1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Thần chết mỉm cười : bà xã sát thủ của tổng tài hắc đạo - Ngôn Aí (Chương 76)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 59: Bưu Kiện

      [​IMG]
      [​IMG]

      [​IMG]


      Bên trong chỉ có vỏn vẹn chiếc đĩa CD. An Tịnh Tuyết khẽ nhíu mày rồi đặt cái đĩa vào laptop. đến vài giây sau, màn hình xuất cảnh tượng vô cùng quen thuộc đối với .

      Đó là cảnh tượng giết liên tục năm người trong nhà kho vào mấy hôm trước.

      Cảnh ướt đẫm máu tươi, tay là con dao mổ sắc nhọn.

      Video được quay với chất lượng tốt lắm, nhưng nếu hiệu chỉnh thêm chút nữa, nhất định khó xác nhận đó là gương mặt của . Trong đầu An Tịnh Tuyết lập tức xuất cái tên. Khóe môi khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh, trong lòng thay vì sợ hãi lại tràn ngập phấn khích. ngờ chỉ là con chuột chạy qua đường cũng có thể đem đến bất ngờ tuyệt vời thế này cho . Ưm, lần sau nên rút kinh nghiệm, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc mới được.

      Lúc này, cảnh tượng huyết tinh màn hình biến mất, thay vào đó là dòng chữ lớn: “Nếu muốn đoạn video này được gửi đến đồn cảnh sát, mày phải lập tức rời khỏi Bạc Á Thần, vĩnh viễn được trở về Trung Quốc nữa. Thời gian chỉ có ngày, nếu mày chịu nghe lời đừng trách tao độc ác.”

      An Tịnh Tuyết đọc xong liền phá lên cười. Cấp bách như vậy a, con chuột này tính ra cũng còn chút thông minh, nghĩ ra cách đe dọa từ xa này. Nhưng mà, bình sinh ghét nhất là đe dọa đấy, phải làm sao bây giờ?

      An Tịnh Tuyết đóng laptop, thong thả mở tủ quần áo ra. Sâu trong góc tủ chính là chiếc túi sách đem về từ ngày giao dịch với Vic ở khu vui chơi lần trước. Lâu rồi hoạt động gân cốt, phấn khích nha.

      cầm lên khẩu súng bạc mini, cặp môi phấn hồng hạ xuống, âu yếm hôn lên thân súng. Đến giờ săn chuột rồi. Meo meo~
      thuyt thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 60: Hera Đến Mĩ

      [​IMG]

      [​IMG]

      [​IMG]

      Hera nhìn về phía đường phố hoa lệ ánh đèn của Washington, trong đầu khỏi lên hình ảnh của người đàn ông tuấn mỹ phi phàm kia, tim đập nhanh đến mức thể nào diễn tả được. ta biết mình xứng với người đàn ông hoàn mỹ như thiên tiên đó, bởi vì ta là sát thủ nhiễm đầy máu tanh, ngay cả tâm can cũng bị mục rữa thối nát. ta sợ mình làm vấy bẩn thuần khiết trong sạch của người đó, làm người đó mất ánh hào quang.

      Chính vì thế, tuy người đàn ông đó ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nhận được đáp lại từ đối phương. Nhưng, cũng vì lí do ấy, ta thể để An Tịnh Tuyết tiếp tục ở bên cạnh người đó được. Bởi vì so với ta, An Tịnh Tuyết còn dơ bẩn hơn nhiều.

      sai, Hera đến Mĩ lần này là để tìm gặp Bạc Á Thần, sau đó “vạch trần” bộ mặt ghê tởm của An Tịnh Tuyết cho biết. ta tin rằng, An Tịnh Tuyết che dấu thân phận sát thủ của mình với Bạc Á Thần, còn dùng lớp vỏ xinh đẹp như thiên sứ ấy để lừa gạt , khiến ta(ATT). Nếu tại sao người mang khí chất thanh đạm xuất trần như vậy lại có thể cổ mãy giết người máu lạnh như An Tịnh Tuyết chứ? Điều này ràng là thể nào!

      Càng nghĩ, Hera càng khỏi căm hận An Tịnh Tuyết nhiều hơn. Con ả đó ràng biết mình là sát thủ kiếm sinh nhai bằng nghề chém giết tanh tưởi, nhưng vẫn cố tình tiếp cận người thanh khiết như Bạc Á Thần, làm dần dần mất khí chất trong sạch đó. được, ta nhất định thể chuyện này xảy ra. Phải làm gì đó trước khi quá muộn. Bạc Á Thần, nhất định phải tin em, nhất định!
      thuyt thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 61: Phải Tin Tôi

      Lúc này, Bạc Á Thần vừa mới từ tập đoàn Aroic trở về khách sạn Jefferson. Tuy phải trải qua cuộc họp kéo dài gần bốn giờ đồng hồ cực kì căng thẳng, nhưng khuôn mặt vẫn chút dấu vết của mệt mỏi. Bù lại, cảm thấy nhớ An Tịnh Tuyết vô cùng. Mỗi dây thần kinh giác quan người đều nóng rực lên khi nghĩ đến cảnh tượng tối qua, khi từng tất da tất thịt của hai người chạm vào nhau, giao triền với nhau, quấn quýt rời. Nếu phải do thời gian có hạn, e rằng lí trí của cũng chống đỡ nổi tư vị mất hồn đó mà tiến tới bước cuối cùng rồi. Nỗi khao khát biến người con mình thành bông hồng nở rộ trong lòng mình, phải bất kì ai cũng hiểu được.

      Bỗng nhiên, tiếng chuông từ điện thoại bàn vang lên. Bạc Á Thần hơi cau mày vì bị cắt mất dòng suy nghĩ, nên đến tận khi người gọi gần như mất hết kiên nhẫn, mới nhấc máy.

      Đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng của nhân viên nữ, thái độ vô cùng cung kính, mềm mỏng:

      “Thưa ngài, tôi là nhân viên của bộ phận lễ tân. Có vị tiểu thư tên Hera mình là bạn của ngài và muốn gặp ngài, xin hỏi ngài có đồng ý ạ?”

      Bạc Á Thần lục lọi trong đầu phút mới nhớ ra cái tên Hera kia. ta chẳng phải là chị em kết nghĩa gì đó của Tiểu Tuyết sao, tại sao lại xuất ở đây?

      “Dẫn ta lên đây.”

      lát sau, Hera được nhân viên khách sạn dẫn đến trước cửa phòng Bạc Á Thần. nhân viên định gõ cửa bị Hera ngăn lại:

      cứ trước . Tôi tự gọi ấy.”

      Khách hàng là thượng đế, nữ nhân viên tuy rất muốn nhân cơ hội này ngắm lại bộ dạng tuấn mỹ của Bạc Á Thần lần nữa nhưng cũng đành thôi. Đợi nữ nhân viên rồi, Hera mới bắt đầu chỉnh trang lại ngoại hình của mình. Hôm nay ta ăn mặc rất khác với ngày thường, váy liền màu trắng của Dior, kiểu dáng khá kín đáo và nữ tính, những tôn lên đường cong quyến rũ và nước da bánh mật của ta mà còn khiến ta bớt vài phần phóng túng lả lơi. Mái tóc Hera được nhuộm trở về màu đen nguyên thủy, khuôn mặt trang điểm khá nhạt, màu son cũng đổi từ màu đỏ chót sang hồng nhạt. Nếu An Tịnh Tuyết ở đây, nhất định vô cùng kinh ngạc vì thay đổi của Hera. Bởi vì, Hera lúc này trông rất giống phụ nữ Trung Quốc thực thụ.

      “Cốc, cốc, cốc.”

      Hera hồi hộp gõ cửa, lồng ngực như muốn nổ tung vì kích động. ta rất muốn gặp người đàn ông mình ngày nhớ đêm mong kia, mong được thấy , chạm vào , thậm chí là…hòa làm với .

      Bạc Á Thần nghe thấy tiếng động liền ra mở cửa. Phát người đứng trước mặt hề giống những gì trong trí nhớ của , Bạc Á Thần liền có chút kinh ngạc. Tuy nhiên, cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi, còn lại chút bị mê hoặc cũng có.

      là Hera?”

      Bạc Á Thần hỏi, nhưng giọng lại mang tính khẳng định. Ngoại hình thay đổi nhưng vẫn thay đổi được bản chất, mà giỏi nhất chính là nhìn thấu bản chất đó.

      Hera vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Bạc Á Thần liền ngây ra, ánh mắt lộ ra tia lửa nóng vô cùng cuồng nhiệt. Đây chính là người đàn ông mà ta , chính là người đàn ông mà ta muốn liều chết triền miên!!! Rốt cục, rốt cục ta cũng có thể gặp được rồi.

      “Thần…, Bạc Tổng, tôi, tôi có thể vào được ?”

      Hera nghĩ rằng mình chỉ hỏi cho có lệ mà thôi, chứ bình thường nào có người đàn ông nào lại để phụ nữ xinh đẹp như ta đứng ngoài cửa chuyện bao giờ. Tuy nhiên, ta đánh giá mình quá cao.

      cần. Có chuyện gì cứ tại đây .”

      Hera bị giọng lạnh lùng của Bạc Á Thần làm cho vô cùng thất vọng. Nhưng nghĩ đến tính tình Bạc Á Thần vốn lãnh mạc, ta liền rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

      “Bạc Tổng, tôi cũng rất muốn chuyện ở đây nha, nhưng chuyện này liên quan đến Tiểu Tuyết đó…”

      Bạc Á Thần nghe thấy chuyện có liên quan đến An Tịnh Tuyết liền nhíu mày lại, vẻ mặt ràng lạnh thêm mấy phần. Người phụ nữ này phải rất thân thiết với Tiểu Tuyết sao, thế mà lại nhân cơ hội mình liền mò tới, cho dù nghĩ bằng ngón chân cũng biết ta chẳng có ý đồ tốt lành gì. lẽ, ta muốn phá hoại mối quan hệ của và Tiểu Tuyết?

      Càng nghĩ, Bạc Á Thần càng khó chịu, thậm chí còn nổi lên sát khí. Tiểu Tuyết rất quý ta, vậy mà ta dám phản bội. Nếu Tiểu Tuyết biết được chuyện này, nhất định đau lòng và tổn thương. Mà Bạc Á Thần tuyệt đối cho phép điều đó xảy ra. Cách tốt nhất chính là: giết người diệt khẩu. Chỉ có người chết mới vĩnh viễn câm miệng, ai cũng biết điều này.

      “Cút.”

      Bạc Á Thần kiên nhẫn nhả ra chữ, xong xuôi liền định đóng cửa lại. Hera ngờ Bạc Á Thần lại đột nhiên có thái độ như vậy liền cuống lên, vội vã đưa tay ra giữ cửa.

      “Bạc Tổng, phải tin tôi! An Tịnh Tuyết lừa , tất cả những gì ta ra đều là dối trá. tin, hãy xem đoạn video này , đây chính là bằng chứng của dối trá đó!!!”

      Lời này của Hera rất có tác dụng. Bạc Á Thần nghe xong liền ngừng tay lại, sâu trong ánh mắt lóe lên tia sáng sắc như dao.

      sao?”

      Hera hề biết lưỡi hãi tử thần kề cổ mình, vẫn hồn nhiên cho rằng Bạc Á Thần tin tưởng lời của ta, vội vội vàng vàng mở giỏ xách lấy chiếc điện thoại của An Mẫn Hi ra.

      “Đoạn video đó ở trong đây. Là bản gốc, chưa hề có người động tay động chân. Bạc Tổng, nhất định phải tin tôi, tôi cũng chỉ vì mà thôi, tôi hề dối chữ nào!”
      Chương 62: Cảm ơn

      Hera muốn đảm bảo khả năng Bạc Á Thần tin mình là 100% nên mới quyết định đưa bản gốc còn nằm điện thoại cho . Hơn nữa, vì nể tình An Tịnh Tuyết còn chút tình cảm chị em với mình, ngoài việc sang cho An Mẫn Hi cái đĩa kia để đe dọa An Tịnh Tuyết ta cũng có ý định sao chép dự phòng. Có thể , Hera rất tự tin. ta tin rằng mình có thể vừa thành công chia rẻ An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần, vừa thành công quay trở lại làm chị em kết nghĩa như cũ với An Tịnh Tuyết. Dù sao, nếu là người bình thường, sau khi biết được bạn mình là kẻ giết người tàn nhẫn máu lạnh, nhất định sợ hãi mà tìm mọi cách tránh cho xa, nào còn ý định kể ra ta nữa chứ.

      Cái sai của Hera chính là chỗ đó, ta quá tự phụ mà đánh giá Bạc Á Thàn cách phiến diện. Chỉ bằng với vẻ bề ngoài trích tiên lạnh nhạt của , ta liền cho rằng “người như Bạc Á Thần” nhất định rất căm ghét thứ dơ bẩn, nhất là máu tanh. Mà An Tịnh Tuyết giết người cách tàn nhẫn huyết tinh như thế đương nhiên làm cho Bạc Á Thần chán ghét và ghê tởm. Cuối cùng, hai người họ chắc chắn đến việc chia tay.

      Bạc Á Thần vừa nhận lấy điện thoại mà Hera đưa, hàn khí giấu trong đáy mắt càng ngày càng dày đặc. May mà ta ngu ngốc đưa thứ này cho , nếu , để đoạn video này truyền ra ngoài rồi…hậu quả…đến cũng dám tưởng tượng.

      Hera phát ra sắc mặt Bạc Á Thần xấu , trong lòng liền thầm vui sướng. Xem ra, cách làm của ta là vô cùng chính xác.

      “Bạc Tổng, là An Tịnh Tuyết giấu diếm thân phận của ấy với . Tôi và ấy đều là sát thủ của tổ chức M ở , được huấn luyện từ , số người chết tay chúng tôi từ đó đến nay thể nào đếm xuể. Thậm chí, ấy so với tôi càng máu lạnh hơn, tàn nhẫn hơn, nên việc ấy … đừng tin là . Còn nữa, ấy đến Trung Quốc chỉ là vì để thực nhiệm vụ mà thôi, chẳng bao lâu nữa nhất định phải quay về tổ chức. Hai người cùng thế giới làm sao có thể ở bên nhau được chứ. ràng, An Tịnh Tuyết chỉ là có hứng thú nhất thời với mà thôi, ấy hề đâu. Tôi…tôi chỉ vì muốn hai người đều lún quá sâu mà đau khổ nên mới phải ra chuyện này. Hy vọng, trách tôi.” Hera thêm để củng cố lòng tin của Bạc Á Thần.

      “Cảm ơn.”

      Hera ngờ lại nhận được câu trả lời như thế từ Bạc Á Thần, cả người liền dại ra. Bạc Á Thần cảm ơn, …cảm ơn ? Chẳng lẽ… biết ơn vì vạch trần bộ mặt dối trá của An Tịnh Tuyết sao? Như vậy, liệu có nhận ra tình cảm dành cho hay ?

      Bạc Á Thần thuận tay cho chiếc điện thoại vào túi quần, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào hai mắt của Hera, sát khí hề kiềm nén nữa mà hoàn toàn bộ lộ ra ngoài.

      “Tiểu Tuyết làm việc quá mức bất cẩn, lúc về tôi nhắc nhở ấy. Còn , nể tình và Tiểu Tuyết còn chút quan hệ, lần này tôi tha cho lần. Sau này, tôi hy vọng thấy luẩn quẩn bên cạnh Tiểu Tuyết nữa. Nếu để tôi biết được còn gây ra chuyện tốt cho Tiểu Tuyết, nhất định phải hối hận!”

      Hera bị luồng sát khí kinh khủng của Bạc Á Thần làm cho run rẩy, lập tức phải lùi về sau năm bước, loạng choạng suýt ngã. ta trừng lớn hai mắt đầy vẻ thể tin, tại sao, tại sao Bạc Á Thần lại đột nhiên thay đổi như vậy. Luồng sát khí này, ràng phải người bình thường có thể có được. Ngay cả ta, tuy đạt cấp bậc sát thủ 5 sao nhưng sát khí tỏa ra vẫn thua kém rất nhiều. Thứ sát khí này, rốt cục trải qua bao nhiêu gió tanh mưa máu mới có thể trui rèn ra vậy chứ?

      Bạc Á Thần hề cho Hera cơ hội bình tĩnh lại. từng bước tiến lên, ép sát ta vào vách tường, tạo nên áp lực lớn đến mức Hera dường như thể thở nổi.

      là sát thủ? Người như cũng xứng sao? kẻ chỉ đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài như mà lại dám so sánh với Tiểu Tuyết, đúng là buồn cười. phải Tiểu Tuyết máu lạnh, tàn nhẫn ư? Tôi chính là thích ấy như vậy nên mới . Tôi…so với ấy… ra còn tần nhẫn, máu lạnh gấp ngàn lần.

      Hera, sai rồi, những gì đều sai! Tôi với Tiểu Tuyết phải là người ở hai thế giới khác nhau. Chúng tôi…rất giống nhau, là thể cách nào tách rời. Vì thế, để giữ mạng sống cho mình, tốt nhất nên thu lại phần tâm tư bẩn thỉu kia . Tôi tha cho bất cứ kẻ nào…muốn chia rẻ chúng tôi đâu.”

      --- ------ ------ ---

      “Con tiện nhân đó muốn làm gì vậy, tại sao đến giờ nó vẫn chưa xuất ?”

      An Mẫn Hi bực tức quăng mạnh ống nhòm xuống sàn, hai mắt tràn đầy tơ máu vì mất kiên nhẫn. giờ đồng hồ trôi qua rồi, An Tịnh Tuyết vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn rời khỏi ngôi biệt thự. Hơn nữa, vì cửa sổ tầng hai bị kéo rèm nên ta thể quan sát tình hình bên trong, tạo nên tình cảnh vô cùng bị động. người vốn nóng tính như An Mẫn Hi đương nhiên thể nào chịu nổi việc này. nôn nóng làm suy nghĩ của ta càng lúc càng hỗn loạn. Cuối cùng, An Mẫn Hi đưa ra quyết định:

      “A Tam, mày đến đó thăm dò thử .”

      Gã côn đồ tên A Tam nghe vậy liền đứng dậy rời . Gã rất thong dong, thậm chí còn đốt điếu thuốc để hút. Đối với gã, con nhóc mười sáu tuổi quả hề có chút sức đe dọa nào. Lúc này, trong đầu gã chỉ nghĩ đến khoản tiền thưởng dày cộp mà An Mẫn Hi đưa sau khi hoàn thành công việc mà thôi. Vụ làm ăn dễ dàng như thế này, đúng là hiếm có mà.

      A Tam vừa bước ra khỏi cửa tòa nhà liền bị người va phải. Gã còn chưa kịp nổi giận, liền phát đối phương là trẻ vô cùng xinh đẹp, hơn nữa thân hình còn rất bốc lửa.

      “Xin lỗi, sao chứ?”

      Giọng ngọt ngào nũng nịu vang lên, A Tam liền lập tức nóng bừng hết cả người, hai mắt nổi lên dâm tà vô cùng rệt.

      “Ha ha, sao, sao. Tôi mới là người phải xin lỗi em mới phải. Xem xem, tôi làm em dơ hết quần áo rồi này.”

      A Tam vừa , vừa đưa bàn tay thô kệch đầy lông lá xuống chân váy siêu ngắn của , ý định nhân cơ hội sàm sỡ. ngờ, bàn tay vừa được nửa đường bị đối phương bắt lại.

      “Cái này phải dùng nước mới lau sạch được. Nếu có lòng muốn chuộc lỗi……có thể đưa tôi đến phòng của ? Tôi chỉ muốn mượn nhà vệ sinh chút thôi~”

      A Tam định từ chối, nhưng hiểu sao vừa chạm phải ánh mắt của , gã liền mất năng lực khống chế bản thân, mập mờ liền đáp ứng rồi.

      “Vậy, chúng ta thôi.” nở nụ cười như thiên sứ, .
      thuyt thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 63: Giết Người Diệt Khẩu

      “A Tam, chẳng phải tao bảo mày tiếp cận nhà của con tiện nhân đó sao? Mày muốn chống lệnh à?!!”

      An Mẫn Hi ngờ A Tam chưa được vài phút trở lại, hơn nữa vẻ mặt còn vô cảm như vậy, liền kiềm được mà nổi giận. ta bị con đàn bà kia điều khiển đến phát điên rồi, bây giờ đến thuộc hạ cũng muốn làm phản, chẳng lẽ ông trời muốn gây khó dễ khắp nơi cho ta sao?

      “Mày câm à, tao hỏi mày đó, hay mày muốn lấy tiền thưởng nữa rồi?!!”

      Tên đồng bọn của A Tam là A Tứ đứng bên cạnh nghe vậy liền cuống lên. Đùa gì chứ, bọn chúng khó khăn lắm mới kiếm được vụ làm ăn hời như thế, làm sao có thể bỏ là bỏ. Cảm thấy tình thế bắt đầu ổn, liền vội vàng đứng ra hòa giải:

      “An tiểu thư, đừng nóng, chắc A Tam phát ra điều gì đó nên mới về đây báo cáo thôi. Đúng , A Tam?”

      Ai ngờ, A Tam giống như hề nghe thấy lời , vẫn đứng trơ ra như tượng đá. An Mẫn Hi thấy cảnh này cơn tức càng tăng lên, quát lớn:

      “Báo cáo gì chứ, tao thấy tụi mày ràng là lười biếng có. Tụi mày như vậy mau cút cho khuất mắt tao, tiền của bản tiểu thư phải là thứ dễ kiếm như vậy đâu!”

      A Tứ cũng bất ngờ vì thái độ của A Tam. Tuy nhiên, vốn là kẻ khá thông minh, rất nhanh phát ra bất thường của đồng bọn. Tên này…càng nhìn càng giống như mất tri giác… Khoan , mất tri giác?!!

      “An tiểu thư, ổn rồi!”

      A Tứ vừa la lên liền cảm thấy cổ mình mát lạnh. vật bằng kim loại dí thẳng vào cổ , khiến lập tức phải câm miệng, cả người run lên như cầy sấy.

      An Mẫn Hi kinh hoảng nhìn mọi chuyện vừa mới phát sinh. ta ngờ sau lưng A Tam lại đột nhiên xuất , hơn nữa hành động của người này còn rất nhanh, chưa đến 0,5s thành công dùng súng khống chế A Tứ. Lúc này, ta mới biết được vì sao A Tam lại biến thành như vậy, hóa ra bị người ta ra tay trước rồi. Nhưng mà, người này rốt cục là ai??? Chẳng lẽ là do con tiện nhân An Tịnh Tuyết kia phái đến?

      “Hi Hi, em thấy chị mà chào tiếng sao? chẳng lẽ phép gì cả.”

      Giọng quen thuộc xen lẫn vài phần trêu đùa vang lên. An Mẫn Hi lập tức ngây ra như tượng đá, cả người dường như đóng băng, mặt trắng bệch còn giọt máu. Tại sao, tại sao An Tịnh Tuyết có thể tìm ra ta? ràng ta dựa theo sắp xếp của ả đàn bà kia, tìm nơi vô cùng kín đáo để theo dõi cơ mà. Chuyện này, sao có thể xảy ra chứ?!!

      “Hi Hi à, đứa trẻ hư bị phạt đấy, em biết sao?”

      Vừa dứt câu, An Tịnh Tuyết liền thản nhiên bóp cò súng. Vì súng có gắn ống giảm thanh nên tiếng động phát ra rất . Chỉ nghe “phụt” tiếng, viên đạn xuyên thẳng qua cổ họng A Tứ, tạo ra đường máu trong trung vô cùng đẹp mắt. A Tứ trừng lớn hai mắt ngả xuống, tiêu cự hề rời khỏi An Mẫn Hi đứng đối diện.

      “Á á á!!!”

      An Mẫn Hi kinh hoàng hét lên, cả người loạng choạng vội lui về phía sau, hai tay che mắt khụy xuống sàn nhà lạnh như băng. Tuy đây phải là lần đầu tiên ta nhìn thấy An Tịnh Tuyết giết người, nhưng lần này lại là trường hợp khác hẳn. Lần trước, ta chỉ đóng vai kẻ quay lén. Nhưng, lần này ta lại trực tiếp trở thành con mồi trong tầm ngắm của An Tịnh Tuyết, thậm chí còn có thể bị giết chết bất cứ lúc nào. Mà cái chết của A Tứ chính là minh chứng cho điều này. Nỗi sợ hãi của An Mẫn Hi vì thế mà đạt đến ngưỡng cao nhất. ta hầu như suy sụp bởi vì cảm giác cận kề cái chết này.

      “Cộp cộp cộp…”

      An Tịnh Tuyết bước ngang qua xác A Tứ, thong thả tiến đến gần An Mẫn Hi run rẩy trong góc tường. Vì đề phòng camera trong khu chung cư quay được mặt của mình, trước khi đến đây, trang điểm phen. Khác với hình tượng thiên sứ trong sáng ngày thường, hôm nay trông cực kì quyến rũ và trưởng thành. Mái tóc nhuộm nâu lượn sóng, son môi đỏ rượu, mắt màu khói trông rất cổ điển. Chiếc đầm body màu đỏ ôm sát cơ thể tôn lên đường cong ngọc ngà cùng bộ ngực đầy đặn, kết hợp với tất lưới màu đen và giày cao gót, trông chẳng khác gì tinh mê người. Với bộ dạng này, ngoại trừ Bạc Á Thần ra, tin chắc ai có thể nhận ra mình.

      Mang chiếc mặt nạ hoàn mỹ này, chỉ giết người thuận tiện hơn mà mị thuật cũng có thể phát huy đến mức tận cùng. Việc A Tam vẫn còn bị vây trong mê hoặc thể vô cùng điều này. Thậm chí, nếu An Tịnh Tuyết muốn, có thể lập tức biến A Tam trở thành tên ngốc. Nhưng, việc này là bước sau cùng. Trước mắt, còn phải giải quyết em họ đáng kia .

      “Hi Hi à, em có gì muốn với chị sao?”

      An Tịnh Tuyết tin mình An Mẫn Hi có thể nghĩ ra cách đe dọa khôn ngoan như vậy. ràng, ta còn có giúp đỡ từ người khác. hiểu sao, lại ngửi thấy hương vị rất quen thuộc, tuy nhiên nhất thời lại đoán ra đó là ai.

      An Mẫn Hi bị bao phủ bởi bóng đen của An Tịnh Tuyết, cả người càng run rẩy lợi hại. ta ngờ mọi chuyện thành ra thế này, cũng nghĩ An Tịnh Tuyết lại mạnh đến mức đó. Hai tên côn đồ to khỏe là thế nhưng đối mặt với An Tịnh Tuyết đều chẳng có chút sức đe dọa nào, huống chi là thiên kim tiểu thư yếu đuối như ta. Để giữ được mạng sống, An Mẫn Hi chẳng còn cách nào khác là phải cúi mình cầu xin:

      “An Tịnh Tuyết,… tha cho tôi . Tôi chỉ là nghe lệnh người khác làm việc mà thôi, tôi…tôi hết mọi chuyện cho biết. Bù lại, van cầu hãy tha cho tôi mạng, coi như nể mặt ba tôi thương chăm sóc suốt thời gian qua, van xin đó!!!”

      Thấy An Tịnh Tuyết vẫn im lặng, An Mẫn Hi cuống lên, đành cắn răng tiếp:

      “Tài sản của An gia, tôi mẹ trả lại hết cho , xu tôi cũng đụng vào. Làm ơn, làm ơn xin tha cho tôi …”

      An Mẫn Hi vừa dứt câu, đột nhiên từ ngoài cửa sổ lao đến tia sáng bạc cực nhanh. An Tịnh Tuyết còn chưa kịp phản ứng, viên đạn ghim vào thái dương bên trái của An Mẫn Hi, thành công chấm dứt mạng sống của ta. An Tịnh Tuyết lập tức lao đến bên cửa sổ, tầm mắt phóng đến sân thượng của khu chung cư cách đó xa, phát đối phương vừa thu khẩu súng nhắm rời . nheo mắt, cười lạnh tiếng. Giết người diệt khẩu, thú vị . Xem ra, quá coi thường kẻ chủ mưu này rồi. Nhưng mà, hiểu cách làm việc của như vậy, rốt cục có thể là ai đây? Chẳng lẽ là…


      Chương này hơi khó viết nên ta đăng muộn. Chương 64 có sau 4 giờ chiều. Từ giờ đến đó các nàng cố gắng đạt mức THANKS nhé, he he
      Chương 64: Lão Nam Nhân Đáng

      An Tịnh Tuyết phải mất nhiều thời gian để chứng thực suy đoán của mình. Bởi vì về nhà chưa bao lâu, Bạc Á Thần gọi đến.

      “Tiểu Tuyết, quan hệ của em và Hera rất tốt sao?”

      An Tịnh Tuyết nghe Bạc Á Thần hỏi xong liền biết có chuyện gì đó xảy ra. suy nghĩ chút rồi đáp:

      “Lúc trước khá tốt. Nhưng bây giờ…hình như còn bao nhiêu tình cảm nữa rồi.”

      điều này hề sai. ra việc Hera tìm đến chẳng phải vì quan hệ chị em kết nghĩa gì đó đâu. ta chỉ dùng nó làm cái cớ để thăm dò mà thôi. Dù sao, tân sát thủ hoạt động chưa được vài tháng lại có thể leo lên dẫn đầu bảng xếp hạng năm, đây quả là chuyện khó tin. Hera riêng và rất nhiều thành viên trong tổ chức chung đều rất tò mò với thực lực của , nên xuất của Hera tính ra cũng chẳng phải tình to tát gì. Cũng may, Hera khá thông minh, dại dột thách đấu với , nếu cũng có ý định nương tay đâu. Chẳng qua, Hera rồi, có nghĩa là có người khác đến thay thế ta. Aizz, xem ra thời gian tiếp theo được bình yên nữa rồi.

      Bạc Á Thần nhận được câu trả lời của An Tịnh Tuyết, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. May mà quá để tâm đến Hera, nếu , nhất định dễ dàng tha cho ta như vậy.

      “Tiểu Tuyết, ban nãy Hera có đưa cho đoạn video…”

      An Tịnh Tuyết nghe đến đây hai mắt liền lóe lên tia sáng lạnh như băng. thực đoán đúng rồi sao, kẻ chủ mưu bày kế cho An Mẫn Hi là Hera?

      “Có phải là đoạn video quay lại cảnh em ra tay trong nhà kho hôm đó ?”

      Bạc Á Thần hơi kinh ngạc, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, cả người liền tỏa ra sát khí ngùn ngụt.

      ta đe dọa em?”

      An Tịnh Tuyết nhận ra Bạc Á Thần lo lắng và tức giận thay cho mình, trong lòng khỏi nổi lên ngọt ngào. Thay vì khó chịu vì việc bị chị em kết nghĩa phản bội, lại rất vui vẻ, môi cũng nở nụ cười.

      ta lợi dụng An Mẫn Hi làm con tốt thí, nhưng em giải quyết xong hết rồi. Chẳng qua, biết tâm trạng của ta lúc này như thế nào nhỉ?”

      An Tịnh Tuyết rất tò mò về tâm trạng của Hera sau khi nếm mùi thất bại. Dù sao cũng rất hiểu Bạc Á Thần, phải là người dễ dàng tha cho kẻ muốn làm hại như vậy, Hera nhất định phải ăn ít khổ sở.

      khỏi nhớ lại quãng ký ức mờ nhạt vào mười ba năm trước. Lúc đó, và chín đứa trẻ khác mới vừa được tuyển vào khóa huấn luyện đặc biệt của tổ chức, hầu hết đứa trẻ nào cũng sợ hãi và hoang mang, bầu khí vô cùng u ám. Hơn nữa, do vừa phải trải qua vụ thảm sát ở nhi viện và cái chết của Lam Thi Thi, hoàn toàn rơi vào địa ngục, trở thành đứa trẻ cực kì trầm lặng và vô cảm. Tuy nhiên, lại có người lôi khỏi gian tăm tối đó.

      Hera lúc đó vẫn chưa phải là Hera bây giờ, ta mới chỉ vừa tròn mười lăm tuổi, nhưng lại là người lớn tuổi nhất trong đám An Tịnh Tuyết. Hera so với lũ trẻ tụi chững chạc và có kinh nghiệm hơn nhiều, bởi vì trước đó ta được huấn luyện cơ bản, sau đó vì có tiềm lực đáng chú ý nên mới được chuyển đến nhóm đào tạo đặc biệt này. Vì quen thuộc với huấn luyện, Hera luôn đóng vai trò là người an ủi, đôn đốc những đứa trẻ còn lại. Đám trẻ nhờ có lời khuyên của ta mà tiến bộ nhiều hơn, cũng vì thế mà Hera rất được quý. Duy chỉ có An Tịnh Tuyết là lúc nào cũng tách mình khỏi bọn chúng, thậm chí còn chưa bao giờ để lời của Hera vào tai. Tuy nhiên, Hera những ghét mà lại còn kiên trì muốn “cải tạo” bằng được. Nhờ vào cứng đầu của Hera, cuối cùng cũng có thể mở miệng chuyện trở lại, thái độ cũng dần dần trở nên tốt hơn. lúc đó tuy vẫn thể hòa nhập được với những đứa trẻ còn lại, nhưng lại phá lệ thân thiết với Hera. Mối quan hệ chị em kết nghĩa cũng từ đó mà sinh ra.

      Nhưng, kéo dài chưa được bao lâu, Hera và những đứa trẻ khác đều vượt qua được bài kiểm tra cuối cùng, chỉ còn mỗi An Tịnh Tuyết là có thể ở lại trong khu vực đào tạo đặc biệt. thậm chí còn nhớ lúc chia tay với Hera mình khóc nhiều đến mức nào, cũng nhớ Hera khóc nhiều bao nhiêu. Tuy nhiên, tình cảm tưởng như tồn tại mãi mãi kia cuối cùng cũng bị dòng chảy thời gian phá hủy. Hera bây giờ còn là Hera lúc đó, cũng thay đổi rất nhiều. Đến cùng là do ai vô tình hơn, chính cũng biết nữa.

      Bạc Á Thần thấy bên kia im lặng lâu, lồng ngực khỏi nhói lên cái. Giọng điệu của An Tịnh Tuyết nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng biết sâu trong lòng cũng rất buồn. Dù sao Hera cũng từng đóng vai trò quan trọng trong ký ức của , thể bỏ là bỏ được.

      “Tiểu Tuyết, đừng buồn. Bên cạnh em còn có , phải sao?”

      An Tịnh Tuyết bị lời thâm tình của Bạc Á Thần lôi kéo khỏi suy nghĩ mông lung, khóe miệng lên nụ cười rực rỡ. Đúng vậy, cần ai cả, chỉ cần mỗi mình là đủ rồi. phản bội , mãi thương , thậm chí còn phụ trách làm ấm giường cho , tại sao còn phải tham lam thêm nữa đây?

      “Bạc Á Thần, mau về . Em rất nhớ .”

      An Tịnh Tuyết chẳng qua chỉ dỗ ngọt Bạc Á Thần, nhưng Bạc Á Thần lại tưởng , tâm trạng hân hoan dường như sắp bay lên tận mây xanh. hắng giọng tiếng, vành tai hơi hồng lên:

      “Ừm, cũng nhớ em. về sớm.”

      An Tịnh Tuyết nghe xong cũng khó hình dung ra bộ dạng ngượng ngập của Bạc Á Thần ở đầu dây bên kia, khỏi bật cười. lão nam nhân đáng a~ Bảo sao, lại thể .

      "Thần, nhanh về ." rất muốn đè người đàn ông nào đó ra nhéo má phen.

      Bạc Á Thần bị giọng làm nũng của làm cho cuống lên, vội vàng "ừm" tiếng rồi cúp máy. sợ rằng nếu tiếp tục chuyện với kiềm được mà lập tức bay về Trung Quốc mât. Tiểu tinh chết tiệt này!

      Bị cúp máy đột ngột, nhưng An Tịnh Tuyết những nổi giận mà còn bật cười lớn hơn. thoáng nhìn qua chân trời dần đàn ngả màu ráng chiều, ánh mắt lóe lên tia kiên định. nhất định để cho bất kì kẻ nào chia rẻ mối quan hệ giữa bọn họ, tuyệt đối !
      thuyt thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 65: Tách Đoàn

      Sau vụ rắc rối về đoạn video, mọi thứ trôi qua khá bình lặng, rất nhanh đến ngày dã ngoại của học viện Thanh Nhật. Hơn ngàn học sinh của các khối khác nhau tập trung ở sân trường để nghe hiệu trưởng nhắc nhở, sau đó lần lượt lên xe rời theo hướng dẫn của giáo viên chủ nhiệm.

      Tuy nhiên, người dẫn đầu lớp của An Tịnh Tuyết phải Lương Đống mà là Thịnh Diệp Kiêu. Thịnh Diệp Kiêu vẫn giữ phong thái dịu dàng gần gũi như trước, khuôn mặt vốn đẹp trai tuấn tú nay còn chứa đựng nét vui vẻ càng thêm chói mắt. Suốt quãng đường , các học sinh nữ hầu như đều hề rời mắt khỏi ta, thậm chí còn luôn miệng ríu rít hỏi chuyện. xe ồn ào đến mức An Tịnh Tuyết phải nhét giấy ăn vào tai mới có được chút bình yên.

      “Tịnh Tuyết, trò nghĩ sao về chuyến dã ngoại này?”

      Thịnh Diệp Kiêu biết từ lúc nào đến gần chỗ An Tịnh Tuyết, chính xác là chỉ cách có hai chiếc ghế.

      An Tịnh Tuyết lúc này mới rời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ. trao cho ta nụ cười vô cùng rạng rỡ, giọng phấn khích đáp lại:

      “Em cảm thấy rất thú vị.”

      Đúng vậy, làm sao có thể thú vị được đây? nắm chắc 100% Thịnh Diệp Kiêu ra tay trong chuyến này, hơn nữa có vẻ con mồi nhắm đến còn chỉ có . Người ngoài nhìn vào đều nghĩ rằng Thịnh Diệp Kiêu là con trai thị trưởng nhưng vô dục vô cầu, chỉ thích nghề giáo viên cỏn con, nhưng lại biết ta tuyệt đối phải loại người như vậy. Nghề giáo viên chẳng qua chỉ là cây cầu giúp tiếp cận con mồi dễ dàng hơn mà thôi. Nữ sinh ngập tràn hương vị thiếu nữ tươi mát ấy mà, đúng là con mồi quá hoàn hảo cả về chất lượng lẫn số lượng, phải sao?

      Thịnh Diệp Kiêu thấy nụ cười tựa như thiên sứ của An Tịnh Tuyết khỏi ngây ra. Lồng ngực nóng lên, trái tim đập liên hồi vì phấn khích, mạch máu trong cơ thể đều đồng loạt sôi sục. Trước đây, từng gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng có người nào khơi dậy được cảm giác khát máu của đến mức này. Có lẽ… tìm được rồi…vật tế cuối cùng của !

      An Tịnh Tuyết nhìn ra Thịnh Diệp Kiêu bắt đầu mất khống chế khỏi cảm thấy vui vẻ. Aizz, sức quyến rũ của quả nhiên rất cao a, ngay cả sát nhân cuồng cũng thu hút được. Xem xem, thèm muốn giết chóc của thậm chí lên ánh mắt rồi kìa.

      “Thầy ơi, chút nữa thầy có thể chỉ tụi em cách dựng lều ạ?”

      Lúc này, giọng trong trẻo vang lên, thành công cắt ngang dòng suy nghĩ của Thịnh Diệp Kiêu và An Tịnh Tuyết,

      Thịnh Diệp Kiêu vội vàng thu lại luống cuống của mình, sau đó liền quay sang với La Bích Như:

      “Đương nhiên rồi. Chuyện dựng lều sao có thể để các nữ sinh như các em tự làm được chứ. Thầy và những bạn nam khác giúp đỡ các em, các em cứ yên tâm .”

      La Bích Như thấy Thịnh Diệp Kiêu lập tức bỏ qua An Tịnh Tuyết mà trả lời câu hỏi của mình liền cực kì vui vẻ và kiêu ngạo. Dạo gần đây, ta luôn cảm thấy sức hút và địa vị của mình ở trường học càng ngày càng giảm . Cái tên An Tịnh Tuyết dường như lấy hết hào quang của ta, khiến ta dần dần trở nên phai nhạt trong mắt mọi người. Bây giờ, học sinh trong trường có thể biết ta là ai, nhưng lại thể biết An Tịnh Tuyết, thiên tài đạt điểm tối đa bài kiểm tra thực lực và xinh đẹp như thiên sứ. Mỗi lần nghe được mọi người ngưỡng mộ An Tịnh Tuyết như thế nào, si mê An Tịnh Tuyết như thế nào, ta đều muốn phát điên.

      Suốt thời gian qua, La Bích Như ngừng giả tưởng về việc An Tịnh Tuyết biến mất khỏi học viện Thanh Nhật, thậm chí là biến mất khỏi thế giới này. ta cảm thấy, chuyện này vô cùng tốt. Nếu xuất của An Tịnh Tuyết, ta vẫn là nữ thần trong mắt tất cả mọi người, ngôi vị thiếu phu nhân Bạc gia cũng là của ta. Vì thế, ngay trong tối ngày hôm qua, ta dựng lên kế hoạch vô cùng hoàn hảo để biến giả tưởng kia thành . La Bích Như rất có lòng tin, sau chuyến dã ngoại lần này, cái tên An Tịnh Tuyết kia nhất định hoàn toàn bốc hơi. Còn ta, chắc chắn lại trở về đỉnh cao vinh quang như lúc trước.

      Đối với ánh mắt giấu sát khí của La Bích Như, An Tịnh Tuyết đều làm như thấy. Chim sẻ bắt sâu, diều hâu ở phía sau, chỉ sợ La Bích Như chưa kịp giải quyết trở thành con mồi của người khác rồi, cần gì phải lo lắng chứ.

      Sau hơn bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng đoàn xe của An Tịnh Tuyết cũng đến chân núi Bàn Long. Thịnh Diệp Kiêu cho mọi người ba mươi phút để nghỉ ngơi, sau đó bắt đầu tập hợp hàng ngũ, nhắc nhở tất cả kiểm tra lại hành trang rồi xuất phát. Ngoài An Tịnh Tuyết ra, tất cả nữ sinh còn lại đều mặc đồ rất kín, ngay cả bọn con trai cũng ngừng than vãn vì ánh nắng gay gắt. Đối với cảnh tượng này, An Tịnh Tuyết chỉ thầm lắc đầu. ngờ lũ thiên kim thiếu gia lại yếu đuối đến mức độ này, là…mở mang tầm mắt mà.

      Tuy nhiên, chưa đầy hai tiếng đồng hồ sau, An Tịnh Tuyết phải “mở mang tầm mắt” lần nữa. Tất cả các học sinh lúc này đều ngồi bệt dưới tán cây ăn vạ, tiếng kêu than phàn nàn khắp trời, nhất quyết chịu tiếp nữa. An Tịnh Tuyết khỏi phiền não chút, địa điểm cắm trại của bọn họ là đỉnh núi, nhưng cứ như thế này khi nào mới có thể tới đích được đây? Nếu phải do Thịnh Diệp Kiêu luôn cho phép học sinh tách riêng xách ba lô tiếp rồi, làm sao còn phải chờ đợi mất kiên nhẫn như thế này chứ?

      Vẻ mặt của Thịnh Diệp Kiêu cũng tốt hơn chút nào. Bọn họ còn chưa được phần tư đoạn đường đâu, theo tiến độ này e rằng đến tối ngày mai cũng chưa tới đỉnh được, làm sao mà giao phó với người của học viện chờ sẵn đó đây? Nghĩ nghĩ, cuối cùng Thịnh Diệp Kiêu đành phải ra quyết định:

      “Trò An Tịnh Tuyết, trò Trần Phùng, hai trò thể lực tốt nhất, hãy lên đỉnh trước để thông báo cho người của học viện. Thầy dẫn các bạn còn lại lên sau. Các em có la bàn chứ, cứ theo hướng bắc là được rồi.”

      Thịnh Diệp Kiêu tuy muốn để An Tịnh Tuyết rời khỏi tầm quan sát của mình, nhưng trong tất cả ba mươi học sinh này chỉ có là đến tận bây giờ vẫn rất khỏe mạnh, hơn nữa còn khá thông thạo với núi rừng, phong thái vững vàng. Ngoài An Tịnh Tuyết, Thịnh Diệp Kiêu còn ai để tin tưởng nữa, ngay cả việc lựa chọn thêm Trần Phùng cũng chỉ phục vụ cho bảo vệ an toàn của An Tịnh Tuyết mà thôi. Lúc này, Thịnh Diệp Kiêu vô cùng hối hận, đáng lẽ ra nên để Lương Đống cùng mới đúng. Nếu vậy, phải bây giờ có thể tay trong tay cùng với An Tịnh Tuyết rời rồi sao?

      Trong khi Thịnh Diệp Kiêu hối hận não nề, Trần Phùng lại vô cùng vui sướng. Cuối cùng, cơ hội mà cậu ta mong chờ từ lâu đến rồi. nam quả nữ ở chung trong thời gian dài, sinh tình cũng sinh cảm, cậu ta mới tin mình thể lay động được trái tim An Tịnh Tuyết. Nghĩ đến đây, Trần Phùng khỏi háo hức hơn, mệt nhọc cũng biến mất hết sạch.

      An Tịnh Tuyết hề quan tâm đến ánh mắt nóng rực của Trần Phùng, chỉ thở dài nhõm rồi thong dong tiếp. May quá, may mà Thịnh Diệp Kiêu cho trước, nếu nhất định kiềm được mà dạy cho lũ thiên kim thiếu gia yếu đuối này trận. dã ngoại cùng với mấy kẻ này, e là thiên đường cũng biến thành địa ngục mất thôi.

      La Bích Như nhìn Trần Phùng và An Tịnh Tuyết rời , ánh mắt khỏi lóe lên tia độc cùng đắc ý. An Tịnh Tuyết, mày cứ . Rất nhanh thôi, mày nhận được món quà mà tao dành sẵn cho mày, cần cảm ơn tao đâu, cứ từ từ hưởng thụ thôi~


      Theo kế hoạch, sáng mai có chương sau... Vẫn theo luật cũ nhé, các tình êu^^
      THÔNG BÁO: THỜI HẠN GỠ PIC TĂNG LÊN LÀ 2 CHƯƠNG MỚI GỠ LẦN, CÓ NGHĨA LÀ SAU KHI CÓ HAI CHƯƠNG MỚI CHƯƠNG ĐẦU TIÊN MỚI GỠ PÍC. CẢM ƠN

      Chương 66: Ba Tiếng Súng

      Ánh nắng xen qua những tán cây rậm rạp, tạo thành những đốm sáng loang lổ mặt đất. An Tịnh Tuyết thong thả bước , làn da trắng ngần của dưới tầng ánh sáng mờ ảo đó càng trở nên óng ánh mê người, giống như loại gốm sứ thượng hạng. Để tiện cho việc hoạt động, xả tóc như mọi hôm mà buộc cao hẳn lên, áo thun trắng quần sooc jean trông cực kì năng động. Trông lúc này chẳng khác nào tinh linh của rừng rậm, bước chân của đến đâu, mảng rừng ấy liền sáng bừng lên cách kì lạ, đẹp đến kinh ngạc.

      Trần Phùng thở hổn hển sau cũng bị cảnh tượng huyền ảo này làm cho ngây người. Cậu ta có cảm giác mình lọt vào chốn thiên đường nào đó, mà An Tịnh Tuyết chính là thiên sứ của thiên đường này. Cả người dường như bị tầng hào quang bao phủ, quá mức thánh khiết, quá mức trong sạch đến nỗi cậu ta dám tới gần. Trần Phùng thậm chí còn có cảm tưởng rằng, chỉ cần cậu ta vươn tay đến, An Tịnh Tuyết lập tức giang cánh bay lên rồi hoàn toàn biến mất.

      “An Tịnh Tuyết!”

      An Tịnh Tuyết nghe Trần Phùng gọi tên mình, theo phản xạ tự nhiên liền dừng bước. quay đầu thoáng nhìn cậu ta cái, rồi hỏi:

      “Có chuyện gì sao?”

      thực cảm thấy phiền muốn chết rồi. Thịnh Diệp Kiêu gì ấy nhỉ, à, Trần Phùng và là hai người có thể lực tốt nhất lớp. Nhưng mà, theo những gì thấy điều đó hoàn toàn sai, vô cùng sai. Hai người họ chưa được tiếng đồng hồ, Trần Phùng bị tụt sau hơn trăm mét, cả người nhễ nhại mồ hôi, hơi thở dồn dập như sắp ngã khụy đến nơi. , chỉ mong Trần Phùng lập tức trở về với đám người Thịnh Diệp Kiêu, như vậy phải vác theo bất kì gánh năng nào nữa, tốc độ cũng có thể tăng lên.

      Trần Phùng mang quyết tâm bày tỏ nên hề để ý đến phiền chán trong mắt An Tịnh Tuyết. Cậu ta dồn sức chạy lên, đến khi khoảng cách hai người chỉ còn tầm mét, cậu ta liền dõng dạc :

      “Làm bạn mình .”

      Trần Phùng từng tưởng tượng trong đầu cảnh mình bày tỏ với An Tịnh Tuyết dưới trăm lần, tuy nhiên phản ứng của An Tịnh Tuyết lúc này hoàn toàn khác với những gì cậu ta dự đoán. mặt hoàn toàn chút kích động, hư vinh, xấu hổ hay ngượng ngập nào, bù lại là bình tĩnh đến ngờ.

      “Tôi từ chối.”

      Ba chữ ngắn gọn lập tức như gáo nước lạnh dội xuống đầu Trần Phùng. Cậu ta kinh ngạc nhìn An Tịnh Tuyết, hai mắt trừng lớn. Cậu ta cư nhiên bị từ chối, bị từ chối rồi, còn là bị từ chối cách dễ dàng như vậy???

      “Tại sao?” Trần Phùng gần như hét lên, khuôn mặt đầy vẻ thể tin.

      An Tịnh Tuyết có ý định tiếp tục đối đáp với Trần Phùng về vấn đề vớ vẩn như vậy. xoay người tiếp, đồng thời lạnh nhạt buông câu:

      “Cậu…quá yếu.” So với Bạc Á Thần, còn chưa bằng được góc .

      Trần Phùng nhận được câu trả lời của An Tịnh Tuyết liền xấu hổ vô cùng. Ban đầu, khi vừa nhận được nhiệm vụ mà Thịnh Diệp Kiêu giao phó, cậu ta rất háo hức và có vài phần kiêu ngạo. Bởi vì, cậu ta so với các tên thiếu gia công tử bột khác tốt hơn ít. Cậu ta có chơi thể thao, sức khỏe cũng tốt, cả người khá rắn chắc. Thế nhưng, đến khi đối mặt với An Tịnh Tuyết, cậu ta mới phát ra mình yếu kém đến mức nào. An Tịnh Tuyết tuy là con nhưng thể lực và sức bền vô cùng tốt, dù liên tục quãng đường xa như vậy nhưng mặt vẫn đỏ, giọt mồ hôi cũng rơi. So với cậu ta, tên con trai mang danh phái mạnh lại mệt mỏi đến mức thở ra hơi …quá mất mặt.

      Tuy vậy, Trần Phùng vẫn cam lòng từ bỏ. Cậu ta đuổi theo An Tịnh Tuyết, :

      “Mình có thể tập luyện thêm mà. Mình cam đoan với cậu, chỉ cần tháng thôi, mình có thể cùng cậu hết ngọn núi này mà hề thở dốc. Cậu đồng ý , được ? Mình rất thích cậu.”

      An Tịnh Tuyết nghe vậy liền cười lạnh tiếng, đáy mắt tràn ngập giễu cợt. Đừng tháng, e rằng có dùng ba mươi năm cậu ta cũng thể đuổi kịp . Dù sao, phải ai cũng có thể chịu được cuộc huấn luyện sát thủ khắc nghiệt kia, phải sao?

      “Chẳng lẽ cậu chưa hề nghe gì về tôi sao. Dạo này trong trường mọi người đồn khá nhiều mà.”

      Trần Phùng hơi sửng sốt chút vì câu này của An Tịnh Tuyết. Cậu ta đương nhiên cũng nghe được lời đồn An Tịnh Tuyết được Bạc Á Thần, tổng giám đốc tập đoàn XSX bao dưỡng, tuy nhiên, cậu ta vẫn tin lắm. Cậu ta cảm thấy, người trong sáng như An Tịnh Tuyết thể nào làm những chuyện như vậy. Hơn nữa, cho dù đó là sao chứ? Bạc Á Thần ba mươi tuổi rồi, chẳng mấy chốc nữa nhanh chóng trở thành ông già. Còn cậu ta có sức trẻ và thanh xuân, còn là đại thiếu gia tập đoàn Thiên Mỹ tiền tài bạc triệu, trừ khi An Tịnh Tuyết là kẻ ngốc, nếu nhất định chọn cậu ta mà hề chần chừ.

      “Mình để ý chuyện đó đâu. Chỉ cần từ bây giờ cậu trở thành bạn của mình, trong tim chỉ có mình là được. Qúa khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi, ai mà chẳng từng có những sai lầm chứ.”

      Nhưng, Trần Phùng đánh giá quá thấp nhân phẩm của An Tịnh Tuyết. Hơn nữa, việc cậu ta mối quan hệ của An Tịnh Tuyết và Bạc Á Thần là sai lầm càng khiến tức giận. lạnh lùng nhìn cậu ta cái, giọng sắc như dao, :

      “Cậu để ý, nhưng tôi để ý. Tôi chính là chỉ thích thể loại đại thúc mà thôi. Còn cậu, quá non!”

      đến đây, tầm mắt An Tịnh tuyết có hảo ý mà quét lên quét xuống người Trần Phùng, nhất là khi đến bộ phận nào đó kia, dừng chút rồi mới dời ánh mắt .

      Trần Phùng đương nhiên nhận ra ý nghĩa sâu xa trong lời của , mặt khỏi đỏ lên. Cậu ta có phần thẹn quá thành giận, nóng nảy mắng:

      “Cậu, cậu đúng là biết liêm sỉ. Được bao dưỡng có gì đáng tự hào chứ. Tôi khinh!!!”

      An Tịnh Tuyết hoàn toàn để lời xỉ nhục của Trần Phùng vào tai, tiếp tục bước . coi thường nhất là những tên khốn ăn thua với đàn bà con , có chút nhân phẩm nào cả.

      Trần Phùng thấy An Tịnh Tuyết thản nhiên lơ đẹp mình càng tức giận hơn. Cậu ta định kéo tay an Tịnh Tuyết lại ngờ đột nhiên quay đầu, hét lớn:

      “Nằm xuống!”

      “Đoàng, đoàng, đoàng!”
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :