1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần chết mỉm cười : bà xã sát thủ của tổng tài hắc đạo - Ngôn Aí (Chương 76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 25
      "Mẹ ơi, chị kia xinh đẹp quá."

      "Thiên sứ."

      "Oa, con muốn có cái váy giống như chị ấy."

      An Tịnh Tuyết mỉm cười với lũ nhóc ngắm nhìn mình, khoé môi tạo thành đường cong rực rỡ khiến bọn chúng đều bị mê hoặc đến há hốc. Lúc này có mặt tại công viên giải trí Lạc Hà để tiến hành giao dịch vũ khí với người của Stephen. Nhẫn kim loại và súng bạc mini của đều bị hư hỏng nghiêm trọng sau trận chiến với Bạc Á Thần. Mặc dù nhớ được mọi việc xảy ra tối hôm đo, nhưng An Tịnh Tuyết dám chắc 100% là vậy, bởi vì, ngoài ta ra, ai có đủ khả năng thắng được .

      An Tịnh Tuyết mặc người chiếc váy bút chì màu đỏ càng tôn lên cặp chân dài trắng nõn của mình, phía là áo sơ mi tay phồng viền ren trắng trông cực kì mềm mại. Mái tóc dài đen mượt được vén sang bên vai để lộ cần cổ non tơ đầy mị hoặc. Chiếc mũ rộng vành và đôi giày sandal nơ hồng khiến trông nữ tính hơn và năng động hơn. Đừng là trẻ em, những chàng trai nào nhìn thấy An Tịnh Tuyết đều thể dời tầm mắt. giống như vật sáng trời sinh, lúc nào cũng lôi kéo chú ý của mọi người. Tuy nhiên, chẳng ai biết được, sau lớp vỏ trong sáng ấy lại là trái tim mục rữa bởi máu tanh và thù hận, con quỷ cực kì khát máu!

      "Xin lỗi..."

      An Tịnh Tuyết nhìn đồng hồ phát gần đến giờ hẹn liền muốn rời , ngờ lại bị người con trai cản đường. Cậu ta khoảng mười lăm mười sáu tuổi, dáng người lại rất cao, gần 1m80, là điển hình của hình tượng hoàng tử bạch mã được phái nữ thích. Mái tóc đen bóng được chải chuốt gọn gàng, đôi mắt dài nhưng có vẻ u buồn mà lại ấm áp như ánh dương, sống mũi rất cao, làn môi hồng nhạt mỉm cười thân thiện để lộ má lúm đồng tiền ở hai bên. số xung quanh chịu nổi sức quyến rũ của cậu ta mà nghiêng ngả lảo đảo, hai mắt đều hóa thành hình tim hết rồi, duy chỉ có An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn bình tĩnh. thậm chí còn hơi khó chịu chút vì bị người lạ làm chậm trễ thời gian, vì thế, chàng thanh niên nào đó muốn tán hoàn toàn xui xẻo.

      Trần Phùng thấy An Tịnh Tuyết cư nhiên hề liếc mình lấy cái mà lách người qua liền cực kì kinh ngạc. Từ đến lớn đây là lần đầu tiên có người đối xử với cậu ta như vậy. Là con út trong nhà, Trần Phùng luôn được cưng chiều, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, hơn nữa vì có ngoại hình xuất chúng và học lực tốt nên cậu ta lúc nào cũng khiến phái nữ chết mê chết mệt. Thế mà bây giờ, có dù bố thí cho cậu ta cái nhỉn, lời cũng tiếc rẻ. Chẳng lẽ là do sức quyến rũ của cậu ta suy giảm sao?

      "Này bạn...khoan !"

      Trần Phùng quan sát An Tịnh Tuyết được lúc lâu rồi. Ngay từ những giây đầu tiên, cậu ta thể rời mắt khỏi bóng dáng thanh mảnh xinh đẹp của . Sau khi An Tịnh Tuyết nở nụ cười với lũ trẻ, Trần Phùng liền biết tim mình bị đánh mất. Cậu ta gặp qua ít con đẹp hay quyến rũ, thậm chí còn cặp kè với ít mỹ nhân vưu vật, vậy mà loại hình trong sáng thánh khiết cực độ như An Tịnh Tuyết vẫn là lần đầu tiên thấy được. Chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy trong lòng thoải mái như được thiên sứ rửa sạch tội lỗi, cả người lúc nào cũng tỏa ra hào quang rực rỡ, trong ánh mắt của Trần Phùng, An Tịnh Tuyết chính là người như vậy. Vì thế, cậu ta muốn để vuột mất cơ hội làm quen hiếm hoi này, cậu ta muốn làm cho phải nhớ kĩ mình.

      "Buông."

      Phát Trần Phùng nắm lấy cổ tay mình, mắt An Tịnh Tuyết liền tràn ra đầy sát khí. Vẻ mặt thiên sứ tươi cười ban nãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại là băng lãnh cực độ khiến Trần Phùng tự chủ buông tay cùng lùi bước. Đây ban nãy mà cậu ta nhìn thấy ư, cứ như là hai người khác nhau vậy. Thiên sứ và ác quỷ, dù là ai cũng khó gộp chung hai hình tượng này lại được.

      An Tịnh Tuyết mở giỏ xách lấy khăn lau chùi kỹ lưỡng cổ tay rồi mới rời . mặc dù cầu cao về sạch nhưng lại rất ghét người khác động vào mình. Khoan , hình như...khi Bạc Á Thần động chạm, lại hề có cảm giác ghê tởm, tại sao lại như vậy? Hay là do chênh lệch tuổi tác? Trần Phùng thấy An Tịnh Tuyết sắp xa mới hoàn hồn lại. Cậu ta giống như vẫn chưa ý thức được mình vừa bị cảnh cáo, còn vội vàng hét to lên:

      "Tên tôi là Trần Phùng, đừng quên đấy!!!"

      Trần Phùng khẽ mỉm cười, có cảm giác rất nhanh bọn họ gặp lại nhau. Đến lúc ấy, cậu ta nhất định buông tay nữa đâu.

      Lúc này, An Tịnh Tuyết vào khu WC của công viên. Nhìn cánh cửa đề bảng " dọn dẹp, xin chờ giây lát", An Tịnh Tuyết liền nhếch miệng, sau khi quan sát bốn phía có người chú ý mới gõ lên cửa năm lần theo tiết tấu đặc biệt. Quả nhiên, cánh cửa lập tức bị mở khóa từ bên trong. An Tịnh Tuyết vào, chỉ thấy người của tổ chức chờ sẵn với bộ trang phục lao công. Những đối tượng như thế này thường cs địa vị rất thấp trong tổ chức, bọn họ phải lăn lộn tứ xứ để thu thập tình báo, làm đủ mọi công việc, thân phận, bao giờ có được cuộc sống ổn định như người bình thường. Thậm chí, có khi họ còn phải dùng mạng của mình để đổi lấy an toàn cho các sát thủ cao cấp, ví như đánh lạc hướng truy đuổi, chịu tội thay,v,v...

      "Xin chào, tôi là Red."

      Thấy An Tịnh Tuyết là sát thủ số 1 tổ chức nhưng lại hề có chút khinh thị nào, hơn nữa còn chủ động chào hỏi với cấp thấp như mình, Vic có chút bất ngờ. ta bán mạng cho tổ chức hơn mười lăm năm, đây là lần đầu tiên gặp được sát thủ đặc biệt như thế này. Lớp vỏ cực kì hoàn mỹ, ứng xử khôn ngoan, kỹ năng xuất sắc...xem ra Stephen bỏ rất nhiều tâm huyết đây.

      "Chào Red. Tôi là Vic, rất hân hạnh trở thành người vận chuyển cho hôm nay. Đây là vũ khí được gửi cho , xin kiểm tra."

      An Tịnh Tuyết nhận lấy valy màu đỏ đặc trưng từ tay Vic, xoay viên ruby tai để mở khóa rồi bắt đầu xem xét "hàng hóa". Bên trong bao gồm cây súng bạc mini giống mẫu cũ có, cây súng bắn tỉa có thể tháo lắp dễ dàng, máy nghe trộm, bom điện tử cực , giày và găng tay giúp bám dính mặt kính. An Tịnh Tuyết khẽ thở dài, vẫn thích dùng dây kim loại hơn, nhưng Stephen rằng phải mất thời gian mới có thể sửa chữa xong nên đành thôi. lấy hết tất cả cho vào túi sách của mình, sau đó trả lại va ly cho Vic kèm theo lời cảm ơn.

      An Tịnh Tuyết vừa rời khỏi công viên giải trí Lạc Hà liền nhận được điện thoại của Bạc Á Thần. nhìn màn hình lúc lâu sau đó mới chịu nghe máy.

      "Em ở đâu?"

      Giọng lạnh nhạt quen thuộc của Bạc Á Thần làm An Tịnh Tuyết có cảm giác thoải mái. khó chịu hỏi lại:

      "Chú quản thúc tôi đấy à, tôi đâu có liên quan gì đến chú chứ!"

      Bên kia đầu dây, Bạc Á Thần nghe thế liền khổ não thành lời. Vừa hoàn thành cuộc họp kéo dài 4 tiếng đồng hồ, ngụm nước cũng chưa uống gọi điện cho , vậy mà... Aizz, xem ra cần phải cố gắng hơn.

      " ăn cơm trưa, tôi tới đón em."

      An Tịnh Tuyết bất giác nhìn xuống bụng, quả có chút hơi đói, đề nghị của Bạc Á Thần cũng tồi. Nghĩ vậy, An Tịnh Tuyết liền đọc địa chỉ cho Bạc Á Thần, ngờ còn đọc lở dở, bỗng nhiên nhìn thấy bóng người vô cùng quen thuộc, bóng hình dù hóa thành tro cũng nhận ra.

      Kiều Vận!!!

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 26
      Bạc Á Thần phát An Tịnh Tuyết bỗng nhiên im lặng cách bất thường rồi cúp máy liền cực kì lo lắng. lập tức lao ra khỏi phòng làm việc, áo khoác cũng quên lấy, dọa thư kí Lâm trận hoảng hồn. Có thể khiến tổng giám đốc lạnh nhạt như hàn băng ngàn năm này phản ứng lớn đến như vậy nhất định là chuyện vô cùng nguy trọng. Hạng mục thất bại, cổ phiếu tụt dốc,...hay là...tập đoàn sắp phá sản?!! , thể nào!

      khi thư kí Lâm còn hoảng hốt vì trí tưởng tượng phong phú của mình, Bạc Á Thần liền gấp giọng ra lệnh:

      "Mau chuẩn bị xe cho tôi! Lập tức!"

      Thư kí Lâm vội vàng bình ổn tâm thần, gọi cú điện thoại cho quản lí khu vực đỗ xe của trung tâm thương mại XSX rồi cũng lật đật chạy theo. Ô ô ô, rốt cục xảy ra chuyện gì a, tim sắp rớt khỏi lồng ngực luôn đây này.

      --- ---

      Lúc này An Tịnh Tuyết len lỏi trong dòng người đông đúc của khu vui chơi để đuổi theo Kiều Vận. Trong đầu ngừng xẹt qua những kí ức thảm khốc về nhi viện Nhân Ái, nơi đào tạo ra con ác quỷ khát máu trong lòng . ổ mua bán người trái phép ngụy tạo dưới vỏ bọc thánh khiết nhi viện, nơi ngược đãi về cả thể xác lẫn tinh thần, bóc lột sức lao động của trẻ em. An Tịnh Tuyết cách nào quên được cảnh mình bị bảo mẫu đánh đập tàn nhẫn, cảnh hai bàn tay đầy vết xước và mỏi nhừ vì phải sâu chuỗi hạt trong thời gian dài, những bộ quần áo hôi thối rách rưới hay những bữa cơm đầy sạn và xương cá...Còn cả, cái ngày mưa định mệnh đó nữa, ngày mà bàn tay mãi mãi thể rửa sạch máu tươi. Tất cả chuyện kinh khủng đó xảy ra chỉ có đóng góp của Lưu Tuệ, mà người đàn bà xấu xa Kiều Vận kia cũng chiếm phần , thậm chí còn phải là giữ vị trí mấu chốt. An Tịnh Tuyết cắn răng, hai mắt long lên sòng sọc đầy hận thù, càng tăng thêm tốc độ truy đuổi. Kiều Vận, nếu để tôi bắt được bà, tôi nhất định làm bà sống--bằng chết!!!

      Mắt thấy An Tịnh Tuyết chỉ còn cách Kiều Vận chưa đến ba mét, đột nhiên đứa trẻ phía trước bị vấp ngã. Có lẽ vì rất đau, đứa trẻ khóc ré lên, khiến ba mẹ nó vô cùng lo lắng, vội vàng ngồi thụp xuống xem xét. may thay, vô tình họ lại trở thành vật cản khiến An Tịnh Tuyết phải dừng lại. Đợi khi lách mình qua được bóng dáng của Kiều Vận còn.

      "Xin hỏi có thấy người phụ nữ tầm năm mươi mặc váy màu tím qua đây ?"

      "Xin hỏi..." An Tịnh Tuyết ngừng qua lại hỏi thăm xung quanh, mồ hôi biết từ khi nào thấm ướt lưng áo sơ mi của . Tuy nhiên, đáp lại An Tịnh Tuyết chỉ là những cái lắc đầu. cam tâm, cam tâm! ràng gần như vậy rồi cơ mà, ràng chỉ thiếu chút xíu nữa trả được phần thù hận của mình, tại sao?!!

      An Tịnh Tuyết bất lực quỵ xuống trước cổng khu vui chơi, ánh mắt tràn đầy thất vọng cùng tự trách. Đáng lẽ ra lúc đó nên nhanh hơn nữa, đáng lẽ lúc đó nên móc súng bắn chết bà ta ngay mới phải, đáng lẽ...

      "Tịnh Tuyết?!"

      lúc An Tịnh Tuyết còn dằn vặt bởi hàng trăm suy nghĩ trong đầu, đột nhiên tiếng gọi quen thuộc đầy lo lắng vang lên đánh thức . An Tịnh Tuyết ngơ ngác ngẩng đầu, phát Bạc Á Thần chạy về phía này. Tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á luôn mang vẻ mặt lạnh băng như trích tiên vướng bụi trần lúc này lại đầy mồ hôi, quần áo xốc xếch, còn đâu phong thái vương giả khi nào.

      "Em sao vậy, chuyện gì xảy ra, có ai tấn công em sao?"

      Bạc Á Thần nghiêm túc quan sát từng chút cơ thể An Tịnh Tuyết hòng xem thử có vết thương nào . biết có thân phận tầm thường, xung quanh lúc nào cũng đầy rẫy nguy hiểm nhưng lại cho người bảo vệ , đúng là quá mức ngu xuẩn mà. May mà ban nãy lúc cùng An Tịnh Tuyết chuyện, Bạc Á Thần có nghe thấy tiếng trẻ em cùng thanh trò chơi nên mới đoán được ở đây mà đuổi đến. Lúc nhìn thấy An Tịnh Tuyết hai mắt vô thần ngồi đó, tim Bạc Á Thần như bị dao cắt thành hàng trăm mảnh, máu chảy đầm đìa. Đau, rất đau, gần như có bất kì từ ngữ nào miêu tả được cảm giác của khi ấy. giống như đứa trẻ bị lạc giữa địa ngục đen tối vô cùng đáng thương và tội nghiệp, đứa trẻ hề được thần linh cứu vớt hay quan tâm. Do , đáng lẽ nên để mình như thế.

      Nhìn Bạc Á Thần săn sóc lo lắng cho mình nhiều như vậy, An Tịnh Tuyết bỗng nhiên thấy sống mũi cay cay. bao nhiêu năm rồi còn được hưởng quan tâm từ bất kì ai, thậm chí An Điền Phong cũng làm cảm động được như bây giờ.

      "Tịnh Tuyết?"

      ngờ An Tịnh Tuyết bỗng nhiên ôm lấy mình, Bạc Á Thần vô cùng kinh ngạc. Để mặc cọ sát trong lồng ngực, sủng nịnh vuốt mái tóc đen mượt của , trong lòng thầm tự nhủ đây là giây phút hạnh phúc nhất trong ba mươi năm của mình. Đúng vậy, được , che chở chính là mục đính lớn nhất từ lúc này trở của Bạc Á Thần. Thậm chí, còn có xúc động muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất của thế giới này đặt xuống dưới đôi chân nhắn của , bù đắp toàn bộ những ngày tháng khổ sở trước đây mà phải chịu đựng.

      "Bạc Á Thần,..."

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 27
      An Tịnh Tuyết chần chừ lúc, cuối cùng cũng hết câu:

      "...giúp tôi tìm người."

      Nhờ Bạc Á Thần điều tra tung tích Kiều Vận cũng có nghĩa là hé lộ những kí ức tối tăm mà An Tịnh Tuyết từng trải qua, hé lộ những phần mềm yếu trí mạng của . An Tịnh Tuyết nghĩ kĩ rồi, quyết định muốn tin tưởng Bạc Á Thần phen. Đối với sát thủ mà , đây là chuyện cực kì nguy hiểm, nhưng hiểu sao thâm tâm lại cho rằng người đàn ông trước mắt này tuyệt đối hại mình.

      Bạc Á Thần nghe vậy liền có cảm giác mừng như điên. biết An Tịnh Tuyết là người có trái tim cứng rắn đến mức nào, phải loại người dễ dàng cảm động hay tin tưởng ai đó, chứ đừng là dựa vào người khác để hoàn thành mục đích của mình. Nhưng, nếu mở miệng đề nghị giúp đỡ, có nghĩa là bắt đầu có lòng tin vào , dần phụ thuộc vào . Bạc Á Thần tin chắc, mối quan hệ mà thầm mơ ước bấy lâu còn xa nữa.

      "Được, chúng ta về nhà rồi tiếp."

      An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần vừa trở lại biệt thự liền phát có điều bất thường. Trong sân đột nhiên có thêm chiếc BWM đen bóng, người hầu ai cũng cúi đầu nơm nớp lo sợ, bầu khí căng thẳng đầy áp lực lan tràn khắp mọi nơi. Lúc này, lão quản gia vội vàng chạy ra đón hai người, lo lắng :

      "Ông chủ và tiểu thư về. Lão gia đến được lúc rồi, tâm trạng của ông ấy tốt lắm đâu. Ông chủ và tiểu thư nên cẩn thận chút."

      An Tịnh Tuyết nghe thấy hai từ "lão gia" liền biết vị khách mời này là ai. Khẳng định là cha của Bạc Á Thần đến khởi binh vấn tội vụ Tạ Ngọc Sương hư thai đây. hơi liếc Bạc Á Thần cái, phát gương mặt phủ kín tần băng lạnh và nồng đậm chán ghét, ràng mối quan hệ cha con giữa bọ họ tốt đẹp chút nào.

      "Sao lại cho ông ta vào?" Bạc Á Thần hai mắt sắc như dao nhìn lão quản gia, nghiêm giọng hỏi.

      Lão quản gia ngờ Bạc Á Thần lại hỏi như vậy liền kinh hoảng thôi. Lão ta đương nhiên thể rằng mình vốn là người của Bạc Chấn Đông và Tạ Ngọc Sương cài vào nên mới làm thế, liền chột dạ cúi đầu rồi đáp:

      "Tôi, tôi nghĩ đó là cha của ông chủ nên mới..."

      An Tịnh Tuyết thầm cười lạnh. Xem ra việc Tạ Ngọc Sương dễ dàng chạy vào đây làm loạn cũng là do lão quản gia này giở trò quỷ. Bạc Á Thần ơi Bạc Á Thần, nội gian rành rành thế này mà chẳng lẽ nhận ra sao?

      Bạc Á Thần nguy hiểm nheo mắt lại, ghét nhất là kẻ phản bội, cho dù là người làm cũng tuyệt đối tha thứ. ra trò xiếc ngu xuẩn này sao có thể tránh được ánh mắt của lão đại Huyết Long bang hùng bá Châu Á chứ, chẳng qua bình thường rất ít khi về nước cũng như căn biệt thự này nên mới tạo lỗ hổng cho kẻ khác chui vào. Xem ra, cần phải chỉnh đốn nhân , tiêu diệt hết lũ gián chuột mới được.

      Lão quản gia thấy Bạc Á Thần và An Tịnh Tuyết truy hỏi nữa mà vào liền thở phào nhõm hơi. Lão ta thầm vui vẻ trong lòng, vừa thu được khoản của Tạ Ngọc Sương hôm qua, hôm nay lại có thêm khoản lớn của Bạc Chấn Đông. Ha ha, đợi Bạc Á Thần ra ngoài rồi, nhất định phải Hoa Phố(*) thư giãn phen.

      Lão quản gia đáng khinh cười, hêt biết rằng lần này lão Hoa Phố mãi mãi thể trở về được nữa. Nếu biết phản bội Bạc Á Thần hậu quả là đánh mất cả cái mạng của mình, cho dù cho lão núi vàng lão cũng dám, tuy nhiên, giả thiết vẫn là giả thiết mà thôi.

      "Nghịch tử! Mày còn dám vác mặt về đây à?!!"

      An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần vừa vào phòng khách liền bị bình trà ném tới. Hai người đều phải người thường nên vô cùng dễ dàng né tránh. Nghe tiếng quát của Bạc Chấn Đông, An Tịnh Tuyết liền khỏi cười khúc khích chế giễu. Đây là nhà của Bạc Á Thần nha, tại sao ta thể "vác mặt" về chứ. Nếu lầm, người thuôci về nơi này mới chính là ông ta nha.

      Bạc Chấn Đông ngồi ở ghế salon thấy An Tịnh Tuyết cười liền càng tức giận hơn. Ông ta đập tay lên bàn, to tiếng mắng mỏ:

      "Đâu ra cái loại giáo dưỡng thế này. Là do nó mà mày mới làm mẹ mày hư thai đúng hay ? Mới tí tuổi đầu để đại gia bao dưỡng, xã hội này càng lúc càng lụi bại mà. Thư kí Dương, mau gọi cho trại cải tạo cho tôi, bảo họ đưa con bé này dạy lại ."

      "Câm miệng!"

      Bạc Á Thần tràn đầy sát khí quát lên, tức Bạc Chấn Đông và thư kí Dương bên cạnh ông ta đều rùng mình sợ hãi. Khí thế này, cho dù là người đứng đầu quốc gia cũng thể nào sánh kịp. Nghĩ đến mình làm cha mà lại bị con trai dọa cho sợ mất mật, Bạc Chấn Đông liền càng thoải mái.

      Từ Bạc Á Thần thông minh hơn người, học gì cũng giỏi, là thiên tài kinh doanh bẩm sinh nhưng lại bao giờ nghe lời ông ta, hơn nữa vì Bạc phu nhân* mất sớm mà đối với ông ta lại càng thêm căm thù. Bạc Chấn Đông vì thế mà cũng thương gì Bạc Á Thần, Bạc Á Thần vừa đủ mười chín tuổi ông ta liền tống sang Mỹ du học, thầm nghĩ đào tạo thành con rối hoàn hảo kế thừa tập đoàn Nhất Thế. ngờ, Bạc Á Thần tốt nghiệp Harvard liền biến mất tung tích. Ba năm sau đó, Bach Chấn Đông mới mạc danh kì diệu biết được con trai mình trở thành tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất châu Á.

      Lúc đó ông ta cực kì vui sướng, nghĩ rằng của Bạc Á Thần cũng chính là của ông ta, liền lặn lội phen sang Hàn Quốc để " đoàn tụ cha con", ngờ lại bị từ chối ngoài cửa tập đoàn XSX, tháng trời đến cái bóng của Bạc Á Thần cũng thể nhìn thấy. Nếu phải Bạc Chấn Đông tỉ bỉ di chuyển mộ của Bạc phu nhân nơi khác, uy hiếp Bạc Á Thần phải nhận mặt người cha là mình nay hai người sớm còn chút quan hệ nào, thậm chí còn thường xuyên lợi dụng điều đó ép XSX nhường nhiều hợp đồng lớn cho Nhất Thế.

      Tuy nhiên kế hoạch ăn chực này của ông ta phá sản cách đây tháng, ngay khi Bạc Á Thần tìm được mộ Bạc phu nhân. Có điều, Bạc Chấn Đông vẫn chưa hay biết chuyện này cũng như dự án mở rộng của trung tâm thương mại XSX nên mới dám tới đây làm càn.

      (*) Bạc phu nhân : mẹ ruột Bạc Á Thần

      " Mày, đồ bất hiếu, mày hại chết em trai trong bụng mẹ mày còn chưa tính, còn dám vì con điếm này bắt tao câm miệng. Phản, phản rồi!"
      Kami_ngok thích bài này.

    4. Kami_ngok

      Kami_ngok New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      1
      típ nàng

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 28
      An Tịnh Tuyết nghe xong Bạc Chấn Đông mắng chửi khó chịu là dối, có chút hiểu tại sao Lưu Tuệ gọi Bạc á Thần là trai bao, còn Bạc Chấn Đông lại gọi là điếm. Chẳng lẽ hai người bọn họ hẹn trước rồi sao, hay là loại người vô lý chỉ biết cậy già lên mặt nhân cách kém trong xã hội này càng ngày càng nhiều rồi?

      Sắc mặt Bạc Á Thần vô cùng lạnh lẽo, sát ý cũng càng lúc càng lớn. Nếu phải vì lời hứa với mẹ mình trước khi bà qua đời, nhất định bóp chết Bạc Chấn Đông ngay tại đây. Kẻ phụ bạc mẹ , lại còn dám xỉ nhục Tiểu Tuyết trước mặt đáng lẽ ra thể sống lâu như thế!

      “Kéo ra!”

      Bạc Á Thần lạnh giọng quát lên. Tức bên ngoài có năm người áo đen tiến vào, ý định đem hai người Bạc Chấn Đông và thư kí Dương ném ra ngoài. Bạc Á Thần thể nhìn nổi bản mặt vô sỉ của Bạc Chấn Đông nữa rồi. sợ rằng thêm chút thời gian nữa mình còn tự chủ được mà lấy mạng ông ta, mà như vậy làm đổ vỡ kế hoạch trả thù suốt mười hai năm của mình. Bạc Á Thần nắm chặt tay kiềm chế nỗi hận, lâu nữa đâu, Bạc Chấn Đông “tận hưởng” được cảm giác từ thiên đường xuống địa ngục là như thế nào, thề!

      Bạc Chấn Đông thấy Bạc Á Thần muốn đuổi mình liền cực kì tức giận cùng xấu hổ. Là chủ tịch của tập đoàn Nhất Thế lớn số số hai Trung Quốc, luôn sống trong nịnh nọt bợ đỡ và ghen tị lẫn ngưỡng mộ của nhiều người, ông ta nào có phải chịu đối xử như thế này bao giờ. Hơn nữa, người hạ nhục Bạc Chấn Đông ai khác lại chính là con trai ông ta-người luôn bị ông ta xem như con rối để kế thừa sản nghiệp, thử hỏi Bạc Chấn Đông có thể tức điên lên sao?

      “Mày, mày muốn làm gì? Tao sinh mày ra, nuôi mày ngần ấy năm vậy mà bây giờ mày lại vì con đàn bà rẻ mạt mà đuổi tao sao??? La Văn, La Văn, bà trời có mắt mau nhìn xem này, đây là đứa con trai bà mang nặng đẻ đau suốt chín tháng mười ngày đó!!!”

      “Câm miệng! La Văn là tên để cái mồm chó của ông gọi sao?!”

      Bạc Á Thần phẫn nộ quát lên. Lão già vô liêm sỉ này, vì phát ông ta đưa tình nhân về nhà mà mẹ của mới lên cơn đau tim rồi lâu sau qua đời, vậy mà ông ta những giấu mộ bà ấy để uy hiếp , còn biết ngượng miệng mà gọi tên bà ấy, đúng là chấp nhận được mà.

      Bạc Chấn Đông và thư kí Dương bị khí thế khổng lồ vô cùng đáng sợ của Bạc Á Thần đàn áp, nhất thời run rẩy còn dám mở miệng nữa. Bạc Chấn Đông thầm nghĩ tại sao Bạc Á Thần dám công khai chống đối mình như vậy, hay là…, thể nào. Mộ của La Văn được ông ta đặt ở nơi vô cùng bí mật, sao Bạc Á Thần có thể tìm thấy được chứ. Chắc là do có mặt của con tiểu tiện nhân kia nên Bạc Á Thần mới nổi lên sĩ diện mà dám làm thế thôi. Nghĩ vậy, Bạc Chấn Đông mới thu hết can đảm, mở miệng thử đe dọa Bạc Á Thần:

      “Mày cư nhiên dám to tiếng với tao, bộ mày muốn cả đời này được viếng mộ mẹ hay sao. Bạc Á Thần, dù sao cũng là cha con, tao cho mày cơ hội cuối cùng, giao con tiện nhân đó cho mẹ Sương mày hả giận rồi ngay lập tức quỳ xuống xin lỗi, may ra tao nghĩ lại mà cho mày biết cái mộ đó ở đâu.”

      Bạc Chấn Đông vừa dứt lời, Bạc Á Thần nhanh như chớp giật túm lấy cổ ông ta. Nhìn thấy ánh mắt kinh sợ tột đỉnh của Bạc Chấn Đông, khỏi cười lạnh tiếng, lực tay càng thêm gia tăng.

      “Bạc Chấn Đông, mộ mẹ tôi tìm thấy rồi, từ nay ông đừng hòng dùng nó để uy hiếp tôi nữa. Nếu ông và ả đàn bà kia (Tạ Ngọc Sương) còn muốn sống thêm vài năm, khôn hồn cút xa cho tôi. Còn nữa, Tiểu Tuyết phải loại người mà các người có thể tùy tiện xỉ nhục. Nếu để tôi còn nghe được các người xấu ấy, cái lưỡi này, đừng mong giữ nữa!!!”

      Hết câu, Bạc Á Thần liền quăng Bạc Chấn Đông xuống sàn. Ông ta ôm cổ ngừng ho khan, sợ hãi lê lết cách xa Bạc Á Thần ra giống như lo lắng bị giết chết. Thuộc hạ của Bạc Á Thần cũng nhanh chóng lôi Bạc Chấn Đông và thư kí Dương ra ngoài, chưa đến năm phút sau, phòng khách trở lại yên tĩnh ban đầu.

      An Tịnh Tuyết trong lòng còn cảm động vì những gì Bạc Á Thần ban nãy, lại thấy ôm đầu như kiềm nén nỗi đau khổ, liền nhịn được mà níu lấy tay áo . Mặc dù An Tịnh Tuyết lời nào, nhưng hành động của lại làm Bạc Á Thần lập tức trở nên vui sướng. biết muốn an ủi mình, trong lòng nhất thời tràn đầy ấm áp. Đúng rồi, Bạc Á Thần, mày còn có Tiểu Tuyết mà, cần nững kẻ mang danh người thân giả tạo ghê tởm đó, chỉ cần ấy là mày có cả thế giới rồi.

      --- -----

      Buổi tối, sau khi An Tịnh Tuyết giao cho Bạc Á Thần bản vẽ khuôn mặt của Kiều Vận, lập tức gọi điện cho thành viên của Huyết Long bang bắt đầu tìm kiếm. Trước đó, Bạc Á Thần cũng giao cho Tùy Bách điều tra kẻ giết hại cha mẹ nhưng vẫn chưa có kết quả, xem ra phải tăng thêm áp lực rồi.

      “Tiểu Tuyết, em có muốn học ?”

      An Tịnh Tuyết ngồi đọc sách, nghe Bạc Á Thần hỏi vậy liền ngẩng đầu lên. khó hiểu nhìn , thầm nghĩ tại sao đột nhiên lại hỏi câu hỏi như vậy. An Tịnh Tuyết được huấn luyện mười năm, trong đó cũng bao gồm cả học vấn. Số lượng kiến thức mà sở hữu lúc này có thể so sánh với trình độ thạc sĩ, vì thế, An Tịnh Tuyết chưa từng có ý nghĩ đến trường. Với lại, thân phận sát thủ của cũng cho phép điều này.

      Thấy biểu cảm của An Tịnh Tuyết, Bạc Á Thần liền hiểu muốn học. Tuy nhiên, nghĩ đến kế hoạch mang An Tịnh Tuyết trở lại cuộc sống hạnh phúc của người bình thường, thể bắt đến trường. Độ tuổi của An Tịnh Tuyết đáng ra phải được sống trong tình thương của cha mẹ, tận hưởng những ngày tháng học sinh vui vẻ, kết giao nhiều bạn bè chứ phải là đối mặt với nguy hiểm và máu tanh mới phải.

      “Tiểu Tuyết, em học được ? Coi như là trả công cho việc giúp em điều tra cũng được.”

      An Tịnh Tuyết nhìn vẻ mặt mong mỏi của Bạc Á Thần, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. học thôi mà, dù sao cũng rảnh rỗi có việc gì làm.

      Bạc Á Thần thấy An Tịnh Tuyết chịu học liền vô cùng vui sướng. lập tức mở ngăn kéo lấy hồ sơ đăng kí nhập học cho điền vào, ánh mắt tràn đầy ý cười. Vậy là bước đầu tiên của kế hoạch hoàn thành rồi, có lòng tin giúp được An Tịnh Tuyết trở lại cuộc sống bình thường, an an ổn ổn sống dưới che chở của cả đời. Chẳng qua, nếu Bạc Á Thần biết được đưa An Tịnh Tuyết đến trường dẫn đến đống tình địch, nhất định hối hận muốn chết. Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :