1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần chết mỉm cười : bà xã sát thủ của tổng tài hắc đạo - Ngôn Aí (Chương 76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 9
      An Tịnh Tuyết mang tâm trạng vui vẻ bắt đầu xem xét tủ quần áo. Nhìn đống váy áo toàn bộ là màu đỏ rực khỏi hơi nhíu mày. An Tịnh Tuyết thích nhất là màu đỏ, đừng là váy áo, ngay cả giày dép, phụ kiện, trang sức cũng ngoại lệ. Tuy nhiên thể nghi ngờ lần này chúng đem lại cho chút phiền phức. Nhiệm vụ lần này nếu ăn mặc quá nổi bật gây chú ý, khó mà vô thanh vô tức thoát thân được. Xem ra cần phải mua bộ mới rồi.
      An Tịnh Tuyết bắt taxi đến trung tâm thương mại XSX, nơi nổi tiếng đắt đỏ nhất cả nước và có số lượng hàng hóa vô cùng đa dạng. khẽ chỉnh cặp kính mát rồi tiến thẳng về phía khu vực bán trang phục dạ hội, thầm nghĩ nhanh chóng chọn bộ đơn giản rồi về, dù sao cũng chỉ mặc có lần.
      muốn mua gì?” Nữ nhân viên vừa thấy An Tịnh Tuyết vào liền tỏ thái độ lạnh nhạt cùng khinh bỉ.
      An Tịnh Tuyết nghe vậy mắt khỏi thâm lại chút. Lại liếc chiếc đầm mặc người mình, liền hiểu ra. Chiếc đầm này thiết kế vô cùng đơn giản, chỉ có vài nếp gấp cách điệu và đường viền ren ở chân váy, người ngoài nhìn vào đều dễ dàng nghĩ nó là hàng rẻ tiền. Tuy nhiên, là chiếc váy này có giá năm mười ngàn đô la, là do An Tịnh Tuyết tự tay thiết kế và đặt may riêng tại Versace. Vì là hàng đặt may nên nó đương nhiên hề xuất các catalo hay tạp chí, nữ nhân viên biết cũng chẳng có gì lạ. An Tịnh Tuyết muốn nhiều với người có ánh mắt thấp kém nên hoàn toàn lơ đẹp nữ nhân viên, tự mình chọn lựa. Nữ nhân viên thấy An Tịnh Tuyết để mình vào mắt rất tức giận, tuy nhiên là khách hàng nên thể đuổi ra, đành châm chọc :
      có tiền mà cũng dám vào đây mua đồ, hừ, cẩn thận đấy, làm hư cái gì cho dù bán mình cũng trả nổi!”
      Nữ nhân viên bắt gặp An Tịnh Tuyết vẫn im lặng liền khó chịu vô cùng. ta định vài câu nữa vị tiểu thư khác vào. Nữ nhân viên hình như quen biết ta, vội vàng chạy ra tiếp đón:
      “Thịnh tiểu thư!”
      Thịnh Diệp Hân coi thường liếc nữ nhân viên cái, cả người toát lên khí thế cao ngạo kiêu căng. Bộ váy body màu rượu đỏ ôm sát càng tôn lên dáng người siêu chuẩn của ta, cộng thêm cổ áo chữ V khoét sâu để lộ gần như bộ ngực lớn trắng muốt khiến ít đàn ông bên ngoài chăm chú ngắm nhìn, thậm chí còn chảy cả nước miếng.
      “Hàng mới.”
      Thịnh Diệp Hân chán ghét ánh mắt của lũ giống đực bên ngoài, kiên nhẫn quát nữ nhân viên. Toàn là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga, ghê tởm. Lại nghĩ đến hình bóng tuấn mỹ của người đàn ông nào đó, gương mặt của ta liền lên chút e thẹn. Chỉ có người đàn ông hoàn mỹ như thế mới xứng đôi với Thịnh Diệp Hân mà thôi.
      Nữ nhân viên biết tính tình ta, khúm núm vâng dạ dẫn đường đến quầy hàng mới nhập, ngờ lại bắt gặp An Tịnh Tuyết cũng ở chỗ này. Thấy cầm tay hai bộ váy định có giá trị hơn triệu nhân tệ, nữ nhân viên liền quýnh lên muốn giật lấy, còn tức giận mắng:
      có biết chúng đắt cỡ nào hả, còn dám động vào!”
      An Tịnh Tuyết nhanh như cắt né tránh cánh tay của nữ nhân viên, hơi cau mày. bỏ qua cho ta lần rồi, ai ngờ người này mắt chó thấy được ngà voi, càng lúc càng quá đáng.
      “Tại sao tôi thể động vào?”
      An Tịnh Tuyết khẽ cười, ánh mắt bị cặp kính nâu che khuất thấy biểu cảm. Nữ nhân viên bắt gặp An Tịnh Tuyết chịu trả lại váy còn mỉm cười khiêu khích liền tức đến đỏ bừng mặt. ta mở miệng hăm dọa:
      “Mau đặt chúng xuống, nếu tôi gọi bảo vệ tống cổ ra khỏi đây!!!”
      An Tịnh Tuyết làm như nghe thấy, chẳng hề động đậy. Thịnh Diệp Hân đứng bên xem tranh cái lâu liền biết chuyện gì xảy ra, tưởng gì, ra lại là thứ dân đen thấp kém học đòi quý tộc. ta khinh bỉ liếc An Tịnh Tuyết cái, kiêu căng ra lệnh:
      “Bỏ bàn tay dơ bẩn của mày ra! Những món hàng này mày cũng xứng đụng vào sao?”
      An Tịnh Tuyết lúc này mới chú ý đến Thịnh Diệp Hân, vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ánh mắt liền lóe lên. Mới sáng nay thôi, bắt gặp khuôn mặt này danh sách con mồi do Stephen gửi cho. Thịnh Diệp Hân, 22 tuổi, con út của Thị trưởng thành phố H Thịnh Kính Tùng. A, có nên giải quyết ta ngay tại đây nhỉ?
      Thịnh Diệp Hân thấy An Tịnh Tuyết nhìn mình liền hiểu sao rùng người cái, sau đó lại rất nhanh trấn định lại, thầm nghĩ con nhóc có thể làm gì ta chứ. Nếu Thịnh Diệp Hân biết được tối nay mình bị phanh thây dưới bàn tay của “con nhóc” này, biết ta có hối hận vì những hàng động lúc này của bản thân nữa.
      “Mày nhìn cái gì, có tin tao móc mắt mày ra hả?...Á”
      Thịnh Diệp Hân chỉ tay vào mặt An Tịnh Tuyết mà quát, ngờ ngón trỏ bị túm được, dùng lực chút liền bẻ gãy. Thịnh Diệp Hân đau đến mức ngã quỵ xuống sàn, ôm tay khóc rống lên, bộ dạng chật vật vô cùng. Nữ nhân viên ngờ tình lại đến mức này, vội vàng muốn đỡ ta, ngờ cổ chân đột nhiên nhói lên cái rồi cũng ngã đè lên người Thịnh Diệp Hân.
      Thịnh Diệp Hân đau đến chết lặng nay còn bị đè nặng, đầu choáng váng đến mức muốn ngất . Nữ nhân viên ngay cả khóc cũng khóc nổi, xong rồi, ta sau này xong rồi. Đắc tội với con Thị Trưởng, đừng là mất việc, mạng sống cũng khó mà còn. Càng nghĩ, nữ nhân viên càng tức giận, căm hận nhìn An Tịnh Tuyết. Là ta, tất cả đều do ta gây ra. Nữ nhân viên hùng hổ định đứng dậy túm lấy An Tịnh Tuyết đánh trận bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la hét hoảng loạn, tiếng chân người chạy trốn rầm rập.
      “Đoàng!”
      An Tịnh Tuyết nghe thấy tiếng súng liền biết có biến, lập tức bước nhanh ra ngoài, hề quan tâm nữ nhân viên kinh hoảng và Thịnh Diệp Hân quằn quại sàn. Vừa đến cửa khu váy dạ hội, liền thấy gã đàn ông cả người buộc đầy bom cầm súng đứng giữa đại sảnh. Gã ta trông rất bẩn thỉu và điên loạn, ngừng nả súng về phía những người chạy trốn, lớn giọng gào thét:
      “Cấm chạy! Đứa nào dám chạy tao bắn chết! Mau đóng cửa khu thương mại cho tao, nếu tao cho nổ số bom này ngay lập tức! Tên kia, mày có nghe thấy hả?”
      Dứt câu, gã liền bắn phát vào cánh tay nhân viên bảo vệ còn chần chừ. Chiêu giết gà dọa khỉ quả nhiên rất có hiệu nghiệm, toàn bộ các cửa của khu thương mại hoàn toàn bị đóng lại, hơn hai trăm con tin người ôm đầu khóc lóc ở đại sảnh, người cố gắng lẩn trốn trong các gian hàng, chỉ có An Tịnh Tuyết vẫn đứng khoanh tay ở chỗ đó, chưa hề di chuyển. ngờ chỉ mua sắm chút lại có thể gặp chuyện thú vị thế này, đúng là rất may mắn nha.
      Vì An Tịnh Tuyết đứng ở tầng ba, hướng ra đại sảnh cùng phía với gã đàn ông nên gã nhìn thấy còn có con tin to gan như thế, tiếp tục la hét ra lệnh:
      “Mau gọi điện thoại cho Tổng Tài các người tới đây, nhanh lên!!!”
      Bảo vệ hốt hoảng lập tức gọi về cho tổng công ty. An Tịnh Tuyết mỉm cười, xem ra gã đàn ông này có thù oán với Tổng Tài của tập đoàn XSX, hơn nữa còn , đến mức muốn dùng chính mạng sống của mình để lôi kẻ thù cùng hơn hai trăm con tin ở đây cùng xuống hoàng tuyền. An Tịnh Tuyết thầm cảm thán chút, sao gã đàn ông này lại ngu ngốc thế chứ. Bây giờ mới tám chín giờ sáng, người có nhu cầu đến trung tâm thương mại chưa cao, muốn chết cách oanh liệt nên chọn buổi tối mới phải, lúc đó số người bồi táng cũng phải hơn ngàn người. Hoặc là, gã đàn ông này vẫn còn lương thiện chăng? Ha ha, nực cười mà.
      lâu sau, An Tịnh Tuyết nhìn thấy bên ngoài bị bao vây bởi rất nhiều cảnh sát cùng đội ngũ bắn tỉa. Tuy nhiên theo nghĩ như thế cũng chẳng ích lợi gì, bởi vì cửa kính của khu thương mại này đều là kính chống đạn cao cấp, xuất của cảnh sát bây giờ chỉ khiến gã đàn ông dưới kia thêm điên cuồng mà thôi. Lúc này, đột nhiên chiếc Roll-Royce Phantom Extended Wheelbase vào giữa đội ngũ cảnh sát. Gã đàn ông vừa nhìn thấy chiếc xe sang trọng đó hai mắt liền long lên sòng sọc, tràn đầy hận thù thét lớn:
      “Bạc Á Thần!!!”
      thuyt thích bài này.

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 10
      Khi người đàn ông từ xe bước xuống thời gian dường như ngưng đọng lại, tất cả mọi người đều dời mắt nhìn về hình bóng của ta. Người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, thân tây trang Armani cao ngất, thân hình hoàn mỹ chứa đầy sức mạnh. Ngũ quan ta như được Thượng Đế ưu ái tự tay chạm khắc từng chi tiết, mỗi bộ phận đều cực kì tinh tế, sắc sảo. Cặp kính làm giảm bớt phần dã mị hoặc của người đàn ông, thay vào đó là cấm dục nghiêm túc khó thành lời, tuy nhiên như vậy lại gợi lên khao khát chinh phục của phái nữ. Mỗi bước chân của ta như được bao phủ bởi tầng ánh sáng uy quyền, cả người tràn đầy khí thế vương giả, mỗi cử chỉ, mỗi động tác đều cực kì cao quý.

      An Tịnh Tuyết thưởng thức vẻ đẹp hiếm gặp này người đàn ông như cảm nhận được khẽ ngước mắt lên. Tầm mắt hai người giao nhau giữa trung, tuy đều bị ngăn cách bởi tầng mắt kính nhưng hề ảnh hưởng đến việc họ đánh giá lẫn nhau. An Tịnh Tuyết khẽ biến sắc khi nhìn vào cặp mắt màu lam nhạt kia, nó giống như hồ nước sâu thấy đáy lại cực kì lạnh lẽo. Đó phải là lạnh lẽo bình thường mà còn pha lẫn với đạm mạc trần thế, cặp mắt như nhìn thấy toàn bộ đạo lí trong thế giới này, hoàn toàn thoát tục, giống như còn gì có thể khiến ta giao động nữa. Người như vậy tuyệt đối phải người thường, rốt cục phải trải qua cuộc sống thế nào mới khiến ta có được cặp mắt đẹp như thế chứ. An Tịnh Tuyết bất giác liếm môi, nếu như có thể, muốn móc nó ra trưng vào tủ kính ngay lúc này.

      Bạc Á Thần chỉ dừng tầm mắt ở người An Tịnh Tuyết chưa đến ba giây rồi dời giống như phát bất kì người nào, tuy nhiên trong lòng lại hoàn toàn trái ngược. Ánh mắt thưởng thức cùng ham muốn quái dị ấy khiến toàn thân ta giống như bị thiêu đốt, loại cảm xúc cứ lan tràn. Hình ảnh thiếu nữ trắng muốt mỏng manh như thủy tinh mặc người bộ váy đỏ rực cùng với mái tóc dài khẽ phất phơ trong gió thoáng chốc in sâu vào tận tâm trí của Bạc Á Thần. ngờ người quen sống lạnh bạc suốt ba mươi năm như mình lại đột ngột thay đổi cảm xúc chỉ vì nhóc xa lạ như vậy.

      “Bạc Á Thần, mày còn nhớ tao , hả?!!”

      Giọng ồn ào của gã đàn ông đeo bom vô tình kéo Bạc Á Thần ra khỏi suy nghĩ của mình. hơi cau mày khó chịu, đáp lời nào. Gã đàn ông thấy thái độ trầm tĩnh của Bạc Á Thần vừa tức vừa thẹn, tiếp tục quát:

      “Tao chính là Chu Trấn Đông, tổng giám đốc của công ty Vạn Viễn đây! Người bị mày hại đến tan cửa nát nhà! Vậy mà mày lại nhớ sao??? Mày cư nhiên dám quên!”

      Bạc Á Thần nghe đến công ty Vạn Viễn quả nhiên có chút ấn tượng. Hình như vài tháng trước tập đoàn XSX đúng là có thu mua nó phải. Tuy nhiên kế hoạch này rất , cũng chỉ được nghe báo cáo sơ qua mà thôi.

      “Vì mày mà tao mất hết tất cả, công ty, nhà ở, ngay cả vợ con cũng bỏ tao mà ! Hôm nay dù tao có chết cũng phải kéo mày cùng! Bạc Á Thần, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mày!!!”

      Gã đàn ông hét lớn rồi nả súng về phía Bạc Á Thần, tuy nhiên cảnh tượng lạ lùng lại xảy ra. Chỉ thấy Bạc Á Thần dường như đứng yên động đậy nhưng tất cả viên đạn đều bắn trật, phát cũng trúng! Người ngoài nhìn vào đều nghĩ là gã đàn ông vì bị kích thích quá mức nên nhắm chuẩn, nhưng An Tịnh Tuyết là sát thủ hàng đầu sao có thể nhìn ra. Mỗi đường đạn bắn ra đều bị Bạc Á Thần tiên đoán trước, sau đó dùng tốc độ cực kì nhanh mà nhàng né tránh. Đôi khi chỉ là cái nhấc chân, cái xoay cổ, động tác ta thành công thoát khỏi viên đạn. Người này, đúng là rất nguy hiểm! biết nếu đấu 1vs1 với ta phấn khích đến mức nào đâu. An Tịnh Tuyết nở nụ cười nhạt chứa khát máu vô hạn, tiếp tục quan sát tình hình bên dưới.

      Lúc này Bạc Á Thần đứng yên né tránh nữa mà tiến từng bước về phía gã đàn ông, bộ dáng như dạo trong công viên bình thường, hề ý thức được những viên đạn xẹt qua xung quanh mình. Gã đàn ông liên tục nả súng nhưng trúng phát nào vô cùng tức giận, thấy Bạc Á Thần càng lúc càng đến gần trong lòng liền sợ hãi thôi, la hét đe dọa:

      “Đứng lại, mày đứng lại cho tao! Nếu tao …”

      “Rầm!!!”

      Khi chỉ còn cách gã đàn ông vài mét, Bạc Á Thần đột nhiên tăng tốc, cú đá cực mạnh phóng ra. Gã đàn ông chỉ thấy mắt hoa lên, sau đó cả người bị văng ra xa, thân mình nặng nề đập xuống sàn nhà lạnh lẽo, đến súng cũng đánh rơi. Gã đàn ông vừa hoàn hồn lại liền muốn với tay nhặt khẩu súng lên, ngờ đôi giày da cá sấu giậm mạnh lên cánh tay của .

      “Grắc!”

      “Á á á!!!”

      Tiếng xương cốt vỡ vụn cùng tiếng thét như bị heo chọc tiết đồng thời vang lên, cả đại sảnh đều kinh ngạc nhìn tình huống vừa xảy ra. ngờ tổng giám đốc tập đoàn XSX lại có thể tay thu phục tên khủng bố có súng và đeo bom dễ dàng như vậy, nhất thời tiếng khen ngợi ca tụng lan tỏa khắp nơi.

      Thấy cảnh sát bên ngoài ập vào, gã đàn ông căm hận nhìn khuôn mặt cao cao tại thượng của Bạc Á Thần rồi liều mình dùng tay còn lại muốn khởi động bom. Bạc Á Thần định giẫm nốt cánh tay còn lại của ánh sáng bạc lóe lên, tức bộ điều khiển bom bên hông của gã đàn ông bị cắt nát thành nhiều mảnh. Gã đàn ông tuyệt vọng gào thét, sau đó rất nhanh bị cảnh sát tóm lấy.

      “Bạc Á Thần, Bạc Á Thần, tao tuyệt đối tha cho mày đâu! Có thành quỷ tao vẫn nguyền rủa mày!!!”

      Tiếng la hét càng ngày càng xa, Bạc Á Thần hoàn toàn để những lời đó vào tai, hơi cúi mình nhặt những mảnh vỡ lên xem. Rốt cục là ai? Ánh mắt đảo quanh đại sảnh hồi, sau đó phát bóng dáng đỏ rực tầng ba biến mất từ lúc nào, trong lòng bỗng dâng lên mất mát khó hiểu.

      “Tổng giám đốc, ngài sao chứ?”

      Thư kí Lâm hoảng hốt chạy vào, may là ông chủ sao, nếu hối hận đến chết mất. Đáng lẽ ra nên thông báo việc bảo vệ của trung tâm thương mại gọi đến mới phải, nếu cũng chẳng hại tổng giám đốc nguy hiểm phen thế này.

      “Tổng giám đốc, tổng giám đốc?”

      Thấy Bạc Á Thần vẫn ngẩn người, thư kí Lâm liền kêu thêm vài tiếng nữa.

      .” Bạc Á Thần lên tiếng.

      An Tịnh Tuyết đứng trong đám người nhìn Bạc Á Thần rời , ánh mắt lóe lên tia mong đợi. có cảm giác mình sớm gặp lại người đàn ông thú vị này thôi, có thể là với tư cách thợ săn và con mồi cũng biết chừng. Lúc đó, hẳn là thú vị lắm.

      “Hẹn gặp lại, Bạc Á Thần~”
      thuyt thích bài này.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 11
      Trời vừa chập choạng tối, khách sạn Lous ở trung tâm thành phố H bắt đầu nhộn nhịp hẳn lên. Những chiếc xe hơi đắt tiền ngừng đổ xịch trước cổng, thiếu gia tiểu thư, tuấn nam mỹ nữ, thậm chí còn có số nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh trẻ đều tụ tập ở đây. mặc người bộ váy quây ngực màu đen với mái tóc búi cao đơn giản bước vào. thoạt nhìn có gì đặc biệt, giữa đám đông ăn mặc sang trọng càng có vẻ chìm nghỉm. Mà này, ai khác chính là An Tịnh Tuyết.

      An Tịnh Tuyết lui vào góc đại sảnh, cả người hầu như chìm vào bóng tối, đảo mắt quan sát xung quanh. Nhiệm vụ lần này của chia làm ba phần, cầu của phần đầu tiên chính là tại buổi tiệc này công khai giải quyết con mồi thứ nhất. An Tịnh Tuyết là người coi việc giết người như chế tạo tác phẩm nghệ thuật, có nghệ sĩ nào lại thích tác phẩm của mình được nhiều người ngắm nhìn đâu, cũng ngoại lệ. Đó là lí do tại sao An Tịnh Tuyết nhiệm vụ lần này cực kì hợp khẩu vị của .

      “Cảm ơn mọi người hạ cố đến chung vui cùng Cố gia chúng tôi.”

      cặp vợ chồng trung niên đứng ở bục phát biểu lôi kéo chú ý của toàn thể mọi người trong bữa tiệc. Người đàn ông là Thẩm Đức Phương, chủ tịch tập đoàn xây dựng Thẩm Húc, người phụ nữ còn lại cũng chính là Thẩm phu nhân Châu Ngọc Hoa. Bọn họ là chủ nhân của bữa tiệc tối nay, bữa tiệc ăn mừng Thẩm gia vừa giành được hợp đồng xây dựng khu nghỉ mát Elised khiến người khác ghen tị đỏ mắt. An Tịnh Tuyết cũng từng nghe qua về khu nghỉ mát sắp xây dựng này, nghe nó nằm đảo A phụ cận thành phố H, kinh phí bỏ ra cực kì lớn lên đến hàng trăm tỉ USD, lợi nhuận thu được đương nhiên khỏi phải bàn. Vì muốn có được hợp đồng này mà tất cả các công ty, tập đoàn xây dựng cả nước đều tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, ở tại thành phố H này càng kịch liệt hơn. ngờ, cuối cùng nó lại về tay Thẩm gia.

      “Hừ, cứ đắc ý , để xem mấy người có bản lĩnh hoàn thành công trình đúng hạn hay !”

      quý phu nhân đứng cách An Tịnh Tuyết xa khuôn mặt tràn đầy ghen tức mà .

      “Vì có được hợp đồng mà bán cả con , loại người đó tôi khinh!”

      Giới kinh doanh ai biết con lớn của hai vợ chồng Thẩm Đức Phương làm người tình của trưởng phòng kế hoạch bên Elised, thời gian qua ảnh chụp cảnh hai người ân ái còn bị lan truyền mạnh báo chí. Scandal lớn như thế nhưng dù là Thẩm Đức Phương hay Châu Ngọc Hoa đều hề quan tâm. Cũng đúng thôi, lợi nhuận kếch sù thế kia, mảnh danh tiếng bị mất cũng vấn đề gì.

      “Xì xào.”

      Trong đại sảnh bỗng nhiên bùng nổ trận xôn xao cùng tiếng phụ nữ hét chói tai, ai còn chú ý đến vợ chồng Thẩm Đức Phương nữa mà đều hướng tầm mắt ra bên ngoài. Chỉ thấy người đàn ông dáng người cao lớn mang khí thế vương giả vào. Cặp kính dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng bạc chói mắt khiến người khác dám nhìn thẳng, mỗi bước của đều làm con tim của phái nữ rung động điên cuồng. Bạc Á Thần, Tổng Tài tập đoàn đa ngành XSX lớn nhất thế giới, đối tượng trong mơ của bất kì người phụ nữ nào.

      “Á á á, là Bạc Tổng!!!”

      “Bạc Tổng, Bạc Tổng!!!”

      là Bạc Tổng, a a a!!!”


      Bạc Á Thần vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt dẫn theo thư kí Lâm vào, bộ dạng ăn khói lửa nhân gian, vô dục vô cầu. An Tịnh Tuyết ngờ có thể gặp lại Bạc Á Thần nhanh đến thế, khuôn mặt trong trẻo nhất thời nở nụ cười. tốt quá, như vậy tác phẩm tối nay của đạt được giá trị lớn nhất rồi. biết sau khi Bạc Á Thần nhìn thấy kiệt tác của phản ứng như thế nào đâu. mong đợi nha~

      “Bạc Tổng đến là vinh hạnh cho chúng tôi quá!”

      Thẩm Đức Phương cùng Châu Ngọc Hoa vội vàng khúm núm cúi chào, nào còn vẻ cao cao tại thượng vừa rồi. Bạc Á Thần cũng kiêu ngạo, nhàn nhạt đáp:

      “Khách khí.”

      Đột nhiên cảm nhận được ánh mắt quen thuộc, Bạc Á Thần giật mình cái, lập tức về phía thiếu nữ chút nổi bật trong góc đại sảnh. phải bộ váy đỏ dị lúc sáng, thiếu nữ lúc này diện bộ váy màu đen đơn giản, mái tóc búi cao, son phấn, trang sức, tuy nhiên vẫn như cũ làm thể dời mắt. Kiểu dáng của bộ váy đen ràng hợp với lứa tuổi của , nhưng cũng vì thế khiến giống như nhóc ra vẻ người lớn, có vẻ đáng lên lời.

      An Tịnh Tuyết phát Bạc Á Thần nhìn mình liền cười đáp lại, nhất thời càng khiến khuôn mặt nhắn thêm rực rỡ sức sống. Bạc Á Thần cảm thấy tim mình dường như thoáng ngừng đập, kích động bỗng trào lên khiến muốn tiến đến ôm chặt vào lòng. Nghĩ là làm, trước con mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người xung quanh, Bạc Á Thần lập tức rảo bước về phía An Tịnh Tuyết. An Tịnh Tuyết ngờ Bạc Á Thần lại tới đây, ánh mắt lên chút nghi hoặc. Người này muốn làm gì nha?

      Thần!”

      Giọng nữ nũng nịu vang lên, bóng dáng hồng phấn đột nhiên lao tới trước mặt Bạc Á Thần. có dáng người cực kì quyến rũ, nhất là bộ ngực cỡ D cùng cặp chân mướt mát khiến người khác mơ màng, mái tóc nâu hơi xoăn làm tăng thêm nét nữ tính của ta. Mà trùng hợp làm sao, này chính là người bị An Tịnh Tuyết bẻ gãy ngón tay lúc sáng, Thịnh Diệp Hân!

      Thịnh Diệp Hân đỏ mặt nhìn khuôn mặt đẹp mê hồn của Bạc Á Thần, bộ dạng như thiếu nữ tư xuân. Thấy ta như vậy, những thiên kim tiểu thư khác đều tức đến giậm chân nhưng vì e ngại thế lực Thị trưởng đều dám gì.

      thần, nhớ em sao, em là Thịnh Diệp Hân, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau lại nhà hàng Nhật Hiên đó.”

      Bạc Á Thần cau mày, cực kì khó chịu vì bị cản đường, sau đó hề đáp lời mà vòng qua ta tiếp tục tiến về phía An Tịnh Tuyết. Thịnh Diệp Hân ngây ra, ta, ta cư nhiên bị bỏ qua! Suốt mười hai năm được cưng chiều sung sướng cùng hưởng thụ đủ loại cung phụng của đàn ông, lần đầu tiên Thịnh Diệp Hân được nếm tư vị bị coi thường. Người cao ngạo như ta đương nhiên thể chấp nhận chuyện này, vội vàng quay đầu muốn đuổi theo Bạc Á Thần.

      Lúc này Bạc Á Thần đứng trước mặt An Tịnh Tuyết, bóng dáng cao lớn hoàn toàn bao phủ lên cơ thể bé bên dưới. An Tịnh Tuyết bị hơi thở nhàn nhạt của Bạc Á Thần phả vào khuôn mặt cùng da thịt, cả người dường như run lên. thích cảm giác này, cảm giác như phụ thuộc vào ai đó, cực kì khó chịu. An Tịnh Tuyết bước lên bước ra ngoài ánh sáng nhằm thoát khỏi lãnh địa vô hình của Bạc Á thần, tươi cười :

      “Chào chú~ “
      thuyt thích bài này.

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 12​
      Bạc Á Thần thoáng chốc có cảm giác như mình vừa nhìn thấy thiên đường. Thiếu nữ xinh đẹp đeo vai cặp cánh trắng muốt mềm mại, cặp mắt lấp lánh với nụ cười rạng rỡ, tất cả hệt như bức tượng thần bao phủ đầy ánh sáng chói lòa. Luồng hào quang ấm áp ấy như sưởi ấm trái tim lạnh giá của Bạc Á Thần, khiến từng mạnh máu trong cơ thể bừng mở, sống mới lan tràn.

      “Chú à, chú sao chứ?”

      An Tịnh Tuyết nhìn người đàn ông tuấn mỹ ngây ngẩn trước mắt hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng . ràng ba mươi, còn là người luôn giữ bộ dạng lạnh nhạt đứng đỉnh cao nhìn xuống vô vàn kẻ yếu phía dưới, thế nhưng lại vì nhóc mười sáu như mà dao động. A, có nên tự hào đây?

      Bạc Á Thần nghe thấy giọng trong trẻo của An Tịnh Tuyết liền định thần lại, sau đó lại ngạc nhiên với chính bản thân mình. vừa làm cái gì, thế nhưng nhìn đến ngẩn người. Trong cuộc đời ba mươi năm của , chuyện này chính là lần đầu tiên xảy ra. Làm người lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm, Bạc Á Thần hề xa lạ với những người phụ nữ xinh đẹp hay cực phẩm vưu vật, tuy nhiên chưa từng có ai đủ khả năng tạo nên chút ấn tượng trong đầu , cho dù chỉ là đụng chạm nhặt cũng có. Vậy mà lúc này Bạc Á Thần lại vô cùng khao khát muốn ôm chặt bóng hình bé kia vào lòng, thậm chí còn có loại xúc động muốn đem cả thế giới đặt xuống dưới đôi bàn chân bé của , dành cho những điều tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất.

      “Vụt.”

      An Tịnh Tuyết chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên cái, sau đó cả người bị bao phủ bởi lồng ngực rắn chắc tràn đầy hương vị nam tính. Vòng eo bé của bị vây chặt giữa hai cánh tay màu đồng cổ đầy sức mạnh, hơi thở ấm nóng của phái nam từng đợt phả vào trán khiến lòng An Tịnh Tuyết run lên. Từ ngày tiếp nhận quá trình huấn luyện khắc nghiệt kia, những cái ôm, những lời an ủi hoàn toàn biến mất trong từ điển của An Tịnh Tuyết. Chúng quá xa xỉ với sát thủ, kẻ chuyên cướp lấy mạng người như . Thế mà người đàn ông này những dám ôm mà còn làm cho cảm xúc của dao động. Tình cảm chính là thứ cấm kị của sát thủ, khi mất tự chủ vốn có, sát thủ chỉ còn con đường chết! Mặc dù An Tịnh Tuyết có hứng thú với Bạc Á Thần, nhưng có nghĩa là dễ dàng tha thứ cho hành động này của .

      “Buông.”

      Giọng vốn trong trẻo dịu dàng đột nhiên trầm thấp xuống, An Tịnh Tuyết ngước cặp mắt lạnh lùng đến cực điểm nhìn Bạc Á Thần. Sát khí nồng đậm lan tỏa trong gian, thế nhưng Bạc Á Thần chút mảy may sợ hãi cũng có. Cặp mắt lúc này chỉ chứa đầy ôn nhu và đau lòng. Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy An Tịnh Tuyết ở trung tâm thương mại, cảm thấy phải là người bình thường. chỉ khoảng mười lăm mười sáu, trông non nớt mảnh khảnh như thế, vậy mà lại có thể bình tĩnh đứng nhìn gã khủng bố dữ tợn bên dưới tựa như khán giả xem vở hài kịch. Bạc Á Thần biết, để có được định lực như vậy, này phải trải qua ít chuyện kinh khủng. Thậm chí còn mơ hồ cảm nhận được vị huyết tinh người , mùi hương đặc trưng của sát thủ.

      “Hãy ở lại bên tôi.”

      Giọng chút gợn sóng tựa như câu trần thuật đơn giản, nhưng lại bộc lộ bá đạo tuyệt đối. An Tịnh Tuyết nghe xong trong lòng bỗng tràn lên cỗ tức giận mà chính cũng nhận ra. Sát thủ có trái tim mục rửa từ lâu vốn còn hỉ nộ ái ố lại tức giận, chuyện này chẳng phải đáng kinh ngạc sao?

      “Là mày!!!”

      Đúng lúc này giọng nữ chói tai vang lên, Thịnh Diệp Hân giận dữ tới. Thịnh Diệp Hân căm hận chỉ tay vào An Tịnh Tuyết, hai tròng mắt long lên sòng sọc đầy ghen ghét nhìn hai người ôm nhau ân ái kia. Con đỉ kia chỉ bẻ gãy ngón tay của , hại phải đeo băng dự tiệc thế này, bây giờ lại còn dám cướp người đàn ông của . Đê tiện, quá đê tiện mà!

      “Còn tuổi như thế lẳng lơ quyến rũ đàn ông, buổi sáng còn dám hành hung tao, bảo vệ đâu, mau bắt con đỉ này lại cho tôi! Sao các người có thể để loại người dơ bẩn này vào đây chứ!”

      An Tịnh Tuyết khẽ liếc ngón tay mà Thịnh Diệp Hân chỉ vào mình, trong lòng cười lạnh thôi. Xem ra bài học ban ngày vẫn chưa đủ a~ Mà cũng tốt thôi, dù sao con mồi tối nay của …cũng chính là… ta.

      ấy là người của tôi.”

      Lời của Bạc Á Thần vừa thốt ra, tất cả mọi người trong đại sảnh đều ngơ ngẩn. Thịnh Diệp Hân há hốc tin vào tai mình, đội bảo vệ khách sạn cũng dừng bước dám tiến đến. Ngay cả người có định lực cao như An Tịnh Tuyết cũng tránh khỏi dao động chút. ràng chỉ là câu đơn giản như thế, lại giống như lời tuyên ngôn đầy chân thành. Bạc Á Thần lên tiếng cũng chính là xác lập địa vị của An Tịnh Tuyết, người phụ nữ của tổng giám đốc tập đoàn lớn nhất châu Á XSX phải ai cũng có thể động vào. Cặp mắt đầy sát ý cùng uy áp mạnh mẽ của khiến Thịnh Diệp Hân và đội bảo vệ đều run lên, đầu gối như muốn khụy xuống mặt đất.

      “Tại sao, tại sao phải em mà là con đỉ ghê tởm ấy? Nó chẳng qua chỉ là hạng tiện dân thấp kém lẳng lơ mà thôi, có chỗ nào hơn người chứ! Bạc Tổng, em , ràng là em trước mà!”

      Thịnh Diệp Hân cam lòng lớn giọng oán trách, cứ mỗi từ ngữ từ trong miệng ta thoát ra lại khiến sắc mặt của Bạc Á Thần càng ngày càng trầm xuống, còn nét cười mặt An Tịnh Tuyết lại càng lúc càng sâu thêm. định cho ta sống lâu thêm chút nữa, nhưng xem ra được rồi. Bạc Á Thần còn chưa kịp sai người tống cổ Thịnh Diệp Hân ra ngoài chuyện kì dị xảy ra. Chỉ thấy Thịnh Diệp Hân vốn to họng chửi bới đột nhiên im bặt, hai tay dừng giữa trung hề có động tác. Mọi người chưa ai phản ứng hai tròng mắt ta bống nhiên trợn to lên như nhìn thấy thứ gì đó rất kinh khủng. Sau đó…

      “Phụt!!!”

      Đầu tiên là phần đầu, tiếp theo là hai cánh tay, cặp chân dài của Thịnh Diệp Hân bỗng nhiên rời khỏi cơ thể rồi rơi xuống. Máu loãng bắn ra xối xả, thấm ướt cả khuôn mặt và váy áo của vài thiên kim tiểu thư đứng gần đó.

      “Á! Á! Á!”

      Tiếng thét kinh hoàng chói tai ngừng vang lên, tất cả mọi người đều hoảng loạn muốn chạy trốn khỏi khu vực có thi thể Thịnh Diệp Hân, thậm chí có vài người còn bị sợ hãi đến mức ngất xỉu, sau đó bị những người khác giẫm đạp lên biết còn sống hay chết. Giữa khung cảnh hỗn loạn đầy huyết tinh đó chỉ có duy nhất hai con người vẫn còn đứng ôm nhau chút thay đổi, nam cao lớn tuấn mỹ, nữ nhắn thướt tha, quả là cặp đôi đẹp biết bao.

      “Chú à, nếu chú còn buông tay…đầu……bay…nha~”
      thuyt thích bài này.

    5. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 13
      Bạc Á Thần hề có ý định buông tay, chỉ chăm chú nhìn vào chiếc nhẫn bàn tay trắng nõn của An Tịnh Tuyết. Người bình thường đúng là thể nhìn thấy ra tay như thế nào, nhưng khác. Tốc độ của An Tịnh Tuyết rất nhanh, nhưng trong mắt Bạc Á Thần chỉ lóe lên chút tán thưởng mà thôi. Cái thích thú nhất chính là kĩ thuật của , dùng dây kim loại để giết người, cho dù là sát thủ có hơn ba mươi năm kinh nghiệm cũng có mà làm được. chỉ thế, thủ pháp giết người này còn cực giống thủ pháp tàn sát bang Raven mà Tùy Phong chụp lại, à , thủ phạm của hai vụ chính xác đều cùng là người, mà người đó ai khác lại là có vẻ ngoài mỏng manh này đây.

      “Chú…”

      An Tịnh Tuyết định dùng bạo lực giải quyết vấn đề, đột nhiên cả người bị nhấc bổng lên rồi bị Bạc Á Thần bế ra ngoài. An Tịnh Tuyết chỉ cao có mét sáu mươi, so với thân hình mét tám bảy của Bạc Á Thần ràng có chênh lệch rệt. Thoạt nhìn hai người giống như kỵ sĩ cùng công chúa trong truyện cổ tích, vô cùng đẹp đôi.

      “Tổng Tài, ngài đây rồi, hại tôi lo lắng muốn chết!”

      Giữa đám đông hỗn loạn, thư kí Lâm đáng thương vất vả bon chen chạy tới chỗ Bạc Á Thần, hai mắt rưng rưng y hệt con chó con. An Tịnh Tuyết thậm chí còn có thể thấy được hai lỗ tai vểnh lên cùng cái đuôi lông xù lắc qua lắc lại, liền bật cười. Nụ cười trong veo chút tạp chất nào đủ để hút hồn bất cứ ai, chỉ Bạc Á Thần mà ngay cả thư kí Lâm cũng nhìn đến ngây người.

      “Thiên sứ a~”

      Thư kí Lâm nỉ non thốt ra. Bắt gặp bộ dạng siêu ngố của thư kí Lâm, An Tịnh Tuyết lại cười. Bạc Á Thần lạnh lẽo liếc thư kí Lâm cái, trong lòng chua loét. hiểu sao thấy bé con trong lòng nhìn người đàn ông khác, cười với người đàn ông khác, lại khó chịu vô cùng.

      “Mau ra lấy xe.”

      Giọng nồng đậm uy áp cùng khí thế nguy hiểm làm thư kí Lâm giật bắn mình, vội vàng làm người dẹp đường cho họ ra bãi đỗ xe. Ba người vừa lên xe tiếng hú còi ngừng vang lên, cảnh sát tới.

      “Đừng lo lắng.”

      Nghe Bạc Á Thần như thế, An Tịnh Tuyết liền dời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài cửa xe, thản nhiên đáp:

      “Tại sao phải lo lắng? Còn nữa, chú muốn đưa Tuyết Tuyết đâu đây?”

      An Tịnh Tuyết đưa khuôn mặt nhắn của mình vào sát mặt Bạc Á Thần, bàn tay cũng rảnh rỗi vuốt ve lồng ngực của , bộ dạng đáng lại pha thêm ba phần quyến rũ. Mặc dù cách lớp áo sơ mi, Bạc Á Thần vẫn cảm nhận được ràng từng ngón tay mềm mại của An Tịnh Tuyết, cả người đều nóng ran khó chịu. Lần đầu tiên trong đời Bạc Á Thần nảy sinh dục vọng, hơn nửa còn là đối với thiếu nữ tuổi thế này.

      “Bé con, đừng nghịch lửa.”

      Bạc Á Thần giữ chặt lấy bàn tay quấy phá của An Tịnh Tuyết, hai mắt lại tràn ngập sủng nịnh cùng dục hỏa. Có lẽ lần đầu tiên thấy được người nhìn mình như vậy, An Tịnh Tuyết lại càng vui vẻ, càng to gan lớn mật muốn đùa giỡn thêm. Nhìn An Tịnh Tuyết thay đổi tư thế ngồi hẳn lên đùi mình, cặp mông tròn trịa còn ngừng ma sát, Bạc Á Thần cảm thấy mình sắp bị bức điên.

      “Chú à, chú làm sao vậy, rất khó chịu sao?”

      Hơi thở trong trẻo cùng mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ thành công khiến Bạc Á Thần mất kiềm chế. cúi đầu xuống bịt kín cặp môi hồng nhắn của , bá đạo chà sát liếm mút.

      “Ưm.”

      An Tịnh Tuyết ngờ Bạc Á Thần lại làm như vậy, bất ngờ rên lên tiếng. Người đàn ông này vừa nhìn liền biết là lần đầu tiên, kĩ thuật cao siêu, hoàn toàn chỉ làm theo bản năng. Tuy nhiên bản năng của Bạc Á Thần lại có thể bình thường sao? Đ áp án dĩ nhiên là . An Tịnh Tuyết bị đầu lưỡi trong miệng càn quét đến choáng váng, hô hấp dần dần thiếu hụt.

      “Xoạch.”

      Ánh sáng bạc lóe lên, mùi máu tươi bỗng lan tỏa trong khí. Bạc Á Thần lúc này rời khỏi môi An Tịnh Tuyết, ánh mắt đầy sát khí nhìn sợi dây kim loại vừa cứa qua cổ mình.

      “Nếu phải nể mặt chú chở giúp đoạn đường, tôi cắt đứt cái đầu này từ lâu rồi. Tôi ghét nhất là người xen vào việc của mình, cũng ghét nhất là người tự ý đụng vào người tôi. Lần sau nếu để tôi gặp lại chú…tôi nhất định nương tay nữa đâu.”

      Ánh mắt An Tịnh Tuyết lúc này chỉ tràn ngập màu đỏ khát máu, cả người trầm đầy sát khí. Chính người lăn lộn trong hắc đạo nhiều năm như Bạc Á Thần cũng khỏi có chút kinh ngạc, thiếu nữ chưa đến hai mươi có được khí thế của sát thủ kinh nghiệm ba mươi năm, đúng là khó có thể tin được. Đồng thời, Bạc Á Thần cũng cảm thấy vô cùng đau lòng, bé con trước mắt này nhất định trải qua rất nhiều huấn luyện tàn khốc. Hừ, nếu để tìm ra tổ chức nào huấn luyện bé con, nhất định dùng Huyết Long Bang xóa sổ bọn chúng, khiến bọn chúng sống bằng chết.

      “Chú lái xe, dừng ở đây cho con với.”

      Thấy Bạc Á Thần gì, An Tịnh Tuyết ghĩ rằng biết sợ, bộ mặt lại quay về vẻ thiên sứ bình thường, ngọt ngào bảo thu kí Lâm dừng xe. Thư kí Lâm có tiền đồ bị mê hoặc choáng váng, chưa đợi Bạc Á Thần cho phép làm theo lời An Tịnh Tuyết.

      “Cảm ơn chú!”

      An Tịnh Tuyết vừa đặt chân lên mặt đường tay đột nhiên bị kéo lại. Bạc Á Thần nhìn sâu vào mắt , bá đạo :

      “Lần sau đừng làm tôi bị thương, em hối hận, bé con.”

      Bạc Á Thần vốn là người lạnh nhạt đến cực điểm, nhưng có nghĩa là để bất kì ai cũng có thể khiêu khích quyền uy của mình. Nếu phải người ra tay là An Tịnh Tuyết hậu quả có thể tưởng tượng được.

      “Chú đừng lo. Dù sao chúng tay cũng gặp lại nữa đâu.”

      An Tịnh Tuyết gỡ tay Bạc Á Thần ra, sau đó kiên quyết xoay lưng bước . Bạc Á Thần ngồi trong xe nhìn bóng dáng bé con càng ngày càng xa, ánh mắt lóe lên.

      gặp lại sao? Việc đó phải do em quyết định, bé con.”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :