Thần mộ (16/16), tru ma (Full 513c) - Thần Đông

Thảo luận trong 'Tiên Hiệp'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 227: Tuyệt đối khoa trương



      Ngoài xa, thân ảnh cao lớn liên tục lóe lên, nhanh chóng lao tới, người này đầu tóc rối bời nhưng khí vũ hiên ngang, uy thế bao trùm thiên địa, duy ngã độc tôn.

      “Ngũ ma ngục” thốt ra, năm hắc động xuất , chặn đường rút của tam vị tiên nhân, hút hết thiên phạt thần quang, thực lực của người mới đến cao tới mức đáng sợ.

      “Ông nó chứ, tên biến thái này sao lại xuất ở đây.” Tử Kim thần long cảm giác cổ lạnh băng, tránh xa mấy trăm trượng như tránh ôn dịch.

      Long Bảo Bảo cũng vù tiếng hóa thành kim quang chạy xa ngàn thước.

      Nam Cung Ngâm lưng Tử Kim thần long kinh ngạc hỏi: “Đó… là ai?”

      “Siêu cấp đại biến thái của Nhân gian giới.”

      Thần Nam cũng cả kinh, người đến là Đại Ma lâu gặp.

      Đại Ma mang lại cho quá nhiều kinh ngạc, tựa hồ mỗi lần gặp lại đều thấy tu vi của y tăng lên, lúc xuất thế dưới lòng đất hoàng cung Sở quốc, y nhất quyền đánh tan thân thể thiên sứ bốn cánh, dẫn thiên phạt đến đại chiến nhóm cường giả.

      Lần gặp thứ hai y đại chiến thiên sứ sáu cánh và cao giai tiên nhân, cùng giết hết địch thủ.

      Lần này xuất , y xuất ra “Ngũ ma ngục” chưa từng nghe đến, chặn đứng Thiên giới thông đạo, hút hết thiên phạt thần lực khiến ai nấy thất kinh.

      Năm hắc động như ma quật liên thông với địa ngục, u đáng sợ trùn lên ba tiên nhân, chợp mắt thanh toán xong xuôi.

      Thần Nam vội hét lên: “Thủ hạ lưu tình!”

      Đại Ma quay người lại, hai mắt xạ ra tử quang, ngưng thị vào Thần Nam: “Là ngươi, vì sao cầu tình cho họ?”

      Tuy thế nhưng y cũng dừng tay, xuất ra ba đạo nguyên khí bài sơn đảo hải cấm cố ba tiên nhân .

      Ba tiên nhân mặt như chàm đổ, dao ngờ rằng xuống Nhân gian lại bị thế này, vốn tưởng được người đời lễ bái, ai ngờ mọc ra hai đại ác ma giết là giết, hoàn toàn coi Thiên giới ra gì.

      lúc hoảng sợ ba người nhớ lại truyền ngôn Thiên giới rằng dòng nước Nhân gian rất “đục”, tốt nhất nên chạm vào. Họ là người Thiên giới mới thành tiên gần trăm năm nay, hiểu bí về Huyền giới cao thủ ở Nhân gian, giờ hối hận muộn.

      Đại Ma thấy Thần Nam bay tới, lạnh lùng : “Người Thiên giới tự tiện xuống Nhân gian vốn nên giết, vì sao lại cản ta?”

      Mười mấy vạn quan chiến giả bên dưới lạnh buốt sống lưng, đó là thần nhân nào? Chỉ ví lý do đâu lại định giết tiên, lẽ nào Nhân gian giới còn cao cao tại thượng hơn Thiên giới?

      Họ hiểu ý Đại Ma nhưng Thần Nam hiểu. Đại Ma là thủ hộ giả và chấp pháp giả của Nhân gian giới cũng là siêu cấp cao thủ của Đông thổ.

      “Tiền bối, lâu gặp, mong tiền bối thủ hạ lưu tình là vì muốn mấy người Thiên giới mang tin về.”

      Sắc mặt Đại Ma giãn ra: “ lâu trước đây có tiên nhân tự hạ phàm mang cao thủ có tiềm lực của Nhân gian , ta bế quan nên kịp cản, ngờ hôm nay lại có kẻ bất chấp ước định năm xưa, lại xuống Nhân gian, ta mà chấp pháp chắc họ coi Nhân gian người.”

      “Thần thánh ơi, Nhân gian và Thiên giới có ước định, xem ra Nhân gian yên bình như bề ngoài.” Long Bảo Bảo lẩm bẩm.

      Vẻ mặt Thần Nam vô cùng kinh ngạc, Nhân gian có thể xếp ngang Thiên giới sao? tin nên hỏi lại: “Nhân gian có thể trực diện Thiên giới sao?”

      Đại Ma ngẩn ra rồi thở dài: “Nhân gian yếu kém, tại Nhân gian còn là Nhân gian ta quen thuộc, nhưng ta sống lại ắt phải tận hết chức trách. Nhưng gì ta làm đều theo ước định năm xưa của thiên nhân lưỡng giới.”

      Mồ hôi ướt đầm.

      Thần Nam kinh hãi vô cùng, ngày xưa đó đúng là năm tháng khiến người ta ngưỡng vọng, lại nảy sinh kính ngưỡng tận đáy lòng trước tận tâm của Đại Ma.

      Hiểu được chút tình, trầm ngâm: “Tiền bối có thể thả họ về Thiên giới báo tin, hiệu quả lại càng cao.”

      Đại Ma hơi do dự: “Được, để tên về, hai tên còn lại hồn táng Nhân gian. Ngũ- - ma- ngục!”

      Năm hắc động chụp vào tu giả già nua và tiên tử dung mạo tú lệ.

      “A...”

      “A...”

      Hai vị Thiên giới tu giả kêu lên thê thảm, bị hắc động hút vào, lập tức thân thể nát tan.

      “Grào… tổ tông ơi, đúng là biến thái.”

      “Thần dạy, quá nặng mùi máu.”

      Hai con rồng rụt cổ, đều cảm giác lạnh ngắt.

      Mười mấy vạn quan chiến giả lặng ngắt, những gì Thần Nam và Đại Ma làm hôm nay hoàn toàn đập tan hình tượng tiên nhân trong lòng họ, tín ngưỡng sụp đổ khiến tinh thần rung chuyển.

      “Tha… tha mạng.”

      Trung niên tú sĩ còn lại vừa động đậy được liền sụp xuống mây, quỳ trước Thần Nam và Đại Ma, sắc mặt xám ngoét, hoảng sợ: “Xin tha mạng.”

      Thần Nam quát vang: “Cút về Thiên giới, đừng quên báo tin.”

      Trung niên tú sĩ sợ mất mật, khí chấn phiêu dật xuất trần mất sạch, run rẩy đứng dậy, vội vàng như chó nhà tang phá chạy về Thiên giới thông đạo.

      Nhưng y tựa hồ quên mất thiên phạt, mấy đạo lôi quang khổng lồ đốt toàn thân đen xì, sắp ô hô ai tai.

      Thấy y kinh sợ như vậy, Thần Nam nảy ra chút thương cảm, thở dài hơi, Đại Long đao bổ vào thiên lôi , kích tan mười mấy đạo lôi quang còn lại, trung niên tú sĩ dám quay đầu lao vào Thiên giới thông đạo, tan dần vào hư .

      Mười mấy vạn người phía dưới chấn động, Thiên giới tiên nhân lại quỳ trước hai nam tử Nhân gian, niềm tin của họ tan tành.

      “Các ngươi thấy gì chưa, tiên nhân cũng tham sống sợ chết, vì sao các ngươi phải lễ bái họ? Họ khiến các ngươi trường sinh được sao? Họ khiến tất cả các ngươi an khang sao? Họ làm gì được cho các ngươi nhưng lại được hưởng vô thượng vinh diệu của Nhân gian, được thế nhân lễ bái, là đạo lý gì? Thiên giới dựa vào đâu mà đòi ở cao? Các ngươi tưởng tượng ra Thiên giới hoàn mỹ quá, ít nhất ta thấy nơi mấy tiên nhân cự trú đáng gọi là Thiên giới, còn khốc hơn Nhân gian, là thế giới kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, chinh chiến còn thảm liệt gấp trăn Nhân gian. Tiên nhân mà các ngươi lễ bái chỉ là vài người có thực lực. Cái gì là Thiên giới, Thiên giới trong lòng mỗi người chỉ dựa vào chính mình kiến tạo. Ba gian nhà tranh, mấy mẫu ruộng tốt nếu khiến người ta an lạc bình hòa là đất lành Thiên giới. Thiên giới hư vô phiêu diêu bất quá là ma vực.”

      Thần Nam bất kể những người ở dưới có nghe nhưng cứ việc chỉ trích Thiên giới đến nơi đến chốn.

      “Ồ, ta nhớ ngươi tên Thần Nam, lâu nay gặp, ngờ tu vi của ngươi tiến quá nhanh, khiến người ta kinh ngạc.” Đại Ma tỏ vẻ hòa hoãn, lộ ra nụ cười hiếm thấy: “Bằng hữu của ta là Đông thổ chấp pháp giả, mấy ngàn năm trước may, giờ mình ta là Đông thổ thủ hộ giả kiêm chấp pháp giả, biết ngươi có đồng ý chia bớt phần áp lực với ta?”

      “Chuyện này…” Thần Nam hơi khó xử, nghẫm nghĩ rồi : “Tiền bối công thâm lực hậu, tại hạ vạn lần so được, e rằng đảm đương được, tại hạ làm tự do tán nhân.”

      Đại Ma bật cười: “Ngươi đòng ý, ta cũng miễn cưỡng.”

      Thần Nam cảm giác vô cùng nghi vấn với người thần bí như Đại Ma, thực lực của y lần sau mạnh hơn lần trước, hôm nay thể ra là thực lực của Thần Vương, thậm chí Thần Nam cho rằng “Ngũ ma ngục” có thể sánh với Sinh tử luân hồi môn của Thi Hoàng.

      Đương nhiên quá kinh ngạc, tin rằng trước đây Đại Ma chưa thoát được đạo hồn phách trong thể nội nên chân chính phát huy được lực.

      Đại Ma từng với rằng y thấy Đại Long đao bị gãy ở Vĩnh hằng sâm lâm, hiển nhiên y từng qua đó. Vậy mà lại an toàn thoái lui ắt là cao thủ tuyệt đỉnh. Y là tiền bối cao thủ duy nhất mà Thần Nam biết từng vào Vĩnh hằng sâm lâm mà bình an vô dạng thoát ra.

      “Tu vi của tiền bối tựa hồ tăng lên khiến người ta đoán nổi.”

      Đại Ma gật đầu, mặt lộ vẻ vui mừng: “Bởi sư phụ ta xuất trong mộng, người còn sống, chỉ cho ta phương hướng tu luyện mới.”

      Mồ hôi như tắm.

      Đại Ma biến thái thế này còn có sư phụ, Tử Kim thần long ngoài xa suýt nữa từ mây rơi xuống.

      Thần Nam cũng cả kinh nhưng Đại Ma muốn nhiều nên truy vấn. Sau cùng từ biệt, cước đạp thần long bay trước ngưỡng vọng của mười mấy vạn người.

      Những gì làm hôm nay được truyền khắp ngóc ngách Thiên Nguyên đại lục tọa thành địa chấn lay động phiến tu luyện giới và mọi quốc gia đại lục. Nhiều biến hóa trọng đại của Nhân gian từ đây bắt đầu.

      Thần Nam, thanh niên cường giả cuồng vọng, dám giết cả tiên nhân lập tức trở thành tiêu điểm, thành đối tượng cho người ta đàm luận, quan sát.

      Mấy trăm dặm với thần long chỉ là dạo, thoáng chốc thấy Hỗn Thiên đạo lên trong mắt.

      Tuyết phủ khắp núi, vùng núi này trắng xóa màu nhưng Thần Nam lại thấy dự cảm lành, tựa hồ có đại ma đợi .

      “Hỗn Thiên đạo lẽ nào còn có cao thủ cực kỳ lợi hại?” nghi hoặc.

      Cùng lúc, tiên sơn của Hỗn Thiên đạo bùng lên ma khí cuồn cuộn, ô vân che kín cả dãy núi, bóng dáng ma vương ánh xạ lên hắc vân.

      "Ngẫu mễ đầu phát, thần dạy tin được.”

      “Grào… con bà nó, Hỗn Thiên lão ma vương? Sao lại thế được?”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    2. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 228: Hỗn Thiên thổ huyết



      Vùng núi của Hỗn Thiên đạo phi thường thích hợp tu luyện ma đạo tà công. Với kẻ tu ma công, nơi này là bảo địa ma khí dày đặc, dù trong tình cảnh tuyết phủ kín núi vẫn khiến người ta cảm thấy ma khí mờ mờ lưu động.

      Nhưng tình cảnh tại quá khoa trương, ô vân che kín đất trời, hoa tuyết bay khắp nơi đều biến thành màu mực, từng mảng ô vân ép lên ma sơn, nối dãy núi lại với nhau.

      Trong làn ma khí cuồn cuộn có bóng dáng khổng lồ đứng sừng sững, Thần Nam liếc mắt là nhận ra Thiên giới Hỗn Thiên lão ma vương.

      Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm cảm giác áp lực kinh hồn, lòng hơi hoảng sợ, run giọng hỏi: “Thần huynh… ma tượng là ai? Tựa hồ có địch ý với chúng ta, đệ thấy ổn, cảm giác có siêu cấp đại quái nhìn.”

      “Mẹ kiếp, ta nhìn lầm, đúng là Hỗn Thiên lão vương bát đản! Tiểu tử, cũng nên chạy cho nhanh.”

      “Thần dạy, tình ổn.”

      Hai con rồng hoàng sợ.

      “Hừ, Hỗn Thiên ma vương sao? Tại Thiên giới có phải ta chưa giao thủ với lão đâu, dù gì ta cũng có thực lực đấu với Thần Vương. Hơn nữa ta tin là Hỗn Thiên. Hỗn Thiên ma vương bị ta bắn tan thân thể tại tinh nguyệt điện, phải chiếm thân thể người khác, căn bản giống thế này. Các ngươi đừng lo, dù tên này tu vi cao thâm, cũng đáng sợ như Hỗn Thiên.”

      tại Nam Cung Ngâm tin Thần Nam từng lên Thiên giới, bằng việc chém thần tiên trước đây giải thích được, tuy biết Thần Nam tu vi cao thâm mạc trắc nhưng y vẫn thể yên lòng, thở than liên hồi: “Sao ta lại cùng với hung tinh thế này, ô ô...”

      Thần Nam cầm Liệt Kiếm tay trái, tay phải cầm Đại Long đao bay lên, lần này dùng hai món thần binh, đủ thấy rất trọng thị đại địch.

      “Đừng giả thần giả quỷ, mau lộ bản thể ra, đừng để chết quá khó coi.” quát vang.

      Về Nhân gian, còn lo bị mấy Thần Vương liên hợp vây giết, giờ đối diện với kẻ phải Hỗn Thiên, lẽ nào Thần Nam chịu khách khí, ở Nhân gian dù phải đấu với Thần Vương chân chính cũng ngại.

      “Hỗn Thiên!”

      Ma ảnh phát ra hai chữ khiến mấy ngọn núi cạnh đó rung chuyển, tiếng ầm ầm vang mười mấy dặm.

      “Ta khinh, tên chết nhát còn ra vẻ cái gì? Hỗn Thiên lão vương bát đản bị ta phân thây ở Thiên giới rồi, ngươi còn đắc ý dương dương mạo nhận, đúng là mặt dày, nếu là long đại gia ta chắc phải là Thần Hoàng mất.”

      Mồm mép Tử Kim thần long chỉ khiến nữ nhân phẫn hận mà địch nhân cũng ghét, ma ảnh run lên, bàn tay khổng lồ ấn xuống.

      Bàn tay rộng mấy trượng, như ngọn núi ép xuống, ma khí ào ào tràn ra như biển lớn khiến núi non rung chuyển.

      “Đáng ghét, long đại gia bàn kiến thức, rảnh đấu với ngươi, ta tránh, tránh tránh…” Tử Kim thần long mặt dày như thành tường chạy cong đuôi, thoáng chốc chạy xa mấy dặm.

      Long Bảo Bảo đưa Xạ nhật tiễn cho Thần Nam rồi chạy ngay.

      Thần Nam hóa thành dải cầu vồng bay lên, tay trái Liệt Kiếm, tay phải Đại Long đao chém mạnh vào bàn tay , hai thần binh bảo vật phát ra kiếm khí và đao mang mười mấy trượng chấn tan hết ma khí, đoạn va vào bàn tay , phát ra tiếng choang choảng như kim thuộc va nhau.

      Đó là sức mạnh giao phong cực hạn ở Nhân gian, thêm nữa dẫn đến thiên phạt. Thần Nam và cự ma giao chiến khiến ma khí lan tràn, núi non run rẩy, tuyết bay cuồng loạn, hôn thiên ám địa.

      Ma khi bị chấn tan, cự ma lộ ra thân thể cao lớn như tòa cự sơn, phát ra tiếng gầm chói tai khiến bát phương vân động, tuyết lở trong tuyết sơn, thanh thế kinh thiên động địa.

      Thần Nam thấy dùng sức mạnh thất giai ắt thương tổn đến cự ma được, liền do dự tăng lực, ngại dẫn đến thiên phạt, quyết diệt bằng được cự ma diện mạo như Hỗn Thiên ma vương.

      liền giáng xuống lôi quang ào ạt, tiếng ầm ầm liên miên bất tuyệt, diện võng chói lòa rợp trời đổ xuống. Thần Nam đặt Xạ nhật tiễn lên Hậu Nghệ cung, chuẩn bị phóng thần tiễn giết cự ma.

      Nhưng cự ma phẫn nộ gầm lên rồi tan biến, chỉ còn lại ma khí rợp trời rồi cũng từ từ tan dần.

      Thần Nam đại nộ, nó tránh né, thiên phạt giáng xuống đánh hết vào , buộc hóa thần cung thành thần thụ, quét ngang thần lôi, đồng thời dùng Đại Long đao phát ra thần mang sáng lòa đối kháng thiên phạt.

      Đoạt thoát khỏi lôi quang điện võng, sát khí đằng đằng tiến lên đỉnh núi có vô vàn đình đài, hiển nhiên là nơi Hỗn Thiên đạo tọa lạc.

      Đến đỉnh, vung đao quét sạch tiểu trận do loạn thạch chất thành đoạn rảo bước tới, nhất đao chém tan thạch bi vạn cân trước sơn môn Hỗn Thiên đạo, đoạn lại quét long đao, dẹp bằng mảng tường lớn.

      Khói bụi mù mịt, gầm lên: “Hỗn Thiên phái nghe đây, Thần Nam ta đến diệt phái, mau ra hết . Còn cả ma đầu co đầu rụt cổ nữa, nếu là Hỗn Thiên ra đây, đừng làm bộ cẩu hùng chết nhát.”

      Vữa nãy và cự ma giao chiến kinh động dưới Hỗn Thiên đạo, cả ngàn người nghe tiếng liền chạy ra, ai nấy như lâm đại địch.

      Họ tiếp được phi cáp truyền thư, biết cách đấy lâu Thần Nam giết hai tiên nhân, giờ lại tận mắt thấy trổ thần uy đại chiến ảo ma, ai cũng hoảng sợ.

      Thần Nam rảo bước tiến tới, đệ tử Hỗn Thiên đạo liên tục lùi bước, tiến vào tòa ma điện cao lớn, người Hỗn Thiên đạo vào theo, cả mấy lão nhân cực già cũng tiến vào đại điện, tựa hồ họ đều đạt tu vi lục giai trở lên.

      Trong đại điện kim bích huy hoàng, cung phụng ít tượng lịch đại tổ sư, tung cước đá tượng Hỗn Thiên đạo tổ khỏi thần đàn, rồi khách khí ngồi ngay lên bảo tọa ở giữa điện, nhìn xuống Hỗn Thiên đạo chúng nhân.

      Tư thái khoa trương như vậy khiến các đệ tử trong điện điên tiết, nhưng mấy trưởng lão tu vi thâm hậu áp chế họ gây loạn, sợ mạo phạm Thần Nam dẫn đến sát thân chi họa.

      “Thần Nam, vì sao ngươi định gây loạn Hỗn Thiên phái?”

      Mộ trưởng lão bước khỏi đám đông nhưng lời lẽ cứng quá, sợ động nộ.

      tại khác nào ma vương, trở thành chủ nhân nơi này, ngôi bảo tọa, nắm hết vận mệnh mọi người.

      phải gây loạn là muốn diệt Hỗn Thiên phái!” đáp lạnh tanh.

      “Lớn mật. Thần Nam ngươi là cái gì mà dám đá tượng Hỗn Thiên tổ sư, ngôi bảo tọa.” đệ trẻ tuổi bước ra, dùng kiếm chỉ .

      “Hừ, đệ tử Hỗn Thiên phái còn chút huyết tính nhưng đó thể là lý do ta tha cho phái các ngươi. Hôm nay ta chỉ hành động, nhắm vào con người, Tổ sư các ngươi ở Thiên giới định giết ta nên ta đành phản kháng, diệt căn cơ sáng lập ở Nhân gian. Mọi đệ tử Hỗn Thiên đạo đều được miễn chết nhưng Hỗn Thiên đạo phải giải tán, các ngươi ở đâu về đấy, ta truy sát mà chỉ muốn hủy ma sơn của Hỗn Thiên đạo.”

      “Ngươi…”

      “Ngươi… cuồng đồ!”

      “Giao mệnh ra. ”

      ...

      Mấy đệ tử trẻ tuổi cầm đao vác kiếm lao tới, đệ tử cao tuổi của Hỗn Thiên đạo cũng lộ vẻ giận dữ nhưng dám xông lên công kích.

      Thần Nam lạnh giọng: “Ta hân thưởng đệ tử có huyết tính nên giết các ngươi.”

      Đoạn phất tay, đại lực tràn ra hất văng toàn bộ đệ tử xông lên, tuy lấy mạng nhưng họ đều bò dậy nổi.

      phục cứ xông lên.”

      Chỉ có thực lực mới đủ tư cách khoa trương, trong Hỗn Thiên đạo đại điện lặng ngắt, tuy có người muốn lên nhưng đều cực lực khắc chế, nhục thể phàm nhân sao chống nổi ma vương giết cả tiên nhân?

      “Cho ta biết, cự ma vừa giao chiến với ta có lai lịch thế nào? , ta bước giết người người.”

      Khoa trương tuyệt đối, Thần Nam phát ra vô tận sát khí, cả đại điện lạnh ngắt, ai hoài nghi bởi tuyệt đối dám biến Hỗn Thiên đạo thấy chất đầy điện, máu chảy thành sông.

      trưởng lão tiến ra, tránh cho Hỗn Thiên đạo đổ máu nên phải .

      “Đó là thủ hộ ảo ma của bản phái, tương truyền do đạo tổ để lại năm xưa, đạo tổ ở Thiên giới nếu tiếc hao tổn nguyên khí, dùng đại pháp lực nối thông với ảo ma.”

      “Ha ha, ta hiểu, hóa ra đó là Hỗn Thiên lão vương bát đản, ở Thiên giới tiếc hao phí đại pháp lực khống chế khôi lỗi nhân, định đấu với ta. Tiếc , lại công cốc thôi, đành trơ mắt nhìn ta hủy diệt Hỗn Thiên đạo. Ha ha… Hỗn Thiên ma vương lúc trước ở Thiên giới dẫn đệ tử đuổi ta ráo riết, muốn đuổi tận giết tuyệt ta sao? Giờ ta hủy căn cơ Nhân gian của , mặc trơ mắt nhìn mà bó tay.”

      Ở Thiên giới, “phù”, Hỗn Thiên ma vương nhắm mắt đả tọa há miệng phun máu.

      “Thần Nam, ta hận ắn tươi thịt ngươi.” Hỗn Thiên ma vương kích nộ công tâm, bất quá y cố gắng bình tâm, tiếp tục khống chế khôi lỗi ảo ma ở Nhân gian giới.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    3. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 229: Diệt phái



      Hỗn Thiên ma sơn ở Nhân gian giới, tiếng ma khiếu phẫn nộ vang lừng thiên địa, đại điện Thần Nam đứng đầy ma khí, ảo ma trong truyền thuyết tiến ra, dung mạo nó y hệt Hỗn Thiên ma vương ở Thiên giới trước khi bị hủy thân.

      Thần Nam cười vang, với ảo ma: “Lão rùa đen Hỗn Thiên ma vương, tại ngươi phải thông qua khôi lỗi nhân, tại Thiên giới chú thị tất cả ở đây sao? Để ta cho ngươi thấy ta hủy căn cơ ở đây thế nào.”

      “Thần Nam tiểu nhân, ta thề bất lưỡng lập với ngươi.” Sắc mặt ảo ma hung ác, nghiến răng, tại nó hoàn toàn bị Thiên giới Hỗn Thiên ma vương khống chế, coi như hóa thân của ma vương giá lâm Nhân gian.

      “Ha ha…” Thần Nam cười vang, bổ ra chưởng khiến đỉnh đại điện bay ra xa tít.

      Đoạn bay lên , đến quảng trường của Hỗn Thiên phái, xung quanh có nhà cửa vây phủ.

      Chính giữa quảng trường có bức tượng cao mười mấy trượng, hoàn toàn do kim cương nham điêu khắc thành, tuy nhuốm tuế nguyệt phong sương, nhưng vẫn nhận ra là Hỗn Thiên đạo tổ.

      Bức tượng đứng đó biết mấy ngàn năm rồi, là biểu tượng tinh thần của Hỗn Thiên đạo.

      Thần Nam bay đến gần bức tượng, vung Liệt Kiếm chém mạnh lên vai, tiếng ầm ầm vang lên, tay trái bức tượng rơi xuống mặt hoa cương nham, vỡ tan tành.

      Hỗn Thiên đạo đệ tử theo trắng nhợt mặt mày.

      Thần Nam cười ha hả: “Hỗn Thiên ma vương, ngươi thấy ? Ta chém rụng tay trái ngươi, giờ đến tay phải.”

      “Soạt.”

      Thân quang lóe sáng, kiếm mang chém đứt tay phải bức tượng.

      Đoạn vung kiếm liên tục, kiếm mang như cầu vồng chẻ đầu tượng Hỗn Thiên ma vương làm đôi, rồi rạch ngực, chặt ngang hông, cuối cùng bị vô số đạo kiếm khí nghiền nát.

      Quả là sỉ nhục trầm trọng, ảo ma gầm lên định xông tới nhưng lại phun máu.

      “Ha ha… Hỗn Thiên ma vương, ngươi ở Thiên giới hộc máu sao? Tốt nhất tự xuống đây quyết chiến với ta, nếu khống chế khôi lỗi nhân uy hiếp ta thế nào được, chỉ phí nguyên khí mà được gì.”

      Ở Thiên giới, sắc mặt Hỗn Thiên ma vương xanh lét, thông qua ảo ma, y như nhìn thấy hết mọi việc ở Nhân gian giới, phảng phất chính mình trải qua.

      Trở mắt nhìn Thần Nam vũ nhục trước mặt đệ tử đồ tôn mà đành bó tay.

      “Chết tiệt, ta phái tinh cao thủ truy sát ngươi đến cùng.”

      Ở, Nhân gian giới Hỗn Thiên đạo, Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo bận cuống lên, đem hết tượng gỗ Hỗn Thiên đạo tổ chất lại đống ở quảng trường rồi đốt lửa.

      “Grào… trời lạnh quá, mọi người mau lại mà sưởi ấm.”

      “Nướng cánh gà ta thích ăn nhất.” Long Bảo Bảo tham ăn thần thông quảng đại, vào trù phòng lôi ra xâu cánh gà, nướng lớp than.

      ...

      “Cái gì, thạch tháp này do Hỗn Thiên ma vương xây? Phá ngay.”

      “Huyền nhai này là nơi Hỗn Thiên ma vương bế quan năm xưa? Đánh tan ngay.”

      “Cái tô này Hỗn Thiên ma vương dùng? Ngươi tin chắc? Đập tan.”

      ...

      Thần Nam dựa vào mấy kẻ tham sống sợ chết trong Hỗn Thiên đạo, moi hết “di tích” của Hỗn Thiên ma vương trong phái ra đập tan.

      Hôm đó, Thiên giới Hỗn Thiên đạo liên tục vang lên tiếng gầm của Hỗn Thiên ma vương, đệ tử phái này lộ ra rằng, lão ma vương bảy, tám lần phun máu, tổn hao đại lượng nguyên khí, cơ hồ đổ bệnh.

      Hỗn Thiên lão ma vương bị nhục như vậy, y thông qua khôi lỗi ảo ma thề giết Thần Nam.

      ngày sau, tin tức chấn động lan khắp Đông thổ tu luyện giới, Hỗn Thiên đạo truyền thừa vạn năm bị người ta đánh tan ma sơn, đệ tử bị bức phát thệ vĩnh viễn tu Hỗn Thiên đạo, rồi bị giải tán.

      Trừ thủ sơn khôi lỗi ảo ma bị giết, đệ tử nào mất mạng, kẻ gây họa là Thần Nam, danh hiệu ma vương được nhân sỹ tu luyện giới đổ lên đầu .

      kiện này kinh động cả các Huyền giới, họ đều cho rằng mật lớn bằng trời.

      Hỗn Thiên lão ma vương thăng nhập Thiên giới, trọng điểm phát triển tại ở đó, dù Nhân gian Hỗn Thiên đạo có siêu cấp cao thủ bảo vệ nhưng ở Đông thổ vẫn bị tận sát bởi người đời quên phái này có tổ sư tại Thiên giới.

      Hành động của Thần Nam chỉ lớn mật mà khơi khơi khiêu chiến với Thiên giới lão ma vương.

      lâu sau, kiện này đến tai các phái ở Thiên giới khiến họ xôn xao.

      Sau đó, tiên nhân được Thần Nam và Đại Ma trở về truyền lời hoàn chỉnh khiến các thế lực Thiên giới nổi giận.

      Nhiều người ở Thiên giới cũng kinh hãi, Thần Nam nhảy xuống Ma Chủ chi mộ mà chết, lại công khai ước chiến với Thiên giới, mời các Thần Vương hạ giới quyết chiến.

      Quả vượt ngoài ý liệu, quá điên cuồng.

      Mấy Thần Vương có cừu oán với nghiên răng kèn kẹt, căn cơ ở Nhân gian với họ là gì nhưng nếu như , diệt sạch họ cũng như Hỗn Thiên ma vương, thành trò cười của Thiên giới.

      Hỏi Nhân gian giới đương kim ai nổi danh nhất, đương nhiên là Thần Nam, truyền ngôn bị thượng cổ thần long phong ấn vào mười tám tầng địa ngục mà sau mấy tháng đột nhiên thân Đông thổ, giết tiên nhân trước mặt mười mấy vạn người, dẹp thành bình địa tà đạo thánh địa cá uy chấn tu luyện giới vạn năm, hành động toàn hoành tráng khiến người đời dõi mắt

      “Ô ô… Thần huynh, đệ bị huynh hại chết rồi, hối hận quá, lúc xưa nên cùng lên tặc thuyền với huynh.”

      Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm gần như phát khóc, bao giờ y ngờ rằng Thần Nam lại lớn mật đến thế: giết tiên nhân, khiêu chiến các lộ Thần Vương Thiên giới hủy Hỗn Thiên đạo căn cơ, muốn cùng Hỗn Thiên ma vương trực tiếp quyết chiến.,

      khiến trái tim yếu ớt của y suýt bật lên cổ họng, cùng với tên điên nghịch thiên này khiến y hối hận vô cùng.

      “Thần huynh, sau này Thiên giới đại quân truy sát, huynh có vứt bỏ đệ mà chạy , huynh phải có trách nhiệm.”

      “Ta khinh, dâm tặc huynh có cần khoa trương thế ?”

      “Thần huynh, chuyên này đệ bị hại thảm quá, thiên hạ đều biết đệ theo huynh làm loạn, tại phải rũ hết quan hệ, để đến lúc Thiên giới thần tiên đến tìm đệ gây phiền mới hối kịp.”

      “Có ta, huynh sao, ta càng nghĩ càng thấy Nhân gian đơn giản, ta hoài nghi mấy khai phái tổ sư của vài Huyền giới lên Thiên giới, bởi ở đó ta nghe gì về họ…”

      “Huynh họ còn ở Nhân gian…”

      “Có lẽ, chỉ nửa phần thôi.” Thần Nam cũng chỉ hoài nghi, dám khẳng định.

      Nam Cung Ngâm ai oán than: “Ai, họ chắc xuất đầu thay chúng ta, chỉ hi vọng lão nhân gia huynh đừng làm việc gì nghịch thiên nữa, đừng nên điên cuồng nữa, vạn nhất đắc tội với đại nhân vật ở Nhân gian giới chi bằng trực tiếp tự sát.”

      “Dâm tặc huynh đợi xem ta tại Nhân gian đại khai sát giới, cam đoan người Thiên giới có về, hừ hừ hừ…” Thần Nam cười lạnh.

      “Hỏng rồi, lão đại, xin huynh đấy, đừng gây họa nữa. lão nhân gia huynh như người ta, mỗi lần gây họa đều hận thể phá trời.”

      “Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Gây loạn thế có ý nghĩa gì, làm phải cho ra tấm ra món, khiến tất cả kinh hoàng, trời xoay đất chuyển.”

      Nam Cung Ngâm thiếu điều bò ra đất, thấy ánh mắt điên cuồng của Thần Nam, tim y đập nha trống trận, thầm kêu: “Khổ rồi, lại nữa rồi. Tên này hình như lại định làm gì điên cuồng nữa đây.”

      “Thần huynh, Thần đại ca, đệ gọi Thần đại gia được chăng? Xin huynh, có thể ngoan ngoãn chút được ?”

      “Sao được? Ta thể để mấy tên khốn Thiên giới chiếm tiên cơ, phải hóa bị động thành chủ động, được để chúng gây phiền mà phải mang phiền đến cho chúng.”

      Bạch y dâm tặc suy sụp, lần này lại có họa, trời mới biết Thần Nam định gây ra việc kinh hãi gì.

      Thần Nam vỗ vai y: “Dâm tặc huynh, chí hướng nên cao chút, trước đây chỉ là quấy động qua qua, hôm nay phải làm cho hoành tráng.”

      Nam Cung Ngâm suýt hôn mê, trước đây mà coi là sơ sơ thôi sao? Trời ơi, lẽ nào lần này định nghịch thiên ?

      bị dọa đến mức thần kinh thác loạn, lắc đầu quầy quậy, lẩm bẩm: “ , đánh chết cũng , đệ chịu nổi đả kích nữa, sắp điên rồi…”

      Thần Nam hú vang, triệu hoán hai con rồng rồi nới với Nam Cung Ngâm: “Huynh phải muốn cưới Vương Lâm, lẽ nào định trơ mắt nhìn nàng ta chết hoặc gả cho siêu cấp đại ác ma?”

      “Huynh có ý gì?” Nam Cung Ngâm bị đả kích lại ré lên, chộp cứng cổ Thần Nam: “Tổ tông gây họa, lẽ nào định nhắm vào Đạm Đài thánh địa, cho huynh biết Vương Lâm là của đệ, được động đến.”

      “Ha ha… nào, chúng ta cùng đến Đạm Đài thánh địa, lần này phải quậy đến trời đất đảo lộn, ta cẩn người cùng ta chứng kiến thời khắc vĩ đại.”

      “Thần Nam, tên vương bát đản, ta hận chôn sống ngươi, để ngươi khỏi gây loạn.”

      “Thần dạy động loạn vĩ đại sắp bắt đầu.”

      “Trời ạ, kích động quá mất, ta phải chứng kiến trận bão quét qua thiên địa.”
      Chó Điêntutu thích bài này.

    4. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 230: Mộng Khả Nhi



      Đạm Đài cổ thánh đại, đại danh nổi như cồn trong tu chân giới vạn năm, là môn phái vang danh nhất ở Đông Thổ, phương diện nào đó có thể coi là đại biểu cho ý chí của chính đạo phàm nhân giới, trong đó là địa vị lãnh tụ tinh thần.

      Nhưng gần năm nay, tầng ảnh bao phủ cả Đạm Đài cổ thánh địa, khiến cho thánh địa tu luyện này ngày thường có chút ảm đạm.

      Vạn năm trước, Đạm Đài Tuyền cùng với hội đồng chính tà tổ sư các thánh địa liên thủ đem đại ma vương tu vi tự xưng nghịch thiên phong ấn trong Đạm Đài cổ thánh địa.

      Vì thế, Đạm Đài Tuyền từng tự mình tọa trấn ba trăm năm tại nhân gian, chỉ đến khi xác định chắc chắn Hung ma thể nào phá được phong ấn thoát ra mới phá toái hư .

      ai biết tên tuyệt thế Hung ma xét cho cùng sức mạnh đạt tới cảnh giới nào, nhưng từ việc những tổ sư của các chính tà thánh đại liên thủ mới phong ấn được cũng có thể biết được hai.

      Biết rằng những người năm đó tham gia phong ấn, ngoại trừ những người chết, những người còn sống giờ đều là bá chủ phương thiên giới, còn đám người Hỗn Thiên, Tuyệt Tình, Đạm Đài Tuyền đều đạt tới cảnh giới Thần Vương.

      Thánh địa cổ Đạm Đài, chính là dải tiên sơn nơi tụ tập của thiên địa linh khí, linh khí ở đây vô cùng dày dặc.

      Trong thánh địa có bố trí cổ trận thần dị, hội tụ linh khí bốn phương tám hướng về nơi này, đồng thời làm cho nơi này bốn mùa đều là mùa xuân, căn bản có chút lạnh lẽo.

      Lúc này, ở bên ngoài hoa tuyết tung bay, cả gian màu trắng xóa. Nhưng trong Đạm Đài thánh địa cỏ câu xanh mướt, hoa nở khắp nơi, nước chảy róc rách, đình đài tráng lệ đúng là tiên cảnh giữ chốn trần gian.

      Phía trong Đạm Đài thánh địa ấm áp như mùa xuân, có thể thấy bên ngoài mưa tuyết tung bay, cảnh vậtđược phủ lên màu trắng xóa, bất quá phong cảnh tuyệt đệp đó cũng khó có thể khiến cho dưới Đạm Đài Phái vui vẻ.

      Bởi vì trong tim mỗi người ở đây đều bi bao phủ sợ hãi, tuyệt thế hung ma năm đó đám người Đạm Đái Tuyền liên thủ phong ấn, giờ sắp phá phong ấn mà ra!”

      Cảnh vật vẫn như xưa, nhưng phía trong Đạm Đài thánh địa lên cỗ áp lực, khiến cho những nụ cười vui của đệ tử trong phái giờ biến mất.

      Phong ma ấn bị rung động, tiếng gào thét của đại ma vương bị giam cầm vạn năm mơ hồ truyền ra từ trong lòng đất.

      Mỗi khi đến nửa đêm, ở trong Đạm Đài thánh địa tiếng ma khiếu là thanh nghe nhất, đến giờ đó rất nhiều đệ tử trẻ tuổi đều kinh tâm khiếp đảm, bởi vì mảnh đất nơi có phong ấn ra ma ảnh to lớn, làm cho Đạm Đài phái cỗ áp lực rất lớn.

      Có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi trong lòng đều rất cảm thấy rất kinh khủng, bọn họ sợ ngày ma ảnh to lớn đó hóa thành thể, rồi thôn phệ tấ cả mọi người. làn sóng hoảng sợ từ từ lan truyền, khiến cho ít đệ tử trẻ tuổi thậm chí nghĩ đến phương pháp rời khỏi Đàm Đài thánh địa.

      Những ngày gần đây, Mông Khả Nhi rất bất an, là vì ác ma phong ấn trong thánh địa mà lo lắng, hai là thân thể nàng có chút ổn. Mộng tiên tử xinh đẹp vô song, nổi tiếng thiên hạ , mấy tháng gần đây gầy ít nhiều.

      Mộng Khả Nhi tĩnh lặng ngồi trong vườn hoa, nhìn thế giới trắng xóa ở bên ngoài, cảm nhận khí tức ấm áp bên trong thánh địa, nhưng nàng chút cảm giác thích thú nào.

      Nàng rất nhanh bình ổn tâm thần, bắt đầu tu luyện, nhưng mà lần tu luyện này giống với những ngày trước, nàng tại vận chuyển huyền công, chuẩn bị luyện hóa sinh mệnh nhoi trong nội thể, xác thực mà đó là sinh mệnh được hoài nghi là có tồn tại hay .

      Trong năm trở lại đây, mỗi lần nhớ đến những cùng Thần Nam sống cuộc sống vợ chồng lúc còn ở Tây thổ. Mộng Khả Nhi đều có cảm giác tức điên lên, hận thể lập tức vung kiếm chém rụng đầu Thần Nam, nàng hiểu rằng đó là vũ nhục rất lớn đối với Đạm Đài thánh địa thánh khiết truyền nhân, cũng chỉ có dùng máu của Thần Nam mới có thể tẩy rửa ô nhục này.

      Hơn năm qua, nàng thỉnh thoảng vẫn có cảm giác buồn nôn, vả lại còn rất thích ăn đồ chua. Điều này khiến cho nàng hoảng sợ có tư tưởng muốn tự sát, đối với thân phận tiên tử băng thanh ngọc khiết của Đạm Đài thánh địa, nàng thể thiếp thụ này.

      Nhưng mà, ba tháng, năm tháng, chín tháng, rồi hơn năm trôi qua, thân thể nàng biểu gì khác lạ, khiến cho nàng có chút an tâm, thầm nhủ rằng mình quá mẫn cảm.

      Chỉ là, tháng trước. Nàng đột nhiên cảm nhận được trong nội thể tựa hồ có cỗ sinh mệnh dao động, khiến cho nàng kinh hãi đổ mồ hôi lạnh.

      Điều này sao có thể, sao lại có khả năng mang thai tận năm mà sinh chứ? Vả lại lúc nàng cảm ứng được dao động yếu ớt của sinh mệnh nhoi đó, nàng vẫn có dấu hiệu của mang thai (ý là bụng to ra đó mà he he…), thân người vẫn hoàn mĩ như trước.

      Nhưng mà, sinh mệnh yếu ớt đó dao động nhắc nhở nàng, tựa hồ thực phát triển.

      Sau đó, Mông Khả Nhi mỗi ngày đều vận chuyển huyền công, muốn luyện hóa cái sinh mệnh nhoi đó. Nhưng mà điều khiến chp nàng sợ hãi đó là sinh mệnh bé này cho dù còn rất yếu ớt, nhưng lại phi thường ngoan cường, những bị nàng luyện hóa ngược lại còn càng lúc càng phát triển mạnh mẽ.

      Mông Khả Nhi bàng hoàng, do dự, bất an, mỗi ngày đều tranh đấu kịch liệt, xuất phát từ tình thương của người mẹ, nàng nhẫn tâm, rất nhẫn tâm tiêu diệt sinh mệnh bé đó, nhưng xuất phát từ thân phận tiên tử thánh địa, nàng thể để cho sinh mệnh nhoi đo ra đời, trong lòng nàng tại mâu thuẫn đến cực điểm.

      Bằng vào trực giác, nàng biết sinh mệnh nhoi đó nếu như có thể đến được thế giới này, tất nhân vật kiệt xuất, nếu như được dạy bảo tốt, chừng có thể trở thành mọt vị tuyệt thế cường giả khoáng cổ tuyệt kim. Bằng , sinh mệnh dao động yếu ớt nhoi đó sao có thể dưới luyện hóa của nguyên khí lại bị tiêu diệt, ngược lại sao còn càng lúc càng mạnh mẽ lên? Nếu như sinh mệnh nhoi này xuất thế, khẳng định là như vậy.

      Đồng thời, mấy ngày gần đây, Mộng Khả Nhi nghe được rất nhiều tin tức kinh thế hãi tục về Thần Nam, điều này khiến cho nàng đau đầu, lại có chút nghi hoặc, nghĩ đó là tin tức của đối phương, nhưng mà kiện trọng đại về thực là quá nhiều, gần đây những kiện tiêu điểm đều là do tạo lên.

      Thần Nam cùng với Nam Cung Ngâm đứng lương của hai con thần long, xuyên qua vân vụ, bay qua ngọn núi lớn, cuối cùng rất nhanh tiếp cận Đạm Đài thánh địa.

      Có Nam Cung Ngâm làm hướng đạo (dẫn đường). Đạm Đài thánh địa từ thế giới bên ngoài mà trông vào nơi vô cùng thần bí, căn bản thể nào biết tình hình bên trong. Nhưng vì vị tổ sư của Tình Dục Đạo năm đó cưới vị nữ đệ tử kiệt xuất của Đạm Đài Phái, vì vậy đối với Tình Dục Đạo mà , nơi cư trú của Đạm Đài phái còn là bí mật.

      Nửa giờ sau, bọn họ cuối cùng cũng đến được Đạm Đài thánh địa.

      Ở xa nhìn lại, nơi đây sơn thủy hữu tình, trong mây khói, hoa nở khắp nơi, cỏ cây tươi tốt, hạc bay khắp chốn, vượng trắng chuyền cành reo vui, đúng là chốn tiên cảnh. Tại nơi vào chốn tiên cảnh này, khối to lớn vuông vức được dựng lên ngạo ngễ, đó khắc hai chữ cổ lớn : Đạm Đài.

      “Đạm Đài cổ thánh địa quả là đơn giản, bên ngoài băng thiên tuyết địa, bên trong lại ấm áp muôn hoa khoe sắc” Thần Nam chặc lưỡi khen.

      “Grào… đúng là nơi rất đẹp!”

      Tử Kim Thần Long gào lên tiếng hưởng ứng, dọa Thần Nam suýt nữa nhảy dựng lên, như là nhớ tới cái gì đó, giọng uy hiếp : “Ngươi được gào rú tại nơi đây, càng được cái gì lung tung, bằng buổi tối ngày hôm nay ta có món canh rồng!”

      Long bảo bảo chớp chớp đôi mắt, cất tiếng phụ họa : “Thần , ngươi được ở trước mặt ta ‘Nhất Bách Biến’!”.

      “Lại còn đồ quỷ tinh quái nhà ngươi nữa, càng được lung tung”. Thần Nam khách khí cốc lên đầu Long bảo bảo cái.

      “Thần , đau quá à”.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    5. OrchidsPham

      OrchidsPham Thịt chỉ là mây bay... VIP Editor

      Bài viết:
      3,993
      Được thích:
      34,830
      Chương 231: Ác ma phong ấn trong Đạm Đài thánh địa



      Đến thánh địa cổ trong truyền thuyết này, trong lòng Thần Nam còn có chút gì đó tự nhiên, bởi vì ở nơi đây rất có khả năng chạm trán Mộng Khả Nhi, đối với vị thánh nữ của Đạm Đài thánh địa này, ân oán giữa và nàng cứ đan xen chằng chịt với nhau, chỉ vì giữ hai người có cuộc hôn nhân hoang đường khác thường, khiến cho cả hai đều lâm vào tình cảnh vô cùng xấu hổ.

      “Vương Lâm muội muội, ta đến đây!” Bạch Y dâm tặc Nam Cung Ngâm người mặc bộ đồ thư sinh, dưới gió tuyết thổi bay phất phới khiến trông y có vài phần tiêu sái, bất quá nếu như nhìn thấy vẻ mặt của y, khẳng định bị người ta chủi câu : dâm tặc.

      Công pháp tình dục đạo nam nữ đều có thể tu luyện, Nam Cung Ngâm sau khi tu luyện công pháp này tự nhiên người lộ ra khí chất phóng đãng, dùng câu của Tiểu Long để tả : “Ngươi thực giống cái gậy vùi dập hoa”.

      Hai con rồng nhanh chóng hóa thu liễm bản thể của mình để tránh bị người của Đạm Đài phái phát giác. Hai người hai rồng bắt đầu bay vòng quanh Đạm Đài thánh địa, kĩ lưỡng xem xét địa hình.

      Ở nơi này cỏ hoa xanh tươi, chim kêu vượn hót, bừng bừng sinh cơ, cảnh tượng trần ngập xuân ý khiến cho hai người hai rồng ở bên ngoài trong chỗ ngập tràn băng tuyết nhìn vào chỉ hận là được lập tức tiến vào thế giới ấm áp kia.

      Nhưng mà, lần này phải muốn diệt môn diệt phái mà tới, bọn họ muốn sớm làm kinh động đến mọi người ở đây. Bọn người Thần Nam đứng tại ở bên ngoài cạnh ngọn núi tuyết, khoét cái động làm nơi tạm trú.

      Cạnh đống lửa, Thần Nam mặt nướng đùi dê, mặt quay sang hỏi Nam Cung Ngâm : “Lão tổ tông của môn phái huynh đúng là có chút thủ đoạn, lại có thể câu dẫn được nữ đệ tử kiệt xuất nhất của Đạm Đài phái vào trong tay, rồi còn cưới làm vợ nữa. Ta nghĩ rằng trong Đạm Đài phái nhất định có trận pháp thủ hộ, các ngươi nên bừa vào đó. Đợi ta tiến vào Đạm Đài thánh địa thám thính lượt, huynh dẫn đường cho ta, đối với bố trí ở nơi đây ta thông thuộc lắm.

      “Tu vi đạt đến cảnh giới như huynh còn lo sợ gì chứ, sao lại trực tiếp xông vào chứ?”

      “Ta sớm suy nghĩ qua. Nhưng mà nơi này đúng là tầm thường, có thể giam giữ được tên cái thế đại ma vương. Nghe phong ấn rung động, y có thể thăm dò được mọi thứ xảy ra ở bên ngoài. Lần này ta tuy vì y mà tới, nhưng tạm thời muốn cho tên đại ác ma đó cảm ứng được khí tức của ta”.

      Hồ rượu trong tay Nam Cung Ngâm chợt rơi xuống đất vỡ tung tóe, bắn lên cả người y, nhưng y chút cảm giác nào, chỉ là sắc mặt trở nên trắng nhợt, : “Huynh điên rồi, trời ơi. Huynh sao lại biết được bí mật này chứ? Đại ác ma đó là tổ sư của các môn phái chúng ta liên thủ phong ấn, nếu như có thể trốn ra được thế gian này tuyệt đối có ai là đối thủ của y. được, ta thể để cho huynh làm cái việc điên rồ ấy, đến lúc đó có trời mới biết là chết bao nhiêu người mới có thể làm mất oán hận của y”.

      Nam Cung Ngâm thực lo lắng, mặc dù trước kia những tình điên cuồng Thần Nam làm khiến cho y sợ hãi, nhưng so với lần này thực là gì cả. Cái thế tà tổ là nhân vật vô địch tồn tại trong truyền thuyết, tuy cũng chỉ là những lời đồn đãi được lưu truyền từ rất xưa rồi nhưng cũng khiến cho con cháu đời sau phải sợ hãi.

      Thần Nam mặt hiển lên vẻ cười cợt, thấy Nam Cung Ngâm muốn giết người.

      “Dâm tặc như huynh sợ cái gì, đại ác ma này năm đó là do người khác phong ấn, là cái thế ma nhân làm sao có thể tìm những nhân vật bé như chúng ta mà làm phiền chứ, cho dù các huynh có bước lên cản đường y cũng thèm để ý đến huynh. Đối tượng mà y căm hận, chính là mấy tên thần vương tham gia vào việc phong ấn y. Y muốn báo thù cũng phải lên thiên giới, với huynh đâu có quan hệ gì? ra, tổ sư của tình dục đạo các huynh ở thiên giới truyền rằng chết rồi, huyền giới bà ta lưu lại trong môn phái huynh phải gần như hỏng rồi sao? Cho nên, trong lòng huynh cần phải cảm thấy áy náy và có tội. Chúng ta thả tên tuyệt thế hung nhân này ra, những người y đối phó đều là cừu nhân của hcúng ta, phải biết rằng tại ta và huynh cùng chung chiến tuyến”.

      “Thần Nam, ta muốn giết chết huynh, nếu như trời cao lần nữa cho ta cơ hội, ta nhất định đầu thai sớm năm trăm năm, tuyệt sống cùng thời đại với huynh, huynh đúng là điên rồ mà!”

      Đến chiều, Thần Nam cùng với Nam Cung Ngâm, còn có thêm hai con rồng đến chỗ vào của Đạm Đài thánh địa, đúng ở cạnh phiến vuông vức cóa khắc hai chữ cổ : Đạm Đài.

      Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm quả nhiên đối với địa hình nơi đây có xem xét qua, dưới cầu của Thần Nam mang khuôn mặt tang thương đẫn đường tới nơi phong ấn đại ma vương trong truyền thuyết.

      đường đương nhiên cũng gặp ít đệ tử Đạm Đài phái, nhưng mà có cao thủ như Thần Nam ở đây, việc tránh phát giác của họ tịnh phải là vẫn đề.

      Bên ngoài trời tối đen, trăng cũng sao, đưa tay lên nhìn năm ngón, chỉ trừ mùi hoa từ phụ cận bay tới thơm lừng, để nhận biết nơi đây chính là ở bên ngoài nơi tiên địa phong cảnh tuyệt đẹp, nếu như chỉ bằng bản năng cảm quan mà , nơi đây thực có chút gì đó u ảm đạm.

      Đó cũng là nguyên nhân khiến cho gần đây đệ tử Đạm Đài phái có cảm giác sợ hãi. Thánh địa yên bình thường ngày, tựa hồ bị ma khí xâm nhiễm.

      Tại nơi sâu nhất của Đạm Đài thánh địa, nơi đó so với bên ngoài có vẻ u, xa xa còn những điểm huyết quang lập lòe, đồng thời ma khí nhè tràn ra.

      Nam Cung Ngâm hạ giọng : “Đây là nơi phong ấn ác ma trong truyền thuyết”.

      Thần Nam gật gật đầu, : “Xem ra phong ấn quả nhiên có rung động, có ma khí bắt đầu thoát ra ngoài”.

      Bọn họ có tiếp cận chỗ phong ấn mà đứng ở ngọn đồi nhìn xuống.

      Nơi phong ấn nằm trong vùng thạch lâm (rừng đá), những điểm huyết quang chính là từ trong thạch lâm phát ra, khiến cho khung cảnh u đáng sợ.

      Long bảo bảo nằm vai Thần Nam, giơ cái móng vuốt màu vàng bé chỉ vào thạch lâm : “Sao kể cả thạch lâm lẫn mặt đất lại ánh lên huyết quang thế kia?”

      Nam Cung Ngâm trầm giọng : “Tương truyền, lúc đó có ít thần tiên ra tay, nhưng cái thế ma vương pháp lực vô biên, cũng biết giết bao nhiêu thần tiên, máu chảy thành sông, xương chất cao như núi, nơi này chính là chiến trường khi đó, cũng là nơi ít thần tiên chiến tử phơi xác tại đây, huyết quang đó chừng chính là máu của thần tiên xâm nhiễm tạo thành, bao giờ phai. Sau đó cái thế ma vương cũng bị phong ấn tại nơi đây”.

      đến đoạn cuối, Nam Cung Ngâm quên hỏi câu : “Cái tên họ Thần điên rồ nhà huynh còn muốn thả tên đại ác ma này ra sao?”

      “Thả, đương nhiên là muốn thả rồi! Nếu như để cho kẻ kiệt suất như vậy vĩnh viễn bị phong ấn ở dưới lòng đất, đúng là đáng tiếc, nếu như có được nhân vật như vậy, chúng ta chẳng phải có thể tung hoành khắp trời đất hay sao?!”

      “Ta #@%&... Huynh đúng là tên điên, ta với huynh còn gì để , ta nếu như có thể đánh được huynh ta cũng phong ấn huynh, để huynh thể cùng làm loạn!”

      Đúng lúc đó, vùng đất phong ấn đột nhiên dao động, ma ảnh to lớn từ trong thạch lâm bay ra, tuy chỉ là bóng ảnh hư vô, nhưng cũng phát ra cỗ khí tức đáng sợ dị thường.

      “Thiên trọng kiếp, bách thế nan, tuyên cổ thông thông, đạn chỉ gian! Thân bất tử, hồn bất diệt, ngày xưa oai hùng, ai địch nổi…” ma dằng dặc, phảng phất giống như bất diệt ma chú từ thái cổ hồng hoang truyền lại, ngừng vang lên khắp nơi bên trong Đạm Đài thánh địa, “… Đợi đến khi dương đảo lộn, ma huyết của ta nhiễm của trời xanh!”

      “Thần , quá là đáng sợ mà!”

      Đối với gười trong Đạm Đài thánh địa, đây phải là lần đầu tiên nghe thấy tiếng ma khiếu lúc có lúc này, nhưng với đám người Thần Nam đây là lần đầu nghe thấy, đúng là vô cùng kinh hãi.
      Chó Điêntutu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :