1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần chết mỉm cười : bà xã sát thủ của tổng tài hắc đạo - Ngôn Aí (Chương 76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 38.2: Cắt Đạn


      Ngay sau khi cầm chắc cán dao tay, An Tịnh Tuyết hề chần chừ đâm thẳng mũi dao vào yết hầu tên đàn em này, máu tươi phun ra cũng chẳng né tránh. Lập tức, chiếc áo đồng phục trắng muốt loang lổ mảng màu đỏ ướt át đến ghê người.

      “Á á á!!!”

      Tạ Ngọc Sương bị kinh sợ lần nữa hét lên, liều mạng dùng mông và chân lết về phía sau. Tên đại ca đứng đằng sau ta nãy giờ cũng bị dọa . Ông trời ơi, lăn lộn trong hắc đạo bao nhiêu năm, cảnh chém giết đương nhiên thấy ít, nhưng chứng kiến cảnh tượng con nhóc mười lăm mười sáu tuổi giết người với thủ pháp tàn nhẫn và dứt khoát như vậy mới là lần đầu. Đừng là đám đàn em vụng về nhát gan của , chính mà đem so sánh với con nhóc trước mắt này đến phần cũng bằng.

      Nghĩ vậy, tên đại ca bỗng nhiên có cảm giác nguy cơ, vội vàng ra lệnh cho hai tên đàn em còn run rẩy ở hai bên:

      “Đồ ngu, đứng đó làm gì, còn mau lên bắt nó lại cho tao! con nhóc gầy yếu mà thôi, chẳng lẽ hai tên đàn to xác tụi mày còn làm gì được sao?!”

      Hai tên đàn em nghe thế liền bớt sợ hãi đôi chút. Đúng vậy, bọn ràng to con hơn con nhóc này rất nhiều, sức khỏe và kinh nghiệm chém giết cũng ít, có gì phải sợ chứ.

      Thấy hai tên đàn em đồng loạt xông lên, An Tịnh Tuyết đến chút phản ứng cũng chẳng có. chỉ chăm chú nhìn Tạ Ngọc Sương lê lết mặt đất kia, tự hỏi bản thân tại sao lại đắc tội với ta. Bạc Á Thần a Bạc Á Thần, đúng là dung nhan họa thủy nha, hại gặp nhiều phiền phức như thế. Sau vụ này nhất định phải đòi bồi thường mới được. Nghĩ đến chiếc nhẫn kim loại bị hỏng của mình, mắt An Tịnh Tuyết liền sáng lên. Bạc Á Thần dù sao cũng vừa là tổng giám đốc tập đoàn XSX, vừa là lão đại Huyết Long bang, chắc cầu làm cái mới cũng có vấn đề gì đâu, đúng ?

      Lúc này, hai tên đàn em tiến đến rất gần An Tịnh Tuyết. Ngay khi chúng tự đắc vì nghĩ rằng sắp túm được như túm con gà con, An Tịnh Tuyết bỗng nhiên động. Ánh sáng bạc lóe lên đường trung, chỉ thấy chưa đến 1 giây sau, hai chiếc đầu người rơi xuống, lăn lông lốc nhiều vòng mới dừng lại. Máu tươi từ phần thân còn lại của chúng ngừng phun ra xối xả, hệt như đài phun nước tự động ở quảng trường, nhiễm ướt mảng đất rộng lớn.

      Tạ Ngọc Sương bị cảnh tượng khủng khiếp này làm cho hóa đá. ta thể cử động, chỉ trừng mắt to, nước da cũng trở nên trắng bệnh còn giọt máu. An Tịnh Tuyết nhìn ta, khỏi liên tưởng đến các bức tượng sáp được trưng bày ở triển lãm nghệ thuật mình từng đến, chiếc lưỡi mềm mại vô thức liếm môi cái. Hay là… cũng nên làm bức tượng sáp nhỉ?

      An Tịnh Tuyết vừa tiến lên vài bước, tên đại ca đột ngột rút súng ra chỉa vào người , quát to:

      “Đứng yên đó, tao bắn chết mày!!!”

      An Tịnh Tuyết khẽ mỉm cười nhìn ta cái, hoàn toàn có chút sợ hãi nào. Đồng thời, bàn chân bước của cũng hề dừng lại. Những con mồi sợ hãi thường rất đáng , chúng cố tình ngụy trang bởi lớp gai nhọn để xua đuổi kẻ thù, chẳng qua, đối với An Tịnh Tuyết, chặt đứt lớp gai nhọn này chính là sở trường của .

      Thấy An Tịnh Tuyết cầm con dao vẫn còn nhiễu máu tươi từng giọt từng giọt lên mặt đất mà tiến tới chỗ mình, tên đại ca bắt đầu run rẩy, phân vân biết có nên chạy hay . Nếu chạy trốn chắc chắn thể dẫn theo Tạ Ngọc Sương, nhưng ta mà chết , tiền công của phải tính sao đây? Nghĩ mình làm nhiều việc như vậy, còn đắc tội với ôn thần Huyết Long bang và mất hết đàn em, lại cam lòng buông tha. Con này tuy lợi hại nhưng nó chỉ có con dao làm vũ khí mà thôi, còn có cả khẩu súng. Súng và dao cái nào nhanh hơn, đến kẻ ngốc cũng phân biệt được.

      “Mau, mau bắn , bắn chết nó !!!”

      Tạ Ngọc Sương hồi hồn từ lúc nào, thấy tên đại ca có súng, ta liền mừng quýnh lên. Ác quỷ sao chứ, đứng trước súng cũng phải bỏ mạng thôi!

      “Đoàng” tiếng, viên đạn đầu tiên với tốc độ xé gió phóng thẳng về phía An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết thầm than chất lượng súng này quá kém, khẽ nâng cánh tay lên, lập tức viên đạn bị cắt làm hai nửa, rơi keng keng mặt đất.

      Chứng kiến cảnh tượng khó tin này, cả tên đại ca và Tạ Ngọc Sương đều kinh ngạc há hốc. Cư nhiên chém đứt được viên đạn di chuyển với tốc độ nhanh như vậy, con này nhất định phải là người.

      “Bắn, bắn thêm ! Bắn nhiều vào!!!”

      Nghe Tạ Ngọc Sương run rẩy hét lên, tên đại ca liền chần chừ bắn liên tiếp năm viên đạn cuối cùng, thầm nghĩ An Tịnh Tuyết có thể chém được viên, nhưng nhiều như thế này nhất định chém hết. Chỉ cần An Tịnh Tuyết trúng đạn, cử động khó khắn hơn, cũng dễ dàng ra tay áp chế. Đương nhiên, nếu chết luôn càng tốt.

      “Trò trẻ con.”

      An Tịnh Tuyết cười khẽ tiếng, nhiều đạn như thế này đúng là thể dùng dao chém hết được. Nhưng…

      Làm lệch mũi đạn lại là chuyện cực kì đơn giản.

      Cầu cmt nào, cầu thanks nào.

      Qua 20thanks mai có chương mới. ^^

      kHOAN , CHƯƠNG NÀY CÓ HƠI...QUÁ ? Phần cắt đạn í. Nếu có mình viết lại nha









      Chương 39: Khoảnh Khắc Thay Đổi Tương Lai

      [​IMG]

      Điều khiển những sợi dây kim loại để giết người phải là chuyện dễ, để làm được điều đó, An Tịnh Tuyết phải mất ba năm dành riêng cho việc tập luyện cánh tay, cơ tay, cổ tay, khớp ngón tay cho linh hoạt, dẻo dai và bền bỉ. Vì thế, cho dù vũ khí tay bây giờ phải là dây kim loại quen thuộc mà chỉ là con dao mổ bình thường, tốc độ của vẫn hề suy giảm. Mà tốc độ này, đủ để cản hết những viên đạn của cây súng lục loại dởm trước mắt.

      Nếu là các loại súng cao cấp như FN Five-Seven, Beretta 92, Glock, hay HK45,… dùng con dao mổ này có chút hơi quá sức. Tuy nhiên, An Tịnh Tuyết có ý định sau này “chơi lại trò chơi này” lần nữa. vẫn quý những sợi dây kim loại mềm dẻo và đa dụng hơn.

      Tiếng keng keng lần nữa vang lên, những viên đạn vốn hướng về An Tịnh Tuyết bây giờ bị văng ra ở nhiều nơi khác nhau trong nhà kho, thậm chí còn có viên xẹt ngay qua đầu Tạ Ngọc Sương, làm hỏng luôn búi tóc sang trọng và cao quý của ta. Tạ Ngọc Sương bị kinh sợ quá mức, lập tức ngất xỉu, để lại mình tên đại ca run rẩy biết nên làm gì.

      Thấy An Tịnh Tuyết tiếp tục bước tới gần, liền quan tâm tiền công gì đó nữa, vội vàng muốn bỏ chạy. Chỉ dùng con dao mổ mà vừa cắt được đạn, vừa cản hết năm viên đạn trong thời gian chưa đến 0.5 giây, phải quái cũng là ác quỷ, chạy bây giờ còn đợi đến lúc nào nữa chứ.

      Cảm giác hối hận lần nữa dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực tên đại ca, đáng lẽ ra ngay sau khi biết vụ làm ăn này có liên qua đến Bạc Á Thần của tập đoàn XSX, nên từ chối ngay mới phải. Nếu , đâu phải rước lấy họa sát thân như thế này. Nghĩ đến đứa con năm tuổi của mình, tên đại ca bỗng trào lên khát vọng sống mãnh liệt, thiếu vợ con mình nhiều lắm rồi, bây giờ nếu còn mất mạng, lấy ai chăm sóc cho họ đây?

      Ngay khi cánh cửa sắt chỉ còn cách tên đại ca ba bước chạy, đột nhiên hai chân nhói lên cái rồi đột ngột khụy xuống. Nhìn hai bắp chân trào ra máu tươi của mình, ánh mắt tên đại ca đầy vẻ thể tin. Con kia còn có cả súng sao?

      An Tịnh Tuyết vô cùng hài lòng vì hai mảnh đạn mình cắt đôi ban nãy, tác dụng tốt, so với viên đạn nguyên vẹn còn sắc bén hơn nhiều. Kết hợp với lực búng của ban nãy, nếu đoán sai, chắc chúng găm cả vào xương con chuột trước mắt này rồi. Dám ra tay bắt cóc sát thủ hàng đầu như rồi muốn bỏ chạy, có cửa đâu.

      Cầm con dao mổ tỏa ra ánh sáng lạnh tay, An Tịnh Tuyết bước từng bước chậm rãi về phía tên đại ca cố hết sức lê lết ra ngoài. Lần này… nên hạ đao ở vị trí nào nhỉ, tim, cổ, hay dạ dày?

      Biết mình còn cơ hội trốn thoát nữa, tên đại ca cố gắng thử cách cuối cùng: van xin. nén cơn đau ở chân, quỳ rạp xuống trước mặt An Tịnh Tuyết, thảm thiết :

      “An tiểu thư, xin đừng giết tôi, tôi chỉ là nghe lệnh mụ đàn bà kia làm việc mà thôi. Nhà…nhà tôi còn đứa con mới tròn năm tuổi cần chăm sóc, van xin tha cho tôi , van xin đó. Nếu tha tôi, tôi hứa cải tà quy chính, bao giờ làm những việc trộm cướp xấu xa này nữa…”

      Nghe thấy tên đại ca còn có đứa con năm tuổi, An Tịnh Tuyết bất giác dừng bước, ánh mắt trở nên thất thần, ai đoán được suy nghĩ cái gì.

      Nghĩ rằng lời van xin có hiệu quả, để củng cố thêm lòng tin của An Tịnh Tuyết, tên đại ca vội vàng móc ví tiền trong túi quần ra.

      “Tiểu thư, tôi dối đâu. Đây là ảnh của gia đình tôi. thiện lương tha cho tôi mạng , làm ơn…”

      Trong tấm ảnh là ba người, tên đại ca cùng vợ con của mình. con được ẳm đúng là khoảng 4, 5 tuổi, trông rất đáng hoạt bát. Trong thoáng chốc, An Tịnh Tuyết bỗng nhiên thấy được tấm ảnh đó thay đổi. Đứa trẻ kia biến thành lúc , vợ chồng tên đại ca cũng biến mất, thay vào đó là gương mặt đầy thương của cha mẹ .

      Tuy nhiên, chưa đến 10 giây sau, ảo giác còn, cảm giác ấm áp hạnh phúc cũng vụt tan như bông tuyết rơi vào hồ nước sâu. An Tịnh Tuyết gì cả, chỉ lẳng lặng đứng đó, mặc cho tên đại ca vui mừng mở cửa lết ra ngoài.

      Lúc Bạc Á Thần tìm đến nơi, đập vào mắt đầu tiên là Tạ Ngọc Sương nằm ngất xỉu mặt đất, bên trong tràn ngập mùi máu tươi và xác người chết. Ánh mắt lập tức lóe lên tia sáng lạnh lẽo và tàn nhẫn, bằng giọng đầy sát khí như tu la đến từ địa ngục, ra lệnh cho Tùy Bách:

      “Trói lại, quăng vào Hắc Lao.”

      Tùy Bách nghe vậy liền cả kinh, Hắc Lao khóa chặt rất nhiều năm rồi, ngờ lần này lại mở ra chỉ vì muốn tra tấn người phụ nữ. Hắc Lao là nơi nào chứ, trong đó chỉ có hai mươi lăm nhục hình khủng khiếp nhất lịch sử, còn nhốt ít tội phạm biến thái. Nếu bị quăng vào đó, chỉ đơn giản là tra tấn đến chết thôi đâu, đó còn là hủy diệt cả linh hồn lẫn tâm trí con người, vạn kiếp thể siêu sinh!

      Bạc Á Thần quan tâm mình dẫm lên bao nhiêu máu dưới chân, sâu vào trong để tìm kiếm bóng hình An Tịnh Tuyết. biết chắc chắn gặp việc gì, nhưng nỗi lo lắng vẫn thể xóa nhòa. Có trời mới biết muốn ngay lập tức được ôm chặt lấy đến mức nào. Tiểu Tuyết, rốt cục em ở đâu?

      Cuối cùng, Bạc Á Thần cũng tìm thấy An Tịnh Tuyết. ngồi ôm chân dưới luồng sáng do lỗ thủng trần nhà tạo ra, cả người giống như hóa đá.

      “Tiểu Tuyết!”

      Nghe thấy giọng quen thuộc, gương mặt áp sát vào đầu gối của An Tịnh Tuyết ngẩng lên. Ánh mắt bị bao phủ tầng sương mờ mông lung đầy đau thương và độc, tựa như hàng ngàn lưỡi dao cứa vào tim Bạc Á Thần.

      “Chú tới rồi à?”

      Bạc Á Thần vội bế bổng lên từ mặt đất rồi xiết chặt vào lòng, cặp môi mỏng đặt nụ hôn ấm nóng lên trán , khàn giọng :

      “Xin lỗi, tới muộn. Sau này… , bao giờ xảy ra nữa.”

      Chữ “sau này” Bạc Á Thần cực kì gằn mạnh, tỏ quyết tâm trong đó cần phải . An Tịnh Tuyết nhìn ánh mắt đầy lo lắng lẫn đau lòng của , chỉ mỉm cười. Ba mẹ à, có lẽ con nên đền đáp người đàn ông lớn tuổi này rồi, ba mẹ phản đối chứ.
      --- ------ ------ --------
      Phòng họp:

      Bạc Á Thần: Tác giả, tại sao cứ cố tình nhấn mạnh tôi lớn tuổi hơn Tiểu Tuyết vậy, chẳng qua chỉ chênh lệch 14 năm mà thôi.

      Tác giả: Rất đơn giản, cả tôi và Tiểu Tuyết đều thích vậy, đúng , Tiểu Tuyết?

      An Tịnh Tuyết: *gật đầu*

      Bạc Á Thần:…
      thuyt thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 40: Nhiệm Vụ Biến Đổi


      Suốt dọc đường trở về nhà, An Tịnh Tuyết lời nào mà chỉ ôm chặt lấy hông Bạc Á Thần, gục đầu vào lòng như đứa trẻ. Bạc Á Thần vừa thương vừa đau , đành giao cho Tùy Bách lái xe, ánh mắt dịu dàng đầy sủng nịch hầu như hề dời khỏi người dù chỉ lúc.

      Tùy Bách nhìn thấy cảnh này mà toát mồ hôi lạnh ngừng, ta cố gắng lắm mới giữ được cho cái miệng của mình há hốc cách mất hình tượng. Lão đại lạnh nhạt như thần tiên của ta cư nhiên tìm thấy mùa xuân, mà mùa xuân này còn là kiểu trâu già gặm cỏ non. Tùy Bách bỗng nhiên ngộ ra điều, thảo nào bao nhiêu mỹ nữ mình vàng thước ngọc theo đuổi lão đại được, hóa ra lão đại vốn chỉ thích loli mà thôi!

      Nhưng nghĩ lại thảm trạng của những cái xác ở nhà kho ban nãy, Tùy Bách lại rùng mình cái. Hai người đầu tiên bị bẻ gãy xương lồng ngực khiến nó đâm thẳng vào tim dẫn đến tử vong, hai người tiếp theo bị cắt đứt động mạch chủ, người cuối cùng lại là nhát dao đâm thẳng vào yết hầu. Điểm giống nhau ở đây là thủ pháp ra tay cực kì nhanh, chuẩn, độc và mang mùi vị huyết tinh đến cực độ. Điều này vốn chỉ có ở những sát thủ lâu năm lão luyện, vậy mà bé chỉ mới mười sáu tuổi kia lại làm được, hơn nữa còn làm rất hoàn hảo. Tùy Bách thầm than khẽ tiếng, đúng là người bên cạnh lão đại có ai bình thường mà. Tuy nhiên, ta quên rằng, mình cũng là trong đội ngũ biến thái đó.

      Xe dừng ở trước ngôi nhà mới hoàn thành tân trang của An Tịnh Tuyết chứ phải là biệt thự riêng của Bạc Á Thần. Tùy Bách ban đầu vô cùng kinh ngạc, nhưng chưa kịp hỏi gì bị Bạc Á Thần hạ lệnh đuổi khách.

      Tùy Bách ấm ức định lên xe trở về quán bar Grey đột nhiên Bạc Á Thần lại :

      “Đợi …”

      Tùy Bách nghe vậy liền vô cùng vui sướng. Hóa ra lão đại vẫn còn quan tâm đến người đàn em cùng vào sinh ra tử như đây, nhất định là muốn mời ở lại ăn tối đây mà. ngờ, câu tiếp theo của Bạc Á Thần lại làm ta vỡ mộng hoàn toàn.

      “Đó là xe của tôi.”

      Tùy Bách chỉ cảm thấy trái tim mong manh của mình rơi ầm xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh. Lão đại à, có thể đừng tiếp tục làm tổn thương tôi như vậy nữa hay ?!! Bộ thành toàn chút ảo tưởng của tôi cũng được hay sao, huhu…

      Thấy bộ dạng Tùy Bách thảm thương bắt taxi, Bạc Á Thần đến cái nháy mắt cũng chẳng có rồi khóa cổng lớn lại. Ngày mai muốn dành tất cả thời gian cho An Tịnh Tuyết, nếu có xe làm sao được. Mặc dù có thể gọi xe đến đưa , nhưng lại muốn phải chờ chút nào, hơn nữa hẹn hò vốn chỉ cần hai người là đủ, thêm tên lái xe phiền phức lắm.

      An Tịnh Tuyết tiếp tục bám lấy Bạc Á Thần như gấu koala đến tận nhà bếp. Bạc Á Thần có chút dở khóc dở cười muốn bỏ ra lát để nấu ăn, An Tịnh Tuyết vẫn cúi đầu nhìn biểu cảm, nhưng sau đó lại chuyển ra sau rồi ôm lấy lưng . Bạc Á Thần đến đâu, cũng đến đó, tình cảnh tuy rất buồn cười nhưng cũng đầy ấm áp. Bạc Á Thần tay cầm xẻng đảo trứng trong chảo, tay lại đặt lên đôi tay An Tịnh Tuyết đặt ở eo mình. khẽ nở nụ cười hạnh phúc, hóa ra cảm giác gia đình chính là đây, thứ cảm giác mà chỉ trong tuổi thơ mới loáng thoáng có được đôi chút.

      An Tịnh Tuyết im lặng gì nhưng đôi mắt hơi long lanh của thể cũng có cảm xúc như Bạc Á Thần. Lí do từ chối tình cảm của lâu đến vậy là vì luôn sợ hãi mất , sợ hãi có ngày Bạc Á Thần chán ghét rồi bỏ rơi . là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ thích máu tanh và tàn sát, liệu có người đàn ông nào có thể chấp nhận bạn /vợ mình như thế hay ? Chỉ sợ đừng đến chấp nhận, e là họ kinh hãi đến mức lập tức bỏ chạy rồi báo cảnh sát ấy chứ.

      Tuy nhiên, việc sống chung với Bạc Á Thần suốt thời gian qua khiến nhận ra phải là loại đàn ông hèn kém như vậy. ràng biết làm nghề gì, thậm chí thấy tận mắt cách giết người nhưng vẫn muốn tiếp cận , còn cầu hãy ở bên cạnh . sẵn sàng tha thứ tất cả những lời vô lễ, những ý muốn quá đáng của , thậm chí dù bị tấn công nhưng cũng chỉ đỡ đòn, mặc kệ người mình đầy vết thương cũng làm đứt sợi tóc của . Còn hôm nay, khi biết bị bắt cóc, lập tức huy động toàn bộ lực lượng Huyết Long bang ở thành phố này để tìm , bất chấp khả năng để lộ thân phận lão đại của mình. còn hề nghĩ rằng là sát thủ hàng đầu nên có thể tự bảo vệ mình, trong đầu chỉ đầy lo lắng và tự trách sợ gặp nguy hiểm mà thôi. người đàn ông như vậy, đừng là trái tim cứng rắn của An Tịnh Tuyết, đến huyền băng ngàn năm cũng phải tan chảy thành bãi nước.

      Vì thế, dù biết tình cảm là cấm kị của sát thủ, An Tịnh Tuyết vẫn quyết định đáp lại thương của Bạc Á Thần. tin cho dù cả thế giới này quay lưng lại với vẫn đứng bên cạnh và cho ấm áp. An Tịnh Tuyết cũng hiểu tại sao mình lại tin tưởng Bạc Á Thần đến vậy, chẳng lẽ, đây là cái gọi là hay sao?

      --- ---
      Sáng hôm sau, Bạc Á Thần tỉnh dậy An Tịnh Tuyết vẫn còn ngủ. Nghĩ đến tối qua, lại vui mừng kiềm chế được. cư nhiên muốn cùng ngủ chung, thậm chí còn chủ động hôn vào trán chúc ngủ ngon. Nụ hôn đơn giản đó khiến Bạc Á Thần bồi hồi đến ba giờ sáng mới có thể nhắm mắt, đủ thấy kích động của lớn đến mức nào.

      Bạc Á Thần biết đó là dấu hiệu cho thấy An Tịnh Tuyết bắt đầu chấp nhận tình cảm của mình, vì thế càng vui mừng hơn. cứ nghĩ trận chiến tình cảm này phải kéo dài, ngờ nhanh như vậy thành công rồi. Nghĩ đến đây, Bạc Á Thần kiềm được mà hôn lên môi cái, tuy nhiên cái hôn này lại vô thức trở thành nụ hôn sâu và nóng bỏng.

      An Tịnh Tuyết đáp lại .

      mở mắt, nhưng đầu lưỡi non mịn vẫn chủ động cuốn lấy lưỡi Bạc Á Thần dây dưa. Cả hai người dường như biến nụ hôn thành màn đấu, ai cũng chịu nhường ai, kỹ thuật hôn càng lúc càng táo bạo. Bạc Á Thần cuối cùng cũng thua cuộc vì cái mút mạnh của An Tịnh Tuyết, sợ mình thể kiềm chế bản thân mà ăn ngay bây giờ, đành phải luyến tiếc bỏ chạy.

      An Tịnh Tuyết khẽ đưa lưỡi liếm viền môi đầy ướt át của mình, mỉm cười trêu chọc nhìn người đàn ông nào đó gấp rút đóng cửa phòng tắm để “giải quyết” “tiểu Á Thần”. An Tịnh Tuyết vô ý liếc về cái lịch để bàn gần đó, ánh mắt khẽ lóe lên. Còn năm ba tháng nữa mới tròn mười tám, từ đây đến lúc đó…cứ tha hồ đùa giỡn thôi.

      Lúc này, đột nhiên chiếc hoa tai hồng bảo thạch rung lên. An Tịnh Tuyết khẽ nhíu mày, sau đó đứng dậy ra ban công.

      “Red, nhiệm vụ có biến đổi…”

      An Tịnh Tuyết vừa tắm mình dưới ánh nắng ban mai rực rỡ, vừa lắng nghe những gì Stephen . Càng nghe, mày càng nhíu chặt hơn. Cuối cùng, An Tịnh Tuyết phá lên cười:

      “Stephen, ông quên rằng tôi là sát thủ rồi sao? Tôi chỉ phụ trách giết người mà thôi.”

      Cái gì mà tìm bằng chứng phạm tội, cái gì mà vạch trần tội ác ra ngoài ánh sáng, đâu phải cảnh sát.

      Stephen bên kia cũng biết nhiệm vụ này rất vớ vẩn, nhưng nhớ tới số tiền công cực lớn kia đành cố gắng thuyết phục An Tịnh Tuyết lần nữa:

      “Red, nếu làm xong nhiệm vụ này tôi cho nghỉ ngơi tháng, nhiệm vụ Las Vegas cũng cần phải đụng đến nữa. Tiền công 4:6, thế nào?”

      An Tịnh Tuyết lơ đãng nhìn về cửa nhà tắm, nghỉ phép tháng, xem ra cũng tệ.

      “Được.”

      An Tịnh Tuyết đáp tiếng, sau đó ngắt tín hiệu. Lúc này Bạc Á Thần cũng vừa mặc áo choàng tắm bước ra, khẽ nhìn đứng ngoài ban công, hề mở lời thắc mắc về những gì mình vừa nghe thấy. An Tịnh Tuyết mỉm cười ấm áp rồi ôm chầm lấy , giọng :

      “Chú à, hôm nay tôi vẫn phải đến trường rồi, là chán chết được."

      Ha ha ha, chắc các nàng thắc mắc biến đổi của nhiệm vụ là gì, liên quan thế nào đến việc Tuyết Tuyết chúng ta vẫn phải đến trường. Chỉ có thể rằng, trí tưởng tượng và ý tưởng của ta quá tốt mà thôi, hắc hắc. Khụ, hơi quá đà rồi.



      Luật cũ, qua 20 thanks mai có chương mới ngay, nhớ kèm theo cmt, moa moa.

      Chương 41: Thịnh Diệp Kiêu

      [​IMG]

      Bạc Á Thần tuy lấy làm kì lạ vì việc An Tịnh Tuyết đột nhiên hủy bỏ ý định nghỉ học, nhưng vẫn thản nhiên đáp:

      “Được. Lát đưa em .”

      vậy, trong lòng Bạc Á Thần vẫn tràn đầy hối tiếc và có chút bực dọc. lên kế hoạch hẹn hò cho hai người cả ngày hôm nay rồi, ngờ lại thành công cốc. Nghĩ đến những gì mình vừa loáng thoáng nghe được lúc ở trong phòng tắm, mắt Bạc Á Thần khẽ lóe lên tia sáng lạnh. Xem ra điều tra tổ chức sát thủ của An Tịnh Tuyết được, vợ của sao có thể làm cỗ máy cho kẻ khác sai bảo chứ.

      --- --------

      Đợi An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần ăn sáng xong gần 7 giờ, nhờ tốc độ đáng kinh ngạc của chiếc Roll-Royce Phantom Extended Wheelbase mà An Tịnh Tuyết vẫn chưa bị trễ. Tuy nhiên, xuất của lại làm đám ruồi nhặn nào đó trong lớp đều kinh ngạc.

      phải con đó bị bắt cóc ư, sao nó lại học?”

      “Trời ơi, đúng là thể tin được mà.”



      Trần Ngọc Nhiên vừa nãy còn cùng đám xu nịnh hả hê vì việc An Tịnh Tuyết bị bắt cóc chiều qua, bây giờ thấy vẫn còn lành lặn hề hấn gì liền cực kì khó chịu. ta nhìn sang La Bích Như làm bài tập bên cạnh, cố tình to:

      “Mình cứ tưởng nó chết mất xác rồi chứ. Mạng của mấy đứa bị bao nuôi luôn lớn thế sao?”

      An Tịnh Tuyết giống như nghe thấy những lời bàn tán xung quanh, thản nhiên ngồi vào chỗ của mình. Nếu phải nhiệm vụ biến đổi có liên quan đến học viện Thanh Nhật, nghỉ học từ lâu rồi, việc gì phải ngồi chung phòng với lũ thiểu não này. Hy vọng “ ra tay nhanh để sớm hoàn thành công việc, nếu tốn thời gian.

      La Bích Như tay thầm nắm chặt gấu váy, sâu trong ánh mắt lóe lên tia ghen ghét thâm độc. ta ngờ An Tịnh Tuyết lại được giải cứu nhanh như vậy, hơn nữa cả người đều hoàn hảo vết thương. ta thậm chí còn ước An Tịnh Tuyết bị bọn bắt cóc kia chà đạp đến chết, ngờ…Chẳng lẽ là do Bạc Á Thần chịu bỏ ra khoảng tiền lớn để chuộc người sao? Nghĩ đến đây, La Bích Như càng tức giận hơn. Tiện nhân, cư nhiên dám mê hoặc vị hôn phu tương lai của ta, đợi ta lên làm Bạc thiếu phu nhân rồi, người đầu tiên phải nhận trừng phạt nhất định là An Tịnh Tuyết.

      Đột nhiên, La Bích Như nhớ tời bài kiểm tra thực lực mà An Tịnh Tuyết làm hôm qua. ta cười thầm trong lòng, dịu giọng :

      “An đồng học, mình nghe bạn bị bắt cóc. Bạn sao chứ, cảnh sát bắt được bọn bắt cóc chưa?”

      An Tịnh Tuyết thèm trả lời hay liếc ta lấy cái, dứt khoát đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh. Chẳng qua chỉ là những câu hỏi giả tạo mà thôi, đáp lại chỉ tốn nước bọt vô ích.

      La Bích Như bị lơ đẹp liền rất tức giận. Tuy nhiên ta vẫn cố giữ vỏ bọc thiện lương thánh mẫu của mình, tiếp tục :

      “Mình biết bạn bị kinh sợ phen nên muốn chuyện. Hy vọng kết quả bài kiểm tra thực lực có thể khiến bạn vui hơn.”

      Trần Ngọc Nhiên nghe vậy liền phá lên cười sằng sặc. ta nhìn An Tịnh Tuyết cái, sau đó liền tiếc lời trào phúng:

      “Trời ạ, Bích Như, cậu mơ à? Kết quả bài kiểm tra có thể khiến ta vui hơn, có mà khiến ta bị đuổi học có! Ha ha, cậu nhắc mình cũng quên mất đấy. Ê, An Tịnh Tuyết, chắc mày viện cớ bị tổn thương tinh thần để bị đuổi học chứ?”

      Cả lớp cũng hùa theo Trần Ngọc Nhiên cười ầm lên chế giễu. Dù sao ai ở đây ưa An Tịnh Tuyết cả, nhất là sau khi họ bị dọa phen vào ngày hôm kia. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi vì lớp này toàn bộ đều là thiên kim tiểu thư mắt cao hơn đầu, sớm quen bắt nạt chèn ép người khác, nay lại bị người khác làm cho sợ hãi như vậy sao cảm thấy nhục nhã được chứ. An Tịnh Tuyết giống như cái gai trong mắt bọn họ, mà họ chỉ ước gì cái gai này bị nhổ ra càng sớm càng tốt.

      Lúc này, cánh cửa lớp đột nhiên bật mở. Tuy nhiên người vào phải Lương Đống mà lại là Trần Phùng, mỹ nam ánh dương vắng mặt hai hôm nay. Cậu ta vừa đến liền chạy tới chỗ An Tịnh Tuyết, lo lắng hỏi han:

      “An Tịnh Tuyết, cậu sao chứ?”

      An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt đầy quan tâm của Trần Phùng, thầm thấy kì lạ thôi. nhớ mình và cậu ta hề thân thiết đến mức này, vậy tại sao cậu ta lại có thái độ như thế chứ.

      “Cậu nhìn thấy sao?”

      An Tịnh Tuyết lạnh nhạt đáp lại câu khiến Trần Phùng ngây người ra. Phải mất phút cậu ta mới hiểu muốn gì, ngay lập tức khuôn mặt điển trai liền xuất vẻ dở khóc dở cười. Lần đầu tiên có lạnh nhạt với cậu ta như vậy, nhất thời Trần Phùng biết làm sao, cuối cùng đành về chỗ ngồi của mình.

      Nhưng, ý định chinh phục An Tịnh Tuyết trong lòng Trần Phùng hề giảm mà còn tăng lên ngùn ngụt. Rất đơn giản, lòng kiêu ngạo của cậu ta chấp nhận mình bị coi thường, hơn nữa cậu ta còn có ham muốn được thấy cảnh An Tịnh Tuyết say mê mình đắm đuối rồi bị mình đá như giẻ rách. Cảm giác lúc đó…nhất định rất tuyệt. Trần Phùng thầm liếm môi.

      Châu Hạo Đình ngồi im lặng quan sát nãy giờ, cuối cùng khi thấy cảnh Trần Phùng bị xấu mặt liền nhếch miệng cười thích thú. Ngay từ lần đầu nhìn thấy An Tịnh Tuyết, cậu ta biết tuyệt đối đơn giản. Nếu như lời đồn là , An Tịnh Tuyết là người của tổng giám đốc tập đoàn XSX, như vậy Trần Phùng chọc phải tổ kiến lửa rồi, chừng tập đoàn Thiên Mỹ cũng liên lụy theo. Ha ha, chỉ cần nghĩ đến tương lai thê thảm của Trần Phùng, Châu Hạo Đình lại vô cùng vui sướng. Trần Phùng, để xem lúc đó mày còn có khả năng cướp bạn của người khác nữa !!!

      Bấy giờ, cửa lớp lại bật mở lần nữa. Lương Đống mang theo khuôn mặt mừng rỡ bước vào, đằng sau còn dẫn theo người thanh niên cao ráo. An Tịnh Tuyết vừa nhìn thấy ta liền nở nụ cười khát máu mờ nhạt. Cuối cùng cũng tới rồi.

      “Các em, hôm nay lớp chúng ta có hai tin mừng. Tin thứ nhất là trò An Tịnh Tuyết đạt điểm tối đa của bài kiểm tra thực lực hôm qua. Tin thứ hai là…”

      hề quan tâm đến vẻ mặt “kinh hoàng thảng thốt” của cả lớp, ông ta tiếp:

      “…cậu Thịnh Diệp Kiêu đây là trợ giảng mới của tôi, cùng tôi quản lý và chăm sóc các em! tràng vỗ tay chúc mừng nào!”
      thuyt thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 42: Nghi Ngờ Điểm Số

      [​IMG]

      “Bốp bốp bốp…”

      Tiếng vỗ tay đơn điệu của Lương Đống vang lên, cả lớp ai hưởng ứng ông ta. Lúc này, Lương Đống mới phát ra bầu khí trong phòng bình thường, Thịnh Diệp Kiêu bên cạnh ông ta cũng vậy.

      Trái ngược với em Thịnh Diệp Hân kiêu căng ngu ngốc của mình, Thịnh Diệp Kiêu lại cực kì thông minh khôn khéo. Dáng vẻ bên ngoài của khá ưa nhìn, tuy được xếp vào hạng đẹp trai nhất nhưng lại có nét đẹp rất riêng. Đường nét khuôn mặt vô cùng ôn hòa, ánh mắt trong sáng mát lành như nước hồ thu, cả người dường như được bao phủ bởi luồng hơi ấm vô hình. Loại đàn ông thuộc mô tuýt dịu dàng ổn trọng như thế này hiếm người con nào cưỡng lại được, có lẽ đó là lí do tại sao bao nhiêu phi vụ phạm tội của ta luôn thành công tốt đẹp chăng?

      Tư Vân Diệp nở nụ cười ngọt chết người, ánh mắt cố tình rời bóng dáng của Thịnh Diệp Kiêu bục giảng nửa giây. Thịnh Diệp Kiêu rất nhanh phát ra theo dõi mình, môi mỏng khẽ tạo thành đường cong ôn nhuận như để đáp lại. Sau đó, ta dùng giọng du dương như đàn violin của mình mà :

      “Chào cả lớp, thầy là Thịnh Diệp Kiêu, sau này phụ trách phần ba tiết toán và tiếng trong tuần của các em. Khi nhận công việc này, thầy rất mong đợi được gặp các em, nhưng bây giờ mới thấy hình như các em chào đón thầy lắm phải…”Khuôn mặt vốn ấm áp lại bị nhiễm thêm nét u buồn và thất vọng man mát càng khiến Thịnh Diệp Kiêu thêm điển trai.

      ràng câu của ta rất có tác dụng, các học sinh, nhất là học sinh nữ bắt đầu hồi tỉnh lại, từ trạng thái kinh ngạc há hốc bỗng chốc biến thành má hồng e thẹn, trông cực kì xuân sắc. Tư Vân Diệp khỏi thầm than Thịnh Diệp Kiêu cao tay, xem ra con mồi mới của ta rất nhanh xuất thôi.

      Với cương vị là lớp trưởng, La Bích Như cố gắng bình ổn cú sock của mình, vội vàng đứng dậy xin lỗi với Thịnh Diệp Kiêu:

      “Thưa thầy Thịnh, phải đâu ạ. Cả lớp chúng em thấy thầy còn vui mừng kịp, sao có thể chào đón thầy đây. Chẳng qua là chúng em hơi bất ngờ vì việc bạn An Tịnh Tuyết đạt điểm tối đa bài kiểm tra thực lực nên chưa kịp phản ứng, em thay mặt cả lớp xin lỗi thầy, mong thầy thứ lỗi cho lớp chúng em.”

      La Bích Như vốn có vẻ ngoài xinh đẹp yếu ớt, nay còn kết hợp với giọng đầy thành khẩn khiến người ta hận thể ôm ta vào lòng an ủi ngay lập tức. Vì thế, chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi cả lớp cũng lập tức hùa theo ta xin lỗi Thịnh Diệp Kiêu cả.

      Thịnh Diệp Kiêu thấy cảnh tượng này liền vội vàng xua tay, môi xuất nụ cười dịu dàng đầy ấm áp.

      “Thầy chỉ đùa thôi, các em cần phải nghiêm trọng thế đâu. Sau này thầy trò chúng ta cùng giúp đỡ nhau tiến lên nhé, được ?”

      Tiếng vâng dạ đồng thanh vang lên, thanh lớn đến nỗi mấy lớp bên cạnh cũng phải giật mình. Lương Đống thấy học trò của mình chào đón Thịnh Diệp Kiêu như vậy liền vô cùng khó chịu và ghen tị. Lão ta dạy học bao nhiêu năm rồi mà có lần nào được đám thiên kim thiếu gia này tôn trọng đâu, ngờ tên oắt con hỉ mũi chưa sạch này lại có thể. Hừ, nếu phải do sợ sức ép của Thị Trưởng, ông ta mới để tên oắt này chen chân vào bát cơm của mình đâu.

      Đột nhiên, ánh mắt Lương Đống lóe lên. Nếu đám học trò này coi ông ta ra gì, ông ta cũng cần phải để chúng vui vẻ, phải sao? Ngay lập tức, Lương Đống rút bài kiểm tra của An Tịnh Tuyết ra, đưa lên cao rồi :

      “Các em nhìn xem, đây chính là bài kiểm tra của trò An Tịnh Tuyết làm hôm qua. Tôi ngờ mình lại may mắn có được học trò thiên tài như vậy, tất cả các câu hỏi đều đạt điểm tối đa, sai li, hơn nữa phương pháp giải cũng vô cùng ngắn gọn xúc tích. 200 điểm, lần đầu tiên sau hai mươi năm học viện chúng ta mới có học trò đạt điểm trọn vẹn của bài kiểm tra thực lực, khiến người ta vui mừng mà. Trò An Tịnh Tuyết, thầy hiệu trưởng khen em rất nhiều đấy, còn muốn tổ chức buổi lễ tuyên dương em nữa đó…”

      Lương Đống vô cùng hài lòng khi nhìn thấy từng gương mặt bên dưới bắt đầu biến dạng, phải lũ nhóc kiêu ngạo chúng mày luôn coi thường An Tịnh Tuyết sao, giờ tốt rồi, bị người ta dẫm nát hết mặt mũi. Ha ha, quả nhiên là rất hả dạ mà!

      “Hừ, ai biết được có gian lận hay ? Thầy à, thầy đừng là thầy cố tình cho nó đề dễ nhá!” Trần Ngọc Nhiên lớn giọng châm chọc.

      Có Trần Ngọc Nhiên dẫn đầu, rất nhanh sau đó cả lớp đều ồn ào bàn tán theo, ai cũng An Tịnh Tuyết gian lận. Chỉ có duy nhất La Bích Như vẫn cắn răng im lặng, ánh mắt nhìn xuống mặt đất đầy vẻ căm hận cùng ghen ghét. ta đương nhiên biết An Tịnh Tuyết hề giở mánh khóe, cũng biết đề kiểm tra đó khó đến mức nào. Nghĩ đến thực lực của hai người quá mức chênh lệch, La Bích Như liền xấu hổ đến mức muốn trốn . Cũng may việc ta thông đồng với phó hiệu trưởng cố tình ra đề khó với bất kì ai, nếu chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài nữa.

      Lương Đống nghe thấy lời châm chọc nghi ngờ bên dưới cũng tức giận. Ông ta nhìn Trần Ngọc Nhiên, nở nụ cười chế giễu rồi :

      “Trò Trần Ngọc Nhiên, đây là đề do phó hiệu trưởng ra chứ phải tôi, việc gian lận là thể nào. Hơn nữa, em đề dễ, vậy em có giỏi giải cho tôi , chỉ cần em giải đúng câu tôi liền tôn em thành Phật để thờ luôn. Ha ha, mỗi câu trong đây đều thuộc cấp độ đại học cực khó, em cư nhiên dám dễ, đúng là buồn cười mà.”

      Trần Ngọc Nhiên bị Lương Đống làm cho tức đến xanh mặt. ta cam lòng, chạy lên giựt lấy bài kiểm tra của An Tịnh Tuyết để xem. Vừa đọc câu hỏi đầu tiên, ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt, chút cũng hiểu, những câu sau cũng gặp tình trạng tương tự. ta trừng lớn con mắt, hết nhìn bài kiểm tra rồi nhìn An Tịnh Tuyết, cuối cùng thể tin thốt lên:

      thể nào, nó chỉ mới mười sáu tuổi, sao…sao có thể giải được đề đại học chứ…”

      Bỗng nhiên, tầm mắt Trần Ngọc Nhiên đụng phải bóng dáng La Bích Như. ta giống như người ở xa mạc gặp được nước uống, vội vàng la to:

      “Bích Như, cậu kiểm tra thử xem, liệu điểm số có gì sai sót ?”

      Ý của ta ràng là nghi ngờ An Tịnh Tuyết làm bài đúng nhưng vẫn được cho điểm tối đa. ta nhờ La Bích Như là mong La Bích Như có thể tìm ra điểm sai ấy, sau đó chế giễu An Tịnh Tuyết và Lương Đống phen.

      Tuy nhiên, Trần Ngọc Nhiên biết rằng, đối với bài kiểm tra siêu khó này, La Bích Như cũng giống hệt ta, chữ bẻ đôi cũng hiểu làm sao có thể nhận biết đúng sai đây?!!

      Qua 20 cmt mai có chương mới và đừng quên cmt nha, he he









      Chương 43: Chu Mỹ Hoa? Kiều Vận
      [​IMG]


      La Bích Như nhìn bài kiểm tra vừa đưa tới trước mặt mình, hai bàn tay nắm chặt đến nỗi vang lên tiếng “khanh khách” nho . Trời mới biết ta muốn chém chết Trần Ngọc Nhiên đến mức nào, đúng là sợ kẻ địch như thần, chỉ sợ đồng đội như heo, mà may Trần Ngọc Nhiên chỉ là heo mà so với heo còn ngu hơn!!! La Bích Như cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể, mở mắt ra lần nữa, ta trở về bộ dạng thiên tiên trang nhã ban đầu. Cầm bài kiểm tra lên, ta giả bộ vô cùng chăm chú xem xét lúc, sau đó mới dùng chất giọng thanh thoát mềm mại của mình mà :

      ngờ An đồng học lại là cao nhân thâm tàng bất lộ, đề khó như vậy mà câu nào cũng cho đáp số đúng hết, khiến người ta khâm phục. Sau này xin chỉ giáo mình nhiều hơn nhé.”

      Trần Ngọc Nhiên nghe La Bích Như vậy liền ngây ra như phỗng, vội vàng hỏi lại:

      “Bích Như, đúng hết cả sao?!!”

      Lúc này, Châu Hạo Đình vốn im lặng xem trò hay cũng lên tiếng hùa theo:

      “Đúng đó, La đồng học, đúng ở chỗ nào thế, bạn làm ơn giải thích cho cả lớp cùng hiểu với ~”

      Câu của Châu Hạo Đình lập tức kích thích tính tò mò của những người xung quanh. Trong lớp dần dần xuất rất nhiều cầu tương tự, ai cũng muốn biết An Tịnh Tuyết làm bài như thế nào mà đạt được con điểm 200 tròn trĩnh.

      Trong khi đó, La Bích Như lại như con kiến bò chảo nóng, bối rối biết nên đối phó với tình hình éo le này như thế nào. Châu Hạo Đình chết tiệt, lúc nào mở miệng lại mở miệng vào lúc này, muốn đánh chết mà.

      “Sao vậy, La đồng học, hay là bạn coi thường đầu óc chúng tôi hạn hẹp nên thèm giải thích?” Châu Hạo Đình giống như muốn thấy La Bích Như tức chết, thoải mái buông thêm câu nữa.

      Ngay lập tức, khuôn mặt của mọi người trong lớp đều đồng loạt biến đổi. Phải biết bọn họ tuy giàu có bề thế bằng La Bích Như nhưng sinh ra cũng là thiên kim thiếu gia, lòng tự kiêu sợ chạm đến chín tầng trời, sao có thể chịu được xỉ nhục trắng trợn thế này.

      La Bích Như cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình thay đổi rệt liền cực kì lo lắng. khi ta định giả ngất để né tránh, đột nhiên Thịnh Diệp Kiêu đến trước mặt ta rồi cầm bài kiểm tra kia lên.

      “Được rồi, các em đừng làm có trò Bích Như nữa. Trò ấy cũng là học sinh như các em, dù có biết cũng thể giải thích ràng được, để tôi giúp vẫn tốt hơn. Nào, câu đầu tiên…”

      Thịnh Diệp Kiêu viết đề bài lên bảng, bắt đầu cương vụ trợ giảng của mình. Nhờ ta ra mặt mà La Bích Như mới tránh được kiếp, vì thế La Bích Như rất cảm kích ta, khẽ gật đầu cảm tạ nhiều lần.

      An Tịnh Tuyết nhìn cảnh này thầm mỉm cười khát máu. Xem ra La Bích Như là con mồi tiếp theo của tên biến thái kiêm sát nhân cuồng Thịnh Diệp Kiêu này rồi.

      Đúng vậy, nhiệm vụ biến đổi của An Tịnh Tuyết là thay vì giết chết Thịnh Diệp Kiêu, phải tìm cho ra bằng chứng phạm tội của . Người ủy thác nhiệm vụ này rằng bạn mình bị ta giết chết rồi giấu xác, hơn nữa cũng có hơn mười nữ sinh khác gặp tình trạng tương tự. ta nhiều lần tìm đến cảnh sát để tố cáo Thịnh Diệp Kiêu nhưng đều thành công. Thứ nhất là do có bằng chứng xác thực, thứ hai là Thịnh Diệp có vỏ bọc quá hoàn hảo, ai cũng tin người dịu dàng tốt bụng như vậy lại có thể giết người. Vì thế, ta mất dần niềm tin với cái gọi là pháp luật, dồn hết tiền của thuê sát thủ muốn trả thù Thịnh Diệp Kiêu.

      Ban đầu ý định của ta là muốn Thịnh Diệp Kiêu phải chịu nỗi đau tột cùng khi chứng kiến người thân mình lần lượt mất , do đó mới có vụ ám sát Thịnh Diệp Hân. Nhưng sau khi chứng kiến Thịnh Diệp Kiêu nhận được tin em mình bị giết lại đau lòng dù chỉ chút, thậm chí còn nở nụ cười rất bình thản, ta mới biết hành động của mình ngu ngốc và thừa thải đến mức nào. Cũng chính từ giây phút đó, ý định giết Thịnh Diệp Kiêu trong đầu ta thay đổi, dẫn đến nhiệm vụ của An Tịnh Tuyết cũng thay đổi theo.

      Vì thế, An Tịnh Tuyết bây giờ chỉ là sát thủ, mà còn là thám tử bất đắc dĩ. Tuy nhiên, nhiệm vụ này cũng cho cảm giác rất thú vị và thách thức. Con mồi lần này của tên sát nhân biến thái đó, có thể hưng phấn được sao. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ làm toàn bộ mạch máu trong người An Tịnh Tuyết sôi sục rồi. Aaa, thú vị biết bao!

      --- ------ ------

      Lúc này, tại tầng cao nhất của quán bar Grey.

      điều ta ra chưa?”

      Bạc Á Thần ngồi ghế slon phủ lông cáo, trong ánh sáng mờ ảo càng trở nên tuấn mỹ mị hoặc thành lời. Đều đàn ông ba mươi là cành hoa, xem ra sai chút nào.

      Tùy Bách cung kính hơi cúi người trước Bạc Á Thần, đặt lên bàn tập hồ sơ rất dày.

      “Chu Mỹ Hoa, sinh năm 18xx, quên ở tỉnh M, thành phố E, lớn lên trong gia đình vô cùng nghèo khó. Năm ba tuổi bị ba mình bán cho bọn buôn người, sau đó dùng chút thủ đoạn được tên đứng đầu đường dây mua bán đó nhận làm con nuôi, dần dần kế thừa luôn nghề nghiệp ghê tởm này của lão ta. Mụ đàn bà này vô cùng thông minh, thủ đoạn phạm tội rất cao tay và kín kẽ, luôn dùng các nhi viện để làm bình phong che mắt. Cả nước có hơn hai mươi nhi viện trá hình của bà ta, ở thành phố T là Thiên Mẫu, thành phố N là Nhữ Xương, thành phố K là Vạn Tâm,…ngay tại thành phố H này cũng có “chi nhánh” là nhi viện Nhân Ái nằm ở ngoại ô. Tuy nhiên nhi viện này bị trận hỏa hoạn thiêu rụi vào mười năm trước, còn ai sống sót…”

      Bạc Á Thần vừa nghe đến cột mốc mười năm ánh mắt liền lóe lên tia lạnh lẽo. Tại sao vợ của lại hận Chu Mỹ Hoa đến vậy, còn gọi bà ta là Kiều Vận, mười năm trước gặp phải chuyện gì? Khoan , lẽ nào… ấy từng bị nhốt trong nhi viện Nhân Ái kia sao?

      Nghĩ đến đây, cả người Bạc Á Thần lập tức toát ra đầy sát khí, dọa Tùy Bách thụt lùi ba bước.

      “Huy động toàn bộ thế lực bang phái, nhất định trong vòng tháng phải bắt được mụ đàn bà đó cho tôi!”

      Sao bỗng nhiên ít Thanks thế này, hix hix. Hay mai ta khỏi viết chương mới nữa nhé, buồn quá . > <

      [​IMG]

      Chương 44: Kim Gia???
      [​IMG]


      Tùy Bách méo miệng, trời mới biết ta bắt đầu truy tìm Chu Mỹ Hoa từ tuần trước rồi. Tuy nhiên, kẻ buôn người thường giảo hoạt, chuột có nhiều hang, ta vừa lần được chút tung tích mụ đàn bà đó chạy trước rồi, muốn bắt cũng bắt được. Hơn nữa, phạm vi hoặt động của Chu Mỹ Hoa đâu chỉ ở trong nước, hôm nay mụ ta ở Thái Lan, ngày mai ở Singapo, có khi chưa đến vài tiếng đồng hồ xuất ở Mianmar ấy chứ. A a a, có ai hiểu cho nỗi khổ của ta vậy?!!

      Trong lòng ngừng gào thét, ngoài mặt Tùy Bách vẫn cung kính tuân lệnh. Ai bảo mạng của ta là do lão đại cứu chứ, cho dù là núi đao hay biển lưả cũng tuyệt thể lùi bước, huống chi là nhiệm vụ bắt người cỏn con này. Tùy Bách chỉ cảm thấy hơi tò mò, biết Chu Mỹ Hoa đắc tội gì với Bạc Á Thần để bị truy lùng ráo riết như vậy thôi.

      Tùy Bách định rời , đột nhiên bị Bạc Á Thần lên tiếng ngăn lại:

      “Khoan . Cậu điều tra luôn cả cái huy hiệu này cho tôi .”

      Bạc Á Thần đưa cho Tùy Bách tờ giấy A4, bên chính là hình vẽ huy hiệu con rắn trong tấm ảnh phát vài hôm trước ở nhà An Tịnh Tuyết. Ban đầu cảm thấy mình có chút ấn tượng với nó nên muốn nghiền ngẫm thời gian xem mình có thể nhớ ra , ai ngờ lại thành công. Bạc Á Thần sợ kéo dài nữa làm An Tịnh Tuyết sốt ruột nên đành giao cho Tùy Bách dùng thế lực Huyết Long bang điều tra.

      Tùy Bách vừa nhận lấy tờ giấy liền kinh ngạc thôi, đây chẳng phải là…

      “Lão đại, đây là huy hiệu của Kim gia mà.”

      về Kim gia, phải quay lại rất nhiều năm trước, khi Bạc Á Thần sang Hoa Kỳ học đại học. Lúc đó Bạc Á Thần vẫn là con tôm trong biển người, ngoài học lực xuất sắc và đầu óc nhạy bén khác thường ra chẳng có gì nữa. Sau đó, trong lần đánh nhau với đám thiếu gia nhà giàu, vô tình quen được Phạm Vỹ, con trai của ông trùm xã hội đen khá tiếng tăm. Hai người rất hợp nhau, dần dần từ bạn bè trở thành em thân thiết, tiền vốn gây dựng tập đoàn XSX cũng là do Phạm Vỹ giúp đỡ mới có được.

      Tình cảm tốt đẹp như vậy nhưng cuối cùng lại bị người phụ nữ phá hoại. Người phụ nữ ấy tên là Kim Mịch Du, đại tiểu thư Kim gia, gia tộc người Mỹ gốc Hoa vô cùng danh giá và uy quyền. Gia tộc này nghe kéo dài hơn trăm năm rồi, sở hữu rất nhiều mỏ khoáng sản quy mô vừa và , nổi tiếng nhất phải kể đến hai mỏ kim cương ở Nam Phi và mỏ dầu thô khá lớn ở Ả Rập. Ban đầu, Kim Mịch Du là bạn của Phạm Vỹ, Phạm Vỹ rất ta, sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để ta vui vẻ, thời gian dành để gặp gỡ với Bạc Á Thần cũng càng ngày càng vơi rồi ngưng hẳn. Bạc Á Thần từng nhắc nhở Phạm Vỹ, đại tiểu thư thuộc gia tộc lớn như thế rất khó có khả năng kết hôn với thiếu gia xã hội đen, tuy nhiên Phạm Vỹ vẫn phớt lờ.

      ngày, Phạm Vỹ đưa Kim Mịch Du ăn vô tình gặp được Bạc Á Thần. Kim Mịch Du lập tức bị dáng vẻ trích tiên lạnh nhạt của Bạc Á thần mê hoặc, ngay ngày hôm sau đòi chia tay với Phạm Vỹ, Phạm Vỹ đồng ý liền bị ta xỉ nhục thậm tệ. Sau khi biết lí do ta đòi chia tay, Phạm Vỹ vô cùng tức giận, tuy biết lỗi phải ở Bạc Á Thần nhưng ta vẫn thể làm em với Bạc Á Thần như trước nữa. Còn Kim Mịch Du, nhiều lần quyến rũ Bạc Á Thần thành công liền gây khó dễ cho công việc kinh doanh của XSX, lúc đó mới chỉ là công ty . Phạm vỹ biết việc này liền tìm đến ta tranh luận, hai người xảy ra tranh chấp, cuối cùng Phạm Vỹ bị đâm nhát vào ngực. Lúc Bạc Á Thần đến bệnh viện ta hấp hối, ta mình vô cùng hối hận khi người như Kim Mịch Du, hối hận vì việc mình từ bỏ quan hệ em với Bạc Á Thần. Tuy nhiên, ta lại cầu xin Bạc Á Thần đừng truy cứu việc Kim Mịch Du đâm ta nữa, còn nhờ Bạc Á Thần trở về Trung Quốc chăm sóc người cha của mình. Bạc Á Thần dù hận thể phanh thây Kim Mịch Du vẫn phải thở dài đồng ý.

      Sau khi Phạm Vỹ chết , quan tòa mạc danh kì diệu phán hành vi đâm người của Kim Mịch Du là hành vi tự vệ, được trắng án. Bạc Á Thần biết trước kết quả như thế này nên cũng tức giận, tuy nhiên trong lòng lại thề có ngày hủy diệt cả Kim gia. May mắn là Kim Mịch Du vướng phải vết nhơ này nên bị tống sang Ý, nếu Bạc Á Thần cũng chẳng thể an ổn phát triển XSX thành tập đoàn lớn như ngày hôm nay. Sau đó, Bạc Á Thần trở thành con nuôi của cha Phạm Vỹ, tiếp nhận bang phái của ông ấy, rồi dần dần phát triển nó thành Huyết Long bang hùng bá Châu Á. Tùy Bách là trong những người thuộc bang phái cũ, tức là bang phái gốc rễ của Huyết Long bang nên biết ân oán giữa Bạc Á Thần và Kim gia. Ai lại biêt, tôn chỉ của Huyết Long bang là tẩy chay Kim gia, chỉ cần gặp việc gì liên quan đến Kim gia là phải lập tức nhúng tay gây khó dễ. Việc Châu Á nay còn chút mối làm ăn nào của Kim gia chính là ví dụ điển hình.

      chỉ thế, Bạc Á Thần còn cài rất nhiều gián điệp vào Kim gia, sau đó thầm hợp tác với nhiều băng cướp cướp hàng hóa của bọn chúng rồi bí mật bán lại cho nguyên chủ với giá cao gấp chục lần. Mặc dù về sau Kim gia đề phòng cảnh giác nhiều hơn, hàng hóa cũng dễ cướp nữa, nhưng Bạc Á Thần vẫn có rất nhiều thủ đoạn khác để phá hoại các vụ làm ăn của Kim gia. Trong vòng ba năm ngắn ngủi, Kim gia nay bằng xưa, tổn thất chuốc lấy cực kì nhiều, tuy nhiên bọn chúng vẫn lần ra người gây án là Huyết Long bang cũng như Bạc Á Thần hay tập đoàn XSX.

      Tùy Bách phụ trách rất nhiều phi vụ phá đám Kim gia, đương nhiên cực kì quen thuộc với huy hiệu gia tộc của bọn họ, ta chỉ ngờ là Bạc Á Thần lại nhớ thôi. ta đâu biết rằng, Bạc Á Thần vô cùng căm ghét Kim gia, chỉ nhìn thôi thấy ghê tởm sao có thể chú ý huy hiệu của bọn chúng chứ.

      “Kim gia?”

      Bạc Á Thần cau mày, mẹ vợ rốt cục có quan hệ gì với Kim gia, nhìn trong tấm ảnh hình như bà ấy là con cháu trong gia tộc ấy. Nhưng, con cháu Kim gia có thể kết hôn với tổng giám đốc nho như cha vợ sao, chuyện này càng lúc càng khó hiểu mà.

      Bạc Á Thần mở ngăn kéo, quăng luôn tấm ảnh cho Tùy Bách.

      “Điều tra tất cả những người có mặt trong đây cho tôi, nhất là người này.” chỉ tay vào mẹ An Tịnh Tuyết.

      Tùy Bách rồi, Bạc Á Thần liền quay đầu nhìn ra cửa sổ. Tiểu Tuyết, nếu em có quan hệ với Kim gia, liệu em có vì họ mà bỏ rơi ?

      Bạc Á Thần cau mày chặt, hề phát rằng tấm lông cáo bọc ghế salon bị xé rạch đường dài. Vết xé hệt như lo lắng trong lòng vậy, cứ mãi lan rộng dường như có điểm kết.
      thuyt thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 45: Xuống Địa Ngục Cùng Nhau
      [​IMG]


      Tiếng chuông báo hiệu kết thúc buổi học cuối cùng cũng vang lên. An Tịnh Tuyết lúc này mới ngẩng khuôn mặt nằm úp sấp hơn 4 tiếng đồng hồ lên, thong thả xách cặp ra khỏi phòng. Vì ngủ quá lâu nên cổ có hơi mỏi, xem ra ngày mai phải đem theo chiếc gối mini rồi.

      “Chào em, Tịnh Tuyết.”

      Vừa đặt chân lên hành lang, An Tịnh Tuyết liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười của Thịnh Diệp Kiêu, bên cạnh ta còn có thêm nàng mỹ nữ La Bích Như. Có vẻ vô tình phá hoại bầu khí tốt đẹp giữa bọn họ phải.

      “Chào thầy, thầy chưa định về ạ?”

      An Tịnh Tuyết hề keo kiệt đáp lại. Ngay lập tức, gương mặt vốn vui vẻ gì của La Bích Như càng nhăn nhó hơn. Cũng đúng thôi, đối mặt với người làm ta mất mặt cả ngày hôm nay, bây giờ còn chen ngang cuộc trò chuyện giữa ta với thầy giáo đẹp trai, ta có điên mới vui được.

      “Thưa thầy, em xin về trước. Cảm ơn thầy vì giúp đỡ em hôm nay.”

      Thịnh Diệp Kiêu giống như phát ra vẻ mặt khó coi của ta, dịu dàng gật đầu:

      “Em cần khách sáo thế đâu. Chúng ta là thầy trò mà. đường cẩn thận, Bích Như.”

      La Bích Như được ta gọi thân mật như thế liền đỏ mặt, vội vàng ôm cặp chạy . An Tịnh Tuyết khỏi khen Thịnh Diệp Kiêu cao tay, nhanh như thế thu phục được đóa hoa kiều diễm rồi. Nhưng, hình như con mồi của ta chỉ có La Bích Như phải…

      Qủa nhiên, La Bích Như vừa , Thịnh Diệp Kiêu liền thu hẹp khoảng cách với An Tịnh Tuyết, ân cần hỏi han:

      “Tịnh Tuyết, nhà em ở chỗ nào? Ba mẹ đón về à?”

      An Tịnh Tuyết nhìn ra cổng trường thấy chiếc Roll-Royce Phantom Extended Wheelbase quen thuộc chờ sẵn, môi liền nở nụ cười ngọt ngào.

      phải.”

      Thịnh Diệp Kiêu hơi ngạc nhiên, sau đó mới hiểu An Tịnh Tuyết trả lời về vấn đề nào.

      “Vậy là ai đón em?”

      “Người đàn ông của tôi.”

      An Tịnh Tuyết trả lời mà thèm quay đầu lại, mạch chạy đến chiếc xe có Bạc Á Thần bên trong. Những kẻ biến thái phải rất thích kiêu chiến sao, việc con mồi của mình có bạn trai đương nhiên là nhân tố vô cùng kích thích. Hưm, giờ chỉ cần ngồi chờ cá cắn câu là xong.

      “Ai vậy?”

      Bạc Á Thần đặt lên môi nụ hôn , vừa cài dây an toàn cho vừa hỏi. Trời mới biết lúc thấy tên khốn kia sóng vai cùng An Tịnh Tuyết bước ra khó chịu đến mức nào. Đối với người luôn tự cho bản thân quá chênh lệch tuổi tác với An Tịnh Tuyết như Bạc Á Thần, Thịnh Diệp Kiêu quả là đáng nghét đến mức thể đáng ghét hơn.

      Nghe thấy câu hỏi nồng mùi dấm chua của Bạc Á Thần, An Tịnh Tuyết liền bật cười, nụ cười vô cùng êm tai, tựa như những chiếc chuông bạc vậy. Bạc Á Thần mãi ngắm nụ cười lòng này của , ngây ngẩn đến quên cả khởi động xe. Đây phải là lần đầu tiên An Tịnh Tuyết cười, nhưng lại là nụ cười duy nhất từ trước đến nay bộc phát từ trái tim của .

      “Bạc Á Thần, chú ghen sao?”

      An Tịnh Tuyết đột nhiên hỏi như thế liền làm Bạc Á Thần khỏi có chút xấu hổ.

      “Á Thần?”

      phải.” Bạc Á Thần cố gắng để ý đến vẻ mặt trêu chọc của An Tịnh Tuyết mà trả lời.

      “Oh~”

      An Tịnh Tuyết cố tình kéo dài câu chữ, giọng điệu đầy nghi hoặc.

      “Chú thấy thầy ấy thế nào, đẹp trai chứ nhỉ. Trông cũng trẻ nữa…”

      “An Tịnh Tuyết!”

      Bầu khí vui vẻ xe kéo dài được lâu, bởi vì An Tịnh Tuyết nhìn ra Bạc Á Thần phiền lòng. Hơn nữa, để Bạc Á Thần phải phiền lòng đến mức vô thức thở dài như thế này, khẳng định là chuyện có liên quan đến .

      “Bạc Á Thần, chú dấu tôi chuyện gì sao?”

      Bạc Á Thần tuy biết trước mình nhất định tránh khỏi cặp mắt sắc sảo của , nhưng cũng ngờ lại bị phát nhanh thế này. Qủa nhiên là vợ của , chuyện gì có thể giấu được.

      “Về đến nhà rồi .”

      Vừa về đến biệt thự, Bạc Á Thần liền giao hai tập tài liệu cho An Tịnh Tuyết. tập là của Chu Mỹ Hoa-Kiều Vận, tập là về Kim gia. An Tịnh Tuyết đọc hồi, sau đó im lặng biết suy nghĩ cái gì.

      “Kim gia và chú có xích mích sao?”

      Bạc Á Thần khỏi thở dài lần nữa. Để đề phòng hỏi vấn đề này, loại bỏ tất cả những gì trong tài liệu có liên quan đến Huyết Long bang rồi, ngờ vẫn bị cái đầu nhạy bén của phát .

      “Đúng.”

      ra An Tịnh Tuyết cũng chỉ nghi ngờ mà thôi, bởi vì trong tài liệu có ghi địa bàn hoạt động của Kim gia chỉ có Châu Âu và Châu Mỹ. gia tộc gốc Hoa như thế lại hoạt động ở Trung Quốc hay Châu Á, đây phải rất kì lạ sao? Trừ khi, Huyết Long bang-bá chủ Châu Á và Kim gia có mâu thuẫn, hơn nữa còn là mâu thuẫn rất lớn.

      “Ừm.” An Tịnh Tuyết đáp , biểu lộ bất kì thái độ nào.

      Bạc Á Thần nhìn như vậy vô cùng lo lắng. Liệu có vì Kim gia mà chán ghét , dù sao gây ra cho gia tộc này rất nhiều thiệt hại. Nếu quả như thế phải làm thế nào đây, phải làm thế nào…

      Bạc Á Thần càng nghĩ càng loạn, bàn tay vô thức đưa lên xoa trán. Đột nhiên, bàn tay nhắn mềm mại đặt lên bàn tay to lớn ấy của , vô cùng ấm áp.

      “Bạc Á Thần, đừng lo lắng. Nếu chú rời bỏ tôi, tôi cũng rời bỏ chú. Dù có chết, chúng ta cũng phải xuống địa ngục cùng nhau.”

      Uhm, ờ, có ai còn nhớ đến An Mẫn Hi ? Tình hình là chị ấy sắp tái xuất giang hồ rồi. Xuất rất ngầu là đằng khác.

      [​IMG]

      Chương có mỡ tới rồi đây!!!
      Chương 46: Ám Muội Nóng Bỏng
      [​IMG]


      Bạc Á Thần chỉ cảm thấy lòng mình rung động mãnh liệt, ánh mắt của rời An Tịnh Tuyết lấy nửa giây kể từ lúc ra lời đó. Dù thế nào cũng rời bỏ, chết cùng nhau, xuống địa ngục cùng nhau, chắc chỉ có mới có thể ra mà thôi. Ai nhau là phải hy sinh vì nhau, hiểu lẫn nhau, cùng nhau nắm tay vượt qua khó khăn mới là hạnh phúc , phải sao? Tiểu Tuyết a Tiểu Tuyết, có phải kiếp trước tích đức mười đời nên kiếp này ông trời mới đưa em đến cho hay ? Nếu , tại sao chúng ta lại tâm đầu ý hợp như vậy chứ!

      Bạc Á Thần lập tức kéo An Tịnh Tuyết vào lòng rồi ôm chặt lấy bằng tất cả sức lực của mình. rải những nụ hôn mơn mớn lên vành tai , thào :

      “Tiểu Tuyết, em.”

      An Tịnh Tuyết cũng ông chặt lấy eo , bàn tay nhắn mềm mại ngừng xoa tấm lưng rộng như trấn an. nở nụ cười dịu dàng rồi cọ má mình vào má , tuy đáp tiếng nào nhưng lại tạo cảm giác tin tưởng và phụ thuộc tuyệt đối vào đối phương.

      Bạc Á Thần sôi sục cảm xúc đương nhiên thể kháng cự lại hành động nữ tính và đáng hiếm có này của , lập tức đáp trả bằng nụ hôn kiểu Pháp nồng nhiệt. Môi lưỡi hai người ngừng cuốn vào nhau, tiếng nước chùn chụt vang lên khiến ai ai cũng phải đỏ mặt tía tai. Hơn nữa, đối với Bạc Á Thần đây phải là nụ hôn bình thường, dùng nó để phát tiết tất cả cảm xúc lo lắng bất an mà hôm nay phải trải qua. may là An Tịnh Tuyết tin tưởng , coi quan trọng hơn Kim gia có khả năng là nhà ngoại của , còn cam đoan bao giờ rời bỏ , thậm chí còn tuyên thệ nếu chết cả hai cùng chết. Điều này chứng tỏ hoàn toàn cho bước vào trái tim khóa chặt bấy lâu của mình, sao có thể kích động được đây.

      Nụ hôn kéo dài gần năm phút đồng hồ, cuối cùng vì thiếu dưỡng khí, An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần đều đồng loạt rút lui trong tiếc nuối. Tuy nhiên, An Tịnh Tuyết lại muốn giở trò đùa dai. đưa chiếc lưỡi màu hồng phấn mê hoặc ra liếm lấy viền môi cùng chiếc cằm gợi cảm của . Sau đó bất ngờ gặm lấy yết hầu Bạc Á Thần. Bạc Á Thần chỉ cảm thấy “ầm” tiếng, dây thần kinh tự chủ trong đầu lập tức đứt phựt.

      “Tiểu tinh, là do em tự chuốc lấy đấy.”

      Giọng khàn khàn đầy tình dục vừa dứt, Bạc Á Thần liền kéo cặp chân thon dài của kẹp chặt lấy hông mình, sau đó lại bắt lấy môi quấn quýt lần nữa. Nụ hôn lần này thậm chí còn mãnh liệt hơn lần trước, tiếng nước càng phát ra nhiều hơn, khóe miệng của Bạc Á Thần và An Tịnh Tuyết đều nhiễm những sợi tơ bạc ám muội.

      biết từ lúc nào chiếc váy đen của An Tịnh Tuyết bị vén cao lộ ra cặp đùi trắng mịn đàn hồi, viền quần lót ren màu đỏ tươi cũng bị lộ ra góc. Mà bàn tay thon dài hữu lực của Bạc Á Thần lại mớn mớn từng lớp da thịt này. Màu đổng cổ khỏe mạnh cùng màu trắng hồng tạo nên đối lập rệt, cũng kích thích tầm mắt vô cùng. Bầu khí trong phòng bắt đầu trở nên nóng bỏng đến cực điểm.

      An Tịnh Tuyết đột nhiên chủ động rời môi Bạc Á Thần ra, lập tức rước lấy ánh nhìn bất mãn xen lẫn dục vọng của . mím môi nở nụ cười chết người, sau đó cúi đầu tháo cúc áo của ra, từng chút từng chút mút lấy da thịt tráng kiện của . những thế, còn cố ý nhích mông chút, như có như cọ vào tiểu Á Thần trướng đau dưới lớp quần tây kia, khiến mắt Bạc Á Thần càng lúc càng đỏ ngầu.

      “Ư, Tiểu Tuyết…”

      Tiếng rên khẽ đầy ma lực cùng kiềm nén của giống như liều thuốc kích thích cho An Tịnh Tuyết. bắt đầu có những hành động lớn mật hơn, bàn tay mềm mại xương xoa nắn cơ bụng hoàn mỹ và lồng ngực gợi cảm của . Môi chạm đến trong hai hạt đậu đỏ kia, chiếc lưỡi hồng liên tục gặm cắn liếm mút làm cả người Bạc Á Thần căng lên như dây đàn. Trời mới biết lúc này muốn đè xuống rồi ăn sạch đến mức nào, là đàn ông bình thường, hơn nữa còn là đàn ông “thủ tiết” 30 năm, dục vọng khỏi phải khủng khiếp đến mức nào. Hơn nữa, còn có tiểu tinh liên tục khiêu khích quyến rũ như thế này, nhẫn nại được nữa chắc chắn nổ tung mất.

      Nghĩ là làm, Bạc Á Thần lập tức nắm lấy hai cánh tay An Tịnh Tuyết rồi dùng lực áp xuống sopha, hành động tuy có vẻ thô bạo nhưng thực ra lại chứa dịu dàng cùng thương vô hạn. An Tịnh Tuyết chỉ mỉm cười nhìn , ánh mắt long lanh nhiễm tình dục kia càng kích thích Bạc Á Thần hơn. để mặc cho hôn cần cổ trắng nõn của mình, mặc cho tháo cúc áo sơ mi của mình ra, mặc cho bắt đầu dùng tay xoa nắn hai đỉnh núi căng đầy nhựa sống kia. Tuy nhiên, ngay khi Bạc Á Thần định dật phăng áo ngực của ra vì thiếu kiên nhẫn, An Tịnh Tuyết lại đột nhiên lên tiếng:

      “Chú à, đây là hành vi xâm hại trẻ vị thành niên đấy.”

      Câu trêu tức kèm theo tiếng cười khẽ của lập tức làm Bạc Á Thần đứng hình. Đúng vậy, chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, làm sao có thể “làm chuyện đó” được chứ.

      Bạc Á Thần còn chưa biết phản ứng thế nào, An Tịnh Tuyết thong thả đẩy ra rồi ngồi dậy. Nhìn từ từ cài cúc áo của mình lại rồi cũng từ từ kéo váy xuống che khuất cảnh xuân mê hoặc kia, Bạc Á Thần liền biết mình bị đùa giỡn rồi. giở khóc giở cười liếc tiểu Á Thần vẫn còn bừng bừng khí thế khiến đũng quần tây căng phồng rồi ủy khuất liếc An Tịnh Tuyết cái, tuy nhiên An Tịnh Tuyết chỉ cười tỉnh bơ, đáp:

      “Chú à, tự giải quyết nhé.”

      xong, cũng quay đầu nhìn người đàn ông đáng thương vì thỏa mãn dục vọng kia mà bước lên lầu. Muốn ăn ư, còn sớm lắm~

      An Tịnh Tuyết lúc này vẫn còn chìm trong niềm vui vì trò đùa dai của mình mà hề biết rằng nó gây ra loạt những hậu quả nghiêm trọng sau này. Cho đến tận tối nay, khi bị Bạc Á Thần quấn lấy đến ba giờ sáng mới được ngủ chính là phần mở màn cho chuỗi “bi kịch” ấy. Tất nhiên, đó là chuyện tương lai.
      thuyt thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 47: Hera
      [​IMG]


      Lúc sắp đến giờ cơm trưa, Bạc Á Thần vẫn còn chút bất mãn và giận dỗi. An Tịnh Tuyết khỏi buồn cười, cảm thấy Bạc Á Thần thế này rất đáng . ngờ người đàn ông ba mươi tuổi, đứng đầu tập đoàn và bang phái lớn nhất Châu Á lại có lúc trẻ con thế này, hơn nữa còn là vì , đương nhiên rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc. Thậm chí, An Tịnh Tuyết bắt đầu hối hận vì vừa nãy đùa giỡn quá mức. Dù sao khơi dậy dục vọng của “xử nam lâu năm” rồi lại chịu dập tắt…có hơi quá đáng .

      Cuối cùng, An Tịnh Tuyết đành phải vào bếp trổ tài nghệ nấu nướng dùng gần ba tuần nay, trong bữa ăn còn ngừng gắp thức ăn vào bát Bạc Á Thần mới dỗ được . Tuy nhiên, biết là, người đàn ồng nào đó thôi giận dỗi là vì nghĩ đến phúc lợi tối nay. Bạc Á Thần nghĩ cực kì đơn giản, An Tịnh Tuyết mới 16 tuổi, ăn thể được, nhưng…chấm mút đôi chút cũng phải là thể, đúng ? Nghĩ đến cơ thể mềm mại trắng nõn của An Tịnh Tuyết lộ ra ban nãy, hồng cầu trong người lại lập tức sôi lên sùng sục. Hừ, Tiểu Tuyết, em dám trêu chọc sao, cứ chờ nhận “hồi báo” .

      An Tịnh Tuyết hề biết rằng mình sắp trở thành dê trong miệng sói, vẫn mãi mê ăn món bánh Black Forest tráng miệng như bình thường. Tuy nhiên, cũng vì vị ngon ngọt tuyệt hảo ấy mà quên việc chính .

      “Á Thần, rốt cục chú và Kim gia có xích mích như thế nào?”

      Bạc Á Thần biết trước rằng nhất định hỏi nên trả lời rất ngắn gọn lưu loát, hề để chút tình cảm cá nhân xen vào, hệt như cái máy vậy. An Tịnh Tuyết nghe xong liền cảm thán tiếng: “ cẩu huyết!”. Vì ả đàn bà phẩm cách ra gì mà hai người bạn thân trở mặt thành người xa lạ, cuối cùng người chết, người còn sống nhưng phải gánh trách nhiệm nặng nề, còn ả đàn bà kia lại vì gia đình giàu có quyền thế mà trắng án, tự do tung tăng bên ngoài. An Tịnh Tuyết lập tức chút hảo cảm nào với Kim gia này, thế lực lớn, tài phú lớn, thâm niên lớn nhưng nhân phẩm lại quá kém. Gỉa sử như gia tộc này là nhà ngoại của , An Tịnh Tuyết nhất định rất vui. cho rằng nơi đào tạo ra loại người như Kim Mịch Du là chỗ tốt lành gì. chừng, cái chết của ba mẹ còn liên quan lớn đến bọn họ.

      Thấy An Tịnh Tuyết nhìn mình, Bạc Á Thần liền biết muốn hỏi gì. đáp:

      “Tùy Bách điều tra rồi. Ba ngày nữa có kết quả.”

      Bạc Á Thần trả lời vô cùng bình thản, hệt như thời tiết hôm nay rất đẹp. rất tự tin về mạng lưới tình báo của Huyết Long bang nên cần thêm bất cứ điều gì. Còn nếu chuyện đó mà Huyết Long bang giải quyết được trong vòng ba ngày, danh hiệu “đệ nhất Châu Á” cũng cần nữa!

      An Tịnh Tuyết nhận được lời cam đoan của Bạc Á Thần liền thoải mái hơn, ngả người ra ghế salon mềm mại, bắt đầu chắp nối suy nghĩ trong đầu mình. Mẹ rốt cục có quan hệ gì với Kim gia, chiếc dây chuyền trong hộp sắt kia có ý nghĩa gì, tại sao ba mẹ lại bị giết, việc này có liên quan gì đến Kim gia hay ?... An Tịnh Tuyết cảm thấy tấm màn chân tướng càng ngày càng đến gần, tuy nhiên bây giờ vẫn còn cực kì mơ hồ. Ba mẹ, hai người trời có linh thiên xin hãy mách bảo cho con con đường đúng đắn và phù hộ để con sớm ngày được trả thù thành công.

      Bạc Á Thần thấy hai mắt An Tịnh Tuyết dần dần lim dim liền đứng dậy bế vào phòng ngủ. Lúc An Tịnh Tuyết tỉnh lại là ba giờ chiều, Bạc Á Thần sớm còn bên cạnh. Nhìn tờ giấy nhắn màu vàng nhạt dán đèn ngủ, liền khẽ mỉm cười ngọt ngào, cảm giác trống vắng cũng biến mất sạch .

      “Tiểu Tuyết, đến công ty. Trong tủ lạnh có Limburg Pie, tỉnh dậy nhất định phải ăn, đừng để bụng đói. 5h trở về.”

      An Tịnh Tuyết ngây ngẩn ngắm nhìn dòng chữ ngay ngắn cứng cáp tờ giấy lúc lâu, trong lòng vô cùng ấm áp. Hóa ra cảm giác được người ta quan tâm và thương lại tốt đến vậy, tốt đến mức kiềm được nhớ về những ngày tháng vui vẻ bên ba mẹ kia.

      Mắt An Tịnh Tuyết bỗng nhiên biến đổi, từ màu đen lấp lánh trở thành màu đỏ khát máu. Kẻ hại An gia nhà tan cửa nát, nhất định khiến chúng phải trả giá gấp trăm vạn lần!!!

      Sát khí dày đặc cuối cùng cũng tản khi An Tịnh Tuyết nhận được tín hiệu trò chuyện từ chiếc hoa tai hồng bảo thạch. Vừa bật tần số lên, liền lộ ra vẻ mặt vui mừng hiếm có bởi vì giọng quen thuộc kia.

      “Red, hello, em còn nhớ chị đây hả?”

      Đó là giọng của Hera, người từng tham gia huấn luyện chung với An Tịnh Tuyết trong thời gian ngắn, lớn hơn tám tuổi. Lúc đó Hera và An Tịnh Tuyết đều nằm trong đội ngũ đào tạo đặc biệt của Stephen, nhưng vì thực lực của hai người chên lệch quá nhiều nên chỉ sau ba năm Hera bị chuyển sang nhóm đào tạo bình thường, từ đó hai người cũng còn liên lạc nữa. Tuy nhiên, ngờ hôm nay ta lại chủ động gọi điện cho , đúng là quá mức ngạc nhiên mà.

      “Hera, hóa ra chị vẫn nhớ đến người em kết nghĩa này à?”

      An Tịnh Tuyết khẽ mỉm cười, thời gian mới bắt đầu huấn luyện quả rất khó khăn với , nếu phải có Hera giúp đỡ và động viên, chắc chắn cố gắng được đến hôm nay.

      “Aizz, Red à, em nghĩ chị muốn đến thăm em sao, chỉ là chị bị kẹt khóa huấn luyện nâng cấp chết tiệt kia. Sáng hôm nay vừa thoát khỏi cái địa ngục kinh khủng đó chị liền gọi cho em, như thế còn đủ thương nhung nhớ sao?”

      An Tịnh Tuyết bị cụm từ “ thương nhung nhớ’ của Hera làm cho nổi da gà khắp người, lập tức vội mở miệng ngăn ta lại:

      “Hera, chị có thể những lời kinh dị như thế được ?”

      Hera bên kia nghe xong liền phá lên cười, đáp:

      “Được rồi, trêu em nữa. Nghe em trở về quê nhà à?”

      Hera và An Tịnh Tuyết vô cùng trùng hợp đều là người Trung Quốc. Đó cũng là lí do hai người dễ dàng thân nhau như vậy.

      “Uhm.” An Tịnh Tuyết gọn gàng xác nhận.

      Hera im lặng chút, sau đó tiếp:

      “Để trả thù cho ba mẹ em à?”

      “Vâng.”

      “Aizz, đứa trẻ còn tuổi như em…thôi, đều là do ông trời có mắt cả. Red này, giờ em rảnh , ra ngoài uống ly cafe nhé.”

      An Tịnh Tuyết nghe thế liền kinh ngạc trừng lớn mắt:

      “Chị …”

      “Ừ, chị ở Trung Quốc, hơn nữa còn cùng thành phố với em. Thế nào, ngạc nhiên chưa?”

      An Tịnh Tuyết nghe vậy liền có chút cảm động. giọng đáp:

      “Chỗ chị gần quán café nào?”

      Hera giống như quan sát đường xá bên kia, sau phút, ta mới đáp:

      “Quán cafe Tố Duyên, đường XX.”

      “Chờ em 10 phút.”

      Aizz, nếu ai nghĩ Hera là nhân vật thuộc tuýp "tốt" hãy thôi mơ nhé. Ta ko bao giờ tạo nhân vật nữ đặc biệt để chơi đâu. Chương sau các nàng thấy.

      Sao chương mỡ thanks kinh khủng thế nhỉ? Giờ ta mới biết diễn đàn nhiều sắc nữ thế này, nhưng mà ta thích, bởi ta cũng là sắc nữ mà:))









      [​IMG]
      Chương 48: Từ Lâu Còn Đơn Độc


      Quán café Tố Duyên cũng được xem là quán café lớn, gồm ba tầng lầu, trang trí đơn giản mà khoáng đạt, là nơi rất nhiều người trong giới cổ cồn trắng(*) ưa thích lui tới.

      (*)Cổ cồn trắng" là thuật ngữ tiếng (White-collar worker) để ngụ ý những nhân viên trí thức, thường làm việc trong văn phòng và mặc áo trắng với bộ vest (Suit), khác với "cổ cồn xanh" (Blue-collar worker) thường ngụ ý công nhân lao động chân tay.

      An Tịnh Tuyết mặc bộ đầm suông màu đỏ có chiều dài ngắn hơi đầu gối chút, cổ áo peter pan đính hàng trăm viên đá quý li ti lóng lánh dưới ánh mặt trời trông cực kì bắt mắt, đằng sau cũng khoét chữ V để lộ phần lưng trắng mịn tinh tế. Tóc lần này xõa tung như mọi khi mà được búi cao lên đơn giản bằng chiếc kẹp pha lê của Buccellati, trông có vẻ trường thành và chững chạc hơn đôi chút, cũng có nét cuốn hút vô cùng đặc biệt. Lúc bước vào quán café, ai là đưa mắt nhìn theo, cả phụ nữ cũng ngoại lệ. Đa số bọn họ đều ghen tị vì những món đồ hàng hiệu có giá hơn trăm triệu nhân dân tệ người An Tịnh Tuyết, thầm than xa xỉ quá mức rồi.

      An Tịnh Tuyết để ý cách nhìn của mọi người xung quanh, thẳng mạch lên tầng ba. Tới nơi, ngay lập tức liền nhận ra Hera ngồi ở bàn ở cuối dãy bên trái.

      Hera trông rất khác so với bảy năm trước, cả người tràn đầy hơi thở phụ nữ trưởng thành, quyến rũ điên cuồng. ta mặc cái áo thun màu nâu bó sát của Chanel, cổ áo sâu đến nổi để lộ cả hai quả đồi cup D nóng bỏng cùng viền áo ngực ren đỏ chót. Bên dưới càng hớ hênh hơn, là chiếc quần jean cực ngắn, ngay cả bờ mông cũng gần như lộ ra phần ba, cặp đùi màu mật ong tràn đầy lực lượng và hai chân thon dài tăm tắp hoàn toàn được che đậy chút nào.

      Ngũ quan của ta còn cực kì sắc sảo, rất giống con cáo gian trá, ánh mắt hơi hẹp và dài tạo cảm giác bí ma mị, ngoài ra mái tóc được nhuộm nâu và uốn lượn sóng càng khiến ta thêm quyến rũ và bí , còn có cả chút gì đó bất cần đời. Có thể thấy, Hera trở nên giống người hơn người Trung Quốc rất nhiều.

      Vừa nhìn thấy An Tịnh Tuyết, Hera liền buông cốc nước lọc xuống, vẫy tay với .

      “Red!”

      An Tịnh Tuyết hơi gật đầu như chào hỏi, sau đó thong thả kéo ghế ngồi xuống đối diện Hera.

      “Sao chị đến mà báo trước cho em tiếng?”

      Hera nở nụ cười vừa mê hoặc vừa dịu dàng, đưa bàn tay phải sơn móng đỏ chót nhàng vuốt đầu rồi :

      “Em có biết cái gì gọi là niềm vui bất ngờ hả? Thế nào, dạo này mọi việc đều suôn sẻ chứ?”

      “Cũng khá ổn. Em gọi đồ uống nhé, chị uống cái gì?”

      Hera xoa đầu An Tịnh Tuyết mộ lúc rồi mới cam lòng bỏ tay xuống, đáp:

      “Café đen thôi.”

      An Tịnh Tuyết gật đầu cái, sau đó gọi phục vụ, cầu ly café đen và ly Cappuccino, sau đó tiếp tục trò chuyện với Hera.

      “Em nghe chị vừa xong khóa huấn luyện nâng cấp. tại số sao của chị là bao nhiêu?”

      Trong tổ chức M, năng lực của sát thủ được dùng sao để đánh giá. An Tịnh Tuyết chính là mức độ cao nhất, 10 sao. Cứ ba năm tổ chức lại mở cuộc huấn luyện kim khảo sát toàn diện lần, nếu sát thủ nào qua được, người đó bị hạ sao, đồng nghĩa với việc hạ luôn tiền lương và ưu đãi. Còn nếu được tăng sao ngược lại, được nâng tiền lương và ưu đãi.

      “Ha ha, chị em rất may mắn, được tăng sao rồi. Bây giờ chị là 6 sao, tuy nhiên mới chỉ đứng thứ 200 trong bảng xếp hạng mà thôi, chẳng được như em, mới hoạt động chưa bao lâu leo lên ghế số 1 rồi.”

      Vừa , Hera vừa giả bộ ghen tị. An Tịnh Tuyết chỉ cười trừ, đáp:

      “Chỉ cần giết nhiều người là được thôi.”

      Hera nghe vậy liền trợn trắng mắt, giết nhiều người, cái gì gọi là giết nhiều người?

      “Em tưởng ai cũng biến thái như em chắc, đêm huyết tẩy bang Raven số lượng ba ngàn người, sợ gãy tay . lại, rốt cục em dùng vũ khí gì mà lợi hại vậy?”

      Trong tổ chức ngoài Stephen ra ai biết An Tịnh Tuyết chuyên dùng dây kim loại, hơn nữa cũng chưa ai chứng kiến tận mắt cảnh giết người, Hera biết cũng phải thôi.

      An Tịnh Tuyết cầm lấy tách Cappuccino mà phục vụ vừa đưa đến thổi nhè rồi uống hớp , động tác cực kì thong thả và cao quý như tiểu thư danh giá. Ngay khi Hera sắp tò mò đến chết, đáp:

      “Dây.”

      Hera há hốc, hoàn toàn ngờ đến vũ khí của An Tịnh Tuyết dùng là dây. Thứ mềm yếu lại dài quá mức như vậy có thể giết người sao, hơn nữa còn là giết nhiều người như thế, quá là khó tin mà!

      “Dây? Red à, em đúng là biến thái, , là siêu biến thái mới đúng!!!”

      ta vừa la hét vừa đập bàn. Ông trời ơi, có thể cho tôi biết tại sao tôi lại quen được kẻ “phi bình thường” như thế này ?!

      Kích động qua , cuối cùng Hera cũng nhớ đến chuyện mà mình muốn .

      “Red à, manh mối về kẻ giết ba mẹ em có chưa, cần chị giúp gì ? Chị vừa nâng cấp xong nên được nghỉ hai tuần, dù sao hai người cũng đõ vất vả hơn người mà, đúng ?”

      An Tịnh Tuyết nghe vậy liền hơi ngây ra chút, đúng vậy, hai người, từ khi nào còn đơn độc nữa nhỉ? Bên cạnh biết từ lúc nào có thêm người đàn ông vừa tài giỏi vừa bá đạo, lại vừa thương sâu sắc là Bạc Á Thần. xuất quá nhanh, cũng cắm rễ trong lòng quá nhanh, nhanh đến nỗi gần như có cảm giác mình và vốn nên như vậy, nhanh đến nỗi nhận ra thay đổi kì diệu đó.

      Nghĩ đến đây, An Tịnh Tuyết liền thấy tim mình đầy tràn mật ngọt. vô thức nở nụ cười đầy hạnh phúc, đáp:

      , em đơn độc. Bên cạnh em từ lâu có thêm người nữa rồi.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :