàn hồn, nhưng vẫn phảng phất có thể làm cho cả thế giới rung chuyển dưới chân, tàn hồn phát ra dao động đáng sợ, khiến các cao thủ quan chiến ở xa đều sinh ra nỗi sợ hãi từ trong tâm hồn, ít người run rẩy. Tàn hồn có linh trí, khiến Thần Nam tuyệt vọng. “Ta tin. Tất cả đều là ảo mộng, phụ thân ta vĩnh viễn bao giờ chết”. Chỉ là, tàn hồn im lặng đứng trước mặt , tất cả đều vô cùng chân “Có đúng là….Thần Chiến ân nhân ?”. Cổ thần run rẩy hỏi. Viên phu nhân cũng gầm lên tiếng bi thương, tuyệt sắc mỹ nhân trong phút chốc hóa thành ma viên cao ngàn trượng, ngừng gào khóc. Đại Ma mang theo lòng kính ngưỡng đối với cường giả, cúi người trước tàn hồn giữa trung. Nạp Lan Nhược Thủy mắt hàm lệ, quan tâm nhìn Thần Nam. Hai con rồng cũng yên. “Ta muốn mạnh hơn” Thần Nam gầm lên tiếng Vào lúc này, lệ khô, tâm chai. “Vụt.” “Vụt.” Bốn thanh trường kiếm từ tứ chi của băn vụt ra, vùng với những tia máu bắn ra, toàn thân Thần Nam nguyên khí điên cuồng lan tỏa, chỉ là kim hoàng sắc rực rỡ chuyển thành đen như mực. Huyền công lại chuyển. Lúc này, Thần Nam thân hóa ma vương, khí tức thần thánh toàn bộ biến mất, quang mang rực rỡ chuyển thành ma khí u. Những vết thương nhanh chóng khép miệng, mái tóc chuyển sang đỏ rực như máu, phấp phới tung bay, yên lặng đứng tại đó. Tu luyện huyền công thành công là lần biến đổi thứ nhất, từ đó nghịch chuyển là lần thứ hai, rồi lại quay về chính chuyển là lần thứ ba, lúc này lại nghịch chuyển là lần thứ tư. Huyền công hoàn thành lần chuyển biến trọng đại Trong lúc tuyệt vọng, Thần Nam hoàn thành lần biến đổi, tu vi tăng thêm bậc.