1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần chết mỉm cười : bà xã sát thủ của tổng tài hắc đạo - Ngôn Aí (Chương 76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 67: Ai Là Con Mồi?

      Vừa tránh thoát ba phát súng bất ngờ đó, An Tịnh Tuyết liền nhanh như cắt kéo Trần Phùng còn sửng sờ vào phía sau gốc cây lớn. mở ba lô, lấy ra con dao đa chức năng của Thụy Sĩ, trong lòng thầm chán nản thôi. Vì dã ngoại nên mang theo bất kì thứ vũ khí có lực sát thương lớn hay có thể tấn công từ xa nào. Bây giờ, ngoài việc cầm con dao này và cận chiến, còn cách nào khác.

      “Ngồi yên ở đây, dù có tiếng động gì cũng được ra!”

      Trần Phùng nghe vậy liền từ trong cơn hoảng loạn tỉnh lại. Cậu ta vội vàng kéo tay An Tịnh Tuyết, lắp bắp hỏi:

      “Vậy, vậy cậu sao?”

      An Tịnh Tuyết thèm nhìn bộ dáng run như cầy sấy của cậu ta, chỉ giật mạnh tay ra rồi lao vào rừng rậm. Trước khi bóng dáng của

      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 68: Còn Đường Lui

      Chiều muộn ngày hôm sau, đám người Thịnh Diệp Kiêu mới lên tới khu vực cắm trại đỉnh núi. Lúc này, mặt trời dần dần khuất bóng, cả bầu trời nhuộm màu vàng óng ánh vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên trừ An Tịnh Tuyết ra, ai còn đủ hơi sức để ngắm khung cảnh tuyệt diệu này.

      An Tịnh Tuyết leo lên cành cây cao, để những cơn gió mát lành thổi tung mái tóc của mình, linh hồn dần dần bay xa. bao nhiêu năm có được cảm giác bình yên thế này nhỉ, chính cũng chẳng nhớ nữa. Mà người đem lại những thứ này cho , lại chính là Bạc Á Thần.

      Nhờ có , mới nhận ra thế giới này vẫn còn tồn tại thứ gọi là “ấm áp”. Nhờ có , mới có thể sống như con người bình thường, trái tim đóng băng từ lâu cũng dần dần tan chảy. Nhờ có , mới có thể nếm được những tư vị ngọt ngào trong tình , thứ mà trước đây luôn cho là quá mức xa xỉ đối với sát thủ. Khi ngỡ mình hoàn toàn trở thành cỗ mãy giết người vô tri vô giác rồi, lại làm nhận ra mình vẫn còn là con người. Hóa ra, phải tất cả người thế giới này đều rời bỏ . Hóa ra… còn có .

      hiểu sao, trong đầu An Tịnh Tuyết bỗng xuất suy nghĩ kì lạ. Nếu làm sát thủ nữa …sao nhỉ? Nếu rời khỏi tổ chức M và sống cuộc sống bình thường? Nếu

      “Tịnh Tuyết, cậu ở đâu?”

      Tiếng gọi của Trần Phùng bất ngờ cắt ngang dòng suy nghĩ của An Tịnh Tuyết. hơi nhíu mày, sau đó lập tức nhảy xuống mặt đất.

      “Ở đây.”

      Trần Phùng lần theo tiếng động rất nhanh chạy đến chỗ . Cậu ta hơi thở dốc, :

      “Thầy Thịnh tìm cậu đấy. Chúng ta thôi.”

      Lúc này, Thịnh Diệp Kiêu hướng dẫn cách dựng lều trại cho các học sinh nam trong lớp. Càng hướng dẫn, mày của càng nhíu chặt. Xem ra, đánh giá quá cao lũ
      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 69: Kẻ Thù Ở Chung Lều

      Con suối ở cách chỗ lớp An Tịnh Tuyết cắm trại khá gần, từ xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vô cùng êm tai cùng luồng hơi ẩm mát lạnh. Ở hai bên bờ, cây cỏ mọc thành từng bụi xanh ngắt, nổi bật tấm nền đó lại là vài đóa hoa dại đủ màu sắc trông cực kì xinh đẹp. Vì trời hoàng hôn nên con suối phản chiếu màu mây, mang mình lớp áo vàng óng như kim sa, quyến rũ thể thành lời.

      Đám thiên kim tiểu thư vốn quen cuộc sống đại ở thành phố, nay lại thấy được cảnh đẹp mang đậm chất thiên nhiên như thế này phấn khích cực kì. Nhiều người lập tức lôi điện thoại ra, tụ tập thành tốp ba tốp năm chụp hình, tiếng cười đùa chuyện truyền tới ngớt. An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn tách biệt với bọn họ. ngồi tựa lưng vào gốc cây lớn gần đó, tiếp tục việc ngắm cảnh bị Trần Phùng làm gián đoạn lúc nãy. Còn vấn


      [​IMG]
      thuyt thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 69: Kẻ Thù Ở Chung Lều

      Con suối ở cách chỗ lớp An Tịnh Tuyết cắm trại khá gần, từ xa có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vô cùng êm tai cùng luồng hơi ẩm mát lạnh. Ở hai bên bờ, cây cỏ mọc thành từng bụi xanh ngắt, nổi bật tấm nền đó lại là vài đóa hoa dại đủ màu sắc trông cực kì xinh đẹp. Vì trời hoàng hôn nên con suối phản chiếu màu mây, mang mình lớp áo vàng óng như kim sa, quyến rũ thể thành lời.

      Đám thiên kim tiểu thư vốn quen cuộc sống đại ở thành phố, nay lại thấy được cảnh đẹp mang đậm chất thiên nhiên như thế này phấn khích cực kì. Nhiều người lập tức lôi điện thoại ra, tụ tập thành tốp ba tốp năm chụp hình, tiếng cười đùa chuyện truyền tới ngớt. An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn tách biệt với bọn họ. ngồi tựa lưng vào gốc cây lớn gần đó, tiếp tục việc ngắm cảnh bị Trần Phùng làm gián đoạn lúc nãy. Còn vấn đề tắm rửa gì đó, làm xong từ trước khi bọn họ tới đỉnh núi từ lâu rồi.

      Thấy trời có dấu hiệu sắp tối, An Tịnh Tuyết còn cách nào khác mới phải nhắc nhở đám thiên kim tiểu thư mải mê vui chơi kia:

      “Mọi người tắm nhanh , trời sắp tối rồi.”

      Đám thiên kim tiểu thư nghe vậy liền cuống lên, vội vàng cởi quần áo xuống nước. Tuy nhiên, lúc này lại xảy đến vấn đề phiền toái mới. Đó là…nước quá lạnh!

      “Á á á, nước lạnh quá, đừng xuống đây a.”

      “Mẹ ơi, chết rét mất!!!”

      “Hu hu, nước thế này làm sao mà tắm đây!”

      ...

      vài người vừa mới chạm chân hay tay vào nước liền lập tức co rụt lại, cả người gần như sắp run lên. An Tịnh Tuyết thấy cảnh tượng náo loạn này khỏi lắc đầu. ràng thấy nước rất mát nha, mấy vị này có phải làm bằng giấy vậy, quá yếu đuối .

      “Nếu nước quá lạnh nhúng khăn lau sơ qua thôi. Đợi trưa mai trời nắng, nước ấm lên tắm kỹ hơn. Nhanh , bọn con trai sắp ra rồi đấy.”

      Nghe đến việc các nam sinh sắp tới, đám thiên kim tiểu thư cuối cùng cũng cắn răng làm theo lời An Tịnh Tuyết . Tuy nhiên, vẻ mặt ai cũng cực kì xấu, ánh mắt tràn đầy bất mãn. An Tịnh Tuyết cũng mặc kệ người khác nghĩ về mình thế nào, thản nhiên về trước. Dù sao, sau chuyến dã ngoại này, cũng có ý định tiếp tục học nữa. Sắp tới chắc chắn có rất nhiều chuyện xảy ra, mới dư tinh lực để tiếp tục đối phó với đám thiên kim thiếu gia não ngắn này đâu.

      Lúc An Tịnh Tuyết và đám thiên kim tiểu thư yểu điệu về tới khu cắm trại, mười chiếc lều được dựng xong, lửa trại cháy rực sáng cả vùng đất rộng lớn. Thịnh Diệp Kiêu để bọn họ nghỉ ngơi chút, sau khi các nam sinh tắm rửa xong xuôi bắt đầu tập hợp cả lớp lại, tiến hành phân chia nhóm theo từng lều.

      biết ông trời có phải giở trò trêu đùa hay , An Tịnh Tuyết lại được phân ở chung lều cùng với La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên. Oan gia ngõ hẹp, kẻ thù gặp nhau thường đỏ mắt, Trần Ngọc Nhiên sau khi nghe Thịnh Diệp Kiêu xong liền cực kì tức giận cùng khó chịu, hận thể trừng nát người An Tịnh Tuyết ra. phải ta chưa thử xin Thịnh Diệp Kiêu cho đổi nhóm, mà là ta đồng ý. Thịnh Diệp Kiêu bình thường có vẻ ôn nhu dịu dàng, dễ chuyện, nhưng khi quyết định liền ai có thể thay đổi. Vì thế, La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên đều mang bộ mặt tình nguyện mà xách hành lí vào lều An Tịnh Tuyết.

      An Tịnh Tuyết trải chăn nệm, thấy La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên tiến vào cũng gì, hoàn toàn xem bọn họ như khí mà đối đãi. Trần Ngọc Nhiên bị coi thường vô cùng khó chịu, lập tức mở miệng kiếm chuyện:

      “Ê, tôi muốn nằm trong cùng.”

      An Tịnh Tuyết giống như nghe thấy, vẫn tiếp tục vuốt phẳng tấm chăn. Trần Ngọc Nhiên khỏi có chút xấu mặt, nhưng vẫn cậy mạnh tiếp:

      điếc à. Tôi đó là chỗ của tôi. Còn mau cút …”

      ta còn chưa dứt câu, An Tịnh Tuyết ngẩng đầu lên.

      “Trần đồng học, cậu vừa gì, tôi chưa nghe .”

      Khóe môi An Tịnh Tuyết vẫn là nụ cười thiên sứ như thường ngày, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức khiến người ta phát run. Trần Ngọc Nhiên lập tức bị dọa, vội vàng cụp đuôi chạy trốn:

      có gì, mình…mình chỉ đùa thôi.”

      Bình thường, nếu La Bích Như chứng kiến được cảnh tượng thế này, trong lòng nhất định cười thầm Trần Ngọc Nhiên ngu ngốc. Tuy nhiên, bây giờ ta lại cảm thấy sợ hãi và lo lắng nhiều hơn. Bởi vì, chính ta cũng tính kế An Tịnh Tuyết. Nếu như kế hoạch đó mà thành công, hậu quả… ta thực dám nghĩ nữa.

      “La đồng học, cậu sao thế, khỏe à?”

      An Tịnh Tuyết nhìn gương mặt tái xanh của La Bích Như, mở miệng dịu dàng hỏi han. La Bích Như lại bị câu của An Tịnh Tuyết làm cho giật mình, lắp bắp trả lời:

      “Ừ, cả ngày leo núi, mình cũng hơi mệt.”

      An Tịnh Tuyết cũng thêm gì nữa, chỉ tiếp tục mỉm cười. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, mới ra khỏi lều để chuẩn bị ăn tối.

      Trần Ngọc Nhiên thấy An Tịnh Tuyết rồi mới dám bộc lộ tức giận của mình. ta quăng mạnh chiếc ba lô xuống, lớn tiếng mắng chửi:

      “Mẹ kiếp, tiện nhân, có ngày bản tiểu thư dạy cho mày bài học!”

      La Bích Như thở phào hơi, đáy mắt tỏ khinh thường với hành động của Trần Ngọc Nhiên. Người ta rồi mới dám mở miệng, đúng là thùng rỗng kêu to mà.

      “Bích Như, cậu cũng thấy nó rất đáng ghét đúng ? Chết tiệt, nếu biết phải ở chung lều với nó, mình tham gia chuyến dã ngoại này rồi! Tức chết được!”

      A, 1 tuần qua ta thực vô cùng thoải mái, thoải mái đến mức muốn...nghỉ thêm tuần nữa. Cơ mà sợ các nàng treo cổ quá nên ta đành phải cắn răng tái xuất giang hồ.

      Hu, mà ta lại ốm nữa rồi. ><

      Chương 70: La Bích Như Thâm Độc

      “Thôi nào, chỉ có vài ngày thôi, cậu cần để ý đến ta là được mà.”

      Tuy trong lòng rất khinh bỉ Trần Ngọc Nhiên, nhưng ngoài mặt La Bích Như vẫn nở nụ cười dịu dàng thân thiết như thường ngày. thể ta giả bộ rất giỏi, khiến Trần Ngọc Nhiên hề nhìn ra bất kì bất thường nào.

      “Cậu đó, tính khí cũng quá tốt . Nó chiếm mất danh vị đệ nhất mỹ nữ của cậu đó, cậu cứ thế mà bỏ mặc sao?”

      Trần Ngọc Nhiên có cảm giác “hoàng thượng vội thái giám gấp”. ta thuộc tuýp người nóng tính, nhiều lúc cũng rất bực mình vì thái độ thản nhiên trầm mặc của La Bích Như. ta cho rằng La Bích Như quá mức yếu đuối, vì thế mới luôn luôn phải cam chịu như vậy.

      La Bích Như nghe đến đây, trong lòng khỏi nổi lên căm phẫn. Ai ta tức giận, khó chịu vì bị An Tịnh Tuyết qua mặt. Hừ, cần Trần Ngọc Nhiên bất bình thay, ta cũng đủ bất bình lắm rồi. Nhưng, ta phải đồ ngốc như Trần Ngọc Nhiên, chỉ có thể la hét ngoài miệng mà dám làm gì. Yên lặng hành động, giả heo ăn thịt hổ mới là thứ mà ta thông thạo nhất.

      Bỗng nhiên, trong đầu La Bích Như bỗng lóe lên tia sáng. ta khẽ nở nụ cười độc, sau đó quay sang với Trần Ngọc Nhiên:

      “An Tịnh Tuyết rồi, cậu cũng đừng nên tức giận nữa. Hay là thế này, mình nằm giữa cho, cậu nằm ngoài cùng , như vậy ít phải tiếp xúc với ta hơn. Vừa nãy lúc dạo mình phát ra chỗ có phong cảnh rất đẹp, ngày mai chúng ta đến đó rồi chụp vài tấm hình, tâm trạng của cậu tốt lên thôi.”

      Ngoài chơi bời tiệc tùng ra, Trần Ngọc Nhiên thích nhất là chụp ảnh. Ước mơ từ đến lớn của ta chính là trở thành nhiếp ảnh gia, sau đó rong ruổi khắp thế giới và lưu lại những cảnh tượng tuyệt vời nhất. Thậm chí, trong chuyến dã ngoại lần này, ta còn mang theo chiếc máy ảnh Canon trị giá hơn tám ngàn nhân dân tệ. Đầu tư lớn như thế, đủ cho thấy Trần Ngọc Nhiên đam mê với chụp ảnh nhiều đến mức nào.

      ta thích chụp ảnh như vậy, đương nhiên vì “phong cảnh đẹp” trong lời của La Bích Như mà vui mừng. khó chịu vì phải ở chung lều với An Tịnh Tuyết hoàn toàn biến mất, thay vào đó là niềm phấn khích nét mặt. Trần Ngọc Nhiên vội vàng ngồi xuống cạnh La Bích Như, háo hức hỏi:

      sao, chỗ nào thế, cậu mau chỉ cho tớ .”

      La Bích Như thầm đắc ý vì câu cá thành công, tươi cười đáp:

      “Trời tối rồi, bây giờ có đến đó cậu cũng chẳng nhìn thấy gì được đâu. Vẫn là đợi đến mai thôi, nhiếp ảnh gia tương lai ạ.”

      Trần Ngọc Nhiên cũng biết La Bích Như đúng, đành chán nản thở dài tiếng.

      “Cậu hứa rồi đấy, nhất định phải đưa mình đến đó, càng sớm càng tốt!”

      Mắt La Bích Như thoáng lóe lên tia sáng lạnh lẽo. ta nhìn Trần Ngọc Nhiên rồi trả lời:

      “Đương nhiên rồi. Mình đưa cậu đến đó. Chắc chắn cậu thích nơi ấy cho xem.” Vì đó là nơi an nghỉ cuối cùng của cậu mà, Nhiên Nhiên thân ~

      --- ------ ----

      Sáng sớm hôm sau, khi khắp ngọn núi vẫn còn ngập tràn sương mù, Thịnh Diệp Kiêu thổi còi tập hợp. Mọi người đều cam tâm tình nguyện phải thức dậy, mắt ai cũng gần như nhắm tịt, mơ mơ màng màng, hề có chút sức sống. Đương nhiên, trong đám người ấy hề có An Tịnh Tuyết. Đối với sát thủ chịu qua đủ mọi huấn luyện khắc nghiệt như , thức dậy giờ này là rất muộn rồi. Vì thế, rất tỉnh táo, quần áo chỉnh tề, rạng rỡ đến chói mắt.

      Thịnh Diệp Kiêu nhìn bộ dạng hạc lạc giữa bầy gà của An Tịnh Tuyết, khát máu trong người càng dâng trào mãnh liệt. Chết tiệt, rất muốn, rất muốn vật tế này. Chỉ cần nghĩ đến việc hạ từng đường dao xuống làn da mịn màng trắng trẻo ấy, phấn khích đến phát điên. Máu của thiên sứ, chắc chắn có hương vị rất tuyệt.

      An Tịnh Tuyết cảm nhận được ánh mắt nóng rực của , hề keo kiệt nở nụ cười tràn ngập mê hoặc đáp lại. Nha nha, mau nhanh ra tay nha, muốn nghỉ ngơi lắm rồi đây.

      “Việc đầu tiên các em cần làm vào sáng hôm là chạy vòng quanh đỉnh núi này ba vòng. Đây là rèn luyện thể chất bắt buộc, các em có năm phút chuẩn bị. Ngay khi tiếng còi vang lên lần nữa, tôi muốn thấy được các em hoàn toàn tỉnh táo và chỉnh chu.”

      Vừa nghe Thịnh Diệp Kiêu thông báo xong, cơn buồn ngủ vẫn đeo bám đám thiên kim thiếu gia lập tức bay mất. Tiếng phàn nàn bất mãn ngừng vang lên, ai có ý định rời . Thịnh Diệp Kiêu biết trước tình hình như thế này, vì thế lại tiếp:

      “Các em vừa lãng phí phút. Nếu em nào muốn chạy, có thể tiếp tục ở lại. Tuy nhiên, bảng đánh giá hoạt động của em đó chắc chắn thiếu mất lời khen của tôi. Các em hiểu rồi chứ?”

      Bảng đánh giá hoạt động chính là những nhận xét của giáo viên hoặc người phụ trách về thái độ, biểu của học sinh khi tham gia các buổi ngoại khóa, hoạt động trường, lớp, v,v… Nếu như được nhận xét tốt, hạnh kiểm của học sinh đó coi như thuộc loại trung bình, còn cách nào cứu vãn được nữa. Đối với học sinh của học viện Thanh Nhật danh tiếng, đây chính là vết nhơ rất lớn. Vì thế, tuy bất mãn điên cuồng trong lòng, nhưng ai còn dám to miệng ý kiến nữa, tất cả đều nhanh chóng trở về lều thay quần áo.

      mảnh đất rộng lớn lúc này chỉ còn mỗi Thịnh Diệp Kiêu và An Tịnh Tuyết. Thịnh Diệp Kiêu đương nhiên bỏ qua cơ hội tốt này, dịu dàng lên tiếng:

      “Buổi sáng tốt lành, trò An.”

      An Tịnh Tuyết vẫn giữa khoảng cách 1,5m với ta như cũ, cười đáp:

      “Buổi sáng tốt lành, thầy Thịnh.”
      thuyt thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 71: Người Quen Cũ

      Thịnh Diệp Kiêu đương nhiên cũng biết An Tịnh Tuyết giữ khoảng cách với mình, trong lòng càng thêm cảm thấy hứng thú. Ngay từ lần đầu tiên gặp An Tịnh Tuyết, ta nhìn ra giống với những con mồi trước đây của rồi. Bề ngoài luôn nở nụ cười rất thân thiện, nhưng lại có trái tim sắt đá và cẩn thận vô cùng, người dễ dàng rung động trước cái bẫy dịu dàng và ngọt ngào của , hay bất cứ ai. Con mồi có tính thách thức cao như thế này, quả trăm năm khó gặp, nên, tuyệt đối bỏ qua.

      “Hình như chúng ta hơi khách sáo với nhau rồi. Hay là thế này , thầy gọi em là Tiểu Tuyết, còn em gọi thầy là thầy Kiêu, như vậy tự nhiên và thoải mái hơn nhiều, em thấy có được ?” (Ngôn Ái: Chương trước mình sửa câu của chị Tuyết thành “chào buổi sáng, thầy Thịnh” nhá, nhưng do pic nên vẫn chưa kết quả chỉnh sửa được)

      Nếu là khác, nhất định bị chất giọng trầm ấm của mê hoặc mà lập tức đồng ý ngay. Nhưng An Tịnh Tuyết khác, chỉ cảm thấy hơi ghê tởm. Nha, mới muốn thân thiết với tên biến thái như vậy đâu, tổn thọ lắm.

      “Thầy Thịnh cứ đùa, chúng ta là thầy trò, vẫn nên xưng hô xa cách chút tốt hơn, nếu bị người khác hiểu lầm hay đâu ạ.”

      Câu trả lời thẳng thừng của An Tịnh Tuyết khiến Thịnh Diệp Kiêu hơi cứng người lại chút, nhưng rất nhanh lấy lại phản ứng bình thường, cười đáp:

      “Ha ha, em rất phải, xem ra thầy vừa đưa ra đề nghị quá khiếm nhã rồi. Đúng rồi, thầy thấy em có thể lực rất tốt, là do thường xuyên luyện tập sao?”

      An Tịnh Tuyết cũng muốn tiếp tục kích thích thêm nên miễn miễn cưỡng cưỡng trả lời:

      “Trước đây em từng có thời gian sống ở . Ở đó rất coi trọng việc giáo dục thể chất cho học sinh.”

      Thịnh Diệp Kiêu rất bất ngờ vì biết được việc An Tịnh Tuyết cũng là người từng sinh sống ở nước ngoài giống như mình. ta còn chưa kịp vui mừng vì tìm ra đề tài mới để tiếp tục chuyện, vài học sinh thay xong quần áo ra. Thịnh Diệp Kiêu đành tình nguyện kết thúc cuộc đối thoại này, nhưng ánh mắt nóng rực vẫn sâu kín rời khỏi người An Tịnh Tuyết.

      Năm phút sau, tất cả mọi người tập hợp đầy đủ. Thịnh Diệp Kiêu thổi còi, cuộc chạy bộ chính thức bắt đầu. Tốc độ của đoàn người dám khen tặng, so với rùa còn muốn chậm hơn mấy lần, thậm chí đa số nữ sinh còn vừa “chạy” vừa trò chuyện cười đùa, vô cùng nhốn nháo. Thịnh Diệp Kiêu còn cách nào khác là phải chạy theo đốc thúc. Khó khăn lắm cả lớp mới hoàn thành nhiệm vụ chạy bộ này, lúc về đến khu cắm trại, mặt ai cũng trắng bệch, nhễ nhại mồ hôi, tiếng kêu than ngừng vang lên.

      An Tịnh Tuyết lại đối lập hoàn toàn với số đông ấy. trông rất bình thường, sắc mặt hồng hào tươi sáng, thong thả uống từng ngụm nước , hoàn toàn có cảm giác vừa phải chạy quãng đường dài. Đám nữ sinh thấy vậy đều rất ghen tỵ, ít người thầm to xấu . Còn đám nam sinh lại cảm thấy mất mặt xấu hổ, đặc biệt là Trần Phùng. Từ sau vụ đạn bắn trong rừng kia, cậu ta còn chút tự tin nào trong việc theo đuổi An Tịnh Tuyết nữa, thậm chí là còn tìm mọi cách tránh né càng xa càng tốt. Cứ mỗi lần nghĩ đến việc cậu ta từng run rẩy sợ hãi như thế nào, từng phụ thuộc vào An Tịnh Tuyết như thế nào, Trần Phùng lại hận thể chui vào cái động ngay lập tức, quyết tâm chinh phục An Tịnh Tuyết gì đó hoàn toàn bay biến hết sạch.

      La Bích Như vừa thở hồng hộc, vừa lau mồ hôi trán, trong lòng thầm nguyền rủa chuyến dã ngoại này hàng trăm lần. ta từ đến lớn đều được nuôi dạy theo phong cách thục nữ dịu dàng, ngoài vẽ tranh, đàn hát ra, ta chưa từng phải động đến bất kì môn thể thao nào, vì thế sức khỏe tốt lắm. Cuộc chạy bộ này gần như vắt kiệt hết tất cả sức lực của ta, khiến ta có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. La Bích Như nhìn xung quanh, phát đám nữ sinh ai cũng thê thảm giống như mình, lòng tự trọng khỏi được cứu vãn chút. Tuy nhiên, khi tầm mắt chạm đến An Tịnh Tuyết khỏe mạnh đứng đó, La Bích Như lại ghen tỵ và nhục nhã đến muốn điên. An Tịnh Tuyết, lúc nào cũng là An Tịnh Tuyết, con đó lúc nào cũng nổi trội hơn ta về tất cả mọi mặt, ngừng đả kích kiêu ngạo của ta.

      La Bích Như nắm chặt tay, ánh mắt lên mảng tàn nhẫn cùng kiên quyết. ta nhất định phải diệt trừ An Tịnh Tuyết, nhất định.

      “Nhiên Nhiên. Chẳng phải cậu muốn đến chỗ có cảnh đẹp đó sao, lát nữa mình dẫn cậu , nhớ cầm theo máy ảnh đấy.”

      La Bích Như vừa cười với Trần Ngọc Nhiên, vừa thầm liếc nhìn đồng hồ tay. Xem thời gian này chắc bọn người kia đến rồi, cơ hội chỉ có lần, ta tuyệt đối phải nắm chắc.

      --- ------ ---

      Ở Mĩ, tình cảnh của Bạc Á Thần lại được thoải mái như An Tịnh Tuyết. ngờ trong chuyến lần này mình lại xui xẻo như vậy, gặp phải phiền phức mà mình muốn gặp nhất.

      “Sao lại đến đây?”

      Bạc Á Thần lạnh lùng hỏi, chân mày cau lại thể tâm trạng vô cùng tốt.

      Trước cửa phòng của Bạc Á Thần lúc này là người phụ nữ vô cùng quyến rũ. ta có nét mặt cực kì sắc sảo, kết hợp hoàn mỹ giữa phương Đông và phương Tây. Môi son màu đỏ rực gợi cảm, thân hình bốc lửa với chiếc váy bó sát cực ngắn của Gucci cùng mái tóc nâu vàng óng ả, thể là cực phẩm trong cực phẩm. Tuy nhiên, nhìn thấy ta, Bạc Á Thần những nổi lên chút dục vọng nào, mà còn cảm thấy chán ghét và ghê tởm cực độ.

      Mỹ nữ bị Bạc Á Thần lạnh nhạt lại hề chùn bước. Thay vào đó, ta nở nụ cười vô cùng mị hoặc, rồi :

      “Kelvin, chúng ta hơn năm năm gặp rồi đó, hề nhớ em chút nào sao?”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :