1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần chết mỉm cười : bà xã sát thủ của tổng tài hắc đạo - Ngôn Aí (Chương 76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 20
      "Thần......"

      Bạc Á Thần đột ngột tỏa ra sát khí dày đặc dọa Tạ Ngọc Sương sợ run người lên, lắp bắp dám lên tiếng nữa. ta chưa từng nhìn thấy Bạc Á Thần đáng sợ như lúc này, giống hệt như muốn giết chết ta ngay tức khắc vậy.

      Quả Bạc Á Thần rất muốn giết chết người đàn bà này, những thế mà còn muốn cắt lưỡi khiến ta phải câm miệng cả đời. ta cư nhiên dám dùng những lời lẻ bẩn thỉu đó để nhục mạ bé con của như vậy, cho dù lột da róc xương cũng chưa đủ đền tội. Tuy nhiên, nghĩ đến lão già đáng hận kia, lại quyết định tạm thời tha cho ta mạng. giờ vẫn chưa phải lúc đối đầu trực diện với lão ta. Rất nhanh thôi, thù mới nợ cũ, tính hết lần!

      khi Bạc Á Thần định sai người vứt Tạ Ngọc Sương ra ngoài, cửa phòng đột nhiên bật mở. An Tịnh Tuyết lúc này còn vẻ quyến rũ người lớn tối qua, thay vào đó là mái tóc đen dài và bộ váy ngủ công chúa trắng muốt như thiên sứ. Bạc Á Thần nhìn nở nụ cười mà tim đập gia tốc, cả người thoáng chốc cứng đờ thể cử động. chỉ , ngay cả vệ sĩ và giúp việc xung quanh cũng lâm vào tình trạng tương tự.

      "Chú, có chuyện gì mà ồn ào quá vậy, là chó hoang xổng chuồng sao?"

      An Tịnh Tuyết giả bộ như vừa tỉnh ngủ, ngây thơ dụi dụi mắt hỏi. Bạc Á Thần biết chỉ đóng kịch, nhưng chết tiệt rằng nhịp tim càng đập mạnh hơn, muốn xông tới ôm mà cưng nựng phen. An Tịnh Tuyết bị ánh mắt chăm chú quá mức của làm cho đỏ mặt, muốn né tránh nhưng lại phát người băng bó rất nhiều, hiểu sao lồng ngực bỗng nhói lên. Cùng lúc đó, kí ức mơ hồ tối qua cũng ràng thêm phần nào. Là ...gây ra những vết thương đó sao?

      Bị An Tịnh Tuyết mắng chửi là chó dại, lại thấy cảnh hai người liếc mắt đưa tình, Tạ Ngọc Sương sao có thể chịu đựng được chứ. Thoáng chốc, ta quên sạch vẻ mặt đáng sợ ban nãy của Bạc Á Thần, chỉ tay vào mặt An Tịnh Tuyết rồi hét:

      "Con đỉ , mày chửi ai là chó đó hả? Mày có tin tao lột da mày ra ?!!..."

      tiếng con đỉ , hai tiếng con đỉ liên tục vang lên cực kì chói tai. Đừng là Bạc Á Thần, ngay cả người có định lực cao như An Tịnh Tuyết cũng phát cáu rồi. Chẳng hiểu tại sao quý phu nhân quyền quý lại có thể những lời có giáo dưỡng như vậy nhỉ?

      "Chú à, chú mau đưa bác này đến bệnh viện , hình như bác ấy mắc bệnh dại rồi."

      An Tịnh Tuyết chạy đến ôm tay Bạc Á Thần, trực tiếp nâng cấp chó dại thành người bệnh dại, hơn nữa còn dùng từ bác để gọi Tạ Ngọc Sương khiến mọi người xung quanh nén cười. Phụ nữ ai chẳng để ý tuổi tác của mình, nhất là người coi trọng nhan sắc như Tạ Ngọc Sương. ta lập tức phát điên lên lao về phía An Tịnh Tuyết, giống hệt như muốn ăn thịt uống máu vậy. Nhưng Bạc Á Thần là ai, có thể để người khác làm bị thương An Tịnh Tuyết sao.

      "Rầm!"

      Tiếng động to lớn vang lên, lần này Bạc Á Thần thực đánh Tạ Ngọc Sương, chính xác hơn là đá cho ta cú vào bụng. Tạ Ngọc Sương đau đến giàn dụa nước mắt, ôm bụng nằm cong người sàn như con sâu, thê thảm thành lời. An Tịnh Tuyết đứng bên cạnh cũng hả dạ ít, nhìn Bạc Á Thần vừa mắt hơn trước rất nhiều.

      "Máu,...máu..."

      Lúc này, hầu sợ hãi chỉ tay vào giữa hai chân Tạ Ngọc Sương, nơi thấm ướt máu tươi. Tạ Ngọc Sương nghe vậy bất giác thanh tỉnh hơn chút, vừa nhìn thấy tình trạng chính mình liền hận thể chết . Cái thai, cái thai ta vất vả xoay sở mới có được mất rồi! Giấc mơ độc chiếm gia sản của Bạc Gia cũng tan thành mây khói, a a a...

      Tạ Ngọc Sương thét lớn tiếng rồi ngất . Quản gia của Bạc Á Thần lập tức sai người đưa ta tới bệnh viện, trong lòng lại thầm mắng chửi. Có bầu mà mang giày cao gót đến 18 phân, còn gây náo loạn lớn như thế, đúng là muốn sống nữa mà. Muốn chết chỗ khác , đến đây làm gì để hại vất vả thế chứ. Bạc Á Thần chút để ý rằng mình vừa sát hại " đứa em trai" còn trong bụng mẹ, dù sao cũng coi bản thân là thành viên gia đình đó, hơn nữa... lão già gần 60 còn có thể gieo giống sao? Đừng đùa. Đáng tiếc , đáng lẽ nên để cái thai đó sống xót mới đúng, như vậy, lão già kia cũng biết tư vị cắm sừng là như thế nào.

      An Tịnh Tuyết hề biết thân phận của Tạ Ngọc Sương nên trong đầu liền nảy sinh nhiều suy nghĩ rất cẩu huyết. Phải chăng Bạc Á Thần có mới nới cũ, vì tình nhân mới mà đánh đập bạn của mình, còn hại ta hư thai...Khoan , ai là tình nhân của ta chứ, xí, xí.

      Bạc Á Thần lúc này mới chú ý đến ánh mắt khinh bỉ của An Tịnh Tuyết liền thầm than xong. Bé con này nhất định hiểu lầm cái gì rồi.

      "Bé con, em..."

      đợi Bạc Á Thần giải thích, An Tịnh Tuyết cắt ngang:

      "Chú cần gì đâu, tôi hiểu cả mà, với lại, đó là việc riêng của chú, tôi quan tâm làm gì. Tôi chỉ muốn hỏi chút việc xảy ra tối qua và khi nào tôi có thể rời khỏi đây mà thôi."

      suốt đêm về nhà, biết bị mẹ con Lưu Tuệ đàm tiếu gì nữa đây. Hừ lạnh tiếng, An Tịnh Tuyết cười giễu, sớm thôi, đợi báo thù xong cho ba mẹ, đối tượng tiếp theo là bà ta!

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 21
      "Bộp."

      Lúc này, Bạc Á Thần đột nhiên áp An Tịnh Tuyết vào vách tường, thân hình cao lớn bao bọc lấy cơ thể bé của , cả người lan tỏa áp lực vô hình khiến người khác sợ hãi. ràng, Bạc Á Thần rất khó chịu vì câu " quan tâm" vừa rồi của An Tịnh Tuyết, thậm chí so với Tạ Ngọc Sương còn chán ghét hơn rất nhiều lần.

      "Này chú..."

      An Tịnh Tuyết định đẩy Bạc Á Thần ra phát gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân của tiến sát khuôn mặt mình từ lúc nào. Vừa chạm phải cặp mắt xinh đẹp kia, An Tịnh Tuyết liền có chút dời được. Từ lần đầu tiên gặp mặt, rất thích đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ này rồi, tuy nhiên, lúc đó ánh mắt ấy như bây giờ tràn đầy thâm tình nóng bỏng mà là trầm tĩnh chút gợn sóng. có thể tự hào vì mình chính là nguyên nhân thay đổi nó sao???

      "Tuyệt đối đừng bao giờ nhắc lại những lời như thế nữa. Nếu ..."

      Bạc Á Thần tuy hết câu, nhưng cái nhìn xâm lấn từng chút cơ thể An Tịnh Tuyết lên tất cả. An Tịnh Tuyết nhớ đến việc bị cường hôn tối qua liền chột dạ rụt người lại. thể nghi ngờ, hành động đáng đó của làm rất vừa lòng. Bạc Á Thần muốn dùng chính đôi môi của mình để ngăn chặn cái miệng cứng đầu kia, nhưng lại sợ phát sinh việc như tối qua nên đành cật lực kiềm chế. Xem ra, vì phúc lợi lâu dài của bản thân, phải tháo bỏ gúc mắc sâu trong lòng mới được.

      Bạc Á Thần nghĩ vậy liền lập tức bế bổng An Tịnh Tuyết lên. Theo quán tính, An Tịnh Tuyết phải vòng tay ôm lấy cổ để giữ thăng bằng. hét toáng lên:

      "Này, chú muốn đưa tôi đâu? Câu hỏi của tôi chú còn chưa trả lời đó."

      Bạc Á Thần hề đáp lại, lúc ngang qua quản gia, mới bảo:

      "Chuẩn bị xe cho tôi."

      An Tịnh Tuyết biết Bạc Á Thần nhất định chịu buông, cuối cùng cũng giãy dụa nữa. hiểu sao, cứ có cảm giác rằng làm hại mình. Đối với sát thủ luôn phải đối mặt chuyện với sinh tử, việc này ràng là điều tối kị. là nực cười mà, sao lại có thể có suy nghĩ đó cơ chứ? Nếu Stephen biết, nhất định cười giễu phen, sau đó lại quăng vào lò huấn luyện lần nữa. Bởi vì, Red, sát thủ máu lạnh xuất sắc nhất của tổ chức M cần có trái tim và tình cảm!

      Bạc Á Thần cẩn thận đặt An Tịnh Tuyết vào hàng ghế sau của chiếc Royce Phantom Extended Wheelbase, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh, ra lệnh cho tài xế lái xe đến đường XX. Khi xe chuyển bánh đước lúc, mới mạc danh kì diệu phát vẫn còn mặc váy ngủ trắng muốt để lộ cánh tay và cần cổ trắng nõn như thiên nga.

      "Khoát vào."

      An Tịnh Tuyết tia biểu cảm nhận áo vest của Bạc Á Thần choàng lên người, ánh mắt lại hề liếc cái mà chỉ chăm chăm ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ. Bạc Á Thần có chút hờn giận, nhưng nghĩ đến bất ngờ dành cho ở phía trước tâm trạng liền tốt lên rất nhiều. nhất định thích món quà đặc biệt ấy, sau đó cảm động đến phát khóc mà lao vào lòng ...

      An Tịnh Tuyết hề biết những suy nghĩ đáng khinh của Bạc Á Thần, nếu nhất định la lên hai tiếng:

      "Nằm mơ!" mà chủ động ôm ấp ông chú háo sắc đó sao, còn lâu!(Ngôn Ái: oh, phải ???)

      Khi xe rẻ vào đường XX, An Tịnh Tuyết liền cảm thấy bình thường. Đây chẳng phải là con đường mà biệt thự của gia đình tọa lạc sao? Tất cả là trùng hợp hay cố ý sắp đặt.

      Phát nghi hoặc của An Tịnh Tuyết, môi Bạc Á Thần liền nhếch thành đường cong cực kì hoàn mỹ. Tài xế thấy hình ảnh ông chủ cười lập tức há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí còn suýt nữa nắm trật tay lái. Người lạnh nhạt cực điểm như ông chủ mà cũng có lúc cười sao, đúng là thể tin được mà. Chẳng lẽ là vì bên cạnh sao.

      Bạc Á Thần ước lượng khoảng cách gần đến nơi, sau đó đột ngột lấy tay mắt An Tịnh Tuyết lại. muốn kinh hỉ cách triệt để.

      "Thưa ông chủ, đến rồi ạ."

      An Tịnh Tuyết vừa thoát khỏi bàn tay Bạc Á Thần liền lập tức quan sát xem đây là nơi nào. Tuy nhiên, vừa nhìn thấy được khung cảnh trước mắt, liền kinh ngạc đến đứng hình. Đây, đây là...

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 22
      Chỉ thấy trước mắt quả nhiên chính là căn biệt thự của gia đình An Tịnh Tuyết, căn biệt thự mà bỏ rất nhiều tiền mua lại từ tay Lưu Tuệ. Đúng là buồn cười làm sao, vốn là đồ của mình nhưng lại phải bỏ tiền để mang về. Lưu Tuệ hẳn phải vui vẻ lắm, bởi vì căn biệt thự có lời đồn ma quái chẳng ai thèm mua giờ lại được giá cao như vậy. ra, An Tịnh Tuyết hề cho cái giá bà ta đưa ra là đắt đỏ, bởi vì đối với , căn biệt thự này là vô giá. Đó là nơi lưu giữ những kí ức hạnh phúc ít ỏi của An Tịnh Tuyết, nơi mà từng có thể nở nụ cười thiên chân vui vẻ nhất, nơi từng có vòng tay ấm áp của ba mẹ che chở.

      Chính vì căn biệt thự có ý nghĩa vô cùng quan trọng như vậy nên An Tịnh Tuyết luôn muốn tìm ra đội ngũ xây dựng tốt nhất để trùng tu căn nhà. có tham vọng biến nơi đây thành cung điện nguy nga hay đại nhất thế giới, mà chỉ hy vọng nó có thể giống hệt mười năm trước, hề có chút thay đổi nào. Tuy vậy, người có danh tiếng hay địa vị như đương nhiên rất khó khăn để chọn được những kiến trúc sư xuất sắc hay nhân công khéo tay giàu kinh nghiệm. Và, món quà mà Bạc Á Thần tặng cho An Tịnh Tuyết lúc này thể nghi ngờ chính là chiếc ô dưới trời mưa cho .

      Đúng vậy, trước mặt An Tịnh Tuyết bây giờ tụ tập hơn trăm người, điều đặc biệt là bọn họ đều là những nhân vật phong vân trong giới xây dựng và kiến trúc: Jack Huston, Anton Nieo, Trương Dịch, Trần Thấm, Yamayaki Shaba, nhóm thiết kế MK3... bất kì cái tên nào đưa ra đều có thể làm giới báo chí điên cuồng săn đón, họ đều là đối tượng mà bất kì ai đều ước mơ được hợp tác. Vậy mà, chỉ vì căn biệt thự bé của , tất cả bọn họ lại có mặt ở đây. An Tịnh Tuyết hiểu sao hốc mắt có chút nóng lên, giọng với Bạc Á Thần đứng sau lưng:

      "Cảm ơn."

      Tuy giọng có vẻ băng lạnh hời hợt, nhưng Bạc Á Thần vẫn nghe ra cảm động và biết ơn trong đó. Mặc dù mọi việc diễn ra thua xa những gì mong đợi ( mơ được chị ôm đó), nhưng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn, cơn mệt mỏi và đau nhức vì thức suốt đêm hôm qua để liên hệ khắp nơi cũng biến mất hoàn toàn. Bạc Á Thần dịu dàng ôm lấy An Tịnh Tuyết từ sau lưng, chỉnh lại áo khoác cho , ấm giọng đáp:

      "Giữa chúng ta cần khách sáo như vậy. Nếu muốn cảm ơn hãy dùng hành động."

      xong, còn cố tình chừa ra bên sườn mặt cho An Tịnh Tuyết, ý cầu "hôn" vô cùng ràng. An Tịnh Tuyết có chút dở khóc dở cười, rất muốn hỏi ông trời Bạc Á Thần lạnh nhạt băng giá hôm nào đâu rồi, tên sắc phôi bên cạnh là ai a~ Sao người lại có thể thay đổi nhanh như vậy chứ?!!

      --- -------

      An Gia.

      "Con bé kia đâu? Trưởng bối đều dậy rồi mà nó còn ngủ à, chẳng ra thể thống gì cả!"

      Lưu Tuệ và An Mẫn Hi khó có bữa chịu ăn sáng ở nhà, phát trong bếp hề có bóng dáng An Tịnh Tuyết như mọi khi, Lưu Tuệ liền vui mừng ra mặt bắt đầu kiếm chuyện gây khó dễ. Có trời mới biết bà ta muốn tìm lí do để đuổi An Tịnh Tuyết như thế nào, nhưng vì luôn giữ bộ dạng thiên sứ ôn hòa, chăm chỉ lễ phép, dù bị khó nghe cũng cãi lại câu nên kế hoạch của bà ta luôn bị ngâm nước nóng. Bây giờ hay rồi, cuối cùng An Tịnh Tuyết cũng có kẻ hở để bà ta bắt lấy.

      An Mẫn Hi ngồi bên cạnh cũng mang tâm trạng như Lưu Tuệ, vội vàng hùa theo:

      " ta bị ba chiều đến vô pháp vô thiên rồi. Mấy biểu trước đây chỉ là giả tạo mà thôi. Con sớm biết mà."

      "Câm miệng."

      An Điền Phong khó chịu đập tờ báo xuống bàn, ông liếc đồng hồ tay chút, sau đó bảo với bà Lưu:

      "Bà lên phòng xem Tiểu Tuyết thế nào, chừng con bé bị ốm rồi."

      Bà Lưu nghe vậy liền giật mình, bối rối biết làm sao. Tuyết tiểu thư cả tối hôm qua về, bà định chờ hai mẹ con Lưu Tuệ rồi lập tức báo với ông chủ, ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này. Làm sao đây, nếu để bà chủ biết được Tuyết tiểu thư qua đêm bên ngoài, biết lại gây khó dễ thế nào nữa.

      Thấy bà Lưu cứ chần chờ đứng đó, An Điền Phong liền bực bội hỏi:

      "Bà nghe tôi gì sao, còn nhanh ."

      "Ông chủ, thực ra, thực ra...có khả năng Tuyết tiểu thư xảy ra chuyện rồi. Tối, tối hôm qua đến giờ... ấy vẫn chưa... về."

      An Điền Phong nghe vậy liền cả kinh, lập tức quát lên:

      "Chuyện lớn như thế sao giờ bà mới , mau báo cảnh sát."

      An Mẫn Hi và Lưu Tuệ nghe xong đều kinh ngạc, sau đó rất nhanh chuyển thành vui mừng hả hê.

      " cần đâu ba ơi, chẳng có chuyện lớn gì đâu, lát nữa thể nào cũng có người đưa chị ta về."

      Câu đầy ám muội của An Mẫn Hi vang lên, lập tức có thêm giọng của Lưu Tuệ chen vào:

      "Tiểu Tuyết cũng lớn, đương rồi qua đêm bên ngoài cũng là chuyện thường mà, có trách trách nó chịu gọi về báo tiếng làm cả nhà lo lắng..."

      "Bà im ngay , con bé mới phải loại người như mẹ con bà vậy. Nó hiền lành ngoan ngoãn, nhất định phải có chuyện gì xảy ra mới về được. Bà quan tâm thôi còn ở đây xấu nó, bà còn ra dáng trưởng bối sao???"

      Mẹ con An Mẫn Hi bị chọt trúng chỗ đau vừa tức vừa xấu hổ lên lời. An Mẫn Hi từ lúc mười hai tuổi tập tành uống rượu hút thuốc, đêm nào cũng lén ra ngoài chơi với lũ côn đồ lãng tử ra gì, việc qua đêm bên ngoài sớm đếm được mười ngón tay, cái gọi là trinh tiết đương nhiên cũng mất từ lâu. Lưu Tuệ làm mẹ cũng chẳng hơn tí nào, thường xuyên tiệc tùng thâu đêm, qua lại với biết bao nhiêu đàn ông. An Điền Phong có nghĩa là ông biết, việc ông ngủ riêng với Lưu Tuệ hơn ba năm nay chứng tỏ điều đó. chỉ thế, An Điền Phong cũng nghi ngờ Lưu Tuệ có liên quan đến việc An Tịnh Tuyết mất tích mười năm trước, nhưng vì có chứng cứ, lại muốn phá hoại gia đình nên chẳng ra mà thôi.

      "An Điền Phong, ý ông là như thế nào hả? Mẹ con tôi rốt cục làm gì mà phải chịu ông sỉ nhục. Con bé kia chẳng qua là người dưng mà thôi, hay là, hay là nó bò lên giường ông rồi hả?!!"

      "Bốp!"

      Lưu Tuệ ôm bên má, trừng lớn mắt nhìn về An Điền Phong. Bà ta thể tin rằng mình vừa bị ông chồng hổ giấy luôn nhát gan sợ phiền phức tát cho cái. Ngay cả An Mẫn Hi cũng há hốc kinh ngạc.

      Lúc này, đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên. Lưu Tuệ hai mắt long lên sòng sọc nhìn ra ngoài cửa, lớn tiếng la hét:

      "Nhất định là ông bị trúng tim đen nên thẹn quá thành giận mới đánh tôi chứ gì! Hừ, để con tiện nhân đó vào đây, tôi muốn hỏi nó xem các người làm những chuyện xấu xa gì!!!"

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 23
      An Tịnh Tuyết đứng ở ngoài cửa nghe được Lưu Tuệ lớn tiếng la hét, miệng khỏi cười lạnh. A, biết là thế nào bà dấu này cũng nhịn được mà. Chỉ mong bà ta năng quá mức ngu xuẩn, nếu ...

      Bạc Á Thần theo sau lưng An Tịnh Tuyết cũng cau mày vì tiếng ồn. Lúc điều tra thông tin về , đương nhiên biết được sống chung với chú của mình. Tuy nhiên, nhìn thái độ của lúc này, xem ra quan hệ giữa bọn họ hề tốt đẹp.

      "Tiểu thư, về rồi. Bà chủ tức giận lắm đó, nên cẩn thận chút. Vị này là..."

      Bà Lưu ra mở cửa quan tâm nhắc nhở phen. Lúc này, bà cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Bạc Á Thần phía sau An Tịnh Tuyết, lại phát mặc áo ngủ và khoác áo vest nam, trong đầu liền nổi lên nghi ngờ. Chẳng lẽ Tuyết tiểu thư qua đêm với đàn ông bên ngoài???

      An Tịnh Tuyết biết bà Lưu có suy nghĩ sai lệch, liền :

      "Xin lỗi bác. Tối qua con về chắc khiến mọi người lo lắng lắm. Còn đây là chú Bạc Á Thần, người cứu con khỏi việc bị xe tung hôm trước. Vì chú ấy bị thương nên con phải ở lại bệnh viện chăm sóc, điện thoại lại bị hỏng mất nên thể gọi về thông báo được ạ, mong bác đừng để bụng."

      Bà Lưu thấy người Bạc Á Thần có rất nhiều băng gạc nên liền tin, thở phào tiếng rồi đáp:

      " Ơn trời, may mà tiểu thư có việc gì. Cảm ơn cậu Bạc nhé. Hai người mau vào , ông chủ mong tiểu thư đó."

      An Tịnh Tuyết vừa đặt chân vào phòng khách, Lưu Tuệ cũng từ trong nhà ăn chạy ra. mặt bà ta còn in dấu tay đỏ hồng, bộ dạng dữ tợn cực kì, hai mắt hung hăng nhìn chằm chằm . An Tịnh Tuyết hiểu sao liền muốn cười, đây là con tinh tinh vừa mới xổng khỏi sở thú nào vậy?

      "Tiểu tiện nhân, cuối cùng mày cũng về rồi đó à! Xem xem, còn dẫn theo cả đàn ông về nhà đây này, chẳng lẽ ăn nằm ở khách sạn chưa muốn về lăn lộn ở nơi này hay sao?"

      "Bà câm miệng cho tôi."


      An Điền Phong thấy cái tát của mình vẫn ngăn được cái miệng thối của Lưu Tuệ liền tức giận thôi. Ông ta còn ra dáng người chồng sao, còn ra dáng người chủ gia đình sao??? Ông ta so với ăn xin ngoài đường còn muốn vô dụng hơn!!! Rốt cục lúc đó tại sao ông ta lại cưới người như Lưu Tuệ chứ, sai lầm, đúng là sai lầm rồi.

      Lưu Tuệ làm như nghe thấy An Điền Phong quát, tiếp tục chửi bới, càng lúc càng khó nghe.

      "Này cậu, con bé này chỉ ăn nằm với cậu thôi đâu, cả ông chú nó đứng kia cũng từng được nó tận tâm hầu hạ đó. Loại con mới tí tuổi dâm đãng ti tiện như thế này, cậu vẫn nhanh vứt hơn..."

      An Tịnh Tuyết có chút ca ngợi trí tưởng tượng siêu quần của Lưu Tuệ, ngay cả chuyện chú cháu loạn luân mà bà ta cũng nghĩ ra được, là do xem quá nhiều AV biến thái sao?

      Bạc Á Thần những hề cảm kích vì Lưu Tuệ hảo tâm "nhắc nhở" mà còn tức giận đến sát khí dày đặc, người phụ này dám ở trước mặt sỉ nhục bé con như vậy là muốn sống nữa sao? Nếu phải bà ta là của bé con, nhất định ngần ngại bóp chết bà ta ngay tại đây đâu.

      Phát Bạc Á Thần biến hóa, An Tịnh Tuyết huých vào tay cái, ý bảo phải bình tĩnh, mọi chuyện cứ để tự giải quyết.

      "Thưa , chắc hiểu lầm rồi. Chú Bạc đây là ân nhân của con, tối qua chính chú ấy cứu con khỏi bị tai nạn xe..."

      An Tịnh Tuyết chưa dứt câu An Mẫn Hi vừa ra liền cười phá lên.

      ta vuốt vuốt mái tóc vàng choé của mình, chế giễu :

      "Ân nhân, tai nạn xe, nghĩ lời dối tầm thường đó có thể lừa chúng tôi sao? Tôi bà chị à, ngủ qua đêm với vịt* cứ ra , ngại ngùng gì chứ..."

      (*)vịt: trai bao. Tương tự Trung Quốc có từ "gà" để chỉ mại dâm.

      Ánh mắt An Mẫn Hi vừa chạm tới khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm của Bạc Á Thần liền ngậm miệng. Người đàn ông nlỳ, người đàn ông này sao lại trông quen đến vậy? Khoan , vừa rồi An Tịnh Tuyết gọi người đó là "chú Bạc", họ Bạc, họ Bạc... lẽ là...

      " phải chứ, trông thế này mà là trai bao sao. An Tĩnh Tuyết, cái loại phóng đãng vô liêm sỉ sáng quyến rũ chú mình, tối lại vung tiền mua đàn ông như mày nhà họ An này chứa được, mày mau dọn đồ rồi cút ngay !"


      An Mẫn Hi muốn ngăn Lưu Tuệ mà còn kịp rồi, ta khẽ kéo tay bà ta để nhắc nhở nhưng lại bị hất ra. Đương nhiên, Lưu Tuệ đắm chìm trong cảm giác chiến thắng sao có thể để ý đến người khác nữa chứ. Bây giờ trong đầu Lưu Tuệ chỉ đầy hình ảnh An Tịnh Tuyết phải khuất nhục xách đồ cút xa khỏi căn biệt thự xinh đẹp của bà ta mà thôi. Như thế, bà ta phải lo lắng bí mật mười năm trước bị lộ nữa, dù sao con nhóc dâm đãng có lối sống bẩn thỉu có cũng chẳng ai tin. Cũng vì thế, Lưu Tuệ mới cố tình chụp cho An Tịnh Tuyết cái tội gian dâm với An Điền Phong.

      Khác với hoàn toàn những gì Lưu Tuệ nghĩ, An Tịnh Tuyết hề vội vàng biện giải hay khóc lóc cầu xin, chỉ bình tĩnh đứng đó mỉm cười nhìn bà ta như nhìn thằng hề diễn xiếc. Đợi Lưu Tuệ xong, An Tịnh Tuyết mới nhàn nhạt lên tiếng:

      " cần phải tốn công nghĩ ra những lí do hoang đường đó để đuổi cháu đâu ạ, vì cháu cũng định xin rời khỏi hôm nay. Suốt thời gian qua làm phiền chú nhiều rồi, cháu cũng thể tiếp tục ở lại lâu thêm nữa."

      "Tiểu Tuyết...chú..."


      An Điền Phong nãy giờ đứng ở bên như người vô hình cuối cùng cũng lên tiếng. Ông cảm thấy vô cùng áy náy và bất lực vì thể chăm sóc cháu mình đến nơi đến chốn. Vô dụng, ông đúng là quá mức vô dụng mà. Mặt mũi đâu để lúc chết ông còn gặp hai và chị dâu đây?!

      "Chú cần áy náy đâu ạ, chú quá tốt với con rồi mà. Con chỉ cảm thấy, chú vốn phải là người như thế này. Đời người rất ngắn, tội gì phải gom hết mọi tội lỗi lên người mình mà sống bó buộc chứ."

      An Điền Phong nghe xong như ngộ ra điều gì đó, cả người hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ. An Tịnh Tuyết hài lòng khi thấy ông như vậy, hy vọng ông có thể nhanh chóng thoát khỏi hai mẹ con ghê tởm này để uổng phí cuộc đời. Dù sao, sớm muộn gì cũng phải trả thù Lưu Tuệ, liên lụy An Điền Phong tốt lắm.

      "Mày còn nhanh cút khỏi đây, vớ vẩn gì đó."

      Lưu Tuệ sợ An Tịnh Tuyết ra thứ nên , vội vàng muốn đuổi người. An Tịnh Tuyết mỉa mai nhìn bà ta cái, cười :

      " yên tâm , tôi chuyện đó ra đâu. À, đây là lần cuối cùng tôi gọi bà là . Lần sau gặp lại, chúng ta tính hết nợ -mới -nợ- cũ. Tạm biệt."

      An Tịnh Tuyết lúc này còn bộ dạng thiên sứ hiền lành hôm nào, thay vào đó là khí thế mạnh mẽ khiếp người, ngay cả Lưu Tuệ và An Mẫn Hi đều sợ đến run rẩy. Khi An Tịnh Tuyết ra ngoài rồi, Bạc Á Thần mới lên tiếng:

      "Theo tôi được biết, bà sở hữu tài sản của cháu mình với tư cách người bảo hộ nhỉ? Tiểu Tuyết sắp 18 tuổi rồi, bà nên chuẩn bị thủ tục chuyển nhượng tài sản lại cho ấy từ bây giờ . Ngày mai, tôi cử luật sư đến gặp bà."

      Bạc Á Thần bá đạo , sau đó cũng bước ra theo An Tịnh Tuyết. Lưu Tuệ nghe xong tức đến choáng váng, cái gì, tên khốn trai bao kia vừa cái gì, bắt bà trả lại tài sản cho con tiện nhân kia sao, mơ tưởng, mơ tưởng! Chúng là của bà, là của bà!

      "Mẹ ơi, mẹ gây chuyện lớn rồi! Mẹ có biết người đàn ông kia là ai hả? Đó là tổng giám đốc tập đoàn XSX lớn nhất Châu Á, Bạc Á Thần đấy."

      "Mày ...cái gì..."
      Lưu Tuệ chỉ cảm thấy khí huyết nghịch chuyển, ngụm máu tươi phun ra, cuối cùng ngã phịch xuống đất ngất xỉu.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 24
      An Tịnh Tuyết cùng Bạc Á Thần trở lại xe. Đợi An Tịnh Tuyết nhận xong vali hành lý từ bà Lưu, Bạc Á Thần mới ra lệnh cho tài xế trở về biệt thự riêng của . ngờ vừa dứt câu lại lên tiếng:

      "Làm ơn dừng xe ở khách sạn Thiên Triều phía trước. Cảm ơn."

      Tài xế có chút bối rối nhìn Bạc Á Thần, dù sao cũng là người của ông chủ, chỉ nghe lệnh ông chủ cũng là đương nhiên. Tuy nhiên, Bạc Á Thần lại hề để ý đến mà chỉ nhìn chằm chằm vào An Tịnh Tuyết ngắm phong cảnh ngoài cửa xe, khuôn mặt miễn bàn có bao nhiêu khó coi. Bé con này muốn ở chung với sao, chẳng lẽ là do vụ Tạ Ngọc Sương làm ầm ĩ lúc sáng? Bấy giờ, Bạc Á Thần mới nhớ ra mình vẫn chưa giải thích ràng với An Tịnh Tuyết về thân phận của ta. vội vàng :

      "Đó là mẹ kế của tôi."

      Bạc Á Thần đột nhiên bỏ ra câu thành công thu hút chú ý của An Tịnh Tuyết. khó hiểu quan sát gương mặt lạnh nhạt của , tò mò hỏi:

      "Ai cơ?"

      "Buổi sáng..."

      Nếu An Tịnh Tuyết chú ý kĩ có thể thấy hai vành tai của Bạc Á Thần đỏ lên vì xấu hổ. Quả thực đây là lần đầu tiên chủ động giải thích việc gì đó, ngay cả tài xế cũng sắp trừng rớt hai mắt vì thể tin luôn rồi. vừa nghe được cái gì chứ, ông chủ cao cao tại thượng bá đạo chuyên quyền lại ấp úng giải thích với bé 16 tuổi, hơn nữa còn có vẻ khép nép như vậy. Ông trời ơi, mơ sao???

      Mặc dù Bạc Á Thần ràng, An Tịnh Tuyết vẫn hiểu được người muốn ám chỉ là ai. Chắc chắn là người phụ nữ điên sáng nay nhiều lần chửi bới , còn bị Bạc Á Thần đá cho phát vào bụng dẫn đến hư thai. Hóa ra ta phải tình nhân của mà là mẹ kế sao? Nhưng hình như mối quan hệ giữa hai người họ chỉ đơn giản như vậy .

      Bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của An Tịnh Tuyết, Bạc Á Thần có chút bối rối biết nên tiếp thế nào. Nếu Tạ Ngọc Sương theo đuôi suốt hai mươi năm, liệu có tức giận ? Nhưng cứ im lặng thế này nhỡ lại tiếp tục hiểu lầm phải làm sao?

      lúc Bạc Á Thần còn phân vân, điện thoại của đột nhiên đổ chuông. Bạc Á Thần nhìn màn hình cũng biết người gọi là ai, nhất định là lão già kia xót đứa con sắp ra đời nên muốn khởi binh vấn tội đây mà.

      Thấy Bạc Á Thần hề do dự tắt máy, An Tịnh Tuyết cũng đoán được tám phần lý do, cuối cùng để mặc tài xế đưa mình đến nhà Bạc Á Thần mà chống đối nữa. Có lẽ là do Bạc Á Thần vì trút giận nên mới mắc phải phiền phức, hay vì Bạc Á Thần giúp tìm đội ngũ hạng nhất để sửa chữa căn biệt thự, hoặc vì cái gì khác đến chính An Tịnh Tuyết cũng xác định được. Điều tất yếu là, cái nhìn của đối với Bạc Á Thần sớm thay đổi, chẳng qua An Tịnh Tuyết chưa nhận thấy mà thôi

      --- ---
      Sau khi sắp xếp phòng ở cho An Tịnh Tuyết, Bạc Á Thần lập tức đến công ty để giải quyết công việc. Thực ra tổng công ty của tập đoàn XSX nằm ở Hàn Quốc, Bạc Á Thần đến thành phố H chẳng qua là vì dự án mở rộng trung tâm thương mại XSX mà thôi. Trung tâm thương mại này là hệ thống chi nhánh đầu tiên xây dựng ở Trung Quốc, là đòn phủ đầu muốn dành cho tập đoàn Nhất Thế của "cha" mình. Quả phụ kì vọng của Bạc Á Thần, chỉ trong vòng ba năm, XSX lấn chiếm gần hết thị trường về thời trang và phụ kiện ở Trung Quốc, khiến doanh thu về lĩnh vực này của Nhất Thế bị tụt giảm trầm trọng, thậm chí bắt đầu có tình trạng thua lỗ. nghi ngờ gì nữa, chỉ cần trung tâm thương mại XSX mở rộng thành công, tập đoàn Nhất Thế bắt buộc phải ngừng kinh doanh lĩnh vực thời trang ngay lập tức. Với tập đoàn chỉ kinh doanh hai ngành là xây dựng và thời trang như Nhất Thế, đây tuyệt đối là đòn trí mạng.Vì thế, Bạc Á Thần rất coi trọng dự án lần này.

      Bạc Á Thần bận bịu, An Tịnh Tuyết cũng nhàn rỗi. Bởi vì, Stephen lại vừa thông báo phần hai của nhiệm vụ lần này rồi. những thế, ông ta còn dặn sau khi hoàn thành phần hai phải sang Las Vegat chuyến để ám sát ông chủ sòng bạc lớn. An Tịnh Tuyết mở laptop, sau đó đổi tần số viên hồng ngọc tai để xem ảnh đối tượng cần giết sau khi được mã hóa. Chỉ thấy đó là người thanh niên có khuôn mặt giống Thịnh Diệp Hân đến bảy phần, Thịnh Diệp Kiêu, 25 tuổi, vừa tốt nghiệp trường đại học ở Mỹ và về nước vào tuần tới. liền nhếch miệng cười, a, ngờ hết em lại đến người trai nha. Người muốn giết bọn họ hẳn phải có thâm thù đại hận với nhà họ Thịnh lắm đây. Chậc chậc, vụ Thịnh Diệp Hân bị cắt làm nhiều mảnh vừa rồi gây sóng gió , nếu phải Bạc Á Thần bao che cho An Tịnh Tuyết cũng thoát khỏi bị điều tra. Bây giờ muốn giết trai của ta xem ra khó khăn hơn nhiều, dù sao nhà họ Thịnh cũng có đề phòng rồi. Hơ, phải lên kế hoạch cụ thể thôi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :