Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 232: Tiên tử tắm gội



      Ma như mũi nhọn vô cùng sắc bén, tỏa ra xung quanh bên trong Đạm Đài thánh địa.

      Khiến cho người nghe cảm thấy sởn cả gai ốc.

      “Tổ tông ơi… thực là quá đáng sợ! Long đại gia ta cảm giác đại tốt. Ta… ta muốn chơi nữa!” Tử Kim thần long lắp bắp , sắc mặt vô cùng khó coi. “Cái tên hỗn đản bất tử đó có khả năng… tựa hồ vượt quá tưởng tượng của chúng ta, Thần Nam cái tên tiểu tử khốn kiếp này. Cái kẻ này… chúng ta nên dây vào a! kẻ này khiến cho ta có chút sợ hãi. Khiến cho ta chút tin tưởng đối mặt! Ta… Long đại gia ta muốn chạy!”.

      dứt lời, Tử Kim thần Long thực muốn lập tức viễn độn rời xa khỏi nơi này.

      “Thần , tên ma vương này là kẻ mà chúng ta có khả năng đụng đến, chúng ta có cách nào lợi dụng đối phó với người trong thiên giới. Chúng ta còn mau chạy thôi!” Long bảo bảo đảo hai con mắt, kiến nghị lập tức bỏ chạy, Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm thấy biểu của hai con rồng như vậy cũng vội vàng theo : “Các ngươi tại biết ta đáng sợ như thế nào rồi đấy, tại biết vẫn chưa muộn, chúng ta mau rời khỏi nơi đây thôi”

      Thần Nam vẫn đứng bất động, chỉ bình tĩnh nhìn về phía thạch lâm.

      Nơi đây, huyết quang lấp lánh, kèm theo đó là ma vụ giăng khắp nơi, ma ảnh cao mười trượng nhe nanh múa vuốt ngẩng đầu nhìn trời cao. Tuy nhìn ràng, nhưng đúng là có tạo ra cảm giác đáng sợ mơ hồ, khiến cho người ta trong lòng sinh ra sợ hãi. Ma ảnh trong Huyết sắc thạch lâm cùng với ma khí tràn ra, khiến cho thạch lâm từ bên ngoài nhìn vào cảm giác u đáng sợ.

      Lúc này bên trong Đạm Đài thánh địa bao trùm lên khí lặng lẽ, chết chóc. Tất cả đệ tử đều biết ma vương lúc này rất yên ổn, có người nào dám lại ở nơi u này.

      Qua lúc lâu, huyết sắc ma ảnh to lớn trong thạch lâm từ từ biến mất, giống như là chưa từng phát sinh ra việc gì. Khí tức u trong Đạm Đài thánh địa dần dần tan , khí tức thánh khiết bị mất dần dần tụ lại.

      Hai con rồng cùng với Nam Cung Ngâm đồng thời thở phào hơi, đồng thanh hô lên : “Đáng sợ !”

      Thần Nam từ từ thu hồi ánh mắt nhìn nơi phong ấn ác ma, quay người hướng về phía bọn Nam Cung Ngâm, : “Ta quyết định rồi…”

      “Có phải là bỏ cuộc, nhanh chóng bỏ chạy?” Nam Cung Ngâm vọi vàng hỏi lại.

      “Long đại gia ta sớm chuẩn bị rồi, tại chúng ta có thể được rồi!”

      Thần Nam thần sắc ngưng trọng dần dân biến mất, khẽ mỉm cười : “Ta quyết định rồi, chúng ta ở lại đây. Nhất địnhphải nghĩ ra biện pháp thả tên ma vương này ra, giúp y sớm ngày phá toái hư tiến nhập thiên giới!”

      “Thần , cái thế giới này quá điên loạn rồi, đến tiên tử cũng nhận ma quỷ làm mẹ nuôi!” Long bảo bảo kinh ngạc nhìn Thần Nam

      “Thần huynh, huynh điên sao? Vừa rồi huynh cảm thấy khí tức của y sao, tuyệt phải kẻ mà huynh và ta có thể trêu chọc vào” Nam Cung Ngâm sắc mặt lên vẻ khó hiểu.

      “Chính vì y quá mạnh, ta muốn tận lực giúp đỡ y thoát khỏi trói buộc mà thoát ra, nếu làm sao có thể đối phó được với đám người trong thiên giới chứ?” Thần Nam thần sắc kiên quyết.

      Nam Cung Ngâm thấy còn cách nào có thể khuyên bảo liền : “Huynh đúng là điên mà, việc này huynh nên suy nghĩ lại cho kĩ, tại chúng ta trước tiên hãy rời khỏi đây , ta dám đứng mãi ở cái nơi quái quỷ này nữa”.

      Hai người hai rồng lại theo đường cũ quay ra.

      ra cũng kì quái. Đạm Đài thánh địa sau khi ma khiếu lúc nửa đêm qua , thế nhưng lại hề trầm như lúc trước. Bầu trời ánh trăng ánh sao bây giờ sáng rực trở lại, ánh trăng mênh mông dần dần xuyên thấu qua những đám mây chiếu xuống, bầu trời những ngôi sao cũng lấp lánh theo.

      Từng đợt hương hoa bay ra, lúc này phảng phất như có tầng sương nhàn nhạt bao phủ nơi đây. Tiên khí lan tỏa, khí tức thánh khiết tràn ngập khắp gian.

      Tử Kim thần long : “Hú hồn! thánh địa này dường như có linh tính, đại ác ma vừa khỏi, linh khí của thánh địa lại trào ra”.

      Đúng vào lức đó, có tiếng hát từ xa truyền lại, thanh rất mượt mà nhàng, tựa hồ có xinh đẹp ca hát ngắm trăng.

      Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm tức hai mắt phát sáng, tựa hồ quên chuyện đáng sợ vừa rồi, : “Ai da, đúng là thanh tuyệt vời, đúng là nghe hay đến cực điểm. Nhất định đó là tuyệt thế mĩ nhân. Nếu như thể tận mắt xem thử, thực nuối tiếc cả đời!”.

      Thần Nam còn gì để . Vừa mới rồi tên tiểu tử này sắc mặt vẫn còn bi phẫn, kiên quyết muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đây, vậy mà bây giờ lại sinh lòng trêu hoa ghẹo nguyệt, đúng là hổ dâm tặc xuất thân từ tình dục đạo.

      Tử Kim thần long hai mắt cũng sáng rực lên, : “Tiểu dâm tặc đúng là biết như vậy là tốt, nhân vật phong lưu cùng với ta, Long đại gia cũng có ý nghĩ này, Grào… đúng là hùng có cách nhìn giống nhau mà!” Dù gì cũng có việc gì để làm, Thần Nam cùng với Long bảo bảo liền theo hai tên tiểu tử bất lương tiến về phía phát ra tiếng hát.

      Xuyên qua mấy bụi hoa, bọn họ chậm rãi đến hoa viên ngập tràn sương trắng. Nơi này hương thơm ngào ngạt, hơi nước bốc lên, tạo lên làn sương mờ ảo.

      ra là hồ nước nóng. Nước nóng trong hồ biết dẫn từ nơi nào tới, khéo sao lại dẫn vào giữa vường hoa, những bụi hoa lại chia hồ nước thành các gian, cảnh sắc thơ mộng, đúng là nơi tuyệt vời.

      Nhìn qua bụi hoa, khéo thay lại có thể thấy được thân ảnh mĩ nhân trong làn nước. Làn da trắng trẻo, mái tóc xỏa xuống, dưới làn sương mờ ảo của hơi nước bốc lên khiến cho nàng đẹp đến cực điểm.

      Tử Kim Thần Long quệt nước dãi, : “Đúng là siêu cấp đại mĩ nhân, đến cả ta còn có chút xung động”.

      Bạch y dâm tặc nam cung ngâm hai mắt sáng rực, kìm được liền bình phẩm theo : “Long huynh sai, da trắng, eo thon, ngực… a … con rồng hỗn đản này mau nhắm mắt lại cho ta!”

      Đúng lúc Nam Cung Ngâm nhìn thấy khuôn mặt của người con đó, lập tức thân hình chấn động nhanh chóng quay sang Tử Kim thần long hét lên : “Đó là lão bà của ta, Tử Long nhà ngươi mau nhắm mắt lại cho ta, được nhìn nữa!”

      “Hứ, ngươi đó là lão bà của ngươi là lão bà của ngươi sao? Ta cũng đso là lão bà của ta đó! Ô… người con này đúng là quá mĩ lệ, Long đại gia ta động lòng rồi”. Tử Kim thần long hắt mắt ánh lên vẻ thèm thuồng, so với Nam Cung Ngâm còn giống dâm tặc hơn.

      “Ta khinh, Tử Long nhà ngươi vẫn còn nhìn trộm,

      “Hứ, ta tiểu dâm tặc nhà ngươi quá bá đạo mà. Mĩ nữ này mọi người chúng ta cùng nhìn thấy, sao lại trở thành lão bà của ngươi được? Ta nàng ta là lão bà của ta sao? cần phải những lời khó nghe như vậy, ta là quang minh chính đại nhìn ngắm, phải là nhìn trộm. Ngươi xem, nàng ta đôi mày lá liễu, mắt tự hồ thu, đôi môi đào nhắn, ngực đầy đặn như…” Tử Kim thần long lúc này giống với chức nghiệp dâm tặc.

      Nam Cung Ngâm thực tức đến hộc máu, nghiến răng : “Đó là Vương Lâm của ta, ta vì lão bà này mà tới! Hôm nay… lão bà của ta bị con sắc long nhà ngươi, còn có ngươi… ngươi (chit Long bảo bảo và Thần Nam) nữa… đều nhìn thấy hết rồi!” Nam Cung Ngâm tức giận chỉ vào Tử Kim thần long, cùng với đó là trừng mắt nhìn Long bảo bảo, còn có Thần Nam ở đằng sau nữa. : “Các ngươi lập tức quay người lại cho ta, bằng ta liều với các ngươi!”.

      “Ta chưa nhìn thấy cái gì mà”. Thần Nam lui lại phía sau.

      “Grào… Long đại gia ta cũng nhìn thấy cái gì!” Tử Kim thần long lưu luyến rời, cứ bước lại ba lần quay đầu nhìn lại.

      “Con Tử Long này, ta muốn quyết đấu cùng với ngươi!”

      “Hừ, đúng là mọn!”.

      “Sắc long, ngươi cái gì?”

      “Bổn long muốn , lòng cái đẹp ai cũng có, phải bổn long nghĩ bậy bạ. Ta là dùng ánh mắt rất thuần khiết hân thường thân thể xinh đẹp kiều kia. Ta trong lòng thản nhiên vướng bận, tư ưởng của bổn long giống như tưởng tượng của tên hẹp hòi xấu xa nhà ngươi đâu. Long đại gia ta rất thuần khiết, ta trong sạch”.

      “Cái con rồng chết tiệt này ta thực muốn đạp ngươi!” Nam Cung Ngâm sắc mặt tái đen.

      Cuối cùng, Tử Kim thần long bị Thần Nam cước đá bay. Lão long mới thu lại ánh mắt lưu luyến rời.

      Nam Cung Ngâm từ lúc con rồng du côn chú ý nữa, vừa mới quay đầu nhìn lại, trong đầu lại tức giận, y hung hăng nhìn Long bảo bảo : “Cái con rồng ra gì này cũng mau nhắm mắt lại cho ta!”

      Long bảo bảo bay lượn trung, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn Nam Cung Ngâm.

      Cũng may hai con rồng này cầm tay dắt nhau , Nam Cung Ngâm hừ lên thở dài tiếng, bất quá đúng lúc này, tiếng quát khẽ từ chỗ Vương Lâm truyền lại : “Ai, mau ra cho ta, dám gan to bằng trời rình trộm nơi này”.

      chậm, làm nhanh, Vương Lâm lao ra khỏi suối nước nóng, nhanh chóng mặc quần áo để bên hồ lên người, ta cầm thần kiếm lấp lánh hàn quang. Như tiên tử lao tới.

      Vút vút vút

      Ba thanh phá vang lên, Thần Nam cùng với hai con rồng trong nháy mắt thấy đâu, chỉ còn lại Nam Cung Ngâm ngây ngốc đứng ở giữa sân.

      “Hóa ra lại là tên dâm tặc nhà ngươi, ngươi… lần trước ta tha cho mạng, vậy mà ngươi lại dám đến đây”> Vương Lâm vừa thẹn vưuà giận.

      “Lâm muội hiểu lầm rồi. Huynh phải cố ý, ngày gặp ngỡ cách ba thu, huynh lâu gặp muội. Đối muội ngày nhớ đêm mong, cuối cùng quản đường xa ngàn dặm mà tới đây, muốn là gặp mặt muội lần. Chỉ là may lại phát sinh ra hiểu lầm này, lần này tuyệt đối giống với lần trước…”

      “Dâm tặc nạp mạng

      “Ấy chớ…”

      Nam Cung Ngâm quay người bỏ chạy. Vương Lâm vội vàng đuổi theo như hình với bóng.

      Sau khi hai người mất dạng, người hai rồng mới xuất trở lại.

      Tử kim thần long : “Chúng ta cần phải giúp đỡ tiểu dâm tặc u? Y bị nữ nhân kia đuổi giết kìa”.

      Thần Nam mỉm cười, : “Yên tâm. Nữ nhân kia vừa rồi có sát khí. tình giữa bọn họ chúng ta là người ngoài nên nhúng tay vào”.

      “Nga, thần chúng ta lại có thể xem mãn nhãn rồi” Long bảo bảo đôi mắt to đảo qua đảo lại, ý bảo Thần Nam nhìn về phía hồ nước nóng cách đó xa.

      Chỉ thấy dưới ánh trăng, thân ảnh tuyệt mĩ bay tới, giống như cửu thiên huyền nữ từ trong những bụi hoa nhàng lướt ram lại giống như là hằng nga cung trăng vậy, nhiễm chút khí tức trần thế. nhàng bay bay qua bụi hoa, cuối cùng hạ xuống bên hồ nước.

      Tử kim thần long hai mắt trợn trừng, kinh hãi thốt lên : “Là ta!”

      “Thần , là Tiểu mộng mộng” Tiểu Long hấp háy mắt nhìn Thần Nam.

      Mộng Khả Nhi vừa mới hành công hoàn tất, mặc dù biết cơ hội rất xa vời nhưung nàng ngày nào cũng đều kiên trì luyện hóa sinh mệnh nhoi trong người. Vì sau khi hành công mồ hôi toát ra rất nhiều, nên tiện đến suối nước nóng này tắm gội.

      Bạch sắc trường bào nhàng tuột xuống. Làn da dưới ánh trăng sáng rực lên làm xao động lòng người, mái tóc mây huyền buông xõa.

      “Phanh”

      Thần Nam cước đá Tử kim thần long vào bụi hoa, sau đó ngồi lên mình nó. Đồng thời lại ôm lấy Long bảo bảo rồi dùng tay bịt mắt của nó lại, : “Chớ có nhìn phi lễ như vậy”.

      “Thần , ta ***! Vì sao ngươi lại tự bị mắt của mình!”.
      Chó Điên thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 233 Có con ư?



      bầu trời mây đen tan biến, để lại vầng trăng thánh khiết chiếu rọi ánh sáng dịu dàng xuống nhân gian, khiến cho cả Đạm Đài thánh địa như sáng bừng lên giống được bao phủ tấm lụa mỏng sáng nhàn nhạt, ánh trăng mênh mông khiến cho cả Cổ thánh địa có vẻ càng thêm thánh khiết.

      Trong làn hương thoang thoảng, làn hơi nước bốc lên giăng khắp những bụi hoa, cảnh sắc mơ, đẹp như tiên cảnh.

      Mộng Khả Nhi phong tư tuyệt thế, đẹp như tinh linh, da dẻ toàn thân mịn màng trắng như ngọc. Nàng bước xuống suối, khẽ tháo dây buộc tóc, mái tóc đen óng ả buông hờ xuống dập dềnh theo làn nước, khiến cho nàng càng xinh đẹp xuất trần, giống như tiên nữ

      Dù người con trong hồ nước là thánh nữ xinh đẹp nhất thiên hạ, nhưng Thần Nam cũng có lòng dạ để ngắm nhìn, từ từ lui lại, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, bởi vì thực tại với Mộng Khả Nhi ân oán tình thù có chút phức tạp, tại biết pahỉ giải quyết như thế nào.

      Hai con rồng cũng bị nắm lấy mang , từ từ rời xa khỏi bụi hoa. Bất quá, Tử Kim thần long lại phải là con vật an phận, dù biết rất hoàn cảnh của Thần Nam nhưng vẫn còn cố ý grào lên tiếng, thanh tuy bị đè nén rất thấp, nhưng Mộng Khả Nhi vẫn có thể nghe thấy được.

      “Grào…” Thần Nam bị dọa cho hoảng sợ phen, sau đó chỉ muốn cước đá bay con rồng thối tha này.

      Với tu vi của Mông Khả Nhi hòa cùng với trời đất, trong phạm vi mấy chực trượng cho dù gió thổi hay cỏ cây lay động cũng khó giấu được mắt nàng, hơn nữa đó lại là tiếng grào đặc biệt của Tử Long, khiế cho nàng có cảm giác rất quen thuộc.

      Con rồng du côn này có lần từng đối với nàng thốt ra những lời ô uế, khiến chó vị tiên tử của Đạm Đài thánh địa mỗi lần nhớ lại đều nghiến răng căm hận, trong đêm trăng thanh vắng đột nhiên nghe thấy tiếng rồng kêu gào, đúng là khiến nàng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.

      Mông Khả Nhi khẽ vung tay, nhàng thu lấy quần áo bờ toàn bộ rút xuống dưới hồ nhanh chóng mặc vào người, sau đó vừa cất mình bay lên khỏi mặt nước vừa dùng nội lực hong khô, “Thần Nam, ta biết là ngươi đến, nếu như ngươi vẫn còn là con người mau ra đây cho ta!” Mộng Khả Nhi quát , tựa hồ muốn để cho người khác biết vừa rồi phát sinh việc gì.

      Thần Nam vốn dĩ chạy xa hơn trăm trượng. Vừa mới định bay nghe thấy vậy đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm : “Ta vì sao lại phải bỏ chạy chứ, cho dù Đạm Đài Tuyền có ở trước mặt ta cũng thể làm cho ta lùi dù chỉ bước!”

      Tử Kim thần long là con vật chỉ sợ thiên hạ loạn, nghe thấy vậy liền vội phụ họa theo : “Đúng vậy, chúng ta vì sao lại phải lùi bước chứ?”

      Long bảo bảo hình dạng giống như tiểu quỷ, nhún vai lắc lắc đầu : “Thần , chuyện tình cảm người ngoài nên tham dự”.

      Thần Nam quay người lại, bước từng bước dài trở lại chỗ cũ, qua bụi hoa nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp quen thuộc, mở miệng : “ lâu gặp”.

      Hai con rồng sơ với Thần Nam còn “mạnh mồm” hơn, Long bảo bảo trước tiên nhiệt tình thốt lên : “Mộng tiên tử, chúng ta lâu gặp, thần ngày gặp ngỡ cách biệt ba năm, tính ra chúng ta có mấy trăm năm chưa từng gặp mặt”.

      “Đúng a, Mộng tiểu nương… cái dáng vẻ này… hắc hắc…” Tử Kim thần long cười gian manh, rồi nhanh chóng đổi giọng : “Mộng mĩ nữ lâu gặp, đúng là thể tưởng được nàng ngày càng xinh đẹp mê người như vậy, cái gì là dáng người trầm ngư lạc nhạn, diện mạo hoa nhường nguyệt thẹn, sắc đepk khuynh quốc khuynh thành, đều khó có thể miêu tả nổi hai phần xinh đẹp của Mộng tiên tử, kể cả vầng trăng sáng tỏ bầu trời khi ở trước mặt nàng cũng phải ảm đạm thất sắc…” Đúng là cực kì vô lại mà còn khen ngợi mĩ nữ quá khoa trương.

      Hai con rồng xem ra cũng triệt để giữ gìn, bởi vì giữa Thần Nam với Mộng Khả Nhi có quan hệ cực kì phức tạp, tại tốt nhất là nên đắc tội.

      Long bảo bảo lúc trước tuy từng đắc tội với Mộng Khả Nhi, nhưng còn xa mới bì được với Tử Kim thần long. Mộng Khả Nhi tại nhìn thấy con rồng già này, vầng trán chợt nhíu lại, nhìn bộ dạng nàng tại giống như cực kực khắc chế, nếu như có chút cố kị, sợ rằng tại vung kiếm chém cho con rồng du côn này vài nhát.

      Mộng Khả Nhi nghiến răng quay sang đối mặt với Thần Nam từ từ bước tới, tóc còn vương vài giọt nước long lanh, khiến cho nàng trông gióng như bông hoa xinh đẹp còn vương những hạt sương mình.

      “Thần Nam, vì rồi vì sao ngươi lại muốn bỏ chạy?” Mông Khả Nhi lạnh lùng cất tiếng hỏi.

      “Ta muốn đến đến, muốn , trời đất bao la ai có thể trói buộc được ta?” Thần Nam trả lời khách khí.

      “Ngươi… ngươi đúng là vô sỉ, vừa rồi… vừa rồi có phải là nhìn trộm ta?”

      Thần Nam cảm giác được địch ý mãnh liệt của Mông Khả Nhi, cũng vô cùng bất mãn, mặt lên vẻ chế diễu, hỏi lại : “Còn phải là nhìn trộm sao?”

      “Ngươi…” Mộng Khả Nhi thấy sắc mặt đối phương như vậy tức muốn thổ huyết. Lời với ngứ khí đó khiến cho nàng nhớ lại cuộc hôn nhân hoang đường lúc còn ở Tây phương, tuy chỉ là cuộc hôn nhân trong thời gian ngắn, chỉ có hơn chục ngày mà thôi, nhưng đó cũng là có cách nào có thể thay đổi được.

      “Choang…” trường kiếm rút ra chỉ về phía Thần Nam, nghiến răng phẫn hận : “Ta muốn quyết chiến với ngươi!”

      “Đáng tiếc, nàng phải là đối thủ của ta, dù cho ta có đứng yên ở đây nàng cũng thể nào giết được ta”

      Nghe thấy nhứng lời này, Mộng Khả Nhi càng thêm tức giận, toàn thân run lên bảo trì được vẻ bình tĩnh thường ngày.

      Nhưng dù sao Mộng Khả Nhi cũng phải người thường, nàng mặc dù phẫn hận nhưng chỉ trong thời gian ngắn bình tĩnh trở lại.

      “Thần Nam, ngươi hãy cho hai con rồng kia rời khỏi nơi này, ta muốn cùng ngươi chuyện riêng” Mộng Khả Nhi bình tĩnh , rất nhanh khôi phục lại dáng vẻ trầm tĩnh thường ngày, trong thánh khiết còn kèm theo khí tức uy nghiêm bất khả xâm phạm.

      “Được!” Thần Nam quay đầu về phía hai con rồng, : “Hai người các ngươi trước

      Hai con rồng kì thực cũng muốn nhảy vào “vũng nước đục” này, chỉ nghe “sưu sưu” hai tiếng biến mất vào bầu trời đêm.

      Xung quanh hồ cỏ cây tĩnh lặng, Mộng Khả Nhi cố gắng điều tiết lại tâm trạng của chính mình, trong lòng nàng tại tranh đấu mãnh liệt, biết phải mở lời với Thần Nam như thế nào.

      “Thần Nam, ta muốn giết ngươi!”

      Nghe những lời này, tuyệt phải là xàm, thực tại nó chính là tiếng lòng của Mộng Khả Nhi, cũng chỉ có cách giết Thần Nam mới có thể rửa được mối sỉ nhục của nàng.

      “Ta nghe nàng câu đó phải chỉ có lần này, nhưng ta tại vẫn sống rất tốt. Rất hiển nhiên, trừ khi có kì tích phát sinh bằng đó chỉ là điều tưởng” Thần chuyện cũng khách khí.

      “Ngươi… hừ!” Mộng Khả Nhi tuy tức giận, nhưng biết phải làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể hừ lên tiếng trầm trọng mà thôi.

      Hai ngươi gì. Mông khả Nhi trong lòng giằng xé mãnh liệt, qua hồi lâu nàng mới đau khổ : “Thần Nam, tên ác ma nhà ngươi, ta hận thể giết chết ngươi! Ngươi… khiến cho ta làm sao có thể đối mặt được với tổ sư…” Mộng Khả Nhi cuối cùng bàng hoàng, sợ hãi, mê mang, nàng biết phải làm sao mới có thể giải quyết tốt đẹp sinh mệnh nhoi kia, hôm nay đối mặt với Thần Nam nàng rất muốn ra nhưng vốn tự tôn cao ngạo, khiến cho nàng thể nào mở miệng.

      Thần Nam bình tĩnh nhìn nàng, : “ việc phát sinh, chúng ta đều có cách nào thay đổi được, nhưng những việc phát sinh, chúng ta có thể thay đổi quỹ tích của nó, phân tranh giữa ta và nàng, ta nghĩ có thể dừng ở đây được ?”

      Nghe thấy những lời này, khí chất phiêu dật xuất trần của Mộng Khả Nhi còn tồn tại nữa, nàng kích động mắng : “Cái tên khốn nạn, cầm thú nhà ngươi, ta muốn giết ngươi, ta… muốn giết… con của ngươi!”

      Mấy chữ “con của ngươi” ở phía cuối rất mơ hồ, tựa hồ như nghe thấy, nhưng vẫn bị Thần Nam nghe , cảm giác lạ lùng vô cùng, ánh mắt có chút kinh dị nhìn Mộng Khả Nhi, sau đó đột nhiên hiểu ra, kêu lên thất thanh : “Nàng… có con với ta?”

      Thần Nam ngây người, sau đó lắp bắp : “ việc ở Tây phương… xảy ra hơn năm rồi, nếu như vậy … nàng…. nàng… sinh rồi, là… con trai hay con ? Nó… nó… giờ ở đâu?”

      Mộng Khả Nhi vừa tức vừa thẹn, Bí mật khó chấp nhận này cũng là lần đầu bị lộ ra trước mặt người khác, tuy vẫn chưa đoán ra đúng chân tướng , những cũng sai biệt là mấy, khiến cho nàng hận dưới đất có cái lỗ nào để chui xuống.

      “Tên ác ma đáng giết vạn lần ngươi nhanh câm miệng cho ta! Ta tại muốn thấy ngươi, sau này cũng muốn gặp lại ngươi nữa!”

      Mộng Khả Nhi nghiến răng, muốn giết Thần Nam nhưng lại có bản lĩnh đó, cuối cùng chỉ đành tức giận dậm chân quay người bay .

      Thần Nam trở nên ngây người nhìn theo thân ảnh tuyệt đẹp, phiêu diêu như tiên tử bay giữa những bụi hoa.

      “Ta… cùng với nàng … lại có con sao? Tiên tử Đàm Đài thánh địa lại vì ta sinh đứa con!” Thần Nam lẩm bẩm mình, thần kinh có chút ngây ngốc.

      Nếu như tin tức này truyền ra bên ngoài, tất làm cho thiên hạ huyên náo, biết cvó bao nhiêu người thương tâm rơi lệ, biết có bao nhiêu ngươi gào thét đòi tìm Thần Nam liều mạng, Tiên tử thánh khiết nhất thiên hạ đột nhiên làm mẹ, điều này đúng là thể nào tưởng tượng được!.

      Thần Nam bước chân vô thức ra khỏi Đạm Đài thánh địa, tiên tử mà vô số trong thiên hạ tôn kính có con với , khiến cho có chút lâng lâng, đồng thời cũng có chút phiền muộn, có chút mê mang, lúc này tâm tình của rất phức tạp thể dùng lời mà ra được.

      Ở phía ngoài thánh địa hoa tuyết tung bay, cái lạnh của khí khiến tĩnh trí lại, khôi phục lại trạng thái bình thường. Sau đó liền về phía động băng nơi trú ngụ tạm thời.

      Nhưng đúng vào lúc này, đột nhiên phát ở phía xa bầu trời có đám lửa bùng cháy rất bắt mắt, xung quanh đám lửa đó gió tuyết đều tan rã biến mất.

      Thần Nam khẽ chấn động, tung người bay về phía đám lửa đó.

      Theo khoảng cách càng lúc càng gần, Thần Nam lại càng kinh hãi, bởi vì phát ra đó chính là kì lân trong truyền thuyết đứng giữa trung! Tất cả liệt hỏa bốc cháy rừng rực đều là từ thân nó phát ra.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 234 Ác Ma truyền thuyết



      Đến khi Thần Nam tới gần, đám thần hỏa bỗng nhiên bốc mạnh lên.

      bầu trời của ngọn núi tuyết, cỗ liệt hỏa bốc lên ngút trời, bằng tuyết trong chu vi ngàn trượng hóa thành hơi nước bay lên tan vào trung. Mưa tuyết trời rơi xuống gặp phải sức nóng mãnh liệt của hỏa diễm hóa thành sương mờ rồi từ từ tiêu tan, giữa đất trời sừng sững cột lửa to lớn, tỏa ra thần quang sáng lạn chói mắt.

      con kì lân to lớn thân dài mấy chục trượng ngang nhiên đứng giữa trung, tỏa ra cỗ khí thế ngạo nghễ thiên hạ khiến cho Thần Nam khỏi ngờ vực trong lòng. cảm nhận được cỗ áp lực lớn lao, khiến cho người ta cảm thấy giống như biển lớn giận dữ dâng trào.

      Kì Lân thần thú, thân hươu, đuôi trâu, móng ngựa, da vảy cá, cặp sừng chiếc đầu to lớn ánh lên kim quang rực rỡ. Nó bộ dạng rất bình tĩnh đứng ở giữa trung, liệt hỏa bao vây quanh thân mình, cả gian đều đỏ rực lên, khí tức thần thánh bất khả xâm phạm ngừng tỏa ra.

      Từ ánh sáng chói lọi của cỗ thần hỏa ngút trời làm mờ nhạt cả dải ngân hà khiến cho người ta có thể cảm nhận được đây tuyệt đối là cường giả.

      Thần Nam với sức mạnh bây giờ, sắc mặt cũng khỏi biến đổi, tại ngạo thiên, triệt địa, gặp thần sát thần gặp tiên tru tiên, nhưng sau nhìn thấy con kì lân cao thâm mạc trắc này trong lòng cũng khỏi giật mình kinh động, bởi vì thực chút nắm chắc có thể chiến thắng được nó.

      Thần Nam từ từ trấn tĩnh trở lại, bình tĩnh hỏi : “Tiền bối ở đây đợi ta có phải ?”

      “Đúng” chỉ từ đơn giản, thanh nhàng nhưng có lực.

      “Ngài là?”

      “Bệnh kì lân trong thập vạn đại sơn của Thiên nguyên đại lục!”

      Thần Nam thầm hít vào hơi, đối với thần thú trong truyền thuyết ở trước mắt, cũng được nghe chút ít.

      Trước lúc vừa mới xuất thế lâu. Trong Thập Vạn đại sơn cũng đồng thời nghe đồn có kì lân xuất thế, lúc đó biết trời cao đất dày lại còn mơ mộng muốn bắt thần thú đó thu làm vật cưỡi.

      Nhưng mà, cùng với tu vi càng ngày càng thâm sâu, cảnh giới của đề thăng nhanh chóng, những người tiếp xúc cũng càng lúc càng nhiều, đối với thần thú kì lân trong truyền thuyết cũng hiểu biết càng nhiều hơn.

      Cuối cùng, rút ra được kết luận, Kì lân thần thú dù là về lai lịch hay tu vi đều thâm bất khả trắc, dù cho là ai cũng đều thể dò xét được chút gì về nó.

      Truyền thuyết kể rằng con kì lân thần thú này từ từ thiên giới chạy xuống, cũng có người nó là tộc cái thế cường giả tu tại nhân gian, còn có người nó là con kì lân già bị trọng thương, mình dưỡng thương trong núi thẳm.

      Thậm chí có người hoài nghi, kì lân này có khả năng là cao thủ của tộc tham gia thượng cổ đại chiến mà may mắn sống sót.

      Thần Nam cảm giác được cỗ áp lực mạnh mẽ, muốn tra thám thực lực chân chính của con kì lân già này, nhưng chỉ cảm thấy được cỗ năng lượng dao động dạt dào như biển lớn, nặng như thái sơn. Con cự thú tước mắt đúng là căn bản thể đo lường được.

      “Có lẽ con lì lân già này cũng áng chừng cũng yếu hơn đám thần vương, nhân gian quả nhiên tu nhiều siêu cấp cao thủ khó mà tưởng tượng nổi!” Thần Nam trong lòng thầm cảm thán. Nhưng mà lập tức điều chỉnh tâm tư của chính mình, hướng về vị thần thú trong truyền thuyết này thi lễ, hỏi : “Tiền bối tìm ta có việc sao?”

      Kì lân toàn thần bao bọc trong thần hỏa, giọng bình tĩnh : “Nếu ta đoán nhầm, ngươi đến Đạm Đài cổ thánh địa là muốn thả cái thế ma vương vị các thần vương liên thủ phong ấn ra ngoài có phải ?”

      Con kì lân già này tự nhiên lại biết bí mật trong lòng khiến cho Thần Nam trong lòng kinh hãi : “Tiền bối, người… từ đâu mà biết? Vì sao lại như vậy chứ?”

      cần phải giấu diếm ta, những việc ngươi gần đây gây ra ở thiên giới được lưu truyền trong các huyền giới tại nhân gian. Vì báo phục mấy vị thần vương, ngươi tất nhiên nghĩ ra biện pháp để đối phó với bọn họ. Rất may lại có tên ma vương bị bọn họ phong ấn!”

      “Vậy là tiền bối biết nhân quả trong đó, ta cũng cần phải giấu diếm nữa. sai, ta đúng là muốn giải thoát Cái thế Đại ma vương trong Đạm Đài cổ thánh địa, ta muốn gửi tặng cho mấy vị Thần Vương của thiên giới siêu cấp đại lễ!”

      Vậy là bị con kì lân già nhìn thấu, Thần Nam cũng giấu diếm nữa liền ra dự tính trong lòng.

      Con kì lân già thần sắc nghiêm trọng, : “ được! Trước mắt thể thả tên ma vương này ra, bằng dẫn đến trời đất đại loạn”.

      “Vì sao?” Thần Nam cảm thấy khó hiểu, đồng thời trong lòng giận dữ.

      Con kì lân già thần sắc ngưng trọng, trầm giọng đáp : “Ma vương bị phong ấn trong Đạm Đài thánh địa, tuyệt đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, đối với rất nhiều người mà cơn ác mộng, nêý như thoát ra ngoài, chỉ có thiên giới đại loạn, nhân gian giới cũng bình yên, tất bị lật tung nháo nhào hết cả lên”.

      “Việc này…” Thần Nam có chút hiểu.

      tình năm đó, phải đám hậu bối các ngươi có thể biết được. Khi phong ấn ma vương, tiên thần xương cốt chất cao như núi, máu chảy thành sông. Phải hy sinh vô số tu luyện giả cuối cùng mới phong ấn được ta. Chủ lực chính thức… hắc hắc, riêng gì cường giả của thiên giới tham gia vào việc này mà còn có rất nhiều cao thủ nhân gian giới đổ máu tại nơi đây. Ngươi nếu vì muốn phục thù mà thả ra, những thiên giới gặp tai ương, mà cả nhân gian giới cũng gặp họa theo”.

      Thần Nam thất thần, ma vương trong truyền thuyết tựa hồ mạnh đến mức đáng sợ, vượt quá tưởng tượng của . Nếu thả ra, có thể gây nên trường đại chiến loạn!”

      Kì lân thần thú : “Nếu ma vương này mà thoát ra, cho dù thượng cổ bất thế cao thủ xuất thế may mắn còn tồn tại hạ xuống cũng sợ rằng khó có thể áp chế được ta!”.

      Thần Nam trong lòng bắt đầu tính toán, có thể việc thả ma vương này thực con dao hai lưỡi.

      Thần Nam có chút khó hiểu, cất tiếng hỏi : “Tiền bối vậy là có ý gì?”

      Kì lân thần thú trầm giọng đáp : “Hãy mở tâm linh chi nhãn của ngươi, nhìn về phía Đạm Đài cổ thánh địa . Có người dùng pháp lực thông thiên, để che đậy khí tức nơi này bầy ra tòa hư ảo đại trận, nhằm che giấu hoàn toàn chân tướng nơi đây”.

      Thần Nam biết Kì lân thần thú tâm linh chi nhãn chính là loại giống như thần thông thiên nhãn, nhưng mà bây giờ vẫnn biết làm thế nào để mở được thiên nhãn.

      Ở giữa trán con Kì lân già phát ra đạo thần quang phóng thẳng về phía trái tim , trong nháy mắt Thần Nam đột nhiên cảm nhận được toàn bộ cảnh vật ở bốn phương tám hướng xung quanh lên ở trong đầu . Vả lại cự li còn xa hơn tưởng tượng rất nhiều.

      Cái này… chính là thông thiên nhãn! Dưới giúp đỡ của con kì lân già, mở được thiên nhãn, hai mắt tuy nhắm chặt nhưng vẫn “nhìn ” cảnh vật ở nơi rất xa, có thể đứng ở chỗ mà quan sát được khắp nơi xung quanh.

      Thiên nhãn thần thông chỉ như vậy mà thôi, nhưng trước mắt vẫn chưa nắm giữ được thuần thục.

      Sau đó, Thần Nam đột nhiên phát , tầng vụ khí yếu ớt khi mờ khi tỏ bao bọc lấy cả khoảng Đạm Đài cổ thánh địa. Lúc này dù cho thiên nhãn mở cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được, càng lúc trước khi chưa mở được thiên nhãn.

      “Kia là…”

      Lão kì lân trầm giọng : “Thấy rồi chứ, có ngươi động chân động tay dùng pháp lực to lớn, lừa được phần đông cao thủ nhân gian, khiến cho bọn họ vẫn nghĩ rằng ắc ma vẫn còn bị giam trong phong ấn, mà biết rằng phong ấn giờ rất lỏng lẻo! Người này pháp lực thông thiên, phi thường đáng sợ! Ta nếu như phải vì tìm ngươi để muốn biết tình huống giờ của thiên giới, sợ rằng cũng biết nơi này lại phát sinh biến cố lớn như vậy!.

      Đây tuyệt đối là tin tức làm kinh thế hãi tục. Đủ làm cho thiên giới cùng với nhân gian khiếp sợ, tự nhiên lại có người có pháp lực nắm giữ chân tướng của Đạm Đài thánh địa! Nếu như việc này truyền ra ngoài, tất khiến cho thiên hạ xôn xao.

      Lúc này, Thần Nam có chút đau đầu, : “Việc phong ấn ma vương trở nên lỏng lẻo, sợ rằng có liên quan đến người đó”.

      Kì lân thần thú gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu : “ đợi thời cơ thích hợp, ta sợ rằng người thần bí đó mượn tay ngươi thả Cái thế đại ma vương kia ra!”

      Thần Nam hai bàn tay nắm chặt, trầm ngâm hồi, : “Mấy tên thần vương đáng chết của thiên giới khiến ta phiền chết được, ta cũng muốn bị rơi vào trong mưu của ma vương và kẻ đứng đằng sau ”.

      Kì lân thần thú : “Ngươi biết thế cục phức tạp và nguy cấp như thế là tốt rồi, tại ngàn vạn lần được ra tay khinh suất, ngàn vạn lần thể vận dụng mấy món pháp bảo trong tay ngươi phá vớ phong ấn. ta tại phải liên hệ với mấy lão bất tử, chuẩn bị ứng phó với cục diện này. Còn về người trong thiên giới. Ngươi… cần phải ngay tức khắc thông báo về bọn họ, sau khi biết tin này, phàm là những người tham gia vào việc này tự nhiên vội vàng xuất thủ toàn lực”.

      Thần Nam cười thầm trong lòng, cái con kì lân già này cũng phải tốt đẹp gì, tới lúc này rồi mà vẫn còn phòng bị mấy người thiên giới.

      Con kì lân già hống lên tiếng, liệt hỏa người bốc lên ngút trời, ánh sáng càng lúc càng rực rỡ, cuối cùng hóa thành đạo thần quang, như lưu tinh nhanh chóng biến mất ở nơi xa.

      Trong mấy ngày tiếp theo, Nam Cung Ngâm có xuất .

      Mấy ngày này, Thần Nam đều dạo xung quanh những núi tuyết ở bên ngoài Đạm Đài thánh địa, cũng có khi tiến nhập vào trong Đạm Đài cổ thánh địa để tra thám, hi vọng có thể phát chút manh mối liên quan đến đại ma vương.

      Mấy ngày sau đó, Thần Nam dần dần phát giác, có vài tu luyện giả đến ở bên ngoài Đạm Đài cổ thánh địa, những người này đều cực lực che giấu hành tung của mình, nhưng mà vẫn bị cảm nhận được. Ngoài ra còn phát giác, những người này đều là cao thủ có thể ngự phi hành, nghi ngờ gì đó là những tu luyện giả của các huyền giới.

      Thần Nam lẩm bẩm : “Con kì lân già truyền bá tin tức ra ngoài rồi, sợ rằng mấy lão già cũng bắt đầu điều binh khiển tướng”.

      biết rằng đám người này đều chuẩn bị nghênh đón trường đại chiến trong tương lai, tựa hồ bọn họ biết việc ma vương xuất thế thể nào tránh khỏi, việc đó chỉ còn là vấn đề về thời gian mà thôi.

      Trong những ngày tiếp theo, người trong thiên giới tựa hồ rút về thiên giới ít, gần nhất còn có người xuống hạ giới tìm kiếm tiên thần chuyển thế nữa, nhưng mà Thần Nam biết trường phong ba nổi lên, mấy vị thần vương thiên giới tuyệt từ bỏ ý đồ với , lần xuất thủ này sợ rằng trường đại huyết chiến.

      Cứ như thế, lại qua mấy ngày tiếp theo, lúc Thần Nam cùng với hai con rồng đứng từ xa quan sát Đạm Đài thánh địa đột nhiên trông thấy gian bị phá vỡ, liên tiếp xuất các thông đạo nối liền giữa hai thế giới tiên phàm xuất giữa trung, trong ánh hào quang mấy chục vị tiên thần xuất bầu trời Đạm Đài thánh địa.

      “Grào… bọn người trong thiên giới lại phái người đến đây chịu chết, tiểu tử ngươi lại bận rộn rồi đây”

      Thần Nam đưa mắt nhìn về phía Đạm Đài thánh địa, lẩm bẩm : “Đó là… người của Đạm Đài phái tại thiên giới, Đạm Đài Tuyền tiếc hao phí lượng lớn pháp lực, đem bọn họ đưa đến nhân gian giới, nàng đến giờ vẫn còn chưa biết việc ma vương thoát khỏi phong ấn, rốt cuộc việc này là vì sao, phải chăng là việc này có liên quan đến ta?”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 235: Dám chạm vào mẹ của con ta sao?



      Trong vầng hào quang, mười mấy vị tiên nhân nhàng hạ xuống, cưỡi lên những đám mây lên bầu trời Đạm Đài thánh địa, khiến cho nơi này càng có vẻ hư ảo, cành lên vẻ đẹp của nơi tiên cảnh chốn nhân gian.

      Bên trong Đạm Đài thánh địa, tiên nhạc cất lên, dưới dẫn dắt của trưởng lão, đám đệ tử của Đạm Đài thánh địa quỳ xuống bái lạy, ít người kích động đến rơi lệ. Thiên giới hơn trăm năm nay chưa từng cho người xuống Đạm Đài thánh địa, mà cũng hơn trăm năm gần đây cổ thánh địa cũng người nào thành công phi thăng thành tiên khiến cho tiên phàm bị cách đoạn suốt trăm năm qua.

      "Cung nghênh thượng tiên giá lâm!"

      “Trời có nhất mạch Đạm Đài ta, cung nghênh các vị thượng tiên!"

      Đạm Đài thần quang chiếu rọi khắp nhân gian, bái kiến các vị thượng sư!"

      ……

      Trong cổ thánh đại trầm lặng tiếng động, tất cả Đạm Đài đệ tử đều quỳ xuống đất bái lạy, dùng tình cảm phát ra từ chân tâm để nghênh đón mười mấy vị tiên nhân thiên giới hạ thế.

      Mười mấy vị tiên nhân này nam có nữ có, tất cả đều phong tư tuyệt thế, nam tiếu sái phiêu dật, nữ thanh lệ xuất trần, người phát ra khí tức thế ngoại hồng trần, ở nhân gian thể nào có được.

      "Đạm Đài đệ tử mời đứng lên”

      vị tiên nữ giọng vang vọng khắp bầu trời, lệnh cho tất cả Đạm Đài đệ tử đứng lên.

      "Tạ ơn tiên tôn!"

      Đám đệ tử đồng thanh đáp tạ.

      “Đạm Đài trê thiên giới cùng với Đạm Đài dưới nhân gian cùng chung nguồn cội, phàm là đệ tử Đạm Đài đều tuân theo lệnh của Đạm Đài tiên tôn, hoằng dương thần thánh giáo nghĩ của thánh địa ta, nguyện cho ánh sáng của thánh đại ta gột rửa thế gian, chiếu rọi khắp trời đất!”

      Tiếng dịu dàng ngừng vang lên truyền đến từng tấc gian bầu trời Đạm Đài thánh địa, cũng truyền vào cả trong những rặng núi tuyết xa xa.

      “Grào… đám thần côn này đúng là của nợ, nếu ngày ngày có người truy sát bọn chúng, ta xem bọn chúng còn dám vô ưu như bây giờ ?” Con rồng lưu manh biểu lộ tức giận, tựa hồ rất bất mãn với mười mấy vi tiên nhân mới hạ giới này.

      “Thần . Thế gian tất cả giáo nghĩa chỉ là hư ngụy, chỉ có đại uy đại đức của ta che chở cho nhân gian, tin lời ta sống mãi!” Tiểu long bộ dạng thành kính, thu cánh tay với móng vuốt màu hoàng kim lại, hướng về hư bái lạy, thái độ mười phần du côn.

      “Grào… tiểu tử sao còn đứng đó làm gì, ngươi phải từng rằng phàm là tiên nhân từ thiên giới xuống, ngươi đều cần cân nhắc nặng sao? lên giết , Long đại gia ta muốn dẫm đạp lên chúng, nhìn thấy hình dáng lưu manh của chúng ta tức giận rồi”.

      “Thần , tổ tông con cá trạch nhà ngươi đúng là ngu muội mà!” Long bảo bảo giọng ngọt ngào : “Thần , chúng sinh bình đẳng, chúng ta cần phải giáo dục bọn họ như những đứa con của chính mình. Để cho bọn họ hiểu chỉ có đại uy đai đức của ta mới chính là chúa tể chân chính của thế gian này, để rồi chúng rời bỏ Đạm Đài phái đổi sang làm giáo đồ của Đại uy đại đức ta! Muốn bọn họ tiến hành lần làm lễ gột rửa hoàn toàn tâm linh, khiến cho bọn họ biết ánh hào quang của ai mới có thể chân chính chiếu rọi khắp thế gian!”

      Thần Nam hứng thú nhìn hai con rồng này, nhất là tiểu long, nó càng ngày càng giống lưu manh. ho khan tiếng cắt ngang hai con vật bất lương tranh luận: “Hai con súc sinh các ngươi, con luôn sợ cuồng đồ thiên hạ loạn, con an phận mộng tưởng thành lập tà giáo, khiến người ta an tâm. Gần đây hai người cần an phận giữ mình, vạn nhất được làm loạn. Hiểu chưa?”


      Dù cho Thần Nam muốn an phận giữ mình, nhưng cục thế biến đổi trong nháy mắt, căn bản do quyết định được.

      Trong nửa ngày này, trong núi tuyết bên ngoài Đạm Đài thánh địa, có ít tu luyện giả trú ngụ, cho dù tất cả bọn họ đều cực lực che dấu hành tung của mình. Nhưng vẫn bị Thần Nam phát giác được ít nhân vật. vả lại, trong đám người đó Thần Nam thậm chí mơ hồ thấy được vài thân ảnh quen thuộc.

      phải chứ. Tu luyện giả Tây phương cũng đến đây sao?” Thần Nam đứng đỉnh của ngọn núi tuyết, mặc kệ những bông tuyết vương người, vẫn chăm chú nhìn về phía dãi tuyết trắng xóa mênh mông ở trước mắt.

      “Đáng chết, kia đúng là con thằn lắn năm màu Lan Đức La, đứng đầu trong mười đại cao thủ của Tây phương Long tộc, tại Tây thổ ít có địch thủ. Cái con thằn lằn hỗn đản lần trước ngừng chật vật truy sát ta, bây giờ lại tự nhiên chạy đến nơi này xem náo nhiệt, để ta xem lần này còn dám hung hăng như trước hay ?” Tử Kim thần long thở phì phì nhìn theo đạo long ảnh biến mất vào trong vùng tuyết trắng ở nơi xa.

      Thần Nam : “Con rồng này cũng tính là hung ác. Ai kêu ngươi lúc trước ngươi cướp hết nhẵn toàn bộ nhà người ta, có gặp mặt ngươi hạ sát thủ tính là hạ thủ lưu tình rồi. Đáng giận nhất chính là con Thần Ma Viên kia, cùng với con rồng được hiệu xưng thiên tài bất bại trong tây phương long tộc tam đầu hoàng kim long Kì Lạp Ngang Tư. Lúc trước hai kẻ còn thêm cả tên đấu thần Trát Lí Tư vì tìm được Đỗ gia huyền giới, bọn chúng đối với chúng ta độc ác ra tay hạ sát thủ. Lần này nếu như để ta gặp được bọn chúng ở nơi này, ta lột da bọn chúng

      Đấu thần Trát Lí Tư, lục đầu thần ma viên, tam đầu hoàng kim thần long Kì Lạp Ngang Tư, ba tên này đều là cường giả sớm phá toái hư mà phi thăng. Lúc đó ở bên ngoài Bái Đán thành ở Tây thổ truy sát Thần Nam, cuối cùng dẫn tới lão bạo quân Khôn Đức xuất thủ, dẫn tới Thần Nam bị nhốt trong mưới tám tầng địa ngục, sau đó Thần Nam lại dưới cưỡng bức thi pháp của Đồ Đằng tiến nhập thiên giới, dẫn đến xảy ra hàng loạt việc.

      Tử Kim thần long lúc đó có thể nếm ít đau khổ, nó nghiến răng trèo trẹo : “Ba tên này là kẻ gây ra gây ra loạt kiện đó! Đúng là chỉ hận lập trước giết chết được bọn chúng, bất quá thế lực sau lưng chúng cũng khiến cho người ta phải đau đầu, phía sau lục đầu ma viên kia có cổ viên lão nương, già rồi mà chết, rất là đáng sợ”.

      người hai rồng tạm thời vẫn chưa phát tung tích của đám thần ma viên với tam đầu hoàng kim thần long, bất quá tình trước mắt khiến bọn tạm thời quên những việc đó, Thần Nam thể ra tay được”.

      Lúc này, trong Đạm Đài cổ thánh địa từng đạo thiên lôi từ phách xuống, gian chấn nát, mười mấy vị tiên nhân vừa mới hạ giới, ra có người muốn lập tức quay về thiên giới.

      Rất hiển nhiên, bọn họ biết được tình huống thực của cổ thánh địa, biết đại ma vương trong phong ấn lâu nữa thoát ra. việc lớn này làm cho mười mấy người bọn họ hoảng loạn, liền muốn nhanh trong chóng trong khoảng thời gian ngắn nhất truyền tin về thiên giới bẩm báo với Đạm Đài Tuyền.

      Bất quá, Thần Nam tuyệt chấp nhận cho bọn họ làm như vậy, mặc dù còn chưa quyết định có giúp cái thế ma vương thoát ra hay , nhưng cũng muốn để đám thần vương thiên giới sớm có chuẩn bị.

      triển khai thần vương dực, giống như cầu vồng lóe lên giữ bầu trời bay vút lên cao, tại trung lưu lại vầng sáng dài bay về phía Đạm Đài thánh địa.

      Lúc này, phần lớn đám đệ tử dưới dẫn dắt của trưởng lão khẩn trương nhìn lên bầu trời, sợ bỏ lỡ mất cơ hội. Đối với nhiều người mà , đó là kích động vô cùng, chính mắt nhìn thấy mấy vị tiên nhân của môn phái hạ phàm, lại chính mắt nhìn thấy bọn họ phá toái hơ , thực là việc may mắn.

      "Oanh oanh oanh……"

      Thiên lôi đầy trời, từng tia sét khổng lồ từ cao đánh xuống, hư từ từ bị chấn nát, gian thông đạo nối liền nhân gian với thiên giới xuất tại trung.

      Mười mấy vị tiên nhân cùng nhau giúp đỡ vị tiên tử. Muốn để cho nàng thuận lợi tiến nhập gian thông đạo, quay về thiên giới báo tin.

      Lúc này trước hàng vạn con mắt của tất cả đám Đạm Đài đệ tử quỳ bái, đạo thần quang phá bay tới, thanh niên nam tử tay cầm đại long đao như thần tự ma mạnh mẽ bổ xuống.

      Huyết sắc đao mang dài mấy chục trượng trong nháy mắt chém nát gian thông đạo, đồng thời dẫn đến thiên phạt, sấm sét từ trời cuồng loạn đánh xuống. Đem hư chấn nát, từng đạo sấm sét như kim xà tràn ngập bầu trời.

      “Thần Nam, là ngươi… ngươi… muốn làm gì?”

      Hiển nhiên, mười mấy vị tiên nhân đều nhận ra Thần Nam, dù sao tại thiên giới khi Thần Nam chém giết khắp nơi lưu lại ấn tượng quá sâu đối với bọn họ.

      “Hắc hắc… làm gì cả, các ngươi từ xa đến đây, muốn mời các ngươi lưu lại vài ngày. tại, ta muốn mời vị tiên tử muội muội này dạo chơi mấy hôm”.

      Trong lúc , Thần Nam mở ra nội thiên địa, đem vị tiên tử muốn phi thăng quay về thiên giới ném vào trong đó. Sau đó nhanh chóng đóng kín nội thiên địa. Rồi lại dùng đại long đao chống lại thiên phạt.

      Mười mấy vị tiên nhân biến sắc, bọn họ biết đáng sợ của tên sát tinh này, nếu như tu vi cấp thần vương, sợ rằng có cách nào tranh phong được cùng với .

      Đám đệ từ quỳ bái mặt đất kia lúc này giật mình hai mắt trợn trừng. Tiên sư thiên giới hạ phàm ở trước mặt bọn họ, lại bị thanh niên cường giả được lưu truyền rất nhiều ở nhân gian bắt , điều này thực khiến cho bọn họ có cảm giác nên lời.

      Tất cả đệ tử Đạm Đài phái đều há hốc mồm, kinh hãi nhìn nam tử cuôgnf vọng đối kháng thiên phạt giữa trong, điều này khiến cho bọn họn có chút thể chấp nhận được.

      Dù sao kia cũng là những vị tiền bối cao nhân của bọn họ, vậy mà lại lại bị người ta gọi là muội muội, muốn đưa dạo chơi mấy ngày, cái này… thực là quá điên rồ mà, khiến cho ai có thể chấp nhận được!.

      “Grào…” thanh chấn động trung, tử kim thần long theo tới nơi. Lão du côn này còn cười vẻ ám muội, : “Còn có vị tiên tử muội muội nào muốn dạo chơi, Thần tiểu tử cũng được khỏe cho lắm, lão long ta bồi tiếp các vị dạo chơi, ai nguyện ý theo ta nào? Chúng ta dạo chơi tìm nơi sống lí tưởng chuyện tình cảm, đó cũng là tình rất có ý nghĩa!”

      Mười mấy vị tiên nhân nghiến răng phẫn nộ, hận thể ngay lập tức lột da Tử Kim thần long ra, nhưng mà có người nào dám khinh cử vọng động. Dù sao lúc trước ở thiên giới Vương Chí tại thiên giới càn rỡ đem người vây công Thần Nam, nếu như lúc này chỉ cần có cái cớ để động thủ thôi, rất có thể triển khai lấy máu báo thù.

      “Cuộc sống thực có hứng thú sao, nhớ lại những ngày ngao du thiên địa, mình đau thương mà rơi nước mắt, thế gian này thế mà lại vị tiên tử muội muội nguyện ý làm tri kỉ với ta, đau xót quả là đau xót mà!” Tử kim thần long lại bắt đầu ăn lung tung khiến cho mấy vị tiên tử ở phía đối diện hận đánh được nó ngẵ lăn mặt đất.

      Đám đệ tử Đạm Đài tại nhân gian đều tức đến ói máu, người rồng này thực quá càn rỡ, mấy vị tiên tử từ thiên giới hạ phàm cũng đều hơn trăm tuổi, hai tên cuồng đồ này lại cười cợt gọi là muội muội, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn với bọn chúng với ánh mắt phẫn nộ.

      Trong đám người đó có cả Mông Khả Nhi, nàng thực thể tưởng tượng được, hai tên đó lại dám đến đây làm nháo nhào mọi việc, đúng là gan to tày trời. Đồng thời, cũng thần kinh hãi về tu vi đáng sợ của Thần Nam.

      Tuy trước kia, sớm nghe các loại truyền thuyết của Thần Nam, nhưng nàng vẫn giật mình kinh hãi, rất hiển nhiên đám tiên nhân từ thiên giới hạ phàm cũng có chút e ngại Thần Nam, dám xung đột cùng với .

      “Chúng ta gặp lại sau, ta đưa tiên tử muội muội dạo mấy ngày!” Thần Nam cười , sau đó triển khai thần vương dực phá mà bay .

      Tử kim thần long thấy Thần Nam bay mất, : “Cuộc sống đúng là có hứng thú, tiên tử muội muội làm ta thương tâm quá, còn gì để , lão long đây”.

      người rồng khuất, nhưng Đạm Đài thánh địa vẫn sôi sục, trơ mắt nhìn thấy người đến từ thiên giới bị Thần Nam bắt đem , vả lại còn bị cười cợt hồi nhưng có người nào có thể ngăn cảnm thực là việc khiến cho người ta căm giận.

      “Ta nhất định phải bẩm báo với Đạm Đài thiên tôn!” vị nam tiên nhân phẫn hận thốt lên.

      “Nếu Vương Chí hạ giới tốt, đáng tiếc tiên tôn lại cho phép”.

      “Hi vọng tên cuồng đồ đó làm khó Dương sư muội”

      ………

      Vô luận đối với người đến từ thiên giới, hay đối với người của Đạm Đài thánh địa tại nhân gian mà , tình phát sinh hôm nay tuyệt đối là sư việc cực kì mất thể diện.

      Nội thiên địa của Thần Nam tùy theo tu vi của mà đề cao, so với trước còn kiên cố hơn rất nhiều, tiên tử mới đạt tới tiên nhân cảnh giới dù có làm thế nào cũng thể nào công phá được. Vả lại Thần Nam còn có mấy kiện bảo vật trong tay, rất dễ dàng có thể thấy rằng phải ở trong đó khá lâu.

      Đương nhiên, Thần Nam cũng chỉ đơn giản là với vị tiên tử kia vài câu, nhưng còn Tử Kim thần long ngừng nới với đối phương về cuộc sống lí tưởng, khiến cho vị tiên tử tức giận, ngắn răng nghiến lợi. Mà long bảo bảo cũng tới tham gia náo nhiệt, ở bên cạnh mở miệng là “thần thuyết”, khép miệng là “Đại đức đại uy”, khiến cho vi tiên tử đó chỉ muốn đánh cho nó cái.

      Hai ngày tiếp theo, lại có hai vị tiên tử muốn lén quay về thiên giới, nhưng bất hạnh cũng bị Thần Nam mời vào nội thiên địa, giao cho Tử Kim thần long bàn về cuộc sống lí tưởng.

      Sau đó, đám tiên nhân muốn dùng độn thuật xa, rời khỏi Đạm Đài thánh địa tìm nơi vắng vẻ để phá toái hư quay lại thiên giới. Nhưng mà tất cả đều bị thần vương dực người Thần Nam chặn lại phải quay về. đóng ở bên ngoài thánh địa, dường như muốn phong tỏa cả thánh địa này.

      Mười mấy ngày nữa lại trôi qua, trong đai tuyết sơn bên ngoài Đạm Đài thánh địa, số lượng tu luyện giả tàng càng lúc càng nhiều, phần lớn các cao thủ đều đến nơi này, cục thế khẩn trương dị thường.

      Lúc này, Mộng Khả Nhi vô cùng phiền não, vị nam tiên sư mới từ thiên giới hạ xuống, ngừng tìm nàng chuyện, lời có vẻ quan tâm vô cùng đến nàng, lại còn hứa đem huyền công tuyệt học do Đạm Đài Tuyền khai sáng thiên giới truyền thụ cho nàng.

      Nhưng mà, Mộng Khả Nhi vẫn vô cùng buồn rầu, nàng sao nhìn ra được ý tứ của vị thượng sư này chứ, nhưng mà Đạm Đài phái ở nhân gian cùng với ở thiên giới giống nhau, thể phi thăng nhập vào thiên giới, tất cả đệ tử đều được kết hôn. Tất cả đều phải giữ gìn tấm thân băng thanh ngọc khiết.

      Nàng rất phản cảm với vị tiên sư này, biết quy củ của Đạm Đài thánh địa vậy mà ngang nhiên lại tán tỉnh nàng như vậy, thực khiến cho nàng hận thôi, đồng thời cảm giác vị tiên sư này rất vô sỉ, điểm cũng có giống hình dạng của vị tiền bối.

      Kì thực, vị thiên giới Đạm Đài đệ tử ở đây làm những việc như vậy, hoàn toàn là bởi vì nắm trong tay chút “tin tức bí mật”.

      Những đệ trọng yếu của Đạm Đài phái thiên giới đều biết, Đạm Đài Tuyền từng rất nhiều lần nhắc người con dưới gian tên Mộng Khả Nhi. Lần này phái mười mấy vị tiên nhân hạ giới, nhiều lần giao phó, nhân gian nếu như có phát sinh biến cố gì, nhất định phải bảo hộ Mộng Khả Nhi cho tốt.

      Lời này khiến cho ít đệ tử suy đoán về Mộng Khả Nhi.

      Vị tiên nhân này thầm theo đuổi Mộng Khả Nhi, đúng là muốn nắm lấy cơ hội, nếu như tại cùng với Mộng Khả Nhi xác lập chút quan hệ thân mật, sau này khi Mộng Khả Nhi được Đạm Đài Tuyền cất nhắc lên, tất nhiên theo đó cũng được hưởng chút lợi.

      Chỉ là, việc đó Mộng Khả Nhi thể nào biết được.

      Lại vài ngày nữa trôi qua. Thần Nam tĩnh tọa đỉnh núi tuyết, mặt dò xét những tu luyện giả trong dải băng tuyết này, mặt tu luyện huyền công, cái thế giới này chỉ có thực lực mới là đạo lí, từ trước tới nay bao giờ sao lãng tu luyện của mình.

      Đúng lúc này, hai con rồng từ hai hướng khác nhau bay tới miệng ngừng kêu gào.

      “Grào… ông nó chứ, tiểu tử đại hay rồi”.

      Tiểu Long cũng hô lớn : “Thần Nam, việc lớn rồi!”

      Hai con rồng nhanh chóng tiến tới gần, Tử Kim thần long tranh trước : “Đám quái Côn Lôn cũng phái người tới rồi, vừa rồi có tiểu với ta, lão bằng hữu Nê Nhân mang tin tức đến, mấy tên thần vương thiên giới tập kết đại quân, mấy ngày nữa sợ rằng có thần tộc đại quân hạ giới tìm bắt ngươi”.

      Thần Nam rất bình tĩnh : “Cuối cùng cũng ra tay rồi, ta đợi bọn chúng cũng lâu rồi, hừ… lần này ta muốn cho tất cả bọn chúng có có về!”

      Thấy Thần Nam có chút gì kinh hoảng, Tử Kim thần lòng cũng ân ổn trở lại, : “Bà nó chứ, còn có việc nữa, vừa rồi ta may mắn nhìn thấy lục đầu ma viên cùng với tam đầu hoàng kim thần long Kì Lạp Ngang Tư, hai con súc sinh này lại dám đến đây tham gia náo nhiệt, chúng ta chém bọn chúng!”.

      Thần Nam : “ lâu nữa, có càng nhiều cao thủ đến đây, Đạm Đài thánh địa này tất nhiên hội tụ rất nhiều lộ cao thủ thiên giới cùng với nhân gian giới. Hai tên súc sinh đó ở nơi này, chúng ta cũng nên thu từ bọn chúng chút lợi tức. Bất quá, lần này nên trêu chọc vào lão bạo quân Khôn Đức.

      “Yên tâm , tại còn chưa thấy thân ảnh tiểu nữ nhi của , con rồng già kia vẫn chưa có đến”. Tử Kim thần long sau khi xong, ít nhiều cũng có chút lo lắng.

      Đợi cho Tử Kim thần long cùng với Thần Nam xong, Long bảo bảo mới từ tốn : “Thần Nam, cho ngươi hay tin tức tốt, có người chủ ý muốn động tới Khả Nhi muội muội”.

      “A…” Thần Nam giật mình kinh hãi, dùng lực gõ nó cái, hỏi lại : “Cái này mà gọi là tin tốt à, rốt cuộc việc là sao?”

      Tiểu Long bất mãn cự lại : “Nàng ta phải muốn giết ngươi sao, có người muốn động đến nàng ta, để bớt phiền phức cho ngươi phải là tin tốt là gì?”

      “Tốt cái đầu ngươi, mau xem rốt cuộc việc là sao?”

      “Được rồi, ngươi cứ rồi biết”. Long bảo bảo sau khi xong, vút tiếng bay về phía ngọn núi tuyết.

      tại có khả năng tìm phiền toái nơi Lục đầu thần ma viên cùng với Tam đầu Hoàng kim thần long. Thần Nam liền bay theo Tiểu long, muốn xem thử thần thánh phương nào dám động tới Mộng Khả Nhi. Tử Kim thần long cũng ngay lập tức theo sau.

      Bay lên ngọn núi tuyết kia, trông thấy ở phía dưới sườn núi xa xa có hai thân ảnh, người bạch y phất phơ, thanh lệ xuất trần giống tiên tử trời, chính là Mộng Khả Nhi với sắc đẹp khuynh quốc quốc khuynh thành.

      Người còn lại cũng vận bạch y, tiên khí bao bọc xung quanh, cũng có mấy phần khí chất phiêu dật, chính là vị tiên nhân của Đạm Đài phái thiên giới mới hạ phàm.

      Đúng lúc Thần Nam vừa tới, lời của tên tiên sư kia đến mức làm cho Mộng Khả Nhi thể nhẫn nhịn được nữa, mà tên tiên sư kia vẫn cứ dây dưa buông tha. Mộng Khả Nhi mấy lần muốn bay , nhưng tên này vẫn cứ bám lấy thôi, để cho nàng rời .

      “Uy, tên kia ngươi làm gì đó? Đúng là vô sỉ mà”. Giọng của Thần Nam đột ngột vang lên, triển khai Thần vương dực lao đến rất nhanh.

      “Ngươi… Thần Nam!” Tiên sư bị phá vỡ mất chuyện tốt, vừa kinh hãi vừa tức giận, đồng thời có chút sợ hãi chỉ sợ tên sát tinh trước mặt đột nhiên ra tay sát thủ.

      “Đúng, là ta. Ngươi phải là bậc bề sao, lại dám ngang nhiên đùa bỡn với hậu bối đệ tử, thực là buồn cũng rất vô sỉ!”

      “Ngươi…”

      “Ngươi cái gì mà ngươi, lẽ nào phải vậy sao? Ta thấy ngượng thay cho Đạm Đài Tuyền, nếu như nàng biết việc này, sợ rằng lập tức đập chết ngươi”.

      Tiên sư bị Thần Nam từ đầu chí cuối lấn áp, chuốc lấy nhục nhã, y trước mặt Mộng Khả Nhi cảm thấy mất mặt cực điểm, cuối cùng nộ hỏa công tâm, phẫn nộ hét lên : “Thần Nam, ngươi đúng là khi người thái quá, ngươi biết đại quân thiên giới tập kết ư? Nếu như có gì xẩy ra ngoài ý muốn, trong mấy ngày tới hạ giới truy sát ngươi. Đến lúc đó tuy nhân gian có rộng lớn cũng có chỗ để ngươi dung thân, tại ngươi khắp nơi đều có kẻ địch mà còn cuồng vọng như vậy, đúng là…”

      “Ngươi? Còn chưa xứng là kẻ địch của ta, bởi vì ngươi có tư cách đó. Hôm nay ta sở dĩ quản việc này là có nguyên nhân riêng của nó”.

      Lúc này, Mộng Khả Nhi sắc mặt rất khó coi cúi gằm mặt xuống đất.

      Thần Nam đưa mắt nhìn nàng, rồi quay sang tiên nhân kia : “Biết nàng là ai ? Tuy nàng phải là lão bà của ta, nhưng là mẹ của con ta, ngươi chạm vào nàng ta tức là chạm đến hài tử của ta, mà như thế cũng là chạm đến ta.

      Nghe những lời này, vị tiên nhân đó sững ngươi, vẻ mặt ngây ngốc thiếu chút nữa ngã té xuống núi.

      Hai con rồng ở bên cũng suýt chút nữa té gãy cổ, sắc mặt lên vẻ suy nghĩ.

      “Thần , quá điên rồ mà, … có con rồi ư?”

      “Grào… Bổn long đúng là nhìn xa trông rộng, lời dự đoán thế mà thành , mà lại là đúng trăm phần trăm…grào…”

      Mộng Khả Nhi sắc mặt trắng bệch, tại giây phút này nàng tức đến hộc máu, hận thể đem Thần Nam ra mà ăn tươi nuốt sống, sau đó tìm khe nứt mà chui xuống…
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 236: Lễ tình nhân, Ta giết, ta giết, ta giết giết



      Lời của Thần Nam đối với y mà đả kích quá lớn. Người con trong lòng tự nhiên lại sớm làm mẹ, là người tâm cao khí ngạo, cho dù có là tên ngốc cũng phải bốc hỏa, là nam nhân đều thể chịu được điều này.

      “Ngươi là đồ cuồng vọng, chỉ bậy bạ, điều này tuyệt đối thể có! Ngươi biết, Khả Nhi là đệ tử là đệ tử mà tiên tôn Đạm Đài phái ta tuyển chọn, rất nhanh đến ngày tiến nhập thiên giới, thành người đứng cao của Đạm Đài phái, sao lại có thể … sao lại có thể phát sinh ra tình như lời ngươi chứ?”

      Tiên sư thở ra cách khó nhọc, trạng thái điên cuồng, y thể nào tiếp thụ được trước mắt.

      “Vả lại, Khả Nhi là tên mà ngươi có thể gọi sao? biết nhục sao!” Thần Nam đả kích lưu tình. Đồng thời quay người lại, đối diện với Mộng Khả Nhi, có chút xấu hổ cười : “Mộng tiên tử… mang con của chúng ta ra đây cho y xem ”.

      Nghe được lời này Tiểu Long cả người run rẩy, cả người lảo đảo, đưa hai cái móng vuốt màu hoàng kim bịt chặt miệng, cố nín cười.

      “Grào…” Tử Kim thần long chỉ gào lên được tiếng, từ trung rơi xuống, thực chịu nổi những lời Thần Nam vừa mới , nằm ở tuyết ngừng co giật. (Cười chết mất).

      “Grào…Tiểu tử ngươi được, ngươi thực quá ác mà!”.

      Lời càn rỡ này, suýt chút nữa khiến cho Mộng Khả Nhi té ngã, hai má trong nháy mắt trở lên đỏ đừng, nàng tức giận, run rẩy : “Thần Nam ngươi…ta…”

      Mộng Khả Nhi lên lời, cuối cùng ngã lăn tuyết bất tỉnh nhân .

      Vị tiên sư sắc mặt tái xanh, tay phải nắm chặt ngừng đấm vào ngực mình, trong miệng hét lớn : “Điều này phải là … Điều này là giả!” Cuối cùng chạy đến sườn núi, đập đầu vào vách đá.

      “Việc này sao lại như vây?” Thần Nam vội vã đỡ Mộng Khả Nhi lên, mặt bấm tay vào nhân trung huyệt, mặt truyền vào trong người nàng đạo nguyên khí.

      Mộng Khả Nhi dần dần tỉnh lại, đến khi thấy Thần Nam đỡ lấy người mình, há miệng thổ ra búng máu tươi, rồi dùng sức tránh thoát ra khỏi , hét lên : “Tên hỗn đản ngươi… buông ta ra!”.

      “Được được được, ta buông nàng ra. Nhưng ta muốn hỏi, con của chúng ta ở đâu?” Thần Nam biết sống chết cất tiếng hỏi.

      “Choeng”

      Mộng Khả Nhi nhanh chóng rút bảo kiếm ra, thân người run rảy dùng kiếm chỉ về phái Thần Nam, sắc mặt trắng bệch, : “Ta… ngươi… ngươi câm miệng cho ta, ngươi còn nhắc đến việc này nữa… phải ngươi chết là ta vong!”.

      “Ai, Mộng tiên tử nàng ngàn vạn lần nên kích động!” Thần Nam vừa vừa lùi lại hai bước, cảm thấy có chút khó hiểu, hỏi giọng lo lắng : “Con của chúng ta rốt cuộc là ở đâu? Nó chỉ là con của riêng mình nàng mà cũng là con của ta. Là con trai hay con vậy? Giống nàng hay là giống ta?”

      Long bảo bảo ở lộn mười tám vòng, cuối cùng cắm đầu vào trong tuyết động bên sườn núi. Tử Kim thần long toàn thân co rút, cười lăn lộn. Tên tiên sư thống khổ chịu nổi, dùng sức đập đầu mạnh vào vách đá bên sườn núi.

      “Ta giết chết ngươi!”

      Mộng Khả Nhi sắc mặt sớm mất vẻ trấn tĩnh thường ngày, tiên tử thánh khiết lúc này sắc mặt đỏ bừng, tràn đầy tức giận, sát khí đằng đằng, trường kiếm trong tay hóa thành luồng ánh sáng bạc chém về phía Thần Nam.

      Kiếm khí kinh , tuyết bay khắp trời, tại lưng chừng núi này, người bất đồng với cảnh vật, có thể sai nhầm của trời đất.

      ”.

      tiếng kim loại va chạm vang lên, Thần Nam dùng đàn chỉ (giống đàn chỉ thần công của Đông Tà) đánh văng trường kiếm trong tay trong tay Mộng Khả Nhi. Vẻ mặt lo lắng hỏi : “Con của chúng ta rốt cuộc ở nơi nào? Nàng… nàng phải giết nó rồi chứ?”

      "Phốc"

      Nghe thấy lời này, Mộng Khả Nhi chịu nổi lại thổ ra ngụm máu tươi, nàng nghiến răng : “Thần Nam… Ngươi nếu như còn dám bậy bạ, ta giết nó đấy… phì”.

      đến cuối, Mộng Khả Nhi nhịn được phì lên tiếng, tự trách mình vì nổi giận mà khác được, nàng tức giận đến cực điểm : “Ngươi… được ở trước mặt ta nhắc đến việc này, bằng ta khiến cho ngươi sau này phải hối hận”.

      Thần Nam vội buông tay Mộng Khả Nhi ra, : “Nhưng… Đạm Đài thánh địa quy củ rất nhiều, mình nàng nuôi dưỡng con liệu có tiện ? bằng giao cho ta nuôi dưỡng ”.

      Mộng Khả Nhi xem như hiểu , nhưng thể ra được, nàng tức đến gần chết, bất cứ lời nào bước lên Đọa gia chí bảo Ngọc Liên Đài bay lên , lao rất nhanh.

      "Phanh phanh phanh……"

      xa, tiên sư còn đánh túi bụi vào tảng đá, đột nhiên phát Mộng Khả Nhi bay , cũng ngừng tay lại, sau đó điên cuồng hét lên tiếng lao tới đánh về phía Thần Nam.

      Đối với tên tiểu tử đầu óc mất tỉnh táo biến thành điên cuồng này. Thần Nam chỉ cần cất tay là có thể chế trụ được, cũng khách khí dùng pháp lực làm mất đoạn trí nhớ vủa tên tiểu tử này, sau đó tung cước đá bay xuống núi.

      Hai con rồng toàn thần dính đầy tuyết, ngừng lăn lộn

      “Hai con súc sinh bọn ngươi còn cười nữa hả? Còn cười nữa ta điểm huyệt cười của các ngươi, sau đó chế trụ bắt các ngươi đứng yên, để các ngươi tha hồ cười với gió tuyết”.

      “Grào… cười chết mất, hắc hắc hắc…”

      Hai con cũng cần che đậy nữa, mở miệng cười sằng sặc.

      Cười dứt, Tử Kim thần long hỏi : “Tiểu tử vì sao lại thả tên tiên sư kia? Sao trực tiếp đánh bất tỉnh nhân , hoặc giả ném vào trong nội thiên đại để lão nhân gia ta lúc nào rỗi tìm chuyện về cuộc sống lí tưởng”.

      Thần Nam xoa thái dương huyệt: "Mấy ngày gần đây ko được để y/nàng năng linh tinh, nhưng Thần gia có hậu thế ko hẳn là việc ko thể cho người ta biết, sau này rồi họ cũng biết mà. Qua thời gian nữa, y khôi phục trí nhớ, mượn lời mấy lão bằng hữu truyền đạt tin tức"

      “Grào… ngươi muốn làm mất mặt Đạm Đài phái sao?”

      “Thần , đó là Đạm Đài thánh nữ, là người kế tục của Đạm Đài Tuyền, ngươi phải là muốn làm mất mặt Đạm Đài Tuyền sao?”

      “Ai, ta thực ra muốn làm như vậy đâu, chỉ là nghe người ta Mộng Khả Nhi cũng đơn giản, đến lúc đó xem thử xem phản ứng của Đạm Đài Tuyền rồi tiếp. Mẹ của con ta, xin lỗi nàng trước!”

      “hừ”

      Hai con rồng đồng thời thở dài.

      “Thần , chúng ta tại đâu? Mấy ngày gần đây có việc gì để làm”.

      Thần Nam suy nghĩ lúc, : “Mặc dù tại thể làm hành động gì lớn, nhưng có chút việc có thể xử lí. tại chúng ta chém người. Lục đầu thần ma viên còn có tam đầu hoàng kim thần long, hai con súc sinhn ày phải đến rồi sao? Tìm bọn chúng thanh toán, chém ra làm tám mảnh”.

      người hai rồng bắt đầu tìm kiếm trong dải băng tuyết liên miên bất tận này, bất quá mới được nửa khắc Long bảo bảo lại phát ra tình huống.

      “Thần Nam đại hay rồi, lại có ngươi có ý động tới mẹ của con ngươi rồi”

      Thần Nam nghe thấy lời này, hung hăng quay lại gõ lên đầu Long bảo nảo cái, sau đó tức tốc phóng về phía trước. Thiên nhãn mở, tầm nhìn của giờ so với Tiểu Long còn xa hơn, có thể ràng nhìn thấy Mộng Khả Nhi bị hai đại cừu nhân vây khốn tại trung, tựa hồ như bị tra hỏi gì đó.

      “Grào… con bà nó. Đúng là khéo mà, tìm hai con súc sinh nhiều đầu nhiều não này, nghĩ rằng bọn chúng lại dẫn xác đến đây”.

      Cách đó rất xa, Thần Nam rút Đại long đao cầm trong tay, tại trung hóa thành đạo thần quang sáng lạn, rất nhanh lao tới gần.

      “Lục đầu thần ma viên, Tam đầu hoàng kim long, lâu gặp, ta chính là muốn tìm các ngươi chuyện chút đây” Giọng của Thần Nam lãnh, tràn ngập sát khí.

      Mộng Khả Nhi lúc này rất được tốt lắm, bị hai tuyệt đỉnh cao thủ vây giũa trung, nàng trong lòng cảm thấy áp lực đè nặng.

      Tam đầu hoàng kim thần long dài hơn mười trượng, cả thân hình lấp lánh kim quang, trong lòng tộc tính là to lớn, nhưng lại phát ra uy thế như núi khiến cho người ta có có cỗ rung động ngưỡng vọng, nó như thần ma, khiến cho người ta trong lòng tràn ngập sợ hãi, cảm giác ở trước mặt nó bé như con kiến vậy.

      Lục đầu thần ma viên cao ba trượng, hai cái đầu lâu ở giữa vô cùng to lớn, vẻ mặt hết sức dữ tợn, mà hai bên trái phải mỗi bên còn có hai cái đầu hơn.

      Bất quá bốn cái đầu này mắt mũi đầy đủ, ánh mắt đầu phát ra hàn quang u, tịnh phải là vật chết. Toàn thân nó dưới làn da phát ra khí u. Làm cho người ta cảm thấy cỗ áp bách dị thường trầm trọng, sơ với tam đầu haongf kim long còn đáng sợ hơn.

      “Thần Nam… là ngươi?”

      Nhìn thấy Thần Nam, Tam đầu hoàng kim thần long ràng run lên, những ngày gần đây những loại truyền thuyết về Thần Nam sớm truyền bá khắp các huyền giới của nhân gian.

      tình Thần Nam đại náo thiên giới, tự nhiên truyền đến tai Kì Lạp Ngang Tư, vốn còn tin, cho rằng chỉ là chỉ là lời đồn đại mà thôi. Tên nhân loại thanh niên cường giả lục giai lúc trước bị đuổi giết còn đường thoát, sao lại có thể trong khoảng thời gian ngắn chạy thoát ra khỏi mười tám tầng địa ngục, lại còn làm dấy lên trường lộn xộn mưa huyết gió tanh tại thiên giới?

      Nhưng mà, lúc này sau khi nhìn thấy Thần Nam tin, bởi vì người Thần Nam cảm giác được cỗ khí tức nguy hiểm. Sáu cái đầu của Lục đầu thần ma viên nhìn nhau, đồng thời bạo phát hàn quang lãnh, cũng cảm giác được Thần Nam khác xưa, ý thức được đối phương trở thành kình địch của .

      Thần Nam cầm trong tay Đại Long Đao, chắn trước người Mộng Khả Nhi, đối diện với hai đại cao thủ của Tây thổ, hướng về Mộng Khả Nhi hỏi : “Mộng tiên tử, bọn chúng bức bách nàng sao?”

      Mộng Khả Nhi mặc dù vạn lần căm ghét Thần Nam, nhưng hai cao thủ tây phương này vừa mới rồi còn hung ác hơn. Còn bằng Thần Nam bắt đầu thân cận, đáp : “Bọn chúng… bọn chúng hỏi ta về tin tức của ác ma bị phong ấn trong thánh địa”.

      “Thần , ta muốn trừng phạt các ngươi!” Long bảo bảo dùng sức nắm tay lại.

      “Grào… hai tên súc sinh các ngươi, thù mới nợ cũ thanh toán lần, Long đại gia sớm muốn dẫm chết các ngươi rồi”.

      "Hống……"

      "Hống……"

      Có mấy người dám mắng chửi hai đại cao thủ này chứ, Tam đầu hoàng kim long cùng với Lục đầu Thần Ma Viên động thời rống lên, làm cho gió tuyết dao động kịch liệt, cuối cùng phát tiếng vang lớn, dẫn phát tuyết lở.

      Hai đại cao thủ Tây thổ hung hăng đánh về phía Tiểu long cùng với Tử Kim thần long. Bất quá, đạo đao quang sáng lạn dài hơn mười trượng chém xuống chặn đường tiến của bọn chúng, đao kinh thiên cuồng phách chém tới khiến cho hai người bọn chúng kinh hãi dừng lại rồi vội vã bay ngược về phía sau.

      Thần Nam thi triển thần vương dực, giơ đao chém xuống, đao lại đao, đao quang rực rỡ trùng thiên, kèm theo những tiếng sấm rền “long long” củaThiên phạt giáng xuống, trong đạo lôi quang, đạo huyết sắc đao quang khổng lồ dài gần trăm trượng mãnh liệt chém bay hai cao thủ tây thổ.

      Thần Nam tiếc dẫn khởi thiên phạt, dùng đến lực lượng cực hạn cho phép của nhân gian, điên cuồng chém xuống hai cao thủ tây thổ. Trong tiếng rầm rĩ của từng đạo từng đạo sấm sét, Đại Long Đao trong tay Thần Nam chém ngang chặt dọc, từng đạo từng đạo đao khí trùng thiên. Làm cho mấy ngọn núi tuyết phía dưới bị san bằng.

      Hai đại cao thủ Tây thổ bị đánh cho tay chân rối loạn, liên tiếp bị kích trúng mấy đòn nghiêm trọng, khiến cho bọn chúng ngừng chao đảo trong trung, khóe miệng rỉ máu.

      Mộng Khả Nhi thấy vậy thầm giật mình kinh hãi, cho dù thế nào cũng thể tưởng tượng được Thần Nam mạnh mẽ đến cảnh giới như thế này, lại có thể bức bách hai cao thủ danh chấn Tây thổ cả ngàn năm thành ra như vậy.

      Thần Nam ở chỗ này bất chấp hậu quả, tiếc dẫn tới thiên phạt, chủ yếu là nay tu vi đại tiến đương nhiên muốn báo thù hai tên lần trước truy sát làm phải chật vật trốn chạy.

      Ngoài ra còn có nguyên nhân chủ yếu khác. Với tu vi của bây giờ, có thể phát được tu vi cảnh giới chân chính của hai tên cao thủ Tây thổ này. phát giác hai tên này cường hãn dị thường, vượt xa cả tiên nhân, thực lực vượt qua cả Vương Chí đại đệ tử của Đạm Đài Tuyền, khoảng cách đạt đến cảnh giới Thần Vương còn xa mấy, hổ là cao thủ danh chấn Tây thổ.

      trời cao, thanh niên nam tử tay cầm Đại Long đao trong ngàn vạn đạo hào quang của lôi điện kịch liệt chém giết với hai đại nhân vật ở bên cạnh.

      Núi cao chấn động, hoa tuyết tung bay.

      trung, điện quang lập lòe, thiên lôi cuồn cuộn, kình khí mênh mông, nguyên khí tràn ra. Ba người giao đấu với nhau dưới thiên phạt, Thần Nam cầm Đại Long đao trong tay phát ra từng đạo đao mang rực rỡ, trảm phá hư ép hai đại cao thủ vào thế hạ phong, khiến cho bọn chúng ngừng thổ máu tươi, ngừng quay cuồng giữa trung.

      Vào lúc bày, tiếng kêu từ phía xa truyền lại, đạo ngân ảnh như tia chớp lão tới.

      Tử Kim thần long quay đầu muốn đào tẩu.

      “Ta cuối cùng tìm được chàng. Chàng nếu còn chạy nữa, ta chết cho chàng coi”.

      “Grào… Giai lệ Ti sao lại đến đây?”

      Phía trước, con ngân long dài ước chừng mười trượng đứng giữa trung, lân giáp màu bạc lóe lên ánh sáng nhàn nhạt thanh thiết, trong đôi mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ. Chính là Ngân long Giai Lệ Ti có tình cảm thân thiết với Tử Kim Thần Long, là con của thượng cổ thần long Khôn Đức.

      “Lúc ta từ miệng của phụ thân biết được các người bình an toát khỏi mười tám tầng địa ngục, biết cao hứng đến mức nào. Sau đó lại nghe bọn chàng tại thiên giới gây ra trường máu tanh lại rất lo lắng, cuối cùng biết được bọn chàng thuận lợi quay về nhân gian, ta mừng đến phát khóc. nghĩ rằng… khi gặp được chàng, chàng lại muốn chạy trốn, đúng là làm cho ta quá thương tâm mà…”

      Ngân long Giai Lệ Ti hai mắt đẫm lệ, : “Chàng biết hôm nay là ngày gì ? Ta trải qua trăm đắng ngàn cay cuối cùng hôm nay tìm được chàng”

      “Hôm nay… là ngày gì?” Tử Kim thần long trong lòng thầm thắc mắc.

      “Ngày này năm ngàn năm trước, cũng là ngày mùa đông hoa tuyết tung bay, chúng ta gặp nhau trong thập vạn đại sơn…chàng còn ba hoa rằng…”

      Con rồng du côn sắc mặt già nua đỏ ửng lên, vội vã cắt ngang lời Giai Ti Lệ : “Sao nàng lại nhớ vậy?”

      “Ta sao lại nhớ chứ? Ta đợi chàng mấy ngàn năm rồi. Nhưng… tên hỗn đản chàng… vào ngày này mỗi năm ta đều nhớ đến chàng, chàng hỗn trướng đáng chết lại….”

      Lão du côn xấu hổ vô cùng, sắc mặt càng đỏ ửng lên.

      Bất quá, Ngân Long Giai Ti Lệ lại tiếp, càng khiến cho Tử Kim Thần long muốn tìm khe nứt để chui xuống.

      “Có lời này ta sớm muốn ra, chàng có thích ta ? câng phait trốn tránh. Ta muốn mỗi năm đến ngày này lại phải thương tâm. Ta muốn nó trở thành lễ tình nhân ta phải đau xót”.

      “Grào…” Lão du côn nhanh chóng bay tới, vội vã : “ giọng chút, chúng ta có chuyện gì từ từ từ , mặt mũi của lão long ta mấy ngàn năm nay đều mất hết rồi…”

      “Thần của ta”. Long bảo bảo ở bên cạnh hát lên ông ổng : “Úc úc úc… có tình nhân trong lễ tình nhân, có cảm giác rất là đơn, vậy mà có kẻ được biết, chỉ có thể nhớ nhung trong lòng…”

      Tử Kim thần long đối với Long bảo bảo vừa tức vừa giận, nhưng chỉ có thể trước tiên vỗ về Ngân long Giai Ti lệ, miễn là để cho nàng làm thêm xấu hổ.

      Long bảo bảo này, thực con quỷ quái, chọc hai con rồng kia xong lại quay lại phía Mộng Khả Nhi và Thần Nam kịch chiến, bắt đầu hát : "Biết được lòng mình người ta, cần ta mở cho gút mắc... người vui với hoa nở trăng tròn, có phải năm tới thành tình duyên ta chắp nối…"


      Mộng Khả Nhi giận đến nghiến răng kèn kẹt, Đại Long trong tay Thần Nam lúc khai lúc hợp, đao quang rực rỡ chiếu rọi khắp trung, cười dài, : “Hôm nay cấp cho caon cá trạch nhà ngươi phần đại lễ, hai tên trước mắt này…”

      Vừa đến đây, cao tiếng sấm sét càng lúc vang vọng, hư đột nhiên phá toái, cỗ lực lượng từ tràn ra, gian thông đạo khổng lồ xuất gữa trung.

      “Giết…”

      “Giết…”

      Tiếng thét chấn thiên, thiên giới thần tộc đại quân đột ngột xuất . Mấy tên ra tay động thủ trước đối với .

      Thần Nam sợ, ngược lại còn cười lớn, : “Ha ha…đến đúng lúc lắm, đao của ta mài sẵn rồi. Cá trạch, hôm nay là ngày vui của ngươi, ta tặng ngươi phần đại lễ, lần này nhất định phải thu thập ít nguyên , giúp ngươi khôi phục nguyên khí”.

      Đồng thời, cũng quay đầu lại, đối diện với Mộng Khả Nhi, : “ để ta gặp con cũng sao, nhưng ta muốn nó thấy được hình dáng cha nó như thế nào. Hôm nay cảnh tượng ta trảm thần diệt tiên, hóa thành tinh thần lạc ấn nhập vào trong lòng nàng, con của chúng ta sớm muộn ngày thấy được. Ta giết”.

      Thần Nam tay phải cầm Đại Long đao, tay trái cầm Liệt Kiếm, lao về phía gian thông đạo nơi đám tiên thần ngừng tràn ra.

      “Giết…”

      “Giết…”

      …………

      Vô số thiên thần hét lên chấn thên lao về phái Thần Nam.

      Thần Nam mái tóc tung bay, toàn thân huyết khí nguyên khí mãnh liệt tràn ra, trung huyết quang ra, đao mang cùng với kiếm khí rực rỡ trong nháy mắt chém nát từng thân thể tiên thần…

      Long bảo bảo giọng lẩm bẩm : “Thần của ta, tinh thần lạc ấn như thế này… Thần Nam muốn con của mình… tương lai thành đại ma vương hoặc tiểu ma nữ làm loạn thiên động địa sao?”

      Mộng Khả Nhi tâm thần kịch chấn, Thần Nam phải đùa, từng đoạn tinh thần lạc ấn trực chỉ nhập vào tim nàng. Đồng thời, nàng cảm giác cỗ sinh mệnh trong người càng lúc càng dao động kịch liệt….
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :